Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3422: Tuyết lở (8)
Sư Niệm nhịn không được cứ nhìn ra bên ngoài mãi, chỉ trong khoảng mười phút mà trời đã tối sầm lại.

Mã Nhã nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi kéo Sư Niệm đứng lên: “Chúng ta phải nhanh chóng xuống núi thôi, nếu không sẽ không xuống được mất!” Mã Nhã vừa nói vừa vội vàng vào báo với lão chiến sĩ một tiếng.

Thế nhưng bọn cô vừa mới chỉ xoay người định đi thì đã bị lão chiến sĩ gọi giật lại: “Không được xuống! Không được xuống!”

Lão chiến sĩ vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Mây đen quấn quanh núi, không phải tuyết lở thì cũng bị tê liệt rồi, bây giờ không thể xuống núi được!”

“Ông ơi, ông nói vậy là có ý gì?” Anh quay phim vừa nhảy nhảy làm ấm người vừa hỏi.

Sư Niệm quay đầu nhìn anh ta một cái rồi trả lời: “Nói chính xác thì là mây đen cuộn quanh núi thì sẽ có tuyết lở hoặc là vùng núi đó có thiên tai.”

Anh quay phim run lên, may mà bọn họ không xuống núi.

Lão chiến sĩ nói xong, Mã Nhã cũng không vội vàng xuống núi nữa mà đi lấy một cái pháo hoa ra. Đây là tín hiệu báo cho những người dưới chân núi biết hôm nay cô sẽ không xuống núi, trên đường có nguy hiểm.

“Họ biết chị không về sẽ giúp chị chăm sóc con và mẹ chồng của chị, không có họ chắc chị cũng không thể kiên trì được đến bây giờ.” Mã Nhã mỉm cười nói.

Căn nhà của lão chiến sĩ không lớn, khắp nơi đều có bóng dáng của quân nhân, giường đơn, chăn chiếu của quân nhân màu xanh, còn có những vật dụng đặc trưng của một người đi lính nữa.

Sau khi đi vào, lão chiến sĩ giúp bọn họ nhóm một ít than, chính ông cũng rất ít khi sử dụng cái này.

Người quay phim tắt máy quay đi rồi ngồi xuống trước chậu than hơ tay.

Sư Niệm hỏi lão chiến sĩ rất nhiều chuyện về ba mình. Tuy ông chỉ dẫn dắt Sư Hạ Dương hai năm nhưng may mà ông vẫn còn nhớ rất rõ.

“Ba của cô bị đày đến nơi này là vì cậu ta gây chuyện ở đơn vị cũ. Khi đó một lớp bọn tôi chỉ có bảy người thôi, trong đó người khó dạy nhất chính là ba của cô. Nhưng cậu ta cũng chính là người lập được nhiều công nhất! Đến hai năm sau thì ba của cô bị thằng nhóc Sở Ninh Dực kia đưa đi. Tôi biết là ba cô rất có tương lai mà. Người mà thằng nhóc Sở Ninh Dực kia coi trọng chẳng có bao nhiêu người đâu. Nó đích thân đến bắt người đấy.” Lão chiến sĩ cười ha hả: “Này, thế bây giờ thằng nhóc Sở Ninh Dực kia thế nào rồi?”

Sư Niệm thầm nghĩ, nếu có ai trên thế giới này dám gọi Sở Ninh Dực là thằng nhóc này, thằng nhóc kia thì cũng chỉ một một mình vị lão chiến sĩ này mà thôi.

“Tốt lắm ạ, hiện giờ chú ấy làm doanh nhân, là chủ tịch của tập đoàn Sở Thị.”

“Làm doanh nhân á?” Lão chiến sĩ sửng sốt: “Năm đó thằng nhóc ấy được toàn bộ quân khu xưng là thiên tài, sao mà bọn họ có thể cam lòng thả người đi chứ?” Hiển nhiên vị lão chiến sĩ này chưa bao giờ xuống núi cho nên cũng không biết chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

“Cháu cũng không rõ lắm, trước khi cháu sinh ra thì sư phụ của ba cháu đã rời khỏi bộ đội rồi. Nhưng mà bây giờ con của chú ấy cũng là quân nhân. Ba cháu vẫn thường nói thành tích của cậu ấy tốt hơn sư phụ của ba cháu năm đó nhiều.”

“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tiếc cho thằng nhóc Sở Ninh Dực quá!” Lão chiến sĩ tiếc nuối nói. Bên ngoài tuyết đã phủ đầy mặt đất, những cơn gió gào rít đánh vào cửa sổ có chút đáng sợ.

Sư Niệm thì lại không cảm thấy có gì đáng tiếc cả, vì hiện tại Sở Ninh Dực cũng là người không ai sánh bằng.

Rõ ràng giờ đang là giữa trưa nhưng bên ngoài trời đã tối đến mức giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Mã Nhã đốt chút đèn dầu, trong lò sưởi cũng dùng rơm củi để đốt. Bọn họ ngồi trong nhà nói chuyện với nhau.

Bên dưới rèm cửa bị một cây gậy sắt rất to đè xuống, bên ngoài còn có một lớp cửa đóng chặt nên không sợ gió tuyết thổi vào trong nhà. Mái nhà không phải bằng gỗ cũng không phải bằng đá mà bằng một tầng nhựa rất dày. Thi thoảng Mã Nhã lại đi lòng vòng trong nhà chọc chọc để đẩy tuyết đọng trên đó chảy xuống hai bên.

Sư Niệm biết đây là để phòng ngừa chuyện mái nhà bị tuyết nặng làm sập.

Thế nhưng không biết đến lúc nào thì trận bão tuyết này mới có thể ngừng lại.

“Rầm...” Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3423: Tuyết lở (9)
Anh chàng quay phim run lên một cái, cảm giác như cả căn nhà này cũng run lên theo rồi.

“Không có việc gì, tuyết ở sườn núi lở thôi, nếu vừa rồi mấy người mà xuống núi thì chắc lúc này đang nằm dưới tuyết rồi.” Lão chiến sĩ nói, sau đó đứng dậy, khom lưng đi về giường nghỉ ngơi.

Sư Niệm quay đầu nhìn ra bên ngoài, tuyết lở rồi tức là hai ngày tới họ không thể xuống núi.

Quên đi, đằng nào cũng sẽ không có người nào liên lạc với cô cả.

Đến khi trận tuyết lở kết thúc thì đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Sư Niệm cùng ba người bọn họ thay phiên nhau xử lý tuyết đọng trên nóc nhà nên căn nhà này mới không bị sập.

Bộ đội đóng quân trên núi cũng bắt đầu xử lý hậu quả của vụ tuyết lở đồng thời tìm kiếm những người bị mắc kẹt lại trong bão tuyết.

