Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3392: Đứa trẻ đáng thương (10)
Cố Tỉ Thành: “...”

“Em đợi ở đây! Anh qua xem thế nào rồi bảo cô ta về!” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm mũ của mình lên, đi ra ngoài.

Sở Lạc Nhất cũng chạy ra theo: “Đừng mà, người ta đường xa vất vả tới đây, ít nhất cũng phải mất hai tiếng, lúc này đã có mặt ở đây thì chắc chắn phải đi từ sáng sớm tim mơ rồi!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, bám theo Cố Tỉ Thành đi ra ngoài.

Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất đang nhảy chân sáo xuống lầu, thế quái nào cứ có cảm giác cô nhóc này có chút không đáng tin thế nhỉ.

Đúng là Lục Tư Thần đi từ sáng sớm. Cô ta thấy bọn họ đi tới thì hít hít cái mũi rồi chỉ vào Sở Lạc Nhất, nói: “Tôi tới tìm cô đấy.”

“Ui chao, thật xin lỗi anh zai nhé, không cẩn thận cướp hào quang của anh mất rồi!” Sở Lạc Nhất mặt dày nói rồi quay sang nhìn Lục Tư Thần: “Chắc không phải cô đột nhiên phát hiện người mà cô yêu là tôi đấy chứ?!”

“Tôi thèm vào! Sở Lạc Nhất! Sao cô cứ không biết xấu hổ thế hả?” Lục Tư Thần lớn tiếng mắng.

“Tư Thần...”

Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành lại rồi đứng nhìn Lục Tư Thần đang tức đến giậm chân. Người biết cô sẽ hiểu cô chính là kiểu người nói chuyện thẳng thắn như vậy, cũng không thấy người nào thật sự mắng cô cả.

“Vậy cô tìm tôi làm gì?” Sở Lạc Nhất nhìn người bên ngoài, nhiệt độ hôm nay dưới không độ rồi, chẳng lẽ cô ta không thấy lạnh à?

“Cô đi ra đây! Đi mua đồ với tôi!” Lục Tư Thần ra lệnh nói.

Sở Lạc Nhất sờ sờ cằm của mình: “Lục Tư Thần, thật ra cô không có bạn bè gì hết đúng không! Thật đáng thương, ngay cả một người bạn để đi dạo phố cũng không có!”

Lúc này Sở Lạc Nhất cảm thấy cô gái tên Lục Tư Thần này dù lớn hơn mình đến vài tuổi, hiện giờ Lục Tư Thần đã hai mươi tư, hai mươi lăm rồi nhưng thật ra tính tình còn trẻ con hơn cả cô nữa.

Thật đáng yêu!

Lục Tư Thần bị người ta nói trúng tim đen liền tức giận nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.

“Được rồi, được rồi! Đừng khóc đừng khóc! Tôi đi với cô là được chứ gì?” Sở Lạc Nhất thấy cô gái đứng trước mặt tức đến mức không nói được lời nào liền vội vàng lên tiếng: “Cô không phải là chị tôi, tôi là chị cô mới đúng!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đẩy cửa ra.

Cố Tỉ Thành: “...”

Chuyện này không có chỗ cho anh nói nữa rồi đúng không?

Sở Lạc Nhất phất phất tay với Cố Tỉ Thành, nói: “Anh zai chơi một mình đi, em phải đi dạo phố với em gái của em đây.”

“Ai là em của cô chứ? Tôi lớn hơn cô sáu tuổi đấy!” Lục Tư Thần lớn tiếng phản bác.

Sở Lạc Nhất cong môi cười giả lả rồi đẩy Lục Tư Thần lên xe, sau đó lại phất phất tay với Cố Tỉ Thành rồi theo lên xe cùng.

Cố Tỉ Thành: “...”

Chẳng phải là bảo anh đi ướp ô mai sao?

Thế quái nào lại thành cô đi cùng quả mơ kia luôn rồi?

Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất quay sang nhìn Lục Tư Thần đang lái xe rồi nói: “À thì... tôi vẫn chưa ăn sáng, chắc cô cũng chưa ăn cái gì đâu nhỉ?!”

Lục Tư Thần liếc nhìn cô, sắc mặt vẫn chẳng đẹp gì cho cam.

“Sao cô cứ cười híp mắt thế hả? Thật là đáng ghét!” Lục Tư Thần ghét bỏ nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái đầu cô ấy, là cô gọi ông đây ra ngoài, ông đây cho cô chút mặt mũi mà cô còn chê đấy hả?

Nếu không phải do ngày hôm qua thấy cô thật sự quá đáng thương thì hôm nay đừng hòng ông đây đi cùng với cô nhé!

“Lớn lên xinh đẹp thế này mà không cười thật quá đáng tiếc đúng không?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhìn con đường phía trước: “Lục Tư Thần! Với cái tính khí này của cô thì không có bạn bè cũng là chuyện bình thường, không cần cảm thấy mất mặt quá đâu!”

“Sao cô lại đáng ghét như vậy hả Sở Lạc Nhất! Cô thì có bạn bè chắc?” Lục Tư Thần kêu lên nhưng không hề có ý định đừng xe, đuổi người.

Sở Lạc Nhất biết ngay mà!

“Vậy cô dừng xe ở phía trước rồi đi mà tìm bạn của cô đi!” Sở Lạc Nhất cố tình nói vậy, thấy Lục Tư Thần tức giận muốn khóc thế này thật cảm thấy thoải mái quá đi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3393: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (1)
QQ của Lục Tư Thần không có một bạn bè nào cả, chỉ lẻ loi có một mình cô ta mà thôi.

Mà điều khiến trái tim của Sở Lạc Nhất đau nhói chính là vì chỗ ký tên của Lục Tư Thần là một dãy sỗ, mà dãy số này Sở Lạc Nhất cũng chẳng xa lạ gì, ngày hôm qua cô còn nói chuyện tám nhảm với người đó mà.

Đó là QQ của sư phụ cô, Đàm Thần Tiêu.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, thấy cô nàng nhíu mày: “Nhìn tôi làm cái gì, kết bạn thì làm nhanh đi.” Lục Tư Thần nói bằng chính cái giọng điệu kiêu ngạo của mình rồi đứng dậy đi vào toilet.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, cầm di động của mình lên rồi chụp màn hình của Lục Tư Thần lưu lại, sau đó thêm QQ của mình vào. Cô cứ như vậy mà trở thành người bạn đầu tiên trong danh sách QQ của Lục Tư Thần, thật là... kỳ dị.

Sở Lạc Nhất gửi ảnh chụp màn hình của Lục Tư Thần cho Đàm Thần Tiêu. Đàm Thần Tiêu không trả lời, chắc là còn đang bận.

