Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3352: Chuyến đi sinh nhật đến núi Châu (10)
Mà lúc này, Sở Lạc Duy đã lặng lẽ dẫn người đuổi tới nơi.

Hai anh em nhà kia sợ hết hồn vì câu nói của Kiều Vi Nhã, lúc này đang định mang linh dương hoang dã săn được trên núi đi giao dịch, nhưng không ngờ rằng vừa ra đến cửa đã gặp phải Sở Lạc Duy và chiến sĩ cảnh sát biên giới đuổi kịp tới.

Người em trai kinh hãi, ném đồ qua một bên rồi chạy về phía sau.

“Đứng lại, đứng lại...”

Do động tĩnh bên ngoài, chú Vượng Châu và thím A Y Cổ Lệ trong nhà vội vàng chạy ra đã nhìn thấy con trai lớn bị vài chiến sĩ giải phóng quân giữ chặt dưới đất.

Kiều Vi Nhã chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, cười tít cả mắt với cậu, “Mau khen tôi đi, mau khen tôi đi.”

“Đồng chí, đây là bạn gái cậu hả, dễ thương thế.” Đại đội trưởng bắt được người đứng dậy vừa cười vừa nói.

Sở Lạc Duy đưa tay ôm Kiều Vi Nhã vào lòng, “Vợ chưa cưới.”

Đại đội trưởng khựng lại, nhưng lại mau chóng bật cười. Đồng chí này nhỏ tuổi mà tính chiếm hữu cao quá.

“Chúng tôi dẫn hai người này về trước, chuyện hôm nay may mà có hai người, đồng chí khi nào có thời gian thì qua chỗ chúng tôi làm biên bản nhé.”

“Hai người? Không phải ba người sao?” Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Đáng ra phải là ba người chứ.”

Mà lúc này, A Y Cổ Lệ đã mở những bao tải dưới đất ra, nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong, vội vàng quỳ ngay xuống đấy, “Ôi, sơn thần ơi, sơn thần, oan có đầu nợ có chủ mà.”

Mà lúc này chú Vượng Châu cũng đã biết chuyện. Chú lớn tiếng mắng hai tên súc sinh nhà mình, đây là việc đắc tội với sơn thần, sẽ gặp phải báo ứng.

Nghe thấy tiếng mắng, Sở Lạc Duy nhìn về phía Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã khẽ nhún vai, cô chỉ muốn dọa hai anh em nhà này thôi mà.

“Cô bé, cô chắc chắn là ba người chứ?” Đại đội trưởng nhíu mày hỏi.

“Chắc chắn ạ, người đó tên là Đa Cát, là họ hàng xa với chú Vượng Châu, có lẽ hắn mới là kẻ chủ mưu.”

“Được, tôi rõ rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người bắt hắn về nhanh nhất có thể. Hai người cũng về sớm đi, không còn sớm nữa.” Đại đội trưởng nói rồi cho người áp giải hai anh em nhà kia về. Chú Vượng Châu khóc như sắp ngất đi, cứ luôn miệng xin sơn thần khoan dung, nếu không chú ấy sẽ có lỗi với cả thôn mất.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đưa mắt nhìn nhau, họ ở lại đây cũng không giúp được gì, chi bằng về trước thì hơn.

Kiều Vi Nhã theo sau Sở Lạc Duy, bước từng bước trùng theo bước chân của cậu, sau cùng bị Sở Lạc Duy lôi lên bên cạnh, “Đi đứng cho cẩn thận vào, mau chóng về nhà, cậu không thấy lạnh à.”

“Nhưng tôi vui mà, mấy năm nay không biết chúng đã bán bao nhiêu động vật hoang dã quý hiếm rồi, cuối cùng cũng bắt được.” Kiều Vi Nhã lúc này chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to đã được Sở Lạc Duy ôm chặt trong lòng.

Khi hai người đi đến cửa nhà, Kiều Vi Nhã định vào, Sở Lạc Duy đột nhiên dừng bước, nhìn dấu chân trên mặt đất, đây không phải dấu chân mà cậu để lại.

Sở Lạc Duy khẽ nheo mắt, đẩy Kiều Vi Nhã một cái, “Vào trước đi.”

Kiều Vi Nhã bị cậu đẩy về phía trước, loạng choạng vài cái. Đợi khi cô đứng vững được thì Sở Lạc Duy đã quần thảo với tên Đa Cát kia rồi. Trong tay Đa Cát cầm một con dao găm, rõ ràng vì họ đã phá hỏng chuyện tốt của hắn nên hắn mới tới đây trả thù.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp chàng trai trông có vẻ yếu đuối kia, cho nên chưa được vài lượt khua dao, Đa Cát đã bị Sở Lạc Duy đè nghiến trên nền tuyết, “Tiểu Bất Điểm, lấy dây thừng ra đây.”

“Ờm...” Kiều Vi Nhã nói rồi, tới góc tường tìm một sợi dây thừng, sau đó đưa cho Sở Lạc Duy. Nhìn Sở Lạc Duy trói tên kia lại, tâm trạng của cô rất tốt.

Đa Cát bị trói lại, Sở Lạc Duy định đưa hắn tới chỗ đại đội trưởng. Kiều Vi Nhã vốn cứ nheo mắt nhìn như vậy, nhưng khi nhìn thấy món đồ trang sức trên hông Đa Cát, cô lại vội vàng lao tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3353: Hy vọng tan vỡ (1)
Kiều Vi Nhã không buồn quan tâm tới bước chân loạng choạng của mình. Cô chạy tới túm lấy áo Đa Cát, lôi sợi dây chuyền đó ra. Sau khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt giấu dưới mũ bỗng mở to hơn, cô túm mạnh lấy cổ áo hắn, quát lên, “Thứ này anh lấy ở đâu ra? Lấy ở đâu ra?”

Kiều Vi Nhã quát ầm lên như phát điên vậy.

Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cánh tay cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.

Nhưng thực tế chứng minh hành động của cậu chỉ phí công vô ích, bởi vì Kiều Vi Nhã đã túm lấy Đa Cát mà lắc mạnh, “Rốt cuộc anh lấy nó ở đâu, anh nói cho tôi biết đi.”

