Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3322: Kết cục (18)
“Trông cô già đến nỗi đáng thương.” Thủy An Lạc nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của cô ta, bỗng nói một câu, “Viên Giai Di, đây còn là cô gái từng đứng trên sân khấu trước kia sao?”

Viên Giai Di của trước đây là người mẫu nổi tiếng thế giới, đứng trên sân khấu luôn là ngôi sao chói mắt nhất, nhưng giờ thì sao, chỉ còn là một bà già lọm khọm.

Già cỗi đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

“Ha ha ha ha... tôi đáng thương?” Viên Giai Di bật cười, nhìn Thủy An Lạc: “Tôi thành ra bộ dạng ngày hôm nay là do ai hại hả?” Cô ta bỗng gào lên, “Là anh ta đã không giữ lời. Anh ta đã làm trái lại lời anh hứa với ba tôi khi ấy.”

“Viên Giai Di, cô nói vậy là không đúng rồi.” Thủy An Lạc đặt hai tay lên vai Sở Ninh Dực, nhìn người đang chất vấn anh, “Người mà anh ấy hứa khi đó là sư phụ của anh ấy chứ không phải là một kẻ cầm thú tràn đầy tội nghiệt.”

Viên Giai Di siết chặt tay, nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.

“Viên Giai Di, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, năm ấy sau khi cô ra nước ngoài có phải đã ở bên Bạch Dạ Hàn không?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Có quan trọng không?” Viên Giai Di nhìn Sở Ninh Dực, “Nếu như anh đã không thiết tha gì đến tôi nữa, vậy câu hỏi này còn quan trọng nữa không?”

“Nếu đã như vậy, tại sao Bạch Dạ Hàn còn giúp cô trở về bên tôi?” Tay Sở Ninh Dực đặt trên bàn hơi siết lại, “Hay nói cách khác thì ngay từ đầu tôi đã quá xem nhẹ cô rồi, thật ra cô đã sớm biết hết tất cả.”

Sở Ninh Dực vỗ mạnh một cái lên bàn, khiến cốc trên bàn bị nảy lên mấy cái.

Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng động này cũng run bắn cả người, cô chưa bao giờ thấy ba cô nổi giận đến thế.

Rõ ràng Thủy An Lạc cũng hơi sững ra, sự điềm tĩnh vừa rồi của anh Sở đâu? Sao tự dưng lại nổi điên lên thế?

Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn chỉ lộ ra một nửa người, “Các người đã sớm biết được thân phận của nhau nhưng lúc về thành phố A vẫn chơi trò vờ vịt chia bè chia phái. Tôi phải thấy vinh hạnh vì được cô yêu hay nên vỗ tay vì sự phóng khoáng của cậu ta đây?”

Sở Ninh Dực nói tới đây, cả người Viên Giai Di cũng bắt đầu run lên.

“Cô đang nghĩ gì? Nếu như cô có thể quay về bên tôi thì năm ấy sẽ vứt bỏ đứa trẻ này, còn nếu như không thể thì sẽ biến nó thành công cụ để trả thù phải không?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa chỉ tay về phía Bạch Hoành, “Viên Giai Di, các người được lắm.”

Cuối cùng Viên Giai Di cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực, “Anh có biết tại sao không? Sau khi mẹ anh đuổi tôi ra nước ngoài, một mình tôi ở Mỹ không có ai cả, chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh ấy ở bên tôi thôi!” Viên Giai Di gào lên, “Tôi thích anh là tôi sai sao? Là mẹ anh không chấp nhận tôi, vậy tại sao tôi lại không thể ở bên bạn của con trai bà ta chứ?”

Thủy An Lạc: “...”

Chị gái à, logic của chị bị sao vậy?

Logic thần kinh à!

Không ngờ còn kéo cả mẹ chồng cô vào, giỏi ghê!

“Tôi không hề có ý định vứt bỏ đứa nhỏ này. Tôi muốn đến khi chúng ta bên nhau rồi, tôi sẽ đưa nó về rồi nói với mẹ anh rằng, nhìn đi, tôi với con trai bà kết hôn rồi, nhưng đứa con tôi sinh ra lại không phải là con của anh ấy. Tôi muốn mẹ anh phải nếm thử cảm giác bị người khác vả vào mặt. Tôi muốn mẹ anh nếm trải cảm giác bị người ta chửi rủa sau lưng!” Viên Giai Di lớn tiếng gằn từng chữ, “Tôi thành ra thế này đều là lỗi của mẹ anh, là bà ta đã ép tôi!”

Quả đẩy tội này Thủy An Lạc cho cô ta điểm tuyệt đối, thương thay cho mẹ chồng ở thành phố A xa xôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3323: Kết cục (19)
Viên Giai Di hét lên xong lại thở kịch liệt.

Sau cơn tức giận, Sở Ninh Dực cũng từ từ bình thường trở lại, lúc này anh vẫn đang đứng thẳng đó nhìn Viên Giai Di.

Đây là lý do à, một lý do khiến người ta nghe xong chỉ hận không thể cười đến rớt răng.

“Viên Giai Di, cô cho rằng mẹ chồng tôi ghét cô cho nên cô muốn trả thù bà ấy, để rồi thành ra bộ dạng này sao.” Thủy An Lạc lặp lại lời vừa rồi của cô ta, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao cô không nghĩ là tại sao bà ấy lại như vậy với cô?”

“Tại sao à, vì bà ta coi thường tôi!” Viên Giai Di vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, “Bà ta coi thường tôi cho nên đi đâu cũng đay nghiến tôi.”

“Viên Giai Di, cô có biết khác biệt lớn nhất giữa cô và Hà Tiêu Nhiên là gì không?” Thủy An Lạc nhìn Viên Giai Di gần như đã phát điên, “Vì Hà Tiêu Nhiên một lòng nghĩ cho con trai mình. Ba cô cứu con trai của bà ấy, bà ấy có nhiếc móc cô thế nào chẳng qua cũng chỉ vì hy vọng có thể nhìn thấy cô đối xử tốt với con trai bà ấy, nhưng tiếc là chính bản thân cô lại không hề biết quý trọng.”

“Không, không phải như thế, không phải vậy.” Viên Giai Di hét lên, phản bác lại lời Thủy An Lạc vừa nói.

