Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3140: Hai người hợp pháp (8)
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: A a a a a...]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Điên hả?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Quả nhiên làm người không nên nói dối mà, nếu không sau này người đau khổ sẽ là chính mình!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hôm nay cảm khái nhiều quá nhỉ, chẳng phải là chị đến nhà mẹ chồng rồi sao?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hôm nay mẹ chồng của chị nói muốn có cháu, nhưng mà giữa hai người bọn chị đã có cái gì gì đó đâu, anh ấy vẫn nghĩ là chị bị...]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? Chuốc say rồi anh ấy còn có cảm giác gì được sao?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: What?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Em bảo chị phải đè anh ấy?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chính là chị nói đó nhé, không phải là em nói, mà chẳng lẽ lại bảo em làm việc đó?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Em biến đi!!!]

Sư Niệm nhìn tin nhắn rồi lại nhìn Sở Húc Ninh đang chăm chú lái xe. Hiện tại trên đường có khá nhiều xe qua lại cho nên Sở Húc Ninh cũng không thừa sự chú ý để quan tâm cô.

Nhưng mà chính cô phải đè anh sao?

Cái việc này có độ khó hơi cao nhỉ.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Không làm được!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vậy thì nói thật đi, cứ nói anh à, thật ra thì ngày hôm đó chẳng xảy ra chuyện quái gì cả, em vẫn còn nguyên vẹn, anh có vui không, có giật mình không, có bất ngờ không nè?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy sẽ cầm đơn ly hôn ném thẳng vào mặt chị!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Thế thì chị xoắn cái gì nữa, đè anh ấy đi hoặc là để anh ấy bỏ chị, tự chị chọn một cái đi!]

Sư Niệm lại càng cảm thấy xoắn xuýt hơn, cái thứ hai cô thật sự không thể chấp nhận nổi vậy thì chỉ có thể chấp nhận điều thứ nhất thôi sao?

Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, đúng lúc thấy được cuộc trò chuyện của hai người họ liền bật cười một tiếng nhưng không nói gì.

“Tôi cho cậu xem chưa hả? Tránh ra!” Kiều Vi Nhã nói rồi ôm lấy di động, quay lưng về phía Sở Lạc Duy, tiếp tục gõ chữ.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị có thể nghĩ cho kỹ, cái này có liên quan đến việc liệu chị có muốn vào một buổi sáng đẹp trời được trở lại cuộc sống tự do hay không.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hơn nữa chị đè anh ấy thì có làm sao chứ? Hai người là hợp pháp!]

Sư Niệm vừa thấy hai chữ hợp pháp này thì trái tim nhỏ bé lập tức nhảy lên, hình như đúng là vậy mà nhỉ.

“Sao tự dưng mặt em lại đỏ thế? Sốt à?” Sở Húc Ninh lái xe qua ngã tư, lúc dừng đèn đỏ liền đưa tay sờ trán Sư Niệm một cái.

Sư Niệm lập tức lắc đầu, cô đang nghĩ xem nên đè anh như thế nào thì làm sao mà mặt không đỏ lên cho được?

Đèn đỏ này có thời gian hơi lâu. Sư Niệm cứ đỏ mặt ôm lấy di động không dám để Sở Húc Ninh nhìn thấy màn hình di động của mình, nếu không nhất định cô sẽ chết rất thảm, nói không chừng sau đó sẽ không đi về nhà mà là đi thẳng đến Cục Dân chính mất thôi.

Sở Húc Ninh cảm thấy lúc này Sư Niệm ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, nếu là trước đây thì cô đã nói suốt cả dọc đường rồi.

Sở Húc Ninh cứ nghĩ Sư Niệm như vậy là vì chuyện đứa bé cho nên lên tiếng, nói: “Em không cần để nghĩ nhiều đến chuyện mẹ nói đâu, em vừa mới hai mươi tuổi, chúng ta không vội, muốn sinh thì để Âu Dương Tử Huyên sinh, con bé sắp ba mươi rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư Niệm hơi thay đổi, cô có chút không vui nói: “Anh không muốn có con à?”

Sở Húc Ninh định nghiêng đầu nhìn cô thì đúng lúc này đèn giao thông chuyển sang màu xanh, vậy nên anh chỉ có thể cho xe đi tiếp, sau đó mới nói: “Tại sao em lại nghĩ như vậy? Anh chỉ cảm thấy em còn quá nhỏ thôi.”

Sư Niệm cúi đầu, hừ một tiếng.

Sở Húc Ninh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đến cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết cho nên không lên tiếng nữa.

Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh chăm chú lái xe lại cầm lấy di động của mình lên.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị quyết định rồi! Tối nay chị sẽ hạ anh ấy!

Dù sao thì ngay mai anh cũng đi rồi, đến lúc đó cô có muốn làm gì anh cũng không được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3141: Hai người hợp pháp (9)
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Thế mới đúng chứ.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Bánh Bao Đậu đâu rồi? Sao không thấy nhỉ?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Nghe bảo anh chàng nhà chị ấy tới nên đi xem phim với nhau rồi.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Cố Tỉ Thành đến rồi hả? Anh ấy không nói sẽ đến mà?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao em biết được, không biết hai người đó đang ân ân ái ái ở chỗ nào rồi ấy.]

Sư Niệm liền nói với Sở Húc Ninh, “Cố Tỉ Thành cũng đến thành phố A rồi.”

“Hửm?” Sở Húc Ninh hiển nhiên cũng không biết chuyện, nhưng nghĩ lại, đến thì cứ đến thôi, dù sao người ở lại quân doanh bận tối mắt tối mũi cũng đâu phải mình.

“Ừ.” Sở Húc Ninh lại đáp thêm một tiếng.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Em nhớ ra một chuyện, ngày kia là diễn tập quân sự rồi, hôm nay chưa chắc ba em đã gặp anh đâu.” Dù sao họ cũng ở hai phe đối địch mà, không phải sao?

Sở Húc Ninh khựng lại. Hiển nhiên ban đầu anh không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ cô nhắc tới anh mới thấy không tiện lắm.

Người chỉ huy của hai bên gặp nhau trước khi diễn tập quân sự hai ngày đúng là không ổn thật. Tuy rằng anh chỉ là chỉ huy của một lữ đoàn, Sư Hạ Dương là chỉ huy trưởng của cả đội Đỏ, cho nên...

Sư Niệm nhìn thấy phản ứng của Sở Húc Ninh, trông cô như sắp khóc tới nơi, “Thực sự không thể gặp nhau hả anh?”

