[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,840
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3372: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu (10)
Hai người họ không ai nói gì. Sư Niệm dùng mười bảy năm để củng cố và gia tăng tình yêu của cô, bề sâu ấy không phải thứ người khác có thể làm được, cho nên Sư Niệm trước giờ chưa từng sợ thời gian. Cô chỉ sợ người cô yêu không yêu cô.
Tuy rằng Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành yêu đương qua mạng nhiều năm như thế, nhưng ai có thể coi tình yêu qua mạng như một tình yêu hoàn chỉnh chứ? Tình cảm thực sự được hâm nóng từ sau khi họ gặp mặt nhau, mà đó cũng chỉ mới có bốn tháng thôi.
Bốn tháng với mười bảy năm, làm sao mà giống nhau được?
Sở Lạc Nhất ngồi trong phòng khách cả một đêm không ngủ, khi bình minh gõ cửa mới từ từ nhắm mắt lại.
Cho nên khi Sở Húc Ninh huấn luyện buổi sáng xong xuôi, mang đồ ăn sáng về cho họ, anh thấy Sở Lạc Nhất cuộn người ngủ trên sofa.
Sở Húc Ninh nhìn thấy Sư Niệm bước từ phòng ngủ ra. Anh chỉ chỉ vào sofa hỏi, “Chuyện gì thế này?”
Sư Niệm nhún vai tỏ vẻ bất lực. Sau khi Sở Húc Ninh đặt bữa sáng xuống bàn, cô kéo anh vào phòng ngủ, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, hai đầu lông mày của Sở Húc Ninh nhíu chặt lại. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì Sư Niệm chưa từng có cảm giác đó, mà anh cũng không thể quan tâm tới người phụ nữ nào khác.
“Cho nên, Cố Tỉ Thành sắp quay về rồi, hơn nữa còn có cả vợ chưa cưới gì gì đó của anh ấy nữa. Đợi anh ấy về rồi, tốt nhất anh nên làm công tác tư tưởng trước cho anh ấy.” Sư Niệm kéo cánh tay anh mà nói.
“Anh còn phải quản lý cả chuyện tình cảm của hai người họ hả? Anh có rảnh đến thế không?” Sở Húc Ninh nhíu mày nói, “Đi được tiếp thì đi, không đi được tiếp thì chia tay.”
“Đúng rồi, dù sao anh cũng định chia tay cơ mà.” Sư Niệm hất tay anh ra, lên tiếng phản bác.
Sở Húc Ninh: “...”
Sư Niệm dạo này học được cách găm dao vào tim người khác rồi, hơn nữa cứ hở ra là nói một câu đâm vào tim anh.
Hơn nữa, sức lực không nhỏ đâu, đâm cho tim anh đầm đìa máu me.
“Không giống nhau.” Sở Húc Ninh không còn vẻ thiếu kiễn nhẫn như ban nãy nữa. Anh đổi sang một kiểu bất đắc dĩ khác.
“Thì không giống nhau, Bánh Bao Đậu định đá người ta, còn em là người bị đá.” Sư Niệm cười chua chát, “Được rồi, được rồi, ra ăn sáng đi.” Sư Niệm nói, dường như cô bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy anh ra, đi thẳng ra ngoài.
Sở Húc Ninh đứng nguyên tại chỗ rất lâu cũng không hề nhúc nhích.
Anh không biết có phải vì Sư Niệm là diễn viên hay không, anh luôn cảm thấy mỗi một biểu cảm của cô đều khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Sư Niệm vừa ra ngoài đã cẩn thận thở hắt ra một hơi. Không biết có phải bản thân đã qua cơn ấm ức rồi hay không mà bây giờ nhìn thấy Sở Húc Ninh bị châm chích, cô cảm thấy vui sướng không tả nổi.
Ai bảo anh làm tổn thương người ta trước.
Sở Lạc Nhất ngủ tới trưa mới tỉnh lại, Sư Niệm không ở nhà, chỉ viết một tờ giấy nhắn rằng cô đến hội trường chuẩn bị tiết mục.
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Sau khi tỉnh dậy, cô vươn vai một cái thật sảng khoái, xỏ đôi dép lê mà Sư Niệm đã lấy ra giúp cô, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đau buồn ủ rũ mãi không phải phong cách của cô.
Trong khu nhà thân nhân nhiều người hơn, trẻ con đùa giỡn cũng nhiều hơn. Sở Lạc Nhất nhoài người trên cửa sổ nhìn các chị dâu ở bên ngoài nói nói cười cười, dường như cũng không phải không hạnh phúc.
Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, định thay quần áo để xuống tầng.
Nhưng khi Sở Lạc Nhất đang định đi xuống, đường dây điện thoại nội bộ lại vang lên. Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi. Thấy điện thoại cứ kêu mãi, cô đành phải nhận cuộc gọi, “Chuyện đó...”
“Chị dâu, hôm nay cô Lục kia nói đến tìm chị, chị có thể ra ngoài một chuyến không?”
Không đợi Sở Lạc Nhất lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói.
Cô Lục?
Lục Tư Thần?
Cô ta rảnh đến mức khó chịu thật.
“Chị dâu của các anh không ở đây, để tôi ra xem sao.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy luôn.
Lính gác: “...”
Cho nên, người vừa nói chuyện là... vợ chưa cưới được chính miệng Đoàn trưởng Cố thừa nhận hả?
