Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3402: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (10)
Bàn tay của Sở Húc Ninh thoáng khựng lại, lồng ngực như bị người ta rạch ta.

“Niệm Niệm...”

Sở Húc Ninh nói, giọng có chút khản đặc.

“Đây là quyết định của anh.” Sư Niệm nhìn anh, giọng nói mang theo vài phần quyết tuyệt.

Sở Húc Ninh không nói lời nào, cũng không đứng dậy bỏ đi, cứ lẳng lặng ngồi đó.

Sư Niệm cũng không nói gì nữa. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Cho đến khi ngoài cửa vọng đến giọng nói của mấy bà chị hàng xóm, Sở Húc Ninh mới đứng dậy đi ra ngoài. Bọn họ lo lắng cho sức khỏe của Sư Niệm cho nên tới thăm xem sao.

Sở Húc Ninh vào bếp rót nước, mấy chị dâu kia ngồi bên giường hỏi thăm tình trạng của Sư Niệm, sau khi biết rằng chỉ do tới kỳ kinh nguyệt thì mới yên tâm.

“Lần đầu sau khi sảy thai sẽ đau, nhưng cũng chứng tỏ là thân thể em đang dần khôi phục bình thường, là chuyện tốt.” Chị ta nói xong, thấy Sở Húc Ninh bước từ bếp ra liền dặn dò mấy điều cần chú ý rồi dẫn mấy người còn lại về.

Sở Húc Ninh tiễn bọn họ về rồi mới quay trở lại phòng ngủ, thấy Sư Niệm đã nằm xuống bèn bước qua kéo chăn cho cô, “Hôm nay anh không qua bên kia nữa, có đói không, anh đi nấu ít đồ cho em nhé.”

“Anh có thể đừng tỏ ra như chẳng có chuyện gì được không?” Sư Niệm đột nhiên lớn tiếng nói, nhưng bởi vì nói quá to nên bụng lại đau thắt lại.

Sở Húc Ninh vội vàng ngồi xuống bên giường, ôm cả chăn cả người cô lên, “Em nghỉ ngơi đi đã, anh đi đun ít canh gừng cho em.”

Sở Húc Ninh dỗ dành Sư Niệm, như thể chẳng hề xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chỉ có mình anh hiểu, anh chỉ đang tránh né mà thôi.

Lần đầu tiên có một chuyện anh muốn trốn tránh không muốn giải quyết, bởi vì Sư Niệm!

Cho nên trừ thái độ này ra anh không biết mình còn có thể làm gì?

Sư Niệm cắn môi nhìn Sở Húc Ninh đi ra ngoài, vươn tay cầm lấy cái đồng hồ báo thức ở đầu giường ném qua.

Chiếc đồng hồ đáp xuống chân Sở Húc Ninh, phát ra một tiếng động lớn, bước chân anh thoáng dừng lại, thở dài một tiếng, sau đó nhặt chiếc đồng hồ hình hoạt hình lên, đặt lại lên bàn.

Sư Niệm càng nghẹn uất, nhưng người kia vẫn giữ nguyên cái vẻ chẳng nóng chẳng lạnh đó.

Sở Húc Ninh bước vào bếp, lúc thái gừng thiếu chút nữa cắt vào tay.

Anh cúi đầu cười khổ, anh điên rồi sao?

Sư Niệm bực bội ngồi một mình trong phòng ngủ, cuối cùng tức tối thiếp đi mất.

Đây là cái Tết tồi tệ nhất cô từng có, tệ đến nỗi không thể tệ hơn.

Nhất là cái tên kia, rõ ràng là muốn cô phát điên mà chết. Chỉ còn lại ba ngày, cô muốn xem anh làm sao nói câu đó ra khỏi miệng được.

Lúc Sở Húc Ninh trở lại thấy Sư Niệm đã cuộn mình thành một quả bóng nhỏ ngủ thiếp mất.

Anh đặt bát canh xuống, tiếp tục chỉnh lại chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.

Hoạt động phía bên kia đã sớm tàn cuộc, bởi vì là thời gian thăm người thân nên khu nhà ở cho cán bộ cũng trở nên náo nhiệt hơn, đã gần nửa đêm mà bên dưới vẫn có người đi lại.

Sở Húc Ninh đứng bên cạnh cửa sổ, trong tay còn cầm di động.

Cho nên lúc Sở Húc Hiên nhận được điện thoại của ông anh Cả cũng là lúc anh vừa về đến khu nhà cán bộ.

“Hiếm lắm mới thấy anh chủ động gọi điện cho em đấy.” Sở Húc Hiên khẽ cười, “Vì chị dâu à?”

“Thằng nhóc này, chú mày lại ngứa đòn đấy hả.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, nhưng cũng không phủ nhận sự thật này.

“Sao hả, bị chị dâu làm cho thắt tim rồi?” Sở Húc Hiên căn cứ vào nguyên tắc trời cao hoàng đế xa, chẳng thèm sợ ông anh Cả nhà mình nữa.

“Không sao.” Sở Húc Ninh nghĩ, anh không nên gọi cuộc điện thoại này.

“Đừng mà, anh Cả, chúng ta tâm sự, tâm sự đi mà.” Sở Húc Hiên bước đến cửa nhà nhưng không đi vào mà tựa vào lan can thấp giọng nói, “Anh muốn ly hôn thật à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3403: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (11)
Sở Húc Ninh nghe thấy câu hỏi này, chính anh cũng bắt đầu hoài nghi về sự lựa chọn của mình.

Quyết định ly hôn của anh thực sự chính xác sao?

“Không biết.”

“Vậy là chị dâu ra tay vẫn còn nhẹ lắm, anh cứ tiếp tục chịu trận đi, em đi nghỉ đây. Dạo này Huyên Huyên khó chịu, mai em còn phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Sở Húc Hiên nói.

“Làm sao thế?” Sở Húc Ninh nhíu mày, “Cảm lạnh à?”

“Không biết, mai đi khám xem sao.” Sở Húc Hiên nói, “Dù sao chuyện anh và chị dâu ly hôn, trừ anh ra không ai muốn hết, tự anh suy nghĩ đi. Chị dâu rốt cuộc là sợ anh làm liên lụy chị ấy hay sợ phải rời xa anh hơn? Anh không phải chị ấy, không có tư cách thay chị ấy quyết định xem phải sợ cái gì.”

