Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3372: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (10)
Hai người họ không ai nói gì. Sư Niệm dùng mười bảy năm để củng cố và gia tăng tình yêu của cô, bề sâu ấy không phải thứ người khác có thể làm được, cho nên Sư Niệm trước giờ chưa từng sợ thời gian. Cô chỉ sợ người cô yêu không yêu cô.

Tuy rằng Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành yêu đương qua mạng nhiều năm như thế, nhưng ai có thể coi tình yêu qua mạng như một tình yêu hoàn chỉnh chứ? Tình cảm thực sự được hâm nóng từ sau khi họ gặp mặt nhau, mà đó cũng chỉ mới có bốn tháng thôi.

Bốn tháng với mười bảy năm, làm sao mà giống nhau được?

Sở Lạc Nhất ngồi trong phòng khách cả một đêm không ngủ, khi bình minh gõ cửa mới từ từ nhắm mắt lại.

Cho nên khi Sở Húc Ninh huấn luyện buổi sáng xong xuôi, mang đồ ăn sáng về cho họ, anh thấy Sở Lạc Nhất cuộn người ngủ trên sofa.

Sở Húc Ninh nhìn thấy Sư Niệm bước từ phòng ngủ ra. Anh chỉ chỉ vào sofa hỏi, “Chuyện gì thế này?”

Sư Niệm nhún vai tỏ vẻ bất lực. Sau khi Sở Húc Ninh đặt bữa sáng xuống bàn, cô kéo anh vào phòng ngủ, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.

Sau khi nghe xong, hai đầu lông mày của Sở Húc Ninh nhíu chặt lại. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì Sư Niệm chưa từng có cảm giác đó, mà anh cũng không thể quan tâm tới người phụ nữ nào khác.

“Cho nên, Cố Tỉ Thành sắp quay về rồi, hơn nữa còn có cả vợ chưa cưới gì gì đó của anh ấy nữa. Đợi anh ấy về rồi, tốt nhất anh nên làm công tác tư tưởng trước cho anh ấy.” Sư Niệm kéo cánh tay anh mà nói.

“Anh còn phải quản lý cả chuyện tình cảm của hai người họ hả? Anh có rảnh đến thế không?” Sở Húc Ninh nhíu mày nói, “Đi được tiếp thì đi, không đi được tiếp thì chia tay.”

“Đúng rồi, dù sao anh cũng định chia tay cơ mà.” Sư Niệm hất tay anh ra, lên tiếng phản bác.

Sở Húc Ninh: “...”

Sư Niệm dạo này học được cách găm dao vào tim người khác rồi, hơn nữa cứ hở ra là nói một câu đâm vào tim anh.

Hơn nữa, sức lực không nhỏ đâu, đâm cho tim anh đầm đìa máu me.

“Không giống nhau.” Sở Húc Ninh không còn vẻ thiếu kiễn nhẫn như ban nãy nữa. Anh đổi sang một kiểu bất đắc dĩ khác.

“Thì không giống nhau, Bánh Bao Đậu định đá người ta, còn em là người bị đá.” Sư Niệm cười chua chát, “Được rồi, được rồi, ra ăn sáng đi.” Sư Niệm nói, dường như cô bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy anh ra, đi thẳng ra ngoài.

Sở Húc Ninh đứng nguyên tại chỗ rất lâu cũng không hề nhúc nhích.

Anh không biết có phải vì Sư Niệm là diễn viên hay không, anh luôn cảm thấy mỗi một biểu cảm của cô đều khiến người ta cảm thấy đau đớn.

Sư Niệm vừa ra ngoài đã cẩn thận thở hắt ra một hơi. Không biết có phải bản thân đã qua cơn ấm ức rồi hay không mà bây giờ nhìn thấy Sở Húc Ninh bị châm chích, cô cảm thấy vui sướng không tả nổi.

Ai bảo anh làm tổn thương người ta trước.

Sở Lạc Nhất ngủ tới trưa mới tỉnh lại, Sư Niệm không ở nhà, chỉ viết một tờ giấy nhắn rằng cô đến hội trường chuẩn bị tiết mục.

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Sau khi tỉnh dậy, cô vươn vai một cái thật sảng khoái, xỏ đôi dép lê mà Sư Niệm đã lấy ra giúp cô, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đau buồn ủ rũ mãi không phải phong cách của cô.

Trong khu nhà thân nhân nhiều người hơn, trẻ con đùa giỡn cũng nhiều hơn. Sở Lạc Nhất nhoài người trên cửa sổ nhìn các chị dâu ở bên ngoài nói nói cười cười, dường như cũng không phải không hạnh phúc.

Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, định thay quần áo để xuống tầng.

Nhưng khi Sở Lạc Nhất đang định đi xuống, đường dây điện thoại nội bộ lại vang lên. Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi. Thấy điện thoại cứ kêu mãi, cô đành phải nhận cuộc gọi, “Chuyện đó...”

“Chị dâu, hôm nay cô Lục kia nói đến tìm chị, chị có thể ra ngoài một chuyến không?”

Không đợi Sở Lạc Nhất lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói.

Cô Lục?

Lục Tư Thần?

Cô ta rảnh đến mức khó chịu thật.

“Chị dâu của các anh không ở đây, để tôi ra xem sao.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy luôn.

Lính gác: “...”

Cho nên, người vừa nói chuyện là... vợ chưa cưới được chính miệng Đoàn trưởng Cố thừa nhận hả?

Lính gác bỗng thấy hai chân mềm nhũn, hai người vợ chưa cưới này sắp đối đầu nhau rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3373: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (1)
Sở Lạc Nhất xuống dưới lầu, chào hỏi vài người chị dâu rồi mới đi ra ngoài.

“Đây là vợ của Đoàn trưởng Cố nhỉ, xinh thật đấy.”

“Cô không biết à, nghe nói cô ấy là thiên kim của một nhân vật lớn ở thành phố A đấy.”

“Là thế hệ hai trong gia đình có tiền hả?”

“Thế hệ thứ mấy thì không biết, nhưng cô ấy cũng không tệ, không có tính cách kiêu ngạo tiểu thư gì đâu.”

Sở Lạc Nhất ra khỏi cổng, tiếng bàn tán đằng sau không rõ lắm, như thế này là có cảm tình với cô à?

Sở Lạc Nhất cũng không đi nhanh. Dù sao cô ta thích đợi mà, cứ để cô ta đợi đi, cô cứ thong thả đi tới, thế nào cũng phải mất tới mười phút.

