Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3382: Tạ chủ long ân ba hoàng đế (10)
Lúc Sở Húc Ninh cau mày tính bỏ đi, lại thấy Tần Thiếu Bạch đi vào trong.

Anh khựng lại, quay đầu thấy Tần Thiếu Bạch đã nhảy lên sân khấu, sau khi chào các chiến sĩ còn lại liền vẫy tay đi tới bên cạnh Sư Niệm, “Giúp gì nào?”

Sở Húc Ninh nheo mắt, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Cậu ta đứng cạnh Sư Niệm, mang theo ý cười, còn Sư Niệm cũng đang ngẩng lên nhìn cậu ta, khẽ cong khóe môi, cảnh này trông thật nhức mắt.

Sư Niệm chớp mắt nhìn anh ta, theo phản xạ lùi lại một bước, “Lữ phó Tần, sao anh lại qua đây thật vậy? Hay thôi anh lại qua bên kia show cặp chân dài một mét tám của mình đi nhé.”

“Sao đã lại sợ rồi? Thế này là không được rồi.” Tần Thiếu Bạch nói xong cầm luôn cái mic cô đang cầm: “Cái này không phải sửa như thế đâu.”

Sư Niệm thấy Tần Thiếu Bạch lấy mất mic, sau đó mở lôi cái túi lưới bên trong ra, bảo người cầm giấy ướt tới lau sạch lớp bẩn bên trên đi, sau đó lắp lại đưa cho cô, “Thử lại đi.”

Sư Niệm nhận lấy, cô nhìn Tần Thiếu Bạch rồi thổi thổi vào mic, đúng là âm thanh phát ra tốt hơn trước rất nhiều.

“Cảm ơn nhé.” Sư Niệm nói xong lại theo bản năng ngẩng lên nhìn về phía Sở Húc Ninh. Anh cũng đang nhìn cô, nhưng anh không hề đi tới đây mà vẫn đứng yên đó.

Sư Niệm thầm thấy tức giận, xong lại phải cố nhịn không lao tới đập cho anh một phát rồi thu lại ánh mắt của mình, “Lữ phó Tần, hay anh chỉnh giúp tôi tông của mic luôn với, cái vít ở dưới bị rỉ rồi tôi không vặn được.”

Tần Thiếu Bạch khẽ mỉm cười, “Rất vinh hạnh.”

Sở Húc Ninh nhìn về phía bên đó, cả người căng hết lên như thể đang cố kiềm chế sự đố kỵ sắp bộc phát của mình, lại có vẻ như đang thật sự rất tức giận.

Sư Niệm liếc anh một cái, cô biết là anh đã thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.

Sở Húc Ninh biết tại sao mình tức giận. Anh giận vì không thể chịu nổi cảnh bên cạnh cô có người đàn ông nào khác, đặc biệt lại là một người đàn ông xuất sắc.

Tần Thiếu Bạch giúp cô chỉnh tông mic, anh ta đứng dậy nhìn Sư Niệm, “Một lát nữa có thời gian không? Tôi vẫn muốn thi thử với em một trận.”

“Thi gì với tôi?” Sư Niệm thử cao độ, vừa đủ.

“Kỹ thuật bắn súng.”

Sư Niệm đang cầm mic mân mê nghe thấy vậy thì khựng lại, ngẩng lên nhìn Tần Thiếu Bạch, sau đó phụt cười, “Anh thi bắn súng với tôi làm gì chứ. Tôi cũng có phải là lính đâu.” Sư Niệm nói xong lại tiếp tục điều chỉnh hội trường. Cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn trong sự kiện lần này hết.

“Nhưng em còn giỏi hơn đám lính bọn tôi nữa.” Tần Thiếu Bạch nói lên một sự thật.

Sư Niệm vừa nhìn Tần Thiếu Bạch, vừa chỉ đạo một chiến sĩ đang treo biểu ngữ, “Thật ra đây mới là khúc mắc bấy lâu nay của anh đúng không, có vẻ như anh muốn tán thưởng tôi nhiều hơn là thích đấy.” Sư Niệm đưa ra một kết luận.

Tần Thiếu Bạch im lặng nhìn cô.

Sư Niệm nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói, “Được, vậy thì hẹn anh tám giờ tối nay tại thao trường.”

Tần Thiếu Bạch mỉm cười, nhìn cô gái cũng đang nhìn mình rồi nói nói: “Nếu cậu ta quyết định buông tay thật, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ chuyển đổi cảm xúc tán thưởng này đi một chút.”

Sư Niệm: “...”

“Lời nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Sư Niệm đáp lại rồi vội quay đi, bảo mọi người nhanh tay vì không còn nhiều thời gian nữa.

Tần Thiếu Bạch đứng sau lưng Sư Niệm, vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.

Sở Húc Ninh đứng đó siết chặt tay, nhưng sau đó lại buông ra, sải bước đi lên sân khấu, kéo Sư Niệm xuống ra khỏi hội trường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3383: Đứa trẻ đáng thương (1)
Sư Niệm bị Sở Húc Ninh kéo ra khỏi hội trường, bên ngoài hội tường là một con đường nhỏ, hai bên trồng cây dương, có thể xem như đây là một khu rừng dương nhỏ.

Sở Húc Ninh sải bước rất lớn. Sư Niệm buộc phải tăng tốc thì mới có thể đuổi kịp được anh.

“Anh làm gì thế hả?” Sư Niệm hỏi, nhưng người phía trước vẫn không hề có ý định dừng lại.

Thỉnh thoảng có chiến sĩ nhìn họ rồi lại vội vàng dời ánh mắt.

Sở Húc Ninh cũng muốn biết rốt cuộc thì mình đang làm gì. Nhìn thấy cô và Tần Thiếu Bạch ở cạnh nhau, ngọn lửa trong lòng anh liền không thể nào khắc chế nổi.

Hai người ra khỏi hội trường khoảng tầm trăm mét. Sư Niệm thật sự không thể theo nổi nữa cho nên đã hất mạnh tay anh ra, loạng choạng một cái rồi đứng vững lại, bực dọc nhìn người phía trước cũng mới đứng lại, cô xoa xoa cổ tay mình.

“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Em đang bận lắm đấy.” Sư Niệm thấy hơi bực mình, hơn nữa rõ ràng cũng đã thể hiện sự bực tức của mình ra ngoài.

Sở Húc Ninh nhìn bộ dạng giận dữ của cô. Trước đây Sư Niệm tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng giờ cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với anh rồi sao?

Cảm xúc này một khi xuất hiện, Sở Húc Ninh cảm thấy nó dần tăng lên đến mức anh không thể khống chế lại được nữa.