Sở Húc Ninh tắt máy, quay lại nhìn về phía phòng ngủ, tất cả mọi người đều nghĩ là anh sai.

Nhưng mà, không phải Sư Niệm sợ, mà là chính bản thân anh sợ.

Bọn họ, chung quy vẫn không hiểu.

Nửa đêm Sư Niệm bị cơn đau làm cho bừng tỉnh. Lúc cô còn chưa tỉnh hẳn, Sở Húc Ninh đã dậy trước, vươn tay mở đèn, ôm Sư Niệm đang khóc thành tiếng, thấp giọng nói: “Lại đau à?” Sở Húc Ninh nói, một tay ôm lấy cô, sau đó vươn tay lấy thuốc, “Uống thuốc đi.”

Sư Niệm mím môi lăn lộn, không uống.

“Niệm Niệm, nghe lời đi.” Sở Húc Ninh dỗ dành cô như dỗ con gái, lại đau lòng nhìn cô đau đến ứa mồ hôi, áo ngủ mới đó đã ướt sũng, phải đau đến mức nào đây.

“Không uống, dù sao anh cũng không cần em nữa, đau chết thì chết thôi.” Sư Niệm nghiến răng, vẫn không chịu há miệng uống thuốc.

“Niệm Niệm, đừng lấy thân thể mình ra làm trò đùa.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, rõ ràng có chút tức giận, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với cô, duy chỉ có chuyện này là không.

“Thân thể là của em, liên quan gì đến anh?” Sư Niệm nói, muốn giãy khỏi vòng tay của anh, lại bị Sở Húc Ninh ôm chặt lấy.

Bụng dưới đau đến quặn thắt, người cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Sở Húc Ninh cảm nhận được mồ hôi trên mu bàn tay, trái tim đau dữ dội, thấp giọng khuyên: “Uông thuốc trước đã có được không, chuyện này chúng ta nói sau đi.”

“Không uống, đừng chạm vào em.” Sư Niệm giãy giụa, lại không còn chút sức lực nào.

Sở Húc Ninh giữ chặt lấy cô, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ sợ không cẩn thận làm cô bị thương.

Sở Húc Ninh đặt thuốc giảm đau vào miệng mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, vào lúc Sư Niệm đang vùng vẫy liền cạy môi cô ra, đẩy viên thuốc vào, sau đó cầm lấy cốc nước ấm trên bàn, đút cho cô một ngụm, để viên thuốc trôi xuống.

Sư Niệm nhìn anh trừng trừng.

Sở Húc Ninh đặt ly nước xuống, sau đó tắt đèn ôm cô vào lòng, bàn tay nóng rực đặt lên bụng cô, sưởi ấm vùng bụng đã lạnh run của cô.

“Niệm Niệm, cho dù thế nào cũng không thể để bản thân mình chịu khổ được.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói.

Sư Niệm cắn chặt môi không mở miệng, khắp người đều đau đớn dữ dội, khiến cô không thốt ra nổi một câu nào.

Chờ đến khi thuốc có tác dụng, Sư Niệm mới nặng nề thiếp đi. Sở Húc Ninh vẫn tiếp tục thức, làm ấm bụng cho cô.

Hình như, chỉ có ôm cô như vậy anh mới có thể tìm được chính mình, cho nên anh không nỡ ngủ. Anh sợ một khi mình ngủ rồi, tất cả đều sẽ biến mất.

Khi kèn hiệu của bộ đội vang lên, Sở Húc Ninh mới khẽ buông Sư Niệm đang ngủ say ra, sau đó rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Còn hai ngày nữa, anh có thể cứ thế mà tiếp tục lừa mình dối người.

Chưa đến giây phút cuối cùng, anh không muốn nói ra câu nói kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3404: Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em không từ bỏ (12)
Ba ngày nghỉ Tết Dương Lịch, chỉ phải tiến hành luyện tập bình thường.

Cho nên ba ngày này các chiến sĩ coi như khá rảnh rỗi, có người thậm chí còn có thể xin nghỉ ra ngoài chơi một vòng.

Các chiến sĩ trẻ ra ngoài chơi, cho nên đám lão thành bình thường vẫn được ra ngoài như bọn họ chỉ có thể ở lại trực. Sở Lạc Nhất nhàm chán nằm rạp lên bàn trực ban nhìn Cố Tỉ Thành đang làm việc, thỉnh thoảng dùng bút chọc chọc anh.

“Em chán quá.” Sở Lạc Nhất trừng Cố Tỉ Thành, “Em đến đây anh cũng không chơi với em, lần sau em không tới nữa.”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cô nhóc đang đe dọa mình, cầm bút ký tên gõ lên đầu cô hai cái, “Buổi chiều sẽ có người đến thay ca, ngày lễ thiếu người làm, chiều anh sẽ đi chơi với em.”

“Đúng là bình thường chiến sĩ bận, ngày lễ lãnh đạo bận, thảo nào chiến sĩ không có quyền lợi được mang người nhà theo, bởi vì lãnh đạo Tết nhất cũng phải tăng ca.”

“Có giác ngộ thế là tốt, qua bên kia chơi đi.” Cố Tỉ Thành nói, gõ lên trán cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

“Báo cáo.”

“Vào đi!” Cố Tỉ Thành nói, ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng trực ban.

“Đoàn trưởng Cố, xưởng cơ khí bên kia có cháy.” Cậu lính trẻ bước vào vội vàng nói.

Cách doanh trại của bọn họ có một nhà xưởng. Nếu như bên đó cháy, thế lửa lớn rất có thể ảnh hưởng đến quân đội.

Cố Tỉ Thành vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, có điều đi đến cửa lại quay lại nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất thở dài, cô biết ngay là sẽ vậy mà.

Cứ thế này, đừng nói là buổi chiều, đến tối cũng chưa chắc anh ấy đã về kịp.

“Anh sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.” Cố Tỉ Thành chỉ có thể hứa như vậy, sau đó liền đi theo cậu lính trẻ kia.