Trời hơi u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi.

Có một số đội ngũ đi tập huấn mùa đông đã trở về, Sở Lạc Nhất gặp được vài người đàn ông còn mặc nguyên đồng phục huấn luyện vội vội vàng vàng, chắc là vội đi gặp vợ đây.

Thực ra, cảm giác ấy cũng tuyệt lắm, ít nhất khi ở bên nhau, họ được yêu thương thật lòng.

Đợi khi Sở Lạc Nhất thong dong đi tới cổng, Lục Tư Thần đã sắp nổi nóng với lính gác cổng. Nhưng khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, cô ta phát hiện ra đối tượng mà cô ta cần nổi nóng không phải lính gác, mà là người đang bước tới.

“Sở Lạc Nhất, sao cô lại ở đây?” Lục Tư Thần gào ầm lên, chỉ vào Sở Lạc Nhất, hỏi lính gác cổng, “Tại sao cô ta vào được, cô ta là ai chứ?”

Anh lính gác vẫn đứng thẳng tắp, “Cô Sở là em gái của Lữ đoàn trưởng.”

Sở Lạc Nhất lơ đãng liếc mắt nhìn anh lính gác. Vì không để Lục Tư Thần làm loạn trước cổng quân doanh, anh trai này đổ vạ hay đó.

“Lục Tư Thần, cô không biết chữ à, tám chữ “vệ binh thần hành, bất khả xâm phạm” to như thế này mà cô không nhìn thấy hả? Với cả, lúc đến không nhìn thấy khu quản lý quân sự thì đừng hô biểu ngữ ồn ào hay sao?” Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng nói, tỏ ý cho lính gác mở cổng rồi đi ra ngoài.

Sắc mặt Lục Tư Thần vô cùng khó coi, “Cô là em gái của Sở Húc Ninh?”

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn anh lính gác. Anh lính gác đứng thẳng thớm, mắt không liếc ngang liếc dọc, tỏ vẻ không nhìn thấy cái gì hết.

Sở Lạc Nhất cảm thấy, anh chàng này mà làm lính gác cổng thật quá đáng tiếc.

“Cô quản được việc tại sao tôi lại ở đây à? Cô đến tìm Cố Tỉ Thành phải không? Anh ấy không ở đây.” Sở Lạc Nhất nói thẳng.

“Sở Lạc Nhất, cô giữ chút thể diện đi được không?” Lục Tư Thần the thé rít lên, “Cô có thể đừng quấn riết lấy chồng chưa cưới của tôi nữa được không?”

“Chồng chưa cưới của cô?” Sở Lạc Nhất nói rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô biết hôm nay sẽ có một số chị dâu tới đây, “Tôi nghĩ chúng ta cần tìm một nơi nào đó để nói chuyện tử tế về vấn đề này.”

Sở Lạc Nhất nói rồi, đi vượt qua cô ta, bước ra ngoài.

“Này, Sở Lạc Nhất.” Lục Tư Thần giận dữ, quay người đuổi theo, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, “Cô có ý gì hả?”

Sở Lạc Nhất vẫn giữ dáng vẻ thiếu đòn như lợn chết không sợ nước sôi, “Lục Tư Thần, giữ chút thể diện cho bản thân đi, đừng làm ầm ĩ trước cổng quân doanh nữa, đến lúc đó không ai còn mặt mũi đâu.”

Lục Tư Thần nhìn cô gái đang hất tay mình ra rồi bỏ đi. Cô ta tức giận giậm chân nhưng vẫn đuổi theo. Tuy cô ta hống hách ương ngạnh nhưng cũng không làm những chuyện mà một mụ đàn bà chanh chua sẽ làm.

Điều này coi như một điểm mà Sở Lạc Nhất khá tán thưởng Lục Tư Thần. So với những kẻ thứ ba hở ra là chửi đông đổng rất đanh đá, tố chất của Lục Tư Thần đã tính là cao rồi.

Phía sau phòng tiếp khách có một trung tâm thương mại không tệ, ở tầng một có quán cà phê, là nơi lần trước Cố Tỉ Thành từng dẫn cô đến. Cô rất thích khung cảnh ở đó, cho nên Cố Tỉ Thành dẫn cô đến đó rất nhiều lần.

Nhưng lần này, cô còn dẫn theo tình địch đến, đúng là tạo hóa trêu ngươi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3374: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (2)
Trong quán cà phê có máy sưởi, Sở Lạc Nhất cởi áo khoác đặt lên ghế, lúc quay đầu nhìn lại, cô thấy người đối diện cũng cởi áo khoác ngoài. Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn áo len lông cừu của mình. Cô nhìn người đối diện mặc một chiếc váy vải sa dài tay, đôi bốt dài đến đầu gối không che được phần đùi.

Sở Lạc Nhất không khỏi run rẩy, cô cảm thấy rất lạnh!

Đúng là thời trang phang thời tiết.

Người phục vụ mang cà phê tới. Sở Lạc Nhất bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, cà phê nóng hổi có thể trừ lạnh.

Lục Tư Thần trừng đôi mắt thù hận nhìn Sở Lạc Nhất. Lục Tư Thần luôn cảm thấy Cố Tỉ Thành là của mình, nhưng không ngờ Sở Lạc Nhất đột nhiên xuất hiện, cướp mất người của cô ta.

Sở Lạc Nhất nhấp thêm một ngụm cà phê nữa rồi mới đặt tách xuống đĩa, “Chúng ta nói thẳng với nhau nhé. Cô Lục, cô nói cô là vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành, do ai đồng ý vậy? Do ai thừa nhận vậy?”

Lục Tư Thần khẽ mím môi, “Vốn dĩ là như vậy, từ nhỏ tôi đã muốn gả cho anh Tỉ Thành rồi.”

“Ồ, vậy tại sao cô vẫn chưa gả? Năm ngoái Cố Tỉ Thành tới tuổi có thể kết hôn rồi đúng không.” Sở Lạc Nhất hỏi, mang theo ý cười nhạo.

“Chỉ là Tỉ Thành hơi bận, cho nên...”

“Bận yêu đương đường mật với tôi nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ vô tội.

“Cô nói linh tinh, rõ ràng năm nay cô mới nhân cơ hội diễn tập quân sự để quyến rũ anh Tỉ Thành.” Lục Tư Thần tức đến đỏ cả mắt, dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

“Vậy thì là tình cảm của hai người không vững bền lắm. Anh Tỉ Thành của cô cũng không chịu nổi một tí ti quyến rũ này nhỉ?” Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thầm, “Mà nói chứ, cô như vậy trông cũng có vài phần giống sư phụ tôi đấy.”

