Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3342: Sợ rồi chứ gì (4)
Haizzz, lời hứa của anh có khác nào lời hứa của ông ngoại cô khi ấy đâu, chẳng có mấy câu là thật.

Lời hứa của quân nhân chính là lời hứa giả dối nhất.

Sở Lạc Nhất ôm một lát rồi mới thả người: “Anh đi đi.”

Dẫu có luyến tiếc cũng phải buông tay, ai bảo cô lại đi thích một người là quân nhân chứ.

Cố Tỉ Thành xoa xoa đầu của cô, nói: “Nếu như em không phải lên lớp thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến quân doanh, chìa khóa nhà anh có đưa cho lão Sở một bộ, hoặc em có thể đến chơi với chị dâu.”

“Em không thèm, ở quân doanh mà không có anh em lại càng buồn.” Sở Lạc Nhất cúi đầu nói.

Cố Tỉ Thành lại ôm lấy cô: “Chắc chắn Tết Nguyên Đán sẽ qua đây với em, đợi nghỉ Tết rồi anh dẫn em về quê gặp bà ngoại của anh một chuyến nhé.”

“Hả? Bà ngoại của anh ở quê sao?” Sở Lạc Nhất nghĩ Cố Tỉ Thành là một nhân vật trâu bò như vậy thì sao có thể để bà ngoại của mình ở quê được.

“Ừ, người già ở quê quen rồi, không muốn lên thành phố. Nếu như em cảm thấy Tết âm lịch lạnh thì để đến mùa hè sang năm anh dẫn em đi gặp bà.”

“Tết âm lịch! Tết âm lịch!” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.

Cố Tỉ Thành nhướng mi, thấp giọng nói sát bên tai cô: “Em muốn gặp bà anh đến thế rồi cơ à?”

Ây...

Hình như là có chút vội vàng rồi!

Nhưng nếu nói là Tết âm lịch vậy thì cô có thể gặp anh vào Tết âm lịch rồi.

Thế thì quá tuyệt!

Cho nên Sở Lạc Nhất vẫn cứng cổ nhìn anh rồi nói với giọng giòn tan: “Em không chờ nổi đấy, sao nào?”

Lần này người sửng sốt là Cố Tỉ Thành. Anh bị lời nói của cô làm cho cứng họng, không biết phải ứng đối như thế nào.

Cố Tỉ Thành ngây người vài giây rồi mạnh mẽ hôn Sở Lạc Nhất một cái. Anh đang định nói cái gì thì đột nhiên có một bé con ôm lấy chân.

Sở Lạc Nhất cúi đầu, bé gái kia mở to đôi mắt tròn tròn của mình nhìn anh, sau đó ngạc nhiên hô lên: “Ba! Ba...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành cũng ngây ngẩn cả người, anh cuống cuồng nhìn Sở Lạc Nhất định giải thích.

“Bé cưng, đừng làm phiền chú!” Một người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ thẫm vội vàng kéo cô bé kia lùi lại: “Thật ngại quá, ngại quá, con gái của tôi nhận lầm người.”

“Không nhận nhầm mà! Ba trong hình cũng mặc bộ đồ kia! Con biết đây là ba mà!” Bé con lớn tiếng kêu lên.

Người phụ nữ kia vội vàng bế con gái của mình lên, miệng liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!” Sau đó cô đánh mông con gái của mình mấy cái: “Đây không phải là ba! Chẳng phải mẹ đang dẫn con đi gặp ba đây sao?”

“Đây là ba mà! Đây là ba mà!...” Bé con vẫn hô lớn, bàn tay nho nhỏ vươn ra muốn với lấy Cố Tỉ Thành.

“Thật ngại quá, ba con bé đang ở Tây Tạng, hai năm không gặp nên con bé không còn nhớ rõ.” Người phụ nữ kia nói một cách áy náy rồi ôm con gái định rời đi.

“Chị dâu vất cả rồi!” Cố Tỉ Thành nhìn người phụ nữ kia rồi bất ngờ đứng thẳng người, thực hiện một động tác chào theo kiểu nhà binh đúng tiêu chuẩn.

Người phụ nữ kia đỏ mắt, nhanh chóng ôm con gái chạy đến cửa soát vẽ của sân bay.

Người phụ nữ đó đi rồi, Cố Tỉ Thành vẫn nhìn chằm chằm cô bé con vừa khóc lớn vừa vươn tay về phía mình, sau đó anh quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, bất giác tâm trạng có chút nặng nề.

Đôi mắt của Sở Lạc Nhất cũng đỏ lên. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Về sau chúng ta cũng giống như vậy sao?”

“Sẽ không đâu.” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay xoa gò má của cô: “Anh đi đây, không còn thời gian nữa rồi.” Anh nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nói nhỏ: “Anh sẽ cố gắng để Tết Nguyên Đán về với em, đừng suy nghĩ nhiều.”

Điều mà Cố Tỉ Thành sợ hãi mãi cho đến khi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn kia mới xuất hiện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3343: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (1)
Sau khi Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Lạc Nhất quay về nhà.

Lúc cô về, Thủy An Lạc vẫn chưa đi nghỉ mà ngồi trong phòng khách chờ cô.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi, bình thường vào lúc này ba đã bắt mẹ ngủ rồi mới phải.

“Mẹ chờ con à? Hôm nay lại tốt quá vậy?” Sở Lạc Nhất đá rơi giầy, cởi áo khoác rồi chẳng buồn xỏ dép đi trong nhà đã chạy đến ngồi bên cạnh Thủy An Lạc, ôm lấy mẹ mình.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con gái: “Không vui à?”

“Không có ạ.” Sở Lạc Nhất ôm lấy Thủy An Lạc rồi khẽ nhắm mắt lại: “Chỉ là có chút mất mát, lần này chuyện của Đậu Nghiền vẫn chưa giải quyết được.”

“Cần gì phải phạm vào mệnh trời, có lẽ trải qua mấy trăm năm nữa chúng nó sẽ tự biến mất thôi.” Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên tay của con gái yêu: “Nếu như con đã quyết định người đó chính là cậu ta vậy con phải biết rằng, sau này những chuyện như hôm nay sẽ thường xuyên xảy ra.”

Thật ra lúc Sở Lạc Nhất tiễn Cố Tỉ Thành đi, Thủy An Lạc đã nhận ra con gái mình không vui.

