Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3210: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (3)
Rõ ràng Dương Giai đã chạm phải giới hạn cuối cùng của Sư Niệm.

Nếu như trước đây cô ta và Sở Húc Ninh có gì với nhau, có lẽ cô vẫn sẽ hơi kiêng kị, không dám làm gì Dương Giai. Nhưng hiện tại, Sở Húc Ninh là của một mình cô, vậy cô cũng đã đủ lý do để tìm người phụ nữ kia nói chuyện cho rõ ràng rồi.

Lúc này trong bệnh viện, Dương Giai đang cố gắng thuyết phục lãnh đạo cho mình được quay trở lại địa điểm diễn tập quân sự.

“Đồng chí Dương Giai, hiện tại cô đang bị thương, nhiệm vụ của cô là dưỡng thương cho tốt.”

“Trên người tôi chỉ có vết thương nhỏ. Người bị thương thật sự là Sở Húc Ninh, sao các ngài vẫn có thể để anh ấy tiếp tục tham gia diễn tập chứ?” Dương Giai lớn tiếng hỏi.

“Đồng chí Dương Giai, chú ý giọng điệu của cô. Sau khi sau núi bị đóng, là cô tự chạy lên núi, khi ấy Lữ đoàn trưởng Sở vì muốn cứu cô nên mới gặp nguy hiểm đấy.”

Dương Giai sững lại, bàn tay bên dưới lớp chắn siết chặt lại.

Tại sao lúc đó cô ta lại vào núi?

Vì khi ấy mà vào núi, Sở Húc Ninh mới đi cứu cô ta, mới..

“Thiếu tá Dương.” Dương Giai còn chưa biết phản bác lại thế nào, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Sư Niệm bước vào nhìn người phụ nữ trên giường.

“Sao cô lại ở đây?” Dương Giai nhìn thấy Sư Niệm, nhất thời bật thốt ra, giọng điệu đó như thể Sư Niệm đáng ra không nên xuất hiện ở đấy vậy.

Giờ này ngoài trời đã tối đen như mực, cũng sắp nửa đêm rồi.

“Tôi chỉ đến xem xem người phụ nữ khiến chồng tôi bị thương là ai thôi, không ngờ lại là cô đấy?” Sư Niệm chậc lưỡi, liếc nhìn lãnh đạo, sau đó lại nhìn Dương Giai, “Sao nào, vẫn còn muốn tới nơi diễn tập à, sau đó lại muốn để người khác chăm lo cho cô vì bị thương Cô là nằm vùng do quần Đỏ phái tới hả?”

Sư Niệm nói xong, các lãnh đạo đều cúi đầu im lặng. Cô gái này nói chuyện thật sắc bén, khiến người ta không thể nào cãi lại nổi.

“Cô nói linh tinh cái gì thế hả, là chiến sĩ thì phải ra chiến trường, nếu nói thế thì cô mới là người của quân Đỏ ấy, dù sao thì Sư Hạ Dương cũng là ba cô còn gì.” Dương Giai lớn tiếng cãi lại.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng.” Sư Niệm cười tủm tỉm nói, “Thiếu tá Dương, có những lời tốt nhất là cô đừng nói ra, nói ra chỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ thôi.” Sư Niệm từ hai tay xuống giường, “Một chiến sĩ mà không biết cái gì mình nên làm, cái gì mình không nên làm, chỉ muốn lợi dụng lợi thế của thân phận để đạt được

mục đích cá nhân, quân nhân như vậy cũng xứng được gọi là quân nhân sao hả? Tôi xin cô, đừng có bôi nhọ hai chữ “quân nhân” này nữa được không?” Sư Niệm nói xong lại đứng thẳng dậy.

Mặt Dương Giai lúc này đã tái mét.

“Đây là địa điểm diễn tập quan trọng, một người ngoài như cô đến đây làm gì?” Dương Giai gắt lại cô.

“Không có gì, dù sao thì tôi cũng là trinh sát của quân Đỏ mà, không đến đây thì sao mà thăm dò tin tức được?” Sư Niệm dùng câu cô ta vừa nói để chặn họng cô ta lại. Nhìn vẻ mặt tái dại của cô ta, trong lòng Sư Niệm vui sướng không thôi.

“Thưa các lãnh đạo, thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau về nghỉ đi, để tôi chăm sóc Thiếu tá Dương cho ạ.” Sư Niệm quay lại mỉm cười nhìn lãnh đạo nói.

Người đứng đầu nghe vậy liền gật đầu, “Vậy làm phiền cổ rồi, đúng là không còn sớm nữa thật, để tôi sai người gọi Sở Húc Ninh tới sắp xếp nơi ở cho cô.”

“Làm phiền ngài rồi ạ.” Sư Niệm cười đáp.

“Thủ trưởng, hiện tại đang trong thời kỳ diễn tập, Sở Húc Ninh vẫn còn đang...”

“Ôi, là ai vừa nói Sở Húc Ninh bị thương, không thể lên tiền tuyến được ấy nhỉ?” Sư Niệm bỗng lên tiếng, ngoảnh lại nhìn Dương Giai, “Dương Giai, có phải cô đang nhầm lẫn gì đó rồi không, tôi mới là vợ của Sở Húc Ninh, cô "tận chức tận trách đóng vai vợ anh ấy như vậy không cảm thấy đỏ mặt hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3211: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (4)
Lời nói thẳng thừng của Sư Niệm khiến Dương Giai nhất thời tái nhợt cả mặt, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo vẫn đang đứng ở đây cũng kém hơn.

“Dù cho cô có thật sự thích Sở Húc Ninh thì cũng phải hiểu rõ thân phận của mình chứ. Dù sao thì vợ của anh ấy cũng là tôi chứ không phải cô. Cô không cần phải trưng ra cái vẻ cô mới là vợ của anh ấy, quyết định mọi việc của anh ấy ở ngay trước mặt tôi như vậy đâu.”

Từng câu từng chữ Sư Niệm thốt ra đều như như cái tát bôm bốp giáng lên mặt cô ta vừa đau vừa vang dội.

Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo cũng ngày càng xấu, chỉ bỏ lại một câu nghỉ ngơi cho tốt rồi bỏ về luôn.

Sư Niệm lạnh lùng nhếch môi cười khinh bỉ, đi theo ra ngoài.

