Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3332: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (4)
Khi Phong Phong đến trường, bên ngoài cổng đã có bảo vệ duy trì trật tự. Bình thường vốn dĩ Đại học Q không cho người ngoài vào trường, cho nên lúc này mọi người chỉ có thể đứng vây quanh cổng.

Phong Phong lái xe tới, hạ kính xe xuống, bảo vệ gác cổng nhìn thấy anh, không buồn hỏi han gì đã cho nâng thanh chắn ở cổng lên.

Phong Phong: “...”

“Nhân dân cả nước đều biết anh đến Đại học Q làm gì rồi.” Bảo vệ nói, đưa giấy và bút cho anh, “Phong Ảnh đế, con gái tôi rất thích anh. Ban nãy nó còn gọi điện dặn tôi nhất định phải xin được chữ ký của anh, cho nên là...”

Phong Phong đưa tay nhận lấy giấy bút, “Tôi mà không ký tên thì khó lòng vào được phải không.” Phong Phong mỉm cười, ký rồi đưa lại cho bảo vệ, “Bảo với con gái bác, Phong Phong hết thời rồi, đừng thích Phong Phong nữa.” Anh nói xong, kéo kính xe lên, lái xe vào trường.

Phong Phong hết thời rồi, đây là định nghĩa của anh với bản thân.

Nhưng hiển nhiên đây không phải định nghĩa của mọi người về anh, tiếng hét vang trời ở cổng là minh chứng rõ ràng nhất.

Phong Phong lái xe đến trước cửa tòa nhà hành chính. Sau khi xuống xe, anh tháo kính râm nhìn Đại học Q một lượt, cảm giác nhìn thế nào cũng không thấy thân thiết bằng trường cũ của mình.

“A... Phong Ảnh đế...”

Xung quanh có học sinh đi ngang qua, nhìn thấy Phong Phong, hét lên một tiếng, quên cả việc lấy điện thoại ra.

Mà có người đã lấy điện thoại ra. Sinh viên trong trường không điên cuồng như người hâm mộ ở bên ngoài, ít nhất sẽ không có tình trạng chen lấn xô đẩy, nhất là khi anh đang đứng trước tòa nhà hành chính.

Kiều Vi Nhã cúi đầu nghe tiếng la hét xung quanh, ngẩng lên đã thấy Phong Phong bước tới gần cô, “Ba lại cưỡng chế tạo danh tiếng cho con rồi. Ba cống hiến cho weibo nhiều thật đấy.”

Phong Phong đưa tay ôm lấy con gái, cất kính râm vào túi, “Ba rất khiêm tốn rồi đó.”

Kiều Vi Nhã tặng cho ba mình một cái trợn mắt rõ như mặt trời ban trưa.

“Tiểu Bất Điểm, bây giờ ba cảm thấy trước kia con không bị gọi phụ huynh có phải do thằng nhóc nhà họ Sở chặn hết không. Tại sao nó vừa mới đi mà con đã bị mời rồi?” Phong Phong càng nói càng thấy có khả năng này, chắc chắn thằng nhóc khốn kiếp kia lại chặn đứng giữa đường rồi.

Kiều Vi Nhã: “...”

“Con gái ba làm sao lại bị gọi phụ huynh như thế được?” Kiều Vi Nhã hung dữ đốp lại ba mình một câu.

“Quan trọng hơn cả, con nói xem, tại sao thằng nhóc mất nết như em trai con lại không bị mời phụ huynh nhỉ?” Phong Phong cảm thấy rất tủi thân. Anh đã giải nghệ rồi cơ mà, sao vẫn không cho anh những rắc rối bình thường mà người làm ba phải có?

Kiều Vi Nhã nhìn anh bằng ánh mắt “ai bảo chúng con quá ngoan“. Cô thực sự không muốn để ý tới người ba thần kinh này của mình nữa.

Kiều Vi Nhã bị mời phụ huynh đến chủ yếu vì nghỉ học quá nhiều nên nhận được thông báo, sau đó còn uy hiếp cả đàn chị thông báo cho cô.

Kiều Vi Nhã biết ngay cô ả ti tiện kia cố ý làm vậy.

Phong Phong quay đầu nhìn con gái mình, “Con uy hiếp người ta hả?”

Kiều Vi Nhã ngẫm nghĩ rồi nói, “Không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo.”

Giáo viên: “...”

Phong Phong gật đầu, “Đã ra tay chưa?”

Kiều Vi Nhã lắc đầu, “Con là người văn minh.”

Phong Phong tiếp tục gật đầu, “Lần sau không cần phải chịu ấm ức như vậy, cứ dùng nắm đấm mà giải tỏa ấm ức trong lòng.”

“Vâng, con biết rồi!” Kiều Vi Nhã rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Giáo viên: “...”

“Anh Phong, mục đích tôi mời anh đến không phải như vậy.” Giáo viên kia lau mồ hôi, nhưng đây là Phong Ảnh đế, muốn xin chữ ký của anh ấy quá, mà làm giáo viên cũng cần có thể diện.

Phong Phong ngẩng đầu nhìn giáo viên, anh gật gù ra vẻ đã hiểu, “Con gái tôi nghỉ học không phép, không cần nói đến việc nó đúng hay không đúng, tôi muốn nói chuyện với thầy về việc hiện nay có bao nhiêu sinh viên chưa từng trốn học?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3333: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (5)
Kiều Vi Nhã chớp mắt, cô cảm thấy ba mình sắp gây chiến rồi.

Cần phải biết rằng, ba cô đã nín nhịn gần mười tám năm nay. Suốt mười tám năm cô không cho ba mình tham gia một lần họp phụ huynh nào.

“Chuyện đó thì... việc này rất phổ biến với đại đa số các trường đại học, nhưng bạn Kiều cũng không nên uy hiếp đàn chị như vậy.” Giáo viên hơi ngượng ngùng.

“Cho nên, ý của thầy là, một sinh viên như con gái tôi có nghĩa vụ bị người của hội học sinh thông báo theo tính chất trù dập, mà con gái tôi đi đòi lại công bằng là sai, chỉ vì người đó thuộc hội học sinh?” Phong Phong lên tiếng rất quyết liệt, “Ý thầy là vậy phải không?”

Giáo viên kia khựng lại, “Không, không phải...”

