Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3090: Một tiếng chị dâu (8)
“Cậu lắm lời thế?” Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch, tên này nói năng chẳng nể nang ai cả.

“Tôi đang thương xót cho vợ anh còn gì? Tôi ở đây có ba ngày đã không chịu nổi, thật không biết một mình vợ anh làm sao sống được ở trong khu nhà này qua mấy ngày tân hôn, ôi...” Tần Thiếu Bạch nói câu này mà vẫn nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh trừng mắt cảnh cáo anh ta.

“Vợ tôi không cần cậu phải thương xót.” Sở Húc Ninh trầm giọng.

“Con gái nhà người ta từ bỏ những ngày tháng tốt đẹp của một tiểu thư quyền quý ở thành phố A theo anh tới nơi lạ nước lạ cái này để bị người ta mắng mỏ, anh không thương xót thì thôi, còn không cho người khác thương xót nữa cơ à?”

Sư Niệm nghe thấy câu này, trong lòng như nổi trống, người đàn ông này hôm qua mới tỏ tình với mình, bây giờ không lẽ định nói với Sở Húc Ninh.

Không được, tuyệt đối không được!

Sư Niệm nghĩ vậy, gạt mạnh đám người kia ra, chạy vào giữa, ôm chặt lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, “Tần Thiếu Bạch, anh nói linh tinh cái gì đấy, ai cần sự thương xót của anh.” Sư Niệm nói xong, ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh với vẻ căng thẳng, dường như không muốn anh hiểu lầm.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay mình, mặt mũi căng thẳng.

“Họ cũng vì kính phục anh thôi, xuất phát điểm là tốt mà. Em cũng chưa từng giải thích. Với cả ai muốn nói gì cứ nói, em đâu mất miếng thịt nào, thật đấy, em không để tâm đâu, chúng ta tự biết là được rồi.” Sư Niệm nói rất chân thành, sau đó quay người nhìn đám binh lính kia, “Lữ đoàn trưởng không có ý đó đâu, anh ấy thực sự rất quan tâm đến mọi người, thật đó...”

Sư Niệm cuống cuồng giải thích, dường như đang sợ vì chuyện này mà hại Sở Húc Ninh không thể ở đây được nữa.

Thật ra, Sở Húc Ninh có thể vì cô mà tức giận, vì cô mà nói ra những lời đay nghiến đó, cô đã rất vui rồi, cảm giác vui vẻ này có thể giúp cô ở bên cạnh anh cả đời, vô điều kiện.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh nhíu mày nắm chặt lấy cổ tay cô.

Sư Niệm ngẩng đầu lên, “Thật đấy, em nói thật mà, sắp diễn tập quân sự rồi, đừng sinh sự vào lúc này nữa, đến lúc đó nếu thua các anh thực sự sẽ phải đối mặt với vấn đề hủy bỏ phiên hiệu đấy. Thế nên giờ các anh cần phải một lòng đối phó với lần diễn tập quân sự này chứ? Đừng vì em mà rối loạn, em nói thật đó. Lữ đoàn trưởng của các anh rất có lòng bảo vệ từng người các anh, tôi...”

“Sư Niệm, em xin lỗi cái gì chứ?” Sở Húc Ninh nắm chặt cổ tay cô, trách cô với vẻ không vui.

Sư Niệm quay đầu nhìn anh, “Anh còn lên cơn gì thế hả? Lần diễn tập này các anh phải đối đầu với thành phố A, ba em chưa thua bao giờ đâu, thêm cả việc bên Đỏ có Sở Lạc Ninh. Lúc này mà lòng quân rối loạn thì còn thi thố gì nữa, sao không nhận thua luôn cho rồi?” Sư Niệm tức giận cũng rất dữ dội, lúc bộc phát không hề kém cạnh Sở Húc Ninh.

Từ khi vào đây đến nay, Sư Niệm luôn yên lặng, đây là lần đầu tiên cô nổi giận, đối tượng còn là Lữ đoàn trưởng.

Sư Niệm hít một hơi thật sâu, hất mạnh bàn tay Sở Húc Ninh ra, “Em bảo anh nói đỡ cho em à? Bây giờ thì hay rồi, bây giờ còn ai nghe lời anh nữa, phiên hiệu cũng không cần nữa đâu, cứ nhận thua luôn đi.” Sư Niệm nói xong, tức giận đùng đùng, quay người đi mất.

“Chị dâu, chị dâu...” Kèn Nhỏ hất những người đang giữ mình ra, đuổi theo cô.

Sư Niệm chạy rất nhanh, gần như biến mất khỏi tầm mắt anh ngay tức khắc. Sở Húc Ninh sờ sờ đầu mũi mình, sau đó nhìn những người đang cúi đầu xung quanh, gầm lên, “Không đi tập luyện đi còn đợi nhận thua nữa à?” Sở Húc Ninh nói xong, bước nhanh đuổi theo cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3091: Một tiếng chị dâu (9)
Sư Niệm rời đi, Đoàn trưởng đoàn Hai mặt đen như đít nồi, vượt qua đoàn người đang nhìn anh ta chằm chằm, kéo tay cô vợ đang đứng trong đám người đi về phía khu nhà ở.

Tần Thiếu Bạch nhìn đám binh lính đang cúi đầu ủ dột và một số binh lính vô tội chưa tham gia vào trận sóng gió này, mở lời, “Không đi tập luyện đi còn đứng đấy làm gì? Doanh trưởng các doanh, năm mươi cây số việt dã.”

Tần Thiếu Bạch nói xong, dường như ai cũng có cảm giác bị phạt là một loại giải thoát, cho nên tất cả mọi người vui vẻ tiếp nhận hình phạt.

“Rõ...” Tiếng hô rền trời vang lên, sau khi chào theo kiểu quân đội một cách chỉnh tề, cả đám người chạy vụt đi.

Chờ tất cả mọi người đi hết rồi, Ngô Ca mới đi về phía Tần Thiếu Bạch, “Nghĩa hiệp thế?”

Tần Thiếu Bạch và Ngô Ca từng ở cùng một đội lính. Sở Húc Ninh đến sau khi anh ta đi, cho nên anh ta và Ngô Ca có thể coi như đồng đội cũ.