“Theo quy định thì là như thế.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

Bấy giờ Sư Niệm mới thấy rầu rĩ, sao mình nói nhiều vậy nhỉ?

“Phải làm sao bây giờ?”

“Hay là hôm nay đi thăm dì của em đi, chuyện gặp ba em cứ đợi khi diễn tập quân sự kết thúc vậy.” Sở Húc Ninh đề nghị.

Sư Niệm thở dài, “Thế cũng được, để em báo với ba em một tiếng, hôm nay mình không qua đó nữa.”

Tuy rằng Sở Húc Ninh thấy không cần phải làm vậy, bởi chuyện này chắc chắn Sư Hạ Dương cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng Sư Niệm đã nói thế thì anh cứ làm theo lời cô thôi.

Sư Niệm gọi điện thoại cho ba, cảnh vệ của Sư Hạ Dương nhận cuộc gọi, báo rằng Sư Hạ Dương đang họp.

“Niệm Niệm à, Thủ trưởng đang bận lắm, hay để lát nữa anh báo với Thủ trưởng gọi lại cho em nhé?” Cảnh vệ Mã Đống Lương này đã theo Sư Hạ Dương mười năm, lớn hơn Sư Niệm mười mấy tuổi. Anh ấy luôn đối xử với Sư Niệm rất tốt.

“Không cần đâu, chắc chắn ba em cũng quên mất hôm nay có việc gì rồi, cứ để ba em làm việc đi, em không sao.” Sư Niệm nói rồi thẳng thừng cúp máy.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang tức giận kia, “Không phải chuyện này bình thường lắm sao?”

“Có lúc em nghi ngờ, em căn bản không phải là con ruột của ba em thì phải?” Sư Niệm lầm bầm trách cứ, ba cô thực sự không thể nào đáng ghét hơn được nữa.

Sở Húc Ninh thở dài bất đắc dĩ, lúc này chắc chắn là lúc Sư Hạ Dương bận nhất. Ngược lại, họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế sống mái đến cùng, cho nên cứ việc dốc hết sức thôi, không cần phải kiêng dè gì cả.

Chiếc xe dừng lại trước khu nhà của Triệu Uyển Uyển, Sư Niệm định xách đồ bước xuống đã được Sở Húc Ninh đưa tay đỡ lấy.

Sư Niệm đi trước để dẫn đường, Sở Húc Ninh theo sau. Hai người lên tầng, xung quanh đây toàn ngôi sao cả, bởi vì an ninh trật tự ở khu vực này rất tốt, đám thợ săn ảnh không thể nào vào được.

Sư Niệm dẫn Sở Húc Ninh vào thang máy, trong thang máy có một nghệ sĩ già sống ở đối diện nhà Triệu Uyển Uyển đang đi cùng cháu trai của bà ấy.

“Con chào bà Tôn.” Sư Niệm cất tiếng chào.

“Ôi, bà nghe dì con bảo con đã kết hôn rồi à. Đây là bạn đời của con phải không, khôi ngô tuấn tú quá.” Bà Tôn mỉm cười đáp lời, “Bà nói chứ, các con bây giờ đừng học theo đám người kia, vì danh tiếng của mình mà yêu đương cứ lén lén lút lút.”

Sư Niệm gật đầu, ngoan ngoãn khom lưng lắng nghe. Nghệ sĩ này thích cà kê vài câu, họ cứ nghe là được rồi, tuyệt đối không được phản bác, nếu không sẽ chỉ khiến bà lão nói nhiều hơn, điều này Sư Niệm có kinh nghiệm rất sâu sắc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3142: Hai người hợp pháp (10)
Quả như Sư Niệm đã biết, bà lão nói tới tận khi thang máy đến nơi. Sư Niệm kéo Sở Húc Ninh ra khỏi thang máy, tạm biệt bà lão rồi vào nhà, “Anh đợi một lát nhé, dì em không ở nhà, tầm muộn muộn mới về được.”

Sở Húc Ninh gật đầu, Sư Niệm cúi người tìm một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống đất, “Đôi này của ba em, anh đi tạm đi.”

Vào ngày Tết hoặc rằm Trung Thu, chỉ cần có thời gian, Sư Hạ Dương sẽ tới ăn cơm cùng dì và cô, cho nên Triệu Uyển Uyển luôn chuẩn bị sẵn cho ba cô một đôi dép lê.

Sở Húc Ninh đổi dép, bước vào nhà, đánh giá bố cục bên trong. Căn hộ rộng chừng hơn trăm mét vuông, diện tích không lớn lắm nhưng được bày trí rất gọn gàng. Có thể thấy Triệu Uyển Uyển là một người phụ nữ biết cách tận hưởng cuộc sống.

Bên cạnh tivi có một bức ảnh. Trong ảnh, Sư Niệm ngả vào lòng Triệu Uyển Uyển, còn Sư Hạ Dương đứng sau hai người, giữ nguyên phong thái vốn có của một quân nhân.

Sư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, cô kể, “Tấm này chụp vào dịp sinh nhật em năm ngoái, coi như món quà sinh nhật ba tặng em.”

Nếu không, làm sao có chuyện Sư Hạ Dương chịu chụp một bức ảnh như thế chứ?

Sư Niệm chưa từng được gặp mẹ, trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại một người phụ nữ tên Triệu Uyển Uyển, đó là dì của cô.

Cho nên, đối với Sư Niệm, Triệu Uyển Uyển không chỉ là dì, mà còn là mẹ.

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, nhìn Sư Niệm buộc gọn tóc lên rồi vào bếp rót nước cho anh. Trên góc bàn trà còn đặt một tờ báo. Sở Húc Ninh nhìn thấy ba chữ Triệu Tư Niệm nên tiện tay cầm lên.

Cả một trang báo viết về chuyện Sư Niệm hủy hợp đồng. Chuyện này anh đã từng nghe Sư Niệm kể, cho nên bây giờ nhìn thấy trang báo này cũng không quá kinh ngạc. Nhìn chung tờ báo này nói cô không có tinh thần tuân thủ hợp đồng, nhưng những thứ này sau cùng là lỗi của ai thì vẫn rất khó nói.

Khi Sư Niệm bước ra, cô thấy Sở Húc Ninh đang đọc báo, vừa thấy nội dung trên tờ báo đã vội giằng lấy, ném xuống bàn, “Có gì hay đâu mà đọc?”

“Em không tính giải thích gì à?” Sở Húc Ninh hỏi cô.

