Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3110: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (8)
Giáo viên đang đứng lớp là một giáo sư già hơn năm mươi tuổi, nghe Sở Lạc Duy nói vậy, bật cười ha hả, “Tất nhiên là được, nhân vật làm mưa làm gió của năm nhất vì bạn gái mà tới dự thính giờ của tôi, e rằng sau này tôi lên lớp không thể nào giả bộ được nữa rồi.”

Bạn gái?

Bạn gái!

“Ai là bạn gái...”

“Em cảm ơn thầy.” Sở Lạc Duy nắm lấy tay Kiều Vi Nhã, ấn cô ngồi xuống, nhưng lại nói với giáo viên.

Cổ tay Kiều Vi Nhã bị cậu nắm chặt. Cô nhìn cậu trừng trừng: Ai là bạn gái cậu chứ?

Sở Lạc Duy cười một cách nho nhã: Không phải tôi nói đâu nhé.

Dù sao thì, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Kiều Vi Nhã chán nản hất tay cậu ra, ngồi thẳng người dậy, không để ý tới cậu nữa.

Sở Lạc Duy lại càng cười dịu dàng hơn. Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Hoàng Kiều đang trợn mắt nhìn mình, khuôn mặt cậu lập tức trở nên lạnh băng.

Thân thể Hoàng Kiều không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn vào sách.

Thằng cha này lật mặt nhanh thật, lạnh lùng dã man!

Sở Lạc Duy cười chế nhạo, tiếp tục cúi đầu giải đố Sudoku.

Kiều Vi Nhã tức giận phừng phừng. Bông hoa bươm bướm này, quả nhiên đi đến đâu là thu hút người khác đến đó, học sinh nữ của cả cái lớp này đều nhìn về sau rồi đó.

Cảm giác này thật đáng ghét.

Kiều Vi Nhã nghĩ một hồi, chưa được bao lâu đã nằm bò ra bàn ngủ mất. Vị giáo sư già này giảng bài chán chết đi được.

Sở Lạc Duy cảm nhận ngay được cô đã ngủ. Từ lúc học nhà trẻ đã vậy, cứ giờ học nào nhàm chán quá thì chưa đầy ba phút sau cô đã ngủ lăn lông lốc rồi.

Sở Lạc Duy bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn cô gái quay mặt về phía cửa sổ mà ngủ, ánh nắng bên ngoài chiếu xuống cơ thể cô, khiến cô trông thật ấm áp.

Có lẽ vì ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, Kiều Vi Nhã nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn hướng mặt về phía Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy vén gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, nhìn ánh nắng lưu lại bóng râm trên làn da trắng ngần của cô, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của cô.

Kiều Vi Nhã đưa tay dụi dụi mũi rồi ngủ tiếp.

Sở Lạc Duy chụp ảnh xong, cởi áo khoác lên vai vô, sau đó cầm lấy sách của cô, nhìn mấy trang sách sạch sẽ bên ngoài, sau đó lật sang các trang sau, ngoài mấy dòng viết linh tinh như “Sở Lạc Duy là tên khốn nạn”, “Sở Lạc Duy là tên háo sắc” thì không còn gì khác nữa.

Thế là tiết này, sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế xem hết một cuốn lịch sử phát triển tin tức trong thời cận đại, thậm chí còn đánh dấu vài nội dung trọng điểm cho cô.

Khi Sở Lạc Duy xem hết cuốn sách đó thì lớp học đã tan. Lúc này có rất nhiều cô gái chưa ra khỏi lớp, mà Kiều Vi Nhã vẫn đang ngủ.

Sở Lạc Duy không buồn gọi cô dậy, chỉ chống tay lên nhìn cô gái vẫn đang ngủ ngon lành.

Nhưng Sở Lạc Duy không biết rằng khi cậu đang nhìn Kiều Vi Nhã, diễn đàn nội bộ của Đại học Q đang bùng nổ.

[A a a a a a... Nam thần dịu dàng quá, tiếc rằng cậu ấy là của người khác rồi!]

Bức ảnh bên dưới bài đăng này là hình ảnh Sở Lạc Duy đang vén tóc cho Kiều Vi Nhã, ánh mắt đó dịu dàng khôn tả.

[Lầu 1: Ôi đậu, ôi đậu, cô gái này là Kiều Vi Nhã bên khoa Báo chí đúng không?]

[Lầu 2: Tôi nghi ngờ cô gái Kiều Vi Nhã này kiếp trước cứu cả dải Ngân Hà đấy.]

[Lầu 3: Nam thần đều là của người khác hết rồi.]

...

[Lầu n+1: Kiều Vi Nhã này cũng chỉ có thế thôi mà.]

[Lầu n+2: Trả lời lầu n+1: Hờ hờ hờ]

Cả khoa Báo chí này đều biết đến thân thế của Kiều Vi Nhã rồi. Thân thế ấy, không có mấy ai bì được, cho nên họ thực sự không dám coi thường Kiều Vi Nhã.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3111: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (9)
Kiều Vi Nhã ngủ một mạch đến lúc trong phòng học không còn ai mới tỉnh lại.

“Sao không gọi tôi?” Kiều Vi Nhã vươn vai hỏi.

Sở Lạc Duy thu lại nụ cười của mình, gõ một cái vào trán cô: “Ngủ như heo thế ai gọi dậy nổi.”

Kiều Vi Nhã nghe vậy cũng chỉ lườm cậu rồi chỉnh lại mái tóc bù xù của mình, “Cuối cùng cũng hết tiết rồi, tôi thích nhất là thứ năm đấy, mong là ngày nào thầy cũng phải đi họp.” Kiều Vi Nhã nhét sách vào cặp nói.

“Cậu giỏi ghê đấy.” Sở Lạc Duy nói rồi cầm lấy cặp sách của cô, bỏ đồ của mình vào đó, khoác lên một vai, “Đi thôi.”

Kiều Vi Nhã làm mặt quỷ với cậu, chạy ra khỏi lớp trước.

Sở Lạc Duy đi theo sau cô. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thể thao trắng, cặp chân dài bước một bước cũng đủ đuổi kịp hai bước của cô rồi.

Kiều Vi Nhã ra khỏi phòng học, theo phản xạ nhìn ngó xung quanh, “Sao tôi có cảm giác là có người đang nhìn bọn mình thế nhỉ?”