Sở Húc Ninh vừa mới quay về thì tin tức đầu tiên mà anh nghe được chính là tuyết lở, lại còn là tuyết lở ở Tây Tạng!

Sở Húc Ninh không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy tới địa chỉ mà Sở Lạc Duy đưa cho anh. Thế nhưng khi anh đến nơi rồi lại nhận được tin Sư Niệm đã lên núi từ một ngày trước, đến bây giờ vẫn chưa xuống.

Trước mắt Sở Húc Ninh bỗng chốc như tối sầm lại. Anh chao đảo đứng không vững.

Đạo diễn vội vàng đỡ lấy anh, nói: “Lữ đoàn trưởng Sở! Có lẽ do ngày hôm qua bão tuyết quá lớn cho nên mới...”

Thế nhưng đạo diễn còn chưa kịp nói cho hết câu thì Sở Húc Ninh đã xoay người chạy ra ngoài.

Tuyết lở?

Cô gặp phải tuyết lở rồi?

Sự thật này khiến Sở Húc Ninh không thể nào chấp nhận được, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Cô gái của anh sao có thể gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy?

Không đâu, chắc chắn sẽ không.

Không thể, tuyệt đối không thể!

Nếu như cô gặp chuyện không may thì hậu quả anh chẳng dám nghĩ tới nữa!

Tốc độ của Sở Húc Ninh rất nhanh. Hầu như mọi người chỉ thấy một bóng người mặc quân phục chợt lóe lên rồi lao nhanh về phía trước. Người không biết còn tưởng rằng dũng sĩ của bọn họ đã trở về.

Sở Húc Ninh chạy đến lưng chừng núi. Con đường bên kia đã bị tuyết lở chặn lại từ lâu rồi, phía trước đang có chiến sĩ tiến hành dò xét xem có người ở bên trong hay không.

Lúc Sở Húc Ninh chạy tới nơi thì mấy chiến sĩ kia đều dừng việc đang làm lại. Đại đội trưởng thấy anh chạy tới thì vội vàng tiến lên, buông xẻng trong tay ra rồi cúi chào: “Chào thủ trưởng!”

Tuy chưa từng gặp cái người gọi là thủ trưởng này nhưng quân hàm trên vai người kia đeo tới tận bốn ngôi sao, một Thượng úy nhỏ nhoi như anh ta sao có thể so sánh được. Thủ trưởng lớn nhất của bọn họ chỉ là một Thiếu tá, người này là một Đại tá sáng trưng thế này mà anh ta lại dám không chào sao?

Sở Húc Ninh không có thời gian để ý đến người khác. Anh sải bước đi qua, hỏi: “Có con đường nào khác để lên núi không?”

“Thủ trưởng, chỉ có một con đường này thôi! Anh không thể đi lên phía trước được đâu, trên đó quá nguy hiểm. Trước hết chúng tôi phải xử lý hết tuyết đọng trên đường, trên núi cũng có mấy gia đình đang bị nhốt nữa! Thủ trưởng...” Đại đội trưởng còn chưa nói xong thì Sở Húc Ninh đã vòng qua một đống tuyết trắng muốt rất cao rồi biến mất ngay trong tầm mắt của bọn họ.

Đại đội trưởng: “...”

“Đại đội trưởng! Cao như thế mà làm sao người đó có thể phi qua được vậy?!”

“Ôi mẹ ơi, cái tên đó bay qua à?! Siêu nhân từ đâu tới thế này?”

Đại đội trưởng cũng rất tò mò, cái chỗ như bọn họ thế này tại sao lại xuất hiện một người cấp bậc đại tá cơ chứ?

Lúc Tiểu Lưu đuổi tới nơi thì cũng đã không thấy bóng dáng Sở Húc Ninh đâu nữa. Cậu ta lấy hai tay tay chống lên chân của mình, chạy muốn rụng luôn cái chân ra rồi.

Tiểu Lưu chỉ là sĩ quan cho nên theo đúng nguyên tắc phải đi chào Đại đội trưởng, sau khi chào xong liền hỏi: “Mọi người có thấy Lữ đoàn trưởng của chúng tôi đâu không?”

Tất cả mọi người đồng loạt chỉ tay lên đống tuyết cao cao kia.

Tiểu Lưu lập tức sửng sốt, mẹ ơi muốn làm khó dễ cậu ta đến chết sao, Lữ đoàn trưởng không phải là người mà là khỉ thì có! Đến vậy rồi mà còn đòi ly hôn với chị dâu, sao ngài không lên trời luôn đi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3424: Tuyết lở (10)
Xung quanh căn nhà nhỏ bị tuyết bao trùm, ngay cả cửa nhà cũng không ngoại lệ.

Mã Nhã nói trên núi có bộ đội đóng quân sẽ giúp xử lý tuyết đọng, để mọi người không cần lo lắng.

Sư Niệm vốn cũng chẳng lo lắng đến chuyện này, hiện giờ tuyết bên ngoài đang chậm rãi trượt xuống bên dưới rồi tiếp tục trượt xuống phía dưới nữa.

Chỉ là cây cối xung quanh bị tuyết đọng đè nặng cả đêm lúc này đã bắt đầu có xu hướng đổ theo chiều hướng tuyết chảy xuống. Tuyết đập xuống mái nhà khiến cả căn nhà đều rung lên.

Sư Niệm dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn cành cây đã bị đè nặng đến cong vòng, nói: “Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta không bị tuyết đọng đè chết cũng sẽ bị cái cây này đè chết mất thôi!”

Lão chiến sĩ nhíu mày, trận tuyết lần này lớn hơn rất nhiều so với trước kia cho nên cây đại thụ cũng bị đè cong đi, tuyết đọng trượt cộng thêm sức nặng của đây đại thụ này bất cứ lúc nào cũng có thể đè sập căn nhà.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn lên trên rồi nói: “Ông ơi, độ dày bức tường này có đủ để một người đứng không?”

Ông lão gật đầu: “Chiều rộng chừng một bàn chân!”

“Vậy là đủ rồi!” Sư Niệm vừa nới vừa mặc áo khoác của mình vào, đồng thời cũng bảo quay phim chuẩn bị thật tốt, sau đó Sư Niệm dứt khoát dẫn anh chàng quay phim leo lên nóc nhà trước khi tuyết lở lại đập vào mái nhà lần nữa. Họ vừa ra ngoài, gió mạnh đã lập tức ùa vào mặt.

“Em gái nhà họ Sư, em phải cẩn thận đấy!” Mã Nhã lớn tiếng nhắc nhở.

