Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3170: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (16)
Sở Lạc Nhất đi được mấy bước liền quay đầu lại nhìn ba người kia bị dẫn đi. Cô cũng từng hỏi ông ngoại, tại sao phải để cho những người đó giải ngũ sớm, bọn họ không muốn đi, không phải sao?

Ông ngoại nói với cô, quân nhân là để bảo vệ sinh mệnh của nhân dân, bảo vệ đất nước, chứ không phải là để bọn họ đi nộp mạng. Một người đến cả một đợt diễn tập quân sự thôi cũng không qua được, lẽ nào còn chờ đến lúc họ chết trong tay quân địch mới cướp họ về hay sao?

Cho nên, chuyện giải ngũ này là đương nhiên.

Không phải là bởi vì bọn họ vô dụng, mà là bởi vì mạng của bọn họ cũng rất quý giá.

Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó đeo ống tranh tiếp tục đi về phía trước. Đoạn ngắn này cũng có thể được vẽ lại, cô muốn nói cho mọi người, quân đội là nơi kỷ luật lý trí tựa như sắt thép, nhưng đồng thời cũng là một nơi rất ấm áp, có điều, sự ấm áp này giấu dưới tầng băng, không ai thấy được mà thôi.

Sở Lạc Nhất xuyên qua mấy khu chiến hỏa, buổi trưa gặm tạm một cái bánh bao, sau đó ngồi trên sườn núi nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước.

Điểm tốt duy nhất khi đeo cái mác trung lập là đi đến đâu cũng không bị người ta bắn.

“Tôi bảo này chiến sĩ nhỏ, cô giỏi chạy lăng xăng thật đấy.”

Sở Lạc Nhất vừa mới đi đến sườn núi, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông đi từ trong bụi cỏ ra, quả nhiên là cái tên đêm qua, “Sao lại là anh?”

“Chiến sĩ nhỏ, cô ỷ đeo mác trung lập không ai dám bắn mình nên định đi dạo trong núi đấy à?” Lục Nam Phong tiến lại gần Sở Lạc Nhất, hơi cúi đầu nhìn cô chiến sĩ da trắng bóc này, thực sự không giống một người lính chút nào.

Sở Lạc Nhất lùi lại một bước, “Nếu anh dám bắn tôi, nhất định là anh bị mù.”

“Ha ha...” Lục Nam Phong bật cười, “Quân y? Không giống lắm.”

Sở Lạc Nhất nhìn anh ta từ trên xuống dưới, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sao không giống?”

“Không có mùi thuốc khử trùng.” Lục Nam Phong bày ra bộ dạng tôi rất thông minh nhìn Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đáp án này, thật sắc bén.

“Ngoại trừ nhân viên y tế ra chẳng lẽ phe trung lập còn ai khác?” Lục Nam Phong nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất.

“Anh không biết đúng không.” Sở Lạc Nhất gân cổ nói: “Còn có mỹ nữ nữa.”

Lục Nam Phong: “Đệch, trên đời này quả nhiên vẫn còn có người da mặt dày như tường thành giống tên kia.”

“Anh có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây.” Sở Lạc Nhất đang định đến điểm vẽ tranh tiếp theo.

“Này, chiến sĩ nhỏ, cô tên gì, đơn vị nào thế?” Lục Nam Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn anh ta, hơi nghiêng đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”

Lục Nam Phong: “...”

“Cô có nghĩ nhiều quá không vậy?” Lục Nam Phong đen mặt hỏi.

“Ồ, không phải định theo đuổi tôi à, mắc gì truy vấn tôi như vậy? Đi đây.” Sở Lạc Nhất nhìn anh ta như nhìn người có bệnh, sau đó xoay người bỏ đi.

Lục Nam Phong: “...”

Quả nhiên anh ta đã tìm được một người vừa tự kỷ lại vừa tự đại giống Cố Tỉ Thành rồi, nên đặt hai người này cùng một chỗ, xem da mặt của ai dày hơn.

“Đội trưởng Lục, chiến sĩ đó là ai vậy?” Một người bước từ đằng sau Lục Nam Phong ra, thấp giọng nói.

“Một người có thể ngang cơ với Cố Tỉ Thành.” Lục Nam Phong nhìn theo bóng lưng bỏ đi của Sở Lạc Nhất, khẽ cười đáp.

“Cáo già mặt cười? Anh ta đã hạ ba điểm giám sát của chúng ta rồi đấy.”

“Tôi biết rồi, đi thôi.” Lục Nam Phong nói xong liền đi ngược lại lên núi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3171: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (17)
Sở Lạc Nhất đi mấy bước đột nhiên ngoái lại, nhìn người đang đi xa dần. Chắc đây không phải là Đại đội trưởng đội đột kích Sói Tuyết gì gì đó chứ hả?!

Lục Nam Phong?

Cô nhớ cái tên này. Đây chính là cái người đã trở thành đại đội trưởng duy nhất của Sói Tuyết sau khi Cố Tỉ Thành rời đi.

Thế ra hai đội tiên phong là để cáo đấu với sói hả?

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, xem ra trận tiên phong này cũng đặc sắc lắm đây.

Dưới chân núi, nhóm thủ trưởng đang xem xét tình huống lần này trong phòng chỉ huy.

“Lần này sói già đụng phải cáo già rồi! Hai người đánh đấu nhau suốt từ thời đại học đến tận bây giờ, xem ra trận đấu tiên phong lần này đáng xem đấy!” Thủ trưởng cười nói.

“Cũng không hẳn là vậy, ai mà biết ngày mai hướng gió có thay đổi không, phải xem hai người này ai thắng ai thua này.”

“Hiện giờ Cố Tỉ Thành đã nhổ được năm điểm giám sát của quân Đỏ. Lục Nam Phong cũng nhổ mất bốn điểm của chúng ta rồi. Tôi thấy tốc độ phân cao thấp thế này thật khó mà nói trước được.”

Mà vào lúc này, trong căn cứ của quân Đỏ cũng đang thảo luận về chuyện này.

Nếu nói ân oán to lớn gì thì hai người này hoàn toàn không có!

Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, lần nào cũng là hai người này tiên phong, sau đó liều mạng tranh đoạt.

Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn năm điểm giám sát đã mất của quân Đỏ lúc này, như vậy đoán chừng không cần chờ đến sáng hôm sau thì bọn họ sẽ đổi từ thế công sang thế phòng thủ rồi.

