Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3120: Sở Húc Ninh là một con cáo già (8)
Vì ba cô cũng cũng là người như vậy.

Cho nên Sở Húc Ninh không trút giận thay cô, thật ra Sư Niệm luôn hiểu cho anh, cũng chưa từng vì chuyện này mà oán hận anh. Anh có thể lôi người tung tin đồn về cô ra đã là đủ rồi, hơn nữa cô cũng không cần bất cứ ai hiểu lầm cô phải xin lỗi.

Lúc này Tần Thiếu Bạch cũng kinh ngạc nhìn Sở Húc Ninh. Anh ta thật sự không ngờ được rằng Sơ Húc Ninh sẽ làm như vậy.

Giờ nghĩ lại, họ ỷ vào thân phận của mình để bắt mọi người xin lỗi tại lễ tuyên thệ, chuyện này có thật sự là đúng không?

Đây chẳng phải là lãnh đạo bắt ép quân lính phải xin lỗi à?

Họ hiểu, các chiến sĩ bên dưới còn hiểu rõ hơn.

Cho nên không đợi Tần Thiếu Bạch nói gì, Cố Tỉ Thành đã dùng thân phận là Đoàn trưởng đoàn Ba ra hành lễ trước, “Làm sai thì phải nhận, không có chuyện gì to tát cả, là quân nhân thì phải co được giãn được, xin lỗi cô Sở.”

Có đoàn Ba làm gương, tất cả mọi người lập tức hành lễ.

“Xin lỗi cô Sở.”

Cả thao trường, từ lời tuyên thệ “tất thắng” giờ đã đồng loạt đổi thành lời xin lỗi.

Không có ai gọi chị dâu, vì đây không phải là vợ của lãnh đạo, chỉ là một người qua đường mà họ đã gây tổn thương.

Nhưng tiếng xin lỗi này nghe lại rất nhẹ nhõm. Nó khiến tất cả mọi người đều được buông lỏng. Dù sao thì đây cũng là một cái gai trong lòng họ suốt thời gian qua.

Sư Niệm đứng bên cạnh Sở Húc Ninh, nhìn hơn hai nghìn binh lính ở đây, khóe mắt rưng rưng.

Quãng thời gian trước đây, lúc cô phải nhẫn nhịn đến cực hạn, cô thậm chí còn muốn nói rằng đám binh lính này làm lính kiểu gì chứ, tố chất kém cỏi như vậy.

Nhưng vào giờ khắc này, ngoài cảm động ra cô không còn bất cứ suy nghĩ gì khác nữa.

Thật ra thì chính những người lính này mới là những người đơn thuần nhất, vì họ đơn thuần nên mới dễ bị người khác lợi dụng.

Sư Niệm ngẩng lên nhìn Sở Húc Ninh, nước mắt tuôn rơi.

Sở Húc Ninh lau nước mắt cho cô rồi lại nhìn các chiến sĩ bên dưới. Lúc này anh không phải là lãnh đạo của họ, không phải là chỉ huy cao nhất, chỉ là người chồng của cô gái bên cạnh.

Sư Niệm hít sâu một hơi, lại nhìn những người lính đáng yêu kia, sau đó nói: “Nếu thật sự cảm thấy có lỗi vậy thì hãy quên những chuyện quá khứ đi, giành giải nhất trở về nhé.”

Giọng Sư Niệm không lớn, nhưng họ đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sở Húc Ninh nắm chặt lấy tay cô, lại nhìn Tần Thiếu Bạch: “Chúng tôi đi trước, cảm ơn Lữ phó Tần đã cho tôi cơ hội này.” Nói xong, Sở Húc Ninh liền đưa Sư Niệm rời khỏi đây.

Tần Thiếu Bạch nhìn họ đi khỏi. Cái tên Sở Húc Ninh này thật là, vì muốn trút giận cho vợ mà tát lại anh ta một cái như vậy, đúng là ác ghê gớm.

Sư Niệm không ngờ một buổi lễ tuyên thệ đơn giản lại còn màn này. Nhưng cô chắc chắn chuyện này không phải Sở Húc Ninh sắp xếp. Mà kể cả Tần Thiếu Bạch muốn trút giận thay cô thì cách làm này cũng không đúng, thế này chẳng phải là ép chiến hữu xin lỗi sao.

Nhưng Sở Húc Ninh tháo quân hàm của mình ra, chỉ là một người đàn ông bình thường đòi lại công bằng cho vợ, không phải là lãnh đạo của họ, cho nên không phải là anh đang ép các chiến sĩ xin lỗi.

Thế nên lúc này lời xin lỗi của các chiến sĩ mới là lời xin lỗi thật lòng, là cái mà cô muốn, là sự kính trọng của họ dành cho Sở Húc Ninh, và chấp nhận cô là chị dâu của họ.

Sư Niệm đi bên cạnh Sở Húc Ninh, thật ra cô đang vô cùng cảm động trong lòng.

Đi mãi, đi mãi, Sư Niệm bỗng dừng lại, sau đó cầm lấy quân hàm của Sở Húc Ninh, kiễng chân đeo lên cho anh: “Ba em từng nói, cuộc đời này người quân nhân phải bảo vệ những thứ tượng trưng cho quân nhân. Bất luận là lúc nào cũng không được tháo quân hàm xuống, đây là giấy chứng chận của anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3121: Sở Húc Ninh là một con cáo già (9)
Sư Niệm nói rồi đeo quân hàm lên hai vai cho anh. Ngay lúc Sở Húc Ninh đang định nói gì đó, cô bất ngờ ôm lấy anh một cái rồi nhanh chóng buông ra, nhìn anh cười tít mắt nói: “Không ai thấy đâu.”

Cô biết đây là quân đội, mà Sở Húc Ninh để ý nhất điều này cho nên Sư Niệm cố ý nói một câu như vậy.

Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ đắc ý của ai kia rồi lại nhớ tới thái độ của Tần Thiếu Bạch, chuyện Tần Thiếu Bạch thích Sư Niệm đã là chuyện không thể nghi ngờ.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, cô thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cứ như được điêu khắc từ một miếng bạch ngọc mà ra, lông mi dài với đôi lông mày rậm, bên dưới sống mũi cao thẳng là khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, còn làn da thì trắng nõn nà.

Hơn nữa vào thời điểm mấu chốt, cô sẽ tỏa ra sức hấp dẫn đặc trưng của phụ nữ, khó trách tại sao Tần Thiếu Bạch vốn mắt cao hơn đầu lại thích cô.

May mà cô đã là vợ của anh rồi.