Sư Niệm lấy tay che lại hai mắt của mình để không bị gió lạnh làm bị thương. Sau khi quen với gió cô bắt đầu nhìn màn tuyết trắng ngần xung quanh. Hầu như các căn nhà cao ngang nhau, tuyết đọng vẫn đang trượt xuống. Thi thoảng lại có cây bị bật gốc lăn theo dòng tuyết.

Tuyết dưới nhà đã bắt đầu trượt. Nếu như tuyết bên dưới cao đến lưng chừng căn nhà mà tuyết vẫn còn tiếp tục chảy từ trên xuống dưới thế này thì rất có khả năng cả căn nhà sẽ bị nhấn chìm.

“Cô Triệu, chúng ta phải làm gì đây?” Anh quay phim lớn tiếng kêu lên. Ai dám nói Triệu Tư Niệm là một thiên kim đại tiểu thư chứ, anh ta chỉ muốn nói cô gái này đâu chỉ mạnh mẽ bình thường, một bức tưởng chỉ rộng có một bàn chân mà người ta cũng nhảy lên không chút chớp mắt kia kìa.

Sư Niệm bước lên phía trước, một chân giẫm vào tuyết còn một chân giẫm lên tường, sau đó cô khom lưng đẩy cành cây lên: “Kéo cái thân cây nghiêng đi dựa vào rễ, hướng nó sang hai bên nhà, tạo thành hình tam giác để tuyết trượt xuống hai bên tường nhà! Anh đừng có giẫm cả chân vào tuyết như thế, nó không chịu nổi trọng lực đâu. Một khi anh chìm hẳn xuống đó thì cứ chờ mà chết cóng đi!” Sư Niệm thấy người quay phim bước về phía trước một bước, cho nên cô cố gắng dùng cách ngắn gọn nhất để xử lý cây đại thụ đồng thời lớn tiếng cảnh báo anh ta.

Anh chàng quay phim ngạc nhiên rồi vội vàng thu cái chân còn chưa kịp giẫm xuống kia lại, sau đó cố gắng ôm lấy một cây đại thụ ở một bên khác. Dưới sự chỉ đạo của Sư Niệm, hai người họ đem hai cây đại thụ kia tạo thành một hình tam giác. Như vậy thì tuyết bên trên bị cành cây ngăn cách nên chỉ có thể trượt xuống dọc hai bên tường nhà.

“Chị Mã Nhã lấy giúp em hai cái xẻng!” Sư Niệm lớn tiếng gọi rồi nhận lấy xẻng được đưa tới. Cô ném một cái cho người quay phim: “Men theo mép của mái nhà, đẩy toàn bộ tuyết đọng trên đó xuống đi!” Sư Niệm vừa nói vừa đưa xẻng xúc tuyết cho anh ta. Cô vẫn nhìn chăm chăm vào tuyết đọng trước mặt căn nhà.

Lão chiến sĩ vẫn ngẩng đầu nhìn: “Con bé này giống y ba nó năm xưa. Năm đó chúng tôi bị tuyết lớn chôn suốt ba ngày, chính là ba của cô gái kia đã cứu chúng tôi ra.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3425: Tuyết lở (11)
Không lâu sau Mã Nhã cũng đi lên giúp đỡ. Lúc đầu anh quay phim còn cảm thấy lạnh nhưng hiện lại chỉ cảm thấy nóng muốn chết. Do hai cành cây tạo thành hình tam giác nên lượng tuyết trượt xuống đã ít hơn nhiều. Tuyết trên núi cũng đã trượt xuống gần hết, cho nên bọn họ chỉ cần đem toàn bộ chỗ tuyết đọng này đẩy sang hai bên là ổn rồi.

“Em gái còn nhỏ tuổi mà biết làm việc ghê!” Mã Nhã vừa bận bịu giúp đỡ vừa cười nói.

“Không làm thì sẽ không còn mạng mà sống đâu! Em ấy mà, sợ chết lắm!” Sư Niệm cười đáp, thế nhưng chỉ có một mình cô biết rằng cô muốn sống là để về nói cho Sở Húc Ninh rằng, anh nhìn đi, em cũng có thể tự cứu lấy mình, em không cần anh lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh để bảo vệ em.

Xử lý tuyết đọng đâu vào đấy, cuối cùng căn nhà nhỏ cũng lộ ra dáng vẻ vốn có của nó. Sư Niệm nhảy khỏi nóc nhà, sau đó dùng xẻng đẩy cây đại thụ sang một bên rồi nhìn nó lăn xuống dưới, rồi lại đẩy một cây đại thụ bị khác đang bị vùi trong tuyết ra. Cho đến khi chắc chắn căn nhà nhỏ đã không còn gì nguy hiểm thì Sư Niệm mới xem như hoàn toàn yên tâm.

“Chị ơi, Chu Binh, hai người xuống đi, không sao nữa rồi!” Sư Niệm đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn hai người bên trên rồi lớn tiếng nói.

Người phía trên đáp lại một tiếng rồi xoay người cũng định xuống dưới.

“Rầm...”

“Em gái nhà họ Sư cẩn thận...!!!”

“Cô Triệu...!!!”

Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt cô là một đụn tuyết lớn, còn có...

Trên núi tiếp tục xảy ra một lần tuyết lở nữa khiến cả ngọn núi chấn động. Mã Nhã cùng người quay phim cũng bị lăn xuống khỏi mái nhà vì sự chấn động này.

Mà Sư Niệm vốn đang đứng bên dưới thì gần như đã bị tuyết lớn chôn vùi.

Mã Nhã và quay phim gắng sức bò lên rồi hô lên: “Em gái họ Sư! Em gái họ Sư...”

“Cô Triệu, cô Triệu...”

“Chắc không phải đã có chuyện gì xảy ra chứ?” Sắc mặt của Mã Nhã tái nhợt.

Trái tim của người quay phim lạnh toát, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì Tổng giám đốc chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta mất!

Mà bên dưới lớp tuyết, Sở Húc Ninh dùng một tay bám lấy tường nhà, một tay bảo vệ Sư Niệm gắt gao trong lòng. Tuy rằng họ không tránh được chuyện bị tuyết bao phủ nhưng ít nhất vẫn có thể chừa một ít không gian cho cô.

Sư Niệm không tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đang dùng chính thân thể của mình để che chắn tuyết lở cho cô.

“Sở Húc Ninh...” Bờ môi bị lạnh đến đông cứng của Sư Niệm thấp giọng gọi anh một tiếng.

