Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3412: Tức đến bùng nổ (8)
Khi Sở Lạc Nhất đang tức phát điên, điện thoại của cô lại vang lên, nhưng lần này là tiếng chuông từ một chiếc điện thoại khác.

“Summer, tác phẩm “Bắc Địa Cực Quang” của cô đã đạt được hạng hai trong cuộc thi lần này, chúc mừng cô nhé.” Người ở đầu dây bên kia tươi tỉnh dùng tiếng Trung lưu loát nói chuyện với cô.

Đây là sự tôn trọng dành cho Summer.

Sở Lạc Nhất biết người này. Rất nhiều cuộc thi trước đây Sở Lạc Nhất tham gia đều là cô ấy liên lạc với cô.

“Vậy sao, hóa ra lại không được hạng nhất.” Sở Lạc Nhất dựa người vào bàn, trong giọng nói có phần lạnh nhạt.

Người ở đầu dây bên kia khựng lại, vội vàng nói, “Người đạt hạng nhất lần này tôi cũng không biết từ đâu chui ra. Nhưng chúng tôi đã liên hệ với cô ta rồi. Nếu như có khả năng, có lẽ cô ấy không đến nhận giải được đâu, cho nên hạng nhất vẫn là của cô thôi.”

“Ý của cô là, hạng nhất của tôi được cướp về từ tay người khác?”

“Summer, chỉ là một người không có tên tuổi, trước kia tôi cũng chưa từng nghe tới tên cô ấy, có lẽ là may mắn thôi. Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn lần này hơi có vấn đề.”

Mắt nhìn người của hội đồng bình chọn có vấn đề!

Hay lắm!

Người nào nhìn trúng bức tranh của cô tức là mắt mũi có vấn đề.

Sắc mặt Sở Lạc Nhất bỗng chốc đen sì sì.

Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, quả nhiên đâu đâu cũng có quy tắc ngầm.

“Cramer, tên của người đứng hạng thứ nhất là gì?” Sở Lạc Nhất đè nén cơn giận của mình mà hỏi.

“Tôi quên rồi, cái tên đó không có gì mới mẻ cả, để tôi xem lại.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất tức tới giậm chân, sau đó ném điện thoại đi, Cố Tỉ Thành đỡ được.

“Tên của em, tên của em không hề mới mẻ? Đậu mè nhà nó, tên của em không hề mới mẻ?” Trong lúc Cramer đi tìm tên của người đứng hạng nhất, Sở Lạc Nhất tức giận tới mức kêu ầm lên.

Cố Tỉ Thành túm được điện thoại của cô, xoa dịu cảm xúc của cô, “Vì chút chuyện này mà tức giận, không đáng đâu.”

“Tức chết đi được, tức đến bùng nổ luôn ấy!” Sở Lạc Nhất kêu lên. Đầu dây bên kia lúc này đã vọng ra tiếng nói chuyện.

“Sở Lạc Nhất, đấy cô xem, một cái tên chẳng hề mới mẻ gì cả.” Cách một cái điện thoại, Cramer không hề biết Sở Lạc Nhất đã tức giận đến mức nào.

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu. Nhìn Cố Tỉ Thành cầm điện thoại của cô trong tay, cô hít thở rất mạnh, “Vậy sao, có lẽ cô Cramer không biết, tên tiếng Trung của tôi cũng là Sở Lạc Nhất, có phải trùng hợp lắm không, mà càng trùng hợp hơn, nửa năm trước tôi cũng từng vẽ một bức tranh tên “Thương Di”, có phải trùng hợp lắm không!” Sở Lạc Nhất nói rồi cướp lấy chiếc điện thoại, ấn tắt máy.

Tức chết đi được, tức chết đi mất.

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất tức giận đến mức đi đi lại lại. Bây giờ cô đã biến thành một thùng thuốc nổ, nếu anh châm lửa vào, chắc sẽ nổ tung mất.

“Đậu mè cái đám thiểu năng này, tức chết em mất thôi.” Sở Lạc Nhất chống hai tay vào eo, “Tên thiểu năng nào lấy tranh của em đi thi thế không biết?”

Sở Lạc Nhất nói xong, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt bỗng co rúm, ngượng ngùng, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng bên cạnh cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, đây là bức tranh mà mẹ của Cố Tỉ Thành cố ý đến thành phố A mua về, cho nên bức tranh này nằm trong tay mẹ của Cố Tỉ Thành.

Cho nên, mới dùng tên của cô để tham gia.

Cho nên, cô vừa mới mắng mẹ chồng tương lai của mình, còn mắng là đồ thiểu năng nữa.

Ngại ngùng rồi đây, bối rối rồi đây.

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Cô cười mà khó coi hơn cả khóc, giữ lấy con trai nhà người ta, dám mắng người ta là đồ thiểu năng, cô mới thiểu năng ấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3413: Tức đến bùng nổ (9)
Cố Tỉ Thành nhìn khuôn mặt viết hai chữ “ngượng ngùng” rất to kia, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, “Nhớ ra rồi à?”

Sở Lạc Nhất cười, nụ cười này tuyệt đối vô cùng gượng gạo.

“Em, em giận đến mức đầu óc hồ đồ rồi, nhưng sao mẹ anh lại lấy tranh của em đi tham gia cuộc thi làm gì?” Sở Lạc Nhất rất buồn bực. Mẹ chồng lấy tranh của cô đi thi sao không nói trước với cô một tiếng chứ?

Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, đưa tay cầm lấy điện thoại của mình, gọi cho Diệp Ngữ Vi.

“Mẹ, mẹ lấy tranh của Nhất Nhất đi thi ạ?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ừ, sao thế?”

Cố Tỉ Thành: “...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sao thế?

Lẽ nào mẹ không cảm thấy chuyện này rất to tát sao?

Tại sao không thể nói trước với cô một tiếng, như thế cô sẽ tức đến mức nổ tung đó.

“Không phải chứ, mẹ à, mẹ lấy tranh đi thi sao không nói trước với con một tiếng?” Cố Tỉ Thành an ủi cô vợ sắp nổ tung của mình, anh hỏi lại.

“Lúc đó mấy đứa đang bận diễn tập quân sự mà, hơn nữa cuộc thi lần này có hợp tác với ngân hàng của ba con, giải nhất sẽ được giải thưởng năm triệu lận đó.” Diệp Ngữ Vi càng nói càng thản nhiên.