“Hôm nay bọn con gặp một người cũng là vợ lính ở sân bay. Chị ấy dẫn theo một đứa bé tầm sáu, bảy tuổi đến Tây Tạng gặp ba của đứa bé ấy, nhưng mà con bé cứ ôm chân Cố Tỉ Thành rồi gọi ba, cảm giác rất đáng thương.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình: “Cho nên con đã nghĩ mình sau này sẽ thế nào chưa?”

Sở Lạc Nhất không trả lời, chỉ yên lặng dựa vào lòng mẹ mình.

Đúng là cô rất rất rất thích Cố Tỉ Thành, trừ ba và anh trai ra thì đó là người đàn ông quan trọng nhất của cô.

Nhưng quan trọng đến vậy liệu có đủ để chống lại nỗi sợ hãi tương lai trong cô không?

“Yêu đương là chuyện nhất thời thế nhưng kết hôn lại là chuyện cả đời! Trước đây mẹ oán trách bà ngoại con bởi vì mẹ không biết vì cái gì những người phụ nữ khác có thể chịu được sự cô đơn khi làm vợ một người lính mà bà ấy lại không làm được! Thế nhưng sau này mẹ hiểu rằng, mỗi người có định nghĩa hạnh phúc của riêng mình. Mẹ không ép các con phải sống theo những gì mẹ nghĩ, cũng không thể ép bà ngoại của con phải vì mẹ mà hy sinh hạnh phúc của bản thân.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn con gái: “Cho nên mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con. Đây là con đường của riêng con, phải do con tự lựa chọn! Bây giờ con có thể nghĩ như vậy là mẹ đã rất vui rồi, việc làm vợ một người lính không phải chỉ cần dùng một chút xung động tình yêu nhất thời là có thể chống đỡ được.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn mẹ, sau đó lại dựa vào Thủy An Lạc: “Con biết rồi.”

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về con gái: “Đi nghỉ ngơi đi! Ngày kia mẹ với ông bà ngoại của con ra ngoài chơi một chuyến.”

“Được rồi, mẹ lại bỏ rơi bọn con vì ông bà ngoại, may là con còn có ba.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, tiện kéo cả Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo.

Thủy An Lạc nhướng mi: “Lần này cả ba của con cũng đi cùng.”

Sở Lạc Nhất vừa mới nghe vậy đã lập tức buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Con lên nhà nghỉ đây.”

“Cái đồ vong ơn này.” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng, nhìn con gái chạy lên lầu.

Thủy An Lạc thở dài, kỳ thật cô không mong con gái của mình lại làm vợ lính, nhưng làm một người mẹ thông minh, cô cũng chỉ có thể tự làm khó chính mình mà thôi.

Lúc Thủy An Lạc lên lầu, Sở Ninh Dực đang dựa vào cửa cầu thang nhìn cô: “Vui không, thích không?”

“Anh có thể im đi được rồi đấy!” Thủy An Lạc trợn mắt nhìn anh rồi lại bị Sở Ninh Dực ôm lấy. Thủy An Lạc thuận thế vùi vào lòng của Sở Ninh Dực.

“Sao anh lại dậy thế?”

“Vì không có em bên cạnh.” Sở Ninh Dực trả lời thẳng thắn, hoàn toàn lấy lòng được Thủy An Lạc rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3344: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (2)
Trước Nguyên Đán là sinh nhật của Kiều Vi Nhã.

Cũng như thường ngày, sinh nhật của cô trước hết cô phải ở cùng Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn. Đây là yêu cầu cứng ngắc duy nhất mà Phong Phong dành cho Kiều Vi Nhã.

Anh luôn có cảm giác mình nợ cô con gái này nhiều lắm, con gái có thể trở về đã là trời cao ban ơn cho anh rồi.

Sáng sớm ngày sinh nhật của Kiều Vi Nhã, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài mua thức ăn.

Lúc Kiều Vi Nhã bị Phong Tỉ Triệt kéo ra khỏi chăn còn không biết mình là ai. Đêm qua cô xem phim đến tận bốn giờ sáng mới ngủ.

“Làm cái gì vậy hả?” Kiều Vi Nhã mới bị kéo dậy lại nằm ngả ra giường: “Trước khi chị đánh em thì mau mau biến ra ngoài đi!”

“Con heo lười mau dậy đi, em chuẩn bị quà sinh nhật cho chị này!” Phong Tỉ Triệt nhảy lên giường, hô to gọi nhỏ.

Cuối cùng Kiều Vi Nhã trợn mắt nhìn em trai mình, sau đó lại nhắm mắt: “Quà gì cơ?”

“Nhìn là biết, mau mau dậy đi!” Phong Tỉ Triệt nói rồi nhảy xuống giường, kéo Kiều Vi Nhã đứng lên: “Nhanh lên nào, nhanh lên nào!”

Kiều Vi Nhã hết cách chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bị Phong Tỉ Triệt kéo đến nhà kính trồng hoa.

Cái nhà kính trồng hoa này được Phong Phong chăm chút lúc buồn chán cho nên hoa trồng bên trong nở rất đẹp.

Nhưng sau khi rắn dẫn đường chết, rất ít khi Kiều Vi Nhã tới chỗ này.

“Em định đem hoa của ba tặng cho chị sao?” Kiều Vi Nhã híp mắt nhìn Phong Tỉ Triệt, trưng ra dáng vẻ nếu thằng nhóc này dám làm như vậy thì cô sẽ chặt em trai mình ra làm phân bón cho hoa.

Phong Tỉ Triệt liếc mắt nhìn chị gái của mình một cái, sau đó kéo tay cô đi vào bên trong.

Lúc đi vào rốt cuộc Kiều Vi Nhã cũng tỉnh ngủ một chút.

“Chị mau nhắm mắt lại đi!” Phong Tỷ Triệt lớn tiếng kêu.

Kiều Vi Nhã: “...”

Chú có bản lĩnh thì đi mà che mắt chị lại đi, cái đồ lùn một mẩu.

Nhưng nể tình em trai mình có lòng như vậy thì Kiều Vi Nhã cũng vô cùng nể mặt mà nhắm hai mắt lại.

Phong Tỉ Triệt kéo Kiều Vi Nhã vào tới trong nhà kính thì dừng lại, sau đó mới ngước đầu, nói nhỏ: “Có thể mở mắt rồi.”