Sở Húc Ninh thâm trầm nhìn Sư Niệm. Sư Niệm cũng đang nhìn anh.

“Nếu anh không có chuyện gì thì em quay về làm nốt việc đây. Em đã hứa với các chị là sẽ xử lý tốt mọi chuyện rồi.” Sư Niệm nói rồi quay người định bỏ đi.

“Trước đây em không như thế này.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói.

Giọng điệu của anh giống như một đứa trẻ vẫn luôn được yêu thương, nhưng bỗng một ngày người thương yêu nó lại lạnh nhạt với nó, cảm giác này khiến nó cảm thấy rất luống cuống.

Sư Niệm nghe thấy Sở Húc Ninh nói vậy liền quay lại nhìn anh. Mặt anh vẫn chẳng có chút cảm xúc gì. Nếu không phải âm thanh không chắc chắn đó đã bán đứng cảm xúc của anh thì có lẽ Sư Niệm thật sự không biết hiện giờ tâm trạng của anh đang thế nào.

“Em cũng biết đau lòng chứ.” Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh, “Là anh đã cho em hy vọng, nhưng cũng lại bóp chết hy vọng trong em. Nếu như anh vẫn cương quyết không chấp nhận em thì em vẫn sẽ lặng lẽ thích anh tiếp. Cùng lắm thì em cũng sẽ như dì em, chờ anh cả đời. Nhưng là anh đã chủ động cho em hy vọng, giờ lại nói với em rằng anh không cần em nữa, em đi đi.” Sư Niệm nói tới đây không khỏi nhếch lên một nụ cười giễu, “Em vốn đang ở đáy vực ngước nhìn anh, là anh đã kéo em lên, giờ lại muốn tự tay đẩy em xuống. Anh còn trông mong vào việc em có thái độ thế nào nữa?”

Mới đầu Sở Húc Ninh còn nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng sau đó lại lặng lẽ dời mắt, trong suốt quá trình đó cũng chỉ có một mình Sư Niệm nói.

Sư Niệm thấy anh nhìn ra chỗ khác, cô cười gằn, “Xem đi, đến tận giờ anh cũng vẫn không muốn thay đổi quyết định của mình, anh còn muốn em phải thế nào nữa đây?”

Sở Húc Ninh bất giác siết chặt bộ quân phục của mình, một lát sau anh mới mở miệng nói một câu khô khốc, “Tần Thiếu Bạch không hợp với em.”

Sư Niệm bật cười nhìn người đàn ông đang rũ mắt, “Được, em biết rồi.” Nói xong cô quay người bỏ đi luôn.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh cất tiếng gọi, cùng lúc đó cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn cô gái đang dừng bước trước mặt.

Sư Niệm quay lại nhìn anh. Giữa hai người chỉ cách nhau có mấy bước chân, nhưng Sư Niệm biết, tim anh đã khép lại mất rồi, không phải để đề phòng cô mà là đề phòng chính bản thân mình.

Trước mắt cứ coi như anh đưa ra quyết định đó là vì yêu cô, nhưng anh lại không biết rằng cái mà đối phương cần là thứ tình cảm mà anh có thể trao cho đối phương, như vậy mới gọi là yêu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3384: Đứa trẻ đáng thương (2)
Sở Húc Ninh bắt đầu cúi gằm đầu ăn cơm, nhưng bàn tay đang nắm đũa gần như đã nổi hết gân xanh lên.

Sư Niệm trông thấy thế thì hài lòng không thôi cho nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

Đau lòng rồi chứ gì, chua xót rồi chứ gì!

Đáng đời!

Hai người đều im lặng trong suốt bữa ăn. Sở Húc Ninh tự động thu dọn bát đũa, còn Sư Niệm thì mặc đồ ra ngoài.

“Đi đâu thế?” Sở Húc Ninh hỏi.

“Có hẹn với Tần Thiếu Bạch tám giờ gặp nhau ở thao trường.” Sư Niệm vừa thay giày vừa nói, nhưng cô không hề nói cho anh biết rằng Tần Thiếu Bạch hẹn cô chỉ vì muốn thi bắn súng với cô.

Quả nhiên, lúc Sư Niệm vừa đóng cửa, Sở Húc Ninh vẫn cầm mâm đứng ngẩn ra đó.

Sư Niệm vừa đóng cửa vừa nghĩ, anh mà cũng có lúc thế này hả?

Đúng là đáng đời!

Lúc Sư Niệm ra đến thao trường, Tần Thiếu Bạch đã ở đó luyện súng, xung quanh vẫn còn người của bộ đội đặc chủng vẫn đang tiếp tục luyện tập. Trong lữ đoàn này có một bộ phận là bộ đội đặc chủng, một bộ phận là bộ đội thường cho nên hầu hết thời gian họ đều tách ra để luyện tập.

Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, lúc đi tới liền vỗ lên vai Tần Thiếu Bạch một cái, “Chắc không phải là anh chưa ăn cơm đấy chứ.”

“Đang chờ người đẹp mà.” Tần Thiếu Bạch cười đáp, “Tôi còn tưởng là em sẽ không đến cơ, không phải Sở Húc Ninh về nhà rồi à?”

Sư Niệm cầm súng trên giá lên ướm ướm, sau đó nhìn Tần Thiếu Bạch, “Thi thế nào đây?”

“Thi vòng số không vui, thử chai rượu nhé?” Tần Thiếu Bạch hỏi ý cô.

Sư Niệm gật đầu, “Ok, anh quyết là được.”

***

Cùng lúc đó Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành cũng vừa ở bên ngoài về. Trông thấy hình ảnh trên thao trường, Sở Lạc Nhất liền kéo Cố Tỉ Thành chạy tới đó.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Nhìn gì thế?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi.

“Cho anh mở mang một chút về thần súng, kiểu thần mà anh phải quỳ xuống gọi ba luôn ấy.” Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành tới gần.

“Anh gọi Tần Thiếu Bạch là ba á? Em đùa à?” Cố Tỉ Thành phụt cười.

“Ai da, anh ta không xứng.” Lúc này Sở Lạc Nhất đã kéo Cố Tỉ Thành tới cạnh chỗ họ, cười tít mắt hỏi: “Thi thế nào thế, để em làm trọng tài cho hai người.”

Sư Niệm ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Nhất, dùng ánh mắt “thu cái vẻ xem trò vui đó của em lại đi thì chị sẽ tin em hơn đấy” mà nhìn Sở Lạc Nhất.