Đa Cát không ngờ mình vừa bị đánh bại còn có thêm màn này. Cô gái này bị thần kinh chắc, cứ lắc như vậy thì hắn nói kiểu gì được?

“Tiểu Bất Điểm, cậu bình tĩnh đi.” Sở Lạc Duy vươn tay ôm cô vào lòng, “Cậu như thế thì làm sao hắn nói được?”

Kiều Vi Nhã đang kích động nghe được câu nói của Sở Lạc Duy cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn nhìn Đa Cát chằm chằm.

Đa Cát nằm trên nền đất, run lên bần bật vì lạnh.

Đôi mắt không nhìn thấy khe hở của hắn nheo lại nhìn miếng ngọc bội trong tay Kiều Vi Nhã, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Tôi nhặt được.”

“Anh nhặt được ở đâu?” Kiều Vi Nhã quỳ thẳng xuống nền tuyết, hai tay túm lấy cổ áo hắn, “Anh nhặt được ở đâu, có phải anh đã gặp được ông nội tôi không, có phải không, có phải ông tôi vẫn còn sống không, có phải không, có phải không...”

Kiều Vi Nhã đã mất lý trí, cô cứ lớn tiếng kêu lên như vậy.

“Tôi nhặt được ở căn nhà cũ bên kia, nhìn nó giống như bùa hộ mệnh...” Đa Cát chưa dứt câu, Kiều Vi Nhã đã đứng dậy chạy đi mất.

“Tiểu Bất Điểm.” Sở Lạc Duy kêu lên. Lúc cậu nhúc nhích, Đa Cát kia có ý đồ chạy trốn. Sở Lạc Duy quay đầu nhìn hắn, sau đó vung tay đánh hắn ngất xỉu.

Nhà cũ là cách người dân ở đây gọi căn nhà trông coi rừng trước kia bị cháy. Lúc đó trên núi xảy ra hỏa hoạn, nhà cũ bị cháy, Tát Phổ Man ôm được Tiểu Bất Điểm chưa đầy tháng chạy được khỏi ngọn lửa lớn, quay về thôn.

Bởi vì Tát Phổ Man luôn được người dân trong thôn gọi là sơn thần. Ông có thể ra được nên mọi người cảm thấy ông hiển linh, còn mang về một tinh linh bé nhỏ, cho nên căn nhà cũ được người dân trong thôn gọi là đất lành, thứ gì có được ở nơi đó đều có thể làm bùa hộ mệnh.

Kiều Vi Nhã chạy một mạch không ngừng nghỉ, tuyết trên mặt đất lọt vào giày, thấm vào quần áo của cô, nhưng cô không hề có cảm giác gì.

Sở Lạc Duy vẫn chạy theo sau cô. Kiều Vi Nhã như vậy khiến cậu không thể hỏi gì thêm, nhưng chắc chắn có liên quan tới Tát Phổ Man.

Năm đó, Tát Phổ Man bế được Kiều Vi Nhã ra khỏi đám cháy, cũng chính Tát Phổ Man nuôi dưỡng Kiều Vi Nhã. Thế giới trước năm cô ba tuổi chỉ có một mình ông nội và ngọn núi kia thôi.

Đây là khúc mắc trong lòng cô suốt từ đó đến giờ. Sở Lạc Duy cảm thấy may mắn vì họ đã đến đây, nếu không thì có lẽ cả đời này khúc mắc trong lòng cô sẽ không thể hóa giải được.

Qua mười mấy năm, căn nhà cũ đã sớm bị cây cối thay thế, thứ duy nhất có thể thấy được có lẽ chỉ là chút vết đen lộ ra ở góc nhà.

Nếu không phải người biết rõ nơi này sẽ không biết được, mười mấy năm trước, ở đây có một căn nhà, có một cô bé được sinh ra ở chính nơi đây.

Kiều Vi Nhã đứng dưới gốc cây, nhìn ra xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Tiểu Bất Điểm, cậu bình tĩnh lại đã.” Sở Lạc Duy khẽ an ủi cô.

“Ông nội tôi về nhà rồi, ông nội tôi về nhà rồi.” Kiều Vi Nhã kêu ầm lên, mắt vẫn mải nhìn ngó xung quanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3354: Hy vọng tan vỡ (2)
Sở Lạc Duy không biết Kiều Vi Nhã đang tìm cái gì. Tuy rằng không phải lần đầu cậu đến nơi này, nhưng cậu không hiểu rõ tình hình cụ thể ở đây.

Cho nên, chỉ có thể nhìn Kiều Vi Nhã mải miết tìm kiếm.

Kiều Vi Nhã nhảy tới mô đất cao phía dưới gốc cây, đẩy mạnh toàn bộ chỗ tuyết bên trên xuống, bên dưới là nền móng cũ của ngôi nhà trước đó cho nên cao hơn chỗ đất khác một chút, tạo thành một mô đất nhỏ.

“Cậu muốn làm gì vậy?” Sở Lạc Duy lên tiếng hỏi. Cậu không muốn cứ nhìn cô như vậy mãi mà không giúp được gì.

Kiều Vi Nhã đẩy được đống tuyết ra, nhìn tấm ván gỗ dưới chân, sau đó cúi người nhấc mạnh nó lên.

Tấm ván gỗ gần như trùng với màu bùn đất được cạy lên, tản ra một mùi khó ngửi vô cùng gay mũi.

Sở Lạc Duy lôi Kiều Vi Nhã xuống, nhìn bầu không khí bị nhuốm bụi ở bên đó.

“Khụ khụ...” Kiều Vi Nhã ho mạnh vài tiếng, đợi đến khi mùi hương đó tản bớt, cô mới ngẩng đầu nhìn.

Bụi bặm tan bớt, cảnh tượng bên trong dần dần hiện ra. Đó là một khoảng trống trông như hốc cây, mà bên trong là một bộ hài cốt.

Sở Lạc Duy: “...”

Kiều Vi Nhã đẩy Sở Lạc Duy ra, trèo lên trên một lần nữa. Người bên trong đã chết ít nhất hơn mười năm, không còn máu thịt, chỉ trơ lại bộ xương trắng.

Kiều Vi Nhã đờ đẫn đứng ở đó, qua hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào đó.