Sở Lạc Duy chọc lên đầu cô một cái, nhìn theo hướng của cô rồi kéo cô lại: “Đang nghĩ trông cậu chẳng ra làm sao đấy.”

Kiều Vi Nhã ngẩn ra, kêu cô trông chẳng ra sao á?

Kiều Vi Nhã nhanh chóng phản ứng lại kịp, vậy là cậu ta đang nói cô mơ hão đấy hả?

Ý của cậu ta là: Trông đã chẳng ra làm sao, mà nghĩ thì hay quá, tự luyến hả? Ai thèm nhìn cậu chứ!

“Sở Lạc Duy, cậu đứng lại cho tôi.” Kiều Vi Nhã giậm chân đuổi theo.

Sở Lạc Duy lại tăng nhanh tốc độ. Nhưng khi cậu đang định xuống cầu thang thì Kiều Vi Nhã lại nhảy phốc lên lưng cậu.

Sở Lạc Duy cũng kịp thời đỡ lấy cô, như thể đã quá quen với động tác này.

“Cậu nói ai xấu đấy?” Kiều Vi Nhã vờ bóp cổ cậu.

Sở Lạc Duy nhíu mày: “Đang trong trường học đấy.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Cô vội vàng tụt xuống khỏi người cậu, “Dù sao thì cậu cũng đang ghen tị là tôi đẹp hơn cậu chứ gì.” Kiều Vi Nhã đốp lại.

Sở Lạc Duy đi đằng sau lưng cô, cũng không hề phản bác lại câu này.

Kiều Vi Nhã xuống khỏi dãy phòng học rồi vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Duy. Đúng là đồ lẳng lơ, chắc chắn vì cậu ta ở đây nên cô mới bị nhiều người nhìn như thế.

Kiều Vi Nhã còn đang mải nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên. Cô lấy điện thoại trong balo ra, thấy có tin nhắn Triệu Hân Hân gửi tới.

[Hân Mập: Má nó, Kiều Vi Nhã cậu nổi tiếng rồi.]

[Hân Mập: Mau lên diễn đàn trường các cậu đi. Cậu với cậu ấy ở bên nhau từ nhà trẻ tới cấp ba cũng phải mười năm rồi đấy nhỉ, thế mà sao tớ chưa thấy cậu ấy như thế bao giờ chứ.]

[Hân Mập: Đậu, đậu, không được, tớ kích động quá rồi. Tớ phải ra ngoài chạy bộ hai vòng đây.]

Kiều Vi Nhã nhìn đống tin nhắn nhảy ra lại thầm nghĩ, con nhỏ này hâm rồi hả?

Nhưng diễn đàn? Diễn đàn trường họ thì có gì hay mà xem?

Kiều Vi Nhã nghĩ vậy nhưng vẫn cầm điện thoại lên diễn đàn của trường. Trang nhất đập vào mắt không phải là tiêu đề gì đó mà là một bức ảnh được ghim lên đầu trang.

Kiều Vi Nhã trợn tròn mắt. Đậu, đậu, đậu, chuyện quái quỷ gì thế này?

Kiều Vi Nhã ngẩng phắt lên, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt kinh hoàng.

Chuyện này Sở Lạc Duy vẫn chưa biết, cho nên lúc cúi xuống nhìn mới phát hiện ra bức hình này, chụp cũng được lắm.

“Mắt cậu bị tật à?” Kiều Vi Nhã buột miệng nói.

Đây là Sở Lạc Duy đấy, sao cậu ta có thể nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như thế được?

Sở Lạc Duy: “...”

Đúng là cậu mù rồi mới thích con nhỏ này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3112: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (10)
Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy vượt qua mình bỏ đi liền vội vàng đuổi theo.

“Này, chuyện này là sao hả?” Kiều Vi Nhã cất tiếng gọi.

“Mắt bị tật.” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói, rồi lại đi nhanh hơn.

Kiều Vi Nhã đuổi theo cậu, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Sở Lạc Duy: “Cậu chờ đã, chân cậu dài lắm hả? Đi nhanh như thế làm gì?”

Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cô, “Dài hơn cái chân ngắn của cậu.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Sở Lạc Duy nói xong lại đi tiếp, không đoái hoài đến cô nữa.

Kiều Vi Nhã “ài” một tiếng, đành phải một tay kéo lấy cánh tay cậu, cúi đầu nhìn bài viết, bên dưới còn có người thêm ảnh. Có thể thấy là người trong lớp chụp trộm họ trong lúc học, nhưng người này thật sự là Sở Lạc Duy sao?

“Đi đường cho tử tế vào, cứ cắm mặt vào cái điện thoại làm gì.” Sở Lạc Duy khẽ mắng.

“Vậy cần cậu làm gì hả? Tôi mà ngã xem cậu đền nổi không nhé, đi đường cho cẩn thận vào.” Kiều Vi Nhã không buồn ngẩng lên, vẫn tiếp tục lướt bài viết.

Cô coi cậu là chó dẫn đường cho mình đấy hả?

Trong đống bình luận, có người ghen tị với cô, có người ngưỡng mộ cô, nhưng đây đều không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở nam chính đúng là cái người đang đi bên cạnh cô đây sao?

Kiều Vi Nhã ngẩng lên, nhón chân lên sờ sờ đầu cậu, “Hôm nay cậu sao thế?”

Sở Lạc Duy hất tay cô ra, “Mấy giờ rồi, không muốn ăn trưa nữa hả?”

“Ăn chứ.” Kiều Vi Nhã đáp, “Nhưng cái này mới là vấn đề.” Kiều Vi Nhã lắc điện thoại trong tay, “Cậu thích tôi à?”

Câu hỏi của Kiều Vi Nhã quá thẳng thắn, thẳng tới nỗi Sở Lạc Duy căn bản không có bất cứ sự chuẩn bị nào.

Sở Lạc Duy vẫn chưa nghĩ tới chuyện bày tỏ, giờ cậu chỉ hi vọng cô có thể nhìn cho rõ thanh mai trúc mã không cứ nhất định phải là tình bạn. Nhưng giờ Kiều Vi Nhã lai hỏi một cách đường đột như vậy lại khiến cậu không biết phải trả lời thế nào.

Kiều Vi Nhã thấy cậu không nói gì lại khua khua cái điện thoại, “Trêu cậu thôi, nhìn cái vẻ hết hồn của cậu kìa, tôi biết trong lòng cậu có người khác rồi.” Nói rồi Kiều Vi Nhã liền quay người rời đi.

Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cô, trầm giọng nói: “Nếu người đó là cậu thì sao?”

Kiều Vi Nhã vừa nghe thấy thế liền đứng sững lại, như đang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không?

Sở Lạc Duy nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, không hề hối hận vì mình đã nói ra câu vừa rồi.

Kiều Vi Nhã ngẩn ra một hồi rồi quay lại nhìn chàng trai đang đứng cách mình hai bước chân.

Ánh nắng ban trưa chiếu lên người cậu khiến cậu đẹp một cách lạ thường.

Ánh mắt kiên định của cậu khóa chặt hai mắt cô, như thể không cho cô bất cứ cơ hội né tránh nào.

Cậu nói: Nếu người đó là cậu thì sao?

Người đó?

Người trong lòng cậu!

Chàng trai này... cô còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu trên đảo Kim Cương, khi ấy cậu chỉ cao tầm như cô thôi, vậy mà giờ đã cao hơn cô nhiều đến thế này rồi.

Nhưng không phải họ là thanh mai trúc mã sao?

Không phải là anh em cùng nhau lớn lên sao?

Sao tự dưng lại bày tỏ thế này?

Cô phải trả lời sao đây?

Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy. Cô thật sự muốn thời gian trôi ngược lại, như vậy cô nhất định sẽ không hỏi câu vừa rồi.

Kiều Vi Nhã bỏ chạy, là chạy trối chết, đến cả cặp sách của mình cũng không cần nữa.

***

Thấm Tâm Viên.

Sở Lạc Nhất ôm túi đồ ăn vặt vừa ăn vừa ngồi trên sofa nhìn cái người vẫn đang đi tới đi lui trước mặt.

“Rộp...” Tiếng nhai khoai tây vang lên.

“Chị có thể đừng phát ra âm thanh có được không?” Kiều Vi Nhã gào lên, ôm gối bịt lấy đầu mình.

“Rộp rộp...” Sở Lạc Nhất vẫn tiếp tục ăn.

“Vậy là Sở Lạc Duy tỏ tình với em rồi, còn em thì lại bỏ chạy hả?” Sở Lạc Nhất phát ra tiếng ăn rất lớn. “Thương Sở Lạc Duy ghê.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3113: Sở Húc Ninh là một con cáo già (1)
Sở Lạc Nhất cắn miếng khoai, đôi mắt to tròn phát tín hiệu: Con nhỏ này hết cứu nổi rồi.

Cô quăng gói khoai đi, nhảy tới bên cạnh Kiều Vi Nhã, chen vào cái sofa đơn của cô em, “Em nghĩ mình là anh em với anh ấy, nhưng em từng hỏi anh ấy về chuyện đó chưa?”

“Không phải thanh mai trúc mã thường...”

“Anh Cả với chị Miên Miên cũng là thanh mai trúc mã đấy thôi, trông hai người họ nào có giống anh em đâu hả?” Sở Lạc Nhất ôm lấy vai Kiều Vi Nhã, “Haiz, em nói thật đi, lúc anh ấy nói với em câu đó, em có cảm giác gì?”

“Cảm... cảm giác gì chứ, cảm giác giống bị thiên lôi đánh trúng hả?” Kiều Vi Nhã quay ra nhìn Sở Lạc Nhất, đúng là cô có cảm giác này thật.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Chậc chậc chậc, là cảm giác như bị giật điện chứ?” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm thì thầm vào tai Kiều Vi Nhã: “Chị nói này, em bỏ anh ấy lại trường một mình như thế, không sợ em đi rồi thì sẽ có người khác nhào tới à?”

“Xì, mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh như băng thế ai mà thèm nhào vào?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt, lại ôm gối đập đập Sở Lạc Nhất: “Lúc chị với anh đẹp trai nhà giàu của chị ở bên nhau thì chị có cảm giác gì?”

“Anh đẹp trai nhà giàu giờ đã trở thành chị trắng giàu xinh đẹp rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ tới ai đó đang tức giận, quyết định sửa lại biệt danh cho anh luôn.

Kiều Vi Nhã ngẩng lên nhìn cô. Sở Lạc Nhất cũng không giải thích nhiều, cô nói tiếp: “Chẳng có cảm giác gì cả, kiểu như lúc ở bên anh ấy chị thấy rất thoải mái, muốn nói gì thì nói, chị có thể bắt nạt anh ấy nhưng người khác thì tuyệt đối không được. Đôi khi em sẽ có cảm giác anh ấy đẹp trai đến nỗi khiến em muốn bổ nhào vào nữa.”

Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Nhất nói, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của chàng trai kia.

“Sẽ có lúc hai người bất đồng ý kiến với nhau. Em miệng thì gào lên không đồng ý, nhưng vẫn sẽ bị anh ấy kéo đi, có điều em lại không hề tức giận. Lúc xa nhau em sẽ luôn nhớ tới anh ấy, chốc chốc lại cầm điện thoại lên xem chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh ấy.”

Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền thấy Kiều Vi Nhã cũng đang cầm điện thoại lên.

“Ha ha ha... có phải nói trúng rồi không, người đang xuất hiện trong tâm trí em là ai nào?” Sở Lạc Nhất nhào lên vai cô, biết rồi còn cố tình xấu xa hỏi.

Kiều Vi Nhã đẩy cô ra, “Ai bị nói trúng chứ? Em đi đây.” Kiều Vi Nhã lẩn như chạy nạn, vừa đi được mấy bước lại quay lại lấy điện thoại.

Sở Lạc Nhất nhìn thấy hết một loạt phản ứng này không khỏi cười ầm lên.

Xem ra cách mạng của anh trai cô có hy vọng thắng lợi rồi.

Kiều Vi Nhã ra khỏi Thấm Tâm Viên, được dịp tốt tính mang cơm đến trường cho em trai.

Bạn học Phong Tỉ Triệt thấy chị gái mang cơm tới cho mình thì không khỏi sợ hãi, nhưng thấy cơm là cơm mua nên cuối cùng vẫn yên tâm.

Phong Tỉ Triệt ăn cơm trưa ngay ở trường, đến tối mới về Thấm Tâm Viên.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa của học sinh, Phong Tỉ Triệt kéo Kiều Vi Nhã vào nhà ăn để dùng bữa.