Tất nhiên là Sở Lạc Nhất không chịu rồi, cô nghe vậy còn cười hí hửng hơn nữa.

Cố Tỉ Thành thấy vậy thì cau mày, là Sư Niệm sắp thi với Tần Thiếu Bạch à?

Cố Tỉ Thành không tham gia vào nhiệm vụ lần trước nên tất nhiên cũng không biết chuyện Sư Niệm bắn súng.

Mà ở cách đó không xa, Sở Húc Ninh đang đứng trong gió nhìn qua bên này, hay nói chính xác hơn là đang nhìn Sư Niệm.

Bốn chiến sĩ trẻ mang hai sọt chai rượu tới, ngay cả các binh lính đặc chủng đang luyện tập phía bên kia cũng không nhịn được phải chạy lại.

Sư Niệm quay lại nhìn, “Tự dưng có cảm giác tôi sắp trở thành nhân vật ngầu lòi trong quân đội rồi, nói không chừng thi xong tôi sẽ thành thần tượng của họ đấy.” Sư Niệm nói nhỏ.

Sở Lạc Nhất đi tới cầm chai rượu, Cố Tỉ Thành muốn kéo cũng không kéo cô lại được, không biết tại sao cô lại kích động như thế nữa.

Sở Lạc Nhất nhìn hai người đứng bên kia vẫn đang nói chuyện mà chưa chuẩn bị gì, bất ngờ ném một chai rượu tới.

“Choang...”

Chai rượu vỡ vụn giữa không trung, có người thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy họ lắp đạn.

Sở Lạc Nhất bắt đầu chạy lung tung ném chai rượu, cho nên không có một vị trí cố định nào cả.

Cố Tỉ Thành: “...”

Vợ ơi, em còn khó bắn trúng hơn cả mấy cái chai rượu mục tiêu kia đấy em có biết không hả?

Thế nên, trong khi người ta đang mải khen về kỹ thuật bắn súng thì Cố Tỉ Thành lại chỉ chú ý tới vợ mình. Anh sợ lỡ một trong hai người kia kích động lên một cái lại coi vợ anh thành mục tiêu mất thì toi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3385: Đứa trẻ đáng thương (3)
Sở Húc Ninh bắt đầu cúi gằm đầu ăn cơm, nhưng bàn tay đang nắm đũa gần như đã nổi hết gân xanh lên.

Sư Niệm trông thấy thế thì hài lòng không thôi cho nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

Đau lòng rồi chứ gì, chua xót rồi chứ gì!

Đáng đời!

Hai người đều im lặng trong suốt bữa ăn. Sở Húc Ninh tự động thu dọn bát đũa, còn Sư Niệm thì mặc đồ ra ngoài.

“Đi đâu thế?” Sở Húc Ninh hỏi.

“Có hẹn với Tần Thiếu Bạch tám giờ gặp nhau ở thao trường.” Sư Niệm vừa thay giày vừa nói, nhưng cô không hề nói cho anh biết rằng Tần Thiếu Bạch hẹn cô chỉ vì muốn thi bắn súng với cô.

Quả nhiên, lúc Sư Niệm vừa đóng cửa, Sở Húc Ninh vẫn cầm mâm đứng ngẩn ra đó.

Sư Niệm vừa đóng cửa vừa nghĩ, anh mà cũng có lúc thế này hả?

Đúng là đáng đời!

Lúc Sư Niệm ra đến thao trường, Tần Thiếu Bạch đã ở đó luyện súng, xung quanh vẫn còn người của bộ đội đặc chủng vẫn đang tiếp tục luyện tập. Trong lữ đoàn này có một bộ phận là bộ đội đặc chủng, một bộ phận là bộ đội thường cho nên hầu hết thời gian họ đều tách ra để luyện tập.

Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, lúc đi tới liền vỗ lên vai Tần Thiếu Bạch một cái, “Chắc không phải là anh chưa ăn cơm đấy chứ.”

“Đang chờ người đẹp mà.” Tần Thiếu Bạch cười đáp, “Tôi còn tưởng là em sẽ không đến cơ, không phải Sở Húc Ninh về nhà rồi à?”

Sư Niệm cầm súng trên giá lên ướm ướm, sau đó nhìn Tần Thiếu Bạch, “Thi thế nào đây?”

“Thi vòng số không vui, thử chai rượu nhé?” Tần Thiếu Bạch hỏi ý cô.

Sư Niệm gật đầu, “Ok, anh quyết là được.”

***

Cùng lúc đó Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành cũng vừa ở bên ngoài về. Trông thấy hình ảnh trên thao trường, Sở Lạc Nhất liền kéo Cố Tỉ Thành chạy tới đó.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Nhìn gì thế?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi.

“Cho anh mở mang một chút về thần súng, kiểu thần mà anh phải quỳ xuống gọi ba luôn ấy.” Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành tới gần.

“Anh gọi Tần Thiếu Bạch là ba á? Em đùa à?” Cố Tỉ Thành phụt cười.

“Ai da, anh ta không xứng.” Lúc này Sở Lạc Nhất đã kéo Cố Tỉ Thành tới cạnh chỗ họ, cười tít mắt hỏi: “Thi thế nào thế, để em làm trọng tài cho hai người.”

Sư Niệm ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Nhất, dùng ánh mắt “thu cái vẻ xem trò vui đó của em lại đi thì chị sẽ tin em hơn đấy” mà nhìn Sở Lạc Nhất.

Tất nhiên là Sở Lạc Nhất không chịu rồi, cô nghe vậy còn cười hí hửng hơn nữa.

Cố Tỉ Thành thấy vậy thì cau mày, là Sư Niệm sắp thi với Tần Thiếu Bạch à?

Cố Tỉ Thành không tham gia vào nhiệm vụ lần trước nên tất nhiên cũng không biết chuyện Sư Niệm bắn súng.

Mà ở cách đó không xa, Sở Húc Ninh đang đứng trong gió nhìn qua bên này, hay nói chính xác hơn là đang nhìn Sư Niệm.

Bốn chiến sĩ trẻ mang hai sọt chai rượu tới, ngay cả các binh lính đặc chủng đang luyện tập phía bên kia cũng không nhịn được phải chạy lại.

Sư Niệm quay lại nhìn, “Tự dưng có cảm giác tôi sắp trở thành nhân vật ngầu lòi trong quân đội rồi, nói không chừng thi xong tôi sẽ thành thần tượng của họ đấy.” Sư Niệm nói nhỏ.

Sở Lạc Nhất đi tới cầm chai rượu, Cố Tỉ Thành muốn kéo cũng không kéo cô lại được, không biết tại sao cô lại kích động như thế nữa.