“Cô đừng nhắc tới bà ta.” Lục Tư Thần đột nhiên quát ầm lên, “Trong lòng bà ta chỉ có cô, căn bản không có đứa con gái như tôi. Tại sao cái gì cô cũng cướp của tôi vậy.”

“Này này này, cô đừng khóc.” Sở Lạc Nhất nhìn cô gái đối diện đột nhiên bật khóc mà vội vang lấy khăn giấy tới.

Lục Tư Thần giật lấy tờ khăn giấy, “Không cần cô phải giả bộ tốt bụng.”

“Tôi thực sự không có lòng tốt gì đâu. Tôi chỉ sợ người ta nhìn vào sẽ tưởng tôi là kẻ thứ ba, nói tôi bắt nạt cô này nọ thôi.” Sở Lạc Nhất ngồi xuống vị trí của mình, nói rất hùng hồn.

Lục Tư Thần, “Cô đang nói tôi là kẻ thứ ba đó hả?”

Sở Lạc Nhất mỉm cười nho nhã, câu này không phải cô nói nhé.

Lục Tư Thần càng lúc càng tức giận, khăn giấy được rút ra ngoài hết tờ này tới tờ khác. Cô ta còn dùng ánh mắt để biểu đạt sự thù hận dành cho Sở Lạc Nhất.

Cố Tỉ Thành vừa dẫn đội về, xe còn chưa kịp lái vào quân doanh đã bị người lính gác cổng chặn lại.

Cố Tỉ Thành từ trên xe nhảy xuống, bảo đội xe đi trước, “Sao thế?”

“Đoàn trưởng Cố.” Lính gác gọi, biểu cảm trên mặt anh chàng rất đặc sắc.

“Có chuyện gì thì nói đi, đừng có tỏ vẻ như thế nữa.” Cố Tỉ Thành vỗ vào mặt anh lính gác một cái.

“Hai chị dâu đến cả rồi ạ.” Lính gác nghiêm túc nói.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, “Mấy hôm nay cũng không phải chỉ hai người đến chứ?”

“A... Đoàn trưởng Cố, anh còn có người vợ thứ ba nữa hả.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành cảm thấy câu này sai sai, nheo mắt nhìn anh lính gác, “Hai người mà cậu nói tới, đều là người nhà tôi?”

Lính gác nghiêm túc gật đầu.

“Cậu tìm thêm cho tôi một cô vợ nữa từ bao giờ thế?” Vợ anh chỉ có một người, lấy đâu ra... thôi tèo rồi...

Cố Tỉ Thành vỗ gáy, trong đầu anh hiện lên niềm vui mừng, kinh ngạc vì vợ anh đến đây, bây giờ thì biến thành sự kinh hãi khi Lục Tư Thần cũng mò đến.

“Cậu nói vợ tôi bị một cô gái họ Lục tới tìm hả?”

Anh chàng gác cổng gật đầu, “Hai người họ ra ngoài nói chuyện rồi.”

Cố Tỉ Thành thầm mắng một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3375: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (3)
Vốn dĩ anh định sau khi quay về sẽ xử lý chuyện của Lục Tư Thần, không ngờ bị lỡ lại vì chuyện tập huấn mùa đông. Bây giờ thì hay rồi, hai người họ đánh đuổi tới một chỗ rồi.

Cố Tỉ Thành tìm mấy chỗ, sau cùng ở anh nhìn thấy một cô gái đang khóc ngồi đối diện một cô gái đang cười từ bên ngoài quán cà phê.

Cố Tỉ Thành không khỏi cảm thấy, sức chiến đấu của vợ mình cũng quá mạnh mẽ.

Sở Lạc Nhất nhìn cô gái đối diện vừa khóc lóc kể hết nào chuyện cô ta bị mẹ vứt bỏ, đến chuyện bố cô ta vì thể diện mà sống chết không chịu mặt dày mày dạn theo đuổi mẹ cô ta, để cô ta thui thủi cô độc suốt bao nhiêu năm. Cô ta có một người để thích, lớn lên lại bị người ta cướp mất. Mà người cướp mất không phải ai khác, chính là cô gái mà mẹ cô ta thích nhất, thích hơn cả con gái ruột của bà. Số phận của cô ta còn đắng chát khổ sở hơn cả cây thuốc hoàng liên.

Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, cô không ngừng đưa khăn giấy cho cô ta, “Ba cô không chịu mặt dày thì cô mặt dày lên, mẹ cô không đuổi cô đi cơ mà?”

“Bà ấy bay khắp các nơi trên thế giới, lúc đó tôi chưa thành niên, làm sao đuổi theo được?” Lục Tư Thần kêu ầm lên, “Lúc đó bà ấy dẫn cô đi khắp thế giới đúng không?” Lục Tư Thần kêu lên rồi lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ ghi chép, ném tới trước mặt Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất khựng lại. Cô mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là một tờ báo đã ngả vàng, bên trên là bài báo viết về lần đầu tiên Đàm Thần Tiêu nhận giải thưởng, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, bỗng chốc cảm thấy cô ta cũng thật đáng thương.

Sở Lạc Nhất lặng lẽ lấy điện thoại ra, ở một góc mà Lục Tư Thần không nhìn thấy, ghi lại hình ảnh của cuốn sổ này, phía sau gần như toàn là hình ảnh cắt ra từ bài báo đăng tin Đàm Thần Tiêu lĩnh thưởng, còn có một số được tải xuống và in ra từ máy tính.

Ở phía sau có bóng dáng cô, cô bắt đầu theo Đàm Thần Tiêu đi nhận giải, tham dự các hoạt động.

“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa hả, toàn là mặt cô, chỗ nào cũng có mặt cô. Cô có biết tôi hận cô tới cỡ nào không? Bà ấy chưa từng dẫn tôi ra ngoài, thậm chí còn luôn trốn tránh tôi.” Lục Tư Thần kêu ầm lên, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.

Lúc này Sở Lạc Nhất đang có chút áy náy với cô ta, cuốn sổ ghi chép này được sắp xếp rất ngay ngắn, thậm chí ngày hôm nào nhận giải gì cũng được viết rất rõ ràng, phía sau còn ghi chú cả thời tiết, thậm chí còn có những dòng như, hôm nay ở Mỹ có mưa, không biết mẹ đã mang ô chưa nhỉ?