“Sao hôm nay chị lại có lòng tốt mang cơm cho em thế này?” Phong Tỉ Triệt nghi ngờ nhìn bà chị nhà mình. Hôm nay lúc cậu tan học chuẩn bị đi ăn thì thấy bà chị gọi điện tới bảo sẽ mang cơm cho cậu, làm cậu sợ hết hồn.

“Có ăn là tốt rồi.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, chống cằm nhìn Phong Tỉ Triệt ăn cơm. Tuy mới mười tuổi nhưng Phong Tỉ Triệt đã có dáng dấp của Phong Phong, là nhân vật làm mưa làm gió trong cái trường tiểu học này rồi.

“Ê, chị hỏi em cái này.” Kiều Vi Nhã nhìn Phong Tỉ Triệt, khẽ cất tiếng: “Em cũng biết chuyện Sở Lạc Duy thích chị à?”

“Ôi đệch, đám mây anh Hai giữ suốt bao năm qua cuối cùng cũng được nàng trăng thấy rõ rồi hả?” Phong Tỉ Triệu kinh ngạc thốt lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3114: Sở Húc Ninh là một con cáo già (2)
Kiều Vi Nhã nhìn em trai mình, không khỏi phải chớp mắt.

“Sao mọi người đều biết hết vậy?” Kiều Vi Nhã tức giận hỏi.

Phong Tỉ Triệt xì một tiếng, vừa ăn vừa nói: “Vì chị ngốc.”

“Một thằng oắt như em mới bao tuổi chứ?” Kiều Vi Nhã vò vò đầu cậu nhóc.

“Chị còn không bằng một thằng nhóc con, muốn tự rước nhục nữa à?” Phong Tỉ Triệt kêu oai oái, đẩy tay Kiều Vi Nhã ra, không cho cô vò loạn mái tóc đã đâu vào đó của mình. Đúng là một thằng bé tự luyến y như ba vậy.

Kiều Vi Nhã vân vê cằm nhìn Phong Tỉ Triệt: “Chị chờ em tan học rồi đưa em về nhé?”

“Xin từ chối, chú Lưu sẽ tới đón em!” Phong Tỉ Triệt không hề khách khí nói.

“Haiz, chị là chị ruột của em đấy.” Kiều Vi Nhã nổi cáu. Thằng nhóc này chẳng đáng yêu chút nào.

Phong Tỉ Triệt quăng cho bà chị một ánh mắt ghét bỏ, sau đó cầm hợp cơm vứt vào thùng rác, “Nếu em mà là anh trai chị thì chị sẽ không xuất hiện trên đời này nữa đâu.”

Kiều Vi Nhã thấy Phong Tỉ Triệt bỏ đi. Khi ấy rốt cuộc tại sao cô lại muốn mẹ sinh nó ra chứ, đúng là quá đáng mà.

Ngay đến một thằng nhóc như Phong Tỉ Triệt cũng biết Sở Lạc Duy thích cô, chẳng lẽ chỉ có một mình cô không biết chuyện đó thôi sao.

Kiều Vi Nhã cảm thấy thật mờ mịt, rốt cuộc tên đó bắt đầu thích cô từ bao giờ vậy?

Mấu chốt là, cô hoàn toàn không hề hay biết gì hết.

Kiều Vi Nhã nghĩ chẳng phải từ nhỏ tới lớn lúc nào cậu ta cũng bắt nạt cô đấy à?

Kiều Vi Nhã ra khỏi trường tiểu học, đi thẳng tới Đại học B tìm Triệu Hân Hân. Họ lúc nào cũng học chung lớp. Cô muốn hỏi Triệu Hân Hân xem cậu ấy có biết chuyện này không.

Vào lúc Triệu Hân Hân nhận được tin nhắn của Kiều Vi Nhã, cô vẫn đang ở trong lớp toán cao cấp, thấy Kiều Vi Nhã bảo đang ở bên ngoài liền vội vàng khom người xuống chuồn ra ngoài.

Kiều Vi Nhã đứng dưới cột cờ trường Đại học B đợi Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân thở hồng hộc chạy tới: “Sao cậu lại ở đây?”

“Chiều thứ năm bọn tớ không có tiết.” Kiều Vi Nhã nói tới đây lại nhìn Triệu Hân Hân: “Cậu gầy đi à? Giảm béo hả?”

“Em gái à, kỳ quân sự vừa rồi đủ lột được mấy lớp da rồi đấy.” Triệu Hân Hân đưa Kiều Vi Nhã về ký túc xá, “Chuyện diễn đàn trường cậu là sao thế? Giờ ngay đến cả diễn đàn trường bọn tớ cũng có ảnh của hai cậu, Sở Lạc Duy lên lớp cùng với cậu à?”

Kiều Vi Nhã khoác vai Triệu Hân Hân đi, “Hân Mập, tớ hỏi cậu chuyện này, cậu chỉ cần trả lời tớ là cậu không biết thôi.”

“Cậu biết là tớ không biết rồi còn hỏi tớ làm gì?” Triệu Hân Hân nhìn cô như nhìn một đứa ngớ ngẩn.

“Đừng ngắt lời tớ, nghe tớ hỏi là được rồi.” Kiều Vi Nhã cắt ngang lời Triệu Hân Hân, lại nói: “Cậu có biết chuyện Sở Lạc Duy thích tớ không, trả lời đi.”

“Biết chứ.”

“Tớ đã bảo cậu là cậu phải nói cậu không biết rồi cơ mà?” Kiều Vi Nhã nổi đóa lên.

“Nhưng tớ biết thật mà, Sở Lạc Duy chắc phải thích cậu từ hồi học nhà trẻ luôn ấy, nếu không cậu với tớ cùng bàn nhau, tớ có thể làm bia đỡ đạn nhiều năm thế à? Chắc chỉ có một mình cậu là không biết thôi ấy.” Triệu Hân Hân khinh bỉ.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vĩ Nhã rụt tay lại, né tránh ánh mắt khinh bỉ của Triệu Hân Hân.

Qua chuyện này cô lại càng phải thừa nhận sự thật rằng là tất cả mọi người đều biết chỉ trừ có mình cô ra.

“Không phải chứ, sao cậu ta có thể thích tớ được?” Kiều Vi Nhã vẫn không tài nào hiểu nổi.

