Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3190: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (3)
Phó tướng hơi cúi đầu, nhưng mà người ta không muốn, ai còn nói gì được?

Lúc này con hổ đã hết sạch kiên nhẫn, bắt đầu tấn công.

Mục tiêu là bên Sở Lạc Nhất, với tốc độ cực kỳ nhanh.

Sở Lạc Nhất vô thức đỡ Thiếu úy lùi về sau. Đúng lúc này, Cố Tỉ Thành lăn tới nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, trước khi con hổ bổ nhào lên người Sở Lạc Nhất đã nổ súng.

“Đoàng...”

Tiếng súng vang lên làm kinh động chim chóc trong khu rừng.

Sở Lạc Nhất nhìn con hổ bỗng nhiên dừng khựng trước mặt mình, lúc này tim gan cô sắp nhảy ra hết ra ngoài rồi đó, biết không hả?

Cũng may, cũng may, suýt nữa thì cô “được” con hổ ăn mất rồi.

Ba con hổ hoàn toàn bị xử gọn, phòng chỉ huy và bộ tư lệnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mối tai họa đe dọa an toàn của họ đã được giải quyết. Bộ tư lệnh ra lệnh phong tỏa ngọn núi, diệt trừ tai họa, bắt buộc phải loại bỏ hết những nguy hiểm có thể vẫn còn ở đó, tránh gây ra thương vong sau này.

Mà ở ranh giới của khu vực diễn tập, một chiếc Rolls-Royce đã đỗ ở đó ba ngày rồi. Phía sau còn có một chiếc xe tải rất lớn với những chiếc lồng sắt trống trơn.

“Bạch gia, ba con hổ Đông Bắc đều bị Cố Tỉ Thành xử lý rồi.” Người bên cạnh nói.

“Cố Tỉ Thành.”" Bạch Hoành khẽ nhắc lại cái tên này, khóe miệng khẽ cong lên, có vẻ như tất cả đều nằm trong dự tính của hắn ta.

“Bây giờ làm thế nào ạ?”

“Cố Tỉ Thành bị thương, có lẽ sẽ rút ra khỏi lần diễn tập quân sự này trước, chúng ta có thể về Rome đợi màn kịch hay bắt đầu rồi.” Bạch Hoành nhếch miệng nói, “À phải rồi, còn nữa, con bé Kiều Vi Nhã kia gần đây trông có vẻ hạnh phúc đấy, kiếm chút việc cho nó đi.”

“Vâng.” Người đó nhìn Bạch Hoành kéo cửa xe lên, sau đó mới đi vòng qua xe để vào ghế lái.

Trong rừng, những người bị thương đã được đưa lên trực thăng.

Cố Tỉ Thành ngồi xổm xuống kiểm tra mấy con hổ Đông Bắc đột nhiên xuất hiện kia. Anh tìm thấy thứ anh cần ở tai chúng.

Sở Lạc Nhất bước tới đứng sau lưng anh, quan sát động tác của anh, “Anh đang tìm gì vậy?”

Cố Tỉ Thành ra hiệu cho cô nhìn thấy nhúm lông hơi ngả trắng trên tai hổ. Sở Lạc Nhất nhìn thấy rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành, cô nói với vẻ khó tin, “Đây là, dấu vết của bảng số hiệu trong sở thú.”

“Xem ra có người cố ý đưa hổ tới đây.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng lên vỗ vỗ tay, “Xem ra có người không đợi được muốn ép anh rút khỏi lần diễn tập này rồi.”

“Hửm?” Sở Lạc Nhất khựng lại, không thể hiểu được lời anh nói, muốn anh rút khỏi lần diễn tập quân sự này?

Cố Tỉ Thành không giải thích nhiều, anh chỉ xoa đầu cô, dẫn cô rời khỏi đó.

Trừ Châu Thiên Thiên không hề bị thương ra, những người còn lại ít nhiều đều bị thương. Đến cả Chủ nhiệm cũng bị hàm răng sắc nhọn của con hổ quẹt cho một vết to vì cứu Thiếu úy.

Cho nên, trên trực thăng, khi tất cả mọi người chằng chịt thương tích. Người duy nhất bình an vô sự là Châu Thiên Thiên bỗng trở thành một câu chuyện cười.

“Ôi chao, đây chính là bác sĩ Châu trong truyền thuyết đó hả, năng lực tự bảo vệ mình mạnh ghê nha.” Sở Lạc Ninh nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay và trên cổ Sở Lạc Nhất, cộng thêm vết thương trên mặt, giọng điệu mỉa mai này đã cho thấy anh thực sự không thể nào nhẫn nhịn nữa.

Châu Thiên Thiên khựng lại, bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu, dùng bàn tay ướt đầm đìa máu của mình nắm lấy tay Sở Lạc Nhất. Đối với hành vi của Châu Thiên Thiên, ngoài sự khinh thường ra, anh không thể cho cô ta cảm xúc nào khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3191: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (4)
Ánh mắt của chủ nhiệm nhìn Châu Thiên Thiên cũng có vài phần không vui. Ông không ngờ rằng Châu Thiên Thiên thiếu can đảm đén thế. Chuyện lớn như vậy, với thái độ của Châu Thiên Thiên đã đủ để cho cô ta rời khỏi bệnh viện dã chiến rồi.

Mà quan trọng nhất, Sở Lạc Nhất cũng không phải đứa ngốc. Cô biết rõ rằng, tại sao khi Cố Tỉ Thành chưa tới mà con hổ đã đột ngột tấn công, là vì Châu Thiên Thiên đã làm hành động gì đó trong vô thức, thu hút sự tấn công của con hổ.

Sở Lạc Nhất tựa vào vai Cố Tỉ Thành, trong ánh mắt cô nhìn người phụ nữ đối diện có phần lạnh lẽo.

Châu Thiên Thiên bất ngờ chạm phải ánh mắt của Sở Lạc Nhất. Sự châm chọc trong đó khiến cô ta không khỏi phải nhìn đi chỗ khác.

Sở Lạc Nhất xì một tiếng, sau đó tiếp tục tựa vào vai Cố Tỉ Thành, nhắm mắt lại, “Người làm gì cũng có trời xanh đang nhìn, quả báo chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Sở Lạc Nhất dứt lời, nỗi sợ trong lòng Châu Thiên Thiên càng dâng cao hơn.

