Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3100: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (8)
Sở Lạc Duy nhìn cô né xa, đành ngồi xuống bên giường cô.

“Trước mắt thì "Công Tước" nằm trong tay hắn ta đã lỗ mất hai trăm triệu, qua vài ngày nữa là tôi có thể thu lưới rồi.” Sở Lạc Duy nói.

Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng, không nghĩ ngợi gì nhiều đã đi tới bên cạnh giường, “Tên đạo diễn đó bị bại não à? Tại sao cứ phải tìm người ở Trung Quốc?”

“Bại não thật, ngay từ đầu hắn ta đã tuyên bố tìm diễn viên ở Trung Quốc, chẳng qua chỉ muốn ra oai với tôi. Bây giờ không rút lại lời đã nói được, diễn viên cũng không tìm được, đoàn làm phim hao tiền tốn của, cho nên không bao lâu nữa là tôi có thể làm ngư ông đắc lợi rồi.”

Kiều Vi Nhã ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn cậu đan tay sau gáy, sau đó nằm xuống giường cô.

“Như thế có phải cậu đã có kế hoạch quay "Công Tước" rồi không?” Kiều Vi Nhã nói, hai mắt sáng lên, tươi cười nhìn Sở Lạc Duy, “Bộ "Công Tước" này bây giờ đã nổi tiếng lắm rồi, đợi đến khi cậu quay, chắc chắn sẽ nóng bỏng tay luôn, để tôi đặt tên đầu đề cho, coi như thực tập luôn.”

“Cầu xin tôi đi.” Sở Lạc Duy không hề khách sáo.

“Cầu xin cậu.” Kiều Vi Nhã không còn tí liêm sỉ nào nữa.

Sở Lạc Duy nằm trên giường nhìn cô, “Không phải như thế.”

Kiều Vi Nhã nhíu mày, chắp hai tay lại, nhìn cậu với vẻ vô cùng đáng thương, “Xin cậu đó...”

Sở Lạc Duy: “...”

Dáng vẻ tủi thân, giọng nói mềm mại, cả khuôn mặt đó nữa, nhìn thế nào nghe thế nào cũng chỉ muốn ôm vào lòng mà hôn một cái thật đã mới thôi.

Mà đã thích là nhích, Sở Lạc Duy đưa tay ra đột ngột đè cô xuống, trước khi Kiều Vi Nhã kịp kêu lên, cậu đã phủ môi mình lên môi cô.

Chỉ đơn giản là hai đôi môi chạm nhau thôi, Sở Lạc Duy không có động tác gì tiếp theo, vì đôi mắt mở to của Kiều Vi Nhã quá sáng.

Sở Lạc Duy nhanh chóng ngồi dậy, đứng thẳng người, nhìn cô gái đang nằm trên giường, “Được, tôi đồng ý.”

Sở Lạc Duy nói xong, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã bật người ngồi dậy, cầm gối ném về phía cửa ra vào, “Sở Lạc Duy, thứ đáng ghét, đó là nụ hôn đầu của ông đây đấy.”

Gối đập vào lưng, thực ra cũng không có cảm giác gì.

Sở Lạc Duy chưa đóng cửa lại. Cậu quay đầu nhìn cô gái đang giậm chân bình bịch, điềm tĩnh nói, “Cậu mà vẫn còn nụ hôn đầu cơ hả, định chọc tôi cười chết rồi thừa kế tài sản của tôi sao?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Nhắc đến chuyện nụ hôn đầu, chuyện đó không phải ngượng ở mức bình thường đâu, ai bảo hồi nhỏ cô là một bé gái mê trai.

“Vậy cậu cũng không thể hôn tôi chứ?” Kiều Vi Nhã tiếp tục giậm chân, sau đó chà môi mình thật mạnh.

Sở Lạc Duy hơi nheo mắt nhìn cô gái đang chà môi nào đó, động tác này thực sự khiến người ta không thích nổi.

“Soi gương mà xem, trên mặt cậu viết sẵn mấy chữ xuân tình phơi phới đấy, tôi chỉ có lòng thỏa mãn cậu thôi.” Sở Lạc Duy nói rất hùng hồn.

Kiều Vi Nhã lại túm thêm một cái gối ném về phía cậu, “Có lòng cái ông lớn cậu.”

“Tôi có "ông lớn" hay không mà cậu còn không biết à?” Sở Lạc Duy cười giễu, “Học báo chí tới ngu cả người rồi, làm sao giờ?” Sở Lạc Duy nói rồi, lắc đầu đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã nhìn theo bóng lưng cậu, khuôn mặt trở nên vô cùng hung dữ.

Muốn bóp chết cậu ta quá đi mất!

Hôm nay chắc vận cô đen lắm nên mới vừa nhận phải hoa cúc vừa bị cậu ta trêu đùa thế này!

Có lẽ, cô nên lên núi xin một cái bùa bình an, nếu không sớm muộn gì cũng bị tên chọc cho tức chết mất!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3101: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (9)
Sau khi Sở Lạc Duy ra khỏi phòng, cậu gõ thẳng cửa nhà Sở Vi ở đối diện. Sở Vi vừa mới tắm xong, nhìn thấy cậu liền khựng lại hỏi, “Sao thế?”

“Cái tên Hoàng Kiều kia là người thế nào?” Sở Lạc Duy hỏi thẳng thừng nhưng không có ý định vào nhà.

Sở Vi biết ngay là Sở Lạc Duy sẽ đến để hỏi về chuyện này cho nên cậu vừa mới điều tra xong rồi.

“Lớp trưởng lớp thứ ba của năm nhất, khoa Báo chí, gia đình sống ở thành phố F, là một cậu ấm nhà giàu, chỉ số thông minh rất cao nhưng chỉ số cảm xúc...” Sở Vi nói, ngụ ý bảo cậu nhớ lại sự kiện bó hoa cúc ban nãy là biết.

Sở Lạc Duy bật cười chế giễu, dạng người này hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

“Nhưng thằng cha Hoàng Kiều này có một đặc điểm, hắn rất thừa kiên nhẫn. Hắn theo đuổi một cô bé từ thời tiểu học đến tận năm lớp mười hai. Cô gái này phải đến tận Hải Nam học đại học để trốn hắn, cho nên...” Bây giờ thằng cha đó đã chuyển mục tiêu rồi.