“Thủ trưởng, có nên nói Lục Nam Phong chuyển công thành thủ không?” Thiếu tướng đứng bên cạnh Sư Hạ Dương lên tiếng hỏi.

Sư Hạ Dương hơi giơ tay lên: “Cáo đấu với sói, tự bản thân hai người họ có cách làm của mình.”

Sư Hạ Dương vừa dứt lời, Sở Lạc Ninh đang ngồi xem bản đồ địa hình một bên chợt ngẩng đầu nhìn: “Lục Nam Phong vẫn còn nhịn cơn tức. Năm đó anh ta được chọn sau khi Cố Tỉ Thành rời đi, như vậy chẳng khác nào anh ta ăn may cả! Hai người họ đấu nhau nhiều năm như vậy vẫn luôn trong tình trạng không phân cao thấp. Hiện giờ chú có hạ lệnh cho anh ta thì anh ta cũng không tuân mệnh đâu!”

Thiếu tướng nghĩ nghĩ một chút, quả thực đúng là như vậy.

Thế nên hiện giờ bọn họ chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.

Sở Lạc Nhất vốn định đến chỗ khác tìm tư liệu, nhưng lúc này cô lại cảm thấy dường như có kịch hay hơn đang đợi mình cho nên liền quyết định đi về.

Sở Lạc Nhất quay trở về. Cô định đi đến điểm tiếp giáp, chắc chắn bọn họ đang PK với nhau ở đó, mà nghĩ kỹ lại, hai người này đều là nhân vật lợi hại cả.

Cứ cách một lúc, căn cứ hai bên sẽ nhận được thông báo điểm giám sát bị mất liên lạc, cứ cách một lúc lại có một cái mất.

Cũng bởi vì nhưng tin tức báo đến liên tục thế này mà bầu không khí dần trở nên khẩn trương hơn. Người nào phá hủy được mười cái trước tiên là người đó có thể bắn đạn tín hiệu, đồng nghĩa với việc phe đó có thể lấy được quyền tấn công.

Mà khi tin tức điểm giám sát thứ chín bị phá hủy gần như được về hai phía bộ chỉ huy cùng lúc, bầu không khí lập tức được kéo đến mức căng thẳng nhất.

Sở Lạc Nhất vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì, rõ ràng cô nghe được tiếng súng nhưng sao lại không thấy người đâu?

“Gì vậy chứ.” Sở Lạc Nhất vừa gặm bánh bao trong tay mình vừa nhìn cảnh vật xung quanh đang nhám nhem dần. Sắp tối đến nơi rồi, cả ngày hôm nay cô đã ăn hai cái bánh bao cộng thêm uống hết một chai nước mà vẫn chưa phát hiện được chút tư liệu nào.

“Ai đấy, nhanh rời khỏi chỗ này đi.”

Sở Lạc Nhất còn đang nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên bị âm thanh này làm cho giật mình. Cô quay đầu nhìn họng súng thò ra từ trong bụi cỏ.

Sở Lạc Nhất giật mình, người kia cũng không nổ súng.

“Phe trung lập!” Sở Lạc Nhất giơ tay, nói ra thân phận của mình.

“Vậy cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Một lát nữa bọn họ đánh đến, sẽ làm bị thương người vô tội đấy!” Người bên kia tiếp tục nói.

“Bọn họ?” Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua phía sau: “Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong sao?” Thời điểm này mà đánh nhau thì hình như chỉ có lính tiên phong của hai đội này thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3172: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (18)
“Biết mà còn chưa đi đi!”

Chính vì biết nên mới không đi được đó, cô tới đây là để xem kịch vui mà.

Sở Lạc Nhất lập tức đặt túi sách xuống rồi nhảy qua chiến hào.

“Này! Chiến sĩ này định làm cái gì thế hả?” Người đang nằm sấp trong bụi cỏ tức giận nói.

“Anh nói cho tôi biết trước là anh ở đây làm gì đi?” Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn, hình như người này cũng là người ở phe trung lập giống cô.

“Cô là chiến sĩ của đơn vị nào hả? Sao lại không có quy củ như vậy?”

“Anh nói xem, tôi với anh đều là phe trung lập cả, tôi còn hại anh được chắc?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa vỗ tay lên vai anh ta: “Anh nói xem, Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong muốn làm gì nhỉ?”

Người nọ nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, nói: “Cô là sinh viên của trường quân đội đúng không? Không biết quy củ thế này đấy hả?”

Sở Lạc Nhất vội vàng thu tay lại, người này nói chuyện quá nghiêm túc khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, sau đó liền thấy được quân hàm đeo trên vai người nọ.

Má ơi! Trung tá!

Thân là một Trung tá mà nằm bò ở đây làm cái quái gì vậy hả?

Sở Lạc Nhất bắt đầu muốn chạy trốn.

“Quay lại, cô còn chưa nói cô thuộc đơn vị nào?” Trung tá buông súng trong tay xuống, mắt nhìn thẳng Sở Lạc Nhất đang định chạy trốn.

Trong mắt vị Trung tá này, cô nhóc không biết phép tắc trước mắt có lẽ là sinh viên mới của trường quân đội nào đó. Anh ta ở đây phụ trách việc trông chừng đạn tín hiệu. Cô nhóc này không biết lớn nhỏ chạy tới đây chắc là do không biết quy tắc bắt đầu của diễn tập quân sự rồi.

Sở Lạc Nhất gãi gãi đầu: “À, tôi đi nhầm chỗ, đi nhầm thôi, bai bai...” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhảy lên định chạy.

Trung tá dứt khoát đưa tay nắm lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng rồi cả người lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ sau đó rơi thẳng xuống cái dốc đằng sau.

“Anh làm cái gì thế hả? Tôi đã nói là tôi đi nhầm đường rồi còn gì!” Sở Lạc Nhất đứng vững lại, vừa nhìn người trung tá phía trên vừa nói một cách không vui.

“Cô nhóc này thân thủ không tệ đâu. Đơn vị của cô là đơn vị nào?” Chắc vị Trung tá này ngồi đây lâu quá rồi nên lúc này muốn thả lỏng một chút.

Sở Lạc Nhất bóp bóp cổ tay của mình, nói: “Đang mài quần trên ghế trường đại học! Có ý kiến gì không?”

“Đang học đại học?” Trung tá nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới.

Sở Lạc Nhất khiếp sợ nhìn người trước mắt, thế này là tin rồi đấy hả?