Khóe mắt Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần với vẻ ngoài hống hách ương ngạnh, thực ra chắc cô ta không muốn người khác thấy được nội tâm của cô ta thôi đúng không.

Cô ta luôn yêu mẹ mình, nhưng mẹ của cô ta lại chẳng bao giờ liếc cô ta lấy một cái. Có ba yêu chiều thì đã sao? Chung quy ba vẫn không phải mẹ.

“Lục Tư Thần, chuyện này, tôi thực sự xin lỗi, tôi không biết...” Sở Lạc Nhất định nói gì đó.

“Vậy cô trả anh Tỉ Thành lại cho tôi, cô cướp mẹ tôi đi rồi, cô rốt cuộc còn muốn cướp bao nhiêu thứ của tôi nữa?” Lục Tư Thần không đợi Sở Lạc Nhất nói xong đã ngắt lời cô.

Sở Lạc Nhất khựng lại, siết chặt cuốn sổ và chiếc điện thoại trong tay.

Nhường Cố Tỉ Thành cho người khác, cô không làm được, hoàn toàn không thể làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta thấy khó thở.

“Ngoài Cố Tỉ Thành ra, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô hết.” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, nghiêm túc nói.

“Tôi biết ngay thứ con gái như cô rất giả tạo mà. Cô căn bản vì muốn cướp đồ của tôi nên mới quyến rũ Cố Tỉ Thành.” Lục Tư Thần độc ác nói một câu rồi vươn tay giật lấy cuốn sổ kia, “Tôi sẽ không buông tay như thế đâu. Sở Lạc Nhất, cô cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ cướp được anh Tỉ Thành về.” Lục Tư Thần nói rồi cầm lấy áo khoác và túi xách, mang theo cả dáng vẻ thời trang phang thời tiết của cô ta bỏ đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3376: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (4)
Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất cầm điện thoại lên, nhìn đoạn video mà mình vừa quay, sau đó tìm phương thức liên lạc của Đàm Thần Tiêu để gửi đi.

“Anh xem kịch hay bao nhiêu lâu như thế rồi không thấy mệt à?” Sở Lạc Nhất vừa gửi video đi vừa nói to.

Cố Tỉ Thành đứng dậy khỏi dãy ghế sofa đằng sau, vẫn trưng ra nụ cười tao nhã thường ngày của mình. Anh đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất, đẩy cô vào bên trong rồi ngồi xuống.

“Anh đang xem sức chiến đấu mạnh mẽ của em mà. Không phải anh sợ anh xuất hiện sẽ khiến em thấy mất hứng đấy sao.” Cố Tỉ Thành nói rồi thân thiết ôm ấp vợ mình.

Sở Lạc Nhất quay đầu lườm anh một cái khinh bỉ, gửi tin nhắn xong mới bưng tách cà phê lên lần nữa, “Thực ra Lục Tư Thần là một đứa trẻ đáng thương rất cần mẹ.”

“Anh đã nói với em rồi, cô ta không xấu, chẳng qua mấy năm qua hống hách ương ngạnh quen rồi, một phần cũng vì sợ chú Lục ngó lơ thôi.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, “Sao em lại tới đây? Anh đã bảo đợi anh về rồi đến thành phố A tìm em cơ mà?”

“Không đến thì làm sao biết trong quân doanh đồn rằng Đoàn trưởng Cố có một cô vợ chưa cưới khác chứ.”

“Này này này...” Cố Tỉ Thành nhảy dựng lên, tạo ra một khoảng cách nhất định, anh nhìn vợ mình, “Em như thế là phỉ báng nhé, anh chỉ thừa nhận mỗi một cô vợ chưa cưới là em thôi.”

Sở Lạc Nhất gửi tin nhắn xong, cất điện thoại đi, nghiêng người nhìn người đàn ông vẫn còn mặc đồng phục huấn luyện kia, “Anh chưa về quân doanh à?”

Cố Tỉ Thành cười hờ hờ, anh dám về sao?

Vừa đi đến cổng đã bị dọa cho hết hồn, lòng dạ như lửa đốt tìm tới tận đây rồi.

Nhưng nửa tháng không gặp, Cố Tỉ Thành không nỡ vì chút chuyện vặt vãnh này mà cãi cọ với vợ mình, cho nên Cố Tỉ Thành nắm lấy tay Sở Lạc Nhất kéo cô đứng dậy, “Vừa về thôi, về nhà trước đã.”

“Về nhà gì chứ, nhà anh không phải đã nhường cho người khác rồi à?” Sở Lạc Nhất bị anh kéo đứng dậy, mặc cho anh giúp mình mặc áo khoác.

Có điều, Cố Tỉ Thành vừa giúp cô mặc áo vừa nhìn ngắm từ trên xuống dưới, tỏ vẻ rất hài lòng, “Sau này em tránh xa Lục Tư Thần ra. Cô ta mặc cái thể loại gì không biết, không sợ chết cóng à.”

Sở Lạc Nhất phản bác, “Đấy gọi là thời trang.”

“Đấy là thích chết.” Cố Tỉ Thành cúi người kéo khóa áo khoác lên cho cô, “Nhìn vợ anh quý trọng mạng sống như này cơ mà, sau này cứ mặc như thế nhé.”

Sở Lạc Nhất vừa trợn mắt khinh thường đã bị anh kéo ra ngoài. Ra bên ngoài rồi, Sở Lạc Nhất bất thình lình bật nhảy lên lưng anh.

“Giống cái gì thế không biết?” Cố Tỉ Thành vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không có mấy ai, nói thì nói vậy nhưng hai tay anh đỡ chặt lấy cơ thể cô, sợ cô ngã xuống.

“Em không cần biết, em đợi anh bao nhiêu ngày rồi, anh phải cõng em về.” Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy cổ anh, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.

Đây là bạn trai cô, không phải của đi trộm, càng không phải của đi cướp.

Cố Tỉ Thành nghe thấy giọng nói ấm ức của cô, rõ ràng biết là cô đang giả bộ, nhưng vẫn không nỡ từ chối, cho nên anh cõng cô đi từng bước về.

Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy cổ anh, lí nhí nói, “Cố Tỉ Thành, anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?”

“Cô ngốc này, hỏi câu gì ngớ ngẩn vậy? Anh không tốt với em thì tốt với ai?” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, rồi lại xốc người cô lên.

Sở Lạc Nhất lại ôm anh chặt hơn, như thế này cũng rất tốt, ít nhất thì khi hai người bên nhau, anh vẫn thật lòng đối xử tốt với cô.