“Thế mà cũng gọi là thừa kiên nhẫn hả?” Cậu đã đợi cô gái sống cùng nhà mười mấy năm rồi, đợi từ năm ba tuổi đến nay đấy, biết không hả?

Sở Vi nhún vai, làm sao mà bì được với người yêu đương từ sớm như cậu.

“Hay là ngày mai chúng ta qua khoa Báo chí lượn một vòng?” Sở Vi đề nghị.

Sở Lạc Duy không phản đối. Sở Vi nhìn Sở Lạc Duy quay về nhà mà không khỏi bật cười. CáiSở Lạc Duycần không phải chỉ là muốn cậu bắc cho cậu ấy một cái thang thôi sao?

Đúng là kiêu ngạo quá đi mất.

Lúc này Kiều Vi Nhã đang mắng lên chửi xuống chuyện Sở Lạc Duy hôn cô. Sở Lạc Nhất và Sư Niệm tỏ ý họ đang lắng nghe rất chăm chú.

Thế nhưng thực ra hai người này đang âm thầm nói chuyện riêng với nhau.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nghe nói ngày mai ở quân doanh tổ chức lễ tuyên thệ trước lúc diễn tập quân sự đấy, em có đến không? Có khi ngày mai là Cố Tỉ Thành về rồi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không đi đâu!]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chu choa, lúc trước còn dính nhau như keo không tách ra được, bây giờ thay lòng đổi dạ rồi hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không nói cho chị biết đâu.]

[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương:Này này này, hai người rốt cuộc có nghe em nói không thế hả?] Trong tin nhắn thoại, Kiều Vi Nhã mắng ầm lên.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hôn thì cũng hôn rồi, nếu em thấy không phục, em hôn trả lại là xong.] Sư Niệm chậc chậc vài tiếng. Sở Húc Ninh vẫn chưa về nhà, một mình cô ở nhà buồn chán lăn qua lộn lại. Ban chiều còn có vài cô vợ quân nhân tới xin lỗi, bây giờ họ đi hết rồi.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuẩn không cần chỉnh, ra hôn trả lại đi, không cần xoắn, cứ thế mà làm.] Sở Lạc Nhất ở một bên nói đế như thêm dầu vào lửa.

[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương:Hôn trả cái đầu chị. Tưởng em ngốc hả, em hôn trả thì cậu ta được lợi à.] Kiều Vi Nhã trợn mắt khinh bỉ.

Sở Lạc Nhất cười khành khạch.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, em không thắc mắc là tại sao anh ấy lại hôn em à?]

[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương:Cứ nói đến chuyện này em lại tức lộn ruột lên. Cậu ta nói cái gì mà, cậu ta bảo trông em xuân tình phơi phới nên có lòng tốt không để em phải thất vọng, em nhổ vào...]

“Ha ha ha ha ha...” Lần này người bật cười tới mức nghẹn cả thở là Sư Niệm. Sở Lạc Duy đúng là một thiên tài, đến câu này mà cũng nói ra được.

Sở Lạc Nhất lại cảm thấy dây thần kinh của cô gái này phải to và dày tới mức nào mới không nghĩ được rằng, chỉ có tình nhân mới hôn hôn thơm thơm như thế.

Tiếc quá, tiếc quá đi!

Đầu óc cô bé này đúng là cứng như cây du mà.

Kiều Vi Nhã còn đang mải phê phán hành động của Sở Lạc Duy, Sở Húc Ninh đã mua cơm về. Thấy Sư Niệm đang ngồi trò chuyện cùng mấy cô em bằng tin nhắn thoại, cho nên không nói năng gì mà tự động xuống bếp lấy bát đũa, xới cơm ra.

“Sở Húc Ninh về rồi, hai đứa nói chuyện trước đi nhé, chị phải đi ăn cơm đây.” Sư Niệm nói rồi không để ý tới tiếng kêu gào oa oa mắng cô không có lương tâm của Kiều Vi Nhã nữa mà tắt thẳng màn hình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3102: Bó hoa đầu tiên mà Tiểu Bất Điểm nhận được (10)
Sư Niệm rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm. Cô kể lại chuyện này cho Sở Húc Ninh nghe, thực ra cũng có thể coi như một chủ đề trò chuyện.

Sở Húc Ninh không có phản ứng gì, chủ yếu vì chuyện này không cần anh phải đưa ra kết luận.

“Haizz, thực lòng không biết Tiểu Bất Điểm là đứa phổi bò hay thế nào nữa, nói chung em vẫn thấy thương Sở Lạc Duy.” Sư Niệm nói rồi gắp thức ăn cho Sở Húc Ninh, “Tối nay anh vẫn phải đi công chuyện à?”

“Không đi nữa.” Sở Húc Ninh gắp lại phần thức ăn mà cô đã nhặt ra.

Sư Niệm lặng lẽ nhìn thức ăn. Cô đã lặng lẽ gắp chúng ra ngoài lúc anh không để ý, nhưng không ngờ vẫn bị Sở Húc Ninh trông thấy.

Nụ cười của Sư Niệm có phần ngượng ngùng. Sở Húc Ninh bất đắc dĩ gắp chỗ thức ăn mà cô không ăn bỏ vào miệng.

“Sau này không được kén ăn nữa, em gầy quá rồi.” Sở Húc Ninh bắt đầu mắng cô như một phụ huynh.

Sư Niệm cúi đầu, cảm giác như cưới phải một người cha vậy.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái lần nào cũng chỉ biết tỏ vẻ đáng thương mà tiếc rằng mình không có cách nào dạy dỗ được.

“Mau ăn đi, ngày kia còn về thành phố A nữa.” Sở Húc Ninh gõ gõ lên bát cơm của cô.

Sư Niệm ừm một tiếng, lại bắt đầu ăn cơm.

“Chiều nay vợ của Đoàn trưởng đoàn Một dẫn thêm mấy chị dâu nữa tới nhà mình.” Sư Niệm mở lời, “Họ nói là tới để xin lỗi, còn chị ở đối diện thì không đến.”

Sở Húc Ninh không ngờ rằng mấy người kia nhanh nhẹn tới vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kẻ gây sự đã bị vạch trần rồi, những người đó tất nhiên sẽ biết ai đúng ai sai thôi.

“Ừm, dù sao cũng phải sống ở đây mà.” Sở Húc Ninh không muốn quá cứng nhắc về chuyện này.