Cô không muốn thừa nhận người bên trong là ông nội mình, nhưng nơi này là nhà của ông nội.

Cho nên, ông nội của cô muốn lá rụng về cội.

Năm nào cô cũng đợi ông nội quay về, năm nào cũng đi đi lại lại ở đây, nhưng không hề nghĩ tới việc ông nội đã về từ lâu rồi. Ông nằm ở đây, bình thản nằm ở đây.

Kiều Vi Nhã thấy chân mình nhũn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Sở Lạc Duy cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Tuy rằng mọi người đều nghĩ rằng Tát Phổ Man đã không còn nữa, nhưng vì không tìm thấy thi thể cho nên vẫn để Kiều Vi Nhã có chút hy vọng.

Mà bây giờ, đến hy vọng cũng không còn nữa.

Sở Lạc Duy giữ lấy hai vai cô, không biết phải khuyên bảo cô thế nào. Kiều Vi Nhã bây giờ chỉ có cảm giác đau thương không muốn bất cứ ai lại gần.

Ánh trăng lạnh lẽo, hoa tuyết vẫn còn tung bay.

Không khí lạnh thấu xương, nhưng người đang quỳ trên mặt đất dường như bất tri bất giác, chẳng cảm nhận được gì.

Hy vọng và mong chờ suốt mười mấy năm, trong khoảnh khắc này bỗng vỡ vụn hoàn toàn.

Người ông mười lăm năm trước giao cô cho mẹ cô rồi rời đi. Người ông mà năm nào cô cũng kỳ vọng có một ngày quay về sẽ tìm lại được. Vậy mà ông cứ yên lặng nằm ở đây. Sẽ không còn ai đứng dưới chân núi gọi tên cô nữa. Sẽ không còn ai đuổi theo đôi chân ngắn cũn của cô chạy khắp ngọn núi nữa rồi.

[”Bé con, trời tối phải về nhà.”

“Bé con, có sấm chớp rồi, không được đứng dưới gốc cây.”

“Bé con, theo ông nội về nhà nào.”

“Ông ơi, tại sao mỗi năm chúng ta đều phải đến đây?”

“Bởi vì con được sinh ra ở đây, mẹ con đã đưa con đến với thế giới từ nơi này.”

“Nhưng ở đây không có nhà.”

“Lá rụng về cội, không cần nhà đâu con.”]

Kiều Vi Nhã quỳ xuống đất, trong tay nắm lấy một nắm tuyết lạnh lẽo. Tuyết lạnh tan mất, chỉ để lại vết nước trên mu bàn tay.

Sở Lạc Duy ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, “Tìm một nơi để ông nội yên nghỉ đi.”

“Đây là nhà của ông, ông nội nói rồi, lá rụng phải về cội.” Kiều Vi Nhã nói khẽ, giọng cô khản đặc, chất chứa nỗi tủi thân và tuyệt vọng vì đã lỡ hy vọng quá nhiều.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3355: Hy vọng tan vỡ (3)
Sở Lạc Duy đậy tấm gỗ lại, để Tát Phổ Man hoàn toàn yên nghỉ ở chốn này.

Khi họ quay về, cơ thể Kiều Vi Nhã vẫn còn cứng ngắc. Sở Lạc Duy nhìn cô như người mất hồn, lặng lẽ lấy một chiếc khăn ấm ra lau tay giúp cô.

Thím A Y Cổ Lệ ở bên ngoài nói với họ rằng, Đa Cát ngất trong tuyết, đã được người ta đưa đi rồi.

“Con bé không sao chứ?” Thím lo lắng nhìn Kiều Vi Nhã như người mất hồn hỏi, “Thời tiết này mà ra ngoài sẽ lạnh cóng mất.” Lúc này thím nói tiếng Hán, Sở Lạc Duy cũng hiểu được, “Thím đi lấy gừng với đường cho hai đứa, hôm nay đúng là không yên ổn mà.”

Sở Lạc Duy thấy thím đi ra ngoài mới bế Kiều Vi Nhã về giường, sau đó đắp chăn cho cô, “Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô hồn nhìn Sở Lạc Duy, sau đó đột ngột nhào vào lòng cậu mà gào khóc, “Không bao giờ muốn đón sinh nhật nữa, ông nội không bao giờ về nữa rồi.”

Kiều Vi Nhã khóc nấc lên, vốn dĩ được coi là một sinh nhật hạnh phúc, không ngờ lại biến thành sinh nhật mà cô không thích nhất.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, còn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ, sinh nhật của cô còn chưa qua hết, nhưng cô đã nhận được tin dữ buồn nhất rồi.

“Lá rụng về cội, coi như ông nội thực hiện được nguyện vọng của ông rồi.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng dỗ dành cô. Trước nay cậu không phải người dịu dàng, nhưng Kiều Vi Nhã luôn là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời cậu.

Thím A Y Cổ Lệ mang gừng tươi và đường đỏ tới, nghe thấy tiếng khóc của Kiều Vi Nhã, vội vàng chạy vào phòng ngủ, “Con bé sao thế?”

Sở Lạc Duy đứng lên, nhận lấy gừng và đường rồi cảm ơn thím.

A Y Cổ Lệ ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn thấy Kiều Vi Nhã đang khóc tới mức nấc nghẹn lên, “Tìm thấy ông nội cháu rồi à?”

Kiều Vi Nhã gật đầu, càng khóc to hơn.

Thím A Y Cổ Lệ nhẹ nhàng vỗ về cô, “Ai rồi cũng có ngày đó thôi, ông nội cháu cũng có tuổi rồi. Ông cháu biết xem bói, chắc cũng xem ra mệnh của mình từ lâu, cho nên mới trả cháu về cho ba mẹ cháu đấy.”

Kiều Vi Nhã vẫn thút thít, tiếng khóc như nấc nghẹn.

“Thím ơi, cháu không sao đâu, thím về nghỉ đi, ầm ĩ cả buổi tối rồi.” Kiều Vi Nhã vừa nấc cụt vừa nói.

A Y Cổ Lệ đưa tay lau nước mắt cho cô rồi đáp lời, “Đừng khóc nữa, hiếm khi được một lần về đây, ông nội cháu nhìn thấy cháu như vậy sẽ không vui đâu.”

