Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3362: Vợ mình, vẫn phải bảo vệ chứ (4)
Sở Lạc Ninh nhướng mày, “Hồi nhỏ ai đi thi không đủ điểm đạt nhỉ, bây giờ lại thành học sinh thiên tài rồi?”

Đôi mắt to của An Hinh Duyệt đảo một vòng, “Đúng vậy, dù sao cũng không thi nổi, tại sao còn phải học cơ chứ? Cái này gọi là thế giới của học sinh thiên tài, anh không hiểu, cũng có nghĩa là, thế giới của các anh, em không hiểu.”

Sở Lạc Ninh: “...”

Rõ ràng chỉ kém một tuổi, tại sao anh lại thấy khác biệt lớn thế nhỉ?

“Em như thế này làm sao giành được tư cách học thẳng lên thạc sĩ vậy?” Sở Lạc Ninh tỏ ra nghi ngờ.

“Vì em đẹp mà.” An Hinh Duyệt tươi cười. Bị Sở Lạc Ninh gõ một cái vào đầu, An Hinh Duyệt nắm lấy tay anh, “Tại sao bác gái không giỏi cái gì mà vẫn là thần y đạt được rất nhiều giải thưởng. Em không biết cái gì, không được phép tinh thông tâm lý học à? Dạng như em được gọi là tập trung vào kỹ thuật chuyên môn, anh hiểu không hả.”

Sở Lạc Ninh nhướng mày, cái này thì đúng thật.

Đến bây giờ mẹ anh vẫn còn vài chữ cái tiếng Anh không nhận mặt được, nhưng cũng không gây trở ngại gì tới việc mẹ anh nhận giải thưởng đến nhũn cả tay.

“An Hinh Duyệt.”

Khi An Hinh Duyệt vẫn còn đang đi lùi, đột nhiên có người gọi tên cô. An Hinh Duyệt quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai ôm theo chồng sách bước tới, “Tôn Phi?”

Chàng trai kia bước tới, nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai cậu à?”

An Hinh Duyệt gật đầu, quay hẳn người lại ôm lấy Sở Lạc Ninh, “Đây là bạn trai tớ, Sở Lạc Ninh. Đây là Tôn Phi, bạn cùng lớp với em.”

Sở Lạc Ninh đánh giá chàng trai Tôn Phi kia từ trên xuống dưới, rất trắng trẻo, mặc một bộ đồ thể thao. Trông cậu ta cũng có tinh thần lắm, nhưng khác với kiểu quân nhân như anh.

“Chào cậu.” Sở Lạc Ninh chủ động đưa tay ra.

Hôm nay không hợp để ra ngoài, nhưng không ra ngoài thì anh không biết tình địch của mình nhiều đến thế!

Cũng phải, anh không ở bên cạnh vợ mình, vợ anh lại quá xinh đẹp, không ai thích mới lạ.

Tôn Phi chào hỏi xã giao với anh rồi nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Tuần sau thi rồi, cậu chuẩn bị cho cẩn thận đi, nếu như lần này trượt môn, tớ cũng không cứu nổi cậu đâu.” Tôn Phi nói rồi bỏ đi luôn.

Nhưng giọng điệu này, Sở Lạc Ninh nghe sao mà giống bạn trai đang trách móc bạn gái mình thế!

Nhưng rõ ràng cô ấy là bạn gái anh cơ mà.

“Quan hệ của em với cậu ta tốt lắm à?” Sở Lạc Ninh đột nhiên hỏi.

“Cũng bình thường thôi, cậu ta ở hội học sinh, cho nên có lúc sẽ lén giúp em sửa thành tích học tập. Anh biết đấy, môn Tiếng Anh và Toán của em rất tệ.” An Hinh Duyệt ngượng ngùng nói.

Sở Lạc Ninh khẽ nheo mắt nhìn An Hinh Duyệt đang xấu hổ. Tên Tôn Phi kia động lòng với vợ anh, cũng may trái tim của cô ấy luôn đặt trên người anh.

Nhưng, vợ mình, tuyệt đối vẫn cần phải bảo vệ chứ.

“Thời gian thi nghiên cứu sinh thạc sĩ đã được quyết định chưa? Anh đi liên hệ học viện nghiên cứu sinh bên quân doanh cho em.” Sở Lạc Ninh nghĩ, tình hình hiện tại của An Hinh Duyệt chắc chỉ có thể tuyển sinh đặc biệt, anh bắt buộc phải qua đó chào hỏi trước.

“Tầm thời gian này năm sau nè.” An Hinh Duyệt ôm anh tiếp tục đi dạo trong khuôn viên trường, không hề chú ý tới Tôn Phi đã đi xa vẫn luôn quay đầu nhìn hai người họ.

“Sao đột nhiên anh có vẻ nóng ruột với chuyện thi nghiên cứu sinh của em vậy?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi.

Không phải anh nóng ruột, mà là nếu muộn thì anh sợ vợ mình bị người ta cướp mất.

“Chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn.” Sở Lạc Ninh thản nhiên nói bừa, rõ ràng anh đang lo chuyện bị nẫng mất vợ.

An Hinh Duyệt không hề cảm nhận được, chỉ coi như anh thích lo trước tính sau thôi.

“Cái cậu Tôn Phi kia bình thường cũng rất thân thiết với em à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3363: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (1)
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy cũng không nghĩ ngợi nhiều mà nói thẳng luôn, “Cũng tạm tạm, lúc tự học với lúc ăn cơm sẽ chạm mặt. Thời gian em ở trường không nhiều, lúc không có tiết học em về nhà luôn mà.”

Lúc ăn cơm và tự học?

Lẽ nào không phải hai địa điểm yêu đương phổ biến nhất của sinh viên đại học à?

Nhưng cũng may là đầu óc của vợ anh không đủ dùng cho lắm.

“Ừm, không cần quá thân thiết với những người đó.” Sở Lạc Ninh nói rất thản nhiên.

An Hinh Duyệt khựng lại một lúc mới hiểu ý của anh, bỗng chốc bật cười, “Anh ghen đấy à?”

Suy nghĩ của anh bị người ta vạch trần nhưng Sở Lạc Ninh không hề có vẻ ngượng ngùng mà còn lên tiếng, “Em biết là tốt, sau này tránh xa đám bạn nam đó ra.”

An Hinh Duyệt bị kích thích bởi sự thẳng thắn của anh. Lần đầu tiên cô biết rằng hóa ra có người ghen tuông mà vẫn hùng hồn như vậy được.