Đây cũng là lý do khiến Sư Niệm nhanh chóng bỏ qua cho họ, trừ người chị dâu ở phía đối diện ra, dù sao sau này cũng vẫn sống cùng nhau, hơn nữa họ cũng bị xúi giục, mục tiêu của cô chỉ có một người gây sự mà thôi.

“Cho nên lúc trước anh nói anh ủng hộ công việc của em là vì không muốn em ở nhà làm một người vợ quân nhân chỉ biết nội trợ để bị biến thành như vậy, phải không?” Sư Niệm cắn đầu đũa, hỏi anh. Lúc trước cô từng đề nghị giải nghệ, Sở Húc Ninh đã nói không cần phải vậy.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn cô, anh không nói gì, vẫn tiếp tục ăn cơm coi như tán thành với lời cô nói.

Sư Niệm nghĩ, cô sẽ không biến thành như vậy được đâu, bởi vì người nhàn rỗi sẽ nhiều chuyện. Kẻ nhiều chuyện sẽ khiến người khác thấy ghét, cho nên kể cả có giải nghệ, cô cũng sẽ tìm một công việc khác.

Sau bữa cơm tối, Sư Niệm giành phần rửa bát, dù sao thì việc này cô biết làm.

Sở Húc Ninh không kiên trì ngăn cản, trong khi cô ở trong bếp thì anh đi lấy đồ ngủ đi tắm.

Lúc rửa bát, khuôn mặt nhỏ xinh của Sư Niệm không khỏi đỏ ửng lên, hôm nay anh không đi làm việc, tức là anh sẽ ở nhà.

Cũng có nghĩa là họ sẽ phải ngủ chung trên một chiếc giường.

Trước kia họ cũng từng ngủ chung, nhưng từ sau lần ở khách sạn, cô cảm thấy bây giờ trong đầu mình toàn những thứ tầm bậy tầm bạ, lúc nào cũng muốn nhào vào lòng Sở Húc Ninh, nhưng vẫn chưa được!

Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa được!

Sư Niệm ủ rũ rửa bát, sau khi rửa sạch và xếp về vị trí cũ, Sở Húc Ninh đã tắm xong. Anh đang ngồi trên giường xem kế hoạch diễn tập quân sự.

Sư Niệm đã tắm từ trước, cho nên cô trèo thẳng lên giường, sau đó trùm chăn đến tận cằm, dùng miệng cắn cắn nhẹ.

Lẽ nào không phải đàn ông sẽ gấp gáp muốn làm chuyện này sao? Tại sao cô lại cứ như em gái háo sắc vậy?

Nhưng anh ấy đang ở ngay bên cạnh cô này. Bàn tay nhỏ bé của Sư Niệm bất giác vươn ra, chầm chậm di chuyển về phía trước, muốn chạm vào áo anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3103: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (1)
Bàn tay nhỏ bé của Sư Niệm chầm chậm di chuyển, chỉ thấy được chiếc chăn khẽ lay động, chứng tỏ cô không hề thành thật như vẻ bề ngoài.

Sở Húc Ninh liếc thấy động tác rụt rè của cô, ngẩng đầu lên khỏi tập văn kiện, nhìn về phía Sư Niệm.

Ngay lúc Sở Húc Ninh ngẩng đầu lên, bàn tay của Sư Niệm lập tức rụt khỏi vị trí mà cô tốn một hồi lâu mới dám di chuyển tới. Tất cả mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang dùng chăn che mặt mình, “Sao thế?”

“Không có gì, ngủ đi.” Sư Niệm buồn rầu lên tiếng, không rõ trong giọng nói ấy ẩn chứa sự buồn bực hay điều gì khác.

Sở Húc Ninh đưa tay kéo chăn của cô xuống, “Không ngạt à?”

Sư Niệm kêu lên một tiếng, vội vàng quay lưng lại với anh, trùm chăn đến tận dưới cằm, “Không sao, không sao, anh đọc tài liệu tiếp đi, em ngủ đây.”

Sở Húc Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn tập tài liệu trong tay, sau đó vứt nó lên bàn, đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống.

Đèn đóm tắt hết, trong phòng chỉ còn một màu tối om.

Sư Niệm quay lưng lại với Sở Húc Ninh, cắn ngón tay mình. Sở Húc Ninh đan tay vào nhau, gối sau đầu, không ngủ ngay.

Cả gian phòng yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của họ như đang lồng vào nhau.

Thời gian trôi qua, từng giây từng phút, chưa có ai ngủ được, nhưng cũng không có ai nói chuyện.

“Sở Húc Ninh, anh ngủ chưa?” Sư Niệm đột ngột hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

“Hửm?” Sở Húc Ninh nhìn về phía bóng lưng cô.

“Không có gì, chúc anh ngủ ngon.” Sư Niệm nói rồi nhắm tịt mắt lại.

Có thể nói chúc ngủ ngon với một người, điều đó chứng tỏ rằng người đó là người thân thiết nhất với cô.

Sở Húc Ninh khẽ trở người, nằm nghiêng, nhìn cơ thể co quắp cuộn tròn lại như một con tôm của cô, giữa hai người có một khoảng cách rộng như Thái Bình Dương.

Sở Húc Ninh đột ngột vươn tay ra, chạm vào bả vai cô.

Sư Niệm mở bừng hai mắt, cơ thể không khỏi cứng đờ lại.

Sở Húc Ninh đưa tay kéo cô lại, sau đó chỉnh chăn giúp cô, “Em sắp lăn xuống đất rồi này, giường nhỏ lắm à?”

Sư Niệm đột nhiên bị lôi về, khoang mũi ngập tràn mùi hương của anh, mùi sữa tắm giống hệt cô.

Sư Niệm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trong bóng tối.

Sở Húc Ninh nằm ngay ngắn lại, giữa hai người không còn chút khoảng cách nào nữa, hai vai kề sát nhau, chỉ cần Sư Niệm nghiêng người, cô sẽ lăn thẳng vào lòng anh.

“Ngủ đi, trước khi em sẵn sàng, anh sẽ không chạm vào em đâu.” Sở Húc Ninh biết cô vẫn đang sợ, như lần trước ở khách sạn vậy.

Sư Niệm cụp mắt, trong ánh mắt cô thoáng hiện vẻ thất vọng. Cô khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người nắm chặt lấy góc áo anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lời nói dối mà mình bịa ra, sẽ luôn phải trả giá vì nó.