Sau lưng Sở Húc Ninh gánh một lượng tuyết cực nặng, phía trước là căn nhà đang rung lên từng đợt. Anh biết là căn nhà này đã không chịu nổi nữa rồi: “Đừng sợ, anh ở đây, ôm đầu rồi ngồi xổm xuống đi, sẽ xong ngay thôi.” Sở Húc Ninh nói với giọng điệu rất dịu dàng, nhưng mồ hôi chảy ròng ròng trên trán đã tố cáo tâm trạng lúc này của anh.

“Hai người nhanh chóng xuống mau đi, căn nhà này sắp sập rồi!” Lão chiến sĩ lớn tiếng hô lên, nhìn chăn phòng đang nhẹ nhàng nghiêng ngả hơn nữa càng ngày nó càng nghiêng nhiều hơn.

Trước khi căn nhà sập, người quay phim ôm lấy Mã Nhã nhảy xuống một đụn tuyết, trong nháy mắt đó căn nhà nhỏ kia đổ đã về phía trước khiến tuyết đọng phía sau đó lập tức xô ào xuống phía dưới.

Ba người tìm được đường sống trong chỗ chết thở hổn hển. Người quay phim cuống cuồng đi bới tuyết, vừa bới vừa hô lớn: “Cô Triệu! Cô Triệu...”

“Em gái họ Sư! Em gái họ Sư...” Mã Nhã cũng cố gắng moi móc trong đám tuyết đọng phía sau căn nhà.

Mặt tuyết bỗng chấn động, Mã Nhã cùng người quay phim dừng lại, dường như họ mơ hồ nghe được tiếng ho khan của Sư Niệm.

“Còn sống, còn sống!!! “ Mã Nhã kích động nói.

Mặt tuyết trắng xóa bị người ta bới tung ra. Người xuất hiện đầu tiên không phải Sư Niệm xinh đẹp mà là một người mặc quân phục dính đầy tuyết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3426: Sói lui tới, xin cẩn thận (1)
Sở Húc Ninh kéo Sư Niệm ra khỏi tuyết, Sư Niệm gần như ngã cả người lên anh. Có lẽ là vì Sở Húc Ninh đã tới cho nên hai chân của cô lúc này mềm nhũn, sự kiên cường vừa rồi cũng bay đâu mất.

Sở Húc Ninh kéo cô đứng dậy sau đó dứt khoát đẩy cô ra cách khỏi lồng ngực của mình một khoảng.

“Em...”

“Em đứng ngay ngắn lên cho anh! Nghiêm chỉnh nhìn về phía trước!” Sở Húc Ninh đột nhiên lớn tiếng quát khiến Sư Niệm không nhịn được giật bắn cả mình.

Sư Niệm theo bản năng hành động đúng theo từng câu của anh, dáng đứng thẳng tắp.

“Chỗ này là chỗ nào, có phải cái gì em cũng dám làm đúng không? Sư Niệm! Ai cho em lá gan để tự tin vào bản thân như thế? Em cho rằng em là ai hả? Là Người Sói à hay là Người Nhện đây hả? Em muốn giải cứu thế giới đúng không?” Sở Húc Ninh ầm ầm nói một tràng, còn chuẩn hơn cả người từng học phát thanh, dẫn chương trình, từng chữ rõ ràng, mạch lạc.

Sư Niệm vẫn đứng thẳng người, tuyệt đối không dám cử động một chút nào, mãi cho đến một câu nói cuối cùng của Sở Húc Ninh cô mới kịp hoàn hồn lại. Cô cũng đâu phải là lính của anh, sao lại phải chịu anh mắng mỏ như vậy?

Sư Niệm đột nhiên thả lỏng toàn thân, sau đó ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Húc Ninh: “Em làm cái gì là quyền tự do của em, liên quan gì đến anh? Anh đừng nghĩ rằng em là lính của anh rồi mắng em như đang mắng cháu của mình! Anh dựa vào đâu chứ hả?”

“Dựa vào việc anh là chồng của em!” Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm cãi lại mình thì càng tức giận.

“Chồng cái rắm! Là ai nói muốn ly hôn với em? Em đây cầu xin anh bao nhiêu lần anh có chịu nghe lần nào không? Bây giờ thì lại thành chồng rồi? Anh nghĩ mình là nhân dân tệ chắc, em còn phải cung phụng anh như cung phụng tổ tiên sao? Anh nghĩ mình là máy chiếu à? Muốn chiếu cái gì thì ra cái đó?” Sư Niệm cũng bị chọc giận cho nên thanh âm phản bác của cô còn lớn hơn nữa, thậm chí còn có chút tủi thân.

Hai người cãi cọ xong, ngọn núi chỉ còn tiếng của hai người họ đan vào nhau. À vẫn còn ba người nào đó đang đứng im lặng trong gió lạnh.

Sư Niệm tức đến mức thở hổn hển. Sở Húc Ninh cũng chẳng khá hơn chút nào, hai bàn tay buông bên hông của anh siết lại thật chặt như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn đánh người.

“Cô Triệu, Lữ đoàn trưởng Sở! Hay là chúng ta cứ tìm một chỗ nào đó để tránh tuyết trước đã, nhỡ đâu lát nữa lại có tuyết lở thì...”

“Câm miệng!”

Hai người vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương, nhưng cái câu vừa rồi là họ nói với anh quay phim.

Anh chàng quay phim khóc không ra nước mắt, anh ta không muốn chết ở đây đâu.

Sư Niệm trợn trừng mắt thế rồi nước mắt đột nhiên rơi xuống, giọt nước ấm áp giữa không khí lạnh lẽo nhanh chóng bị đông lại trên mặt.

Sở Húc Ninh khựng lại, luống cuống dùng hai tay lau nước mắt cho cô: “Khóc cái gì mà khóc, không sợ mặt bị lạnh cứng lại à.”

“Anh để ý làm quái gì, nhà anh gần biển hay sao mà quản lý rộng thế hả!” Sư Niệm vừa nói vừa mạnh mẽ gạt phăng tay của anh ra rồi tự mình lau nước mắt. Cô cũng đâu có muốn khóc đâu, chỉ là cô không nhịn được thôi.

Sở Húc Ninh bị đẩy tay ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái đứng đối diện. Gần đây rất nhiều lần anh được trông thấy một Sư Niệm dám cãi cọ với mình, nhưng chẳng hiểu sao mà đối với Sở Húc Ninh, anh cảm thấy Sư Niệm như bây giờ tốt lắm, chứ không phải giống như cô bé con vẫn răm rắp nghe theo lời anh trước kia nữa.

Quan hệ vợ chồng vốn là mối quan hệ bình đẳng.

Có lẽ cảm giác sùng bái là tiền đề bắt đầu của tình yêu, nhưng anh không hy vọng vợ của mình luôn đặt bản thân ở vị trí quá thấp, như thể nhất định phải coi anh là trời mới được vậy.

