Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3150: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (8)
“Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh...” Sư Niệm gọi tên anh mà không còn chút nhận thức nào.

Sở Húc Ninh nhẹ nhàng vỗ về cô, giống như đang an ủi những sợ hãi trong cơn mơ của cô.

Bồn tắm đã xả đầy nước, Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô gái dường như đã ngủ trong tư thế nằm bò bên chân anh, ôm lấy chân anh. Anh cúi người kéo cô vào lòng, “Niệm Niệm, tắm cái đã.”

“Không tắm đâu, không tắm đâu.” Sư Niệm quậy phá.

Sở Húc Ninh đối phó với một Sư Niệm cũng không tốn sức lắm. Anh nhanh chóng lột sạch quần áo rồi đặt cô vào bồn tắm.

Nhờ tác động của dòng nước ấm, Sư Niệm cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút. Cô mở mắt nhìn Sở Húc Ninh đang quỳ bên bồn tắm. Đột nhiên cô nở nụ cười ngớ ngẩn rồi đưa tay sờ khuôn mặt anh.

Bàn tay Sư Niệm mang theo nước ấm trong bồn tắm làm ướt mặt anh.

“Ha ha... Sở Húc Ninh, anh giống Sở Húc Ninh thật đấy.” Sư Niệm nói rồi đột nhiên vươn nửa người dậy, ôm cổ Sở Húc Ninh, sau đó hôn lên môi anh trong mơ hồ.

Cho dù là mơ cũng được, chỉ cần cô có được người đàn ông này, dù chỉ trong mơ cô cũng cam lòng.

“Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh lảo đảo, suýt nữa anh ngã nhào xuống đất, mà hai tay anh đang giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, chỉ sợ cô ngã.

Nhưng Sư Niệm cứ như một chú cún con, cô dùng đôi môi phảng phất hương rượu của mình vừa thơm vừa liếm loạn xạ trên mặt anh, căn bản không thể coi là hôn được.

Sở Húc Ninh đè cô trở lại bồn tắm. Sư Niệm không hài lòng, cứ đòi ôm anh, “Em nghe lời nào, tắm cái đã, tắm rồi sẽ cho em ôm.”

Nghe thấy câu này, Sư Niệm yên lặng ngay lập tức, nụ cười của cô sau đó còn ngớ ngẩn hơn, “Quả nhiên anh trong mơ mới dịu dàng thế này, tắm thôi, tắm thôi, em muốn tắm.” Sư Niệm giương đôi mắt trông ngóng nhìn anh.

Cơ thể Sở Húc Ninh vô thức căng cứng lên, nhiệt độ toàn thân dường như đang dồn về một chỗ.

Sở Húc Ninh đột nhiên đẩy cô ra một cách mạnh bạo, ép cô quay lưng lại mới mình, “Ngoan nào.” Giọng của Sở Húc Ninh cũng trầm hơn hẳn. Anh không phải người đặt nặng vấn đề tình dục, sống đến ba mươi tư tuổi vẫn chưa có người phụ nữ nào chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng chỉ một ánh mắt cũng khiến anh có phản ứng, Sư Niệm đúng là người đầu tiên.

“Đừng mà, đừng mà, không nhìn thấy anh.” Sư Niệm bưởng bỉnh ngoảnh đầu lại. Cô còn túm chặt lấy Sở Húc Ninh không chịu buông tay.

Áo sơ mi của Sở Húc Ninh đã ướt hết, anh nhìn cô gái không một mảnh vải trên người đang dính sát lấy mình. Anh không phải người chết, hơn nữa anh đã có phản ứng từ lâu rồi, nếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn được, vậy thì anh thành thánh mất.

Sở Húc Ninh khóa chặt mục tiêu, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, cướp lấy hương thơm trong khoang miệng cô, một bàn tay khác tắm rửa giúp cô bằng tốc độ như đi đánh trận, sau đó vớt cô ra khỏi bồn tắm.

Hai tay Sư Niệm ôm cổ anh, hai chân kẹp lấy hông anh. Có lẽ vì Sở Húc Ninh vẫn còn mặc đồ khiến cô thấy không thoải mái, cho nên cô tức giận dùng bàn tay rảnh rỗi của mình tháo thắt lưng của Sở Húc Ninh.

Uỳnh...

Đầu óc Sở Húc Ninh nổ tung trong tức khắc. Anh kết thúc nụ hôn nóng bỏng khiến người ta nghẹt thở kia, thở hổn hển nhìn Sư Niệm đỏ bừng mặt mũi, ánh mắt mơ màng.

Sư Niệm cũng thở hổn hển mà nhìn anh, nhưng lúc này ánh mắt cô có vẻ tủi thân, “Cộm vào người em rồi.”

Dáng vẻ tủi hờn đó, Sở Húc Ninh nhìn thấy rõ ràng, thậm chí anh còn thấy giận dữ, sao cô gái này lại biết cách quyến rũ người ta như vậy.

Sở Húc Ninh ôm cô bằng một tay, anh gạt bàn tay bé nhỏ đang mò mẫm loạn xạ trên hông mình để tìm đầu khóa thắt lưng mà không tìm được kia ra, sau đó giật thắt lưng ra, một nụ hôn cuồng nhiệt lại hướng về phía cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3151: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (9)
Sư Niệm hức hức vài tiếng, Sở Húc Ninh đỡ lấy cô, đôi môi anh vẫn gắn chặt trên môi cô, sau đó lảo đảo quấn khăn tắm quanh người cô, bế cô trở lại giường, nhưng bước chân của anh đã loạng choạng hơn nhiều.

Hai người đổ ập xuống giường, đôi môi vẫn không chịu rời nhau.

Trong tích tắc, quần áo trên người Sở Húc Ninh cũng không thấy đâu nữa, Sở Húc Ninh kéo chăn lên, giấu hai người vào bóng tối.

Nhưng...

Trước khi hoàn toàn mất sạch lý trí, Sở Húc Ninh vẫn rời khỏi môi cô, chống một tay lên ga giường, ngắm nhìn dáng vẻ say bí tỉ và khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Nếu như lần này còn bị làm phiền nữa, Sở Húc Ninh nghĩ anh sẽ thật sự bị “phế” mất, cho nên bất kể thế nào, hôm nay anh nhất định phải biến cô gái này thành người của mình.