Máy bay trực thăng hạ xuống một bệnh viện quân khu gần nhất, ngoài Châu Thiên Thiên ra, tất cả đều được đưa vào phòng điều trị.

Châu Thiên Thiên đứng ngoài cửa cứ đi tới đi lui.

Sở Lạc Ninh dựa người vào tường nhìn Châu Thiên Thiên cứ đi đi lại lại. Anh thản nhiên nói, “Bác sĩ Châu, sao cô căng thẳng thế, toát hết cả mồ hôi rồi kìa.”

Cơ thể Châu Thiên Thiên đột ngột run lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Ninh, giận dữ gào lên, “Ai run chứ, tôi chỉ lo cho Cố Tỉ Thành thôi.”

“Ôi chu choa, lo cho em rể tôi á? Thế thì không cần đâu, em gái tôi vẫn còn ở trong đó kia kìa, cô nói thử xem?” Sở Lạc Ninh nói với vẻ cười cợt, sau đó lại gần Châu Thiên Thiên, “Chuyện lần này, tốt nhất cô nên mong rằng nó không liên quan gì tới cô, nếu không thì...”

Châu Thiên Thiên vô thức lùi về sau.

Sở Lạc Ninh cũng lùi về một bước. Anh nhìn Châu Thiên Thiên với ý cười lạnh như băng, “Nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái này thôi. Con bé là cục cưng của cả nhà, cho nên, Châu Thiên Thiên, từ bây giờ trở đi cô nên cầu nguyện cho mình đi.”

Cũng may họ chỉ bị thương ngoài da, chỉ có mức độ nặng nhẹ khác nhau, hai tay Cố Tỉ Thành được băng thành cái chưng, bác sĩ đề nghị Cố Tỉ Thành đi chiếu chụp, bởi vì bác sĩ nghi ngờ anh đã bị gãy xương tay rồi.

Có lẽ vì bị đau quá lâu nên bây giờ Cố Tỉ Thành không còn cảm giác gì nữa.

“Không cần phải hù nhau như vậy, không nghiêm trọng thế đâu.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

“Không được, bắt buộc phải đi.” Sở Lạc Nhất cưỡng ép lôi Cố Tỉ Thành ra ngoài.

Lục Nam Phong nhướng mày, nhìn đi, kiếm vợ làm gì, chỉ thêm một người quản lý mà thôi.

Nhưng tại sao anh ta lại thấy có một người quản lý mình cũng rất tốt nhỉ.

Vì phải chiếu chụp nên lâu hơn một chút. Sở Lạc Nhất nhận được tin, Sở Húc Ninh vẫn còn ở trong rừng, vì Dương Giai sau khi tiến vào rừng vẫn chưa được tìm thấy.

Hai người ngồi bên ngoài phòng chụp CT đợi phim. Sở Lạc Nhất hừ lạnh thành tiếng, “Người đàn bà đó tốt nhất nên bị con hổ cắn chết luôn đi, coi như thay trời hành đạo. Không biết làm sao mà Lữ đoàn của anh nhiều hạng người cực phẩm thế nhỉ?”

Cố Tỉ Thành hoàn toàn ngồi không cũng trúng đạn.

“Chuyện Dương Giai em nói vậy là vì Sư Niệm à?” Cố Tỉ Thành hỏi.

“Nếu không thì sao?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới chuyện trước kia đã thấy máu nóng bốc lên đầu, “Cô ta đã làm những gì, cô ta biết rõ nhất.”

Cố Tỉ Thành cảm thấy, thực ra họ cũng biết rõ lắm.

Nhưng vì không có chứng cứ, nên không làm gì được.

Vậy phải xem Sở Húc Ninh định xử lý Dương Giai như thế nào, những người như họ không có quyền lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3192: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (5)
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức tới xù cả lông lên. Anh vuốt tóc cô như an ủi, cô ngốc này vẫn còn đang kích động lắm đây.

“Dương Giai làm gì, bản thân cô ta hiểu rõ, bọn anh cũng hiểu rất rõ. Nhưng không có chứng cứ xác thực thì cho dù là Sở Húc Ninh cũng đâu làm gì được cô ta?” Cố Tỉ Thành nói, “Hơn nữa, em cũng biết, chuyện này không lớn đến mức không thể xử lý được, cô ta chỉ xúi giục người khác tạo tin đồn, mà những tin đồn đó không gây hại quá nhiều tới quân doanh, cho nên quân doanh cũng không xử lý chuyện này như xử lý chuyện lớn, cùng lắm chỉ điều động cô ta đi chỗ khác thôi.”

Sở Lạc Nhất cúi đầu nắn ngón tay mình, “Đáng ra nên điều đi chỗ khác từ lâu rồi. Anh Sở Húc Ninh cũng có lỗi, đã biết lòng dạ Dương Giai từ lâu, sao vẫn giữ cô ta bên cạnh?”

“Bởi vì không để tâm mà, bình thường cũng không nghĩ đến, tất nhiên sẽ không để ý rằng trong quân doanh còn sự tồn tại của dạng người như thế.” Cố Tỉ Thành lúc này đang nói đỡ cho Sở Húc Ninh, “Đây là hai khái niệm khác nhau, em không thể trộn lẫn vào được.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn Cố Tỉ Thành bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Dù sao đàn ông các anh cũng như nhau cả thôi.”

“Hầy, sao lại lôi cả anh vào thế này, anh chưa làm gì đâu nhé.” Cố Tỉ Thành vội vàng nói, “Câu ban nãy, em có thể coi như hoàn toàn không nghe thấy, vậy đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh Húc Ninh có được người bạn như thế này, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?

Cố Tỉ Thành không hề thấy mình làm vậy có gì không đúng. Người anh em của anh cũng sẽ đồng ý với anh thôi, dù sao không có gì quan trọng hơn vợ mình mà.

Bác sĩ cầm phim chụp bước ra, nhìn Cố Tỉ Thành rồi nói, “Xương tay có vết nứt nhỏ, nhưng không thành vấn đề quá lớn, thời gian tới cẩn thận một chút, đừng dồn sức quá, từ từ sẽ tự hồi phục.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Sở Lạc Nhất mới hoàn toàn yên tâm. Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bàn tay quấn băng trắng của anh, lo lắng hỏi: “Vậy anh còn tiếp tục tham gia diễn tập quân sự nữa không?”