An Hinh Duyệt ôm cánh tay anh đi về phía vườn hoa nhỏ phía sau, “Anh đã nghiêm túc vậy, em còn thế nào được nữa? Với cả, Tôn Phi cũng không thích em. Người lạnh lùng như cậu ta, yên tâm, không chú ý tới em được đâu.”

Ánh mắt Sở Lạc Ninh trở nên thâm thúy, cái tên Tôn Phi kia không thích cô ấy?

Chuyện này không phải là chuyện khó nói, mà nó quá rõ ràng rồi, cái tên Tôn Phi không thể nào tùy tiện giúp người khác thay đổi thành tích được.

Cho nên, Sở Lạc Ninh có thể nhìn ra, tên Tôn Phi kiêu ngạo lạnh lùng kia không phải Lâm Phong, cậu ta thực sự thích An Hinh Duyệt.

Trường học này, tuy rằng trông có vẻ không có gì, nhưng thực ra vẫn rất nguy hiểm.

An Hinh Duyệt dẫn Sở Lạc Ninh tới khu vườn nhỏ. Thực ra đang mùa đông nên nên khu vườn này chẳng có gì hay ho cả.

Nhưng tiền đề là, được ở cùng anh, có thế nào cũng thấy hạnh phúc, cho nên An Hinh Duyệt thích được đi dạo bên cạnh anh.

Sở Lạc Ninh nhìn quang cảnh xung quanh. Anh không đi học đại học, cho nên đối với anh, trường đại học là một sự tồn tại thần bí.

Trên đường có vài tốp học sinh cùng nhau lên lớp hoặc tan học, hoặc đôi khi là đi tự học, đến nhà ăn.

“Anh nhìn gì vậy?” An Hinh Duyệt đứng trước mặt anh, chắn ánh mắt nhìn người đi qua lại của anh.

Sở Lạc Ninh thu ánh mắt lại, nhìn cô gái tỏ vẻ không vui đứng trước mặt mình, khóe môi anh khẽ cong lên, sau đó anh nói, “Đột nhiên cảm thấy, anh mới là một đứa thất học, chỉ tốt nghiệp tiểu học.”

Câu này không sai, tuy rằng cấp học của anh rất cao, nhưng nếu tính đến việc được quốc gia này thừa nhận, anh chỉ có mỗi tấm bằng tốt nghiệp tiểu học.

An Hinh Duyệt khẽ nắm lấy cổ tay anh mà lắc lắc, “Anh đừng sỉ nhục bao nhiêu người có bằng cấp tiến sĩ trở lên của đất nước này nữa, được không hả?”

“Anh nói thật mà, anh thật sự mới chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, có cần anh về nhà lấy bằng tốt nghiệp cho em xem không?” Sở Lạc Ninh tủi thân nói.

An Hinh Duyệt ném cho anh một ánh mắt “anh tự nghĩ đi nha“. Trong tay anh còn cầm giấy chứng nhận học hàm tiến sĩ do học viện quân sự nước ngoài cấp, sao anh không lấy ra đi?

Sở Lạc Ninh bật cười thành tiếng. Anh ôm vợ mình tiếp tục tản bộ trong khuôn viên trường, “Anh thực sự không được đi học chính quy mà, lúc ở Học viện Thợ Săn (tức Học viện Quân sự Bolivar ở Venezuela), anh là người nhỏ nhất. Ngoài những lúc huấn luyện ra, không lúc nào nói chuyện được với những người kia.”

“Bởi vì không nói chuyện được nên anh mới tốt nghiệp trước thời hạn chứ gì.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng.

Sở Lạc Ninh chậc chậc vài tiếng, “Vợ à, em không thể nói như vậy được, em phải nghĩ rằng anh vì em nên mới tốt nghiệp trước thời hạn chứ.”

An Hinh Duyệt: “...”

Không có tí tế bào lãng mạn nào, không ngờ người đàn ông này rời mình xa được vài năm còn biết thốt ta những câu như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3364: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (2)
Đi dạo một vòng trường học của An Hinh Duyệt, hai người tới công viên ở gần đó.

Tiết trời mùa đông, người đi lại trên đường cũng không nhiều.

Một lát sau, Sở Lạc Ninh sẽ phải đưa An Hinh Duyệt về nhà, anh cũng phải về quân doanh.

An Hinh Duyệt gọi điện thoại xác nhận ông bà đều đã về đến nhà an toàn mới yên tâm.

Trên đường về, cô dựa người vào ghế phụ ngủ một chút. Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt thiu thiu ngủ, cho xe chạy chậm lại.

Năm nay anh chưa đầy hai mươi hai tuổi, nếu muốn kết hôn cùng An Hinh Duyệt, bắt buộc phải đợi tới năm hai mươi lăm. Còn tận ba năm nữa, nhưng bên cạnh cô ấy đã bắt đầu có nhiều người ưu tú như vậy rồi.

Sở Lạc Ninh bắt đầu thấy lo sợ.

Nhưng trước giờ sợ hãi không phải phong thái của anh, cho nên anh cần dùng cách thức nhanh gọn nhất dẫn vợ tới bên cạnh mình.

Khi hai người tới nhà, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã về đông đủ. Sở Lạc Ninh liếc nhìn em trai mình bằng ánh mắt đen tối. Sở Lạc Duy nhíu mày, ánh mắt kiểu gì đây?

Sở Vi cố gắng nhịn cười, vờ như tôi đây không biết gì hết.

Bởi vì học sinh, sinh viên đã bước vào tuần thi cử, cho nên chỉ có một người nhàm chán nhất, đó là Sở Lạc Nhất. Với tư cách một sinh viên đặc biệt, cô không cần đi thi. Theo cách nói của cô, bây giờ cô là một thanh niên đợi việc.

Cho nên sau khi đi du lịch và đi học, Sở Lạc Nhất quyết định nhận lời mời của Sư Niệm, dùng tư cách bạn gái của Cố Tỉ Thành tới quân doanh tham sự đêm hội dành cho gia đình tới thăm quân nhân.

Bởi vì Cố Tỉ Thành không có thời gian tới đón cô nên Sở Lạc Nhất tự lái xe tới đó. Hay nói cách khác là vì Cố Tỉ Thành không ở quân doanh.