“Niệm Niệm, nói cho anh biết, tại sao phải chuốc rượu anh?” Giọng của Sở Húc Ninh rất khàn, có thể thấy anh đang vô cùng nhẫn nhịn.

Bởi vì nóng, Sư Niệm càng thấy khó chịu hơn, lúc này nước mắt đã trào ra khỏi khóe mi, lưu lại vết tích trên khuôn mặt ửng đỏ.

“Khó chịu...” Sư Niệm thấy tủi hờn, “Anh say rồi em mới nhào vào lòng anh được chứ.”

“Tại sao phải đợi anh uống say?” Sở Húc Ninh vẫn cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì anh vẫn chưa có được đáp án mà anh muốn, không thể tiến hành bước tiếp theo được.

“Ưm...” Sư Niệm khẽ rên rỉ thành tiếng, vừa có vẻ thoải mái lại vừa khó chịu, lông mày của cô nhíu chặt lại, “Không thể, không thể để anh ấy biết em chưa bị Chó Vàng cưỡng bức, không thể để anh ấy biết được...” Sư Niệm nói xong, hình như vô cùng khó chịu, khóc càng to hơn.

“Shhh...” Sở Húc Ninh đột nhiên như hít phải một luồng không khí lạnh. Anh nắm lấy bàn tay không ngoan ngoãn của cô, đè lên người cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, “Ngốc ạ.” Sở Húc Ninh nói rồi, thân dưới rung động mạnh, anh trực tiếp chặn môi của cô lại, ngăn hết sự kinh ngạc mà cô sắp thốt ra miệng.

Đau...

Vì đau nên Sư Niệm khôi phục được một chút lý trí. Cô mở bừng mắt nhìn người đàn ông phía trên, nhưng vì khoảng cách quá gần khiến cô không thể nhìn rõ được.

Nhưng cơ thể thật sự rất đau, cứ như bị tách ra làm hai vậy.

Nơi đầu môi là giọng nói nhẹ nhàng an ủi lẫn trong những nụ hôn mơn trớn của anh.

Lý trí của Sư Niệm lại bắt đầu rối loạn, nếu như tất cả là mơ, có lẽ sẽ chỉ là mơ thôi.

Dù sao thì, trong lòng cô có một bí mật khiến cô cả đời này không thể nào quay trở lại được. Cô phải giải thích như thế nào đây?

Nếu như tất cả chỉ là một giấc mơ thì nó thật tuyệt đẹp.

Khi tất cả mọi thứ bình thường trở lại, cô chỉ thấy đầu óc mình rỗng tuếch, nhưng không biết mình đang nghĩ cái gì?

Cô thấy sợ hãi, thấy khủng hoảng, hoặc thậm chí còn thấy kinh hồn bạt vía...

Vì... đây không phải là mơ!

Anh biết rồi sao?

Cô nên thấy sợ vì anh đã biết được gì đó hay thấy mừng vì cuối cùng họ cũng đã đi được đến bước này đây?

Nhưng người đàn ông bên trên rõ ràng không cho cô thời gian để suy nghĩ kỹ về hai vấn đề này, anh đã bắt đầu rục rịch trở lại.

Trong buổi tối mà cô định nhân cơ hội Sở Húc Ninh uống say để nhào vào lòng anh, cô mới là người uống say khướt để rồi bị anh nhào tới ăn sạch sành sanh.

Một đêm thoải mái và nóng bỏng chỉ chính thức kết thúc trước lúc bình minh. Khi Sở Húc Ninh nhận được lệnh xuất phát trước thời gian đã lên kế hoạch, Sư Niệm vẫn còn đang ngủ.

Sở Húc Ninh dè dặt rướn người dậy, đặt người đang gối đầu lên cánh tay mình nằm ngay ngắn xuống gối, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, lấy quần áo lót và quân phục trong chiếc túi mang theo, bước vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.

Sở Húc Ninh dọn dẹp xong xuôi, nhìn quần áo rơi đầy trên nền đất, nghĩ tới chuyện hôm qua lại khiến cơ thể anh có dấu hiệu thức tỉnh trở lại. Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, nhịn xuống thứ cảm xúc không nên có vào lúc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3152: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (10)
Sở Húc Ninh cúi người nhặt hết quần áo trên sàn nhà bỏ vào máy giặt trong phòng tắm, sau đó ra ngoài bế cô đặt lên ghế sofa, anh đổi xong ga giường sạch mới đặt cô nằm lại.

Chắc hẳn Sư Niệm đã rất mệt, lúc này bị bế tới bế lui mà cô vẫn không tỉnh giấc.

Sau khi giặt giũ nhanh chóng và phơi phóng xong đã tới gần bảy giờ, anh không còn nhiều thời gian để ở lại nữa.

Sở Húc Ninh bước tới bên giường ngủ, cúi người đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.

Sư Niệm ưm ưm hai tiếng, cuối cùng rụt cổ lại, ngủ tiếp.

Sở Húc Ninh cười khẽ. Anh chỉnh lại chăn cho cô, sau đó lấy tờ giấy nhắn trên bàn viết rằng mình phải quay về quân doanh xuất phát trước, rồi mới ra khỏi phòng.

Khi ra khỏi phòng, anh chạm mặt Triệu Uyển Uyển cũng vừa bước ra.

“Đi sớm vậy sao?” Triệu Uyển Uyển khựng lại, nhìn người đàn ông mặc quân trang thẳng thớm kia.

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, “Dì, con phải về quân doanh trước. Niệm Niệm vẫn chưa dậy, lát dì nói lại với cô ấy giúp con.”

Triệu Uyển Uyển biết quy định trong quân đội, cho nên cô gật đầu tỏ ý cho anh cứ đi làm việc, hôm nay cô ở nhà, không sao.

Mà Sư Niệm ngủ một mạch tới tận trưa. Cô giật mình tỉnh dậy vì ác mộng.

“A... A...”

Tiếng hét thất thanh thứ nhất là vì cô sợ hãi, tiếng hét thứ hai... là vì đau.

Đầu cô đau như muốn nổ tung ra.

Tối qua hình như...

“Tèo rồi...” Sư Niệm đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô lật tung chăn ra định bước xuống giường, “Shhhh...” Hai chân của Sư Niệm vừa dịch chuyển một chút, cô đã không khỏi khựng lại.

Chỗ hai đùi đau như tê dại, nhất là chỗ nào đó...

Uỳnh...