Sở Lạc Nhất thở dài. Cô cũng không biết mình đang mong muốn điều gì nữa, đến quân doanh thăm anh một lần, thời gian xa nhau còn ít hơn thời gian ở bên nhau.

Cố Tỉ Thành dẫn một nhóm bộ đội không nghỉ lễ đi cứu hỏa. Sở Lạc Nhất ở một mình buồn chán nên chạy ra phía sau tìm Sư Niệm. Trên đường đi, cô lại nhận được tin nhắn trả lời của Đàm Thần Tiêu.

[Đàm Thần Tiêu: Vừa mới về, mấy hôm trước lên núi, không mang di động theo, con gửi hình gì thế?]

Hiển nhiên, sư phụ còn chưa xem bức ảnh kia.

Sở Lạc Nhất suy nghĩ một lúc, nhắn lại một câu.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Sư phụ xem cho kỹ đi, sư phụ xem xong khắc biết.]

Sở Lạc Nhất gửi xong tin nhắn. Đến tận khi cô tới khu nhà của công chức bên kia vẫn không trả lời lại. Hẳn là Đàm Thần Tiêu đã nhìn thấy bức ảnh đó rồi.

Sở Lạc Nhất gõ cửa, người mở cửa là Sở Húc Ninh. Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, “Sao anh vẫn ở đây? Bon họ đều đi cứu hỏa hết rồi kìa.”

“Niệm Niệm khó chịu.” Sở Húc Ninh nói, nhường đường cho Sở Lạc Nhất đi vào, “Hơn nữa chuyện cứu hỏa không cần anh phải đích thân đi.”

Sở Lạc Nhất bĩu môi, bước vào rồi đóng cửa, sau đó cởi áo khoác treo lên cửa, chạy vào phòng ngủ thăm Sư Niệm.

Lúc này Sư Niệm đang ôm di động xem tin tức. Hôm qua quả nhiên có bà chị đã đăng ảnh chụp lên mạng, dấy lên một làn sóng về mỹ nhân mặt mộc. Sư Niệm từ diễn viên biến thành đệ nhất mỹ nữ mặt mộc.

Không hiểu sao mấy người đó lại rảnh đến vậy nữa.

Sở Lạc Nhất nằm phịch xuống giường, “Em tới đây bao lâu rồi, thời gian anh ấy ở bên em cộng lại chưa được một ngày, chị nói xem em còn mong mỏi gì nữa?” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

“Mong, cuối cùng cũng gặp được anh ấy, may mà mình chưa từ bỏ.”

Sư Niệm nói xong, liền bị Sở Lạc Nhất quăng cho một cái liếc mắt, “Này, chị với anh Húc Ninh thế nào rồi? Chuyện kia sao rồi hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3405: Tức đến bùng nổ (1)
Nhắc đến vấn đề này, Sư Niệm liền cảm đau đớn hết cả mình mẩy.

Siết chặt di động hai cái, sau đó cô nói: “Chẳng thế nào cả, sống chết cũng không nhả miệng.”

Sở Lạc Nhất chép miệng vài tiếng, không nghĩ Sở Húc Ninh cũng có lúc cứng đầu như vậy.

Mà người vốn đang nói chuyện với Sư Niệm lại nhanh chóng nhận được cú liên hoàn gõ đoạt mệnh của Lục Tư Thần, lại còn dùng dáng vẻ lưu lượng dùng không xuể của nhà cô nàng để gửi tin nhắn cho Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất đại khái cũng hiểu được ý của cô ta. Đại khái là hỏi xem mẹ cô ta trước kia tổ chức sinh nhật thế nào. Có cần phải dài dòng văn tự như vậy không, không thấy mệt à?

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mẹ cô không tổ chức sinh nhật đâu.]

[Lục Tư Thần: Cô nói lung tung, tôi từng thấy rồi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ai da, cô thấy rồi à?]

Bên kia có lẽ đã nhận ra mình lỡ mồm cho nên vẫn không trả lời lại tin nhắn của cô.

Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc cô gái này lại lén đến thăm mẹ mình rồi, đúng là một đứa trẻ đáng thương.

Nhưng Đàm Thần Tiêu đúng là không tổ chức sinh nhật thật, cùng lắm là cô nói một câu sinh nhật vui vẻ, thái độ của Đàm Thần Tiêu cũng rất thờ ơ.

“Em nghĩ sư phụ em với ba của Lục Tư Thần cũng đúng là nghiệt duyên.” Sở Lạc Nhất nói, tiếp tục gõ chữ.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tôi nói thật với cô nhé, mẹ cô đúng là không có thói quen tổ chức sinh nhật đâu.]

[Lục Tư Thần: Tôi biết rồi.]

Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm chuyện của người khác.

“Chắc mấy ngày nữa chị phải về với em thật rồi.” Sư Niệm cúi đầu nói.

Tay của Sở Lạc Nhất khựng lại, thiếu chút nữa ném cái di động trong tay đi, nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Chị từ bỏ à?”

Ngón tay Sư Niệm ra sức siết lấy ga giường, không nói gì.

Nhưng Sở Lạc Nhất lại thấy Sư Niệm như vậy không giống Sư Niệm mà cô quen chút nào.

Sư Niệm lắc đầu: “Không phải, chị chỉ thấy có lẽ bọn chị nên bình tĩnh lại, bởi vì hiện tại chính chị cũng không biết cứ tiếp tục mệt mỏi giày vò như vậy có ích gì không nữa?”

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đau lòng, không biết an ủi thế nào, cũng may, giữa cô và Cố Tỉ Thành không có nhiều vấn đề như vậy.

Sở Lạc Nhất không ở lại chỗ Sư Niệm lâu, bởi vì cô biết hai người bọn họ bây giờ càng cần thời gian bên nhau hơn. Sở Húc Ninh bỏ lại công việc để ở nhà là bằng chứng rõ ràng nhất.

Sở Lạc Nhất rời khỏi nhà Sư Niệm, đi loanh quanh trong khu, xung quanh toàn là vợ cán bộ. Cứ nghĩ đây sẽ chính là cuộc sống của mình sau này Sở Lạc Nhất liền thấy da đầu tê rần.

***

Còn ở Đại học Q, cho dù Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, người đến tự học vẫn rất nhiều, bởi vì qua Tết sẽ đến kỳ thi.

