Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3180: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (3)
“Giờ anh mới biết mắt tôi mù à?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói, sau đó lại nhìn Lục Nam Phong: “Có vẻ anh hiểu anh ấy rất rõ đấy nhỉ.”

“Đúng rồi, học chung đại học mà, hồi còn học đại học, cậu ta mặc đồ lót màu gì tôi cũng biết.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Quả nhiên người này là cùng loại với Cố Tỉ Thành, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã muốn đập cho một trận.

“Vậy anh có cho tôi đi ké hay không đây? Tôi là trung lập đó, tôi chẳng giúp ai cả cũng không được sao?” Sở Lạc Nhất chân thành nói: “Hơn nữa trên đường đi anh ấy còn chê tôi phiền, quẳng tôi lại đây rồi thì sao tôi phải giúp đỡ anh ấy chứ?”

Lục Nam Phong nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy tôi không thể tin cô được. Không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, chắc chắn cả hai người đều là cáo hết!”

Sở Lạc Nhất: “...”

Ngài thật sự quá thông minh, không tin tôi là đúng rồi.

Sở Lạc Nhất nghĩ nghĩ một chút, sau đó bước qua khoác lấy vai của Lục Nam Phong.

Lục Nam Phong ngay tức khắc liền cảm thấy có khí lạnh truyền từ trong rừng cây ra, cho nên chắc chắn là người nào đó đang trốn ở trong đó rồi.

“Anh Lục, tôi là do bên trên phái xuống, anh phải biết rằng trách nhiệm của anh là phải phối hợp giúp tôi hoàn thành công tác!” Sở Lạc Nhất lấy thân phận của mình ra uy hiếp Lục Nam Phong.

“Nhưng mà điều kiện tiên quyết để tôi giúp cô là cô không gây cản trở đến công việc của tôi.” Lục Nam Phong đối đáp trôi chảy.

Sở Lạc Nhất nói: “Anh thực sự không thể cho tôi đi nhờ sao?” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ đáng thương nói.

Lục Nam Phong nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Lạc Nhất, lập tức hiểu ra lý do vì sao một người đàn ông như Cố Tỉ Thành mà cũng bị cô bắt được.

“Cho cô đi nhờ cũng được thôi, nhưng mà cô phải nói giữa tôi bà Cố Tỉ Thành, ai đẹp trai hơn?” Lục Nam Phong cố tình nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh cũng là đồ cáo già! Hai kẻ này đều là cáo hết! Đáng thương cho một con cừu bé nhỏ trung lập như cô, cô sống dễ dàng lắm sao?

“Anh Lục, đối nhân xử thế, chúng ta cần phải nói thật!” Sở Lạc Nhất nghiêm trang đáp.

“Đi thôi.” Lục Nam Phong xoay người lên xe.

“Anh Lục! Anh Lục!” Sở Lạc Nhất thấy mấy người đàn ông đang tiến đến gần sau bụi cỏ liền vội vàng kéo người lại: “Anh phải chờ tôi nói xong đã chứ!” Sở Lạc Nhất kéo Lục Nam Phong lại, sau đó chăm chú nhìn anh ta: “Anh Lục, anh Lục, tôi muốn nói là, đối nhân xử thế phải nói thật tức là anh đẹp trai hơn Cố Tỉ Thành đó! Mà không những đẹp trai hơn, thậm chí còn tốt hơn nữa!”

Lục Nam Phong liếc nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Vậy chẳng bằng cô chia tay với cậu ta rồi cặp với tôi đi?”

Lục Nam Phong vừa mới nói xong, đám người đằng sau anh không nhịn được phải hít vào một hơi. Anh zai à, anh đang trắng trợn đào góc tường nhà người ta đấy hả?

Lại còn là góc tường của anh em mình nữa chứ!

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Anh Lục, tôi không thể nào chỉ vì anh ấy không hoàn hảo mà ghét bỏ anh ấy được, anh nói xem có đúng không?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...” Lục Nam Phong cười phá lên, chẳng biết liệu anh ta có cười nhiều quá mà bị nội thương luôn không.

Sở Lạc Nhất âm thầm tạ lỗi với anh Cố của mình, nhưng mà không thể trách cô được, chính anh bắt cô phải làm vậy cơ mà!

Lục Nam Phong còn đang muốn nói gì đó nữa, bên tai lại khẽ động.

Sở Lạc Nhất lập tức lui về sau một bước theo bản năng, muốn tìm đường chạy trốn.

Ngay lúc Cố Tỉ Thành lao tới, Lục Nam Phong đã nhanh nhẹn né tránh.

Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng, đứng bên cạnh xe cẩn thận quan sát xung quanh xem ai là người hy sinh trước tiên.

“Cố Tỉ Thành! Từ lúc nào cậu lại để con gái ra mặt thế hả?” Lục Nam Phong trốn sau xe lớn tiếng nói.

Cố Tỉ Thành trốn ở một bên khác, hét: “Cái này gọi là binh bất yếm trá, ai bảo cậu vừa thấy gái là đã đứng ngồi không yên chứ?”

“Mẹ, tôi nhổ vào, ông đây sẽ không lợi dụng cô gái của mình nhé!” Lục Nam Phong giễu cợt nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3181: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (4)
“Đó là vì cậu không có.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Từng câu nói của người đàn ông này đúng là găm dao vào tim người khác.

“Cô gái, em thấy chưa, người đàn ông này có gì đáng để cô thích đâu?” Lục Nam Phong bật cười chế giễu.

“Còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật, hình như cũng chỉ có thể nói vậy thôi, nói câu khác sợ rằng sẽ có lỗi với cảm nhận của người khác lắm.

Mặt mũi Cố Tỉ Thành u ám hơn một chút.

Sở Lạc Nhất vịn tay vào cửa xe, nhìn mấy người kia đang đối chất nhau, “Có đánh không, không đánh thì tôi phải đi đây.”

“Lão Cố, chúng ta cũng đánh bao nhiêu lần rồi, hay thế này đi, lần này chúng ta đổi một cách chơi khác, nếu cậu thắng, tôi tự sát, xe này là của cậu.”

“Tôi nhổ vào, lão Lục, tưởng ông đây không biết ý đồ của cậu à? Chiêu này ông đây từng dùng mấy năm trước rồi nhé, cậu không thấy cũ à?” Cố Tỉ Thành phì một tiếng, nắm lấy khẩu súng trong tay, “Muốn tặng thì đợi ông đây tự tay giết cậu rồi hẵng tặng. Cậu tự sát, ông đây không tin đâu.”