Vậy nên sau khi Sở Lạc Nhất gửi xong, trả di động lại cho Lục Tư Thần rồi ăn món tráng miệng chờ người kia quay lại.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một đứa trẻ đáng thương, danh sách QQ chẳng có ai cả, mà chỗ ký tên của cô ấy lại là số QQ của sư phụ em. Bỗng nhiên em cảm thấy đứa trẻ đáng thương này thật sự rất đáng thương.]

[Anh đẹp trai nhà giàu:...]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Chú Lục trước giờ rất chiều cô ta.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chiều chuộng không phải là yêu thương. Em cảm thấy sư phụ với chú Lục gì gì đó của anh thật sự nợ cô gái này một cuộc đời rồi.]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Nói nhiều mấy lời vô ích như vậy làm gì, về nhanh đi, sao lại có nhiều chuyện với cô ta thế hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hiện tại em cảm thấy ở cùng đứa trẻ đáng thương này quan trọng hơn, thật đó!]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Đừng có trẻ con nữa, em đến tìm anh hay là tìm cô ta vậy?]

Sở Lạc Nhất cười cười nhìn hàng chữ đậm mùi ghen tuông kia, tâm trạng cảm thấy khá hơn nhiều lắm.

“Gửi một cái tin mà cười như kẻ ngu, cô có bệnh đúng không?!” Lục Tư Thần bước qua rồi ngồi xuống đối diện Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất biết cô nàng này chỉ độc miệng thôi cho nên cũng không chấp nhặt nữa: “Cái kiểu người không có bạn như cô thì đương nhiên không hiểu rồi!”

“Sở Lạc Nhất! Cô nói cái gì hả?” Lục Tư Thần tức giận.

“Nóng làm gì, cô nhìn cái tính cách này của cô đi, thảo nào mà không có bạn bè.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần đang thở phì phò: “Cô gọi tôi đi mua cái gì với cô thế?”

Sở Lạc Nhất nói xong, sự tức giận trên mặt Lục Tư Thần lập tức biến mất, trái lại còn thêm mấy phần xấu hổ cùng bối rối không nói nên lời.

Sở Lạc Nhất khựng lại, đột nhiên nhớ ra chỉ còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Đàm Thần Tiêu.

Đứa trẻ đáng thương này tuy rằng một mực bài xích cô, nhưng từ tận sâu trong nội tâm vẫn phải ép chính mình phải thừa nhận việc có lẽ Sở Lạc Nhất còn hiểu mẹ cô ta hơn cả cô ta nữa.

Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thần đang cúi đầu cũng không hỏi nữa, càng không có ý định vạch trần suy nghĩ của Lục Tư Thần. Sau khi trả tiền, hai người họ vừa cãi nhau vừa đi lên tầng ba của trung tâm thương mại.

“Đây là sản nghiệp của nhà họ Cố.” Lục Tư Thần đột nhiên nói.

“Ha, vậy thì cô cũng không thể lấy không đâu đấy.” Sở Lạc Nhất mở miệng đáp lời như đã thành phản xạ có điều kiện.

Lục Tư Thần nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ ghét bỏ, nói: “Sao cô lại có thể giả dối như vậy hả, chỗ này còn chưa phải là của cô đâu!”

“Chuyện sớm hay muộn thôi ấy mà.” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một cái.

“Cô đây là coi trọng tiền của anh Tỉ Thành chứ gì?” Sở Lạc Nhất hung dữ nói.

“Việc này thì anh ấy cũng biết. Nếu không thì sao có thể làm anh đẹp trai nhà giàu của tôi được?” Sở Lạc Nhất càng cười sung sướng hơn.

“Cô... cô...” Lục Tư Thần giơ tay chỉ vào Sở Lạc Nhất, chán ghét nói: “Cô là đồ không biết xấu hổ!”

“Lời này cô nói đến mấy trăm lần rồi, cô có thấy phiền không, đổi sang câu khác mới mẻ hơn đi!” Sở Lạc Nhất tiếp tục đả kích Lục Tư Thần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3394: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (2)
QQ của Lục Tư Thần không có một bạn bè nào cả, chỉ lẻ loi có một mình cô ta mà thôi.

Mà điều khiến trái tim của Sở Lạc Nhất đau nhói chính là vì chỗ ký tên của Lục Tư Thần là một dãy sỗ, mà dãy số này Sở Lạc Nhất cũng chẳng xa lạ gì, ngày hôm qua cô còn nói chuyện tám nhảm với người đó mà.

Đó là QQ của sư phụ cô, Đàm Thần Tiêu.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, thấy cô nàng nhíu mày: “Nhìn tôi làm cái gì, kết bạn thì làm nhanh đi.” Lục Tư Thần nói bằng chính cái giọng điệu kiêu ngạo của mình rồi đứng dậy đi vào toilet.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, cầm di động của mình lên rồi chụp màn hình của Lục Tư Thần lưu lại, sau đó thêm QQ của mình vào. Cô cứ như vậy mà trở thành người bạn đầu tiên trong danh sách QQ của Lục Tư Thần, thật là... kỳ dị.

Sở Lạc Nhất gửi ảnh chụp màn hình của Lục Tư Thần cho Đàm Thần Tiêu. Đàm Thần Tiêu không trả lời, chắc là còn đang bận.

Vậy nên sau khi Sở Lạc Nhất gửi xong, trả di động lại cho Lục Tư Thần rồi ăn món tráng miệng chờ người kia quay lại.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một đứa trẻ đáng thương, danh sách QQ chẳng có ai cả, mà chỗ ký tên của cô ấy lại là số QQ của sư phụ em. Bỗng nhiên em cảm thấy đứa trẻ đáng thương này thật sự rất đáng thương.]

[Anh đẹp trai nhà giàu:...]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Chú Lục trước giờ rất chiều cô ta.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chiều chuộng không phải là yêu thương. Em cảm thấy sư phụ với chú Lục gì gì đó của anh thật sự nợ cô gái này một cuộc đời rồi.]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Nói nhiều mấy lời vô ích như vậy làm gì, về nhanh đi, sao lại có nhiều chuyện với cô ta thế hả?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hiện tại em cảm thấy ở cùng đứa trẻ đáng thương này quan trọng hơn, thật đó!]

[Anh đẹp trai nhà giàu: Đừng có trẻ con nữa, em đến tìm anh hay là tìm cô ta vậy?]

Sở Lạc Nhất cười cười nhìn hàng chữ đậm mùi ghen tuông kia, tâm trạng cảm thấy khá hơn nhiều lắm.

“Gửi một cái tin mà cười như kẻ ngu, cô có bệnh đúng không?!” Lục Tư Thần bước qua rồi ngồi xuống đối diện Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất biết cô nàng này chỉ độc miệng thôi cho nên cũng không chấp nhặt nữa: “Cái kiểu người không có bạn như cô thì đương nhiên không hiểu rồi!”