Ra đến ngoài, người đứng đầu của đoàn lãnh đạo bỗng nói: “Trước đây có người từng nói với tôi Dương Giai đi theo Sở Húc Ninh suốt cả đường, xem ra giờ không thể để cô ta tiếp tục ở lại bên này được nữa rồi.”

“Nói cũng phải, trước đây tôi luôn cho rằng chúng ta không nên xen vào chuyện đời sống tình cảm của các chiến sĩ. Giờ thì hay rồi, cái có Dương Giai này không rõ địa vị của bản thân một chút nào hết, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới chuyện tình cảm vợ chồng của người khác thôi. Vừa rồi tôi nghe mà còn thấy ngượng thay. Chúng ta buộc phải điều Dương Giai đi.”

Thủ trưởng nghe tới đây cũng phải lắc đầu thở dài.

Lúc này người cảnh vệ đi bên cạnh mới lên tiếng: “Trước đây tôi từng nghe thấy chiến sĩ bên đó nói, hồi chị dâu vừa đến quấn doanh, cả quân doanh đều chửi cô ấy là hồ ly tinh, truyền từ bên chỗ nhà dành cho người thân tới tận đây luôn. Sau đó Lữ phó Tần với Lữ đoàn trưởng Sở mới trút giận thay cô ấy. Nhưng tôi nghe chiến hữu nói cái người tung tin đồn ra trước giờ đều rất thân thiết với Dương Giai.”

“Xem đi, xem đi.” Thủ trưởng tức giận quát lên, “Cô ta đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần đoàn kết trong quân đội đến như vậy, sau lần diễn tập quân sự này lập tức điều cô ta đi cho tôi.”

“Rõ!”

Sư Niệm đứng đằng sau nhìn mấy vị thủ trưởng rời đi, sau đó lại quay lại nhìn người phụ nữ vẫn đang nổi điên nổi đóa trong phòng bệnh.

Ai nói nếu không có lý do về quân sự thì không thể điều cô ta đi được, nếu như Sở Húc Ninh không thể xử lý được chuyện này vậy thì để cô làm.

Việc bà chị kia cố không thể làm gì được, nhưng cô vẫn có cách để điều người phụ nữ này đi.

Sư Niệm nghĩ một hồi lại nhớ đến chuyện Sở Húc Ninh bị thương. Cô liền đi lấy một ít thuốc cơ bản dùng cho vết thương ngoài da, sau đó ngồi giữa cơn gió ngoài công viên chờ Sở Húc Ninh tới.

Nửa đêm, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hoàn cảnh nơi này tốt đến nỗi khiến người ta muốn dựng luôn trại ở đây.

Quả nhiên những nơi đẹp đẽ thì đều ít người. Ít sự tranh đấu nội tâm giữa người với người, con người ta cũng trở nên ít dục vọng hơn.

Lúc Sở Húc Ninh chạy tới thì cũng đã sắp là một giờ đêm. Anh chạy tới trước cổng viên, thấy cô gái ngồi dưới bậc thềm thì khựng lại, không lập tức chạy tới bên cô.

Sư Niệm có cảm giác có người đang nhìn mình. Cô theo phản xạ ngoảnh lại. Thấy anh đứng đó, cô vui sướng đứng bật dậy, chạy thẳng tới ôm chầm lấy anh.

Sở Húc Ninh sững người, nhưng vẫn ôm cô vào lòng, “Sao lại chạy đến đây thế này?”

Tuy thường ngày Sự Niệm rất thích thể hiện tình yêu của mình dành cho anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, thế nên Sở Húc Ninh có chút không kịp thích ứng.

Mà lúc này, Dương Giai ở trên tầng ba đang căm hận nhìn hai người ôm nhau bên dưới.

Sư Niệm ôm anh một lúc rồi mới buông ra, sau đó nhìn anh một lượt: “Họ nói anh bị thương, bị thương ở đâu thế?” Suýt chút nữa là cô quên mất chuyện quan trọng này rồi, đúng là đáng chết mà!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3212: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (5)
“Anh không sao.” Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay Sư Niệm, thấy cô lo lắng cho anh như vậy, anh cảm thấy rất vui, “Cũng không phải vết thương nặng gì, không sao đâu.”

thấy rất v

“Để em xem nào, bị thương ở đâu mà kêu không nặng chứ.” Sư Niệm vẫn chưa tiếp tục truy hỏi.

Sở Húc Ninh dắt tay cô đi ra ngoài, “Muộn lắm rồi, để anh đưa em về chỗ nghỉ trước.”

“Sở Húc Ninh...” Sư Niệm hất tay anh ra, tức giận nhìn anh.

Sở Húc Ninh ngoảnh lại nhìn cô gái vẫn đang giận dỗi kia, có chút bất lực. Giờ thì anh đã biết cô gái này bướng bỉnh đến mức nào rồi.

Thế nên cuối cùng anh vẫn phải nhận thua, vạch tay áo bên phải lên cho cô xem. Trong bóng tối vẫn có thể thấy được các vết xanh tím trên cánh tay anh, còn thấy cả miếng vải băng đã bị máu thấm qua, “Chỉ bị thương ở cánh tay thôi, những chỗ khác không sao.”

Sư Niệm nhìn cánh tay sưng đỏ của anh, bám chặt môi, lại càng thấy căm hận Dương Giai hơn. Tất cả là tại cô ta, vì cô ta nền Sở Húc Ninh mới bị thương.

Sư Niệm nhìn xong liền kéo luôn Sở Húc Ninh vào trong viện, “Miếng băng đã thành ra thế này rồi anh còn không thay, không sợ bị nhiễm trùng hả?”

Sở Húc Ninh tự nhận rằng mình không yếu chút nào, nhưng lúc này lại cam tâm tình nguyện để một cô gái kéo mình vào trong.

Chỉ vì cô đang rất tức giận. Sự tức giận của cô đủ để khiến anh không dám làm trái lại ý cô.

Lúc thay thuốc cho Sở Húc Ninh, Sư Niệm mới hiểu cái gọi là vết thương nhẹ của anh là cái gì. Cánh tay anh gần như đã mất hẳn một miếng thịt, thế này cũng được gọi là bị thương nhẹ:

Lúc bác sĩ đang khử trùng cho anh, tay còn lại của anh nắm chặt lấy tay Sư Niệm, “Đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, không trở ngại gì hết cả.”