Sư Niệm nghĩ vậy, ngửi mùi hương dễ chịu của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi nhịp thở của Sư Niệm đều đều, Sở Húc Ninh mới cúi đầu nhìn cô, bàn tay nhỏ bé của cô túm lấy vạt áo anh, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ với vẻ dè dặt.

Sở Húc Ninh hơi nghiêng người qua, đôi môi mỏng của anh hôn phớt lên chóp mũi ửng hồng của cô, sau đó cầm lấy bàn tay đang túm áo anh, đặt nó lên người mình, ôm cô vào lòng.

“Rốt cuộc anh phải làm sao em mới không dè dặt với anh như thế nữa đây.” Sở Húc Ninh nói với vẻ bất đắc dĩ, lẽ nào kết hôn vẫn chưa đủ chứng minh quyết tâm của anh sao?

Sở Húc Ninh thở dài, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó mới từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3104: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (2)
Đúng sáu giờ sáng, Sư Niệm thức giấc vì tiếng kèn lệnh, cô kéo chăn trùm lên đầu ngủ tiếp.

Sau khi tiếng kèn lệnh ngưng lại, đến lượt điện thoại của cô réo ầm ĩ. Sư Niệm gắt ầm lên, vung chăn ra, ngồi bật dậy, gãi gãi mái tóc rối loạn của mình, sau đó bĩu môi nhìn chiếc điện thoại trên bàn.

Sư Niệm phờ phạc nhấc điện thoại lên, sau khi nhận cuộc gọi, cô lại nằm vật xuống, “Tốt nhất chị có chuyện gì đó lớn lắm, nếu không em bóp chết chị, nói đi...”

“Vẫn đang ngủ hả? Mau dậy xem tin tức đi.”

“Tin tức chỉ có từng ấy thứ, trời có sập xuống cũng đừng gọi em, em buồn ngủ lắm.” Sư Niệm nói, đang định tắt điện thoại đi ngủ tiếp.

“Sở Húc Ninh.”

Sư Niệm nghe thấy cái tên này, lập tức tỉnh táo mà bật người dậy, “Chị có ý gì? Tin tức có liên quan gì tới anh ấy?”

“Chị nâng cao tinh thần cho em thôi, quả nhiên rất hữu hiệu.” Chị Tám nói một cách đương nhiên.

Sư Niệm: “...”

Chị Tám đã không còn là chị Tám của ngày xưa nữa rồi.

Sư Niệm tỉnh hẳn vì ba chữ Sở Húc Ninh kia. Cô đành phải xuống giường đi tìm máy tính, “Tin tức gì vậy?”

“Đoàn chương trình kia đòi kiện em tội hủy hợp đồng, còn đòi kiện em làm lỡ chương trình của anh ta.” Chị Tám nói.

Sư Niệm khựng lại, “Kiện trực tiếp? Không hòa giải riêng sao?”

“Nếu không em nghĩ tại sao chị lại phải tức đến mức này. Hôm nay chị đọc tin tức mới biết, đám người này đúng là quá ngang ngược mà.” Chị Tám mắng ầm lên.

Trong lúc đợi máy tính khởi động, Sư Niệm nghĩ về chuyện này, “Vậy thì kiện đi, anh ta có tiền đi kiện thì cứ để anh ta kiện. Đã thế, trong hợp đồng chúng ta ký đã viết rõ ràng, trong thời gian chúng ta đến Malaysia, tất cả mọi an nguy đều được đảm bảo. Nửa đêm anh ta để cảnh sát vào khám xét phòng em là vi phạm hợp đồng rồi.”

Sư Niệm khởi động máy tính xong, nhìn thấy tin tức bên trên, dòng tin tức ấy đã lên hẳn trang đầu rồi.

[Ảnh hậu Triệu Tư Niệm hủy hợp đồng, bị đoàn quay phim chương trình Chị Em khởi kiện, hiện tại tòa án đã thụ lý án kiện này.]

Bên dưới có không ít tài khoản giả mạo nói rằng Sư Niệm cao ngạo tự đại mắc bệnh ngôi sao, cũng có không ít tài khoản khác nói rằng Sư Niệm đột nhiên bỏ đi chắc chắn có chuyện, các người làm thế là quá hẹp hòi.

Sư Niệm nhướng mày, cô biết rằng nhóm tài khoản sau là do công ty thuê, còn nhóm tài khoản trước đó tất nhiên là đám người muốn bôi nhọ cô.

Sư Niệm kéo xuống dưới, nhìn thấy thông báo của tập đoàn Sở Thị, đoàn quay phim của chương trình chưa hề bàn bạc với công ty về chuyện này đã trực tiếp làm theo trình tự pháp luật, cho nên họ không khỏi nghi ngờ việc chương trình này vội vàng khởi kiện Sư Niệm là vì lý do gì?

Với các tranh chấp thông thường, họ sẽ liên hệ để hai bên âm thầm hòa giải, hòa giải rồi mà vẫn không giải quyết được mới khởi kiện, mà đoàn quay phim này rõ ràng đã bỏ qua bước này.

Khi Sở Húc Ninh quay về, Sư Niệm đang ôm máy tính ngồi trên sofa xem tin tức.

“Ăn sáng thôi, mới sáng ra đã xem máy tính rồi?” Sở Húc Ninh nói rồi đặt bữa sáng lên bàn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Sư Niệm quay đầu nhìn người đàn ông vừa bước vào phòng tắm, nói, “Em lại lên trang nhất rồi.”

Sở Húc Ninh đang cởi quần áo huấn luyện ném vào giỏ quần áo, mở vòi hoa sen, “Không phải rất bình thường à? Em là Ảnh hậu mà.”

“Nhưng lần này là vì em bị kiện.” Sư Niệm nói xong bỏ máy tính xuống, chạy tới dựa vào cửa phòng tắm, “Bởi vì em tự ý rời đoàn, dẫn đến việc chương trình không thể nào tiếp tục được. Em bị họ kiện hủy hợp đồng.”

Sở Húc Ninh tắm qua một cái, mặc quần dài, khoác áo quân phục bước ra, “Chuyện gì thế?”

Sư Niệm khẽ nhún vai, nhìn người đàn ông vừa tắm xong nên tóc tai vẫn còn ướt rượt kia. Người đàn ông này thực sự quá đẹp trai, cô không kìm lòng được, lại muốn nhào vào lòng anh rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3105: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (3)
Sư Niệm lặng lẽ di chuyển ánh mắt mê muội của mình sang chỗ khác, sau đó hô hấp của cô mới bình thường lại được, “Ai mà biết được, kiện thì kiện thôi.”

