Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3160: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (6)
Chủ nhiệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất vội vàng giơ tay lên thề, “Không phải cháu gây sự đâu, là cô ấy tự gây chuyện đấy.”

Chủ nhiệm vốn định nói vài câu, nhưng nhìn thấy cô như vậy, ông cũng không nỡ nói gì nữa.

“Con bé này, đúng là khiến người ta thấy thương, được rồi, không có việc gì cần cháu giúp đâu. Cháu không mệt thì đi dạo xung quanh đi, nhưng nhớ phải về trước bảy giờ đấy.”

“Rõ!” Sở Lạc Nhất tinh nghịch chào ông theo kiểu quân đội rồi chạy đi.

Phó chủ nhiệm bước tới đứng sau lưng Chủ nhiệm, “Hình như anh rất buông lỏng con bé này.”

Chủ nhiệm thấy cô chạy xa rồi mới quay đầu lại, “Mới mười tám thôi, còn nhỏ mà.” Chủ nhiệm nói rồi thở dài, quay người đi thu dọn đồ đạc.

Phó chủ nhiệm cũng hơi cúi đầu, quân y như họ không giống bác sĩ bình thường, trước làm quân, sau làm y, con của Chủ nhiệm năm nay đã hai mươi rồi, nhưng Chủ nhiệm chưa từng được đón sinh nhật cùng con gái. Mấy ngày trước phía bệnh viện còn nói rằng con gái của Chủ nhiệm đòi cắt đứt quan hệ với ông, đây là một chuyện rất đáng buồn.

Sở Lạc Nhất chạy qua một bên. Bởi vì đây là khu vực diễn tập quân sự nên xung quanh đã được canh phòng cẩn thận. Lúc này rất yên tĩnh, nơi họ hạ trại cũng là bãi đất trống trên đồng cỏ, nằm ngay dưới chân núi.

Sở Lạc Nhất ngước lên núi, đây là căn cứ điểm chủ yếu cho lần diễn tập quân sự này. Sở Lạc Nhất cẩn thận trèo lên. Cô định đi xem xem trên núi có chỗ nào hay ho không.

Gió thu thổi qua dãy núi.

Tiếng rít gào nghe như tiếng quỷ, hơn nữa lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, thực ra trông cũng hơi rợn rợn nên Sở Lạc Nhất bước từng bước rất cẩn thận.

Chiếc đèn pin trong tay cô không ngừng rọi về các hướng, không biết có phải để tiếp thêm sức mạnh cho mình không nữa.

Người trên núi nhìn thấy ánh đèn bên dưới. Lão Hổ đi tới bên cạnh Cố Tỉ Thành, nói nhỏ, “Chắc là người của đội y tế đến rồi, không ngờ nhanh thế.”

“Đội y tế có người lên núi?” Cố Tỉ Thành nhìn ánh đèn lung lay bên dưới, không khỏi nhíu mày. Trước khi diễn tập chính thức bắt đầu, trừ đội tiên phong ra, không ai được phép lên núi, đây là quy định.

Lão Hổ khựng lại, sau đó nói, “Để tôi xuống xem sao, có thể người đó không biết quy tắc.” Lão Hổ nói xong đã bước xuống.

Mà lúc này người của đội Cố Tỉ Thành đã quay về gần đông đủ. Tất cả những nơi có thể hạ trại họ đã chọn xong, hơn nữa còn đánh dấu lại.

Cố Tỉ Thành nhận lấy bản đồ, sau khi nhìn xong thì cất đi, bảo mọi người xuống núi trước, còn mình tới chiến hào đối diện của quân địch xem thử.

Lão Hổ xuống núi tìm xem đó là ai. Không ngờ rằng ánh đèn đó đi nhanh hơn cả anh, loanh quanh hơn cả anh, cho nên chưa đầy mười phút, Lão Hổ đã đánh mất mục tiêu Sở Lạc Nhất.

“Lão đại, mục tiêu đột nhiên biến mất, ánh đèn vẫn còn, nhưng không vượt qua được.” Lão Hổ nói vào bộ đàm.

Bước chân Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, nhìn thấy ánh đèn nhưng người lại được che đậy ở bên ngoài, người đó đi theo lộ tuyến nào vậy?

Anh đã từng thấy kiểu lộ tuyến này trong trận đấu của bộ đội đặc chủng quốc tế, là một cách đi có thể đánh lừa quân địch bảo vệ bản thân. Một quân y làm sao có khả năng này được.

Cố Tỉ Thành tạm thời từ bỏ ý định thám thính chiến hào của địch, bởi vì chiến hào của họ có lẽ đã bị địch chiếm mất rồi. Lúc này, việc anh cần làm là tìm cho ra người đó.

“Tôi biết rồi, cậu xuống núi trước đi, tôi qua đó tìm người“. Cố Tỉ Thành nói rồi quay người đi về phía bên đó. Anh không thể để người này quay về chiến hào của địch được.

Lão Hổ đáp lại lời anh rồi xuống núi trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3161: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (7)
Sở Lạc Nhất đi lòng vòng trong núi, chỉ cảm thấy càng đi càng hẻo lánh, chẳng biết đây là chỗ nào. Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, sau đó cúi người nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất, hơi bĩu môi: “Ngọn núi quỷ quái gì thế này, mỗi thế thôi cũng lạc đường.”

Sở Lạc Nhất thấp giọng nói, sau đó quăng cục đá đi, cầm đèn pin rọi lên trời lia lia mấy cái: “Có ai không...”

Cô lớn tiếng kêu lên, tiếng vang dội lại quanh quẩn nơi vách núi, dưới bầu trời đêm này thực sự có chút đáng sợ.

Bước chân Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, nghe tiếng vọng từ trong núi, giọng nói này?

Sở Lạc Nhất?

Anh bước nhanh hơn, giọng này nhất định là của cô ấy không sai vào đâu được, hơn nữa rõ ràng là đang cầu cứu.

Sau khi kêu gào xong, Sở Lạc Nhất thấy trừ tiếng vang của mình ra thì chẳng có sự đáp lại nào.