Quả nhiên tốt nhất là không nên chọc phải người thế này, quá là phiền phức!

“Tôi đi nhầm thật mà, nếu Thủ trưởng không có việc gì thì tôi đi đây!” Sở Lạc Nhất cảm thấy đây là một người còn nghiêm túc hơn cả ông ngoại của mình, là người mà cô không thể trêu vào.

“Cô...” Sở Lạc Nhất còn chưa ra khỏi rừng thì bầu trời đột nhiên xuất hiện âm báo có thể rút đạn tín hiệu.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhưng lập tức bị ai đó kéo ngồi xổm xuống.

“Có người đã rút được điểm giám sát số mười, bọn họ sắp tới đây rồi!” Trung tá đè Sở Lạc Nhất nằm xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Sở Lạc Nhất kêu ai da một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn theo: “Bọn họ tới đây làm gì?”

“Có thấy hai sợi dây kia không? Cái màu đỏ là của quân Đỏ còn cái còn lại là của quân Xanh, người nào kéo vang trước thì bên đó tấn công.”

“Còn chơi như vậy nữa cơ à?” Sở Lạc Nhất vừa ngồi chồm hỗm bên cạnh Trung tá vừa tò mò nói, kiểu chơi như thế này cô hoàn toàn chưa được biết bao giờ.

“Cái cô chưa biết còn nhiều lắm!” Trung tá nói xong thì đã thấy hai bóng người xông tới.

Sở Lạc Nhất liếc mắt một cái, thấy hai nhóm người đang hùng hổ lao tới lại bắt đầu to nhỏ thì thầm, hỏi: “Này, hai người bọn họ có thù oán gì với nhau hả?”

“Thù lớn đấy, đánh suốt mấy năm nay rồi.” Trung tá nói xong liền quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô biết hai người bọn họ?”

“Cứ cho là như vậy đi!” Sở Lạc Nhất nói xong, hai nhóm người kia đã chia làm hai phe ập đến.

“Tính kéo bè kéo lũ đánh nhau à?” Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3173: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (19)
Bên này người cầm đâu quân Xanh là Cố Tỉ Thành, người cầm đầu quân Đỏ là Lục Nam Phong.

Sở Lạc Nhất thấy hai người họ đến gần. Dường như ngay cả bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn vào ngay lúc này.

Trung tá vẫn duy trì động tác dương súng khiến Sở Lạc Nhất cảm thấy bất kì lúc nào người này cũng có thể nổ súng với hai người bọn họ.

Cố Tỉ Thành cùng Lục Nam Phong chạy đến, sau đó dừng lại cách nhau ước chừng nửa mét.

“Cáo già, năng lực của cậu không bằng lúc trước rồi.” Lục Nam Phong nhìn người đàn ông phía đối diện liền cười, nói.

“Sợ cậu thua gắt quá sẽ mất mặt thôi!” Cố Tỉ Thành chẳng thèm khách khí phản bác lại một câu.

Lục Nam Phong không để tâm chút nào đối với sự kiêu ngạo của anh, trái lại còn cảm thấy bình thường. Nếu không kiêu ngạo như vậy thì đã không phải là Cố Tỉ Thành.

Lúc này, hai quân Đỏ và Xanh đang sẵn sàng chờ mệnh lệnh cuối cùng.

Sở Lạc Nhất ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn hai người bên kia rồi lại nhìn về phía sợi dây. Cáo và sói đấu nhau luôn có một bên thất bại, thế nhưng cô không hy vọng lần này người thất bại lại là Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong cũng cùng lúc nhìn về phía sợi dây.

“Mấy lão già kia cũng rảnh rang thật đó.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đưa tay cởi nút áo phía trên của bộ đồ huấn luyện, sau đó đem súng trong tay mình giao cho người đứng phía sau lưng.

Lục Nam Phong nhướng mày: “Lần này tôi không thua cậu nữa đâu.”

“Hiện tại mà nói vậy thì có vẻ hơi sớm quá rồi.” Cố Tỉ Thành tự tin đáp lời.

Sở Lạc Nhất thấy người đàn ông tràn ngập tự tin kia nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai hết xảy. Người khác mà nói mấy câu này thì cô chỉ cho rằng kẻ đó thật ngạo mạn, thế nhưng lời từ miệng Cố Tỉ Thành thốt ra lại thấy vừa ngầu vừa đẹp trai.

Thế nên mới có câu nói: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Trong mắt Sở Lạc Nhất thì đây chính là bạn trai trong mắt hóa nam thần!

Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong là bạn thời đại học, cũng là đối thủ từ lúc đó đến tận bây giờ. Bàn về tài năng quân sự thì hai người họ sàn sàn ngang nhau, ngay cả thân thủ cũng chẳng phân được cao thấp.

Cho nên hai người này đánh nhau thì quả thật người khác chỉ có thể đứng một bên nhìn thôi.

Sở Lạc Nhất tò mò nhìn cây súng vẫn luôn được người trung tá kia ôm khư khư, cuối cùng cô nhịn không được liền hỏi: “Anh cứ cầm cái thứ này làm gì thế? Bọn họ còn có thể chơi ăn gian được chắc?”

Trung tá kia quay đầu, trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất rồi lại nhìn về phía bên kia, nói: “Binh bất yếm trá, cho dù bọn họ có chơi ăn gian cũng không phải việc của tôi.”

“Vậy anh đang làm gì thế?” Sở Lạc Nhất càng thấy khó hiểu hơn.

Trung tá tiếp tục nhìn, hờ hững trả lời cô: “Một lát nữa cô sẽ biết.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô cảm thấy nhất định là cái người đàn ông này đang giả vờ thần bí đây mà.

Bên kia đánh đến hừng hực khí thế, Sở Lạc Nhất vẫn ngồi một bên nhìn. Thế quái nào mà cô cảm thấy Cố Tỉ Thành nhà mình đến đánh nhau cũng đẹp trai thế chứ lại.

“Thụp...”

Tiếng súng giảm thanh đột nhiên vang lên bên tai khiến Sở Lạc Nhất giật mình quay sang nhìn Trung tá, sau đó lại nhìn về hướng mà anh ta vừa mới nổ súng. Giữa hai sợi dây đột nhiên xuất hiện thêm một sợi dây thứ ba. Sở Lạc Nhất nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Chỗ này có rắn à?”

“Có không ít đâu.” Trung tá nhàn nhạt nói: “Lúc cô lên núi không gặp phải à?”