“Sao anh lại nhìn em như thế, thật sự không ai thấy đâu, em thề đấy!” Sư Niệm dè dặt nói, cô cứ cho rằng anh tức giận chuyện cô vừa mới ôm anh.

Sở Húc Ninh hoàn hồn lại, khẽ cong môi rồi nói: “Đi thôi, về thu dọn chút đồ đạc rồi sáng mai quay về.”

Sư Niệm vội vàng theo anh về khu nhà ở, xem ra anh không tức giận thật cho nên cô không cần lo lắng nữa rồi.

Nhưng Sư Niệm lại phát hiện dạo này tính tình của Sở Húc Ninh rất tốt. Trong khoảng thời gian gần đây cô ở bên cạnh anh, rất ít khi thấy anh tức giận, mặc dù không có biểu cảm gì nhiều nhưng cũng rất dịu dàng.

Sư Niệm cúi đầu đi theo anh, suốt dọc đường cũng vẫn không nghĩ ra cảnh anh nổi giận.

Hai người đi về nhà, Sở Húc Ninh liền nắm lấy tay của Sư Niệm rồi thấp giọng nói: “Khi bước đi thì đừng cúi đầu, nhớ phải nhìn đường hơn nữa như vậy cũng không tốt cho xương cổ.”

“Vâng.” Sư Niệm ngoan ngoãn đáp lời rồi lại hơi cúi đầu nhìn cánh tay của anh, sau đó cô từ từ vươn cánh tay của mình ra, cẩn thận ôm lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, thậm chí còn lẳng lặng dò xét biểu cảm trên mặt anh.

Không phải Sở Húc Ninh không phát hiện ra mấy hành động lén lút của cô nhưng anh không vạch trần, đằng nào thì đây cũng là khu nhà ở rồi, cô thích ôm thì cứ để cô ôm.

Sư Niệm thấy anh không phản đối thì lại càng lớn gan hơn, cô ôm chặt lấy cánh tay của anh, lúc anh quay ra nhìn mình thì nhanh nhảu nói một câu: “Giờ không có ai thật mà.”

Sở Húc Ninh dở khóc dở cười xoa đầu cô, trước đây tại sao anh lại không phát hiện ra cô đáng yêu thế này nhỉ?

Hai người đi phía trước còn Dương Giai đi theo phía sau cả một đường gần như đã nghiến nát răng của mình. Rốt cuộc Sư Niệm kia có cái quái gì tốt, vì sao Sở Húc Ninh có thể vì cô mà làm những chuyện trái nguyên tắc như vậy?

Nhưng giờ mà ra tay trực tiếp với Sư Niệm thì không có lợi gì cho cô ta cả. Cứ chờ đến lúc diễn tập quân sự đi, đến lúc đó Sư Niệm không gặp được Sở Húc Ninh, còn cô ta lại có thể ở chung với anh, cô ta có nhiều thời gian mà.

“Sư Niệm! Chúng ta cứ chờ đấy mà xem!” Dương Giai nói rồi nghiến răng nghiến lợi rời khỏi nơi này.

Trên lầu ba của tòa nhà hành chính đã không còn bóng người.

Cố Tỉ Thành dựa vào lan can nhìn về hướng khu nhà dành cho người thân, sau đó lại nhìn người đàn ông cũng đang dựa vào lan can như mình.

“Biết năm đó vì sao tôi lại thua anh ta rồi chứ?” Cố Tỉ Thành và Tần Thiếu Bạch từng ở chung một đơn vị. Khi ấy Tần Thiếu Bạch phải đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, mà nhiệm vụ này anh ta phải đi mất ba năm.

Trong ba năm đó, có một người đàn ông tên là Sở Húc Ninh đã chiếm lĩnh nơi này.

Tần Thiếu Bạch nhướng mày, quay đầu ghé vào lan can: “Quả nhiên trước đây tôi đã xem nhẹ người đàn ông này rồi, lên quân hàm, được xin lỗi lại còn trở tay cho tôi một cái tát, đúng là ghê gớm thật.”

Cố Tỉ Thành cười nhẹ: “Sao thế, anh để ý đến Sư Niệm hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3122: Sở Húc Ninh là một con cáo già (10)
“Là rất thích cô ấy.” Tần Thiếu Bạch nói thật lòng: “Rất hiếm khi tôi thấy được một cô gái như vậy.”

“Nói cứ như thể anh gặp nhiều con gái lắm rồi không bằng.” Cố Tỉ Thành cười khinh bỉ một tiếng: “Sở Húc Ninh với Sư Niệm là nghiệt duyên từ đời trước đó, anh đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Nói như vậy tức là sao?” Tần Thiếu Bạch hỏi. Anh biết Sư Niệm thích Sở Húc Ninh đã rất nhiều năm nhưng lại không rõ tình hình cụ thể như thế nào.

“Bạn gái của tôi nói từ lúc Sư Niệm mới ba tuổi trông thấy Sở Húc Ninh thì đã đem lòng thích người ta rồi, một lần thích này kéo dài đến mười mấy năm! Sư Niệm muốn làm diễn viên chính là vì muốn nổi tiếng, bắt Sở Húc Ninh phải nhìn thấy cô ấy mọi nơi!” Cố Tỉ Thành nói rồi quay sang nhìn Tần Thiếu Bạch: “Ba năm trước khi Sở Húc Ninh chuyển công tác tới nơi này, hai người họ hoàn toàn cắt đứt.”

“Cắt đứt?” Tần Thiếu Bạch tỏ vẻ như vừa nghe được tin châu lục mới xuất hiện.

“Đúng thế, ba năm không hề liên lạc với nhau. Sau này Sư Niệm có chuyện, Sở Húc Ninh quay trở về cứu người còn suýt nữa cúng luôn cả cái mạng của chính anh ta. À chính là chuyện mà anh nghe được lúc trước đấy, cuối cùng hai người họ kết hôn với nhau.” Cố Tỉ Thành nói tiếp: “Nói cụ thể ra thì trong nhận thức của Sư Niệm, trên đời này có một cái tên còn quan trọng hơn cả chính mạng sống của mình, đó là động lực sống tiếp của cô ấy.”

“Sở Húc Ninh.” Tần Thiếu Bạch thấp giọng gọi lên cái tên này.

Có lẽ trong thâm tâm của Sư Niệm, Sở Húc Ninh còn quan trọng hơn cả chính bản thân cô cho nên Sư Niệm mới nói với anh ta rằng, anh ta không cần phải đấu với cô, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa thì Tần Thiếu Bạch cũng không thể đấu lại được cô.

Hiện tại xem ra thì quả thực đúng là như vậy.

Một người yêu một người khác đến hơn cả bản thân mình, đó mới là đỉnh cao của tình yêu!