Sở Lạc Nhất lái xe đến cổng quân doanh. Sư Niệm đã đứng đó chờ sẵn, thấy cô tới, vội vàng mở cửa lên xe, chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, “Chị luôn cảm thấy mình đã đến gần ranh giới lắm rồi, lạnh teo mất thôi.”

“Chị sảy thai xong cơ thể không khỏe nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa chứng minh cho người gác cổng, làm thủ tục xong xuôi mới lái xe vào quân doanh.

“Không nhắc đến chuyện này thì chúng ta vẫn là bạn bè tốt đó.” Sư Niệm lườm cô một cái, “Anh đẹp trai giàu có nhà em có biết em đến đây không?”

“Không biết anh ấy chui trong cái xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào rồi, biết cái gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới một người đang đi huấn luyện mùa đông nào đó mà cảm thấy cô như đang yêu đương với chính mình vậy.

“Ha ha ha...” Sư Niệm bật cười rất to. Không cần cô chỉ dẫn, Sở Lạc Nhất tự biết đường. Bởi vì xe của Sở Húc Ninh còn đỗ dưới tòa nhà, cho nên Sở Lạc Nhất đỗ thẳng xe của mình vào vị trí đỗ xe bên dưới nhà của Cố Tỉ Thành.

Đỗ xe xong xuôi, Sở Lạc Nhất mới theo Sư Niệm lên nhà cô.

“Chị và anh Húc Ninh thế nào rồi?” Sở Lạc Nhất tháo khăn quàng cổ, nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, chắc hẳn là do Sở Húc Ninh dọn rồi.

“Thì cứ thế thôi, dù sao đến lúc đó chị cũng không chịu ly hôn đâu.” Sư Niệm tới phòng bếp rót nước cho cô, “Chiều nay dẫn em đi xem hội trường nhé. Các chị dâu rất có tâm. Chị cảm thấy còn có tâm hơn những hoạt động lớn trước kia chị tham gia nữa.”

Sở Lạc Nhất nửa nằm nửa ngồi trên sofa, nhìn Sư Niệm, “Em cảm thấy bây giờ chị hoàn toàn biến thành một bà vợ quân nhân chỉ lo nội trợ rồi, không cần công việc nữa à? Chị nhìn chị xem, cả ngày chỉ quanh quẩn chuyện nhà cửa thôi.”

“Đợi qua Tết ấm áp lên mới làm việc được chứ, chị yếu mà.” Sư Niệm dùng lại lời nói ban nãy của cô, đặt cốc nước vào tay Sở Lạc Nhất, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, bật điều hòa, “Ban ngày ở đây không đủ ấm, em có lạnh không?”

“Vẫn ổn, có chị thấy lạnh thôi.” Sở Lạc Nhất bưng cốc nước lên, đang định uống, đã thấy Sư Niệm quay đầu lại nhận cuộc gọi nội bộ của quân doanh.

“Người nhà của Cố Tỉ Thành?” Sư Niệm khựng lại, quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, không phải cô đã đón vào rồi đó sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3365: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (3)
Người ở trạm gác xác nhận rằng đó là người nhà của Cố Tỉ Thành.

Sư Niệm nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô ấy nói cô ấy có quan hệ thế nào với Cố Tỉ Thành?”

“Chị dâu, cô gái này nói cô ấy là vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành.” Cảnh vệ cảm thấy mờ mịt, vợ chưa cưới của đoàn trưởng Cố không phải vừa mới vào quân doanh rồi à? Sao lại có thêm một người nữa rồi.”

Sư Niệm: “...”

“Cố Tỉ Thành còn có vợ chưa cưới khác ngoài em à? Anh ta bắt cá hai tay hả?” Sư Niệm bật cười.

Sắc mặt của Sở Lạc Nhất cũng thay đổi. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô nói, “Em biết là ai rồi, con gái của sư phụ em, chính là thanh mai trúc mã của anh đẹp trai nhà em đó.”

“Sư phụ em còn có cả con gái à?” Sư Niệm kinh ngạc, “Con gái của sư phụ em là thanh mai trúc mã của Cố Tỉ Thành, quan hệ kiểu gì thế này?”

Sở Lạc Nhất chỉ chỉ vào điện thoại trong tay cô, ra hiệu cho cô nói chuyện điện thoại xong trước đã.

Sư Niệm vòng vo cho qua chuyện, sau đó nói với anh lính gác cổng, “Chuyện này tôi không biết. Đoàn trưởng Cố cũng không nói gì với tôi. Anh xác nhận lại với Lữ đoàn trưởng của các anh nhé, tôi cũng không tiện đưa người vào.”

“Vâng thưa chị dâu.” Lính gác đáp lời, cúp điện thoại rồi nhìn về phía Lục Tư Thần đang mất kiên nhẫn đứng ở cửa, “Bây giờ tôi liên lạc lại với Đoàn trưởng của chúng tôi. Chị dâu nói Đoàn trưởng Cố không nhắc đến chuyện này với chị ấy, cũng không tiện đưa cô vào đó. Bây giờ Đoàn trưởng Cố không có ở đây, tôi xin chỉ thị từ Lữ đoàn trưởng đã.”

“Tôi là vợ chưa cưới của Đoàn trưởng nhà các anh, còn lừa nhau làm gì?” Lục Tư Thần nói với vẻ không vui, “Tôi tự gọi điện thoại cho Cố Tỉ Thành.”

“Đoàn trưởng Cố đi tập huấn mùa đông rồi, tạm thời không liên lạc được đâu.” Lính gác nghiêm túc nói. Thực ra trong lòng anh đang nghĩ, ban nãy đã có một cô vợ chưa cưới được họ công nhận, được chính miệng Đoàn trưởng Cố của họ thừa nhận đã bước chân vào quân doanh rồi.

Nhưng câu này, đồng chí gác cổng không dám nói ra.

Lục Tư Thần càng lúc càng không vui, “Vậy anh gọi điện thoại cho Lữ đoàn trưởng của các anh đi, anh ấy biết tôi.”

Mà lúc này, tại khu nhà của thân nhân, Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm gác điện thoại. Cô chống một tay lên ghế sofa, “Được đó nha, quyền hành cấp hoàng hậu luôn kìa.”

Sư Niệm trợn mắt liếc cô một cái, sau đó bắt đầu hỏi, “Em nói xem chuyện cái cô vợ chưa cưới kia là thế nào?”