“Tại sao lại không? Càng có người muốn đuổi anh đi, anh càng phải bám trụ lại!” Cố Tỉ Thành nói rất hùng hồn. Anh không thích phối hợp với những kẻ đó như vậy đấy, anh cứ thích đi ngược lại như vậy đấy.

Sở Lạc Nhất nhìn anh mà cười tít cả mắt. Cô thích một Cố Tỉ Thành xấu xa như này.

Trên người Sở Lạc Nhất cũng rất nhiều vết bầm xanh xanh tím tím. Cố Tỉ Thành ép cô phải nghỉ ngơi một tuần mới có thể tiếp tục theo chân đoàn diễn tập.

Sở Lạc Nhất nghĩ tới việc phải chỉnh sửa những bức họa trước đó nên đồng ý luôn.

“Nghe lời thế, có âm mưu gì hả?” Cố Tỉ Thành đứng dậy nhìn Sở Lạc Nhất. Anh nói như có điều cần suy nghĩ.

Sở Lạc Nhất ném thẳng cho anh một cái trợn mắt, “Dạng đàn ông như anh, không thể nghĩ tốt cho người ta một chút nào hết, sớm muộn gì cũng có bệnh tâm lý!” Sở Lạc Nhất nói rồi đi về phía trước.

Cố Tỉ Thành sờ sờ đầu mũi mình, đi theo cô.

Tâm lý của anh rất ổn đó nha.

Khi hai người quay về phòng cấp cứu, Lục Nam Phong đã được tới phòng bệnh thường, vết thương bị hổ cắn trên đùi đã được xử lý cẩn thận, nhưng muốn xuống giường đi lại được, e rằng cần thêm một thời gian nữa.

Cố Tỉ Thành nhìn Lục Nam Phong nằm trên giường bệnh, bật cười chế giễu rồi mới nói, “Phương pháp lười biếng trốn việc của cậu không tệ nhỉ, xem này.”

Lục Nam Phong nhìn Cố Tỉ Thành mà mặt mũi tối sầm lại, “Tôi không đi thì cậu cứ cười trộm đi, nghe nói bạn gái quen qua mạng của cậu cũng không đi hả, vừa khéo có thể bầu bạn cùng tôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3193: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (6)
Sở Lạc Nhất thầm cảm thấy vui sướng. Ban nãy chính anh nói để cô ở lại đây nhé, cho nên lúc này Sở Lạc Nhất rất muốn biết, “Anh đẹp trai, có thấy như tự tát vào mặt mình không?”

Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn vợ mình bằng ánh mắt “em trật tự đi”, sau đó lại nhìn về phía Lục Nam Phong, “Đừng nghĩ quá nhiều, cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong bệnh viện đi, cô ấy sẽ về quân doanh nghỉ ngơi, không liên quan gì tới cậu đâu.”

Lục Nam Phong nhìn Sở Lạc Nhất, chậc chậc vài tiếng, “Nhìn đi, cậu ta không quan tâm sức khỏe của cô chút nào đâu. Cô thành ra thế này rồi mà cậu ta còn bảo cô về, đúng là chẳng quan tâm cô chút nào cả.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Lục Nam Phong với vẻ vô tội, “Tôi không giống ai đó, bị con hổ tợp cho một phát, tại sao phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi nhỉ. Tất nhiên vì muốn ở bên cạnh anh đẹp trai nhà tôi rồi.”

Sở Lạc Nhất là ai chứ, cô không phải dạng vừa đâu.

Trời to, đất cũng to, nhiệm vụ bảo vệ anh đẹp trai nhà mình vẫn to nhất.

Cho nên, lúc này Lục Nam Phong hoàn toàn cứng họng.

Tâm trạng Cố Tỉ Thành vô cùng vui vẻ. Anh đưa tay ôm lấy Sở Lạc Nhất, thản nhiên nói, “Trông có vẻ không chết được, chúng ta đi thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi dẫn Sở Lạc Nhất đi thẳng.

Lục Nam Phong nhìn theo bóng lưng họ rời đi, có cảm giác bất lực. Người đàn ông này tính cách xấu xa, quả nhiên tìm được một cô vợ còn xấu xa hơn. Hai người này đúng là một đôi trời sinh.

“Này...” Khi Cố Tỉ Thành ra đến cửa, Lục Nam Phong đột nhiên gọi to, thấy Cố Tỉ Thành quay đầu lại mới nói, “Còn một chuyện nữa mà tôi quên nói cho cậu biết, một ngày trước khi diễn tập chính thức bắt đầu, khi quân của bên chúng tôi đi thám thính tình hình đã phát hiện một số dấu chân, chỗ đó vợ cậu biết đấy, chắc cậu cũng biết, có thời gian thì qua xem thử đi.”

Cố Tỉ Thành nghe lời Lục Nam Phong nói, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Tôi biết rồi, nhưng với hành động xứng tầm cầm thú của cậu, kết quả bây giờ chính là quả báo dành cho cậu đấy.”

“Cút đi, nghe cậu nói chuyện phiền cả lòng.” Lục Nam Phong cầm hoa quả trên bàn ném tới chỗ Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu, đưa vợ mình phắn thẳng.

Hai người ra khỏi bệnh viện, Châu Thiên Thiên vẫn còn chờ ở cửa.

Lúc này đang là lúc mặt trời lên đến đỉnh, tuy rằng không nóng bức như mùa hè, nhưng vẫn có ánh sáng chói mắt.

Sở Lạc Nhất ôm cánh tay Cố Tỉ Thành đi ra. Khi nhìn thấy Châu Thiên Thiên, cô đổi sắc mặt. Chỉ cần người phụ nữ này xuất hiện sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, cho nên Sở Lạc Nhất đôi lúc vô cùng ghét bỏ cô ta.

Châu Thiên Thiên thấy họ bước ra, cô ta vội vàng bước tới nhưng tự động làm lơ Sở Lạc Nhất.

Cố Tỉ Thành vỗ vỗ vai Sở Lạc Nhất, bảo cô lên xe đợi anh.

Sở Lạc Nhất gật đầu, nhận lấy chìa khóa mà Cố Tỉ Thành đưa cho, đi về phía chiếc xe.