“Làm cái gì mà cứ thần bí thế?” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa mở mắt ra, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình đến run lên. Trước mắt cô là một con rắn dẫn đường cả người đỏ rực.

“Chị có thích không, em lén nuôi suốt hai năm chỉ nuôi lớn được đến chừng này thôi!” Phong Tỉ Triệt kích động nhìn chị gái của mình, giống như một người dùng rất nhiều thời gian và công sức làm một việc gì đó, sau khi thành công lại mong nhận được sự tán thành và khích lệ của người khác.

Kiều Vi Nhã ngồi xổm xuống, ôm chặt em trai vào lòng: “Thích lắm! Thật sự rất thích!”

Phong Tỉ Triệt hơi ngẩn nguồi, cái tay nho nhỏ muốn đẩy Kiều Vi Nhã ra: “Chị đừng có ôm em, em là nam tử hán đại trượng phu, anh Hai thấy sẽ nổi máu ghen đấy!”

Kiều Vi Nhã phì một tiếng bật cười, đẩy em trai ra rồi gõ đầu nhóc một cái: “Làm sao em biết chị thích cái này?”

Dù sao lúc rắn dẫn đường chết, Phong Tỉ Triệt mới chỉ là một đứa nhóc ba, bốn tuổi.

“Anh Hai nói, em nhờ anh Hai tìm giúp em tìm trứng rắn!” Phong Tỉ Triệt nhìn chị gái vui vẻ như vậy cũng cảm thấy công sức lén nuôi rắn nhỏ suốt hai năm không hề uổng phí chút nào.

Quả nhiên là cậu ấy!

Kiều Vi Nhã ngồi xổm xuống rồi đưa ngón tay ra, rắn dẫn đường lập tức trườn lên tay của Kiều Vi Nhã.

Phong Tỉ Triệt cũng ngồi xổm bên cạnh Kiều Vi Nhã, nói: “Chị, anh Hai nói trước đây chị cũng có tự nuôi một con, cái này là anh ấy tìm được ở núi Châu, chị xem có giống con trước đây của chị không?”

Kiều Vi Nhã nhìn em trai của mình, đáp lại: “Ừ, giống lắm.”

Thì ra ngay từ đầu người kia đã để ý đến cô rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3345: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (3)
Phong Phong tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, hầu như toàn là món mà Kiều Vi Nhã thích ăn, về phần bánh gato là do Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cùng nhau làm.

Phong Phong nói, cái trông xinh đẹp kia là do anh làm, cái xấu xí là do mẹ cô làm.

Kiều Nhã Nguyễn: “Chỉ có anh giỏi thôi.”

“Đương nhiên, em dám phủ nhận sao?” Phong Phong nói rồi xoay người đi vào nhà bếp.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn một bàn đầy đồ ăn, được rồi, lời này cô không dám nói, bởi vì ở đây chẳng có nổi một món là do cô làm.

Kiều Vi Nhã ôm em trai cười đến đau bụng, chỉ có những lúc này mẹ cô mưới chịu lép vế một chút, cũng chỉ có lúc này ba mới có thể lên giọng được một tẹo.

Sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Vi Nhã là lễ trưởng thành rồi, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đều tặng quà cho cô.

Phong Phong tặng con gái mình một chiếc xe, bởi vì mười tám tuổi đã có thể có xe của riêng mình, còn Kiều Nhã Nguyễn thì tặng cô một tấm vé đi đến núi Châu.

Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn tấm vé, khẽ dừng một chút.

“Mẹ...”

“Mẹ biết đó là nơi con ra đời, cũng là nơi con không quên được, quay về thăm một chút đi.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.

Thật ra, điều mà Kiều Vi Nhã không quên được nhất chính là ông lão Tát Phổ Man.

Kiều Vi Nhã đứng dậy, ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn: “Mẹ, con cảm ơn mẹ!”

Kiều Nhã Nguyễn nhè nhẹ vỗ lên tay của con gái mình: “Là mẹ đưa con tới thế giới này nhưng mạng của con là do ông ấy cứu. Về tình về lý đều con đều nên đi thăm ông ấy, nói cho ông ấy biết rằng con đã trưởng thành.”

Kiều Vi Nhã cầu nguyện rồi thổi tắt nến.

“Chị, chị ước cái gì vậy?”

“Không thể nói điều ước ra được, nói ra sẽ mất linh đó.” Kiều Vi Nhã nói rồi cắt bánh gato. Đây là sinh nhật bình yên nhưng lại có ý nghĩa nhất đối với cô.

Sau bữa cơm trưa, Kiều Vi Nhã thu dọn một chút đã thấy Sở Lạc Duy chờ mình ở cửa, hôm nay là thứ bảy, bọn họ có cả ngày với nhau.

Kiều Nhã Nguyễn tặng cô vé đương nhiên không phải thật sự muốn cô đi tàu hỏa.

Sở Vi phụ trách dùng máy bay đưa họ đến núi Châu rồi quay về, về phần tại sao phải trở về thì Sở Lạc Duy đã dùng ánh mắt nói cho Sở Vi biết.

Sở Vi cảm thấy ánh mắt kia của cậu Hai chẳng có chút ý tốt nào cả.

Dù sao người ta vẫn còn là cô bé mà, mới có mười tám tuổi thôi đấy!

Kiều Vi Nhã rất vui vẻ, đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất trong mấy năm gần đây của cô, chưa bao giờ nói ra không có nghĩa là quên, mặc dù Kiều Vi Nhã không biết ông nội đang ở chỗ nào nhưng ít nhất cô có thể tới nơi cùng sống với ông nội trước đây.

Cả đoạn đường đi, Kiều Vi Nhã ríu ra ríu rít nói chuyện với Sở Lạc Duy, nhưng nói nói một hồi lại yên lặng: “Thật ra tôi đã quên rất nhiều điều.”

Khi đó cô còn quá nhỏ, vậy nên dù cố gắng nhớ thật kỹ vẫn quên mất rất nhiều chuyện.

Sở Lạc Duy đưa tay xoa đầu cô: “Có thể đi tạo những ký ức mới mà.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, sau đó giơ tay về phía Sở Lạc Duy: “Quà sinh nhật của tôi đâu?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Duy thu tay lại, tốc độ đổi sắc mặt của cô nhóc này nhanh thật.

“Chẳng phải đã tặng rồi sao?” Sở Lạc Duy nói.

