Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3200: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (5)
“Cô Triệu khởi kiện đoàn làm phim? Có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân không?”

Sư Niệm đứng dậy, liếc mắt nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy bảo Sở Vi mở video. Sư Niệm chống hai tay xuống bàn, nhìn về phía máy quay, “Bởi vì họ đã đụng tới giới hạn cuối cùng của tôi.”

Video hiển thị cảnh ở hành lang khách sạn, có cảnh sát địa phương can thiệp.

Phóng viên ở bên dưới bắt đầu thảo luận. Ở một nơi khác trong thành phố, đoàn Chị Em còn đang chúc mừng cho thắng lợi của phiên tòa lần này, không ngờ rằng sẽ phải thấy một tin tức như vậy.

“Tôi không biết tại sao lúc đó lại có cảnh sát đi kiểm tra phòng, nhưng trong hợp đồng có viết rất rõ rằng, tất cả mọi hoạt động bên ngoài ống kính của chúng tôi là hợp pháp, không chịu bất kỳ...” Sư Niệm quay đầu nhìn video, “Không chịu bất kỳ tình huống nào như thế này, nhưng đoàn phim đã không làm được.”

Sư Niệm nói rồi quay đầu nhìn những phóng viên đang ghé tai nhau ở phía dưới, “Mọi người cũng biết, tôi kết hôn rồi, chồng tôi là một quân nhân. Chuyện này anh ấy đã biết từ trước khi diễn tập quân sự diễn ra, nhưng anh ấy không làm gì được. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi, các người khiến chồng tôi không vui, tôi cũng sẽ không để các người được vui vẻ.” Sư Niệm nói từng chữ một.

Sư Niệm nói rồi ngồi xuống.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn đám phóng viên kia, “Về hành động khởi kiện trực tiếp không thông qua đàm phán riêng của đoàn phim Chị Em, Sở thị đã theo tới cùng, cũng bồi thường thỏa đáng cho việc vi phạm hợp đồng lần này, cho nên bây giờ chúng tôi cũng hy vọng rằng, khi chúng tôi truy cứu trách nhiệm, đoàn phim Chị Em cũng có thể phối hợp giống như chúng tôi vậy.” Sở Lạc Duy thản nhiên lên tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn Sở Vi.

Sở Vi khẽ nhếch môi, trên màn hình hiển thị đổi sang biểu đồ giá trị thương hiệu của Sư Niệm trong những năm trở lại đây, “Đây là từng khoản thù lao của cô Triệu Tư Niệm trong những năm gần đây. Về đoàn phim Chị Em, chúng tôi đã bồi thường cho đoàn phim theo đúng mức tổn thất. Cho nên lần này chúng tôi lựa chọn công khai tính toán món nợ này cho mọi người nghe. Sở Thị trước nay không bắt nạt ai.”

Sở Vi nói xong, tất cả mọi người đều im lặng!

Mấy người làm theo lẽ thường mà, đây là kiểu bắt nạt khiến người ta không tìm được lý do gì để phản bác.

Khi Sở Vi đang tính nợ cùng mọi người, Kiều Vi Nhã đã kéo Phong Tỉ Triệt lên hàng ghế đầu dành cho khách quý, mà Phong Phong đã lên sân khấu, khiến bên dưới lại ồn ào lên.

Chị Tám vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Phong Phong.

Phong Phong ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm. Sư Niệm hơi nghiêng đầu nhìn anh, “Ba Đẹp Trai, ba tới đây làm gì vậy?”

Phong Phong nhướng mày, “Tới xem con bị bắt nạt.”

Sư Niệm càng cười tươi hơn.

Quan hệ của Phong Phong và Sư Niệm mọi người đều biết cả. Từ nhỏ Sư Niệm đã là con gái mà Phong Phong dẫn dắt, nhưng đây là lần đầu tiên họ chung sân khấu với nhau.

Sở Lạc Duy nhìn cô gái xấu xa bên dưới, khóe miệng khẽ cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

“Cho nên, sơ suất của đoàn phim Chị Em lần này cùng việc làm lỡ thời gian của Sư Niệm đã tạo thành khoản bồi thường vi phạm hợp đồng một trăm ba mươi sáu triệu năm trăm nghìn tệ. Phần sáu triệu năm trăm nghìn kia coi như số lẻ, không tính nhé.” Sở Vi tươi cười nói.

Người của đoàn phim Chị Em đã nhũn hết cả chân từ bao giờ.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng, quả nhiên, Sở Thị không phải ai cũng bắt nạt được.

Lần thua kiện này khiến tất cả mọi người cảm thấy khó tin. Thực tế đã chứng minh rằng, không tin là đúng, bởi vì ai mà biết được sau đó Sở Thị sẽ làm gì?

Cổ Nguyệt nghe thấy âm thanh bên ngoài, lại siết chặt tay lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3201: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (6)
Sư Niệm khẽ cong môi, nhìn đám người bên dưới, “Chuyện lần này, ngoài trước mặt chồng tôi ra thì với ai tôi đều không nhịn. Cũng không dễ chọc vào tối đầu, vậy nên tôi thật lòng khuyên các vị, đừng có chọc vào tôi, thật đấy.”

Đám phóng viên bị uy hiếp trực diện, không ai dám ho he thêm câu nào nữa.

Trợ lý của Cổ Nguyệt tức giận nhìn: “Loại người gì thế hả, sao tính tình của cô ta lại xấu như vậy? Hôm đó ở siêu thị còn đối xử với chị như vậy, đúng là tồi tệ mà.”

Cổ Nguyệt kéo trợ lý đang định chạy ra lại, nhìn Sư Niệm tràn đầy khí thế bên đó.

Sư Niệm nói xong, quay lại nhìn về phía Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt bất giác run lên, Sư Niệm đang nhìn cô ta sao?

Đang nhìn cô ta!

Nhưng Sự Niệm đang nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích. Sư Niệm nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, “Thế nên mọi người đừng tiếp tục để ý đến chuyện của tôi nữa, không bằng tăng độ hot cho cổ Cổ của chúng tôi thì hơn, chắc không lâu nữa là thật sự có thể vượt qua được cả Ảnh hậu Triệu Uyển Uyển nữa ấy chứ?”

“Chị Nguyệt, chị xem cô ta kìa.” Trợ lý tức giận nói.