“Thế rồi sao, mẹ thiếu tiền à?” Cố Tỉ Thành vô cùng bất lực.

“Ba con nói để tiền ở ngân hàng cũng mốc ra, chi bằng đi tham gia cuộc thi, như thế có thể quyên góp tiền thưởng cho việc kiến thiết vùng thiên tai. Hơn nữa ba con còn bảo, nếu như con thật sự hỏi đến chuyện này, chứng tỏ giác ngộ của con rất kém...”

Diệp Ngữ Vi chưa nói xong, Cố Tỉ Thành đã cúp điện thoại rụp một cái. Anh và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau.

Giác ngộ của họ rất kém?

Giác ngộ của ba anh thì cao hơn người phàm hả?

“Năm triệu đó, vậy còn hạng thứ hai thì sao? Có phải em sắp thành một quý bà giàu có rồi không?” Sở Lạc Nhất mơ màng hỏi lại, chuyện cả hai bức tranh này cô không hề biết.

“Mơ hão nhỉ, phải quyên góp hết đấy.” Cố Tỉ Thành nói. Sở Lạc Nhất đã đi kiểm tra tư liệu. Nhân viên của bên cuộc thi kia lại gọi điện thoại tới.

Sở Lạc Nhất kiêu ngạo không thèm bắt máy, bởi vì cô sợ mình sẽ tức đến mức bùng cháy luôn.

Cố Tỉ Thành dùng khẩu hình nhắc cô, tám triệu đó, Sở Lạc Nhất nể tình tiền thưởng nên sau cùng vẫn bắt máy. Giải nhất và giải nhì cộng lại vừa đủ tám triệu tệ, không cần thì uổng lắm.

Mà kể cả có cần cũng không được, bởi vì mẹ chồng tương lai muốn quyên góp, còn dùng danh nghĩa của cô để quyên góp. Mẹ chồng tương lai thật biết cách làm cô nổi tiếng.

Sở Lạc Nhất nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia luôn miệng nói xin lỗi, cũng vì ngượng quá không biết nói gì hơn.

Sở Lạc Nhất cứ hầm hừ mãi, sau cùng xác định ngày đi Mỹ rồi quyết đoán cúp luôn điện thoại.

“Em muốn đi Mỹ?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi lại.

Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, “Đúng vậy, tám triệu, em nghèo ơi là nghèo mà.”

Điều này có nghĩa là, họ lại sắp phải xa nhau rồi.

“Bao giờ mới có thể quay về?” Cố Tỉ Thành không phản đối, nhưng anh không thể nào đi cùng cô được, bởi vì anh là quân nhân, vốn dĩ việc ra nước ngoài đã bị hạn chế.

“Chắc chắn có thể quay về trước Tết.” Sở Lạc Nhất đặt điện thoại xuống, ôm lấy Cố Tỉ Thành, “Tám triệu đó, không đi thì em lấy cái gì trả lại cho mẹ anh.”

Cố Tỉ Thành đưa tay nắn nắn cổ cô. Anh cảm thấy chuyện này là một rắc rối mà mẹ anh mang lại, nhưng đó là mẹ ruột anh.

“Đừng giả nghèo giả khổ nữa.” Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một câu, “Đi thôi, anh đưa em đi dạo nhé.”

“Anh hết bận rồi à?” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt hỏi lại anh.

“Em đi rồi anh còn nhiều thời gian làm việc lắm.” Cố Tỉ Thành nói rồi gập máy tính lại, sau đó mặc áo khoác vào cho cô rồi mới cầm theo áo khoác của mình đi ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3414: Tức đến bùng nổ (10)
Tết Dương Lịch vừa qua, trên thao trường đã rất đông người.

Họ chẳng bao giờ có được một kỳ nghỉ đúng nghĩa cả.

Sở Lạc Nhất đi bên cạnh Cố Tỉ Thành, nhìn những người đang huấn luyện ở bên đó, thỉnh thoảng nhảy nhót bên cạnh anh.

Các chị dâu đã về hết, nơi đây bỗng cảm thấy vắng vẻ quạnh quẽ hơn nhiều. Sở Lạc Nhất nắm bàn tay anh. Khi anh cúi đầu, cô lại tươi cười nhảy tới một bên khác.

“Vắng vẻ sao nổi, ở đây còn một Diêm Vương sống sờ sờ cơ mà.” Cố Tỉ Thành nói rồi hất cằm chỉ về phía Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh đang đích thân giám sát và đốc thúc các chiến sĩ của một đại đội lính đặc chủng huấn luyện.

Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật. Cô chỉ muốn nói, cô thấy thương những người đó ghê.

“Chị Niệm Niệm đi mấy ngày rồi, không có một chút tin tức nào hết, đến cả em chị ấy cũng bơ luôn.” Sở Lạc Nhất thở dài, chắc Sư Niệm sợ cô sẽ nói với Sở Húc Ninh.

Cho nên mấy ngày hôm nay Sở Húc Ninh như ăn nhầm phải thuốc nổ, đụng tới ai là khè lửa vào mặt người đó.

“Nói chung không ly hôn là chuyện tốt.” Cố Tỉ Thành vẫn khá lạc quan.

Sở Lạc Nhất gật đầu hài lòng, chuyện này đúng như vậy thật.

Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất tới ngọn núi nhỏ phía sau quân doanh. Đang là mùa đông nên chỉ có lính đặc chủng huấn luyện ở đây. Cố Tỉ Thành có ý định thử thách Sở Lạc Nhất nên cố ý bảo cô lên núi một mình, hơn nữa anh còn nói với cô, trên đường lên núi có lính gác của bộ đội đặc chủng, xem cô có thể tránh được không, có thể lên đến đỉnh núi không.

Đôi mắt to của Sở Lạc Nhất đảo quanh, “Nếu em lên đó được thì sao?”

“Tết này sẽ nghỉ thêm ba ngày, ở bên cạnh em.”

“Chốt nhé!” Sở Lạc Nhất đập tay với Cố Tỉ Thành, sau đó xoay người đi lên núi.

Khóe môi Cố Tỉ Thành khẽ cong lên. Trong lòng cô, anh là điều quan trọng nhất, cảm giác này rất tuyệt!

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất lên núi, quay đầu nhìn người vẫn còn đang huấn luyện, có người á, đúng là ngu ngốc đến hết thuốc chữa!

***

Trên vùng núi Quý Châu, môi trường kém hơn thành phố B rất nhiều.