Kiều Vi Nhã căn cứ vào nguyên tắc có không khí học tập mới có thể ôn tập được nên cưỡng chế Sở Lạc Duy đến trường học tự học, kết quả Sở Lạc Duy thì đọc sách, còn cô lại bò ra bàn ngủ.

Sở Lạc Duy nhìn cô nàng đang ngủ bên cạnh, lúc đến còn kêu gào có giường mới ngủ được, kết quả cô đã đánh giá thấp chính mình rồi. Chỗ nào có sách là cô ấy ngủ được mới là thật.

Sở Lạc Duy đọc xong sách của mình, lại giúp Kiều Vi Nhã đọc hết sách của cô, khoanh vùng trọng điểm, sau đó mới nhìn sang người đang ngủ bên cạnh.

Kiều Vi Nhã khịt mũi một cái. Cảm thấy có người đang nhìn, cô mới mở mắt, có điều nhìn thấy người trước mặt lại nhanh chóng nhắm hai mắt lại, “Tôi ngủ thêm chút nữa.”

Sở Lạc Duy nhét sách của cả hai vào trong cặp, “Mau đi thôi, đi ăn cơm, xong về nhà.”

Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo dậy, vừa hay di động của Sở Lạc Duy kêu lên. Cậu cầm di động lên nhìn thoáng qua, sau đó lôi Kiều Vi Nhã đang mơ mơ màng màng ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3406: Tức đến bùng nổ (2)
Sở Lạc Duy đi ra ngoài nghe điện thoại. Kiều Vi Nhã tựa vào người cậu.

“Chuyện này không phải hồi trước đã bàn rồi hay sao? Sao vẫn còn nhắc lại?” Sở Lạc Duy vươn tay ôm lấy Kiều Vi Nhã.

“Trước kia đúng là đã bàn rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa tiến hành quay bộ còn lại, cũng chính là bộ phim bom tấn đầu năm nay của Sở Thị, đến giờ vẫn còn chưa quay.” Sở Vi ở đầu bên kia sốt ruột vô cùng, “Tôi cũng vừa đến công ty mới biết được, phòng Điện Ảnh tổ một thì tưởng là tổ hai đã nhận, tổ hai lại nghĩ cậu đã sắp xếp tổ một làm, cho nên...”

Kiều Vi Nhã nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Tết nhất rồi, cách Tết âm còn một tháng, không kịp nữa đúng không.”

Phim Tết đầu năm của Sở Thị hàng năm đều là đề tài trọng điểm của truyền thông. Năm nay để kịp tiến độ quay, Phong Phong và Triệu Uyển Uyển đến thời gian nghỉ ngơi ăn Tết cũng không có, chỉ để theo kịp tiến độ.

Nhưng giờ chỉ còn có một tháng, thời gian thực sự không kịp nữa rồi.

Kiều Vi Nhã nhìn sắc mặt của Sở Lạc Duy là biết việc này nghiêm trọng rồi. Đây là năm đầu tiên Sở Lạc Duy tiếp nhận Sở Thị, lúc trước làm gì cũng ổn thỏa, nhưng nếu bộ phim đầu năm này không hoàn thành cũng sẽ bị người ta lên án.

“Tôi sẽ qua đó ngay.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, dẫn Kiều Vi Nhã rời khỏi trường học.

***

Tại Thấm Tâm Viên, trong thư phòng của Sở Ninh Dực, anh còn đang nghe trợ lý báo cáo lại chuyện của công ty.

“Chuyện này đúng là có nhiều chỗ sơ hở, tổ một và tổ hai của phòng Điện Ảnh không trao đổi thông tin trước với nhau nên mới xảy ra vấn đề này, không bằng để tôi đi...”

Sở Ninh Dực giơ tay lên, ngăn trợ lý của mình nói tiếp, nhìn trợ lý xếp đống tài liệu lại đặt lên bàn anh.

“Đây là sơ suất của nó. Từ tháng mười đã phải chuẩn bị cho phim đầu năm rồi, tháng mười một phải có một lần kiểm tra lại, bây giờ đã sang tháng một, trong thời gian này nó đã làm gì?”

“Chủ tịch, dù sao thì cậu chủ cũng còn nhỏ.” Trợ lý không nhịn được nói, còn chưa đến hai mươi tuổi đã quản lý một công ty lớn, đến anh ta hiện giờ còn không làm được.

“Nhỏ không phải là lý do để nó phạm sai lầm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Chuyện lần này cậu không cần giúp đỡ nó, để nó tự giải quyết.”

“Nhưng chủ tịch...” Trợ lý nhíu mày.

“Cậu nên tin rằng nó sẽ giải quyết được mới đúng.” Sở Ninh Dực nhìn trợ lý của mình.

Người trợ lý hơi sững lại một lúc, lát sau mới phản ứng kịp. Chủ tịch tin tưởng con trai mình, anh ta cứ cầu tình giúp cậu chủ như vậy trái lại là đang hoài nghi năng lực của cậu ấy.

“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với Tổng giám đốc.” Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trợ lý đi rồi, Thủy An Lạc mới bưng trà tiến vào, đặt lên bàn của Sở Ninh Dực, “Sao thế?”

“Không sao cả, có chút sai sót.” Sở Ninh Dực ngồi trên băng ghế nhìn vợ mình. Có thể đối với mọi người mà nói đây có lẽ là lần đầu tiên trong bốn mươi năm qua phim Tết của Sở Thị không qua kịp khâu kiểm duyệt, nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng thèm để tâm. Đối với anh mà nói, đây chỉ là một cơ hội để anh rèn luyện con trai mình mà thôi.

Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Trước kia em đã nói với anh rồi, nó còn nhỏ, nhưng anh vẫn không nghe.”

“Con trai của Sở Ninh Dực anh có năng lực đó, đâu ai có thể thuận buồn xuôi gió mãi mãi được.” Sở Ninh Dực nói, kéo vợ ngồi lên đùi mình, “Để nó tự giải quyết, cùng lắm Sở Thị đền cho nó một câu chuyện cười, để sau này nó nhớ kỹ bài học đó.”

Thủy An Lạc thấy lòng dạ Sở Ninh Dực đúng là rộng rãi, công ty cũng lôi ra để dạy cho con mình một bài học được.