Chắc Sở Húc Ninh thích bị ngược đãi rồi, không hiểu sao anh thích cảm giác cô dám tranh cãi với anh, dám ầm ĩ với anh! Cảm thấy sống như vậy mới là sống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3427: Sói lui tới, xin cẩn thận (2)
Sở Húc Ninh nhìn cô gái kiêu ngạo kia rồi đưa tay ôm lấy cô vào lòng, đặt đầu cô tựa lên ngực anh, không cho phép những cơn gió lạnh ngoài kia thổi tới gò má của cô.

“Có mắng mỏ gì em đâu mà khóc, đừng có khóc.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói, sự tức giận cũng biến đâu mất tiêu chỉ trong nháy mắt.

Sư Niệm nghe anh nói vậy thì khóc càng dữ dội hơn: “Anh mắng em cứ như anh mắng cháu trai anh ấy, vậy mà còn nói là không mắng!” Sư Niệm vừa khóc vừa vòng tay đánh vào lưng anh, thậm chí cô còn nấc lên.

Sở Húc Ninh kệ cô muốn đánh ra sao thì đánh. Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, thế nhưng khi anh nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trên núi thì lập tức đẩy cô ra: “Em còn có thể đi được không?”

Sư Niệm vừa hít mũi vừa gật đầu, ý bảo cô vẫn có thể đi được.

Sở Húc Ninh nhìn về phía lão chiến sĩ kia rồi nắm tay Sư Niệm đi qua: “Ông ơi, chúng ta phải đi nhanh thôi, không ở đây được nữa rồi.”

Lão chiến sĩ thở dài nhìn bốn phía mênh mông tuyết trắng, nơi này là nơi ông canh giữ cả đời rồi đấy.

Sở Húc Ninh cõng lão chiến sĩ kia đứng dậy, một tay nắm lấy tay của Sư Niệm, bảo anh quay phim để ý Mã Nhã rồi dẫn cả đoàn người đi xuống núi, thế nhưng con đường xuống núi cũng đâu có dễ đi, cả đường toàn là tuyết đọng.

Sau khi nhóm người rời đi, lúc quay đầu lại một lần nữa thì căn nhà nhỏ đổ nát đã không còn vết tích, chắc là bị tuyết chôn vùi rồi.

Sư Niệm nắm lấy tay Sở Húc Ninh, suýt nữa thì bọn họ đã bị chôn thây ở đó.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, Sở Húc Ninh thấp giọng nói: “Đi thôi, có lẽ buổi chiều lại tiếp tục có tuyết nữa, chúng ra phải nhanh chóng tìm được một nơi an toàn.”

“Không thể xuống núi được sao?” Sư Niệm vội vàng nói.

Sở Húc Ninh lắc đầu, một mình anh thì có thể nhưng kéo theo mấy người này thì hoàn toàn không có khả năng đi qua được vùng tuyết lở, tỉ lệ khả năng có thể xảy ra nguy hiểm quá lớn, anh không muốn mạo hiểm.

Hơn nữa... Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm, anh cũng không thể mạo hiểm được.

“Cứ đi về phía trước, bảy mươi mét rẽ phải rồi đi xuống phía dưới năm mươi lăm mét có một cái hang động, tạm thời chúng ta có thể tránh ở đó. Thế nhưng tuyết lở thế này có không ít động vật trên núi cũng đi tìm hang để tránh nạn, hang động không phải là nơi an toàn nhất để dừng chân.”

Lão chiến sĩ nói rồi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Cậu cứ mang bọn họ xuống núi đi, đừng để ý đến lão già này, tôi canh giữ ngọn núi này cả đời, có chết ở đây cũng cảm thấy hài lòng.”

“Nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì tôi cũng chỉ có nước cởi bỏ bộ quân phục này ra thôi.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa cõng lão chiến sĩ kia đi về phía mà ông vừa nói.

Những bước chân của bọn họ in trên nền tuyết trắng, cho đến khi khoảng cách đến cái hang động kia còn khoảng mười thước thì Sở Húc Ninh mới thả người xuống, sau đó híp mắt nhìn những vết chân in trên tuyết.

Đại khái là có thể đoán được những động vật đang trú ẩn trong đó là gì.

Sư Niệm dựa vào vai anh rồi nhìn mấy vết chân đó, nói: “Linh dương, chim trĩ, còn kia là vết chân của con gì?”

“Sói tuyết!” Sở Húc Ninh nói rồi trèo lên trên cây, sau đó bẻ một vài cành cây xuống.

Sư Niệm: “...” Cô bất giác thu tay của mình lại, cái thứ kia thì thôi đi, không những cô không đánh lại mà có khi còn bị ăn thịt mất ấy.

“Sói tuyết là động vật hung tàn nhất ở nơi này, hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh.” Lão chiến sĩ ngồi dựa vào thân cây rồi lên tiếng giải thích: “Nhưng mà loài sói này không giống sói bình thường, nó thích sống một mình, lại càng không thích bị đồng loại chiếm cứ địa bàn của nó.”

Sư Niệm nghiêm túc lắng nghe, thấy Sở Húc Ninh nhảy xuống khỏi cái cây rồi bắt đầu dùng dao quân dụng gọt dũa. Ngay khi anh gọt dũa xong, Sư Niệm lập tức tháo dây chun cột tóc của mình xuống rồi đưa nó cho anh.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, khẽ cong môi nhìn Sư Niệm, người hiểu rõ anh nhất vẫn luôn luôn là cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3428: Sói lui tới, xin cẩn thận (3)
Sở Húc Ninh nhìn cô gái kiêu ngạo kia rồi đưa tay ôm lấy cô vào lòng, đặt đầu cô tựa lên ngực anh, không cho phép những cơn gió lạnh ngoài kia thổi tới gò má của cô.

“Có mắng mỏ gì em đâu mà khóc, đừng có khóc.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói, sự tức giận cũng biến đâu mất tiêu chỉ trong nháy mắt.

Sư Niệm nghe anh nói vậy thì khóc càng dữ dội hơn: “Anh mắng em cứ như anh mắng cháu trai anh ấy, vậy mà còn nói là không mắng!” Sư Niệm vừa khóc vừa vòng tay đánh vào lưng anh, thậm chí cô còn nấc lên.

Sở Húc Ninh kệ cô muốn đánh ra sao thì đánh. Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, thế nhưng khi anh nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trên núi thì lập tức đẩy cô ra: “Em còn có thể đi được không?”

Sư Niệm vừa hít mũi vừa gật đầu, ý bảo cô vẫn có thể đi được.

Sở Húc Ninh nhìn về phía lão chiến sĩ kia rồi nắm tay Sư Niệm đi qua: “Ông ơi, chúng ta phải đi nhanh thôi, không ở đây được nữa rồi.”