Sư Niệm cứ nhảy lên nhảy xuống trong căn phòng mà người dân nơi đó cung cấp. Đạo diễn mượn giúp cô một cái túi sưởi, Sư Niệm cảm ơn đạo diễn rồi cầm nó trong tay để sưởi ấm.

“Chị dâu này có chồng ở Tây Tạng, năm năm rồi ông chồng chưa về nhà, điều kiện gia đình cũng không tốt, một mình chị ấy chăm sóc bốn người trong nhà, có một đứa con đi học tiểu học, mới chín tuổi.” Trưởng thôn vừa rót nước cho cô vừa nói, “Vất vả lắm, người trong thôn ai giúp được cô ấy đã giúp cả rồi, tiếc rằng người già nào cũng đau ốm, lương giáo viên của cô ấy cộng thêm quân hưởng của Tam Trụ vẫn không không đủ cho người già trong nhà khám bệnh bốc thuốc.”

Sư Niệm làm ấm người một lúc mới nói, “Không có trợ cấp ạ?” Người trước đó họ phỏng vấn là một chị gái ở khu vực nội thành, hoàn cảnh gia đình vẫn ổn định, vấn đề duy nhất là hai vợ chồng sống riêng.

“Có trợ cấp gì đâu, lương của họ một tháng cũng đủ nhiều rồi. Tam Trụ đang ở cấp bậc Doanh trưởng, lương một tháng cũng hơn một vạn, vợ của cậu ấy dạy học ở đây, một tháng cũng hơn ba nghìn tệ, không đến mức đói kém. Nhưng ai ngờ rằng bốn người già trong nhà lại tiêu tốn nhiều tiền như vậy?”

Lương hai người một tháng mười ba nghìn tệ, quả thực không hề ít, có thể coi như rất khá khẩm rồi.

“Vậy chiều nay chúng ta qua đó xem sao.” Sư Niệm quay đầu nói với đạo diễn.

Đạo diễn cũng gật đầu, “Sư Niệm, cô vẫn ổn chứ? Sở tổng đã dặn đi dặn lại rồi, sức khỏe của cô vẫn là ưu tiên hàng đầu.”

“Không sao đâu.” Sư Niệm trầm giọng nói, nhưng vẫn không kìm lòng được mà sờ vào túi áo. Cô kìm nén mong muốn được liên lạc với Sở Húc Ninh, nhưng người đàn ông kia cũng không chịu liên lạc với cô.

Muốn chọc cô tức chết đấy hả?

Đúng là tức đến mức muốn bùng nổ, thứ đàn ông đáng ghét gì vậy!
Được đề xuất cho bạn
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3415: Tuyết lở (1)
Mà khi Sư Niệm đang tức đến mức muốn bùng nổ, thì Sở Húc Ninh cũng không kém cạnh là bao.

Cô vợ nhỏ trước nay cái gì cũng nghe anh đột nhiên không nghe lời anh nữa, anh sắp tức đến mức cho nổ cả cái quân doanh này rồi đấy, biết không hả?

Cho nên, trong thời gian Sư Niệm đi thực hiện phỏng vấn, cả quân doanh bị Lữ đoàn trưởng chỉnh đốn đến mức phát rồ phát dại, huấn luyện từ sáng đến tối, luyện mà không chết thì phải luyện tiếp.

Tần Thiếu Bạch giữ nguyên thái độ xem kịch hay để quan sát tất cả mọi việc. Anh ta muốn xem khi nào người đàn ông này cho nổ cả quân doanh.

“Cậu không đi huấn luyện đi còn đứng đây làm gì?” Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Tần Thiếu Bạch, sắc mặt không ra làm sao hết, hơn nữa vẻ “không ra làm sao” ấy rất rõ ràng.

“Cậu có chắc là họ không cần nghỉ ngơi ra ngoài thư giãn trước khi tàn tật hết không? Đi Quý Châu, đi Tứ Xuyên hay đi đâu đó chẳng hạn.” Tần Thiếu Bạch dựa người vào xà đôi, mỉm cười và nói.

Sở Húc Ninh tặng cho anh ta một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi nhìn về phía thao trường, “Chưa ăn sáng hả? Đôi giày tự chạy còn nhanh hơn các cậu, định lên chiến trường đưa đầu cho người ta phải không? Nhanh lên...”

Tần Thiếu Bạch: “...”

Thương các chiến sĩ kia quá.

Lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang ở trên đỉnh núi đợi vợ mình lên đó. Anh đi đường tắt, cho nên lên núi khá nhanh.

Mà Sở Lạc Nhất cũng không phải chậm chạp. Nhưng lúc này cô đã hoàn toàn quên việc mình phải lên đỉnh núi, còn đang mải đùa nghịch ở lưng chừng núi.

Ở lưng chừng ngọn núi này có không ít tay súng bắn tỉa, họ đang tập tránh né và tập bắn.

Nhưng đối với sự xuất hiện đột ngột của Sở Lạc Nhất, có một số người không phát hiện ra, mà có người phát hiện ra lại không dám ra tay.

Lúc này Sở Lạc Nhất đang thong thả và nhàn nhã lên núi. Kiều Vi Nhã đang gọi điện cho cô phàn nàn về việc giáo viên của cô nàng ra đề biến thái tới cỡ nào. Kỳ thi kết thúc, bên ngoài tiếng than khóc ngập trời.

“Thế em thì sao, Sở Lạc Duy chuẩn bị trọng tâm ôn thi cho em rồi cơ mà? Không trúng hả?” Sở Lạc Nhất nhảy qua sợi dây thừng rất mảnh dưới chân, cảm thấy khả năng của việc này không lớn lắm. Dù sao dạng như Sở Lạc Duy đã ôn tủ là không lệch đi đâu được.

“Đúng vậy, cho nên cái này mới quan trọng nè, đề thi biến thái như thế mà cậu ta vẫn đoán đúng, đậu mè, chị thử nói xem có biến thái không chứ?” Kiều Vi Nhã kêu lên, đang đi về phía trường thi của Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đã hứa với cô, chiều nay không có môn thi, cậu sẽ dẫn cô ra ngoài ăn một bữa hoành tráng.

“Thế mà em còn kêu ca gì?” Sở Lạc Nhất thấy lạ, “Em thi qua được là được rồi, bây giờ nói những chuyện này em đúng là lo thừa.”