“Cẩn thận bị sốc không gượng dậy nổi đấy.” Thủy An Lạc bật cười một tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3407: Tức đến bùng nổ (3)
Lúc Sở Lạc Duy đến công ty, mặt mũi sầm sì hết cả lại. Cả công ty đang tăng ca, ai cũng đầy vẻ lo sợ.

“Trừ phòng Điện Ảnh ra thì tất cả tan làm hết đi.” Sở Lạc Duy lớn tiếng nói, bước vào thang máy, “Họp tất cả tổ một và tổ hai của phòng Điện Ảnh.”

Sở Lạc Duy bước vào thang máy. Kiều Vi Nhã quả quyết chọn ở lại phía dưới, nhìn bọn họ đi lên.

Sở Vi chờ thang máy lên rồi mới đứng bên cạnh Kiều Vi Nhã hỏi, “Đứng đây làm gì, không lên à?”

“Đi nghe chửi à? Cậu ta mà điên lên thì ngay đến cả họ hàng cũng không nhận đâu, còn lâu em mới đi tìm chết.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, quyết định tìm một chỗ ngủ một lúc.

Lần này Sở Lạc Duy đúng là chỉ hận không thể lật tung cả phòng Điện Ảnh lên, nhưng việc này cũng không thay đổi được bi kịch của phim mới đầu năm nay.

Sở Lạc Duy mắng đến nửa buổi tối mới thả người đi nghĩ cách.

Lúc Kiều Vi Nhã mang cơm lên, Sở Lạc Duy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Sở Lạc Duy là thiên tài hiếm thấy, đây là chuyện rất nhiều người biết, vậy mà lần này lại xảy ra sai sót lớn như vậy, biết bao người đang chờ để chế giễu cậu. Nhưng điều Sở Lạc Duy để ý nhất chính là cái nhìn của ba mình.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phạm sai lầm, nhưng lần này lại phạm phải một lỗi ngu xuẩn như vậy.

Bởi vì lúc trước đã tạm dừng bộ phim của Cổ Nguyệt nên cậu đã tự động quên luôn chuyện này.

Mà sơ sót này lại khiến cậu phạm phải một sai lầm trí mạng.

Kiều Vi Nhã đặt cơm tối lên bàn, từ từ bước đến bên cạnh cửa sổ, dựa bên khung cửa nhìn Sở Lạc Duy, “Hay là ăn cơm trước đã rồi nghĩ cách tiếp?”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của cậu làm cho hơi sợ, cô rụt tay lại, “Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cậu như bây giờ...”

Kiều Vi Nhã còn chưa nói hết đã bị Sở Lạc Duy ôm vào lòng.

Cậu gác cằm lên vai Kiều Vi Nhã, “Tôi chưa bao giờ để cho ông ấy phải thất vọng.”

Giọng nói của Sở Lạc Duy rất thấp.

Kiều Vi Nhã theo thói quen vươn tay đặt lên lưng cậu vỗ nhẹ, “Ba nuôi cũng đâu có trách cậu, hơn nữa chuyện này cũng đâu có ai muốn xảy ra.”

Hiếm hoi lắm mới có lúc Kiều Vi Nhã hiểu chuyện mà nói với cậu như vậy, Sở Lạc Duy có chút kinh ngạc, sau đó ôm cô chặt hơn.

Kiều Vi Nhã vốn định nói cậu sến súa quá rồi linh tinh, nhưng khi thấy cậu đang thực sự buồn bã lại không nói thành lời được.

Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã một lúc lâu. Đến khi Kiều Vi Nhã kêu đói, cậu mới dẫn cô đi ăn cơm, tiện thể gọi cả Sở Vi đang ăn ở bên ngoài vào. Lúc này phòng Điện Ảnh đã tăng ca đến tối mắt tối mũi.

Sở Lạc Duy và Sở Vi vừa ăn cơm vừa thảo luận cách xoay chuyển tình hình, khả năng làm phim truyền hình không lớn, muốn quay xong, thậm chí chỉ xử lý xong mười tập phim là chuyện không thể.

Sở Vi đề nghị làm phim điện ảnh, lại bị Sở Lạc Duy bác bỏ. Phim điện ảnh chỉ có vài tiếng đồng hồ, không thể nào trụ nổi đến rằm.

Kiều Vi Nhã lẳng lặng nghe bọn họ bàn bạc. Sở Lạc Duy lần này thực sự bỏ rất nhiều tâm huyết vào. Lỗi lầm này cậu muốn bù đắp, không muốn để nó biến thành một lỗi sai khác.

Kiều Vi Nhã cắn đũa nhìn Sở Lạc Duy. Trước đây cô không phát hiện ra, giờ nhìn lại, cậu ấy thật là đẹp trai, nhất là lúc nghiêm túc làm việc.

“Hay là làm phim tài liệu đi.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói.

“Cậu đừng làm loạn, ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Sở Lạc Duy ngắt lời cô, tiếp tục nói chuyện với Sở Vi, nhưng giây tiếp theo cả cậu và Sở Vi lại cùng nghĩ đến một chuyện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3408: Tức đến bùng nổ (4)
Sở Vi bỗng nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Em vừa nói gì, phim tài liệu?”

Kiều Vi Nhã gật đầu.

“Ý này được đấy.” Sở Vi đến cơm cũng không ăn nữa, đứng dậy, “Tôi gọi bọn họ vào họp.”

Sau khi Sở Vi đi ra ngoài, Sở Lạc Duy mới nhìn về phía Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã chớp mắt, nhất thời không biết cậu có ý gì.

Sở Lạc Duy kéo cô dậy, hôn mạnh lên môi cô một cái, “Cậu đúng là trời sinh làm truyền thông.” Sở Lạc Duy rất ít khi bộc lộ tâm trạng ra ngoài, hôn xong Kiều Vi Nhã liền chạy ra ngoài.

Kiều Vi Nhã: “...”

Cô đã làm gì?

Sở Lạc Duy đi ra ngoài liền dặn thư ký đang tăng ca in hết những bài báo mới nhất ra, sau đó đến phòng họp chính.

Kiều Vi Nhã tò mò đi theo, muốn xem xem với một câu nói bâng quơ của mình, bọn họ muốn làm gì?