“Hừ, có gì để giải thích chứ, những người đã tin tất nhiên sẽ tin, những kẻ đã không tin thì có giải thích thế chứ giải thích nữa cũng vô dụng. Hơn nữa vốn dĩ người kia cố ý làm vậy, em không cần thiết phải làm theo ý hắn, để hắn lợi dụng em mà kiếm tí danh tiếng.”

Sở Húc Ninh nhíu mày, Sư Niệm cất tờ báo đi, vội nói, “Ôi dào, anh không cần quan tâm chuyện này đâu, chị Tám sẽ biết cách xử lý.”

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu. Anh chỉ không muốn thấy người khác nói cô như vậy, rõ ràng cô không phải dạng người mắc bệnh ngôi sao.

“Nhưng bị nói như thế mà em cũng không thấy tức à?” Sở Húc Ninh vẫn thấy đau lòng.

“Có gì để tức đâu, thật ra đôi lúc em cũng mắc bệnh ngôi sao thật mà, ha ha, chỉ là anh không biết đó thôi.” Sư Niệm cười cười nói, bảo Sở Húc Ninh ngồi xuống, “Để em gọi điện cho dì hỏi xem bao giờ dì mới về nhé.”

Sở Húc Ninh gật đầu nhìn cô quay lại phòng bếp, anh vô thức lại nhìn về phía tờ báo kia.

Sư Niệm ở bên cạnh anh, hình như trước giờ chưa từng nổi nóng. Bất kể phải chịu ấm ức cỡ nào, chỉ cần chuyện đó liên quan tới anh, cô sẽ không nổi nóng. Cho nói cô mắc bệnh ngôi sao, kiêu căng hách dịch, Sở Húc Ninh thực sự không tin.

Nhưng nếu như chị Tám biết được suy nghĩ của Sở Húc Ninh, chắc chị sẽ phun vào mặt anh một câu thế này: Cậu chưa thấy cô vợ cậu lúc tự cao tự đại khó hầu hạ thế nào thôi.

Sư Niệm gọi điện thoại xong, bước ra nhìn Sở Húc Ninh nói, “Dì bảo phải bảy giờ mới về được, dặn em đi mua đồ ăn trước. Anh có muốn đi cùng em không?” Tiện thể còn có thể mua ít rượu, Sư Niệm thầm nghĩ vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3143: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (1)
Sư Niệm không biết nấu cơm, nguyên nhân phần lớn do Triệu Uyển Uyển quá chiều cô, về cơ bản ở nhà toàn Triệu Uyển Uyển nấu nướng. mà kể cả Triệu Uyển Uyển không ở nhà, Sư Niệm cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài hoặc nhờ chị Tám mua giúp.

Triệu Uyển Uyển rất ít khi vắng nhà, nhất là khi Sư Niệm còn nhỏ. Nếu cô không thể ở nhà cùng Sư Niệm, cô sẽ đưa cả Sư Niệm tới đoàn làm phim.

Cho nên chị Tám thường nói rằng, Sư Niệm là đứa trẻ không có mẹ mà hạnh phúc nhất. Triệu Uyển Uyển là một người dì luôn luôn yêu thương và chiều chuộng cô.

Sở Húc Ninh tất nhiên sẽ đi cùng Sư Niệm, bởi anh ở trong nhà cũng không có việc gì làm. Hơn nữa anh cũng không yên tâm để Sư Niệm đi một mình, dù sao thì cũng đừng trông chờ một người không biết nấu cơm sẽ mua được đồ ăn ngon.

Sư Niệm mím môi, thực ra cô không muốn để Sở Húc Ninh đi cùng cho lắm. Dì dặn cô mua thức ăn trước, nhưng sau khi biết Sở Húc Ninh cũng đến, dì liền bảo để anh đi cùng cô cho tiết kiệm thời gian.

Dì cô không tin tưởng cô đến mức nào chứ!

Trung tâm mua sắm ở ngay gần khu nhà, Sư Niệm đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió màu nâu và một chiếc quần trắng. Sở Húc Ninh nhìn đôi chân mảnh khảnh của cô mà chỉ lo cô đi đường không cẩn thận sẽ ngã gãy chân.

Vì thân phận đặc thù của Sư Niệm, Sở Húc Ninh quyết định vẫn lái xe, trong các trung tâm mua sắm lớn luôn có bãi đỗ xe dưới tầng hầm, có thể vào thẳng trung tâm mua sắm từ đó, tránh rắc rối khi bị vây quanh.

Nhưng vì khu vực lân cận có nhiều ngôi sao ở, cho nên chỗ này cũng có không ít thợ săn ảnh lăm le chụp trộm.

Sư Niệm vừa xuống xe, Sở Húc Ninh đã cảm nhận được, ánh mắt của anh không khỏi càng trở nên sắc bén hơn. Khi Sư Niệm đi tới bên cạnh anh, anh lập tức bảo vệ cô trong lòng mình, sau đó mới tiến vào thang máy để lên trung tâm mua sắm.

Sư Niệm nhìn đôi lông mày nhíu chặt lại của Sở Húc Ninh, khẽ cúi đầu. Thực ra cô và Triệu Uyển Uyển đã quen với chuyện này rồi, quen như cơm ngày ba bữa. E là cô lại sắp lên trang nhất rồi. Không biết những kẻ đó sẽ viết xằng viết bậy gì nữa đây.

Cũng may hôm nay Sở Húc Ninh không mặc quân phục, nếu không có khi còn gây phiền phức cho cả anh.

Hai người đi thẳng tới khu vực chuyên bán thịt và rau củ ở tầng ba của trung tâm mua sắm.

Sở Húc Ninh cảm thấy anh đi theo cô là một quyết định cực kỳ đúng đắn, bởi vì Sư Niệm thật sự không biết chọn thức ăn.

Nếu như đưa cho cô hai bó rau tương đương nhau, chắc chắn cô sẽ tránh bó ngon mà chọn bó kém tươi hơn.

Càng không phải nói tới việc giữa đại đa số các loại rau ở đó, lần nào cô gái này cũng bỏ qua cái tốt nhất một cách hoàn hảo, toàn chọn phải rau xấu hơn, kỹ năng tuyệt đỉnh như thế này không phải ai cũng có đâu.

Sở Húc Ninh hất cằm tỏ ý bảo cô điều khiển xe mua hàng đi, vì Đại tá Sở không thể nào chịu nổi nữa. Không biết từng ấy năm Triệu Uyển Uyển nuôi thế nào mà biến cô thành một chị đại ngoài thói quen sắp xếp đồ đạc ngay ngắn theo bản tính của cung xử nữ ra thì không biết làm gì nữa cả.