Mà khi đến cổng quân doanh rồi, có nói thế nào Cố Tỉ Thành cũng không chịu cõng cô vào nữa, “Như thế không hay đâu.”

“Anh không yêu em nữa chứ gì!” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn anh một cách rất vô lý.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3377: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (5)
Cố Tỉ Thành “hờ” một tiếng, một tay chống nạnh nhìn cô gái trước mặt mình.

“Hôm nay em rất vô lý đấy nhé, bên trong có bao nhiêu người, anh là một Đoàn trưởng, cõng em đi vào như thế còn ra cái gì?” Cố Tỉ Thành khẽ dạy dỗ.

“Anh là Đoàn trưởng thì đã sao? Anh là Đoàn trưởng nên anh không thể có vợ à?” Sở Lạc Nhất vẫn khăng khăng.

“Không phải, không phải thế. Vợ, vợ à, như thế này nhé, về nhà rồi anh lại cõng em, được không? Cõng bao lâu cũng được, vợ à, em giữ chút thể diện cho anh có được không?” Cố Tỉ Thành kéo cánh tay vợ mình mà khuyên can.

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, hất thẳng tay anh ra, vòng qua người anh để đi về phía cổng.

Cố Tỉ Thành thấp thỏm trong lòng, thái độ của vợ anh có gì đó rất lạ.

Trước kia Sở Lạc Nhất sẽ không vô lý như vậy, suy nghĩ của họ về cơ bản là đồng nhất. Anh hiểu Sở Lạc Nhất không phải người tự dưng kiếm cớ gây sự.

Cố Tỉ Thành quay người đuổi theo, đưa tay kéo tay cô, nhưng anh bỗng thấy khóe mắt vợ mình đã đỏ ửng lên, “Không phải chứ, sao lại khóc rồi?” Cố Tỉ Thành luống ca luống cuống lau những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống của cô, “Anh cõng, anh cõng, anh cõng đây.” Cố Tỉ Thành nói rồi bất đắc dĩ ngồi thụp xuống, “Em lên đi.”

Sở Lạc Nhất đứng im tại chỗ, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, “Có phải anh đang thầm mắng em là không nghe lời một chút nào đúng không.”

“Không có chuyện đó, em mau lên đi, người khác nhìn thấy thì không hay đâu.” Cố Tỉ Thành vội nói, ẩn giấu trong câu nói của anh là vẻ thiếu kiên nhẫn.

Sở Lạc Nhất nghe anh nói vậy, vòng qua người anh, đi trước.

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy nhìn theo Sở Lạc Nhất, khẽ nheo mắt lại, sau đó bước thật nhanh đuổi theo cô.

“Nhất Nhất.” Cố Tỉ Thành kéo lấy cô, sau đó đi tới một nơi khuất gió và khá xa cổng quân doanh. Anh dồn cô vào đó, còn mình thì đứng nơi hướng gió chắn lấy gió lạnh bên ngoài cho cô, “Ban nãy thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Hai tay anh chống trên tường, gần như chắn hết gió từ bên ngoài giúp cô.

Mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng cô chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào anh.

Cố Tỉ Thành lại thấy cảm thấy bất an dâng lên trong lòng, “Giận thật à, anh vừa đi tập huấn về, vốn đã hơi mệt, em lại như thế, cho nên là... Nhất Nhất, anh xin lỗi, anh xin lỗi đã được chưa? Sau này anh tuyệt đối sẽ không lên mặt với em nữa.”

Cố Tỉ Thành thực sự mệt đã lắm rồi, nửa tháng không được nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa nói gì thì nói anh cũng là một Đoàn trưởng, cho nên khi Sở Lạc Nhất cứ khăng khăng đòi cõng, anh mới tỏ ra hơi bực như vậy.

“Có phải anh thấy em vô lý lắm không.”

“Không hề.”

“Có phải anh mất kiên nhẫn với em rồi không.”

“Không thể nào.”

Câu nào Cố Tỉ Thành cũng trả lời rất nhanh, đồng thời câu trả lời cũng vô cùng chân thành.

Ba anh từng nói rồi, đừng bao giờ thử nghĩ tới việc cãi lý với một người phụ nữ, người thua chỉ có thể là mình. Đây là lời giáo huấn xương máu của ba anh thời còn trẻ.

“Vậy thì không có chuyện gì nữa rồi, đi thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đẩy anh ra.

Sở Lạc Nhất thở dài, người đàn ông như thế này, cô còn cầu ngày ngày bên nhau gì nữa. Chắc sẽ không có một người đàn ông nào nữa có thể coi việc cô gây sự vô lý là lỗi của mình được nữa đâu.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, giữa cá và chân gấu, cô vẫn chọn Đoàn trưởng nhà cô thôi.

Nhưng Cố Tỉ Thành không nhường đường, anh còn đè ngược cô lên tường, “Anh vẫn còn chuyện chưa nói xong.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Em có biết trên mặt em viết gì không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3378: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (6)
Cố Tỉ Thành “hờ” một tiếng, một tay chống nạnh nhìn cô gái trước mặt mình.

“Hôm nay em rất vô lý đấy nhé, bên trong có bao nhiêu người, anh là một Đoàn trưởng, cõng em đi vào như thế còn ra cái gì?” Cố Tỉ Thành khẽ dạy dỗ.

“Anh là Đoàn trưởng thì đã sao? Anh là Đoàn trưởng nên anh không thể có vợ à?” Sở Lạc Nhất vẫn khăng khăng.

“Không phải, không phải thế. Vợ, vợ à, như thế này nhé, về nhà rồi anh lại cõng em, được không? Cõng bao lâu cũng được, vợ à, em giữ chút thể diện cho anh có được không?” Cố Tỉ Thành kéo cánh tay vợ mình mà khuyên can.

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, hất thẳng tay anh ra, vòng qua người anh để đi về phía cổng.

Cố Tỉ Thành thấp thỏm trong lòng, thái độ của vợ anh có gì đó rất lạ.

Trước kia Sở Lạc Nhất sẽ không vô lý như vậy, suy nghĩ của họ về cơ bản là đồng nhất. Anh hiểu Sở Lạc Nhất không phải người tự dưng kiếm cớ gây sự.