Trí nhớ sau khi tỉnh táo lại dội ngược vào đầu, hình ảnh quấn quýt trong phòng tắm, điên cuồng trên chiếc giường này, hình như anh ấy còn hỏi gì đó bên tai cô? Cô đã trả lời những gì rồi?

Sư Niệm hoàn toàn không nhớ ra được, mà sau đó một cơn đau lệch trời lệch đất cuốn cô trôi đi.

Rốt cuộc cô đã nói những gì?

Sư Niệm nhìn ga giường mới tinh bên dưới cơ thể mình, bỗng chốc như bị người ta giội cho một chậu nước lạnh ướt sũng toàn thân, lại còn là kiểu giội từ trên đầu giội xuống. Thôi xong rồi, anh ấy biết rồi, chắc chắn anh ấy biết hết rồi.

Sư Niệm đờ đẫn ra, cô còn có thể giải thích chuyện này thế nào đây?

Rõ ràng muốn chuốc cho anh ấy say, sao bản thân mình lại say trước thế này?

“Cuối cùng con cũng dậy rồi.” Triệu Uyển Uyển đẩy cửa bước vào, tay cầm một cốc nước mật ong.

Sư Niệm nhanh chóng lật chăn che giấu cơ thể mình, nếu không cho dù dì cô có ngốc cũng biết ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng cô say bí tỉ, nhưng có một số ký ức vẫn tồn tại rất rõ ràng, cô không thể nào gạt chúng đi được.

Triệu Uyển Uyển ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cốc nước mật ong cho cô, “Húc Ninh đã đi từ sớm rồi. Nó nói quân doanh có lệnh tập hợp khẩn cấp.”

Sư Niệm đưa đưa tay ra nhận lấy cốc nước liền khựng lại, anh đi rồi?

Anh đang giận sao?

Sư Niệm vẫn nhớ cảm giác đau đớn dồn dập đó. Sở Húc Ninh không phải thằng ngốc, hơn nữa cho dù anh không biết ngay lúc ấy thì chắc cũng nhìn thấy khi đổi ga giường thôi.

Dù sao thì...

Sư Niệm rầu rĩ cúi đầu. Có lẽ cô là người phụ nữ đầu tiên trên đời này không muốn để chồng mình biết mình vẫn còn trinh trắng, tuy rằng đối với đàn ông thì đây là chuyện tốt, nhưng với Sư Niệm mà nói thì đây là chứng cứ cho sự gian dối của cô, một chứng cứ vô cùng sinh động.

Vả lại, anh đi như vậy, không báo một tiếng nào đã đi mới là điều khiến Sư Niệm sợ nhất. Nó giống như lời kết án tử hình mà còn cho thời gian hòa hoãn, khiến cô chờ đợi cái chết đến từng ngày trong nỗi sợ và khủng hoảng.

“Có phải lúc đi anh ấy rất giận không ạ?” Sư Niệm dè dặt hỏi dì mình, rõ ràng là cô đang rất sợ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3153: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (11)
Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ dè dặt của Sư Niệm, lại nghĩ tới vẻ dịu dàng khi nhắc tới cô trước lúc đi, không hiểu hai đứa này bị làm sao nữa?

“Rất ổn, nó còn dặn dì không được làm phiền con nghỉ ngơi. Dì thấy nó đi vội lắm. Con cũng biết mà, nếu quân doanh đã có lệnh, họ cũng không làm cách nào khác được, ba con cũng thế mà.” Triệu Uyển Uyển nói xong, ra hiệu cho cô uống hết cốc nước.

Sư Niệm nghe tới mấy chữ rất ổn, cô thực sự không hiểu từ rất ổn đó có nghĩa gì, nhưng nghe lời Triệu Uyển Uyển nói, cô vẫn thả lỏng hơn. Hoặc nói cách khác, chắc anh ấy không giận như cô nghĩ.

Sư Niệm uống xong, Triệu Uyển Uyển đón lấy cái cốc, “Mau dậy đi, dì nấu cơm trưa rồi, dậy ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Sư Niệm gật đầu, nhìn Triệu Uyển Uyển đi ra ngoài.

Haizz, anh đi rồi, lần diễn tập quân sự này ít nhất phải một tháng, cũng có nghĩa là trong một tháng này cô không thể nào liên hệ với anh được, không có cách nào giải thích vấn đề này được.

Sư Niệm hòa hoãn lại. Khi cơ thể không còn quá đau đớn nữa, cô mới vào phòng tắm tắm rửa.

Ban công ngoài phòng tắm còn treo nguyên quần áo của họ cùng tấm ga giường đã được giặt sạch, quần áo có lẽ được giặt bằng máy, vì đã khô gần hết rồi, ga giường vẫn còn vết nước đọng, được giặt tay mới thế.

Giặt tay...

Sư Niệm nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ lên.

Anh giặt ga giường, chắc chắn chủ yếu là giặt chỗ đó.

Nghĩ tới cảnh anh nắm thứ gì đó của cô trong tay, Sư Niệm chỉ muốn cắm thẳng đầu xuống bồn rửa mặt. Trong cốc đánh răng cắm hai chiếc bàn chải, chắc là cái anh mới lấy ra, đầu bàn chải còn hướng vào nhau. Hồi ở quân doanh cô hay đặt bàn chải như thế, Sở Húc Ninh nói rằng đặt bàn chải như thế không vệ sinh, nhưng qua vài lần, anh cũng không buồn chỉnh lại nữa.

Khóe miệng Sư Niệm khẽ cong lên, có lẽ qua những điều này cô có thể thấy anh cũng không giận cô như cô nghĩ.

Sư Niệm cầm bàn chải lên chải răng, rửa mặt xong xuôi mới mặc đồ ngủ đi ra ngoài.

Triệu Uyển Uyển đang bưng đồ ăn trưa ra. Sư Niệm ngồi thẳng xuống bàn, “Con đói sắp chết rồi.”

Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn như ma đói đầu thai mà dở khóc dở cười, sau đó ngồi xuống phía đối diện, “Một mình con ở quân doanh thì làm thế nào?”

“Sở Húc Ninh mua cơm về cho con.” Sư Niệm nói rất hùng hồn. Nếu không lần này Sở Húc Ninh đã chẳng phải đưa cô về đây, anh sợ cô chết đói ở quân doanh mà.

Cô vợ này mà chết đói rồi thì không có cô vợ thứ hai đâu.