Nhưng càng là như vậy thì Tần Thiếu Bạch càng cảm thấy cô gái kia hấp dẫn anh ta nhiều hơn.

Nếu đã không chiếm được vậy hãy để cho cô gái ấy hạnh phúc đi thôi!

Ít nhất phải để người đàn ông tên là Sở Húc Ninh nhận ra tình cảm của mình, hơn nữa còn phải thừa nhận tình cảm ấy.

Sau khi Sư Niệm về nhà với Sở Húc Ninh, cô liền đi thu dọn đồ đạc. Tthật ra đồ cầm theo cũng không có gì nhiều lắm nhưng lần này cô sẽ không quay lại nữa cho nên cần phải mang quần áo theo.

Lúc Sư Niệm đang dọn đồ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Húc Ninh đi ra mở.

Mở cửa ra, Sở Húc Ninh thấy người đứng bên ngoài là Đoàn trưởng đoàn Hai.

“Thủ trưởng.” Đoàn trưởng đoàn Hai chào.

“Vào đi.” Sở Húc Ninh nói rồi xoay người đi vào rót nước.

Đoàn trưởng đoàn Hai vào nhà, thấy căn nhà được thu dọn sạch sẽ liền nghĩ đến nhà mình, sau đó cảm thấy có chút đau lòng.

“Ngồi đi.” Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Đoàn trưởng đang nhìn ngó xung quanh. Anh để chén nước lên bàn rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

Đoàn trưởng đoàn Hai ngồi thẳng người, không cầm lấy chén nước: “Tôi tới để xin lỗi chị dâu.”

“Chẳng phải đã xin lỗi rồi sao?” Sở Húc Ninh ngồi đối diện anh ta, xoay chén sứ đang cầm trong tay: “Niệm Niệm, Đoàn trưởng đoàn Hai đến này.”

Sư Niệm đáp lại một tiếng, thu dọn mấy đồ còn sót lại rồi mới đi ra: “Đoàn trưởng đoàn Hai.” Sư Niệm chào hỏi rồi thấy người đàn ông kia đứng lên.

Đoàn trưởng đoàn Hai đứng dậy rồi dứt khoát cúi đầu với Sư Niệm: “Chị dâu, lúc trước là do tôi không đúng, tôi thay mặt vợ của mình tới xin lỗi chị dâu!”

Sư Niệm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đoàn trưởng đoàn Hai liền dừng một chút rồi mới nói: “Lời xin lỗi của Đoàn trưởng thì tôi đã nhận rồi, thế nhưng chuyện của chị nhà, tôi vẫn muốn chị ấy tự đến nói lời xin lỗi. Sự áy náy của Đoàn trưởng đoàn Hai e cũng không phải là ý của chị nhà đâu nhỉ!”

Sắc mặt của Đoàn trưởng đoàn Hai có chút quẫn bách. Anh ta có nói kiểu gì thì vợ mình cũng không thông não được.

“Đoàn trưởng đoàn Hai, anh cũng đừng nói tôi làm khó, lời xin lỗi của mấy người tôi đều nhận cả bởi vì tôi biết mọi người đều bị lừa. Nhưng chị nhà ngang nghiên bịa đặt về tôi như vậy, nếu như chị ấy không đích thân đến xin lỗi thì tôi sẽ không tha thứ đâu.” Sư Niệm nhìn thẳng vào Đoàn trưởng đoàn Hai rồi nói rõ ràng từng chữ một.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3123: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (1)
Đoàn trưởng đoàn Hai dừng lại một chút rồi buông tay của mình xuống: “Tôi biết rồi, chị dâu nghĩ như vậy cũng bình thường, trở về rồi tôi sẽ tiếp tục làm công tác tư tưởng với cô ấy.”

Trong suốt toàn bộ cuộc trò chuyện Sở Húc Ninh đều không lên tiếng, chỉ im lặng uống trà.

Nhìn Sư Niệm như vậy có vẻ hẹp hòi nhưng đây mới chính xác là cách để bảo vệ bản thân mình tốt nhất, không cần phải vì bất cứ ai mà để chính mình bị oan uổng, chẳng phải vì ai mà đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh khốn cùng, Sư Niệm lại càng không.

Đoàn trưởng đoàn Hai về, Sư Niệm biết có lẽ anh ta về sẽ lại cãi nhau với vợ nhà mình một trận, thế nhưng còn có thể trách ai được chứ?

Sư Niệm đi qua đóng cửa lại rồi quay lại nhìn Sở Húc Ninh đang ngồi trên sofa: “Có phải anh cảm thấy em rất xấu tính không. Tất cả mọi người đều đã tới xin lỗi rồi mà em vẫn không buông tha cho đám phụ nữ kia?”

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm, sau đó nhướng mày, nói: “Sao lại nói như vậy?”

“Đàn ông các anh chẳng phải đều thích mấy kiểu con gái hiền lành dịu dàng đó sao? Dẫu có phải chịu thiệt thòi mà vẫn cười cười nói không có việc gì hết.” Sư Niệm thỏ thẻ nói.

Sở Húc Ninh cầm chén nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình: “Nếu như anh nghe không lầm thì cái mà em vừa nói không gọi là dịu dàng lương thiện mà là gọi là ngu ngốc! Em đang bảo vệ quyền lợi của mình, làm như vậy không có gì là sai cả!”

Sở Húc Ninh nói xong Sư Niệm liền bật cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Nhìn xem, đây chính là người đàn ông mà cô thích, một người đàn ông hoàn toàn có suy nghĩ tương đồng với cô.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái vui vẻ chỉ vì chút chuyện nhỏ này thầm nghĩ, cô quả thật là một cô gái dễ thỏa mãn. Sở Húc Ninh cầm chén nước đứng dậy: “Tối hôm nay anh có chút việc bận, em cứ ngủ trước đi.”

Sư Niệm gật đầu. Trước khi bắt đầu diễn tập quân sự, những cán bộ cấp chỉ huy như anh thật sự rất bận rộn, thế cho nên Sư Niệm cũng không hỏi gì mà chỉ ôm lấy anh rồi hôn một cái, sau khi nói chúc ngủ ngon thì chạy biến.

Sở Húc Ninh nhìn cánh cửa phòng ngủ đã được đóng lại nhịn không được bật cười, sau đó mới đi về phía phòng làm việc.

Có Sư Niệm rồi, cuộc sống của anh không chỉ còn mỗi hai màu đen và trắng nữa, nó có màu sắc, có nhiệt độ, còn có cả sự cảm động.

Mà những thứ này đều là Sư Niệm cho anh.