Cố Tỉ Thành quay người đuổi theo, đưa tay kéo tay cô, nhưng anh bỗng thấy khóe mắt vợ mình đã đỏ ửng lên, “Không phải chứ, sao lại khóc rồi?” Cố Tỉ Thành luống ca luống cuống lau những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống của cô, “Anh cõng, anh cõng, anh cõng đây.” Cố Tỉ Thành nói rồi bất đắc dĩ ngồi thụp xuống, “Em lên đi.”

Sở Lạc Nhất đứng im tại chỗ, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, “Có phải anh đang thầm mắng em là không nghe lời một chút nào đúng không.”

“Không có chuyện đó, em mau lên đi, người khác nhìn thấy thì không hay đâu.” Cố Tỉ Thành vội nói, ẩn giấu trong câu nói của anh là vẻ thiếu kiên nhẫn.

Sở Lạc Nhất nghe anh nói vậy, vòng qua người anh, đi trước.

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy nhìn theo Sở Lạc Nhất, khẽ nheo mắt lại, sau đó bước thật nhanh đuổi theo cô.

“Nhất Nhất.” Cố Tỉ Thành kéo lấy cô, sau đó đi tới một nơi khuất gió và khá xa cổng quân doanh. Anh dồn cô vào đó, còn mình thì đứng nơi hướng gió chắn lấy gió lạnh bên ngoài cho cô, “Ban nãy thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Hai tay anh chống trên tường, gần như chắn hết gió từ bên ngoài giúp cô.

Mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng cô chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào anh.

Cố Tỉ Thành lại thấy cảm thấy bất an dâng lên trong lòng, “Giận thật à, anh vừa đi tập huấn về, vốn đã hơi mệt, em lại như thế, cho nên là... Nhất Nhất, anh xin lỗi, anh xin lỗi đã được chưa? Sau này anh tuyệt đối sẽ không lên mặt với em nữa.”

Cố Tỉ Thành thực sự mệt đã lắm rồi, nửa tháng không được nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa nói gì thì nói anh cũng là một Đoàn trưởng, cho nên khi Sở Lạc Nhất cứ khăng khăng đòi cõng, anh mới tỏ ra hơi bực như vậy.

“Có phải anh thấy em vô lý lắm không.”

“Không hề.”

“Có phải anh mất kiên nhẫn với em rồi không.”

“Không thể nào.”

Câu nào Cố Tỉ Thành cũng trả lời rất nhanh, đồng thời câu trả lời cũng vô cùng chân thành.

Ba anh từng nói rồi, đừng bao giờ thử nghĩ tới việc cãi lý với một người phụ nữ, người thua chỉ có thể là mình. Đây là lời giáo huấn xương máu của ba anh thời còn trẻ.

“Vậy thì không có chuyện gì nữa rồi, đi thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đẩy anh ra.

Sở Lạc Nhất thở dài, người đàn ông như thế này, cô còn cầu ngày ngày bên nhau gì nữa. Chắc sẽ không có một người đàn ông nào nữa có thể coi việc cô gây sự vô lý là lỗi của mình được nữa đâu.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, giữa cá và chân gấu, cô vẫn chọn Đoàn trưởng nhà cô thôi.

Nhưng Cố Tỉ Thành không nhường đường, anh còn đè ngược cô lên tường, “Anh vẫn còn chuyện chưa nói xong.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Em có biết trên mặt em viết gì không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3379: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (7)
Mặt mũi Cố Tỉ Thành tối sầm tối sì, “Vậy em còn trêu chọc anh làm gì?”

“Nhưng mẹ em có dặn không được trêu người đâu.” Sở Lạc Nhất nói rất vô tội, sau đó vui vẻ, tung tăng chạy đi mất.

Cố Tỉ Thành: “...”

Mẹ vợ, không phải mẹ thích con lắm sao?

Cố Tỉ Thành hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc bị vợ mình trêu chọc bùng phát, sau đó mới đuổi theo cô.

Sở Lạc Nhất vui lắm, cho nên trên đường về, cô rất giữ thể diện cho Cố Tỉ Thành, cách anh một khoảng xa hơn một mét, tung tẩy bước đi.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Em cách anh xa thế làm gì?” Cố Tỉ Thành không vui rồi đấy, cậu Cố khó ở rồi đấy.

Sở Lạc Nhất đi lùi lại, chớp mắt nhìn cậu Cố, “Thể diện đó, Đoàn trưởng Cố của chúng ta cần thể diện mà.”

Cố Tỉ Thành biết cô nhóc này đang dùng câu nói ban nãy để nói lại anh, đúng là một cô gái thù dai mà.

“Em đi chậm thôi.” Cố Tỉ Thành đưa tay kéo cô lại, thấy cô suýt nữa bị người phía sau tông phải, nhưng nắm lấy rồi, anh không bỏ ra nữa.

“Này, Đoàn trưởng Cố làm gì thế?” Sở Lạc Nhất lắc lắc cánh tay bị anh nắm lấy, tươi cười hỏi.

“Bảo vệ em không đâm phải người khác rồi phải bồi thường tiền thuốc men, tạ chủ long ân đi.” Đoàn trưởng Cố tìm một lý do rất to tát để chiếm lợi cho mình.

“Ôi chao, thưa ba Hoàng đế, tạ long ân của ngài.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, khiến Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một trận.

Sở Lạc Nhất tưng tưng theo Cố Tỉ Thành tới phòng làm việc của anh. Cố Tỉ Thành đi tắm, còn Sở Lạc Nhất đi đi lại lại trong phòng.

“Anh đẹp trai ơi, tối mai có đêm hội đấy, anh có đi không?” Sở Lạc Nhất vừa nhìn ngắm mô hình của anh vừa hỏi.

Trong phòng nghỉ có tiếng nước chảy vọng ra, giọng của Cố Tỉ Thành cũng vang lên cùng với âm thanh ấy, “Em muốn đi thì đi đi, năm nào cũng như nhau, chỉ có mấy tiết mục của các chị em dâu và các chiến sĩ chuẩn bị thôi.”

“Không phải đâu, năm nay có Ảnh hậu áp trận đấy, chắc chắn trước kia các anh không có.” Sở Lạc Nhất nói, cầm mô hình máy bay nhỏ lên, “Anh thích máy bay lắm à?”

“Hồi còn nhỏ thích làm không quân đấy.”

“Thế tại sao lại biến thành lục quân rồi?” Sở Lạc Nhất nói rồi liếc mắt nhìn thương hiệu sản xuất mô hình. Đứa trẻ này nhiều tiền gớm, một cái mô hình này cũng phải bằng tiền lương mấy tháng của người bình thường rồi.

Sở Lạc Nhất nói xong, bên trong yên tĩnh hẳn.