“Sở Lạc Nhất! Cô nói cái gì hả?” Lục Tư Thần tức giận.

“Nóng làm gì, cô nhìn cái tính cách này của cô đi, thảo nào mà không có bạn bè.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần đang thở phì phò: “Cô gọi tôi đi mua cái gì với cô thế?”

Sở Lạc Nhất nói xong, sự tức giận trên mặt Lục Tư Thần lập tức biến mất, trái lại còn thêm mấy phần xấu hổ cùng bối rối không nói nên lời.

Sở Lạc Nhất khựng lại, đột nhiên nhớ ra chỉ còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Đàm Thần Tiêu.

Đứa trẻ đáng thương này tuy rằng một mực bài xích cô, nhưng từ tận sâu trong nội tâm vẫn phải ép chính mình phải thừa nhận việc có lẽ Sở Lạc Nhất còn hiểu mẹ cô ta hơn cả cô ta nữa.

Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thần đang cúi đầu cũng không hỏi nữa, càng không có ý định vạch trần suy nghĩ của Lục Tư Thần. Sau khi trả tiền, hai người họ vừa cãi nhau vừa đi lên tầng ba của trung tâm thương mại.

“Đây là sản nghiệp của nhà họ Cố.” Lục Tư Thần đột nhiên nói.

“Ha, vậy thì cô cũng không thể lấy không đâu đấy.” Sở Lạc Nhất mở miệng đáp lời như đã thành phản xạ có điều kiện.

Lục Tư Thần nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ ghét bỏ, nói: “Sao cô lại có thể giả dối như vậy hả, chỗ này còn chưa phải là của cô đâu!”

“Chuyện sớm hay muộn thôi ấy mà.” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một cái.

“Cô đây là coi trọng tiền của anh Tỉ Thành chứ gì?” Sở Lạc Nhất hung dữ nói.

“Việc này thì anh ấy cũng biết. Nếu không thì sao có thể làm anh đẹp trai nhà giàu của tôi được?” Sở Lạc Nhất càng cười sung sướng hơn.

“Cô... cô...” Lục Tư Thần giơ tay chỉ vào Sở Lạc Nhất, chán ghét nói: “Cô là đồ không biết xấu hổ!”

“Lời này cô nói đến mấy trăm lần rồi, cô có thấy phiền không, đổi sang câu khác mới mẻ hơn đi!” Sở Lạc Nhất tiếp tục đả kích Lục Tư Thần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3395: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (3)
Sở Lạc Nhất nhìn ai kia bị mình chọc cho tức đến nỗi mặt biến thành màu gan heo thì chậc lưỡi một tiếng, sau đó đi đến một cửa hàng tơ lụa.

Lục Tư Thần hừ một tiếng rồi cũng theo vào: “Cô vào chỗ này làm quái gì?”

“Mua quà cho sư phụ tôi, tôi nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật của bà ấy rồi chứ đâu có giống người nào đó còn không thèm nhớ kỹ sinh nhật của mẹ mình, haizzz...”

“Ai nói tôi không nhớ chứ? Tôi bảo cô đi cùng chính là vì...” Lục Tư Thần đang nói đột nhiên khựng lại, sau đó hung hăng quay sang trừng mắt với Sở Lạc Nhất: “Sao cô lại xấu xa thế hả?”

Sở Lạc Nhất cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm thứ trên tay của cô.

Rốt cuộc thì người này cũng chỉ muốn hiểu về mẹ của mình nhiều hơn nhưng lại không muốn cho người khác biết, chỉ sợ người khác sẽ nhìn thấu tâm tư bản thân.

Cách sống như thế này cũng thật hèn nhát.

Sở Lạc Nhất vừa chọn từng cái một vừa nói: “Tôi cảm thấy sư phụ của tôi khá thích cảnh sông nước. Bà ấy thích vẽ tranh sơn thủy thì chắc cũng thích mấy thứ liên quan đến sơn thủy đấy, cô nghĩ sao?”

Sở Lạc Nhất đột nhiên quay đầu lại, khiến Lục Tư Thần đang lén lút nhớ kỹ thoáng giật mình, sau đó cô nàng vội vàng lui về phía sau một bước rồi trầm giọng nói: “Làm sao tôi biết được bà ấy thích cái gì chứ? Cô nhanh lên, muốn mua cái gì thì mua đi!”

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, đúng là một cô gái kỳ quặc.

Sở Lạc Nhất nói ít nói nhiều về những chuyện liên quan đến Đàm Thần Tiêu, tuy Lục Tư Thần tỏ vẻ cô quá phiền phức nhưng Sở Lạc Nhất lại biết cô nàng đang len lén nhớ kỹ tất cả mọi điều.

Buổi trưa, Cố Tỉ Thành không chịu nổi nữa bèn đích thân chạy đến bắt người. Thời gian của bọn họ vốn đã không nhiều rồi thì sao phải san sẻ cho người khác nữa chứ?

Ai mà ngờ được Lục Tư Thần lại đột nhiên trở mặt, cô nàng chỉ quăng lại một câu: “Ai mà thèm đi cùng với cô ta chứ!” Sau đó xoay người bỏ đi.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Tổ sư! Đúng là một đứa trẻ đáng thương qua cầu rút ván!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng mắng một câu rồi bị Cố Tỉ Thành tha về xe.

“Nếu không phải do thấy cô ta đáng thương thì còn lâu em mới đi cùng cái người bị bệnh thần kinh như cô ta!” Sở Lạc Nhất hừ hừ mắng mỏ.

“Được rồi, em cũng đừng mạnh miệng rồi lại mềm lòng nữa.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa cho xe chạy: “Em đi cùng cô ta cho tới tận trưa cũng bị cô ta mắng chửi không ít đâu nhỉ, cái tính khí của em mà cũng chịu để cho người ta mắng ấy hả?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh zai à, lời của anh quả thật quá mức sắc bén!

Được rồi, chỉ là cô thấy xót cho cô chị đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo kia thôi mà.

Sở Lạc Nhất dựa lưng vào ghế phụ, nhìn Cố Tỉ Thành lái xe: “Sao anh lại ra đây thế? Trong quân bộ rảnh rồi hả?”

“Hôm nay là Tết Dương Lịch đó, em nghĩ bọn anh là người máy chắc?” Cố Tỉ Thành bật cười mắng một câu: “Bé cưng à, bây giờ chúng ta nói chuyện quan trọng nào.”

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, sau đó với lấy con búp bê nhỏ đặt trên xe của anh, cái này là do cô đặt ở đây lúc trước: “Anh nói đi.”

Cố Tỉ Thành rất nghiêm túc, Sở Lạc Nhất lại rất tùy tiện, như vậy khiến Đoàn trưởng Cô rất không hài lòng!