“Đừng giận, giờ nếu em giận thì khác nào trúng kế của cô ta đâu.” Cổ Nguyệt trầm giọng nói. Hiện tại, cô ta có thể chắc chắn được rằng Sư Niệm đúng là đang nhắm thẳng vào cô ta rồi.

“Trước đây cô Triệu từng nói, trước Tết sẽ không nhận quay phim nữa, chuyện này đều là vì chồng cô sao?”

“Rõ ràng là thế rồi.” Nhắc tới Sở Húc Ninh, cô luôn nở nụ cười, nụ cười đó như thể có thể làm người ta tan ra, “Nhưng mà này, giờ có cả Phong Ảnh đế ở đây. Một cơ hội tốt như vậy, mọi người có chắc là muốn lãng phí hết thời gian vì tôi không thế?” Sư Niệm nói rồi chỉ sang Phong Phong bên cạnh, sau đó bắt đầu nghịch điện thoại.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị Niệm Niệm, ngầu lắm!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Khử chết con mụ giả dối đó đi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm à, em biết giờ chị đang vui lắm nhưng em vẫn phải nói cho chị biết một chuyện liên quan tới ông chồng giới hạn cuối cùng của chị đây.]

Sư Niệm thấy tin nhắn này liền sững ra, vội cầm điện thoại lên, thậm chí còn quên luôn cả việc giờ đang truyền hình trực tiếp.

Chị Tám thấy cô đứng dậy vội gọi một tiếng, nhưng lúc này giọng của Phong Phong đã vang dội khắp cả đại sảnh.

“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức rút khỏi làng giải trí.”

Một câu nói của Phong Phong như sấm sét san bằng tất cả.

Sở Lạc Duy quay phắt ra nhìn Phong Phong. Tất cả mọi người đều có hành động này giống cậu.

Lúc này Sư Niệm như cũng quên cả việc hỏi chuyện của Sở Húc Ninh. Cô đang đứng cách Phong Phong khoảng hai bước chân cũng phải quay lại nhìn.

Trong lúc lơ đãng, Kiều Vi Nhã cũng suýt đánh rơi cả điện thoại. Ngay cả Phong Tĩ Triệt đang thấy chán muốn kéo Kiều Vi Nhã đi về cũng phải khựng lại.

Hoặc nói, cả thành phố A này đều như bị đóng băng chỉ bởi vì một câu nói không được dự báo trước này.

Trong bệnh viện, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông trong tivi. Qua dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô biết những lời anh nói đều là thật.

Tiếc là bạn thân của cô lại không được thấy cảnh này!

Bao năm nay, Phong Phong vì Kiểu Nhã Nguyễn mà phải đánh đổi bao nhiêu, chỉ có những người bạn thân thiết như họ mới biết rõ.

Mà đây cũng lại là một lần đánh đổi nữa.

Sở Ninh Dực ngồi trong văn phòng nhìn người đàn ông trong tivi, mắt hơi nheo lại.

Ngay đến An Phong Dương cũng không ngồi yên nổi nữa hỏi anh rốt cuộc chuyện này là sao, tối qua vẫn chưa thấy nói gì, sao giờ bỗng nhiên lại thế này?

Sở Ninh Dực cũng muốn biết, là ai khiến cho cậu ấy đột ngột nói ra câu này như vậy.

“Ba...” Kiều Vị Nhã khẽ thốt lên, đó chính là lời hứa của ba cô lúc ở nhà hàng hải sản sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3202: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (7)
Phong Phong nhìn hai đứa con dưới khán đài, lại nhìn đám phóng viên bên dưới, nhàn nhạt nói: “Không có kế hoạch trước, trước đó cũng không suy nghĩ gì nhiều cả.”

George vừa thấy tin lập tức chạy đến. Đúng lúc anh ta chạy về tới cửa thì nghe thấy người đàn ông trên sân khấu vẫn đang nói gì đó.

“Bao năm qua, tôi tự nhận thấy rằng mình đã không phụ các tác phẩm của bản thân, tôi cũng cho rằng tôi đã không phụ lòng của khán giả, không khiến bất cứ fan nào thất vọng cả.” Phong Phong nói rồi đứng dậy bắt đầu đi xuống dưới.

Kiều Vi Nha đang siết chặt điện thoại dưới ghế.

“Nhưng hôm nay lúc tôi đang ăn cơm với các con, khi con gái tôi an ủi con trai tôi, nó nói rằng "Ai mà không được gửi nuôi đâu?” Phong Phong nói tới đây cũng đã đi xuống khỏi sân khấu, “Hồi con gái tôi còn nhỏ, vì thân phận của mình nên tôi không thể đưa đón con bé đi học. Mẹ nó vì tính chất công việc nên cũng không thể ở nhà thường xuyên, cho nên con bé chỉ có thể gửi sang nhà họ Sở. Chính vì vậy là thằng nhóc nhà họ Sở cũng tiện thể cướp mất con gái tôi luôn.” Phong Phong nói tới đây lại quay ra nhìn Sở Lạc Duy, “Nhóc con, cho con nhiều năm như vậy, giờ con phải trả lại con gái cho chú rồi.”

Sở Vi cúi đầu nhìn gương mặt u ám của Sở Lạc Duy.

Không thể không nói, lần này cậu Hai thật sự thua rồi.

“Con cái tôi có cha có mẹ, nhưng cha mẹ chúng lại luôn chỉ nói một câu: Bận! Bạn! Bạn! Ba của chúng cả năm bay khắp nơi để quay phim. Mẹ chúng cả năm đều bận rộn hết đợt diễn tập quân sự này tới đợt diễn tập quân sự khác, không thì lại huấn luyện.” Phong Phong kéo Kiều Vi Nhã và Phong Tĩ Triệt đứng dậy, vuốt ve gương mặt hai đứa, “Con gái tôi lên đại học rồi, vậy mà tôi cũng chưa từng tham gia buổi họp phụ huynh nào của nó. Giờ con trai tôi sắp tốt nghiệp tiểu học, tôi cũng vẫn chưa dự được buổi họp phụ huynh nào. Oscar cũng tốt, Ảnh đế cũng được, tất cả các nhân vật anh hùng đều tuyệt vời cả. Nhưng từ đầu tới cuối tôi lại là một người cha thất bại nhất. Tôi diễn tốt tất cả các vai diễn, nhưng lại quên mất rằng làm cha mới là vai diễn thật của tôi.”

