[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,838
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3412: Tức đến bùng nổ (8)
Khi Sở Lạc Nhất đang tức phát điên, điện thoại của cô lại vang lên, nhưng lần này là tiếng chuông từ một chiếc điện thoại khác.
“Summer, tác phẩm “Bắc Địa Cực Quang” của cô đã đạt được hạng hai trong cuộc thi lần này, chúc mừng cô nhé.” Người ở đầu dây bên kia tươi tỉnh dùng tiếng Trung lưu loát nói chuyện với cô.
Đây là sự tôn trọng dành cho Summer.
Sở Lạc Nhất biết người này. Rất nhiều cuộc thi trước đây Sở Lạc Nhất tham gia đều là cô ấy liên lạc với cô.
“Vậy sao, hóa ra lại không được hạng nhất.” Sở Lạc Nhất dựa người vào bàn, trong giọng nói có phần lạnh nhạt.
Người ở đầu dây bên kia khựng lại, vội vàng nói, “Người đạt hạng nhất lần này tôi cũng không biết từ đâu chui ra. Nhưng chúng tôi đã liên hệ với cô ta rồi. Nếu như có khả năng, có lẽ cô ấy không đến nhận giải được đâu, cho nên hạng nhất vẫn là của cô thôi.”
“Ý của cô là, hạng nhất của tôi được cướp về từ tay người khác?”
“Summer, chỉ là một người không có tên tuổi, trước kia tôi cũng chưa từng nghe tới tên cô ấy, có lẽ là may mắn thôi. Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn lần này hơi có vấn đề.”
Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn có vấn đề!
Hay lắm!
Người nào nhìn trúng bức tranh của cô tức là mắt mũi có vấn đề.
Sắc mặt Sở Lạc Nhất bỗng chốc đen sì sì.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, quả nhiên đâu đâu cũng có quy tắc ngầm.
“Cramer, tên của người đứng hạng thứ nhất là gì?” Sở Lạc Nhất đè nén cơn giận của mình mà hỏi.
“Tôi quên rồi, cái tên đó không có gì mới mẻ cả, để tôi xem lại.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất tức tới giậm chân, sau đó ném điện thoại đi, Cố Tỉ Thành đỡ được.
“Tên của em, tên của em không hề mới mẻ? Đậu mè nhà nó, tên của em không hề mới mẻ?” Trong lúc Cramer đi tìm tên của người đứng hạng nhất, Sở Lạc Nhất tức giận tới mức kêu ầm lên.
Cố Tỉ Thành túm được điện thoại của cô, xoa dịu cảm xúc của cô, “Vì chút chuyện này mà tức giận, không đáng đâu.”
“Tức chết đi được, tức đến bùng nổ luôn ấy!” Sở Lạc Nhất kêu lên. Đầu dây bên kia lúc này đã vọng ra tiếng nói chuyện.
“Sở Lạc Nhất, đấy cô xem, một cái tên chẳng hề mới mẻ gì cả.” Cách một cái điện thoại, Cramer không hề biết Sở Lạc Nhất đã tức giận đến mức nào.
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Nhìn Cố Tỉ Thành cầm điện thoại của cô trong tay, cô hít thở rất mạnh, “Vậy sao, có lẽ cô Cramer không biết, tên tiếng Trung của tôi cũng là Sở Lạc Nhất, có phải trùng hợp lắm không, mà càng trùng hợp hơn, nửa năm trước tôi cũng từng vẽ một bức tranh tên “Thương Di”, có phải trùng hợp lắm không!” Sở Lạc Nhất nói rồi cướp lấy chiếc điện thoại, ấn tắt máy.
Tức chết đi được, tức chết đi mất.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức giận đến mức đi đi lại lại. Bây giờ cô đã biến thành một thùng thuốc nổ, nếu anh châm lửa vào, chắc sẽ nổ tung mất.
“Đậu mè cái đám thiểu năng này, tức chết em mất thôi.” Sở Lạc Nhất chống hai tay vào eo, “Tên thiểu năng nào lấy tranh của em đi thi thế không biết?”
Sở Lạc Nhất nói xong, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt bỗng co rúm, ngượng ngùng, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng bên cạnh cô.
Nếu cô nhớ không nhầm, đây là bức tranh mà mẹ của Cố Tỉ Thành cố ý đến thành phố A mua về, cho nên bức tranh này nằm trong tay mẹ của Cố Tỉ Thành.
Cho nên, mới dùng tên của cô để tham gia.
Cho nên, cô vừa mới mắng mẹ chồng tương lai của mình, còn mắng là đồ thiểu năng nữa.
Ngại ngùng rồi đây, bối rối rồi đây.