Sở Lạc Nhất thấy hai người bên kia thoáng liếc mắt nhìn qua bên này rồi lại cắm đầu đánh nhau liền hiểu ra, rõ ràng bọn họ cũng biết sự tồn tại của vị Trung tá này.

“Không thấy!” Sở Lạc Nhất quả quyết nói, chủ yếu là không có con rắn nào dám tới gần cô cả.

“Thật sao, vậy thì mạng của cô tốt lắm đấy.” Trung tá nói rồi tiếp tục nâng súng nhìn về phía bên kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3174: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (20)
Sở Lạc Nhất: “...”

Hoàn toàn chẳng nghe ra chút an ủi nào từ anh zai này cả.

Trận đấu bên kia vẫn đang được tiếp tục, bên này Sở Lạc Nhất chăm chú quan sát cây cổ thụ bên kia, hỏi: “Nếu lúc bọn họ chạy tới kéo sợi dây mà gặp phải rắn thì sao?”

“Vậy thì đó không phải là việc của tôi nữa rồi.” Trung tá nọ mỉm cười.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái người này đúng là kiểu người mà không ai có thể thích nổi!

Sở Lạc Nhất cẩn thận quan sát tình hình bên kia. Ngay khi Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong ngày càng tới gần sợi dây lần nữa, cô thấy một con rắn đang nghoe nguẩy rồi từ từ trườn mình về phía sợi dây màu đỏ. Mà lúc này hai người đã sắp chạm vào sợi dây rồi.

“Cẩn thận có rắn!”

Sở Lạc Nhất đột nhiên đứng phắt dậy rồi hô lên thật lớn.

Lục Nam Phong đột nhiên khựng lại. Cố Tỉ Thành nghe thấy giọng nói của Sở Lạc Nhất liền nhanh tay nắm chặt lấy sợi dây màu xanh nhạt bên cạnh rồi thuận đà đẩy Lục Nam Phong sang một bên. Trong nháy mắt đó con rắn kia gần như cong người phóng về phía Lục Nam Phong.

Cố Tỉ Thành cũng nhanh nhẹn lui về sau một bước, tránh khỏi viên đạn đang xông tới từ đằng sau.

“Đoàng...” Một ngọn lửa màu xanh lam nở rộ trên bầu trời.

Lục Nam Phong ngẩng đầu nhìn, sau khi đứng vững lại được bất giác siết chặt hai nắm tay. Anh ta lại thua dưới tay Cố Tỉ Thành một lần nữa.

Sở Lạc Nhất lại chẳng hề để tâm đến chuyện ai thắng ai thua. Cô chỉ nhanh chóng nhảy lên, sau đó lao tới bên cạnh Cố Tỉ Thành rồi nắm lấy tay của anh, lo lắng hỏi: “Anh có bị rắn cắn không thế? Anh điên à, đẩy anh ta ra làm cái gì? Anh có biết suýt nữa là anh bị rắn cắn trúng rồi không, đó là rắn độc đấy, không nói đùa với anh đâu!”

Sở Lạc Nhất chạy ra rồi vẫn lải nhà lải nhải nói một tràng dài, hoàn toàn không chừa cho đối phương bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.

Lục Nam Phong nhìn cô gái chẳng biết từ đâu nhảy ra này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành trở tay nắm chặt lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất rồi nói: “Anh không sao cả.” Nếu vừa rồi Cố Tỉ Thành không đẩy Lục Nam Phong ra thì chỉ e rằng người nằm xuống lúc này chính là Lục Nam Phong rồi. Quân diễn chỉ vừa mới bắt đầu, anh không muốn mất đi một đối thủ tốt như vậy cho nên chỉ có thể ra tay giúp đỡ.

“Thế nhưng hiện tại em phải giải thích cho anh biết, vì sao em lại ở chỗ này?” Ánh mắt của Cố Tỉ Thành trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Nếu như anh nhớ không lầm thì hiện tại cô hẳn là phải ở trong lều dưới chân núi mới đúng.

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, đúng thế, tại sao cô lại ở chỗ này thế nhỉ?

Cần phải giải thích cái vấn đề tại sao cô lại ở đây nguyên một ngày như thế nào đây?

“Em hỏi trước mà, anh phải trả lời em trước!” Sở Lạc Nhất cứng cổ nói.

Lục Nam Phong nhìn hai người đang cãi qua cãi lại liền chỉ chỉ Sở Lạc Nhất, hỏi: “Bạn gái cậu đấy à? Thế còn người yêu qua mạng năm đó của cậu đâu?”

“Người đó chính là tôi không được sao?” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Lục Nam Phong. Chắc chắn quan hệ của người này với Cố Tỉ Thành rất tốt bởi vì Cố Tỉ Thành từng nói anh chỉ kể chuyện yêu đương qua mạng của bọn họ cho mấy người bạn thân của mình mà thôi.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện Cố Tỉ Thành suýt bị rắn cắn vì người này, Sở Lạc Nhất lại cảm thấy cái tên Lục Nam Phong kia nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.

Lục Nam Phong nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, ánh mắt nhìn cô cũng tăng thêm mấy phần dò xét.

Cố Tỉ Thành dứt khoát kéo cổ áo Sở Lạc Nhất rời đi: “Lần này anh thắng rồi, cho nên em nhớ kỹ chuyện em đã hứa với anh đấy.”

“Ui chao, anh buông em ra!” Sở Lạc Nhất lảo đảo bị Cố Tỉ Thành kéo xuống dưới, nhưng bước được mấy bước Cố Tỉ Thành nhận thấy tư thế như này không được tốt lắm, cho nên anh vác luôn Sở Lạc Nhất lên vai rồi nghênh ngang bước đi.

“Á...!!!” Sở Lạc Nhất cố gắng giãy giụa: “Anh thả em xuống! Chuyện em lên núi đã được cho phép rồi!”

“Ai cho phép em hả?”! Cố Tỉ Thành tét một cái lên mông của cô, tức giận nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3175: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (21)
Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng rồi lập tức quay đầu sang cắn vào cổ anh, thậm chí còn không thèm để ý trên cổ anh còn có thuốc màu ngụy trang.

Cố Tỉ Thành ai ui một tiếng nhưng vẫn nhất quyết không chịu thả cô xuống.

“Em cầm tinh con chó à!”