“Thế này mà anh còn bảo không trở ngại gì, hay để đến khi nào mất hẳn cánh tay đi thì anh mới xem là chuyện lớn?” Sư Niệm tức đến giậm chân, “Ban nãy em đúng là vẫn còn khách khí với con mụ kia quá rồi.”

“Lữ đoàn trưởng Sở, anh cảm thấy không sao những vết thương này làm chị dâu đau lòng rồi, có thể không sao được à?” Bác sĩ quân y cười nói, “Tôi đã bảo anh phải đến khử trùng với thay thuốc hằng ngày rồi, nhưng nếu hôm nay chị dâu không kéo anh vào chắc anh cũng không định đến đâu đúng không?”

Bác sĩ vừa dứt lời, hai mắt Sư Niệm lại trừng lớn lên, “Sở Húc Ninh...”

Sở Húc Ninh buông tay cô ra, day day trán, vị quân y này cố tình đấy hả?!

Bác sĩ thấy vậy lại càng cười rộ hơn, “Lữ đoàn trưởng Sở, vết thương của anh nói nặng là nặng, nhẹ là nhẹ, nhưng anh vẫn phải chú ý một chút thì hơn. Nếu không sau này ngay đến việc ôm chị dâu anh cũng không làm nổi nữa đâu đấy”

“Còn chưa im lặng đi!” Sở Húc Ninh ngẩng lên trừng mắt với vị bác sĩ kia.

Sư Niệm vẫn đang lườm anh, lườm đến nỗi Lữ đoàn trưởng Sở cũng phải thấy chột dạ, không dám nói gì nữa.

Bác sĩ thấy vậy lại càng cười đắc ý, thậm chí còn lớn gan treo tay của anh lên. Đáng ra trước đây cũng muốn làm thế này rồi, nhưng Lữ đoàn trưởng Sở từ chối trong nháy mắt nên anh ta cũng không dám nói gì.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có chị dâu ở đây, người không dám lên tiếng rõ ràng chính là vị Diêm vương mặt lạnh này.

“Trước đây tôi đã nói là phải treo tay lên rồi, như vậy thì sẽ không bị dồn nặng lên cánh tay, khiến cho các cơ bắp...”

“Hôm nay sao cậu nói nhiều thế hả.”

“Anh trật tự đi!” Sư Niệm đỏ mắt trách cứ.

Sở Húc Ninh: “...”

Lúc này bác sĩ đang nhìn đến nỗi sắp nội thương rồi. Chị dâu này nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng sức bạo phát đúng là mạnh mẽ thật.

Nếu là bình thường, chắc chắn Sư Niệm sẽ không bao giờ dám nói Sở Húc Ninh những lời như vậy. Nhưng hôm nay rõ ràng là cô đã bị chọc giận, thế nên mới nói năng mà không nể năng mặt mũi gì cho anh hết, thậm chí còn hơi quyết liệt nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3213: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (6)
Tới khi xử lý xong vết thương của Sở Húc Ninh thì trời cũng sắp sáng rồi.

Sư Niệm hỏi rất nhiều vấn đề, cơ bản thì đều là: Đồng chí Thủ trưởng có thể ngồi trong lều chỉ huy, không cần phải đích thân đánh trận, nếu không cánh tay thật sự sẽ bị tàn phế.

Sư Niệm nghe xong liền đồng ý, Sở Húc Ninh lườm bác sĩ quân y một cái. Bác sĩ vẫn cười đến tươi. Dù sao thì anh ta cũng không sợ nữa, có giờ đã có người trị được Sở Húc Ninh rồi.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Sở Húc Ninh thậm chí còn chẳng có cái suy nghĩ muốn đi thăm Dương Giai, điều này khiến Sư Niệm cảm thấy rất hài lòng. Nếu không chắc cô sẽ ức chết vì người đàn ông EQ thấp này mất.

Lều của Sở Húc Ninh ở dưới chân núi, lúc này có người đã đi nghỉ, có người vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu.

Sở Húc Ninh đưa Sư Niệm vào trong. Bên trong chỉ có một cái giường quân đội, một chiếc bàn nhỏ, bản đồ, một đống thuốc nước và băng gạc đã thay ra đang bày bừa trên bàn. Có thể thấy là anh muốn tự mình thay thuốc, chắc vì biết cổ đến nên mới bỏ đống này lại chạy ra ngoài.

Sở Húc Ninh đỡ cổ ngồi xuống giường, “Để anh đi tìm chút nước ấm cho em ngâm chân rồi mau đi ngủ.”

Sư Niệm đưa tay ra kéo anh lại, “Em vẫn chưa buồn ngủ, để em nói chuyện này cho anh biết trước.”

Sở Húc Ninh khựng lại, ra hiệu cho cô bỏ tay ra để anh cởi áo khoác, “Chuyện gì?”

“Lúc em tới đây có đi gặp Ngũ Vi.”

Sở Húc Ninh đang treo áo lên liền khựng lại, sau khi treo lên rồi mới quay ra nhìn Sư Niệm, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó xác định được một vấn đề, Cổ Nguyệt có quan hệ với người đứng sau chuyện này.” Sư Niệm nắm lấy cánh tay anh rồi nói tiếp, “Cổ Nguyệt chỉ là một con cờ thôi, liệu kẻ đứng đằng sau lưng cô ta là ai?”

Sở Húc Ninh nhíu chặt mày lắng nghe Sư Niệm, rồi lại nghĩ tới cái người tên là Cổ Nguyệt kia.

Vậy là hiện tại có người đang âm thầm theo dõi bọn họ. Nếu không tìm được người này thì có nghĩa là họ làm bất cứ điều gì cũng có một đôi mắt đang theo dõi gắt gao.

“Chúng ta vẫn phải xuống tay từ chỗ Cổ Nguyệt trước. Em không đánh rắn động cỏ đấy chứ?” Sở Húc Ninh lên tiếng hỏi.

Sư Niệm lắc đầu, nghĩ tới cuộc “giao lưu” trước đó với Cổ Nguyệt, cũng không thấy cô ta có hành vi nào đặc biệt, vậy kẻ đằng sau kia rốt cuộc là ai đây?

“Được rồi, nếu đã xác định được thì ít nhất chúng ta cũng đã có phương hướng hành động. Anh sẽ điều tra chuyện này sau. Giờ anh đi lấy nước nóng cho em đã.” Nói xong Sở Húc Ninh định ra khỏi lều.

