[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,840
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3362: Vợ mình, vẫn phải bảo vệ chứ (4)
Sở Lạc Ninh nhướng mày, “Hồi nhỏ ai đi thi không đủ điểm đạt nhỉ, bây giờ lại thành học sinh thiên tài rồi?”
Đôi mắt to của An Hinh Duyệt đảo một vòng, “Đúng vậy, dù sao cũng không thi nổi, tại sao còn phải học cơ chứ? Cái này gọi là thế giới của học sinh thiên tài, anh không hiểu, cũng có nghĩa là, thế giới của các anh, em không hiểu.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Rõ ràng chỉ kém một tuổi, tại sao anh lại thấy khác biệt lớn thế nhỉ?
“Em như thế này làm sao giành được tư cách học thẳng lên thạc sĩ vậy?” Sở Lạc Ninh tỏ ra nghi ngờ.
“Vì em đẹp mà.” An Hinh Duyệt tươi cười. Bị Sở Lạc Ninh gõ một cái vào đầu, An Hinh Duyệt nắm lấy tay anh, “Tại sao bác gái không giỏi cái gì mà vẫn là thần y đạt được rất nhiều giải thưởng. Em không biết cái gì, không được phép tinh thông tâm lý học à? Dạng như em được gọi là tập trung vào kỹ thuật chuyên môn, anh hiểu không hả.”
Sở Lạc Ninh nhướng mày, cái này thì đúng thật.
Đến bây giờ mẹ anh vẫn còn vài chữ cái tiếng Anh không nhận mặt được, nhưng cũng không gây trở ngại gì tới việc mẹ anh nhận giải thưởng đến nhũn cả tay.
“An Hinh Duyệt.”
Khi An Hinh Duyệt vẫn còn đang đi lùi, đột nhiên có người gọi tên cô. An Hinh Duyệt quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai ôm theo chồng sách bước tới, “Tôn Phi?”
Chàng trai kia bước tới, nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai cậu à?”
An Hinh Duyệt gật đầu, quay hẳn người lại ôm lấy Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai tớ, Sở Lạc Ninh. Đây là Tôn Phi, bạn cùng lớp với em.”
Sở Lạc Ninh đánh giá chàng trai Tôn Phi kia từ trên xuống dưới, rất trắng trẻo, mặc một bộ đồ thể thao. Trông cậu ta cũng có tinh thần lắm, nhưng khác với kiểu quân nhân như anh.
“Chào cậu.” Sở Lạc Ninh chủ động đưa tay ra.
Hôm nay không hợp để ra ngoài, nhưng không ra ngoài thì anh không biết tình địch của mình nhiều đến thế!
Cũng phải, anh không ở bên cạnh vợ mình, vợ anh lại quá xinh đẹp, không ai thích mới lạ.
Tôn Phi chào hỏi xã giao với anh rồi nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Tuần sau thi rồi, cậu chuẩn bị cho cẩn thận đi, nếu như lần này trượt môn, tớ cũng không cứu nổi cậu đâu.” Tôn Phi nói rồi bỏ đi luôn.
Nhưng giọng điệu này, Sở Lạc Ninh nghe sao mà giống bạn trai đang trách móc bạn gái mình thế!
Nhưng rõ ràng cô ấy là bạn gái anh cơ mà.
“Quan hệ của em với cậu ta tốt lắm à?” Sở Lạc Ninh đột nhiên hỏi.
“Cũng bình thường thôi, cậu ta ở hội học sinh, cho nên có lúc sẽ lén giúp em sửa thành tích học tập. Anh biết đấy, môn Tiếng Anh và Toán của em rất tệ.” An Hinh Duyệt ngượng ngùng nói.
Sở Lạc Ninh khẽ nheo mắt nhìn An Hinh Duyệt đang xấu hổ. Tên Tôn Phi kia động lòng với vợ anh, cũng may trái tim của cô ấy luôn đặt trên người anh.
Nhưng, vợ mình, tuyệt đối vẫn cần phải bảo vệ chứ.
“Thời gian thi nghiên cứu sinh thạc sĩ đã được quyết định chưa? Anh đi liên hệ học viện nghiên cứu sinh bên quân doanh cho em.” Sở Lạc Ninh nghĩ, tình hình hiện tại của An Hinh Duyệt chắc chỉ có thể tuyển sinh đặc biệt, anh bắt buộc phải qua đó chào hỏi trước.
“Tầm thời gian này năm sau nè.” An Hinh Duyệt ôm anh tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường, không hề chú ý tới Tôn Phi đã đi xa vẫn luôn quay đầu nhìn hai người họ.
“Sao đột nhiên anh có vẻ nóng ruột với chuyện thi nghiên cứu sinh của em vậy?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi.
Không phải anh nóng ruột, mà là nếu muộn thì anh sợ vợ mình bị người ta cướp mất.
“Chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói bừa, rõ ràng anh đang lo chuyện bị nẫng mất vợ.
An Hinh Duyệt không hề cảm nhận được, chỉ coi như anh thích lo trước tính sau thôi.