Trước khi lên weibo xem một lượt, Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng nghĩ tới rồi, tối hôm Tết Dương Lịch, Sư Niệm dẫn theo một đám vợ lính lên top search cho đến tận hôm nay.

Cho nên bọn họ đề ra một phương án lớn mật là làm phim tài liệu về mười lăm người vợ lính, như vậy có thể phân chia nhau làm. Hai người phụ trách một đối tượng, việc quay chụp đại khái không đến mấy ngày là có thể hoàn thành, hoàn toàn có thể kịp sử dụng vào dịp đầu năm.

Có điều đây là lần đầu tiên mà phim Tết lại dùng hình thức phóng sự, kết quả bọn họ cũng không nắm chắc.

Kiều Vi Nhã đứng ở cửa nhìn chàng trai vẫn liên tục trình bày suy nghĩ của mình. Một người đàn ông như vậy, lại thuộc về Kiều Vi Nhã cô. Kiều Vi Nhã cầm di động lưu lại khoảnh khắc này của Sở Lạc Duy, chờ Sở Lạc Duy nói xong liền gửi cho Sở Ninh Dực.

Thực ra, Sở Lạc Duy chưa từng khiến ba cậu thất vọng.

Sở Lạc Duy họp xong lại gọi Sở Vi vào, bảo cậu ngày mai đi liên hệ với mấy đơn vị, tìm cho bọn họ vài người vợ lính đại diện, sau đó bảo người bọn họ qua phỏng vấn.

“Cậu định bắt cả quân đội quảng cáo giúp cậu à?” Sở Vi mở miệng cười hỏi.

“Không cần phải lãng phí.” Sở Lạc Duy tự tin cười, tự mình gọi điện cho Sở Húc Ninh, hỏi anh xem bên kia có người vợ lính nào điển hình không.

Sở Húc Ninh lúc nghe vậy, muốn nói: Nhà anh có tính không?

Lúc này Sở Húc Ninh đã đi ngủ, Sư Niệm bên cạnh cũng bị đánh thức.

“Hơn nửa đêm không ngủ hỏi chuyện này làm gì?” Sở Húc Ninh cẩn thận rời giường, sau đó đắp kín chăn cho Sư Niệm mới đi ra ngoài tiếp tục nghe điện thoại, “Ừ, đây là chuyện tốt, cần mấy người?” Sở Húc Ninh nói, có vẻ tỉnh táo hơn một chút, đi vào bếp rót nước, “Ở đây cũng có mấy người, mai anh cho cậu phương thức liên hệ.” Sở Húc Ninh uống xong một hớp nước liền thấy Sư Niệm đi ra ngoài, vội vàng bước tới, “Em không ngủ ra đây làm gì?”

Sở Lạc Duy nhìn điện thoại đã tắt ngúm, cậu nghĩ cậu lại gây họa rồi.

“Không ngủ được à, sao lại ra ngoài? Khát nước hả?” Sở Húc Ninh đỡ lấy tay cô, trầm giọng nói.

“Lạc Duy gọi điện đến làm gì đấy?” Sư Niệm ngáp ngáp mở miệng hỏi.

“Cậu ta muốn làm phim tài liệu về vợ lính, hỏi xem chỗ anh có ai có thể giới thiệu cho cậu ta được không.”

“Em được không, vợ lính bị bỏ?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh: “...”

Lời này, thật đau lòng.

Sở Húc Ninh hơi rũ mắt, che đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt mình, chỉ là có những lúc, không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết được vấn đề, đáng tiếc, anh vẫn không nhận ra!

“Niệm Niệm, chúng ta đừng như vậy nữa có được không?” Sở Húc Ninh thấp giọng xin tha, chỉ còn lại một ngày nữa thôi.

Sư Niệm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3409: Tức đến bùng nổ (5)
Lúc Sở Ninh Dực nhận được tin tức cũng đã là nửa đêm, nhưng anh vẫn xem hết tin nhắn mà Kiều Vi Nhã gửi đến. Sau khi xem xong, anh đặt di động xuống, ôm lấy Thủy An Lạc vừa mới tỉnh giấc vào trong lòng.

“Ai đấy?”

“Em đã sinh cho anh một đứa con trai ngoan, ngủ đi.” Sở Ninh Dực hôn lên trán Thủy An Lạc, sau đó cũng ngủ theo.

Con trai anh chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng cả.

Chuyện phim tài liệu đã được quyết định, nhận được sự tán thành của rất nhiều lãnh đạo. Thế nên cả một ngày Sở Ninh Dực nhận được mấy cuộc điện thoại đều là của mấy vị lãnh đạo.

Không ngoại lệ đều là tán dương cách làm này của Sở Lạc Duy. Sở Ninh Dực lần đầu tiên không thấy phiền phức mà nghe hết mọi cuộc điện thoại.

Con anh.

Niềm kiêu hãnh của anh.

Sở Lạc Duy và Sở Vi đã hai ngày liền không nghỉ ngơi, quyết định xong nhân viên đi phỏng vấn, còn không quên theo dõi việc ôn tập của Kiều Vi Nhã.

Mà vào lúc Sở Lạc Duy và Sở Vi ấn định xong hình thức, Sư Niệm lại nảy ra một suy nghĩ, cô sẽ làm dẫn chương trình. Mặc kệ thế nào, bản thân cô đã có tiếng tăm, hơn nữa cũng là vợ của quân nhân, có cô làm người dẫn cho cả chương trình, chí ít bảo đảm bộ phim sẽ không quá thảm.

Sau khi Sở Lạc Duy nhận được cuộc video call này thực sự cũng sửng sốt mất một lúc, nhưng cũng không dám mở miệng bởi vì bên kia sắp đánh nhau tới nơi.

“Em làm loạn gì thế? Sức khỏe của em thế nào em không biết à?” Sở Húc Ninh đoạt lấy di động của cô vứt sang một bên, rõ ràng chuyện này anh không biết.

Đầu dây bên kia ba người nhìn nhau, hai người nên cúp điện thoại đi đã chứ, nhỡ đâu lát nữa lại phát sóng trực tiếp cái gì không thích hợp với thiếu nhi thì bọn em cũng không khách khí đâu.