“Lão Cố, cậu nói vậy làm tình cảm chúng mình đi xuống lắm nhé, tình bằng hữu giường trên giường dưới đâu rồi?” Lục Nam Phong tiếp tục lôi cái mác tình cảm ra.

“Chúng ta còn có cái đó nữa hả?” Cố Tỉ Thành nói, anh đang tìm thời gian tấn công tốt nhất.

Sở Lạc Nhất vẫn đang bò rạp ở vị trí giữa nhìn hai người này, đối với hai người này, tình cảm bạn bè chắc chắn là sự tồn tại tai họa.

“Hê, hai người anh em giường trên giường dưới ơi, trời sắp sáng bảnh ra rồi, hai người định đấu võ mồm đến hết trận đấy à?” Sở Lạc Nhất chớp mắt lên tiếng nhắc nhở. Chủ yếu là bây giờ cô thực sự buồn ngủ lắm rồi, muốn chợp mắt một lát.

Cố Tỉ Thành: “...”

Lục Nam Phong: “...”

Sở Lạc Nhất chống cằm nhìn hai người, “Hay là thế này nhé, tôi đếm một hai ba, hai người cùng nhau...” Sở Lạc Nhất còn chưa dứt câu, phía sau đã truyền tới tiếng khởi động xe cùng với ánh đèn chói lòa nhức mắt.

Cố Tỉ Thành khẽ chửi đổng một tiếng, ra hiệu cho người của anh nhanh chóng rút lui, sau đó nổ súng lấy đầu một cấp dưới của Lục Nam Phong, kéo Sở Lạc Nhất nhanh chóng rời khỏi đó.

“Mẹ kiếp, Cố Tỉ Thành, cậu có thể nham hiểm hơn được nữa không?” Lục Nam Phong kêu ầm lên, chiếc xe phía trước đã dừng lại.

Sở Lạc Nhất mới loạng choạng một bước đã bị Cố Tỉ Thành kéo vào lùm cây bên đường, lẩn tránh mấy người phía sau đang đuổi tới.

Sở Lạc Nhất than một tiếng “ôi chao”, “Anh lại bị bao vây rồi.”

Trong mấy ngày hôm nay, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu, bây giờ họ bị vây đủ kiểu đủ cách, ai bảo mấy người này chạy tới hậu phương của quân địch cơ?

Mà quân Xanh thì vẫn chưa tới cứu viện.

Cố Tỉ Thành nhìn về phía cô bằng ánh mắt “chuyện này không phải rất bình thường à“. Sau khi đỡ cô lên một triền núi nhỏ, anh nhảy lên rồi dặn Tôm Hùm và Cua đánh lạc hướng mấy người kia, Bào Ngư và Rùa thì đi trước để thám thính.

Bốn người rời đi rồi, Cố Tỉ Thành sắp xếp cho Sở Lạc Nhất ở dưới một gốc cây to. Xong xuôi anh trèo lên cây, dùng ống nhòm nhìn ra xa.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đang nhìn gì thế?” Mỗi khi đến một nơi bị vây lại, Cố Tỉ Thành sẽ thăm dò một lần. Sở Lạc Nhất tò mò không biết anh đang tìm thứ gì.

Cố Tỉ Thành nhìn một lúc rồi cất ống nhòm đi, anh nhảy phắt từ trên cây xuống, “Bộ chỉ huy của quân Đỏ.”

Sở Lạc Nhất bỗng hiểu ra trong chốc lát, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Vậy anh tìm thấy chưa?”

Sau khi cất ống nhòm, Cố Tỉ Thành nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Nào nào nào, em giải thích cho anh nghe trước đã, thế nào gọi là còn nhỏ nên không hiểu chuyện? Thế nào là anh không đẹp trai bằng cậu ta?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3182: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (5)
Sở Lạc Nhất, “Anh trai ơi, đang trong thời gian diễn tập quân sự đó, anh không thể nghiêm túc một tí được hả?”

“Anh không phải anh trai em, anh trai em là người vừa đuổi tới đấy.” Cố Tỉ Thành bật cười thành tiếng.

Sở Lạc Nhất chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhìn Cố Tỉ Thành cúi người sờ bùn đất dưới chân.

“Sao thế, anh còn có thể chui xuống lòng đất nữa à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

“Cái này khó nói lắm.” Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy, xoa đầu cô, “Được rồi, em đi tìm anh trai em trước đi. Giờ đi theo anh khá nguy hiểm, ở bên cạnh anh trai em tương đối an toàn, hơn nữa còn có không ít tư liệu sống bình thường.”

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng biết tư liệu sống bên cạnh anh bất thường cỡ nào rồi hả, chẳng khác gì một bộ sách sử về chạy nạn.

Sở Lạc Nhất đang định nói gì đó, trên bầu trời bỗng vang lên chuông báo động hỗ trợ y tế. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đây là chuông báo động chỉ vang lên khi có chiến sĩ đột ngột xảy ra chuyện bất thường nghiêm trọng.

“Quân Đỏ hay quân Xanh?”

“Quân Xanh.”

Cố Tỉ Thành nói rồi, đi vượt qua người Sở Lạc Nhất, hướng về phía có chuông báo động.

Sở Lạc Nhất than một tiếng rồi vội vàng cắp tập tranh đuổi theo anh.

Chuông báo động vang lên ở gần chỗ họ, chứng tỏ người đó gặp bất trắc ở gần chỗ họ.

Sở Lạc Nhất đi theo Cố Tỉ Thành. Cô không thể không thừa nhận, đám người này biết chọn chỗ ghê, chỗ này đâu giống diễn tập quân sự chứ, giống huấn luyện bộ đội đặc chủng thì có, đến khu giao chiến cách đó không xa còn bình thường hơn.

Sở Lạc Nhất bước thấp bước cao đi theo Cố Tỉ Thành về phía đó. Nơi này gần đường cái, chiến sĩ bị thương đang nằm sấp dưới đất.

Cố Tỉ Thành bước tới đỡ người đó dậy, “Người anh em, người anh em, tỉnh lại nào.” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay thăm dò dưới mũi người đó, vẫn còn hơi thở, chỉ bị ngất đi thôi.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn lưng người đó và dấu chân trên mặt đất, “Có hổ.”

Sở Lạc Nhất nói xong, giọng cô cũng run rẩy hơn.

Ở nơi này mà xuất hiện hổ là một chuyện nguy hiểm mà không thể nào ngờ đến.

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Em chắc chứ?”

Sở Lạc Nhất chỉ tay vào dấu chân trên mặt đất cho anh xem, cùng với vết thương rách toác sau lưng chiến sĩ kia.