Châu Thiên Thiên hiếm hoi có được lúc thu lại vẻ cạo ngạo của mình. Cô ta đứng bên cạnh Cố Tỉ Thành với vẻ ấm ức, “Tỉ Thành, lúc đó mình thật sự quá sợ. Sở Lạc Nhất hung dữ như thế, mình thật sự không hiểu cô ấy bảo mình làm gì.”

Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Châu Thiên Thiên, nghe hết lời cô ta nói mới hỏi lại, “Châu Thiên Thiên, lúc đó cô còn cần người ta ra lệnh cho cô phải làm gì à? Cô ấy mười tám, nhỏ hơn cô hẳn tám tuổi, cô còn cần một đứa trẻ nhỏ hơn cô tám tuổi dịu dàng nhắc nhở cô phải làm gì vào lúc nguy cấp à?”

Châu Thiên Thiên nghẹn họng vì câu nói thẳng thừng của Cố Tỉ Thành, hai mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.

“Tỉ Thành, mình thật sự...” Châu Thiên Thiên vội vàng giải thích.

“Cô không cần giải thích gì với tôi, Châu Thiên Thiên, cô cũng không cần phải so bì bản thân với Nhất Nhất đâu, bởi vì... cô không xứng.” Cố Tỉ Thành nói rồi lướt qua người cô ta đi thẳng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3194: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (7)
Châu Thiên Thiên nghe lời Cố Tỉ Thành nói mà sững cả người.

Khi Cố Tỉ Thành bước tới, anh thấy Sở Lạc Nhất đã ngồi vào ghế lái.

Sở Lạc Nhất hất cằm ra hiệu cho anh ngồi vào ghế phụ. Cố Tỉ Thành nhướng mày, anh vòng qua đầu xe, mở cửa bước vào.

“Coi anh là người tàn tật à?” Cố Tỉ Thành đóng cửa xe lại rồi hỏi.

Sở Lạc Nhất đưa tay cài đai an toàn giúp anh, sau đó vỗ vỗ lên vai anh, “Chị gái cứ ngồi ngoan nhé, anh đây sẽ lái xe đưa chị về.”

Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một tiếng, nhìn cô khởi động xe.

***

Tổng bộ tập đoàn Sở Thị ở thành phố A.

Sở Lạc Duy đang theo Sở Ninh Dực mở cuộc họp tổng kết hàng tháng, cho nên lúc này Kiều Vi Nhã chỉ có thể ở văn phòng chơi một mình.

Tuy rằng mỗi tuần Sở Lạc Duy chỉ đến công ty một hai lần, nhưng phòng làm việc của cậu luôn được quét dọn sạch sẽ, ngay sát bên cạnh phòng làm việc dành cho Chủ tịch của Sở Ninh Dực.

Thư ký bước vào đưa bánh ngọt cho cô, “Tổng giám đốc vừa dặn, có lẽ cô Kiều phải đợi ở đây một lát.” Thư ký nói rồi nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang đeo một cái kính thật to.

Trông như một học sinh lại có thể khiến Tổng giám đốc của họ giữ chặt trong lòng, chỉ vì cuộc họp đột nhiên phải kéo dài hơn dự tính mà Tổng giám đốc dặn riêng cô phải đi mua ít bánh ngọt về, hơn nữa đến cả cửa hàng cũng phải do Sở Lạc Duy chọn, cho phép cô lái xe ra ngoài mua bánh ngọt cho cô ấy trong giờ làm việc.

“Cảm ơn chị.” Kiều Vi Nhã cảm ơn, cầm miếng bánh ngọt lên, nhìn thấy thương hiệu quen thuộc, nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng tâm trạng của cô ấy.

Thư ký bước ra ngoài, ra tới cửa còn quay đầu lại nhìn cô gái trong phòng làm việc.

“Haizz, lúc nào Tổng giám đốc cũng lạnh như tiền, cho dù đối diện với cô Kiều cũng không thấy cười. Nhưng mỗi một hành động của cậu ấy cũng có thể nhìn ra được cậu ấy rất quan tâm tới cô Kiều, ngưỡng mộ cô Kiều thật đấy.” Tuy rằng Chủ tịch rất lạnh lùng, nhưng mỗi lần vợ anh đến, họ vẫn thấy được sự thay đổi rõ rệt của Chủ tịch.

“Thanh mai trúc mã mà, lẽ nào cô không thấy Tổng giám đốc và cô Kiều đứng bên nhau, không có người thứ ba nào chen vào được sao?” Một thư ký khác ôm tập văn kiện nói vậy. Cô ấy còn phải đưa tài liệu cho Chủ tịch và những người khác.

Vài người thư ký đưa mắt nhìn nhau rồi mỗi người làm việc của mình.

Kiều Vi Nhã vừa ăn bánh ngọt vừa đọc tạp chí trên bàn, trong tạp chí có tin tức mới nhất của Sư Niệm, chẳng có gì khác ngoài chuyện kiện tụng, thật hiếm có lần Sở Thị thừa nhận, bồi thường mất ba mươi triệu.

Kiều Vi Nhã nhìn văn phong của bài viết đó với vẻ tò mò, không ai dám nói xấu Sở Thị một cách công khai, chỉ nói rằng, Sở Thị trả giá cho sự tự cao tự đại của Sư Niệm, phần sau viết Sở Thị đã không còn trọng dụng Sư Niệm nữa.

Kiều Vi Nhã bật cười chế giễu, không tỏ thái độ gì thêm, sau đó lật trang sau xem tiếp.

[Tái hiện kỳ quan thế giới, đảo Kim Cương của nước M yên ắng nhiều năm đột ngột có núi lửa phun trào]

Kiều Vi Nhã khựng lại khi nhìn thấy đảo Kim Cương trong tiêu đề đó.

Hiện tại đảo Kim Cương vẫn đứng tên Kiều Vi Nhã, nhưng trước khi cô đủ mười tám tuổi, Phong Phong là người giám hộ.

Cho nên, khi nhìn thấy đảo Kim Cương, Kiều Vi Nhã cũng để tâm hơn một chút, bỏ miếng bánh ngọt xuống, cầm quyển tạp chí lên, đọc bài báo bên dưới.

Những năm gần đây cô cũng tới đảo Kim Cương mấy lần. Vì chuyện năm đó mà hòn đảo đã hoang vắng nhiều năm, hơn nữa nơi đó không hề có núi lửa.