“Cầm tinh anh thì có! Mau thả em xuống!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi đập đập vào lưng của anh: “Đây là công việc của em! Hơn nữa em là phe trung lập! Trung lập đó! Anh làm thế này là phạm quy!” Sở Lạc Nhất vừa hô vừa đập lên lưng Cố Tỉ Thành, ý bảo anh mau thả cô xuống.

Cố Tỉ Thành vác cô đi được một đoạn rồi mới thả người xuống, áp cô lên thân cây.

“Ngọn núi này rất nguy hiểm, nếu em muốn tìm tài liệu thì anh có thể nói cho em nghe!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói. Thực ra anh xót cô, sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm.

Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh: “Nghe anh kể với em được thấy tận mắt không giống nhau. Em muốn nhìn toàn bộ quá trình nếu không thì em về xem tivi là được rồi.”

“Tivi?” Cố Tỉ Thành bật cười, nói: “Có bao nhiêu phần là thật chứ?”

“Vậy mà anh còn không cho em tham gia. Em biết rồi, anh muốn em không hoàn thành được công việc của em chứ gì? Như thế em sẽ bị xử phạt, vậy là anh có lý do để chia tay em rồi đúng không?” Sở Lạc Nhất đã bắt đầu tự biên tự diễn ra một kịch bản tình yêu ngang trái đầy đau khổ.

Cố Tỉ Thành đen mặt nhìn cô. Trong lúc nhất thời anh không biết là nên cứ thế bóp chết cô luôn hay là hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, để cô không thể nói được những lời khiến người ta tức chết nữa.

Tuy nhiên cả phương án thứ nhất lẫn phương án thứ hai đều không thể thực hiện vào lúc này được.

Xung quanh truyền đến âm thanh loạt xoạt, vành tai của Cố Tỉ Thành khẽ động rồi nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất trốn sau một thân cây cổ thụ.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, ló cái đầu ra khỏi sau lưng anh, nhìn tình hình bên kia.

“Chuyện gì thế?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng hỏi.

Cố Tỉ Thành quan sát đám người vừa mưới xuất hiện còn đang cẩn thận quan sát tình hình xung quanh: “Quân Đỏ!” Cố Tỉ Thành trả lời, sau đó nâng súng trong tay mình lên.

Sở Lạc Nhất lại nhìn về phía bên kia. Ba người đó đang quay lưng vào nhau để hành động. Sở Lạc Nhất chỉ nhìn thấy một sĩ quan cấp ba, còn hai người khác cô không thấy rõ.

Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành lấy một cây súng ra giải quyết cả ba người nọ. Ngay lúc anh đang định nổ phát súng thứ ba thì Sở Lạc Nhất bất ngờ kéo tay của anh lại.

Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn cô một cách khó hiểu.

Sở Lạc Nhất nhìn hai người lính trẻ còn đang ảo não vì bị loại đằng kia, còn có một sĩ quan cấp ba đang cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

Sở Lạc Nhất chỉ chỉ bả vai của mình, Cố Tỉ Thành lập tức hiểu ngay ý của Sở Lạc Nhất.

“Hôm nay em mềm lòng, sau này sẽ chỉ kiến anh ta chết trên chiến trường thôi!” Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất rời khỏi vị trí hiện tại, nếu không bọn họ rất dễ bị người khác phát hiện.

“Nhưng anh ta đã cố gắng đến sĩ quan cấp ba rồi, hơn nữa hiện tại cuộc chiến có cơ hội để bọn họ ra sức rất ít, cứ tiếp tục như vậy thì mấy năm nữa đã đến tuổi về hưu rồi, đến lúc đó...”

“Mỗi một người lính còn mặc quân trang ngày nào thì ngày ngày đó đều phải chuẩn bị tư tưởng ngay một giây kế tiếp sẽ phải ra chiến trường, em hiểu không?” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.

Đây là lần đầu tiên Cố Tỉ Thành nói chuyện một cách nghiêm túc với cô như vậy.

“Nhưng anh có biết người đầu tiên anh giải quyết là một người lính già không, anh ta sắp bị bắt giải ngũ rồi.” Sở Lạc Nhất cắn răng nhìn Cố Tỉ Thành: “Ban ngày em từng gặp bọn họ, anh cũng không biết đâu, bọn họ...”

“Đoàng đoàng...”

Sở Lạc Nhất còn chưa dứt lời, Cố Tỉ Thành đã nâng súng, nhắm về phía mũ của người sĩ quan cấp ba đang định nổ súng về phía anh, bắn vỡ tín hiệu trên mũ bê rê của vị sĩ quan cấp ba kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3176: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (22)
Sở Lạc Nhất ngẩng phắt dậy, nhìn làn khói màu đỏ bay lên từ bụi cây rậm rạp cách bọn họ chừng năm thước liền nhịn không được phải siết chặt tay của mình.

“Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho bọn họ được sao?” Sở Lạc Nhất nhìn chòng chọc vào Cố Tỉ Thành. Lần đầu tiên cô biết thì ra Cố Tỉ Thành cũng có thể máu lạnh như vậy.

“Em thử lặp lại một lần nữa xem.” Sắc mặt của Cố Tỉ Thành trầm xuống.

Sở Lạc Nhất khẽ run lên, có chút lúng túng nhưng lại cảm giác lúc này mà mình lúng túng thì thật quá mất mặt, cho nên liền nghển cổ nhìn anh, nhất quyết không chịu cúi đầu cũng không dám nói lại lời vừa rồi.

Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng này của Sở Lạc Nhất không nhịn được lại đưa tay lên xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”

“Có anh mới là đồ ngốc ấy.” Sở Lạc Nhất cả giận nói.

Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn người lính già đang đứng lên, nói: “Nếu vừa rồi anh rời đi thì vẫn còn có khả năng sống được lâu hơn một chút.”

“Có chết cũng không làm quân đào ngũ! Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt vì sao tôi lại chỉ vì muốn sống lâu hơn một chút mà phải mang cái danh đào ngũ chứ! Chết thì chỉ đơn giản là chết! Hơn nữa chết trong tay con cáo già như cậu cũng không tính là mất mặt!” Người lính già kia nói rồi dứt khoát quẳng khẩu súng trong tay xuống, chờ đợi quân Xanh tới nhận ba “cái xác” này.

Người lính già kia nói xong, Cố Tỉ Thành nhìn về phía Sở Lạc Nhất một lần nữa, cô hơi hơi cúi đầu.

Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu của cô: “Em không thích hợp với chuyện diễn tập quân sự đâu, để anh đưa em xuống núi.”

