Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3220: Vợ anh canh cửa (3)
Cố Ti Thành: “...”

Anh có xúc cảm muốn đá tên này bay luôn sang doanh trại của địch quá.

“Sao thế, anh muốn thử à?” Cố Tử Thành lưu manh nhếch miệng cười, nhìn người đàn ông đối diện.

Tần Thiếu Bạch phụt cười, cười xong anh ta lại ngồi bệt xuống đất, “Cậu từng thấy tuyệt vọng bao giờ chưa? Chính là kiểu rõ ràng xung quanh cậu đều là kẻ địch nhưng họ lại là nguồn cổ vũ duy nhất của cậu, là kiểu tuyệt vọng vì giằng xé giữa lương tâm và phản bội ấy?”

Cố Tử Thành nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất ngẩng lên nhìn mặt trời.

“Bề ngoài thì là quân nhân của quốc tế duy trì hòa bình, người bên cạnh cậu đều là những kẻ chạy trốn. Họ đều vì mạng sống của mình mà vùng vẫy bên ngoài. Cậu biết vì cái gì mà họ trở thành kẻ trốn chạy, cậu càng biết rõ những quân nhân kia sẽ không buông tha cho họ, thậm chí bao gồm cả tôi.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Cố Tỉ Thành, “Có phải tuyệt vọng hơn cảnh một mình cậu bị nhốt trong ngục nước không? Trong tình cảnh đó, một mình mới là hạnh phúc nhất.”

“Lúc họ chọn làm kẻ trốn chạy thì nên biết sớm có ngày phải trả giá cho hành động đó rồi.” Cố Tử Thành trầm giọng đáp. Chức trách của quân nhân là bảo vệ được càng nhiều người hơn chứ không phải là thương xót cho những kẻ vì mạng sống của mình là làm hại tới người khác.”

“Phải, khi ấy White cũng từng nói với tôi như vậy.” Tần Thiếu Bạch đè hai tay xuống bãi cỏ nói.

“White? Black?” Cố Tử Thành cau mày lại, sắc mặt chùng xuống.

“Lão Tần, suy nghĩ hiện tại của anh thật sự rất...”

“Nguy hiểm đúng không? Tôi đang đồng cảm với một đám tội đồ.” Tần Thiếu Bạch nói trắng ra lời còn chưa nói hết của Cố Tử Thành, “Phải, đúng là nực cười thật, một người phải giết bọn họ như tôi lại cảm thấy đồng tình với họ. Trong số họ thậm chí có người còn từng cứu mạng tôi.” Tần Thiếu Bạch nói xong lại đưa tay ra đằng trước, “Cảm giác tuyệt vọng đó, mỗi lần nhìn thấy quân trang là tôi lại giống như sắp bị người ta bức phát điên vậy.”

Cố Tử Thành ngồi xuống bên cạnh Tân Thiếu Bạch, đè tay lên vai anh ta, “Anh có biết Báo Tuyết không?”

“Báo Tuyết?” Mắt Tần Thiếu Bạch sáng lên. “Chính là Báo Tuyết mà thần không biết quỷ không hay, không thuộc bất cứ tổ chức nào ấy hả? Nghe nói lần cuối cùng người đó xuất hiện đã là mười mấy năm về trước, nhổ được cả một chuỗi đinh trong quân đội.” Anh ta từng nghe nói tới người này nhưng chưa được gặp bao giờ.

Cổ Tĩ Thành gật đầu, “Tôi nhớ trước đây từng nghe một câu chuyện về sự xuất hiện của Báo Tuyết. Khi ấy một tiểu đội thuộc đại đội Săn Sói bị bắt rồi dùng cách rất tàn nhẫn để sát hại. Lúc đó, đội Săn Sói phải đi rất nhiều người để truy sát kẻ kia nhưng cuối cùng và các nguyên nhân khác nhau mà có người trở về được, có người không về được nữa. Những người trở về được đều thay đổi cả. Họ cũng giống như anh, bắt đầu nghi ngờ về sự đúng đắn của quân nhân, cuối cùng bị ép rời khỏi quân đội. Nhưng vào lúc đại đội Săn Sói bị bên trên nghi ngờ khả năng, thậm chí lúc đội này sắp bị triệt bỏ, có một ngày vào buổi tối, đầu của những kẻ bắt cóc kia đều được đặt trong phòng làm việc của Đại đội trưởng của đại đội Săn Sói. Đầu của Thủ lĩnh cao nhất được đặt trên bàn làm việc của vị Thủ trưởng đã nghi ngờ mà loại bỏ đội Săn Sói kia.”

“Báo Tuyết làm à?” Tần Thiếu Bạch căng cứng người.

“Bọn họ đều nói như vậy, nhưng cũng chưa có ai từng gặp được Báo Tuyết. Báo Tuyết chỉ dùng một cách để nói cho những thủ trưởng kia biết, không có năng lực thì đừng có quyết định lung tung.” Cô Ti Thành nói xong lại nhìn Tần Thiếu Bạch, “Anh không thể yêu cầu từng mệnh lệnh của lãnh đạo đều chính xác, cũng như việc anh không thể yêu cầu mọi chuyện trên đời này đều phải công bằng. Tất cả mọi chuyện đều phải có nhân rồi mới có quả. Họ lầm đường lạc lối ngay từ đầu thì buộc phải trả giá cho hành động của mình.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3221: Vợ anh canh cửa (4)
Cố Tỉ Thành nói xong, tiếp tục vỗ vai Tần Thiếu Bạch, sau đó đứng dậy, “Nghe đồn Báo Tuyết này bản thân là một quân nhân, sau đó bởi vì một lý do gì đó mà rời khỏi quân đội, nhưng lại không từ bỏ việc bảo vệ quốc gia, chỉ đổi sang một cách thức khác mà thôi.”

“Quân nhân?”

Cố Tử Thành gật đầu, “Quân nhân, ông ta đã thấy nhiều thứ hơn anh, chứng kiến nhiều bi kịch còn thê thảm hơn anh, nhưng ông ta vẫn kiên trì với ước nguyện ban đầu của mình, còn anh lại dao động.”

Tần Thiếu Bạch thấy Cố Tử Thành quay đi, đột nhiên nói: “Làm sao cậu biết được tin tức của Báo Tuyết kia, theo tôi được biết, trên thế giới này, người biết chuyện về Báo Tuyết chỉ có chính ông ta mà thôi.”