Sư Niệm âm thầm lủi về sau, giao nhiệm vụ chọn đồ ăn cho Đại tá Sở.

Đồng chí Đại tá Sở chọn rau rất nhanh và có nghề. Anh luôn tìm được những bó rau nhìn qua đã thấy tươi ngon một cách vô cùng chuẩn.

“Ha ha, cô gái này có phúc nhỉ, chắc bạn trai cô nấu ăn giỏi lắm.” Chị gái bán rau vừa cân đong đo đếm vừa nói với họ.

“Chồng em đấy ạ.” Sư Niệm cười tít cả mắt chỉnh lại lời chị, vừa dứt câu đã rụt đầu rụt cổ lại vì bị Sở Húc Ninh nhìn tới mức phát ngại.

Thấy chị gái bán rau dán một nhãn giá lên túi rau xong họ mới đi nơi khác tiếp tục mua đồ.

“Sở Húc Ninh, anh dạy em đi, sao anh biết những thứ này vậy?” Sư Niệm tò mò hỏi. Cc ô thường xuyên theo Triệu Uyển Uyển đi mua đồ nhưng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc họ chọn mua thức ăn như thế nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3144: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (2)
Nhất là khi, bình thường Sở Húc Ninh chỉ ở trong quân doanh, không cần tự đi mua đồ ăn.

Sở Húc Ninh cầm một quả cà tím, quay đầu nhìn về phía Sư Niệm. Sư Niệm giơ tay thành một hình chữ X rất to, Sở Húc Ninh đặt quả cà tím xuống để chọn loại khác. Còn về câu hỏi của Sư Niệm, Sở Húc Ninh ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời một câu có vẻ rất bất đắc dĩ, “Thiên phú.”

Hồi còn nhỏ, anh cũng thường xuyên đi mua thức ăn cùng với Cố Tiểu An để sau này có thể giúp đỡ mẹ. Lần nào anh cũng quan sát rất tỉ mỉ, cũng chỉ vì để sau này mẹ không phải ra ngoài, mình anh có thể mua đồ nấu cơm được.

Sư Niệm khựng lại, bỗng chốc có cảm giác mình bị khinh bỉ.

Cô không có thiên phú chắc?

Khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, khóe miệng anh hơi cong lên. Thật ra trừ những lúc bận rộn ở quân doanh, anh thích cảm giác như bây giờ lắm, hồi nhỏ thích đi siêu thị cùng mẹ, bây giờ người bên cạnh là vợ anh.

Sư Niệm cúi đầu vừa lầm bầm vừa đi theo anh, hình như cô cứ nói mãi rằng không phải cô không có thiên phú đâu

Sở Húc Ninh cứ cười mãi, anh đi trước cô, cầm hai quả cà chua, quay đầu nhìn Sư Niệm. Sư Niệm liếc mắt một cái rồi đưa tay chỉ vào tay phải của anh, “Quả này.”

“Được“. Sở Húc Ninh nói vậy.

Sư Niệm không khỏi thấy vui vẻ trong lòng, ai bảo cô không biết chọn đồ nào?

Nhưng Sư Niệm còn chưa kịp phấn khích, cô đã thấy Sở Húc Ninh đặt quả cà chua bên tay phải xuống, sau đó chọn thêm vài quả nữa, bỏ cùng với quả cà chua bên tay trái vào một chiếc túi rồi đưa cho nhân viên trông quầy cân giúp.

Sư Niệm: “...”

Đúng là không thể xấu mặt hơn được nữa.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang tức tối với vẻ cười cười trên khuôn mặt. Anh nhận lấy túi cà chua đã được dán giá tiền bỏ vào xe hàng, “Em còn muốn mua gì không, hoặc dì em thích ăn gì?”

“Tôm hùm, tôm tùm đất, cả cua hoàng đế nữa.” Sư Niệm nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Sở Húc Ninh: “...”

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm với ánh mắt rất nghiêm túc, dường như anh đang muốn hỏi: Em có chắc những thứ ấy là món dì thích chứ không phải em thích không?

Sư Niệm đáp trả ánh mắt của Sở Húc Ninh bằng sự kiêu ngạo của mình. Cô hồn nhiên trả lời mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, “Những món em thích dì em cũng thích, có vấn đề gì không?”

Sở Húc Ninh cảm thấy không thành vấn đề, anh thích dáng vẻ kiêu ngạo này đấy.

Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô, sau đó dẫn cô tới khu vực bán hải sản để mua hải sản cho con sư tử hống hách kiêu ngạo này.

Sư Niệm kiêu ngạo rồi mới thấy hối hận, đây là Sở Húc Ninh cơ mà, cô đang làm cái gì vậy?

Sư Niệm rầu rĩ lắm, thấy người đàn ông chân dài đằng trước đã đi được một đoạn xa mới vội vã đẩy xe đuổi theo.

Không biết Sở Húc Ninh có giận cô không, cầu mong anh đừng giận!

Sao cô không thể bỏ được cái tính nết này nhỉ?

Sư Niệm vẫn còn rầu rĩ đã thấy Sở Húc Ninh đi đằng trước cất tiếng nói, “Mua một ít tôm hùm đất vậy nhé, tôm hùm thì sợ không đủ thời gian nấu, được không em?” Sở Húc Ninh nói xong, quay đầu lại bỗng thấy Sư Niệm đang rầu rĩ, anh khựng lại, “Em sao thế?”

Sư Niệm cười một cách lúng túng, “Anh quyết định, anh quyết định đi.”

Sở Húc Ninh ngây người trước sự thay đổi đột ngột của Sư Niệm. Anh quay đầu lại chọn tôm hùm đất, nhưng giọng nói của anh có vẻ buồn, “Sư Niệm, anh thực sự không muốn thấy em thế này mãi đâu. Em cứ dè dặt trước mặt anh như thế khiến anh cảm thấy đối với em anh chỉ là người ngoài vậy.” Còn thái độ kiêu ngạo nũng nịu ban nãy của cô mới khiến anh cảm nhận được cô gái này là vợ của anh.

Vì giọng nói buồn bã đó mà cơ thể Sư Niệm cứng ngắc lại. Cô ngây ngẩn nhìn Sở Húc Ninh chọn tôm rồi đưa cho phục vụ.

Người ngoài?

Cô chưa từng coi Sở Húc Ninh là người ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3145: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (3)
Nhưng cô có coi anh như chồng mình không?

Làm gì có người vợ nào cẩn thận từng li từng tí như vậy với chồng mình chứ.

Ai đó từng nói rằng, chồng là người đàn ông duy nhất để một cô gái có thể làm nũng không cần kiêng nể, sau ba của cô ấy.