“Tôi nói cho cô hay, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. Dù sao thì chúng cũng là những đứa con tôi nuôi nấng trưởng thành, nên tôi sẽ luôn nhìn người chúng thích bằng ánh mắt dò xét. Vì tôi phải giao con trai tôi cho người phụ nữ khác, giao người quan trọng nhất của tôi cho người phụ nữ khác. Vì tôi không yên tâm, không tin trên đời này còn người phụ nữ nào khác yêu nó như tôi.” Thủy An Lạc nhìn thẳng vào Viên Giai Di nói, “Cô có con trai nhưng cô lại không hiểu được tấm lòng của người làm mẹ, cho nên cô mới hiểu sai suy nghĩ của tất cả những người mẹ khác. Viên Giai Di, cô mới là kẻ thảm thương nhất.”

Viên Giai Di siết chặt hai tay, cơ thể vẫn run lên không ngừng lại được.

“Cô nói cô với Bạch Dạ Hàn ở bên nhau là vì không chịu nổi cô đơn, vì muốn trả thù Hà Tiêu Nhiên, kỳ thực nói cho cùng đó đều chỉ là cái cớ của cô mà thôi.” Giọng Thủy An Lạc vẫn đều đều, “Lúc cô và Bạch Dạ Hàn ở bên nhau, cô có từng nghĩ rằng, cô luôn nghĩ cô phải trả thù Hà Tiêu Nhiên, vậy còn Sở Ninh Dực mà cô luôn miệng nói yêu thương thì cô để anh ấy ở đâu? Đó là người anh em tốt nhất của anh ấy, tình yêu của cô lại bị khuất phục bởi nỗi căm hận mà cô cho rằng bản thân luôn bị nhắm vào kia sao?

“Không phải như vậy, là bà ta ép tôi, là bà ta...” Viên Giai Di gào lên.

Sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống, Thủy An Lạc lại đặt tay lên vai anh, nhìn Viên Giai Di đã gần phát điên bên kia.

“Cô phản bác lại hết lần này tới lần khác, chung quy lại cũng chỉ nằm ở bản thân cô thôi.” Giọng Thủy An Lạc rất khẽ, chỉ như đang kể lại một câu chuyện có thật trong quá khứ thôi vậy.

Không chút để tâm, cứ nhẹ nhàng như vậy, khiến người đối diện gần như đã bị bức đến phát điên.

Sở Lạc Nhất đắc ý nhìn người đàn ông đang tóm lấy mình, “Nghe thấy chưa, mẹ anh căn bản không hề để tâm gì đến anh đâu, đau lòng lắm đúng không, khổ sở lắm đúng không?”

Bạch Hoành bỗng mạnh tay hơn khiến Sở Lạc Nhất phải kêu lên một tiếng.

Đúng lúc này, Sở Ninh Dực đã ném chiếc cốc thứ hai trên bàn vào thẳng cổ tay Bạch Hoành.

Bạch Hoành bị đau lập tức buông Sở Lạc Nhất ra. Sở Lạc Nhất thoát được liền chạy ngay ra sau lưng Sở Ninh Dực, thò cổ ra nhìn Bạch Hoành: “Anh coi ba tôi là cái bịch rơm đấy à.”

Sở Ninh Dực quay lại liếc con gái một cái. Sở Lạc Nhất thấy thế lại cười tít mắt.

Sở Ninh Dực đứng luôn dậy, thả lỏng gân cốt, “Vậy để tôi xem xem cậu và ba cậu rốt cuộc khác biệt đến đâu nào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3324: Kết cục (20)
Tuy Sở Ninh Dực đã lớn tuổi, chưa chắc đã đủ thể lực đánh nhau với Bạch Hoành, nhưng các kỹ xảo đánh nhau của Bạch Hoành lại không bằng Sở Ninh Dực được.

Sở Lạc Nhất và Thủy An Lạc trốn phía sau, nhìn người bên kia đánh nhau. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến ba mình ra tay. Dù sao thì bao năm qua, ba cô cũng quen là người ra lệnh rồi.

Cô từng thấy Cố Tỉ Thành đánh nhau với hổ, từng thấy Sở Lạc Ninh đánh nhau với Sở Lạc Duy, tuy cô đánh không lại họ nhưng có thể nhìn ra, Cố Tỉ Thành nói thua dưới tay Bạch Hoành không phải là giả.

Tốc độ của Bạch Hoành quả thật rất nhanh, quan trọng là ra tay rất hiểm độc.

Sở Lạc Nhất vẫn liếc xem cái điều khiển mà trước đó Bạch Hoành cho cô xem đang ở đâu, vì nó liên quan tới tính mạng của đám người ngoài kia.

Cùng lúc đó, bên ngoài vẫn đang đánh nhau kịch liệt. Sở Húc Ninh đã phải đổi súng mười mấy lần. Cố Tỉ Thành nhìn đống người ùn ùn kéo tới kia, cứ tiếp tục đánh như vậy nữa họ không phải bị đánh chết mà sớm muộn gì cũng mệt chết.

“Cứ đánh thế này không được.” Cố Tỉ Thành lớn tiếng nói.

Sở Lạc Ninh sờ mũi mình, lại quăng cho họ khẩu súng mình vừa “thu hoạch” được trong khu vực chiến đấu, “Trước mắt xem ra chỉ có thể chống đỡ thế này thôi, chẳng lẽ anh còn có thể ném lựu đạn chết đám người đó à?”

Cố Tỉ Thành quay lại nhìn anh Cả vợ nhà mình, sau khi lên đạn lại trầm giọng nói: “Chàng trai, học hỏi đi.”

Cố Tỉ Thành nói xong liền xông ra phối hợp với Sở Húc Ninh. Hai người quay lưng lại với nhau đánh, tiện thể còn kéo rèm xuống, ngăn được mấy chục người đang xông vào.

Sở Lạc Ninh ở phía sau nhìn, nhìn họ chỉ thoáng chốc đã giải quyết được mấy chục người xông vào. Anh sờ sờ mũi, ông em rể này cố tình đây mà!

Nhưng lúc họ bị người tàng hình đột kích, trên nóc nhà bỗng bị bắn trúng đạn pháo. Mấy anh em thầm chửi một tiếng rồi lăn sang bên cạnh, bị một đống chất lỏng tanh như máu chó đổ xuống.

“Này mấy đứa nhóc kia, đừng có nói là chú Ba không giúp mấy đứa đấy nhé.” Giọng An Phong Dương truyền xuống. Anh vẫn đang trên trực thăng.

Mấy người tàng bất thình lình không còn chỗ để trốn, đều xuất hiện cách chỗ họ không xa. Mấy người bọn họ hoặc ít hoặc hiều cũng bị người tàng hình làm bị thương, cho nên giờ đám người tàng hình kia không trốn được nữa, tất nhiên họ sẽ không tha cho đám người đó.