Tần Thiếu Bạch chỉ chỉ vào quân hàm trên cầu vai của Ngô Ca, sau đó hỏi, “Quân hàm Thượng úy của cậu gánh được bảy năm rồi nhỉ, cứ thua một tên lính nhảy dù như thế à?”

“Bản lĩnh không bằng, cam lòng chịu thua.” Ngô Ca thản nhiên nói, không hề cảm thấy chuyện này mất mặt một chút nào.

Tần Thiếu Bạch bật cười chế giễu, “Đúng vậy, bản lĩnh không bằng, cam lòng chịu thua.”

Mà anh ta không phải thua Sở Húc Ninh, anh ta thua Sư Niệm.

Sư Niệm chạy về khu nhà ở, nhưng không về nhà mà chạy tới khoảng đất trống sau khu nhà, ở đó có ruộng rau của đôi vợ chồng Đoàn trưởng già, độ này vì tiết trời vào thu nên ruộng rau đã lác đác cây ngả vàng.

Vợ của đoàn trưởng đang nhổ bớt những cây rau khô héo, trồng thêm vài loại rau mùa thu.

“Vợ của Lữ đoàn trưởng đây mà? Mau qua đây, qua đây.” Bà thím cười cười vẫy tay với Sư Niệm, gọi cô tới.

Sư Niệm khựng lại, cẩn thận đi men theo bờ ruộng thẳng tắp, “Thím ạ.” Sư Niệm biết, những người già cả đời sống trong quân doanh như vậy, theo quy tắc đều gọi là thím.

Bà thím đưa tay nắm lấy tay Sư Niệm, “Phía trước cũng đủ ồn ào nhỉ? Quân doanh lâu lắm không náo nhiệt như thế rồi.” Thím cười ha ha.

Sư Niệm hơi cúi đầu, sau đó nói, “Là lỗi của con.”

“Chuyện này liên quan gì tới con đâu.” Thím nói, kéo Sư Niệm ngồi xuống, dạy cô cách trồng cây giống, “Con gái thời nay ấy mà, khác thời của thím nhiều lắm. Lúc đó hả, đám vợ quân nhân như thím, một người có chuyện thì mọi người cùng giúp, cánh đàn ông ở tiền tuyến là anh em, chúng ta ở hậu phương là chị em.”

Sư Niệm hơi cúi đầu, cô biết cảnh tượng ấy, dù sao cô cũng lớn lên ở quân doanh mà.

Tiếc rằng, bây giờ không thể nào như vậy được nữa.

“Lữ đoàn trưởng Sở đến đây ba năm rồi. Thím cũng nghe chú của con nói, thằng bé không thích nói nhiều, chỉ thích hành động cụ thể. Gần đây con phải chịu ấm ức, thím cũng nghe rồi, con có oán giận không?”

Sư Niệm lắc đầu, “Không ạ, tự con chọn lựa mà.”

Thím ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu trồng rau tiếp, “Cô vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai này mới đến hai năm trước, chưa bao giờ chịu yên chuyện cả. Lần này như vậy cũng tốt, chắc cũng chịu im lặng rồi.”

Sư Niệm mím môi, “Nhưng không nên nói vào lúc này, diễn tập quân sự gần kề rồi, đang là lúc mọi người cần đồng tâm hiệp lực nhất.”

“Con bé ngốc này, cái lữ đoàn này được mấy chục năm rồi, không dễ dàng giải tán thế đâu.” Thím vừa nói vừa vỗ vỗ vào tay cô, “Tình cảm đồng đội là thứ tình cảm vào sinh ra tử, anh em ruột nhà nào mà chưa từng cãi nhau. Có ai ở nhà chưa từng bị anh lớn mắng vài trận, không sao đâu.”

Sư Niệm khẽ mím môi, đưa cây giống trong tay cho thím.

Đúng vậy, đây là một doanh trại kiên cố, làm sao có thể nói giải tán là giải tán luôn được?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3092: Một tiếng chị dâu (10)
Kèn Nhỏ chạy tới tìm người, Sư Niệm tò mò quay đầu lại nhìn chàng trai đang đứng sau lưng mình.

Kèn Nhỏ đưa tay gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nhìn Sư Niệm, “Chị dâu, tôi đến xin lỗi chị.”

Sư Niệm ra hiệu với thím rồi rời đi, cô bước qua bờ ruộng rồi đứng ngay chỗ đất bùn, “Cậu xin lỗi gì tôi?”

“Lúc trước tôi không nên như thế với chị, chị dâu, tôi xin lỗi.” Kèn Nhỏ đứng thẳng nói rồi chào kiểu quân đội với Sư Niệm.

Sư Niệm ngẩng đầu, kéo tay của Kèn Nhỏ hạ xuống, thực ra cô chưa từng trách cứ bất cứ binh lính nào trong quân doanh này, xuất phát điểm của họ dù sao cũng vì Lữ đoàn trưởng mà họ kính trọng.

“Nếu như anh thật sự thấy có lỗi với tôi, sau này hãy giúp đỡ Lữ đoàn trưởng của anh nhiều hơn.” Sư Niệm nghiêm túc nói.

Kèn Nhỏ cười ngờ nghệch, “Chị dâu, tối mai chúng tôi có lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, chị cũng đến nhé.”

“Tôi?” Sư Niệm cười cười chỉ vào mình, “Tôi tới làm gì?”

“Dù sao thì chị dâu cũng nhất định phải đến đấy, tôi đi trước đây.” Kèn Nhỏ nói dứt câu đã xoay người chạy mất.

Sư Niệm khẽ nhún vai, cũng không có ý định đi, hơn nữa lúc này cô không biết có nên về hay không. Dù sao thì cô đúng là ăn gan hùm rồi mới dám trách mắng Sở Húc Ninh trước mặt bao nhiêu người như thế.

Bây giờ quay về, cô phải đối mặt với anh thế nào?

Sau khi Sư Niệm tạm biệt thím, cô chậm rãi đi về nhà mình, nhưng khi Sư Niệm đi tới tầng hai, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ tầng ba, bước chân của Sư Niệm hơi khựng lại.