“Chắc mù.” Triệu Hân Hân đáp lại như thật, nói rồi còn tự gật đầu chứng minh điều mình nói là chính xác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3115: Sở Húc Ninh là một con cáo già (3)
Kiều Vi Nhã giận dỗi bỏ đi trước. Triệu Hân Hân đuổi theo nói: “Trước đây cậu không biết thật hả? Từ tiểu học lên tới cấp ba rồi tới đại học, cậu không biết tất cả mọi người đều gọi cậu là cô vợ nhỏ của Sở Lạc Duy à?”

“Biết chứ, nhưng đó không phải chỉ là đùa thôi sao?” Kiều Vi Nhã lườm Triệu Hân Hân một cái.

“Xì, ai thèm đùa một trò tới mười năm hả? Rõ ràng là trước khi bắt đầu vào học Sở Lạc Duy sẽ tung tin này ra ngoài đấy gái ạ! Nếu không thì hồi học cấp hai, lúc cậu chưa hóa trang xấu xí sao không có ai theo đuổi cậu?” Triệu Hân Hân phụt cười, “Không tin thì cậu về hỏi Sở Vi ấy, chắc chỉ đứa ngốc như cậu mới không biết thôi.”

Kiều Vi Nhã khựng lại, thấy Triệu Hân Hân cũng dừng lại theo, “Vậy tớ có thích cậu ta không?”

“Hỏi ai thế?” Triệu Hân Hân trợn trừng mắt hỏi ngược lại.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã xua xua tay, đi tiếp: “Dẹp, dẹp, để tớ tự nghĩ vậy.”

“Thương Sở Lạc Duy thật, sao cậu ấy lại thích một đứa ngốc như cậu nhỉ.Thế nếu bao năm qua người ta nói cậu là vợ của Sở Vi thì cậu có đồng ý không?” Triệu Hân Hân cho cô một liều thuốc mạnh, nếu như vậy rồi mà vẫn còn chưa hiểu nữa thì cô bạn này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Anh Sở Vi?

Kiều Vi Nhã bất giác nhíu mày, chuyện này tuyệt đối không được, ai dám nói vậy cô sẽ đập chết kẻ đó.

Nhưng bao năm qua, hình như cô cũng chưa từng phải đối Sở Lạc Duy, chẳng lẽ cô thật sự thích Sở Lạc Duy?

Lúc Sở Lạc Nhất nói cho cô biết những vấn đề đó, người cô nghĩ tới hầu như đều là Sở Lạc Duy, so sánh với tình trạng hiện giờ, Sở Lạc Duy thì được, nhưng người khác thì không.

Thế có nghĩa là cô thật sự thích Sở Lạc Duy chứ không phải là vì chuyện thanh mai trúc mã?

Kiều Vi Nhã khẽ chửi bậy một câu, quay người rời đi: “Tớ về đây.”

“Này, tớ đã khai sáng cho cậu rồi đấy nhé.” Triệu Hân Hân lớn tiếng nói với theo.

Kiều Vi Nhã quay lại đạp Triệu Hân Hân một phát, “Vậy thì đi tìm Sở Vi đi, hai người cũng lâu không gặp nhau rồi nhỉ?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Triệu Hân Hân khẽ biến, lại xua tay, “Cậu lượn đi, đi đi, tớ phải về học tiếp đây.”

Kiều Vi Nhã xì một tiếng, “Còn nói tớ nữa, không phải cậu cũng thế đấy sao.”

Sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi, Triệu Hân Hân lại sờ sờ xuống đống mỡ bụng mình. Haiz, thôi bỏ đi, sao cô xứng với Sở Vi được? Tới tìm cậu ấy chẳng khác nào tự rước nhục vào người.

Kiều Vi Nhã đi lòng vòng ngoài đường cả buổi chiều nhưng vẫn về chung cư trước sáu giờ tối.

Lúc này, Sở Lạc Duy đang ở nhà xem tài liệu của công ty, bên phía tay phải là đống tài liệu đã được ký tên. Sở Vi đang ngồi dưới đất chỉnh lý đống tài liệu đã được xử lý xong, thấy Kiều Vi Nhã đi vào liền ai dô một tiếng.

Kiều Vi Nhã chỉ liếc qua họ một cái rồi đi thẳng về phòng mình, giờ cô đang không biết phải đối mặt với Sở Lạc Duy thế nào.

Sở Vi sắp xếp lại tài liệu xong liền đứng dậy ngồi lên chiếc sofa đối diện với Sở Lạc Duy: “Tỏ tình rồi à?”

Sở Lạc Duy hờ hững “ờ” một tiếng, cũng không nhìn cô nữa. Cậu còn tưởng cô gái này sẽ không về nữa cơ đấy?

“Không còn chuyện gì nữa thì mang đống tài liệu này đến công ty đi.” Nói xong Sở Lạc Duy bỏ bút đấy rồi về phòng mình.

Sở Vi cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, sao tỏ tình rồi mà lại thành chiến tranh lạnh thế này?

Đúng là không thể hiểu nổi hai người này!

Sở Vi thở dài rồi cầm tài liệu ra khỏi nhà.

Sở Lạc Duy về phòng cũng chỉ nằm trên giường nhìn trần nhà. Lúc này, cậu thật sự không hiểu được suy nghĩ của Kiều Vi Nhã, ví dụ như việc tại sao cô không gì mà đã chạy mất.

Đã thế còn là kiểu chạy trối chết nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3116: Sở Húc Ninh là một con cáo già (4)
Vậy nên thật ra Sở Lạc Duy cũng cảm thấy hơi tức giận.

Trong căn phòng cách vách, Kiều Vi Nhã đang ôm con rắn đồ chơi của mình. Đây là con thú bông mà trước đây cô cứ bám lấy Sở Lạc Duy khăng khăng bắt cậu gắp bằng được ở quầy gắp thú bông. Trừ cái này ra, còn rất nhiều con khác nữa nhưng cô thích con này nhất. Chắc vì từ sau khi rắn dẫn đường mất, cô không còn nuôi thêm con rắn nào khác nữa.

Kiều Vi Nhã tóm lấy đuôi rắn con, “Chẳng phải chỉ là tỏ tình rồi sao? Nhưng có kiểu tỏ tình vậy à?”

Cô về rồi, sao cậu ta lại không qua đây tìm cô?

Kiều Vi Nhã phát hiện, sau khi làm rõ được một chuyện, mặt tình cảm của cô có thay đổi rất lớn, ví dụ như cô lúc này.