“Không gì chứ, hay thầy cảm thấy tiếng Trung của tôi không tốt. Thầy có nhắc đến việc con gái tôi đi uy hiếp đàn chị chứ không phải trốn học, lẽ nào không phải thầy đang nhấn mạnh với tôi rằng lỗi sai của con bé là đã uy hiếp nhân vật có tầm cỡ lãnh đạo sao?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Ba của con, ba đỉnh lắm.

Mặt của giáo viên kia đỏ lừ lên, sau đó tối sầm lại, cuối cùng là trắng bệch.

Khí thế của Ảnh đế mạnh mẽ quá.

“Nhưng bạn Kiều vắng mặt không có lý do là sự thật.” Giáo viên bị đốp trả một tràng, chỉ có thể lôi sự thật Kiều Vi Nhã phạm sai lầm ra để nói.

Phong Phong quay đầu nhìn con gái mình, “Con trốn học hả?”

Kiều Vi Nhã hơi nghiêng đầu, “Trước khi đi Rome anh Sở Vi đã xin phép cho chúng con rồi, xin hẳn một tuần.”

Phong Phong gật đầu rồi nhìn về phía giáo viên kia.

Giáo viên kia giật mình kêu lên, “Em xin phép rồi?”

Kiều Vi Nhã thản nhiên trả lời, “Em xin phép rồi, giấy phép vẫn để ở chỗ giáo viên hướng dẫn, có điều hình như hôm nay giáo viên hướng dẫn của em không đến, hay là thầy gọi điện xác nhận lại đi.”

Thầy giáo này cảm thấy hơi choáng váng, lập tức gọi điện thoại, nhưng không phải cho giáo viên hướng dẫn của Kiều Vi Nhã mà là cho Bạch Phi.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của vị giáo viên này cũng không được tốt lắm, “Trước khi thông báo tới Kiều Vi Nhã, em có thật sự đã kiểm tra việc em ấy nghỉ không phép hay không?”

Người ở đầu dây bên kia khựng lại, “Tất nhiên là không xin phép rồi ạ, bên chỗ chúng em không ghi lại việc này.”

“Vậy em đã hỏi giáo viên hướng dẫn của khoa Báo chí chưa?” Khi nghe cô ta nói không ghi chép về việc này, giáo viên kia bỗng thấy hai mắt mình như tối sầm lại.

Bạch Phi nhíu mày, “Chuyện này không cần hỏi đâu ạ.”

Thầy giáo nghe thấy vậy tức gần chết.

“Em ấy xin nghỉ rồi, đơn xin nghỉ vẫn còn ở chỗ giáo viên hướng dẫn chưa chuyển tới hội học sinh. Bạch Phi, em thật là...” Thầy giáo gọi điện thoại xong ném điện thoại “bụp” một phát lên bàn, quay đầu nhìn hai cha con nhà kia đang điềm tĩnh ngồi trên sofa uống nước mà đành phải cười hối lối, “Anh Phong, bạn học Kiều, chuyện này tôi nghĩ là sơ suất của hội học sinh rồi.”

“Ồ, bao nhiêu sinh viên trốn học thì không thông báo, con gái tôi xin nghỉ đàng hoàng, không chịu xác thực đã thông báo, ý đồ lợi dụng việc công để làm việc tư rõ ràng như thế, đến cuối cùng con gái tôi bất bình phản kháng thì bị mời phụ huynh đến hả?” Phong Phong thản nhiên nói, trong giọng nói không có một chút cảm xúc nào.

Nụ cười của giáo viên kia càng lúng túng hơn, còn chưa kịp nói gì, Viện trưởng đã bước vào.

“Phong Phong, thằng nhóc này, đến đây sao không nói một tiếng?

Người bước vào là Viện trưởng của Đại học Y. Khi còn làm giáo sư ở Đại học Y, ông là thầy của Phong Phong.

Phong Phong đứng dậy, cung kính lên tiếng, “Thầy Trần, cả thế giới đều biết em đến đây rồi, thầy nói vậy làm em tủi thân lắm.”

Viện trưởng Trần bắt tay với Phong Phong. Ông bị phía nhà trường đẩy tới đây, họ biết Phong Phong từng là học sinh của ông. Bây giờ Phong Phong nổi tiếng đến kinh hồn, anh chỉ cần nói một câu gì đó liên quan đến chuyện mời phụ huynh cũng có thể gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho nhà trường, cho nên đành nhờ ông ấy đến đây làm người hòa giải.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3334: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (6)
Thầy giáo kia thấy cứu tinh đến, dù không phải người của khoa Báo chí cũng thấy mừng.

Phong Phong quay đầu nhìn con gái, bảo cô chào thầy của mình một tiếng.

Kiều Vi Nhã ngoan ngoãn cất tiếng chào.

Thầy Trần nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt hài lòng, sau đó nhìn về phía Phong Phong, “Sao không để con bé học Y? Bao nhiêu năm rồi thầy không được dạy một học sinh nào như em.”

“Chiều theo sở thích của con bé. Nếu như lát nữa thầy Trần không có việc gì, em mời thầy dùng cơm.” Phong Phong vẫn khéo léo nói.

“Được chứ, thằng nhóc này đừng có vòng vo với thầy nữa, thầy biết tại sao em đến mà.” Thầy Trần bật cười thành tiếng.

“Em cũng không vòng vo với thầy làm gì, chuyện này là việc bên khoa Báo chí mà, không liên quan gì đến thầy đâu ạ.” Phong Phong hùng hồn đáp lại.

Thầy Trần trừng mắt nhìn Phong Phong, “Bớt lấy kiểu cách trong cái giới của em ra đối phó với thầy đi. Chuyện này nếu con bé bị thiệt thì bên trường sẽ nghiêm phạt thích đáng với kẻ kia. Em là nhân vật của công chúng, giơ cao đánh khẽ thôi.”

“Thầy Trần, thầy là ân sư của em, hôm nay em cũng nói thật với thầy, đàn anh năm nay cũng không nhỏ nữa, chắc thầy cũng có cháu rồi nhỉ. Năm đó lúc đàn anh bị ức hiếp ở trường, thầy có tâm trạng thế nào?”

“Thầy biết, cho nên em yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ giám sát bên khoa Báo chí để họ cho em một câu trả lời xứng đáng.” Thầy Trần nói rồi nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Trước khi gửi thông báo, họ có hỏi chuyện xin nghỉ của con không?”

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn viện trưởng Trần, “Con vừa về tới trường đã nhìn thấy thông báo có tên con rồi, không ai thông báo trước cho con cả, cũng không hỏi con đã xin phép hay chưa.”