Nhưng, đối với Sở Húc Ninh - thứ hạnh phúc khó khăn lắm mới có được này, cô luôn cẩn trọng và dè dặt giữ gìn.

Hóa ra cô đã sai rồi sao?

Sở Húc Ninh nhận lấy túi tôm, bỏ vào xe, sau đó ngẩng đầu nhìn Sư Niệm bỗng dưng im lặng hẳn. Anh thở dài rồi đưa tay xoa đầu cô, “Được rồi, đi thôi nào, đi mua cua hoàng đế cho em.”

“Anh vừa chạm vào tôm đấy.” Sư Niệm kêu ầm lên, gạt cái tay đang sờ đầu mình xuống.

Sở Húc Ninh nhướng mày, trên mặt anh là biểu cảm xin lỗi nhưng không có một chút chân thành và hối lỗi nào hết, “Thế hả, anh quên mất, về nhà anh gội đầu cho, đi thôi.”

Sư Niệm: “...”

Anh trai kia, xin lỗi phải có thành ý chút chứ, anh như thế khiến em có cảm giác qua loa lắm đấy biết không hả?

Sư Niệm đẩy xe đi theo sau, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh. Người đàn ông này quả thực ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, nhìn từ sau lưng thôi cũng khiến người ta muốn nhào vào rồi.

Nhào vào?

À phải rồi, cô còn chưa mua rượu!

“Sở Húc Ninh, anh cứ chọn trước đi, em ra chỗ khác mua ít đồ, em về ngay.” Sư Niệm đẩy xe mua hàng tới chỗ anh, sau đó nhanh chóng chạy mất hút.

“Này...” Sở Húc Ninh đưa tay giữ chặt lấy xe mua hàng suýt nữa trôi đi xa, nhìn Sư Niệm đang chạy đi như một cơn gió. Anh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là một cô gái trẻ, anh không thể nào năng động hoạt bát như vậy được.

Sư Niệm chạy tới khu rượu và thuốc lá ở tầng năm, dạng như rượu vang đỏ thì phải uống nhiều lắm mới say được.

Sư Niệm bối rối, cô dựa người vào tủ rượu cầm điện thoại nhắn tin cho hội chị em.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: SOS, rượu vang đỏ cần phải mua bao nhiêu mới khiến anh ấy say được?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị có bị ngốc không thế, chị định chuốc cho anh ấy say khướt lướt rồi ngày mai đi luôn hả?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Rượu ngũ lương nè, Mao Đài nè, các loại rượu trắng của Trung Quốc, ai mà bì lại được.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuẩn không cần chỉnh, dùng rượu trắng, chuốc anh ấy say bét nhè luôn đi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị yêu đương vụng trộm xong rồi đấy hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em mới vụng trộm ấy, chị đây đi hẹn hò một cách công khai đấy nhé!]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Thật hả, vậy chị lấy rượu trắng nhé?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Rượu trắng đi, cứ lấy loại có nồng độ cao nhất ấy, em không tin không chuốc say được anh ấy.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ừ!]

Sư Niệm hỏi thăm ý kiến của quân sư xong, cố ý đi tìm loại rượu trắng nặng nhất.

Sở Lạc Nhất vui vẻ kể chuyện này với Cố Tỉ Thành vừa vào cửa hàng KFC đã sầm sì như đi đánh trận.

Cố Tỉ Thành bật cười ha hả, “Hồi ấy Sở Húc Ninh bị chuốc hai chai Mao Đài mà vẫn cho cả một liên đội say bí tỉ bò lăn bò toài được. Mấy đứa em lại dám nghĩ tới chuyện chuốc rượu anh ấy hả?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Ca này khó rồi đây!

“Thế phải làm sao bây giờ?” Quan trọng nhất là Sư Niệm đã bắt đầu bắt tay vào thực hiện rồi.

Cố Tỉ Thành nhìn xương gà chất đống trước mặt cô, sau đó nói, “Chuyện này khó nói lắm, có thể Sở Húc Ninh cũng chiều lòng người chị em của em thì sao?”

Dù sao thì, tâm tư của Sở Húc Ninh dành cho Sư Niệm hình như không hề dứt khoát đến mức thế.

Sở Lạc Nhất mặt mày méo xệch. Nghĩ tới khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh của Sở Húc Ninh, không phải, là khuôn mặt vô cùng kiêng khem cấm dục của anh, cô cảm thấy chuyện này cứ ảo tưởng thế nào ấy, có vẻ khó mà thành công được.

“Hay bây giờ em nói lại với chị ấy nhé, bảo chị ấy bỏ cuộc luôn cho rồi.” Sở Lạc Nhất dứt lời đã cầm điện thoại lên, tành tạch gõ chữ.

Cố Tỉ Thành giành lấy chiếc điện thoại trong tay cô, anh nói, “Em làm gì thế? Đây là chuyện của hai người họ, em đừng xen vào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3146: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (4)
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Sao cô cứ cảm thấy anh đang chờ xem kịch hay nhỉ, cho nên bây giờ trông anh mới phấn khích đến thế, nếu không tại sao anh lại không cho mình gọi điện cho chị Sư Niệm.

“Em hỏi này, có phải anh rất hận anh Húc Ninh không?” Sở Lạc Nhất nghĩ bụng, nếu không tại sao anh lại ngăn cản mình?

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt rất lạnh lẽo, “Anh là dạng người ấy à?”

Sở Lạc Nhất nhìn anh, sau đó gật đầu một cách nghiêm túc, cô trả lời, “Đúng vậy!”

Chỉ một câu nói này đã khiến Cố Tỉ Thành suýt nữa giơ tay ra đánh cô một trận.

Bên trong trung tâm thương mại, Sư Niệm ôm chai rượu quay về, Sở Húc Ninh đã mua xong cua hoàng đế, nhìn Sư Niệm bỏ chai rượu vào xe mua hàng, “Mua cái đó làm gì?”

“Để uống, chúc mừng mà.” Sư Niệm trả lời rất hùng hồn, cứ như thể chuyện mình đang nói là sự thật.

Sở Húc Ninh nhíu mày, anh cúi đầu nhìn chai rượu trắng, “Đi đổi rượu vang đỏ đi.”

“Dì em thích uống rượu trắng, thật đấy.” Sư Niệm nói dối mà mặt không đỏ, chân không run.

Sở Húc Ninh nhíu mày lại, dường như anh thấy rất lạ. Triệu Uyển Uyển có cả sở thích này nữa hả?