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Cô cười mà khó coi hơn cả khóc, giữ lấy con trai nhà người ta, dám mắng người ta là đồ thiểu năng, cô mới thiểu năng ấy.
“Summer, tác phẩm “Bắc Địa Cực Quang” của cô đã đạt được hạng hai trong cuộc thi lần này, chúc mừng cô nhé.” Người ở đầu dây bên kia tươi tỉnh dùng tiếng Trung lưu loát nói chuyện với cô.
Đây là sự tôn trọng dành cho Summer.
Sở Lạc Nhất biết người này. Rất nhiều cuộc thi trước đây Sở Lạc Nhất tham gia đều là cô ấy liên lạc với cô.
“Vậy sao, hóa ra lại không được hạng nhất.” Sở Lạc Nhất dựa người vào bàn, trong giọng nói có phần lạnh nhạt.
Người ở đầu dây bên kia khựng lại, vội vàng nói, “Người đạt hạng nhất lần này tôi cũng không biết từ đâu chui ra. Nhưng chúng tôi đã liên hệ với cô ta rồi. Nếu như có khả năng, có lẽ cô ấy không đến nhận giải được đâu, cho nên hạng nhất vẫn là của cô thôi.”
“Ý của cô là, hạng nhất của tôi được cướp về từ tay người khác?”
“Summer, chỉ là một người không có tên tuổi, trước kia tôi cũng chưa từng nghe tới tên cô ấy, có lẽ là may mắn thôi. Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn lần này hơi có vấn đề.”
Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn có vấn đề!
Hay lắm!
Người nào nhìn trúng bức tranh của cô tức là mắt mũi có vấn đề.
Sắc mặt Sở Lạc Nhất bỗng chốc đen sì sì.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, quả nhiên đâu đâu cũng có quy tắc ngầm.
“Cramer, tên của người đứng hạng thứ nhất là gì?” Sở Lạc Nhất đè nén cơn giận của mình mà hỏi.
“Tôi quên rồi, cái tên đó không có gì mới mẻ cả, để tôi xem lại.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất tức tới giậm chân, sau đó ném điện thoại đi, Cố Tỉ Thành đỡ được.
“Tên của em, tên của em không hề mới mẻ? Đậu mè nhà nó, tên của em không hề mới mẻ?” Trong lúc Cramer đi tìm tên của người đứng hạng nhất, Sở Lạc Nhất tức giận tới mức kêu ầm lên.
Cố Tỉ Thành túm được điện thoại của cô, xoa dịu cảm xúc của cô, “Vì chút chuyện này mà tức giận, không đáng đâu.”
“Tức chết đi được, tức đến bùng nổ luôn ấy!” Sở Lạc Nhất kêu lên. Đầu dây bên kia lúc này đã vọng ra tiếng nói chuyện.
“Sở Lạc Nhất, đấy cô xem, một cái tên chẳng hề mới mẻ gì cả.” Cách một cái điện thoại, Cramer không hề biết Sở Lạc Nhất đã tức giận đến mức nào.
Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Nhìn Cố Tỉ Thành cầm điện thoại của cô trong tay, cô hít thở rất mạnh, “Vậy sao, có lẽ cô Cramer không biết, tên tiếng Trung của tôi cũng là Sở Lạc Nhất, có phải trùng hợp lắm không, mà càng trùng hợp hơn, nửa năm trước tôi cũng từng vẽ một bức tranh tên “Thương Di”, có phải trùng hợp lắm không!” Sở Lạc Nhất nói rồi cướp lấy chiếc điện thoại, ấn tắt máy.
Tức chết đi được, tức chết đi mất.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức giận đến mức đi đi lại lại. Bây giờ cô đã biến thành một thùng thuốc nổ, nếu anh châm lửa vào, chắc sẽ nổ tung mất.
“Đậu mè cái đám thiểu năng này, tức chết em mất thôi.” Sở Lạc Nhất chống hai tay vào eo, “Tên thiểu năng nào lấy tranh của em đi thi thế không biết?”
Sở Lạc Nhất nói xong, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt bỗng co rúm, ngượng ngùng, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng bên cạnh cô.
Nếu cô nhớ không nhầm, đây là bức tranh mà mẹ của Cố Tỉ Thành cố ý đến thành phố A mua về, cho nên bức tranh này nằm trong tay mẹ của Cố Tỉ Thành.
Cho nên, mới dùng tên của cô để tham gia.
Cho nên, cô vừa mới mắng mẹ chồng tương lai của mình, còn mắng là đồ thiểu năng nữa.
Ngại ngùng rồi đây, bối rối rồi đây.
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Cô cười mà khó coi hơn cả khóc, giữ lấy con trai nhà người ta, dám mắng người ta là đồ thiểu năng, cô mới thiểu năng ấy.