Cuộc chiến không khỏi có chút kịch liệt. An Phong Dương lại vui vẻ như đang xem một vở kịch hay vậy.

Nhưng khi An Phong Dương nhận được tin báo rằng động tĩnh quá lớn dẫn đến việc bị cảnh sát địa phương chú ý tới, anh biết không còn nhiều thời gian nữa rồi.

“Này đám nhóc kia, các cháu không còn nhiều thời gian nữa đâu.” An Phong Dương lên tiếng nhắc nhở, “Cho mấy đứa một phút để rút vào khu vực an toàn đấy.” An Phong Dương nói xong giơ pháo dẫn lửa lên. Trước khi cảnh sát địa phương tới, anh phải cho nổ nơi này.

“Oành...”

Một tiếng vang rền trời, làm chấn động cả một khu vực.

Mấy người đang ở trong nhà chính cũng bị dư chấn của vụ nổ này làm cho lảo đảo.

Sở Lạc Nhất đỡ Thủy An Lạc, tay còn lại kéo Kiều Vi Nhã: “Ai cho nổ thế?”

“Đi mau, không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Sở Ninh Dực khống chế Bạch Hoành, trầm giọng nói. Đây là tín hiệu của An Phong Dương, không muốn dây vào rắc rối thì họ buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Thủy An Lạc đẩy Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đi, còn mình thì vẫn đợi Sở Ninh Dực.

Nhưng sau khi Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã chạy được ra ngoài, Thủy An Lạc bỗng bị Viên Giai Di ôm chặt lấy. Cô ta trượt xuống khỏi xe lăn, để lộ ra cả người mình.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Viên Giai Di, lại nhìn nóc nhà đang đung đưa, “Buông ra.”

“Thủy An Lạc, cô đừng hòng đi được.” Viên Giai Di điên cuồng hét lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3325: Kết cục (21)
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn Viên Giai Di như phát điên gắt gao ôm lấy mình, nhưng cô lại rất bình tĩnh.

“Viên Giai Di, đời này của cô thật sự đáng thương đến cùng cực.” Thủy An Lạc nói, cô cúi nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy chân mình, “Cô cảm thấy căn phòng sắp sụp này có thể lấy được mạng của tôi sao?”

“Nhưng có thể lấy được mạng của Sở Ninh Dực. Tôi muốn cô phải thấy cảnh Sở Ninh Dực chết. Tôi muốn cô một lần biết được cảm giác mất đi tình yêu của mình.” Viên Giai Di hét lên, ôm lấy chân Thủy An Lạc không chịu buông.

Đúng lúc đó, Sở Ninh Dực đã đạp Bạch Hoành bay vào tường. Bạch Hoành trượt xuống, cùng lúc đó bức họa của Long Nhược Sơ cũng đè lên người hắn.

Sở Ninh Dực quỳ một chân dưới đất, xoa dịu cơn đau trên người. Mấy năm không ra tay suýt nữa thì anh bị thằng oắt này đánh bại. Giờ chỉ có thể trách là anh thật sự đã già rồi thôi.

“Không...”

Viên Giai Di hét lên, nhìn Bạch Hoành bị đè lấp mất bên kia. Cô ta buông Thủy An Lạc ra rồi bò qua đó.

Thủy An Lạc vội vàng đỡ Sở Ninh Dực dậy, “Anh không sao chứ?”

“Một thằng nhóc không biết trời cao đất dày có thể làm gì được anh chứ. So với ba nó, nó vẫn còn kém nhiều.” Sở Ninh Dực đáp, nhưng vẫn phải dựa vào Thủy An Lạc để đứng dậy.

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc đi ra ngoài.

Nhưng khi họ mới đi được hai bước, Sở Ninh Dực bỗng đẩy Thủy An Lạc sang một bên. Viên Giai Di ở phía sau đang điên cuồng nã súng về phía họ.

Vì bảo bệ Thủy An Lạc mà cánh tay Sở Ninh Dực bị đạn xẹt qua, cơn đau rát truyền tới, còn Viên Giai Di vẫn đang tiếp tục nã súng về phía này.

Thủy An Lạc bị đẩy ngã xuống đất, lại được Sở Ninh Dực ôm lấy lăn vào góc tường, tìm được một nơi có thể né tránh.

“Điên rồi sao?” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Chắc điên rồi!” Sở Ninh Dực đáp, anh nhặt vỏ đạn dưới đất lên, ném về phía Viên Giai Di đang bắn tới.

Vỏ đạn và viên đạn của cô ta đập vào nhau, viên đạn kia thì bị bắn dính lên tường, còn vỏ đạn lại găm trúng vào vị trí tim của Viên Giai Di.

Thủy An Lạc: “...”

Viên Giai Di còn đang nắm khẩu súng trong tay. Cô ta không thể tin nổi vào mắt mình, từ từ gục xuống người Bạch Hoành.

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực kéo ra khỏi nhà chính, nhưng cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, “Anh Sở, anh bắn súng chỉ cần đạn thôi cũng được à.”

“Em cho là anh Sở nhà em một tay cũng có thể nhấc em lên chỉ để luyện chơi chắc? Là để cứu mạng đấy.” Sở Ninh Dực nói xong lại nhanh chóng đưa Thủy An Lạc rời khỏi đây.

Đám người bọn họ tập trung về phía trực thăng. Nhưng Sở Lạc Duy và Sở Vi vẫn chưa quay lại, họ vẫn đang bên chỗ ngục nước kia.

Lúc cảnh sát bản địa sắp đuổi tới nơi, Cố Tỉ Thành nói: “Để tôi đi, mọi người đi trước đi, chỗ đó tôi thuộc đường.”

“Nhưng mà...” Sở Lạc Nhất vội kéo tay anh lại, “Em đi với anh.”

“Để cậu ta tự đi.” Sở Ninh Dực thẳng thừng lên tiếng.

“Nhưng mà ba ơi...” Sở Lạc Nhất giật mình nói, “Tình hình bên đó chưa biết thế nào, anh con với anh Sở Vi giờ ra sao vẫn còn chưa…”

“Để cậu ta tự đi!” Sở Ninh Dực cứng rắn bỏ lại một câu sau đó lên trực thăng trước.

Thân là Báo Tuyết, cậu ta buộc phải học được việc có những rắc rối không thể trốn tránh được trong khi thực hiện nhiệm vụ, ví dụ như lúc này.

Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Nhất. Đây không còn là chuyện riêng nữa, giờ nó đã là chuyện công của Báo Tuyết rồi, đây là nhiệm vụ của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3326: Sở Húc Ninh, anh đã cứu em (1)
Một mình Cố Tỉ Thành đi chấp hành nhiệm vụ, còn họ tập trung xong thì về thành phố A trước.

Lúc ở trên trực thăng, Kiều Vi Nhã cứ đi tới đi lui suốt, còn tỏ ra lo lắng hơn cả một người làm mẹ là Thủy An Lạc.

Sở Ninh Dực cũng đang dựa vào giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thủy An Lạc xử lý vết thương trên cánh tay cho anh, sau đó lại nhìn Sở Lạc Ninh và Sở Húc Ninh. Hai người này cũng không để tâm tới vết thương của mình, Thủy An Lạc đành phải kéo con trai tới, ấn con ngồi xuống để bôi thuốc cho con.

“Con không biết thương mẹ con à?” Thủy An Lạc trách cứ.

Sở Lạc Ninh nghe vậy cũng chỉ dịu dàng mỉm cười, cánh tay không bị thương khoác lấy cổ mẹ mình: “Chuyện ngoài ý muốn mà mẹ, đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao.”

“Bỏ tay con xuống ngay.” Sở Ninh Dực vẫn không mở mắt ra, nhưng đã đá cho con trai một cái.

Thủy An Lạc: “...”

Mọi người: “...”

Anh Sở, anh nhắm mắt rồi mà vẫn có thể nhìn thấy được hả?

Anh đúng là nhân tài đấy!

Sở Lạc Ninh nổi giận, “Đây là mẹ con.”

“Không có ba thì mẹ con cũng không thể một mình tạo ra con được, bỏ tay con ra ngay.”

Sở Lạc Nhất cười lăn lộn trên giường, ba cô cấm tất cả các sinh vật giống đực tới gần mẹ, kể cả có là hai đứa con mà mẹ cô sinh ra cũng không được.

Thủy An Lạc thầm quan sát ông xã mình, da mặt người này đúng là đã dày đến mức độ nhất định rồi.

Kiều Vi Nhã vẫn không nói gì. Lúc Thủy An Lạc nhìn cô, cô đang nhìn ra bên ngoài.

Thủy An Lạc đưa thuốc mỡ cho Sở Lạc Nhất, sau đó đi tới vỗ lên vai Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã thấy vậy liền ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc.

“Con yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thủy An Lạc vẫn tin vào con trai mình, nếu không lúc này cô cũng sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Kiều Vi Nhã gật đầu, đây là lần đầu tiên cô xa Sở Lạc Duy đúng nghĩa. Trước đây kể cả có ai về nhà nấy thì cũng có thể gọi video call mỗi ngày, biết được từng hành động của đối phương.

Nhưng hiện tại, cô hoàn toàn mất tin tức của cậu rồi.

Đến lúc này Kiều Vi Nhã mới biết, không rõ từ bao giờ chàng trai này đã lọt vào trái tim cô.

Trực thăng đáp xuống thành phố A, họ chỉ giống như mới ra ngoài chơi một ngày mà thôi.

Tin tức quốc tế đưa tin một công xưởng bỏ hoang ở Rome bị nổ tung, chuyện cũng chỉ đến đó là kết thúc.

Nhưng ngày đầu tiên, ngày thứ hai, đến tận ngày thứ ba đám người Sở Lạc Duy vẫn chưa về, cho nên Kiều Vi Nhã bắt đầu sốt ruột, sốt ruột đến mức không buồn tới trường nữa, từ sáng đến tối chỉ ở nhà show cảm giác tồn tại trước mặt ba mình.

Đại khái là liệu có phải Bánh Bao Rau chết ở bên ngoài rồi không? Tại sao vẫn chưa về?

Ba, có tin gì của Bánh Bao Rau chưa?

...

Vân vân và mây mây, điều này khiến Phong Phong lúc nào cũng có xúc cảm muốn bóp chết cái bánh bao rau kia.

Lúc anh đưa con trai đi học về liền thấy con gái đang sắp xếp đồ đạc, anh hỏi, “Con làm gì thế?”

“Tới Rome ạ, đã ba ngày chưa có tin tức gì rồi.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ hiển nhiên.

Phong Phong kéo luôn cô lại, “Con gái ơi là con gái, một đứa lớn tướng như nó chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì được sao?”

“Người chết thì không thể xảy ra chuyện gì nữa rồi.” Kiều Vi Nhã trừng mắt với ba, nói lại.

Phong Phong: “...”

“Ý của ba là nó không thể xảy ra chuyện được, con cứ ở nhà chờ đi.” Phong Phong kéo con gái ngồi xuống, “Con nói xem con đã bao giờ tỏ ra lo lắng cho ba đến như thế chưa hả?”

“Ba có xảy ra chuyện gì đâu?” Kiều Vi Nhã lí nhí, suýt nữa làm ông bô nhà mình tức chết. Trước lúc ba cô nổi giận, Kiều Vi Nhã vội nói: “A a a, ý của con là không phải lúc nào con cũng ở bên cạnh ba đấy sao?”

“Quả nhiên con gái nuôi lớn rồi cũng chỉ là con nhà người ta thôi.” Phong Phong thở dài một tiếng đến là đáng thương.

Kiều Vi Nhã: “...”

Ảnh đế, người như vậy thật sự rất không ổn đâu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3327: Sở Húc Ninh, anh đã cứu em (2)
“Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mà con còn chưa lấy người ta cơ mà, sao đã như hắt đi rồi thế này?” Phong Phong lại tiếp tục thở dài, diễn tròn vai hình thượng người già của mình.

Kiều Vi Nhã: “...”

Ba thế này là giải nghệ rồi nên giờ coi nhà mình là sân khấu luôn đấy hả?

“Mẹ con kết thúc diễn tập quân sự rồi mà không được nghỉ à?” Kiều Vi Nhã đột nhiên hỏi.

Quả nhiên, sau khi Kiều Vi Nhã hỏi xong, Phong Phong đứng bật dậy luôn, “Cả mẹ con nữa, hai mẹ con con không ai khiến ba yên lòng được. Con dừng lại ngay cho ba, để ba đi gọi điện thoại cho mẹ con.”