Sở Húc Ninh mặc quần áo tử tế vào rồi nhíu mày, “Vì anh?”

Sư Niệm nghĩ, ít nhiều cũng có yếu tố anh trong đó. Nhưng chính cô đưa anh tới khách sạn, nói cho cùng thì họa do cô gây ra, cô phải chịu.

“Liên quan gì tới anh, giới giải trí này là vậy mà, ai nổi tiếng thì kiểu gì cũng có người muốn nhảy ra đạp cho vài cái.” Sư Niệm nói rồi kéo Sở Húc Ninh đi tới bên bàn ăn, “Ăn thôi ăn thôi, em đói chết mất.”

Sở Húc Ninh mua cháo từ nhà ăn về, có thêm hai món rau trộn, bốn cái bánh bao chay.

Sư Niệm ngồi xuống ăn sáng. Sở Húc Ninh ngồi xuống đối diện cô, “Cứ buộc phải là nghề đó hả?” Sở Húc Ninh hỏi.

Sư Niệm hơi nghiêng đầu, “Ban đầu là vì muốn anh nhìn thấy em, nhưng sau này, có lẽ em cũng thực sự thích cái nghề này. Cũng may em có hậu thuẫn vững chắc, cho nên không sợ đâu.” Sư Niệm tươi cười trả lời anh.

Sở Húc Ninh nhìn ra ý cười vui vẻ trên khuôn mặt cô, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Sáng nay anh đi huấn luyện sớm, nhận được cuộc gọi của Thủ trưởng nói rằng không làm được công tác tư tưởng bên phía Sư Hạ Dương, bảo anh khuyên Sư Niệm tham gia quân đội. Cô ấy mới hai mươi, nếu cô ấy gia nhập có thể cho cô ấy đi học quản lý quân sự.

Sư Niệm không hề phiền lòng vì chuyện kiện cáo mà tiếp tục vui vẻ ăn sáng, “Ngày mai về thành phố A rồi, chúng ta về đó rồi mua đồ hay mua trước ở bên này rồi mang về đó?”

“Về đã rồi tính tiếp, không cần mang nhiều lắm đâu.” Sở Húc Ninh nói.

“Thế sao được? Lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh, làm sao có thể đi tay không về được?” Sư Niệm kêu lên, rõ ràng cô thực sự kích động.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn cô gái đang dựng hết lông lên kia, tỏ ý bảo cô ngồi xuống ăn tiếp, “Ai bảo em đi tay không về đâu, anh đã cho người chuẩn bị đồ rồi, đến lúc đó em mang về là được.”

Sư Niệm nhìn nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt anh, nghĩ tới câu nói ban nãy của anh, người ta nói “không cần mang nhiều lắm đâu” chứ không phải không mang về!

Sư Niệm ngồi xuống, lặng lẽ cúi đầu ăn nốt bữa sáng. Quả nhiên, lúc nào cô cũng mất mặt trước anh hết.

Sở Húc Ninh rất thích dáng vẻ ngượng ngùng của Sư Niệm sau khi xù lông, giống như một con thú nhỏ, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà vuốt ve.

Sở Húc Ninh gắp thêm thức ăn cho cô. Sư Niệm không ngẩng đầu lên, cắm cúi ăn. Bây giờ mặt cô chắc chắn đã đỏ nhừ rồi, thật là xấu hổ quá!

Sở Húc Ninh đang định nói gì đó, có người gõ cửa nhà họ, “Báo cáo!”

“Cửa không đóng, cứ vào đi.” Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn về cửa ra vào, thấy Tiểu Lưu đẩy cửa bước vào, “Thủ trưởng, chị dâu.” Tiểu Lưu hành lễ rồi nói tiếp, “Đoàn trưởng Cố đã về rồi.”

Sở Húc Ninh đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng thẳng dậy, “Anh qua đó trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Sư Niệm gật đầu, nhìn bánh bao vẫn còn một nửa và đôi đũa gác bên chiếc đĩa, sao lại bận rộn tới vậy? Một bữa ăn cũng không ăn xong nổi?

Sư Niệm thở dài, ăn nốt bữa sáng một mình.

Sở Húc Ninh về đến phòng làm việc, Cố Tỉ Thành cũng vừa tắm rửa xong.

“Trên đường trở về tôi nghe được một tin tức.” Cố Tỉ Thành theo Sở Húc Ninh đi vào phòng làm việc, “Lần này phía Sư Hạ Dương sử dụng đội đột kích Sói Tuyết để đánh trận đầu.”

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Chắc chứ?”

“Ừm, tin tức chắc chắn, bạn cùng lớp đại học hồi trước đang nhậm chức ở Sói Tuyết, tôi moi được tin đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi tiếp lời, “Đội đột kích Sói Tuyết có những thiết bị thăm dò tiên tiến mà chúng ta không có.”

“Cho nên kế hoạch tác chiến cần phải sửa lại.” Sở Húc Ninh bỗng hiểu ra ý của Cố Tỉ Thành.

Nhưng mà, phải sửa lại kế hoạch tác chiến ngay trước khi giao chiến sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3106: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (4)
Thay đổi phương án tác chiến ngay trước trận đấu là điều tối kỵ của nhà binh.

Nhưng nếu không sửa, đội hình tiên phong của họ chắc chắn không phải đối thủ của đội Sói Tuyết, đến lúc đó họ sẽ mất đi ưu thế ban đầu.

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Húc Ninh nhíu mày, đợi câu trả lời của anh.

Sở Húc Ninh khẽ đưa tay lên bảo Cố Tỉ Thành ra ngoài trước, chuyện này anh cần cân nhắc kỹ càng.

Cố Tỉ Thành gật đầu, về phòng làm việc của mình, lôi chiếc điện thoại tắt máy đã lâu ra.

Điện thoại vừa khởi động, Cố Tỉ Thành đã nhận được tin nhắn mà Sở Lạc Nhất gửi cho anh trước đó.

Cố Tỉ Thành không vội vàng gọi điện thoại choSở Lạc Nhấtmà xem hết từ đầu đến cuối mười mấy tin nhắn cô đã gửi.

Chuyện quan trọng chỉ có một, cô phải đi Rome, tìm hiểu bí mật về Long gia, bởi vì cô phải tìm ra cách khống chế Đậu Nghiền.

Chuyện vụn vặt không ít, đa số là phàn nàn về Sở Lạc Duy.