Lẽ nào địa chất thay đổi nên có miệng núi lửa xuất hiện sao?

Hình ảnh minh họa bên dưới là tấm ảnh núi lửa phun trào do vệ tinh chụp được, hình như một mảng rực lửa thật.

Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên, gọi vào số của Phong Phong.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3195: Anh đẹp trai nhà giàu tự tát bôm bốp lên mặt mình (8)
Lúc này Phong Phong đang ở bên ngoài trường đợi con trai tan học, nghe nói chiều thứ sáu các giáo viên có cuộc họp nên các học sinh được nghỉ cuối tuần sớm.

“Ba, ba nhìn thấy tin tức chưa? Họ nói rằng đảo Kim Cương xuất hiện núi lửa hoạt động.” Kiều Vi Nhã vẫn đang nhìn hình ảnh trên tạp chí.

Phong Phong khẽ nhướng mày, sau đó cầm điện thoại thoát khỏi màn hình cuộc gọi, lên mạng tìm tin tức mới, sau khi thấy rồi mới nói, “Ba vừa thấy rồi, làm sao thế?”

“Đảo Kim Cương làm sao lại xuất hiện núi lửa được?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi.

Nằm giữa đại dương, địa hình biến đổi nên xuất hiện núi lửa cũng bình thường thôi.” Phong Phong nói, thấy con trai mình đeo cặp sách đi ra, anh ấn còi, “Sao đột nhiên con lại quan tâm đến đảo Kim Cương thế.”

“Có đâu, tự dưng con nhìn thấy thôi, dù sao cũng là địa bàn của con mà, bây giờ bị nham thạch nuốt hết rồi, con phải bồi thường bao nhiêu đây?” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên, dù sao con người là vậy mà, sẽ quan tâm thứ gì đó thuộc sở hữu của mình hơn một chút!

Phong Phong nghe con gái nói chuyện, anh ngoái đầu nhìn con trai một cái. Khi Phong Tỉ Triệt mở cửa xe phía sau, anh nhìn thằng bé bỏ cặp sách ra, đóng cửa xe lại, “Con ở đâu? Ba qua đón con, đúng lúc thằng nhóc khốn kiếp Phong Tỉ Triệt hôm nay tan học sớm.”

“Ba, ba đang tự mắng mình là ông già khốn kiếp đấy à?” Phong Tỉ Triệt bất mãn hừ một tiếng, nằm thẳng ra hàng ghế sau.

“Được thôi, con đang ở Sở Thị nè, hôm nay Sở Lạc Duy tới công ty họp.” Kiều Vi Nhã rồi gập quyển tạp chí trong tay lại.

Sau khi con gái nói vậy, Phong Phong khựng lại, sắc mặt anh bỗng chốc không còn dễ chịu nữa.

“Nó đi họp, con đi theo nó từ sáng tới tối làm gì hả?” Quả nhiên con gái lớn chưa gả cho người ta đã như bát nước hắt đi.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, “Vậy con phải làm gì?”

Phong Phong nghẹn lời, đây là một câu hỏi hay, quan trọng nhất là con gái anh còn hỏi rất thản nhiên.

“Ba, chị con được anh Hai nuôi lớn đó, không liên quan gì tới ba đâu.” Phong Tỉ Triệt ở phía sau vắt chân chữ ngũ giục lái xe nhà mình nhanh chóng khởi động xe.

Phong Phong: “...”

Tại sao năm đó anh lại muốn sinh thằng nhỏ này nhỉ?

Phong Phong khởi động xe, anh quay đầu liếc nhìn con trai mình bằng ánh mắt không thân thiện gì, “Bây giờ ba qua đón con đây.”

Kiều Vi Nhã nhìn cuộc gọi bị ba mình ngắt giữa chừng. Ba ơi, sao tự dưng ba lại nóng nảy quá vậy?

Kiều Vi Nhã chưa kịp bỏ điện thoại xuống đã cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo từ cửa thổi vào. Cô ngẩng đầu lên đã thấy bạn trai mới nhậm chức của mình đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.

“Sao thế? Ánh mắt kia có ý gì?” Kiều Vi Nhã đặt điện thoại xuống, nhìn người đang đi tới gần mình.

Sở Lạc Duy đến gần cô, hơi cúi người xuống, hai tay chống lên phần lưng ghế sofa hai bên đầu cô.

Dồn sofa à?

Kiều Vi Nhã trợn mắt nhìn cậu, “Này này này, cậu thiếu niên, làm gì đó?”

Sở Lạc Duy cúi đầu cụng trán mình vào trán cô, “Tôi họp một tí thôi mà cậu đã bán mình luôn rồi à?”

Kiều Vi Nhã đưa tay đẩy cậu ra, khoảng cách này khiến người ta thấy ngộp thở, “Ai tự bán mình chứ, đó là ba tôi mà. Nếu ở thời cổ đại thì trước khi kết hôn tôi không biết cậu là ai đâu, biết chưa hả?”

Sở Lạc Duy bị đẩy ra cũng không kiên trì nữa. Dù sao cách cô quá gần, cậu cũng khó tự kiềm chế, nhất là sau khi quan hệ của họ mới phá băng.

“Đặt vào thời cổ đại thì cậu như thế này không lớn nổi đâu.” Sở Lạc Duy bật cười chế giễu.

Kiều Vi Nhã: “...”

Đối đáp giỏi lắm!

Cậu Hai, cậu chắc chắn rằng tôi là bạn gái cậu chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3196: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (1)
“Sao tôi không lớn được chứ, một cô gái đẹp như tôi phải vào cung làm hoàng hậu đấy.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng phản bác.

Sở Lạc Duy nhìn cô gái nhảy dựng lên sofa bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trong lòng cậu lại đang suy tính đối phó với người ba vợ tương lai đang trên đường tới đây. Ba vợ không hề nhìn ra điểm tốt của cậu.

“Cỡ cậu mà đòi làm hoàng hậu? Với đấu đá trong cung cậu không sống nổi đến ngày thứ hai đâu, bớt bớt đi.” Sở Lạc Duy nói rồi đặt tập văn kiện trong tay xuống, sau đó ngồi xuống sofa.