Kiều Vi Nhã nhìn Phong Phong vào phòng ngủ, cô làm mặt quỷ với bóng lưng của ba mình, “Con qua nhà kế bên tìm Bánh Bao Đậu nhé, ba với mẹ cứ từ từ nói về chuyện tại sao mẹ vẫn chưa về đi.” Kiều Vi Nhã nói xong liền sang nhà sát vách tìm Bao Đậu.

Lúc này Sở Lạc Nhất cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, vì tới giờ Cố Tỉ Thành vẫn chưa quay về.

Cho nên cả hai người đều chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi.

“Cũng không biết chị Niệm Niệm với anh Húc Ninh thế nào rồi nhỉ?” Sở Lạc Nhất khẽ nói.

“Không phải là Sở Húc Ninh về thành phố B rồi à? Em cảm thấy lần này Bạch Hoành chết nhanh thế không thật chút nào, chắc không phải đằng sau vẫn còn có yêu quái đấy chứ?” Kiều Vi Nhã không yên tâm nói.

“Em nghĩ nhiều quá rồi, lần này cái chính là do Bạch Hoành đã tung ra cái lưới quá lớn, không thu lại được nên mới thành ra như vậy, dù sao thì hắn ta cũng còn quá trẻ.” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi. Nếu hôm nay người tới là ba của anh ta vậy có lẽ cuộc chiến này vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng Viên Giai Di lại quá nóng ruột chuyện trả thù, Bạch Hoành cũng không chờ nổi nữa cho nên...

“Kết thúc nhanh như thế làm em có chút không thích ứng kịp.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

“Không phải bọn em sắp thi rồi à? Em còn có thời gian ở đây để thích ứng chuyện khác?” Sở Lạc Nhất lườm cô một cái, đặc biệt nhắc nhở cô em một câu.

“Thi cử gì, đều là nước mắt hết, cậu ấy vẫn chưa gạch trọng tâm ôn tập cho em.” Kiều Vi Nhã lại nghĩ tới Sở Lạc Duy, “Sao vẫn chưa quay về chứ?”

“Không phải lo đâu, chắc bị chuyện khác quấn thân thôi.” Sở Lạc Nhất lên tiếng an ủi cô em, chủ yếu vì Cố Tỉ Thành cũng chưa về, cô cũng đang lo cho anh.

Kiều Vi Nhã gật đầu, lại tiếp tục thở dài cùng với Sở Lạc Nhất.

***

Thành phố B, tại khu nhà ở của người thân.

Sư Niệm vẫn đang bám theo Sở Húc Ninh đang quét dọn đi tới đi lui trong nhà.

Sở Húc Ninh cau mày, vừa cầm cây lau nhà vừa nhìn người phụ bên cạnh mình: “Em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, về nghỉ đi.”

“Thím bên nhà Lão Đoàn trưởng gọi em rồi, em không đi thì không hay.” Sư Niệm kéo tay áo Sở Húc Ninh, thỏ thẻ nói: “Anh xem, ai cũng đi hết cả, em không đi người ta lại cảm thấy em chảnh thì sao.”

Cái mà Sư Niệm đang nói tới chính là lễ thăm người thân dành cho người nhà quân nhân được tổ chức cho vợ quân nhân mỗi năm một lần. Mấy ngày này những người tới thăm đều sẽ được bao ăn bao ở, còn có các hoạt động khác. Tất nhiên những người tổ chức hoạt động chính là các cô vợ theo chồng trong quân đội.

Từ lúc Sư Niệm sảy thai tới giờ đã là hơn nửa tháng rồi, các chị gọi cô theo cũng vì biết cơ thể cô đã tốt hơn, tất nhiên cũng sẽ không để cô làm những công việc nặng nhọc. Chỉ là họ nghĩ, các chị vợ theo chồng đều đi cả, không gọi cô thì cũng không được hay cho lắm.

“Em chảnh không phải là điều rất bình thường à, em ở nhà nghỉ đi.” Sở Húc Ninh nói, ý bảo cô về giường nằm, sau đó lại tiếp tục lau nhà.

Sư Niệm đi một bước ngoảnh lại ba lần nhìn Sở Húc Ninh, lúc đi tới cửa cô tức giận đóng sầm cửa lại, ngồi xuống giường cầm điện thoại lên nhắn tin.

[Sư Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy không đồng ý!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một khóc, hai nháo, ba treo cổ thì sao?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy sẽ đốp chết chị chỉ bằng một cái bạt tai đấy.]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3328: Sở Húc Ninh, anh đã cứu em (3)
“Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mà con còn chưa lấy người ta cơ mà, sao đã như hắt đi rồi thế này?” Phong Phong lại tiếp tục thở dài, diễn tròn vai hình thượng người già của mình.

Kiều Vi Nhã: “...”

Ba thế này là giải nghệ rồi nên giờ coi nhà mình là sân khấu luôn đấy hả?

“Mẹ con kết thúc diễn tập quân sự rồi mà không được nghỉ à?” Kiều Vi Nhã đột nhiên hỏi.

Quả nhiên, sau khi Kiều Vi Nhã hỏi xong, Phong Phong đứng bật dậy luôn, “Cả mẹ con nữa, hai mẹ con con không ai khiến ba yên lòng được. Con dừng lại ngay cho ba, để ba đi gọi điện thoại cho mẹ con.”

Kiều Vi Nhã nhìn Phong Phong vào phòng ngủ, cô làm mặt quỷ với bóng lưng của ba mình, “Con qua nhà kế bên tìm Bánh Bao Đậu nhé, ba với mẹ cứ từ từ nói về chuyện tại sao mẹ vẫn chưa về đi.” Kiều Vi Nhã nói xong liền sang nhà sát vách tìm Bao Đậu.

Lúc này Sở Lạc Nhất cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, vì tới giờ Cố Tỉ Thành vẫn chưa quay về.

Cho nên cả hai người đều chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi.

“Cũng không biết chị Niệm Niệm với anh Húc Ninh thế nào rồi nhỉ?” Sở Lạc Nhất khẽ nói.

“Không phải là Sở Húc Ninh về thành phố B rồi à? Em cảm thấy lần này Bạch Hoành chết nhanh thế không thật chút nào, chắc không phải đằng sau vẫn còn có yêu quái đấy chứ?” Kiều Vi Nhã không yên tâm nói.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, lần này cái chính là do Bạch Hoành đã tung ra cái lưới quá lớn, không thu lại được nên mới thành ra như vậy, dù sao thì hắn ta cũng còn quá trẻ.” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi. Nếu hôm nay người tới là ba của anh ta vậy có lẽ cuộc chiến này vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng Viên Giai Di lại quá nóng ruột chuyện trả thù, Bạch Hoành cũng không chờ nổi nữa cho nên...