Sư Niệm nằm lên giường, ôm di động chém gió tung bay trong nhóm chat về chuyện tối hôm nay. Cô nói cho mọi người biết rằng cô không hề lựa chọn sai, bây giờ cô thực sự hạnh phúc, rất rất rất hạnh phúc.

Tuy rằng cứ nghĩ đến lời nói dối kia là cô sợ hãi, nhưng mà ít nhất lúc này cô cảm thấy hạnh phúc.

Có người nói, càng hạnh phúc thì sự lo lắng bất an sẽ càng ngày càng ăn mòn bản thân mình.

Sư Niệm cũng hiểu chuyện này, vậy nên tuy từng giây từng phút ở chung với Sở Húc Ninh khiến cô thấy rất hạnh phúc và vui sướng nhưng đồng thời nó cũng mang đến cảm giác đau đớn như đang đứng trên lưỡi dao.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chậc chậc chậc, thật không ngờ nha, Bao Công mặt đen mà cũng có lúc lãng mạng được như thế cơ à.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Quả nhiên anh Húc Ninh vẫn là người nghiêm túc như vậy.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hôm nay Đoàn trưởng đoàn Hai cũng đến rồi, nói là muốn xin lỗi chị.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị chấp nhận rồi à?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ta xin lỗi thì chị nhận, nhưng chị có nói với anh ta là nếu như anh ta muốn xin lỗi thay vợ thì không được, phải để tự cô ta tới xin lỗi chị mới chấp nhận.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng đấy, phải làm như thế, sao phải giả bộ phóng khoáng để mình chịu thiệt chứ.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nếu kẻ đứng sau chuyện này thật sự là Dương Giai thì em nghĩ bà kia sẽ không chịu đi xin lỗi chị đâu.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Vậy thì cũng phải chịu thôi, dù sao thì giờ danh tiếng của chị ta ở đây cũng thối hoắc rồi, cho chị ta cảm nhận một chút cảm giác chị bị cô lập khi ấy.]

Ngay từ đầu Sư Niệm đã không hề nghĩ tới việc sẽ tha thứ cho người ở đối diện kia rồi, cho nên cô nghĩ gì thì sẽ làm như thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3124: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (2)
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hay lắm, em ủng hộ chị!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cũng phải, đằng nào cũng có nhiều thời gian mà.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Được rồi, còn có một việc em muốn nói cho mọi người biết. Hôm nay em có nghe nói Mạch Thụy bị tống cổ về nước rồi, cũng chính là ném cô ta về nước Mỹ đó, như vậy khác nào thả hổ về rừng.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con bà nó, có nhầm hay không vậy?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Quốc tịch của Mạch Thụy là người Mỹ, đáng nhẽ ra phải trục xuất rồi, hình phạt duy nhất đối với cô ta chính là cấm nhập cảnh vào Trung Quốc mãi mãi!]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ít nhất cô ta không thể tác oai tác quái nữa rồi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy còn tạm được.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đáng lẽ trước đây nên cho cô ta một viên kẹo chì, người như vậy để sống đúng là tai họa.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bạo lực quá đi~~~]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, chị có thấy "chị gái" nhà em ở quân doanh không?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị gái nhà em? Chẳng phải là anh đẹp trai nhà giàu của em hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, hôm nay anh đẹp trai kiêu ngạo cúp máy của em, cho nên phải đổi tên anh ấy thành chị gái rồi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:...]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đang yên đang lành tự dưng bị ép ăn đồ ăn cho chó, thật muốn nôn ra.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Tối hôm nay chị có thấy, đứng ngay hàng đầu tiên, đẹp trai ngời ngời luôn.]

Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tốt lắm!]

Sở Lạc Nhất ngồi trên giường nghiến răng nghiến lợi nhìn câu chat kia, rảnh rang cũng không chịu trả lời tin nhắn của mình, tên kia xong đời rồi.

Sở Lạc Nhất tức giận nghĩ, sau đó tìm đến QQ của Cố Tỉ Thành rồi gửi một tin nhắn qua, nói cho anh biết cô đã chặn anh rồi.

Vậy nên khi Cố Tỉ Thành bàn việc với Tần Thiếu Bạch xong xuôi, sau khi trở về phòng làm việc định nhắn tin cho vợ mình một tin nhắn thì thấy một cái tin như thế này: Chặn anh rồi, đừng có tìm em.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, quả nhiên không tìm được QQ của cô nữa. Anh bật cười thành tiếng rồi dứt khoát gọi điện thoại cho cô.

Sở Lạc Nhất vẫn còn tức giận, thấy cuộc gọi đến thì hừ một tiếng rồi dứt khoát ấn từ chối.

Cố Tỉ Thành nghe âm báo đầu bên kia bận thì lại gọi lại, cứ thế gọi hết lần này đến lần khác cho tới khi di động hết pin thì chuyện này mới coi như kết thúc.

Hai người đang ngấm ngầm phân cao thấp, một bên thì gọi liên tục, một bên thì liên tục bấm từ chối.

Tới tận lúc hết pin rồi hai người này mới chịu thôi.

Sở Lạc Nhất bật máy tính lên liền thấy anh gửi tin nhắn cho cô.

Sở Lạc Nhất tò mò mở ra.

[Tiên nữ bé nhỏ ơi, đừng chặn anh nữa, cho em xem cái này hay này.]

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tuy rằng không tin Cố Tỉ Thành sẽ có cái gì tốt cho mình xem nhưng vẫn mở QQ ra rồi bỏ chặn, sau đó liền nhận được cuộc gọi video từ Cố Tỉ Thành.

Sở Lạc Nhất bất mãn bấm nhận, thấy khuôn mặt đẹp trai trên màn hình rồi ngẫm lại mấy ngày rồi không nhìn thấy anh.

Haizz, đúng là vẫn thấy hơi nhớ người này thật.

“Thứ hay ho đâu?” Sở Lạc Nhất thẳng thừng mở miệng hỏi.

Cố Tỉ Thành nhướng mi: “Lẽ nào anh không tính là thứ hay ho sao?”

“Anh là món đồ hả?” Sở Lạc Nhất trợn mắt.

“Chẳng lẽ em không phải?” Cố Tỉ Thành cười híp mắt trả lời lại một câu.

“Đúng vậy, tất nhiên em không phải món đồ gì rồi, em là Tiểu tiên nữ!” Sở Lạc Nhất vui vẻ đốp chát lại một câu.

Cố Tỉ Thành: “...”

Bàn về độ dày của da mặt thì anh chịu thua rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3125: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (3)
“Tối ngày kia là tập trung rồi, em thực sự không đến đấy hả?” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ đáng thương hỏi.