Lão chiến sĩ thở dài nhìn bốn phía mênh mông tuyết trắng, nơi này là nơi ông canh giữ cả đời rồi đấy.

Sở Húc Ninh cõng lão chiến sĩ kia đứng dậy, một tay nắm lấy tay của Sư Niệm, bảo anh quay phim để ý Mã Nhã rồi dẫn cả đoàn người đi xuống núi, thế nhưng con đường xuống núi cũng đâu có dễ đi, cả đường toàn là tuyết đọng.

Sau khi nhóm người rời đi, lúc quay đầu lại một lần nữa thì căn nhà nhỏ đổ nát đã không còn vết tích, chắc là bị tuyết chôn vùi rồi.

Sư Niệm nắm lấy tay Sở Húc Ninh, suýt nữa thì bọn họ đã bị chôn thây ở đó.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, Sở Húc Ninh thấp giọng nói: “Đi thôi, có lẽ buổi chiều lại tiếp tục có tuyết nữa, chúng ra phải nhanh chóng tìm được một nơi an toàn.”

“Không thể xuống núi được sao?” Sư Niệm vội vàng nói.

Sở Húc Ninh lắc đầu, một mình anh thì có thể nhưng kéo theo mấy người này thì hoàn toàn không có khả năng đi qua được vùng tuyết lở, tỉ lệ khả năng có thể xảy ra nguy hiểm quá lớn, anh không muốn mạo hiểm.

Hơn nữa... Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm, anh cũng không thể mạo hiểm được.

“Cứ đi về phía trước, bảy mươi mét rẽ phải rồi đi xuống phía dưới năm mươi lăm mét có một cái hang động, tạm thời chúng ta có thể tránh ở đó. Thế nhưng tuyết lở thế này có không ít động vật trên núi cũng đi tìm hang để tránh nạn, hang động không phải là nơi an toàn nhất để dừng chân.”

Lão chiến sĩ nói rồi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Cậu cứ mang bọn họ xuống núi đi, đừng để ý đến lão già này, tôi canh giữ ngọn núi này cả đời, có chết ở đây cũng cảm thấy hài lòng.”

“Nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì tôi cũng chỉ có nước cởi bỏ bộ quân phục này ra thôi.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa cõng lão chiến sĩ kia đi về phía mà ông vừa nói.

Những bước chân của bọn họ in trên nền tuyết trắng, cho đến khi khoảng cách đến cái hang động kia còn khoảng mười thước thì Sở Húc Ninh mới thả người xuống, sau đó híp mắt nhìn những vết chân in trên tuyết.

Đại khái là có thể đoán được những động vật đang trú ẩn trong đó là gì.

Sư Niệm dựa vào vai anh rồi nhìn mấy vết chân đó, nói: “Linh dương, chim trĩ, còn kia là vết chân của con gì?”

“Sói tuyết!” Sở Húc Ninh nói rồi trèo lên trên cây, sau đó bẻ một vài cành cây xuống.

Sư Niệm: “...” Cô bất giác thu tay của mình lại, cái thứ kia thì thôi đi, không những cô không đánh lại mà có khi còn bị ăn thịt mất ấy.

“Sói tuyết là động vật hung tàn nhất ở nơi này, hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh.” Lão chiến sĩ ngồi dựa vào thân cây rồi lên tiếng giải thích: “Nhưng mà loài sói này không giống sói bình thường, nó thích sống một mình, lại càng không thích bị đồng loại chiếm cứ địa bàn của nó.”

Sư Niệm nghiêm túc lắng nghe, thấy Sở Húc Ninh nhảy xuống khỏi cái cây rồi bắt đầu dùng dao quân dụng gọt dũa. Ngay khi anh gọt dũa xong, Sư Niệm lập tức tháo dây chun cột tóc của mình xuống rồi đưa nó cho anh.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, khẽ cong môi nhìn Sư Niệm, người hiểu rõ anh nhất vẫn luôn luôn là cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3429: Sói lui tới, xin cẩn thận (4)
Nụ hôn này của Sở Húc Ninh vô cùng ác độc, ác đến độ chỉ muốn nuốt luôn cô, không cho phép cô có bất cứ một cơ hội phản kích nào. Sư Niệm bị anh hôn đến mức đứng không vững, nhờ Sở Húc Ninh ôm chặt nên cô mới có thể thẳng người được.

Nụ hôn kết thúc, cả hai bọn họ đều có chút không chịu nổi cảm xúc mãnh liệt này.

Khuôn mặt của Sư Niệm đỏ bừng. Cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt.

Sở Húc Ninh kề sát trán của cô, cố gắng bình ổn lại những xúc cảm đang ào ạt dâng lên trong cơ thể.

Không biết qua bao lâu sau Sở Húc Ninh mới thả lỏng cô ra một chút, hơi hơi tách ra, hỏi: “Sức khỏe của em thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”

Thanh âm của Sở Húc Ninh khàn khàn, khêu gợi đến mức khiến lỗ tai cũng muốn mang thai luôn.

“Em khỏi từ lâu rồi mà.” Sư Niệm khẽ đáp, như thể chính bản thân cô cũng không dám nói lớn.

Sở Húc Ninh đưa tay xoa nhẹ gò má của cô, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đó rồi thở ra một hơi thật dài, sau đó anh mới nói: “Em đi vào trước đi, anh đi tìm chút đồ có thể nhóm lửa.”

“Em muốn đi cùng với anh.” Sư Niệm ôm lấy cánh tay của Sở Húc Ninh. Cô cứ thế mà quay về thì chẳng phải để cho người ta chê cười sao.

Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn ai kia rồi lại nhìn bầu trời xa xa: “Đi thôi, không có nhiều thời gian đâu.”

Sư Niệm đáp một tiếng rồi cũng vội vàng đi theo.

Về chuyện ly hôn thì không một ai trong bọn họ nhắc lại, bởi vì đây là tử huyệt của bọn họ, cứ nhắc tới là y rằng sẽ cãi nhau to.

Sư Niệm không muốn như vậy, ít nhất cho tới khi bọn họ ra khỏi đây thì cô vẫn muốn hòa hảo với anh.

Sở Húc Ninh lại càng không muốn thế, có trời mới biết khoảnh khắc anh trông thấy Sư Niệm gần như bị vùi lấp dưới đống tuyết kia, tâm trạng của anh lúc đó như thế nào, anh không chịu nổi chuyện này lần thứ hai.

Sở Húc Ninh và Sư Niệm tìm một ít củi khô, còn có mà một vài khúc gỗ lớn, cái này có thể dùng dao quân dụng tước nhỏ ra để đốt.