Sở Lạc Nhất tò mò đặt mô hình trong tay xuống, “Sao thế? Bạn gái trước là lính không quân à?”

“Nói linh tinh gì đấy, mẹ chồng em bảo đồng phục của lính không quân không đẹp.” Cố Tỉ Thành nói xong, bên trong lại có tiếng nước chảy vọng ra.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô chấm điểm tuyệt đối cho lý do này.

Nhìn mẹ chồng tương lai nho nhã cởi mở có khí chất như thế mà cũng nói ra được câu này.

“Màu xanh da trời trông được lắm mà, thế sao anh không làm hải quân đi, quần áo trắng muốt như sóng biển, ngày nào cũng được làm chú rể.” Sở Lạc Nhất thấy mẹ chồng tương lai của cô hơi bị thần kỳ.

“Chồng của Tây Tây là hải quân, lười gặp.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Lý do này cũng đủ mạnh đấy.

Không hổ là hai mẹ con.

“Tây Tây là ai thế?”

“Em gái anh, bây giờ không ở thành phố B, theo chồng nó đến Hải Nam rồi.” Cố Tỉ Thành giải thích, “Cố Tỉ Tịch, tên hồi nhỏ là Tây Tây.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, lúc trước anh từng nói đến việc anh và Cố Tỉ Tịch là một đôi song sinh long phượng.

Cho nên, với tư cách là một kẻ yêu chiều em gái đến mức oán hận cả em rể, Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh cũng hận Cố Tỉ Thành lắm. Công chúa của họ bị người đàn ông khác cướp mất rồi!

Cố Tỉ Thành tắm xong bước ra. Anh thay một chiếc áo màu xanh lục đơn giản, bên dưới là chiếc quần quân phục thẳng thớm.

Sở Lạc Nhất vẫn đang nghiên cứu phòng làm việc của anh, quay đầu nhìn thấy cảnh tiên nữ ra khỏi bồn tắm, dáng vẻ của cô đúng là một cô gái háo sắc, vừa sờ cằm vừa chậc chậc vài tiếng, như một tên lưu manh vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3380: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (8)
Cố Tỉ Thành trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất, bước tới ôm cô hôn mạnh một cái rồi mới buông ra, “Anh đi làm báo cáo trước đã, lát nữa sẽ đưa em đi ăn món ngon.”

Sở Lạc Nhất cười ha ha trêu chọc anh lần nữa. Cố Tỉ Thành nhìn cô gái lưu manh kia, đánh lên mông cô, “Lúc về không ăn cơm nữa, phải xử lý em.”

Sở Lạc Nhất vẫn cười nhìn Cố Tỉ Thành mặc mỗi áo mỏng đi ra ngoài. Anh không thấy lạnh à?

Cố Tỉ Thành đến phòng làm việc của Sở Húc Ninh. Lúc này các đoàn trưởng khác cũng vừa báo cáo xong. Khi Cố Tỉ Thành bước vào, họ vừa rời đi.

Cố Tỉ Thành quay đầu liếc nhìn họ, bước vào nhìn Sở Húc Ninh, “Người nào người nấy vội đi đầu thai hết à?”

“Cậu không vội chắc, vợ cậu còn đang ở phòng làm việc kia kìa.” Sở Húc Ninh bật cười chế giễu.

Cố Tỉ Thành bật cười, “Đấy gọi là năng lực.” Cố Tỉ Thành nói xong, làm động tác chào kiểu quân đội với Sở Húc Ninh, “Báo cáo Lữ đoàn trưởng, huấn luyện mùa đông theo kế hoạch kéo dài mười lăm ngày, thực tế huấn luyện mười lăm ngày, tất cả các hạng mục đều đạt tiêu chuẩn, kiểm tra tất cả đều thông qua, xin chỉ thị của lãnh đạo.”

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành bỏ tay xuống, “Hai ngày sắp tới đông người, cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Cố Tỉ Thành cười cười, “Thế không còn việc gì nữa thì tôi đi nhé?”

Sở Húc Ninh bật cười, “Biến đi.”

Cố Tỉ Thành đi đến cửa, quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Vợ tôi hai ngày nay không có việc gì chứ? Ở nhờ nhà hai người bị hai người bắt nạt à?”

Sở Húc Ninh phi cây bút trong tay tới, “Biến đi, mỗi vợ cậu là bảo bối thôi chắc, ông đây rảnh quá không có việc gì làm phải đi bắt nạt em gái mình à.”

Cố Tỉ Thành sập mạnh cửa lại, cây bút Sở Húc Ninh phi tới trúng ngay vào cánh cửa.

Cố Tỉ Thành thở dài, không nên chọc vào những người không thuận lợi về đường tình duyên.

Cố Tỉ Thành chạy về phòng làm việc của mình, run run tay, chung quy vẫn thấy lạnh.

Sở Lạc Nhất vẫn mải mê nghiên cứu mô hình của anh, dường như rất để tâm tới cái đó.

Cố Tỉ Thành bước tới ôm lấy cô, “Thích à?”

“Không, em chỉ đang nghĩ, anh đẹp trai lắm tiền à, anh nói thử xem, mấy cái mô hình của anh đủ để phát lương cho toàn quân trong lữ đoàn của anh mấy năm rồi ấy nhỉ?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, “Đừng mong em tặng anh, em nghèo lắm.”

Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một câu, đưa tay cầm lấy mô hình trong tay cô, “Cái này ấy hả, năm đó ba anh tặng để nịnh anh, tìm thợ đặt làm riêng đấy. Cả thế giới chỉ có một cái thôi, hơn nữa không đưa vào sản xuất đại trà, coi như hàng vô giá.”

“Ba anh nịnh anh á?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới ba chồng tương lai ngầu đến tận trời của mình, cảm thấy không đáng tin lắm.

“Ba anh mà không nịnh anh thì chỉ có nước chịu trận để mẹ anh ép ly hôn thôi, dám không nịnh hả?” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt mô hình máy bay xuống, cầm một cái khác lên, “Cái này do chồng của Tây Tây tặng. Nhà cậu ta mở sân bay, không thiếu thứ này.” Cố Tỉ Thành đặt xuống rồi lại cầm cái khác lên, “Cái này của người suýt nữa thành ba dượng của anh tặng, sau này suýt nữa bị ba anh đập luôn, anh lấy trộm ra. Cái này tính ra là cái đắt nhất đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Anh đẹp trai ơi, ý của anh là, tất cả chỗ này đều do người khác tặng à?” Sở Lạc Nhất cảm thấy anh đẹp trai lắm tiền bên cạnh mình thật là giỏi, thứ như này mà nói tặng là tặng luôn.