“Ba...” Kiều Vị Nhã nắm chặt lấy tay Phong Phong, cặp kính to tròn đã mờ hơi nước.

Sở Lạc Duy từ từ đứng dậy. Sở Vi lại kéo tay cậu lại. Cậu thật sự sợ cậu Hai sẽ đột nhiên lao tới đánh Phong Ảnh đế.

Dù sao thì lần này Phong Ảnh đế cũng công khai cả hai đứa con của mình trước công chúng rồi.

Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã xuất hiện trước mặt mọi người lại là vì ba cô.

Không phải là cậu Hai!

“Cho nên đây là quyết định đột xuất của tôi, nhưng nó không hề lỗ mãng chút nào. Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giây phút này tôi sẽ chính thức rút lui.” Phong Phong nghiêm túc nói: “Sau này, ba sẽ dành hết thời gian của mình để ở bên các con, giúp mẹ con bù đắp, bầu bạn cùng các con.”

“Ba.” Phong Tĩ Triệt lập tức nhào vào lòng Phong Phong, ôm chặt lấy ba mình.

Phong Phong ôm lấy con trai, tay còn lại lau nước mắt cho con gái, “Lần này, xem như ba thắng thằng nhóc kia nhé. Ít nhất thì lần đầu tiên con xuất hiện trước mắt công chúng cũng là vì người ba này.”

Kiều Vị Nhã cười, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn. Cô cũng nhào vào lòng ba mình cất tiếng gọi, “Ba.”

“Mẹ con là quân nhân, không thể tự do tự tại được, nhưng mẹ là niềm tự hào của các con. Sau này ba sẽ thay mẹ ở bên các con.” Phong Phong nói xong liền hôn lên trán con gái mình.

George dựa vào cửa, không hề có ý tiến vào can ngăn.

Phong Phong ngẩng lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

George bật ngón cái với anh, dù có đóng bao nhiêu vai diễn kinh điển đi chăng nữa, nhưng lại không làm tròn chức trách của một người cha thì sao anh có thể tính là thành công được?

Sở Ninh Dực xem tin tức, điện thoại đang kết nối với vợ vẫn để trên bàn.

“Nhã Nguyễn đúng là nên được thấy cảnh này. Phong Phong vì cô ấy mà phải từ bỏ quá nhiều rồi.” Thủy An Lạc cảm động nói.

“Ừ, lần này con trai em thua một vố lớn rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.

Thủy An Lạc: “...”

Liên quan gì tới con trai cô chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3203: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (8)
Sở Ninh Dực không còn muốn phát biểu nhiều về việc vợ mình ngốc đến thế nào nữa rồi.

Chuyện gì của Tiểu Bất Điểm mà chẳng liên quan tới Sở Lạc Duy. Có vẻ như thằng nhóc kia muốn mình là người đầu tiên công khai con bé ra với công chúng, kết quả thì... lại bị ba vợ tương lai phủ đầu trước.

Nó vui được mới lạ đấy!

Thế mới nói lần này thằng nhóc kia thua thảm hại rồi, đã thế vẫn còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao thì đó cũng là ba vợ, nó đâu thể nói gì được.

Phong Phong bỗng ra chiêu này khiến mọi người đều không kịp trở tay.

Sư Niệm vẫn đứng đờ ra đó nhìn ba cha con họ. Mẹ Xinh Đẹp của cô thật hạnh phúc vì có một người đàn ông luôn thầm lặng ủng hộ mình như vậy.

Thật ra, trong rất nhiều hoàn cảnh cô cũng có thể đồng cảm với Kiều Vi Nha, vì chính bản thân cô cũng có thân phận như vậy. Nhưng may mà cô vẫn có thể theo dì làm việc, cho nên cũng xem như có mẹ ở bên.

Quân nhân, trên phải không phụ lòng trời, dưới không phụ lòng đất, giữa không phụ lòng quốc gia chứ không phải là người thân như họ.

Sư Niệm nhìn ba người họ ôm nhau, sau đó quả quyết xoay người rời đi.

Sau lưng cô là Cổ Nguyệt và trợ lý của cô ta.

Lúc này, Cổ Nguyệt đang nhìn cô ta với vẻ ấm ức, còn trợ lý của cô ta lại bừng bừng tức giận.

Sư Niệm cất điện thoại đi, nhếch miệng cười nhìn Cổ Nguyệt.

“Cô Triệu, có phải tôi đã làm gì đắc tội với cô không? Tại sao cô phải làm như vậy?” Cổ Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cất tiếng hỏi.

Sư Niệm đi tới gần cô ta, nói: “Cố Cổ làm gì đắc tội tôi đáng ra cô phải rõ hơn tôi chứ. Con người tối ấy mà, thích chơi trội, mắc bệnh sao. Vấn đề ở chỗ tối khó chịu ai thì sẽ không tha cho kẻ đó, rất nhỏ nhen đấy.”

“Cô...” Cô trợ lý kia tức giận gắt lên.

“Còn cô nữa, làm tốt cương vị trợ lý của cô đi, đừng có động tí lại làm như mình là nhân vật lớn, còn tưởng rằng nói vài câu thì sẽ làm gì được tôi chắc? Nằm mơ đi.” Sư Niệm nói xong lại nhìn Cổ Nguyệt. Cô từ từ áp sát cô ta, sau đó khẽ nói: “Cô Cổ, tôi luôn tin có thần có thánh, người làm trời nhìn, chuyện báo ứng không ai nói chắc được đầu, không biết chừng ngay giây sau là đến luôn rồi đấy.”

Giọng của Sư Niệm không lớn, không nhiều người có thể nghe thấy, nhưng Cổ Nguyệt lại nghe thấy rất rõ ràng, sắc mặt của cô ta lập tức tái nhợt.

Sư Niệm lùi lại một bước, nhìn các nhân viên công tác xung quanh, lại nhìn cô trợ lý đang định giơ tay lên đánh cô, “Đây là tập đoàn Sở Thị, cố Cổ là người mới đến, có những quy tắc vẫn phải tự hiểu chứ nhỉ?”

Sư Niệm nói dứt lời lập tức quay người bỏ đi.

“Sao cô lại thế hả?” Cô trợ lý lớn tiếng chất vấn.

Sắc mặt Cổ Nguyệt vẫn trắng bệch, Sư Niệm biết gì đó rồi sao?