“Này...” Sư Niệm bỗng thốt lên, lúc Sở Húc Ninh tò mò ngoảnh lại, Sự Niệm bỗng ôm lấy cổ anh, hồn anh một cái, sau đó nhanh chóng chui lên giường, kéo chăn chùm kín người mình, “Không rửa nữa đâu, em buồn ngủ rồi, buồn ngủ quá đi mất.”

Sở Húc Ninh: “...”

Trên môi vẫn còn vương hương vị của cô, nhưng kẻ đầu xỏ đã trùm chăn cuốn mình thành cái bánh chưng rồi. Sở Húc Ninh đặt tay lên môi, nghĩ tới cô nhóc bướng bỉnh lúc ở bệnh viện giờ này lại xấu hổ thế này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mà Sở Húc Ninh cũng chẳng cần phải đi lấy nước nóng vì Thủ trưởng biết họ về nên đã sai người mang hai thùng nước nóng tới để trước cửa lều cho họ.

Sở Húc Ninh đi ra xách vào, một tay đổ ra một ít, cho thêm ít nước lạnh vào đặt xuống cạnh giường. “Dậy rửa ráy qua di dā.”

Sở Húc Ninh nói xong, người trên giường vẫn không có động tĩnh gì. Anh bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh giường, vén chắn ra thì phát hiện cô gái bị ngạt đến đỏ cả mặt giờ đã ngủ thật mất rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3214: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (7)
Sở Húc Ninh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô. Nhờ có cô cuộc đời anh mới xuất hiện thứ được gọi là ấm áp. Vì cô xuất hiện anh mới có suy nghĩ phải sống vì mình, sống vì cô.

Sở Húc Ninh cầm khăn lông thấm nước rồi cẩn thận lau rửa mặt mũi, cánh tay cho cô, cuối cùng anh thay một chiếc khăn khác để lau bàn chân lạnh ngắt của cô. Giờ đang là cuối thu, nơi này vốn đã lạnh, cô còn chạy một mình tới đây.

Sau khi xong xuôi mọi thứ, Sở Húc Ninh mới mang nước ra ngoài đổ.

Lúc anh đi đổ nước lại thấy Sở Lạc Nhất đang đi tới đi lui ở bên ngoài. Anh nhíu mày gọi: “Bao Đậu, em đang làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất quay lại thấy có người tới, vội chạy lại, “Họ nói chị Niệm Niệm đến rồi nhưng em không dám vào.” Sợ phá hỏng chuyện tốt của hai người đấy.

Sở Húc Ninh nhìn vẻ mặt xấu xa của cô liền biết cô đang nghĩ gì. Con bé không nhìn xem đây là nơi nào à.

“Ngủ rồi, trời sáng em hãy tới tìm cô ấy. Sao em còn chưa đi ngủ đi?” Sở Húc Ninh nhìn bộ dạng như cả đêm không ngủ của Sở Lạc Nhất, “Hiện tại Cố Tử Thành vẫn đang ở tuyến trên.”

“Anh Húc Ninh thật đáng ghét, em đi ngủ đây.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, quay người về lều của mình.

Sở Húc Ninh nhếch môi cười, thấy cô vào hẳn trong rồi mới quay lại lều của mình.

Trời sáng, màn diễn tập quân sự vẫn đang tiến hành nảy lửa. Lúc Sư Niệm tỉnh lại, trong lều chỉ có mình cô và ánh nắng mai bên ngoài chiếu vào.

Sư Niệm ngồi dậy, thấy khăn tắm vẫn còn để cạnh giường.

“Chị Niệm Niệm.” Sở Lạc Nhất thò đầu vào, dùng khóa kéo ngăn cổ mình lại, cười tít mắt nhìn người bên trong.

Sư Niệm ngẩn ra, thấy cái đầu ngoài cửa liền nói, “Làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất cười tí tởn chui vào, hai tay vắt sau lưng, lúc tới cạnh giường giả bộ làm phép biến ra một quả táo, “Thế nào, thấy em tốt với chị không.”

Sự Niệm dở khóc dở cười nhìn cổ em mình, “Ở đầu ra thế?”

“Không biết, sáng nay anh đẹp trai nhà giàu mang tới, nói là chiến lợi phẩm tịch thu được từ quân địch.” Sở Lạc Nhất ngồi xuống đưa quả táo cho Sư Niệm, “Em rửa rồi, thật đấy.”

Sư Niệm không khỏi thấy buồn cười, con bé rửa rồi nhưng có thì chưa đánh răng, sao mà ăn được đây?

Sở Lạc Nhất bỗng phản ứng lại kịp, cười hờ hờ đặt quả táo sang một bên.

“Hôm qua chị đi gặp con mụ kia rồi à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

Sư Niệm xuống giường, gấp chăn vuông vức như miếng đậu phụ, vừa chỉnh góc vừa nói: “Chị gặp rồi, toàn thắng.”

Sư Niệm nói xong liền đập tay với Sở Lạc Nhất. Không chỉ toàn thắng mà người phụ nữ đó còn không biết rằng có lẽ sau đợt diễn tập quân sự này, cô ta sẽ bị điều đi nơi khác. Cô nghĩ tới lúc đó chắc vẻ mặt của cô ta sẽ đặc sắc lắm.

Sở Lạc Nhất ngồi cạnh nhìn Sư Niệm, “Thế bao giờ thì chị về, hay là đi cùng em luôn đi?”

“Thế thì không được, chị đến đây đã là không đúng với quy định rồi, ngày mai ngày kia chị sẽ về.” Sư Niệm nói xong đi tìm đồ để đánh răng rửa mặt, Sở Húc Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn bàn chải mới cho cô rồi.

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đánh răng, “Sao lại nhanh thế?”

“Không thì sao giờ?” Sư Niệm cười hỏi lại, “Diễn tập quân sự cũng không phải trò chơi. Chị ở lại đây để cho họ để tài tám chuyện à. Chủ yếu chị đến đây chỉ để gặp người phụ nữ kia, gặp được cũng là xong chuyện rồi.”

Hơn nữa, không phải cô đã đánh được một trận rất hay đấy sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3215: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (8)
Sở Lạc Nhất bĩu môi, đá đá chân nhìn bà chị vẫn đang mải đánh răng rửa mặt của mình, “Chị sợ anh Húc Ninh sẽ bị người ta kiếm cớ để nói chứ gì?”