“Là em trai tặng, cậu nghĩ hay nhỉ?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói, sau đó nhảy dựng lên, đứng trước mặt Sở Lạc Duy: “Quà đâu quà đâu, mau mau lấy quà của tôi ra đi!”

Sở Lạc Duy nhìn người đang ngúng nguẩy trước mặt liền kéo ai đó ngồi luôn lên đùi mình: “Vội cái gì mà vội, quà có thể mọc chân rồi chạy mất à?”

Sở Lạc Duy nói xong, Kiều Vi Nhã bắt đầu lục lọi trên người cậu nhưng chẳng hề tìm được bất cứ cái gì có thể gọi là quà cả: “Cậu lừa tôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3346: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (4)
“Thực sự không lừa cậu.” Sở Lạc Duy nói rồi nhìn đồng hồ: “Ngủ một lát đi.”

“Bây giờ ngủ làm gì, để tối rồi ngủ, đến núi Châu cũng không còn sớm nữa.” Kiều Vi Nhã nói rồi bò dậy, đi khắp nơi tìm quà.

Sở Vi muốn nói, tối nay quả thật em đừng hòng ngủ được.

Sở Vi đưa người tới nơi liền lập tức rời đi, hứa sẽ đến đón bọn họ thật... chậm.

Chỉ là trước lúc đi, nụ cười của Sở Vi chẳng có chút ý tốt nào.

“Anh Sở Vi, anh cười như vậy trông thật bỉ ổi.” Kiều Vi Nhã đứng sau lưng Sở Lạc Duy làm động tác giơ chân.

Sở Vi lại nở một nụ cười trông càng bỉ ổi hơn, không biết đến tối ai sẽ bỉ ổi hơn nữa đây.

Sau khi Sở Vi rời đi, Kiều Vi Nhã dẫn theo Sở Lạc Duy vào núi. Mấy năm nay thi thoảng cô cũng chạy tới nơi này, thế nhưng hôm nay là ngày có ý nghĩa đặc biệt.

Thời tiết ở núi Châu có thể khiến động vật chết cóng, cho nên Kiều Vi Nhã đã chuẩn bị rất nhiều quần áo, biến cả người thành cục bông nho nhỏ.

Giữa sườn núi là thôn Long Gia, Tát Phổ Man có một căn nhà nhỏ ở chỗ này, đó cũng là nơi Kiều Vi Nhã từng sống mấy năm.

Căn nhà nhỏ này được Phong Phong cho người trông coi cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể ở được.

Kiều Vi Nhã giậm chân đi vào rồi nhanh chóng chạy đến bên lò sưởi, quả nhiên đã nóng. Có lẽ trước khi bọn họ tới đây ba của cô đã liên lạc với người chăm sóc căn nhà này để người đó bật sẵn hệ thống sưởi lên rồi.

“Cô nhóc nhà họ Tát lại về rồi đấy à.” Bên ngoài có bà thím nào đó lớn tiếng thốt lên, giữa bọn họ cách nhau một bức tường thấp.

Kiều Vi Nhã bước qua, ló đầu ra cửa sổ rồi dùng tiếng địa phương thuần thục trả lời người kia: “Cháu vừa mới đến, thím đang làm gì thế?”

Bà thím ở sát vách mặc áo khoác da dê, dùng cái khăn lớn quấn đầu rồi bưng một cái chậu lớn qua: “Mẹ cháu nói hôm nay cháu về cho nên thím chuẩn bị sẵn một ít thịt dê và sữa dê đây.”

Kiều Vi Nhã nhận lấy, cái chậu vẫn còn nóng: “Cháu cảm ơn thím.”

“Người yêu đâu? Mẹ cháu nói người yêu cháu đẹp trai lắm.” Bà thím kia cười híp mắt hỏi.

Kiều Vi Nhã bưng chậu rồi mời bà thím kia vào. Sở Lạc Duy vừa mới cởi áo khoác, cậu cũng không hiểu Kiều Vi Nhã đang nói cái gì nên cũng mặc kệ, khi nghe tiếng có người vào mới quay đầu nhìn sang.

“Ui chao, còn đẹp trai hơn cả ba cháu nữa, xứng với cô nhóc nhà họ Tát lắm!” Bà thím kia nhìn Sở Lạc Duy từ trên xuống dưới một lượt.

Sở Lạc Duy nhíu mày, nhận lấy cái chậu trong tay Kiều Vi Nhã rồi dùng mắt hỏi: Bà ý nói cái gì thế?

Nói cậu đẹp trai!

Kiều Vi Nhã cười híp mắt rồi trả lời bằng ánh mắt.

Sở Lạc Duy cho cô một nụ cười như có như không, sau đó đem chậu đồ ăn kia vào bếp.

“Thím ơi, có phải ông nội cháu vẫn chưa về phải không?” Kiều Vi Nhã lại hỏi lại một câu mà hầu như năm nào cô cũng sẽ hỏi.

Bà Thím thở dài, vỗ vỗ tay Kiều Vi Nhã: “Tính đến giờ ông ấy cũng đã hơn một trăm tuổi rồi. Cháu gái à, cháu đừng chờ nữa, ông nội của cháu không về được nữa rồi.”

Kiều Vi Nhã cúi đầu, có chút mất mát.

“Ông nội cháu biết tấm lòng của cháu cũng sẽ thấy vui vẻ.” Bà thím nói: “Được rồi, thím về trước đây, cái hệ thống sưởi này không đủ ấm thì bảo thím, thím thêm lửa cho.”

“Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ!” Kiều Vi Nhã tiễn bà thím đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Lúc quay đầu thấy Sở Lạc Duy thì có chút hụt hẫng ôm lấy cậu rồi nhỏ giọng nói: “Thím nói chắc chắn ông nội tôi đã mất rồi.”

Sở Lạc Duy ôm lấy cô, nhiệt độ trong phòng rất ấm, đủ để xua tan lạnh giá trên cơ thể hai người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3347: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (5)
Sở Lạc Duy không dỗ dành cô.

Kiều Vi Nhã nằm sấp trên người cậu một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó cô nắm tay Sở Lạc Duy đi vào trong gian phòng nhỏ: “Cho cậu xem cái này, quần áo tôi mặc khi còn bé.”

Sở Lạc Duy: “...”

Bà xã nhà cậu thay đổi thái độ nhanh thật.