“Không đi!” Sở Lạc Nhất chém đinh chặt sắt nói: “Ai bảo sáng nay anh tắt cuộc gọi của em! Em sẽ không...” Sở Lạc Nhất còn chưa kịp nói dứt câu thì người ở đầu bên kia đã dứt khoát tắt cuộc gọi video.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, cô buột miệng chửi thề, tên này chắc chắn là công chúa! Mắc bệnh công chúa nặng quá rồi!

[Lạc Thần: Anh làm cái quái gì thế hả!!!]

[......: Đứt mạng!]

[Lạc Thần: Em nhổ vào, đứt mạng thì sao anh nói chuyện với em được hả?]

[......: Là đứt mạng trong tim rồi.]

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô không thể chấp nhận câu này được.

Nói lời nói đáng thương như thế làm gì hả?

[Lạc Thần: Em thật sự không đi được mà, sư phụ của em còn tìm em có việc. Em cũng không biết tự dưng sư phụ em lôi đâu ra một cô con gái nữa.]

[......: Lúc trước em nói sư phụ của em tên là gì?]

[Lạc Thần: Đàm Thần Tiêu đó, chính là họa sĩ nổi tiếng quốc tế ấy.]

Đàm Thần Tiêu, Đàm Thần Tiêu...

Cố Tỉ Thành nhìn màn hình máy tính. Anh luôn có cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này đâu đó rồi, nó mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc.

Chỉ là trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra là đã nghe thấy ở đâu.

[......: Có ảnh không, cho anh xem một chút.]

[Lạc Thần: Anh lên mạng mà tìm, gõ tên vào là ra cả đống ảnh chụp.]

[......: Lười tìm.]

[Lạc Thần: Mọe nó!]

[......: Văn minh một chút đi.]

[Lạc Thần: [hình ảnh] Nè, sư phụ của em đẹp chưa! Hàng cá nhân đó.]

Cố Tỉ Thành nhìn người phụ nữ trên trong tấm hình, là bức ảnh người kia chụp chung với Sở Lạc Nhất. Người phụ nữ này... Cố Tỉ Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi vội vàng lục lọi cuốn album trong ngăn kéo ra, sau đó liền tìm thấy một bức ảnh mà ba mẹ anh chụp chung với chú Lục và một người phụ nữ xinh đẹp.

“Đàm Thần Tiêu, Lục Tư Thần.” Hóa ra Đàm Thần Tiêu chính là mẹ của Lục Tư Thần?

Chính là người vợ mãi không chịu trở về của chú Lục.

[......: Sư phụ của em tìm em có chuyện gì?]

[Lạc Thần: Làm sao mà em biết được? Sư phụ chưa nói, chỉ nói là ngày kia muốn gặp em thôi.]

[Lạc Thần: Em nói cho anh biết nè, hôm đó em có nghe thấy sư phụ em nói chuyện với con gái của mình. Em cảm giác như tính tình của cô gái kia cũng nóng nảy lắm.]

Tất nhiên Cố Tỉ Thành biết tính tình Lục Tư Thần nóng nảy như thế nào. Từ nhỏ chú Lục đã cực kỳ cưng chiều Lục Tư Thần cho nên lúc nào cô ta cũng hung hăng càn quấy.

Nhưng nếu Lục Tư Thần là con gái của Đàm Thần Tiêu thì Cố Tỉ Thành thực sự phải cẩn thận suy tính chuyện này một chút mới được.

Cố Tỉ Thành biết tâm tư của Lục Tư Thần đối với mình. Mà lúc này Lục Tư Thần lại chạy đến tìm Đàm Thần Tiêu là có ý gì?

[......: Gặp lúc nào, gặp nhau ở đâu?]

[Lạc Thần: Em không biết, đi dạo phố trước! Sau đó thuận đường tìm một chỗ ăn, làm sao thế?]

[......: Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi.]

[......: Chẳng phải em nói con gái sư phụ của em rất dữ đấy sao? Cẩn thận cô ta cắn em đấy.]

[Lạc Thần: Cô ta mà dám thì em sẽ thả anh ra cắn cô ta.]

[......:...]

[Lạc Thần: Ha ha ha ha.]

Cố Tỉ Thành nghĩ nếu vậy thì chắc Lục Tư Thần sẽ vui lắm đây.

Nhưng mà Cố Tỉ Thành vẫn không muốn Sở Lạc Nhất gặp Lục Tư Thần. Tuy rằng cô ta không đến nỗi tệ nhưng cô ta lại quá kiêu ngạo.

Cố Tỉ Thành nghĩ nếu như Sở Lạc Nhất không tới thì ngay mai anh chạy đi tìm cô là được rồi.

Cái này gọi là núi không ngã ta thì ta ngã núi.

Quan trọng là tuyệt đối không thể để Lục Tư Thần gặp mặt Sở Lạc Nhất, hay để Đàm Thần Tiêu nói gì đó. Dù sao thì Đàm Thần Tiêu cũng mà mẹ của Lục Tư Thần.

[......: Đừng có thức đêm nữa, đi ngủ sớm một chút đi!]

[Lạc Thần: Anh đang đuổi em đúng không hả?]

[......: Còn tiếp tục nói bậy nữa thì cứ chờ xem anh xử lý em như thế nào.]

[Lạc Thần: Lêu lêu lêu... Có chạm được vào đâu, không chạm được kìa.]

Cố Tỉ Thành nhìn câu trả lời trên màn hình, thậm chí còn nghĩ đến không biết biểu cảm của Sở Lạc Nhất lúc này trông như thế nào, thật muốn gặp cô ngay bây giờ. Đáng tiếc, anh vẫn chưa thể đi được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3126: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (4)
[......: Mau ngủ đi, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, anh cũng đi nghỉ đây.]

[Lạc Thần: Ừ, anh mau nghỉ đi.]

[......: Em còn muốn thức đêm?

[Lạc Thần: Không hề không hề, tuyệt đối không thức!]

[Lạc Thần: Ngủ ngon.]

[......: Ngủ ngon, mau ngủ đi.]

[Lạc Thần: Tuân mệnh thưa cai ngục.]

Cố Tỉ Thành cười mắng một tiếng, sau đó cũng không đi ngủ luôn mà tắt máy rồi lấy bản kế hoạch lúc trước ra bắt đầu chỉnh sửa. Muốn ngày mai có thể chạy đi được thì hôm nay anh nhất định phải làm cho xong cái này.

Mà vừa rồi anh lừa Sở Lạc Nhất chỉ vì không muốn để cô lo lắng thôi.