Kiều Vi Nhã gật đầu nhưng vẫn không ngừng lại được.

Thím A Y Cổ Lệ đi rồi, Sở Lạc Duy bưng bát canh gừng vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô gái đã khóc đến mức mặt mũi lem nhem như con mèo, “Có lẽ không nên đề nghị cậu tới đây.”

Khi mẹ nuôi hỏi cậu tặng quà sinh nhật gì thì tốt, Sở Lạc Duy mới đề nghị tới núi Châu, bởi vì ở đó có hy vọng của cô, nhưng không ngờ rằng đến đây rồi, hy vọng lại biến thành tuyệt vọng.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, uống một hớp canh gừng, hai mắt đỏ ửng, cô nấc lên, “Tại... tại sao... tại sao lại là cậu?” Quà của em trai do cậu góp ý, quà của mẹ cũng là cậu góp ý, chỉ có quà của ba không phải cậu góp ý.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bình thường, Phong Phong tuyệt đối sẽ không nghe lời Sở Lạc Duy, dù cho cô sẽ thích quà của mẹ và em trai hơn.

Trên thế giới này, chắc không có ai hiểu cô hơn Sở Lạc Duy nữa.

Sở Lạc Duy vuốt tóc cô, “Chắc vì họ tự giác hơn chú Tư đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3356: Hy vọng tan vỡ (4)
Kiều Vi Nhã muốn cười, nhưng lại không cười nổi.

Sở Lạc Duy nhìn cô uống hết bát canh gừng mới đặt bát lên bàn, sau đó tắt đèn đi, lên giường, ôm cô vào lòng.

Kiều Vi Nhã nhích vào lòng cậu. Sở Lạc Duy ôm cô chặt hơn.

“Cậu có biết lúc vay tiền nên vay của người như thế nào không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi.

“Người bi quan.” Kiều Vi Nhã hít mũi, trả lời cậu.

“Cậu biết cơ à?” Sở Lạc Duy hình như hơi thất vọng.

“Bởi vì người bi quan sẽ không đòi tiền của cậu. Người ta chỉ nghĩ chắc chắn cậu sẽ không trả lại tiền cho người ta thôi.” Kiều Vi Nhã lại sụt sịt.

Sở Lạc Duy khựng lại, sau đó lại lên tiếng, “Trước kia có một con quỷ keo kiệt bị đám cướp chặn lại trên đường, đòi hắn một trăm tệ, nhưng quỷ keo kiệt nói chỉ đưa năm mươi tệ thôi, cậu nói thử xem tại sao lại thế?”

Kiều Vi Nhã nghe cậu nói, đột nhiên lật người đè lên mình cậu, sụt sịt mũi, “Cậu kể chuyện cười không hợp đâu, không cần vì tôi mà tự làm khó mình.”

Sở Lạc Duy chăm chú nhìn cô, không hề ngượng ngùng sau khi bị vạch trần, chỉ chăm chú nhìn cô, “Không muốn thấy cậu khóc.”

Kiều Vi Nhã lại hít mũi. Sở Lạc Duy có lúc làm người ta giận điên lên, nhưng cũng có lúc chỉ nói một câu thôi cũng khiến cô cảm động tới mức không biết mình là ai nữa.

“Quà sinh nhật tôi còn chưa kịp ăn.” Kiều Vi Nhã lí nhí lên tiếng, có vẻ kiêu ngạo.

Sở Lạc Duy hôn lên môi cô, “Háo sắc.” Sở Lạc Duy cười cười mắng một tiếng, nhưng bàn tay đặt trong chăn đã từ từ lồng chiếc nhẫn trong tay vào ngón tay cô, khẽ nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Kiều Vi Nhã giật mình, vội lấy tay ra, nhìn chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc khác biệt.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim, bên trên khắc hoa văn rất nhỏ, ở giữa có một viên kim cương nhỏ, không lớn lắm nhưng rất tinh tế. Chiếc nhẫn trên ngón tay thon trắng trẻo của cô càng khiến ngón tay trông trắng hơn.

Ánh tuyết ngoài cửa sổ hắt vào, vừa vặn hắt lên mu bàn tay cô, “Cầu hôn không có thành ý gì cả.”

Sở Lạc Duy vỗ một cái vào đầu cô rồi đẩy cô qua một bên, “Tôi thấy cậu không đau lòng gì nữa rồi, ngủ một mình đi.”

“Đừng mà, đừng mà.” Chân tay Kiều Vi Nhã quấn chặt lấy người kia, “Tôi đau lòng, bây giờ tôi đau lòng cùng cực luôn ấy, rất rất đau lòng luôn, cậu không thể đi được.”

Sở Lạc Duy bật cười, quay đầu nhìn cô gái đang ôm mình như con gấu koala, vỗ vỗ lên tay cô, “Buông ra nào.”

“Không buông.”

“Cậu không buông ra thì tôi nằm xuống kiểu gì?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã dè dặt buông cậu ra. Khi cậu nằm xuống giường, cô lập tức chui vào lòng cậu, nhỏ giọng nói, “Ông nội sẽ không quay về nữa phải không?”

Sở Lạc Duy không nói gì.

Kiều Vi Nhã dụi đầu vào ngực cậu, “Tôi đợi suốt mười mấy năm, đợi ông nội quay về tìm tôi. Nhưng tại sao ông nội phải gạt tôi, ông từng nói sẽ đến thăm tôi cơ mà.”

Sở Lạc Duy ôm chặt cô, không biết nên an ủi cô thế nào.

“Cứ như là hy vọng của mười năm bỗng chốc vỡ vụn hết, đến cả bọt nước cũng vô dụng.” Giọng Kiều Vi Nhã càng ngày càng nhỏ.

Sở Lạc Duy nghĩ, theo dấu tích trên xương, có lẽ mười lăm năm trước ông cụ Tát Phổ Man rời khỏi đảo Kim Cương đã chết ở đây luôn. Ngay từ đầu đó đã là một lời hứa không hề có hy vọng.