Tiếc là hình như người bên phòng cách vách im luôn rồi.

Chuyện này không giống với cậu ta chút nào.

Kiều Vi Nhã nghĩ, tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết thế này được. Kiều Vi Nhã cô vốn là một đứa tính tình nóng nảy, không bao giờ chấp nhận kiểu quan hệ không rõ ràng thế này.

Cô muốn chủ động xuất kích!

Kiều Vi Nhã đứng bật dậy, sau đó ôm con rắn nhỏ của mình đi ra ngoài.

Cửa phòng Sở Lạc Duy bỗng bị đạp ra. Cậu khẽ nhỏm dậy, thấy cô gái đang đứng trước cửa.

“Làm cái gì thế?” Sở Lạc Duy cau mày.

Nghe thấy gọng nói nhẹ bẫng của cậu, Kiều Vi Nhã thấy hơi giận. Cô vứt luôn con rắn lên người cậu, đi tới ngồi hẳn lên người cậu, nắm đấm nhỏ cứ đập thùm thụp lên người Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy nhíu mày, giữ tay cô lại, “Cậu nổi điên gì thế hả?”

Kiều Vi Nhã hất tay cậu ra đánh tiếp.

“Thấy cậu ngứa mắt đấy, không được hả?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng gào lên, cứ đánh hết cái này đến cái khác.

Làm gì có ai như cậu ta, tỏ tình xong một cái là im bặt, sau đấy thì sao? Sau đấy tính sao hả?

Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn cô gái đang lên cơn điên kia cũng không tiện phản kháng nữa, mặc cho cô đánh lên người mình.

Thật ra, đây cũng được xem là một hiện tượng tốt nhỉ?

Kiều Vi Nhã đánh đến mức tay cô cũng bị đau mới hừ một tiếng, dừng lại hành vi bạo lực của mình.

Sở Lạc Duy thấy cô vì đánh mình mà toát hết mồ hôi, “Đánh đủ chưa?”

“Chưa, tôi nghỉ một lát rồi đánh tiếp.” Kiều Vi Nhã kiêu căng nói.

Sở Lạc Duy giữ lấy hông cô, nhìn đáng vẻ kiêu ngạo kia, cười rồi lật cô đè xuống dưới người mình.

“Ê, cậu làm gì thế hả?” Kiều Vi Nhã bị hành động bất ngờ của cậu làm giật mình, vội kêu lên.

Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô, “Trong lúc cậu nghỉ, chúng ta nói chuyện một lát.”

Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của cậu làm cho sợ đến mức không dám mở lời, ánh mắt này giống y hệt với ánh mắt trong tấm ảnh kia.

Cho nên, đây thật sự là ánh mắt mà cậu nhìn cô.

Nhưng dù có vậy, Kiều Vi Nhã vẫn cố ép mình phải dời mắt: “Nói cái gì, tôi chẳng có gì để nói với cậu hết.”

Sở Lạc Duy giữ lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

“Nhưng tôi có.” Nói rồi cậu khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, chỉ phớt cái rồi rời ra, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Kiều Vĩ Nhã bị nụ hôn bất ngờ của cậu dọa sợ. Cậu hỏi lại câu này khiến cô nhất thời không biết trước đó cậu đã hỏi gì nữa.

“Cái gì?” Không biết thì phải hỏi.

Sở Lạc Duy lại hôn cái nữa: “Nhớ ra chưa?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Con sói háo sắc này!

Lúc Sở Lạc Duy đang định hôn cái nữa, Kiều Vi Nhã vội đáp: “Nhớ rồi, nhớ rồi.” Trước đó cậu hỏi cô có tin mình chính là cô gái trong lòng cậu không chứ gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3117: Sở Húc Ninh là một con cáo già (5)
Cuối cùng Sở Lạc Duy cũng chịu dừng lại, ung dung nhìn cô.

Kiều Vi Nhã đảo mắt vòng quanh, “Muốn tôi trả lời cũng được, nhưng cậu phải nói cho tôi biết cậu thích tôi từ lúc nào trước?”

Sở Lạc Duy nhìn cô gái ranh mãnh dưới thân mình. Cậu biết cô cố tình hỏi câu này.

Nhưng thích cô từ lúc nào?

Từ lần đầu tiên gặp nhau trên đảo Kim Cương? Sau khi biết cô là con gái của chú Tư? Hay là tới tận sau khi cô trở về?

Đã quá lâu rồi, cậu không còn nhớ rõ nữa.

“Có lẽ là sớm hơn ngày cậu thích tôi một ngày.” Sở Lạc Duy khẽ nói.

Say rồi, say rồi!

Kiều Vi Nhã thật sự bị câu nói này làm cho say đứ đừ rồi.

Cậu không nói rõ thời gian, chỉ nói: Chắc chắn là tôi thích cậu sớm hơn cậu thích tôi một ngày, cũng có nghía là chắc chắn là tôi thích cậu trước, không cần phải nhiều hơn quá lâu, một ngày là đủ rồi.

Kiều Vi Nhã bỗng cảm thấy không thích ứng nổi, chẳng lẽ cô là một đứa thích bị ngược đãi à.

Kiều Vi Nhã bất thình lình ôm lấy cổ Sở Lạc Duy, kéo xuống hôn luôn lên môi cậu.

Nếu như đã là của Kiều Vi Nhã cô, vậy cô sẽ không bao giờ khách khí, cô sẽ không cho bất cứ ai ngấp nghé tới cậu nữa.

Sở Lạc Duy sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại giành quyền chủ động.

Hai môi Kiều Vi Nhã tách ra. Đây là một nụ hôn hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đó. Chàng trai này như muốn nuốt luôn cô vào bụng, hung hăng muốn chiếm trọn mọi thứ của cô.

Sở Lạc Duy chưa từng biết hương vị của cô lại tuyệt vời như vậy. Cậu như một con mãnh thú bị nhốt mười mấy năm, vừa được thả ra khỏi lồng đã trông thấy một miếng thịt ngon mềm.

Kiều Vi Nhã hôn đến mức hai môi tê dại, nhưng lại không nỡ đẩy người ta ra, mãi cho đến khi chỗ nào đó kia của cậu chọc vào người cô.

“Ối...” Kiều Vi Nhã mở tròn mắt, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Đó mà...

Người anh em của cậu ấy?

Sở Lạc Duy nằm trên người cô hừ một tiếng, sau đó rời khỏi môi, lại vùi vào cổ cô.