“Con mắt nào của anh thấy em không thích hợp chứ hả?” Sở Lạc Nhất cuống lên vội cãi lại: “Em không đi đâu, anh cũng đâu phải là lãnh đạo của em.”

Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất: “Cái đồ nhát gan như em chỉ cần một buổi tối đã không còn biết mình là ai nữa rồi mà còn muốn tham gia cái trò khủng bố như diễn tập quân sự này nữa sao? Tô tông ơi, em xong chưa hả! Muốn hại ai thế?”

“Em còn có thể hại ai được chứ, có hại cũng chỉ có thể hại anh thôi!” Sở Lạc Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nếu Đội trưởng Cố đã nói đạo lý như vậy thì trong ba mươi ngày tiếp theo tôi đành theo ngài lăn lội vậy, nếu như tôi mà hy sinh thì... Chậc chậc chậc! Đội trưởng Cố, ngay cả một cô gái mà ngài cũng không chăm sóc được.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành chống nạnh, vòng vo nửa ngày rồi đột nhiên giơ tay lên muốn nói gì đó, Sở Lạc Nhất lại chạy biến đến bên cạnh người lính già kia nói chuyện.

Móa, đầu óc của cô nhóc này còn hoạt động nhanh hơn cả anh. Cứ thế này thì anh sẽ thành vệ sĩ chuyên dụng của cô luôn sao.

Sở Lạc Nhất chẳng thèm để ý cái người đàn ông vừa bị mình chọc ngoáy kia có tức chết hay không. Trước hết cô cứ trò chuyện vài ba câu với người lính già này đã rồi mới xoay người rời đi.

Cô lon ton chạy về bên cạnh anh rồi ngẩng đầu, đanh giọng nói: “Lần này quân Đỏ có rất nhiều người lính già chuẩn bị về hưu. Em đoán có một nửa trong số đó là bị anh giết đấy, lương tâm của anh có thấy cắn dứt không hả?”

“Lương tâm thì không có thật, nhưng trái tim nồng nhiệt thì không thiếu đâu, em muốn không?” Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt có hơi dính bẩn của cô rồi lạnh lùng trả lời.

Sở Lạc Nhất cứng họng ba giây đồng hồ rồi lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh. Cô vỗ vai anh, nói: “Đội trưởng Cố cứ yên tâm đi, trước khi kết thúc diễn tập quân sự, tôi chắc chắn sẽ khiến trái tim nóng hừng hực của ngài biến thành trái tim lạnh lẽo như băng!”

Cố Tỉ Thành nhướng mi: “Em là vợ của anh đấy.”

“Biết thế là tốt rồi!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn ai kia.

Cố Tỉ Thành đập một cái lên gáy của cô, nói: “Là chính em muốn theo đấy nhé, đến lúc đó thì đừng có mà kêu mệt cũng đừng có than khổ!”

“Ai kêu ca kẻ đó làm con chó!” Sở Lạc Nhất lập tức cam đoan.

Cố Tỉ Thành chăm chú nhìn cô, một lát sau mới xoay ngời: “Có vẻ như sắp có cơ hội nghe được tiếng chó con sủa rồi đây!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3177: Trận quyết chiến giữa sói và cáo (23)
Sở Lạc Nhất đen mặt chạy theo.

“Vợ của người khác là để cưng nựng đó!”

“Anh giống người ta sao? Anh đâu có giống người bình thường.”

“Hứ, người như anh mà còn tìm được vợ cơ à, vợ của anh mắt mù rồi đúng không?!”

“Chúc mừng em đoán đúng rồi, không những mắt mù mà em ấy còn thiếu thông minh nữa cơ!”

“Người như Cố Tỉ Thành mà cô gái ấy vẫn để được vào mắt thì không chỉ đơn giản là thiếu thông minh đâu, thiếu cả trái tim nữa đó!”

“Cái vấn đề này thật là khó nói, hay là em thử đi hỏi em ấy xem thế nào?”

...

Hai người họ vừa đi vừa đấu khẩu khiến ba “cái xác” phía sau hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc thì quan hệ của hai người này là kiểu quan hệ quái quỷ gì vậy hả?

Tình nhân?

Có tình nhân nhà ai đối xử với nhau như thế không?

Cấp trên cấp dưới?

Nữ binh bé nhỏ kia lại dám chành chọe cùng con cáo già gian xảo kia à!

Thật là mối quan hệ khiến người ta khó hiểu!

Cũng là mối quan hệ khiến người ta tự dưng bị nhồi thức ăn cho chó vào miệng!

Cố Tỉ Thành dẫn theo Sở Lạc Nhất đi tìm đội ngũ của mình. Lúc này Lục Nam Phong đã quay về. Bởi vì hiện giờ bọn họ là phe thủ cho nên không thể giết người trong địa phận của quân Xanh được.

“Chào chị dâu!” Bốn người đều bôi mặt màu xanh lè vừa thấy Sở Lạc Nhất lập tức cười híp mắt, đồng thanh chào.

“Rùa, Tôm Hùm, Bào Ngư và Cua.” Cố Tỉ Thành chỉ vào từng người trong số họ giới thiệu.

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất giật giật. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Anh là Đông Hải Long Vương hả? Chuyên thống lĩnh đội quân binh tôm tướng tép sao?”

Sở Lạc Nhất vừa nói xong, cả năm người bọn họ đều rơi vào im lặng.

Cố Tỉ Thành là người phản ứng lại đầu tiên, anh nói: “Chúc mừng em có thêm một danh hiệu Đông Hải Long Mẫu!”

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất càng giật mạnh hơn: “Cảm ơn nhé!”

“Không cần khách sáo.”

Bốn người còn lại cũng bị hai người này làm cho chết nghẹn. Cơ mà bọn họ không muốn trong đợt quân diễn này không bị quân địch đánh chết mà là bị chính mình tự nghẹn cười đến chết đâu.

Sau khi tập hợp lại, Sở Húc Ninh nhanh chóng liên lạc với Cố Tỉ Thành, bảo anh dẫn đội đi tìm tổng bộ Tư lệnh của của quân Đỏ đang đóng quân, chuyện này liên quan tới việc liệu bọn họ có thể bắt được quân Đỏ trong một lần hành động hay là không.

Sau khi Cố Tỉ Thành nhận được lệnh liền nhanh chóng xuất phát thực hiện nhiệm vị của mình, tất nhiên là còn phải dẫn theo cả cái đuôi nhỏ của mình nữa.