“Kết thúc nhanh như thế làm em có chút không thích ứng kịp.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

“Không phải bọn em sắp thi rồi à? Em còn có thời gian ở đây để thích ứng chuyện khác?” Sở Lạc Nhất lườm cô một cái, đặc biệt nhắc nhở cô em một câu.

“Thi cử gì, đều là nước mắt hết, cậu ấy vẫn chưa gạch trọng tâm ôn tập cho em.” Kiều Vi Nhã lại nghĩ tới Sở Lạc Duy, “Sao vẫn chưa quay về chứ?”

“Không phải lo đâu, chắc bị chuyện khác quấn thân thôi.” Sở Lạc Nhất lên tiếng an ủi cô em, chủ yếu vì Cố Tỉ Thành cũng chưa về, cô cũng đang lo cho anh.

Kiều Vi Nhã gật đầu, lại tiếp tục thở dài cùng với Sở Lạc Nhất.

***

Thành phố B, tại khu nhà ở của người thân.

Sư Niệm vẫn đang bám theo Sở Húc Ninh đang quét dọn đi tới đi lui trong nhà.

Sở Húc Ninh cau mày, vừa cầm cây lau nhà vừa nhìn người phụ bên cạnh mình: “Em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, về nghỉ đi.”

“Thím bên nhà Lão Đoàn trưởng gọi em rồi, em không đi thì không hay.” Sư Niệm kéo tay áo Sở Húc Ninh, thỏ thẻ nói: “Anh xem, ai cũng đi hết cả, em không đi người ta lại cảm thấy em chảnh thì sao.”

Cái mà Sư Niệm đang nói tới chính là lễ thăm người thân dành cho người nhà quân nhân được tổ chức cho vợ quân nhân mỗi năm một lần. Mấy ngày này những người tới thăm đều sẽ được bao ăn bao ở, còn có các hoạt động khác. Tất nhiên những người tổ chức hoạt động chính là các cô vợ theo chồng trong quân đội.

Từ lúc Sư Niệm sảy thai tới giờ đã là hơn nửa tháng rồi, các chị gọi cô theo cũng vì biết cơ thể cô đã tốt hơn, tất nhiên cũng sẽ không để cô làm những công việc nặng nhọc. Chỉ là họ nghĩ, các chị vợ theo chồng đều đi cả, không gọi cô thì cũng không được hay cho lắm.

“Em chảnh không phải là điều rất bình thường à, em ở nhà nghỉ đi.” Sở Húc Ninh nói, ý bảo cô về giường nằm, sau đó lại tiếp tục lau nhà.

Sư Niệm đi một bước ngoảnh lại ba lần nhìn Sở Húc Ninh, lúc đi tới cửa cô tức giận đóng sầm cửa lại, ngồi xuống giường cầm điện thoại lên nhắn tin.

[Sư Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy không đồng ý!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một khóc, hai nháo, ba treo cổ thì sao?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy sẽ đốp chết chị chỉ bằng một cái bạt tai đấy.]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3329: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (1)
Gần tới Tết Nguyên Đán, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí vui mừng, náo nhiệt.

Nhưng Triệu Hân Hân vẫn phải đi, không thể chờ tới khi hết Tết được. Cô phải qua bên kia thi trước, sau đó còn làm các thủ tục nhập học.

Kiều Vi Nhã ôm lấy thân thể mập mạp của Triệu Hân Hân, “Cậu thật sự không đợi anh Sở Vi về đã sao? Tạm biệt một lần cũng tốt mà.”

Triệu Hân Hân mỉm cười, đẩy Kiều Vi Nhã ra một khoảng cách nhất định để nhìn rõ cô, “Gặp một lần với không gặp cũng có gì khác nhau đâu. Còn cậu đấy, tớ hy vọng lúc tớ về cậu có thể tháo cặp kính này ra, dùng gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của cậu để làm tớ giật điện chết này.”

Kiều Vi Nhã không chịu tháo kính xuống phần lớn là vì chuyện năm đó. Cô vẫn luôn cảm thấy gương mặt này của mình đã hại Sở Lạc Duy khi ấy suýt nữa xảy ra chuyện cho nên thành ra có thành kiến với chính gương mặt của mình.

Chuyện này họ đều biết, nhưng không ai nói ra cả.

Hôm nay Triệu Hân Hân lại thẳng thắn chỉ ra vấn đề này khiến Kiều Vi Nhã không khỏi sững ra. Cô đẩy Triệu Hân Hân vào trong, “Được rồi, cậu mau vào cổng soát vé đi.”

Triệu Hân Hân “ừ” một tiếng, lúc vào cửa còn ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã, “Chờ tớ về, tớ sẽ phóng điện giật chết cậu.”

“Được, tớ sẽ chờ cậu gầy thành một tia điện để về giật chết tớ.” Kiều Vi Nhã nói rồi vẫy tay với cô, nhìn cô vào trong, mãi cho đến khi không thấy người đâu nữa mới thở dài trở về.

Đến lúc Kiều Vi Nhã đi ra khỏi sân bay, có chiếc máy bay cất cánh. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn theo. Có lẽ sự lựa chọn của Triệu Hân Hân mới là chính xác. Thứ gì không phải là của cậu ấy, cậu ấy sẽ dứt khoát buông tay, không lưu luyến thêm chút nào nữa.

Nhưng còn người ấy của cô tới giờ vẫn chưa về.

Kiều Vi Nhã thở dài, rời khỏi sân bay trở về trường học.

Trong lúc Sở Lạc Nhất đang quấn lấy ba mình đòi biết thêm tin tức, Kiều Vi Nhã cũng nhận được thông báo đầu tiên kể từ lúc nhập học tới giờ.

Lý do: Nghỉ học quá nhiều.

Lúc Kiều Vi Nhã nhìn thấy thông báo bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Bà chị Bạch Phi kia cũng thật là, Sở Lạc Duy chỉ không đến hai tuần thôi vậy mà chị ta đã cuống cuồng xử lý cô như thế rồi sao?

Lúc này nội bộ hội học sinh cũng sắp phản hết cả rồi, Hội trưởng tức giận phừng phừng nhìn Bạch Phi, “Cô điên rồi à, từ bao giờ đã đến lượt cô thông báo cho Kiều Vi Nhã thế hả?”

