[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,842
- Điểm cảm xúc
- 5,550
- Điểm
- 113
Chương 3110: Anh đẹp trai nhà giàu tức giận (8)
Giáo viên đang đứng lớp là một giáo sư già hơn năm mươi tuổi, nghe Sở Lạc Duy nói vậy, bật cười ha hả, “Tất nhiên là được, nhân vật làm mưa làm gió của năm nhất vì bạn gái mà tới dự thính giờ của tôi, e rằng sau này tôi lên lớp không thể nào giả bộ được nữa rồi.”
Bạn gái?
Bạn gái!
“Ai là bạn gái...”
“Em cảm ơn thầy.” Sở Lạc Duy nắm lấy tay Kiều Vi Nhã, ấn cô ngồi xuống, nhưng lại nói với giáo viên.
Cổ tay Kiều Vi Nhã bị cậu nắm chặt. Cô nhìn cậu trừng trừng: Ai là bạn gái cậu chứ?
Sở Lạc Duy cười một cách nho nhã: Không phải tôi nói đâu nhé.
Dù sao thì, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Kiều Vi Nhã chán nản hất tay cậu ra, ngồi thẳng người dậy, không để ý tới cậu nữa.
Sở Lạc Duy lại càng cười dịu dàng hơn. Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Hoàng Kiều đang trợn mắt nhìn mình, khuôn mặt cậu lập tức trở nên lạnh băng.
Thân thể Hoàng Kiều không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn vào sách.
Thằng cha này lật mặt nhanh thật, lạnh lùng dã man!
Sở Lạc Duy cười chế nhạo, tiếp tục cúi đầu giải đố Sudoku.
Kiều Vi Nhã tức giận phừng phừng. Bông hoa bươm bướm này, quả nhiên đi đến đâu là thu hút người khác đến đó, học sinh nữ của cả cái lớp này đều nhìn về sau rồi đó.
Cảm giác này thật đáng ghét.
Kiều Vi Nhã nghĩ một hồi, chưa được bao lâu đã nằm bò ra bàn ngủ mất. Vị giáo sư già này giảng bài chán chết đi được.
Sở Lạc Duy cảm nhận ngay được cô đã ngủ. Từ lúc học nhà trẻ đã vậy, cứ giờ học nào nhàm chán quá thì chưa đầy ba phút sau cô đã ngủ lăn lông lốc rồi.
Sở Lạc Duy bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn cô gái quay mặt về phía cửa sổ mà ngủ, ánh nắng bên ngoài chiếu xuống cơ thể cô, khiến cô trông thật ấm áp.
Có lẽ vì ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, Kiều Vi Nhã nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn hướng mặt về phía Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy vén gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, nhìn ánh nắng lưu lại bóng râm trên làn da trắng ngần của cô, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của cô.
Kiều Vi Nhã đưa tay dụi dụi mũi rồi ngủ tiếp.
Sở Lạc Duy chụp ảnh xong, cởi áo khoác lên vai vô, sau đó cầm lấy sách của cô, nhìn mấy trang sách sạch sẽ bên ngoài, sau đó lật sang các trang sau, ngoài mấy dòng viết linh tinh như “Sở Lạc Duy là tên khốn nạn”, “Sở Lạc Duy là tên háo sắc” thì không còn gì khác nữa.
Thế là tiết này, sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế xem hết một cuốn lịch sử phát triển tin tức trong thời cận đại, thậm chí còn đánh dấu vài nội dung trọng điểm cho cô.
Khi Sở Lạc Duy xem hết cuốn sách đó thì lớp học đã tan. Lúc này có rất nhiều cô gái chưa ra khỏi lớp, mà Kiều Vi Nhã vẫn đang ngủ.
Sở Lạc Duy không buồn gọi cô dậy, chỉ chống tay lên nhìn cô gái vẫn đang ngủ ngon lành.
Nhưng Sở Lạc Duy không biết rằng khi cậu đang nhìn Kiều Vi Nhã, diễn đàn nội bộ của Đại học Q đang bùng nổ.
[A a a a a a... Nam thần dịu dàng quá, tiếc rằng cậu ấy là của người khác rồi!]
Bức ảnh bên dưới bài đăng này là hình ảnh Sở Lạc Duy đang vén tóc cho Kiều Vi Nhã, ánh mắt đó dịu dàng khôn tả.
[Lầu 1: Ôi đậu, ôi đậu, cô gái này là Kiều Vi Nhã bên khoa Báo chí đúng không?]
[Lầu 2: Tôi nghi ngờ cô gái Kiều Vi Nhã này kiếp trước cứu cả dải Ngân Hà đấy.]
[Lầu 3: Nam thần đều là của người khác hết rồi.]
...
[Lầu n+1: Kiều Vi Nhã này cũng chỉ có thế thôi mà.]