Đoàn trưởng đoàn Hai và vợ anh ta đang cãi nhau thì phải.

Sư Niệm nghĩ ngợi, quả quyết xoay người đi xuống. Cô không rộng lượng đến mức đi can ngăn. Cô không thù hằn gì những đồng chí đó không có nghĩa là cô rộng lượng tha thứ cho những người cố tình đồn đại về cô.

Khi Sư Niệm đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Sở Húc Ninh đang ngồi trên bậc thang thông xuống tầng hầm.

Anh?

Sao lại ở đây?

Sư Niệm rạp người trên lan can của tầng một nhìn xuống người phía dưới, “Hôm nay, cảm ơn anh.”

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn tiếp tục ngồi đó.

Sư Niệm không hiểu ánh mắt này có ý gì, cô nhảy luôn xuống bậc thềm, ngồi xuống cạnh anh, “Anh sao thế? Vì em làm anh mất mặt à?” Sư Niệm nói, cúi đầu lí nhí, “Lúc đó em không nhịn được, đội Đỏ thắng đã gần như quy luật rồi, nếu như lần này các anh thua, sau này anh phải làm sao?”

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang cúi đầu nhận sai bên cạnh mình. Anh đưa tay xoa đầu cô, “Nếu như ngay từ đầu anh đã cố gắng giải thích, có phải mọi chuyện sẽ không thành ra thế này không?”

Trước giờ anh vốn là người không biết giải thích, cho nên anh tưởng rằng, thời gian qua đi, chuyện gì cũng sẽ qua đi, ngược lại anh càng giải thích sẽ càng khiến cô khó xử.

Nhưng anh không biết rằng, có nhiều lúc một lời giải thích cứng rắn có tác dụng hơn một câu nói nhiều.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, xác nhận rằng anh không giận mới đưa tay ôm lấy cánh tay anh, dựa vào vai anh, “Sao anh lại ở đây? Trên tầng sắp đánh nhau rồi.”

“Anh biết.” Sở Húc Ninh thản nhiên đáp, chính vì anh biết nên anh mới không lên nhà.

Sư Niệm thở dài một tiếng, “Đó là lính của anh.”

“Vợ mình còn không dạy bảo được, làm lính làm gì?” Sở Húc Ninh thản nhiên nói, vẫn không có ý định đi lên.

Sư Niệm khúc khích cười, vùi đầu vào cánh tay anh, “Nhưng anh nổi giận như thế, sau này Đoàn trưởng đoàn Hai làm sao mà ở đây được nữa?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3093: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (1)
Cứ như thế, cả quân doanh đã biết chuyện hiện tại, cũng có nghĩa là, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ.

Vậy thì Đoàn trưởng đoàn Hai chắc chắn cũng bị liên lụy.

Cho nên, nhiều khi hành vi của vợ quân nhân sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của người chồng, ví dụ như hiện tại đây.

“Nếu như cô ta thật lòng xin lỗi, chuyện này cũng sẽ qua đi, không ai truy cứu nữa, dù sao quân doanh không giống như bên ngoài, không có nhiều tâm trạng đặt vào chuyện đó.” Sở Húc Ninh nói, “Nhưng nếu cô ta vẫn không nhận ra lỗi, Đoàn trưởng đoàn Hai ở trong quân doanh cũng ngày càng khó xử, chuyện chuyển ngành là sớm muộn thôi.”

Nghe Sở Húc Ninh nói vậy, nếu như vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai xin lỗi chân thành, Sư Niệm cũng có thể chấp nhận. Nhưng nếu như cô ta liều chết không chịu sửa đổi, vậy cô cũng không có lòng tốt đến mức coi như chưa có chuyện gì xảy ra đâu.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ không biến thành trở ngại của anh đâu.” Sư Niệm bỗng hứa hẹn với Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nhìn thái độ nghiêm túc của cô, lại xoa đầu cô một lần nữa, nghe thấy tiếng đánh nhau trên tầng vọng xuống, đánh thật đấy à?

“Ruỳnh...”

Tiếng cánh cửa bị dộng mạnh dội xuống, không đầy một khắc, Đoàn trưởng đoàn Hai đùng đùng lửa giận đi xuống tầng.

“Triệu Thần Cương, anh là tên trời đánh. Từ ngày tôi lấy anh đến giờ chưa một ngày được sống tốt đẹp. Bây giờ anh còn vì con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ đó mà đánh tôi. Anh đánh tôi, anh được lắm.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai từ trên tầng ba gào rống lên.

Sư Niệm nghĩ, con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ, chắc đang nói cô đấy nhỉ?

Đúng là thứ phụ nữ hết thuốc chữa.

Sở Húc Ninh đứng dậy, sau đó kéo Sư Niệm đứng dậy, “Về nhà ăn cơm thôi.”

Sư Niệm gật đầu, theo anh về.

Hai người đi tới tầng ba, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai vẫn còn ngồi ở cửa mà khóc, nhìn thấy họ quay về, vội vàng nói, “Lữ đoàn trưởng, anh nhìn Triệu Thần Cương đi, anh ta dám đánh vợ.”

Sở Húc Ninh cười lạnh trong lòng, sao cô không nói xem tại sao anh ta đánh cô?

Sở Húc Ninh đang định nói gì đó, Sư Niệm đã mở cửa đẩy Sở Húc Ninh đi vào, sau đó đóng cửa lại, nhốt mình ở bên ngoài.

Sư Niệm quay đầu nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đang khóc rưng rức, “Chị dâu, từ khi tôi tới đây đến bây giờ chưa từng đắc tội chị, tại sao chị cứ nhắm vào tôi mãi thế?”

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai thấy không còn ai nữa, thu lại nước mắt trên mặt, “Tự mình làm chuyện vô liêm sỉ mà không biết sao? Trưởng khoa Dương bao nhiêu năm khổ sở vì Lữ đoàn trưởng, thứ tàn hoa dập liễu như cô xứng sao?”

Tàn hoa dập liễu?

Sư Niệm nghe thấy cụm từ đó, đột nhiên bật cười, “Quan hệ của chị và Dương Giai tốt thật.”

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai hừ một tiếng.