Kiều Vi Nhã nói xong, Viện trưởng Trần đã nhìn ra phía sau, “Chủ nhiệm Tiền, khoa Báo chí bên các anh còn tí quyền uy nào không vậy? Hội học sinh không hỏi han gì đã thông báo cho sinh viên khoa anh, anh còn gọi cả phụ huynh học sinh tới đây? Môi trường giáo dục này biến thành chỗ của hội học sinh từ lúc nào vậy hả?”

Chủ nhiệm Tiền khựng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra.

“Chuyện này, do tôi chưa tra xét rõ ràng, nếu như bạn Kiều thực sự đã có giấy xin phép, tôi cũng sẽ nói chuyện với bên hội học sinh.” Chủ nhiệm Tiền vội vàng nói.

“Tôi đề nghị anh thế này nhé, chuyện này do ai báo lên, anh cách chức đi, sau đó phê bình trước toàn trường. Tôi sẽ xin với nhà trường cảnh cáo nghiêm hội học sinh. Trường học cho họ quyền lợi, không phải để họ lấy lông gà làm thẻ lệnh.”

Chủ nhiệm Tiền gật lấy gật để, luôn miệng nói sẽ đi làm ngay.

Viện trưởng Trần quay đầu lại nhìn Phong Phong, “Như thế em đã vừa ý chưa?”

“Lẽ nào đây không phải chuyện nên làm sao? Tại sao lại biến thành em có vừa ý hay không?” Phong Phong không vui lắm.

Mà khi giáo viên hướng dẫn bị một cuộc gọi khẩn triệu tập tới chạy vào phòng, trên đầu vẫn còn đầy mồ hôi, “Chủ nhiệm, chuyện gì thế? Kiều Vi Nhã có giấy xin phép, tuần trước Sở Vi bên khoa Kinh tế đã xin phép giúp rồi, sao tôi vẫn nhìn thấy thông báo về Kiều Vi Nhã ở dưới kia? Không ai tìm tôi xác nhận gì cả.”

Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã cảm thấy thực ra giáo viên hướng dẫn thích bao đồng của khoa cô cũng đáng yêu đấy chứ. Nhất là khi nhìn thấy Phong Phong, giáo viên hướng dẫn của cô hoàn toàn mê muội.

“A a a a a... Phong Ảnh đế, Phong Ảnh đế, đúng là Phong Ảnh đế sống sờ sờ này!”

Kiều Vi Nhã: “...”

Không, ba cô chết rồi đó!

“À ừm, tôi xem phim của anh từ hồi tiểu học đến lớn đấy. Anh, anh, anh có thể ký tên cho tôi không?” Giáo viên hướng dẫn cứ bóp tay mình mãi, nhìn Phong Phong với vẻ kích động, hoàn toàn quên mất rằng người ta đến đây vì chuyện của con gái.

“Khụ khụ... cô Lưu.” Chủ nhiệm Tiền lúng túng nhắc nhở cô, đừng có mà mất mặt như vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3335: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (7)
Tiếc rằng lúc này cô Lưu đã vô cùng kích động, không có thời gian để tâm tới Chủ nhiệm mà tiếp tục xin cho bằng được chữ ký.

Phong Phong: “...”

“Con nhóc Kiều Vi Nhã này, lại gây chuyện gì rồi?” Kiều Nhã Nguyễn mặc nguyên quân phục, trên tay còn cầm chìa khóa xe.

Kiều Vi Nhã nghe thấy giọng Kiều Nhã Nguyễn mà lập tức trốn sau lưng ba cô, “Sao mẹ con lại tới đây?”

Phong Phong ho nhẹ một tiếng, chuyện này anh cũng không biết, cho nên anh nhìn về phía Chủ nhiệm Tiền.

Lúc này sắc mặt Chủ nhiệm Tiền đã xanh lè như tàu lá.

Kiều Vi Nhã nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang bước vào, dứt khoát trốn sau lưng ba cô không chịu chui ra, “Con không gây chuyện, con bị hãm hại mà, không tin mẹ cứ hỏi ba con đi.”

“Chuyện này quả thực là...”

“Anh đừng nói gì cả, từ bé anh đã chiều hư nó rồi.”

Phong Phong còn chưa nói hết câu đã bị Kiều Nhã Nguyễn ngắt lời, sau đó cô nhìn về phía Chủ nhiệm Tiền, “Chủ nhiệm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Phong Phong và con gái anh bốn mắt nhìn nhau.

Kiều Vi Nhã: Vợ của ba sao lại thế chứ, con có phải do vợ của ba sinh ra không vậy?

Phong Phong: Ba xác nhận rằng con do cô ấy sinh ra nhé, nhưng cô ấy như vậy ba cũng rén lắm!

Hai ba con sợ đến mức ôm đầu khóc ròng.

Chủ nhiệm Tiền kể lại đầu đuôi sự việc một lần, không dám giấu giếm gì, Kiều Nhã Nguyễn nghe xong, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút, quay đầu nhìn con gái, “Cái cô Bạch Phi kia tại sao lại nhắm vào con?”

“Cô ta thích Sở Lạc Duy đó mà, thấy Sở Lạc Duy hai tuần không đến nên nghĩ cậu ta không cần con nữa. Cậu ta đi rồi nên cô ta nóng lòng muốn xử lý con.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Phong Phong tức giận, “Ba biết ngay là vì thằng nhóc đó mà, nó gây chuyện phiền phức xong xách quần chạy mất, hại con gái cưng của ba bị nhà trường thông báo.”

Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo chồng mình, rốt cuộc cũng tìm được lý do để anh trách tội thằng bé rồi nhỉ!

Kiều Vi Nhã: “...”

Ba, từ nãy đến giờ, bây giờ là lúc ba kích động nhất!

“Chuyện này không phải cứ đăng thông báo phê bình là giải quyết được. Người như vậy, cho dù bước chân ra khỏi trường học cũng gây hại cho xã hội. Tôi đề nghị quý nhà trường giữ lại giáo dục thêm một năm.”

Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng, Kiều Vi Nhã like ngay cho mẹ mình, như thế không phải sẽ khiến người nào đó tức chết hay sao?

Phải ở lại trường chịu đựng ánh mắt dị nghị của mọi người suốt một năm rưỡi, cảm giác đó... thích lắm nha.

