Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3432: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (2)
Sở Lạc Duy vội vàng đứng dậy gọi điện thoại, Sở Vi thì vẫn ở bên cạnh thím Vu lắng nghe, nhưng hai mắt đã đỏ hết lên.

Thím Vu kể chuyện từ hồi Tiểu Bảo Bối cho đến lúc Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất được sinh ra, nói đến khi Sở Vi đến nhà này, nói về quá khứ rồi nói đến hiện tại.

Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy vội về nhà, thím Vu vẫn đang nói, sau khi thấy họ bà liếc nhìn họ một cái, “Tiểu Bảo Bối đâu? Tôi nhớ cậu ấy quá. Hai người ấy mà đừng có cãi nhau nữa, trẻ con là phải thật lòng chăm sóc. Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, hai người đừng ồn ào nữa.”

Thủy An Lạc sững người, nghẹn ngào nói: “Thím Vu...”

Thím Vu run rẩy đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc, “Con bé này, tính tình thiếu gia không tốt, nhưng con người cậu ấy rất tốt. Cậu ấy chỉ tức lên thì nói vậy thôi, cháu cũng cố gắng chịu đựng một chút, dù sao vẫn còn có một đứa nhỏ đây này.”

“Thím Vu...” Thủy An Lạc bị thím Vu dọa sợ. Bà gần như đã quên hết thời gian mất rồi.

“Thiếu gia, cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng là ba trẻ con rồi, nhưng thiếu phu nhân còn nhỏ, cậu nhường cô ấy một chút đi.” Thím Vu quay ra nhìn Sở Ninh Dực nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Tiểu Bảo Bối của tôi đâu rồi? Bánh Bao Đậu, Bánh Bao Rau của tôi đâu?” Thím Vũ nói rồi lại nháo nhác nhìn xung quanh, “Sở Vi, Sở Vi, thằng bé đáng thương của tôi đâu.”

“Bà, bà ơi, con ở đây.” Sở Vi quỳ xuống bên cạnh thím Vu, nắm chặt tay bà, “Bà ơi, con đây mà.”

Thím Vu lật tay lại nắm lấy tay Sở Vi, có vẻ như đã yên tâm hơn một chút.

“Thiếu gia, Sở Vi vẫn còn nhỏ, nếu như đã đưa nó tới đây vậy thì đừng đuổi nó đi, đuổi đi thì nó sẽ không còn nhà nữa.” Thím Vu khẽ nói.

“Thím Vu, không thể... không thể đuổi Sở Vi đi được. Sở Vi cũng là con cháu, cháu còn phải chăm nó lớn, đến khi thằng bé kết hôn sinh con. Thím cũng không thể đi được, thím còn phải tìm vợ cho Sở Vi nữa chứ.” Thủy An Lạc nói mà giọng đã khản đặc.

“Phải đi rồi, Công chúa đang đợi tôi mà.” Thím Vu cười khà khà, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời kia.

Phong Phong và An Phong Dương cũng tự tới, thím Vu vẫy tay với Phong Phong. Phong Phong vội đi đến cạnh bà, “Thím Vu.”

“Để tôi nhìn cậu cho rõ, sau cũng tiện ăn nói lại với mẹ cậu.” Thím Vu nói tới đây sờ lên má Phong Phong, “Giống ba cậu lắm, thế này là tôi có thể tiện bề ăn nói với mẹ cậu rồi, nói rằng cậu sống rất tốt.”

“Gọi xe cấp cứu đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Không cần đâu.” Thím Vu khẽ giơ tay lên, suy nghĩ có vẻ như đã rõ ràng hơn một chút, bà đưa tay ra với Sở Ninh Dực, anh liền nắm lấy bàn tay già nua của bà.

“Thím Vu...”

“Bảo Bối của chúng ta đâu, tôi nhớ cậu ấy rồi, nhớ cả Bao Đậu nhà chúng ta nữa.”

“Đang trên đường về rồi, sắp về tới nơi rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng, một người luôn kiên cường như anh mà đến lúc này cũng khó tránh khỏi việc giọng nói cũng run lên.

Đúng là Sở Lạc Ninh đang trên đường về nhà thật. Lúc Sở Lạc Nhất nhận được điện thoại vẫn đang ở sân bay, nhưng phải hai tiếng nữa mới lên máy bay, tính ra phải tám tiếng nữa cô mới bay về tới nơi.

“Bao Đậu, Bánh Bao Đậu...” Giọng nói run rẩy của thím Vu truyền qua điện thoại.

“Bà, bà ơi bà đợi cháu về, cháu mua cho bà nhiều kịch nam* lắm, không phải bà rất thích nghe cái đó sao ạ? Bà đợi cháu về, cháu sắp về tới nhà rồi, bà...” Sở Lạc Nhất cuống cuồng nói, nước mắt cũng rơi lã chã.

* Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.

Nhưng lần này cô đã thua bởi thời gian mất rồi, cô không về được, hiện tại căn bản cô không thể về nổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3433: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (3)
Thím Vu không đợi được Tiểu Bảo Bối, cũng không đợi được Bánh Bao Đậu của bà, hai mắt đã khép lại.

“Thím Vu...”

“Bà...”

Nghe thấy tiếng gọi phía bên kia điện thoại, Sở Lạc Nhất nhắm chặt mắt, nước mắt chảy lã chã, rơi xuống đất.