“Chị nói cũng đúng nhỉ.” Khi Kiều Vi Nhã bước tới, Sở Lạc Duy đã đeo cặp sách bước ra khỏi khu vực thi. Cậu đang đứng nói chuyện với Sở Vi trước cửa tòa nhà.

Kiều Vi Nhã nói một câu với Sở Lạc Nhất rồi cúp điện thoại, nhảy tới đó, “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Sở Lạc Duy tự động nhận lấy túi đựng bút trong tay Kiều Vi Nhã, bỏ vào cặp sách của mình, “Chuyện cuộc họp hằng năm, Sở Vi nói, cuộc họp năm nay định hoãn lại, định hoãn tới sau ngày mười lăm.”

“Ý của câu này là, bộ phim lớn trong năm nay tới rồi, đừng ai hòng sống yên ổn dễ dàng.” Kiều Vi Nhã đi bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn hai người kia.

Sở Vi nhướn mày, “Đúng là ý này, hổ không ra oai nên họ cứ tưởng cậu Hai là công chúa hạt đậu trong nhà ấm.”

Công chúa hạt đậu?

Kiều Vi Nhã nhìn cậu hai đi bên cạnh mình, câu này để chọc cười người ta phải không, cậu ấy là công chúa hạt đậu thì mình là cái gì?

Hoàng tử hả?

Ha ha ha ha...

“Năm nay không có lì xì để cướp rồi, hầy...” Kiều Vi Nhã cảm thấy, niềm vui khi đón Tết năm nay đã giảm bớt một thứ.

Sở Lạc Duy liếc nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Gói riêng cho cậu một cái thật to nhé?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3416: Tuyết lở (2)
Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn lại, điềm nhiên nói, “Không phải cướp được thì còn thú vị gì nữa?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sao cậu không bay lên trời luôn đi?

Sở Vi cười to. Mỗi lần ở cùng họ, cậu đều thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng lần vui vẻ này có vẻ không đúng chỗ cho lắm.

“Họp lớp năm nay có định làm không? Mọi người quay về hết rồi.” Sở Vi nói tới họp lớp năm cấp ba, tất cả đều là con nhà quyền quý, quan hệ không quá tệ.

“Ai nói đã về hết chứ, Hân mập nhà em đã quay về chưa?” Kiều Vi Nhã lườm anh một cái, hôm qua Kiều Vi Nhã có liên lạc với Triệu Hân Hân, cô ấy đang thích ứng rất tốt với bên đó.

Tốt đến mức quên cả việc quay về.

Hầy...

Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Vi âm thầm thấy chột dạ, có vẻ như tìm được chỗ không đúng lắm rồi.

Cô mập kia đã đi lâu lắm rồi đấy!

Sở Lạc Duy không thích họp lớp lắm, cho nên cậu vẫn im lặng, nhưng Kiều Vi Nhã thích đông vui ồn ào, cho nên chắc chắn sẽ đồng ý, sau cùng cậu vẫn phải đi theo thôi.

Ba người đến nhà hàng gần trường để ăn cơm. Kiều Vi Nhã liên lạc với Sư Niệm, biết họ đang ở Quý Châu, chắc chiều mai mới bay đi Tây Tạng, bản thảo của buổi phỏng vấn đầu tiên đã được gửi về, bên nhóm phụ trách nội dung đang biên tập lại.

Cho nên việc làm xong mười lăm chuyên đề phỏng vấn trước Tết hoàn toàn không thành vấn đề.

Điều khiến Kiều Vi Nhã lo lắng nhất là sức khỏe của Sư Niệm, cũng may cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa nhóm đạo diễn cũng rất quan tâm tới cô.

Kiều Vi Nhã thầm nghĩ, dám không chăm lo cho cẩn thận hả? Cái họa này do họ gây ra, Sở Lạc Duy còn đang nắm thóp họ đấy.

“Chỉ có điều chị cảm thấy, hay là Sở Thị phát động một hoạt động nào đó giúp đỡ cho những người vợ của các chiến sĩ đi. Hoặc đánh tiếng hay thương lượng gì đó với bên quân đội cũng được, thực ra có một số người thu nhập không tệ nhưng hoàn cảnh trong nhà không tốt lắm, lại không đủ tư cách xin trợ cấp từ nhà nước.” Sư Niệm ở đầu dây bên kia nói vậy.

“Cái này phải nói với bên quân đội hoặc quân doanh, chị nói với Sở Húc Ninh ấy.” Kiều Vi Nhã rất thẳng thừng, “Em cũng chỉ nói với mẹ em chuyện này giúp chị thôi, còn cụ thể vẫn cứ liên hệ trực tiếp với quân doanh thì tốt hơn.”

Sở Húc Ninh?

Cứ nhắc tới Sở Húc Ninh là Sư Niệm lại thấy mình tức đến sắp nổ tung.

Cô ra ngoài đã gần một tuần rồi, người đàn ông kia không gọi cho cô nổi một cuộc điện thoại hay một tin nhắn, làm cô tức đến mức muốn bùng nổ!

“Đừng nhắc đến anh ấy với chị.” Sư Niệm tức giận nói, cứ như thể cả đời này cũng không muốn nghe thấy cái tên đó nữa.

Kiều Vi Nhã kêu một tiếng “ôi chao”, cô nói, “Hiếm có quá nha, chị còn dám dùng giọng điệu đó để nói về nam thần của chị, quả nhiên có được rồi sẽ không biết trân trọng nữa.” Kiều Vi Nhã vẫn còn nhớ, trước kia họ không được nói xấu Sở Húc Ninh dù chỉ một câu, “Em đã nói với chị rồi, dạng như Sở Húc Ninh...”

“Vậy chị có thể nói rằng, em cũng không được nói xấu anh ấy. Anh ấy sao chứ, anh ấy rất tốt.” Sư Niệm đột nhiên lên tiếng ngắt lời Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã: “...”

Bà chị này quả nhiên hết thuốc chữa rồi!

“Thứ sáu tuần này em thi môn cuối rồi, thi xong em đi tìm chị nhé.” Kiều Vi Nhã biết tính của cô, bởi vì Sư Niệm rất tốt với họ, nhưng chỉ có Sở Húc Ninh mới là giới hạn sau cùng của cô, không ai được nói một câu gì không tốt về anh ấy, cho nên cô cũng không tự rước họa vào thân nữa.