“Vậy hôm nay chị bị cả quân doanh này bàn tán, Trưởng khoa Dương có quan hệ cực tốt với chị sao không đứng ra nói đỡ cho chị vài câu?” Sư Niệm bật cười chế giễu, “Chị dâu ơi, tôi có lòng tốt khuyên chị, đừng đưa súng cho người ta mà còn tự động lên đạn như thế.”

“Cô nói linh tinh cái gì đấy, Trưởng khoa Dương không phải dạng người ấy.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nhảy dựng lên.

Sư Niệm nhìn người phụ nữ đang khóc lóc la lối om sòm kia, chỉ có thể nói rằng người phụ nữ Dương Giai này tìm được một khẩu súng thật tốt, vì khẩu súng này... quá ngu.

“Tôi nói hết rồi, chị dâu cũng tự trọng nhé, đừng làm chuyện gì khiến Đoàn trưởng đoàn Hai khó xử.” Sư Niệm mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai, “Hay là chị đi tìm Trưởng khoa Dương rất ư là tốt của nhà chị đi, xem Trưởng khoa Dương còn muốn gặp chị nữa không.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3094: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (2)
Khi Sư Niệm vào nhà, Sở Húc Ninh đang dựa chỗ cách cửa không xa nhìn cô.

Sư Niệm đóng cửa lại, sau đó chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào trong, một lúc sau mới hỏi, “À ừm, ăn gì?”

“Dương Giai làm?” Sở Húc Ninh đáp lại bằng một câu hỏi không liên quan.

Sư Niệm biết, Sở Húc Ninh đang hỏi rất nghiêm túc. Dù sao thì người như anh trước nay không nghĩ tới cái sai của người khác, càng không nghi ngờ người khác làm chuyện sai trái.

Sư Niệm cười hờ hờ, sau đó sờ mũi mình, “À thì, em đoán vậy, nên mới bảo vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đi thử xem sao?” Sư Niệm nói xong, xoay người đi vào bếp.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm rồi cất bước đi theo cô.

Sư Niệm mở tủ lạnh nhìn vào đồ ăn bên trong mà thấy đau đầu, rốt cuộc cô chui vào đây làm gì nhỉ?

Sở Húc Ninh biết rõ cô đang ngượng ngùng, nhưng không vạch trần mà chỉ dựa vào cửa nhìn cô gái đang ngây ngẩn với đống nguyên liệu nấu ăn.

Sư Niệm sờ mó tất cả nguyên liệu một lần, bàn tay nhỏ lạnh đến đông cứng, sau đó quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Ăn gì bây giờ?”

Sở Húc Ninh đứng thẳng người, đi tới đẩy cô ra, “Nếu thực sự là Dương Giai làm, anh sẽ nói với cô ta, cần thiết thì anh sẽ điều cô ta đi tới nơi khác.”

Nếu như Dương Giai an phận ở lại quân doanh, anh không có lý do gì để đuổi cô ta đi. Nnhưng bây giờ rõ ràng là cô ta đã náo loạn kỷ luật quân đội, điều này không thể tha thứ được.

Sở Húc Ninh định làm vài món đơn giản, bởi vì buổi chiều anh còn công việc, cho nên lấy trứng gà, cà chua và mì cho Sư Niệm nhìn qua. Sư Niệm chỉ là người ăn không ngồi rồi, tất nhiên không dám ho he ý kiến gì.

Hơn nữa, hôm nay Sở Húc Ninh giúp cô, cô đã rất vui rồi.

Khi Sở Húc Ninh bước tới thái nguyên liệu, Sư Niệm ôm lấy anh từ phía sau, sau đó ụp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Sở Húc Ninh khựng lại, không đẩy cô ra, tiếp tục làm công việc của mình.

Trên tầng ba của tòa nhà hành chính là nơi làm việc của nhân viên văn phòng.

Dương Giai đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn trưa. Trận ồn ào sáng nay cô ta biết nhưng không đi xem. Việc Sở Húc Ninh nói đỡ cho con đàn bà ti tiện đó nằm ngoài dự tính của cô ta. Dù sao thì trước nay anh chưa từng giải thích với ai về bất cứ điều gì cả.

Dương Giai đang định ra khỏi cửa, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đã đi tới.

Dương Giai nhìn thấy cô ta, thực lòng có một cảm giác khinh thường, nhưng Dương Giai che giấu rất giỏi, “Sao chị dâu lại qua đây?” Dương Giai nói xong, mời của Đoàn trưởng đoàn Hai vào phòng rồi rót nước cho cô ta.

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai lúc này đang phừng phừng lửa giận, lôi Sư Niệm ra mắng cho một trận té tát, “Cô nói xem, sao lại có người mặt dày như thế nhỉ, không hiểu sao mà Lữ đoàn trưởng cũng nghe theo cô ta nữa.”

Dương Giai rót cốc nước, đặt vào tay cô ta, sau đó ngồi xuống đối diện, “Thương hại cô ta mà, dù sao một người con gái trải qua chuyện như thế, Lữ đoàn trưởng còn là người có trái tim nhân hậu.” Dương Giai nói như một lẽ dĩ nhiên.

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai uống một ngụm nước, vẫn cảm thấy chưa hả cơn tức, “Cô nói xem, cô tốt tính lại thấu hiểu lòng người, sao Lữ đoàn trưởng không nhìn thấy nhỉ?”

“Không có duyên thôi, dù sao anh ấy cũng kết hôn rồi.” Dương Giai hơi cúi đầu, dáng vẻ trông rất tủi thân.

“Cô đừng nói vậy, toàn là thủ đoạn của con đàn bà ti tiện kia thôi. Cô yên tâm, chị dâu nhất định sẽ giúp cô.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nói rất hùng hồn.

“Cảm ơn chị dâu, à phải rồi chị dâu này.” Dương Giai nói, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một sợi dây chuyền vàng, “Lần này em đi học ở nước ngoài, thấy sợi dây này rất đẹp, nếu chị dâu không ngại thì nhận lấy nhé.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3095: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (3)
Mắt của vợ Đoàn trưởng đoàn Hai sáng rực lên, “Chuyện này, chuyện này sao mà được?”