“Em thật sự không tính đi học đại học đấy à?” Cố Tỉ Thành lên tiếng hỏi, sau đó vươn tay, lấy lại con búp bê trong tay cô rồi dặt nó vào hộp: “Em còn chưa được mười chín tuổi, em định cứ như thế này mãi sao?”

Sở Lạc Nhất lại len lén cầm lấy con búp bê kia, sau đó nghiêng nghiêng đầu của mình, nói: “Em cũng học đại học mà, cũng sẽ có bằng tốt nghiệp đại học thôi.”

“Em biết ý của anh không phải là cái đại học trên danh nghĩa kia của em.” Cố Tỉ Thành quay mặt ra nhìn cô một cái, hiện tại anh cứ như đang nuôi một đứa con gái, cái gì cũng phải lo lắng hết cả.

Chỉ bởi vì ba mẹ vợ của anh đã quá buông thả cô gái này.

“Ba của em thừa sức nuôi em, anh yên tâm đi!” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, cuối cùng ném cho anh một câu trả lời như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3396: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (4)
Một câu này khiến Cố Tỉ Thành vừa nghe xong đã muốn đánh người, rõ ràng ý của anh không phải là như vậy.

Sở Lạc Nhất tháo đầu con búp bê ra rồi lại lắp nó vào, cứ như vậy tháo ra lắp vào hết mấy lượt rồi cô mới lên tiếng nói tiếp: “Trước khi gặp anh, em chỉ thích chạy khắp nơi trên thế giới, nếu không hay là em học làm hướng dẫn viên du lịch nhé?”

Hướng dẫn viên du lịch?

Chính là cái nghề mà chạy loạn khắp nơi trên thế giới, quanh năm suốt tháng đều đi công tác?

Cố Tỉ Thành há miệng một lúc, sau đó mới nhát ngừng trả lời lại: “Bỏ đi, em sắp hai mươi rồi! Chờ em được hai mươi tuổi thì chúng ta kết hôn, đến lúc đó rồi anh nuôi em.”

“Chậc, anh zai nói chẳng thật lòng tí nào.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt con búp bê về chỗ cũ: “Chỉ trong khoảng thời gian này là em được nuôi thả thôi, sang năm sau em sẽ về trường học.”

“Học mỹ thuật?” Cố Tỉ Thành cho xe rẽ vào cổng quân doanh.

Sở Lạc Nhất lắc lắc đầu: “Mỹ thuật không hợp với em, em luôn cho rằng một người đã là thiên tài lại còn toàn tâm toàn ý vào hội họa như sư phụ em mới có thể đạt được thành tựu như bây giờ. Thế nhưng hiện giờ em lại cảm thấy, trái tim của bà ấy thật sự quá tàn nhẫn.”

“Em không biết chuyện năm đó, thế nên chúng ta không thể phê phán hành vi của bọn họ được.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm lấy tay của Sở Lạc Nhất, chiếc xe dừng lại bên dưới tòa nhà hành chính.

“Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào thì Lục Tư Thần vẫn vô tội, là do bọn họ vô trách nhiệm nên mới khiến cho Lục Tư Thần thành ra bộ dạng như bây giờ.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Lục Tư Thần nhìn thì có vẻ rất hoành hành ngang ngược nhưng e dè, yếu đuối mới là bản chất thật sự của cô ấy.”

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất rồi nắm chặt lấy tay của cô: “Bà ấy không đại diện cho nghệ thuật, lại càng không đại diện cho sở thích của em.”

Sở Lạc Nhất thở dài.

“Được rồi, xuống xe thôi, buổi chiều em qua bên hội trường giúp một tay đi.”

“Em cũng là khách cơ mà.” Sở Lạc Nhất không phục.

Sau khi Cố Tỉ Thành xuống xe, nhìn Sở Lạc Nhất đang đi đến bên cạnh mình liền đập một cái vào gáy của cô, sau đó dẫn cô xuống nhà ăn: “Đi giúp chị Niệm Niệm của em.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi theo Cố Tỉ Thành đi ăn trưa. Di động cứ kêu vang liên tục, Sở Lạc Nhất lôi điện thoại rồi nhìn thoáng qua, sau đó suýt nữa thì hộc máu phun chết người đối diện.

Hơn mười tin nhắn gửi đến đều là của Lục Tư Thần, có cả biểu cảm, mấy câu cuối cùng vẫn là: Tại sao cô lại không để ý đến tôi? Cô mau trả lời tôi đi? Cô đang làm cái gì thế? Chẳng phải cô vẫn cầm điện thoại di động suốt đó sao? Sở Lạc Nhất! Cô dám không để ý đến tôi?

Ui chao, đứa nhỏ này thiếu thốn tình thương đến mức nào đây!

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Hai, tôi với bạn trai tôi đi ăn cơm, tại sao phải cầm điện thoại di động chứ?]

[Lục Tư Thần: Vậy tại sao lúc cô ăn chung với tôi mà cô vẫn có thể cầm di động nhắn tin cho người khác?]

Sở Lạc Nhất vừa nhìn thấy câu trả lời này lập tức cảm thấy đau gan, chắc không phải là Lục Tư Thần vẫn ôm khư khư cái điện thoại đợi tin nhắn trả lời của cô nãy giờ đấy chứ?!

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy là bạn trai của tôi, còn cô thì không phải.]

[Lục Tư Thần: Tôi mặc kệ, tôi gửi tin nhắn cho cô là cô phải trả lời lại tôi!]

Cái đờ $*%@%*]@#*%

Sở Lạc Nhất thật muốn chửi bậy, con hàng này bị cái quái gì vậy?

“Đứa trẻ đáng thương này thật sự không có lấy nổi một người bạn hả?”

“Tính tình của cô ta không tốt!” Cố Tỉ Thành đưa ra một đáp án thẳng thắn.

Sở Lạc Nhất giơ một ngón cái lên cho Cố Tỉ Thành, lời này quá chuẩn, người bình thường thực sự không ai có thể chịu nổi cô ta.

Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm hơn mười cái tin nhắn Lục Tư Thần vừa gửi tới, trong đầu thầm nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nội tâm của đứa trẻ này không phải chỉ yếu đuối bình thường đâu.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Hai, chị buồn chán thì chị đi xem phim đi. Tôi với bạn trai tôi đi ăn cơm đây. Hay là chị Hai cũng đi ăn cơm đi?]

Sở Lạc Nhất nói xong thì bên kia đã offline mất rồi. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cô làm tổn thương đứa trẻ đáng thương kia rồi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3397: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (5)
Ăn cơm trưa xong, Sở Lạc Nhất đi đến hội trường để giúp đỡ, Cố Tỉ Thành đi sắp xếp công vệc trong kỳ nghỉ lễ Tết Dương Lịch này.