Kiều Vi Nhã kẹp cổ cậu từ đằng sau, hung dữ nói, “Cậu như thế này không sợ ra đường bị đánh cho vài trận hả?”

“Ai dám?” Sở Lạc Duy điềm nhiên nói, quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, nhưng không hất tay cô ra, “Ba cậu tới đây làm gì?”

“Hôm nay thằng nhóc Phong Tỉ Triệt được về sớm, ba tôi đến đón tôi thôi.” Kiều Vi Nhã thấy cậu không có phản ứng gì, mà cô kẹp cổ cậu cũng đã mệt, cho nên buông cổ cậu ra.

Sở Lạc Duy thấy cô đi vào phòng nghỉ, lại quay đầu nhìn cửa phòng làm việc.

Em vợ cậu được tan học sớm cũng là nguyên nhân để ba vợ đón vợ cậu về?

Ba vợ thân yêu, lý do của ba được lắm!

Kiều Vi Nhã thu dọn đồ đạc, cầm cặp sách của mình đi ra ngoài.

“Không ăn trưa cùng tôi à?” Cậu Hai không vui rồi nhé, đã giờ trưa rồi, cô ngốc này lại chạy mất.

“Tự ăn đi nha, hay là bảo anh Sở Vi ăn cùng cậu đi.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt trả lời, tâm tình tốt chưa từng có.

Sở Lạc Duy: “...”

Cậu có bạn gái cơ mà, tại sao phải ăn trưa cùng một chàng trai khác.

“Kiều Vi Nhã, ba cậu mới gọi một cuộc điện thoại cậu đã chạy theo ông ấy rồi hả?” Sở Lạc Duy nói với vẻ không vui.

Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy, nghĩ một lúc rồi nói, “Lẽ nào cần tới hai câu? Thực ra lúc đó ba tôi đã nói hẳn ba câu.”

Sở Lạc Duy lại cứng họng, cô ngốc này nói chuyện đúng là chỉ khiến người ta tức chết.

“Hơn nữa, đó là ba tôi, lẽ nào tôi phải vì cậu mà bỏ rơi ba tôi? Đùa kiểu quốc tế gì vậy!” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, đeo cặp sách đi ra ngoài.

Sắc mặt Sở Lạc Duy càng ngày càng khó coi.

Bởi vì trong lòng Kiều Vi Nhã, dường như địa vị của cậu vẫn như lúc trước.

Tuy rằng địa vị của ba trong lòng con gái luôn rất cao, nhưng cậu Hai nhà họ Sở thấy bất bình. Rõ ràng cô ngốc này được cậu nuôi lớn cơ mà. Cậu mới vừa là ba vừa là chồng đó biết chưa hả?

“Tiểu Bất Điểm, cậu đứng lại cho tôi.” Sở Lạc Duy đứng bật dậy.

Kiều Vi Nhã đi tới cửa, nghe thấy lời cậu nói, quay đầu nhìn lại, lè lưỡi làm mặt xấu với cậu, không hề có ý định đứng lại.

Sở Lạc Duy: “...”

Cho nên lần này cậu phải thua ba vợ mình?

Làm sao có thể thế được!

Kiều Vi Nhã xuống thang máy, ra khỏi công ty, đang đứng ở cửa, Phong Phong đã lái xe tới, nhìn thấy Kiều Vi Nhã đứng ở cửa, anh bèn dừng xe lại.

Kiều Vi Nhã đưa tay mở cửa xe, cúi người bước vào.

Phong Phong nhướng mày nhìn cô, “Sao thế, hôm nay Sở Lạc Duy không đi theo con à?”

“Cậu ấy bận lắm, hôm nay là lúc cậu ấy bận nhất.” Kiều Vi Nhã nói rồi cởi cặp sách ra, ném ra phía sau.

“Ui da, chị định ném chết em trai ruột của chị đấy à? Thứ chị gái độc ác!” Phong Tỉ Triệt hung hăng nói vậy, sau đó ném cái cặp đã đập vào người cậu qua một bên.

Kiều Vi Nhã xì một tiếng, cúi đầu thắt dây an toàn, không hề nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích nặng nề của ba mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3197: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (2)
Phong Phong thực sự cảm thấy bản thân bị đả kích quá nặng nề. Con gái anh ra ngoài là vì hôm nay Sở Lạc Duy thực sự rất bận, cho nên con gái anh vì lo cho Sở Lạc Duy mới ra ngoài!

Đây là tín hiệu mà con gái nhà anh cho anh!

Cho nên lúc này trái tim Phong Phong như vỡ nát!

“Ăn gì đây?” Phong Phong khởi động xe, không muốn ở đây thêm nữa. Ai mà biết được lát nữa thằng nhóc kia có chạy ra tranh người với anh không, cho nên cách tốt nhất là nhanh chóng chạy thôi.

“Đến khu hải sản, ăn một bữa hải sản thật to.” Phong Tỉ Triệt kêu ầm lên.

Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn thằng em trai đang nằm bò trên ghế, thản nhiên nói, “Có hỏi em đâu, hỏi chị cơ mà!”

“Xí...” Phong Tỉ Triệt khinh bỉ, sau đó lại nhìn Phong Phong, “Ba ơi, đi ăn hải sản nha.”

“Nghe lời chị con!” Phong Phong nói thẳng.

Phong Tỉ Triệt: “...”

Chắc cậu được ba cậu nhặt về rồi.

Kiều Vi Nhã bật cười ha hả, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn Sở Lạc Duy gửi đến.

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Trưa nay tôi ăn gì?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Tôi là mẹ cậu hả, cậu thích ăn gì thì ăn cái đó chứ?]

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Câu vừa nãy tôi đã chụp lại màn hình gửi cho ba tôi rồi, tôi thấy cậu muốn làm mẹ tôi thì khó lắm.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng:...]

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Còn một chuyện nữa, chiều nay Sư Niệm có buổi họp báo với phóng viên để giải thích về chuyện kiện tụng, cậu có muốn đến xem không.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xem gì cơ? Bên công ty đã bồi thường rồi cơ mà?]

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Xem ba mươi triệu kia biến thành một trăm triệu như thế nào.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cậu cố ý!]

Kiều Vi Nhã tức giận nhìn màn hình, lúc trước sao cậu không nói tới chuyện họp báo này, bây giờ cô ra ngoài rồi mới nói?