Triệu Uyển Uyển nghẹn họng. Cô thấy Sở Húc Ninh đối xử với Sư Niệm rất tốt, nhưng cô không ngờ rằng Sở Húc Ninh còn phải tự tay mua cơm về cho cô cháu gái nhà mình.

“Lúc anh ấy không bận lắm thì quay về nhà nấu nướng, lúc bận thì mua cơm từ nhà ăn cho con.” Sư Niệm bồi thêm một câu. Bây giờ nghĩ lại, cô đến quân doanh mà không hề chăm sóc cho Sở Húc Ninh, ngược lại chỉ rước thêm việc cho anh thôi.

Vậy mà anh chưa hề cằn nhằn oán trách điều gì.

Ồ...

Nghĩ như vậy, sao cô cứ thấy người không biết tốt xấu là mình nhỉ.

“Dì ơi, con muốn học nấu ăn.” Sư Niệm cắn cắn đầu đũa nghiêm túc nói.

Triệu Uyển Uyển gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho cô, “Năm đó ba con đã bảo con phải học nấu ăn bao nhiêu lần con có chịu học đâu.”

“Không giống nhau mà dì.” Sư Niệm lí nhí đáp lại, lúc đó cô luôn cho rằng vì cô có dì luôn cưng chiều mình, nhưng bây giờ cô cần phải chăm sóc cho một người đàn ông khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3154: Ngàn chén không say, mà say vì ai? (12)
Triệu Uyển Uyển không khỏi công nhận, con gái lấy chồng chẳng khác nào bát nước đổ đi thật.

“Đợt này dì không có thời gian dạy con đâu.” Triệu Uyển Uyển nghĩ tới khả năng thượng thừa của cháu gái mình mà nói thẳng, cộng với việc gần đây cô thực sự có một bộ phim cần phải quay.

“Vậy con đi đăng ký lớp học nấu ăn là được.”

Triệu Uyển Uyển: “...”

Xem ra cháu gái cô rất quyết tâm xuống bếp làm cơm vì người đàn ông kia.

Chỉ không biết nếu như Sư Hạ Dương biết được, anh có cảm thấy mình nuôi con phí công hay không.

Sư Niệm không biết cách làm của mình có khiến Sư Hạ Dương tổn thương hay không, dù sao thì cô nhất định phải làm thế. Ít nhất sau khi Sở Húc Ninh về, cô có thể cho anh thấy sự thay đổi của mình.

Sư Niệm lên mạng tìm được một lớp dạy nấu ăn khá tin cậy, sau đó cô lôi kéo Kiều Vi Nhã đi cùng mình.

Thầy giáo đứng lớp hiện đang làm ở một khách sạn, buổi tối mới mở lớp dạy, cho nên sẽ không ảnh hưởng tới thời gian đi học của Kiều Vi Nhã.

Nhưng mà...

“Thế quái nào mà em phải đi cùng chị?” Nhà cô có người nấu ăn rồi đó, biết chưa hả? “Bởi vì người nào đó đã nói rồi, nếu như em làm bạn gái của cậu ấy, sau này ngày nào cậu ấy cũng sẽ nấu cho em ăn, em tội gì phải đi học nấu ăn cho khổ cái thân em ra?” Kiều Vi Nhã nói một cách đắc ý.

Sở Lạc Duy từ trong phòng làm việc ra. Nghe thấy câu này, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, không hề phản bác lời cô nói, sau đó tới bên máy lọc nước lấy nước, nhìn họ một cái rồi lại quay về phòng làm việc.

Sư Niệm quay đầu nhìn lại cánh cửa đã đóng chặt, sau đó nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt ghét bỏ, “Cậu ấy đã bận đến thế rồi mà còn nấu cơm cho em?”

“Tới trưa thì không bận nữa, đến lúc đó có thể nấu cơm rồi.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên.

Sư Niệm: “...”

“Em gái nghe chị nói này, người ta đối xử tốt với em như thế, em không định báo đáp một chút nào à, thỉnh thoảng làm bữa sáng tình yêu cho cậu ấy chẳng hạn?” Sư Niệm thử khơi gợi lương tâm của cô.

Nhưng rõ ràng thứ ấy không hề tồn tại.

“Không cần đâu, sáng sớm ra em không dậy nổi.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt.

“Sở Lạc Duy, cậu bị mù hay sao mà lại đi thích con bé này hả?” Sư Niệm hét vọng vào cửa.

Kiều Vi Nhã đưa tay kéo người đã nhỏm hẳn dậy nằm xuống, bịt miệng cô lại.

Sư Niệm đưa tay hất ra, hừ một tiếng.

“Bánh Bao Đậu đâu? Chị gọi con bé đi cùng cũng được.” Sư Niệm hừ một tiếng, tức giận nói.

“Hình như cũng đi rồi, lần này không nói đi đâu làm gì cả, em đoán là đi lấy cảnh để làm mẫu vẽ.” Kiều Vi Nhã nhớ tới việc lúc trước Bánh Bao Đậu nói cần phải đi một thời gian, điện thoại cũng không mang theo, không dùng tới.

“Thế thì hết cách rồi, em bắt buộc phải đi cùng chị.” Sư Niệm cười xấu xa.

“Bà chị ơi, chị không quên rằng mình còn bị án kiện quấn chân đấy chứ?” Kiều Vi Nhã đẩy cô gái đang nằm bò trên người mình ra, lên tiếng nhắc nhở.

“Hắn ta đáng để chị phải ra tay à, không phải hắn ta cần tiền thôi sao? Chị đây cho tiền là được chứ gì, cần bao nhiêu, chị đây dùng tiền đập chết hắn.” Sư Niệm lại dựa vào ghế sofa, cầm điều khiển lên chuyển kênh.

Kiều Vi Nhã nhìn cô, “Chị không sợ bị xâu xé à?”

“Nếu không có một trái tim từng bị xâu xé thì làm sao sống được ở giới giải trí?” Sư Niệm liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó tiếp tục xem tivi, “Kẻ đó muốn dùng chị để làm bàn đạp cho Cổ Nguyệt bật lên, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”

“Cổ Nguyệt?” Kiều Vi Nhã từng nghe thấy cái tên này, “Là cô diễn viên gần đây mới ký hợp đồng đóng phim cùng Sở Thị ấy hả?”

“Ừ, à phải rồi, chị đang định nói chuyện này với Sở Lạc Duy.” Sư Niệm nói rồi đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Kiều Vi Nhã cũng bỏ gối ôm trong tay xuống vào theo Sư Niệm. Cô muốn nghe xem đó là chuyện gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3155: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (1)
Trước doanh trại ở thành phố B.