“Quên đi, trông trời trông đất không bằng trông vào chính mình.” Sở Lạc Nhất nói, vẫn có ý định tự mình tìm đường đi ra ngoài. Cũng đâu phải lần đầu tiên lạc đường, chẳng phải sau đó cô vẫn ra được hết đấy thôi.

Sở Lạc Nhất lẩm bẩm, tiếp tục chọn một hướng đi, tiến thẳng về phía trước. Nhưng cô không ngờ tới đi được hai mươi phút lại quay trở về chỗ cũ.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Cái nơi quái quỷ gì thế này, tưởng đây là đảo Đào Hoa à?” Sở Lạc Nhất đạp một phát lên thân cây, bực bội nhìn xung quanh. Cô phải ra ngoài thế nào đây?

Có điều cô vừa đá xong liền cảm thấy thân cây rung lên một cái. Sở Lạc Nhất vụt ngẩng đầu, vừa hay đối diện với một cặp mắt sáng rực.

“Á...” Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng. Người phía trên đột nhiên nhảy xuống, bịt kín miệng Sở Lạc Nhất.

“Đừng có hét.”

Người nọ mặc một bộ đồ rằn ri, trên mặt đầy lớp màu ngụy trang. Sở Lạc Nhất chỉ có thể xác nhận anh ta là một quân nhân.

Cô vỗ nhẹ lên tay anh ta, tỏ ý mình sẽ không hét nữa, để cho anh ta yên tâm thả tay ra.

Người đàn ông bán tin bán nghi nhìn cô, nhưng đến cuối cùng vẫn thả người.

Sở Lạc Nhất vừa được thả ra đã bước cách anh ta một bước xa, ra sức thở dốc, “Anh định làm tôi ngạt chết đấy à.”

Người đàn ông kia nhướng mày nhìn cô gái trẻ trước mặt, “Lạc đường?”

“Nói thừa, nếu không ai thèm chui vào cái xó này làm gì?” Sở Lạc Nhất lấy lại nhịp thở của mình xong mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, “Quân Đỏ à?”

“Sao, cô là quân Xanh hả?” Người kia nói, có thêm vài phần dò xét.

Sở Lạc Nhất chỉ lên bả vai mình, “Nhìn cho kỹ, trung lập.”

Cô là họa sĩ, có thể tự do ra vào hai phe mà không bị bắt.

Người đàn ông kia gật đầu, “Ồ, thì ra là người giám sát.”

Sở Lạc Nhất không để ý đến lời anh ta nói mà chỉ nhìn anh ta, “Chỗ này là địa bàn của quân Xanh cơ mà.”

“Đây gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

“Nham hiểm.” Sở Lạc Nhất khinh bỉ nói, “Giờ tôi phải ra kiểu gì đây, đây là cái chỗ quỷ quái nào vậy?”

Người kia nhún vai, “Đây là một vùng đất có phong thủy quý hiếm, người bình thường không ra được.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, xoay người định đi.

“Này, cô gái, cô không muốn ra ngoài à?” Người đàn ông bật cười hỏi, đúng là một cô gái đáng yêu.

“Anh không ra được, tự tôi tìm đường ra không được à?” Sở Lạc Nhất không có tí hảo cảm nào với người thiếu chút nữa làm mình chết ngạt này.

Người đàn ông kia ai da một tiếng, cô nhóc này coi anh ta là người bình thường à?

Lúc người đàn ông kia cất bước định đuổi theo, lại nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức xoay người bỏ đi. Dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, anh ta không muốn bị bắt như con rùa trong giỏ.

“Này, tôi bảo...” Sở Lạc Nhất quay đầu lại, nhìn phía sau trống rỗng, nhất thời cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Sao tên kia biến mất nhanh quá vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3162: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (8)
Sở Lạc Nhất bỗng bị ai đó vỗ một cái lên bả vai. Cô lại tiếp tục kêu rú lên, lại vẫn bị người kia bịt miệng lại.

Móa nó móa nó...

Hôm nay cô ra cửa không coi lịch hay sao?

Vì sao ai cũng muốn bịt miệng cô vậy?

“Đừng kêu, là anh!”

Giọng nói trầm thấp của Cố Tỉ Thành vang lên bên tai.

Sở Lạc Nhất nghe xong liền quay người, ôm lấy anh, “Hu hu... làm em sợ muốn chết.”

Cố Tỉ Thành ôm lấy cô, sắc mặt đen sì: “Đừng khóc nữa, giả quá...”

“Ờ...” Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách.

Cố Tỉ Thành nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Sao lại chạy tới đây?” Cố Tỉ Thành nói xong liền nhìn bộ quân trang của cô, trên vai còn có phù hiệu trung lập, “Thế này là sao?”

“Nhìn cho kỹ đi, em không có theo đuôi anh đâu nhé, em nhận được lệnh vào đấy.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói. Lúc này nếu như cô thật sự có một cái đuôi, chắc đã vểnh ngược lên trời rồi.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cô, “Đã sớm biết rồi?”

Sở Lạc Nhất vẫn đắc ý nhìn anh, giống như đang nói: Sao hả, bị em lừa rồi đúng không?

Cố Tỉ Thành cốc lên đầu cô một cái. Cô nhóc này, thảo nào mới đầu nói không muốn gặp anh, thì ra là định chờ anh ở đây.

“Vừa nãy em nói chuyện với ai đấy?” Trước khi đến đây, Cố Tỉ Thành rõ ràng đã nghe thấy tiếng của hai người.

Sở Lạc Nhất vừa định hé miệng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nghiêm nghị nói: “Em là trung lập, không thể nói với anh được!” Nói xong còn chớp chớp hai mắt.

Cố Tỉ Thành: “...”

Được rồi, em đã nói rồi đấy!

Cố Tỉ Thành chỉ nhìn xung quanh một lát liền dẫn Sở Lạc Nhất rời khỏi chỗ này, “Trong thời gian diễn tập quân sự, em ít lên núi một mình thôi, đừng để người ta tưởng là quân địch rồi bị “giết“.”

Sở Lạc Nhất bám trên người anh không muốn tự đi, “Em đi bao nhiêu lâu mà không ra được đấy chứ.”