Nhưng nghĩ tới việc đây là sở thích của trưởng bối, anh cũng không tiện có ý kiến gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ chai rượu trắng vào xe đẩy.

Sư Niệm nhìn thức ăn trong xe, cô ngẫm nghĩ, “Hình như không còn thiếu gì đâu, đi thôi.”

Sau đó về nhà đợi dì về, sau đó...

Sư Niệm nghĩ, chưa nghĩ được gì mà mặt mũi đã đỏ lựng cả lên, khiến Sở Húc Ninh nhìn cô với vẻ kỳ lạ.

Sở Húc Ninh đẩy xe đi trước, anh nhìn thấy khuôn mặt ửng lên của cô lại hỏi, “Dạo này em sao vậy? Sao cứ hay đỏ mặt thế?”

Sư Niệm nghe anh nói vậy, như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi, vội vàng chống chế, “Đỏ đâu mà đỏ, em hơi nóng tí thôi.”

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang đi tới trước quầy đồ ăn đông lạnh và lạnh tới mức run rẩy kia, cô ấy gọi thế là nóng à?

Đúng là giúp anh mở mang tầm mắt.

Sư Niệm đi sau anh, lẳng lặng gõ vào đầu mình, không được nghĩ linh tinh nữa, nếu không nhất định sẽ bị anh phát hiện ra, đến lúc đó có hối hận cũng không còn chỗ để khóc đâu, biết chưa hả?

“Triệu Tư Niệm?”

Sư Niệm đang rầu rĩ, đột nhiên nghe thấy hình như có người gọi cô. Sư Niệm không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại, bỗng thấy Cổ Nguyệt xuất hiện từ một góc khuất.

Sắc mặt Sư Niệm hơi thay đổi, vẻ không vui hiện rõ trên khuôn mặt.

“Hóa ra là em thật hả.” Cổ Nguyệt cũng đeo kính đen che mặt, phía sau cô là người trợ lý đang đẩy xe mua hàng.

Sư Niệm khẽ gật đầu, không nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng không quá xa cách.

Cổ Nguyệt lướt qua Sư Niệm để nhìn vào người đàn ông phía sau cô, sau đó mới nói, “Hai người đi mua đồ ăn à, hạnh phúc quá.”

Sư Niệm khoác tay Sở Húc Ninh, “Dì vẫn còn ở nhà đợi chúng em, chúng em đi trước nhé, tạm biệt.” Sư Niệm nói rồi đưa Sở Húc Ninh đi khỏi đó.

“Đợi đã.” Cổ Nguyệt đuổi theo cô, đứng bên cạnh Sư Niệm, “Chuyện này em định xử lý thế nào? Em có việc mới phải đi, bên nhà sản xuất làm như vậy có phải quá đáng quá không?”

Sư Niệm nhìn Cổ Nguyệt đang tỏ vẻ bất bình thay cho mình, cô khẽ mỉm cười, “Không có gì quá đáng với không quá đáng đâu, dù sao cũng ở trong giới giải trí, vừa khéo có thể giúp chị nổi tiếng hơn, bộ phim mới đã tìm chị quay rồi mà? Trong mắt người khác, chị hơn em nhiều lắm đấy.” Sư Niệm nói rồi lại kéo tay Sở Húc Ninh đi thẳng.

Sắc mặt Cổ Nguyệt hơi thay đổi, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu được, “Sư Niệm, chuyện này thực sự vì ban đầu bên phía đoàn phim nói rằng em sẽ không diễn nên chị mới tới, cho nên chị thực sự không hề giành vai diễn của em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3147: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (5)
Cổ Nguyệt nói với vẻ đáng thương.

Sư Niệm quay đầu lại. Họ không thể nhìn thấy đôi mắt bị che khuất bởi kính râm của đối phương, nhưng họ có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, vì thế Sư Niệm khẽ nhếch môi, “Chị Cổ, em không hề nói rằng chị cướp vai của em, là người bên ngoài nói thế, ngay từ đầu em đã không có ý định nhận vai đó rồi. Hay nói cho đúng hơn, nửa cuối năm nay, em thực sự không có ý định tham gia bất cứ bộ phim nào, cho nên chị Cổ không cần lo rằng em sẽ nhằm vào chị. Nếu việc chê bai em có thể mang đến danh vọng cho chị Cổ, em cũng rất hân hạnh.” Sư Niệm nói xong, lần này cô không dừng lại nữa mà đi với Sở Húc Ninh luôn.

Thứ như tin đồn luôn luôn là dạng cần đôi bên phối hợp, bởi một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng được. Đa số các tin đồn được tung ra đều vì người trong cuộc ngấm ngầm mặc cho nó tung hoành, cho nên Cổ Nguyệt cũng không hẳn đã vô tội lắm đâu.

“Thái độ của cô ta làm sao vậy? Cô ta nói như thể em bắt nạt cô ta ấy. Nếu không phải vì sau lưng cô ta có hậu thuẫn lớn, bây giờ không biết đang đóng diễn viên phụ của phụ ở xó xỉnh nào rồi?” Quản lý của Cổ Nguyệt rất bất bình.

Cổ Nguyệt ngoảnh lại nhìn quản lý của mình: “Được rồi, chị đừng nói nữa, chị cũng biết người ta có chống lưng to rồi còn gì, bỏ qua đi, cứ coi như lòng tốt của em bị biến thành lòng lang dạ thú đi vậy, chúng ta đi thôi.”

Cổ Nguyệt nói rồi xoay người đi thẳng, nhưng khóe miệng đang nhếch lên của cô ta hiện lên vẻ lạnh lùng.

Sau khi lên xe cùng Sở Húc Ninh, Sư Niệm vẫn còn thở rất mạnh, như thể cô muốn thở hết những tức giận kìm nén trong lòng ra ngoài.

Sở Húc Ninh xếp đồ đạc xong xuôi rồi khởi động xe, “Có khúc mắc à?”

Anh có thể nghe ra được sự hùng hổ của Sư Niệm.

“Khúc mắc thì nhiều rồi, nhưng không liên quan gì tới chuyện bộ phim mới lần này. Cô ta không biết thì càng tốt.” Sư Niệm bật cười chế giễu, sau đó quay sang nhìn Sở Húc Ninh đang lái xe, “Lần này các anh phải diễn tập quân sự trong bao lâu?”

Sở Húc Ninh nhíu mày, “Vẫn chưa biết được, phải tùy vào tình hình cụ thể, có lẽ khoảng một tháng là kết thúc.”