Sở Lạc Nhất mặc một bộ đồ huấn luyện, được Sở Húc Ninh dẫn tới đội phụ trách công tác y tế, bởi vì bên đó có binh lính nữ, việc ăn ở cũng thuận tiện hơn.

Cố Tỉ Thành đã xuất phát trước khi Sở Lạc Nhất tới thành phố B. Anh dẫn đầu đội quân tiên phong, cũng là đội ngũ đánh trận đầu. Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến anh có đợt huấn luyện đặc biệt trước khi diễn tập quân sự.

“Anh Húc Ninh.” Sở Lạc Nhất nhảy tưng tưng theo sau Sở Húc Ninh, cười tít mắt.

“Hửm?” Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất đeo một chiếc balo nhỏ, nhảy phắt tới trước mặt anh, “Tối qua ai uống say thế ạ?”

Sở Húc Ninh ho nhẹ một cái, anh đưa tay cốc vào đầu cô, “Bé con nhà ai mà nghĩ nhiều thứ linh tinh vậy hả.”

Sở Lạc Nhất kêu lên. Nhìn Sở Húc Ninh đi nhanh hơn, cô vội vàng theo sau, “Vợ anh cũng vẫn là bé con đấy.”

Sở Húc Ninh vỗ thêm một cái vào đầu cô rồi mới nói, “Em coi em kìa, con gái con đứa. Cố Tỉ Thành không quản lý em à?”

“Không quản đâu, anh ấy thấy em rất đáng yêu đấy.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch đáp trả.

Sở Húc Ninh: “...”

Quả đúng là nồi nào úp vung đấy, nhìn cô gái này đi, rõ ràng đã được người nào đó cưng chiều lắm mới vậy.

Sở Lạc Nhất được Sở Húc Ninh dẫn tới đội y tế. Mấy người trong đội đang thu đọn đồ đạc. Nghe nói người dẫn dắt đội này là một vị chủ nhiệm khoa, Sở Húc Ninh đang nói chuyện với ông.

Sở Lạc Nhất chắp tay sau lưng nhìn quanh một vòng. Ở đó có một chiếc xe, có lẽ là phương tiện giao thông đưa đội phụ trách y tế tới nơi diễn tập quân sự, bởi vì mọi người đang chuyển đồ lên đó.

“Sao cô lại ở đây?” Châu Thiên Thiên vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy Sở Lạc Nhất đứng trước cửa quan sát, cho nên sắc mặt cô ta rất khó coi.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, vừa khéo nhìn ngay thấy vẻ mặt như dì ghẻ gặp con chồng của Châu Thiên Thiên. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô còn tưởng mụ đàn bà này sẽ giả bộ với mình một tí, không ngờ chỉ cần không có Cố Tỉ Thành cô ta đã nhanh chóng lộ nguyên hình.

Sở Lạc Nhất không định để tâm tới cô ta cho nên chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đi tiếp tục đánh giá xung quanh. Dù sao nhìn hạng người như Châu Thiên Thiên thật sự dễ gây tổn thương cho mắt cô lắm.

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy? Sao cô không có một tí lịch sự nào vậy hả?” Châu Thiên Thiên bị ngó lơ nên càng không vui. Cô ta đi thẳng tới trước mặt Sở Lạc Nhất và nhìn cô như nhìn một con nhóc.

Sở Lạc Nhất liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, điềm nhiên nói, “Gọi tôi hả, tôi không gọi cô mà.” Sở Lạc Nhất nói rồi tiếp tục nhìn đi hướng khác.

Châu Thiên Thiên bị chọc giận, cô ta nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt hung ác, thật sự hận Sở Lạc Nhất đến thấu xương.

“Tại sao cô lại ở đây? Đây không phải chỗ cô nên đến.” Châu Thiên Thiên tức giận nói.

Cuối cùng, Sở Lạc Nhất cũng quay đầu lại nhìn cô ta. Cô đánh giá con chim công kiêu ngạo kia từ trên xuống dưới, “Đây là nhà cô à? Tôi muốn đến phải được cô cho phép chắc?”

“Cô... dạng nhóc con như cô đúng là không biết trời cao đất dày.” Châu Thiên Thiên tức giận nói, sau đó quay đầu đi về phía chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, chỗ chúng ta là khu vực niêm phong cơ mà? Sao lại có người không phận sự tới đây?”

Sở Húc Ninh nhíu mày. Sở Lạc Nhất nhìn anh, nhún vai tỏ ý không phải do cô gây sự.

“Sao thế, tôi cũng là người không phận sự à?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi.

Châu Thiên Thiên khựng lại. Cô ta nhìn thấy Sở Húc Ninh, sắc mặt bỗng tím tái như gan heo, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Lữ đoàn trưởng biết rõ tôi không có ý đó mà.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3156: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (2)
“Tôi thật sự không biết đấy. Sở Lạc Nhất là do tôi đưa đến, cô ấy là người không phận sự, lẽ nào tôi không phải?” Một khi Sở Húc Ninh trở nên quyết liệt, anh sẽ không nể nang gì nữa. Trong thế giới của anh, ngoài mẹ anh, em gái anh và vợ anh ra, không có người phụ nữ nào nữa cả, cho nên Châu Thiên Thiên cũng không được coi như phụ nữ. Tất nhiên anh biết cô ta đang làm gì, làm sao anh có thể để em gái mình chịu ấm ức được!

Nhất là khi Châu Thiên Thiên không phải binh lính dưới trướng anh!

Anh càng không có lý do gì để bảo vệ cô ta!

Châu Thiên Thiên khẽ run lên. Cô ta không ngờ anh sẽ thẳng thừng gắt lại cô ta như thế. Quan trọng nhất là cô ta không dám phản bác, chỉ có thể đứng ngẩn ra đó.

“Sao không nói gì thế? Hóa ra chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi à?” Sở Lạc Nhất ở bên cạnh nói một cách chế nhạo rồi chạy tới bên cạnh Sở Húc Ninh, “Em không muốn ở đây nữa đâu, anh đi rồi chắc chắn cô ta sẽ ức hiếp em. Đến lúc đó em không hoàn thành được nhiệm vụ, cấp trên sẽ trách tội em đấy.” Sở Lạc Nhất kéo áo Sở Húc Ninh, nói với vẻ đáng thương.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn cô, anh biết cô đang diễn trò.