“Đó là vì em ngốc.” Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang bám trên cánh tay mình, lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, sau đó khom người xuống. “Lên đi.”

“Oh yeah.” Sở Lạc Nhất cười, nhảy lên lưng, ôm lấy cổ anh, “Em kể cho anh nghe, trên đường đến đây Châu Thiên Thiên nhà anh toàn bắt nạt em thôi.” Sở Lạc Nhất nhỏ nhen tố cáo.

“Nói rõ ràng, nhà anh chỉ có một Sở Lạc Nhất thôi, không có Châu Thiên Thiên nào cả.” Cố Tỉ Thành vỗ vào cái mông nhỏ của cô một cái, sau đó tiếp tục đi.

Sở Lạc Nhất bị những lời này làm cho sướng rơn, quả nhiên là Cố văn nghệ nhà cô, mồm mép lắm.

Sở Lạc Nhất ghé lên vai Cố Tỉ Thành, nhỏ giọng hỏi: “Các anh phải ở đây một tháng cơ à? Anh không qua bên đó tìm hiểu gì hả?”

“Không phải là đang định đi thì bị em làm chậm trễ đấy sao?” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật.

“Ồ, xin lỗi nhé.”

“Không sao, hôn anh một cái, anh tha thứ cho em.” Cố Tỉ Thành học theo cái giọng điệu ngứa đòn của cô đáp lại một câu.

Sở Lạc Nhất ôm lấy cổ anh, vốn định hôn, nhưng nhìn mấy vệt màu trên mặt, cô nghĩ mình nên suy nghĩ lại.

Cố Tỉ Thành cảm thấy cô khựng lại, liền chuyển cô từ sau lưng ra trước ngực, Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, hai chân quắp lấy hông anh, hai tay vòng qua cổ anh, nhìn gương mặt đầy những vệt màu ngụy trang của anh dưới ánh trăng, có điều vẫn rất tuấn tú.

“Bây giờ thì được rồi đấy.” Cố Tỉ Thành nói, chỉ chỉ môi mình.

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh giai à, trên miệng anh cũng có vệt màu đấy nhé!

Sở Lạc Nhất suy nghĩ một lúc, sau đó quả quyết nói: “Ghi giấy nợ đi.”

“Lời lãi tính thế nào?” Cố Tỉ Thành áp sát cô, mờ ám nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3163: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (9)
Cố Tỉ Thành nói vậy khiến Sở Lạc Nhất đỏ cả mặt.

Người đàn ông nhìn có vẻ nghiêm trang này, kỳ thực không đứng đắn một chút nào.

Nhưng nếu không trả lời được thì Sở Lạc Nhất cô đã không phải Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nghĩ xem nên trả lời vấn đề thế nào, một lúc sau bèn nói: “Lãi thì cùng lắm cho anh hôn lại một cái được chưa, thế nào?”

Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, sau đó cười phá lên. Cô nhóc này, biết rõ ý của anh không phải vậy, lại cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

Cố Tỉ Thành ôm cô nhanh chóng đi tới con đường xuống núi, Sở Lạc Nhất ô một tiếng, tò mò nhìn xung quanh. Vì sao vừa nãy cô đi mãi cũng không ra được nhỉ, rõ ràng rất đơn giản.

Đường xuống núi không xa, cho nên Cố Tỉ Thành nhanh chóng thả cô xuống, để cô tự đi, tránh cho người khác nhìn thấy.

Sở Lạc Nhất cũng không phản đối, quả thực vào thời điểm này không nên để người ta bắt được chuyện gì xấu, nếu không mặt mũi cô sẽ khó coi lắm.

Sở Lạc Nhất đi theo anh, thỉnh thoảng khẽ khều tay anh một cái. Lúc Cố Tỉ Thành định nắm lấy tay cô, cô lại cười tít mặt rụt lại.

Được mấy lần như vậy, Cố Tỉ Thành quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút bất mãn nhưng đầy cưng chiều.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh đèn, có có nghĩa là sắp đến chân núi rồi, cho nên cô muốn chạy nhanh lên một chút, không thể cùng đi xuống dưới với Cố Tỉ Thành được.

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất chạy xuống, nhất thời cảm thấy mình là kẻ bị ghét bỏ rồi.

Xuống đến chân núi đã là hơn bảy giờ, lúc này phần lớn bộ đội đều đã đến. Sở Lạc Nhất tự mình chạy vào hàng cuối cùng. Không ai để ý đến cô, lãnh đạo còn đang đọc diễn văn. Cô chỉ cần quan sát xem trong bóng tối có gì đáng để vẽ thôi là được.

Cố Tỉ Thành bước đến bên cạnh Sở Húc Ninh, nói nhỏ bên tai anh ta mấy câu, sau đó tiếp tục đứng nghiêm, nghe lãnh đạo phát biểu, có điều tầm mắt lại rơi vào bóng người nho nhỏ phía cuối hàng. Cô nhóc này cũng giỏi trốn thật đấy.

Sở Lạc Nhất cảm thấy mình đã tìm được một vị trí thật hoàn mỹ, bởi vì ở chỗ này, cô có thể nhìn thấy Cố Tỉ Thành, cũng có thể nhìn thấy đồng chí Trung tướng đang diễn thuyết. Có điều cô không biết vị Trung tướng này, chưa gặp bao giờ.

Trông ông ấy khá cao to, nhìn tuổi tác thì có vẻ lớn hơn Sư Hạ Dương một chút, nói năng khí thế rất có trình tự. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô đã biết mình nên vẽ thế nào rồi.

Về phần mấy người chỉ huy đằng trước, đặc điểm của Sở Húc Ninh thì không cần cô phải tìm tòi làm gì, Cố Tỉ Thành thì lại càng không, cô đã vẽ anh nhiều lắm rồi. Còn mấy người còn lại thì cô phải ngắm cho kỹ mới được.

Còn về đội quân y, Châu Thiên Thiên kia hoàn toàn có thể cho ra rìa được rồi.

“Thấy không, chỗ này ai cũng hữu dụng cả, cô thì sao?”

Đúng là đốt nhang muỗi cũng lên.