Sở Lạc Nhất cũng không nghĩ rằng Lục Tư Thần sẽ đến đây. Xét thấy giữa họ còn có một người thân. Người đời vẫn có câu một ngày là thầy cả đời là cha, theo lý mà nói, cô cũng thể gọi Đàm Thần Tiêu một tiếng mẹ, vậy thì Lục Tư Thần này sẽ là chị cô.

Vấn đề quan trọng xuất hiện rồi đây, hai người có chung một anh chồng chưa cưới.

Chính là anh đẹp trai cao ráo nhà giàu kia đó.

Tuy rằng sư phụ thương cô hơn cả con gái ruột của mình, nhưng Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này không thể tính như vậy được, ví dụ như con gái ruột của người ta. Nếu đến lúc sau cùng, chắc chắn Đàm Thần Tiêu vẫn thương con gái mình hơn.

Cho nên sau khi Sở Lạc Nhất kể chuyện này cho Sư Niệm, Sư Niệm nheo mắt nhìn cô, “Cũng có nghĩa là, cái cô kia là thanh mai trúc mã của Cố Tỉ Thành, nhưng sư phụ của em và ba của cô ta chưa hề kết hôn, thậm chí còn giữ thái độ thù địch?”

“Em cảm thấy thái độ của sư phụ em là thù địch, nhưng cô ta tên Lục Tư Thần cơ mà. Em thấy ba của cô ta thật ra cũng thích sư phụ của em lắm.” Sở Lạc Nhất vừa uống nước vừa nói.

“Được rồi, vậy hiện tại phải làm sao? Người ta tìm tới tận nơi rồi?” Sư Niệm vừa dứt lời, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô bỗng reo lên. Cô nhìn thấy hai chữ “ông xã” hiện lên màn hình mà nhún vai với Sở Lạc Nhất, “Nhìn xem, người này cũng không biết nè.”

Sư Niệm nhận cuộc gọi, người bên kia đã nói luôn, “Bánh Bao Đậu đến rồi, sao em không đi đón con bé?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3366: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (4)
“Bánh Bao Đậu em đón vào quân doanh rồi. Người kia là một cô vợ chưa cưới khác của anh em nhà anh, em có quen đâu mà đón?” Sư Niệm phản bác luôn.

Sở Húc Ninh khựng lại, bỏ cây bút trong tay xuống. Ban nãy người gác cổng gọi điện thoại tới báo vợ chưa cưới của Đoàn trưởng Cố tới quân doanh, trong tiềm thức anh nghĩ rằng đó là Sở Lạc Nhất, cho nên không nghĩ ngợi gì đã nói biết rồi.

Nhưng bây giờ nghe Sư Niệm nói vậy, anh cũng hiểu được tình hình, “Lục Tư Thần hả?”

“Anh còn biết người đó nữa cơ à? Xem ra chuyện vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành các anh đều biết hết hả?” Sư Niệm nghe Sở Húc Ninh gọi tên cô ta ra, có vẻ như chuyện này thật sự khó nói rồi đây.

“Lúc trước từng nghe Cố Tỉ Thành nhắc đến, không tính là vợ chưa cưới, chỉ có thể coi là lớn lên cùng nhau thôi.” Sở Húc Ninh giải thích, “Em đưa chìa khóa xuống, anh bảo người đi đón cô ta.”

“Dựa vào cái gì mà để cô ta sống ở nhà Cố Tỉ Thành chứ. Vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Cố Tỉ Thành còn sờ sờ ở đây này!” Sư Niệm nói với vẻ không vui, “Được rồi, được rồi, chuyện này anh đừng để tâm nữa, em đi xử lý.” Sư Niệm nói rồi dứt khoát cúp máy luôn.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Chị ỷ mình đã kết hôn, anh ấy không thể làm gì được chị nên biến thành người ngang ngược đó hả?” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng, “Còn dám nói chuyện với anh Húc Ninh như thế, chị giỏi thật!”

Sư Niệm đưa tay bóp cổ cô, “Con bé không có lương tâm này, chị đây làm thế là vì ai hả?”

Sở Lạc Nhất tiện đà ngả thẳng xuống sofa, bật cười ha ha, “Chị định làm thế nào?”

“Đưa cô ta tới phòng tiếp khách thôi, ở ngoài cổng có một phòng tiếp khách còn gì? Dù sao chị cũng không quen cô ta, Đoàn trưởng Cố cũng không nói với chị, tại sao chị không thể nhét cô ta vào phòng tiếp khách?”

Sở Lạc Nhất giơ ngón tay cái lên với cô chị mình, “Chị đỉnh quá.”

Nhưng Sở Lạc Nhất lại không thể đi được, bởi vì Lục Tư Thần biết cô. Dù sao hai người đã từng đối mặt mà nói những lời cay nghiệt về nhau.

Sư Niệm mặc quần áo rồi mới thong thả xuống lầu, lái xe ra cổng, cô lạnh lắm.

Sở Lạc Nhất ra khỏi cửa, đi thẳng tới khu vực hành chính. Sở Húc Ninh vẫn còn đang bận chuyện tổng kết cuối năm. Cố Tỉ Thành và Tần Thiếu Bạch đều đi tập huấn mùa đông cả rồi. Mấy Đoàn trưởng và Doanh trưởng khác cũng kéo quân của mình đi huấn luyện lần cuối cùng trong năm, báo cáo tổng kết cuối năm dồn hết lên đầu Lữ đoàn trưởng mới nhậm chức.

“Báo cáo!”

“Vào đi!” Sở Húc Ninh hô lên đáp lời, cảm thấy không đúng lắm mới ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy người bước vào là Sở Lạc Nhất. Anh bỏ văn kiện trong tay xuống, mỉm cười với cô, “Gọi anh có chuyện gì vậy.”

Sở Lạc nhất bước vào nhìn Sở Húc Ninh đứng dậy rót nước cho cô, “Hai vợ chồng nhà anh bị gì vậy hả, coi em là cái thùng nước đấy à.”

Sở Húc Ninh rót nước rồi đặt cốc nước trước mặt cô, “Đây là phép lịch sự tối thiểu.”

Sở Lạc Nhất làm mặt xấu với Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh ngồi xuống trước mặt cô, “Em đến đây lão Cố không biết à?”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng cô vợ chưa cưới kia của anh ấy có biết hay không, em không biết được.” Khi nhắc tới ba chữ vợ chưa cưới, Sở Lạc Nhất khẽ cắn môi.