Cố Tỉ Thành cầm lấy tai nghe, trầm giọng nói, “Gọi bộ chỉ huy, gọi bộ chỉ huy.”

“Đây là bộ chỉ huy, đây là bộ chỉ huy, xin mời nói.”

“Trên núi xuất hiện hổ hoang dã, lập tức yêu cầu tất cả người trên núi rút lui.” Cố Tỉ Thành nói rồi, quay đầu nhìn về dãy núi.

Bộ chỉ huy nhận được tin tức, lập tức báo cáo lên Thủ trưởng.

Sắc mặt Thủ trưởng có vẻ trầm trọng, ông vội vàng qua đó, “Lập tức thông báo cho tất cả mọi người, rời khỏi khu vực tác chiến trên núi, liên lạc với tổng bộ chỉ huy để họ liên lạc với bộ chỉ huy bên phía quân Đỏ, tất cả nhân lực tập tức rút khỏi khu vực tác chiến trên núi.”

“Thủ trưởng, đội y tế đã lên núi rồi, ban nãy có tín hiệu yêu cầu cấp cứu.” Cảnh vệ bên cạnh vội vàng lên tiếng.

“Sao cơ?” Sắc mặt của thủ trưởng càng lúc càng khó coi, “Thông báo cho Sở Húc Ninh, lập tức đưa người về đây cho tôi.”

Cố Tỉ Thành quay đầu lại nhìn ngọn núi, sau đó đứng dậy, “Ở đây lát nữa sẽ có xe của quân Đỏ đi qua, em đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Anh đi đâu?” Sở Lạc Nhất vội nắm lấy tay anh.

“Trong núi vẫn còn không ít chiến ít đang ở khu vực tác chiến, anh bắt buộc phải đi giải quyết con thú đó.” Cố Tỉ Thành nói, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Sở Lạc Nhất, “Anh sẽ về mau thôi.”

Sở Lạc Nhất mím môi, nhìn Cố Tỉ Thành gạt tay mình ra, xoay người đi mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3183: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (6)
Cố Tỉ Thành của hiện tại không còn là Cố Tỉ Thành cà lơ phất phơ của ngày thường nữa.

Bây giờ, anh quan tâm tới tính mạng của các chiến sĩ ở khu vực tác chiến suốt cả dải núi này.

Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó quay đầu nhìn chiến sĩ đang nằm gục dưới đất.

Mặt trời ở phía xa xa đã nhô lên, bầu trời dần sáng rõ hơn.

Sở Lạc Nhất ngồi xổm xuống, xử lý qua tấm lưng máu thịt lẫn lộn của người chiến sĩ kia, “Anh không thể chết được, không thể nào chưa rơi vào tay địch mà đã chết dưới móng vuốt của thú rừng được.”

Trên núi, các chiến sĩ nhận được lệnh đã bắt đầu rút lui, nhưng ai mà biết ông hổ hoang dã trong truyền thuyết kia rốt cuộc đang ở đâu?

Đội ngũ y tế xuất phát lên núi có Chủ nhiệm khoa, một chiến sĩ mang hàm Thiếu úy hộ tống họ và Châu Thiên Thiên.

Thiếu úy kia nhận được tin tức, vội vàng nói, “Chủ nhiệm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức, tôi nhận được tin tức mới nhất, trong núi có hổ hoang dã.”

Chủ nhiệm khựng lại, “Hổ hoang dã? Đây là khu vực tác chiến cơ mà? Làm sao lại có thú dữ được?”

“Trước mắt vẫn chưa rõ, chúng ta bắt buộc phải đi ngay.” Thiếu úy kia nói xong, một tay cầm súng, cẩn trọng nhìn xung quanh.

Châu Thiên Thiên bật cười chế giễu, “Không phải chỉ là hổ hoang dã thôi sao? Sợ gì chứ? Lẽ nào chúng ta lại bỏ mặc chiến sĩ bị thương không cấp cứu?”

“Bác sĩ Châu, tôi hy vọng cô có thể phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Trong tay chúng tôi chỉ có đạn giấy dùng cho diễn tập quân sự, ít nhất trước mắt vẫn chưa có mấy người có thể tay không đấu cùng hổ.” Chiến sĩ Tthiếu úy kia quát to, “Giờ phải rút ngay lập tức.”

“Chúng tôi là quân y, không thể bỏ mặc bệnh nhân được.” Châu Thiên Thiên tiếp tục cố chấp với suy nghĩ của mình.

“Cấp trên nói rồi, người bị thương hiện giờ đã được tìm thấy rồi.” Thiếu úy nói rồi dẫn họ rời đi.

Châu Thiên Thiên hơi nheo mắt lại, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, Đoàn trưởng Cố vẫn còn ở trên núi.”

“Đoàn trưởng Cố không cần bác sĩ Châu phải bận tâm, bây giờ chúng ta phải lập tức rút lui.” Thiếu úy vừa nói xong, bên tai đã vang lên tiếng gầm của hổ, “Mau đi thôi, mau đi thôi!”

Chủ nhiệm khựng lại, “Mau rời khỏi nơi này.”

Tuy rằng Châu Thiên Thiên vẫn lo cho Cố Tỉ Thành, nhưng cô ta cũng biết lúc này thực sự rất nguy hiểm, họ bắt buộc phải rời khỏi đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Mặt trời lên cao, Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng đợi được xe của quân Đỏ. Cô chạy ra giữa đường, chặn chiếc xe đó lại.

Xe dừng lại, người bên trong mở cửa bước ra.

“Bánh Bao Đậu, em làm gì vậy?” Sở Lạc Ninh nhíu mày bước tới kéo tay cô, “Cố Tỉ Thành đâu, sao anh ta lại bỏ em ở đây?”

“Anh, anh mau đưa anh ấy vào bệnh viện gần nhất, em còn việc khác, em đi trước đây.” Sở Lạc Nhất chỉ về người đang nằm gục phía sau, sau đó lại chạy vào khu rừng.

“Bánh Bao Đậu.”

Sở Lạc Ninh gọi với theo cô, còn cảnh vệ của anh đã xuống xe đỡ người chiến sĩ đó lên, “Đội trưởng Sở.”

“Đưa lên xe đi.” Sở Lạc Ninh nói, bước tới nắm lấy cổ tay Sở Lạc Nhất, “Em đi đâu, toàn quân đã có lệnh, tất cả chiến sĩ trong khu vực tác chiến phải rút lui, em đi đâu hả?”