Sư Niệm khoanh tay trước ngực nhìn Sở Húc Ninh, “Nếu như em nhớ không lầm, hôm nay là ngày chúng ta sẽ ly hôn, anh còn có tư cách để quản lý em?”

“Sư Niệm.” Sở Húc Ninh không thôi đau lòng, nhìn cô trừng trừng, “Hai mươi ngày phải chạy đến mười lăm địa điểm toàn quốc, em biết cần bao nhiêu thể lực không? Huống hồ em còn phải đi theo phỏng vấn, em có thể đừng lấy thân thể mình ra đùa bỡn nữa được không?”

“Hay là anh nghĩ một người vợ quân nhân đã bị bỏ như em không có tư cách để làm MC cho chương trình này?” Sư Niệm sắc bén phản bác lại lời của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh khựng lại một chút, toàn thân giống như bị chọc giận.

“Sư Niệm, em đừng có được thể lên mặt, chuyện này anh cho em hay, một ngày em còn là vợ anh, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Đây là lần đầu tiên Sở Húc Ninh nổi giận với Sư Niệm như vậy.

Một thể nghiệm... rất mới lạ!

“Đi thôi, đi ký đơn ly hôn, không phải anh vẫn chờ ngày này đấy sao?” Sư Niệm cũng không bị anh dọa sợ, trong giọng nói còn có vài phần chế giễu.

Sở Húc Ninh giống như một quả bóng bị bơm đầy khí sắp nổ tung, bị Sư Niệm chọc cho một cái liền xì hơi.

“Niệm Niệm, em đừng có hồ đồ nữa được không?” Sở Húc Ninh chịu thua, vươn tay cầm lấy cánh tay của Sư Niệm, có chút khẩn cầu.

Sư Niệm cố sức hất tay Sở Húc Ninh ra, nhìn người đàn ông đối diện mình, “Có phải làm loạn hay không, em rõ ràng hơn anh. Một là anh đi ký đơn ly hôn với em ngay bây giờ, hoặc là chờ em quay xong bộ phim này rồi ký.”

“Niệm Niệm...”

“Cứ thế đi.” Sư Niệm nói, phất tay cầm lấy di động, sau đó vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Ba người đầu bên kia cách màn hình cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim Sở Húc Ninh đang vỡ vụn.

Sở Lạc Duy và Sở Vi nhìn nhau, phụ nữ mà tàn nhẫn lên, thật xót lòng!

Sở Lạc Duy quay lại nhìn Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã chớp mắt, rõ ràng đang nói: Nhìn tôi làm gì?

Sở Vi vỗ vỗ ngực mình, may mà cậu không có bạn gái.

Có điều vài năm sau, không biết cậu có mất mặt vì câu nói này hay không nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3410: Tức đến bùng nổ (6)
Trong lúc bộ phim được tiến hành quay, ba người cũng bước vào kỳ thi.

Sở Lạc Nhất đối mặt với tình trạng trước mắt có chút ngẩn ngơ, cảm giác trừ cô rảnh rỗi ra, ai cũng bận rộn hết.

Cho nên, khi Sở Lạc Nhất nhắc đến chuyện muốn đi theo Sư Niệm phỏng vấn, liền bị Cố Tỉ Thành đè chết trong phòng làm việc.

“Bảo bối à, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mấy ngày đi, xong việc anh sẽ xin nghỉ đưa em đi chơi.” Cố Tỉ Thành nói, còn ngẩng đầu thưởng cho bảo bối nhà anh một ánh mắt.

Sở Lạc Nhất bò ra cái bàn trước mặt anh, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn tiếp tục vùi đầu làm việc. Hình như từ trước Tết anh bắt đầu gọi cô là bảo bối.

“Nhưng em chán quá, sư phụ em mấy ngày nay cũng không trả lời tin nhắn của em, chẳng lẽ là tin nhắn em gửi cho bà ấy lần trước khiến bà ấy bị sốc rồi à.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay kéo cổ tay của anh, “Anh còn không đi theo em, em đi thật đấy.”

“Theo theo theo, nốt cái này thôi, làm xong sẽ đi với em.” Cố Tỉ Thành nói, đẩy nhanh tiến độ công việc, “Chuyện của chú Lục phức tạp lắm. Hai người này kỳ thực nếu không có Tư Thần thì đúng thật là không có liên quan gì luôn. Anh không biết, em cũng không biết, thôi để chính họ tự xử lý đi.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đứng lên đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh, “Nhưng đánh hơi thấy chuyện mà không hóng thì em thấy thật có lỗi với bản thân mình lắm.”

“Vậy đến bãi tập chạy mấy vòng đi, em sẽ không còn tâm trạng để hóng hớt nữa đâu.” Cố Tỉ Thành không buồn ngẩng đầu lên nói.

Sở Lạc Nhất quay lại hung hăng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của anh. Cô nghĩ cách hai người họ ở bên nhau thật kỳ quái. Sao cô có thể ngày nào cũng nhìn bạn trai cúi đầu làm việc được nhỉ?

Kỳ quái hơn chính là, cô lại còn không thấy điều này có gì xấu?

Vậy là, chính cô mới có bệnh?

Cố Tỉ Thành nói xong, thấy Sở Lạc Nhất vẫn không mở miệng liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm liền sững lại một lúc, “Sao thế?”

“Anh zai à, anh có độc.” Sở Lạc Nhất có chút ai oán nhìn Cố Tỉ Thành. Nhất định là tại anh quá đẹp trai, cô mới thấy chuyện này không hề nhàm chán.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, không biết cô ấy lại lên cơn gì, sau đó anh tiếp tục làm việc, “Ừ, chỉ độc mình em thôi, để em cả đời này không rời khỏi anh được.”

Sở Lạc Nhất cười đắc ý, tiếp tục chạy đến bên cạnh anh, “Anh nói em có nên đăng ký làm phóng viên gì đó để chơi chút không.”

“Em thôi đi, anh nghĩ xong rồi, em nên chờ đến khi đủ tuổi, làm tốt chức phu nhân của em đi.” Cố Tỉ Thành nói xong, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cặp mắt to nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy đáng yêu. Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn người đàn ông lập tức nghiêm túc làm việc. Anh giả bộ được lắm!