“Châu Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy hả?” Chủ nhiệm nhíu mày quở trách, “Sở Lạc Nhất là họa sĩ mà cấp trên cử tới để vẽ tranh đề tài về lần diễn tập quân sự này, sao có thể nói là người không liên quan được?”

Vì Chủ nhiệm lên tiếng nên sắc mặt Châu Thiên Thiên càng khó coi hơn.

Sở Lạc Nhất trốn sau lưng Sở Húc Ninh, lè lưỡi làm mặt quỷ với Châu Thiên Thiên đang giận tới tím tái mặt mày như miếng gan heo, thời buổi này, có cách nào hiệu quả hơn giả bộ đáng thương đâu? Nhìn xem, kết quả hiện tại khiến cô rất hài lòng.

Gặp phải một người đàn bà cặn bã thì nên làm thế nào?

Đó là phải nhanh chân tỏ vẻ đáng thương trước cô ta một bước, tỏ vẻ yếu ớt mong manh ngây thơ thuần khiết, không được chừa cho cô ta bất cứ cơ hội nào, như thế mới chọc cho cô ta tức hộc máu được!

Châu Thiên Thiên nhìn dáng vẻ đắc ý của cô mà tức giận không khác gì hai miếng gan heo run rẩy.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Chủ nhiệm trách mắng Châu Thiên Thiên xong, cô ta tức giận đi thu dọn đồ đạc. Lúc này Chủ nhiệm mới nhìn về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất lập tức bước ra khỏi tầm chắn của Sở Húc Ninh, ngoan ngoãn chào hỏi ông như một học sinh ba tốt, “Chào Chủ nhiệm ạ.”

Chủ nhiệm mỉm cười với Sở Lạc Nhất, “Trông không lớn lắm nhỉ?”

“Cháu mười tám tuổi rồi ạ.” Sở Lạc Nhất trả lời rất gãy gọn.

“Ha ha, đúng là vẫn còn nhỏ lắm, con gái chú đã hai mươi rồi cơ.” Chủ nhiệm cười to, ra hiệu cho Sở Húc Ninh có thể rời đi, cứ giao mọi chuyện lại cho ông là được.

Chủ nhiệm họ Hà, tên Sinh, là Phó viện trưởng kiêm Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện dã chiến quân khu. Những bác sĩ mà ông dẫn theo đa phần là bác sĩ khoa ngoại. Dù sao ở nơi diễn tập quân sự thế này thì vết thương dễ thấy nhất là thương tích bên ngoài.

Hà Sinh đưa Sở Lạc Nhất đi về phía sau, “Chú có cảm giác trông cháu quen lắm.”

“Cháu có khuôn mặt đại trà mà.” Sở Lạc Nhất vẫn cười tít cả mắt.

“Ha ha, cái vẻ giả lả thảo mai của cháu rất giống thằng nhóc họ Cố đấy nhé, trông qua thì cười cợt thế thôi chứ thực ra trong bụng xấu xa lắm.”

“Chủ nhiệm, cháu không xấu xa đâu. Chú xem, cháu dễ thương thế này thì xấu vào đâu được ạ?” Sở Lạc Nhất lên tiếng phản bác.

Nhưng vị Chủ nhiệm này thật sự không biết mối quan hệ giữa Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành. Ông chỉ thấy biểu cảm của hai người này như đúc từ một khuôn, sau vẻ mặt ấy lại là một nhân tài đáng quý.

“Có cơ hội chú sẽ dẫn cháu tới gặp thằng nhóc họ Cố kia, so ra thì da mặt của hai đứa mà gộp lại chắc sẽ được một bức tường thành hoàn chỉnh đấy.” Chủ nhiệm đưa Sở Lạc Nhất tới chỗ xe tải, ra hiệu cho cô ngồi phía trước, dù sao cô và Châu Thiên Thiên cũng có khúc mắc với nhau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3157: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (3)
Sở Lạc Nhất cũng không muốn ngồi phía sau với những người kia, nhất là với Châu Thiên Thiên.

Phía trước chỉ có thể đủ chỗ cho hai người ngồi, trừ lái xe ra, vốn dĩ đủ chỗ cho Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm. Nhưng Phó chủ nhiệm bị Chủ nhiệm đuổi ra phía sau, cho nên nó biến thành chỗ của Chủ nhiệm và Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn cảm ơn ông. Cô cũng không nói rõ mối quan hệ của cô và Cố Tỉ Thành, vì cô cảm thấy không nên nói ra chuyện này thì tốt hơn.

Đội phụ trách y tế xuất phát trước một tiếng, bởi vì họ phải đến đó dựng trại tạm thời, điều chỉnh trang thiết bị.

Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất luôn nhìn ra bên ngoài.

Chủ nhiệm cũng lên xe và yêu cầu lái xe cho xe lăn bánh.

“Cháu và Châu Thiên Thiên có mâu thuẫn gì à?” Chủ nhiệm đột nhiên hỏi.

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn ông, chớp chớp mắt, sau đó mới nói, “Chắc tại cháu xinh nên người ta ghen tị đấy.”

“Ha ha ha, con bé này, đúng là không biết xấu hổ gì cả.” Chủ nhiêm bật cười ha hả, có thể thấy ông rất vui vẻ.

Những người ở phía sau nghe thấy tiếng cười của Chủ nhiệm mà không khỏi nghi ngờ cô gái kia là ai. Phải biết rằng, Chủ nhiệm của họ nổi tiếng là một Diêm vương tái thế.

Châu Thiên Thiên ngồi trên xe mà âm thầm chửi rủa, con cáo tinh, đúng là đi đâu cũng quyến rũ đàn ông được, đến cả cỡ như Chủ nhiệm cũng không buông tha.

Sở Lạc Nhất nhìn Chủ nhiệm cười ha hả lại tiếp tục chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, “Tại sao phải xấu hổ ạ. Không có ai khen cháu, nếu cháu mà không khen cháu nữa thì sống còn gì thú vị?”

“Ha ha ha ha, cháu nói có lý, nói có lý lắm.” Chủ nhiệm tiếp tục cười, lần này đến cả lái xe cũng không kiềm chế được mà phải bật cười thành tiếng.

Sở Lạc Nhất khẽ cong khóe miệng lên, “Vốn dĩ là vậy mà, chú đâu khen cháu đâu.”