“Bà ơi...” Sở Lạc Nhất khẽ gọi, đè nén nỗi đau dâng lên trong lòng.

Mọi người xung quanh đều quay ra nhìn cô, nhưng cô không thèm để ý đến họ, vì người mà cô để ý giờ ngay đến lần gặp cuối cùng cô cũng không gặp được nữa rồi.

Lúc Sở Lạc Ninh phóng xe như bay về nhà, thím Vu đã nhắm mắt vĩnh viễn.

“Bà ơi...” Sở Lạc Ninh đi tới bên cạnh thím Vu. Sau khi Sở Lạc Duy và An Hinh Duyệt đứng tách ra nhường chỗ cho anh, anh liền quỳ xuống trước mặt bà, “Bà ơi...” Sở Lạc Ninh khẽ gọi, tì trán lên chân thím Vu.

Thím Vu ra đi rất yên ổn, thậm chí còn chẳng có bất cứ điềm báo gì trước, bà chỉ không qua nổi mùa đông này.

Khi Sở Lạc Nhất về đến sân bay, Cố Tỉ Thành đã chờ sẵn cô bên ngoài.

Sở Lạc Nhất vừa trông thấy Cố Tỉ Thành, vệt nước mắt chưa khô suốt dọc đường lại ướt đẫm. Cô lao thẳng vào lòng anh.

Lúc này Cố Tỉ Thành cũng chẳng để ý tới bộ quân phục của mình nữa, chỉ ôm chặt lấy cô, “Không sao, không sao mà.”

“Trước lúc mất bà vẫn cứ gọi tên em với anh Cả, nhưng em không về được, em không về được.” Sở Lạc Nhất tóm chặt lấy áo Cố Tỉ Thành, đau khổ khóc ầm lên.

Khoảnh khắc ấy, có trời mới biết cô cảm thấy bất lực đến thế nào.

Cố Tỉ Thành ôm lấy cô, khẽ hôn lên tai cô, dịu dàng an ủi: “Không phải lỗi của em, không phải lỗi của em đâu.” Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là đồng cảm, thấy cô đau khổ như vậy, anh thà rằng người đau khổ là mình còn hơn.

Thím Vu đi mất rồi, bà đã không qua khỏi được mùa đông năm nay.

Mộ của thím Vu do Sở Ninh Dực chọn, phần mộ của bà được đặt trong nghĩa trang tốt nhất của thành phố A. Đối với anh mà nói, thím Vu còn có ân đức lớn hơn cả mẹ. Bà nuôi lớn anh, nuôi lớn ba đứa con anh, cả đời này của bà đều đã dành hết cho anh.

Ngày thím Vu nhập táng là một ngày tuyết rơi lất phất.

Thủy An Lạc dựa vào lòng Sở Ninh Dực, giờ nhớ lại thời gian ấy, bất kể có xảy ra chuyện gì, Thím Vu cũng luôn đứng về phía cô. Chỉ cần có thím Vu ở nhà, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện con trai.

[Ôi trời ơi, hai vị tổ tông của tôi ơi đừng có cãi nhau nữa...]

[Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của tôi, trẻ con không phải bón như vậy đâu...]

[Nhìn Tiểu Bảo Bối nhà chúng ta lanh lợi không kìa, đáng yêu hơn ba thằng bé nhiều.]

...

Thủy An Lạc nghĩ mãi, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nếu không có thím Vu, cô với Sở Ninh Dực đã sớm mỗi người một ngả rồi.

Sở Ninh Dực cũng có dễ chịu hơn đâu, chỉ là anh không khóc mà thôi.

Sở Lạc Nhất là người khóc ghê nhất. Lúc này cô đang nhoài trên mộ của thím Vu. Thím Vu một tay nuôi cô lớn, nhưng đến cuối cùng cô lại không được nhìn thấy bà ấy. Trước lúc thím Vu mất, người bà mãi không quên cũng là Bánh Bao Đậu của bà.

Cố Tỉ Thành lẳng lặng đứng đằng sau cầm ô che cho cô, không nói câu nào, vì anh biết giờ có nói gì cũng vô dụng.

Chỉ có đúng một người không khóc, cũng không hề nói tiếng nào, đó là Sở Vi.

Từ đầu đến cuối cậu vẫn ngồi trước bia mộ, hai tay ôm chặt lấy hai chân của mình. Sở Lạc Duy ngồi bên cạnh cậu. Họ anh em, bất kể lúc nào cũng nên ở bên nhau.

Sở Lạc Duy quay ra nhìn Sở Vi, hai mắt Sở Vi đờ đẫn, không biết đang nhìn về đâu.

Sở Lạc Duy đưa tay ra ôm lấy cổ cậu, “Anh Hai.”

Cậu chỉ khẽ gọi một tiếng, một tiếng này là để nhắc nhở Sở Vi rằng cậu vẫn còn một gia đình, từng người trong nhà họ Sở đều là người thân của cậu.

Anh Cả là Sở Lạc Ninh, anh Hai là cậu, Sở Vi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3434: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (4)
Cơ thể Sở Vi khẽ run lên. Cậu quay ra nhìn Sở Lạc Duy một cái. Lúc này Sở Lạc Duy đã thu lại ánh mắt của mình, cũng đang nhìn về một nơi xa.