Sở Lạc Nhất nhìn đèn báo hiệu online của Cố Tỉ Thành chuyển thành xám, cô ngồi thêm một lát rồi mới tắt máy đi tắm rồi ngủ, nếu không sẽ bị túm đuợc mất.

Sở Lạc Nhất tắm rửa xuống lầu rót nước, nhưng sau đó cô phát hiện cửa phòng ba mẹ không đóng.

“Việc nghiêm trọng như vậy mà anh không nói với bọn Lạc Ninh, đến cuối cùng phải làm thế nào?”

Đó là giọng của mẹ cô, có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?

Sở Lạc Nhất tò mò nghĩ nhưng không bước xuống phía dưới.

“Chuyện đúng là nghiêm trọng, thế nhưng nếu như có chút chuyện này mà chúng nó không xử lý được thì cả đời này anh phải đi theo chúng nó mãi chắc? Lúc anh chết thì phải làm sao?” Sở Ninh Dực ngồi xuống giường nhìn Thủy An Lạc đang đi tới đi lui.

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, không cần biết Bạch Hoành có mục đích gì, trước mắt có thể xác nhận rằng thân phận của thằng nhóc đó quả thực không đơn giản. Hơn nữa Bạch Hoành đã tỏ rõ thái độ đối đầu với chúng nó, nếu như anh ra tay lúc này, cứ xem như anh giải quyết được Bạch Hoành thì sao? Chuyện gì anh cũng giúp các con, sau này anh và em đều qua đời thì ai là người giúp đỡ chúng đây?”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng buồn bực ngồi xuống giường.

“Hơn nữa em cũng nên tin tưởng vào các con của em, chúng không phải người ngu ngốc gì đâu.”

“Rốt cuộc Bạch Hoành này là người thế nào vậy, liệu có quan hệ gì với Bạch Dạ Hàn hay không? Trước đây Bạch Dạ Hàn chính là người của Long gia, đúng là dai như đỉa mà.” Thủy An Lạc buồn bực nói, hoàn toàn không ngờ cái người đã chết nhiều năm như vậy còn dùng cái cách này để thể hiện sự tồn tại của mình.

“Đúng là Bạch Hoành đang chiếm cứ nơi ở cũ của nhà họ Long, nhưng Bạch Dạ Hàn không có bất cứ người thân nào cả.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Làm sao mà anh biết được liệu bên ngoài hắn ta có người đàn bà nào khác hay không?” Thủy An Lạc nói thẳng.

Sở Ninh Dực khựng lại một chút: “Nói cũng phải.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, anh có thể đáng tin cậy hơn một chút được không hả?

Sở Ninh Dực khẽ cười, ôm Thủy An Lạc, nói: “Không có vấn đề gì đâu, cứ để Bạch Hoành này đấu với con trai em một trận cũng tốt. Nếu không mãi mãi thằng bé cũng không biết được điểm yếu của bản thân mình là gì.”

Bạch Hoành?

Sở Lạc Nhất thả nhẹ bước chân đi xuống nhà, cái tên này thật quen thuộc, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?

“Bạch Hoành? Bạch Hoành?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nhớ ra cái người tên Bạch Hoành kia. Chính là người đàn ông mà họ đưa ra sân bay vào buổi tối hôm đó, anh ta nói anh ta tên là Bạch Hoành.

Sở Lạc Nhất khẽ chửi một tiếng, cảm giác như cô bị gài bẫy rồi, đó chính là đại Boss của đám phản diện kia sao?

Sở Lạc Nhất vào bếp, vừa lấy nước vừa nhớ lại cảnh tượng ở sân bay ngày hôm đó, hóa ra cái người tên là Bạch Hoành kia thật ra đang theo dõi cô.

Hơn nữa cái tên Bạch Hoành này còn ở tại nhà cũ của Long gia. Không hiểu sao Sở Lạc Nhất lại có cảm giác chuyện của nhà họ Long nhất định có liên quan tới người này, không rõ nguyên nhân nhưng cô cảm nhận được như thế.

Bạch Hoành.

Sở Lạc Nhất yên lặng nhớ kỹ cái tên này, nghĩ đến dáng vẻ của tên đó, còn cả giọng điệu mà ba cô vừa mới nói. Có vẻ như hắn ta khá lợi hại, dù sao những người có thể khiến ba cô công nhận cũng không được mấy người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3127: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (5)
Sáng sớm hôm sau, Sở Húc Ninh cùng Sư Niệm rời khỏi quân doanh.

Tần Thiếu Bạch đứng trên lầu nhìn hai người rời đi rồi quay sang nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng cạnh mình: “Lữ đoàn trưởng vĩ đại của mấy người chạy rồi hả?”

Cố Tỉ Thành nhướng mày: “Ngày nghỉ của anh ta còn chưa kết thúc đâu, nếu không phải do quân đội xảy ra chuyện thì anh ta còn chưa về đâu ấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi vỗ vỗ lên vai của Tần Thiếu Bạch: “Vậy nên anh cố gắng lên.”

Tần Thiếu Bạch bất đắc dĩ nhìn Cố Tỉ Thành cũng đang đi xuống lầu: “Cậu đi đâu thế hả?

Cố Tỉ Thành quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đi nghỉ ngơi đây, kế hoạch diễn tập quân sự giao lại cho anh đấy.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đi xuống lầu.

Tần Thiếu Bạch: “...”

Sao anh ta cứ có cảm giác người bị hãm hại chính là mình thế nhỉ. Hai cái tên không đáng tin này cứ như vậy phủi mông đi thẳng thế sao?

Rốt cuộc là vì sao anh ta lại quay về chứ?

Sở Húc Ninh lái xe ra khỏi quân doanh. Sư Niệm vẫn đang cầm quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép cái gì đó.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi tập trung lái xe tiếp.

“Em đang làm cái gì đấy?” Sở Húc Ninh tò mò hỏi.

“Em lên danh sách những gì cần phải mua để nhớ cho kỹ ấy mà, sợ đến lúc đó em khẩn trương quá lại quên mất.” Sư Niệm vừa nói vừa tiếp tục ghi ghi chép chép.

“Không cần phải lo lắng như vậy đâu, ba mẹ anh cũng không kinh khủng đến thế mà.”

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh. Ngẫm lại thì đó là ba mẹ của anh cho nên đương nhiên anh không lo lắng, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ra mắt ba mẹ chồng mà.

Càng quan tâm đến Sở Húc Ninh thì cô sẽ càng lo lắng. Đại khái Sư Niệm lo Cố Tiểu An sẽ không thích mình!