Sư Niệm cũng ăn cơm trưa xong mới tới, lúc này cô còn đang ở phía sau để diễn tập, để cho mọi người được xem một màn biểu diễn hay nhất.

Sư Niệm thấy Sở Lạc Nhất rầu rĩ không vui đi qua bên này thì vừa chỉnh âm cho piano vừa ngẩng đầu nhìn ai đó đang dựa vào cây đàn: “Em làm sao thế?”

“Hình như em khiến em bé đáng thương kia bị tổn thương mất rồi. Đó là con gái của sư phụ em. Cô ấy gửi tin nhắn cho em mà em lại bảo cô ấy tự chơi một mình đi, sau đó thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa!” Sở Lạc Nhất dựa vào đàn than thở ỉ ôi với Sư Niệm: “Ai biểu diễn đàn piano thế? Chị à?”

“Em nghĩ nhiều quá rồi.” Sư Niệm chỉnh âm xong xuôi liền cầm bản nhạc cất đi.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, trên bản nhạc chỉ có các nốt nhạc chứ không có lời bài hát: “Rốt cuộc cũng đến phiên chị rồi?”

Sư Niệm nhướng mi.

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng: “Cái đàn này là chuẩn bị cho anh Húc Ninh chứ gì?” Sở Lạc Nhất cười xấu xa, nói tiếp: “Đây đúng là một công đôi việc nha, nhưng mà tại sao chị biết anh Húc Ninh biết chơi đàn piano thế?”

“Mẹ nuôi của em nói, lúc anh ấy được mười tuổi đã chơi đàn đến cấp mười rồi.” Sư Niệm nhấn xuống một phím đàn: “Nhưng mà chị chưa bao giờ được nghe.”

Sở Lạc Nhất đứng thẳng người dậy, sau đó đi vòng qua ôm lấy cổ của Sư Niệm, nói: “Người duy nhất từng nghe chắc cũng chỉ có mẹ nuôi thôi. Lúc đầu anh ấy đi học đàn là vì mẹ nuôi mà.”

Sư Niệm có chút ghen tị với mẹ chồng của mình.

“Chị Sư Niệm! Chị Sư Niệm...”

Hai người đang nói chuyện thì bất ngờ có một cô bé chừng mười mấy tuổi chạy tới chỗ sân khấu, trong tay vẫn còn đang cầm di động của mẹ mình, nói: “Chị Sư Niệm! Em có thể chụp với chị một tấm hình không? Bạn học của em không tin em được gặp chị!” Cô bé kia nói, giọng điệu còn có chút đáng thương.

Sư Niệm phì cười một tiếng, sau đó kéo cô bé kia đến bên cạnh mình: “Vì sao họ lại không tin em?”

“Các bạn nói trong quân đội của ba em sẽ không bao giờ xuất hiện ngôi sao lớn nào cả.” Cô bé kia cong môi nói. Đây là con gái của một vị Doanh trưởng, năm nay mới mười ba tuổi, vừa lên cấp hai cho nên cô bé theo mẹ mình sống tại nhà mẹ đẻ.

“Vì sao trong quân đội không thể xuất hiện ngôi sao lớn?” Sư Niệm nhịn cười hỏi tiếp.

Cô bé con kia hơi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là vì có rất nhiều tin tức về các ngôi sao mà bộ đội lại là một nơi rất nghiêm túc chăng? Nhưng mà chị Sư Niệm, không phải em đang nói chị không nghiêm túc đâu!”

Sư Niệm cùng Sở Lạc Nhất bị cô bé này chọc cười. Sở Lạc Nhất bèn đưa tay cầm lấy di động của bé con kia: “Được, để chị giúp em chụp một kiểu ảnh rồi em về cho bạn học của em xem nhé, xem thực sự trong quân đội cũng có thể gặp được ngôi sao, mà còn là một ngôi sao cực cực kỳ lớn nữa!”

“Vâng!!!” Bé con vui vẻ đáp lời, nhưng mà khi đứng bên Sư Niệm vẫn có chút e thẹn.

Sư Niệm ngồi trên ghế dành để đánh đàn, kéo cô bé kia vào lòng rồi nhờ Sở Lạc Nhất chụp cho bọn họ mấy bức ảnh.

Sở Húc Ninh đứng ngooài cửa nhìn bé gái kia cùng Sư Niệm. Anh nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cô bèn thầm nghĩ, nếu như có thể giữ được đứa bé kia thì có lẽ sang năm bọn họ đã có thể ôm đứa con của mình rồi.

Đáng tiếc...

Cái gì không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình.

Sở Lạc Nhất chụp ảnh xong liền đưa di động trả lại cho cô bé: “Bây giờ em đã hài lòng chưa nào.”

Cô bé kia gật đầu liên tục: “Cảm ơn chị Sư Niệm ạ, cảm ơn chị Nhất Nhất nữa!” Bé con lễ phép nói cảm ơn xong liền cầm di động của mẹ mình vừa khoe khoang khắp nơi với bạn bè vừa chạy đi tìm mẹ.

“Bọn trẻ bây giờ đều thú vị như vậy.” Sở Lạc Nhất chậc chậc lưỡi nói, nhưng phát hiện ra ánh mắt của Sư Niệm có chút thất thần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3398: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (6)
Sở Lạc Nhất khua khua tay hai cái trước mặt Sư Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị không sao chứ? Chị Niệm Niệm? Chị Niệm Niệm...”

Sư Niệm giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất: “Chị không sao.”

Chỉ là có chút nhớ đứa bé của mình mà thôi.

Sư Niệm ổn định lại cảm xúc của mình rồi đứng dậy nhìn vài người phụ nữ đang sắp xếp ghế ngồi gần xong. Cô bé vừa rồi cũng đang nhảy nhót bên cạnh mẹ mình, luôn miệng khoe mình được chụp ảnh chung với chị Sư Niệm rồi.

Sư Niệm nhìn, người mẹ kia có vẻ như hơi mất kiên nhẫn, chỉ đẩy con gái của mình sang một bên để nó tự chơi.

Bé con kia bĩu môi, sau đó tiếp tục đi tán gẫu với bạn bè của bé.

Sư Niệm lại ngây người, từ khi mấy người phụ nữ kia mang theo con cái đến thì bình thường cô hay nhìn ngắm những đứa bé đó rồi ngẩn người ra, mặc kệ đứa bé đó đã lớn hay vẫn là con nít.

Sở Lạc Nhất đứng bên cạnh, có chút xót xa khi nhìn Sư Niệm thế này.

Công việc buổi chiều cũng không nhiều lắm, dù sao trước đó cũng chuẩn bị kỹ càng cả rồi.

Sau giờ cơm tối, trước bảy giờ các chiến sĩ bắt đầu lục tục dắt theo vợ và con cái của mình đến, đồng thời còn có mấy chiến sĩ trẻ tuổi chạy đến góp vui.

