[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,842
- Điểm cảm xúc
- 5,550
- Điểm
- 113
Chương 3080: Anh chỉ tin tưởng một mình em (8)
Sư Niệm nghe Sở Lạc Nhất nói vậy nhưng vẫn không tin Cổ Nguyệt vô tội.
Sở Lạc Nhất cúi đầu gọt táo cho cô, nói: “Hai ngày nay Tiểu Bất Điểm có nhiều tiết quá nên không thể qua đây được, nếu không em gọi con bé qua đây lâu rồi.”
“Em nói với con bé chị không sao hết.” Sư Niệm nghĩ đến tính khí của Bất Điểm biết chắc giờ con bé đang sốt ruột vì cô lắm đây.
“Phải rồi, chị không biết đấy thôi! Cái hôm mà mọi người trở về, lúc anh Húc Ninh ôm chị vào, sắc mặt của anh ấy thay đổi, cánh tay suýt nữa thì tàn đời cũng nhất định không chịu buông chị ra. Các bác sĩ chờ trước cửa phòng cấp cứu, anh ấy cứ nhất định phải bế chị vào phòng cấp cứu cơ đấy, chậc chậc chậc!”
“Thật á?” Sư Niệm cười híp mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.
“Nhìn xem, nhìn xem, anh ấy mới đối xử tốt như thế với chị một lần mà chị đã sung sướng thành cái dạng này ấy hả?”
“Tay của anh ấy không làm sao chứ?” Sư Niệm hỏi gấp.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất cầm một nửa quả táo đang gọt dở ném vào người Sư Niệm: “Chị cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi hả. Đời này người quan trọng nhất trong lòng chị không phải là chị đúng không?!”
“Anh ấy quan trọng hơn chị mà.” Sư Niệm nói một cách đương nhiên.
Sở Lạc Nhất quơ tay trong không khí, muốn cắm con dao gọt trái cây này vào gáy Sư Niệm xem có thể thức tỉnh được người này không.
“Nhất là sau lần này, chị cảm thấy anh ấy đẹp trai chết đi được! Đó là nam thần cả đời này của chị đấy!” Sư Niệm ôm quả táo trong tay, mê trai một cách lộ liễu.
Đây là lần đầu tiên cô với Sở Húc Ninh kề vai chiến đấu, cũng là lần đầu tiên trông thấy Sở Húc Ninh như vậy.
“Chị như vậy là đang sùng bái anh ấy chứ không phải là tình yêu!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Xì, chị có thể sùng bái anh ấy cả đời, đây chính là tình yêu!” Sư Niệm càng nói càng tỏ vẻ đương nhiên.
Sở Lạc Nhất nói không lại Sư Niệm, cuối cùng bất lực kêu lên: “Hết thuốc rồi, hết thuốc rồi! Em không quay lại thăm chị nữa đâu, chị cứ chết đói đi là vừa!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa xoay người bỏ đi.
Sư Niệm tiếp tục ôm quả táo cười cười, cuối cùng cắn một miếng ở phần táo còn chưa gọt vỏ.
Lần này cô cảm thấy chắc là Sở Húc Ninh cũng có chút cảm giác với cô.
Nhất là lúc ở khách sạn...
Sư Niệm nhớ đến vài hình ảnh liền dứt khoát nằm lăn ra giường sau đó dùng chăn đắp kín mình lại.
Chỉ là lúc cô nghe được tiếng mở cửa liền nói: “Chẳng phải đã đi rồi sao? Quay lại làm cái...” Sư Niệm vừa nói vừa vén chăn ra liền thấy được một người đang đứng ở cửa, cánh tay phải bị treo lên, bộ quân phục thẳng tắp trên người... Tần Thiếu Bạch.
Sư Niệm khựng lại, nhíu mày nhìn anh ta: “Không ngờ mặc quân trang vào trông cũng ra gì phết!”
Tần Thiếu Bạch không để ý mấy lời này chỉ xách theo hoa quả bước vào, sau đó đặt lên bàn: “Đến cảm ơn nữ anh hùng đây, chuyện lần này không thể thiếu công lao của cô được.”
Sư Niệm trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đó là vì anh đần!”
“Cũng đúng, tôi thực sự không dám nổ súng cách ba trăm mét đâu.” Tần Thiếu Bạch gật đầu: “Tôi về ba ngày nay nghe được không ít chuyện về cô.”
Sư Niệm quay ra nhìn anh ta: “Sau đó thì sao, anh muốn nói cái gì? Tôi đây ỷ vào việc mình là con gái của lãnh đạo cấp cao cho nên ép trưởng đoàn của các anh cưới một đứa nát bét như tôi à?”
Khi nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Tần Thiếu Bạch nhíu chặt chân mày của mình lại, nói: “Cô không nên tự nói mình như vậy.”
Sư Niệm cười khẩy, không thèm nói nữa.
Cô chỉ nói ra mấy lời đồn thổi được lưu truyền trong quân đội mà thôi, thậm chí có những lời đồn còn khó nghe hơn thế nữa kìa.