Cuối cùng đến lúc này giáo viên hướng dẫn cũng không cần chữ ký của Phong Phong nữa, bởi vì cô ấy đã thành người hâm mộ của Kiều Nhã Nguyễn, sao cứ cảm thấy người phụ nữ này rất ngầu, một sự tồn tại ngầu và đẹp trai hơn cả đàn ông ấy.

Hôm nay Phong Phong được chứng minh sự tồn tại nên rất vui, cuối cùng cũng có một ngày thằng nhóc kia không ở đây. Đợi đến khi nó quay lại, nó sẽ phải hối hận.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn chồng mình vui vẻ mà cúi đầu hỏi con gái, “Con cố ý chọc tức cô ta phải không?”

“Chuyện này cũng không trách con được, ai bảo cô ta quá đáng như thế, ý đồ không ngay thẳng. Con chỉ nói mỗi một câu, cô ta đã giật dây Chủ nhiệm Tiền gọi phụ huynh tới, con còn cách nào khác đâu.”

“Đừng nói như thể con ấm ức lắm, đây không phải kết quả con muốn à?” Kiều Nhã Nguyễn nói nhỏ.

Kiều Vi Nhã vươn tay ôm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn làm nũng, “Đó cũng là do cô ta bắt nạt con trước.”

Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt nhìn con gái rồi ngẩng đầu nhìn chồng mình, “Bị gọi phụ huynh mà anh đắc ý gớm nhỉ? Mới sáng sớm ra quân doanh đã gọi em lên nói chuyện, weibo của anh nghiêng trời lệch đất rồi.”

“Em không hiểu đâu, lần đầu tiên mà.” Phong Phong nói, đưa tay mở cửa xe, “Sao quân doanh của em rảnh rỗi thế, không có việc hay sao mà lại nghịch thoại. Anh còn định ngầu đến khi kết thúc việc này, tự dưng em đến làm mất hết cả sĩ diện của anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3336: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (8)
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, tặng cho Phong Phong ánh mắt “anh tự hiểu đi”, cả quân doanh biết người đàn ông nhà cô làm gì rồi, cô không đến mà được à?

Kiều Vi Nhã cũng nhìn ba mình bằng ánh mắt thông cảm, vất vả lắm mới được một lần làm màu, nhưng đến đoạn sau, cho dù lúc ấy Sở Lạc Duy có quay lại cũng đành phải thừa nhận rằng mẹ cô một tay xoay chuyển càn khôn.

Kiều Nhã Nguyễn muốn về nhà, Phong Phong cuống lên, “Em không ở quân doanh, em về nhà làm gì?”

Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh giấu phụ nữ khác trong nhà à?”

“Bậy nào.” Phong Phong gần như nhảy dựng lên, “Kiều Nhã Nguyễn, anh nói cho em biết, em như vậy mà anh vẫn chưa bỏ em đã đủ chứng minh anh yêu em tới chừng nào rồi nhé.”

Kiều Vi Nhã và Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt nhìn người đàn ông lái xe rời đi.

“Ba con nói gì vậy? Muốn bỏ mẹ à?”

“Không, con cảm thấy trọng điểm nằm ở câu sau, ba con rất yêu mẹ!” Kiều Vi Nhã vội vàng giải thích.

“Tạo phản rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa lên xe, đuổi theo Phong Phong.

Kiều Vi Nhã nhìn chiếc xe của Kiều Nhã Nguyễn cũng mất hút, cô chỉ cảm thấy, trận chiến của ba mẹ cô lại bắt đầu rồi.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đi rồi, Kiều Vi Nhã đang định quay người về lớp học thì nhìn thấy Bạch Phi đi tới.

Bạch Phi đã nhận được hình phạt, bởi vì bên trường học muốn chặn miệng Phong Phong nên nhanh chóng thay thông báo vắng mặt không phép của Kiều Vi Nhã bằng thông báo xử phạt Bạch Phi và hội học sinh, cùng với đó là giấy xin phép trước đó của KiềuVi Nhãcoi như giúp cô rửa sạch oan khuất.

Mà Bạch Phi hiển nhiên không đến gây rắc rối cho Kiều Vi Nhã nữa, bởi vì cô ta chỉ nhìn Kiều Vi Nã một cái rồi đi luôn.

“Đàn chị đi đâu thế?” Kiều Vi Nhã cố ý gọi theo.

Bạch Phi dừng bước, cô ta quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang đắc ý mà gằn giọng nói, “Tôi quả thực đã đánh giá thấp cô rồi.”

“Tôi đã từng cảnh cáo chị rồi cơ mà, tuy rằng chọn hồng phải chọn quả mềm mà bóp, nhưng chị đừng tưởng tất cả mọi người đều là quả hồng mềm.” Kiều Vi Nhã trầm giọng đáp lại.

Bạch Phi trừng mắt nhìn Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã nhếch môi cười, “Đàn chị, chúng ta vẫn còn thời gian một năm nữa cơ, nhiều thời gian lắm.”

Bạch Phi lại ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi quay người đi mất.

Tâm trạng Kiều Vi Nhã vô cùng tốt nên cô quyết định về lớp học.

***

Thấm Tâm Viên.

Sở Lạc Nhất đang ôm cửa nhìn Sở Lạc Duy vừa tắm rửa xong bước ra ngoài. Sở Lạc Duy khựng lại, cúi đầu nhìn cơ thể đã được quấn kỹ của mình, “Làm gì đấy?” Nếu như cậu không mặc đồ đã ra ngoài, e là đã bị cô nhóc kia nhìn thấy rồi.

Sở Lạc Nhất xì một tiếng, “Mười chín năm trước chúng ta còn trần truồng ôm nhau trong bụng mẹ đó.”

“Biến ngay...” Sở Lạc Duy mắng một câu, bước tới tủ đồ lấy quần áo.

“Này, hôm nay anh vẫn chưa xem điện thoại nhỉ, vẫn chưa lướt weibo nhỉ?” Sở Lạc Nhất gian xảo hỏi.

Sở Lạc Duy mặc áo, quay đầu nhìn cô gái vẫn đang bám lấy cửa phòng. Cậu bước tới đẩy cô ra rồi quay người mặc quần vào, “Làm gì có thời gian mà lướt weibo.” Cậu chỉ có thời gian để tắm rửa, sau đó phải tới trường ngay.

“Vậy được rồi, chúc mừng anh đã bị Ảnh đế phản công.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ bất đắc dĩ rồi tính chuồn thẳng luôn.

“Em quay lại đây.” Sở Lạc Duy kéo cửa ra, hơi nhíu mày. Chú Tư lẳng lơ lại làm gì trong lúc cậu không ở đây rồi?