“Cố Tỉ Thành vẫn còn ở bên trong, trong tay anh ấy chỉ có đạn pháo giấy, em không yên tâm.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng đáp lại, “Em sẽ không có vấn đề gì đâu, em đảm bảo đó.”

“Bánh Bao Đậu, em đừng quậy nữa, để anh đi.”

Sở Lạc Nhất hất tay Sở Lạc Ninh ra.

“Anh, anh đưa người tới bệnh viện trước đi, muộn thêm chút nữa anh ấy sẽ mất mạng mất. Lần này bắt buộc phải để em đi. Em không thể để anh xảy ra chuyện gì được, nếu không chị Miên Miên phải làm sao đây? Anh yên tâm đi, trước giờ trưa em nhất định sẽ quay về.” Sở Lạc Nhất nói rồi đeo tập tranh lên lưng, chạy vào khu rừng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3184: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (7)
Sở Lạc Ninh thở dài, quay đầu nhìn cảnh vệ bên kia, cái người tên Cố Tỉ Thành này thật là, hút hết tâm trí của em gái anh vào anh ta rồi. Anh là anh trai mà nói thế nào cô cũng không nghe.

Diễn tập quân sự bắt buộc phải dừng lại, Sư Hạ Dương đè hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào từng hình ảnh trong các video, bởi vì tình huống đặc thù mà tất cả máy quay trong rừng của hai quân Xanh - Đỏ đã được sử dụng chung, nhưng hầu hết vẫn chưa thể xác định được vị trí của con hổ.

“Còn bao nhiêu người nữa chưa rút lui?”

“Báo cáo Thủ trưởng, quân ta vẫn còn ba mươi tư chiến sĩ chưa rút ra ngoài.”

Sư Hạ Dương siết chặt hai tay, đến cả người phía sau anh ta cũng không dám thở mạnh.

“Thủ trưởng, lúc này mà còn chưa rút ra thì sợ rằng đã vào sâu trong rừng rồi, chưa chắc trong chốc lát đã ra được.” Thiếu tướng đứng sau lên tiếng.

“Thông báo cho Lục Nam Phong, mang súng đạn thật tiến vào rừng, bắt buộc phải đưa tất cả mọi người rút ra an toàn.”

“Báo cáo thủ trưởng, đã phát hiện ra mục tiêu.” Nhân viên kỹ thuật bỗng nói to.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về đó, trong ba khung hình, có ba con hổ Đông Bắc xuất hiện.

Hẳn ba con!

Không phải chỉ một!

“Thủ trưởng...”

Sư Hạ Dương nhìn chằm chằm vào ba con hổ Đông Bắc trên màn hình, “Gửi vị trí cho Lục Nam Phong, Cố Tỉ Thành, Sở Húc Ninh.”

“Cố Tỉ Thành? Sở Húc Ninh?” Nhân viên kỹ thuật khựng lại, đó là người của quân Xanh mà, nhưng không nhận được câu trả lời của Sư Hạ Dương, cho nên đành phải nghe lời.

“Chuẩn bị máy bay trực thăng, đưa chiến sĩ rút lui bất cứ lúc nào.” Sư Hạ Dương nói, nhìn Sở Húc Ninh xuất hiện trên màn hình, anh chỉ có một mình.

Sư Hạ Dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, đó là người đàn ông mà con gái của anh luôn đặt trong tim.

Từ góc độ của một quân nhân, anh không thể phủ nhận, Sở Húc Ninh là một người lính giỏi. Nhưng từ góc độ của người làm cha, anh cũng phải thừa nhận, Sở Húc Ninh là người không đáng để giao phó cả một đời.

Bởi vì, tính mạng của Sở Húc Ninh luôn trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Dần dần, cả Lục Nam Phong, Cố Tỉ Thành và Sở Húc Ninh đều xuất hiện trong video ghi hình, rõ ràng ba người họ đi ba hướng khác nhau.

Mà người chưa rút lui bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, cũng có nghĩa là những người đó đã đi vào góc chết của máy quay.

“Thủ trưởng, ngài nhìn kìa.”

Sư Hạ Dương nhìn theo hướng chỉ của người đó, đúng lúc nhìn thấy Sở Lạc Nhất chạy vào tầm quay của camera.

“Nhất Nhất.” Sư Hạ Dương khựng lại, chộp lấy micro, “Sở Lạc Nhất, lập tức ra khỏi đó ngay.”

Bước chân của Sở Lạc Nhất khẽ dừng lại. Cô quay đầu nhìn cái loa buộc trên ngọn cây, khóe môi khẽ cong lên, sau đó quay người tiếp tục chạy vào trong.

“Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Nhất, cháu đứng lại ngay.” Sư Hạ Dương tức giận quát lên. Nếu như Sở Lạc Nhất có mệnh hệ gì, cả quân khu tham gia diễn tập sẽ phải chôn cùng con bé mất. Sư phụ của anh ta thương đứa con gái này cỡ nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết.

Sở Lạc Nhất vẫn quay lưng lại với camera, vẫy tay với họ, bước chân không hề dừng lại.

Âm thanh kia vang vọng trong khu rừng khiến tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ. Cố Tỉ Thành dựng lại, nhìn xung quanh. Quả nhiên cô nhóc không sợ chết kia tới rồi, lúc về anh sẽ tính sổ với cô.

Mà Châu Thiên Thiên cũng dừng lại, đến giờ họ vẫn chưa ra khỏi đó.

“Sở Lạc Nhất, đúng là chỉ biết gây rắc rối cho người khác.” Châu Thiên Thiên bật cười chế giễu. Nhưng tiếng cười của Châu Thiên Thiên vừa dứt, tiếng gầm gào của hổ đã vang lên xung quanh họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3185: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (8)
Thiếu úy kia kinh hoảng, vội vàng che chắn họ ở phía sau, lùi về một bước, nhìn con hổ bước ra từ sau gốc cây đại thụ.

Sắc mặt chủ nhiệm bỗng chốc trắng bệch. Châu Thiên Thiên cũng bay sạch hồn vía, vô thức trốn sau lưng Thiếu úy kia.

“Bác sĩ Châu có thời gian châm chọc người khác, chi bằng nghĩ xem phải giữ cái mạng mình như thế nào đi.” Thiếu úy nắm chặt khẩu súng trong tay, nhìn con hổ chậm rãi tới gần. Sự khinh bỉ anh dành cho Châu Thiên Thiên không chỉ một chút một ít đâu. Nếu không phải cô ta cứ lằng nhằng mãi không chịu đi thì giờ này họ đã xuống núi lâu rồi.