Sở Lạc Nhất sống chết lôi kéo Cố Tỉ Thành tìm một vị trí tốt để ngồi. Mấy vị trí chính giữa đều để phần cho những chị vợ chiến sĩ lặn lội đường xa đến đây.

Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành ngồi xuống: “Anh có biết đánh đàn piano không? Đó là tiêu chuẩn của nam thần đó, chắc không phải là anh sẽ đi học...”

Cố Tỉ Thành lạnh mắt nhìn vợ nhỏ của mình, nói: “Lúc anh đây biết đánh piano thì em còn chưa được là quả trứng be bé chờ thụ tinh đâu!”

“Tốt lắm!” Sở Lạc Nhất hài lòng: “Cuối cùng anh cũng ý thức được chuyện anh già đầu hơn em nhiều rồi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Sao anh cứ có cảm giác như vừa tự đào hầm chôn mình thế nhỉ?

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn: “Anh tưởng em nói anh biết đánh đàn piano thì là chuyện tốt hả? Nghĩ đẹp quá ha!”

Cố Tỉ Thành đen mặt rồi gõ mạnh lên gáy cô một cái. Trên sân khấu, Sư Niệm đã xuất hiện.

Thiết bị làm ấm của hội trường không được tốt lắm, vật tư cũng không có đủ nhưng bọn họ đã cố gắng làm được tốt nhất trong khả năng rồi, cho nên cái sân khấu nho nhỏ này càng khiến mọi người cảm động hơn là một sân khấu lớn khoa trương.

Sư Niệm đứng trên sân khấu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ rực như lửa dài đến đầu gối, đôi giày bốt cao cổ cũng cao đến đầu gối.

“Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi làm dẫn chương trình mà không ăn diện quá.” Sư Niệm cười nói, trước đây mỗi lần cô dẫn chương trình thì dù cho có là chương trình năm mới cũng đều mặc váy chứ đâu có mặc dầy cộp thế này, thậm chí còn không trang điểm: “Các chị em đừng có quay phim nha, ngôi sao mà để mặt mộc là không dám đi gặp người khác đâu.”

Sư Niệm nói làm cho nhóm phụ nữ dưới sân khấu bật cười, thế nhưng như vậy cũng không ngăn cản được việc bọn họ chụp ảnh, quay phim lia lịa.

“Đây là năm đầu tiên tôi tới quân doanh mà đã bị các chị em túm tới làm cửu vạn rồi, cho nên tôi với các chị em cũng giống nhau, đều là người mới đấy nhé!” Sư Niệm nhìn dưới sân khấu rồi cười nhẹ, nói: “Nhưng mà dối với tôi thì nơi này cũng không tính là xa lạ. Từ nhỏ tôi đã theo ba sống trong quân doanh, nói không ngoa chứ tôi đây ăn cơm trăm nhà mà lớn lên đấy! Các bác các dì trong khu thân nhân là người đã nuôi dưỡng tôi cho nên tuy rằng tôi nhỏ tuổi hơn mọi người, thời gian làm vợ lính cũng không lâu như mọi người nhưng tôi hiểu tình cảm trong nơi này hơn mọi người nhiều đấy.”

“Quân nhân chống đỡ quốc gia này, nhưng các chị em không chỉ phải chống đỡ một mái nhà mà là nhà của tất cả mọi người ở đây.” Sư Niệm tự động nhường lại vị trí chính giữa cho một người vợ lính đằng sau, sau đó lại nhìn những cô vợ lặn lội đường xa đến đây thăm chồng: “Thế nhưng người vất vả nhất vẫn là các chị dâu.” Sư Niệm nói rồi đưa tay chỉ ra chỗ mà các chị vợ đang ngồi: “Chính là mọi người, các chị em vất vả rồi.” Sư Niệm nói xong liền lui về một bước. Cô không gập ngời mà là làm một nghi thức chào đúng tiêu chuẩn của quân đội.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3399: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (7)
Sở Lạc Nhất khua khua tay hai cái trước mặt Sư Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị không sao chứ? Chị Niệm Niệm? Chị Niệm Niệm...”

Sư Niệm giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất: “Chị không sao.”

Chỉ là có chút nhớ đứa bé của mình mà thôi.

Sư Niệm ổn định lại cảm xúc của mình rồi đứng dậy nhìn vài người phụ nữ đang sắp xếp ghế ngồi gần xong. Cô bé vừa rồi cũng đang nhảy nhót bên cạnh mẹ mình, luôn miệng khoe mình được chụp ảnh chung với chị Sư Niệm rồi.

Sư Niệm nhìn, người mẹ kia có vẻ như hơi mất kiên nhẫn, chỉ đẩy con gái của mình sang một bên để nó tự chơi.

Bé con kia bĩu môi, sau đó tiếp tục đi tán gẫu với bạn bè của bé.

Sư Niệm lại ngây người, từ khi mấy người phụ nữ kia mang theo con cái đến thì bình thường cô hay nhìn ngắm những đứa bé đó rồi ngẩn người ra, mặc kệ đứa bé đó đã lớn hay vẫn là con nít.

Sở Lạc Nhất đứng bên cạnh, có chút xót xa khi nhìn Sư Niệm thế này.

Công việc buổi chiều cũng không nhiều lắm, dù sao trước đó cũng chuẩn bị kỹ càng cả rồi.

Sau giờ cơm tối, trước bảy giờ các chiến sĩ bắt đầu lục tục dắt theo vợ và con cái của mình đến, đồng thời còn có mấy chiến sĩ trẻ tuổi chạy đến góp vui.

Sở Lạc Nhất sống chết lôi kéo Cố Tỉ Thành tìm một vị trí tốt để ngồi. Mấy vị trí chính giữa đều để phần cho những chị vợ chiến sĩ lặn lội đường xa đến đây.

Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành ngồi xuống: “Anh có biết đánh đàn piano không? Đó là tiêu chuẩn của nam thần đó, chắc không phải là anh sẽ đi học...”

Cố Tỉ Thành lạnh mắt nhìn vợ nhỏ của mình, nói: “Lúc anh đây biết đánh piano thì em còn chưa được là quả trứng be bé chờ thụ tinh đâu!”

“Tốt lắm!” Sở Lạc Nhất hài lòng: “Cuối cùng anh cũng ý thức được chuyện anh già đầu hơn em nhiều rồi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Sao anh cứ có cảm giác như vừa tự đào hầm chôn mình thế nhỉ?

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn: “Anh tưởng em nói anh biết đánh đàn piano thì là chuyện tốt hả? Nghĩ đẹp quá ha!”

Cố Tỉ Thành đen mặt rồi gõ mạnh lên gáy cô một cái. Trên sân khấu, Sư Niệm đã xuất hiện.