Sói tuyết bị Sở Húc Ninh giết xong liền mang ra ngoài dùng tuyết để xử lý qua. Lúc bọn họ còn đang xử lý thì trên núi đã xảy ra tuyết lở một lần nữa.

Cửa hang bị tuyết chặn hơn nửa, nhưng nó cũng ngăn những động vật khác vào đây trú nạn, chúng chỉ có thể tìm đến một hang động khác mà thôi.

Trong hang có một đống lửa khiến không khí ấm hơn rất nhiều. Sở Húc Ninh nướng con sói tuyết kia bên trên đống lửa rồi ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm, sau đó đem hai bàn tay bé nhỏ của cô cầm trong lòng bàn tay mình, sưởi ấm bàn tay cho cô.

Mà lúc này, Tiểu Lưu ở bên ngoài đã sắp phát điên rồi, đến bây giờ Lữ đoàn trưởng còn chưa về mà trên núi lại xảy ra lở tuyết một lần nữa, nếu như Lữ đoàn trưởng xảy ra vấn đề gì thì khi quay về cậu ta phải xách đầu đi gặp các Thủ trưởng mất thôi.

Mà người dưới chân núi cũng chỉ có thể chờ sau khi tuyết lở kết thúc mới có thể nghĩ cách cứu viện.

Tiểu Lưu lo lắng đến mức xoay vòng vòng. Đại đội trưởng rót cho cậu ta một cốc nước: “Tôi thấy Lữ đoàn trưởng Sở cũng không phải hạng ngồi không, trên núi cũng có rất nhiều chỗ có thể lánh nạn được nên sẽ không có việc gì đâu.”

Tiểu Lưu quay đầu nhìn Đại đội trưởng: “Nếu mà thật sự gặp chuyện không may thì ai là người chịu trách nhiệm đây?”

Tiểu Lưu lúc này rất sốt ruột. Bên trên đã liên lạc với trạm biện phòng, cậu ta nhận điện thoại mà suýt nữa chết chìm trong lời mắng.

“Để cho cậu theo cậu ta làm cái gì thế hả? Một mình cậu ta xông vào đó, cậu cho rằng cậu là Sói Đen đấy hả???” Lãnh đạo ở đầu bên kia mắng sa sả.

Tiểu Lưu cảm thấy bản thân rất vô tội. Nếu cậu ta mà có khả năng níu kéo Lữ đoàn trưởng thì cậu ta có thể chỉ là một cảnh vệ viên nhỏ nhoi thế này sao?

“Báo cáo Thủ trưởng, chị dâu ở trên núi nên tôi thật sự không giữ anh ấy lại được.” Tiểu Lưu bất đắc dĩ mở miệng nói.

“Sư Niệm ở trên núi?” Lãnh đạo bên kia khựng lại một chút, vừa quay đầu đã thấy Sư Hạ Dương đang đứng ở cửa liền vội vàng cúi chào: “Tư lệnh.”

Sư Hạ Dương tự tay cầm lấy điện thoại rồi nói: “Cậu nói cái gì? Sư Niệm đang ở vùng tuyết lở?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3430: Sói lui tới, xin cẩn thận (5)
Tiểu Lưu vừa nghe thấy cái giọng này thì cả người run bắn lên.

Trong bộ đội có ai mà không biết Sư Niệm là con gái độc nhất của Sư Hạ Dương, là hòn ngọc quý trong tay ông.

“Báo cáo tư lệnh, đúng là như vậy.”

Tiểu Lưu vừa mới nói xong thì đầu bên kia liền cúp máy.

Sư Hạ Dương đưa điện thoại trả lại cho thiếu tướng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Tư lệnh, Niệm Niệm không có việc gì.”

Sư Hạ Dương căng cứng cả người, sau đó sải bước đi ra ngoài.

“Tư lệnh!!! Tư lệnh...!!!”

Sư Hạ Dương quay đầu nhìn người chạy theo mình: “Mấy chục năm tôi chưa từng xin nghỉ phép, bây giờ nghỉ phép mấy ngày cũng không có vấn đề gì chứ! Tôi nợ con gái tôi nhiều năm như vậy cũng nên đưa con bé quay về rồi.” Sư Hạ Dương nói xong cũng đã bỏ đi mất.

***

Ban đêm lại có một trận tuyết nữa, may mắn nó không lớn như trận tuyết lúc đầu.

Sở Húc Ninh đem áo khoác choàng lên vai Sư Niệm rồi ôm cô vào lòng, để cô nghỉ ngơi.

“Sao anh lại đến đây thế?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi.

“Anh tới quân khu họp, lúc quay về bọn họ có nói thời tiết bên này không tốt nên anh lo lắng.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán cô: “Về sau em không được như vậy nữa, anh đã bị em dọa chết khiếp rồi đấy biết chưa hả?”

“Em tới chỗ này cũng không hoàn toàn là vì giận dỗi với anh mà. Em thật sự muốn làm vài việc cho các chị em.” Sư Niệm nghiêm túc nói. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay to lớn của Sở Húc Ninh rồi yên lặng ngáp một cái trong lòng anh.

Sở Húc Ninh ừ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn cô gái đang dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sở Húc Ninh chẳng nói nữa mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của cô, để cô ngủ ngon hơn một chút.

“Vợ của cậu nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi lắm.” Lão chiến sĩ ngồi hút thuốc lá bên cạnh, khẽ trò chuyện với Sở Húc Ninh.

“Vừa mới qua hai mươi.” Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sư Niệm, thế này còn không nhỏ sao, cô nhỏ hơn anh đúng mười ba tuổi.

“Vậy thì quá nhỏ rồi!” Lão chiến sĩ khẽ rung đầu thuốc, nói tiếp: “Nhưng mà năng lực không nhỏ đâu, đầu óc cũng linh hoạt lắm, còn đang đi học à?!”

Sở Húc Ninh nghe tiếng hít thở đều đều của Sư Niệm, anh nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Đang đi làm.”

“Cô nhóc này rất quan trong với cậu nhỉ.”

“Còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi...”

Thanh âm nhè nhẹ từ từ lan ra khắp cả hang động, dần dần đã không còn nhận ra là tiếng của ai, chỉ còn những tiếng thở đều đặn.

***

Thành phố A.

Kiều Vi Nhã làm xong bài kiểm tra mới biết chuyện tuyết lở, cho nên mãi đến tận nữa đêm vẫn chưa chịu ngủ mà một mực nhìn chằm chằm bản tin, chú ý sự kiện tuyết lở lần này.

Sở Lạc Duy dựa người vào ghế sofa nhìn ai đó cứ đi tới đi lui: “Chẳng phải đã phát tín hiệu rồi sao? Hiện giờ bọn họ rất an toàn, ngày mai là trực thăng có thể bay lên rồi.”