“Anh...”

“Tôi làm sao hả? Bác sĩ Châu dùng dằng không chịu xuống núi vì lý do gì chúng tôi biết rõ như lòng bàn tay. Bây giờ thì hay rồi, muốn đi cũng không đi nổi.” Thiếu úy kia lại lùi về sau, con hổ trước mặt cứ gầm gừ từng bước ép sát về phía họ.

Châu Thiên Thiên bị nói trúng tim đen, sắc mặt cô ta bỗng chốc tím tái như gan heo.

Trên trán Chủ nhiệm đã ròng ròng mồ hôi. Ông đang bước lùi về sau bỗng thấy có gì đó không ổn, quay phắt lại. Mà khi quay đầu lại, ông suýt nữa sợ đến mức tim gan ngừng đập, bởi vì sau lưng ông cũng có một con hổ Đông Bắc cùng kích cỡ với con trước mặt.

Chủ nhiệm nắm chặt dao phẫu thuật trong tay, thở mạnh.

“Chủ nhiệm, ông lùi sang phải đi.” Thiếu úy nói.

Chủ nhiệm cười khà khà, “Già rồi, già rồi, bây giờ không còn dứt khoát như năm đó nữa.”

Mà phòng chỉ huy nhìn thấy cảnh ấy qua màn hình lúc này đã đứng hết cả dậy, nhìn vào khung cảnh trước mắt.

“Chuẩn bị máy bay trực thăng, tập trung vào địa điểm đó, giết hổ cứu người.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

Các đội đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng để trực thăng đến được chỗ đó cũng cần ít nhất năm phút, con hổ chưa chắc đã cho họ thời gian năm phút đâu.

Tiếng gầm gừ của con hổ khiến vài người trong rừng nhanh chóng xác định được vị trí.

Sở Lạc Nhất là người đầu tiên đến đó. Cô là người cách chỗ đó gần nhất.

Nhưng khi Sở Lạc Nhất nhìn thấy người bị vây trong đó, cô kêu lên, “Bác sĩ Châu, trùng hợp ghê.”

Vị trí bây giờ khá bối rối, hai con hổ và ba người họ đứng ở ba góc, mà lúc này, Sở Lạc Nhất đang đứng phía sau một trong hai con hổ đó.

Châu Thiên Thiên nhìn thấy Sở Lạc Nhất, khuôn mặt cô ta bỗng chốc trở nên dữ tợn.

“Sở Lạc Nhất...” Châu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, “Loại cô chiêu con nhà giàu như cô ở đây làm gì? Bộ chỉ huy của quân Đỏ đang sốt ruột bảo cô quay về đấy.”

Sở Lạc Nhất dựa vào gốc cây, nhìn Châu Thiên Thiên với vẻ “vậy thì đã sao”, “Thế thì sao, sợ tôi phản bội quân Xanh à? Bà chị ơi, cô mù à, tôi trung lập, có liên quan gì tới quân Xanh đâu chứ?”

“Cô...”

“Tôi làm sao, tôi nói sai à?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt, “Bác sĩ Châu, tôi khuyên thật lòng, đừng nói gì cả, nếu không con hổ nghe xong thấy phiền thì sẽ không nể nang gì cô đâu.”

“Cán sự Sở, cô đừng nói mỉa móc nữa, mau rời khỏi đây đi.” Thiếu úy kia dở khóc dở cười, đến giờ phút này rồi mà hai người phụ nữ kia vẫn có tâm trí đùa nhau được.

Sở Lạc Nhất không có chức vụ gì nên lúc này được Thiếu úy gọi một tiếng cán sự cũng không hề sai.

Nhưng cô cứ đi như thế thì ban đầu còn tới đây làm gì?

“Tôi...”

“Grào...”

Tiếng của Sở Lạc Nhất và tiếng gầm của hổ cùng vang lên, hai con hổ đã bổ nhào về phía ba người họ.

“Này...” Sở Lạc Nhất quát một tiếng. Cô ném thẳng tập tranh sau lưng mình tới đó, một con hổ bị ném trúng lập tức chuyển hướng tấn công sang Sở Lạc Nhất. Một con hổ khác cũng bổ nhào tới Thiếu úy, đẩy Thiếu úy ngã vật xuống đất. Châu Thiên Thiên và Chủ nhiệm được Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong tới kịp lúc đẩy sang một bên, tránh được một kiếp nạn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3186: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (9)
“Tỉ Thành...” Châu Thiên Thiên vẫn còn hãi hùng, cất tiếng gọi người đang đỡ lấy mình.

Nhưng Cố Tỉ Thành chẳng buồn liếc cô ta một cái mà nhanh chóng chạy tới chỗ Sở Lạc Nhất. Lục Nam Phong dùng súng đạn giấy tấn công con hổ đang khống chế Thiếu úy kia, khiến con hổ phải thay đổi mục tiêu.

“Không cút đi còn ở đấy đợi bị ăn sống à?” Lục Nam Phong quát ầm lên, tránh né sự tấn công của hổ, “Mẹ kiếp, lão Cố, cậu kiếm đâu ra được con mẹ ngu đần thế.”

Châu Thiên Thiên nghe thấy lời Lục Nam Phong. Cô ta không rõ mình nên thấy căm hận hay sợ hãi, lẽ nào lần này trách cô ta sao?

Có phải cô ta gọi hổ tới đâu?

Châu Thiên Thiên nghĩ một cách bất bình như vậy.

Lúc này Sở Lạc Nhất đã bị hổ đè nghiến trên mặt đất. Cô đang dồn sức bóp chặt cổ con hổ, nhưng miệng của nó ở ngay bên cạnh mặt cô, thứ mùi đó gần như khiến cô chết sặc.

Cố Tỉ Thành đạp vào cơ thể của con hổ. Khi con hổ quay về phía mình, một bàn tay của anh nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất qua một bên.

Sở Lạc Nhất không biết Cố Tỉ Thành đã đạp mạnh tới cỡ nào. Cô chỉ biết con hổ to lớn dính một cước của anh mà loạng choạng mấy bước, còn cô gần như đã bị Cố Tỉ Thành hất ra xa ba mét.

Con hổ không hề cho họ thời gian để thở, đã nhào thẳng về phía Cố Tỉ Thành.

Sở Lạc Nhất lồm cồm bò dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ căng thẳng nhìn người đang giao chiến với hổ ở bên đó, cô cần nghĩ cách, nếu không họ sẽ chết hết ở đây.

“Tỉ Thành, Tỉ Thành...” Châu Thiên Thiên hét ầm lên. Cô ta chạy về phía Cố Tỉ Thành.