Bước chân Cố Tử Thành thoáng khựng lại một chút, trên mặt thoáng qua vẻ mặt muốn mắng chửi người nhưng lại không thể sau đó mới quay lại nhìn về phía Tần Thiếu Bạch: “Tôi nghe nói.”

Tần Thiếu Bạch nhảy dựng lên, phủi đống bụi đất trên người, “Năm đó tại sao cậu lại từ bỏ việc gia nhập bộ đội đặc chủng, nhường cơ hội cho Lục Nam Phong?”

Sắc mặt Cố Ti Thành càng khó coi hơn, câu hỏi này thật khó xử.

Anh xoa xoa chóp mũi, chẳng lẽ trả lời là vì anh được Báo Tuyết chọn làm Báo Tuyết đời tiếp theo à?

Nếu nói như vậy, chắc Tần Thiếu Bạch sẽ đá chết anh, sau đó kéo anh dậy, quỳ lạy anh để bày tỏ sự kích động mất.

“Vì sao? Bởi vì năm đó bạn gái trên mạng của tôi bị người ta bôi nhọ đã khóc bù lu bù loa lên rồi. Lúc đó tôi mà đột nhiên đi một năm rưỡi nữa thì quay về sẽ mất vợ mất chứ sao.” Cố Tử Thành tỏ ra đương nhiên nói.

Tần Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn anh.

“Tôi nói thật mà, anh nói coi tôi thế này, trong lòng không phải chỉ có vợ thôi sao?” Cố Ti Thành cười tao nhã, giống như thể anh không tin tối thì đó là sai lầm của anh.

Tần Thiếu Bạch ném cho anh ánh mắt “tốt nhất là như vậy”, sau đó lướt qua anh bỏ đi trước.

Cố Tử Thành thở hắt ra một hơi, chuyện khuyên nhủ người khác sau này anh đừng nên dính vào thì hơn. Đúng là mệt chết, thiếu chút nữa lòi cả bí mật của mình ra rồi.

Cổ Tĩ Thành đang định nhấc chân bỏ đi lại nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Trong lòng anh chỉ có em thôi à? Anh có chắc là anh thật sự không biết Báo Tuyết không? Hình như em lại biết đấy!” Sở Lạc Nhất bò từ phía sau đồng hành trang ra, tay vẫn còn cầm một tập tranh.

Cố Tử Thành nhìn cô vợ phá của nhà mình, lại nhìn xung quanh, sau đó bước tới kéo cô ra. “Trời lạnh thế này em ở đây làm gì? Vết thương trên người đã khỏi chưa?”

“Tuy sự quan tâm của anh khiến em rất hài lòng, nhưng chuyện này không thể giải quyết được vấn đề em vừa mới hỏi anh đâu.” Sở Lạc Nhất bước ra liên nhảy đến bên cạnh anh. Có điều vì hoàn cảnh hiện tại nên cô không nhào thẳng vào lòng anh được.

Cố Ti Thành nhìn cô nàng đang cười tít mắt trước mặt, “Em biết Báo Tuyết?”

Anh nghĩ sư phụ sẽ không nói chuyện này với người nhà mới đúng, chắc cả sự mẫu cũng không biết, cô ấy làm sao mà biết được:

“Có lẽ, đại khái là đã từng nghe qua đi.” Sở Lạc Nhất kỳ thực không xác định lắm, nhưng cô luôn cảm thấy câu chuyện mà anh vừa kể, cô từng vô tình nghe được chú Ba và ba đề cập tới. Nếu như không lẩm, giữa chú Ba và ba khẳng định có một người là Báo Tuyết.

Cố Tĩ Thành giục cô trở về lều của mình, sau đó rót một cốc nước ấm nhét vào tay cô, “Bớt đi ra ngoài đi. Mấy ngày nay sắp sang thu rồi, trời lạnh lắm, có bị cảm cũng không ai khó chịu hộ em được đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3222: Vợ anh canh cửa (5)
Sở Lạc Nhất nhìn người nào đó vội vàng bỏ đi, bĩu môi, sau đó lại càng xác định được một vấn đề rằng anh ấy quả thực có quan hệ với Báo Tuyết.

Cố Tử Thành trở lại phòng chỉ huy, bên kia vẫn còn đang thương lượng biện pháp.

Lúc thấy Cố Tử Thành, Sở Húc Ninh gọi anh qua, sau đó nói với Cố Tử Thành rằng anh sẽ cầm chân Sở Lạc Ninh, còn lại để Tần Thiếu Bạch xử lý.

Cố Tử Thành nhướng mày nhìn Tần Thiếu Bạch một cái, xem ra anh ta đã nghe lọt lời của anh rồi.

Mà lúc này, một mình Sư Niệm quá buồn chán nên sau khi dạo một vòng bên ngoài liền quay về lều của Sở Húc Ninh. Cô đang định ngủ trưa thì Sở Húc Ninh lại bưng bữa trưa đến.

Sở Húc Ninh nhìn người phụ nữ đang ngồi dậy khỏi giường, dùng một lúc liền bước qua đặt cặp lồng lên bàn: “Chán quá à?”

Sư Niệm ngồi trên giường nhìn anh đặt cặp lồng xuống, mở ra.

Mở xong anh nhìn về phía Sư Niệm, “Điều kiện có hạn, em dùng tạm đi.”

Sư Niệm ngó qua nhìn, khoai tây chưng thịt, rau trộn, còn có ba cái bánh bao cỡ bự, có thể coi là một bữa thịnh soạn.

Sở Húc Ninh bày món ăn ra xong lại lấy một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Ăn cơm đi.”

Sư Niệm xích tới, ngồi bên giường nhận lấy đôi đũa Sở Húc Ninh đưa cho, nhỏ giọng mở miệng hỏi, “Chuyện em lừa anh hồi trước, anh thực sự không tức giận à?”

Hôm qua nóng nảy nổi giận với anh, quên mất mình còn đang là kẻ mang tội.

Hôm nay rảnh rỗi, cô lại bắt đầu thấy sợ.

Sở Húc Ninh cắn hai ba miếng đã hết cái bánh bao, anh ăn rất tao nhã, nhưng lại rất nhanh.