Một tháng, Sư Niệm nhẩm tính thời gian, một tháng là đủ để Cổ Nguyệt lòi mặt chuột ra rồi, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở bên Sở Thị, bộ phim mới tạm thời chưa cần khai máy vội, nếu không đến lúc đó phải đổi diễn viên nữ chính thì lại rắc rối thêm.

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm đang ngẩn người suy nghĩ. Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi mới hỏi, “Em đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì đâu, em chỉ thấy không hiểu tại sao có nhiều người thích đâm đầu vào chỗ chết thế thôi.” Ví dụ như Mạch Thụy, ví dụ như Ngũ Vi.

À phải rồi, cô cũng phải đi gặp Ngũ Vi xem sao, nếu như ảnh ọt không phải do cô ta gửi đi, vậy thì làm sao nó chạy tới tay Cổ Nguyệt được?

Cô chắc chắn rằng Ngũ Vi không biết, nếu không đã bị Cổ Nguyệt lôi ra thí mạng lâu rồi.

Có lẽ Sở Húc Ninh cảm thấy đây là một vấn đề nhàm chán, cho nên anh không tiếp lời nữa mà tiếp tục lái xe.

Hai người về đến nhà. Một tiếng nữa Triệu Uyển Uyển mới về, Sở Húc Ninh đã đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa tối rồi, dù sao cũng không thể đợi trưởng bối về nhà nấu nướng được.

Anh thực sự không làm được chuyện như thế.

Sư Niệm theo anh vào phòng bếp như một cái đuôi. Cô bị Sở Húc Ninh đuổi rất nhiều lần mới chịu ra ngoài.

“Em biết làm việc khác mà, ví dụ như cắt rau củ, ví dụ như...”

Sư Niệm vừa nói xong từ thái rau, Sở Húc Ninh đã dùng ánh mắt khác để nhìn cô. Sư Niệm từng thử nấu cho Sở Húc Ninh ăn một lần, chắc đó là bữa cơm mà cả đời Sở Húc Ninh không muốn ăn lần thứ hai.

Một củ khoai tây chỉ cần cắt đôi đã được coi như cắt xong rồi, như thế cũng gọi là cắt rau củ à?

Sư Niệm bị Sở Húc Ninh nhìn tới mức chột dạ, sau đó cô lặng lẽ quay người đi ra ngoài, “Em đi xem phim là được chứ gì.”

Sở Húc Ninh nhìn theo bóng lưng ỉu xìu xìu của cô mà bật cười thành tiếng. Cô ngốc này ấy mà, đúng là khiến người ta vừa giận vừa thương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3148: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (6)
Nhưng anh thích thấy cô như vậy.

Sau khi ra ngoài, tuy rằng đã bật tivi nhưng Sư Niệm vẫn luôn ngoái nhìn vào bếp. Sở Húc Ninh biết, cũng không vạch trần cô.

Sư Niệm giơ điện thoại lên chụp lại tấm lưng của anh, nhưng khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vội vã rụt tay về. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế mà cô vẫn không thấy chán. Sở Húc Ninh cũng chẳng buồn để tâm nữa, chỉ chăm chú nấu nướng.

Bảy giờ mười lăm phút, Triệu Uyển Uyển mới hoàn tất công việc vội vàng trở về nhà. Vừa mở cửa ra, đang định nói gì đó, Triệu Uyển Uyển đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, động tác thay giày của cô khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào những đĩa thức ăn trên bàn. Cô bỗng chốc hiểu ra ngay, bản thân cô thừa hiểu Sư Niệm ở cấp bậc thượng thừa nào, cho nên bàn thức ăn kia không thể nào do cô cháu gái nấu được.

Triệu Uyển Uyển thay giày rồi bước vào, “Ban nãy dì còn định gọi điện báo muộn quá nên dì muốn mua thức ăn về luôn nữa ấy.”

“Dì ơi, dì mau qua đây đi, nhìn nè, Sở Húc Ninh nấu đó, một mình anh ấy cân tất đấy.” Sư Niệm kéo Triệu Uyển Uyển tới, vô cùng đắc ý khoe khoang.

Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ đắc ý của Sư Niệm, lại nhìn về phía về phía Sở Húc Ninh đang bưng món canh cuối cùng ra khỏi bếp.

“Con chào dì.” Sở Húc Ninh khẽ gật đầu.

Triệu Uyển Uyển nhìn Sở Húc Ninh. Tuy rằng ban đầu cô có thành kiến rất lớn với Sở Húc Ninh, nhưng nhìn thấy phương diện này của cậu cháu rể, dường như cũng không đến nỗi khó chấp nhận lắm.

Triệu Uyển Uyển gật đầu như đáp lại lời chào của anh, sau đó nhìn Sư Niệm đang đắc ý dạt dào, “Dì nấu cơm cho con ăn bao nhiêu năm như thế chưa từng thấy con đắc ý vậy đâu nhé.” Triệu Uyển Uyển cười cười mắng Sư Niệm. Cô đặt điện thoại lên bàn, sau đó vào phòng tắm rửa tay.

Sư Niệm nói vọng lên theo bóng lưng của Triệu Uyển Uyển, “Đó là bởi vì tài nghệ nấu nướng của dì đã tuyệt vời tới mức không cần người khác khen ngợi nữa rồi.”

Sở Húc Ninh: “...”

Câu nịnh nọt này có thể giả dối hơn được nữa không?

Ba người rửa tay rồi ngồi vào bàn, nhưng khi Triệu Uyển Uyển nhìn thấy chai rượu trắng trên bàn, cô bỗng khựng lại.

Sư Niệm chớp mắt, vội vàng nói, “Không phải dì thích uống rượu trắng lắm sao? Thế nên Sở Húc Ninh mới mua giúp dì đấy.”

Cô thích uống rượu trắng?

Triệu Uyển Uyển tỏ ra rất tò mò với cách nói này, chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ, sao cô không biết?

Sở Húc Ninh nhướng mày nhìn động tác ra hiệu qua lại giữa hai người, hình như anh hiểu ra điều gì đó rồi. Sư Niệm muốn chuốc anh đây mà, nhưng tại sao cô muốn chuốc cho anh say? Anh vẫn chưa hiểu chuyện này là sao nữa.

“Hôm nay dì bận rộn cả ngày rồi, rượu trắng để khi khác đi, sau này vẫn còn thời gian thỉnh giáo tửu lượng của dì mà.” Sở Húc Ninh đỡ lời, không hề lộ dấu vết gì.

“Nhưng mà...” Sư Niệm bắt đầu hoảng hốt, anh mà không uống rượu thì phải làm sao đây?