“Ừ, là lỗi của chú, cháu không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng yêu nữa.” Có lẽ vì Sở Lạc Nhất giống con gái mình cho nên Hà Sinh thật sự rất quý cô.

“Đúng thế ạ.” Sở Lạc Nhất rất hài lòng, nhìn chiếc xe rẽ vào được quốc lộ, đi tới nơi mà cô không biết.

Sở Lạc Nhất nghĩ, lần này không biết Cố Tỉ Thành nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, cô đã rất nóng lòng muốn thấy anh rồi đây.

“Chủ nhiệm, còn khoảng bao lâu nữa mới tới nơi ạ?” Sở Lạc Nhất hỏi.

“Chắc phải đến tối mới tới nơi, đường sá xa xôi cho nên hôm nay mới xuất phát trước.” Chủ nhiệm trả lời. Chuyện này ông cũng nhận được thông báo đột ngột, địa điểm diễn tập quân sự bị thay đổi, cho nên họ cũng rất bất đắc dĩ, vội vội vàng vàng lên đường.

Sở Lạc Nhất nhẩm tính, còn vài tiếng nữa, xa hơn cả khoảng cách từ thành phố A tới thành phố B, có thể thấy họ đã chọn một địa điểm cách xa cả hai thành phố, chắc vì sợ gian lận.

Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, sau đó lấy tập giấy vẽ trong cặp sách ra, cúi đầu vẽ tranh, lần này cô không vẽ Cố Tỉ Thành nữa mà vẽ Chủ nhiệm và anh lái xe trước mặt.

Chủ nhiệm thấy cô bắt đầu vẽ tranh nên không làm phiền nữa, ông quay đầu xem xét tài liệu về lần diễn tập này.

Khoang lái bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sột soạt khi Sở Lạc Nhất vẽ tranh.

Mà lúc này đây, đội hình tiên phong cũng là đội ngũ mà Cố Tỉ Thành dẫn dắt đã đến dưới chân một ngọn núi lớn gần địa phận Nội Mông Cổ.

Lần diễn tập quân sự này lấy ngọn núi kia làm căn cứ điểm chính và bãi cỏ vài trăm ki-lô-mét vuông xung quanh. Đây cũng được coi là điểm đột phá trong đợt diễn tập lần này, bởi vì hoàn toàn không có vật chắn.

Cố Tỉ Thành đứng dưới chân núi, cầm ống nhòm nhìn ra xa.

Lão Hổ cấp dưới của anh bước tới đứng bên, cũng nhìn ra xa nói, “Lần diễn tập quân sự này bất lợi cho chúng ta.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3158: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (4)
“Đối với ai cũng bất lợi cả thôi.” Cố Tỉ Thành nói, quay đầu nhìn Lão Hổ, sau đó cầm ống nhòm trong tay mình nói, “Lần này đội Đỏ cũng chưa chắc đã được lợi, chúng ta là bên phòng thủ, họ là bên tấn công, đối với họ mà nói cũng khá khó khăn đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi, quay người tiến vào núi.

Nhưng Cố Tỉ Thành vừa đi được vài bước đã đột ngột quay đầu lại nhìn những người đang theo sau mình, anh nói, “Nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng những người đó đột ngột đổi ý.”

“Nghĩa là sao?” Lão Hổ theo anh lên núi, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Nghĩa là, đột nhiên thay đổi bên phòng thủ và bên tấn công, như thế thì chúng ta sẽ trở nên bị động.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm ống nhòm nhìn lên núi, “Thằn Lằn, Bọ Cạp, hai cậu lên núi thám thính tình hình. Hổ, cậu đưa Hồ Điệp tới phía Nam của ngọn núi, xem xem có căn cứ điểm nào có thể ẩn náu được không? Trước bảy giờ tối phải quay về.”

“Rõ!”

Tất cả mọi người đã xuất phát hết, chỉ còn một mình Cố Tỉ Thành đứng đó nhìn dải núi nhấp nhô. Đúng là một nơi tuyệt vời, lần sau có thể đưa Sở Lạc Nhất tới đây, cô ấy thích những nơi như thế này nhất.

Cho nên bây giờ, Cố Tỉ Thành chỉ nghĩ tới vợ mình, quả nhiên những người có vợ làm việc gì cũng nghĩ tới vợ đầu tiên.

Nhưng không được thấy vợ trong vòng một tháng, Cố Tỉ Thành đã bắt đầu thấy nhung nhớ rồi.

Bởi vì không được mang theo điện thoại di động, cho nên đến cả ảnh cũng không nhìn được. Cố Tỉ Thành thở dài, hy vọng lần diễn tập quân sự này mau chóng kết thúc, như thế anh mới có thể nghỉ phép về gặp vợ được.

Cố Tỉ Thành nghĩ, lần diễn tập quân sự này kết thúc chắc vào khoảng tháng mười một. Anh phải cùng cô tới Rome, đến lúc về chắc cũng gần tới Tết Nguyên Đán luôn rồi.

Một năm trôi qua thật nhanh.

Chắc vì đã có cô ấy.

Cố Tỉ Thành thấy mình chắc bị điên rồi. Trước kia làm gì có chuyện anh nghĩ tới tình cảm nam nữ trước khi diễn tập quân sự như vậy, nhưng bây giờ anh thật sự không thể kiềm lòng nổi, không thể thôi nhớ nhung Sở Lạc Nhất. Anh nghĩ, chắc vì lúc này anh rảnh quá, nếu không làm sao có thể nghĩ tới cô được.

Anh bị trúng độc, trúng một loại độc có tên là nhung nhớ Sở Lạc Nhất, rõ ràng sáng sớm nay mới xa nhau cơ mà.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, Sở Lạc Nhất vừa ngủ một giấc dậy, tiếp tục vẽ tranh, vẽ xong nét cuối cùng mới đưa cho Chủ nhiệm.

Chủ nhiệm cười khà khà nhận lấy, nhìn hai người trong bức tranh, người ngồi ở ghế phó lái là ông, người còn lại là anh lái xe, tuy rằng chỉ có hai tấm lưng, nhưng trông rất đáng yêu, bên dưới còn có hình vẽ hoạt hình của hai người.

“Ha ha ha ha, chú không đáng yêu như thế này đâu.” Chủ nhiệm cười cười nói.

“Chú còn đáng yêu hơn cái này nhiều.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nịnh nọt.