Sở Lạc Nhất nhìn Châu Thiên Thiên chạy tới đó mà chửi ầm lên, sao người phụ nữ này lại ngu ngốc thế nhỉ?

Bây giờ con hổ chỉ cần quay người lại thôi cũng đủ cắn chết cô ta ngay lập tức rồi, dù sao cô ta cũng không có được tốc độ và sức mạnh của Cố Tỉ Thành.

Thứ đàn bà ngu xuẩn.

Sở Lạc Nhất chạy tới, xô Châu Thiên Thiên ra, sau đó nhảy lên lưng con hổ, ghì chặt cổ của nó.

“Nhất Nhất, bỏ tay ra.” Cố Tỉ Thành hét lên. Lúc này con hổ đã bắt đầu hất mình rất mạnh, dường như chỉ một giây sau sẽ hất thẳng Sở Lạc Nhất xuống đất.

Sở Lạc Nhất ôm siết lấy cổ của con hổ, cánh tay bị ghìm đến mức đau đớn, nhưng cô nhất quyết không chịu bỏ tay ra, “Em không bỏ.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi đáp lời, nhìn vết máu trên cánh tay do móng vuốt của con hổ cắm vào, nếu như cô bỏ tay ra, Cố Tỉ Thành sẽ bị nó giẫm gãy cổ.

Cố Tỉ Thành siết lấy cổ của con hổ từ phía dưới, gần như dùng hết sức lực của cơ thể. Chỉ tiếc rằng da hổ quá dày, cho dù anh làm vậy cũng không thể bóp chết thứ thú dữ này được.

Sở Lạc Nhất cảm thấy toàn thân đau đớn. Cô không có tâm trạng để nhìn xem con hổ phía sau thế nào rồi, bây giờ cô chỉ thấy người phụ nữ tên Châu Thiên Thiên kia thực sự quá...

“Mẹ kiếp đồ ngu độn, lấy dao phẫu thuật ra, cô cầm dao mở hộp sọ ra xem não cô có phát triển đầy đủ không?” Sở Lạc Nhất quát ầm lên.

Châu Thiên Thiên khựng lại, không biết Sở Lạc Nhất đang nói ai.

“Ôi mẹ kiếp, Châu Thiên Thiên cô định hại chết ai đấy hả? Lấy dao phẫu thuật ra.” Sở Lạc Nhất nói, cô đã bị con hổ hất ra ngoài hai mét rồi.

Sở Lạc Nhất khẽ rên một tiếng, cú ngã này khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như sắp bật ra ngoài, đau chết đi được. Trong khoảnh khắc Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, con hổ tức giận đã gầm gào bổ nhào về phía cô.

“Nhất Nhất...” Cố Tỉ Thành thét lên, đứng dậy và di chuyển tới bên cạnh Sở Lạc Nhất bằng tốc độ mà người khác không nhìn thấy được, cuộn chặt nắm đấm vung thật mạnh vào đầu con hổ.

Sở Lạc Nhất đột ngột nhắm mắt lại, lần này cô hoàn toàn không tránh được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3187: Ngày như thế này, thích hợp làm việc khác (10)
Cú đấm của Cố Tỉ Thành đã dùng đến sức mạnh vượt xa thể lực của anh.

Con hổ bị đấm trúng, cơ thể nghiêng lệch về một bên.

Cố Tỉ Thành đưa tay kéo Sở Lạc Nhất dậy, cú đấm đó dường như đã đấm vỡ cả xương tay của anh.

Thân thể con hổ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhanh chóng đứng vững lại, tiếp tục tấn công về phía họ lần nữa.

Cố Tỉ Thành đẩy Sở Lạc Nhất tránh ra, sau đó nhanh chóng lật người nhảy lên lưng con hổ.

Sở Lạc Nhất nhìn mu bàn tay Cố Tỉ Thành rướm máu tươi, vết máu bên trên dính cả bùn đất, vì dồn sức quá mức mà hình như phần da trên mu bàn tay anh đã rách toạc ra.

Sở Lạc Nhất nhẫn nhịn đau trên cơ thể, sải bước thật dài đến bên cạnh Châu Thiên Thiên, thô lỗ giằng ba lô trên lưng cô ta xuống.

“Sở Lạc Nhất, cô làm gì đấy?”

“Mẹ kiếp, đồ ngu, muốn sống thì ngậm cái miệng của cô vào.” Sở Lạc Nhất nói rồi, tìm thấy dao phẫu thuật, trực tiếp dứ dứ trước mặt cô ta.

Người và hổ ở bên kia tiếp tục giao chiến, thể lực của Cố Tỉ Thành sắp cạn kiệt.

Sở Lạc Nhất nắm lấy dao phẫu thuật trong tay. Khi Cố Tỉ Thành ra sức kéo ngược cổ của con hổ ra sau khiến con hổ ngửa đầu lên, Sở Lạc Nhất trượt thẳng tới đó, cầm con dao phẫu thuật, xuyên qua hai chân trước đang giơ lên của con hổ, máu tươi nóng rẫy bắn thẳng lên mặt cô.

“Grào...” Một tiếng gào khản đặc vang lên, Cố Tỉ Thành bị hất mạnh ra xa.

“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất không đứng dậy nổi bò thẳng bằng tứ chi tới chỗ Cố Tỉ Thành, dùng bàn tay đau đến mức không cử động được đỡ Cố Tỉ Thành dậy.

Đầu óc Cố Tỉ Thành đã hơi mơ hồ. Anh phải hoàn hồn một lúc mới siết lấy bàn tay của Sở Lạc Nhất, nhìn con hổ ngã lăn ra đất chống chịu cơn đau đớn tột cùng ở cách đó không xa, trên không trung có những giọt máu văng lên tung tóe.

Cố Tỉ Thành chưa kịp buông lỏng cảnh giác. Anh nắm chặt con dao phẫu thuật gần như đã biến dạng trong tay, đứng dậy, đi về một hướng khác, lúc này Lục Nam Phong vẫn đang giao chiến với con hổ còn lại. Chàng Thiếu úy kia đã “vinh dự” bị cắn xé một bên vai. Chủ nhiệm đang giúp anh ta trị thương, cho nên bấy giờ Lục Nam Phong cũng không cầm cự được nữa.

Sở Lạc Nhất vật vã bò dậy, sau đó kéo lấy cây kẹp giá vẽ của mình, ngẫm nghĩ một hồi lại đặt xuống, sau đó nhặt một viên đá có cạnh sắc ở dưới đất lên, bước từng bước khó khăn về phía Lục Nam Phong.