Sở Vi khẽ nói: “Là tôi đã để bà ra đi trong nuối tiếc.”

Trước khi mất, bà vẫn đau đáu về chuyện lớn cả đời của cậu, nhưng cậu lại luôn cảm thấy còn thời gian, vẫn còn thời gian, nhưng kết quả thì sao?

Là bà đã hết thời gian mất rồi.

Tối hôm đó, lúc Thủy An Lạc muốn tới đại viện của quân khu. Sở Ninh Dực đề nghị đưa cô đi nhưng cô đã từ chối.

Thủy Mặc Vân đang ở ngoài ban công ngắm trăng, còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi.

Sau khi nhân viên cảnh vệ mở cửa, trông thấy Thủy An Lạc, “Chị, sao chị lại tới đây thế này.”

Thủy An Lạc đặt đồ trong tay xuống, nhìn vào trong, thay giày, “Ba chị đâu?”

“Thủ trưởng vừa mới uống thuốc xong, đang ngoài ban công ấy.” Nhân viên cảnh vệ khẽ nói rồi chỉ về phía ban công.

Thủy An Lạc gật đầu, thay dép vào rồi đi tới.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng đi vào, cầm chăn lông đắp lên chân Thủy Mặc Vân, “Sao ba lại mở cửa sổ ra thế.” Thủy An Lạc nói, sau đó liền đóng cửa sổ lại.

Thủy Mặc Vân khẽ cười, “Con đấy, lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, sức khỏe ba vẫn tốt, không sao.” Thủy Mặc Vân nói xong vịn ghế đứng dậy, đi vào bếp, “Vẫn chưa ăn cơm đúng không, để ba nấu cho con chút mì nhé.”

Thủy An Lạc đóng cửa xong quay đầu nhìn Thủy Mặc Vân ra ngoài. Cô ôm lấy cổ ông từ phía sau, “Con nuốt không trôi.”

“Nuốt không trôi cũng phải ăn một ít, nếu không trời lạnh thế này thì làm sao mà chịu nổi hả?” Thủy Mặc Vân nói xong liền chuẩn bị món mì ngon nhất cho cô.

Hai tay Thủy An Lạc đè lên vai ông, “Ba, ba nhất định phải sống thật khỏe mạnh đấy.”

Thủy Mặc Vân vừa đun nước, vừa đánh trứng, “Con người ai rồi cũng sẽ vậy thôi, nếu trở về thì không còn là người đó nữa rồi. Ba cũng thế mà con cũng vậy, đây chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Nhưng con muốn ba luôn bên con.” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Con bé ngốc này.” Thủy Mặc Vân cười, sau khi nước sôi ông liền thả mì vào, “Người có thể luôn ở bên con là Ninh Dực, không phải là ba, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường.”

Thủy An Lạc nhoài lên vai ông, buồn bực im lặng.

Sau khi Thủy Mặc Vân nấu mì cho cô xong liền đưa cô ra ngoài, “Con còn là bác sĩ đấy, sao lại nói ra những lời trẻ con như thế.”

Thủy An Lạc ngồi xuống trong phòng ăn, ngẩng lên nhìn Thủy Mặc Vân, “Lúc con mới trở về bên Sở Ninh Dực, chính thím Vu đã luôn chăm sóc cho con và Lạc Ninh. Sau này, đến cả Bao Đậu với Bao Rau cũng được bà nuôi lớn. Thật ra thím Vu còn chăm sóc con nhiều hơn cả mẹ chồng với mẹ con luôn ấy.”

Thủy Mặc Vân đặt đũa vào tay Thủy An Lạc, ngồi xuống cạnh cô, “Nói cho cùng vẫn là ba và mẹ nợ con, nhưng quá khứ là quá khứ, con phải hướng về phía trước, vì còn có rất nhiều người cần con ở bên.”

Thủy An Lạc cúi đầu, lặng lẽ ăn mì.

***

Ở Thấm Tâm Viên, đèn điện sáng trưng cả đêm, giống như đang thắp sáng con đường về nhà cho thím Vu.

Sở Vi ngồi trong phòng thím Vu mãi không chịu ra, cứ nhốt mình như thế suốt.

Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đứng trước cửa đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai vào trong cả.

“Nếu anh Sở Vi cứ tiếp tục thế này thì không ổn mất. Từ lúc bà mất đến giờ đã là ba ngày rồi, anh ấy chẳng chịu ăn gì cả.” Kiều Vi Nhã lo lắng nói.

Nhưng Sở Lạc Duy biết, Sở Vi đang tự trách, tự trách vì trước khi bà mất mà cậu vẫn còn cãi lại lời bà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3435: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (5)
Sở Vi vẫn ôm khư khư tấm ảnh chụp chung với thím Vu ngồi trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lên nụ cười dịu dàng của thím Vu.

Nếu hôm đó cậu không từ chối bà, có lẽ bà cũng sẽ không ra đi với nhiều tiếc nuối như thế.

Những ngày sống ở Sở gia, ai cũng đối xử rất tốt với cậu, bà là người tốt nhất, cũng dạy cậu nhiều điều nhất, là bà đã dạy cậu lúc nào cũng phải nhớ ơn, là bà đã nói cho cậu biết, trên đời này, cậu vẫn còn có người thân thân thiết nhất.