Thiết bị làm ấm của hội trường không được tốt lắm, vật tư cũng không có đủ nhưng bọn họ đã cố gắng làm được tốt nhất trong khả năng rồi, cho nên cái sân khấu nho nhỏ này càng khiến mọi người cảm động hơn là một sân khấu lớn khoa trương.

Sư Niệm đứng trên sân khấu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ rực như lửa dài đến đầu gối, đôi giày bốt cao cổ cũng cao đến đầu gối.

“Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi làm dẫn chương trình mà không ăn diện quá.” Sư Niệm cười nói, trước đây mỗi lần cô dẫn chương trình thì dù cho có là chương trình năm mới cũng đều mặc váy chứ đâu có mặc dầy cộp thế này, thậm chí còn không trang điểm: “Các chị em đừng có quay phim nha, ngôi sao mà để mặt mộc là không dám đi gặp người khác đâu.”

Sư Niệm nói làm cho nhóm phụ nữ dưới sân khấu bật cười, thế nhưng như vậy cũng không ngăn cản được việc bọn họ chụp ảnh, quay phim lia lịa.

“Đây là năm đầu tiên tôi tới quân doanh mà đã bị các chị em túm tới làm cửu vạn rồi, cho nên tôi với các chị em cũng giống nhau, đều là người mới đấy nhé!” Sư Niệm nhìn dưới sân khấu rồi cười nhẹ, nói: “Nhưng mà dối với tôi thì nơi này cũng không tính là xa lạ. Từ nhỏ tôi đã theo ba sống trong quân doanh, nói không ngoa chứ tôi đây ăn cơm trăm nhà mà lớn lên đấy! Các bác các dì trong khu thân nhân là người đã nuôi dưỡng tôi cho nên tuy rằng tôi nhỏ tuổi hơn mọi người, thời gian làm vợ lính cũng không lâu như mọi người nhưng tôi hiểu tình cảm trong nơi này hơn mọi người nhiều đấy.”

“Quân nhân chống đỡ quốc gia này, nhưng các chị em không chỉ phải chống đỡ một mái nhà mà là nhà của tất cả mọi người ở đây.” Sư Niệm tự động nhường lại vị trí chính giữa cho một người vợ lính đằng sau, sau đó lại nhìn những cô vợ lặn lội đường xa đến đây thăm chồng: “Thế nhưng người vất vả nhất vẫn là các chị dâu.” Sư Niệm nói rồi đưa tay chỉ ra chỗ mà các chị vợ đang ngồi: “Chính là mọi người, các chị em vất vả rồi.” Sư Niệm nói xong liền lui về một bước. Cô không gập ngời mà là làm một nghi thức chào đúng tiêu chuẩn của quân đội.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3400: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (8)
Vở kịch thứ hai là nói về một cô bé. Ba của cô bé ấy là một Lữ đoàn trưởng trong bộ đội đặc chủng, thường xuyên đi rất lâu không trở về nhà. Lúc cô bé kia theo mẹ mình tới thì ba của cô bé đã không ở đó nữa. Mãi cho đến một năm sau, ba của cô bé kia trở về thì một cô bé không thích ra ngoài chơi với những bạn nhỏ khác lại kéo ba mình đi đập cửa từng nhà một, đi khắp nơi giới thiệu cho mọi người biết đây là ba của mình...

Vai chính là một cô bé sáu tuổi, con của một người vợ lính được mẹ dẫn đến hôm nay, giọng của cô bé kia trong trẻo vang khắp hội trường, bên dưới dần dần vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào.

Sau khi vở kịch chấm dứt, Sư Niệm sững người rất lâu không lên sân khấu cũng không nói cái gì.

Thời gian này dường như đang dành cho chính bọn họ.

Bởi vì ngoại trừ trầm mặc ra, bọn họ chẳng biết nói gì nữa cả.

Sư Niệm lau nước mắt xong định lên sân khấu, nhưng đột nhiên vùng bụng của cô lại cảm thấy đau đớn đến mức phải cúi người chống tay xuống sàn sân khấu.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh vội vàng đỡ lấy cô.

Sư Niệm dừng lại một chút để cơn đau muốn chết lặng kia từ từ dịu đi, trên trán của cô còn thấm ra một tầng mồ hôi hột.

“Chị Niệm Niệm...” Sở Lạc Nhất nhịn không được muốn đứng lên nhưng lại bị Cố Tỉ Thành kéo lại.

Những người bên dưới cũng nhìn sang, Sư Niệm phất phất tay với Sở Húc Ninh: “Em không sao.” Lúc này cô đã hết đau rồi, chỉ là vừa rồi cơn đau kia thật sự rất đau đớn.

Sở Húc Ninh nhìn cô bước lên sân khấu, thấy cô thật sự ổn mới yên tâm.

Sư Niệm đứng trên sân khấu, hít một hơi thật sâu.

“Câu chuyện vừa rồi cũng là câu chuyện của tất cả mọi ngời, cũng là sự bất đắc sĩ của mỗi người làm quân nhân! Thế nhưng tôi tin rằng dù chuyện có như vậy vẫn sẽ có rất nhiều cô gái sẽ lựa chọn con đường này, chấp nhận làm hậu phương vững chắc cho người đàn ông của mình!” Sư Niệm mỉm cười, nói: “Ví dụ như tôi chẳng hạn.” Sư Niệm thấp giọng nói: “Bởi vì rất yêu cho nên vẫn luôn kiên trì.”

Sư Niệm vừa nói vừa nhìn về phía Sở Húc Ninh sau đó kéo anh lên sân khấu: “Đàn cho em một bài đi.”

Sở Húc Ninh nhíu mày nhưng anh đã bị Sư Niệm kéo ngồi xuống trước đàn piano: “Anh...”

“Em biết anh biết đánh đàn...” Sư Niệm ngắt lời, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào anh.

Sở Húc Ninh từ từ đưa tay lên, ngón tay thon dài đặt trên những phím đàn trắng muốt, mỗi ngón tay đều có thể khiến những người cuồng tay phải thét lên thành tiếng.

Sư Niệm nhìn anh bắt đầu nhấn phím đàn liền quay đầu nhìn về phía dưới khán đài: “Bài hát này lúc đầu tôi không chuẩn bị cùng với các chị em, nhưng mà tôi vẫn muốn dành tặng cho mọi người, những người sống trong cảnh cô đơn cùng trống vắng nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.”

Tiếng nói của Sư Niệm vang lên cùng với những âm thanh du dương của tiếng đàn, cô cầm mic rồi khẽ cúi đầu.