“Có gì ngại đâu ạ, ở trong quân doanh này chẳng có mấy quân nhân nữ, chị dâu luôn đối xử rất tốt với em, cứ coi như quà em tặng chị.” Dương Giai nói, đặt sợi dây chuyền vàng vào tay cô ta, nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai cảm ơn rồi vui sướng rời đi.

Sau khi vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đi rồi, khóe miệng của Dương Giai nhếch lên, Sư Niệm muốn đứng vững ở quân doanh này, dường như đánh giá bản thân quá cao rồi, còn phải xem xem Dương Giai này có muốn hay không.

Sau trận ồn ào buổi sáng, Sư Niệm cũng không ra ngoài nữa. Sở Húc Ninh phải đi công chuyện. Sư Niệm kể chuyện này với Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã đang học trên lớp. Cô đang dựng sách lên, vừa vặn che khuất bản thân khỏi tầm nhìn của giáo viên.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cho nên, trái tim thiếu nữ của chị lại phơi phới rồi hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em nói rồi mà, chị ở bên cạnh anh ấy, cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc bò ra, nhưng không ngờ rằng anh Húc Ninh sẽ làm vậy, cũng có thể coi như trời tan mây, trăng lại sáng rồi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xí, cái gì mà gọi là trời tan mây, trăng lại sáng? Còn Dương Giai kia kìa? Giải quyết chưa? Còn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai kia kìa? Xin lỗi chưa?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Gấp gáp làm gì, cứ phải từ từ thôi chứ?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cái tên của chị được đặt theo con người chị luôn đấy hả.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha ha ha ~]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Xí, có mà cưng đang ghen tị với chị cuối cùng cũng bước vào mùa xuân rồi thì có.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Đó là hầm mộ.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]

Sư Niệm nằm trên sofa nhìn tin nhắn trên màn hình. Hình như hôm nay Tiểu Bất Điểm hơi cáu kỉnh thì phải. Sao cô cứ thấy con bé đang hờn mình thế nhỉ?

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, hôm nay em làm sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Bà đây đang muốn chúc tất cả các đôi các cặp trên thế giới đều là anh em đấy, hừ...]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Sao gắt thế, có chuyện gì à?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hay nói cách khác, Bánh Bao Rau lại chọc vào em rồi?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xí, cậu ta có tư cách gì mà chọc vào em, còn đang ôm người trong lòng phấn đấu trên con đường tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh kia kìa.]

Con đường tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh là truyền thuyết mà trường đại học nào cũng có. Tương truyền rằng, buổi tối nọ, có một đàn chị trên đường quay về ký túc xá sau khi tự học phải ngang qua một khu rừng nhỏ, bị người ta OOXX. Trường học vì để giữ kín miệng của học sinh, hứa sẽ cho mỗi một nữ sinh trong phòng ký túc của đàn chị đều có tên trong danh sách tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh. Từ đấy con đường đó được gọi là con đường tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh.

Vốn dĩ khi Kiều Vi Nhã vừa biết chuyện này, cô còn kể cho bạn thân nghe. Sau đó mới biết trường cô cũng có một phiên bản y như thế. Cuối cùng phát hiện ra, xí, đây là phiên bản mà trường nào cũng có.

Trường đại học, trước nay chưa từng thiếu chuyện để kể.

Mỗi một trường đại học đều có những câu chuyện không giống với các trường đại học khác, cho nên, từ đó trở đi, Kiều Vi Nhã không còn tin vào truyền thuyết của trường nữa.

Kiều Vi Nhã bò lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành dáng vẻ như có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào.

Sáng nay Sở Lạc Duy nói rằng có việc, phải đi trước, không đợi cô.Kết quả hay rồi, khi cô đến trường, ngang qua khu rừng nhỏ, vừa vặn nhìn thấy cậu và cô gái khác ôm ôm ấp ấp. Đây là “có việc” của cậu đó hả, làm cô tức muốn chết.

Người mà Sở Lạc Duy có thể ôm được chắc chắn là người trong lòng của cậu ta, trông cũng chẳng ra làm sao!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3096: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (4)
Kiều Vi Nhã chua chát nghĩ, nhưng không nghĩ tới việc sự chua xót ấy từ đâu mà có.

Học xong hai tiết buổi chiều, Kiều Vi Nhã dọn dẹp đồ đạc đi luôn. Buổi chiều khoa Kinh tế có ba tiết nên Sở Lạc Duy vẫn đang học.

Trước kia Kiều Vi Nhã vẫn đợi cậu tan học, nhưng hôm nay, chị đây mất hứng rồi.

Kiều Vi Nhã nghĩ vậy, đeo cặp sách lên vai đi thẳng ra ngoài cổng.

Buổi chiều có rất nhiều lớp chỉ học hai tiết, cho nên lúc này trong khuôn viên trường rất đông. Kiều Vi Nhã đeo cặp kính rất to, cúi gằm đầu đi thẳng.

Sở Lạc Duy từ khoa Kinh tế ra nhìn thấy Kiều Vi Nhã đi ra khỏi trường, liền vội vàng bước tới chắn trước mặt cô.

Kiều Vi Nhã không kịp tránh, đâm thẳng vào người cậu. Cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình, “Cậu bị hâm à, không nhìn thấy tôi đang đi đường hả?”

“Tôi còn một tiết nữa, ai cho cậu về trước?” Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, sau đó kéo cổ tay cô đi về phía khoa Kinh tế.

“Bỏ tôi ra.” Kiều Vi Nhã gắng sức giằng ra, sau đó trừng mắt nhìn cậu với vẻ hung dữ, “Cậu đi học thì liên quan gì tới tôi, tìm người trong lòng cậu mà đi học cùng cậu ấy.” Kiều Vi Nhã cười giễu.

“Người trong lòng?” Sở Lạc Duy nhíu mày, người trong lòng cậu không phải là cô ấy à?

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ này của cậu mà càng thấy phiền lòng hơn, phất phất tay rồi đi luôn. Đang đông người thế này, cô không muốn làm con khỉ trong sở thú.