Sở Lạc Nhất cảm thấy cái miệng mình đúng là miệng quạ, nếu không sao lại chuẩn như vậy được chứ.

Cô quay lại nhìn Châu Thiên Thiên. Cô ta thì đang nhìn về phía Cố Tỉ Thành. Sở Lạc Nhất khó chịu đứng chắn trước mặt Châu Thiên Thiên, chiều cao của hai người tương đương, nhưng so ra thì Sở Lạc Nhất vẫn cao hơn một chút, cho nên hoàn toàn có thể chắn tầm mắt của cô ta.

“Tôi bảo nè, thím à, thím thôi đi được chưa? Ở đây ai là người vô dụng? Thím nói là được đấy à?” Sở Lạc Nhất cười phì thành tiếng, “Thím chẳng qua cũng chỉ là một quân y thôi, còn chưa hẳn là quân y được dùng nữa, ở đó mà vênh váo gì chứ?”

“Cô...” Châu Thiên Thiên không nhìn được Cố Tỉ Thành, lại bị Sở Lạc Nhất châm chọc cho một tràng, máu điên vốn đã phun trào trong lòng, lại nhanh chóng đè nén xuống, bây giờ cô ta chưa thể làm ầm lên được, “Vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện mình đừng gặp phải chuyện gì trong thời gian này để đỡ gây thêm phiền phức cho đám quân y vô dụng chúng tôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3164: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (10)
“Thím à, tai của thím bị nghễnh ngãng à? Tôi chỉ nói thím thôi, thím đừng có lôi cả tổ quân y vào có được không?” Sở Lạc Nhất quyết đoán uốn nắn lại ý tứ trong lời nói của cô ta, “Lẽ nào tôi nói sai, tất cả mọi người đều đang họp, nhưng thím thì sao? Lúc này mà vẫn còn rảnh để dọa nạt tôi, thím quên chức trách của mình rồi à?”

Châu Thiên Thiên siết chặt hai tay, đúng là bởi vì cô ta nhìn thấy Sở Lạc Nhất cho nên mới bước qua dọa nạt, mọi người vẫn đang chờ chỉ thị của lãnh đạo.

Sở Lạc Nhất vẫn cười tít mắt, giống như mình chẳng hề nói sai điều gì, mà đúng là cô nói toàn sự thật mà.

Châu Thiên Thiên tiếp tục bại trận, bỏ lại một câu hằn học rồi rời đi.

Sở Lạc Nhất khinh bỉ nhìn theo bóng lưng cô ta, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang nhìn cô. Sở Lạc Nhất cười hí hửng nhìn anh làm mặt quỷ.

Cố Tỉ Thành khẽ cúi đầu, che giấu nụ cười của mình, không để ai nhìn thấy.

Màn vừa rồi anh đã thấy rõ ràng, lại không hề lo lắng.Sở Lạc Nhất không phải là người sẽ chịu thua thiệt, tỏ vẻ thảm thương với anh chỉ là để anh càng yêu thương cô ấy hơn thôi. Xem đi, lúc này còn vui vẻ như một đứa nhóc được cho kẹo kia kìa.

Đúng tám giờ, đội ngũ giải tán, bắt đầu tham gia vào cuộc diễn tập quân sự.

Phòng Chỉ huy được đặt cách tổ quân y không xa, nhìn bên ngoài trông không khác gì với tổ quân y, đây là cách bọn họ ngụy trang. Sở Lạc Nhất thấy ai ai cũng bận rộn, cười hì hì chạy vào phòng Chỉ Huy, lại thiếu chút nữa bị cảnh vệ của Thủ trưởng tưởng là quân địch mà xử đẹp.

“Làm gì thế?” Thủ trưởng tức giận mắng, nhìn Sở Lạc Nhất đã bước vào trốn qua một bên, sau đó ra lệnh cho cảnh vệ thu hồi súng lại, gọi Sở Lạc Nhất tiến vào, “Cô chính là cô bé được bên trên cử xuống để vẽ hả?”

“Báo cáo Tư Lệnh, đúng, tôi là Sở Lạc Nhất.” Sở Lạc Nhất đứng trước mặt Tư Lệnh, cười chào.

“Sở Lạc Nhất?” Vị Thủ trưởng kia khựng lại một chút, “Sở Lạc Ninh là...”

“Báo cáo Thủ trưởng, đó là anh trai tôi.” Sở Lạc Nhất không hề giấu giếm.

Thủ trưởng gật đầu, nghe thấy thế lại cười niềm nở, “Thì ra là cháu gái của Thủy lão, bình thường vẫn nghe người ta nói còn nhỏ mà thành tích không hề nhỏ phải không, qua đây nào.”

Sở Lạc Nhất bước qua, cặp mắt to long lanh nhìn đĩa bánh trên bàn Thủ trưởng.

“Đói rồi à?” Tư lệnh nhìn cô, cầm đĩa bánh trên bàn đưa cho cô, “Ăn đi.”

Sở Lạc Nhất cảm ơn xong liền vội vàng cầm lấy, làm bộ đáng thương nói, “Từ sáng đến giờ chưa có ai cho cháu cái gì ăn cả, đói chết mất.”

Tư lệnh cười ha hả, lại sai cảnh vệ đi dọn cơm nước lên cho cô.

Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nhìn bản đồ dưới tay Tư Lệnh, lẳng lặng ghi nhớ, đến khi mấy vị Thủ trưởng đều nhìn cô, cô lại cười khúc khích ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Từ lâu đã nghe nói cháu gái của Thủy lão tính tình lanh lợi vô cùng, hôm nay gặp, quả nhiên đúng như thế.” Một người khác mở miệng cười nói, “Chẳng trách Thủy lão lại nâng niu cô nhóc này trong lòng bàn tay như vậy.”

Sở Lạc Nhất ăn xong, cầm lấy cốc nước mà một cảnh vệ khác đưa tới, cảm ơn xong liền nhìn mấy vị thủ trưởng kia, “Các chú các bác đừng cười cháu, mọi người yên tâm, nhất định cháu sẽ vẽ mọi người thật đáng yêu.”

“Ha ha ha, đáng yêu, cái con bé này.” Tư lệnh cười cười, xoa xoa đầu cô.

Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Thật đấy ạ, cháu sẽ không vẽ cho quân Đỏ đâu, chắc chắn là họ chẳng đáng yêu được như mọi người.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3165: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (11)
“Ha ha, cô bé, anh cháu ở bên quân Đỏ đấy, còn là quân chủ lực nữa kìa.” Một vị Thủ trưởng khác bông đùa nói.

“Sở Húc Ninh cũng là anh cháu mà, cho hai người bọn họ đánh đi, lại chẳng đánh được cháu.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Mấy vị Thủ trưởng không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười. Cô bé này thật thông minh, biết bọn họ đang thử thăm dò mình cho nên mới nhắc đến đề tài này, hai bên đều có anh của tôi, tôi chính là một người trung lập, mọi người không cần thử tôi.

“Ăn no chưa? Để chú bảo người lấy thêm nhé.” Tư Lệnh mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất phất tay, “Thôi ạ, thôi ạ, cháu muốn qua chỗ khác tham quan.” Nói xong, cô chào tạm biệt mấy vị thủ trưởng rồi chạy ra ngoài.

“Đúng là một cô bé, sao bên trên lại cho con bé đến đây nhỉ?” Một vị Thủ trưởng nói.

“Cậu họa sĩ trong đơn vị bỗng nhiên gặp tai nạn, nhất thời không kịp điều người khác. Cô nhóc này vẽ rất đẹp, mấu chốt là biết quy định của quân đội, nó đến vừa hay.”

Sau khi Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài liền đi thám hiểm nơi khác, có điều lần này còn chưa đi xa đã bị Chủ nhiệm gọi lại.

“Mau thu dọn một chút rồi đi nghỉ đi, đừng có chạy lung tung nữa.” Chủ nhiệm kéo tay cô lại. Ông phát hiện ra, từ lúc cô nhóc này tới đây liền giống như một con chim được sổ lồng, rất vui vẻ.

“Cháu chưa thấy mệt ạ.” Sở Lạc Nhất nói, cô còn muốn đi xem lúc này Cố Tỉ Thành đang làm gì. Vừa nãy lúc kết thúc đại hội, cô vẫn chưa kịp mách tội đâu.

“Ngày mai đi tiếp, Lữ trưởng Sở giao cháu cho chú, chú không thể để cháu gặp phải bất trắc gì được.” Chủ nhiệm nói xong liền kéo cô vào trong lều.

Lều của Sở Lạc Nhất là một túp lều riêng biệt để cô có thể yên tĩnh vẽ tranh mà không bị quấy rầy.

Sở Lạc Nhất nghĩ, chỉ cần không phải ở cùng với bà thím kia thì thế nào cũng được.

“Haiz, Chủ nhiệm, chú cũng được tính là trung lập ạ?” Sở Lạc Nhất ngồi lên giường xếp, mở miệng hỏi Chủ nhiệm đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Nói là trung lập, nhưng đến lúc thực sự đánh nhau, chưa biết chừng chúng ta lại bị bắt làm tù binh, mau ngủ đi, đừng có chạy lung tung nữa.” Nói xong, chủ nhiệm xoay người đi ra ngoài.

Sở Lạc Nhất bĩu môi, còn chưa chính thức bắt đầu, sao lại nhắc đến chuyện bắt làm tù binh chứ?

Chú muốn thua đến thế cơ à?

Sở Lạc Nhất thở dài, nhìn những thứ được chuẩn bị sẵn trong lều, cũng không tệ lắm, có một cái bàn đọc sách nhỏ, còn có một cái giường, chăn cũng đủ dày, sẽ không dễ bị lạnh.

Quân đội thế này đã được coi là phá lệ cho Sở Lạc Nhất rồi, cũng thể hiện sự coi trọng của họ đối với lần vẽ tranh tuyên truyền này.

Diễn tập quân sự, phần lớn chỉ được kênh truyền hình trung ương tuyên truyền một phần đại khái, chưa dùng đến hình thức nào có thể hoàn toàn lột tả được quá trình diễn tập quân sự.

Đây là lần đầu tiên, cho nên mới được coi trọng như vậy.

Sở Lạc Nhất đứng dậy bước qua ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lấy bút và giấy vẽ ra, bắt đầu vẽ tất cả những gì mình quan sát được trong ngày hôm nay dưới ánh đèn.

Phong cảnh dọc đường đi, còn cả anh chàng lái xe xấu hổ, cùng với những căn lều dựng tạm khi bọn họ đến đây và tất cả những gì cô thấy được khi lên núi.

Nghĩ đến người đàn ông đó, Sở Lạc Nhất vươn tay chống cằm, cặp mắt của anh ta đúng là rất sáng, có điều tính tình thì không được tốt cho lắm.

Sở Lạc Nhất nghĩ vậy liền thấy run cả người, sau đó liền vuốt cổ mình một cái, cúi đầu bắt đầu vẽ từng chút, lần này là một tán cây đại thụ, cô đứng dưới tàng cây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự kinh hoàng, mà bên trên tán cây lại lộ ra một cặp mắt sáng ngời, có chút cảm giác như... phim kinh dị.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3166: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (12)
Sở Lạc Nhất từ từ vẽ xong ba bức tranh về người đàn ông không biết tên kia, sau đó liền đến... Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành à!

Sở Lạc Nhất đặt bút vô cùng nhanh, thoáng chốc đã vẽ xong cảnh tượng lúc bọn họ ở bên nhau. anh cõng cô, anh ôm cô, hay là sự nghịch ngợm của cô lúc xuống núi. Sở Lạc Nhất vẽ xong liền nghiêm túc cất mấy bức vẽ này vào trong ngăn kéo, sau đó lấy một tờ giấy vẽ mới ra, vẽ lại cảnh Đội trưởng Cố lạnh lùng cứu cô lúc đang lạc đường.

Về Đội trưởng Cố kia, để một mình cô ngắm là được rồi.

Sở Lạc Nhất vừa vẽ vừa cười, không hề hay biết lúc này trông mình giống ngớ ngẩn đến thế nào.