“Đến một tuổi nào đó bạn sẽ nhận ra, thời gian của một người thật sự khó khăn... chán ghét sự cô đơn nên cứ mãi theo đuổi, mãi tìm một người yêu mình thật lòng để giao phó cả quãng đời còn lại. Thế nhưng chạy đi bao xa chăng nữa, dẫu có nguyện ý cả đời này hi sinh cho người, liệu rằng khắc cốt ghi tâm cũng không quan trọng đến thế, chỉ muốn cảm nhận tình yêu bình thường giản dị. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may em đã không buông tay.”

Cao trào dâng lên, Sư Niệm quay đầu nhìn người đàn ông đang đánh đàn. Sở Húc Ninh cũng ngẩng lên đối diện với ánh mắt của cô: “Cuối cùng đợi được anh, thật may là em đã không buông tay, hạnh phúc có được thật vất vả, sẽ càng khiến người ta càng quý trọng hơn. Cuối cùng cũng đợi được anh, suýt chút nữa thì đã bỏ lỡ anh. Ttrong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời gặp được anh đã đủ khiến em thỏa mãn. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may là em đã không từ bỏ...”

Tiếng hát của Sư Niệm có chút run rẩy, ngón tay của Sở Húc Ninh cũng run lên khiến anh lỡ mất vài nhịp.

“Hạnh phúc tới thật khó khăn sẽ khiến con người ta càng trở nên quý trọng. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may em vì đã không từ bỏ...”

Tiếng hát đột nhiên cất lên cao vút, mang theo một cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,839
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3401: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (9)
Vở kịch thứ hai là nói về một cô bé. Ba của cô bé ấy là một Lữ đoàn trưởng trong bộ đội đặc chủng, thường xuyên đi rất lâu không trở về nhà. Lúc cô bé kia theo mẹ mình tới thì ba của cô bé đã không ở đó nữa. Mãi cho đến một năm sau, ba của cô bé kia trở về thì một cô bé không thích ra ngoài chơi với những bạn nhỏ khác lại kéo ba mình đi đập cửa từng nhà một, đi khắp nơi giới thiệu cho mọi người biết đây là ba của mình...

Vai chính là một cô bé sáu tuổi, con của một người vợ lính được mẹ dẫn đến hôm nay, giọng của cô bé kia trong trẻo vang khắp hội trường, bên dưới dần dần vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào.

Sau khi vở kịch chấm dứt, Sư Niệm sững người rất lâu không lên sân khấu cũng không nói cái gì.

Thời gian này dường như đang dành cho chính bọn họ.

Bởi vì ngoại trừ trầm mặc ra, bọn họ chẳng biết nói gì nữa cả.

Sư Niệm lau nước mắt xong định lên sân khấu, nhưng đột nhiên vùng bụng của cô lại cảm thấy đau đớn đến mức phải cúi người chống tay xuống sàn sân khấu.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh vội vàng đỡ lấy cô.

Sư Niệm dừng lại một chút để cơn đau muốn chết lặng kia từ từ dịu đi, trên trán của cô còn thấm ra một tầng mồ hôi hột.

“Chị Niệm Niệm...” Sở Lạc Nhất nhịn không được muốn đứng lên nhưng lại bị Cố Tỉ Thành kéo lại.

Những người bên dưới cũng nhìn sang, Sư Niệm phất phất tay với Sở Húc Ninh: “Em không sao.” Lúc này cô đã hết đau rồi, chỉ là vừa rồi cơn đau kia thật sự rất đau đớn.

Sở Húc Ninh nhìn cô bước lên sân khấu, thấy cô thật sự ổn mới yên tâm.

Sư Niệm đứng trên sân khấu, hít một hơi thật sâu.

“Câu chuyện vừa rồi cũng là câu chuyện của tất cả mọi ngời, cũng là sự bất đắc sĩ của mỗi người làm quân nhân! Thế nhưng tôi tin rằng dù chuyện có như vậy vẫn sẽ có rất nhiều cô gái sẽ lựa chọn con đường này, chấp nhận làm hậu phương vững chắc cho người đàn ông của mình!” Sư Niệm mỉm cười, nói: “Ví dụ như tôi chẳng hạn.” Sư Niệm thấp giọng nói: “Bởi vì rất yêu cho nên vẫn luôn kiên trì.”

Sư Niệm vừa nói vừa nhìn về phía Sở Húc Ninh sau đó kéo anh lên sân khấu: “Đàn cho em một bài đi.”

Sở Húc Ninh nhíu mày nhưng anh đã bị Sư Niệm kéo ngồi xuống trước đàn piano: “Anh...”

“Em biết anh biết đánh đàn...” Sư Niệm ngắt lời, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào anh.

Sở Húc Ninh từ từ đưa tay lên, ngón tay thon dài đặt trên những phím đàn trắng muốt, mỗi ngón tay đều có thể khiến những người cuồng tay phải thét lên thành tiếng.

Sư Niệm nhìn anh bắt đầu nhấn phím đàn liền quay đầu nhìn về phía dưới khán đài: “Bài hát này lúc đầu tôi không chuẩn bị cùng với các chị em, nhưng mà tôi vẫn muốn dành tặng cho mọi người, những người sống trong cảnh cô đơn cùng trống vắng nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.”

Tiếng nói của Sư Niệm vang lên cùng với những âm thanh du dương của tiếng đàn, cô cầm mic rồi khẽ cúi đầu.

“Đến một tuổi nào đó bạn sẽ nhận ra, thời gian của một người thật sự khó khăn... chán ghét sự cô đơn nên cứ mãi theo đuổi, mãi tìm một người yêu mình thật lòng để giao phó cả quãng đời còn lại. Thế nhưng chạy đi bao xa chăng nữa, dẫu có nguyện ý cả đời này hi sinh cho người, liệu rằng khắc cốt ghi tâm cũng không quan trọng đến thế, chỉ muốn cảm nhận tình yêu bình thường giản dị. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may em đã không buông tay.”

Cao trào dâng lên, Sư Niệm quay đầu nhìn người đàn ông đang đánh đàn. Sở Húc Ninh cũng ngẩng lên đối diện với ánh mắt của cô: “Cuối cùng đợi được anh, thật may là em đã không buông tay, hạnh phúc có được thật vất vả, sẽ càng khiến người ta càng quý trọng hơn. Cuối cùng cũng đợi được anh, suýt chút nữa thì đã bỏ lỡ anh. Ttrong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời gặp được anh đã đủ khiến em thỏa mãn. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may là em đã không từ bỏ...”

Tiếng hát của Sư Niệm có chút run rẩy, ngón tay của Sở Húc Ninh cũng run lên khiến anh lỡ mất vài nhịp.

“Hạnh phúc tới thật khó khăn sẽ khiến con người ta càng trở nên quý trọng. Cuối cùng cũng đợi được anh, thật may em vì đã không từ bỏ...”

Tiếng hát đột nhiên cất lên cao vút, mang theo một cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời.
 
Top