Sở Lạc Nhất cười híp mắt, quay đầu nhìn chàng trai vừa bước ra, anh trai cô đẹp trai ghê.

“Anh tự xem weibo đi, không cần tìm kiếm đâu, nó ở ngay trang đầu ấy.”

Sở Lạc Nhất dứt lời, Sở Lạc Duy đã quay người lấy điện thoại, vừa xem vừa đi xuống dưới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3337: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (9)
Sở Lạc Duy đã nhìn thấy thông tin Phong Phong được mời đến trường khi đi ra khỏi nhà.

Bình luận bên dưới cũng nói rõ mọi chuyện.

Sở Lạc Duy chỉ cảm thấy chú Tư thật biết lợi dụng lúc người ta khó khăn.

Sở Lạc Duy ra khỏi nhà đúng lúc Phong Phong vừa về tới. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt có những tâm tình riêng.

Mà lần này, người vui vẻ là Phong Phong.

“Ôi, về rồi đấy hả?” Phong Phong cất lời với vẻ đắc ý.

Sở Lạc Duy mở cửa, lên xe, nhìn chú Tư đang đắc ý của mình, “Vừa mới về ạ.”

“Thế sao không nghỉ ngơi đi, đi luôn đấy à?”

Sở Lạc Duy đã không muốn tiếp lời nữa!

“Chú Tư nghỉ ngơi cho đầy đủ đi, lúc này đừng chơi điện thoại nữa, chắc nó sắp nổ rồi đấy.” Sở Lạc Duy có lòng tốt nhắc nhở, sau đó khởi động xe đi mất.

Phong Phong: “...”

Tâm trạng anh vẫn phơi phới lắm nhé!

Sở Lạc Duy lái xe tới trường, cậu tới phòng học của Kiều Vi Nhã trước, bất chấp giờ lên lớp mà lôi cô ra ngoài.

“Cậu về rồi hả?” Kiều Vi Nhã phấn khích hỏi, sau khi ra ngoài vội ôm lấy cậu.

Sở Lạc Duy: “...”

Những câu mắng cô đã chất đầy trong bụng đột nhiên tiêu biến hết chỉ vì một cái ôm.

Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy cậu, không hề để tâm tới đám bạn ra ngoài hóng hớt ở phía sau.

Sở Lạc Duy đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, ra hiệu cho cô buông ra trước.

“Chuyện gì thế?” Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, “Không đợi tôi về đã vội giải quyết trước rồi?”

Kiều Vi Nhã vốn đang vui vẻ vì cậu quay lại, bỗng bị hỏi một câu thẳng thừng như vậy, Kiều Vi Nhã thấy không vui, “Đợi cậu về thì tôi bị người ta nuốt mất rồi biết chưa? Tôi vừa về tới trường đã thấy thông báo, tôi sẽ thấy thế nào chứ?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Duy kéo cô rời khỏi đó, vừa đi vừa hỏi chuyện, “Đã xử lý rồi à?”

Cậu vẫn chưa kịp xem thông báo đó, đang định dẫn Kiều Vi Nhã tới hỏi hội học sinh.

“Giải quyết xong rồi, Bạch Phi ở lại trường thêm một năm, bị hoãn tốt nghiệp, đồng thời cũng bị đuổi khỏi hội học sinh. Hội học sinh cũng bị phê bình, yêu cầu cải tổ, kết quả này khiến tôi rất hài lòng.”

“Cậu rất hài lòng?” Sở Lạc Duy tức giận, cậu không hài lòng đó biết không?

Ba vợ cậu xuống tay nhanh quá, lần sóng gió này lại bị ba vợ cậu chiếm hết quyền hành. Phải biết rằng bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện Phong Phong giải quyết vấn đề giúp con gái rồi, mà chồng chưa cưới đi học cùng cô vẫn chưa... xuất hiện!

“Tại sao lại không hài lòng cho được?” Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo xuống tầng, bước chân nhanh hơn, nếu không sẽ không theo kịp đôi chân dài của cậu, “Ba tôi tới giải quyết vấn đề giúp tôi thì đã sao, ông ấy là ba tôi cơ mà.”

Xuống dưới tầng, Sở Lạc Duy kéo cô vào một góc khuất không người, sau đó dồn cô vào bức tường phía sau, một tay chống lên tường, đầu hơi cúi xuống, “Ba cậu cũng không được, việc của cậu từ nhỏ tới lớn đều do tôi giải quyết, cũng chỉ có thể để tôi giải quyết thôi.”

“Cậu thật ngang ngược, không biết phải trái gì cả.” Kiều Vi Nhã nói.

Sở Lạc Duy đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi đồng tử xinh đẹp của Kiều Vi Nhã nở to. Cô nhìn không rõ người kia, nhưng lại có khí thế ngang ngược áp đảo.

Sở Lạc Duy khẽ cắn vào môi cô. Kiều Vi Nhã vô thức hé môi, bị Sở Lạc Duy cướp mất quyền chủ động.

Nụ hôn kết thúc, Sở Lạc Duy mới chậm rãi rời khỏi, trả không khí lại cho cô. “Tôi ngang ngược thì đã sao?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Tuy rằng kiểu ngang ngược đó rất gợi đòn, nhưng không thể không thừa nhận, ngang ngược như thế khiến người ta rất rung động!

Ít nhất bây giờ trái tim cô đang đập như sấm dậy đây này!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3338: Trận phản công của Phong ảnh đế khai hỏa rồi (10)
Sở Lạc Duy đã nhìn thấy thông tin Phong Phong được mời đến trường khi đi ra khỏi nhà.

Bình luận bên dưới cũng nói rõ mọi chuyện.

Sở Lạc Duy chỉ cảm thấy chú Tư thật biết lợi dụng lúc người ta khó khăn.

Sở Lạc Duy ra khỏi nhà đúng lúc Phong Phong vừa về tới. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt có những tâm tình riêng.

Mà lần này, người vui vẻ là Phong Phong.

“Ôi, về rồi đấy hả?” Phong Phong cất lời với vẻ đắc ý.

Sở Lạc Duy mở cửa, lên xe, nhìn chú Tư đang đắc ý của mình, “Vừa mới về ạ.”

“Thế sao không nghỉ ngơi đi, đi luôn đấy à?”

Sở Lạc Duy đã không muốn tiếp lời nữa!