Phòng chỉ huy quân Xanh.

Sở Húc Ninh nói chuyện điện thoại xong liền quay đầu nhìn Thủ trưởng: “Chúng ta cũng phải lên đường đi thôi.”

Thủ trưởng gật đầu, sau đó ngẩng lên khỏi bản đồ nhìn Sở Húc Ninh: “Lần quân diễn này quan hệ tới con đường tương lai của tất cả các cậu. Tôi không cần biết mấy cậu muốn dùng thủ đoạn gì cũng tuyệt đối không được phép thua!”

“Rõ!” Sở Húc Ninh lớn tiếng đáp.

“Tôi đã từng giao chiến với Sư Hạ Dương mấy lần, anh ta luôn trốn ở nơi mà người khác không ngờ tới nhất, chắc chắc tổng bộ chỉ huy đặt ở một nơi nào đó không dễ tìm cho nên các cậu phải nhớ kỹ không được hấp tấp vội vàng, đừng trúng phải mưu kế của anh ta.”

“Rõ, thưa Thủ trưởng!” Sở Húc Ninh nói rồi xoay người rời đi.

“Được rồi, mà nghe nói cậu vừa mới kết hôn đúng không Húc Ninh?” Thủ trưởng lại nói tiếp.

Sở Húc Ninh khựng lại một chút. Anh quay đầu nhìn Thủ trưởng rồi cúi chào, nói: “Báo cáo thủ trưởng, người làm lính kỵ nhất là chuyện không phân biệt được việc công và việc tư.”

Thủ trưởng hài lòng, gật đầu: “Đi đi.”

Sở Húc Ninh lớn tiếng hô một câu, sau đó cũng xoay người đi.

“Thủ trưởng, ngài thực sự yên tâm sao? Dù gì Sư Hạ Dương cũng là ba vợ của anh ta mà?” Cảnh vệ bên cạnh nói.

“Làm lính ấy mà, giữa quỳ bàn giặt với phản bội đồng đội thì cậu sẽ chọn cái gì?” Thủ trưởng bật cười, hỏi.

Cảnh vệ dừng một chút, không cần phải hỏi cũng biết câu trả lời là: Quỳ bàn giặt!

Thương thay cho số phận của Lữ đoàn trưởng Sở sau khi kết thúc diễn tập quân sự!

Sở Húc Ninh rời khỏi phòng chỉ huy, người của anh đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Sở Húc Ninh nhìn quân Đỏ cũng bị đưa xuống dưới với vai trò tù binh. Anh nhận lấy súng lục do Ngô Ca đưa tới rồi nói: “Đi thôi!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3178: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (1)
Diễn tập quân sự dù chỉ là diễn nhưng tính tàn khốc của nó không hề kém cạnh so với một cuộc chiến tranh chân chính, trái lại có khi nó còn căng thẳng hơn.

Sở Lạc Nhất bám theo Cố Tỉ Thành, nhiều lần còn suýt nữa thì hại anh bị quân địch phát hiện.

Đội quân hải sản bày tỏ vị Long mẫu của bọn họ bóp chết đồng đội quá mức, có cảm giác cứ như là gian tế do quân địch phái tới vậy.

Ngày thứ tư của đợt diễn tập, bọn họ đã bị quân địch chặn ở đây suốt hai ngày trời, đương nhiên công lao của việc này cũng phải quy cho Long mẫu nhà bọn họ.

“Chiến sĩ nhỏ, em đang là thân ở quân Tào nhưng lòng ở quân Hán đó sao, em có ý gì hả?” Cố Tỉ Thành cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô vợ của mình về vấn đề này một chút mới được: “Em đang muốn "tặng" bọn anh cho anh vợ đấy hả?”

Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt, nếu là người khác sẽ cảm thấy nói như này là nói xấu, là thiếu tin tưởng, nhưng vẫn chỉ là với người khác mà thôi, còn trong lòng bạn nhỏ Sở Lạc Nhất thì làm quái gì tồn tại mấy cái đó.

“Anh vợ anh còn cần em tặng người chắc, thật sự đây là vì lần đầu tiên em tham gia diễn tập quân sự cho nên mới gượng tay, hay là anh cứ mặc kệ em đi, để tự em lăn lộn trong núi, anh thấy thế nào?” Sở Lạc Nhất híp mắt cười nói.

Đó là lời nói thật của cô, tuy là bình thường cô vẫn chơi trong núi nhưng đây là lần đầu tiên bị người đuổi theo đằng sau, trốn qua trốn lại như thế này.

Cố Tỉ Thành lạnh lùng liếc cô một cái.

“Chị dâu à, chị mà tự đi thì chỉ sợ đến khi kết thúc diễn tập thì bọn này khỏi thấy mặt chị luôn mất thôi!” Tôm Hùm chậc chậc lưỡi nói: “Hơn nữa chị mà chạy đi rồi thì Long vương sẽ tự động tiến vào trạng thái hóa rồ đó. Chị dâu, chị tốt bụng đứng ra làm tấm mộc che chắn cho bọn này đi!”

Sở Lạc Nhất: “Thì ra tôi còn có kỹ năng này nữa hả?”

“Có đó! Có đó!” Cua bật cười ha hả, sau đó nói: “Chị dâu, tụi này nói thật đấy! Cũng nhờ chị ở đây nên mới thế này, chứ nếu không bây giờ bọn này đã đánh đến tận cửa nhà quân địch rồi. Lão đại của chúng ta được mệnh danh là một tên không...”

“Không bằng cầm thú!!!” Bào Ngư chèn thêm một câu phía sau.

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành đanh mặt lại nhìn bốn người kia. Nhưng chẳng ai trong số họ thèm quan tâm đến anh, có chị dâu ở chỗ này còn sợ quái gì.

Sở Lạc Nhất muốn nói cái gì đó nhưng Cố Tỉ Thành bỗng bắt bọn họ im lặng, sau đó kéo Sở Lạc Nhất trốn sang một bên.

Đám Tôm Hùm lập tức đề cao cảnh giác: “Mọe nó, cái tên Lục Nam Phong này thật sự là thuốc cao dính trên da chó hay sao thế hả? Làm kiểu gì cũng không cắt đuôi được là thế nào?”

Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành đẩy vào chỗ ẩn núp, sau đó anh cẩn thận lắng nghe tình hình xung quanh.