Chờ đến khi cô vẽ xong đã là nửa đêm. Sở Lạc Nhất vươn người một cái, gom hết tất cả giấy vẽ lại, sau đó cẩn thận bỏ vào trong kẹp tranh vẽ.

Thu dọn xong tất cả, Sở Lạc Nhất đứng dậy nhìn ra bên ngoài một lát. lúc này bên ngoài yên tĩnh đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, nhưng Sở Lạc Nhất biết, sáng mai cuộc chiến sẽ bắt đầu.

Sở Lạc Nhất ngáp một cái, sau đó quay người quay về giường nghỉ ngơi, ở đây hoàn toàn không lo sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Lạc Nhất vừa nằm xuống liền thấy một bóng người lẻn vào. Cô giật mình, thấp giọng nói: “Ai đấy?"

Cô vừa dứt lời, miệng đã bị che kín.

“Là anh.” Cố Tỉ Thành khẽ nói, sau đó mới buông môi cô ra, lại lưu luyến hôn một cái nữa.

Sở Lạc Nhất vươn tay đẩy mặt anh, ghét bỏ nói: “Bẩn chết đi được, sao anh lại đến đây?”

“Một lát nữa phải lên núi rồi, đến thăm em một lát.” Cố Tỉ Thành ngồi xuống giường, ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng.

Sở Lạc Nhất hơi nghiêng người, vừa hay có thể nhìn anh, “Không phải sáng sớm mai mới xuất phát à?”

“Nói chơi thôi, sáng sớm mai căn cứ đã bị nhổ hết rồi, còn đánh gì chứ?”

Sở Lạc Nhất mỉm cười mắng, “Sao các anh lại nham hiểm quá vậy?”

“Giống nhau cả thôi.” Cố Tỉ Thành nhướnG mày nói, tiếp tục vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nói: “Ngủ đi, anh đi đây.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh đứng dậy, sau đó ôm lấy gối của mình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Này, em có được tính là trung lập không?”

Cố Tỉ Thành quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang nằm, hơi nhếch môi: “Có, không ai dám động vào em đâu, nghỉ ngơi đi.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn anh đi ra ngoài.

Aiz, đột nhiên cảm thấy không nỡ để anh ấy đi, rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng vẫn có cảm giác như không thể chạm tới, cảm giác này thật không tốt chút nào, cô không thích.

Cố Tỉ Thành rời khỏi lều của Sở Lạc Nhất, kiểm tra quanh lều của cô một lượt sau đó mới đi.

“Tỉ Thành.” Châu Thiên Thiên đột nhiên đi tới, “Sao cậu vẫn còn ở đây, mọi người không phải đã đi hết rồi à?” Châu Thiên Thiên biết rõ còn hỏi.

Mặt Cố Tỉ Thành trở nên vô cảm trong nháy mắt, anh nhìn cô ta, “Không có gì, đi luôn đây.”

Châu Thiên Thiên nhìn anh bỏ đi, lại nhìn lều của Sở Lạc Nhất, giận dữ giậm chân nhưng lại không thể làm gì khác.

Cô ta nhất định sẽ khiến cho con bé kia phải rời khỏi quân đội, nhất định!

Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Lạc Nhất cũng không ngủ. Quả nhiên đến khoảng ba giờ sáng, tiếng kèn báo trận chiến bắt đầu vang lên.

Sở Lạc Nhất ngồi dậy, suy nghĩ một lúc liền lấy tập vẽ, ra ngoài chạy đến bên cấp dưỡng lấy mấy cái bánh bao rồi tự mình chạy lên núi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3167: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (13)
Muốn vẽ được những bức tranh chân thật nhất về cuộc diễn tập quân sự này, cô nhất định phải tham gia vào toàn bộ quá trình chứ không thể cứ ở đây chờ tin tức được.

Lúc Sở Lạc Nhất chạy đi, Châu Thiên Thiên hơi nhếch môi. một con nhóc không biết trời cao đất dày, lúc này vào đó rõ ràng là tự tìm đường chết.

Khi Sở Lạc Nhất tới nơi, binh lính trên núi rất nhiều, nhưng dấu hiệu trung lập trên áo cô rất rõ ràng nên mọi người đều coi như không hề thấy cô.

Binh sĩ nhiều, đa số đều đang ẩn núp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng bọn họ trong chốc lát.

Lúc nào Sở Lạc Nhất phát hiện một chỗ đáng để vẽ thì sẽ núp sau gò đất phác họa qua, sau đó lại cất đi, để lúc về bổ sung, đáng tiếc là ở đây không cho chụp ảnh, cô chỉ có thể dùng cách thức nguyên thủy nhất là vẽ tranh.

Trên núi, tiếng súng không ngừng vang lên, không ngừng có binh sĩ bị đào thải.

Cố Tỉ Thành dẫn người của mình đi tít đằng trước, vượt qua đỉnh núi này chính là căn cứ điểm của quân Đỏ.

Cố Tỉ Thành rạp người trên gò đất, cầm kính viễn vọng quan sát tình hình bên kia, tìm kiếm điểm trú chân của đám người kia.

“Tôi nghĩ lần này phòng chỉ huy của quân Đỏ chưa chắc đã nằm trong phạm vi của bọn họ đâu.” Lão Hổ đứng sau lưng Cố Tỉ Thành nói.

Cố Tỉ Thành nhìn xung quanh, trông thì có vẻ yên tĩnh, không biết là ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm.

“Chờ xem, không phải hôm nay thì là ngày mai, hướng gió sẽ thay đổi.” Cố Tỉ Thành nói, giao kính viễn vọng cho Lão Hổ, “Các cậu chú ý xung quanh, đừng để đối phương thừa cơ lợi dụng.”

“Sói Tuyết à?” Lão Hổ mở miệng hỏi.

Cố Tỉ Thành hơi nhếch, “Nếu như là anh ta tới, vậy thì là tốt nhất.”

Lão Hổ: “...”

Anh chỉ chờ để đánh với anh ta một lần thôi đúng không.

Cố Tỉ Thành đúng là nghĩ như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ được phân đến hai đơn vị khác nhau, vẫn không thể tranh cao thấp lần nào, lúc này anh thực sự muốn so một lần.