Cho nên lúc Sư Niệm hỏi anh cầu này, trong miệng anh vẫn còn bánh bao, chờ nhai kỹ mấy miếng nuốt xuống rồi anh mới hỏi: “Gì cơ?”

Sư Niệm nghe anh hỏi vậy, không hiểu sao lại có chút tức giận, cảm giác giống như anh đã biết rất rõ, còn cố ý bắt cô phải nói lại vậy.

“Chẳng có chuyện gì hết!” Sư Niệm hậm hực nói, dùng sức cắn một miếng bánh bao, cầm đũa gắp khiến đống rau trộn lộn tùng phào cả lên.

Sở Húc Ninh ấn tay cô lại, đổi hai đĩa rau trộn và khoai tây cho nhau, “Trời lạnh, em ăn ít rau trộn thổi, ăn nhiều đồ nóng vào.”

Sư Niệm ừm một tiếng. Lúc này cô đã nghẹn đến khó chịu nhưng lại không dám nói, Sư Niệm chỉ có thể méo xẹo nhìn người bên cạnh. Anh vẫn ăn rất nhanh, cô còn chưa ăn hết nửa cái bánh bao, anh đã ăn hết hai cái rồi.

Sư Niệm nhìn anh đứng dậy đi rót nước, trong lòng như có mấy con kiến đang bò, khiến cô khó chịu vô cùng.

Sở Húc Ninh đặt ly nước xuống cạnh cô, “Ăn xong thì ra ngoài tìm Bao Đậu đi dạo một chút, sau đó về nghỉ, nếu lạnh thì qua chỗ con bé ngủ, bên chỗ nó chắn sẽ dày dặn hơn một chút.”

Sư Niệm lắc đầu, tiếp tục cắn bánh bao.

Sở Húc Ninh kiểm tra quanh túp lều một lượt, che hết những chỗ bị hở lại, lúc anh ở một mình căn bản không để ý đến vấn đề này, mấu chốt là hiện giờ có Sư Niệm ở cùng.

Sở Húc Ninh kiểm tra xong định đi ra ngoài. Sự Niệm ngẩng đầu nhìn anh, thấy Sở Húc Ninh đi đến cửa thì dừng lại. Anh quay đầu nhìn cô: “Niệm Niệm, chuyện đó, anh đã biết lâu rồi.”

Sở Húc Ninh nói xong liền thả tấm mành xuống, hơi nhếch môi, bước đi.

Đôi đũa trong tay Sư Niệm rơi cạch xuống đất.

Anh ấy nói, anh ấy đã biết từ lâu rồi?

Đã sớm biết cô lừa anh sao?

Thân thể Sư Niệm run lên bần bật, nếu đã sớm biết, tại sao còn cưới cô?

Là bởi vì... yêu à?

Sư Niệm nghĩ xong, bỗng nhiên lắc đầu, không đầu, không đầu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3223: Vợ anh canh cửa (6)
Sở Húc Ninh bỏ lại một câu rồi đi, để Sư Niệm một mình ngơ ngẩn ôm cái bánh bao không biết nên nghĩ thế nào?

Có lẽ vì đã tự ti quá lâu cho nên lúc này cô không thể tin được những gì mình nghĩ tới.

Cho nên mãi đến khi Sở Húc Ninh đi được một lúc lâu, cái bánh bao trong tay cô đã lạnh ngắt, cổ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở đó.

Hưng phấn, hay sợ hãi?

Hại cảm giác cứ thế giằng xé trong cố, có chăng hưng phấn nhiều hơn một chút, lại luôn bị một chút sợ hãi áp chế, không thể nào trào dâng lên trong lòng.

Mà vào thời khắc này, khói lửa không ngừng bùng lên.

Hai bên quân Đỏ quân Xanh đều tiến vào trạng thái giằng co.

Cố Tử Thành rõ ràng bị Sở Lạc Ninh cầm chân tại mặt trận, sít sao mà không thể vượt qua.

Vào lúc này, Tần Thiếu Bạch đã dẫn theo đội của mình xuất phát.

Trong lúc Cố Tử Thành không di chuyển được, Sở Lạc Ninh lại dẫn người đi nướng gà rừng ở bên kia. Đối với cử chỉ này của cậu anh vợ nhà mình, Cố Tử Thành chỉ có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

“Ai da, về rồi à?” Trong tay Sở Lạc Ninh còn cầm một con chim trĩ hoang đã được nướng chín. Nơi này rất rộng, muốn vượt qua quả thực không đơn giản, nhất là vào lúc đang bị người ta nhìn chằm chằm thế này.

Cố Tử Thành mỉm cười, nhưng cảm giác trong lòng thế nào chỉ có mình anh biết.

Cho nên lúc này anh mang theo tiểu đội hải sản tươi sống của mình định kiếm chút đồ ăn ở đây.

“Anh vợ à, cậu cứ nhìn chòng chọc tôi như vậy làm gì hả?” Cố Tử Thành nheo mắt nhìn anh vợ của mình.

“Ồ, cầu anh vợ này gọi hơi sớm rồi đấy.” Sở Lạc Ninh ngắt lời anh, nhìn Cố Tử Thành từ trên xuống dưới, “Anh còn chưa bước qua cửa của tôi đầu. Gọi anh vợ? Ai cho phép?”

Cố Tử Thành: “...”

Quả nhiên, trên thế giới này, khó xử lý nhất chính là anh vợ.

“Vậy đi, anh nói cho tôi biết bộ chỉ huy của các anh ở đâu, tôi sẽ chấp nhận anh, thế nào?” Sở Lạc Ninh không hề cảm thấy lời mình nói có gì không phải, hơn nữa còn nói rất quang minh chính đại.

Cố Tử Thành nhìn mấy gương mặt đã biến đổi xung quanh, lại nhìn anh vợ mình, cuối cùng không thể không nói, vẫn là ông anh vợ này trầu bò, lời như vậy mà cũng nói ra được.

“Việc này à.” Cố Tử Thành nói, vươn tay cầm lấy con gà nướng trong tay anh, sau đó nói: “Vậy cứ kéo dài tiếp đi, để xem chúng ta có thể kéo dài đến khi nào.”

Cố Tử Thành nói xong liền vứt con gà nướng trong tay cho tiểu đội hải sản.