Kiều Vi Nhã nằm dưới người cậu, thật sự không dám nhúc nhích gì, tuy thường ngày cô rất thoáng, nhưng đây vẫn là lần đâu tiên bị cái đó của đàn ông... đâm vào.

“Người anh em của cậu kích động rồi kìa.” Kiều Vi Nhã trợn trừng mắt nhắc nhở.

Sở Lạc Duy khẽ cắn lên cổ cô một cái rồi mới cất tiếng: “Im.”

Kiều Vi Nhã bĩu môi, cô chỉ nói thật thôi mà.

“Cậu đè tôi khó chịu quá.” Kiều Vi Nhã thỏ thẻ, chủ yếu là vì cái chỗ kia vẫn đang chọc vào người cô khiến cô thấy rất ngượng ngùng.

Sở Lạc Duy nhỏm dậy, chống hai tay bên đầu cô, vì vừa hôn nhau nên mặt cô hơi đỏ, đôi môi anh đào mịn bóng, khiến cậu lại muốn hôn nữa.

Sở Lạc Duy khẽ chửi một tiếng, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Cô ấy vẫn chưa thành niên!

Kiều Vi Nhã chớp mắt, cậu ấy vừa chửi cái gì? Con mẹ nó còn nhỏ quá!

Đệch! Cô nhỏ chỗ nào hả?

Kiều Vi Nhã khẽ cúi xuống nhìn ngực mình, rõ ràng có nhỏ như cậu nói đâu chứ!

“Sở Lạc Duy cậu ra đây cho tôi.” Kiều Vi Nhã nhảy xuống khỏi giường đập cửa phòng tắm, “Cậu nói ai nhỏ hả?” Kiều Vi Nhã không nghe thấy tiếng trả lời, đáp lại cô chỉ có một âm thanh giống như tiếng rên truyền ra.

Kiều Vi Nhã sững sờ, phút chốc nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình, cả người run bắn lên. Cô chửi một tiếng lưu manh rồi chạy về phòng mình.

Sở Lạc Duy ở bên trong khóc không ra nước mắt, nếu cậu mà là lưu manh thật thì giờ có đến mức phải ở trong nhà tắm thế này không?

***

Màn đêm buông xuống, doanh trại chìm trong tĩnh lặng.

Trên thao trường, đèn đuốc lại sáng trưng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3118: Sở Húc Ninh là một con cáo già (6)
Từng hàng chiến sĩ đang đứng thẳng tắp, sau khi Sở Húc Ninh tới, các Đoàn trưởng và Doanh trưởng ở hàng đầu tiên bước lên.

Cố Tỉ Thành đứng hàng đầu của đoàn Ba, đứng cạnh anh là tên cà lơ phất phơ Tần Thiếu Bạch.

Sở Húc Ninh đứng ở giữa, nhìn đoàn người bên dưới: “Tôi không có gì cần nói cả, nếu như lần này chúng ta thua quân Đỏ, nhẹ thì phạt lỗi cả lữ đoàn, nặng thì phải xóa bỏ phiên hiệu.”

Sở Húc Ninh nói xong cả thao trường liền im phăng phắc.

“Tuy nói doanh trại kiên cố, binh lĩnh vững vàng, mọi người sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu như doanh trại này mất đi, mọi người cũng sẽ không còn nhà nữa, cho nên tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là... tất thắng.”

“Tất thắng...”

“Tất thắng...”

Trong phút chốc, cả thao trường vang rền tiếng hô hào, phá tan sự tĩnh mịch vừa rồi.

Tần Thiếu Bạch ngoảnh lại nhìn đoàn người ngay ngắn. Anh ta nhìn Cố Tỉ Thành đang dứng thẳng bên cạnh, nhếch miệng cười: “Lần nào vào thời khắc này tôi cũng cảm thấy đây là một lũ ngốc. “

“Đây gọi là cổ vũ tinh thần quân lính. Kẻ lúc nào cũng hành động một mình như anh không hiểu được.” Cố Tỉ Thành vẫn không nhúc nhích đáp lại.

“Thế sao cậu không hô?” Tần Thiếu Bạch lại hỏi.

“Ngu quá.”

Hơn nữa anh cũng không cần phải cổ vũ tinh thần gì, vì trái tim tất thắng của anh rất mạnh mẽ.

Tần Thiếu Bạch: “...”

“Ba năm không gặp, không ngờ cậu vẫn đê tiện thế.” Tần Thiếu Bạch thở dài.

“Như nhau cả thôi.” Cố Tỉ Thành không hề khách khí đốp lại.

Lễ tuyên thệ luôn được tổ chức trước khi ra quân, thật ra đây chỉ là một buổi lễ cổ vũ lòng quân và hô hào khẩu hiệu.

“Tối ngày kia sáu giờ tập trung, mỗi đoàn để lại một liên để trông giữ nhà cửa, giải tán.” Sở Húc Ninh hô lớn.

“Chờ đã.” Tần Thiếu Bạch bỗng lên tiếng.

Sở Húc Ninh quay lại thấy Tần Thiếu Bạch đi tới.

Hiện tại, chức vụ của Tần Thiếu Bạch cũng ngang hàng với Sở Húc Ninh, chỉ có điều trước mắt Sở Húc Ninh giữ quyền Lữ đoàn trưởng, chức hiệu chính thức vẫn phải chờ có văn kiện gửi xuống.

“Tôi nói này, diễn tập quân sự sắp bắt đầu rồi. Nếu như lần quân diễn này Lữ đoàn của chúng ta xoay chuyển được tình thế, vậy thì những gì nên ở đây thì cứ giữ nó ở đây. Lữ đoàn này, những người này đều nợ vợ Lữ đoàn trưởng của mọi người một lời xin lỗi đấy.” Tần Thiếu Bạch nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Sở Húc Ninh khẽ biến, “Tần Thiếu Bạch.”

Tần Thiếu Bạch quay lại nhìn Sở Húc NInh, “Tôi biết, Tiểu Sư Niệm là vợ anh, anh không muốn để chuyện nhà và chuyện công dính vào nhau, cho nên câu này để tôi nói thay anh, tôi sẽ lấy lại công bằng cho Tiểu Sư Niệm.”

Sở Húc Ninh nghe tới đây, hai tay siết chặt lại.

“Dù sao thì cô ấy cũng từng cứu mạng tôi.” Tần Thiếu Bạch lại nói thêm một câu.