Sư Niệm đang rửa mặt lại ngẩng lên nhìn Sở Lạc Nhất, “Chính xác.”

Sở Lạc Nhất cũng không nói gì nữa. Dù sao thì Sở Húc Ninh cũng là tất cả của chị Sư Niệm mà.

“Thế khi nào chị về thì về thành phố A luôn à?”

“Chị sẽ về quản bộ trước, ở vài ngày rồi mới về thành phố A.” Sư Niệm muốn về dọn dẹp đồ đạc trong nhà, lâu không có người ở rồi. Hơn nữa cô cũng muốn đi hỏi thăm người bên đó, đặc biệt là mấy chị dâu có quan hệ tốt với cô.

Sau khi Sở Húc Ninh nhận được chứng nhận nhậm chức, ít nhất cô cũng không thể để quan hệ giữa anh và chiến hữu gặp vấn đề vì đám vợ bạn có được.

Sở Lạc Nhất nằm luôn lên giường, “Haiz, chắc chắn kiếp trước anh Húc Ninh thờ cúng tốt lắm, không thì làm sao kiếp này gặp chị được?”

“Chị cũng nghĩ thế.” Sư Niệm cười tít mắt đáp lại, rồi lại tiếp tục vệ sinh cá nhân.

***

Lúc này trong phòng chỉ huy, Sở Húc Ninh đang bị treo tay vẫn đang nhìn mô hình bản đồ trước mặt.

“Vợ tới một cái là ngoan ngay, đám giá cả chúng tôi nói cậu bao lần cậu cũng không chịu xử lý vết thương cho tử tế, thế mà vợ vừa đến đã nghe lời ngay rồi.” Tư lệnh chậc lưỡi cười.

Sở Húc Ninh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn cánh tay đang treo lơ lửng của mình, hai đầu mày khẽ nhíu lại.

Hình như đúng là thế thật!

Nhưng Sở Húc Ninh cũng không định lên tiếng, vì những lúc thế này chỉ có im lặng mới là cách tốt nhất.

Lúc này anh đang thương lượng phương án tiếp theo cùng với một vị Lữ phó khác.

“Trước mắt, Cố Tử Thành đưa tiểu đội tới đây, vẫn chưa tìm được bộ chỉ huy của quân Đỏ, nhưng Sở Lạc Ninh vẫn đuổi theo tới cùng, nếu trong vòng ba ngày tới chúng ta không tìm thấy được bộ chỉ huy của họ thì có nghĩa là chúng ta đã đánh mất quyền ưu tiên lần này, bọn họ sẽ có được quyền phản kích.”

Sở Húc Ninh lên tiếng mới kéo lại được sự chú ý của mấy ông già đang hóng hớt chuyện vui kia.

“Thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia cũng ghê gớm thật. Ai mà bị cậu ta nhắm vào rồi thì xác định khỏi chạy thoát luôn.” Tư lệnh cất tiếng, nheo mắt nhìn bản đồ, “Có cách nào khống chế được Sở Lạc Ninh, hay thu hút sự chú ý của cậu ta, dẫn cậu ta tới chỗ khác không?”

Sở Húc Ninh lắc đầu, “Cái này khó, tôi hiểu Sở Lạc Ninh, hiện tại cậu ta đang nhắm vào Cố Tử Thành, chắc chắn sẽ không rời mục tiêu. Trừ khi Cố Tử Thành là người khống chế Sở Lạc Ninh để chúng ta phải người khác đi tìm bộ tư lệnh của quân Đỏ.”

Sở Húc Ninh nói xong ngẩng lên nhìn người đang ông đang suy tính khoảng cách trên thảo nguyên, “Tần Thiếu Bach?”

Tần Thiếu Bạch ngẩng đầu, quay phắt ra nhìn Sở Húc Ninh nói: “Đừng có tìm tôi, tôi đang bận mà, bản đồ này có vấn để rồi này.”

“Này, Tần Thiếu Bạch, cậu làm tổ ở chỗ tôi mười mấy ngày rồi đấy. Cậu định chui trong này tới khi kết thúc diễn tập luôn đấy à?” Thủ trưởng tức giận hỏi.

Tần Thiếu Bạch nhíu mày, lại ngẩng lên nhìn mấy vị thủ trưởng kia, “Chủ yếu là vì tôi chưa kịp thích ứng lại thổi mà, đợt diễn tập này xem như cho tôi quan sát học hỏi đi được không?”

“Tần Thiếu Bạch, cậu đang trốn tránh điều gì hả?” Sở Húc Ninh bỗng lên tiếng.

Tần Thiếu Bạch sững ra, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi trốn tránh gì chứ? Chỉ là thấy cái bản đồ này của mọi người bị sai rồi thôi, tôi vẫn đang nghĩ cách để sửa cho mọi người đây này.”

Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn anh ta, cuối cùng đặt bút xuống kéo anh ta ra ngoài.

“Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?” Sở Húc Ninh trầm giọng chất vấn.

“Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, rõ ràng là nơi để diễn tập quân sự sao tự dưng lại có hổ xuất hiện, đây căn bản không phải là ngẫu nhiên.” Tần Thiếu Bạch trầm giọng đáp lại, “Sau khi chúng ta lấy được con chip kia, kết quả thì sao, đến tận giờ chúng ta cũng không biết con chip kia đang ở đâu.”

Tần Thiếu Bạch nói xong liền bị Sở Húc Ninh kéo ra xa khỏi chỗ bộ chỉ huy, “Ý cậu là sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3216: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (9)
Tấn Thiếu Bạch quay ra nhìn xung quanh, sau đó lại kéo Sở Húc Ninh đi tới một bên, “Tôi có ý gì cậu còn không rõ à? Trong con chip đó ngoài những thứ chúng ta cần ra vẫn còn thứ mà kẻ khác muốn nữa.”

Sở Húc Ninh cau mày, nheo mắt nhìn Tần Thiếu Bạch, “Ý của anh là, có người đang cố tình quấy nhiễu chuyện diễn tập?”

“Có phải hay không thì tôi không biết, nhưng với những gì tôi hiểu về đám người đó, nếu đã có người biết được thân phận của cậu vậy thì sẽ không dễ dàng để yên chuyện này, chắc chắn là cậu bị nhắm vào rồi, không phải hủy được tin tức rồi thì sẽ kết thúc đơn giản được đâu.” Tần Thiếu Bạch khẽ nói, “Hơn nữa trước mắt xem ra là cậu hay tôi đều không thể rời hỏi bộ chỉ huy được.” Tần Thiếu Bạch nhìn về phía Bộ chỉ huy bên kia rồi nói.