Cho nên Sư Niệm vẫn tiếp tục cúi đầu ghi chép những thứ mình cần mua. Từ chỗ này đến thành phố A cần mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ. Nói cách khác cô vẫn có đủ thời gian để suy nghĩ.

“Không cần phải mua quá nhiều đồ đâu, anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Sở Húc Ninh nhắc nhở một câu.

Sư Niệm bất ngờ kêu lên, sau đó mới mở miệng nói: “Anh đừng có nói chuyện.” Anh nói làm cô quên mất mình vừa nghĩ tới cái gì rồi.

Sở Húc Ninh: “...”

Được rồi, anh bị ghét bỏ rồi.

“Mẹ anh có thích cái gì không, em nói là cực kỳ thích ý, thành phố A có thể mua được.” Sư Niệm hỏi thêm một câu. Mấy đồ không thiết thực thì coi như thôi đi.

Sở Húc Ninh nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, sau đó nhìn lướt qua Sư Niệm đang chăm chú suy nghĩ: “Cái mà mẹ anh thích nhất có lẽ chính là anh mang theo em trở về.”

Dù sao thì chuyện mấy năm nay mẹ anh lo lắng nhất chính là đại sự cả đời của anh.

Sư Niệm: “...”

Sở Húc Ninh nói như vậy có khác gì không nói. Cô vẫn nên dựa vào chính mình đi thôi.

Sở Húc Ninh nói thật, chỉ là do Sư Niệm không tin mà thôi.

Chiếc xe chạy như bay trên đường, lúc này vừa khéo mặt trời đã leo lên đỉnh núi.

Sở Húc Ninh chăm chú lái xe. Cô gái ngồi ở ghế phụ cứ xoắn xuýt mãi cái gì đó, hết viết viết rồi lại xóa xóa.

Sở Húc Ninh liếc mắt một cái cũng nhìn ra được sự bối rối của cô.

Một mình Sư Niệm vò đầu bứt tai hơn một tiếng đồng hồ. Những tia nắng mới đổ vào trong xe. Ánh mặt trời cuối mùa thu mang theo nhiệt độ ấm áp, dễ chịu.

Sở Húc Ninh kéo cửa sổ xe xuống quá nửa, làn gió mát lành phả vào mặt của Sư Niệm, lành lạnh lại ấm áp khiến người ta bất giác bình tĩnh lại những tâm tư của mình.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn về phía Sở Húc Ninh lần nữa với ánh mắt cầu xin giúp đỡ: “Anh nhìn xem hộ em mấy cái này có được không?” Sư Niệm vừa nói vừa xoay sổ viết cho anh xem.

Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn qua rồi lại nhìn đường phía trước. Mấy thứ mà Sư Niệm chọn chủ yếu là những đồ chăm sóc sức khỏe.

Thế nhưng một Sư Niệm cẩn thận từng li từng tí như thế này thật ra cũng không phải điều Sở Húc Ninh mong muốn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3128: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (6)
“Em cứ quyết định là được, em mang gì đến ba mẹ cũng sẽ thích.” Sở Húc Ninh nói.

“Anh đâu cần gạt em như thế.” Sư Niệm cúi đầu, tiếp tục tìm kiếm những cái còn thiếu trong danh sách quà tặng.

Chiếc xe chạy dài trên đường cao tốc, Sở Húc Ninh cài đặt chế độ lái tự động rồi cúi đầu nhìn Sư Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta nói chuyện một chút trước có được không?” Sở Húc Ninh nói rồi duỗi tay, nắm chặt lấy cổ tay của cô, để cô dừng lại sự lo lắng suốt từ nãy tới giờ.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn đường, nói: “Nói chuyện gì cơ?”

“Niệm Niệm, anh cảm thấy em không cần phải để ý và cẩn thận quá mức đối với mọi chuyện về anh như vậy. Anh là chồng của em chứ không phải chủ nhân nắm giữ vận mệnh của em.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

Cơ thể của Sư Niệm khẽ run lên một chút. Cô cúi đầu cào cào sổ ghi chép trong tay mình: “Em biết mà.”

Chỉ là Sư Niệm coi cuộc hôn nhân này thành ơn huệ do trời cao ban cho cô, thế nên cô lại càng cẩn thận hơn trong mọi chuyện liên quan tới anh. Nếu không cô sợ bản thân sẽ nhanh chóng mất đi tất cả những thứ này.

Sở Húc Ninh lại nhìn cô một lần nữa, hai bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt hơn vài phần, sau đó anh nói: “Vì sao em lại để ý và dè dặt với anh như vậy? Sư Niệm, em làm như vậy anh sẽ cảm thấy rất không thoải mái.”

Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng đầy cương nghị của anh.

Anh nói anh cảm thấy không thoải mái.

Vậy ra anh đang chán ghét cô sao?

“Em...” Sư Niệm nhỏ giọng nói, trang giấy ở mặt trên gần như đã bị cô vò nát.

“Vì sao trước mặt anh em không thể làm như đang đứng trước mặt những người khác?” Sở Húc Ninh hỏi. Những người khác này tất nhiên là nói đến đám người Tần Thiếu Bạch.

“Không giống nhau mà.” Sư Niệm khẽ đáp lại, cô đâu có thích mấy người đó, đương nhiên cô sẽ không quan tâm chuyện lời nói của mình liệu sẽ mang đến cho đám người kia tổn thương hay cảm nhận như thế nào.

Thế nhưng người đàn ông đang ngồi cạnh cô lúc này thì không được. Cô cẩn thận từng li từng tí chính là vì sợ sẽ chọc giận khiến anh không vui.

Sở Húc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Có gì mà không giống nhau chứ?”

Sư Niệm vẫn một mực cúi đầu, cô thỏ thẻ: “Đương nhiên là khác nhau rồi, em có thích bọn họ đâu.”

“Thế nhưng việc thích một người không có nghĩa là phải dè dặt từng chút một như vậy.” Sở Húc Ninh phản bác lại.

Thích một người, chẳng phải là nên đem những gì chân thân nhất của bản thân bày ra trước mặt người đó chứ không phải là cái dáng vẻ thận trọng giống như cô lúc này sao?

Ngón tay của Sư Niệm cào mạnh hơn, trang giấy thứ nhất bị xé rách.

Bởi vì quá quá thích cho nên mới sợ anh sẽ giận. Chính vì sợ anh giận cho nên mỗi khi làm gì đều bất giác cẩn thận hơn.

“Là em làm phiền đến anh sao?” Sư Niệm mở miệng hỏi.

Sở Húc Ninh nhìn ai đó trong bộ dạng đáng thương kia liền đưa tay vỗ vỗ lưng của cô: “Không sao, lần sau chúng ta sẽ nói về chuyện này! Còn mất một lúc nữa mới đến nơi, em ngủ một lát đi!”