Sở Lạc Nhất có vẻ hả hê khi người khác gặp họa mà nói với cậu rằng, chiều nay tan học Kiều Vi Nhã sẽ không đợi cậu đâu. Quả nhiên, lúc cậu đi ra thì cô ngốc kia đã đi mất rồi, mà cậu không hiểu tại sao?

“A a a... Sở Lạc Duy của khoa Kinh tế, là cậu ấy thật kìa.”

“Người bên cạnh là bạn gái của cậu ta thì phải, nghe nói học khoa Báo chí đấy, còn là thanh mai trúc mã cơ. Ôi, tiếc quá đi mất.”

“Hết cách rồi, người ta là thanh mai trúc mã mà.”

...

Kiều Vi Nhã bị coi như khỉ trong sở thú nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu không biết đường à? Không biết về nhà thế nào hả?”

“Lại lên cơn gì thế? Tiết cuối của tôi rồi, cậu qua đó với tôi.” Sở Lạc Duy nói xong dẫn luôn Kiều Vi Nhã đi về phía khoa Kinh tế.

“Không đi là không đi, tôi muốn về nhà.” Kiều Vi Nhã nói xong đạp thẳng cho Sở Lạc Duy một phát, sau đó quay người đi thẳng.

Bởi vì bị đạp cho nên Sở Lạc Duy tự động lùi về sau một bước, nhìn Kiều Vi Nhã bỏ đi.

Sở Vi bước đến, đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, “Cậu lại chọc giận vị tổ tông ấy à?”

Sở Lạc Duy quay đầu lại, nhìn Sở Vi bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu thấy tôi rảnh lắm chắc?” Sở Lạc Duy nói rồi đi thẳng về khoa.

Sở Vi nghĩ cũng phải, thời gian này Sở Lạc Duy bận túi bụi vì chuyện của “Công Tước”, vai nam chính của phim đó đã thay mất người, bây giờ có vài người đóng vai nữ chính nghe phong phanh cũng đến hỏi dò Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không chỉ gây nhiễu con đường tìm kiếm nam chính của “Công Tước” mà ngay cả nữ chính của phim này cũng thành một vấn đề.

Trên đường về lớp học, Sở Lạc Duy cầm điện thoại gõ chữ.

[Sở Lạc Duy: Rốt cuộc là có chuyện gì thế hả?]

[Bánh Bao Đậu: Anh đổi tên anh thành Bánh Bao Rau đi rồi em nói cho anh biết.]

[Sở Lạc Duy:...]

[Bánh Bao Đậu: Không đổi thì thôi, dù sao chuyện này cũng chỉ có em biết, không ai biết nữa đâu.]

[Sở Lạc Duy: Anh là anh ruột của em đấy.]

[Bánh Bao Đậu: Tên tuổi không cùng series với em, ai làm anh em ruột với anh, chưa biết chừng người được thụ tinh trước là em ấy.]

[Sở Lạc Duy: Nói.]

[Bánh Bao Đậu: Không đổi tên thì khỏi nói nhé, dù sao thì người mất cũng chẳng phải là vợ em.]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3097: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (5)
Sở Lạc Duy cảm thấy cô em gái này chắc hẳn do ba cậu bế nhầm.

Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt ôm điện thoại ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh còn đặt một cuốn ký họa đơn giản cùng với một số hình họa hoạt hình do cô vẽ, lấy nguyên mẫu là Cố Tỉ Thành.

Sở Lạc Nhất định vẽ nguyên một bộ rồi làm thành quà sinh nhật tặng Cố Tỉ Thành, cho nên cô vẽ rất có tâm.

Còn mấy ngày nữa là đến diễn tập quân sự rồi, không biết Cố Tỉ Thành có kịp xuống núi trước khi diễn tập quân sự không, nhưng không xuống cũng không sao, sớm muộn gì cô cũng gặp được anh.

“Tít tít...”

Điện thoại bỗng reo lên, Sở Lạc Nhất vội vàng cúi đầu xem tin nhắn của Sở Lạc Duy gửi tới.

[Bánh Bao Rau: Nói!]

“Ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười đến mức ngã lộn xuống khỏi ghế sofa. Anh trai cô đúng là có thể làm bất cứ điều gì vì Tiểu Bất Điểm, có trời mới biết anh trai cô ghét cái tên này tới cỡ nào, cũng chỉ có thể dùng Tiểu Bất Điểm mới uy hiếp được anh cô. Cảm giác này đúng là quá sung sướng mà.

Nhưng dù sao thì đó cũng là anh trai cô, một người sống cùng cô suốt mười tháng trong bụng mẹ đó.

[Bánh Bao Đậu: Chuyện anh làm mà anh không biết à? Nghe nói sáng nay anh không gọi Tiểu Bất Điểm dậy, một mình anh chạy tới trường ôm người trong lòng hả?]

[Bánh Bao Rau: Nói linh tinh cái gì đấy?]

[Bánh Bao Đậu: Nói linh tinh gì đâu, Tiểu Bất Điểm nói mà, sáng nay con bé thấy anh ôm ấp cô gái khác đấy.]

Sở Lạc Duy vừa về đến phòng học, ngồi vào chỗ liền đọc được tin nhắn của Bánh Bao Đậu.

Sáng nay, nhìn thấy mình ôm ấp với cô gái khác?

Sáng nay cậu có hẹn với nữ chính của phim “Công Tước” nên mới đi trước, trước khi đi đã đặt cả báo thức cho cô rồi mà.

Lẽ nào cô dậy trước?

Cho nên đã nhìn thấy.

Sở Lạc Duy nhíu mày ngẫm nghĩ, như thế này có tính là ghen không nhỉ?

[Sở Lạc Duy: Không sao đâu.]

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn cái tên kia, không khỏi buột miệng chửi thề, người anh trai bằng mặt không bằng lòng này, coi như cô đã nhìn rõ bộ mặt ấy rồi.

[Bánh Bao Đậu: Cứ đợi mà coi, Tiểu Bất Điểm sẽ bơ anh đấy.]

[Sở Lạc Duy: Đó chính là lúc em tàn đời.]

[Bánh Bao Đậu: Hừ, đừng hòng uy hiếp em, sắp tới là anh không thấy em nữa đâu.]