Tiếc rằng, cô ấy ngốc nghếch đợi một lời hứa suốt bao nhiêu năm như thế, bây giờ đã vỡ vụn hết rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3357: Hy vọng tan vỡ (5)
Sở Lạc Ninh phải đi dạo với bà nội của vợ. Khi Sở Ninh Dực biết chuyện này, Sở Ninh Dực tặng cho con trai mình một ánh mắt “tự lo đi nhé“.

Sở Lạc Ninh: “...”

“Ba, sao con cảm thấy ánh mắt của ba hơi sai sai nhỉ.” Sở Lạc Ninh đi ra cửa rồi còn chạy lại. Anh cảm thấy ba có chuyện gì đó đang giấu mình.

“Nhìn con bằng ánh mắt coi trọng đấy.” Sở Ninh Dực kỳ thị.

“Con trai ba có tiền đồ thế coi trọng là phải rồi, ba không thấy hả, chiến hữu lớn tuổi ở quân doanh không nói với ba “lão Sở à, con trai anh đúng là một nhân tài” à, không nói hả ba.” Sở Lạc Ninh đắc ý nói.

“Ba đây chỉ biết, chú Ba nói với ba, hôm nay có con trai của tập đoàn nào đó đi du học từ Mỹ về...”

“Ba, con phắn trước đây.” Sở Lạc Ninh nói rồi vội vàng rời đi.

Đùa à, định cướp người của anh á?

Sở Lạc Ninh hôm nay vẫn mặc quân phục, quân hàm thiếu tá chói lòe lòe trên cầu vai.

Anh biết hai người già trong nhà họ An không thích công việc của anh, nhưng anh sẽ không làm ra cái chuyện luôn tự lừa mình dối người rằng họ không quan tâm đâu, chi bằng để anh phóng khoáng thể hiện một chút.

Cho nên, khi Sở Lạc Ninh xuất hiện ở cửa nhà họ An, An Hinh Duyệt đang mặc áo khoác lông đứng đợi ở cửa. Khi nhìn thấy anh cô liền khựng lại, bước xuống bậc thềm ôm lấy cánh tay anh, “Sao anh không thay đồ?”

Sở Lạc Ninh đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. Nhìn ông nội và bà nội của An Hinh Duyệt từ trong nhà bước ra, anh lễ phép chào hỏi, “Con chào ông bà.”

Ông nội An gật đầu, cũng coi như hài lòng với Sở Lạc Ninh, chỉ có bà nội An gật đầu rất hờ hững.

Sở Lạc Ninh bước tới mở cửa xe ra giúp họ, sau khi họ lên xe mới đóng cửa xe lại, nhận nhiệm vụ lái xe.

“Lạc Ninh ở quân doanh chắc bận lắm nhỉ?”

Sở Lạc Ninh vừa khởi động xe, ông An đã ném cho anh quả lựu đạn đầu tiên.

Sở Lạc Ninh khựng lại, vẫn không hề hoảng loạn mà lái xe ra đường lớn, “Cũng bình thường ạ, gần đây không bận rộn gì mấy. Bây giờ cuối tuần cũng không nhiều việc như trước kia nữa, có thể nghỉ ngơi.”

“Mấy năm không nghỉ ngơi gì, cứ phải nghỉ nhiều một chút.” Bà An đột ngột lên tiếng.

“Bà nội.” An Hinh Duyệt vội nói, cô thấy xót Sở Lạc Ninh.

Thật ra Sở Lạc Ninh hiểu được, mấy năm trước anh cứ ở bên ngoài mãi, An Hinh Duyệt một lòng một dạ chờ đợi anh, chắc chắn đã khiến người trong nhà không vui. Lúc còn nhỏ bà An đối xử với anh cũng rất tốt, cho nên bà xót cháu gái mình cũng là hợp lý thôi.

“Con cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, cũng làm khó Miên Miên cứ phải đợi con.” Sở Lạc Ninh cung kính và đúng mực trả lời bà.

Bà An còn định nói gì đó, nhưng người ta đã nhũn nhặn như vậy rồi, bà cũng không thể nào nói thêm mấy câu trách móc được.

Ông An rất hài lòng với Sở Lạc Ninh, “Thằng bé này, từ nhỏ đã thông minh, có điều làm lính ấy mà, khổ cho người nhà lắm.”

Sở Lạc Ninh cảm thấy chú Ba nhà anh ranh mãnh như vậy là được di truyền từ ông An, cứ nhẹ nhàng như thế này mới là khó trả lời nhất.

“Bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, dẫn dắt quân lính dùng kỹ thuật cả rồi, cũng không phải làm việc liều mạng như trước kia, cho nên cũng không bận lắm đâu ạ.” Sở Lạc Ninh vẫn từ tốn tiếp chiêu hai người.

An Hinh Duyệt không có chỗ nào để chen vào, chỉ biết thương Sở Lạc Ninh. Thật ra cô cũng tin rằng một mình Sở Lạc Ninh có thể giải quyết được mọi việc.

Dù sao thì, anh có khả năng đó mà.

“Vậy hai đứa kết hôn xong định cho Miên Miên đi theo luôn hả?” Ông An lại hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3358: Hy vọng tan vỡ (6)
Sở Lạc Ninh phải đi dạo với bà nội của vợ. Khi Sở Ninh Dực biết chuyện này, Sở Ninh Dực tặng cho con trai mình một ánh mắt “tự lo đi nhé“.

Sở Lạc Ninh: “...”

“Ba, sao con cảm thấy ánh mắt của ba hơi sai sai nhỉ.” Sở Lạc Ninh đi ra cửa rồi còn chạy lại. Anh cảm thấy ba có chuyện gì đó đang giấu mình.

“Nhìn con bằng ánh mắt coi trọng đấy.” Sở Ninh Dực kỳ thị.

“Con trai ba có tiền đồ thế coi trọng là phải rồi, ba không thấy hả, chiến hữu lớn tuổi ở quân doanh không nói với ba “lão Sở à, con trai anh đúng là một nhân tài” à, không nói hả ba.” Sở Lạc Ninh đắc ý nói.

“Ba đây chỉ biết, chú Ba nói với ba, hôm nay có con trai của tập đoàn nào đó đi du học từ Mỹ về...”

“Ba, con phắn trước đây.” Sở Lạc Ninh nói rồi vội vàng rời đi.

Đùa à, định cướp người của anh á?