Sở Lạc Duy bị Kiều Vi Nhã kéo vào gian phòng, đó là một căn phòng ngủ với mặt tường được dán giấy dán tường, một cái giường lớn đặt ở giữa. Có lẽ do có người thường xuyên quét dọn cho nên vẫn rất sạch sẽ.

Kiều Vi Nhã buông Sở Lạc Duy ra rồi chạy ù đến tủ quần áo, lấy một cái hòm nhỏ trong đó ra, kích động ngồi xuống giường: “Ở đây là tất cả những gì tôi dùng khi còn bé. Ông nội giữ cho tôi đấy, sau đó ba mẹ giữ chỗ này lại cho tôi.”

Sở Lạc Duy cũng ngồi xuống mép giường, khẽ nhướng mày rồi mở cái hòm ra.

Bên trong có quần áo trẻ em, giày trẻ em, còn có cả bình sữa nữa.

Sở Lạc Duy cầm thấy một bộ đồ chỉ lớn hơn bàn tay của mình một chút rồi nói: “Đúng là "tiểu bất điểm*."”

* Ý của từ tiểu bất điểm có nghĩa là bé xinh, nhỏ nhắn.

“Chắc chắn khi cậu còn bé còn nhỏ hơn cả tôi. Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi còn cậu với Bánh Bao Đậu sinh cùng lúc!” Kiều Vi Nhã ghét bỏ nói rồi cởi giầy ra, ngồi xếp bằng trên giường, sau đó cô lấy chiếc giày nhỏ trong hòm ra so với chân của mình, thế rồi tự cười ngã ra giường.

Sở Lạc Duy: “...”

Cái đồ ngốc này.

Sở Lạc Duy tiếp tục tìm tòi, cậu nhìn ra được chất lượng của những món đồ này đều rất tốt. Năm đó ông lão Tát Phổ Man kia quả thật đã chăm sóc Kiều Vi Nhã rất chu đáo.

Chỉ dựa vào điểm này thôi cậu đã phải cảm ơn ông rồi.

Kiều Vi Nhã cười một hồi rồi cũng không chịu ngồi dậy, chỉ nằm lì trên giường tiếp tục lục lọi cái hòm: “Cái này cậu biết là cái gì không? Chính là cái mà khi còn bé lúc mà chảy nước miếng phải buộc vào cổ đấy, gọi là yếm dãi.”

Kiều Vi Nhã cầm một chiếc khăn vải bông vừa nhìn đã biết là làm bằng tay lên, bên trên còn có vài bông hoa, rất đáng yêu.

“Biết nhưng chưa từng thấy cái nào như vậy.”

“Đây là do thím sát vách làm cho tôi đấy, trước đây có mấy cái cơ, nhưng mà không biết sau này đã ném đi đâu rồi.” Kiều Vi Nhã nói rồi lại tiếp tục moi đồ: “Còn có cái này nữa, chắc chắn cậu không biết.” Kiều Vi Nhã cười ha hả rồi lấy một miếng vải trắng ra.

Sở Lạc Duy nhíu mày: “Khăn gói cậu à?”

Kiều Vi Nhã đen mặt: “Gói cậu ý!” Kiều Vi Nhã phản bác lại rồi mới giải thích: “Đây chính cái tã lót dùng để thấm nước khi đi tiểu đó! Ha ha ha, cái này ở quê rất thông dụng, lại còn thoáng khí!”

“Hừ, gói em gái cậu.” Sở Lạc Duy nghiêm túc nói.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã hơi đỏ mặt, cô xoay người đá chân Sở Lạc Duy một cái: “Nói vớ va vớ vẩn!”

“Cậu đã trưởng thành rồi.” Sở Lạc Duy túm lấy mắt cá chân rồi nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên giường.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt, giật giật chân của mình. Đột nhiên cô cảm thấy mục đích của tên này không hề đơn giản.

“Chẳng lẽ món quà mà cậu nói chính là cậu sao?” Kiều Vi Nhã đột nhiên dang hai tay tự ôm lấy mình: “Đừng có hòng, có thấy trong đôi mắt to như trứng ngỗng của tôi viết cái gì không hả? Trong sáng!”

Sở Lạc Duy chậc lưỡi một tiếng rồi buông người ra. Nhưng ngay lúc Kiều Vi Nhã rụt chân lại, Sở Lạc Duy bất ngờ nhào tới, đè cô dưới thân.

“Này, cậu làm cái gì thế?” Kiều Vi Nhã đẩy đẩy người phía trên.

“Chẳng phải cậu muốn tôi làm quà sinh nhật của cậu đấy sao?” Sở Lạc Duy thấp giọng nói bên tai cô.

Lời này mờ ám đến mức khiến người ta run bắn cả người.

Kiều Vi Nhã nhịn không được phải nuốt nước miếng: “Cậu ngồi dậy đi, nếu không đừng trách tôi nhịn không được mà nhào lên cậu đó.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3348: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (6)
Cái này là đã nghiện lại còn ngại đúng không?

Cô đã nói như vậy mà cậu còn ngồi dậy mới là có lỗi với cô đấy!

Vậy nên Sở Lạc Duy càng dựa sát hơn, nói: “Vậy cậu định nhào lên thế nào đây, định thẳng hay là định nghiêng?”

Lột sạch thì có được không hả?

Kiều Vi Nhã thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên nguy hiểm liền vội vàng đẩy người ra: “Ăn cơm xong rồi nhào có được không? Hết sức rồi!”

“Đồ nhát gan.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo người ngồi dậy.

Thế nhưng ngay lúc Sở Lạc Duy kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy thì Kiều Vi Nhã bất ngờ phản công, trở tay đem Sở Lạc Duy đặt dưới thân mình.

“Ai là người nhát gan cơ?” Kiều Vi Nhã ngồi lên người Sở Lạc Duy theo tư thế cưỡi. Cô cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình. Cô làm thế này không gọi là phản công sao?

Sở Lạc Duy nhìn cô gái kiêu ngạo đang ngồi trên người mình liền dang hai tay ra, bộ dáng như nhâm quân hưởng dụng, nhìn xem cô có thể làm được đến đâu.

Kiều Vi Nhã khom lưng, chậm rãi tới gần, bầu không khí cũng bắt đầu nóng dần lên.

Sở Lạc Duy nhìn cô gái càng ngày càng tới gần mình, hai tay của câu di chuyển đặt lên hông của cô, đỡ lấy thân thể của cô.