“Chú Tư nghỉ ngơi cho đầy đủ đi, lúc này đừng chơi điện thoại nữa, chắc nó sắp nổ rồi đấy.” Sở Lạc Duy có lòng tốt nhắc nhở, sau đó khởi động xe đi mất.

Phong Phong: “...”

Tâm trạng anh vẫn phơi phới lắm nhé!

Sở Lạc Duy lái xe tới trường, cậu tới phòng học của Kiều Vi Nhã trước, bất chấp giờ lên lớp mà lôi cô ra ngoài.

“Cậu về rồi hả?” Kiều Vi Nhã phấn khích hỏi, sau khi ra ngoài vội ôm lấy cậu.

Sở Lạc Duy: “...”

Những câu mắng cô đã chất đầy trong bụng đột nhiên tiêu biến hết chỉ vì một cái ôm.

Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy cậu, không hề để tâm tới đám bạn ra ngoài hóng hớt ở phía sau.

Sở Lạc Duy đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, ra hiệu cho cô buông ra trước.

“Chuyện gì thế?” Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, “Không đợi tôi về đã vội giải quyết trước rồi?”

Kiều Vi Nhã vốn đang vui vẻ vì cậu quay lại, bỗng bị hỏi một câu thẳng thừng như vậy, Kiều Vi Nhã thấy không vui, “Đợi cậu về thì tôi bị người ta nuốt mất rồi biết chưa? Tôi vừa về tới trường đã thấy thông báo, tôi sẽ thấy thế nào chứ?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Duy kéo cô rời khỏi đó, vừa đi vừa hỏi chuyện, “Đã xử lý rồi à?”

Cậu vẫn chưa kịp xem thông báo đó, đang định dẫn Kiều Vi Nhã tới hỏi hội học sinh.

“Giải quyết xong rồi, Bạch Phi ở lại trường thêm một năm, bị hoãn tốt nghiệp, đồng thời cũng bị đuổi khỏi hội học sinh. Hội học sinh cũng bị phê bình, yêu cầu cải tổ, kết quả này khiến tôi rất hài lòng.”

“Cậu rất hài lòng?” Sở Lạc Duy tức giận, cậu không hài lòng đó biết không?

Ba vợ cậu xuống tay nhanh quá, lần sóng gió này lại bị ba vợ cậu chiếm hết quyền hành. Phải biết rằng bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện Phong Phong giải quyết vấn đề giúp con gái rồi, mà chồng chưa cưới đi học cùng cô vẫn chưa... xuất hiện!

“Tại sao lại không hài lòng cho được?” Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo xuống tầng, bước chân nhanh hơn, nếu không sẽ không theo kịp đôi chân dài của cậu, “Ba tôi tới giải quyết vấn đề giúp tôi thì đã sao, ông ấy là ba tôi cơ mà.”

Xuống dưới tầng, Sở Lạc Duy kéo cô vào một góc khuất không người, sau đó dồn cô vào bức tường phía sau, một tay chống lên tường, đầu hơi cúi xuống, “Ba cậu cũng không được, việc của cậu từ nhỏ tới lớn đều do tôi giải quyết, cũng chỉ có thể để tôi giải quyết thôi.”

“Cậu thật ngang ngược, không biết phải trái gì cả.” Kiều Vi Nhã nói.

Sở Lạc Duy đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi đồng tử xinh đẹp của Kiều Vi Nhã nở to. Cô nhìn không rõ người kia, nhưng lại có khí thế ngang ngược áp đảo.

Sở Lạc Duy khẽ cắn vào môi cô. Kiều Vi Nhã vô thức hé môi, bị Sở Lạc Duy cướp mất quyền chủ động.

Nụ hôn kết thúc, Sở Lạc Duy mới chậm rãi rời khỏi, trả không khí lại cho cô. “Tôi ngang ngược thì đã sao?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Tuy rằng kiểu ngang ngược đó rất gợi đòn, nhưng không thể không thừa nhận, ngang ngược như thế khiến người ta rất rung động!

Ít nhất bây giờ trái tim cô đang đập như sấm dậy đây này!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3339: Sợ rồi chứ gì (1)
Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc đó!

Nhưng Sở Lạc Duy đưa tay gập máy tính lại, không định bàn thêm về vấn đề này với vợ mình, “Đi lấy sách ra đây, gạch trọng tâm bài học cho, tuần sau nữa phải thi rồi.”

“Ồ...” Kiều Vi Nhã bò dậy, nghĩ tới chuyện thi cử, cô lại thấy đau đầu.

Mà sau khi quay về, Cố Tỉ Thành chỉ kịp chào Sở Lạc Nhất một câu đã bị Sở Ninh Dực gọi đi mất, cho nên đến bây giờ Sở Lạc Nhất vẫn chưa nhìn thấy Cố Tỉ Thành, mà bên phía quân doanh cũng đang làm công tác chuẩn bị cho đợt huấn luyện dã ngoại mùa đông.

Sở Lạc Nhất tức giận, tại sao đến cuối cùng cô lại trở thành người đáng thương nhất, cả năm không gặp được Cố Tỉ Thành mấy lần thế này!

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Bây giờ biết rồi hả? Còn tưởng làm vợ quân nhân dễ lắm chắc?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ba ngày nay chị chưa được gặp Sở Húc Ninh rồi. Chị đi ngủ thì người ta chưa về nhà. Chị ngủ dậy thì người đã đi mất dạng. Nếu không phải trên giường có dấu vết nằm lên, chị còn tưởng bữa sáng của chị do người cá làm đấy.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật ra chị có thể không cần nói gì đâu, thật sự đấy!]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ha ha ha ha ha...]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nhưng Ba Đẹp Trai của chị đã làm gì rồi? Lại tìm cảm giác tồn tại nữa hả.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Còn làm gì được? Chèn ép ngược đồng chí Sở Lạc Duy thôi.]

Lúc này Sư Niệm đang ở sảnh lớn của quân doanh đợi người ta dựng khán đài. Cô ôm điện thoại thích thú vừa cười vừa nói chuyện với Sở Lạc Nhất.

“Sư Niệm, không có việc gì thì em về trước đi, ở đây lạnh lắm.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một xoa xoa hai bàn tay, nhìn Sư Niệm quấn như cái bánh chưng mà nói.

“Dạ, không sao đâu chị, em không lạnh.” Sư Niệm cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn những người đang chỉnh lại sân khấu ở bên kia, hội trường của quân doanh không to lắm, cùng lắm chỉ chứa được hai ba trăm người, nhỏ hơn nhiều so với những sân khấu mà cô từng tham gia.