Sở Lạc Nhất nhìn hai người đứng bên kia vẫn đang nói chuyện mà chưa chuẩn bị gì, bất ngờ ném một chai rượu tới.

“Choang...”

Chai rượu vỡ vụn giữa không trung, có người thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy họ lắp đạn.

Sở Lạc Nhất bắt đầu chạy lung tung ném chai rượu, cho nên không có một vị trí cố định nào cả.

Cố Tỉ Thành: “...”

Vợ ơi, em còn khó bắn trúng hơn cả mấy cái chai rượu mục tiêu kia đấy em có biết không hả?

Thế nên, trong khi người ta đang mải khen về kỹ thuật bắn súng thì Cố Tỉ Thành lại chỉ chú ý tới vợ mình. Anh sợ lỡ một trong hai người kia kích động lên một cái lại coi vợ anh thành mục tiêu mất thì toi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3386: Đứa trẻ đáng thương (4)
Từ đầu đến cuối, Sở Húc Ninh vẫn đứng đằng xa nhìn từng cái chai bị nổ tung giữa không trung bên đó, anh có thể thấy rõ khả năng bắn súng của Sư Niệm đã tốt hơn, không chỉ vì nó nhanh mà còn rất chuẩn nữa.

Một sọt chai rượu đã bị bắn vỡ, Sở Lạc Nhất xấu xa luôn dùng tốc độ nhanh hơn để ném chai vào những lúc mà họ đang thay băng đạn, nhưng dù có như vậy cũng vẫn không thể làm khó được hai người.

Sở Lạc Nhất chống hai tay xuống gối nhìn Sư Niệm và Tần Thiếu Bạch, “Hai người không thể thất bại một lần được hả, có thể suy nghĩ một chút đến cặp chân chạy sắp gãy của em đang hY vọng hai người có thể thất bại một lần được không?”

“Em chạy quá chậm.” Sư Niệm thay băng đạn xong nhìn Sở Lạc Nhất, cười nói.

Sở Lạc Nhất hung hăng lườm lại một cái, không định ném chai tiếp nữa, việc này đành phải giao lại cho người khác.

Sọt thứ hai được đưa lên, ở sọt đầu tiên rõ ràng Sư Niệm đã thắng.

“Lữ đoàn phó, đừng để thua đấy, nếu không sẽ làm mất mặt người của chúng ta lắm.”

“Đúng đấy Lữ đoàn phó, không thể thua chị dâu nhà Lữ đoàn trưởng được, bao người chúng tôi đang nhìn đây này.”

Đằng sau có người cười nói.

Tần Thiếu Bạch quay lại lườm người kia một cái rồi lại thay băng đạn.

Sư Niệm nhếch môi cười nhưng không lên tiếng, chỉ chăm chăm vào việc của mình.

Nhưng khi Tần Thiếu Bạch còn chưa kịp thay đạn xong thì khẩu súng trong tay anh ta đã bị Sở Húc Ninh đoạt mất.

Sư Niệm giật mình, thấy Sở Húc Ninh đang cúi đầu nghiêm túc thay băng đạn.

Sở Lạc Nhất lặng lẽ lùi về bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Đệch, vương bài đối vương bài rồi.”

Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, cũng bắt đầu vực dậy hứng thú. dù sao cũng phải biết rằng đã rất nhiều năm Sở Húc Ninh không tập bắn súng trước mặt người khác rồi, năng lực của anh vẫn dừng lại trong trí nhớ của mọi người ở mấy năm về trước.

Sư Niệm hơi cúi đầu, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Sở Húc Ninh thay đạn xong nhìn về phía Sư Niệm. Sư Niệm mím chặt môi, thi thì thi, ai sợ ai chứ?

“Lấy quạt gió ra đây.” Sở Húc Ninh bỗng nói.

Mọi người nhất thời đều không phản ứng lại kịp, quạt gió là thứ chỉ khi nào bộ đội đặc chủng luyện tập mới dùng tới, nó có thể thay đổi và khống chế tốc độ gió trong phạm vi nhất định.

Trên cơ bản thì đây là kỸ năng mà chỉ có bộ đội đặc chủng hạng nhất mới thực hiện được.

Có phải Lữ đoàn trưởng hơi ác với vợ mình quá rồi không.

Họ thừa nhận, khả năng bắn súng của chị dâu tốt đến mức khiến họ không khỏi ngưỡng mộ, nhưng kia là quạt gió đấy.

Đội trưởng đội đặc chủng kịp phản ứng lại, bảo người đi lấy quạt gió tới rồi chuẩn bị thật tốt.

“Lão Sở, chỉ thi chơi thôi mà.” Tần Thiếu Bạch không nhịn được phải lên tiếng.

Sở Húc Ninh không trả lời anh ta mà vẫn nhìn chằm chằm vào Sư Niệm.

Sư Niệm hơi mím môi, nhìn lại Sở Húc Ninh bằng vẻ mặt bướng bỉnh.

“À ờm thì, hai người thi với nhau có muốn cá cược chút gì đó không, ví dụ như...” Không ly hôn hay gì gì chẳng hạn.

Sở Lạc Nhất có lòng tốt nêu ra ý kiến.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, chờ cô lên tiếng.

Có lẽ, anh đang tìm cho mình một chiếc thang.

Sư Niệm ấn đạn vào “cạch” một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu đáp, “Không cần.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sao lại từ chối thẳng thừng như thế? Chị ơi, em đang tìm cho chị một cơ hội tốt biết bao, sao chị lại không cần chứ?

Sở Húc Ninh khẽ cúi đầu, có chút mất mát nhưng cũng không đến mức để người khác thấy được.

Cái Sư Niệm muốn là anh phải cam tâm tình nguyện nói không ly hôn với cô chứ không phải vì đánh cược.

Hôn nhân, từ trước đến nay đều không phải trò cá cược.

Quạt gió được mang lên, hai bộ đội đặc chủng đi tới nhận nhiệm vụ ném chai rượu, tốc độ của họ nhanh hơn Sở Lạc Nhất rất nhiều, thế nên trong trận này rất nhiều người chỉ có thể nghe thấy tiếng súng và chỉ thấy những mảnh vụn thủy tinh của chai rượu bị bắn vỡ liên tiếp trong không trung.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3387: Đứa trẻ đáng thương (5)
Đầu của Sở Lạc Nhất cứ ngó qua ngó lại theo hướng mấy chai rượu, nhìn thôi mà cô cũng cảm thấy đau cả lòng!

Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều, tất cả mọi người đều quan sát lần thi đấu này một cách chăm chú không chớp mắt, căng thẳng nhìn đến khi cái chai cuối cùng được ném lên trời.

Sở Lạc Nhất ngẩng lên, thấy cái chai bị lệch đi một khoảng cách nhất định vì chịu ảnh hưởng của quạt gió, rồi nhìn họ nổ súng.

Tiếng súng vang lên cùng một lúc, Sư Niệm không khỏi cau mày, tay cũng run lên.

“Đoàng...”

Cái chai cuối cùng vỡ nát giữa không trung, là bị Sở Húc Ninh bắn trúng.

Vậy cũng có nghĩa là Sư Niệm thua.

Mọi thứ đều kết thúc cả rồi.

Ngoài tiếng quạt gió vẫn đang thổi vù vù ra, xung quanh đều yên tĩnh hết cả lại.

Sư Niệm từ từ buông súng, day day cánh tay mỏi nhức của mình.

“Đệch, tôi đã nhìn thấy gì thế này?”

“Chị dâu ngầu quá đi mất thôi, chị dâu, chị chính là thần tượng của em.”

“Đây gọi là song vương đấu, vương bài đấu vương bài đấy à, thế này rõ ràng là chị dâu thắng rồi còn gì.”

“Đúng đó, Lữ đoàn trưởng, anh bao tuổi rồi, lúc anh tập bắn súng chị dâu còn chưa ra đời nữa kìa, thế mà anh chỉ thắng người ta có một chai, vậy là thua rồi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái kiểu giải thích cưỡng ép này Sở Lạc Nhất cho điểm tuyệt đối. cứ tính từ lúc Sở Húc Ninh sờ vào súng là sáu tuổi cho đến giờ thì cũng sắp ba mươi năm rồi. lúc đó kể cả có là mẹ của Sư Niệm thì cũng mới chỉ có mười mấy tuổi thôi, đừng nói tới Sư Niệm, ngay đến mẹ chị ấy cũng vẫn còn là một đứa trẻ nữa kìa.

Sở Húc Ninh cũng buông súng. Sư Niệm nhún vai, “Em thua rồi.”

Thua hết rồi.

Tựa như từ trước đến giờ cô chưa từng thắng bao giờ cả, hạnh phúc chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, giống như khi chai rượu vỡ vụn để xuất hiện ra khóm hoa kia, nó cũng chỉ là một thứ thoáng hiện ra rồi biến mất thôi.

Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, đi qua Sở Húc Ninh.

“Chị Niệm Niệm.” Sở Lạc Nhất vội đuổi theo.

Sở Húc Ninh rũ mắt, không ai biết được anh đang nghĩ gì.

“Ép cô ấy thi một hiệp chỉ để chứng minh trừ thắng chuyện này ra thì những chuyện khác đều thua hết cả à?” Tần Thiếu Bạch bỗng lên tiếng.

Sở Húc Ninh ngoảnh lại, nhìn Tần Thiếu Bạch đang cười cười.

Rốt cuộc thì tại sao anh lại ra đây để thi với Sư Niệm, vì anh không muốn trông thấy Sư Niệm đứng cạnh người đàn ông khác!

Mà vừa rồi căn bản anh không hề thắng, rõ ràng anh thấy lúc bắn phát súng cuối cùng tay Sư Niệm đã run lên, nếu không ai thắng ai thua căn bản không thể chắc được.

Sở Lạc Nhất đuổi theo Sư Niệm, choàng lấy cổ cô, hai người bước đi trên nền tuyết, “Vừa rồi chị thả hả?”

“Có đâu, tự dưng bị đau bụng nên mới bị chậm một bước, hơn nữa phát súng đấy nếu chị không chậm thì cũng chưa chắc thắng được. Lúc thi Sở Húc Ninh đã nhường chị vài lần rồi, chị biết chứ.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất một cái rồi lại bước tiếp.

Sở Lạc Nhất dừng lại, lo lắng hỏi: “Bụng chị không sao chứ?”

“Không sao, chỉ đau chút chút thôi, chắc vì căng thẳng quá nên bị chuột rút.” Sư Niệm nắm lấy cái tay Sở Lạc Nhất đang khoác lên vai mình, bước từng bước trên nền tuyết lưu lại dấu chân mình.

“Vừa rồi tại sao chị không nói nếu chị thắng thì không được ly hôn, điều kiện tốt như thế, hơn nữa em cảm thấy có lẽ anh Húc Ninh cũng đang đợi cơ hội này mà.”

“Bao Đậu, trong từ điển của chị, hai chữ “đánh cược” không dùng trong hôn nhân. Duy trì một cuộc hôn nhân như vậy không phải là điều chị muốn.” Sư Niệm để lại một hố tuyết sâu trên nền đất, “Yên tâm đi, chị sẽ không ly hôn đâu.”

“Em thương chị quá.” Sở Lạc Nhất thật tâm nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3388: Đứa trẻ đáng thương (6)
Hai người cứ in từng vết chân nông sâu xuống đất, từ từ trở về khu nhà thân nhân.

“Thích không? Từ trước đến giờ ba chị chẳng bao giờ cho chị sờ vào súng. Em thấy đúng là hủy cả một nhân tài mà.” Sở Lạc Nhất ôm Sư Niệm đi lên lầu.

“Chắc vì ba chị chỉ muốn chị làm một người bình thường thôi.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất nói, “Sao em lại theo chị về đây thế? Không qua chỗ anh đẹp trai nhà giàu của em đi lại chạy tới đây ăn nhờ ở đậu à?”

“Em quan tâm tới chị mà, sao không biết ơn gì vậy hả?” Sở Lạc Nhất đáp, Sư Niệm mở cửa ra một cái cô liền chui vào trong nhà luôn. “Em cảm thấy lúc em bảo chị đưa ra điều kiện ấy, kì thật anh Húc Ninh cũng đang hy vọng. Chị nói không cần, trông anh ấy rõ là đáng thương luôn.”

Sư Niệm quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang theo vào nhà, mặt Sở Húc Ninh thế nào thì cô không thấy, nhưng cô sẽ không lấy chuyện này ra để đánh cược, “Đi tắm rồi ngủ đây, mệt quá rồi.”

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đi vào phòng tắm, không khỏi thở dài, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng cửa, cô quay lại thấy Sở Húc Ninh đi vào.

Sở Húc Ninh nhìn thấy cô thì hơi sững lại, sau đó mới đóng cửa nói: “Anh về lấy chút đồ.”