“Không cần đâu, hoàn cảnh không tốt lắm. Thứ sáu này chắc đoàn của chị đi Tây Tạng rồi, hoàn cảnh chắc sẽ càng tệ hơn. Em cứ ở yên bên thành phố A đi, em có mệnh hệ gì, vị kia nhà em lại chẳng chém đầu chị luôn ấy chứ.” Sư Niệm nói rồi khẽ thởi dài. Cô thực sự muốn nói với anh, mình sắp phải tới nơi nguy hiểm rồi, nhưng cô không nói, cô muốn nhẫn nhịn xem người đàn ông kia bao giờ mới tới tìm cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3417: Tuyết lở (3)
Kiều Vi Nhã cúp điện thoại của Sư Niệm rồi nhìn Sở Lạc Duy, “Đàn ông các cậu không có một ai tốt đẹp cả.”

Sở Lạc Duy: “...”

Cậu nằm im cũng trúng đạn à?

“Có bản lĩnh thì cậu đi mà nói với Sở Húc Ninh ấy, cậu nói tôi làm gì?” Sở Lạc Duy không hài lòng. Cậu đối xử với cô chưa đủ tốt hả? Sao lại biến thành đàn các cậu không có một ai tốt đẹp rồi?

“Tôi không có bản lĩnh đó, cho nên tôi chỉ dám mắng cậu thôi.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên.

Sở Lạc Duy: “...”

Nói hay lắm, cậu không còn gì để phản bác nữa.

“Kiều Vi Nhã, cậu cũng biết nhẫn nhịn như thế cơ đấy.” Sở Lạc Duy bật cười trào phúng, đưa tay cầm lấy điện thoại.

“Làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã tò mò nhìn Sở Lạc Duy thấy cậu ấn một dãy số.

“Ông đây trước nay chưa từng gánh họa cho ai đâu đấy.” Muốn cậu làm hiệp sĩ đổ vỏ, mơ hão vừa thôi, cho nên cậu quyết đoán bấm số gọi Sở Húc Ninh. Người nhận cuộc gọi là cảnh vệ của Sở Húc Ninh. Khi cảnh vệ nói sẽ gọi Sở Húc Ninh, Sở Lạc Duy điềm nhiên đáp lời, “Thôi khỏi, báo với anh ấy thứ sáu này Tây Tạng có tuyết lở là được.”

“Hả?” Cảnh vệ khựng lại, “Thứ sáu này Lữ đoàn trưởng phải đi Tây Tạng hả, anh ấy không nói với tôi.”

“Không cần anh ấy nói với anh, anh nói với anh ấy là được.” Sở Lạc Duy nói rồi ngắt điện thoại luôn.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, chuyện này cậu làm tốt lắm! Cho cậu một like!

“Cậu đang ép Sở Húc Ninh đi Tây Tạng đó à?” Tuy Kiều Vi Nhã nói một câu trách cứ, nhưng khóe miệng nhếch lên đã cho thấy tâm trạng cô rất vui vẻ.

“Tôi có ép anh ấy hả? Tôi chỉ báo cho anh ấy biết thời tiết Tây Tạng không được đẹp lắm thôi mà.” Sở Lạc Duy nói, đặt đôi đũa trong tay xuống, “Không nói nữa, bớt liệt anh ấy vào hàng ngũ đàn ông đi. Cứ lằng nhằng dây dưa mãi, thế mà cũng được tính là đàn ông à?”

Kiều Vi Nhã cạn hết cả lời, “Một mình anh ấy đánh được tám người như cậu, cậu cũng không được tính là đàn ông hả?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Vi cảm thấy, cậu sắp nhìn thấy hết gân xanh trên mu bàn tay của Sở Lạc Duy rồi. Đây là một câu hỏi rất hay, hơn nữa còn là một câu hỏi hay đến mức cậu cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Cho nên, Sở Vi nhanh chóng đặt đũa xuống, đứng bật dậy, “Tôi đi thanh toán rồi về công ty trước đây.”

Dưới chân Sở Vi trơn như bôi mỡ, chạy nhanh vô cùng.

Kiều Vi Nhã: “...”

Anh Sở Vi, anh có thể giả tạo hơn được nữa không?

Lúc này Sở Lạc Duy đã hoàn toàn đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn người đối diện mình, mỉm cười mà như không. Từ sau lần sinh nhật cô, vì chuyện thi cử và chuyện của bộ phim lớn trong năm mà đến tận bây giờ, cậu không có cơ hội tốt nào để trêu chọc đối phương cả.

Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy, cũng đột ngột đứng bật dậy, “Tôi về nhà ôn tập cho môn thi ngày mai.”

Nhưng Kiều Vi Nhã chưa kịp chạy đi đã bị Sở Lạc Duy kéo lại, ấn cô ngồi lên đùi cậu.

“Tôi không phải đàn ông à?” Sở Lạc Duy trầm giọng nói bên tai cô.

Đây là phòng đặt riêng, nếu không gọi, về cơ bản sẽ không có ai bước vào, nhất là dạng người như Sở Vi. Cậu hiểu cậu Hai nhất, cho nên tất nhiên sẽ không để ai vào phòng rồi.

Cho nên, Sở Lạc Duy không hề lo lắng sẽ có ai bước vào đây.

Kiều Vi Nhã cảm thấy, khi đàn ông nói ra câu đó, thực sự rất thô tục.

Nhưng thực tế nói với cô rằng, cũng rất nguy hiểm nữa, bởi vì trái tim bé nhỏ của cô đã bắt đầu đập một cách bất thường rồi.

“Tôi, tôi có nói vậy đâu.” Kiều Vi Nhã hơi lo sợ, chủ yếu vì bàn tay của tên háo sắc Sở Lạc Duy đã bắt đầu không ngoan ngoãn mà cởi cúc áo của cô rồi.

Cho nên, bất luận thế nào, cô cũng không bình tĩnh nổi nữa.

“Này, đang ở bên ngoài đó!” Kiều Vi Nhã kêu ầm lên. Nhưng vừa nói xong cô đã nhìn thấy ánh mắt cười mà như không của Sở Lạc Duy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3418: Tuyết lở (4)
Kiều Vi Nhã chột dạ, chàng trai này trước nay không hề để ý tới ánh mắt của người khác.

Sở Lạc Duy hơi nghiêng người, hôn thẳng lên môi cô, hai tay ôm lấy eo cô, sau đó ôm cô ngồi dạng chân trên đùi mình, điều này càng tiện cho động tác của cậu.