Bạch Phi ngồi trên ghế ngắm nghía móng tay mình, nhàn nhạt nói, “Có gì ghê gớm đâu chứ, chẳng phải cũng chỉ là con cái nhà có điều kiện thôi sao? Sở Lạc Duy cũng mặc kệ nó rồi, nó còn gì ghê gớm nữa.”

“Sở Lạc Duy chỉ xin nghỉ thôi, chờ tới khi cậu ta về rồi, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cô có thể tốt nghiệp một cách bình thường hay không cũng khó nói được đấy.”

Bạch Phi nghe thấy Hội trưởng nói vậy liền đứng bật dậy, “Tôi thông báo cho cô ta đúng theo quy định thì làm sao hả? Cô ta không xin nghỉ, vắng tiết là sự thật, chẳng lẽ lúc nào cũng phải để cô ta đi cửa sau vì thân phận của cô ta chắc?”

Hội trưởng nhìn dáng vẻ dựng rồ lên của Bạch Phi, trong mắt ánh lên suy nghĩ “Kẻ chỉ biết ghen tị thật xấu xí,“, anh nói: “Tốt nhất cậu nên đảm bảo rằng cậu đang không lấy việc công trả thù tư, nếu không sau này Sở Lạc Duy không chỉ chặn mỗi cánh cửa sau này của cậu thôi đâu.”

“Ý cậu là gì?”

“Tôi có ý gì tự cậu biết rõ.” Hội trưởng quát lên, lướt qua cô ta bỏ đi. Nhưng khi nhìn thấy Kiều Vi Nhã đang đứng ở cửa, Hội trưởng khựng lại rồi vội vàng đi tới, “Sao em dâu lại tới đây thế này?”

“Em tới để xem chị Bạch làm việc theo chức trách.” Kiều Vi Nhã hờ hững đáp, “Em thấy chị Bạch cũng phát huy tốt khả năng bỏ đá xuống giếng này đấy chứ nhỉ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3330: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (2)
Gần tới Tết Nguyên Đán, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí vui mừng, náo nhiệt.

Nhưng Triệu Hân Hân vẫn phải đi, không thể chờ tới khi hết Tết được. Cô phải qua bên kia thi trước, sau đó còn làm các thủ tục nhập học.

Kiều Vi Nhã ôm lấy thân thể mập mạp của Triệu Hân Hân, “Cậu thật sự không đợi anh Sở Vi về đã sao? Tạm biệt một lần cũng tốt mà.”

Triệu Hân Hân mỉm cười, đẩy Kiều Vi Nhã ra một khoảng cách nhất định để nhìn rõ cô, “Gặp một lần với không gặp cũng có gì khác nhau đâu. Còn cậu đấy, tớ hy vọng lúc tớ về cậu có thể tháo cặp kính này ra, dùng gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của cậu để làm tớ giật điện chết này.”

Kiều Vi Nhã không chịu tháo kính xuống phần lớn là vì chuyện năm đó. Cô vẫn luôn cảm thấy gương mặt này của mình đã hại Sở Lạc Duy khi ấy suýt nữa xảy ra chuyện cho nên thành ra có thành kiến với chính gương mặt của mình.

Chuyện này họ đều biết, nhưng không ai nói ra cả.

Hôm nay Triệu Hân Hân lại thẳng thắn chỉ ra vấn đề này khiến Kiều Vi Nhã không khỏi sững ra. Cô đẩy Triệu Hân Hân vào trong, “Được rồi, cậu mau vào cổng soát vé đi.”

Triệu Hân Hân “ừ” một tiếng, lúc vào cửa còn ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã, “Chờ tớ về, tớ sẽ phóng điện giật chết cậu.”

“Được, tớ sẽ chờ cậu gầy thành một tia điện để về giật chết tớ.” Kiều Vi Nhã nói rồi vẫy tay với cô, nhìn cô vào trong, mãi cho đến khi không thấy người đâu nữa mới thở dài trở về.

Đến lúc Kiều Vi Nhã đi ra khỏi sân bay, có chiếc máy bay cất cánh. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn theo. Có lẽ sự lựa chọn của Triệu Hân Hân mới là chính xác. Thứ gì không phải là của cậu ấy, cậu ấy sẽ dứt khoát buông tay, không lưu luyến thêm chút nào nữa.

Nhưng còn người ấy của cô tới giờ vẫn chưa về.

Kiều Vi Nhã thở dài, rời khỏi sân bay trở về trường học.

Trong lúc Sở Lạc Nhất đang quấn lấy ba mình đòi biết thêm tin tức, Kiều Vi Nhã cũng nhận được thông báo đầu tiên kể từ lúc nhập học tới giờ.

Lý do: Nghỉ học quá nhiều.

Lúc Kiều Vi Nhã nhìn thấy thông báo bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Bà chị Bạch Phi kia cũng thật là, Sở Lạc Duy chỉ không đến hai tuần thôi vậy mà chị ta đã cuống cuồng xử lý cô như thế rồi sao?

Lúc này nội bộ hội học sinh cũng sắp phản hết cả rồi, Hội trưởng tức giận phừng phừng nhìn Bạch Phi, “Cô điên rồi à, từ bao giờ đã đến lượt cô thông báo cho Kiều Vi Nhã thế hả?”

Bạch Phi ngồi trên ghế ngắm nghía móng tay mình, nhàn nhạt nói, “Có gì ghê gớm đâu chứ, chẳng phải cũng chỉ là con cái nhà có điều kiện thôi sao? Sở Lạc Duy cũng mặc kệ nó rồi, nó còn gì ghê gớm nữa.”

“Sở Lạc Duy chỉ xin nghỉ thôi, chờ tới khi cậu ta về rồi, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cô có thể tốt nghiệp một cách bình thường hay không cũng khó nói được đấy.”

Bạch Phi nghe thấy Hội trưởng nói vậy liền đứng bật dậy, “Tôi thông báo cho cô ta đúng theo quy định thì làm sao hả? Cô ta không xin nghỉ, vắng tiết là sự thật, chẳng lẽ lúc nào cũng phải để cô ta đi cửa sau vì thân phận của cô ta chắc?”

Hội trưởng nhìn dáng vẻ dựng rồ lên của Bạch Phi, trong mắt ánh lên suy nghĩ “Kẻ chỉ biết ghen tị thật xấu xí,“, anh nói: “Tốt nhất cậu nên đảm bảo rằng cậu đang không lấy việc công trả thù tư, nếu không sau này Sở Lạc Duy không chỉ chặn mỗi cánh cửa sau này của cậu thôi đâu.”