Những vị trí ngồi ở giữa dành cho các cô vợ tới thăm chồng, hai bên là chỗ cho những chiến sĩ muốn tới xem.

“Hôm nay cũng không có việc gì cần em ở đây. Ngày mai em hẵng đến, thử xem sân khấu có hợp không, năm nay phải trông cậy vào em rồi.” Chị dâu tươi cười nói.

Sau khi cất điện thoại đi, Sư Niệm lấy túi sưởi nhỏ từ trong túi áo ra làm ấm hai bàn tay rồi nói, “Vậy cũng được, hôm nay em về trước nhé, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại cho em.”

“Đi về đi.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một vừa nói vừa đẩy cô về nhà.

Sư Niệm rời khỏi hội trường lớn. Trên con đường về khu nhà ở, tâm trạng cô tốt hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng dần dần hồi phục. Các chị em trong quân doanh cũng không còn nhiều vấn đề như trước, gặp chiến sĩ nào người đó cũng thân thiện gọi cô một tiếng “chị dâu“.

Nếu như bỏ qua sự cự nự của người đàn ông nào đó, bây giờ có thể coi như cô đã rất hạnh phúc rồi.

Sư Niệm nhảy tưng tưng về nhà, lúc mở cửa ra vẫn thấy rất vui, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách thì khựng lại, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, xác định đây là nhà mình mới đóng cửa bước vào, đứng ở cửa vừa đổi giày vừa hỏi, “Sao anh đã về rồi?”

Sắc mặt Sở Húc Ninh trông không dễ chịu lắm, nói đúng hơn là vô cùng khó coi.

“Em đi đâu đấy?” Sở Húc Ninh đứng dậy, đón lấy chiếc áo khoác bông mà cô cởi ra.

“Đến hội trường lớn.” Sư Niệm cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nhìn Sở Húc Ninh treo áo cho cô, nhưng trong lòng cô đã như đánh trống trận. Người đàn ông này đang giận hả, giận lắm lắm lắm ấy.

Sở Húc Ninh treo áo cho cô xong, quay đầu nhìn Sư Niệm, “Em coi lời anh nói như gió thổi bên tai phải không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3340: Sợ rồi chứ gì (2)
Sư Niệm đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn mũi chân mình, hai tay chắp sau lưng, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Tại sao em phải nghe lời anh, anh là gì của em chứ?”

“Em nói cái gì?” Sở Húc Ninh rõ ràng đã nghe thấy, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, anh vẫn hung dữ hỏi lại một câu.

Sư Niệm không khỏi run rẩy trong lòng, thật ra cô rất sợ Sở Húc Ninh sẽ giận, nhưng cô lại tự nói với lòng mình, không được sợ hãi.

Cho nên chỉ một giây sau, Sư Niệm đã kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Em nói sai hả? Vốn dĩ đã không có quan hệ gì, có lẽ đợi lễ thăm quân này kết thúc anh sẽ ly hôn với em, vậy thì còn có quan hệ gì nữa?”

“Sư Niệm, em...” Sở Húc Ninh bị Sư Niệm chọc tức đến mức toàn thân run lên.

“Em cái gì mà em, em nói sai chắc? Dù sao cũng sắp hết một tháng rồi, không phải anh muốn ly hôn với em đấy sao? Bây giờ còn quản lý em làm gì, em ở bên ngoài chết cóng cũng không liên quan gì đến anh.” Sư Niệm trừng mắt nhìn Sở Húc Ninh như thể không buồn đếm xỉa tới anh.

Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, nếu không phải anh giỏi kiềm chế, chắc lúc này đã tát cô một cái rồi.

“Được lắm, em cứ diễn tiếp đi.” Sở Húc Ninh nói rồi quay người bỏ đi.

“Rầm...”

Cánh cửa bị sập mạnh một cách, Sư Niệm nhắm mắt theo âm thanh ấy, sau đó mới dè dặt hé mắt ra nhìn cánh cửa đóng chặt, “Xí, có bản lĩnh thì anh đánh em đây này, đánh cái cửa làm gì?” Sư Niệm nói rồi chạy đến bên thiết bị sưởi trong nhà huơ huơ tay, quả nhiên trong nhà vẫn ấm áp hơn hẳn.

Sau khi rời khỏi nhà, Sở Húc Ninh đến thẳng văn phòng của mình, cơn giận hơi bùng lên. Mấu chốt ở chỗ, vợ ai rảnh rỗi thế không biết, cứ phải lôi kéo Sư Niệm tham gia lễ thăm quân gì đó.

Sở Húc Ninh mà nổi giận thì tất cả mọi người đều dính chưởng.

Đợi khi Sở Húc Ninh mắng mỏ rồi đuổi hết người đi, Tần Thiếu Bạch mới bước vào, quay đầu nhìn các Đoàn trưởng và Liên trưởng ra khỏi phòng làm việc của anh như chạy nạn, rồi quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Tức giận chuyện gì vậy?”

“Liên quan gì đến cậu? Cậu rảnh lắm à? Kế hoạch đã viết xong chưa?” Lúc này nhìn thấy Tần Thiếu Bạch, sắc mặt Sở Húc Ninh càng tệ hơn.

“Chưa xong, nghe nói hôm đó Sư Niệm sẽ làm người dẫn chương trình, tôi còn định qua đó chiếm chỗ đẹp xem cho rõ.” Tần Thiếu Bạch mỉm cười.

Sắc mặt Sở Húc Ninh càng sầm xuống.

“Nhưng mà nghe nói lúc trước cậu đòi ly hôn hả, bao giờ ly hôn thế, tôi thấy Sư Niệm thích bên này lắm, hay là tôi...”

“Biến ra ngoài.” Sở Húc Ninh không đợi anh ta nói hết câu đã phi ngay tập tài liệu trong tay tới.

Tần Thiếu Bạch bắt lấy, cúi đầu nhìn, “Đúng là cái này rồi, cảm ơn nhé.” Tần Thiếu Bạch đi tới cửa, quay đầu nhìn Sở Húc Ninh bằng ánh mắt nghiêm túc, “Tôi nói thật đấy, tôi rất thích cô ấy. Nếu cậu có ý định ly hôn thì nói trước với tôi một tiếng, tôi cũng cần chuẩn bị mà.”

“Cút ngay...”