Cố Tỉ Thành xem xong liền gọi điện thoại cho cô.

Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, kêu ầm lên, thể hiện sự kích động của mình.

“Anh ra rồi hả?” Sở Lạc Nhất kích động hỏi.

Ra rồi hả?

Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ giật, “Người không biết còn tưởng là anh vào tù đấy?”

Người ở đầu dây bên kia khẽ xì một tiếng, sau đó mới nói, “Người ta vào tù còn được thăm nom, anh còn chẳng được bằng người ngồi tù.”

Cố Tỉ Thành: “...”

“Được rồi, chúng ta không nói về chủ đề này nữa.” Cố Tỉ Thành cảm thấy nếu còn nói tiếp, cô ấy có thể giày vò anh như thể mình ngồi tù mấy năm thật vậy.

“Chúng ta nói về động cơ đi Rome của em, em đã nói là em vì mẹ, không muốn Đậu Nghiền xuất hiện trong thời điểm nguy hiểm lại đông người à.”

“Đúng vậy.” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn.

“Như em đã nói, Đậu Nghiền chỉ xuất hiện khi em gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu như em ngăn cản nó chui ra, tức là sẽ phải chết đấy.” Cố Tỉ Thành phân tích vấn đề này với cô một cách lý trí. Mà anh tin rằng, Sở Lạc Nhất chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Đầu dây bên kia yên tĩnh hẳn, thực sự yên tĩnh.

Sự im lặng đột ngột này cho thấy suy đoán của Cố Tỉ Thành là đúng.

“Tối nay anh có lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, hai ngày sau được nghỉ, em không có việc gì thì qua đây đi.” Cố Tỉ Thành mở lời mời cô. Có một số chuyện, anh cần phải nói rõ trực tiếp với cô.

“Không đi đâu.” Sở Lạc Nhất từ chối thẳng thừng.

Cố Tỉ Thành thấy thái độ của cô rất lạ. Cô ngốc này dám từ chối anh thẳng thừng như thế từ khi nào vậy?

“Bạn Sở Lạc Nhất ơi, thành thật khai báo đi, mấy ngày nay bạn làm gì thế hả?” Cố Tỉ Thành nói với vẻ uy hiếp.

Sở Lạc Nhất gạt bỏ vấn đề phức tạp kia đi, sau đó nhìn xuống nhân vật hoạt hình mà mình vẽ, cười tít cả mắt, “Bởi vì gần đây em phát hiện ra một anh chàng rất đẹp trai, rất rất đẹp trai khác.”

Mặt mũi Cố Tỉ Thành tối sầm lại. Tuy rằng Sở Lạc Nhất không nhìn thấy, nhưng mặt mũi anh vẫn tối sầm lại.

“Đẹp trai bằng anh không?” Cố Tỉ Thành u ám hỏi.

“Đáng yêu hơn anh nè.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, nhìn Cố Tỉ Thành phiên bản hoạt họa trong tay mình.

Bụp...

Sở Lạc Nhất khựng lại, nhìn cuộc gọi đã bị ngắt.

Ơ hơ?

Anh đẹp trai nhà giàu ơi, anh có bị sinh nhầm giới tính không, bình thường chỉ có con gái mới dập máy nửa chừng thôi chứ? Sao anh ngắt cuộc gọi của em rồi?

Sở Lạc Nhất cảm thấy tam quan của mình đã bị anh đẹp trai nhà giàu này đập cho một phát không còn dấu tích nữa rồi.

Sở Lạc Nhất kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay. Nhưng cô lại càng cảm thấy mình có một anh đẹp trai nhà giàu khác hẳn với đám yêu tinh lòe loẹt dưỡn dẹo bên ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3107: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (5)
Sau khi ngắt điện thoại, Cố Tỉ Thành không hề gọi lại. Sở Lạc Nhất đợi một lúc, xác định rằng anh đẹp trai nhà giàu kiêu ngạo kia sẽ không gọi lại thật. Cô đang định gọi cho anh thì nghe thấy tiếng Thủy An Lạc ở bên ngoài gọi cô.

Sở Lạc Nhất đáp lời mẹ, đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài.

Thủy An Lạc vừa thu dọn đồ đạc xong, đang đi xuống lầu.

“Mẹ đi làm đây.”

“Vâng.” Sở Lạc Nhất bò ngoài trên lan can nhìn Thủy An Lạc đi xuống. Không thấy Sở Ninh Dực nên Sở Lạc Nhất hỏi lại, “Mẹ không đi cùng ba con ạ?”

“Ba con có việc bận, đi trước rồi.” Thủy An Lạc dứt lời đã đi xuống dưới lầu.

Sở Lạc Nhất khẽ bĩu môi, được rồi, cô còn không biết ba cô đi từ lúc nào cơ.

Thủy An Lạc đi làm rồi, Sở Lạc Nhất mới quay về phòng mình, nhìn điện thoại vẫn trống huơ trống hoác. Cô vào QQ gửi cho anh một biểu tượng khóc lóc thật to.

Nhưng Cố Tỉ Thành không nhắn lại.

“Không trả lời thì thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục vẽ Cố Tỉ Thành phiên bản hoạt hình. Cô muốn làm xong trước khi diễn tập quân sự để giao cho người khác làm.

Mà lúc này Cố Tỉ Thành không nhắn lại tin nhắn của cô không phải vì anh giận, mà vì anh đang xử lý chuyện phương án tác chiến. Kế hoạch lần này anh không tham gia, cho nên có rất nhiều chỗ phải xem lại, để có thể đưa ra ý kiến của mình ngay lập tức.

Lễ tuyên thệ trước khi xuất quân được tổ chức lúc tám giờ tối, nhưng lúc các Doanh trưởng họp, phát hiện ra sắc mặt của Đoàn trường và Lữ đoàn trưởng không ổn lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sáng nay Kèn nhỏ đã nhắc Sư Niệm nhất định phải đến lễ tuyên thệ.

Sư Niệm nhìn Kèn Nhỏ, “Lễ tuyên thệ của các cậu, tôi đến đó làm gì?”

“Dù sao thì chị dâu cũng nhất định phải đến, cứ coi như đi hóng chuyện đi.” Kèn Nhỏ nói xong, quay người chạy mất dép.

“Này...” Sư Niệm chưa kịp gọi anh ta lại, người kia đã mất hút ở lối rẽ của khu nhà.