Nhiệm vụ trọng điểm của nhóm Lục Nam Phong là bám sát bọn họ, chỉ cần bọn họ có điểm đột phá phòng tuyến nào đó là sẽ bị Lục Nam Phong ngăn chặn ngay, nói trắng ra thì là Lục Nam Phong hiểu Cố Tỉ Thành quá rõ.

“Lão Cố, cậu cứ trốn tránh mãi như thế cũng không hay mà nhỉ, mau ra đây đi!” Lục Nam Phong ngồi trên xe, trong tay cầm một khẩu Ak, bộ dạng như thể lần này anh ta ăn chắc mười phần rồi.

Ở giữa núi có một con đường mòn, đủ cho một chiếc xe chạy qua chạy lại, mà xe tuần tra của quân Đỏ cứ liên tục đi tuần tra con đường này khiến nhiệm vụ tấn công tổng bộ chỉ huy quân Đỏ của bọn họ khó hơn rất nhiều.

Sở Lạc Nhất ghé đầu vào một táng đá nhìn Cố Tỉ Thành cách đó không xa: “Tại sao em lại phải trốn?”

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành đen mặt nhìn Sở Lạc Nhất. Cô lại tỏ vẻ đương nhiên nhìn Cố Tỉ Thành. Cô đâu có nói gì sai đâu, quân Đỏ đâu có được đánh cô đâu. Hơn nữa Sở Lạc Nhất cảm thấy cái dáng ngồi trên xe của Lục Nam Phong cũng khá đẹp trai, cho nên muốn qua xem thử.

Cố Tỉ Thành thấy mắt ai kia sáng lên lập tức quăng ngay cho cô một ánh mắt bảo cô giữ ý chút đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3179: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (2)
Sở Lạc Nhất cảm thấy mình rất giữ ý mà, dù sao thì ngắm trai đẹp đâu phải là tội đâu, bất cứ ai cũng có quyền ngắm trai đẹp cả.

Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng không chút tương lai của vợ mình thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng của anh khẽ cong lên.

“Anh đừng có cười như vậy! Em sợ!” Sở Lạc Nhất bất giác lùi về sau một chút, thầm nghĩ, chẳng biết cái người này lại tính toán cái trò xấu xa gì trong bụng nữa đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt cho nên cô cứ trốn xa một chút thì hơn.

Cố Tỉ Thành khom người đi đến bên cạnh Sở Lạc Nhất rồi khoác vai cô như thể khoác vai người anh em: “Cho em một cơ hội đi ngắm anh đẹp trai đấy.”

“Cảm ơn, em thấy anh là đẹp trai nhất rồi, không cần ngắm người khác nữa.” Sở Lạc Nhất hất tay của anh ra, quả quyết nói.

Cố Tỉ Thành lại kéo cô lại, ôm lấy cô rồi nói: “Anh nói cho em biết, cái này có liên quan tới việc mấy ngày tới được ngồi xe hay là vẫn phải đi bộ đó!”

“Nói đi!” Sở Lạc Nhất lập tức nói, tựa như chỉ chờ Cố Tỉ Thành nói ra.

Quả nhiên là vợ của anh, hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cố Tỉ Thành thì thầm bên tai Sở Lạc Nhất một hồi lâu.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn anh, nửa tin nửa ngờ nói: “Cái này sao mà được!”

“Không thử làm sao mà biết! Đi thôi!” Cố Tỉ Thành nói.

“Vậy cũng không được, em là trung lập, em làm thế là đang giúp anh rồi.” Sở Lạc Nhất vẫn kiên trì với quyết định của mình. Cô cảm giác làm như thế là không đúng.

Cố Tỉ Thành: “...”

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh, dường như cô đang nói: Nhìn đi, anh đã gặp cô gái nào ngoan ngoãn, biết điều như vậy chưa hả?

Cố Tỉ Thành nghĩ ngợi một chút, sau đó nói tiếp: “Thật ra chuyện này cũng không tính là em đang giúp anh đâu nha! Chẳng phải là em muốn tìm nhiều tư liệu sống hơn đấy sao. Bây giờ em qua đó là để tìm tư liệu sống chứ sao có thể nói là giúp anh được?”

Cố Tỉ Thành nghiêm túc lừa gạt bà xã nhà mình, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ một chút nào.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nghĩ: “Hình như nói như thế cũng có lý!”

“Đúng rồi chứ còn gì nữa, anh mà lừa em à?” Cố Tỉ Thành chân thành đáp lại.

Sở Lạc Nhất à một tiếng: “Cáo như anh mà không lừa người thì ai lừa? Đừng có nói như thể anh vô tội lắm có được không hả?”

Cố Tỉ Thành chỉ cười không nói.

Sở Lạc Nhất nhìn sang bên kia. Sau khi nghĩ ngợi một chút cuối cùng cô vẫn quyết định đứng dậy. Tuyệt đối không phải là vì cô muốn giúp Cố Tỉ Thành đâu, là vì cô muốn tìm tư liệu sống thôi. Đúng thế, sự thực chính là như thế, cô chỉ tìm tư liệu sống thôi.

Sở Lạc Nhất nhảy từ trên sườn núi xuống, đúng lúc đèn xe chiếu đến nơi khiến Sở Lạc Nhất phải che hai mắt của mình lại.

“Lão đại, có một cô gái.” Một người lính bên cạnh Lục Nam Phong nói.

Lục Nam Phong cũng chẳng phải kẻ mù, anh ta nhìn cô gái vừa mới nhảy xuống vẫn còn đang dùng hai tay che mặt lại rồi cũng nhảy xuống xe: “Này, cô gái, lại là cô đấy hả?”

Sở Lạc Nhất tránh khỏi ánh đèn pha rồi mới quan sát Lục Nam Phong từ trên xuống dưới, người này đúng là chẳng kém cạnh Cố Tỉ Thành chút nào.

“Đúng thế, là tôi không được sao?” Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm Lục Nam Phong, nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Này, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi, tôi cảm thấy ngồi trên xe của anh chắc là oai lắm nhỉ.”

Sở Lạc Nhất vừa mới nói xong đã bị Lục Nam Phong dứt khoát từ chối.

“Cô là vợ của con cáo già kia thì nhất định là một con cáo con rồi! Tôi đồng ý với cô chẳng phải là muốn chết rồi sao?” Lục Nam Phong dứt khoát nói thẳng, sau đó tựa vào xe nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô gái, mắt cô mù rồi hay sao mà lại nhìn trúng con cáo già đó vậy?”
 
Top