Chủ nhiệm càng cười to hơn. Hình vẽ hoạt hình này rất ngộ, vóc người hơi mập mạp, trên cánh tay đeo một quân hàm đánh dấu chữ thập thể hiện cho công việc bác sĩ của ông, mà anh lái xe cũng được vẽ rất đặc biệt, trên tay có hình vẽ một chiếc xe rất đáng yêu.

Chủ nhiệm trả tập tranh lại cho Sở Lạc Nhất, sau đó nói với cô, “Nhiệm vụ lần này của cháu là vẽ các chiến sĩ trong lúc thao diễn chứ không phải là vẽ bọn chú.”

“Hai người cũng là chiến sĩ đấy chứ, không có mọi người, làm sao các chiến sĩ có thể yên tâm tác chiến được, bị người ta đánh chết cũng không có ai cứu chữa không phải sao? Mọi người là trụ cột tinh thần của họ, quan trọng hơn họ nhiều.” Sở Lạc Nhất nói rồi xé bức vẽ ra khỏi tập tranh, đưa cho anh lái xe, “Nè, anh đẹp trai, tặng anh này, bức hình chung đầu tiên của anh và Thủ trưởng anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3159: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (5)
Anh lái xe không lớn tuổi lắm, chắc chỉ khoảng mười tám, mười chín gì đó. Sở Lạc Nhất đột nhiên bắt chuyện cùng anh khiến hai tai anh đỏ nhừ, bị Chủ nhiệm cười cười mắng cho một câu, “Không tiền đồ!”

Sở Lạc Nhất đặt bức tranh bên cạnh anh, không làm phiền anh lái xe nữa. Cô cảm thấy anh trai này rất đáng yêu, cô có thể nói với Cố Tỉ Thành, dù sao thì nàng tiên nhà cô cũng rất hay ghen mà.

Màn đêm buông xuống, chiếc xe cuối cùng cũng tiến vào khu vực rừng núi.

Sở Lạc Nhất nhảy xuống xe xem xét xung quanh. Bởi vì đã vào giữa thu nên trong núi hơi lạnh, nhưng đối với một người thường xuyên ra vào các ngọn núi như Sở Lạc Nhất thì cũng thường thôi.

“Cô bé, có lạnh không, lạnh thì vào xe mà đợi.” Chủ nhiệm quan tâm tới cô.

“Không lạnh đâu ạ, mọi người cần làm gì, cháu giúp mọi người một tay nhé.” Sở Lạc Nhất tươi cười nói, chạy tới giúp họ chỉnh lại thiết bị.

“Không biết cái gì thì đừng làm loạn, vỡ ra đấy cô có đền nổi không?” Châu Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu cay nghiệt.

Nhiệt tình của Sở Lạc Nhất bị người ta cắt đứt phựt, cảm giác đó vô cùng khó chịu. Cô quay đầu nhìn Châu Thiên Thiên đang chuyển các thùng, đánh giá một lượt người phụ nữ mắt để trên đầu kia. Nếu Cố Tỉ Thành thích nổi cô ta thì chứng tỏ Cố Tỉ Thành là một thằng mù.

May quá, Cố Tỉ Thành không mù.

Sở Lạc Nhất nhanh chóng nhường đường cho cô ta, sau đó quay người đi.

“A...”

“À phải rồi, quên không nhắc cô, chỗ đó có... Bác sĩ Châu, sao cô lại ngã thế?” Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn người ngã chổng vó dưới đất, nói một cách thương tiếc.

Châu Thiên Thiên ngã một phát, chiếc thùng trong tay cô ta cũng lăn ra xa, vô cùng chật vật, mấy bác sĩ theo sau cô ta vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy.

Khóe miệng Sở Lạc Nhất hơi nhếch lên. Cô cố tình che cái hố đó đi, không thể cô ta nhìn thấy. Cô ta dám bảo cô lăn đi, cô ta mới phải người phải lăn ấy.

“Sở Lạc Nhất, cô cố ý!” Châu Thiên Thiên đứng lên, hung dữ gầm lên.

Sở Lạc Nhất khẽ nhún vậy, “Bác sĩ Châu, cô nói vậy không hay lắm đâu, sao lại là tôi cố ý được?” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn xung quanh, “Do cô bảo tôi lăn đi chỗ khác, cô bảo tôi ở đây chỉ gây rắc rối thêm, tôi đã lăn đi chỗ khác rồi mà, tôi còn có lòng nhắc nhở cô đừng đi nhanh quá, sao lại biến thành lỗi của tôi được?” Sở Lạc Nhất nói một cách ấm ức.

Dù sao mọi người cũng nhìn thấy rồi, vả lại cái hố đó cũng đâu phải do cô đào.

“Châu Thiên Thiên, cô làm loạn cái gì thế hả?” Chủ nhiệm tức giận quát lên, “Cô là bác sĩ chứ không phải một mụ đàn bà chanh chua, mà cô không nhìn xem cô chừng nào tuổi rồi còn gây sự với một cô bé, cô không biết ngượng à?”

“Chủ nhiệm, tôi không...”

Châu Thiên Thiên càng ngày càng giận.

Sở Lạc Nhất mỉm cười, sau đó bước tới đứng bên cạnh Chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, có phải bác sĩ Châu cảm thấy cháu ở đây là gánh nặng cho mọi người không, hay để cháu đi là được.”

“Sở Lạc Nhất, cô thật biết diễn trò.” Châu Thiên Thiên tức giận gào lên, “Chủ nhiệm, đừng để bị con nhỏ đó lừa.”

“Châu Thiên Thiên, cô bất bình thì cô đi mà nói với cấp trên, đừng có la lối om sòm ở đây nữa. Tôi nói cho cô biết, Sở Lạc Nhất là người do cấp trên phái xuống, chức vị cao hơn cô và tôi nhiều.” Chủ nhiệm cũng bắt đầu tức giận, “Nếu như cô tiếp tục như vậy thì cô có thể rời khỏi đây được rồi đấy.”

Châu Thiên Thiên: “...”

Lửa giận ngùn ngụt quanh người Châu Thiên Thiên bỗng chốc tiêu tán, làm sao cô ta có thể rời khỏi đây được. Fù sao Cố Tỉ Thành vẫn còn ở đây, cô ta tuyệt đối không thể rút lui.

Châu Thiên Thiên nghĩ vậy, tức giận ôm đồ đạc bỏ đi.
 
Top