Hồi cậu và cậu Hai đi tập Taekwondo, về tới nhà thấy người cậu bị thương, bà luôn vừa lo lắng vừa cẩn thận bôi thuốc cho cậu.

Cậu với cậu Hai ra ngoài vài ngày, bà luôn bất an đợi cậu về, mắng cậu không liên lạc gì với gia đình.

Lúc cậu thi đứng thứ nhất, tan học về nhà sẽ luôn nghe thấy bà khoe với mọi người bên ngoài rằng cháu nội bà giỏi giang thế nào, thông minh ra sao.

Cậu vẫn luôn là niềm tự hào của bà, nhưng đến cuối cùng, cậu lại khiến bà thất vọng nhất.

Sở Lạc Duy đẩy cửa đi vào, đây là căn phòng duy nhất không sáng đèn ở Thấm Tâm Viên, bên trong tối kịt.

Sở Lạc Duy bật đèn lên, người ngồi trên giường theo bản năng che mắt lại.

“Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi.” Sở Vi khẽ nói.

“Cậu nhìn xem giờ cậu thành ra bộ dạng gì rồi? Cậu thế này mà gọi là không sao hả? Nếu bà trông thấy cậu thế này sẽ đau lòng đến mức nào chứ?” Sở Lạc Duy lớn tiếng nói, đi tới kéo luôn Sở Vi dậy, “Cậu nhìn mình đi, bà vẫn còn đang nhìn cậu mà cậu lại thành ra thế này à!”

Sở Vi bị Sở Lạc Duy kéo một cái, vì mấy ngày không ăn uống gì nên không khỏi ngã nhào xuống đất. Sở Lạc Duy đi tới tóm lấy cổ áo cậu, lấy mất khung ảnh khỏi tay cậu, “Cậu bỏ ra, cậu muốn để bà tận mắt trông thấy cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của cậu hay sao?”

“Trả cho tôi, cậu trả lại cho tôi.” Bị giật mất khung ảnh, Sở Vi bỗng như phát điên mà gào lên. Cậu nhào tới chỗ Sở Lạc Duy, hai người lao vào quần nhau, không hề tính toán gì, chỉ lao vào đấm đá đối phương như phát điên.

Kiều Vi Nhã đứng ngoài cửa vẫn cắn môi nhìn, còn phải cẩn thận nhìn đằng sau. Khi thấy Sở Ninh Dực đi xuống, cô vội lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nhau nữa mà.”

“Làm cái gì đấy?”

Giọng Sở Ninh Dực vang lên, Kiều Vi Nhã bất giác giật bắn cả mình, lùi lại một bước theo bản năng.

Mà giọng nói của Sở Ninh Dực cũng đã cắt ngang được trận đánh nhau của hai người kia.

“Xương cốt của thím Vu còn chưa lạnh, hai đứa đã đánh nhau, có nhiều sức thế thì quỳ đó cho ba, để thím Vu nhìn xem hai thằng mất nết bà mất công nuôi lớn đang làm cái gì đây!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói xong quay người đi thẳng, “Không được cho ai mang cơm vào cho chúng nó hết.”

Nói xong, Sở Ninh Dực bỏ lên lầu, đám người giúp việc đứng ở dưới run cầm cập.

Kiều Vi Nhã nhìn hai người bên trong đang nằm chuyển sang quỳ, lại quay lại nhìn theo Sở Ninh Dực đã khuất bóng sau khúc quanh. Cô vội đi vào quỳ xuống cạnh họ, “Hai người muốn chết hả.”

Sở Lạc Duy và Sở Vi đưa mắt nhìn nhau một cái xong cũng mặc kệ đối phương, không thèm đoái hoài gì nữa, nhưng tư thế quỳ vẫn thẳng tắp.

“Quỳ đi, quỳ đó đi, anh em tình thâm như thế cứ quỳ đi bái đường với nhau luôn đi cũng được, như thế bà cũng không cần phải lo lắng cho chuyện đại sự của anh nữa.” Kiều Vi Nhã nói xong đi thẳng ra ngoài, tiện thể còn đóng sầm cửa lại cho bọn họ.

“Muốn quỳ với tôi thì nói rõ ra, ra tay nặng thế làm gì?”

“Tôi nhổ vào, ông đây bị bệnh chắc, quỳ với cậu là ra tay còn nhẹ đấy.”

Sở Vi hơi cúi đầu, rồi lại khẽ bật cười.

Ít nhất, cậu vẫn còn người thân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3436: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (6)
Ngoài Sở Vi ra, người đau lòng nhất là Sở Lạc Nhất.

Vì Cố Tỉ Thành có nhiệm vụ khẩn cấp, bị Sở Ninh Dực điều đi mất, cho nên lúc này Sở Lạc Nhất cũng đang nhốt mình trong phòng, sự oán hận trong lòng dành cho Cố Tỉ Thành như được mọc rễ, sau đó được phun thuốc sinh trưởng mà lớn lên.

Vào lúc cô đau khổ nhất, anh lại không thể ở bên bầu bạn cùng cô.

Sở Ninh Dực đẩy cửa vào, Sở Lạc Nhất liền trùm chăn đắp kín người. Cô không muốn bị bất cứ ai trông thấy cái bộ dạng oán hận, xấu xí này của cô hết.

Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống giường, khẽ vỗ vỗ lên người con gái.

Sở Lạc Nhất nằm im không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô.

“Thấy ấm ức trong lòng lắm đúng không?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

Sở Lạc Nhất vẫn không động đậy gì.

Ấm ức, bực bội, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện không muốn tiếp tục thế này với Cố Tỉ Thành nữa.

“Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng con gái, khẽ nói, “Có lẽ cậu ta không hợp với con đâu.”

Sở Lạc Nhất nghe đến đây liền vùng chăn ra, hai mắt đỏ như mắt thỏ. Cô nhìn Sở Ninh Dực rồi òa khóc, “Ba, sao ba lại đáng ghét như thế, đây rõ ràng là lời thoại của mẹ mới đúng chứ, sao ba lại cướp mất lời thoại của mẹ con hả.”

Sở Lạc Nhất khóc nức nở, Sở Ninh Dực ôm con gái vào lòng, khẽ vỗ về lên lưng cô.

Sở Lạc Nhất vừa khóc vừa ôm chặt lấy ba mình, “Tại sao trong lòng anh ấy, cái gì cũng quan trọng hơn con thế?”

“Bất cứ ai yêu quân nhân đều buộc phải thua hai chữ “quốc gia” này vì người con gái ấy không thể tranh giành với quốc gia được.” Sở Ninh Dực dịu dàng dỗ con gái, “Con là con gái duy nhất của ba, ba không muốn sau này con lúc nào cũng phải sống trong cảnh thế này. Con gái của ba phải được người ta yêu thương chiều chuộng.”

“Nhưng mà con thích anh ấy. Ba, con thích anh ấy.” Sở Lạc Nhất khóc càng lúc càng ghê, “Càng thích, con càng ghét bản thân mình hiện tại, con đã bắt đầu ghét chính mình rồi, con không thể ngăn được suy nghĩ tại sao anh ấy không thể ở bên con một chút, dù chỉ một lần thôi cũng được.”

“Vì cậu ta không thể phụ lòng quốc gia, dù chỉ một lần cũng không được.” Sở Ninh Dực nhấn mạnh sự thật này cho con gái biết thêm một lần nữa, “Đây là cái mà con phải đối mặt, hơn nữa đây chỉ là nói thôi. Nếu năm đó ba biết mắt nhìn người của ba và con gái ba giống nhau, vậy thì ba đã không chọn cậu ta rồi, nhưng hiện tại đã không còn con đường nào để quay đầu lại nữa.”

Sở Lạc Nhất ngẩng phắt lên, nhìn Sở Ninh Dực bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cô bỗng nhớ lại đợt trước khi diễn tập quân sự, Cố Tỉ Thành lại tỏ ra rất hiểu về Báo Tuyết.

Ba nói, vậy thì ba đã không chọn cậu ta rồi.

Cả người Sở Lạc Nhất run lên, ngay đến môi cũng run lẩy bẩy. Ba cô nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Sở Ninh Dực đứng dậy, lại vỗ lên vai con gái, “Cậu ta đã được định những năm tháng sau này sẽ phải dành nhiều thời gian để bảo vệ quốc gia này hơn cả một quân nhân bình thường. Ba không thích con lấy một người như thế, vì mẹ con và bà ngoại con chính là ví dụ điển hình nhất. Tuy ba dành nhiều thời gian ở nhà, nhưng mỗi lần ba đi đâu, đối với mẹ con mà nói đều là một loại giày vò, ba không mong sau này con cũng phải sống như vậy. Nhưng vì là ba của con, nên ba vẫn tôn trọng quyết định của con.”

Sau khi Sở Ninh Dực ra ngoài rồi, Sở Lạc Nhất vẫn ngồi bần thần trên giường, cô phải làm thế nào đây? Cô phải lựa chọn sao đây?

Cô phải chia sẻ người đàn ông này với quốc gia, mà quốc gia lại là điều quan trọng hơn cả cô sao?

Bà ngoại đã từ bỏ rồi. Những lúc ba không ở nhà, cô cũng từng thấy mẹ thức trắng đêm không ngủ, đây là cuộc sống mà cô muốn sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3437: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (7)
Cố Tỉ Thành tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng, trong lúc anh liều mạng làm việc, ba vợ anh lại làm gì sau lưng anh thế này.

Nếu không, e là Cố Tỉ Thành đã cầm gậy khởi nghĩa rồi.

Lúc Sư Niệm thực hiện phỏng vấn xong trở về đã là sát Tết. Về tới nơi cô lại cùng Sở Húc Ninh trở về thành phố A. Cô đi viếng mộ, còn Sở Húc Ninh thì tới quân đội. Anh cần phải báo cáo với cấp trên về vấn đề của ông lão họ Tiền.

Còn chuyện ly hôn, cả hai người vẫn không có ai nhắc tới cả.

Trước lúc về, Sư Niệm có gọi điện thoại cho Sư Hạ Dương thì biết tin ba cô đã nghỉ phép rồi, không ở trong quân đội.

Sư Niệm hơi giật mình, ba cô đã không nghỉ phép mười mấy năm rồi.

“Ba con đi đâu rồi ạ?” Sư Niệm lên xe, phải quay về quân doanh đón Sở Húc Ninh.