Sư Niệm nói vậy rõ ràng là đã biết gì đó rồi, nhưng rốt cuộc biết là biết chuyện cô bị kiện hủy hợp đồng hay là chuyện khác:

Nếu là chuyện thứ nhất thì còn may, còn nếu là chuyện kia?

Cổ Nguyệt run lên, không dám nghĩ tiếp nữa.

Sư Niệm ra khỏi tầng mười tám, đi thẳng lên trên.

Lúc trong thang máy, cô gọi cho Sở Lạc Nhất: “Vừa nãy em nói vậy là sao? Sở Húc Ninh làm sao rồi?”

“Em biết ngay mà, chị cuống cái gì chứ?” Lúc này Sở Lạc Nhất đang nằm trong lều vẽ tranh, vừa gọi điện thoại vừa nói, “Thì cái con mẹ Dương Giai ấy, trước đó có hổ trong núi thì tự mình chạy đi tìm chết. Sau đó lúc anh Húc Ninh vào rừng cứu người, cứu được cô ta ra rồi nhưng hình như gặp chuyện gì ấy, vẫn đang nằm trong viện kia kia.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3204: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (9)
Sư Niệm nghe Sở Lạc Nhất nói, ra khỏi thang máy cô đã hiểu đại khái được mọi chuyện rồi. Dương Giai vào núi vốn có ý định cứu người, cuối cùng bản thân lại xảy ra chuyện nên được Sở Húc Ninh cứu ra, lúc này vẫn đang ở trong viện.

Sư Niệm vào phòng nghỉ của mình, đóng cửa lại nói: “Sau đó thì sao, giờ cô ta đang ở viện, Húc Ninh không sao chứ?”

“Anh Húc Ninh không sao, vẫn còn đang diễn tập quân sự này.” Sở Lạc Nhất trả lời cô, bỗng nghĩ đến điều gì đó lại ngẩng lên nói: “À đúng rồi, nếu chị không có việc gì thì đến đây đi, gần đây em không được tham gia diễn tập, chị tới đây chơi với em.”

“Giờ vẫn chưa được, chị phải đi gặp Ngũ Vi đã. Chờ chị giải quyết xong chuyện này đã nhé.” Sư Niệm nằm ra sofa, lại nói: “Chuyện ở Malaysia không thể kết thúc đơn giản như thế được. Con mụ Cổ Nguyệt kia không phải thứ tốt đẹp gì, ít nhất cũng không thể để cô ta được lợi.”

“Ok.” Sở Lạc Nhất bất đắc dĩ, “Thế chị cứ làm việc của chị đi, tới lúc đó chắc em cũng sắp vẽ xong rồi.”

“Vậy thì vừa hay em có thể đi gặp anh tình nhân của mình mà.” Sư Niệm bật cười, “Đừng tưởng là chị không biết em đang nghĩ gì nhé.”

Sở Lạc Nhất cười tí tởn, lăn lộn trên giường, “Chị không đến thật à? Chị yên tâm để anh Húc Ninh nhà chị ở đây thế sao?”

“Có gì mà không yên tâm chứ?” Sư Niệm xì một tiếng, “Chủ yếu là vì chị phải lập tức giải quyết chuyện Cổ Nguyệt. Ai biết được sau lưng cô ta có ai gây chuyện nữa không. Chị không tin là cô ta sẽ không trả thù chị đâu.”

“Nói cũng phải.” Sở Lạc Nhất nghĩ, “Con mẹ Cổ Nguyệt đó em cũng thấy có vấn đề, trước đây chị với cô ta không gây thù chuốc oán gì với nhau, giờ vừa mới kết thù sao cô ta lại làm khó chị trước rồi?” Sở Lạc Nhất ngồi dậy, nhìn tờ giấy trước mặt mình, “Chị tính đi gặp Ngũ Vị thế nào, không phải hiện tại cô ta đang bị nhốt bên quân khu a?”

Sư Niệm nhìn trần nhà, mắt đảo quanh, “Chắc sẽ có cách thôi, nói không chừng người ta còn đang đợi chị đến cũng nên.” Trước đây lúc Sở Húc Ninh hỏi cô, cô còn thấy lạ, nhưng giờ cô cũng có thể biết đám người này đang đợi cô, cho nên không đi cũng phí chứ.

“Được rồi, em làm việc của em trước đi, chị sắp xếp một chút rồi cũng đi gặp con mụ Ngũ Vi kia một lát đấy.” Sau khi nghe Sở Lạc Nhất “Ừ” một tiếng, Sư Niệm liền dập điện thoại.

Sư Niệm nghĩ tới Dương Giai đang trong viện, chuyện này tạm thời gác lại đó đã, cô sẽ đi gặp Dương Giai sau.

“Tổ tông của tôi ơi, sao em lại bỏ chạy thế hả?” Chị Tám vừa vào đã lớn giọng nói, “Còn nữa, sao tự dưng Phong Ảnh đến lại rút lui vậy, thế này là ném cả quả bom vào làng giải trí đấy.”

“Không phải ba em đã nói lý do rút lui rồi đấy sao?” Sư Niệm nhoài lên lưng ghế sofa nhìn chị Tám đi vào, “Haiz, chị Tám này, giờ ai đang là người dẫn dắt Cổ Nguyệt thế.”

“Sao mà chị biết được? Chắc là quản lý riêng của cô ta thôi. Thì như em nói đấy, con nhỏ đó nhìn thì có vẻ tốt đẹp, ai ngờ bụng dạ lại xấu xa thế, giờ chị xem như đã hiểu rồi.”

“Ôi trời ơi, cuối cùng chị cũng nhìn rõ rồi đấy hả.” Sư Niệm cười nói, sau đó thấy chị Tám ngồi xuống phía đối diện cô, “Lát nữa em phải ra ngoài, mấy ngày sắp tới chắc sẽ không về đầu. Trước Tết chị đừng nhận thêm việc cho em nữa nhé.”

“Rồi, rồi, qua lần này thì chị cũng hiểu rồi, cái đám người được gọi là ngôi sao như các em ấy mà, đều vì đám quân nhân kia mà không màng gì tới công việc nữa hết.” Chị Tám thở dài, “Em chỉ cần đừng rút lui đột ngột là chị đã cảm tạ trời đất lắm lắm rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3205: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (10)
Sư Niệm cười nhưng không nói gì nữa cả, tạm thời cô vẫn chưa có ý định lui khỏi làng giải trí.