Sở Lạc Nhất nghĩ vậy, xấu xa sờ bên hông anh một cái. Thấy Cố Tỉ Thành trừng lại mình, cô liền cười tít mắt đứng dậy, đang định nói gì, chiếc di động trên bàn đột nhiên lại vang lên.

Cố Tỉ Thành ngó sang, vươn tay duỗi một cái cầm lấy đưa cho cô.

Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua màn hình, là một dãy số lạ.

“Chào cô Sở Lạc Nhất.”

“Cô Sở, chào cô, đây là ban tổ chức cuộc thi Mỹ thuật Quốc tế. Tác phẩm Thương Di của cô đã chọn vòng chung kết của Cuộc thi Vẽ tranh Sơn dầu Quốc tế và nhận được giải quán quân của cuộc thi. Xin hỏi cô Sở có thời gian đến tham dự lễ trao giải không?”

Bên kia nói xong, Sở Lạc Nhất khựng lại mất mấy giây, thậm chí quên mất người đang nói một tràng tiếng Anh với mình là một người ngoại quốc nên đã phụt ra một câu: “Cái gì kia?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3411: Tức đến bùng nổ (7)
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành vạch đen đầy mặt. Anh cũng hiểu lời người kia nói cơ mà, nhưng cô như vậy là sao?

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng khựng lại. Nhưng vì nghĩ rằng khả năng cô không hiểu được là rất cao, cho nên người đó lặp lại những câu vừa nói một lần nữa. Sở Lạc Nhất điềm tĩnh nghe hết, nghe hết rồi vẫn dùng một câu tiếng Trung đáp lại như trước, “Tôi nghe không hiểu gì cả, cô cũng không hiểu tôi nói gì cả, vậy thì cúp máy nhé.”

Sở Lạc Nhất nói câu này có vẻ rất điềm nhiên, nhưng lại có vài phần tức giận. Thứ nhất, lúc trước vì “Thương Di” bị nghi ngờ sao chép nên bức tranh này căn bản không được mang đi thi thố gì. Ít nhất là đến trước khi có cuộc điện thoại này, cô hoàn toàn không biết. Thứ hai, người kia gọi điện cho cô một cách rất hùng hồn, khiến cô có cảm giác như người đó đang bố thí cho cô vậy.

Giống như đang tuyên bố rằng: Đất nước của các bạn vinh hạnh lắm mới giành được giải thưởng này, chúng tôi cũng không ngờ rằng cô lại đạt giải, cho nên không cần thông báo trước với cô.

Ôi chu choa, sao không lên tận trời luôn đi?

Chị đây còn phải quỳ xuống tạ chủ giáng ân nữa hả?

Người ở đầu dây bên kia dường như cũng sững sờ, không lâu sau có một người biết tiếng Trung tới, lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.

Nhưng lần này thì người kia đã khách khí hơn.

Thế nhưng, vẫn chẳng có tác dụng gì hết.

“Vậy... cô Sở, cô có thời gian đến tham dự lễ trao giải không?” Người ở đầu dây bên kia nói với vẻ lễ độ.

Sở Lạc Nhất tựa người vào bàn, điềm nhiên trả lời, “Thứ nhất, tôi muốn biết, ai đã lấy tác phẩm của tôi đi tham gia cuộc thi này? Thứ hai, tôi muốn biết, nếu như tôi đã nằm trong số những người dự thi, tại sao không thông báo với tôi chuyện này ngay từ đầu? Thứ ba, nếu tôi đã là quán quân, tại sao các anh còn hỏi tôi có thời gian đến dự lễ trao giải hay không? Ý của câu kia là, nếu tôi không có thời gian đến dự, ngôi quán quân sẽ dành cho người sau đó, phải không?”

Một cái bánh bao mềm khi nổi giận cũng khủng bố lắm đó.

Người ở đầu dây bên kia kinh hãi, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời.

Cố Tỉ Thành dựa người vào ghế nhìn cô gái trông như nữ hoàng kia. Bảo bối của anh ở một mình bên ngoài lâu như thế rồi, trước nay không phải người dễ bắt nạt đâu.

“Cô Sở, nhân viên của chúng tôi vừa kiểm tra lại chuyện này. Chúng tôi nhận được email nộp bài thi, thông tin bên trên là của cô, cho nên chắc là chính cô nộp bài. Còn về việc tại sao không thông báo trước, đây là sơ suất của nhân viên chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng.”

Sở Lạc Nhất à lên một tiếng, “Điều thứ ba thì sao? Người đứng hạng hai là ai?”

Đầu dây bên kia im lặng, Sở Lạc Nhất biết ngay đã xảy ra chuyện gì đó. Họ thực sự muốn để lại danh hiệu quán quân cho người thứ hai, như thế có thể dễ dàng ăn nói với hội đồng bình chọn.

“Chuyện này...” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên cảm thấy thí sinh lạ mặt này có vẻ không phải là người dễ chọc vào.

Sở Lạc Nhất không đợi anh ta trả lời đã kéo lấy máy tính của Cố Tỉ Thành, đăng nhập vào hệ thống mạng quân đội, sau đó tra kết quả cuộc thi lần này.

Đứng đầu là Sở Lạc Nhất.

Đứng thứ hai, Sở Lạc Nhất bật cười thành tiếng.

Summer.

Đám người này bị ngu hả?

“Phiền các anh đi đối chiếu thông tin của người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai rồi hẵng dùng giọng điệu kiêu ngạo đó nói chuyện với tôi, được chứ?” Sở Lạc Nhất nói rồi thẳng tay cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi. Cô bị đám người đó chọc giận đến mức biến dạng, tức đến mức bùng nổ.

Cố Tỉ Thành nhướng mày nhìn cô gái đang thở phì phì kia, “Summer?”

“Ai mà không có nghệ danh chứ, em ghét nhất cái kiểu thấy tên tuổi người ta không nổi tiếng lại nghĩ người ta là kẻ vô danh. Anh cứ đợi đó, có lẽ chỉ lát nữa thôi điện thoại gọi Summer sẽ đến đó.” Sở Lạc Nhất nói rồi đi thêm hai vòng nữa, “Tức đến nổ tung mất, người gì thế không biết.”
 
Top