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. Sở Lạc Duy lập tức xâm chiếm toàn bộ mọi thứ của cô, cắn môi cô, ép cô hồi đáp, thứ đáng ghét này.

Hai tay Kiều Vi Nhã đẩy cậu ra, nhưng không có tác dụng gì mấy. Ít nhất Sở Lạc Duy phải thỏa mãn rồi mới thả cô ra nhưng vẫn tì trán mình và trán cô, “Ý của cậu là, ở bên ngoài thì không được nhưng về nhà thì được, phải không?”

Nếu là như thế thì cậu vẫn chấp nhận được.

Kiều Vi Nhã: “...”

Cô biết ngay sẽ thành thế này mà!

“Ngày mai còn phải đi thi nữa đấy!” Kiều Vi Nhã nói rồi nhảy xuống khỏi người cậu, chỉnh lại quần áo của mình.

Sở Lạc Duy dựa người vào ghế, nhìn Kiều Vi Nhã đang chỉnh lại quần áo, không hề ngăn cô lại. Dù sao cậu cũng không thể làm gì cô ở chỗ này được.

“Đừng có quên lời hứa của cậu, thù lao mà cậu dành cho tôi nếu như kỳ này tôi giúp cậu giành được học bổng.” Sở Lạc Duy nói rồi, cuối cùng cũng đứng dậy, thong thả đi bên cạnh Kiều Vi Nhã ra bên ngoài.

Bước chân của Kiều Vi Nhã hơi khựng lại. Suýt nữa thì cô quên mất chuyện này. Nhưng theo như hiểu biết của cô về Sở Lạc Duy, người này chắc chắn không nghĩ được chuyện gì tốt đẹp, dù hai hai người từng mặc chung một cái quần mà lớn lên bên nhau.

“Xì, còn chưa lấy được cơ mà, ai biết kết quả thế nào chứ?” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.

“Những đề thi mà các cậu từng thi tôi đều xem được hết. Có phải đề tôi đoán cho cậu hay không, cậu tưởng tôi ngốc chắc?” Sở Lạc Duy nói rồi đưa tay đẩy cửa cho cô.

Kiều Vi Nhã dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai đứng bên cạnh mình, “Cứ coi như cậu đã đoán đề cho tôi, cậu cũng không thể đảm bảo rằng tôi làm đúng hết cơ mà.”

Sở Lạc Duy: “...”

Nhìn mặt mũi Sở Lạc Duy đen sì, Kiều Vi Nhã thấy tâm tình mình rất tốt.

Chuyện nhỏ như con thỏ, tôi không tin không trị được cậu!

***

Tại lữ đoàn đặc chủng của thành phố B.

Khi Sở Lạc Nhất lên đến đỉnh núi, Cố Tỉ Thành đã nằm ngủ được một giấc. Lúc này anh đang nằm dưới đất nhìn mặt trời.

“Ê, anh đẹp trai, thoải mái quá nhỉ.” Sở Lạc Nhất đứng bên cạnh Cố Tỉ Thành, nhìn người đàn ông đang nằm đó.

Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt, “Anh còn tưởng em bị bắt ở dưới núi rồi cơ.”

“Thế anh còn không xuống cứu em!” Sở Lạc Nhất trừng mắt, đá một cái vào người Cố Tỉ Thành. Cô bị Cố Tỉ Thành túm lấy cổ chân, sau đó kéo mạnh một cái. Sở Lạc Nhất ngã nhào lên người anh.

Cố Tỉ Thành lật người đè cô xuống bên dưới, hôn mạnh lên môi cô.

Sở Lạc Nhất đẩy anh ra với vẻ chán ghét, “Này, anh đẹp trai, chú ý hình tượng chút đi, bao nhiêu họng súng đang nhắm vào anh đấy.”

“Yên tâm, họ không dám lên đâu. Ai dám đối đầu với anh, lúc về anh bắn bỏ thằng đấy.” Cố Tỉ Thành nói rất ngang ngược, vẫn nhìn cô gái bên dưới mình, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, hơi ngẩng đầu hôn lên môi anh, rồi nhanh chóng lùi lại, cười tít mắt nhìn anh, “Anh lừa em lên đây làm gì vậy?”

Cố Tỉ Thành nhướng mày, nghiền ngẫm về từ ngữ mà cô dùng.

Lừa?

Anh lừa cô bao giờ?

“Anh dùng ba ngày nghỉ đổi lại đó, anh lừa gì em hả?” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay nhéo mũi cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3419: Tuyết lở (5)
Tuy rằng anh nói cứ như thật, nhưng Sở Lạc Nhất vẫn không tin.

“Lừa người ta hả.” Sở Lạc Nhất đưa tay ôm mặt anh, “Anh có chuyện cần nói với em.”

Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ nhếch lên, nhìn cô gái bên dưới mình, làn da trắng ngần thoáng hiện vẻ ửng hồng dưới ánh nắng. Cô mới mười chín tuổi, vẫn ở cái tuổi đẹp nhất của đời người. Cô có thành tựu của cô, có cuộc đời nên phóng khoáng của cô, nhưng vì anh mà lại bị trói buộc ở nơi này?

“Đi theo anh, em có hối hận không?” Cố Tỉ Thành đột nhiên hỏi.

Sở Lạc Nhất tò mò vì câu hỏi của anh, nhưng vẫn trả lời thành thật, “Có một thời gian từng hối hận, nhưng bây giờ đã ổn rồi.”

Cố Tỉ Thành biết, thực ra khi anh vừa quay về là lúc Sở Lạc Nhất đang vật lộn với suy nghĩ của mình. Bây giờ Sở Lạc Nhất cũng đã thừa nhận với anh, đủ chứng minh rằng cô đã thực sự chấp nhận thực tại rồi.

Nhưng...

Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành nhíu mày, bàn tay ôm gò má anh vẫn chưa thu lại, “Có phải anh có chuyện gì giấu em không? Thích phải đàn em nào của anh của rồi hả?”

Sở Lạc Nhất vừa dứt lời đã bị Cố Tỉ Thành vỗ một cái vào đầu, sau đó anh mới nói, “Còn nghĩ tới chuyện này nữa, cô ta bị điều chuyển đi lâu rồi.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, bị Cố Tỉ Thành lôi dậy. Tuy rằng Cố Tỉ Thành vẫn im lặng, nhưng Sở Lạc Nhất cũng biết anh có chuyện cần nói với mình, nhưng giờ lại quyết định không nói nữa.