Tư lệnh bên trong lại là người chỉ huy đầu tiên của vụ con chip này.

Sư Niệm và Sở Lạc Nhất ở trong lều vừa hay lại nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, chắc họ quên mất rằng trong lều của Sở Húc Ninh lúc này vẫn còn có người.

“Nhưng không phải mà.” Sở Lạc Nhất bỗng lên tiếng khiến hai người kia giật mình.

Sở Húc Ninh vội vén mành lều lên, nhìn người bên trong.

Sở Lạc Nhất không hề có cảm giác bị bắt được mà nói tiếp: “Chuyện này không đúng, trước đây lúc Cố Tử Thành bị thương từng nói người đó làm vậy là vì muốn anh ấy rút khỏi đợt diễn tập này, hình như không liên quan gì tới các anh đâu.”

“Cố Tử Thành?” Tần Thiếu Bạch đi theo Sở Húc Ninh vào lều, nhìn Sở Lạc Nhất, “Tại sao Cố Tử Thành lại nói như vậy?”

“Vì khu vực trên núi vốn do Cố Tử Thành phụ trách. Lúc đó hai anh đều ở chỗ bộ tư lệnh, không thể đến vì hai anh được. Vậy chỉ có thể là đến để đối chọi với Cố Tử Thành thôi, hơn nữa rõ ràng lũ hổ kia là nhắm vào bọn em.”

Sở Lạc Nhất nói xong, Sở Húc Ninh và Tần Thiếu Bạch lại đưa mắt nhìn nhau. Bên phía quân Xanh, khu vực rừng núi đúng là do Cố Tử Thành phụ trách, mà hổ lại xuất hiện trong núi.

Nói trắng ra, mấy người bọn họ đều bị nhắm vào, vì đây không chỉ có một chuyện.

Sở Lạc Nhất khẽ cúi đầu, không nhịn được lại móc nối các chuyện hiện tại vào với nhau, tiếp điểm cuối cùng chính là... Bạch Hoành.

Sư Niệm cau mày, nghe họ nói chuyện cuối cùng nghĩ gì đó vội nói: “Em cũng thấy chuyện này không phải chĩa về phía các anh, nếu như kẻ đứng sau muốn lợi dụng Cổ Nguyệt, em nghĩ chắc hắn muốn mở ra lỗ hổng của các anh từ chỗ em.”

Tần Thiếu Bạch: “...”

Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch, lại khẽ nhếch môi, “Giờ có thể đi rồi chứ?”

Tần Thiểu Bạch ai oán nhìn Sư Niệm, có thế nào thì anh ta cũng từng giúp cô cơ mà?

Sư Niệm tỏ ra vô tội, cô chỉ nói sự thật thôi.

“Tại sao anh lại nhất quyết không tham gia diễn tập thế?” Sư Niệm hỏi thẳng.

Tần Thiếu Bạch hừ một tiếng, quả quyết xoay người rời khỏi nơi này.

Sự Niệm: “...”

Cô nói sai cái gì à?

Sở Húc Ninh vỗ vai cô rồi cũng đi ra theo.

“Ý gì đây?” Sự Niệm không hiểu nổi, không phải cố chỉ hỏi một câu rất đỗi bình thường thôi sao?

Sao tên đó lại xị mặt ra với cô vậy?

Sở Lạc Nhất xoa cằm, nhìn người vừa rời khỏi, nghĩ một hồi nói: “Thật ra em cũng tò mò lắm, sao anh ta lại bài xích chuyện diễn tập thế nhỉ? Không được, chờ anh đẹp trai nhà giàu của em về em nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Cái tên vua kiêu ngạo này rốt cuộc chịu phải nỗi đau gì nhỉ? À, có cảm giác anh ta sẽ trở thành người ngốc nghếch đáng yêu nhất trong tập tranh của em nè.”

Sư Niệm: “Gái à, em điên quá rồi đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3217: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh (10)
“Ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười lớn, đưa Sư Niệm sang lều của mình xem những bức tranh mà cô đã

vẽ xong. Cô tự cảm thấy rất hài lòng, cần tìm một người công bằng nói chút cảm nhận.

Sư Niệm nhìn vài trang, thành thật nói: “Chị có cảm giác lúc em về "người kia của mình trong mắt chắc gắn sao lấp lánh luôn đấy nhỉ.”

“Ha ha, rõ ràng đến thế cơ à?” Sở Lạc Nhất cũng chẳng giấu giếm gì, sau đó lại cầm lấy tập tranh, “Thật ra có rất nhiều thứ không thể vẽ được, nhưng chỗ này em vẽ chị đã thấy chưa?”

Sư Niệm nhìn vào chỗ Sở Lạc Nhất chỉ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lính giá xuất ngũ à?”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Hôm đó em gặp được vài người, thật sự thấy khó chịu trong lòng lắm, điểm này em cũng nghĩ nên để nhiều người biết đến nó. Họ giải ngũ không phải vì khả năng của họ có hạn, mà vì trên chiến trường kẻ địch còn mạnh hơn. Họ thật sự đã dốc hết tâm sức để làm việc rồi”

Sư Niệm cái nhìn bức tranh, “Quân nhân thời nay phân cấp rất nghiêm trọng, có những người thật sự căn bản không xứng với hai chữ quân nhân.”

“Ví dụ như Dương Giai hả?” Sở Lạc Nhất bật cười, “Loại lính gây trở ngại tới tình đoàn kết nội bộ này không phải không có, hơn nữa ở đâu cũng có hết. Giống như hồi xưa ba chị từng nói ấy, vì quân đội được bảo mật kín kẽ nên người bên ngoài chỉ thấy được mặt tốt của nó, thật ra nó cũng chẳng khác gì những nơi khác, nơi khác có vấn đề gì thì nó cũng có cả. Dương Giai chính là một ví dụ điển hình trong đó, cái nhà đối diện với nhà chị chính là điển hình tốt nhất trong vấn đề về gia đình đấy.”