Sau khi Sư Niệm ra khỏi Sở Thị, cô tới thẳng quân khu nơi đang giam giữ Ngũ Vi. Lúc này trước cổng quân khu vẫn có rất nhiều chiến sĩ canh giữ.

Sư Niệm xuống xe, tháo kính rồi nhìn vào trong. Trước cổng có một cảnh vệ đang canh gác nghiêm ngặt, so với những người trong Sư đoàn của Sư Hạ Dương thì có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là người trong Lữ đoàn.

“Ai đấy, chỗ này không được đỗ xe.” Lính gác thấy Sư Niệm đỗ xe trước cổng, lớn tiếng nói, sau đó đi ra, chào bằng nghi thức quân đội với cô, “Thưa cô, chỗ này không thể đỗ xe được.”

Sư Niệm bỏ kính lại trong xe, quay ra nhìn anh lính kia, “Xin hỏi, Lữ đoàn trưởng lớn nhất của các anh hình như là Lữ đoàn trưởng Tiền đúng không, khiến anh chuyển lời có một người tên Sư Niệm tìm ông ấy.”

Anh lính gác khựng lại, sau khi chào xong lại chạy về, vào buồng thông báo trước cổng gọi điện thoại đi.

Nhưng sau khi anh dập máy, trên mặt lại hiện đầy vẻ tò mò. Hình như Thủ trưởng rất kích động. Anh ta nghe thấy Thủ trưởng hét lên, nhất định phải giữ người lại cho ông.

Lúc này anh lính gác lại chạy ra.

“Cô Sư, Thủ trưởng của chúng tôi sẽ ra ngay.”

“Cảm ơn anh.” Sư Niệm cảm ơn xong lại nhìn xung quanh nơi này. Nơi này chắc là Lữ đoàn đặc chủng, vị trí kém hơn chỗ của Sư Hạ Dương rất nhiều.

Lữ đoàn trưởng nhanh chóng đi ra, thậm chí còn chẳng mang theo lính cảnh vệ nào, có vẻ như sợ Sư Niệm sẽ chạy mát.

“Ôi trời ơi con bé này, cuối cùng cũng chịu tới rồi.” Lữ đoàn trưởng Tiền cười ha hả nói.

Sư Niệm quay lại, nhìn người đàn ông vừa bước ra, trên vai là quân hàm Đại tá, tầm khoảng bốn mươi tuổi.

“Chú Tiền.” Sự Niệm khẽ gật, xem như chào hỏi.

Lữ đoàn trưởng Tiền cười khà khà, sai người ghi lại xe của Sư Niệm, “Đây chính là viên ngọc quý của Sư đoàn trưởng chúng ta đấy, sau này con bé tới thì không cần cản lại.”

“Chú Tiền, quy tắc vẫn nên có thì hơn ạ.” Sư Niệm lại mỉm cười nói, giờ còn muốn kéo cô tới đây, mờ đi.

Sau khi ghi chép lại xong, Sư Niệm lái xe vào trong.

“Lần này con tới đây là vì chuyện trước đó hả?” Lữ đoàn trưởng Tiền ngồi trên xe hỏi.

“Vâng, chú Tiền, con muốn gặp Ngũ Vi có được không?” Sư Niệm cũng không vòng vo nhiều, cô vào thẳng vấn đề.

Lữ đoàn trưởng Tiền hơi khựng lại, nheo mắt nhìn Sư Niệm đang lái xe, “Theo quy định thì không được.”

Sư Niệm nghe ông nói vậy liền biết thế này là đồng ý rồi, dù sao theo quy định thì không được, nhưng nếu ngoài quy định vẫn được mà.

Đến nơi giam giữ Ngũ Vi, Sư Niệm đứng ở cửa đã trông thấy người phụ nữ đang ngồi đờ người bên trong.

Hình như Ngũ Vi cảm nhận được gì đó nên đã quay phắt về phía Sư Niệm đang đứng.

“Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm, tôi không tung ảnh của cô ra ngoài, cô nói cho họ biết đi, không phải là tôi!” Ngũ Vi lảo đảo chạy tới, như thể đã tóm được chiếc cọc cứu mạng cuối cùng của mình.

Sư Niệm nhìn Ngũ Vị đang ngoài ra cửa. Cô ta không trang điểm, Sư Niệm gần như không thể nhận ra đó chính là người phụ nữ xinh đẹp tỏa sáng trên sân khấu trước đây.

“Triệu Tư Niệm, thật sự không phải là tôi mà.” Ngũ Vị nói tới đây liền bật khóc. Tuy trong quân đội không có ai ngược đãi cô ta, nhưng chỉ riêng nơi này thôi vốn cũng đã đủ khiến cô ta sợ hãi rồi.

Sư Niệm khuỵu xuống nhìn cô gái đã trượt xuống đất, nói: “Ngũ Vi, tôi chỉ hỏi có một câu thôi, cổ có nghiêm túc trả lời được hay không đều liên quan trực tiếp tới sự trong sạch của cô

“Cô hỏi đi, hỏi đi, chuyện gì tôi cũng sẽ nói cho cô biết hết.” Ngũ Vị cuống cuống nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3206: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (11)
Sư Niệm nheo mắt nhìn Ngũ Vi, “Sau khi rời khỏi phòng tôi, cô có gặp Cổ Nguyệt không?”

Cổ Nguyệt?

Câu hỏi này khiến Ngũ Vị ngẩn ra. Cô ta nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc rồi mới nói: “Sau khi ra khỏi phòng cô, tôi về phòng mình luôn. Lúc đang định đi rửa mặt thì trợ lý của Cổ Nguyệt tới gọi tôi, nói là Cổ Nguyệt có chuyện muốn nói với tôi. Tôi nhớ khi ấy tôi bảo muốn nghỉ ngơi, nhưng cô trợ lý kia lại nói chỉ nói một câu thôi.”

Sư Niệm nghe thế này cũng biết cô ta không nói dối.

“Thế nên cố có gặp Cổ Nguyệt?“.

“Gặp rồi, cổ ta bảo tôi là đừng chọc vào cổ, nói cô là người tôi không thể trêu vào, sau đó còn dặn tôi tốt nhất là nên xóa những tấm ảnh kia đi.” Khi ấy Ngũ Vị còn không phục mắng Cổ Nguyệt đừng có lo chuyện bao đồng, sau đó mới bỏ về.