“Đừng nghĩ nhiều quá, lão Cố không để tâm tới cô gái kia đâu.” Sở Húc Ninh khẽ cười, “Có lẽ họ sẽ về trước đêm Tết Dương Lịch. Bao giờ em về thành phố A?”

“Đuổi em đó hả?”

“Nói linh tinh gì đấy?” Sở Húc Ninh cười cười mắng cô một tiếng rồi mới nói tiếp, “Anh đang nghĩ cuối năm này là đợt anh bận nhất, khi nào em về thì đưa Niệm Niệm về giúp anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3367: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (5)
“Bánh Bao Đậu em đón vào quân doanh rồi. Người kia là một cô vợ chưa cưới khác của anh em nhà anh, em có quen đâu mà đón?” Sư Niệm phản bác luôn.

Sở Húc Ninh khựng lại, bỏ cây bút trong tay xuống. Ban nãy người gác cổng gọi điện thoại tới báo vợ chưa cưới của Đoàn trưởng Cố tới quân doanh, trong tiềm thức anh nghĩ rằng đó là Sở Lạc Nhất, cho nên không nghĩ ngợi gì đã nói biết rồi.

Nhưng bây giờ nghe Sư Niệm nói vậy, anh cũng hiểu được tình hình, “Lục Tư Thần hả?”

“Anh còn biết người đó nữa cơ à? Xem ra chuyện vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành các anh đều biết hết hả?” Sư Niệm nghe Sở Húc Ninh gọi tên cô ta ra, có vẻ như chuyện này thật sự khó nói rồi đây.

“Lúc trước từng nghe Cố Tỉ Thành nhắc đến, không tính là vợ chưa cưới, chỉ có thể coi là lớn lên cùng nhau thôi.” Sở Húc Ninh giải thích, “Em đưa chìa khóa xuống, anh bảo người đi đón cô ta.”

“Dựa vào cái gì mà để cô ta sống ở nhà Cố Tỉ Thành chứ. Vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Cố Tỉ Thành còn sờ sờ ở đây này!” Sư Niệm nói với vẻ không vui, “Được rồi, được rồi, chuyện này anh đừng để tâm nữa, em đi xử lý.” Sư Niệm nói rồi dứt khoát cúp máy luôn.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Chị ỷ mình đã kết hôn, anh ấy không thể làm gì được chị nên biến thành người ngang ngược đó hả?” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng, “Còn dám nói chuyện với anh Húc Ninh như thế, chị giỏi thật!”

Sư Niệm đưa tay bóp cổ cô, “Con bé không có lương tâm này, chị đây làm thế là vì ai hả?”

Sở Lạc Nhất tiện đà ngả thẳng xuống sofa, bật cười ha ha, “Chị định làm thế nào?”

“Đưa cô ta tới phòng tiếp khách thôi, ở ngoài cổng có một phòng tiếp khách còn gì? Dù sao chị cũng không quen cô ta, Đoàn trưởng Cố cũng không nói với chị, tại sao chị không thể nhét cô ta vào phòng tiếp khách?”

Sở Lạc Nhất giơ ngón tay cái lên với cô chị mình, “Chị đỉnh quá.”

Nhưng Sở Lạc Nhất lại không thể đi được, bởi vì Lục Tư Thần biết cô. Dù sao hai người đã từng đối mặt mà nói những lời cay nghiệt về nhau.

Sư Niệm mặc quần áo rồi mới thong thả xuống lầu, lái xe ra cổng, cô lạnh lắm.

Sở Lạc Nhất ra khỏi cửa, đi thẳng tới khu vực hành chính. Sở Húc Ninh vẫn còn đang bận chuyện tổng kết cuối năm. Cố Tỉ Thành và Tần Thiếu Bạch đều đi tập huấn mùa đông cả rồi. Mấy Đoàn trưởng và Doanh trưởng khác cũng kéo quân của mình đi huấn luyện lần cuối cùng trong năm, báo cáo tổng kết cuối năm dồn hết lên đầu Lữ đoàn trưởng mới nhậm chức.

“Báo cáo!”

“Vào đi!” Sở Húc Ninh hô lên đáp lời, cảm thấy không đúng lắm mới ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy người bước vào là Sở Lạc Nhất. Anh bỏ văn kiện trong tay xuống, mỉm cười với cô, “Gọi anh có chuyện gì vậy.”

Sở Lạc nhất bước vào nhìn Sở Húc Ninh đứng dậy rót nước cho cô, “Hai vợ chồng nhà anh bị gì vậy hả, coi em là cái thùng nước đấy à.”

Sở Húc Ninh rót nước rồi đặt cốc nước trước mặt cô, “Đây là phép lịch sự tối thiểu.”

Sở Lạc Nhất làm mặt xấu với Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh ngồi xuống trước mặt cô, “Em đến đây lão Cố không biết à?”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng cô vợ chưa cưới kia của anh ấy có biết hay không, em không biết được.” Khi nhắc tới ba chữ vợ chưa cưới, Sở Lạc Nhất khẽ cắn môi.

“Đừng nghĩ nhiều quá, lão Cố không để tâm tới cô gái kia đâu.” Sở Húc Ninh khẽ cười, “Có lẽ họ sẽ về trước đêm Tết Dương Lịch. Bao giờ em về thành phố A?”

“Đuổi em đó hả?”

“Nói linh tinh gì đấy?” Sở Húc Ninh cười cười mắng cô một tiếng rồi mới nói tiếp, “Anh đang nghĩ cuối năm này là đợt anh bận nhất, khi nào em về thì đưa Niệm Niệm về giúp anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3368: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (6)
“Chuyện này thì tôi càng không biết. Lữ đoàn trưởng của chúng tôi mấy ngày nay không về nhà rồi. Ban nãy anh ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại báo tôi qua xem tình hình của cô ở bên này thôi, không nói năng gì thêm đã cúp máy rồi.” Sư Niệm nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, dù sao lúc này cũng không có ai nghe thấy.

Lục Tư Thần quay đầu nhìn về phía phòng tiếp đón khách, nghĩ rằng dù sao nhà cô ta cũng ở thành phố B, lái xe tới đây cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ, chi bằng về nhà mà ở, cho nên sắc mặt cô ta lúc này có vẻ chán ghét, “Thôi khỏi, mấy hôm nữa tôi lại tới.” Lục Tư Thần nói rồi, ôm một bụng ấm ách quay người đi mất.

Sư Niệm nhìn Lục Tư Thần bỏ đi, chậc chậc vài tiếng, sau đó quay người về.