Sư Niệm thở dài, nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ bất đắc dĩ, “Vợ lính không theo lính mới là khổ thật, còn mấy người vợ mà đi theo lính không có công ăn việc làm gì thì thật là... Ngoài hóng hớt buôn chuyện với nuôi con ra thì chẳng còn chuyện gì để làm hết, mà buôn chuyện chính là nguồn cơn của mọi tai họa.”

“Ha ha ha, cũng không thể nói như vậy được. Trước đây lúc chị ở trong quân doanh, không phải ăn cơm trăm nhà

mà sống sao.” Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ ai oán của cô chị liền biết Sự Niệm bị chuyện lần này chọc giận thật rồi, cho nên lúc này mới nói những lời như vậy.

“Chính vì thế nên chị mới tức đấy, hồi nhỏ chị thấy thím nào cũng tốt hết, mỗi khi ba chị không có nhà đều sẽ có thím tới tận nhà hỏi chị có muốn qua nhà thím ăn cơm không, nhà nào có khó khăn cũng đều sẽ giúp đỡ, sao tới phiên chị thì lại thành ra thế này chứ!” Sư Niệm tức giận phừng phừng nói.

“Kiếm danh thôi, chị xem trước khi chị đi thì ai kiếm danh từ chị nào, tự dưng thấy thương chị ghê.” Sở Lạc Nhất nói thật lòng mình, khiến Sư Niệm phải đập cho cô một cái.

“Thế nên lần này chị nhất định phải mang tiếng tốt trở về.” Sư Niệm nghiêm túc nói.

Sở Lạc Nhất cười khúc khích, cầm lại tập tranh, “Đi đi, đi đi, nhớ tạo dựng hình tượng cho tốt. Mấy năm nữa em tới đó thì chị phải làm gương đấy.”

“Chậc chậc chậc, giờ đã nghĩ tới chuyện kết hôn với anh đẹp trai nhà giàu của em rồi cơ à?” Sư Niệm mang theo ý cười nhìn Sở Lạc Nhất. Cô thật sự rất ngưỡng mộ tính cách dám yêu dám nói này của Sở Lạc Nhất, hơn nữa con bé còn thể hiện cho tất cả mọi người xung quanh biết nữa.

“Cụ Mao nói rồi, không lấy hôn nhân làm tiền để yêu đương đều là lưu manh hết, em là một cô gái đáng yêu thế này cơ mà nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Nhưng khi cô nói xong bỗng cảm thấy ánh mắt của Sư Niệm có gì đó khác thường. Cô không nhịn được lại nhìn theo tầm mắt của Sư Niệm, nhất thời không khỏi hét lên, “Má, sao anh lại về đấy rồi?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3218: Vợ anh canh cửa (1)
Lúc này Cố Tử Thành đang đứng ngoài cửa, cả người dính đầy bụi bặm.

Sư Niệm cười tít mắt đứng dậy, dành thời gian cho hai người.

Sở Lạc Nhất đưa tay lên sờ mũi, có cảm giác như bản thân bị chém một dao vậy.

Sau khi Sư Niệm ra ngoài, Cố Tử Thành mới đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.

Cô nói vậy là có ý gì, sao nghe kiểu gì cũng vui tai vậy chứ.

Cố Tử Thành vốn bị Sở Lạc Ninh chặn đánh đến phát phiền rồi nhưng vẫn không thể vượt qua được. Giờ quay lại lại nghe thấy Sở Lạc Nhất nói một câu như thế, anh bỗng chốc không còn cảm thấy tức giận gì nữa hết.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Cố Tử Thành đang tiến lại gần.

Cố Tử Thành đi tới tì hai tay xuống giường, cũng trán vào trán cô, nói: “Muốn được gả cho anh đến thế rồi cơ à?”

Sở Lạc Nhất vẫn chớp mắt, “Chắc là anh bị anh trai em đuổi ngược về chứ gì.” Nói xong có chui ra khỏi người anh, “Anh mà không qua được của của anh trai em, muốn em cưới anh thì chắc cứ ở đó mà chờ đi.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Tử Thành lại thấy đau đầu. Ông anh rể của anh tuổi còn trẻ nhưng lại lắm mưu nhiều kế, khiến anh khó lòng phòng bị được.

“Anh chỉ thấy lạ ở chỗ trai anh em không thấy sợ gì à?” Cố Tử Thành cất tiếng hỏi.

“Anh tới đây để nghe ngóng tình hình đấy hả?” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, “Có điều nói cho anh biết cũng chẳng sao, dù sao thì anh cũng không thể đưa chị Miên Miên tới đây được.”

“Chị Miên Miên?”

“Vợ chưa cưới của anh ấy, người mà anh ấy sợ nhất đấy, ha ha ha.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, lại thấy mặt Cố Tỉ Thành đen sì.

“Anh trai em mới hai mươi thôi đấy, anh hai sáu rồi mà còn thua thì đúng là mất mặt lắm đúng không nào?” Sở Lạc Nhất vẫn tiếp tục cười sướng.

Mặt Cố Tử Thành lại càng đen hơn, cái cô nhóc này không biết nên nghiêng về ai hả?

Sở Lạc Nhất nói xong lại nhảy tới chỗ Cố Tử Thành, “Haiz, anh không vượt qua được thật à?”

“Cũng không phải là không qua được, chỉ là anh thấy vấn đề là ở anh trai em đấy. Anh trai em nói nếu hôm nay anh vượt qua thì mai cậu ta sẽ đưa em đi.” Cố Tử Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Mưu này của anh trai có được lắm!

“Anh thế này là đang lấy việc công làm việc từ đấy, anh có thể không care anh ấy mà.” Sở Lạc Nhất nghĩ, không ngờ anh trai cô lại nham hiểm như vậy.

Sở Lạc Nhất bĩu bĩu môi, vậy thì hết cách rồi, “Ai bảo anh để ý tới em gái người ta, không thì anh đi nói với anh ấy là anh không cần em gái anh ấy nữa đi, em thấy thế cũng được.” Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền bị Cố Tử Thành đập cho một cái vào đầu, “Sao anh lại đánh em hả?”

“Tiếp tục mơ tới cảnh gả cho anh đi, như vậy thì còn có chút thực đấy, anh đi đây.” Cố Tử Thành nói xong vượt qua cố đi thẳng.

Sở Lạc Nhất bĩu môi, “Này, anh định không phá vòng vây thật à? Em nghe nói ba ngày tới họ có thể chủ động tiến công được rồi, như vậy thì anh sẽ mất quyền ưu tiên đấy.”