“Đi đón con đấy, con vẫn chưa gặp ba mình à? Hôm con gặp phải tuyết lở, ba con đã cuống cuồng đi luôn rồi.” Người bên kia thắc mắc hỏi.

Sư Niệm lập tức khởi động xe, vừa lái xe vừa nói: “Con vẫn chưa gặp được ba. Chú Mã, để con gọi điện cho ba con trước đã nhé.” Sư Niệm nói xong dập điện thoại, gọi vào số của Sư Hạ Dương.

Bên kia kêu vài hồi chuông mới nhấc máy, Sư Niệm vội nói: “Ba, ba đang ở đâu thế?”

“Nhà cũ của mẹ con.” Sư Hạ Dương nói rất bình tĩnh, hình như lúc này đang đi trên đường.

Sư Hạ Dương nói xong, Sư Niệm liền khựng lại, nhà cũ của mẹ... cô chưa từng tới đó bao giờ.

“Biết con không sao nên ba tiện đường về bên đó xem thử, mai ba về.” Sư Hạ Dương khẽ nói.

“Dạ...” Sư Niệm đáp lại, xem như cũng yên tâm hơn, “Con về thành phố A rồi, mai lúc nào thì ba về thế?”

“Khi nào về tới thì ba sẽ gọi cho con. Con với Sở Húc Ninh thế nào rồi?”

Sư Niệm cũng không biết phải nói thế nào, có vẻ như cả hai người bọn họ đều đang trốn tránh chủ đề ly hôn này, cô không dám nhắc tới, mà Sở Húc Ninh cũng đang né tránh.

“Vẫn thế thôi ạ.” Sư Niệm thỏ thẻ đáp.

“Đừng để mình chịu thiệt là được. Tối mai con gọi cả Sở Húc Ninh đi, cả nhà cùng ăn bữa cơm.” Sư Hạ Dương nói, mà hình như anh cũng đang nói chuyện với ai bên kia.

Sư Niệm đáp lại một tiếng rồi để Sư Hạ Dương xử lý nốt việc, còn cô thì tới quân doanh đón người.

Lúc Sư Niệm lái xe về đến quân doanh, Sở Húc Ninh đã đợi sẵn ở cổng, vóc dáng anh cao lớn, mặc bộ quân phục mùa đông thẳng thớm, có nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt vô cùng.

Sư Niệm đỗ xe trước cổng, trượt cửa sổ xe xuống nhìn người bên ngoài, “Anh đẹp trai, lên xe không? Không cần trả tiền đâu.”

Sư Niệm nói xong, khóe miệng của viên cảnh vệ ngoài cửa nghe thấy vậy không khỏi giật giật.

Sở Húc Ninh: “...”

Sở Húc Ninh trừng mắt nhìn Sư Niệm một cái, sau đó đi tới ngồi vào ghế phụ.

Sư Niệm đắc ý cười, khởi động xe, “Lữ đoàn trưởng Sở của chúng ta mà cũng tùy tiện lên xe của mỹ nữ thế này à?”

Sở Húc Ninh liếc cô, sau đó bảo cô lái xe cho tử tế.

“Ba em bảo tối mai cùng nhau ăn bữa cơm đấy.” Sư Niệm kể lại chuyện này cho Sở Húc Ninh nghe, không biết ý anh thế nào.

Dù sao thì nếu như anh vẫn cương quyết muốn ly hôn vậy thì thật sự cũng không cần thiết phải ăn cơm chung với nhau nữa.

Thế nên Sư Niệm vừa hỏi xong cũng cẩn thận chờ đáp án của Sở Húc Ninh, vì đáp án này của anh cũng sẽ nói rõ được tương lai của họ cuối cùng sẽ ra sao.

Sở Húc Ninh nghe thấy câu hỏi của cô cũng sững ra một lúc, mãi vẫn không trả lời.

Vì chính bản thân anh cũng biết, một khi nói ra thì điều đó, nó sẽ có nghĩa là gì, cho nên anh không thể tùy tiện trả lời được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3438: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (8)
Cho đến tận khi hai người về đến Sở gia, Sở Húc Ninh vẫn không hề nói gì.

Sư Niệm rũ mắt, che đi sự thất vọng trong đôi mắt của mình.

Lúc họ vào cửa, Cố Tiểu An vừa hay cũng chạy ra, “Không phải về lâu rồi sao, sao giờ mới tới?” Cố Tiểu An vừa nói vừa nắm lấy tay Sư Niệm, “Có lạnh không?”

Sư Niệm lắc đầu, người lạnh cũng chẳng lạnh bằng con tim này của cô.

“Vẫn ổn ạ, trong xe cũng có điều hòa mà mẹ.” Sư Niệm nói tới đây thì thấy người đi bên cạnh mình đã đi thẳng lên lầu. Cô hơi cụp mắt, vào phòng khách với Cố Tiểu An.

“Chị dâu, chị dâu, cuối cùng lần này em cũng được thấy chị dâu sống sờ sờ rồi.” Bạn nhỏ Khoai Tây hận không thể lao luôn cái thân thể hơn một mét tám của mình vào người Sư Niệm.

“Sở Húc Dương, em cút lên đây cho anh.”

Bạn nhỏ Khoai Tây còn chưa kịp ôm lấy chị dâu, trên nhà đã truyền xuống giọng nói lạnh như băng của anh Cả.