Sở Lạc Nhất nhìn Sở Húc Ninh vào phòng ngủ, sau đó liền chạy theo bám vào cửa nhìn anh lấy quần áo ra, “Anh Húc Ninh, anh có biết mẹ của chị Niệm Niệm không?”

Sở Húc Ninh cầm quần áo quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Biết.” Ba vợ anh từng đưa anh đi gặp bà.

“Vậy anh có biêt tại sao ba chị ấy không cho chị ấy động vào súng không?” Sở Lạc Nhất lại hỏi tiếp.

Sở Húc Ninh đóng tủ quần áo lại, “Không muốn cô lấy làm lính đúng không, sao thế?”

“Thật ra mẹ của chị Niệm Niệm được người khác sắp xếp làm tai mắt bên cạnh ba chị ấy. Anh không biết chuyện “Con Mắt” ở thành phố A năm ấy à? Mẹ chị Niệm Niệm là một trong những người đó.” Sở Lạc Nhất khẽ nói, “Chuyện này em từng nghe ba kể lại, thế nên ba chị ấy mới không bao giờ cho chị ấy động vào bất cứ thứ gì liên quan tới quân sự, càng không cho chị ấy đi lính, thi vào trường quân đội.”

Nghe thấy những lời Sở Lạc Nhất kể, Sở Húc Ninh không khỏi giật mình. Hồi đó anh cũng ở thành phố A, chuyện này cũng xôn xao ở quân khu một thời gian, anh không thể không biết được. Năm ấy nghe nói Báo Tuyết đột nhiên xuất hiện, nhổ bỏ hết tất cả “Con Mắt” ở một căn cứ tại thành phố A. Chuyện lần đó được gọi là sự kiện “Con Mắt“.

Nhưng Sở Húc Ninh không ngờ rằng chuyện đó lại có liên quan tới mẹ của Sư Niệm.

“Cô ấy có biết chuyện này không?” Sở Húc Ninh cất tiếng hỏi.

“Chắc là biết, ba chị ấy có chuyện gì cũng kể với chị ấy hết. Chị Niệm Niệm nói không để tâm, nhưng hai người họ lại rất ăn ý về việc không làm lính, không động vào súng, không học trường quân đội, không can thiệp vào các vấn đề quân sự. Em nghĩ là chị ấy có để tâm đấy, cho nên kỳ thật nhiều khi chị Niệm Niệm đều rất tự ti. Có lẽ yêu anh chính là chuyện dũng cảm nhất mà chị ấy từng làm, vì...” Sở Lạc Nhất nói đến đây lại chỉ vào bộ quân phục của anh, “Đây là điều chị ấy kiêng kỵ nhất.”

Sở Húc Ninh lại siết chặt bộ quần áo trong tay. Sở Lạc Nhất đứng thẳng người dậy, “Được rồi, em đi tìm anh đẹp trai nhà giàu của em đây, một người phụ nữ vì anh mà từ sáng đến tối phải đối mặt với điều đáng sợ nhất đối với mình, anh lại ích kỷ vì không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mà đẩy người ta đi. Thôi ly hôn đi, ly hôn rồi cả hai người sẽ được giải phóng. Chị ấy sẽ không phải sợ hãi còn anh cũng không phải đau khổ nữa.” Sở Lạc Nhất nói xong phất tay, quyết định đi nương tựa vòng tay của anh đẹp trai nhà giàu của mình.

Bất kể có thế nào cũng phải đi quyến rũ anh thêm một chút mới được.

“Bao Đậu, lấy quần áo cho chị với, chị quên mang vào rồi.” Sư Niệm tắm xong, lớn tiếng gọi với ra.

Sở Húc Ninh nghe thấy giọng nói của cô, cả người bỗng run bắn lên, sau đó liền quay vào phòng ngủ lấy quần áo cho Sư Niệm.

Sư Niệm đợi một lúc không thấy ai trả lời, thắc mắc quấn khăn tắm quanh người để đi ra. Dù sao thì Sở Lạc Nhất cũng là một cô gái nên cô chẳng nghĩ nhiều mà ra khỏi phòng tắm luôn, “Bao Đậu, không nghe thấy chị...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3389: Đứa trẻ đáng thương (7)
Hai người cứ in từng vết chân nông sâu xuống đất, từ từ trở về khu nhà thân nhân.

“Thích không? Từ trước đến giờ ba chị chẳng bao giờ cho chị sờ vào súng. Em thấy đúng là hủy cả một nhân tài mà.” Sở Lạc Nhất ôm Sư Niệm đi lên lầu.

“Chắc vì ba chị chỉ muốn chị làm một người bình thường thôi.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất nói, “Sao em lại theo chị về đây thế? Không qua chỗ anh đẹp trai nhà giàu của em đi lại chạy tới đây ăn nhờ ở đậu à?”

“Em quan tâm tới chị mà, sao không biết ơn gì vậy hả?” Sở Lạc Nhất đáp, Sư Niệm mở cửa ra một cái cô liền chui vào trong nhà luôn. “Em cảm thấy lúc em bảo chị đưa ra điều kiện ấy, kì thật anh Húc Ninh cũng đang hy vọng. Chị nói không cần, trông anh ấy rõ là đáng thương luôn.”

Sư Niệm quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang theo vào nhà, mặt Sở Húc Ninh thế nào thì cô không thấy, nhưng cô sẽ không lấy chuyện này ra để đánh cược, “Đi tắm rồi ngủ đây, mệt quá rồi.”

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đi vào phòng tắm, không khỏi thở dài, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng cửa, cô quay lại thấy Sở Húc Ninh đi vào.

Sở Húc Ninh nhìn thấy cô thì hơi sững lại, sau đó mới đóng cửa nói: “Anh về lấy chút đồ.”

Sở Lạc Nhất nhìn Sở Húc Ninh vào phòng ngủ, sau đó liền chạy theo bám vào cửa nhìn anh lấy quần áo ra, “Anh Húc Ninh, anh có biết mẹ của chị Niệm Niệm không?”

Sở Húc Ninh cầm quần áo quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Biết.” Ba vợ anh từng đưa anh đi gặp bà.

“Vậy anh có biêt tại sao ba chị ấy không cho chị ấy động vào súng không?” Sở Lạc Nhất lại hỏi tiếp.

Sở Húc Ninh đóng tủ quần áo lại, “Không muốn cô lấy làm lính đúng không, sao thế?”