Sở Lạc Ninh: “...”

“Lẽ nào em gái tôi không quan trọng bằng bộ chỉ huy của các anh à?” Sở Lạc Ninh đột nhiên ném ra một câu hỏi nặng kí.

Tiểu đội hải sản kêu gào: Đội trưởng Sở, anh có thể nham hiểm hơn nữa không? Còn nữa, lão đại à, anh nhất định phải kiên trì vào đấy!

Cố Tử Thành nghĩ, đây là một câu hỏi hay.

Anh vợ nhà mình đang đào hố chờ mình nhảy đây mà, hơn nữa cái hố này còn không nhảy không được.

Thằng nhóc này thực sự mới hai mươi sao? Tâm tự chắc phải của ông già tám mươi mất, lòng dạ quanh co như vậy?

Sở Lạc Ninh mỉm cười nhìn Cố Tử Thành, chậm rãi chờ đáp án của anh.

“Vào thời điểm này mà nói, chắc chắn bộ chỉ huy quan trọng hơn cô ấy rồi.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, chỉ bỏ thêm mấy chữ vào thời điểm này lên trước mà thôi.

“Vậy à.” Sở Lạc Ninh gật đầu, “Tôi biết rồi, để lúc về tôi sẽ nói với nó, trong lòng anh, quân đội quan trọng hơn con bé nhiều, mọi người đều nghe thấy cả rồi đúng không?” Sở Lạc Ninh nói xong, người của anh lập tức đáp lại.

Cổ Tí Thanh: “...”

Thậm nhất là tâm tư của ông anh vợ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3224: Vợ anh canh cửa (7)
Màn đêm dần buông xuống, ánh lửa trên thảo nguyên càng trở nên rõ ràng hơn. Bộ chỉ huy cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì đã bắt đầu thời gian đếm ngược, quân Đỏ có lẽ sẽ nhanh chóng tấn công tới.

Sở Lạc Nhất đi lòng vòng xung quanh một hồi, tìm một ít tư liệu sống rồi mới quay về. Sư Niệm thì ngủ cả một buổi chiều. Bữa tối được cảnh vệ của Sở Húc Ninh đưa tới, còn nhắn lại với cô rằng anh đang họp với Thủ trưởng, không có thời gian quay về.

Sư Niệm ăn tối xong, bước ra khỏi lều, xung quanh toàn là âm thanh của chiến tranh, những tia sáng của khói lửa, mùi thuốc súng.

Sư Niệm mặc áo khoác đứng ở cửa lều. Đây mới chỉ là diễn tập, không biết khi chiến tranh thực sự xảy ra sẽ như thế nào,

“Thì ra cô chính là vợ của Lữ đoàn trưởng Sở.”

Lúc Sư Niệm đang mải nhìn xa xăm, giọng nói của Châu Thiên Thiển đột nhiên vang lên.

Sư Niệm quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trên bả vai có một chữ thập kia, thản nhiên nói: “Cô vẫn còn ở đây à?”

“Chị dâu nói vậy là có ý gì?” Chầu Thiên Thiên khựng lại một chút rồi mở miệng hỏi.

Sư Niệm nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, “Ý trên mặt chữ đấy.” Nói xong, cô thấy Sở Lạc Nhất đang cách đó không xa, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Tôi nghe nói trước đó quân y ở trong núi còn gặp phải hổ hả.”

“Đúng vậy, nơi đó thật nguy hiểm, nhưng may mà có Tỉ Thành, nếu không có lẽ tôi đã không trở về được rồi.” Lúc nhắc đến Cố Tử Thành, khóe miệng Châu Thiên Thiên còn mang theo chút ý cười.

Sư Niệm như có điều suy nghĩ gật đầu, “Vậy trước kia quần y có từng gặp phải hổ không? Tôi nhớ mang máng hổ sẽ không chủ động tấn công con người, trừ khi có người dẫn dụ. Việc này cô có biết không?”

Sắc mặt Chầu Thiên Thiên càng trở nên khó coi hơn, ánh mắt nhìn Sư Niệm cũng có thêm vài phần dè chừng: “Chị nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ thấy là bác sĩ Châu đây có thể vẫn còn kinh sợ vì gặp hổ, không nên tiếp tục làm việc nữa thôi.” Sư Niệm nói, vẫy vẫy tay về phía Sở Lạc Nhất đang đi tới, “Còn nữa, con người tôi không thích kết giao bạn bè với người lạ, nhưng tôi biết Dương Giai thích lắm, cô có thể tìm cô ta mà tâm sự.”

Lúc Sở Lạc Nhất đi qua, nhìn thấy Châu Thiên Thiên liền nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”

“Chắc là muốn kết bạn với chị, chị còn không biết chị được chào đón như thế từ bao giờ nữa kìa?” Sư Niệm ôm lấy cánh tay Sở Lạc Nhất, chép miệng.

Chầu Thiên Thiên nhìn động tác giữa hai người, sắc mặt nhất thời xanh mét.

Cô ta đúng là muốn kết giao thêm bạn bè, dù sao Sở Húc Ninh cũng là lãnh đạo của Cố Tử Thành, nếu có thể...

Nhưng cô ta lại không ngờ, Sở Lạc Nhất còn ra tay nhanh hơn cô ta?

Sở Lạc Nhất nhìn Châu Thiên Thiên từ trên xuống dưới, cuối cùng kéo Sư Niệm đi: “Đừng để ý đến loại người này, không biết sẽ cắn chị một cái lúc nào đâu, hơn nữa ác độc nhất là dùng hổ cắn người đấy.”

Giọng nói của Sở Lạc Nhất giòn tan, nhưng vào tai Châu Thiên Thiên lại có chút kinh khủng.

“Chị chỉ tò mò là sao cô ta còn ở đây thôi.” Sư Niệm và Sở Lạc Nhất bước vào trong lều, giọng nói vẫn còn vang: “Người như vậy ở đây, mọi người không sợ gặp nguy hiểm à?”

“Có quỷ mới biết tại sao cô ta vẫn ở đây?” Sở Lạc Nhất đáp, quay đầu lại nhìn người phụ nữ vẫn đứng dưới ánh trắng, hơi nhếch miệng một cái, cố tình nói: “Hay là chị nói với Lữ đoàn trưởng Sở nhà chị đuổi cô ta đi đi!”