Đôi môi của Kiều Vi Nhã gần như dán sát vào môi của Sở Lạc Duy, sau đó cô thấp giọng nói: “Cậu thật sự muốn lấy bản thân mình làm quà sinh nhật cho tôi hả?”

Sở Lạc Duy nhướng mi: “Phải nhìn xem cậu có khả năng làm được hay không đã.”

Kiều Vi Nhã bị nghi ngờ năng lực của mình liền không vui cắn một cái lên môi của Sở Lạc Duy: “Cậu cứ chờ bị tôi nuốt sống đi!”

Kiều Vi Nhã nói xong liền đổi từ cắn sang hôn. Sở Lạc Duy khẽ cứng người lại một cái nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Cu dứt khoát xoay người đè Kiều Vi Nhã xuống bên dưới mình, hai đôi môi không hề rời khỏi nhau.

“Ối...” Kiều Vi Nhã khẽ giãy giụa, cô nhất định phải ở bên trên.

Sở Lạc Duy bị Kiều Vi Nhã đè xuống, cô thở dốc, nói: “Tôi phải ở bên trên!”

“Không đâu!” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên rồi lấy lại quyền chủ động.

Kiều Vi Nhã đè lại: “Tại sao chứ?”

Sở Lạc Duy: “...”

Đúng là một câu hỏi hay.

Sở Lạc Duy đè Kiều Vi Nhã xuống lần nữa. Hai người đã lăn đủ một vòng giường: “Vì tôi là đàn ông!”

“Câu á?” Kiều Vi Nhã xấu xa nói.

Sở Lạc Duy cúi xuống cắn môi của cô: “Sẽ là như vậy ngay thôi.” Cậu vẫn luôn chờ, chờ đến ngày cô trưởng thành. Bây giờ Kiều Vi Nhã đã trưởng thành rồi, làm sao Sở Lạc Duy có thể tiếp tục nhịn nữa đây?

Bầu không khí lại trở nên nóng bỏng, Sở Lạc Duy kéo chăn qua, che kín hai người họ.

“Này, không được, còn chưa tắm nữa!”

“Không cần tắm!”

“Nhưng bẩn...”

“Lát nữa tắm chung luôn.”

“Nhưng mà...”

“Im miệng!”

...

Những âm thanh khó nói phát ra bên dưới lớp chăn, kèm theo đó còn có cả tiếng thở dốc nhè nhẹ.

“Đoàng đoàng đoàng...”

Ba tiếng súng đột ngột vang lên.

Sở Lạc Duy lập tức vén chăn, Kiều Vi Nhã lộ ra cái đầu với mái tóc hơi xộc xệch, bờ vai trần có một vết hồng hồng đầy ám muội.

“Có cướp à?”

Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời đã bị Sở Lạc Duy ấn đầu vào chăn, sau đó cậu nhặt áo của mình lên rồi mặc vào, nói: “Tôi ra ngoài xem một chút.”

Kiều Vi Nhã bĩu môi, nhìn người đã mặc đồ tử tế đang đi ra ngoài. Cô cũng nhanh chóng nhặt đồ của mình lên, sau khi mặc đồ thì cũng nhanh chóng xuống giường chạy theo.

Tiếng súng truyền từ trên núi xuống, nhưng Sở Lạc Duy phát hiện có vẻ như người dân trong thôn không có vẻ gì là cảm thấy lạ cả.

Kiều Vi Nhã mặc đồ tử tế lại, túm chặt áo đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Duy, sau đó dùng tiếng địa phương lớn tiếng hỏi: “Thím ơi, bên kia có chuyện gì thế?”

“Trộm trong rừng ý mà, không sao đâu, bọn chúng không xuống làng đâu, không cần lo lắng.”

Trộm đồ?

Ở núi Châu?

Đó chính là... buôn lậu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3349: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (7)
Sở Lạc Duy ấn Kiều Vi Nhã quay về, khóa chặt cửa lại, gió bên ngoài quá lớn.

“Nói cái gì thế?”

“Buôn lậu động vật trên núi.” Kiều Vi Nhã nói: “Nhưng mà không có ai quản lý sao? Trên núi có không ít động vật quý hiếm đâu?”

“Chắc là chưa đến kịp, chỗ này quá xa, cậu ở nhà đi, tôi đến trạm gác gần đây thông báo một chút.” Sở Lạc Duy nói rồi mặc thêm quần áo. Lúc bọn họ lên núi cậu đã cố ý để ý thấy một trạm gác gần đây.

Kiều Vi Nhã gật đầu: “Vậy cậu đi nhanh lên rồi về.”

Sở Lạc Duy đáp một câu rồi đi luôn.

Kiều Vi Nhã xoay người nhìn căn nhà nhỏ, ngoài cửa sổ có gió lạnh thổi vào khiến Kiều Vi Nhã nhịn không được phải run lên. Cô đi qua đóng cửa sổ lại nhưng đúng lúc đó lại thấy được có vài người lén lút vào trong thôn.

Căn nhà của Tát Phổ Man nằm ngay đầu làng cho nên Kiều Vi Nhã có thể thấy rất rõ.

Tổng cộng có ba người tiến vào, mỗi người vác theo một cái túi nhuốm máu, vừa đi vửa cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhanh chóng rời đi.

Kiều Vi Nhã sửng sốt, ôm nỗi tò mò đóng cửa lại.

Sau khi đóng kỹ cửa sổ, Kiều Vi Nhã vẫn còn nhìn thoáng qua bên ngoài. Cô luôn cảm thấy ba người kia thật kỳ quái.

Tuyết bên ngoài bắt đầu rơi may mà trong nhà rất ấm áp.

Kiều Vi Nhã vào bếp nhìn đồ ăn bà thím cho, nhưng lại không biết phải làm thế nào: “Thôi quên đi, cứ chờ Sở Lạc Duy về đã vậy.”

Mấy việc làm cơm này Kiều Vi Nhã giống mẹ mình y như đúc, hoàn toàn không làm được.

Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ lấy di động ra, tín hiệu không tốt cũng không có cách liên lạc với bên ngoài nên cô chỉ có thể chơi game.

Sở Lạc Duy đi khoảng một tiếng là về, lúc cậu về đến nhà thì trời đã tối mịt.

Kiều Vi Nhã đang ngồi ở phòng khách dùng đôi mắt xanh ngắt nhìn cậu. Cô đói rồi, đói xanh cả mắt rồi.