“Thật ra mẹ của chị Niệm Niệm được người khác sắp xếp làm tai mắt bên cạnh ba chị ấy. Anh không biết chuyện “Con Mắt” ở thành phố A năm ấy à? Mẹ chị Niệm Niệm là một trong những người đó.” Sở Lạc Nhất khẽ nói, “Chuyện này em từng nghe ba kể lại, thế nên ba chị ấy mới không bao giờ cho chị ấy động vào bất cứ thứ gì liên quan tới quân sự, càng không cho chị ấy đi lính, thi vào trường quân đội.”

Nghe thấy những lời Sở Lạc Nhất kể, Sở Húc Ninh không khỏi giật mình. Hồi đó anh cũng ở thành phố A, chuyện này cũng xôn xao ở quân khu một thời gian, anh không thể không biết được. Năm ấy nghe nói Báo Tuyết đột nhiên xuất hiện, nhổ bỏ hết tất cả “Con Mắt” ở một căn cứ tại thành phố A. Chuyện lần đó được gọi là sự kiện “Con Mắt“.

Nhưng Sở Húc Ninh không ngờ rằng chuyện đó lại có liên quan tới mẹ của Sư Niệm.

“Cô ấy có biết chuyện này không?” Sở Húc Ninh cất tiếng hỏi.

“Chắc là biết, ba chị ấy có chuyện gì cũng kể với chị ấy hết. Chị Niệm Niệm nói không để tâm, nhưng hai người họ lại rất ăn ý về việc không làm lính, không động vào súng, không học trường quân đội, không can thiệp vào các vấn đề quân sự. Em nghĩ là chị ấy có để tâm đấy, cho nên kỳ thật nhiều khi chị Niệm Niệm đều rất tự ti. Có lẽ yêu anh chính là chuyện dũng cảm nhất mà chị ấy từng làm, vì...” Sở Lạc Nhất nói đến đây lại chỉ vào bộ quân phục của anh, “Đây là điều chị ấy kiêng kỵ nhất.”

Sở Húc Ninh lại siết chặt bộ quần áo trong tay. Sở Lạc Nhất đứng thẳng người dậy, “Được rồi, em đi tìm anh đẹp trai nhà giàu của em đây, một người phụ nữ vì anh mà từ sáng đến tối phải đối mặt với điều đáng sợ nhất đối với mình, anh lại ích kỷ vì không muốn đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mà đẩy người ta đi. Thôi ly hôn đi, ly hôn rồi cả hai người sẽ được giải phóng. Chị ấy sẽ không phải sợ hãi còn anh cũng không phải đau khổ nữa.” Sở Lạc Nhất nói xong phất tay, quyết định đi nương tựa vòng tay của anh đẹp trai nhà giàu của mình.

Bất kể có thế nào cũng phải đi quyến rũ anh thêm một chút mới được.

“Bao Đậu, lấy quần áo cho chị với, chị quên mang vào rồi.” Sư Niệm tắm xong, lớn tiếng gọi với ra.

Sở Húc Ninh nghe thấy giọng nói của cô, cả người bỗng run bắn lên, sau đó liền quay vào phòng ngủ lấy quần áo cho Sư Niệm.

Sư Niệm đợi một lúc không thấy ai trả lời, thắc mắc quấn khăn tắm quanh người để đi ra. Dù sao thì Sở Lạc Nhất cũng là một cô gái nên cô chẳng nghĩ nhiều mà ra khỏi phòng tắm luôn, “Bao Đậu, không nghe thấy chị...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3390: Đứa trẻ đáng thương (8)
Yêu tinh, yêu tinh, đây chắc chắn là yêu tinh.

Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm dưới mình. Sư Niệm mỉm cười nhìn anh, cái chân đang quắp ở eo anh không ngừng cọ tới cọ lui.

Sở Húc Ninh bất thình lình cắn mạnh một cái lên môi cô, trong nháy mắt đã trút bỏ hết quần áo trên người, cùng cô lăn vào chiếc chăn điện đã được bật nóng.

Trong chăn, nhiệt độ dần tăng lên nhiệt độ cao nhất.

“Không được.” Đúng vào thời khắc mấu chốt, Sư Niệm bỗng hét lên.

“Sư Niệm, em muốn lấy mạng anh đấy à?” Sở Húc Ninh tức giận nói, nhưng không hề có ý định dừng lại.

Trong bóng tối, Sư Niệm thầm cắn môi mình, cố nhẫn nhịn khát vọng của bản thân, tay vẫn chống lên người anh, “Vẫn chưa tới một tháng.”

Sở Húc Ninh bỗng cứng đờ cả người, cứ như bị ai đó tạt cho một chậu nước lạnh, “Vậy mà em còn quyến rũ anh. Sư Niệm, em cố tình đúng không.” Hơi thở nóng rực của Sở Húc Ninh phả vào tai cô, bộ dạng này rõ ràng là đã tức lắm rồi nhưng lại không nỡ trút giận xuống người đang nằm dưới mình.

Sư Niệm cũng đang thở gấp. Cô cũng có dễ chịu hơn chút nào đâu, cách này đúng là lợi bất cập hại mà.

Sở Húc Ninh hung hăng cắn lên cổ cô một cái, sau đó lật người xuống khỏi người cô.

Sư Niệm vừa thở dốc vừa nhìn người bên cạnh. Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng hô hấp lại càng lúc càng nặng nề.

Sư Niệm: “...”

“Sở Húc Ninh, anh đang...”

“Im miệng.” Sở Húc Ninh bỗng lên tiếng trách cứ, giọng nói xen lẫn sự quẫn bách mà người khác có thể thấy được.

Sư Niệm: “...”

Anh đang nằm bên cạnh em đấy, em có phải kẻ ngốc hay mù dở đâu.

Sở Húc Ninh đứng dậy, còn chẳng mặc quần áo vào đã ra khỏi phòng ngủ.

Sư Niệm nhìn anh ra ngoài, lặng lẽ quay lưng lại, vụ làm ăn này không ổn rồi, hơi lỗ, anh vẫn còn năm người anh em của mình, cô phải làm sao đây?

Lúc Sở Húc Ninh quay lại đã là một tiếng sau, người trên giường cũng đã ngủ từ đời nào.

Anh đi tới ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt của cô. Cô nhóc này, phải tức giận đến mức nào mới dùng cách này để hành hạ anh chứ?

***

Cùng lúc đó, Cố Tỉ Thành đang ở trong ký túc xá, tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Cố Tỉ Thành nằm dưới đất đếm cừu còn Sở Lạc Nhất thì đang nằm trên giường xếp của anh không ngừng trêu chọc lên mặt anh.

“Sở Lạc Nhất, em mau ngủ ngay cho anh.” Cố Tỉ Thành tức giận nói.