Cố Tỉ Thành gật gật đầu. Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi, “Anh đẹp trai, sinh nhật anh là ngày nào?”

“Sao thế, em cũng định tặng mô hình cho anh à?”

“Không, em quyết định hôm đó tạm thời chia tay với anh, chia tay theo kiểu cả đời không qua lại nữa.” Sở Lạc Nhất nói một cách rất nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,787
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3381: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (9)
Cố Tỉ Thành đen mặt, “Em nghèo đến mức nào hả?”

“Nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi vóc dáng và gương mặt xinh đẹp này thôi.” Sở Lạc Nhất chớp mắt. Vốn cô muốn chớp sao trông cho nó phong tình một chút nhưng cuối cùng chỉ khiến người nhìn cảm thấy buồn cười.

Cố Tỉ Thành tiến lên một bước, giữ lấy eo cô, cúi đầu khẽ nói: “Vậy dùng cái này làm quà sinh nhật đi, anh không kén chọn đâu.”

Sở Lạc Nhất tiếp tục chớp chớp, “Ba Hoàng đế, hôm nay người lạ lắm đấy nhé, sao cứ quyến rũ con mãi thế? Con là một bé con thuần khiết đó nha.”

Cố Tỉ Thành nghe vậy không khỏi vỗ bộp một cái lên mông cô, “Nói thế mà không thấy đỏ mặt hả?”

Sở Lạc Nhất bật cười, một nụ cười trông xinh đẹp vô cùng.

“Đói rồi, đói rồi, đi ăn cơm thôi, mấy hôm nay em cứ phải ra nhà ăn ăn cơm với chị Niệm Niệm suốt, em ngán sắp nôn tới nơi rồi.” Sở Lạc Nhất lắc lắc cánh tay Cố Tỉ Thành, “Anh zai, cầu bao ăn.”

Cố Tỉ Thành phụt cười, mắng cô một tiếng “con heo” sau đó mặc quần áo vào đưa cô đi ăn một bữa thật thịnh soạn.

Tối mai là lễ hội rồi, các chiến sĩ tham gia các tiết mục lúc này đang tập dượt lại lần cuối. Sư Niệm mượn một cây đàn piano tới. Đàn piano của cô ở thành phố A, bảo chuyển qua đây thì phiền phức quá nên cô tới cửa hàng piano gần đó mượn luôn.

Vốn dĩ cô muốn mua cơ, nhưng khi ấy Sư Niệm có thể thấy sắc mặt Sở Húc Ninh khó coi đến mức nào, cho nên cuối cùng cô đành phải từ bỏ suy nghĩ này.

Sư Niệm đứng trên sân khấu thử mic, mic bên này đều là mic hậu cần đưa cho đã dùng tới vài năm, thật ra dùng không được tốt lắm, cho nên Sư Niệm đứng thử mic rất lâu.

“Em gái, có được không thế, hay mình xin một cái mới nhé?” Chị dâu Đoàn trưởng đoàn Một đứng bên cạnh Sư Niệm hỏi.

“Chị à, chị đừng làm loạn nữa, chúng ta nào có được cấp nhiều kinh phí vào việc đặt mùa đồ đâu. Kinh phí mà lữ đoàn hoạch toán cho vấn đề giải trí vốn đã không nhiều rồi, một năm chúng ta chỉ tích góp để dùng mỗi vào dịp này thôi đấy.” Bên dưới một chiến sĩ bố trí sân khấu vội nói.

Sư Niệm ngẩng lên nhìn chiến sĩ kia rồi lại nhìn chị dâu, “Không sao, vẫn dùng được ạ.”

Sở Húc Ninh đứng trước cửa lễ đường, nhìn cô gái trên sân khấu.

Chỉ cần cho cô một sân khấu, bất kể sân khấu đó lớn hay nhỏ, cô cũng sẽ luôn là vì sao sáng nhất.

Thế nên, cô không nên rơi xuống ở chỗ anh thế này.

“Cậu nói xem sao sức sống của cô gái này lại mãnh liệt thế nhỉ?” Tần Thiếu Bạch dựa vào bên cửa còn lại, cũng nhìn Sư Niệm hỏi.

Sở Húc Ninh nghe anh ta nói vậy thì hơi nheo mắt lại, “Cậu tới đây làm gì”

“Ngắm Tiểu Sư Niệm chứ gì. Hai người đang đếm ngược ngày ly hôn rồi nhỉ?” Tần Thiếu Bạch mỉm cười nói, “Tính ra thì Sư Niệm sảy thai cũng gần một tháng rồi, trông cậu thế này chắc cũng không định tiếp tục đâu đúng không.”

“Tôi từng nói rồi, cậu không hợp với cô ấy đâu.” Sử Húc Ninh trầm giọng nói.

“Hợp hay không thì để cô ấy quyết.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Sở Húc Ninh, nói.

Sở Húc Ninh siết chặt hai tay của mình như thể đang cố nhẫn nhịn để không ra tay đánh người kia.

“Mấy người ở cửa làm cái gì thế? Che mất tia sáng rồi. Hai người đàn ông cao hơn một mét tám mà đứng chình ình ra đấy để khoe chân dài không biết cái hội trường này nó nhỏ lắm hả?” Sư Niệm cầm mic mắng hai người đang đứng trước cửa.

Cô vừa dứt lời, những người đang bận bịu công việc cũng phải phụt cười.

Chắc cũng chỉ có chị dâu mới dám nói Lữ đoàn trưởng với Lữ đoàn phó như vậy thôi.

Sở Húc Ninh híp mắt nhìn Sư Niệm trên sân khấu, lúc này cô vẫn đang chỉ đạo các chiến sĩ điều chỉnh ánh sáng tối đi một chút, trông dáng vẻ giống như đang nhắc hai người họ đừng có ở đó mà làm vướng víu công việc.

Hình như là bị bơ rồi.

Lữ đoàn trưởng Sở thấy không vui, không ngờ trong mắt cô ấy không phải chỉ có một mình anh.

“Sao hai anh vẫn còn ở đó thế? Không đi thì vào đây giúp một tay đi, đứng đó tạo dáng hay để em mời hai người lên đây làm một vòng catwalk nhé.” Sư Niệm thấy hai người kia vẫn đứng đó thì lại lên tiếng.
 
Top