Động tác cởi đồ của Sở Lạc Duy khựng lại một chút, sau đó vội vàng treo đồ lên: “Vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Chưa đâu, tôi đói chết rồi, đói chết rồi, đói chết rồi.” Kiều Vi Nhã kêu lên rồi bám theo Sở Lạc Duy vào nhà bếp. Trong bếp ở đây có mì, còn có thịt dê và sữa dê do thím nhà bên cho. May mà bây giờ bếp đều dùng gas chứ không thì Sở Lạc Duy cũng gặp khó khăn.

Sở Lạc Duy đang định giúp cô làm mì thì Kiều Vi Nhã bám theo phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu đi báo rồi à? Bên kia nói thế nào?”

“Nói có nghe được tiếng súng nhưng chưa bắt được người, hơn nữa gần đây biên giới cũng yên bình, không có chuyện gì, cảm giác không giống buôn lậu.” Sở Lạc Duy vừa thái thịt vừa nói.

Không bắt được người?

Kiều Vi Nhã đột nhiên nghĩ đến mấy người vừa lén vào thôn hồi nãy. Cô dựa vào bệ bếp nhìn cậu: “Lúc cậu đi không bao lâu tôi thấy có người khiêng bao tải vào trong thôn. Cậu nói xem đó có phải là người trong thôn không?”

Sở Lạc Duy dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi Nhã: “Cậu thấy rõ?”

Kiều Vi Nhã gật đầu: “Thấy rõ.”

Sở Lạc Duy tiếp tục làm cơm, trước hết phải cho bà xã của mình ăn no cái đã.

“Thím còn bảo là đám người đó không vào thôn, nhưng liệu có phải bởi vì bọn họ chính là người trong thôn cho nên mọi người mới không cảm thấy kỳ quái không?”

“Có thể.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa bỏ thịt dê vào nồi, vừa hay thịt dê cũng có tác dụng làm ấm người.

“Cảm giác như mình lại lập công rồi, ha ha ha ha...” Kiều Vi Nhã cười phá lên, nhưng vì tiếng bụng réo nên hai người đều biết cô đói lắm rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3350: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (8)
Sở Lạc Duy lạnh mắt nhìn cô một cái rồi hừ lạnh, nếu không phải do chuyện này phá rối thì bây giờ cậu đã được ăn thịt rồi!

Sao có chuyện chỉ ở đây ăn thịt dê thôi chứ?

Thế nhưng quả thật cậu không thể không lo việc này. Nếu không nhỡ ba của cậu biết thì chẳng phải sẽ cầm gậy gõ cậu chết luôn sao.

Không lâu sau, Kiều Vi Nhã sung sướng ăn bát mì sinh nhật của mình.

“Thôn làng này dựa lưng vào núi, đồng nghĩa với việc không thể nào trèo qua núi, cho nên nếu bọn họ không phải người trong thôn thì chắc chắn vẫn trốn trong thôn này.” Kiều Vi Nhã vừa ăn vừa nói.

Sở Lạc Duy đáp một tiếng, ý bảo cô mau ăn nhanh nhanh đi.

“Cậu không bị phát hiện chứ?!”

“Không đâu, tôi ở trong nhà chứ không đi ra ngoài.” Kiều Vi Nhã cúi đầu ăn: “Một lát nữa cậu lại phải đi sao?”

“Ừ, tôi đi nói qua tình huống với bên kia một chút.” Sở Lạc Duy đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Lúc Kiều Vi Nhã đang muốn nói gì đó, Sở Lạc Duy lại đưa tay lên, ra hiệu cho cô im lặng.

Bên ngoài vang lên một giọng nam cao vút: “A Y Cổ Lệ, có ai tới nhà họ Tát à?”

“Ừ, cháu gái họ Tát về rồi, ông đi đâu thế?”

“À, đi lên núi tìm chút nấm, vừa rồi tôi còn thắc mắc sao nhà họ Tát lại sáng đèn.” Người đàn ông kia nói, đi ngày một xa hơn.

Kiều Vi Nhã bưng bát mì đi ra ngoài. Cô đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng xa dần rồi hỏi: “Thím ơi, đó là ai vậy, sao cháu chưa gặp bao giờ?”

“Đa Cát, là thân thích nhà chú Vượng Châu đấy. Bọn họ mới dọn tới mấy năm nay thôi. Mấy năm nay cháu tới không khéo nên có khả năng chưa gặp bao giờ. Cháu gái đã ăn cơm chưa?”

“Đang ăn đây ạ.” Kiều Vi Nhã nói xong liền xoay người về, sau đó ngồi xuống cạnh bàn: “Người vừa dọn tới mấy năm trước, có lẽ là ông ta, tên là Đa Cát, thân thích của chú Vượng Châu. Tôi biết chú Vượng Châu có hai đứa con trai, nhưng mà mấy năm không gặp rồi, chắc là lúc chiều ông ta đi vào chung với hai người con trai đó.”

Sở Lạc Duy gật đầu, thử nghĩ xem những món đồ mà bọn họ mang tới hôm nay sau đó thì thầm bên tai Kiều Vi Nhã câu gì đó.

Kiều Vi Nhã chớp mắt: “Không phải tối nay chứ? Lạnh lắm đó, ngày mai không được sao?”

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô. Cô nghĩ cậu muốn tối hôm nay sao? Ai mà chẳng muốn ôm vợ mình ngủ hơn là làm mấy cái đó?

“Người như thế để tránh cho đêm dài lắm mộng nên chắc hẳn nửa đêm sẽ đi. Cậu sang thím nhà bên, đi tặng chút đặc sản cho mỗi nhà rồi thử thăm dò tình hình nhà của chú Vượng Châu kia, tôi đến trạm gác một chuyến.”

“Được rồi.” Kiều Vi Nhã bĩu môi: “Sao tôi lại xui thế chứ, hôm nay là sinh nhật mà cũng không được yên thân.”

“Để cho cậu làm anh hùng còn gì.” Sở Lạc Duy gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng của cô: “Có nhiều kỷ niệm ý nghĩa.”

“Tôi thèm vào!” Kiều Vi Nhã quẳng cho Sở Lạc Duy một cái liếc mắt, nhưng nghĩ đến mức độ ảnh hưởng của chuyện này thì đúng là cô không thể làm ngơ được.