Nhưng cũng phải xem có cơ hội không đã.

Cố Tỉ Thành nói, quay đầu lại nhìn xuống chân núi, sau đó nói: “Vượt núi.”

“Đối diện là địa bàn của quân Đỏ, chúng ta là bên phòng thủ mà.” Lão Hổ nhắc nhở.

Cố Tỉ Thành đi thẳng xuống núi, thản nhiên nói, “Tôi đã bảo rồi, hướng gió... ngày mai sẽ thay đổi.” Đám cáo già kia giỏi thay đổi thế nào, anh đã rất rõ ràng, cho nên anh phải ra tay phòng trước.

Ánh mặt trời ló dạng, rọi sáng cả một vùng.

Sở Lạc Nhất vẽ xong một bức tranh liền vội vàng chuyển địa điểm, cô còn phải đến điểm tiếp theo, nơi thực sự có chiến tranh.

Ngọn núi này địa hình phức tạp, lần này Sở Lạc Nhất chỉ dám đi theo con đường người khác từng đi, nếu không cô sẽ lại lạc đường mất.

Điểm giao nhau của cuộc chiến hiện giờ vẫn giữ nguyên tại ranh giới giữa hai đội quân. lúc Sở Lạc Nhất chạy tới đã có mấy người bị bắt làm tù binh, bốc khói trên đầu, lúc này đang ảo não đứng chửi rủa, dù sao cũng không ai muốn mới diễn tập quân sự đã bị out cả.

Tù binh đã bị bắt hay người chết thì không được di chuyển, phải chờ người của quân địch đến đưa đi.

Cho nên mấy người tù binh của quân Đỏ lúc này đang ngồi dưới đất hậm hực. Sở Lạc Nhất vừa tới, ba người kia nhìn thấy cô, cơn tức lại càng lớn hơn: “Oh đệch, quân Xanh lại tìm một con nhóc con đến canh giữ chúng ta, khinh người quá đáng.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất vốn đang định tán dóc với bọn họ, lại nghe thấy câu này, gương mặt xinh xắn lập tức đen sì, thản nhiên nhìn anh ta nói: “Mắt mù à, không nhìn thấy cái này hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3168: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (14)
Cậu lính vừa mắng người ngẩng đầu nhìn kỹ, vừa hay thấy phù hiệu trên áo cô.

“Không phải quân Xanh?”

Sở Lạc Nhất hơi trừng mắt, sau đó mới nói: “Tôi mà là quân Xanh, sao anh còn không mau đi theo tôi đi?”

Sắc mặt của cậu lính kia càng xấu xí hơn, tiếp tục ngồi trên thân cây, “Đám quân Xanh kia thật kinh khủng, một mình túm được ba người chúng tôi, mẹ nó...”

Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh. Đã đến ranh giới, hơn nữa chỗ này cũng bị cắm cờ quân Xanh, chứng minh đã bị quân Xanh chiếm đóng.

“Người đó là ai?” Sở Lạc Nhất biết rõ còn hỏi.

“Còn ai vào đây nữa, không phải là cái lão cáo già mặt cười Cố Tỉ Thành kia à. Đệch, gã đó là ma quỷ hả?” Một người khác không phục nói. Ba người bọn họ hoàn toàn không nhận ra vì sao mình bị giết đây này!

Sở Lạc Nhất mặt đầy vạch đen. Các anh mới là ma quỷ ấy, Cố Tỉ Thành nhà cô còn lâu mới là ma quỷ.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Sở Lạc Nhất ngồi phịch xuống đất, nhìn ba người đang rầu rĩ kia: “Sao các anh lại gọi anh ấy là cáo già mặt cười?”

“Cô nói Cố Tỉ Thành ấy hả?” Người lính còn lại lên tiếng, “Cô không biết Cố Tỉ Thành à?”

Sở Lạc Nhất giả vờ không biết lắc đầu. Cô biết Cố Tỉ Thành, nhưng không biết lão cáo già mặt cười Cố Tỉ Thành, cho nên vậy cũng không tính là nói láo đúng không, thực sự không thể gọi là nói láo được!

“Thật ra, trước đây cậu ta không có biệt danh là cáo già mặt cười đâu, mà là cáo nhỏ mặt cười.” Anh lính kia lúc này chỉ hận không thể moi hết toàn bộ quá khứ của Cố Tỉ Thành ra.

Sở Lạc Nhất: “...”

Có gì khác nhau à?

Không phải từ cáo non biến thành cáo già hay sao?

“Lúc đó cậu ta mới là tân binh vừa tốt nghiệp đại học, được phân đến quân khu Lỗ Nam. Lúc đó tôi nghe nói cậu ta cũng là quân Xanh, ngay ngày đầu tiên đã bị người ta giết, sau đó bị dẫn đến trại của quân Đỏ làm tù binh.”

Cố Tỉ Thành ngày đầu tiên đã bị giết?

Khả năng này hình như không lớn.

“Anh ấy đã bị giết rồi, sao còn gọi là cáo được?”

“Bị giết cái rắm!” Người lính kia có chút kích động nói, “Bởi vì bắn chết từ xa cho nên lúc quân Đỏ đến bắt tù binh, người bị giết thật đã bị tên Cố Tỉ Thành kia giấu đi rồi. Còn cậu ta thì giả làm thi thể trà trộn vào nội bộ quân Đỏ. Vào lúc quân Đỏ sắp thắng, cậu ta liền giết chết chỉ huy của quân Đỏ.”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Vậy cũng được?”

“Lúc đó quân Đỏ không phục, nói cậu ta đã là người chết rồi, vậy là phạm quy, ai biết đạn tín hiệu của cậu ta căn bản chưa bị bắn vỡ. Cậu ta còn tỏ ra đương nhiên nói, cậu ta là người sống, có thể giấu thi thể đi, là những người đó nhìn không rõ đưa thi thể giả là cậu ta về, trách ai!”

“Đâu có sai!” Sở Lạc Nhất tỏ ra đương nhiên nói.

Anh lính dừng một lúc, kỳ thực đúng là không sai, mấu chốt là, năm đó Cố Tỉ Thành quá sắc bén, thiếu chút nữa khiến Thủ trưởng tức chết.