Sở Húc Ninh nhìn vẻ hoảng hốt của Sư Niệm mà càng khẳng định chắc chắn rằng trong cái đầu của cô đang suy tính chuyện gì đó.

Thế là Sở Húc Ninh đưa tay mở chai rượu Mao Đài ra, cho đó rót vào cốc, “Hôm nay để con uống rượu cho, dì dùng trà thay rượu đi ạ.”

Triệu Uyển Uyển nhìn Sở Húc Ninh. Cô gật đầu với vẻ hài lòng, có thể thấy Triệu Uyển Uyển càng ngày càng hài lòng về anh.

Sư Niệm nhìn anh cầm cốc rượu lên mà vẫn thấy chưa yên tâm, anh tự uống thì làm sao mà say được?

Sư Niệm bực tức, cơn nóng bốc lên đầu, cô đưa tay cầm lấy một cốc rượu khác, sau đó bắt đầu rót rượu, “Vậy em uống cùng anh.”

“Niệm Niệm...” Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm với vẻ không đồng tình.

Sở Húc Ninh nhướng mày, anh có thể khẳng định rằng chắc chắn Sư Niệm không biết danh xưng nghìn chén không say của anh, nếu không cô cũng không dám dùng cách này để chuốc anh.

Sở Húc Ninh không có ý gì về việc Sư Niệm uống rượu, nếu cô đã muốn uống, anh sẽ uống cùng cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3149: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (7)
“Dì ơi, thật ra nếu uống một chút thì cũng tốt đấy ạ.” Sở Húc Ninh nói rồi nhìn Sư Niệm đang nốc rượu. Cô bị sặc tới đỏ cả mặt. Anh không hiểu cô ngốc này rốt cuộc định làm gì.

Sở Húc Ninh cũng không nói nhiều, anh uống cạn rượu trong chén. Triệu Uyển Uyển nhìn hai người này đột nhiên đọ tửu lượng với nhau, chỉ có thể khuyên hai đứa ăn thêm đồ ăn vào, cô không biết cháu gái cô biến thành kẻ nghiện ngập như vậy từ bao giờ rồi.

Sở Húc Ninh vẫn tỉnh như sáo, nhưng tửu lượng của Sư Niệm thực sự không ra gì, uống mãi uống mãi rồi gục xuống, gục xuống rồi vẫn còn gào thét đòi uống tiếp.

Triệu Uyển Uyển: “...”

Sở Húc Ninh đặt cốc rượu trong tay xuống, bế Sư Niệm lên. Triệu Uyển Uyển vội vàng bước tới mở cửa phòng của cô ra, để Sở Húc Ninh bế cô vào.

“Tại sao không thích em, tại sao không thích em, anh có biết bao nhiêu người ngoài kia thích em không?” Sư Niệm khoa chân múa tay gào ầm lên như sắp tát thẳng lên mặt Sở Húc Ninh vậy.

Khóe miệng Triệu Uyển Uyển không khỏi co giật, “Con bé này say rượu rất quậy, hay là con đi ăn cơm đi, dì trông nó là được rồi.”

Sở Húc Ninh cẩn thận đặt Sư Niệm lên giường, nhìn cô gái vẫn còn lầm bầm kia. Anh quay đầu nhìn Triệu Uyển Uyển với vẻ áy náy, “Dì đi ăn cơm đi ạ, để con trông cô ấy cho.”

Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm đang điên điên khùng khùng trong cơn say bằng ánh mắt dạy dỗ mãi không xong, “Con bé nói gì con cũng không cần để tâm, nó thích con lâu rồi. Ba năm trước bị con từ chối khiến nó thực sự tổn thương, cho nên có lẽ bây giờ vẫn chưa dám tin chuyện con và nó đã kết hôn đấy.” Sở Húc Ninh khẽ gật đầu. Anh ngồi bên giường nhìn người đang hào hứng mắng mình. Thực ra anh có thể hiểu được.

Yêu ai đó bằng một tình yêu nhỏ bé suốt nhiều năm, không dễ gì để chấp nhận tất cả mọi thứ của hiện tại.

“Con biết, trước đây là con có lỗi với cô ấy. Từ giờ trở đi, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, sẽ không để cô ấy đau lòng thêm nữa.”

Triệu Uyển Uyển cuối cùng cũng thấy yên tâm, “Tối nay con ngủ lại đây đi. Hiện tại chắc ba con bé không có thời gian gặp hai đứa đâu.”

Sở Húc Ninh gật đầu, lúc này anh cũng không đưa Sư Niệm đi được.

Triệu Uyển Uyển liếc nhìn Sư Niệm đang quấy phá thêm lần nữa rồi mới lắc đầu ngán ngẩm bước ra ngoài.

Sau khi Triệu Uyển Uyển rời khỏi phòng, Sở Húc Ninh đóng cửa lại. Người muốn chuốc say anh bây giờ đã say túy lúy.

Sở Húc Ninh định bế cô vào phòng tắm, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Sư Niệm bỗng sáng lên, tin nhắn từ QQ nhảy thẳng lên màn hình, hiển hiện ngay trước mặt Sở Húc Ninh.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, em cảm thấy cần phải nói chuyện này với chị.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cố Tỉ Thành bảo anh Húc Ninh uống nghìn chén cũng không say, khả năng chị chuốc được anh ấy rồi đè ngã anh ấy không lớn lắm đâu, chị nghĩ kỹ lại đi nhé.]

Đè ngã anh?

Nhìn thấy mấy chữ này, khóe miệng Sở Húc Ninh không khỏi co giật. Suy nghĩ của cô ngốc này thực sự quá mới mẻ, tại sao phải chuốc anh say rồi mới nhào tới?

Cô đánh giá đàn ông cao quá, nếu đã say thật thì ai còn tâm trạng nào mà làm chuyện đó nữa chứ.

Sở Húc Ninh bất đắc dĩ cười khổ, có phải anh quá lạnh nhạt với cô rồi không? Để cô phải chọn cách này.

“Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh, đừng bỏ mặc em.” Sư Niệm lầm bầm trong cổ họng. Cô lấy tay kéo kéo cổ áo mình, có vẻ như rất nóng.

Sở Húc Ninh hơi cúi người xuống, cởi cúc áo giúp cô, sau đó đỡ cô gục lên vai mình, cởi áo giúp cô, bên tai anh vẫn là lời khẩn cầu với vẻ sợ sệt đó.

Trái tim Sở Húc Ninh bị tác động, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, “Không đâu, cả đời này cũng không bỏ rơi em đâu.” Sở Húc Ninh khẽ nói rồi bế Sư Niệm đến phòng tắm.
 
Top