“Anh cúp điện thoại của em?”

Sư Niệm vừa quay đầu đã nghe thấy giọng nói không nóng không lạnh của Sở Húc Ninh.

Sư Niệm: “...”

Ban ngày ban mặt đừng có làm chuyện gì xấu, rất dễ bị người ta bắt được.

Sư Niệm đưa tay gãi gãi cổ, ngẩng đầu nhìn lên trời, “Ôi, Lữ đoàn trưởng xong việc rồi đấy à?”

Đồng chí Lữ đoàn trưởng giả lả cười mà như không nhìn vợ mình, sau đó đi về phía trạm gác.

Sư Niệm khẽ khựng lại, nhanh chóng chui vào xe, quay đầu xe. Chiếc xe để lại một làn khói rồi lao vút đi, so với tốc độ như con rùa bò lúc cô đến đây thì đúng là một trời một vực.

Sở Húc Ninh nhìn cô lái xe chạy mất dạng không khỏi bật cười.

Lính gác ở trạm hết hồn hết vía. Chỉ khi nào nhìn thấy vợ Diêm Vương lạnh lùng của họ mới cười dịu dàng như mùa xuân thôi.

“Lát nữa sẽ có người thân của các quân nhân đến, tôi sẽ báo người đón họ. Các cậu chú ý mời họ vào phòng nghỉ trước, tìm ai đó mua ít đồ ăn vặt về đây, sau đấy tới chỗ hậu cần thanh toán.”

“Rõ...”

Sở Húc Ninh dặn dò xong, nhìn xung quanh, xác nhận không có gì bất thường mới quay người rời đi.

“Lữ đoàn trưởng Sở dễ tính vậy hả?” Tân binh mới đến một năm nhìn Sở Húc Ninh rời đi mà hỏi với vẻ kinh ngạc. Chút chuyện vặt vãnh này cũng cần đích thân Lữ đoàn trưởng tới đây dặn dò à?

Chiến hữu đứng bên cạnh xì một tiếng, “Cậu tưởng Lữ đoàn trưởng tới đây để dặn dò chuyện này à? Anh ấy biết chị dâu ở bên này nên mới lượn qua thôi.”

Tân binh: “...”

Nhưng chị dâu xinh đẹp như thế, cũng chẳng trách Lữ đoàn trưởng lại nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Trái tim Sư Niệm đập thình thịch. Cô về đến khu nhà dành cho thân nhân, nhìn thấy Sở Lạc Nhất đang đứng trước cửa, “Sao em lại ra ngoài?”

“Đi tìm anh Húc Ninh đó, không có chìa khóa, chị mau lên, em sắp chết cóng rồi.” Sở Lạc Nhất nói, nhường đường cho Sư Niệm mở cửa.

“Lát nữa chị đưa chìa khóa cho em.” Sư Niệm vừa nói vừa mở cửa nhà.

“Có phải nhà em đâu, chị đừng nói lung tung.” Sở Lạc Nhất theo sau cô, nhảy vào nhà, “Cái cô kia sao rồi?”

“Đi mất rồi, chị bảo để cô ta đến phòng tiếp đón khách, người ta chê đó em.” Sư Niệm tươi cười nói, “Thiên kim tiểu thư mà, hết cách rồi, cũng đâu phải lỗi của chị, đúng không cưng.”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Em cảm thấy sau khi kết hôn với anh Húc Ninh, chị chẳng buồn che giấu gì nữa, xấu xa đến mức sủi bọt lên rồi này.” Sở Lạc Nhất đè lên vai cô, “Trưa nay mình ăn gì?”

“Ăn ở nhà ăn thôi. Đợt này anh ấy bận, không có thời gian nấu cơm cho chị. Em muốn ăn đồ chị nấu không? Mấy hôm nay chị học hành được phết đấy nhé.” Sư Niệm kích động nói, “Gần đây anh Húc Ninh cứ không để chị sờ tay vào nước, vòi nước trong nhà bếp bị anh ấy đánh dấu rồi, tủ lạnh cũng thế, chị không thể nào thể hiện được tay nghề của mình được.”

“Lặng lẽ bị nhét một đống thức ăn cho chó, em đợi anh đẹp trai nhà em quay về, em sẽ làm chị trướng bụng mới thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, nằm xuống ghế sofa, “Lục Tư Thần sao lại chạy tới đây tìm Cố Tỉ Thành nhỉ?”

“Chắc sắp sửa ra tay rồi đấy.” Sư Niệm nghiêm túc nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3369: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (7)
Sở Lạc Nhất lườm Sư Niệm một cái. Cố Tỉ Thành không biết chuyện Sư Niệm tới đây, cũng chắc chắn không biết chuyện Lục Tư Thần tới tìm anh, vậy cô có cần đi gặp Lục Tư Thần kia không nhỉ?

Buổi chiều, trước khi các chị dâu đến, Sư Niệm thân thể không tốt bị vợ của Đoàn trưởng đoàn Một giữ ở trong nhà. Sở Lạc Nhất bị lôi đầu đi đón thân nhân các chiến sĩ.

Theo lời của chị dâu lớn, tương lai em sẽ là thân nhân tòng quân của Đoàn trưởng Cố, đằng nào cũng là thành viên của khu nhà hậu phương, tập làm quen trước một chút cũng rất tốt.

Cho nên, Sở Lạc Nhất quấn hết lớp này tới lớp khác cùng với một cô vợ quân nhân trẻ trung khỏe mạnh khác đứng ở cổng chờ các chị dâu tới. Có một số người dẫn theo con cái, mang theo đồ đạc. Sở Lạc Nhất còn phụ trách tới ga tàu hỏa đón người.

Các sĩ quan độc thân có nhà theo diện trợ cấp tạm thời nhường nhà. Những ai không dẫn theo người thân thì hai gia đình ở chung một căn. Những ai dẫn theo người thân thì một gia đình ở một căn.

Còn lại một số ít chắc phải ở lại phòng tiếp khách.

Như Sở Lạc Nhất được biết, căn nhà của Cố Tỉ Thành cũng được báo với bên hậu cần nhường cho người ta trước khi anh đi. Dù sao anh cũng nghĩ rằng Tết Dương Lịch mới về với Sở Lạc Nhất, không ngờ tự Sở Lạc Nhất đã mò đến.

Các chị em tới đã khiến quân doanh đông vui và nhộn nhịp hơn rất nhiều, nhưng phần đông các ông chồng của họ còn đang ở bên ngoài tập huấn mùa đông chưa quay về cho nên cho dù họ đã đến cũng chưa gặp được.