[Sở Lạc Duy: Cuối cùng cũng nghĩ kỹ muốn bỏ nhà ra đi à?]

[Bánh Bao Đậu: Em bỏ nhà ra đi sẽ đưa cả Tiểu Bất Điểm đi cùng, tức chết anh đi.]

[Sở Lạc Duy:...]

Sở Lạc Nhất hầm hừ đặt điện thoại lên bàn, sau đó đứng dậy xuống bếp tìm đồ ăn.

“Dì Trịnh ơi, cái bánh hoa quế lần trước đâu ạ?” Sở Lạc Nhất vừa tìm vừa hỏi.

“Cái đó hả, lúc trước cậu Hai cầm đi rồi, nói là cô Kiều thích ăn.”

Sở Lạc Nhất đóng sập tủ lạnh lại. Ông anh khác giới tính thiếu nhân tính này, cô cũng thích ăn cơ mà, sao không nghĩ tới đứa em gái này chứ?

“Cô chủ, trong tủ lạnh vẫn còn bánh ngọt khác đấy.” Dì Trịnh là người mới tới làm gần đây, làm bánh ngọt rất ngon.

“Không ăn nữa.” Ghét anh trai, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không đội trời chung với anh trai cô nữa.

Sở Lạc Nhất nghĩ vậy, đi thẳng lên tầng.

Dì Trịnh lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đi vào bếp, lại làm thêm bánh quế hoa cho cô.

Sở Lạc Duy cất điện thoại đi, tâm trạng tốt hơn ban nãy rất nhiều. Sở Vi ngồi xuống bên cạnh cậu, nằm rạp xuống bàn, định ngủ đến hết tiết, “Nhất Nhất nói gì với cậu thế, trông vui vậy?”

Sở Lạc Duy khẽ nhếch môi, dồn đống sách nhàm chán sang một bên, sau đó cầm một quyển sách khác đặt lên bàn, “Chuyện vui.”

Kiều Vi Nhã biết ghen, đối với cậu mà nói chắc chắn là một chuyện vui.

Sở Vi: “...”

Phải đối diện với khuôn mặt cười khiến người ta khó lòng chấp nhận kia, cậu thà chọn ngủ đi cho xong.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3098: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (6)
Kiều Vi Nhã một mình về căn hộ, lúc đóng cửa lại vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Kiều Nhã Nguyễn.

“Biết rồi, biết rồi, dù sao cũng chỉ có mẹ bận.” Kiều Vi Nhã nói rồi quăng mình lên ghế sofa.

“Giọng điệu gì đấy? Mẹ chỉ bận nốt thời gian này thôi.” Kiều Nhã Nguyễn ở đầu dây bên kia lên tiếng quở trách.

Kiều Vi Nhã hờ một tiếng, bận nốt thời gian này rồi còn thời gian sau, “Câu này mẹ nói với ba con đi, dù sao mẹ đã nói câu nay với ba con cả đời rồi. Mẹ, mẹ thử nói xem tại sao bên cạnh ba con có bao nhiêu người đẹp như thế mà đến giờ ba con vẫn chưa đá mẹ, có phải kỳ tích không nhỉ?”

“Có tin là đến lúc gặp, mẹ đánh cho con không dám tin đấy là con nữa không.” Kiều Nhã Nguyễn cười cười mắng một câu, “Ở bên ngoài nhớ nghe lời Bánh Bao Rau. Ba con thời gian này cũng phải ra nước ngoài, không có thời gian để ý con đâu.”

“Đi đi, đi đi, em trai đáng thương của con đành phải ăn nhờ ở đậu rồi.” Kiều Vi Nhã thở dài, bật tivi lên, “À phải rồi, mẹ, lần diễn tập quân sự này của bên mẹ có phải là cùng bên Sở Húc Ninh không?”

“Ừ, đang thăm dò tin tức đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói, bên đó có âm thanh vọng lại, xem ra Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang làm việc.

“Ý của con là, Sở Húc Ninh sẽ thua thôi, dù sao họ là bên Xanh mà.” Kiều Vi Nhã vừa nhìn ba mình trên tivi vừa nói chuyện với mẹ.

Người ở đầu dây bên kia khựng lại, nghĩ một lát rồi hỏi, “Niệm Niệm bảo con hỏi phải không? Nói với con bé, chuyện này không ai nói trước được, Sở Húc Ninh cũng là người chưa từng thua bao giờ.”

“Chậc chậc chậc, này là vương giả đối đầu nhau hả?” Kiều Vi Nhã cầm cái cốc trên bàn lên, “Mẹ, con kể mẹ nghe, bộ phim gần đây đang chiếu của ba con có cảnh hôn đấy.”

“Con tiểu yêu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này, im ngay cho ba.”

Bên kia truyền tới tiếng của Phong Phong, điện thoại bị ngắt luôn.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, ba cô cúp điện thoại nhanh quá, phải đợi cô nói nốt hai chữ “mượn góc” đã chứ.

Kiều Vi Nhã quăng điện thoại đó, ôm gối xem tivi, đợi khi chuông cửa vang lên ba lần cô mới phản ứng lại, sau đó ra mở cửa.

“Ai thế?” Kiều Vi Nhã nói rồi nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, “Ai thế?”

“Cô Kiều, có hoa của cô.” Người bên ngoài nói.

Hoa?

Kiều Vi Nhã khựng lại, “Tôi có mua hoa đâu?” Kiều Vi Nhã nói xong đã mở cửa ra.

Người bên ngoài mặc đồng phục của cửa hàng hoa, cười tươi đưa bó hoa trong tay cho Kiều Vi Nhã, “Ban nãy có một quý ông đặt hoa tại cửa hàng chúng tôi, dặn rằng gửi tặng cô.”

“Quý ông?” Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn bó hoa, sau đó tìm thấy một tấm bưu thiếp trong bó hoa.

[Hoa tươi đi cùng người đẹp, Kiều Vi Nhã, bó hoa này hợp với cô nhất... Hoàng Kiều.]

Hợp với cô nhất?

Hoa cúc?

Cái tên Hoàng Kiều này không bị hỏng não đấy chứ?