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Sao tôi lại cố ý được, do cậu cứ khăng khăng đòi đi đấy chứ, trách tôi chắc?]

Kiều Vi Nhã: “...”

Thứ bánh bao rau nham hiểm, quá nham hiểm, quá quá nham hiểm!

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không xem, không xem, không xem đấy!]

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Đáng tiếc thật.]

Kiều Vi Nhã hừ hừ nhìn câu nói rõ ràng “nghĩ một đằng nghĩ một nẻo kia”, hằm hằm cất điện thoại đi.

Phong Phong cúi đầu liếc nhìn điện thoại của cô rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, “Sở Lạc Duy à?”

“Đúng vậy, cái bánh bao rau kia thật đáng ghét, cậu ta bảo chiều nay mở họp báo nói về chuyện kiện tụng của chị Sư Niệm.” Kiều Vi Nhã phẫn nộ.

“Nếu không thì sao, con nghĩ Sở Thị sẽ tiến hành một cuộc mua bán lỗ vốn sao, ba mươi triệu đối với Sở Thị không đáng kể gì, nhưng cục tức ấy không phải thứ ba mươi triệu mua được đâu.” Phong Phong bật cười chế nhạo, đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi sai sai, “Con nói vậy có ý gì? Chiều nay con không ở bên ba nữa à?”

Kiều Vi Nhã chớp mắt, rồi lại chớp mắt, “Chuyện của chị Niệm Niệm, lẽ nào con không nên đi xem sao ạ?”

Phong Phong: “...”

Thằng nhóc khốn kiếp chắc chắn cố ý làm vậy, nếu không thì sớm không mở, muộn không mở, cứ phải mở họp báo vào lúc này làm gì?

“Được thôi, nếu đã vậy, ba cũng đi cùng con, dù sao Niệm Niệm cũng gọi ba một tiếng ba nuôi.” Phong Phong nói thẳng.

“Vâng.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt lại.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ai đi với cậu đâu, ba tôi cũng đi nhé, lêu lêu lêu...]

Sở Lạc Duy đang cầm cơm trưa mà ban nãy Sở Vi mua tới, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Vi Nhã, cậu khựng lại.

Sở Vi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Sao thế?”

“Không sao!” Sở Lạc Duy nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cậu cảm thấy... đau răng!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3198: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (3)
Phong Phong đưa hai chị em đến khu hải sản, bởi vì thân phận đặc thù của Phong Phong nên họ đi lối dành cho nhân viên.

Sau khi vào, Phong Tỉ Triệt và Kiều Vi Nhã tranh nhau menu.

“Phong Tỉ Triệt, đưa cho chị con đi, phải biết nhường chị chứ.” Phong Phong nói thẳng.

“Đúng vậy.” Kiều Vi Nhã đưa tay cướp lấy menu, còn làm mặt xấu với em trai.

Phong Tỉ Triệt: “...”

“Ba, ba nói thật đi, con là con của mẹ với người đàn ông khác phải không?” Phong Tỉ Triệt phẫn hận nói.

“Ôi, cùng lắm con chỉ là con nhặt thôi, đừng có bôi xấu mẹ con.” Phong Phong đưa tay gõ lên đầu con trai mình.

Phong Tỉ Triệt càng uất hận hơn, nếu không phải lúc trước mẹ cậu từng cho cậu xem video ông già kia nóng ruột đến phát điên ở bên ngoài khi cậu ra đời thì cậu thực sự nghi ngờ ông ba này là đồ giả đó.

Tâm trạng Kiều Vi Nhã rất vui vẻ, tiếp tục gọi món.

Phong Tỉ Triệt nằm bò ra bàn.

“Con nhớ mẹ con rồi, bao giờ mẹ con mới về?”

Phong Phong khựng lại, rót một cốc trà đặt bên cạnh Phong Tỉ Triệt, nghĩ nghĩ, vợ anh cũng đi lâu lắm rồi.

Dù sao Phong Tỉ Triệt vẫn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, cho nên lúc này bị ba ruột và chị gái bắt nạt, ấm ức đến sắp khóc.

Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn em trai đang nằm bò trên bàn, nghĩ lại thì lâu lắm rồi cô cũng không gặp mẹ, mới đưa tay vỗ lên đầu em trai, “Cũng đâu phải lần đầu, hết đợt diễn tập quân sự này mẹ về thôi mà?”

Kiều Vi Nhã gọi món xong, cô giúp Phong Tỉ Triệt gọi một phần bánh ngọt.

“Tại sao mẹ hay đi ra ngoài thế, mẹ nuôi có vậy đâu!” Phong Tỉ Triệt khẽ kêu lên.

Phong Phong cúi đầu nhìn con trai, đưa tay kéo thằng bé tới bên cạnh mình, bế nó ngồi lên đùi mình, “Mẹ con có trách nhiệm của mẹ con.”

“Nhưng mà...” Phong Tỉ Triệt còn đang định nói gì đó, sau cùng cúi đầu, quật cường không chịu mở miệng nữa.

“Em là con trai mà sao nói nhiều thế?” Kiều Vi Nhã đưa tay gõ lên đầu thằng bé, “Ai mà chẳng được gửi nuôi chứ.”

Phong Phong nghe con gái nói vậy, khựng lại, cúi đầu nhìn con trai đang rầu rĩ của mình.

Gửi nuôi!

Hai đứa con của anh gần như luôn gửi nuôi ở nhà họ Sở, nuôi đến khi lớn.

Thực ra nghĩ lại, anh kiếm nhiều tiền như vậy rốt cuộc để làm gì?

Giành giải Oscar mấy lần rồi, những kiểu nhân vật mà mình muốn diễn cũng diễn gần đủ hết rồi, thực sự còn cần phải tiếp tục đi trên con đường này sao?

Món ăn được mang lên, Phong Phong đặt con trai xuống, vào chính khoảnh khắc ấy, anh đã quyết định một chuyện rất quan trọng.

Chiều nay vừa vặn có thể công bố luôn.

Thuận tiện, có lẽ, còn có thể thắng cái bánh bao rau kia một ván, dường như, cũng không có gì không tốt!

“Ăn đi, sau này sẽ không để hai đứa phải sống nhờ nhà người khác nữa.” Phong Phong nói rồi cầm một con tôm to bóc vỏ cho bọn trẻ.