Sở Lạc Nhất nhìn những người vợ quân nhân trẻ trung và cả những đứa trẻ mới vài tuổi kia, lại nghĩ tới chị dâu ở sân bay hôm đó. Thực ra, họ mới là những người thiệt thòi nhất, cả năm gặp chồng được có mấy lần, lại còn phải làm việc, phải chăm sóc người già và trẻ nhỏ trong gia đình.

Sở Lạc Nhất đón người vợ quân nhân cuối cùng, chắc chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, nói chuyện rất hào sảng, dẫn theo một bé gái chừng sáu, bảy tuổi.

Chị dâu kia là người vùng Đông Bắc, mang theo không ít đặc sản địa phương, chất đầy cốp xe. Chị ấy nói muốn đem cho các chị dâu khác. Các chị dâu cũng thường liên lạc riêng với nhau, quan hệ rất tốt, không khác gì các chị em cùng sống trong quân doanh.

Cô bé kia ngồi lên xe rồi hứng khởi nhìn chỗ này sờ chỗ kia.

“Con bé ngốc này, đừng có sờ mó lung tung trên xe của cô.” Chị dâu kéo đứa bé ngồi ngay ngắn lại, lớn tiếng trách móc.

“Không sao đâu chị, cũng không có gì đáng giá lắm.” Sở Lạc Nhất cười cười, nhìn chị dâu qua gương chiếu hậu, “Chị dâu là...”

“Chồng chị tên Châu Quý, là Liên trưởng của Liên hai, đoàn hai, doanh ba.” Chị dâu cười cười nói.

“Vậy chắc là chị dâu đủ tư cách theo chồng tòng quân chứ?”

“Theo cái gì mà theo, con chị phải đi học, trong nhà còn ông bà nội nó không ai chăm sóc, nhà còn mấy mẫu đất nữa cơ, không theo chồng được đâu.”

Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, thực ra đối với cô mà nói, những thứ này khá xa vời, bởi vì từ nhỏ cô đã tiếp xúc với những người bạn có tiền tài, thậm chí họ còn không biết trồng trọt là gì.

Cho nên nhiều lúc, không thể nào đồng cảm được, cô không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Trông em dâu không lớn lắm nhỉ, lúc trước cũng chưa từng thấy, năm nay mới theo quân à?”

“Không ạ, em chưa kết hôn. Bạn trai em là Cố Tỉ Thành của đoàn ba, doanh ba.”

“Đoàn trưởng Cố à.”

“Chú Cố đẹp trai lắm.” Cô bé con nói rất vang, “Nhưng tại sao cô lại cướp mất chú Cố của cháu?”

Sở Lạc Nhất bật cười, riêng ngày hôm nay thôi cô đã gặp hẳn hai tình địch rồi đấy.

“Đợi cháu lớn lên, cô sẽ trả chú Cố lại cho cháu, được không nào?” Sở Lạc Nhất trêu cô bé. Chỉ có thể nói rằng, cái thế giới coi trọng sắc đẹp này đúng là hết thuốc chữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3370: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (8)
Những chị dâu đến quân doanh trong hôm nay đã được đón hết. Khi Sở Lạc Nhất quay về, cô mệt tới nỗi nằm thẳng cẳng lên sofa, không muốn động đậy nữa.

Sư Niệm đang đánh răng, bước ra ngoài đã thấy Sở Lạc Nhất đang giả chết, “Ban ngày chị quên nói chuyện này với em, anh đẹp trai nhà em rất vĩ đại, đã nhường nhà cho người ta rồi.”

Sở Lạc Nhất bò dậy, trừng mắt nhìn chị một cái.

Sư Niệm tươi cười quay lại tiếp tục đánh răng. Sở Lạc Nhất đứng dậy phi tới, vươn tay ôm vai Sư Niệm, “Hôm nay nói chuyện với bao nhiêu chị dâu liền. Em cảm thấy ngày mai em không nói ra tiếng được nữa.”

“Thật ra nghĩ lại, hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta khác họ. Có lúc, chị cũng cảm thấy trò chuyện với họ rất khó, điểm chung duy nhất tất cả đều là vợ của quân nhân.” Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Họ kiêng kỵ chúng ta, còn chúng ta, cũng sợ họ sẽ nghĩ chúng ta khó sống chung hay có bệnh công chúa.”

“Thật ra em có bệnh công chúa thật mà, ba em chiều quen rồi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, “Dù sao em cũng là công chúa mà.”

Sư Niệm cười cười mắng một câu, lấy cho cô một bộ bàn chải mới, “Nghỉ ngơi đi, các chị dâu đến vào buổi tối đã có các chiến sĩ đi đón rồi.”

Sở Lạc Nhất ừm một tiếng, Sư Niệm đi tới cửa, quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Bánh Bao Đậu, em có biết cứ mãi nhốt mình trong cảm xúc tiêu cực, cứ mãi nhìn vào những chuyện không tốt sẽ có tâm lý phóng đại nó lên rất nhiều không?”

“Hả?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ cong môi, “Em đang sợ.” Sư Niệm nói rồi quay người đi ra ngoài. Hôm nay Sở Húc Ninh vẫn không về, cho nên Sư Niệm không thu dọn phòng dành cho khách nữa. Cô có thể ngủ chung với Sở Lạc Nhất, thuận tiện để nói về chủ đề nào đó.

Sau khi Sư Niệm đi ra ngoài, Sở Lạc Nhất mới bắt đầu nghiêm túc đánh răng, nhưng đầu óc cô không hề nghĩ về chuyện đánh răng.

Cô bị Sư Niệm nói trúng tim đen, thực ra từ hôm nhìn thấy người chị dâu kia ở sân bay, cô đã bắt đầu sợ rồi.

Cô khác Sư Niệm, tình cảm Sư Niệm dành cho Sở Húc Ninh là thứ tình cảm biến thái kiên trì mười mấy năm không đổi. Nói thật ra, tình cảm của cô dành cho anh đẹp trai nhà cô chưa sâu đậm tới mức ấy được.

Cho nên, khi nhìn thấy những chị dâu ấy, nhìn thấy những đứa trẻ kia, trong lòng cô không thấy cảm động, là bởi vì cô không thể.

Bà ngoại cô từng vì thân phận vợ của một quân nhân mà từ bỏ ông ngoại.