Con hổ đã cắn lấy đùi của Lục Nam Phong, anh ta đang ấn mạnh đầu của con hổ xuống để nó không xé toác đùi mình ra.

Sau khi Cố Tỉ Thành bước tới đó, Lục Nam Phong ngẩng đầu nhìn anh, “Không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, khi chúng ta liên thủ một lần nữa, lại phải đối đầu với thứ thú hoang này.”

Cố Tỉ Thành quỳ bên cạnh anh ta, nhìn Lục Nam Phong, “Lục Nam Phong, mẹ kiếp, cậu theo đuổi ông đây bao nhiêu năm không thấy mệt à? Cậu đi lên nhờ vào bản lĩnh, ông đây có động kinh đâu mà phải nhường cậu hả. Con mẹ nó cậu không chỉnh chết ông đây đã là tốt lắm rồi.”

“Mẹ kiếp cậu nói gì lắm thế, đùi tôi sắp tàn tật rồi đây!” Lục Nam Phong quát ầm lên.

Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ cong lên, sau đó nắm chặt lấy dao phẫu thuật trong tay.

Sở Lạc Nhất nắm chặt hòn đá sắc lẻm, nhìn chằm chằm bàn tay Cố Tỉ Thành không hề chớp mắt. Khi anh giơ tay lên, cô đột ngột nhấc tay lên dồn sức đập mạnh hòn đá vào mông của con hổ.

Cùng lúc đó, Lục Nam Phong đột nhiên buông tay ra, vì đau đớn ở phía đuôi nên con hổ phải há miệng ra gầm lên một tiếng, Lục Nam Phong lăn qua một bên, mà Cố Tỉ Thành cũng cắt cổ con hổ ngay lúc ấy.

Máu tươi lại bắn ra tứ phía, lần này Sở Lạc Nhất nằm gục xuống đã không thể đứng lên được nữa.

Ban nãy chỉ cần động tác của một người trong số họ chậm một chút thì có lẽ cả ba đều chết rồi.

Cũng may, sự ăn ý giữa Cố Tỉ Thành và Lục Nam Phong, người khác không thể có được.

Cố Tỉ Thành ném con dao đã hoàn toàn dị dạng trong tay mình đi. Anh nhào tới đỡ Sở Lạc Nhất, “Nhất Nhất.”

Sở Lạc Nhất khổ sở nhấc người dậy, tựa vào lòng anh, “Bỗng dưng được làm Võ Tòng một lần, cảm giác toàn thân như sắp tàn luôn rồi vậy.”

Cố Tỉ Thành dở khóc dở cười hôn lên trán cô, nhưng đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng hổ gầm gừ.

Cơ thể Sở Lạc Nhất đột ngột căng lên, giọng cô không ngừng run rẩy, “Ba con?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3188: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (1)
Nhưng bây giờ họ đã là tàn binh bại tướng rồi, phải đánh lại thế nào đây?

Sở Lạc Nhất bỏ cuộc.

“Cắn chết em đi, em không muốn động đậy nữa.” Sở Lạc Nhất đạp đạp hai chân xong cũng thôi giãy giụa.

Cố Tỉ Thành đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô, tỏ ý bảo cô bình tĩnh.

Bởi vì theo tin tức mà họ nhận được, đúng là có ba con hổ trong rừng.

Cho nên con hổ bây giờ mới xuất hiện chắc là con thứ ba.

Chân của Lục Nam Phong không bị con hổ ban nãy cắn xe, nhưng vẫn có vài vết máu dính trên đó, trông rất đáng sợ.

Chủ nhiệm xử lý xong vết thương cho Thiếu úy, lại nhanh chóng xử lý vết thương trên đùi cho Lục Nam Phong.

Mà lúc này, Châu Thiên Thiên vẫn còn đứng đờ đẫn một bên.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Châu Thiên Thiên đứng bên đó. Cô vô cùng tán thành với câu nói của Lục Nam Phong, đây là thứ thầm mến thầm yêu mà Cố Tỉ Thành đào đâu ra không biết, ngu ngốc tới mức người ta giận sôi gan.

Chắc vì cảm nhận được ánh mắt của Sở Lạc Nhất nên Châu Thiên Thiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đánh giá của Sở Lạc Nhất.

Châu Thiên Thiên khựng lại, cô ta vội vàng chạy tới, “Tỉ Thành, cậu không sao chứ?” Châu Thiên Thiên hỏi một cách thân thiết.

Sở Lạc Nhất tặng cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ vô cùng rõ ràng. Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng thì họ đã bị con hổ ăn gọn từ lâu rồi, biết chưa hả?

Con hổ thứ ba ngửi thấy mùi máu tanh mới chạy tới. Con hổ này trông còn to hơn hai con đã chết ban nãy.

Cố Tỉ Thành đỡ Sở Lạc Nhất ngồi dậy, sau đó đưa tay siết chặt lấy con dao phẫu thuật đã không còn dùng được nữa.

Châu Thiên Thiên nhìn thứ quái vật đồ sộ lại xuất hiện một lần nữa, khuôn mặt chưa khôi phục được tí huyết sắc nào của cô ta bấy giờ trắng như trong suốt luôn.

“Châu Thiên Thiên, cô là heo à, qua đó giúp người.” Sở Lạc Nhất gọi to, thậm chí còn thò chân ra đạp cho Châu Thiên Thiên một cái, ra hiệu cho cô ta qua đó đỡ Thiếu úy vẫn còn ngồi dưới gốc cây kia dậy.

“Sở Lạc Nhất, cô làm cái gì đấy?” Châu Thiên Thiên đột nhiên bị Sở Lạc Nhất đạp cho một cái, lửa giận bốc lên, gọi thẳng tên cô ra.

Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật, cô chỉ muốn nói, thứ đàn bà ngu xuẩn này.

Sở Lạc Nhất buông Cố Tỉ Thành ra, lết tấm thân đầy thương tích đi về phía vị Thiếu úy kia, cố gắng đỡ Thiếu úy dậy, “Còn đi được không?” Cánh tay và chân của Thiếu úy ít nhiều cũng bị con hổ kia cắn xé, cho nên lúc này từ trên xuống dưới toàn là vết thương.

“Có thể.” Thiếu úy kiên trì nói.

Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, đỡ anh dậy rồi nhìn con hổ đang nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá, hoặc đang tìm xem cắn ai thì tốt hơn.