Châu Thiên Thiên nghe thấy cầu này, nhất thời tức đến điên người. Con nhóc không biết xấu hổ này quả nhiên lại bợ đỡ người khác!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3225: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (1)
Lúc hai người vào đến lều, Sư Niệm khó hiểu nói: “Sao cô ta vẫn ở đây? Không bị xử phạt gì à?”

| “Phạt thế nào đây, không có chứng cứ gì cả.” Sở Lạc Nhất nói, ngồi phịch xuống giường, “Không thể nói em nhìn thấy được đúng không, đó đầu gọi là chứng cứ?”

Sư Niệm nghĩ, không có chứng cứ xác thực đúng là không được, giống như không có chứng cứ xác thực, cô cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy để đuổi Dương Giai đi, nhưng lại không thể xử phạt cô ta.

“Nhưng cứ để cô ta đắc ý mấy ngày nữa đi, sớm muộn gì em cũng đuổi cô ta đi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói. Chẳng qua là bây giờ không có thời gian để ý đến cô ta mà thôi, cô còn đang bận chuyện vẽ tranh minh họa. Chờ vẽ xong nhất định cô sẽ giải quyết người phụ nữ kia. Sư Niệm gật đầu, nhìn đồng hồ, “Bọn họ dạo này đang bận bịu gì vậy, cảm giác ai cũng căng thẳng.”

“Nửa tháng qua rồi, quân Đỏ sắp lấy lại quyền chủ động. Nếu trong hai ngày tới quân Xanh không tìm được bộ chỉ huy của quân Đỏ, như vậy, khả năng thắng sẽ thấp hơn.” Sở Lạc Nhất nói, nghĩ đến chuyện anh Cả còn đang chặn đường Cố Tử Thành, lại thấy thương cho anh.

Sư Niệm khựng lại một lúc, được rồi, chẳng trách bọn họ đột nhiên bận rộn như vậy.

Có điều như thế này, e là anh ấy lại càng không chú ý đến sức khỏe của mình. Lúc này cô sao có thể trở về được chú?

Cho nên cứ ở lại thêm mấy ngày nữa đi vậy!

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tin tức về đảo Kim Cương đã liên tiếp được đưa tin mấy ngày liền, ngay cả Sở Ninh Dực cũng không thể không chú ý đến tin tức này.

Anh vào phòng làm việc lấy tấm bảng đã mấy chục năm rồi mình không đụng tới ra, bên trên trống rỗng.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, thấy anh đang đờ ra nhìn tấm bảng.

Thủy An Lạc đặt ly trà vào tay anh, “Chuyện lần này phiền phức lắm à?”

Sở Ninh Dực cầm ly trà ấm áp lên, cuối cùng cũng thu hồi lại tầm mắt, “Bình thường.”

“Lần trước anh như thế này là lúc phải đối phó với Zero và Bạch Dạ Hàn.” Thủy An Lạc ngắt lời anh, “Giờ thì hay rồi, họ đã chết, lại có thêm một Bạch Hoành. Kiếp trước anh đã làm gì nhà họ Bạch à?”

“Chắc là diệt môn rồi.” Sở Ninh Dực nói hùa theo vợ, sau đó quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Em có nghĩ chuyện đảo Kim Cương lần này chỉ là tình cờ thôi không?”

“Làm sao mà em biết được, có người có thể khống chế được cả thiên tai à?” Thủy An Lạc nói, kéo anh ra ngoài, “Em không cần biết, giờ anh phải ăn cơm đã rồi làm gì thì làm.”

Lúc hai người đi xuống, Sở Lạc Duy vừa hay cũng đang ở nhà. Cậu đang gọi điện thoại, đầu bên kia không cần đoán cũng biết là ai, chỉ có cô nhóc kia mới có thể khiến cậu trở nên như vậy.

“Cậu đừng mơ, chuyện này cho qua đi, cậu tới đảo Kim Cương làm gì?” Sở Lạc Duy một tay chống nạnh, giọng nói không lớn nhưng đầy kiên quyết.

“Đó là tiền của bà đây, sắp bị hỏa thiêu hết rồi, cậu còn hỏi tôi đi làm gì?” Lúc này, Kiều Vị Nhã ở bên kia đã nhảy đùng đùng trên ghế sofa.

“Đừng có nhảy nữa, cậu thiếu chút tiền đó à?” Sở Lạc Duy cười khẩy.

Kiều Vi Nhã dừng phắt lại, nhảy từ trên ghế xuống đất, đi tới đi lui: “Cũng sắp rồi, bà đây nghèo chết đi được đây này!”

Sở Lạc Duy:“...”

“Không định đi học? Không định thi nữa à?” Sở Lạc Duy thấy ba mẹ xuống dưới liền đi sang một bên nói chuyện.

“Chỉ đi xem thế nào thôi mà, cũng có phải ở lại đây luôn đâu. Cậu không đi thì thôi, tôi đi với anh Sở Vi.” Kiều Vi Nhã lẩm bẩm, xỏ dép chạy vào phòng bếp, “Đó là thứ bà nội để lại cho tôi, nói gì thì nói tôi cũng phải tự mình đến xem thế nào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3226: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (2)
Lúc này Phong Phong đang nấu cơm. Kiều Vi Nhã mới chạy vào bốc một miếng đã bị Phong Phong đánh lên tay một cái, “Nóng.”

Sở Lạc Duy rõ ràng nghe được tiếng mu bàn tay cô bị đánh, nhạc phụ đại nhân dám đánh vợ cậu?

Kiều Vị Nhã nhìn Phong Phong làm một cái mặt quỷ, sau đó cầm lấy cái cánh gà chạy ra ngoài, “Có đi không thì nói một câu, đàn ông con trai gì mà lắm mồm thế, còn không bằng cả anh Sở Vi.”

Lúc này Sở Vi đang nằm trên sofa đọc báo, nghe thấy giọng nói gần như to bằng loa ngoài từ bên kia, thân thể run một cái, nhảy dựng lên. Đây rõ ràng là họa trời giáng mà.