Sư Niệm sững ra, gặp rồi?

Cho nên người đó không phải là Cổ Nguyệt, nhưng nhất định cũng có quan hệ gì đó với Cổ Nguyệt.

Có vẻ như Ngũ Vi nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta nắm chặt lấy cổ tay Sư Niệm: “Là cô ta phải không, là cô ta cố tình bảo tôi đi, có đúng không, đúng không?”

Sư Niệm nhìn dáng vẻ kích động của Ngũ Vi. Tuy cô ta kiêu ngạo hống hách, nhưng cũng không phải là người bản chất thật sự xấu xa, có điều cũng chỉ vì cái tính cách này nên mới bị người ta lợi dụng.

“Ngũ Vi, cố chắc chắn hôm đó bị Cổ Nguyệt gọi đi chứ?”

“Tôi không nói dối đầu, thật sự đấy!” Ngũ Vi lớn tiếng kêu lên, “Hơn nữa, đúng là tôi định công khai ảnh cô với bạn trai ở bên nhau, nhưng tôi chưa kịp làm. Lúc tôi về ảnh đã không thấy đâu nữa rồi, không còn gì nữa hết!”

Ảnh là do Sở Húc Hiên xóa, cô biết chuyện này nên tất nhiên không phải Ngũ Vị nói dối.

Sư Niệm đứng dậy, nhìn cô gái vẫn đang thút thít kia, “Ngũ Vi, giờ người có thể giúp cô chỉ có mình cô thôi. Tôi mong tới lúc đó cô cũng có thể nói ra những lời mà cô đã nói với tôi ngày hôm nay.”

Ngũ Vị ngẩng đầu lên nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt mong mỏi: “Triệu Tư Niệm, cô sẽ cứu tôi mà đúng không? Phải vậy không?”

Sư Niệm lùi lại một bước rồi mới nói: “Cô ở lại đây an toàn hơn việc ra ngoài. Cô nên thấy may vì đang bị nhốt ở đây, đừng vội ra ngoài làm gì.”

Ngũ Vi nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt khó hiểu, sau khi nghĩ kỹ rồi mới ngồi bệt xuống đất: “Ý cô là, có người muốn giết tôi?”

Sư Niệm cũng không giải thích nhiều, cô nhìn Ngũ Vi bằng ánh mắt thâm trầm rồi xoay người rời đi.

Lữ đoàn trưởng Tiền vẫn luôn đi bên cạnh Sư Niệm nên ông có nghe thấy câu hỏi vừa rồi của cô, “Ý của con là cô gái này thật sự bị oan à?”

Sư Niệm dừng bước, nhìn Lữ đoàn trưởng Tiền nói: “Chú Tiền, hôm ấy chuyện thân phận của con với Húc Ninh bị bại lộ đúng là không phải cô ta làm. Hôm nay con chỉ đến đây để xác nhận lại suy nghĩ của mình thôi. Giờ thì chắc chắn rồi, chỉ có điều vẫn chưa có được bằng chứng cụ thể.”

“Nếu như vậy thì buộc phải bắt giữ ngay, nếu không Sở Húc Ninh...”

“Không thể bắt được.” Sư Niệm cắt ngang lời Lữ đoàn trưởng Tiền, “Nếu giờ bắt cô ta thì chúng ta sẽ bị mất dấu kẻ đứng sau, tới lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Lữ đoàn trưởng Tiền nheo mắt lại: “Ý con là?”

“Cổ Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là một khẩu súng của kẻ kia mà thôi. Chú Tiền, chuyện này chú cứ giao cho con, tới lúc đó chủ chỉ cần phụ trách bắt người là được.” Sư Niệm nói rồi lại nhìn đồng hồ, “Con còn có việc, con xin phép đi trước. Chuyện hôm nay cảm ơn chủ nhiều ạ.”

Sự Niệm lên xe, xác định là mình không tưởng tượng.

Tiếp theo, cô phải đi gặp người phụ nữ tên Dương Giai kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3207: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế (12)
Sau khi Phong Phong quăng quả bom đó xong liền biến mất cùng hai đứa con của mình.

Lúc Phong Phong đưa Kiều Vi Nhã và Phong Tỉ Triệt về nhà, Phong Tử Triệt vui sướng nhảy tới nhảy lui trên xe, còn hỏi đi hỏi lại những gì ba vừa mới nói có phải là thật không.

Phong Phong nhìn bộ dạng vui sướng của con trai, sự hụt hẫng, mất mát luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Không có gì quan trọng hơn niềm vui của con trai anh cả.

Nhưng Kiểu Vi Nhã vẫn một mực cúi đầu không nói gì.

Lúc đỗ đèn đỏ, Phong Phong nắm lấy tay con gái, anh nắm chặt một cái rồi mới buông lỏng ra: “Cả đời này, trừ việc kết hôn với mẹ con ra thì đây là quyết định chính xác nhất mà ba từng làm.”

Lúc Phong Phong nói câu này vẫn đang nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt, tựa như anh đang trần thuật với con gái một sự thật hiển nhiên vậy.

Kiều Vị Nhã ngẩng lên nhìn ba mình, không nhịn được lại siết chặt tay mình.

“Chị, chị không vui à?” Phong Tĩ Triệt nhoài ra sau Kiều Vi Nhã, cười tít mắt nói.

Kiều Vi Nhã quay lại nhìn cậu em ngay cả khóe mắt cũng đang đầy tràn ý cười, xoa đầu nhóc: “Em nghĩ chị là em chắc, chị đã là bé lớn rồi đấy.”

“Em mặc kệ, dù sao thì sau này ba có thể đưa đón em đi học rồi, còn có thể dự họp phụ huynh nữa, còn nữa, nói chung là có thể làm được rất nhiều chuyện luôn ấy.” Phong Tỉ Triệt nói tới đây lại với tay ôm lấy cổ Phong Phong.

“Này con trai, ba đang lái xe đấy, con muốn mẹ con tan cửa nát nhà đấy à?” Nói vậy nhưng Phong Phong cũng không đẩy con trai ra.

Phong Tỉ Triệt hừ một tiếng, lại ôm lấy Phong Phong không chịu buông.

Kiều Vị Nhã nghiêng qua nhìn họ, cổ nói: “Ba, ba thật sự không hối hận chứ?”