Lính gác bỗng thấy hai chân mềm nhũn, hai người vợ chưa cưới này sắp đối đầu nhau rồi.
Tuy rằng Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành yêu đương qua mạng nhiều năm như thế, nhưng ai có thể coi tình yêu qua mạng như một tình yêu hoàn chỉnh chứ? Tình cảm thực sự được hâm nóng từ sau khi họ gặp mặt nhau, mà đó cũng chỉ mới có bốn tháng thôi.
Bốn tháng với mười bảy năm, làm sao mà giống nhau được?
Sở Lạc Nhất ngồi trong phòng khách cả một đêm không ngủ, khi bình minh gõ cửa mới từ từ nhắm mắt lại.
Cho nên khi Sở Húc Ninh huấn luyện buổi sáng xong xuôi, mang đồ ăn sáng về cho họ, anh thấy Sở Lạc Nhất cuộn người ngủ trên sofa.
Sở Húc Ninh nhìn thấy Sư Niệm bước từ phòng ngủ ra. Anh chỉ chỉ vào sofa hỏi, “Chuyện gì thế này?”
Sư Niệm nhún vai tỏ vẻ bất lực. Sau khi Sở Húc Ninh đặt bữa sáng xuống bàn, cô kéo anh vào phòng ngủ, kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Sau khi nghe xong, hai đầu lông mày của Sở Húc Ninh nhíu chặt lại. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì Sư Niệm chưa từng có cảm giác đó, mà anh cũng không thể quan tâm tới người phụ nữ nào khác.
“Cho nên, Cố Tỉ Thành sắp quay về rồi, hơn nữa còn có cả vợ chưa cưới gì gì đó của anh ấy nữa. Đợi anh ấy về rồi, tốt nhất anh nên làm công tác tư tưởng trước cho anh ấy.” Sư Niệm kéo cánh tay anh mà nói.
“Anh còn phải quản lý cả chuyện tình cảm của hai người họ hả? Anh có rảnh đến thế không?” Sở Húc Ninh nhíu mày nói, “Đi được tiếp thì đi, không đi được tiếp thì chia tay.”
“Đúng rồi, dù sao anh cũng định chia tay cơ mà.” Sư Niệm hất tay anh ra, lên tiếng phản bác.
Sở Húc Ninh: “...”
Sư Niệm dạo này học được cách găm dao vào tim người khác rồi, hơn nữa cứ hở ra là nói một câu đâm vào tim anh.
Hơn nữa, sức lực không nhỏ đâu, đâm cho tim anh đầm đìa máu me.
“Không giống nhau.” Sở Húc Ninh không còn vẻ thiếu kiễn nhẫn như ban nãy nữa. Anh đổi sang một kiểu bất đắc dĩ khác.
“Thì không giống nhau, Bánh Bao Đậu định đá người ta, còn em là người bị đá.” Sư Niệm cười chua chát, “Được rồi, được rồi, ra ăn sáng đi.” Sư Niệm nói, dường như cô bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy anh ra, đi thẳng ra ngoài.
Sở Húc Ninh đứng nguyên tại chỗ rất lâu cũng không hề nhúc nhích.
Anh không biết có phải vì Sư Niệm là diễn viên hay không, anh luôn cảm thấy mỗi một biểu cảm của cô đều khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Sư Niệm vừa ra ngoài đã cẩn thận thở hắt ra một hơi. Không biết có phải bản thân đã qua cơn ấm ức rồi hay không mà bây giờ nhìn thấy Sở Húc Ninh bị châm chích, cô cảm thấy vui sướng không tả nổi.
Ai bảo anh làm tổn thương người ta trước.
Sở Lạc Nhất ngủ tới trưa mới tỉnh lại, Sư Niệm không ở nhà, chỉ viết một tờ giấy nhắn rằng cô đến hội trường chuẩn bị tiết mục.
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Sau khi tỉnh dậy, cô vươn vai một cái thật sảng khoái, xỏ đôi dép lê mà Sư Niệm đã lấy ra giúp cô, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đau buồn ủ rũ mãi không phải phong cách của cô.
Trong khu nhà thân nhân nhiều người hơn, trẻ con đùa giỡn cũng nhiều hơn. Sở Lạc Nhất nhoài người trên cửa sổ nhìn các chị dâu ở bên ngoài nói nói cười cười, dường như cũng không phải không hạnh phúc.
Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, định thay quần áo để xuống tầng.
Nhưng khi Sở Lạc Nhất đang định đi xuống, đường dây điện thoại nội bộ lại vang lên. Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi. Thấy điện thoại cứ kêu mãi, cô đành phải nhận cuộc gọi, “Chuyện đó...”
“Chị dâu, hôm nay cô Lục kia nói đến tìm chị, chị có thể ra ngoài một chuyến không?”
Không đợi Sở Lạc Nhất lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói.
Cô Lục?
Lục Tư Thần?
Cô ta rảnh đến mức khó chịu thật.
“Chị dâu của các anh không ở đây, để tôi ra xem sao.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy luôn.
Lính gác: “...”
Cho nên, người vừa nói chuyện là... vợ chưa cưới được chính miệng Đoàn trưởng Cố thừa nhận hả?
Lính gác bỗng thấy hai chân mềm nhũn, hai người vợ chưa cưới này sắp đối đầu nhau rồi.