Châu Thiên Thiên nhìn thấy động tác của Sở Lạc Nhất thì khựng lại, sau đó vô thức nhìn về phía Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta. Trước kia có lẽ vì nghĩ cô ta chỉ là một quân y nên thể lực không tốt lắm, bây giờ xem ra tố chất tâm lý của cô ta cũng không đủ qua cửa, nhất là thái độ của cô ta đối với đồng đội khiến người khác thất vọng đến cùng cực.

“Tỉ Thành, mình...” Châu Thiên Thiên nhìn thái độ lạnh lùng của Cố Tỉ Thành, lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất và chàng Thiếu úy kia, trong lòng hận Sở Lạc Nhất thêm vài phần, rõ ràng cô có thể nói thẳng ra cô muốn cô ta làm gì cơ mà.

Bây giờ thì hay rồi, Cố Tỉ Thành nhất định sẽ cảm thấy cô ta là người không biết giúp đỡ đồng đội.

Toàn là do Sở Lạc Nhất kia cố ý hại cô ta!

Nhất định là như vậy.

Trên đầu có tiếng máy bay trực thăng quanh quẩn, đội cứu viện đã đến rồi.

Nhưng khả năng máy bay trực thăng tìm được chỗ hạ cánh ở nơi này không lớn. Thậm chí ở nơi rừng rập um tùm thế này, có nổ súng cũng chưa chắc đã trúng, thậm chí còn có khả năng chọc giận con hổ.

Cho nên, cho dù đội cứu viện đã đến, họ vẫn còn vấn đề nan giải phía trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3189: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (2)
Sở Lạc Nhất đỡ Thiếu úy, nhìn con hổ cách đó không xa.

Cố Tỉ Thành đưa tay sờ chóp mũi mình, “Chủ nhiệm, Nhất Nhất, hai người đỡ họ rút lui tới nơi trực thăng hạ cánh đi.” Cố Tỉ Thành nói, ánh mắt anh vẫn ghim chặt vào con hổ đang gầm gừ kia.

Lục Nam Phong được Chủ nhiệm đỡ dậy, một tay anh ta quàng qua vai của Chủ nhiệm, “Người bên trên, không biết đường ném một khẩu súng xuống à? Còn định xem Võ Tòng đánh hổ miễn phí hả?”

Lục Nam Phong vừa dứt lời, bên trên đã ném một khẩu súng xuống.

Sở Lạc Nhất: “...”

Ơ thế các anh trai, các anh định ở trên đó xem kịch hay thật đấy à?

Lục Nam Phong khẽ chửi thề một tiếng, đám người này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Khẩu súng đó được vứt xuống vị trí nằm giữa họ và con hổ, bên trên vọng xuống một giọng nói rất gợi đòn, “Xin lỗi nhé, trượt tay.”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Em là em gái ruột anh đấy! Em gái ruột đấy!” Sở Lạc Nhất tức giận, “Anh định để em cho hổ ăn thịt hả?”

“Không đâu, có bị ăn thịt cũng là cậu ta chứ, dù sao cậu ta không có nổi năng lực bảo vệ em, chẳng bằng nhét vào miệng con hổ.” Sở Lạc Ninh mỉm cười nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn người ngồi trên máy bay trực thăng. Người anh vợ này, quả nhiên độc địa hơn người anh vợ thứ hai nhiều lắm.

Cho nên, muốn lấy được vợ anh, không chỉ cần đẹp trai để người mẹ vợ mê trai của anh được ngắm cho no mắt, còn phải chịu đựng tốt, lì đòn, để ông ba vợ tương lai kia thu nhận làm đệ tử. Ngoài ra, còn phải đủ thông minh, nếu không sẽ không qua được cửa ải của anh vợ thứ hai. Còn nữa, phải có thực lực, ít nhất phải đánh đấm tầm cỡ xử gọn ba con hổ, nếu không anh Cả của vợ sẽ nhét anh vào miệng hổ.

Nhà vợ của anh, ngoài cô vợ nhỏ của anh ra, không có ai dễ chọc vào.

“Này, mấy người kia, lên đây được chưa? Tôi thấy con thú kia nổi giận là chuyện của vài phút nữa thôi đấy.” Sở Lạc Ninh phấn khích nói.

Sở Lạc Nhất mặt mũi sầm sì nghe ông anh cả nhà mình nói. Ông anh này, sở thích quái đản vẫn y như lúc trước.

Khẩu súng kia ở ngay trước mặt con hổ, lấy kiểu gì đây?

Mà người của toàn bộ tư lệnh cũng đang bóp trán, thằng nhóc này đang làm gì vậy? Không biết tình cảnh hiện giờ nghiêm trọng thế nào sao?

“Cô gái đeo cây kẹp giá vẽ kia là Sở Lạc Nhất à?” Thượng tướng của bộ tư lệnh nhìn Sở Lạc Nhất trong màn hình. Ông hơi nghiêng đầu nhìn phó tướng bên cạnh.

“Vâng, là cháu ngoại của Thủy lão, là viên minh châu trong lòng bàn tay Sở Ninh Dực.” Phó tướng nói, “Lúc trước thường xuyên tới bộ tư lệnh chơi, từ ngày Thủy lão về hưu mới không đến nữa.”

Vị Thượng tướng kia vừa được điều động tới thành phố A, cho nên không biết nhiều về Sở Lạc Nhất.

“Con gái của Sở Ninh Dực à, thế cô gái lúc trước nổ súng ở Malaysia là ai?” Thượng tướng đột ngột hỏi.

“Sư Niệm, con gái độc nhất của Trung tướng Sư Hạ Dương.” Phó tướng lại trả lời.

“Ồ...” Thượng tướng gật đầu hài lòng, “Nhưng tôi nghe nói Trung tướng Sư Hạ Dương chưa từng kết hôn mà.”

Phó tướng hơi cúi đầu, không nói gì nữa, đây là bí mật mà ai cũng biết, còn biết rằng có một ngôi sao là dì của Sư Niệm, cũng chưa kết hôn, nghe nói vẫn luôn đợi Sư Hạ Dương.

“Hai cô bé này đều là nhân tài đấy, chưa nghĩ tới việc lôi kéo họ à?” Thượng tướng tò mò hỏi.

“Đã nghĩ tới rồi, nhưng bị họ từ chối hết, hơn nữa con trai lớn của Sở Ninh Dực - Sở Lạc Ninh, đã là nhân tài ưu tú của quân ta rồi.” Phó tướng giải thích.

Thượng tướng gật đầu, tiếp tục xem xét hoàn cảnh bên kia. “Thật tiếc cho một hạt giống tốt.”
 
Top