“Hối hận.” Phong Phong nói xong thấy Kiều Vị Nhã biến sắc thì lại nói tiếp, “Hối hận vì ngay từ đầu đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trưởng thành của các con, tuy không thể bù đắp lại cho tuổi thơ của con được, nhưng may mà vẫn còn kịp bù lại cho em trai con.”

Kiều Vị Nhã: “...”

Cô có cảm giác như mình đánh mất cả một thế giới rồi đấy.

Xe vào Thấm Tâm Viên, giờ này không có ai ở nhà cả.

Phong Phong đỗ xe vào gara, lúc ba ba con xuống xe, Kiều Vi Nhã nhận được tin nhắn của Sở Lạc Duy.

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Hôm nay cứ ở bên ba đi, tối tôi cũng về Thấm Tâm Viên, không cần quay lại chung cư nữa đâu.]

Kiều Vi Nhã thấy tin nhắn này, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác áy náy.

Tính cách cổ là vậy đấy, ai cứ gắt gỏng với cô thì chắc chắn cô sẽ không nói lại nhưng sẽ đi lại bằng chết.

Nhưng một khi có người hiểu cho cô, cô lại cảm thấy có lỗi với người ta.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Bao giờ cậu về, tối nay tôi qua với cậu nhé:]

[Bánh Bao Rau đáng ghét: Không cần đấu, hôm nay cậu cứ ở bên cạnh ba đi, chắc chú đau lòng lắm.]

“Tiểu Bất Điểm, con làm gì thế?” Phong Phong bế con trai đi được vài bước, quay lại thấy con gái vẫn đang cắm mặt vào điện thoại đứng đó, không nhịn được hỏi.

Kiều Vị Nhã “dạ” một tiếng rồi đuổi theo, sau đó lại giơ điện thoại cho ba mình xem: “Ba xem Bánh Bao Rau này, người ta vẫn còn nghĩ cho ba lắm đấy nhé.”

Phong Phong liếc qua một cái, thầm chửi một cầu trong lòng, cái bánh bao rau chết tiệt đó.

“Nó giả tạo đấy, chẳng qua nó biết con thích mềm mỏng không thích cứng rắn thôi.” Phong Phong hừ lạnh.

“Cậu ấy không phải người như vậy đâu ba, sao lúc nào ba cũng chĩa mũi nhọn vào cậu ấy vậy?” Kiểu Vi Nhã cau mày, “Lẽ nào ba còn có thể tìm được ai khác đối xử với con gái ba tốt hơn cậu ấy sao?”

Phong Phong: “...”

Toi rồi, toi rồi, giờ con gái anh hoàn toàn nghe lời thằng nhóc thối thây kia rồi.

***

Tập đoàn Sở Thị.

Sở Vị nhìn chàng trai đang cầm điện thoại lại nhếch môi cười, “Chậc chậc chậc, bắt đầu phản kích rồi đấy hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3208: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (1)
Sở Lạc Duy liếc Sở Vị một cái, cất điện thoại đi: “Về thôi.”

“Tôi nghĩ chắc giờ Vi Nhã đang nói tốt cho cậu với chú Tư đấy.” Sở Vị chậc lưỡi, tên tiểu nhân nham hiểm này, làm gì có người cha này thích con gái mình nói tốt người đàn ông khác trước mặt mình, tên này đúng là cố ý mà.

Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, nhưng không phản bác lại lời của Sở Vi.

Cái cậu cần là chính là điều này, ai bảo Phong Phong tự dưng lại ra chiêu đó, đánh một nhát làm cậu không kịp trở tay.

Vốn cậu định sẽ để cô xuất hiện trước công chúng vào ngày kết hôn, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều sẽ nói hóa ra cô ấy là con gái của Phong Phong, chứ không phải hóa ra cô ấy là vợ của Sở Lạc Duy.

Hừm, cái này khác biệt lớn lắm đấy.

Vậy nên Sở Lạc Duy cảm thấy rất có thành kiến với cách làm này của ba vợ, là vô cùng thành kiến mới đúng.

Vì chuyện hôm nay quá đặc biệt nên mọi người ở Thẩm Tâm Viên đều đi làm thì về sớm, đi học thì tan sớm, nói chung là đều xuất hiện ở nhà sớm nhất có thể.

Phong Phong nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa, lại ngoảnh lại nhìn hai đứa trẻ đang chơi game trong nhà.

“Sao thế? Muốn đàm phán gì với tôi à?”

Phong Phong vừa dứt lời đã bị An Phong Dương ngoắc cổ lôi ra ngoài, Sở Ninh Dực cũng đi theo sau.

Cố Tử Triệt ngoài ra, rồi lại quay ra nhìn Kiều Vi Nhã: “Bác Cả với bác Ba làm sao thế?”

Kiều Vị Nhã liếc một cái rồi lại chơi game tiếp: “Mau lên, em chết rồi kìa!”

Sao nào, muốn đàm phán với người đàn ông đưa ra quyết định đường đột à, hay muốn thế nào? Năm giờ chiều trời vẫn còn rất sáng.

Sở Ninh Dực ngồi trong chòi nghỉ mát, An Phong Dương đánh giá Phong Phong: “Vì một Kiều Nhã Nguyễn cậu cũng chịu chơi thật đấy nhỉ? Tính nửa đời còn lại chỉ ở nhà trông con như vậy thôi hả?”

Phong Phong cau mày, ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực: “Các cậu tưởng làm cha dễ lắm à? Mấy cậu trong nhà không có trẻ con không hiểu được đâu.”

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, đạp luôn cho anh một phát.

“Nói nghiêm túc đấy, cậu có cần phải hy sinh lớn như vậy không? Đây là nghề nghiệp cả đời này của cậu rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Phong Phong hơi dừng lại, xoay xoay cốc nước trong tay, nói: “Nói nghiêm túc mà, tôi cảm thấy dù có thành công trong sự nghiệp đến đâu đi nữa, nhưng nếu như cái tôi đánh mất là chúng thì tôi cũng chỉ là kẻ thất bại thối. Ít nhất nếu sự nghiệp thất bại thì cá nhân Phong Phong vẫn được xem là thành công, chứ nếu không thì những điều tôi mất đi còn nhiều hơn những điều đạt được nhiều.”