Khoai Tây cảm thấy rất tức giận. Cậu ôm luôn cánh tay của Sư Niệm nói: “Em không lên, em không lên đấy. Chị dâu, chị sẽ bảo vệ em mà đúng không?”

Sở Húc Ninh đứng trên cầu thang giữa tầng một tầng hai, quay lại cười như không cười mà nhìn hai người kia. Sư Niệm cẩn thận đẩy tay em chồng ra, “Chị... chị không thể bảo vệ được em đâu.”

Sư Niệm những tưởng rằng nếu mình nói vậy thì cậu em chồng chưa đầy mười tám này của cô sẽ cảm thấy cô rất nhát gan, nhưng không ngờ bạn nhỏ Khoai Tây lại cười rất đắc ý, nụ cười đó phải nói là vui vẻ vô cùng.

“Ha ha ha ha, hóa ra nhà chúng ta vẫn có một người không sợ vợ, sau này vợ em chắc chắn cũng sẽ nghe lời em.” Bạn nhỏ Sở Húc Dương rất hài lòng, là vô cùng hài lòng, đặc biệt hài lòng. Chứ nhìn anh Hai với ba cậu mà xem, cậu rất muốn cự tuyệt cái kiểu như vậy.

Sư Niệm: “...”

Nhóc à, suy nghĩ của em đặc biệt thật đấy, nói vậy tức là sau này em sẽ lấy chị ra làm tấm gương sáng cho vợ em học tập hả?

Cố Tiểu An nhìn con trai, rồi lại nghĩ tới hai thằng con khác của mình, thật ra đây mới là đứa cô nhặt về nhỉ.

Thế là bạn nhỏ Khoai Tây vui vẻ lên lầu tìm anh Cả nhà mình. Cậu phải học hỏi kinh nghiệm của anh trai, như thế sau này mới có thể tìm được một cô vợ nghe lời mình. Dù sao thì cũng không lấy được Bánh Bao Đậu mà cậu thích, đã thế cậu phải tìm một người biết nghe lời mới được.

Cố Tiểu An và Sư Niệm ngồi xuống ghế, “Con kệ nó đi, như thằng thần kinh ấy.”

Sư Niệm phụt cười, đúng là có cảm giác hơi điên thật.

Ngồi xuống rồi, Cố Tiểu An lại ngắm nghía thật kỹ Sư Niệm, “Con với Húc Ninh thế nào rồi?” Cố Tiểu An thân thiết hỏi, cô nghĩ nếu như lần này đã về chung với nhau rồi thì chắc cũng không còn lớn chuyện nữa.

Sư Niệm hơi cúi đầu, không dám nói ra chuyện ba cô muốn mời cơm, vì Sở Húc Ninh vẫn chưa lên tiếng về chuyện này.

“Vẫn ổn ạ.” Cô chỉ nói như vậy, vì cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Sở Húc Ninh có ý gì.

Cố Tiểu An thấy Sư Niệm trả lời như vậy thì biết chuyện không ổn rồi. Con trai cô sao lại khiến cô sầu lòng thế cơ chứ?

Vợ chồng Sở Húc Hiên trở về, nhưng lúc ăn cơm tối vì có cả Sở Húc Dương nên bầu không khí cũng vui vẻ, náo nhiệt hơn. Sở Húc Dương là một đứa trẻ rất thần kỳ, bị ba cậu đá vài phát mà cả nhà vẫn coi như không có chuyện gì.

Sư Niệm khó mà tưởng tượng nổi đây cũng là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình này, đúng là một trời một vực mà.

“Ba, mẹ, có chuyện này con muốn nói qua với ba mẹ.” Sở Húc Ninh đột nhiên lên tiếng. Sư Niệm theo bản năng siết chặt đôi đũa trong tay.

Anh ấy muốn nói gì?

Chuyện ly hôn sao?

Sở Lăng Phong vừa gắp thức ăn vừa quăng cho Sở Húc Ninh một ánh mắt, “Nói đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3439: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (9)
Sư Niệm nắm chặt đũa, chờ anh lên tiếng.

Sở Húc Ninh ăn cơm xong buông đũa xuống, “Sau khi con với Niệm Niệm kết hôn vẫn chưa ăn cơm với ba vợ lần nào, con muốn mấy ngày tới nhà ta mời ba vợ ăn một bữa cơm.”

Sư Niệm ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Sở Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, “Chuyện nên làm, đáng ra chúng ta nên tới tận nơi xin cưới mới đúng. Niệm Niệm, ngày mai ba con có thời gian không?”

Lúc này Sư Niệm đang ngẩn ra vì câu nói của Sở Húc Ninh. Anh nói vậy liệu có phải ý là anh sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không?

Cố Tiểu An thấy dáng vẻ này của Sư Niệm liền biết chắc mới đầu là Sư Niệm nhắc tới chuyện này nhưng Sở Húc Ninh không nói gì, cho nên con bé mới đau lòng như vậy. May mà con trai cô không tiếp tục phạm sai lầm nữa.

“Thế để sáng mai mẹ đi chuẩn bị một chút quà mang tới nhà thông gia nhé.” Cố Tiểu An vội nói.

“Mẹ, không cần đâu ạ, con...”