Sở Vi thấy sắc mặt Sở Lạc Duy trầm xuống, vội vàng quay lại nhìn Thủy An Lạc và Sở Ninh vừa xuống nhà. “Chú, cô, ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Mà tâm trạng của người hàng xóm nào đó đang làm cơm cũng rất tốt. Con gái nói hay lắm, nó tưởng thiên hạ này chỉ có mình nó là đàn ông à?

“Con gái, ba nói con hay, đàn ông mà do dự chứng tỏ trong lòng nó căn bản không có con đâu.” Phong Phong nói, bưng cơm nước từ phòng bếp ra ngoài, “Phong Tỉ Triệt, ăn cơm, lát chơi sau?”

“Đúng vậy...” Kiều Vị Nhã căm giận nói.

Sở Lạc Duy: “...”

Nhạc phụ đại nhân, làm như vậy là không đàng hoàng đâu!

“Đúng cái gì mà đúng?” Sở Lạc Duy đen mặt nói: “Cậu có biết tình hình hiện giờ trên đảo Kim Cương thế nào không? Mọc được cái đầu liền cảm thấy mình là người có trí tuệ à? Núi lửa liên tục phun trào, có còn sân bay nữa không còn chưa biết.”

Động tác cầm đũa của Thủy An Lạc hơi khựng lại.

Con trai à, câu này của con thật là độc.

Trong nháy mắt Thủy An Lạc nghĩ, năm đó anh Sở còn nhận từ với cô lắm.

Mọc được cái đầu liền cảm thấy mình là người có trí tuệ à?

Nói bóng gió là cái đầu này của em chỉ mọc để ngắm thôi!

“Cái đầu này của bà đây mọc để ngắm đấy, dù sao cậu cũng không đẹp bằng tôi.” Kiều Vị Nhã không hề tức giận.

“Vậy là cậu đang thừa nhận cậu là bình hoa đấy hả? Đẹp thì có ích gì? Có thành cơm mà ăn được không?”

“Nếu ở cổ đại thì tôi đã là hoa khôi rồi, cậu thì là cái gì?” Kiều Vị Nhã vẫn nhanh mồm nhanh miệng phản bác cậu.

Phong Phong thiếu chút nữa làm rớt cái đĩa trong tay.

Phong Tĩ Triệt rửa tay xong, nghe thấy chị mình nói câu này liền phun ra, “Chị, hoa khôi không phải là ở mấy cái người ở Di Hồng viện gì đó à?”

“Thanh Quan em không biết à? Các người là một đám đầu óc đen tối.” Kiều Vị Nhã kiêu ngạo nhìn em trai mình.

Phong Phong: “...”


timviec taitro


Được rồi, là tại đầu óc anh đã nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, anh nhận tội được chưa.

Sở Lạc Duy vươn tay day trán, “Muốn đi thật à?”

“Đi chứ!”

Sở Vi bình tĩnh ăn cơm. Cậu không nghe thấy gì cả, không thấy gì hết. Tất cả đều không liên quan đến cậu.

“Có ra ăn cơm không hả?” Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai liên tục ôm lấy cái điện thoại, “Không ăn thì sang nhà bên cạnh mà nói chuyện, không biết tiền điện thoại đắt thế nào à, nhà thì thiếu tiền.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc yên lặng giơ ngón cái với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đời này chỉ có anh rắc thức ăn cho chó với người khác, hôm nay lại có người muốn anh ăn thức ăn cho chó à, đúng là muốn chết mà.

Sở Lạc Duy vẫn kiêu ngạo nhìn ba mình, sao tự dưng ba lại thiếu tiền đến thế rồi?

“Số tình nhân, không mất tiền.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói, cậu nhìn ba mình bằng cái vẻ đúng kiểu ba làm gì được con.

Thủy An Lạc quay lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, thế này là bị con trai chèn họng rồi à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3227: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (3)
“Di động không phải sạc điện à, điện không mất tiền? Hay là con cho rằng cảm ứng điện tim của hai đứa còn có thể sạc đầy pin điện thoại?” Sở Ninh Dực lại nói tiếp, bật lại con trai.

Sở Lạc Duy dừng lại, đứng ở cửa nhìn chằm chằm người cha đang ăn cơm của mình, giống như đang suy nghĩ phải làm sao mới xử lý được vấn đề này. Dù sao ý tứ của ba cũng rất rõ ràng: Trong cái nhà này, ba có thể rắc thức ăn cho chó, nhưng tuyệt đối không bao gồm cả mấy đứa, cho nên mấy đứa cứ cẩn thận đấy!

Nhưng nếu cứ chịu thua như vậy thì cậu đã không phải Sở Lạc Duy rồi.

Đầu bên kia Kiểu Vi Nhã cũng khựng lại, ba nuôi gắt ghê!

Cho nên trước khi Sở Lạc Duy mở miệng, Kiều Vi Nhã đã quyết đoán cúp máy trước, dọa chết bé cưng rồi.

Ba nuôi như vậy quả thật kinh khủng quá mức rồi.

Cho nên cô nên kết thúc cuộc gọi trước thì hơn.

Sau khi điện thoại bị cúp, Sở Lạc Duy quyết đoán cầm di động bước đến bàn ăn cơm.

“Năng lượng mặt trời.” Sở Lạc Duy nói xong, ngồi xuống.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Vi đã nhịn đến khó chịu nhưng không dám bật cười.

“Năng lượng mặt trời không mất tiền à?” Thím Vu đột nhiên nói, lại khiến cả phòng ăn yên tĩnh lại.

“Bà nội, bà nội, ăn đi, ăn đi.” Sở Vi vội vàng gắp rau cho thím Vu, không để cho bà nói thêm gì nữa.

Sở Ninh Dực ném cho con trai mình một ánh mắt tự mình hiểu lấy, sau đó tiếp tục ăn.

Sở Lạc Duy không mảy may nhúc nhích, lần này coi như cậu thắng đúng không.

Thủy An Lạc vẫn cố nín cười, nếu không anh Sở nhà cô nhất định sẽ nổi nóng với cô mất.

“Tiểu Bất Điểm muốn đến đảo Kim Cương à?” Thủy An Lạc dời sang một chủ đề khác, bởi vì bầu không khí này có chút ngượng ngập.