“Chị dâu mau tới đây, mau tới đây.” Kèn Nhỏ kéo Sư Niệm đến, hành lễ trước mặt họ sau đó lại chạy về đội mình.

Sư Niệm bị kéo tới, vừa mới đứng vững lại đã trông thấy hàng người đứng bên kia.

Cô nhất thời sững sờ, cứ ngẩn người ra đó nhìn Sở Húc Ninh như thể đang nói: Không phải em muốn đến đâu, em thật sự bị kéo đến đấy.

Ban nãy, Kèn Nhỏ chạy đến nhà cô, chẳng nói chẳng rằng gì kéo thẳng cô tới đây.

Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh sắp lên tiếng, vội giơ hai tay mình lên: “Không phải em muốn đến mà, giờ em sẽ đi ngay đây.” Sư Niệm cảm thấy chắc chắn là Kèn Nhỏ đang bẫy cô, nếu không tại sao lại làm như vậy chứ?

Tần Thiếu Bạch nhíu mày nhìn Sở Húc Ninh.

Trước khi anh ta kịp nắm lấy tay Sư Niệm, Sở Húc Ninh đã nắm lấy tay cô.

“Đừng đi vội, ở đây vẫn còn chuyện.” Sở Húc Ninh bất ngờ cất tiếng.

Sư Niệm sững người, cô quay lại nhìn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3119: Sở Húc Ninh là một con cáo già (7)
Tần Thiếu Bạch từ từ rụt tay lại, nhét tay vào túi áo.

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh, có vẻ như đang hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì.

Sở Húc Ninh kéo Sư Niệm đến cạnh mình, nói: “Các Liên trưởng đưa người về, cấp Doanh trưởng đổ lên ở lại.”

Tần Thiếu Bạch cau mày nhìn anh, “Nói gì thế? Phạt thì phải phạt đều chứ.”

Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch. Tần Thiếu Bạch cười, “Thế này thì Sư Niệm lại thiệt thòi rồi, anh nói xem ở đây làm gì có ai chưa từng buôn chuyện về bà chị dâu mới này của họ?”

Lúc này cuối cùng Sư Niệm cũng hiểu ý của Tần Thiếu Bạch, cũng hiểu ý của họ.

Thế nên Kèn Nhỏ kéo cô tới đây là muốn để mọi người xin lỗi cô sao?

Tuy những người này đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng Sư Niệm không thể không nói đám người này đúng là điên rồi.

Sắp diễn tập quân sự rồi, chuyện của cô quan trọng đến thế sao?

Đặc biệt là cô còn là vợ của Sở Húc Ninh, thế này thì người ta sẽ nhìn Sở Húc Ninh thế nào?

Sư Niệm thấy hơi giận, nhưng không biết là đang giận ai.

“Tôi không biết mọi người đang nói gì hết, tôi phải về đây.” Nói rồi Sư Niệm hất tay Sở Húc Ninh ra định bỏ về.

Cô không muốn Sở Húc Ninh bị khó xử.

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm có vẻ đã cuống lên, lại thấy Tần Thiếu Bạch vẫn đang cười. Anh liền đuổi theo Sư Niệm, kéo cô lại, giật luôn quân hàm trên vai mình ra.

“Sở Húc Ninh, anh làm cái gì thế hả?” Sư Niệm kinh hoàng.

Quân hàm là minh chứng lớn nhất của một người quân nhân, sao anh có thể làm như vậy?

Tần Thiếu Bạch cũng sững sờ, không hiểu anh có ý gì.

Chỉ có Cố Tỉ Thành là cười, cười tươi rói, thế mới nói Tần Thiếu Bạch không bao giờ địch lại được Sở Húc Ninh, chuyện này chắc anh ta sẽ biết nhanh thôi.

Dương Giai cũng đang nhìn Sở Húc Ninh. Lúc thấy anh tháo quân hàm ra, cô ta kích động đến mức đứng ra khỏi hàng, nhưng lại bị chiến hữu bên cạnh kéo lại.

Dương Giai nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt hằn học, tất cả đều là vì con nhỏ này.

“Báo cáo, đây là lễ tuyên thệ, một người không phải là quân nhân tới đây hình như không hợp với quy củ.” Dương Giai bỗng lớn tiếng nói.

Tần Thiếu Bạch ngẩng lên nhìn. Anh ta không biết Dương Giai vì lúc anh ta đi người phụ nữ này cũng vẫn chưa tới đây. Nhưng chỉ cần nghe giọng cô ta thôi anh ta cũng không thể ưa nổi rồi.

Sau khi Sở Húc Ninh tháo quân hàm ra, anh ngẩng lên nhìn Sư Niệm, “Khi đeo quân hàm, anh là quân nhân, là lãnh đạo của họ, anh phải nghĩ cho họ, anh phải làm việc cho họ, cho nên chỉ có thể để em phải chịu thiệt. Giờ anh tháo quân hàm này ra thì chỉ còn là người bình thường.” Nói xong Sở Húc Ninh quay ra nhìn Tần Thiếu Bạch, “Lữ phó Tần, hôm nay tôi muốn đòi lại công đạo cho vợ tôi, không biết có được không?”

Sở Húc Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im bặt.

Sư Niệm nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Không chỉ có Sư Niệm, tất cả mọi người ở dưới cũng đều sững người.

Sở Húc Ninh nói: Khi đeo quân hàm, anh là quân nhân, là lãnh đạo của họ, anh phải nghĩ cho họ, anh phải làm việc cho họ, cho nên chỉ có thể để em phải chịu thiệt.

Mà vừa rồi Sở Húc Ninh lại tháo quân hàm ra, cũng là để nói cho tất cả mọi người biết rằng, giờ anh không phải là Đại tá, chẳng phải Lữ đoàn trưởng, chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người đàn ông đang tìm lại công bằng cho vợ mình khi cô bị nói xấu.

Cho nên ngay từ đầu, không phải Sở Húc Ninh không muốn đòi lại công bằng cho Sư Niệm, mà là anh không thể, thân phận của anh không cho phép.

Những người này đều là lính của anh, thân là quân nhân, là một người chỉ huy, nhiều khi lại phải để chính người thân của mình phải chịu thiệt thòi, oan ức.

Sở Húc Ninh hiểu điều đó, Sư Niệm cũng hiểu.
 
Top