Sở Lạc Ninh hôm nay vẫn mặc quân phục, quân hàm thiếu tá chói lòe lòe trên cầu vai.

Anh biết hai người già trong nhà họ An không thích công việc của anh, nhưng anh sẽ không làm ra cái chuyện luôn tự lừa mình dối người rằng họ không quan tâm đâu, chi bằng để anh phóng khoáng thể hiện một chút.

Cho nên, khi Sở Lạc Ninh xuất hiện ở cửa nhà họ An, An Hinh Duyệt đang mặc áo khoác lông đứng đợi ở cửa. Khi nhìn thấy anh cô liền khựng lại, bước xuống bậc thềm ôm lấy cánh tay anh, “Sao anh không thay đồ?”

Sở Lạc Ninh đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. Nhìn ông nội và bà nội của An Hinh Duyệt từ trong nhà bước ra, anh lễ phép chào hỏi, “Con chào ông bà.”

Ông nội An gật đầu, cũng coi như hài lòng với Sở Lạc Ninh, chỉ có bà nội An gật đầu rất hờ hững.

Sở Lạc Ninh bước tới mở cửa xe ra giúp họ, sau khi họ lên xe mới đóng cửa xe lại, nhận nhiệm vụ lái xe.

“Lạc Ninh ở quân doanh chắc bận lắm nhỉ?”

Sở Lạc Ninh vừa khởi động xe, ông An đã ném cho anh quả lựu đạn đầu tiên.

Sở Lạc Ninh khựng lại, vẫn không hề hoảng loạn mà lái xe ra đường lớn, “Cũng bình thường ạ, gần đây không bận rộn gì mấy. Bây giờ cuối tuần cũng không nhiều việc như trước kia nữa, có thể nghỉ ngơi.”

“Mấy năm không nghỉ ngơi gì, cứ phải nghỉ nhiều một chút.” Bà An đột ngột lên tiếng.

“Bà nội.” An Hinh Duyệt vội nói, cô thấy xót Sở Lạc Ninh.

Thật ra Sở Lạc Ninh hiểu được, mấy năm trước anh cứ ở bên ngoài mãi, An Hinh Duyệt một lòng một dạ chờ đợi anh, chắc chắn đã khiến người trong nhà không vui. Lúc còn nhỏ bà An đối xử với anh cũng rất tốt, cho nên bà xót cháu gái mình cũng là hợp lý thôi.

“Con cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, cũng làm khó Miên Miên cứ phải đợi con.” Sở Lạc Ninh cung kính và đúng mực trả lời bà.

Bà An còn định nói gì đó, nhưng người ta đã nhũn nhặn như vậy rồi, bà cũng không thể nào nói thêm mấy câu trách móc được.

Ông An rất hài lòng với Sở Lạc Ninh, “Thằng bé này, từ nhỏ đã thông minh, có điều làm lính ấy mà, khổ cho người nhà lắm.”

Sở Lạc Ninh cảm thấy chú Ba nhà anh ranh mãnh như vậy là được di truyền từ ông An, cứ nhẹ nhàng như thế này mới là khó trả lời nhất.

“Bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, dẫn dắt quân lính dùng kỹ thuật cả rồi, cũng không phải làm việc liều mạng như trước kia, cho nên cũng không bận lắm đâu ạ.” Sở Lạc Ninh vẫn từ tốn tiếp chiêu hai người.

An Hinh Duyệt không có chỗ nào để chen vào, chỉ biết thương Sở Lạc Ninh. Thật ra cô cũng tin rằng một mình Sở Lạc Ninh có thể giải quyết được mọi việc.

Dù sao thì, anh có khả năng đó mà.

“Vậy hai đứa kết hôn xong định cho Miên Miên đi theo luôn hả?” Ông An lại hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3359: Vợ mình, vẫn phải bảo vệ chứ (1)
Lại là một câu hỏi hay.

Sở Lạc Ninh suy xét rồi nói, “Chuyện này phải xem ý kiến của Miên Miên, nếu như là con, con chắc chắn hy vọng cô ấy có thể theo con. Nhưng cho dù có vào quân doanh thì cũng vẫn ở thành phố A, vẫn rất ổn, có thể về nhà bất cứ lúc nào.”

“Miên Miên nhà chúng ta được nuông chiều từ nhỏ rồi, không biết nấu nướng giặt giũ gì đâu.” Bà An lên tiếng.

Câu nói này sắc bén đây.

Lần này Sở Lạc Ninh không trả lời nhanh chóng như ban nãy nữa, trong xe bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Dù sao đây là một vấn đề dân sinh cấp thiết, cũng không phải An Hinh Duyệt không chịu nấu nướng, nhưng trên thế giới này, luôn có một kỹ năng gì đó mà con người ta sống chết cũng không học được, không phải không muốn học mà là không học được.

Trùng hợp thay, An Hinh Duyệt chính là dạng người vào bếp sẽ đốt nguyên căn.

An Hinh Duyệt dè dặt nhìn Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh nghĩ một hồi mới nói, “Nhà ăn trong quân doanh thực ra cũng rất được, hơn nữa chỉ cần ở trong quân doanh, con có thể về nhà vào giờ nghỉ.”

Câu trả lời này thực ra không ổn lắm, bởi vì không thể nào ăn uống ở nhà ăn mãi được. Anh trả lời rằng chỉ cần anh ở quân doanh, nhưng đa phần thời gian có lẽ anh không ở đó.

Cho nên vấn đề này làm khó anh rồi.

Vì thế, tận đến khi tới trung tâm mua sắm rồi cũng không ai nói gì nữa.

Sở Lạc Ninh xuống xe, anh bước tới mở cửa xe cho họ. Sau khi ông bà bước vào trung tâm thương mại trước, Sở Lạc Ninh nắm lấy tay An Hinh Duyệt theo vào sau.

Chỉ có An Hinh Duyệt cảm nhận được, anh thở hắt ra một hơi.

“Anh không sao chứ?” An Hinh Duyệt không yên tâm, “Anh mặc quân phục làm gì, bà nội em ghét nhất là thấy anh mặc quân phục đấy.”

“Đây là sự thật, không sao đâu.” Sở Lạc Ninh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, chỉ có anh mới biết lưng áo mình ướt tới mức nào, khó hơn đánh trận nhiều.