“Vâng.” Sở Lạc Duy đáp lời. Có lẽ là bởi vì mẹ hỏi nên cậu mới lên tiếng, nếu như là ba thì còn phải suy tính một chút. Dù sao cậu và ba cũng vừa mới kết thúc cuộc chiến, giờ mà nói chuyện thì có chút mất mặt.

Thủy An Lạc gật đầu, gắp rau cho con trai, “Mấy đứa vừa mới khai giảng xong, xin nghỉ thời gian dài có được không?”

“Không sao ạ, chương trình học năm nhất khá đơn giản.” Sở Lạc Duy nói.

Thủy An Lạc hiểu rõ gật đầu: “Thì ra con đã nghĩ đến cả chuyện này rồi, mẹ còn tưởng con không định đi thật cơ.”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Vi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, nước mắt sắp tràn ra.

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn vợ mình, làm tốt lắm.

Sở Lạc Duy muốn nói, mẹ, mẹ chỉ học cái xấu của ba thôi, sao mẹ có thể đối xử với con trai ruột của mình như the?

Thủy An Lạc cười híp mắt nhìn con mình, hiếm khi cô lại xỏ được con trai mình một vố, lúc này đang rất hài lòng.

Hiện tại, Sở Lạc Duy thấy nhớ Bánh Bao Đậu và anh Cả vô cùng. Có bọn họ ở nhà chí ít ba mẹ sẽ không đặt hết chú ý lên một mình cậu. Như vậy quá là xui xẻo không phải sao?

Sở Lạc Duy quyết định lẳng lặng ăn cơm, không nói chuyện với hai người này nữa.

“Đảo Kim Cương các con phải đi một chuyến, chuyện lần này có thể do có kẻ tác động, mấy đứa qua bên đó xem có tìm được tin tức gì không.” Sở Ninh Dực vừa ăn cơm vừa nói.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu, thản nhiên liếc ba mình một cái, sau đó tiếp tục giữ im lặng.

Sở Vi gật đầu: “Vâng ạ.”

“Đảo Kim Cương năm đó là nơi Bạch Dạ Hàn chân thân. Nếu như Bạch Hoành có quan hệ với Bạch Dạ Hàn thì chuyện này cũng rất có khả năng liên quan đến hắn. Mấy đứa chú ý một chút, thực lực của Bạch Hoành này không thể khinh thường được đâu.” Sở Ninh Dực lại nhắc nhở lần nữa.

Sở Vị thấy Sở Lạc Duy vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp im lặng là vàng liền tự mình mở miệng: “Chú, Bạch Hoành kia rốt cuộc đang làm gì vậy?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3228: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (4)
Bạch Hoành kia rốt cuộc đang làm gì?

- Sở Ninh Dực khựng lại một lúc, chuyện này anh cũng phải suy nghĩ cẩn thận một lượt, Bạch Hoành kia rốt cuộc đang làm gì?

Hắn có tài chính hùng hậu, quan hệ rộng rãi, còn có mục đích mà anh vẫn chưa biết, cho nên Bạch Hoành này còn khiến người ta đau đầu hơn cả Bạch Dạ Hàn năm đó.

Anh thậm chí muốn tìm hiểu một chút gì đó từ chuyện năm ấy, một vài thứ có lẽ trước kia anh đã bỏ sót. Nhưng không hề có, hiện giờ anh không tìm được gì cả.

“Hiện tại còn chưa rõ, mấy đứa cứ đến đảo Kim Cương xem đã.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật, sau đó tiếp tục ăn.

Sở Vi nghe Sở Ninh Dực nói vậy liền biết chuyện này không hề đơn giản, “Dạ, cháu biết rồi.”

Sở Vi nói xong, Sở Ninh Dực liền nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Còn cả con nữa, đến đấy đừng chỉ nghĩ đến chuyện dùng năng lượng mặt trời sạc điện thoại đấy, nhớ rõ việc cần phải nhớ vào.”

Sở Lạc Duy: “...” Cậu có thể đổi người cha khác được không?

Ba cậu chỉ chờ để gài bẫy người khác thôi.

Một bữa cơm mà khiến Thủy An Lạc cười muốn rút gần.

“Bao giờ các con đi?” Thủy An Lạc cố gắng nín cười, hỏi bọn họ.

“Đi nhanh về nhanh, ngày mai đi luôn đi, cuối tuần ngoài khơi sẽ không được yên ả, tốt nhất là trong vòng ba ngày phải trở về.” Sở Lạc Duy còn chưa mở miệng, Sở Ninh Dực đã nói, có thể thấy là dù bọn họ không đi thì Sở Ninh Dực cũng đã lên kế hoạch qua đó.

Sở Lạc Duy khựng lại một lúc, sau đó quả quyết im lặng. Xem ra không cần cậu phải nói nữa.

Sở Vị tiếp tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sở Ninh Dực lạnh lùng trùng con trai mình một cái. Sở Lạc Duy vẫn tiếp tục lẳng lặng ăn cơm. Dù sao bây giờ cậu nói gì cũng sai, cho nên dứt khoát không ho he thêm câu nào nữa.

Sau bữa tối, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi ra ngoài tản bộ. Kiều Vị Nhã dẫn theo cái đuôi Phong Tử Triệt chạy qua bên này thương lượng chuyện đi đảo Kim Cương.

Sắc mặt của Sở Lạc Duy vẫn kém vô cùng, cứ như thể người ta nợ cậu mấy triệu vậy, cho nên Kiểu Vi Nhã dứt khoát chọn Sở Vi.

Không hiểu sao Sở Vị thấy sống lưng lạnh toát. Cậu đột nhiên cảm thấy nơi này không thể ở lâu được.

Cậu cần một lý do để rời khỏi nơi này.

“Tiểu Vi ơi, Tiểu Vi...” Giọng của thím Vu bỗng vang lên.

Sở Vi nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp: “Bà nội, sao thế?” Nói xong, Sở Vị chạy như bay ra ngoài. Quả nhiên chỉ có bà nội thương cậu nhất.

Sở Vi chạy đến phòng của thím Vu, liền thấy bà đang cười híp mắt nhìn mình. Cậu bước qua ôm lấy thím Vu, “Bà nội, bà đúng là bà nội ruột của cháu mà.”

“Ha ha ha, hai tổ tông kia cãi nhau, bà đâu thể để cháu bà ở giữa chịu thiệt được.” Thím Vụ cười ha hả nói, được Sở Vi đỡ ngồi xuống giường.