“Em có làm gì anh đâu mà kích động thế? Hai đứa mình tâm sự chút đi.” Sở Lạc Nhất không ngủ được, đã thế lâu rồi không được gặp Cố Tỉ Thành nên cô thật sự rất muốn nói chuyện với anh.

Trong bóng đêm, Cố Tỉ Thành liếc nhìn cô một cái, “Anh không thích nói, chỉ thích làm thôi.”

“Ông chú bỉ ổi này, anh như vậy là không tốt đâu.” Sở Lạc Nhất dạy dỗ, “Chúng ta phải chú trọng vào việc giao lưu tinh thần nhiều hơn là thể xác chứ, anh nói có phải không?”

“Không phải!”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Không ngờ anh lại là một anh đẹp trai nhà giàu như vậy, đúng là đau lòng quá đi mất.” Sở Lạc Nhất nói một đằng nghĩ một nẻo, rồi lại bắt đầu vờn vờn mặt anh, “Anh nói xem liệu hai người họ có ly hôn không?”

“Chuyện đó không biết nhưng anh biết sắp tới chắc chúng ta không kết hôn nổi đâu.”

“Nói chuyên tử tế xem nào, anh zai, thái độ này của anh rất không đoan chính đấy nhé.” Sở Lạc Nhất đánh một cái lên vai anh, lại nói: “Anh định xử lý cô bạn thanh mai trúc mã của anh thế nào đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3391: Đứa trẻ đáng thương (9)
“Cho thêm muối, ướp thành ô mai rồi tặng cho em!” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ anh đây không thèm quan tâm cũng không muốn phối hợp với em để trả lời cô.

Lần này Sở Lạc Nhất không đánh người nữa, cũng không trách cứ việc suy nghĩ của anh bay quá xa mà trái lại còn hùa theo: “Ý kiến này không tồi, em chống mắt chờ anh thực hiện đấy nhé.”

Sau đó đó Sở Lạc Nhất luyên tha luyên thuyên nói rất nhiều thứ, Cố Tỉ Thành nằm dưới đất một mực giữ im lặng như thể anh ngủ mất rồi.

Mãi cho đến khi tiếng nói của Sở Lạc Nhất càng ngày càng nhỏ, móng vuốt ngừng đưa qua đưa lại thì Cố Tỉ Thành mới mở mắt mình ra, sau đó đứng dậy, kéo cô nằm lại cho nghiêm chỉnh rồi đắp chăn tử tế cho cô.

“Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng gọi một tiếng.

“Ừ, anh ở đây, ngủ đi.” Cố Tỉ Thành dịu dàng đáp. Ai kia nghe thấy xong liền yên tâm xoay người, ôm chăn ngủ tiếp.

Cố Tỉ Thành có cảm giác mình giống như đang dỗ dành con gái vậy.

Thế nhưng anh lại thấy thích cảm giác lúc này, rất ấm áp.

Cố Tỉ Thành ngắm nhìn vợ nhỏ nhà mình một hồi rồi lại nằm xuống, tùy tiện kéo chăn đắp ngang qua người, gối hai tay xuống đầu.

Từ sau khi gặp cô rồi, Cố Tỉ Thành cảm thấy cuộc đời này của anh không thể thiếu cô được nữa.

Là dáng vẻ nghịch ngợm thông minh trên máy bay trực thăng, hay là dáng vẻ cười híp mắt khi cô bám theo Sở Húc Ninh đến vào ngày quân diễn, Cố Tỉ Thành đã không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng cái duy nhất mà anh nhớ chính là thời điểm lúc anh biết người anh yêu suốt tám năm trên mạng chính là cô gái trước mặt. Cảm giác lúc đó còn hạnh phúc hơn cả cảm giác lúc Cố Tỉ Thành biết mình được chọn làm Báo Tuyết.

Khi đó Cố Tỉ Thành biết, cô gái này là người con gái duy nhất trong cuộc đời mình.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên người cô một lớp ánh sáng bàng bạc. Cố Tỉ Thành nghiêng người nhìn khuôn mặt cô gái của mình, bàn tay khẽ vuốt ve gò má xinh đẹp. Bản thân anh đã mệt chết đi rồi nhưng lại luyến tiếc không nỡ nhắm mắt lại.

***

Lúc Sở Lạc Nhất ngủ dậy thì tiếng kèn lệnh bên ngoài đã vang lên. Người bên cạnh đã sớm đi đâu mất, chăn đệm được gấp vuông chằn chặn đặt trên giường.

Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng ngồi dậy, cái giường này nằm chẳng thích như cái giường của Sư Niệm khiến cô ngủ một lúc thôi cũng đau hết cả người.

Sở Lạc Nhất vặn vẹo cái eo xong đứng dậy, đá đá chân mình hai cái rồi mới xoay người đi gấp chăn, gấp thành hình vuông thôi mà, ai mà chẳng biết chứ.

Gấp chăn xong, Sở Lạc Nhất phát hiện ra khăn lau mặt và bình nước nóng do Cố Tỉ Thành chuẩn bị sẵn cho mình, trong chậu là nước lạnh sạch, pha thêm nước nóng là có thể rửa mặt rồi.

Vậy nên anh đẹp trai nhà giàu còn có một đặc điểm khiến người ta không thể ngừng yêu được, đó chính là sự chăm sóc dịu dàng của anh.

Lúc Cố Tỉ Thành quay về thì vợ nhỏ của anh đã chuẩn bị xong xuôi.

“Ui chao, sao hôm nay em lại chăm chỉ thế này, đi thôi, để anh dẫn đi ăn ngon nào.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa nhìn Sở Lạc Nhất nhảy tới. Một chân anh đóng cửa lại rồi ôm lấy cô, hôn một cái.

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Ăn một bữa tiệc thật lớn nào!”

Cố Tỉ Thành nhướng mi, đang định nói cái gì đó thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Anh buông Sở Lạc Nhất ra, chỉnh trang lại quần áo của mình một chút rồi nói: “Vào đi.”

Cánh cửa được đẩy ra, một cậu lính cười tủm tỉm thò đầu vào, nói: “Đoàn trường Cố, có một cô gái đến tìm anh đấy.”

Cô gái?

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đang thò một cái đầu ra hóng hớt, nói: “Cô gái kia họ Lục sao?”

Cậu lính gật đầu.

Cái vở kịch này diễn suốt hai ngày hôm nay rồi mà đến giờ còn chưa hạ màn nữa.

Sở Lạc Nhất vỗ vỗ vai của Cố Tỉ Thành, nói: “Anh zai đi đi kìa, nhớ mang theo gói muối để ướp ô mai đấy nhé.”
 
Top