Sau khi vào trung tâm mua sắm, An Hinh Duyệt cùng bà nội đi mua đồ. Sở Lạc Ninh và ông An đi phía sau.

“Phụ nữ cứ thích mua sắm, phiền phức lắm.” Ông An được Sở Lạc Ninh đỡ ngồi xuống.

“Cũng bình thường ạ.” Sở Lạc Ninh nói rồi nhìn xung quanh, sau đó bước tới mua một ly trà nóng cho ông An.

Ông An đón lấy cốc trà, bảo Sở Lạc Ninh ngồi xuống.

Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn người bên kia đang chọn quần áo, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Nhà ông chỉ có mỗi mình Miên Miên, cho nên từ nhỏ đã được chiều chuộng rồi.” Ông An cũng nhìn về bên đó, “Ông biết hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, ông và bà nội nó có muốn ngăn cũng không ngăn được, nhưng vẫn muốn để nó nhìn ra bên ngoài, có khi sẽ gặp được đối tượng tốt hơn.”

Bàn tay của Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, đây là một vấn đề cơ bản.

“Ông ơi, con không nghĩ rằng ngoài kia có người hợp với cô ấy hơn con đâu ạ.” Sở Lạc Ninh kiên định, “Có lẽ con không thể cho cô ấy một cuộc sống yên ổn, nhưng không có ai yêu cô ấy hơn con hết.”

“Thằng nhóc này, tình yêu không phải thứ có thể nói ra được.” Ông An cười cười, “Có lẽ khi nào ở bên nhau rồi các con mới thấy, thực tế không phải như các con nghĩ đâu.”

“Lạc Ninh, nhìn cái này nè.”

Ông An vừa dứt lời, An Hinh Duyệt đã chạy tới kéo anh qua đó, rồi cầm một chiếc áo gió ướm thử lên người anh, “Anh mặc cái này trông được lắm.”

“Ông An, bà An.”

An Hinh Duyệt đang giúp Sở Lạc Ninh chọn quần áo, bỗng nghe thấy có người chào hỏi ông bà nội, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Người bước đến cũng không quá hai lăm, hai sáu tuổi, mặc chiếc áo gió giống hệt chiếc trong tay An Hinh Duyệt, trông cũng ra dáng anh tài, hơn nữa có vẻ như cũng được giáo dục trong gia đình rất tốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3360: Vợ mình, vẫn phải bảo vệ chứ (2)
An Hinh Duyệt nhìn chiếc áo trong tay mình, tức mình treo lại lên mắc, cũng không ra làm sao cả, mắt chọn đồ của cô sao có thể giống người khác chứ, nhất là khi người đó còn là con đường phát triển khác mà bà nội chọn cho cô.

Sở Lạc Ninh nhìn thấy động tác của cô, tâm trạng bỗng vui vẻ hơn nhiều.

Không có thứ gì quan trọng hơn sự để tâm của cô.

“Miên Miên qua đây, để bà nội giới thiệu cho con.” Bà nội An vẫy tay bảo cháu gái qua đó.

An Hinh Duyệt cúi đầu, mặt mũi có vẻ không vui.

Sở Lạc Ninh nắm tay cô, dẫn cô qua đó.

“Chào anh, tôi là Sở Lạc Ninh.”

“Đây là chồng chưa cưới của tôi, sắp cưới rồi.” An Hinh Duyệt vội vàng bổ sung thêm một câu.

Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, tâm trạng càng tốt hơn.

“Lâm Phong.” Người đàn ông đó bắt tay với Sở Lạc Ninh, nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Em là Miên Miên phải không, lúc trước ở nước ngoài anh thường nghe ba mẹ nhắc tới em.”

Sở Lạc Ninh hơi cụp mắt, che giấu vẻ dị thường trong ánh mắt.

An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

“Ông bà ơi, ông bà có khách, vậy con và Lạc Ninh đi trước nhé.” An Hinh Duyệt nói rồi kéo tay Sở Lạc Ninh định rời đi.

“Miên Miên.” Bà An nhíu mày gọi cô lại.

“Bà nội, chuyện này là...”

“Nếu đã khách của ông bà, chúng ta cũng không thể đi trước được.” Sở Lạc Ninh nắm chặt tay An Hinh Duyệt, mỉm cười nói, “Chi bằng chúng ta làm chủ, mời anh Lâm cùng ăn cơm trưa.”

Ông An nhìn Sở Lạc Ninh với vẻ hài lòng. Ông đang muốn xem xem Sở Lạc Ninh có đi hay không.

Cho nên, không hổ là con trai của Sở Ninh Dực.

Mãi mãi không biết sẽ làm ra chuyện gì và vào lúc nào.

Lâm Phong cũng không phản đối, chỉ lên tiếng cảm ơn.

“Tôi biết một nhà hàng không tệ ở dưới tầng, chúng ta tới đó nhé.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt, “Em đi lấy đồ giúp bà nội đi.”

“Vâng.”

An Hinh Duyệt có phần trách cứ bà nội, cho nên trông cô cứ ủ rũ không vui suốt.

“Anh Lâm, mời anh.” Sở Lạc Ninh nói, tự giác bước tới đỡ ông An lên.

Nhà hàng dưới tầng lúc này không đông lắm, cho nên họ nhanh chóng được xếp chỗ ngồi.

Ông An và bà An ngồi một bên, Lâm Phong ngồi ở bên khác, Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt ngồi cùng nhau. Sở Lạc Ninh ngồi ở bên đưa thức ăn lên. Lâm Phong nhìn thấy cảnh ấy, khẽ nhếch môi.

Người đàn ông này vừa bảo vệ được An Hinh Duyệt, cũng đồng thời chăm lo cho tất cả mọi người.

Sở Lạc Ninh đưa thực đơn cho ông bà An rồi nói chuyện với Lâm Phong, hai người nói rất hợp, gần như không hề có lúc nào bối rối. An Hinh Duyệt ngồi bên cạnh Sở Lạc Ninh, thỉnh thoảng rót nước vào cốc cho anh.

Ăn xong một bữa cơm, khi An Hinh Duyệt còn không hay biết, Sở Lạc Ninh đã biến tình địch thành bạn bè một cách hoàn hảo, hơn nữa còn là dạng bạn tâm đầu ý hợp.