Kiều Vi Nhã và Phong Tỉ Triệt ồ lên một tiếng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Phong Phong.

Phong Phong không giải thích gì nữa. Anh bỏ con tôm đã lột sạch vỏ vào bát của con trai.

“Thật ạ? Sau này ba có thể ở nhà ạ?” Còn về phần mẹ, thằng bé không dám đòi hỏi cao sang.

Phong Phong thấy con trai mình vui vẻ, “Ăn đi, lát nữa còn đi gặp chị Niệm Niệm của con.”

“Oh yeah.” Phong Tỉ Triệt vui lắm, ăn uống cũng nhanh nhẹn hơn.

Kiều Vi Nhã cắn đầu đũa nhìn Phong Phong, cứ cảm thấy ba cô có chuyện gì đó giấu hai chị em.

“Ba, ban nãy chúng con không có ý gì khác đâu.” Kiều Vi Nhã lên tiếng.

Phong Phong bật cười, ra hiệu cho cô mau ăn cơm, chuyện này anh đã quyết, sẽ không hối hận, chỉ không biết George có tức chết vì anh không thôi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3199: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (4)
Họp báo sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều.

Lúc đó Sở Lạc Duy gọi điện thoại cho Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã chỉ nói cô và ba cô đang trên đường đến đó rồi.

Sở Lạc Duy khựng lại, không nói gì đã ngắt máy.

Sở Vi xử lý xong tất cả mọi thứ, quay đầu lại nhìn Sở Lạc Duy đang không vui, “Sao thế? Ba vợ cậu đến không phải là chuyện tốt à?”

“Chuyện tốt?” Sở Lạc Duy hừ một tiếng, cậu thật sự không thấy ba vợ mình đến là chuyện tốt lành gì đâu.

Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn, ba vợ luôn có thành kiến với cậu. Hơn nữa cậu cũng không thích ba vợ mình vì ông ấy luôn cố gắng giành Tiểu Bất Điểm với cậu.

Sở Vi khẽ cười, “Đi thôi, Sư Niệm tới rồi.”

Sở Lạc Duy đáp lời, bỏ điện thoại xuống, đi ra ngoài.

Hội trường được sắp xếp trên tầng mười tám của tòa cao ốc Sở Thị, có sảnh lớn chứa được vài trăm người, mà lần này Sở Thị cũng mời không ít đại diện truyền thông.

Khi Sư Niệm được chị Tám dẫn tới, phóng viên đã ngồi kín hậu trường. Thấy Sư Niệm bước vào, tất cả kích động đứng hết lên.

Sư Niệm khẽ cong môi. Cô dựa vào cánh cửa hậu trường nhìn chị Tám, “Có biết em ghét cái giới này lúc nào nhất không? Chính là lúc này đây.”

Chị Tám khựng lại, quay đầu nhìn Sư Niệm.

Hôm nay cô không trang điểm, thậm chí trên người còn có mùi dầu mỡ, bởi vì cô vừa được đón từ trường dạy nấu ăn về.

“Sư Niệm.”

“Đi thôi.” Sư Niệm nói rồi, đứng thẳng người, bước tới, đi ra cùng với Sở Lạc Duy.

Ở hội trường có bảo vệ giữ gìn trật tự. Sau khi họ đi vào, Sư Niệm ngồi ở vị trí chính giữa, Sở Lạc Duy ngồi bên cạnh cô, bên phải của cô là chị Tám.

“Gần đây hình như tôi rất nổi tiếng, nhưng không phải do tôi mua tít báo đâu nhé, các bạn cũng nên nhường chỗ cho diễn viên chính trong bộ phim mới của công ty chúng tôi lên trang đầu với, đừng túm chặt lấy tôi như vậy.” Sư Niệm mỉm cười nói.

Nhưng người được nhắc tới ở đây là ai, mọi người đều biết cả.

Cho nên trợ lý của Cổ Nguyệt ở trong hậu trường nghe tới câu này lập tức tỏ vẻ không vui, “Cô ấy có ý gì vậy? Đang chê em không nổi tiếng bằng cô ấy sao?”

Nơi Cổ Nguyệt đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy cô gái đang ngồi ở bên đó, bàn tay buông hờ bên người của cô ta khẽ siết lại.

“Cô Triệu, về lần kiện tụng này, tại sao cô không chịu xuất hiện?”

“Cô Triệu, cô thấy sao về việc cô Cổ Nguyệt muốn thay thế cô trở thành át chủ bài của Sở Thị?”

...

“Át chủ bài của Sở Thị?” Sư Niệm đột nhiên lên tiếng, hiển nhiên là để trả lời câu hỏi này, “Nếu tôi nhớ không nhầm, át chủ bài của Sở Thị luôn là ảnh hậu Triệu Uyển Uyển, biến thành tôi từ bao giờ thế?”

Sư Niệm nói xong, người phóng viên kia khựng lại.

“Hơn nữa, đến hiện tại, tôi có thể chịu trách nhiệm với câu nói của mình rằng, không một ai có thể thay thế được vị trí của Triệu Uyển Uyển ở Sở Thị nói riêng và giới giải trí nói chung.” Sư Niệm nghiêm túc nói, “Cho nên, lần sau muốn hỏi, nhất định phải hỏi rõ.”

Những người bên dưới cũng yên tĩnh hơn. Có lẽ, họ thực sự sợ mình sẽ hỏi nhầm gì đó.

“Vậy lần kiện tụng này thì sao? Những gì đoàn Chị Em nói là thật sao? Tại sao cô Triệu vô duyên vô cớ rời khỏi đoàn?” Phóng viên bên dưới lại hỏi.

“Đột ngột rời khỏi đoàn đúng là vấn đề từ phía tôi, cho nên trong lần kiện cáo này tôi không xuất hiện. Nhưng hôm nay tôi cũng muốn công bố chuyện thứ hai, đó là lý do tôi đột ngột rời khỏi đoàn, cùng với những thứ ngoài hợp đồng mà đoàn phim đã cho chúng tôi trải nghiệm sau khi đến Malaysia. Tôi đã mời công ty khởi kiện đoàn phim rồi.”

Sư Niệm nói xong, cả hội trường ồn ào lên, đến cả những người đang xem truyền hình trực tiếp bên ngoài cũng đơ người, chuyện gì thế này?
 
Top