“Thứ lẳng lơ vẫn là thứ lẳng lơ thôi, đi đến đâu cũng quyến rũ đàn ông được.” Cánh cửa căn nhà đối diện mở ra, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đứng ở cửa nói một cách chua ngoa.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đó, thản nhiên đáp lại, “Chị dâu có thời gian đứng đây nói móc em, chi bằng ra chợ mua thêm vài bộ óc heo về nấu canh đi.” Sư Niệm nói xong sập cửa lại, nhốt vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đang kêu gào ầm ĩ bên ngoài.

Cô không nói lại tưởng cô dễ bắt nạt hả?

Nực cười vừa chứ.

Nhưng cô đoán rằng, óc heo bổ dưỡng cũng không cứu nổi người phụ nữ ở nhà đối diện đâu.

Sư Niệm đi tới sofa, đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trên đó.

Chị Tám gửi cho cô vài tin nhắn, hỏi cô bao giờ về. Ba nuôi cô gửi lời chúc phúc về việc cô bị lên trang đầu. Triệu Uyển Uyển quan tâm hỏi han sức khỏe của cô, chỉ không có tin nhắn từ ba cô.

Sư Niệm thở dài, bỏ điện thoại xuống, sau đó cầm điều khiển tivi. Cô hoàn toàn không để tâm tới chuyện lễ tuyên thệ tối nay, dù sao thì cô cũng không định đi.

Sư Niệm vừa bật tivi thì điện thoại đã lại reo lên. Tin nhắn lần này do Sở Húc Ninh gửi tới, nói với cô trưa nay anh không về nhà ăn cơm được, dặn cô tìm gì đó ăn tạm.

Sư Niệm nhìn dòng tin nhắn, quay đầu nhìn về phía phòng bếp. Quan trọng là cô không biết nấu cơm, cô thử nấu cho anh ăn một lần, suýt nữa còn làm bếp nổ tung.

[Vâng.]

Sư Niệm trả lời tin nhắn, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem tivi.

“Theo kênh thông tin giải trí XX, ngôi sao đa tài Cổ Nguyệt sẽ bắt tay cùng Công ty Điện ảnh và Truyền hình Sở Thị quay bộ phim cổ trang lớn năm nay. Hiện tại ngôi sao hàng đầu Triệu Tư Niệm dính vào kiện cáo. Nên các nhân vật liên quan dự đoán rằng, Cổ Nguyệt rất có khả năng thay thế Triệu Tư Niệm trở thành ngôi sao hàng đầu của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Sở Thị.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3108: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (6)
Thay thế cô?

Sư Niệm khẽ nhướng mày, nhìn người phụ nữ xuất hiện trước cửa Sở Thị.

Chẳng trách chị Tám hỏi cô bao giờ mới về. Người ta đã đánh tới tận cửa rồi, lẽ nào cô còn làm con rùa rụt cổ sao?

Sư Niệm cầm lấy điện thoại, gọi vào số của chị Tám.

“Tổ tông nhà tôi ơi, cuối cùng em cũng gọi lại cho chị rồi, rốt cuộc bao giờ em mới về thế?” Chị Tám vội vàng hỏi.

“Mai em về, phải gặp ba mẹ của Sở Húc Ninh.” Sư Niệm nói, nhìn tin tức trên màn hình tivi đã thay đổi, “Cổ Nguyệt ký hợp đồng với Sở Thị rồi à?”

“Đúng vậy, sáng nay chị cũng mới nhận được tin tức, bộ phim đó chị vẫn định xin về cho em.” Chị Tám tức giận nói, “Nhưng em lại nói năm nay không nhận phim, như thế không phải là bị người ta giành mất ngay trước mắt sao?”

“Cô ta thích đóng thì cứ để cô ta đóng đi.” Sư Niệm nói, như thế cũng tốt, ít nhất có thể khống chế cô ta trong phạm vi có thể thao túng.

“Sao em lại rộng lượng thế chứ?” Chị Tám kêu ầm lên.

“Em vốn đã không định đóng, vai nữ chính này cũng không xác định giao cho em, sao có thể coi là em rộng lượng được?” Sư Niệm tươi cười, “Em chỉ thấy tò mò, là ai ký hợp đồng cho cô ta diễn vai nữ chính thế?”

“Chị nghe nói là do biên kịch chọn.” Chị Tám nói rồi bước ra khỏi phòng làm việc, ra ngoài hít thở không khí trong lành.

“Vậy thì không có gì để nói, phim do người ta nghĩ ra, vai nữ chính đương nhiên do người ta quyết định thôi.” Sư Niệm nói, “Chị Tám, nửa năm tới em thực sự không muốn nhận phim gì nữa, chị cứ để em nghỉ ngơi đi, nha, đi dẫn dắt bé gái khác đi.”

Chị Tám thở dài, “Cuối cùng chị cũng phát hiện ra, em chỉ cần có Sở Húc Ninh là đã thỏa mãn rồi.”

“Đúng thế.” Sư Niệm nói mà không sợ chị Tám tức đến chết, “Chị nóng lòng mong em về là vì chuyện này à?”

“Vị trí hàng đầu của em sắp khó bảo toàn rồi.” Chị Tám tức giận quát lên, con bé không biết phấn đấu này.

“Cái đó thì khó nói lắm.” Sư Niệm bật cười chế giễu, “Không sao đâu, mai em về nhé.”

Chị Tám biết cô hiện tại không có tâm trạng nào để quay phim, một lòng một dạ hướng về người đàn ông kia, cho nên chị Tám cũng không làm khó cô.

“Vậy chuyện kiện cáo thì sao?”

“Anh ta thích kiện thì cứ để anh ta kiện, cho anh ta một cơ hội để làm nóng tên tuổi.” Sư Niệm không hề để tâm, dường như chuyện này vốn không liên quan gì tới cô.

“Tại sao em lại bình tĩnh như thế chứ?”

“Em không bình tĩnh thì anh ta sẽ không kiện nữa à?” Sư Niệm nói rồi tiện tay tắt luôn tivi, “Em không sao, em đi ngủ một lát đây, buồn ngủ quá.” Sư Niệm nói xong ngắt luôn điện thoại, chui vào phòng ngủ.

Chị Tám alo hai tiếng, bên kia đã ngắt điện thoại thật.

“Chị Tám.”