Cho nên, trong tiếng cười của ông An, sắc mặt của bà An càng khó coi hơn.

Một hàng người đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Phong quay đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Có thời gian thì ra ngoài tán gẫu nhé. Gần đây tôi đang bận một vụ án lớn, đợi tôi xong việc sẽ qua chỗ quân doanh của cậu xem sao, chắc cậu sẽ hoan nghênh tôi chứ.”

“Tất nhiên, bất cứ lúc nào.” Sở Lạc Ninh bắt tay Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn về phía ông bà An, “Ông, bà, hôm nay con xin phép đi trước, hôm khác sẽ đến nhà thăm ông bà ạ.” Lâm Phong nói rồi nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Không cần có địch ý với anh như vậy, so với em, có lẽ anh có hứng thú với chồng sắp cưới của em hơn đấy.” Lâm Phong nói rồi quay người đi thẳng.

An Hinh Duyệt đờ đẫn, anh ta... anh ta có ý gì vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3361: Vợ mình, vẫn phải bảo vệ chứ (3)
“Anh ta có ý gì vậy?” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh và hỏi.

“Trêu em thôi, không có gì đâu.” Sở Lạc Ninh nói, quay đầu nhìn ông An và bà An, “Bà nội muốn đi dạo ở đây thêm lúc nữa hay về nhà luôn ạ.”

“Về thôi, về thôi, có cái gì hay ho đâu mà dạo chơi.” Bà An nói rồi quay người đi luôn.

Ông An tỏ ý họ không sao rồi đuổi theo bà.

Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày. An Hinh Duyệt ôm chặt lấy cánh tay anh, cùng anh đi ra ngoài, “Sao anh biết anh ta hứng thú với cái gì mà nói chuyện tâm đầu ý hợp vậy?”

“Đây là bí mật.” Sở Lạc Ninh nói, nghiêng đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, “Bà nội em đối đầu với anh cũng vì thương em thôi. Về sau chuyện này cứ để anh xử lý, em cũng đừng đối địch với bà nội làm gì.”

“Vâng.” An Hinh Duyệt gật đầu.

Sau khi hai người ra ngoài, ông An nói rằng lâu lắm rồi ông không được đi phương tiện công cộng nên muốn ngồi xe buýt, bảo họ về nhà trước.

“Ông nội, chi bằng...”

“Được rồi, hiếm khi được nghỉ, chiều nay còn phải quay về quân doanh đúng không, hai đứa đi chơi đi, đừng để tâm tới ông bà.” Ông An nói rồi dẫn theo bà An đang không vui đi mất.

An Hinh Duyệt nhìn theo bóng lưng hai người già dìu dắt nhau rời khỏi đó, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh không sợ em sẽ thay lòng đổi dạ sao?”

“Em không dám đâu.” Sở Lạc Ninh nói với vẻ tự tin tuyệt đối, sau đó đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô, “Em không tìm được ai yêu em nhiều hơn anh đâu.”

“Chuyện đó khó nói lắm.” An Hinh Duyệt kiêu ngạo đáp lại rồi định bỏ đi.

Sở Lạc Ninh tóm tay cô lại, “Có chuyện gì sao?”

An Hinh Duyệt co chân chạy thẳng, còn quay đầu cười tít cả mắt với anh, “Anh đoán xem.”

Sở Lạc Ninh nheo mắt, sau đó đuổi theo cô.

Mà ở một chỗ cách đó không xa, hai ông bà lại quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục hướng về phía trạm xe buýt.

“Đứa trẻ Sở Lạc Ninh này ấy mà, bà thấy nó phong độ, nho nhã, dễ bắt chuyện, nhưng bà vẫn chưa nhìn ra được, hôm nay nó bình tĩnh đối đáp Lâm Phong, thứ toát ra từ trong xương cốt ấy là sự chiếm hữu với cháu gái bà. Đừng hòng ai cướp được người của nó đi mất.” Ông An thở dài nói với bà.

“Nó có lúc nào ở nhà đâu.” Bà An trừng mắt với chồng mình, “Miên Miên chịu được khổ cực như thế sao?”

“Con đường do nó tự chọn, chịu không được cũng phải tiếp tục.” Ông An đỡ bà bước lên bậc thang, “Sở Lạc Ninh không như ba nó đâu. Sở Ninh Dực tàn nhẫn là tàn nhẫn bên ngoài thôi, còn Sở Lạc Ninh tàn nhẫn là tàn nhẫn từ sâu bên trong. Không chọc vào nó, nó sẽ đối đãi rất hòa nhã, nhưng nếu đụng chân đụng tay làm gì đó, bà nghĩ nó còn có thể vui vẻ ôn hòa như thế nữa không?”

“Ông không thương cháu ông à? Nhà chúng ta chỉ có một bảo bối thế thôi.” Bà An tỏ vẻ rất không vừa ý với chồng mình.

Ông An thấy xe bus tới, đỡ bà An lên xe, trên xe có một đôi tình nhân nhường chỗ cho họ, ông An nói lời cảm ơn rồi đỡ bà An ngồi xuống.

“Cháu gái bà gả cho Sở Lạc Ninh không thiệt đi đâu được, bà đừng nghĩ nhiều quá. thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia kiêu ngạo lắm, kiêu ngạo hơn ba nó nhiều. Người ta vậy mà còn tới đây làm nền cho bà, không phải vì cháu gái bà thì vì ai vào đây?”

Bà An lại trừng mắt với chồng mình lần nữa nhưng cũng không nói gì thêm.

Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đến trường của cô. Bởi vì đã đến tuần thi cử, cho nên trong trường không có nhiều người.

Nhưng Sở Lạc Ninh mặc một bộ quân phục vẫn khiến bao người phải ngoái đầu nhìn.

“Em không ôn tập à?” Sở Lạc Ninh kéo hai tay cô, nhìn cô gái đang đi lùi kia, anh còn phải chú ý đường lối sau lưng cô, không để cô bị ngã.

“Thế giới của những học sinh thiên tài, anh không hiểu được đâu.” An Hinh Duyệt rất đắc ý.
 
Top