“Cái cậu Tôn Phi kia bình thường cũng rất thân thiết với em à?”
Đôi mắt to của An Hinh Duyệt đảo một vòng, “Đúng vậy, dù sao cũng không thi nổi, tại sao còn phải học cơ chứ? Cái này gọi là thế giới của học sinh thiên tài, anh không hiểu, cũng có nghĩa là, thế giới của các anh, em không hiểu.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Rõ ràng chỉ kém một tuổi, tại sao anh lại thấy khác biệt lớn thế nhỉ?
“Em như thế này làm sao giành được tư cách học thẳng lên thạc sĩ vậy?” Sở Lạc Ninh tỏ ra nghi ngờ.
“Vì em đẹp mà.” An Hinh Duyệt tươi cười. Bị Sở Lạc Ninh gõ một cái vào đầu, An Hinh Duyệt nắm lấy tay anh, “Tại sao bác gái không giỏi cái gì mà vẫn là thần y đạt được rất nhiều giải thưởng. Em không biết cái gì, không được phép tinh thông tâm lý học à? Dạng như em được gọi là tập trung vào kỹ thuật chuyên môn, anh hiểu không hả.”
Sở Lạc Ninh nhướng mày, cái này thì đúng thật.
Đến bây giờ mẹ anh vẫn còn vài chữ cái tiếng Anh không nhận mặt được, nhưng cũng không gây trở ngại gì tới việc mẹ anh nhận giải thưởng đến nhũn cả tay.
“An Hinh Duyệt.”
Khi An Hinh Duyệt vẫn còn đang đi lùi, đột nhiên có người gọi tên cô. An Hinh Duyệt quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai ôm theo chồng sách bước tới, “Tôn Phi?”
Chàng trai kia bước tới, nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai cậu à?”
An Hinh Duyệt gật đầu, quay hẳn người lại ôm lấy Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai tớ, Sở Lạc Ninh. Đây là Tôn Phi, bạn cùng lớp với em.”
Sở Lạc Ninh đánh giá chàng trai Tôn Phi kia từ trên xuống dưới, rất trắng trẻo, mặc một bộ đồ thể thao. Trông cậu ta cũng có tinh thần lắm, nhưng khác với kiểu quân nhân như anh.
“Chào cậu.” Sở Lạc Ninh chủ động đưa tay ra.
Hôm nay không hợp để ra ngoài, nhưng không ra ngoài thì anh không biết tình địch của mình nhiều đến thế!
Cũng phải, anh không ở bên cạnh vợ mình, vợ anh lại quá xinh đẹp, không ai thích mới lạ.
Tôn Phi chào hỏi xã giao với anh rồi nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Tuần sau thi rồi, cậu chuẩn bị cho cẩn thận đi, nếu như lần này trượt môn, tớ cũng không cứu nổi cậu đâu.” Tôn Phi nói rồi bỏ đi luôn.
Nhưng giọng điệu này, Sở Lạc Ninh nghe sao mà giống bạn trai đang trách móc bạn gái mình thế!
Nhưng rõ ràng cô ấy là bạn gái anh cơ mà.
“Quan hệ của em với cậu ta tốt lắm à?” Sở Lạc Ninh đột nhiên hỏi.
“Cũng bình thường thôi, cậu ta ở hội học sinh, cho nên có lúc sẽ lén giúp em sửa thành tích học tập. Anh biết đấy, môn Tiếng Anh và Toán của em rất tệ.” An Hinh Duyệt ngượng ngùng nói.
Sở Lạc Ninh khẽ nheo mắt nhìn An Hinh Duyệt đang xấu hổ. Tên Tôn Phi kia động lòng với vợ anh, cũng may trái tim của cô ấy luôn đặt trên người anh.
Nhưng, vợ mình, tuyệt đối vẫn cần phải bảo vệ chứ.
“Thời gian thi nghiên cứu sinh thạc sĩ đã được quyết định chưa? Anh đi liên hệ học viện nghiên cứu sinh bên quân doanh cho em.” Sở Lạc Ninh nghĩ, tình hình hiện tại của An Hinh Duyệt chắc chỉ có thể tuyển sinh đặc biệt, anh bắt buộc phải qua đó chào hỏi trước.
“Tầm thời gian này năm sau nè.” An Hinh Duyệt ôm anh tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường, không hề chú ý tới Tôn Phi đã đi xa vẫn luôn quay đầu nhìn hai người họ.
“Sao đột nhiên anh có vẻ nóng ruột với chuyện thi nghiên cứu sinh của em vậy?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi.
Không phải anh nóng ruột, mà là nếu muộn thì anh sợ vợ mình bị người ta cướp mất.
“Chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói bừa, rõ ràng anh đang lo chuyện bị nẫng mất vợ.
An Hinh Duyệt không hề cảm nhận được, chỉ coi như anh thích lo trước tính sau thôi.
“Cái cậu Tôn Phi kia bình thường cũng rất thân thiết với em à?”