Chỉ là thời gian đủ để cô lên núi thôi mà, rốt cuộc điều gì đã khiến anh quyết định không nói với mình nữa?

“Dù sao em cũng đã lên núi an toàn rồi, chuyện anh hứa với em nhất định phải làm đó.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói, tận ba ngày nghỉ, hiếm hoi tới cỡ nào chứ.

Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, “Anh đã từng nuốt lời bao giờ chưa?”

Đối với cô, anh sẽ không bao giờ nuốt lời.

“Thế còn được.” Sở Lạc Nhất nói, nhảy bổ lên lưng Cố Tỉ Thành, “Cõng em xuống núi đi, em không muốn động đậy gì nữa rồi.”

Cố Tỉ Thành đưa tay đỡ lấy cô. Trên đường xuống núi, anh lại bị đám lính kia cười vào mặt rất lâu. Nhưng lần này Cố Tỉ Thành không thả cô xuống nữa, mà cõng cô xuống thẳng chân núi.

Sở Lạc Nhất nằm bò trên lưng anh, càng ngày càng thấy tò mò.

Nhưng ban nãy anh đã từ chối trả lời rồi, tất nhiên Sở Lạc Nhất sẽ không hỏi lại nữa.

Hai người xuống tới chân núi, Sở Lạc Nhất nhảy xuống khỏi lưng anh, sau đó kéo anh tới nhà ăn ăn cơm.

“Nhà ăn có chạy mất đâu, em lao nhanh như thế làm gì?” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một câu, kéo người chạy như bay kia lại.

“Em đói mà.” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn rồi tiếp tục kéo anh đi về phía trước, dường như cô thực sự rất đói.

Nhưng hai người chưa đi tới nhà ăn đã thấy người bên kia hấp tấp rời đi. Sở Lạc Nhất kêu lên “ôi chao” một tiếng, nhìn Cố Tỉ Thành, “Sao thế này? Anh ấy cũng chịu không ngược đãi người ta nữa rồi hả?”

“Theo thông tin mới nhất từ cấp trên, cậu ta cần đi họp, không thể quay về trong vài ba ngày đâu.” Tần Thiếu Bạch thong thả bước tới, “Đám người kia cuối cùng cũng được thả tự do rồi.”

“Sắp Tết đến nơi rồi, còn có chuyện gì được chứ?” Sở Lạc Nhất thấy tò mò, cô cùng hai người họ bước vào trong.

“Chắc là chuyện của Tết đó.” Tần Thiếu Bạch nói rồi quay đầu nhìn hai người, “Người ta huấn luyện đến sắp chết đi được rồi mà gần đây cậu làm cái gì vậy? Bận tới mức không thấy mặt mũi đâu cả.”

“Ừ, có việc.” Cố Tỉ Thành ném lại hai chữ rất qua loa rồi bước luôn vào nhà ăn.

Sở Lạc Nhất và Tần Thiếu Bạch đưa mắt nhìn nhau, câu này có khác gì không nói đâu cơ chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3420: Tuyết lở (6)
Lúc Kiều Vi Nhã bước vào ngày thi cuối cùng, Sư Niệm đã theo đoàn quay phim đến nhà một người vợ quân nhân trên vùng núi Tây Tạng. Khu vực này khá xa xôi, gần như không có tín hiệu, cho nên đồng nghĩa với việc cô cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chị dâu kia là người dân tộc Tạng, chồng đi lính ở Hải Nam, con nhỏ mới ba tuổi.

Trong nhà có một người mẹ chồng đã hơn tám mươi cùng vài con dê nhỏ để lấy sữa. Chồng của chị ấy là một sĩ quan cấp hai, lương một tháng rơi vào khoảng năm nghìn tệ, đối với gia đình này cũng coi như đầy đủ. Vấn đề duy nhất chắc là một năm trời con không thấy cha, vợ không thấy chồng được mấy lần.

Gia đình họ có căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mới tân trang lại, trong nhà lắp đặt hệ thống sưởi, vẫn khá ấm áp.

Chị dâu kia có nước da ngăm đen, tuổi tác khoảng hai mươi lăm nhưng trông cứ như ba mươi vậy.

“Mọi người ngồi đi, ngồi đi, lúc trước lãnh đạo đã báo trước là mọi người sẽ đến.” Chị dâu tươi cười chào hỏi, nhìn Sư Niệm rồi không khỏi bị hút mắt vào, “Em gái này xinh đẹp quá.”

Sư Niệm lễ phép cười với chị. Cô lấy túi đồ ăn vặt mang theo đưa cho đứa bé trai cứ mãi ôm chân mẹ. Đứa bé kia có đôi mắt to tròn, da dẻ trắng trẻo hơn mẹ rất nhiều, là một đứa bé rất đáng yêu.

Sau khi họ ngồi xuống, chị dâu rót nước mời họ, “Trời lạnh, mọi người còn cố gắng chạy đến nơi xa xôi như này làm gì. Vợ quân nhân ở khắp cái đất Trung Quốc này đều như nhau thôi, có gì đáng nói đâu chứ.” Chị dâu nói rồi ôm con trai ngồi xuống cái ghế tựa vào cửa, bởi vì trong phòng đã chật kín người.

“Tiền lương hiện tại của ba thằng bé đã cao hơn lúc trước rồi. Cuộc sống của gia đình tôi cũng không có khó khăn gì mấy, cho nên chúng tôi cũng không quá khổ.” Chị dâu cười nói.

Bé trai vừa ăn đồ ăn vặt vừa ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, hôm qua mẹ gọi điện cho ba còn khóc cơ mà, con sắp quên ba mình trông như thế nào rồi.”

Giọng của bé trai kia rất trong trẻo, rất dễ nghe.

Chị dâu đánh con mình một cái, “Ba con đi kiếm tiền nuôi con rồi.”

Đứa bé kia bĩu môi, không nói gì nữa.

Sư Niệm vẫy tay bảo đứa bé kia qua chỗ cô, cô ôm đứa bé vào lòng, “Đã bao lâu con chưa được thấy ba con rồi?”

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Sư Niệm rồi lại quay đầu nhìn mẹ nó, đưa bàn tay nhỏ ra làm ký hiệu số ba, nhưng lại thấy không đúng lắm, cho nên sau cùng nó chỉ lắc đầu. Nó còn quá nhỏ, nhớ không rõ lắm.