“Ý cậu là gì?”

“Tôi có ý gì tự cậu biết rõ.” Hội trưởng quát lên, lướt qua cô ta bỏ đi. Nhưng khi nhìn thấy Kiều Vi Nhã đang đứng ở cửa, Hội trưởng khựng lại rồi vội vàng đi tới, “Sao em dâu lại tới đây thế này?”

“Em tới để xem chị Bạch làm việc theo chức trách.” Kiều Vi Nhã hờ hững đáp, “Em thấy chị Bạch cũng phát huy tốt khả năng bỏ đá xuống giếng này đấy chứ nhỉ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3331: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (3)
Bạch Phi quay đầu lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta có thể miêu tả bằng hai chữ “dữ tợn”, nhưng cô ta vẫn cho rằng đó là một nụ cười.

“Lẽ nào tôi phạt nhầm à? Tuần trước nữa, cô không xin phép mà nghỉ học không có lý do. Trước đó lúc đi học cô cũng ngủ gật suốt. Trong tay tôi có chứng chứ, tôi không dán thông báo lên đã là nể mặt cô lắm rồi.”

Kiều Vi Nhã gật đầu xem như đã hiểu. Ở trường đại học, hội học sinh có thể đi kiểm tra chuyên cần trong giờ lên lớp, chuyện này rất bình thường. Nhưng thông thường hội học sinh cũng không kiếm chuyện quá mức, toàn mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Thế nhưng quả thực chưa có người của hội học sinh nào chụp ảnh học sinh ngủ trong giờ, trừ khi cố tình trù dập ai đó.

Mà hiển nhiên Bạch Phi đang nhắm vào Kiều Vi Nhã.

“Vậy thì phải cảm ơn đàn chị rồi.” Kiều Vi Nhã nói. “Rầm” một tiếng, cô đập mạnh tờ thông báo trong tay xuống mặt bàn, tức giận quát lên, “Bạch Phi, hôm nay Kiều Vi Nhã tôi cũng có lời muốn nói ngay tại đây, chúng ta cứ chờ xem, cho dù không có Sở Lạc Duy, sớm muộn gì tôi cũng không để cô sống tiếp được ở cái trường này nữa.” Kiều Vi Nhã nói rồi quay lưng đi thẳng.

“Cô...” Bạch Phi bị uy hiếp, dường như Kiều Vi Nhã đã khiêu khích lòng tự tôn của cô ta. Cô ta tức giận nhìn theo Kiều Vi Nhã đang rời đi, “Đúng thật là, không biết trời cao đất dày.”

Hội trưởng hội học sinh quay đầu lại nhìn Bạch Phi bằng ánh mắt thương cảm, người không biết trời cao đất dày là cô đấy.

Bây giờ anh ta chỉ mong Sở Lạc Duy mau chóng trở về. Nếu không Kiều Vi Nhã càng bị bắt nạt ở trường thì cơn giận của Sở Lạc Duy sẽ càng kinh khủng.

Cả đời Phong Ảnh đế chưa từng vì chuyện con cái mà bị mời họp phụ huynh. Cho nên khi Phong Ảnh đế nhận được điện thoại của trường học mời anh đến, hơn nữa còn là chuyện của cô con gái yêu đã lên tới đại học, Phong Phong vô cùng phấn khích, phấn khích đến mức anh đăng hẳn trạng thái trên weibo nói rằng cuối cùng khi còn sống cũng bị trường học mời tới một lần.

Sau đó, bên dưới bài đăng của Phong Phong lập tức bùng nổ. Từ sau khi Phong Ảnh đế giải nghệ, anh rất ít khi đăng trạng thái, cho dù cập nhật trạng thái, cũng chỉ toàn là show ân ái với vợ.

Cho nên, khi nhìn thấy dòng trạng thái này, ai cũng thấy phẫn nộ. Ảnh đế, anh đang khoe khoang chuyện con mình chưa từng bị mời phụ huynh lên trường đấy à?

[Cô vợ nhỏ thứ 1314 của Phong Phong: Tôi đoán giáo viên này cố ý làm vậy để được gặp Phong Ảnh đế của chúng ta đó.]

[Áo bông nhỏ nhà họ Phong: A a a a a, xin thông tin trường đại học của công chúa nhỏ nhà Ảnh đế, tôi muốn qua đó hóng.]

[Fanclub của Phong Phong: Đại học Q đó, đi đi cưng.]

[Nam thần của tôi, anh đứng lại đó: Ôi đậu, thiên tài đấy à, học viện hàng đầu đấy, người bình thường không vào nổi đâu.]

[Cuộc đời là bát súp gà có độc: Công chúa nhà Ảnh đế quả nhiên là người tài giỏi mà, người ta vừa có tiền vừa cố gắng, chúng ta còn cố gắng làm cái gì nữa, về quê làm ruộng đi thôi.]

[Chu choa, súp gà kìa: Bạn bên trên nói chuẩn đấy, về nhà đi.]

Cho nên, khi Kiều Vi Nhã nhìn thấy dòng trạng thái của ba mình lao vun vút lên trang đầu của weibo, khóe miệng cô co giật liên hồi.

“Ôi, Kiều Vi Nhã, cậu bị mời phụ huynh đến trường à?” Lớp trưởng quay đầu hỏi Kiều Vi Nhã với vẻ hóng hớt.

Hay lắm, giờ cả đất nước này biết chuyện phụ huynh của Kiều Vi Nhã bị mời đến trường rồi. Ba cô cố ý bôi xấu cô phải không.

“Tôi biết cùng với cậu đó thôi.” Dù sao cũng là mời phụ huynh cơ mà, do bên nhà trường mời chứ có thông báo với cô đâu. Cô cũng mới thấy dòng trạng thái của ba cô thôi.

[Thuyết tương đối của Einstein: Tôi có thể bật mí, công chúa nhỏ nhà Ảnh đế quả thực đang học ở trường tôi. Xem ra chúng ta sắp được thấy ảnh đế rồi.]

[Đặt cái tên thôi cũng khó: Ôi đậu đậu đậu, đu bám bạn bên trên đợi thông tin nhé.]

Trong lúc weibo của Phong Phong bị oan tạc, Kiều Vi Nhã chỉ muốn nằm bò ra bàn đợi chết thôi. Cả phòng học đâu đâu cũng nghe thấy tiếng lướt weibo rào rào, giáo viên không cần thể diện nữa hả.
 
Top