Sau khi chị Tám cúp máy, người tiếp đón Cổ Nguyệt dẫn Cổ Nguyệt tới, “Chị Tám, đây là cô Cổ, tạm thời chị sẽ phụ trách vấn đề sinh hoạt của cô ấy ở thành phố A nhé.”

Chị Tám ngẩng đầu nhìn Cổ Nguyệt đang đứng cạnh người tiếp đón mà mỉm cười. Cuối cùng chị cũng hiểu tại sao ban đầu Sư Niệm nói người nên đề phòng là Cổ Nguyệt.

“Tôi bận lắm.” Chị Tám nói xong, đi vụt qua người họ.

“Chị Tám...” Người đó gọi với theo rồi quay sang nhìn Cổ Nguyệt với vẻ ngượng nghịu, “Cô Cổ, ngại quá, gần đây tâm trạng chị Tám không tốt lắm.”

“Tôi hiểu mà, chuyện tin tức tôi cũng xem rồi.” Cổ Nguyệt nói với vẻ thông cảm, “Không cần sắp xếp nhân viên riêng cho tôi đâu, tôi dẫn theo trợ lý mà.”

“Cô Cổ quả nhiên dịu dàng y như lời đồn, vậy để tôi sắp xếp chỗ ăn ở cho cô nhé.”

“Vâng.” Cổ Nguyệt nói xong, đi theo người tiếp đón, ánh mắt cô ta cứ mải đánh giá tập đoàn Sở Thị.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3109: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (7)
Trong trường, lúc này đang là giờ học.

Khoa Báo chí có tiết cả buổi sáng, khoa Kinh tế chỉ có hai tiết đầu, cho nên sau khi kết thúc tiết thứ hai, Sở Lạc Duy bỏ thói quen tự học vào sáng thứ năm như mọi khi, cầm sách lên đi về khoa Báo chí.

Sở Vi huýt sáo một tiếng nhưng không đuổi theo.

Khi Sở Lạc Duy đến khoa Báo chí, chuông báo vào giờ tiết thứ ba vừa vang lên.

Kiều Vi Nhã đang nằm bò trên bàn chơi điện thoại, đột nhiên cảm giác có người ngồi bên cạnh mình.

Kiều Vi Nhã giật mình, “Sao cậu lại tới đây?”

“Đợi cậu tan học.” Sở Lạc Duy nói như đúng rồi.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, “Vậy cậu đợi ở phòng học của cậu đi.”

“Vào lớp rồi.” Sở Lạc Duy nói, thu điện thoại của cô lại, tỏ ý giáo viên đang nhìn cô.

Kiều Vi Nhã ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó lấy sách của mình.

Sở Lạc Duy úp ngược điện thoại của cô xuống bàn, tâm trạng vô cùng tốt, lôi một quyển giải đố Sudoku ra, sau đó ngồi điền số.

Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn. Cô cảm thấy người này không phải khùng ở mức bình thường đâu, cậu ta một lòng một dạ với trò giải đố này thật đấy.

Nhưng, dáng vẻ nghiêm túc ngồi chơi Sudoku rất đẹp trai đấy chứ.

Kiều Vi Nhã không kìm lòng được mà chống một tay dưới cằm, nhìn chàng trai đang ngồi bên cạnh mình.

Người ngồi trước mặt Kiều Vi Nhã chính là tên lớp trưởng Hoàng Kiều từng tặng cô hoa cúc. Ban nãy Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn cậu ta với vẻ đánh giá, trông cũng bình thường, vóc dáng cũng bình thường. Chỉ có thế mà muốn giành giậtKiều Vi Nhãvới cậu?

“Cậu nhìn nữa tôi bị sẽ giáo viên gọi lên đấy.” Sở Lạc Duy điền một chữ số, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang tỏ vẻ mê muội. Tuy rằng cậu rất hài lòng với ánh mắt của cô, nhưng để cô không bị gọi, cậu bắt buộc phải nhắc nhở.

Kiều Vi Nhã vội vàng thu ánh mắt của mình lại, “Ai nhìn cậu đâu, đồ tự luyến.” Kiều Vi Nhã nói xong, quay đầu nhìn ra ngoài, có chết cũng không chịu thừa nhận rằng ban nãy cô nhìn cậu đến ngẩn cả người.

Sở Lạc Duy khẽ nhếch môi, sau đó đưa tay xoa đầu cô. Chỉ là một động tác nhỏ, vô cùng dịu dàng, khiến cho những người đang quan sát họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Bạn Kiều Vi Nhã, chú ý vào bài học đi.” Giáo viên trên bục giảng bỗng gõ gõ vào bảng đen, cũng biết được người bên cạnh cô là nhân vật sóng gió của trường này, Sở Lạc Duy.

Kiều Vi Nhã bị gọi tên, cô đá mạnh một cái vào chân Sở Lạc Duy dưới gầm bàn.

Sở Lạc Duy đưa tay giữ chân cô lại, nhắc nhở, “Giáo viên bảo cậu học hành cho tử tế vào kìa.”

“Cậu ra ngoài ngay.” Kiều Vi Nhã khẽ gào lên.

Hoàng Kiều ngồi phía trước nghe thấy giọng Kiều Vi Nhã, lập tức quay đầu lại nhìn Sở Lạc Duy, “Bạn này, bạn không phải học sinh lớp chúng tôi, mời bạn ra ngoài cho.”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu, nhìn chàng trai trước mặt.

Hoàng Kiều nhìn lại cậu, không hề sợ sệt, “Hơn nữa Kiều Vi Nhã không thích có ai khác ngồi bên cạnh đâu.” Nếu không, cậu ta đã ngồi bên cạnh cô từ lâu rồi.

Kiều Vi Nhã nhìn về phía Hoàng Kiều, không khỏi nhíu mày, “Liên quan gì đến cậu?” Cô đuổi Sở Lạc Duy đi thế nào là việc của cô, người khác có quyền gì mà đòi đuổi cậu đi, “Cậu ấy đến đây dự thính không được chắc?”

Hoàng Kiều bỗng chốc cứng họng vì câu nói này của Kiều Vi Nhã, không phải cậu ta đang giúp cô đó sao?

Tâm trạng của Sở Lạc Duy lúc này rất tốt. Cậu ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, “Thưa thầy, em có thể xin vào danh sách dự thính không?”

Giọng của Sở Lạc Duy vang vọng khắp phòng học, làm dậy lên một cơn sóng.

Kiều Vi Nhã quay phắt sang nhìn cậu như nhìn một con quái vật.
 
Top