Sư Niệm buồn cười vì động tác của đứa bé này. Tuy rằng cô có chút thất thần, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Chị dâu rất nhiệt tình, cũng không hề ngượng ngùng, cho dù biết máy quay luôn được bật cũng không hề tránh né. Sư Niệm theo chị tới phòng bếp nấu cơm. Trước kia cũng từng có trải nghiệm vào bếp nhóm lửa nấu cơm ở nhà một chị dâu xa quê khác, cho nên lần này cô cũng thông thạo hơn nhiều.

Sư Niệm nói rất nhiều chuyện với chị, chị cũng rất khéo miệng, cho nên hai người không có lúc nào trông lúng túng hay gượng gạo hết.

Sư Niệm và người của nhóm quay phim cộng lại vừa đủ sáu người, gấp đôi người nhà chị.

Cho nên chị dâu làm rất nhiều món, mà có thể thấy được, chị cố gắng chuẩn bị riêng cho họ.

Sau khi ăn cơm, Sư Niệm và nhóm quay phim đi lòng vòng trong thôn hỏi thăm người dân về chuyện của chị dâu kia. Phản ứng của mọi người với chị dâu rất tốt, cũng luôn miệng khen chồng của chị.

Bởi vì chồng chị là một quân nhân, cho nên chị ấy luôn cố gắng làm nhiều việc thiện, luôn nói rằng, không được làm mất mặt chồng, không được làm mất mặt quân nhân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,786
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3421: Tuyết lở (7)
Lúc Kiều Vi Nhã bước vào ngày thi cuối cùng, Sư Niệm đã theo đoàn quay phim đến nhà một người vợ quân nhân trên vùng núi Tây Tạng. Khu vực này khá xa xôi, gần như không có tín hiệu, cho nên đồng nghĩa với việc cô cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chị dâu kia là người dân tộc Tạng, chồng đi lính ở Hải Nam, con nhỏ mới ba tuổi.

Trong nhà có một người mẹ chồng đã hơn tám mươi cùng vài con dê nhỏ để lấy sữa. Chồng của chị ấy là một sĩ quan cấp hai, lương một tháng rơi vào khoảng năm nghìn tệ, đối với gia đình này cũng coi như đầy đủ. Vấn đề duy nhất chắc là một năm trời con không thấy cha, vợ không thấy chồng được mấy lần.

Gia đình họ có căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mới tân trang lại, trong nhà lắp đặt hệ thống sưởi, vẫn khá ấm áp.

Chị dâu kia có nước da ngăm đen, tuổi tác khoảng hai mươi lăm nhưng trông cứ như ba mươi vậy.

“Mọi người ngồi đi, ngồi đi, lúc trước lãnh đạo đã báo trước là mọi người sẽ đến.” Chị dâu tươi cười chào hỏi, nhìn Sư Niệm rồi không khỏi bị hút mắt vào, “Em gái này xinh đẹp quá.”

Sư Niệm lễ phép cười với chị. Cô lấy túi đồ ăn vặt mang theo đưa cho đứa bé trai cứ mãi ôm chân mẹ. Đứa bé kia có đôi mắt to tròn, da dẻ trắng trẻo hơn mẹ rất nhiều, là một đứa bé rất đáng yêu.

Sau khi họ ngồi xuống, chị dâu rót nước mời họ, “Trời lạnh, mọi người còn cố gắng chạy đến nơi xa xôi như này làm gì. Vợ quân nhân ở khắp cái đất Trung Quốc này đều như nhau thôi, có gì đáng nói đâu chứ.” Chị dâu nói rồi ôm con trai ngồi xuống cái ghế tựa vào cửa, bởi vì trong phòng đã chật kín người.

“Tiền lương hiện tại của ba thằng bé đã cao hơn lúc trước rồi. Cuộc sống của gia đình tôi cũng không có khó khăn gì mấy, cho nên chúng tôi cũng không quá khổ.” Chị dâu cười nói.

Bé trai vừa ăn đồ ăn vặt vừa ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, hôm qua mẹ gọi điện cho ba còn khóc cơ mà, con sắp quên ba mình trông như thế nào rồi.”

Giọng của bé trai kia rất trong trẻo, rất dễ nghe.

Chị dâu đánh con mình một cái, “Ba con đi kiếm tiền nuôi con rồi.”

Đứa bé kia bĩu môi, không nói gì nữa.

Sư Niệm vẫy tay bảo đứa bé kia qua chỗ cô, cô ôm đứa bé vào lòng, “Đã bao lâu con chưa được thấy ba con rồi?”

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Sư Niệm rồi lại quay đầu nhìn mẹ nó, đưa bàn tay nhỏ ra làm ký hiệu số ba, nhưng lại thấy không đúng lắm, cho nên sau cùng nó chỉ lắc đầu. Nó còn quá nhỏ, nhớ không rõ lắm.

Sư Niệm buồn cười vì động tác của đứa bé này. Tuy rằng cô có chút thất thần, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Chị dâu rất nhiệt tình, cũng không hề ngượng ngùng, cho dù biết máy quay luôn được bật cũng không hề tránh né. Sư Niệm theo chị tới phòng bếp nấu cơm. Trước kia cũng từng có trải nghiệm vào bếp nhóm lửa nấu cơm ở nhà một chị dâu xa quê khác, cho nên lần này cô cũng thông thạo hơn nhiều.

Sư Niệm nói rất nhiều chuyện với chị, chị cũng rất khéo miệng, cho nên hai người không có lúc nào trông lúng túng hay gượng gạo hết.

Sư Niệm và người của nhóm quay phim cộng lại vừa đủ sáu người, gấp đôi người nhà chị.

Cho nên chị dâu làm rất nhiều món, mà có thể thấy được, chị cố gắng chuẩn bị riêng cho họ.

Sau khi ăn cơm, Sư Niệm và nhóm quay phim đi lòng vòng trong thôn hỏi thăm người dân về chuyện của chị dâu kia. Phản ứng của mọi người với chị dâu rất tốt, cũng luôn miệng khen chồng của chị.

Bởi vì chồng chị là một quân nhân, cho nên chị ấy luôn cố gắng làm nhiều việc thiện, luôn nói rằng, không được làm mất mặt chồng, không được làm mất mặt quân nhân.
 
Top