Phong Phong nói rất nghiêm túc, An Phong Dương cau mày lại ngồi xuống cạnh anh.

“Thật ra nghề diễn viên cũng chẳng khác quân nhân là mấy, công việc này không giống với nghề của các cậu, các cậu sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca, chứ nhìn tôi xem có khác gì quân nhân không, cho nên kiểu gì cũng phải có người hy sinh chứ?” Phong Phong nói xong lại nhìn họ, “Chuyện này tôi thật sự đã nghĩ rất kỹ rồi, rút lui thì rút lui thôi, không hối hận.”

Phong Phong nói xong lại cúi đầu xoay xoay cái cốc.

“Hừ, Kiều Nhã Nguyễn chưa từng nghĩ tới việc muốn cởi bộ quân trang đó ra, bao năm nay cậu đánh đổi vì gia đình này còn ít hả?” Sở Ninh Dực phụt cười.

“Không thì sao giờ?” Phong Phong cười khẽ, “Kiểu gì thì cũng phải có một người phải đánh đổi mà. Năm ấy là tôi đã bức cô ấy rời đi. Nhưng vào lúc tôi lạc lõng nhất, cô ấy lại chủ động trở về bên tôi. Tôi đã nói với chính mình rằng cả đời này tôi đều nợ cô ấy, tôi phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”

An Phong Dương thở dài, vỗ vỗ lên vai anh, cũng không khuyên nhủ gì thêm nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3209: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (2)
Phong Phong ngẩng lên nhìn ánh mặt trời nơi xa, có những quyết định khi đã làm rồi thì không thể hối hận được nữa, giống như quyết định ngày hôm nay của anh vậy. Nếu đã thế thì cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều làm gì, cứ làm khó mình đi thôi.

Sau khi Thủy An Lạc trở về, cô và Mân Hinh đứng cách đó không xa nhìn ba người đàn ông. Thủy An Lạc tì tay lên vai Mân Hinh: “Tự dưng em cảm thấy trong chúng ta, người hạnh phúc nhất chắc là Lão Phật Gia đấy.”

Mân Hinh khẽ cười thành tiếng, vỗ vào tay Thủy An Lạc: “Năm ấy cô ấy là người chịu nhiều tổn thương nhất, giờ xem như cũng được hồi báo rồi.”

Thủy An Lạc lại thở dài, “Nhưng tiếc là cô ấy không được trông thấy chuyện lần này, không biết người đàn ông này đã vì mình mà làm ra chuyện gì.”

“Sớm muộn gì cũng biết thôi mà.” Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc cười, “Đám quân nhân chắc một thời gian nữa là về rồi nhỉ? Bao Đậu cũng tới đó à?”

“Chắc thế ạ. Đây mới gọi là con gái chưa lấy chồng đã thành bát nước đổ đi rồi này, haiz...” Thủy An Lạc cứ nghĩ đến Sở Lạc Nhất lại thấy ngứa răng ngứa lợi, cái con bé vô lương tâm đó không ngờ lại chạy biến đi như thế.

Mân Hinh nghe vậy chỉ cười, sau đó cùng Thủy An Lạc trở về, “Giờ em mới biết à? Ngay từ lúc con gái chị chào đời chị đã được nếm trải cảm giác này rồi, haizzz...”

“Sao mà giống nhau mà chị?” Thủy An Lạc kêu lên, “Miên Miên có thế nào thì cũng không ra khỏi cửa nhà mình, đúng không nào? Còn con gái em mà gả đi một cái là thổi ra khỏi thành phố luôn đấy.”

“Ha ha ha ha...” Mân Hinh cười ầm lên.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phải, Miên Miên dù có đi lấy chồng thì vẫn ở trong nhà này, còn nếu Bánh Bao Đậu gả đi thì phải ra ngoài thật rồi, xem ra thì cô vẫn hạnh phúc hơn.

“Thật ra giờ chị lại thấy hơi lo cho Miên Miên, nó được ba nó chiều thành ra giờ có biết làm gì đâu.” Mân Hinh vào nhà với Thủy An Lạc, thở dài cảm thán: “Em nhìn Niệm Niệm giờ đây, chị lo sau này nếu nó theo Bảo Bối vào doanh trại thì không biết sẽ thế nào nữa? Chỉ sợ giờ không sao, sau vì chuyện nhà chuyện của lại xảy ra vấn đề thôi.”

“Có ai kết hôn xong mà không xảy ra chút chuyện đầu chị?” Thủy An Lạc nói với vẻ hiển nhiên, “Thế này mới có thể khiến chúng nó tìm được cách chung sống phù hợp nhất chứ, phải không nào?”

Mân Hinh vẫn không ngừng thở dài. Sự thật thì là thế, chỉ có điều thân là một người mẹ, cô cũng chỉ thấy thương con gái mình hơn thôi.

Hơn nữa nếu trước khi kết hôn yên ổn, nhưng sau khi kết hôn mà xảy ra rắc rối thì sẽ càng rắc rối hơn nhiều. E là tới lúc đó cũng chỉ có thể để lũ nhỏ tự điều tiết lấy, nếu không thể xử lý tốt được, sợ là sẽ đi tới bước đường không thể cứu vãn được.

Hai người về đến nhà, người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong cơm tối. Nhân cơ hội mọi người đều có thể về nhà sớm nên ba nhà quyết định ăn chung với nhau.

Lúc Thủy An Lạc gọi điện cho Sư Niệm, cô đang trên đường tới nơi diễn tập quân sự. Nghe thấy lời mời của Thủy An Lạc, cô bật cười: “Cháu không tới được mất rồi, hơn nữa giờ cháu cũng không ở thành phố A, chắc không thể về trong chốc lát được đâu ạ.”

“Sao thế, cháu đi đâu rồi à?”

“Vâng ạ, cháu đi gặp một người, nhưng chắc phải mất vài ngày mới về được.” Sư Niệm đáp lại cổ rồi vượt lên chiếc xe phía trước, “Cô ơi, đợi cháu về cháu sẽ tới thăm cô, giờ cháu đang lái xe không tiện nghe điện thoại, cháu dập

máy nhé.” Sư Niệm thấy Thủy An Lạc ừ rồi mới dập máy, nhìn tuyến lộ chỉ đường trên điện thoại, cô sắp gặp Dương Giai rồi, có những chuyện quả nhiên vẫn phải nói ra mới được.
 
Top