Tần Thiếu Bạch ra ngoài rồi, Sở Húc Ninh ngã phịch xuống ghế. Anh biết những lời Tần Thiếu Bạch nói là thật lòng.

Nếu như anh buông tay, Tần Thiếu Bạch nhất định sẽ theo đuổi cô.

Nhưng tại sao khi nghe được câu ấy, anh chỉ muốn giết người?

Mà Sư Niệm ở nhà cũng kể lại chuyện này cho Cố Tiểu An nghe, Cố Tiểu An lại bật cười.

“Mẹ chưa từng thấy nó nổi nóng bao giờ, con có thể chọc nó sập cửa như vậy, chứng tỏ con rất khác biệt đấy.” Cố Tiểu An vừa cười vừa nói, “Nó vẫn chưa chịu thôi cái suy nghĩ ấy đi à.”

Sư Niệm gật đầu, chuyện này khiến cô khá là nhức óc.

Nhưng nghĩ tới việc gật đầu cũng vô dụng, mẹ chồng không nhìn thấy được, Sư Niệm bèn nói, “Vâng, không chịu thôi, không hiểu sao lại cố chấp thế.” Sư Niệm tức giận lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3341: Sợ rồi chứ gì (3)
Đằng nào Sư Niệm cũng đã nghĩ rồi, nếu Sở Húc Ninh thật sự muốn ly hôn thì đánh chết cô cũng không chịu nghe, cô cũng có làm gì sai đâu.

“Mẹ biết gần đây con phải chịu thiệt thòi, chờ Húc Ninh cởi bỏ được khúc mắc trong lòng là con có thể trừng trị thằng bé được rồi!” Lúc này Cố Tiểu An tuyệt nhiên không hề thương xót con trai mà lại thương tiếc con dâu của mình.

“Vâng.” Sư Niệm đang nói chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cô sửng sốt một chút rồi đứng dậy, sau đó rón rén đi ra ngoài liền thấy Sở Húc Ninh đã đặt cơm tối lên bàn xong đi luôn. Sư Niệm chậc lưỡi một tiếng rồi lại đóng cửa gọi điện tiếp.

“Làm sao thế?”

“Anh ấy đặt cơm tối lên bàn rồi lại đi rồi ạ.”

“Ha ha ha ha ha ha...”

Sư Niệm nói xong thì Cố Tiểu An ở đầu bên kia cười phá lên, hóa ra con trai của cô lại có tính cách đáng yêu như vậy.

Sư Niệm nói chuyện với mẹ chồng một lát rồi đi ra ngoài định ăn cơm, nhưng đi được mấy bước cô lại nhìn về phía cửa, nghĩ nghĩ một hồi lại chuyển hướng đi về phía cánh cửa rồi nhẹ nhàng mở ra.

Quả nhiên, ai đó không hề rời đi mà đang quay lưng ngồi trên cầu thang. Sư Niệm mở cửa, bước qua đó rồi đá một cái vào lưng của Sở Húc Ninh: “Anh làm cái gì thế?”

Sở Húc Ninh quay đầu lại, thấy cô chỉ mặc áo mỏng đã chạy ra ngoài thì khẽ cau mày, sau đó đứng dậy, đẩy cô quay vào nhà: “Ra ngoài mà không biết mặc thêm áo, không thấy bên ngoài đang có tuyết sao?”

“Hả? Tuyết rơi á?” Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay!

Sở Húc Ninh đóng cửa, sau đó nhíu mày nhìn ai kia đang hưng phấn: “Đi ăn cơm đi.”

“Vậy anh có ăn chung không?” Sư Niệm dè dặt hỏi.

Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm cô. Sư Niệm cười híp mắt kéo anh đi qua: “Vậy anh không được mắng em đâu đấy.”

“Anh mắng em lúc nào?”

“Hồi chiều đó, không những mắng mà anh còn làm vỡ cả cửa rồi!” Sư Niệm cứng cổ phản bác: “Không tin anh hỏi cái cửa mà xem!”

Cánh cửa: Tôi cũng có sĩ diện được không?

Sở Húc Ninh: “...”

Sở Húc Ninh im lặng quay đầu nhìn cánh cửa sĩ diện kia, sau đó cầm đũa, đặt vào tay Sư Niệm: “Mau ăn cơm đi.”

“Vậy lát nữa anh ngắm tuyết cùng với em nhé.”

“Đừng có được voi đòi tiên! Ăn đi!” Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ rồi trầm giọng nói.

Sư Niệm bĩu môi, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn cơm.

Sư Niệm không nói cả căn nhà liền trở nên yên tĩnh lại. Sở Húc Ninh không nói gì, chỉ thi thoảng liếc nhìn cô một cái, trong đầu anh cứ nghĩ mãi về những gì Tần Thiếu Bạch nói.

“Sau khi ly hôn, anh đưa em quay về...”

“Anh có thể đừng nói đến chuyện này được không hả!” Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu, cắt lời anh.

Sở Húc Ninh: “Là em nói đến trước.”

“Em đây nói thì nói chứ, anh nghe lời em như thế thì sao lúc em nói không ly hôn thì anh không nghe?” Sư Niệm tức giận phản bác.

Sở Húc Ninh: “...”

Được rồi, anh ngậm miệng.

“Không nhắc nữa, không nhắc nữa, ăn đi, khóc cái gì?” Thanh âm của Sở Húc Ninh nghiêm túc nhưng động tác lại dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của cô.

“Vậy anh nói cái gì?”

“Không nhắc tới nữa, ăn cơm đi.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói, đây rõ ràng chỉ cho quan đốt lửa nhưng không cho dân thắp đèn.

Sư Niệm hừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sở Húc Ninh thở hắt ra, lắc đầu rồi cũng ăn cơm.

Tuyết năm nay đến trễ hơn mọi năm.

***

Tại sân bay thành phố A, Sở Lạc Nhất mặc một cái áo bông tiễn Cố Tỉ Thành đến sân bay vẫn còn túm lấy áo của anh. Bọn họ mới ở bên nhau có mấy phút mà anh đã lại phải đi rồi.

“Có phải lần này anh về rồi lại phải bận cho chuyện huấn luyện dã ngoại mùa đông không?” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Cố Tỉ Thành kéo ai kia vào lồng ngực của mình, nói: “Quả thực gần đây bận rộn quá, chờ anh xong đợt này chắc chắn anh sẽ tranh thủ thời gian ở bên em.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa hôn lên trán của cô: “Anh hứa đấy.”
 
Top