“Cho nên, kể từ lúc đó, toàn bộ quân khu đều truyền ầm lên, đừng thấy Cố Tỉ Thành lúc nào cũng tươi cười thế mà tưởng lầm, thằng cha này đầy một bụng xấu xa.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Chị gái kiêu ngạo nhà cô cũng thật là, từ nhỏ đã nham hiểm rồi, ý tưởng này cũng có thể nghĩ đến.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, sau đó bọn họ nói Cố Tỉ Thành được một vị lãnh đạo bên trên nhìn trúng, chuyển đến thành phố B. Nhưng kỳ quái là, năm năm trước khi đại đội Sói Tuyết tuyển người, Cố Tỉ Thành đã trúng tuyển, nhưng cuối cùng cậu ta lại bỏ qua cơ hội đó. Nếu không giờ cậu ta đã trở thành Đại đội trưởng của đại đội Sói Tuyết rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3169: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (15)
Sở Lạc Nhất cũng biết về Đại đội Sói Tuyết. Lúc ông ngoại còn tại chức đã bồi dưỡng một đội nhóm nhân tài đặc biệt, đó chính là đại đội Sói Tuyết bây giờ.

“Năm năm trước, Cố Tỉ Thành vừa mới tốt nghiệp đúng không.” Sở Lạc Nhất tính qua tuổi tác của Cố Tỉ Thành, nói.

“Đúng là mới tốt nghiệp, nhưng cô cũng biết nhiều đấy chứ.”

“Lúc ở dưới núi nghe được thôi...” Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, “Sau đó anh ta không đi, cho nên hiện giờ vẫn ở lại đơn vị cũ à?”

“Đúng vậy, nhưng giờ cậu ta sống cũng không tệ, hình như đã lên chức Đoàn trưởng rồi. Người khác có khi phải mất mười mấy năm mới lên được, cậu ta chỉ mất có năm năm.” Anh lính kia tuy rằng mới đầu còn mắng Cố Tỉ Thành là cáo già, nhưng có thể nhìn ra, anh ta thật lòng kính nể Cố Tỉ Thành.

“Vậy các anh bị anh ta giết cũng đâu có thiệt. Các anh nghĩ mà xem, anh ta là người từng giết được cả Thủ trưởng cơ mà.” Sở Lạc Nhất an ủi ba người họ.

“Aiz, có điều lần này bị bắt làm tù binh, sợ là lúc về Lão Lưu sẽ phải giải ngũ sớm.” Người lính nhìn có vẻ trẻ hơn thở dài nói.

Sở Lạc Nhất thấy người vừa mới kể quá khứ của Cố Tỉ Thành cúi đầu. Chắc đây chính là Lão Lưu mà bọn họ nói.

Sở Lạc Nhất cũng biết chuyên mỗi lần diễn tập quân sự đều có một nhóm lính cũ bị giải ngũ sớm. Đó đều là những người có biểu hiện không xuất sắc trong buổi diễn tập, nhất là những người ngày đầu tiên đã bị diệt như những người này.

Bầu không khí đột nhiên có chút áp lực. Sở Lạc Nhất nhìn bọn họ mà không biết nên an ủi thế nào.

Đào thải là cơ chế tồn tại của tất cả mọi nơi, nhất là trong quân đội. Đào thải là để tốt cho bọn họ. Dù sao trên chiến trường chân chính, sẽ không có ai cho bọn họ cơ hội diễn tập.

Lão Lưu cúi đầu siết chặt vết thương trên tay, “Rút đi, rút đi, rút cũng tốt, không phải... vất vả dậy sớm thức khuya nữa.”

Tuy Lão Lưu nói vậy, nhưng bọn họ đều có thể nghe ra được, lời này trái lòng đến nhường nào.

“Ở đây không chụp ảnh được, tôi vẽ cho các anh một bức nhé, coi như là làm kỷ niệm.” Sở Lạc Nhất nói, lấy tập tranh phía sau ra, sau đó lùi lại một bước, vẽ một bức tranh cho họ.

“Cô còn biết vẽ tranh cơ à?” Cậu lính trẻ nhất mở miệng hỏi.

“Biết một chút.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, nhưng không hề ngẩng đầu mà tiếp tục vẽ tranh.

“Chiến sĩ nhỏ này, tôi nói cô hay, lát nữa gặp phải lão cáo già mặt cười đó, cô trốn xa một chút. Người này rất nham hiểm, cho dù là quân địch hay là trung lập, anh ta đều lấy đầu hết đấy.”

“Không sao đâu, anh ta không dám làm thế đâu.” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lão Lưu, chỉ lên người mình, “Phù hiệu trung lập to lù lù thế này mà anh ta không nhìn thấy, anh ta bị mù à, mù thì khỏi phải ở lại quân đội nữa. Cho nên dù thế nào anh ta cũng không dám giết tôi đâu.”

Chủ yếu là, nếu Cố Tỉ Thành dám giết cô. Cô sẽ khiến anh cả đời này không giết được ai nữa.

Sở Lạc Nhất vẽ rất nhanh, ba người đỡ nhau ngồi bên cạnh một cái cây, bên dưới còn vẽ ba chiến sĩ thu nhỏ dễ thương, sau đó cô giật bức tranh xuống đưa cho Lão Lưu, “Nè.”

Hai cậu lính trẻ còn lại cũng vội vàng nhìn sang, sau đó kêu lên một tiếng, “Chiến sĩ nhỏ, vẽ như thật ấy.”

Sở Lạc Nhất cất dụng cụ vẽ tranh của mình đi, nhìn quân Xanh đang đến thu dọn thi thể cách đó không xa, “Bọn họ tới rồi, tôi cũng phải đi đây.”

“Chiến sĩ nhỏ, cảm ơn cô nhé.” Hai tay Lão Lưu hơi run run, nhìn Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi tham gia diễn tập quân sự, cảm ơn cô, chiến sĩ nhỏ.”

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, chóp mũi hơi cay cay. Cô cười cười phất tay, “Tôi đi đây, còn phải đi xem nơi khác nữa.”
 
Top