Nếu không mẹ của cô sẽ từ luôn đứa con gái này mất.

Haizz, làm con gái của một nữ quân nhân đâu có dễ dàng gì, không giác ngộ được thì là lỗi của cô rồi!

Hai người cơm nước xong xuôi, Kiều Vi Nhã lại quấn thành một cục bông lần nữa. Sở Lạc Duy vỗ vỗ vai của cô: “Tôi về rồi sẽ đi cùng cậu, cậu cứ qua mỗi nhà năm phút thôi là được.”

Kiều Vi Nhã ỉu xìu gật đầu, cô nhìn đồng hồ thấy bây giờ là tám giờ rồi: “Trước mười hai giờ cậu có thể tặng quà sinh nhật cho tôi không?”

Sở Lạc Duy nghe vậy liền nhướng mày, ôm lấy cục bông tròn tròn nào đó vào lòng: “Cậu muốn đến thế cơ à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3351: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (9)
Kiều Vi Nhã chớp mắt, nhìn ai đó đang cười tới mức lộ rõ ý đồ xấu kia. Cô liền vươn tay ra đánh úp vào chỗ nào đó rồi lùi về sau một bước.

“Nhìn xem rốt cuộc ai không đợi được đây.” Kiều Vi Nhã gian xảo nói như một ác ma nhỏ.

Sở Lạc Duy hừ một tiếng, nhìn cô gái đã nhảy bắn ra xa kia, khẽ giật mình, suýt nữa thì “tỉnh lại“.

“Cậu cứ đợi đấy, xong việc này tôi sẽ xử lý cậu.” Sở Lạc Duy cố tỏ vẻ nghiêm túc nói một câu như vậy rồi xoay người rời khỏi đó.

Kiều Vi Nhã làm một cái mặt quỷ với tấm lưng của cậu, sau đó ngoảnh lại cầm chút đặc sản kia đi biếu tặng. Thôn Long Gia chỉ có vài hộ gia đình, chắc cũng nhanh tới nhà chú Vượng Châu thôi.

Kiều Vi Nhã lớn lên ở thôn Long Gia, vả lại mỗi năm đều quay lại một lần, mang ít đặc sản về biếu tặng cũng không hề lạ, cho nên không ai nghi ngờ gì.

Khi Kiều Vi Nhã và A Y Cổ Lệ đến nhà chú Vượng Châu, chú và hai người con trai đang ăn cơm.

“Chú Vượng Châu.” Kiều Vi Nhã vừa vào cửa đã tươi cười chào hỏi.

“Đây là con bé nhà họ Tát nhỉ.” Chú Vượng cỡ ngoài năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, cười lên một cái là không thấy hai mắt đâu nữa.

Kiều Vi Nhã chào hỏi, vô thức nhìn xung quanh. Kiều Vi Nhã quả thực đã gặp được hai chàng trai kia lúc chập choạng tối, cho nên đồ quý trên núi mà họ lấy được chắc chắn vẫn còn trong nhà.

“Con bé nhà họ Tát đã lớn chừng này rồi cơ à?” Con trai lớn của chú Vượng Châu cười ha hả, ra hiệu cho em trai mình ra ngoài.

Kiều Vi Nhã cởi găng tay ra, xoa xoa hai tay, “Mấy năm không gặp anh Táp Mã mà anh vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

“Còn thay đổi thế nào được, mau ngồi đi, ngồi đi.” Người được chào là “anh Táp Mã” nhường chỗ cho cô, sau đó nói, “Anh vẫn còn chút việc, anh đi làm việc trước, mọi người cứ ngồi đi nhé.”

Chú Vượng Châu nói chuyện cùng Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã vừa tiếp chuyện người lớn vừa chú ý tới cách trang trí xung quanh. Cô nhìn ra được có rất nhiều thứ đồ xa xỉ, mà chú Vượng Châu chăn nuôi gia súc cả đời, tuyệt đối không thể mua được.

“Ông nội cháu cũng khuất nhiều năm rồi. Năm đó ông nội cháu là người xem mệnh giỏi nhất trong thôn chúng ta. Chuyện ông nội cháu nói ra, không có chuyện nào sai cả.” Chú Vượng Châu bùi ngùi.

Kiều Vi Nhã hơi nhếch môi, cô khẽ khàng nói, “Cháu vẫn nhớ, hồi cháu còn nhỏ, ông nội cháu từng nói rằng, thôn của chúng ta dựa mình vào núi, nếu như một ngày nào đó có người đắc tội sơn thần sẽ bị thần tiêu diệt.”

Chú Vượng Châu hình như sợ hết hồn vì câu nói này, vội vàng hỏi, “Ông của cháu nói vậy thật hả?”

Kiều Vi Nhã nghiêm túc gật đầu, “Cháu nhớ rất rõ mà, lúc nhỏ cháu lên núi, ông nội cháu không bao giờ cho phép cháu sát sinh trên đó. Ông nội cháu nói, sinh vật sống trên ngọn núi này cũng giống chúng ta vậy, đều sống nhờ vào núi, đều được sơn thần bảo vệ. Nếu như con người sát sinh, sơn thần sẽ báo ứng đấy.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ thần bí.

Chú Vượng Châu nghe vậy, vội vàng cùng thím A Y Cổ Lệ quỳ xuống đất, khấn với trời xanh, những kẻ trộm đồ trên núi nhiều lắm, xin đừng tính món nợ ấy lên đầu họ.

Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn chú Vượng Châu, trông ông giống như thật sự không hề hay biết chuyện gì vậy.

“Chú ơi, nếu không phải người trong thôn chúng ta làm, sơn thần không báo ứng lên đầu chúng ta đâu.” Kiều Vi Nhã vội nói.

Lúc này chú Vượng Châu mới đứng lên, than thở rằng, “Con bé nhà Tát không biết rồi, mấy năm nay kẻ trộm đồ trên núi nhiều lắm, tiếc rằng những người mặc quân phục kia không bắt được. Cháu nói xem, có phải những kẻ đó biết chui xuống đất không?”

Kiều Vi Nhã nhìn người muốn đi ra ngoài kia, cố ý nói to lên, “Không thể nào, cho dù có chui xuống đất, sơn thần cũng bắt được thôi.”

Quả nhiên, Kiều Vi Nhã vừa dứt câu đã thấy người bên kia khựng lại.
 
Top