[Lầu n+2: Trả lời lầu n+1: Hờ hờ hờ]
Cả khoa Báo chí này đều biết đến thân thế của Kiều Vi Nhã rồi. Thân thế ấy, không có mấy ai bì được, cho nên họ thực sự không dám coi thường Kiều Vi Nhã.
Bạn gái?
Bạn gái!
“Ai là bạn gái...”
“Em cảm ơn thầy.” Sở Lạc Duy nắm lấy tay Kiều Vi Nhã, ấn cô ngồi xuống, nhưng lại nói với giáo viên.
Cổ tay Kiều Vi Nhã bị cậu nắm chặt. Cô nhìn cậu trừng trừng: Ai là bạn gái cậu chứ?
Sở Lạc Duy cười một cách nho nhã: Không phải tôi nói đâu nhé.
Dù sao thì, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Kiều Vi Nhã chán nản hất tay cậu ra, ngồi thẳng người dậy, không để ý tới cậu nữa.
Sở Lạc Duy lại càng cười dịu dàng hơn. Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Hoàng Kiều đang trợn mắt nhìn mình, khuôn mặt cậu lập tức trở nên lạnh băng.
Thân thể Hoàng Kiều không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn vào sách.
Thằng cha này lật mặt nhanh thật, lạnh lùng dã man!
Sở Lạc Duy cười chế nhạo, tiếp tục cúi đầu giải đố Sudoku.
Kiều Vi Nhã tức giận phừng phừng. Bông hoa bươm bướm này, quả nhiên đi đến đâu là thu hút người khác đến đó, học sinh nữ của cả cái lớp này đều nhìn về sau rồi đó.
Cảm giác này thật đáng ghét.
Kiều Vi Nhã nghĩ một hồi, chưa được bao lâu đã nằm bò ra bàn ngủ mất. Vị giáo sư già này giảng bài chán chết đi được.
Sở Lạc Duy cảm nhận ngay được cô đã ngủ. Từ lúc học nhà trẻ đã vậy, cứ giờ học nào nhàm chán quá thì chưa đầy ba phút sau cô đã ngủ lăn lông lốc rồi.
Sở Lạc Duy bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn cô gái quay mặt về phía cửa sổ mà ngủ, ánh nắng bên ngoài chiếu xuống cơ thể cô, khiến cô trông thật ấm áp.
Có lẽ vì ánh sáng bên ngoài quá chói mắt, Kiều Vi Nhã nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn hướng mặt về phía Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy vén gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, nhìn ánh nắng lưu lại bóng râm trên làn da trắng ngần của cô, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của cô.
Kiều Vi Nhã đưa tay dụi dụi mũi rồi ngủ tiếp.
Sở Lạc Duy chụp ảnh xong, cởi áo khoác lên vai vô, sau đó cầm lấy sách của cô, nhìn mấy trang sách sạch sẽ bên ngoài, sau đó lật sang các trang sau, ngoài mấy dòng viết linh tinh như “Sở Lạc Duy là tên khốn nạn”, “Sở Lạc Duy là tên háo sắc” thì không còn gì khác nữa.
Thế là tiết này, sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế xem hết một cuốn lịch sử phát triển tin tức trong thời cận đại, thậm chí còn đánh dấu vài nội dung trọng điểm cho cô.
Khi Sở Lạc Duy xem hết cuốn sách đó thì lớp học đã tan. Lúc này có rất nhiều cô gái chưa ra khỏi lớp, mà Kiều Vi Nhã vẫn đang ngủ.
Sở Lạc Duy không buồn gọi cô dậy, chỉ chống tay lên nhìn cô gái vẫn đang ngủ ngon lành.
Nhưng Sở Lạc Duy không biết rằng khi cậu đang nhìn Kiều Vi Nhã, diễn đàn nội bộ của Đại học Q đang bùng nổ.
[A a a a a a... Nam thần dịu dàng quá, tiếc rằng cậu ấy là của người khác rồi!]
Bức ảnh bên dưới bài đăng này là hình ảnh Sở Lạc Duy đang vén tóc cho Kiều Vi Nhã, ánh mắt đó dịu dàng khôn tả.
[Lầu 1: Ôi đậu, ôi đậu, cô gái này là Kiều Vi Nhã bên khoa Báo chí đúng không?]
[Lầu 2: Tôi nghi ngờ cô gái Kiều Vi Nhã này kiếp trước cứu cả dải Ngân Hà đấy.]
[Lầu 3: Nam thần đều là của người khác hết rồi.]
...
[Lầu n+1: Kiều Vi Nhã này cũng chỉ có thế thôi mà.]
[Lầu n+2: Trả lời lầu n+1: Hờ hờ hờ]
Cả khoa Báo chí này đều biết đến thân thế của Kiều Vi Nhã rồi. Thân thế ấy, không có mấy ai bì được, cho nên họ thực sự không dám coi thường Kiều Vi Nhã.