Hoàng Kiều là lớp trưởng hiện tại của lớp cô, nghe nói là một cậu ấm nhà giàu đầu óc có vấn đề.

Xem ra đầu óc của tên này có vấn đề thật, không biết thi đỗ vào Đại học Q kiểu gì.

Bó hoa đầu tiên mà Kiều Vi Nhã nhận được trong đời... là hoa cúc?

Kiều Vi Nhã nhìn anh chàng nhân viên cửa hàng hoa đang nhịn cười hết mức có thể, “Anh cảm thấy cái này hợp với tôi?”

Anh chàng này lần đầu tiên nhìn thấy có người mua hoa cúc để tặng, cho nên lúc này thực sự đang nín cười sắp chết đến nơi rồi.

“Cô Kiều, cô ký tên giúp tôi với.” Anh chàng này thực sự không nhịn nổi nữa.

“Hoa cúc để tặng cho người chết, tôi chết rồi, ký cái gì mà ký, cầm về đi, ai đặt thì các anh gửi cho người đó.” Kiều Vi Nhã tức giận, ném bó hoa cúc vào lòng anh chàng kia, quay người sập cửa lại.

Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo của cô.

Anh chàng kia rất vô tội mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3099: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (7)
Sở Vi và Sở Lạc Duy tan học về nhà, vừa bước ra khỏi thang máy, đang định nói gì đó đã thấy một anh chàng đứng trước cửa nhà với vẻ vô tội.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Vi bước tới hỏi, “Xin hỏi anh tìm ai vậy?”

Anh chàng kia thấy có người đến, vội vàng nói, “Có người muốn tặng hoa cho cô Kiều sống ở đây, nhưng cô ấy không ký nhận, tôi không thể nào quay về được.”

Hoa tặng Kiều Vi Nhã?

Sở Vi cúi đầu nhìn bó hoa cúc, thực sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

Sở Lạc Duy tinh mắt nhìn thấy tấm thiệp trong đó, sau khi lấy ra, mặt mũi cậu đen sì sì, vứt tấm thiệp đó đi, bảo Sở Vi đưa tiền cho anh chàng kia, “Bó hoa này coi như tôi mua, tặng trả về cho cái cậu tên Hoàng Kiều kia, nói với cậu ta, bó hoa này rất hợp với cậu ta, thích chết thế cơ mà!”

Sở Lạc Duy nói xong, đẩy anh chàng kia ra, mở cửa vào nhà.

Sở Vi cố gắng nhịn cười, đưa tiền cho anh chàng kia, sau đó vỗ vai anh chàng kia, “Mau đi đi, trước khi vị tổ tông kia ra.”

Anh chàng kia run rẩy, chạy nhanh như quét bơ dưới chân.

Sở Vi đứng giữa hai cánh cửa, nghĩ nghĩ, quyết định về nhà mình.

Sau khi Sở Lạc Duy bước vào, Kiều Vi Nhã đang đi tới đi lui trong phòng khách.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là cơn giận mà Hoàng Kiều mang tới.

Tặng cô hoa cúc?

Sao không tặng áo liệm cho cô luôn đi?

“Nóng lòng về nhà là để nhận hoa hả?” Sở Lạc Duy bỏ điện thoại trong tay xuống, lạnh lùng hỏi. Cậu không biết cô ngốc này đeo kính trong trường mà còn có giá thế cơ đấy?

“Đúng thế, nhận rồi đặt lên mộ cậu đó.” Kiều Vi Nhã trừng mắt lườm lại, không thấy cô đang bực đây hả?

“Tên Hoàng Kiều kia là ai?” Sở Lạc Duy rất ít khi đến khoa Báo chí, về cơ bản toàn là Kiều Vi Nhã tới khoa Kinh tế tìm cậu, hình như cậu đã bỏ qua điều gì đó rồi.

“Liên quan gì tới cậu? Không phải cậu tỏ tình với người trong lòng rồi sao? Đi tìm người trong lòng của cậu đi.” Kiều Vi Nhã chua chát nói xong quay người về phòng mình.

Sở Lạc Duy nhướng mày, câu này chua thế.

Cảm giác chua này không tệ lắm, ít nhất đối với Sở Lạc Duy mà nói thì lại rất tốt!

Nhưng điều này không có nghĩa là chuyện của Hoàng Kiều đã kết thúc ở đây.

Sở Lạc Duy bước tới, dựa vào cánh cửa, nhìn cô gái bên trong đang nằm trên giường chơi game, “Người sáng nay là nữ chính hiện tại của phim "Công Tước", nói rằng nghe bảo tôi và đạo diễn kia bất hòa nên tới hỏi tôi.”

Câu giải thích này rất rõ ràng.

Đôi mắt to của Kiều Vi Nhã đảo vài vòng, vẫn tiếp tục chơi game với vẻ kiêu ngạo, “Đúng thế, hỏi thăm thôi, chui thẳng vào lòng mà hỏi cơ.”

Sở Lạc Duy nghe câu nói của cô, đứng thẳng dậy, bước tới, chống hai tay xuống hai bên người cô, dồn cô vào thế bị kẹp giữa giường và cậu.

“Hết hồn...” Kiều Vi Nhã kêu lên, nhìn chàng trai chống trên người mình, trầm giọng hỏi, “Cậu làm gì đấy?”

“Kiều Vi Nhã, cậu ghen à?” Sở Lạc Duy khẽ hỏi, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười.

Kiều Vi Nhã trừng to mắt, nhìn ý cười trong khóe mắt Sở Lạc Duy. Chàng trai này, lúc cười lên thật khiến người ta muốn phạm tội.

Kiều Vi Nhã đưa tay đẩy mạnh cậu ra, hừ một tiếng, “Ai? ai ghen chứ, tôi chỉ nhắc nhở cậu với tư cách thanh mai trúc mã, cậu có người trong lòng rồi, sau này đừng lại gần cô gái khác quá mức.”

Sở Lạc Duy không hề để ý tới việc bị cô đẩy ra, nhìn người đang dựng hết lông tóc lủi ra xa kia, tâm trạng cậu càng vui hơn.

Cô ngốc này biết ghen, thế cũng đã là tiến bộ lắm rồi.
 
Top