Sư Niệm gật đầu, đóng sổ lại rồi từ từ khép hai mắt.

Bởi vì hai người đã dừng nói chuyện cho nên bầu không khí trong xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi, những âm thanh gào thét của thiên nhiên.

Sở Húc Ninh cho xe chạy tốc độ cao, vẻ mặt phức tạp nhìn Sư Niệm đang nằm ngủ trên ghế phụ, không khỏi thở dài.

Vấn đề này xem ra chỉ có thể để sau này lại nói, bây giờ nói thì có lẽ cũng chẳng giải quyết được. Sở Húc Ninh nhận ra Sư Niệm vô thức lảng tránh vấn đề này, có lẽ là vì cô sợ cho nên mới tránh né nó.

Nếu đã như vậy thì sự khủng hoảng này của cô là do anh gây ra, nếu muốn thay đổi tình hình hiện tại thì đại khái việc đầu tiên anh cần làm chính là đem đến cho cô cảm giác an toàn.

Sở Húc Ninh nghĩ, nhưng ngay cả việc kết hôn cũng không thể mang lại cho cô cảm giác an toàn thì còn có điều gì mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn nữa đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3129: Người tôi yêu chỉ mình cô ấy là đủ rồi (7)
Thành phố A, trung tâm thương mại Sở Thị.

Sở Lạc Nhất ôm Đàm Thần Tiêu mua sắm quần áo ở trung tâm thương mại. Hai cô trò khó có được dịp cùng đi ra ngoài cho nên Sở Lạc Nhất quyết định lôi kéo Đàm Thần Tiêu đi mua ít đồ.

Sở Lạc Nhất thử từng bộ đồ lên người, Đàm Thần Tiêu đứng bên cạnh cho cô ý kiến.

Mấy bộ trước Đàm Thần Tiêu đều lắc đầu, mãi cho đến bộ cuối cùng thì vẻ mặt mới khá hơn được một chút.

Sở Lạc Nhất mua liền một lúc năm bộ quần áo, nhưng Đàm Thần Tiêu lại chẳng mua gì cả.

Sở Lạc Nhất cà thẻ rồi quay đầu nhìn Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ, hôm nay sư phụ làm sao thế? Sao cứ thất thần suốt vậy?”

Đàm Thần Tiêu hơi giật mình, nghe Sở Lạc Nhất nói rồi trả lời: “Không có việc gì, có lẽ là do không nghỉ ngơi đủ, có muốn mua cái gì nữa không?”

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, một tay chống lên quầy rồi nhìn Đàm Thần Tiêu, nói: “Sư phụ đang nghĩ chuyện con gái của sư phụ sao?”

Sở Lạc Nhất nghĩ, hôm đó rõ ràng cô nghe được hai người họ đang cãi nhau.

Quả nhiên, ngay sau khi Sở Lạc Nhất vừa hỏi dứt câu thì sắc mặt của Đàm Thần Tiêu lập tức thay đổi.

Sở Lạc Nhất nhận lấy túi đồ do nhân viên đưa cho, sau đó lại nhìn về phía Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ.”

“Không có việc gì, đi thôi, đi ăn cơm nào.” Đàm Thần Tiêu nói rồi xoay người bước đi trước.

Sở Lạc Nhất lại càng thấy tò mò hơn. Cô cảm giác được sư phụ của mình hoàn toàn chẳng muốn nghe bất cứ một từ nào liên quan tới con gái của cô ấy.

Cái này không hẳn là ảo giác, đấy chính là cảm giác mà Sở Lạc Nhất cảm nhận được. Trong suốt mười mấy năm Đàm Thần Tiêu chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này dù chỉ một lần.

Sở Lạc Nhất thực sự rất tò mò. Một người mẹ như thế nào mới có thể không nhận cả con gái của mình.

Thế nhưng quen biết Đàm Thần Tiêu lâu như vậy cũng đủ để Sở Lạc Nhất biết Đàm Thần Tiêu là con người như thế nào. Đàm Thần Tiêu hoàn toàn không phải là kiểu người máu lạnh như những bài báo bên ngoài viết. Cho nên Sở Lạc Nhất thực sự không biết tại sao sư phụ đối xử với con gái của mình như vậy.

Hai người rời khỏi trung tâm thương mại rồi đi xuống tầng tìm một nhà hàng.

Sở Lạc Nhất gọi đồ ăn, Đàm Thần Tiêu giúp cô rót nước rồi đặt bên cạnh cô.

“Nhất Nhất, con với Cố Tỉ Thành bây giờ thế nào rồi?” Đàm Thần Tiêu đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Rất tốt ạ, mấy ngày nữa có diễn tập quân sự, con còn định qua đó cho anh ấy một bất ngờ.” Sư Niệm cười híp mắt nói: “Sao tự dưng sư phụ lại hỏi con chuyện này?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy con với cái danh hiệu vợ lính này không hợp với nhau thôi.” Đàm Thần Tiêu cúi đầu vuốt ve cái ly trong tay mình, sau đó thì im lặng không nói gì nữa.

Sau khi Sở Lạc Nhất chọn món ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ rồi nói: “Cứ lên những món này trước đã.”

Đợi nhân viên bán hàng rời đi rồi, Sở Lạc Nhất bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn người phụ nữ đang ngẩn người ngồi đối diện mình, cô nói: “Sư phụ thực sự không có chuyện gì đấy chứ?”

Sở Lạc Nhất càng ngày cảm cảm thấy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Đàm Thần Tiêu như vậy.

“Không có gì, mấy ngày qua có ai đến tìm con không?” Đàm Thần Tiêu hỏi rồi đột nhiên nhíu mày, tựa như chính cô cũng không mong muốn biết được đáp án.

Sở Lạc Nhất suy nghĩ kỹ vấn đề này, sau đó lắc đầu nói: “Không có, không có người nào đến tìm con cả.” Gần đây cô vẫn luôn chui trong nhà vẽ em bé Cố Tỉ Thành, làm gì có thời gian đi ra ngoài hay đi gặp người khác.

Đàm Thần Tiêu khẽ gật đầu rồi lại uống nước.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Sở Lạc Nhất cười híp mắt cầm đũa rồi nói: “Sư phụ, sắp tới sư phụ sẽ ở lại thành phố A ạ?”

“Không, một thời gian nữa phải qua Mỹ rồi.” Đàm Thần Tiêu vừa nói vừa nhìn Sở Lạc Nhất ăn cơm: “Nhất Nhất, sư phụ có thể nhờ con một việc được không?”
 
Top