Kiều Vi Nhã dứt khoát nhảy lên ghế, sau khi vò đầu bứt tai một hồi thì ngã nhào lên người cậu. Sở Lạc Duy đưa tay đón lấy, không để cô ngã xuống.

“Sao cậu chẳng lo lắng chút nào thế hả?”

“Đó cũng đâu phải vợ của tôi, tôi lo lắng làm gì?” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Tuy là lời này có chút vô tình, thế nhưng nó không cản trở nên việc nghe vào tai rất ngọt ngào.

Kiều Vi Nhã vặn vặn người, chui trong lòng Sở Lạc Duy tìm một tư thế thoải mái rồi ôm lấy cổ của ai kia, nói: “Cậu nói xem, lần này hai người họ có thể làm lành với nhau được không?”

“Làm lành thế nào thì tôi không biết, thế nhưng tôi biết chương trình lần này chắc chắn sẽ hot!!!” Sở Lạc Duy nói rồi cúi đầu hôn lên môi của Kiều Vi Nhã, chỉ mới thả ra một chút tin tức và hình ảnh của Sư Niệm đã có thể khiến weibo náo loạn mấy ngày nay, đáng tiếc đây là chương trình do quân đội giao cho Sở Thị độc quyền, người khác muốn nhái lại cũng không có quyền.

Cho nên lúc này Sở Lạc Duy đã khắc phục được khó khăn một cách cực kỳ đẹp mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3431: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (1)
Vì được nghỉ nên họ cũng không có lý do gì để tiếp tục sống bên ngoài nữa, cho nên ngày thứ hai sau kỳ nghỉ, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã tự động về nhà.

Lúc Sở Lạc Duy lái xe về, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều không có ở nhà, còn Sở Vi thì lại đang ở nhà tắm nắng với thím Vu.

Sức khỏe của thím Vu càng ngày càng yếu, thế nên chỉ cần rảnh rỗi, Sở Vi đều sẽ về bầu bạn với bà.

Thím Vu thì lúc nào cũng càm ràm với cậu về việc đã hai mươi rồi, nên tìm bạn gái đi thôi.

Sở Vi không biết tại sao mới hai mươi mà buộc phải tìm bạn gái? Như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy, chẳng lẽ cậu là hàng không “gả” được đi hay sao.

“Nghe lời bà đi.” Sở Lạc Duy xem trò vui không sợ lớn chuyện, nhàn nhạt nói.

Sở Vi: “...”

“Bà nội, chuyện này còn phải tùy duyên nữa ạ.” Sở Vi có ý muốn thuyết phục bà nội mình, đừng cứ nghĩ tới chuyện bảo cậu tìm bạn gái nữa, “Mà bà ơi, đàn ông phải hai mươi hai mới đến tuổi kết hôn hợp pháp cơ.” Cậu mới chỉ hai mươi thôi, Sở Vi cảm thấy quy định của pháp luật nước nhà thật quá tốt.

Thím Vu giơ tay đánh cho thằng cháu nội một cái, “Bảo con tìm bạn gái chứ có ai bắt con kết hôn ngay đâu, nói không chừng tới lúc nào đó bà nội đi rồi, con nói xem không có ai chăm sóc con thì sao mà bà yên tâm đi được hả?”

“Bà, bà đừng nói linh tinh.” Sở Vi cau mày, “Bà phải sống lâu trăm tuổi chứ.”

Thím Vu cười khà khà, bà không mong cầu gì việc được sống lâu trăm tuổi cả, chỉ muốn thấy Sở Vi có người chăm sóc là bà yên tâm rồi. Trước giờ bà luôn thương yêu đứa cháu này, ngay từ ngày đầu tiên nó bước chân tới Sở gia đã như vậy rồi.

“Cố gắng tìm một cô bạn gái tốt thì bà còn có thể sống được thêm vài năm nữa đấy.” Thím Vu nắm lấy tay Sở Vi, “Có bạn gái rồi, bất kể là nó chăm sóc con hay con chăm sóc nó thì suy cho cùng cũng được coi là có cái hy vọng để mà sống.”

“Bà, giờ con chỉ mong có thể chăm sóc bà sống lâu trăm tuổi thôi.” Sở Vi khuỵu xuống bên bà, nghiêm túc nói.

“Thằng bé ngốc của bà.” Thím Vu cười, vẫy tay gọi Sở Lạc Duy tới, “Cậu Hai, bà giao cho cậu một nhiệm vụ.”

“Bà, bà cứ nói đi ạ.” Sở Lạc Duy cũng khuỵu người xuống bên cạnh bà, ngoan ngoãn đáp.

“Hãy tìm cho Sở Vi nhà chúng ta một cô gái tốt.”

“Bà...” Sở Vi dở khóc dở cười nhìn thím Vu.

Thím Vu cũng chỉ cười, nắm tay họ rồi ngẩng đầu nhìn trời, “Mùa đông năm nay thật dài, lâu lắm rồi bà không thấy Bánh Bao Đậu với cậu Cả, nhớ hai đứa quá.”

“Mai là thứ sáu rồi ạ, chiều mai là anh cháu sẽ về, Bao Đậu cũng sắp ở Mỹ về rồi, đến Tết là cả nhà có thể tụ họp đông đủ.” Sở Lạc Duy lên tiếng.

Nhưng ánh mắt của Thím Vu lại cứ hướng về nơi xa, “Hồi anh cháu còn nhỏ, trắng trẻo mịn màng lắm, không bao giờ khóc quấy gì cả, ngoan lắm cơ, cứ như là con búp bê ấy.”

“Bà...” Sở Lạc Duy khẽ cất tiếng.

“Lúc bà vừa mới gặp anh cháu, cậu ấy mới chỉ bé xíu thế này thôi.” Thím Vu nói tới đây liền đưa tay ra áng một khoảng tầm nửa mét, “Giống y như hồi ba cháu còn nhỏ, nhưng thích cười hơn ba cháu, cười một cái là lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu không chịu nổi.”

Sở Lạc Duy bỗng cảm thấy bất an nhưng lại không dám cắt ngang lời thím Vu.

“Bà, bà ơi...” Sở Vi khẽ gọi, nhưng thím Vu vẫn nằm trên ghế nhìn về đám mây xa kia, “Ba mẹ cháu căn bản không hề biết chăm trẻ con, chẳng biết làm gì hết. Tiểu Bảo Bối ở bên hai người đó đúng là chịu không ít thiệt thòi, phải rồi, hồi đó anh cháu được gọi là Tiểu Bảo Bối, đúng là một tiểu bảo bối thật sự.”
 
Top