Sở Lạc Nhất rửa mặt qua loa, sau đó chui vào chăn.

Sư Niệm vươn tay tắt đèn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Bóng tối có thể giấu hết tất cả mọi thứ, nhưng không giấu được tâm trạng của một con người.

“Không có Cố Tỉ Thành em có chết được không?”

“Không thể nào!”

“Nhưng không có Sở Húc Ninh, chị sẽ chết!”

Cuộc hội thoại ba câu kết thúc, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

Chỉ có tiếng thở của hai người vang lên.

“Sau này một mình nuôi con, một mình chăm sóc gia đình, chị có hối hận không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị yêu anh ấy.”

Cuộc hội thoại bốn câu kết thúc, căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng.

Đột nhiên, Sở Lạc Nhất ngồi dậy, đưa tay bật ngọn đèn nhỏ trên bàn.

Sư Niệm không ngồi dậy, chỉ nghiêng người nhìn cô.

“Em cảm thấy em sắp phát điên rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói, “Hôm đó em nhìn thấy đứa trẻ đó ôm Cố Tỉ Thành gọi anh ấy là ba, nhìn thấy con bé bị mẹ nó bế đi còn vừa khóc vừa gọi ba. Em cảm thấy em hiểu được quyết định của bà ngoại em. Hôm nay nhìn thấy nhiều chị dâu như vậy, có người trong số họ dẫn theo con cái, có người chỉ đi một mình, cả một năm trời, có lẽ chỉ gặp chồng của họ được một lần này, tình yêu thực sự sẽ không bị mài mòn hết sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3371: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (9)
Những chị dâu đến quân doanh trong hôm nay đã được đón hết. Khi Sở Lạc Nhất quay về, cô mệt tới nỗi nằm thẳng cẳng lên sofa, không muốn động đậy nữa.

Sư Niệm đang đánh răng, bước ra ngoài đã thấy Sở Lạc Nhất đang giả chết, “Ban ngày chị quên nói chuyện này với em, anh đẹp trai nhà em rất vĩ đại, đã nhường nhà cho người ta rồi.”

Sở Lạc Nhất bò dậy, trừng mắt nhìn chị một cái.

Sư Niệm tươi cười quay lại tiếp tục đánh răng. Sở Lạc Nhất đứng dậy phi tới, vươn tay ôm vai Sư Niệm, “Hôm nay nói chuyện với bao nhiêu chị dâu liền. Em cảm thấy ngày mai em không nói ra tiếng được nữa.”

“Thật ra nghĩ lại, hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta khác họ. Có lúc, chị cũng cảm thấy trò chuyện với họ rất khó, điểm chung duy nhất tất cả đều là vợ của quân nhân.” Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Họ kiêng kỵ chúng ta, còn chúng ta, cũng sợ họ sẽ nghĩ chúng ta khó sống chung hay có bệnh công chúa.”

“Thật ra em có bệnh công chúa thật mà, ba em chiều quen rồi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, “Dù sao em cũng là công chúa mà.”

Sư Niệm cười cười mắng một câu, lấy cho cô một bộ bàn chải mới, “Nghỉ ngơi đi, các chị dâu đến vào buổi tối đã có các chiến sĩ đi đón rồi.”

Sở Lạc Nhất ừm một tiếng, Sư Niệm đi tới cửa, quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Bánh Bao Đậu, em có biết cứ mãi nhốt mình trong cảm xúc tiêu cực, cứ mãi nhìn vào những chuyện không tốt sẽ có tâm lý phóng đại nó lên rất nhiều không?”

“Hả?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ cong môi, “Em đang sợ.” Sư Niệm nói rồi quay người đi ra ngoài. Hôm nay Sở Húc Ninh vẫn không về, cho nên Sư Niệm không thu dọn phòng dành cho khách nữa. Cô có thể ngủ chung với Sở Lạc Nhất, thuận tiện để nói về chủ đề nào đó.

Sau khi Sư Niệm đi ra ngoài, Sở Lạc Nhất mới bắt đầu nghiêm túc đánh răng, nhưng đầu óc cô không hề nghĩ về chuyện đánh răng.

Cô bị Sư Niệm nói trúng tim đen, thực ra từ hôm nhìn thấy người chị dâu kia ở sân bay, cô đã bắt đầu sợ rồi.

Cô khác Sư Niệm, tình cảm Sư Niệm dành cho Sở Húc Ninh là thứ tình cảm biến thái kiên trì mười mấy năm không đổi. Nói thật ra, tình cảm của cô dành cho anh đẹp trai nhà cô chưa sâu đậm tới mức ấy được.

Cho nên, khi nhìn thấy những chị dâu ấy, nhìn thấy những đứa trẻ kia, trong lòng cô không thấy cảm động, là bởi vì cô không thể.

Bà ngoại cô từng vì thân phận vợ của một quân nhân mà từ bỏ ông ngoại.

Sở Lạc Nhất rửa mặt qua loa, sau đó chui vào chăn.

Sư Niệm vươn tay tắt đèn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Bóng tối có thể giấu hết tất cả mọi thứ, nhưng không giấu được tâm trạng của một con người.

“Không có Cố Tỉ Thành em có chết được không?”

“Không thể nào!”

“Nhưng không có Sở Húc Ninh, chị sẽ chết!”

Cuộc hội thoại ba câu kết thúc, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

Chỉ có tiếng thở của hai người vang lên.

“Sau này một mình nuôi con, một mình chăm sóc gia đình, chị có hối hận không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị yêu anh ấy.”

Cuộc hội thoại bốn câu kết thúc, căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng.

Đột nhiên, Sở Lạc Nhất ngồi dậy, đưa tay bật ngọn đèn nhỏ trên bàn.

Sư Niệm không ngồi dậy, chỉ nghiêng người nhìn cô.

“Em cảm thấy em sắp phát điên rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói, “Hôm đó em nhìn thấy đứa trẻ đó ôm Cố Tỉ Thành gọi anh ấy là ba, nhìn thấy con bé bị mẹ nó bế đi còn vừa khóc vừa gọi ba. Em cảm thấy em hiểu được quyết định của bà ngoại em. Hôm nay nhìn thấy nhiều chị dâu như vậy, có người trong số họ dẫn theo con cái, có người chỉ đi một mình, cả một năm trời, có lẽ chỉ gặp chồng của họ được một lần này, tình yêu thực sự sẽ không bị mài mòn hết sao?”
 
Top