“Vì sao Sở Húc Ninh không giải thích cho cô chuyện này?” Tần Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi có chút oán giận Sở Húc Ninh, nếu đã là vợ của anh ta thì sao có thể để người khác lên án vợ mình như thế?
Sở Lạc Nhất cúi đầu gọt táo cho cô, nói: “Hai ngày nay Tiểu Bất Điểm có nhiều tiết quá nên không thể qua đây được, nếu không em gọi con bé qua đây lâu rồi.”
“Em nói với con bé chị không sao hết.” Sư Niệm nghĩ đến tính khí của Bất Điểm biết chắc giờ con bé đang sốt ruột vì cô lắm đây.
“Phải rồi, chị không biết đấy thôi! Cái hôm mà mọi người trở về, lúc anh Húc Ninh ôm chị vào, sắc mặt của anh ấy thay đổi, cánh tay suýt nữa thì tàn đời cũng nhất định không chịu buông chị ra. Các bác sĩ chờ trước cửa phòng cấp cứu, anh ấy cứ nhất định phải bế chị vào phòng cấp cứu cơ đấy, chậc chậc chậc!”
“Thật á?” Sư Niệm cười híp mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.
“Nhìn xem, nhìn xem, anh ấy mới đối xử tốt như thế với chị một lần mà chị đã sung sướng thành cái dạng này ấy hả?”
“Tay của anh ấy không làm sao chứ?” Sư Niệm hỏi gấp.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất cầm một nửa quả táo đang gọt dở ném vào người Sư Niệm: “Chị cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi hả. Đời này người quan trọng nhất trong lòng chị không phải là chị đúng không?!”
“Anh ấy quan trọng hơn chị mà.” Sư Niệm nói một cách đương nhiên.
Sở Lạc Nhất quơ tay trong không khí, muốn cắm con dao gọt trái cây này vào gáy Sư Niệm xem có thể thức tỉnh được người này không.
“Nhất là sau lần này, chị cảm thấy anh ấy đẹp trai chết đi được! Đó là nam thần cả đời này của chị đấy!” Sư Niệm ôm quả táo trong tay, mê trai một cách lộ liễu.
Đây là lần đầu tiên cô với Sở Húc Ninh kề vai chiến đấu, cũng là lần đầu tiên trông thấy Sở Húc Ninh như vậy.
“Chị như vậy là đang sùng bái anh ấy chứ không phải là tình yêu!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Xì, chị có thể sùng bái anh ấy cả đời, đây chính là tình yêu!” Sư Niệm càng nói càng tỏ vẻ đương nhiên.
Sở Lạc Nhất nói không lại Sư Niệm, cuối cùng bất lực kêu lên: “Hết thuốc rồi, hết thuốc rồi! Em không quay lại thăm chị nữa đâu, chị cứ chết đói đi là vừa!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa xoay người bỏ đi.
Sư Niệm tiếp tục ôm quả táo cười cười, cuối cùng cắn một miếng ở phần táo còn chưa gọt vỏ.
Lần này cô cảm thấy chắc là Sở Húc Ninh cũng có chút cảm giác với cô.
Nhất là lúc ở khách sạn...
Sư Niệm nhớ đến vài hình ảnh liền dứt khoát nằm lăn ra giường sau đó dùng chăn đắp kín mình lại.
Chỉ là lúc cô nghe được tiếng mở cửa liền nói: “Chẳng phải đã đi rồi sao? Quay lại làm cái...” Sư Niệm vừa nói vừa vén chăn ra liền thấy được một người đang đứng ở cửa, cánh tay phải bị treo lên, bộ quân phục thẳng tắp trên người... Tần Thiếu Bạch.
Sư Niệm khựng lại, nhíu mày nhìn anh ta: “Không ngờ mặc quân trang vào trông cũng ra gì phết!”
Tần Thiếu Bạch không để ý mấy lời này chỉ xách theo hoa quả bước vào, sau đó đặt lên bàn: “Đến cảm ơn nữ anh hùng đây, chuyện lần này không thể thiếu công lao của cô được.”
Sư Niệm trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đó là vì anh đần!”
“Cũng đúng, tôi thực sự không dám nổ súng cách ba trăm mét đâu.” Tần Thiếu Bạch gật đầu: “Tôi về ba ngày nay nghe được không ít chuyện về cô.”
Sư Niệm quay ra nhìn anh ta: “Sau đó thì sao, anh muốn nói cái gì? Tôi đây ỷ vào việc mình là con gái của lãnh đạo cấp cao cho nên ép trưởng đoàn của các anh cưới một đứa nát bét như tôi à?”
Khi nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Tần Thiếu Bạch nhíu chặt chân mày của mình lại, nói: “Cô không nên tự nói mình như vậy.”
Sư Niệm cười khẩy, không thèm nói nữa.
Cô chỉ nói ra mấy lời đồn thổi được lưu truyền trong quân đội mà thôi, thậm chí có những lời đồn còn khó nghe hơn thế nữa kìa.
“Vì sao Sở Húc Ninh không giải thích cho cô chuyện này?” Tần Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi có chút oán giận Sở Húc Ninh, nếu đã là vợ của anh ta thì sao có thể để người khác lên án vợ mình như thế?