Sở Vi chờ thím Vu ngồi xuống xong mới nhìn thấy viên thuốc trên bàn, còn chưa được đụng tới: “Bà nội, sao bà không uống thuốc?”

“Người già rồi có đủ loại bệnh vớ vẩn, không cần uống thuốc.” Thím Vu phẩy phẩy tay, “Thuốc này đắt lắm, không thể cứ tiêu tiền của cậu chủ mãi được.”

Sở Vi nhíu mày, “Bà nội, giờ cháu đang thực tập ở công ty rồi, cũng được lấy lương, hay là lần sau cháu đưa tiền thuốc cho cô nhé. Hơn nữa mấy năm nay cháu với Sở Lạc Duy vẫn kinh doanh nhỏ, cũng được lời không ít tiền, cháu còn có...”

“Ai da thằng nhóc này.” Thím Vu vỗ vỗ vai Sở Vi, “Tiền đó cháu phải giữ lại để báo đáp gia đình cậu chủ. Nếu không có bọn họ, cháu cũng không có ngày hôm nay đâu, còn phải để dành cho bản thân chút tiền để sau này còn cưới vợ nữa chứ.” Thím Vu nói xong liền họ khù khụ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3229: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (5)
“Bà nội.”

là nội...”

“Thím Vu...”

Sở Vi vội vàng đi lấy thuốc. Thủy An Lạc từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm một ly nước. Thủy An Lạc đặt ly nước bên cạnh giường, sau đó nhận lấy thuốc từ tay Sở Vi, đút cho thím Vu.

“Thím Vu, thím cũng đâu còn nhỏ nữa, sao chẳng để bọn cháu yên tâm gì cả thế.” Thủy An Lạc nhìn đống thuốc trên bàn liền biết mấy ngày nay thím Vu vẫn chưa uống.

Thím Vu giơ tay lên, “Không sao đâu, già rồi, toàn bệnh linh tinh, không sao thật mà. Mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”

Thủy An Lạc bắt mạch cho thím Vu, bảo Sở Vị đỡ thím Vu nằm xuống, sau đó vươn tay đắp chăn cho bà, “Thím Vu, thân thể thím bây giờ không phải của riêng thím nữa, chưa nói đến chuyện thím phải nghĩ cho Ninh Dực với cháu. Chỉ riêng là vì Sở Vi, thím cũng không thể không yêu quý thân thể mình như vậy được, đúng không?”

Thím Vụ cười ha hả, “Làm gì có nhà nào lại lo dưỡng lão cho người hầu chứ?”

Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, nhận lấy ly nước nóng Sở Vi bưng tới, “Sao thím lại nói vậy, Ninh Dực, Lạc Ninh đều do thím một tay nuôi lớn. Nói không dễ nghe cho lắm thì mấy đứa nhóc nhà này còn thân thiết với thím hơn mẹ chồng cháu nữa ấy. Sao có thể coi thím là người hầu được?” Thủy An Lạc nói, đỡ thím Vu uống mấy ngụm nước, sau đó đặt ly nước lên bàn, “Thím không muốn thấy Sở Vi kết hôn, không muốn trông con cho Sở Vi à?”

Thím Vu tiếp tục nở nụ cười, “Thiếu phu nhân, thím đã nói gì đâu.” Thím Vu mở miệng cười nói, “Mà thôi, thiếu phu nhân nói gì thì chính là như thế, được chưa.”

Thủy An Lạc nghe vậy mới chịu cười với bà, “Đương nhiên rồi, thím ấy, phải phối hợp với bác sĩ là cháu đây.” Nói xong, Thủy An Lạc tiếp tục giúp thím Vu đắp chăn xong mới đứng dậy nhìn về phía Sở Vi.” Chúng ta đi ra ngoài trước đi, để cho bà cháu nghỉ ngơi.”

Sở Vi gật đầu, đi theo Thủy An Lạc ra ngoài, đi đến cửa liền tắt đèn. “Cô.” Sau khi hai người ra ngoài, Sở Vi gọi cô lại rồi nói: “Cô ơi, không bằng từ hôm nay trở đi, cháu sẽ đưa cô tiền thuốc của bà được không.”

Thủy An Lạc dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Vị, có chút tức giận.

Sở Vi khựng lại, yên lặng cúi đầu.

“Sở Vi, mấy năm nay cô đối xử với cháu thế nào?” Thủy An Lạc thấy hơi buồn bực mở miệng hỏi, mặc dù không nổi giận nhưng rõ ràng có thể cảm giác được cô đang tức giận.

“Cô đối xử với cháu giống như Lạc Duy, coi cháu như con trai.” Sở Vị thấp giọng nói.

“Tuy rằng cháu chưa từng gọi cô là mẹ, nhưng trong nhà này không ai coi cháu là người ngoài. Cháu đâu cần phải phân chia rạch ròi như thế?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Cô, không phải vậy, cháu chỉ cảm thấy.” Sở Vi vội vàng nói, có chút sốt ruột, nhìn Thủy An Lạc với vẻ hơi lo sợ.

Sợ Thủy An Lạc sẽ tức giận vì chuyện này.

Thủy An Lạc không nói gì, chờ Sở Vi lên tiếng.

Sở Vi nói đến đó liền không nói được nữa.

“Cô, cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không nói vậy nữa, xin cổ đừng tức giận.” Sở Vi siết chặt tay, nghiêm túc nói. Từ nay về sau, cậu nhất định sẽ càng đối xử với Sở Lạc Duy tốt hơn, giúp cậu ấy làm nhiều việc hơn nữa.

Thủy An Lạc cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, “Sở Vi, chỉ cần cháu hỗ trợ Lạc Duy lúc nó cần là đủ rồi, thời gian còn lại, cháu nên sống và chính mình, sớm tìm cho bà nội một người cháu dâu, như vậy thì bà ấy sẽ có thêm hy vọng rồi.”

Sở Vi: “...”

“Cô, con nghĩ có lẽ Lạc Duy sẽ muốn bàn bạc với cháu về chuyện đến đảo Kim Cương, cháu đi trước đây.”

“Ha ha, thằng nhóc này, cứ nhắc đến chuyện này là lại bỏ chạy...” Thủy An Lạc cười mắng.
 
Top