Cố Tử Thành phất phất tay với cô, ra khỏi lều, đi về phía bộ chỉ huy.

Sở Lạc Nhất nhìn anh bỏ đi mới chạy tới cửa, lại xoa cằm mình, không thể không nói anh Cả của cổ đúng là nham hiểm thật.

Cổ Tử Thành vào đến bộ chỉ huy thì thấy mọi người vẫn đang bàn đối sách bên trong. Thấy Cố Ti Thành, Thủ trưởng liền gọi anh đi tới, “Về đúng lúc lắm, chúng tôi đang bàn dở đây, chuyện thế nào rồi?” Cố Tử Thành đi tới, nhìn bản đồ trước mặt, thật ra thì anh không muốn về đây đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3219: Vợ anh canh cửa (2)
“Vẫn chưa qua được à?” Sở Húc Ninh ngẩng lên hỏi Cố Tử Thành.

“Không được, bên phía Sở Lạc Ninh chặn quá chặt, không thể sống qua nổi.” Cố Tử Thành tỏ ra nghiêm túc nói, như thể chuyện đúng là như thế thật.

“Lão Cố, tôi nghe nói Sở Lạc Ninh là anh vợ cậu. Cậu đang thả anh vợ mình đấy à, chứ làm gì có chỗ nào mà cậu không qua được?” Tần Thiếu Bạch nói trúng tim đen.

Cố Tử Thanh: “...”

Sao tên này vẫn còn ở đây vậy?

“Anh giỏi thì anh qua đi.” Cố Tử Thành phụt cười, “Anh tưởng Sở Lạc Ninh là kẻ ăn chay chắc?”

“Chỉ là một thằng nhãi hai mươi tuổi thôi mà.” Rõ ràng Tân Thiếu Bạch không tin Sở Lạc Ninh lại có năng lực như vậy.

Tư Lệnh nghe thấy anh ta nói vậy liền bật cười, “Chính tên nhóc đó là người liên tiếp phá vỡ nhiều kỷ lục trong quân đội ba năm trở lại đây đấy, đừng có xem nhẹ cậu ta.”

Tần Thiếu Bạch sững ra, “Giỏi thế à?”

“Tất nhiên rồi, đợt diễn tập quân sự hai năm trước, tên nhóc đó cũng lập được không ít công đâu.” Một vị thủ trưởng khác cũng nói họa vào theo.

Cố Tử Thành uống nước xong, cầm cốc rỗng chỉ Tần Thiếu Bạch, “Anh giỏi thì lên đi, tôi sẽ giữ chân Sở Lạc Ninh, anh luồn vào. Tôi nghĩ chắc bộ chỉ huy của họ cũng không xa đâu, nếu không Sở Lạc Ninh cũng sẽ không canh giữ nghiêm ngặt như vậy.”

Tần Thiểu Bạch nhất thời im bặt.

Cố Tử Thành nói xong nhìn Tần Thiếu Bạch rồi lại nhìn Sở Húc Ninh, “Chuyện gì thế? Lão Tần, có phải dạo gần đây anh vẫn luôn trốn ở đây không hề ra nhìn chúng tôi liều sống liều chết bên ngoài không hả?”

“Không phải là vì tôi tin tưởng các cậu đấy sao? Có các cậu rồi cần gì tôi phải xông lên nữa?” Tần Thiếu Bạch lên tiếng, làm như đúng là anh ta nghĩ vậy thật.

Cổ Tĩ Thành nhìn người kia đứng dậy đi ra ngoài, lại nhìn Sở Húc Ninh: “Chuyện gì thế?”

“Cậu ta đang bài xích chuyện diễn tập quân sự.” Một vị Thủ trưởng lên tiếng, “Chắc vì nằm vùng lâu quá nên giờ cậu ta hơi thấy mâu thuẫn với quần trang”

Đây cũng chính là nguyên do khiến các vị chỉ huy vẫn dung túng cho Tần Thiếu Bạch ở đây, lúc làm gián điệp sẽ luôn nhìn thấy rất nhiều điều mà họ cho là chính xác nhưng thực tế đó lại là một thứ sai lầm, khiến họ sinh ra hiểu lầm nhất định về nghề nghiệp này, bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn với chính thân phận của mình.

Cố Tử Thành đặt cốc xuống theo ra ngoài, thấy Tần Thiếu Bạch đứng cách đó không xa.

Từ sau khi trở về, trông anh ta lúc nào cũng cà lơ phất phơ, không hề coi quy định ra gì, giống như việc lần trước anh ta một mình một kiểu đòi lại công bằng cho Sư Niệm vậy.

Cố Tử Thành đi tới, đứng cạnh anh ta nhìn thảo nguyên phía xa, “Lão Tần, hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Bảy tám năm gì đó thì phải. Tên khốn nhà cậu hồi đại học được nghỉ liên tới doanh trại của tôi thực tập, lúc đó cũng ngông cuồng ghê lắm, nhưng tôi vẫn rất thích tính cách của cậu.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Cố Tử Thành, vỗ vỗ vai anh, “Hồi đó cậu và Lục Nam Phong là hai người mà tôi coi trọng nhất. Nhưng cậu lại không được như Lục Nam Phong, người ta thì một lòng thăng tiến. Cậu nhìn cậu đi, nhìn lại cậu đi.” Tần Thiếu Bạch lại thở dài, tất cả là vì cái tên lính không biết phấn đấu này.

Cố Ti Thành huých vai anh ta, “ y, anh có biết có một lần tôi bị người ta bắt vào ngục nước giam hơn một tháng trời không?”

Cố Tử Thành nói xong, Tấn Thiếu Bạch củi xuống nhìn chỗ nào đó lại bị Cố Tử Thành đẩy ra, “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Bị ngâm hơn một tháng không dùng được nữa à.” Tần Thiếu Bạch chậc lưỡi, không cảm thấy mình phải bỏ qua cơ hội tốt thế này:

Cố Tử Thành: “...”

“Tôi thấy anh vẫn ổn mà, các thủ trưởng lại lo anh xảy ra chuyện, đúng là lo hão mà.” Cố Tử Thành đốp lại rồi quay người bỏ đi.

“Này này này, đã nói xong đầu, rốt cuộc cậu còn dùng được không hả?” Tần Thiếu Bạch kéo người lại, hỏi bằng cái giọng rất để tiện.
 
Top