“Chuyện này không giống nhau à, lúc xin cưới không thể qua loa đại khái được, sính lễ cũng phải chuẩn bị chứ.” Cố Tiểu An cắt ngang lời Sư Niệm, cuối cùng cô cũng buông được hòn đá trong lòng xuống rồi, “Niệm Niệm, mai dì con có tới không?”

“Con vẫn chưa hỏi ạ, nếu dì con đang ở thành phố A thì con sẽ mời dì tới.” Sư Niệm khéo léo đáp.

“Đúng là phải mời chứ, con được dì con nuôi nấng, có thế nào cũng gần như là mẹ rồi.” Cố Tiểu An nói, còn muốn chuẩn bị cả quà cho Triệu Uyển Uyển nữa.

Nhắc đến chuyện Triệu Uyển Uyển cũng gần như là mẹ của cô, Sư Niệm cảm thấy thật ra Sở Húc Ninh cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, người hết thuốc chữa phải là ba cô kìa.

Tới tận bây giờ ba cô vẫn chưa quên được mẹ, không thấy được người bên cạnh mình.

Mà dì cô cũng bực mình lắm cơ, sao lại làm như cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là ba cô thế chứ.

Sau bữa tối, Cố Tiểu An kéo Sư Niệm đi trò chuyện một lúc rồi mới thả cô về phòng. Sở Lăng Phong đi vào thấy vợ mình vui vẻ liền nói, “Lần này yên tâm rồi chứ gì?”

“Chứ sao nữa, nếu không con tim này của em có chết cũng không được yên, giờ thì tốt rồi, em có thể yên tâm giao Húc Ninh lại cho Niệm Niệm rồi. Tuy em không biết Niệm Niệm làm thế nào để gỡ được nút thắt trong lòng nó, nhưng ít nhất thì con trai em cũng chịu chấp nhận một người thân cận nhất ở bên nó rồi.” Cố Tiểu An nhìn chồng mình, như thể đã hoàn thành một chuyện lớn của cuộc đời.

Sư Niệm quay về phòng thì không thấy Sở Húc Ninh trong phòng ngủ, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Sư Niệm từ từ đi tới, dựa vào cửa cậy chữ hỷ được dán trên cửa.

Cố Tiểu An trước giờ vẫn luôn rất để tâm đến chuyện của họ. Tuy không có hôn lễ, nhưng mẹ chồng cô vẫn sửa sang lại căn phòng này giống như phòng tân hôn.

Có một người mẹ chồng như vậy, Sư Niệm thấy rất cảm kích. Mẹ chồng cô chưa từng làm khó cô, ngược lại còn luôn yêu thương cô như con gái ruột của mình.

“Có phải anh sẽ không ly hôn với em nữa đúng không.” Sư Niệm vừa cậy miếng giấy dán, vừa khẽ hỏi.

Tiếng nước bên trong nhỏ hơn một chút, chắc là anh nghe thấy rồi.

“Ừm.”

Chỉ một chữ, rất nhẹ, nhưng lại như trút bỏ được hòn đá lớn khỏi lòng cô. Cô ngẩng lên, vì mừng quá mà quên đi tất cả, đẩy luôn cửa vào, “Anh nói thật không? Anh thật sự...” Sư Niệm nói tới đây bỗng thấy anh đứng dưới vòi hoa sen, mọi âm thanh đều im bặt.

Tiếng nước nhảy hòa với tiếng vang của Sư Niệm văng vẳng trong phòng tắm.

Sư Niệm: “...”

Sở Húc Ninh khẽ nheo mắt, nhưng không hề che chắn người mình, đây là vợ anh, có gì chưa từng làm đâu, thế nên anh không hề để ý tới việc bị vợ mình nhìn thấy.

“Xin... em xin lỗi.” Mặt Sư Niệm đỏ bừng, tức tốc quay người định chạy, nhưng cổ tay đã bị ai kia kéo lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3440: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (10)
Sư Niệm khẽ thốt lên một tiếng rồi bị người phía sau kéo vào lòng.

“A...” Cô vẫn đang mặc quần áo, chiếc áo dệt màu hồng và váy bút chì màu trắng bỗng bị vòi sen tưới ướt đẫm, khiến cô không khỏi kêu lên.

Sở Húc Ninh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, đè cô lên bức tường nhà tắm.

Quần áo bị ướt hết, dính trên người rất khó chịu, nhưng Sư Niệm lại không muốn đẩy anh ra. Cô thích cảm giác được anh ôm, được anh hôn như thế này.

Trong chuyện này, thật ra Sở Húc Ninh không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn có chút mùi vị của máu tanh. Sư Niệm không có người đàn ông nào khác, không biết những người đàn ông dịu dàng bình thường là như thế nào, nhưng cô thích cảm giác mà Sở Húc Ninh mang đến cho cô, như vậy mới khiến cô cảm thấy chân thực.

Chiến trường di chuyển từ nhà tắm ra đến giường, cho đến khi Sư Niệm mệt mỏi thiếp đi mất nhưng vẫn chưa có được đáp án mà cô vừa muốn.

Ngày mai, ngày mai cô nhất định phải hỏi anh cho rõ mới được.

Lúc Sư Niệm tỉnh lại lần nữa thì đã là mười rưỡi sáng ngày hôm sau. Sở Húc Ninh cũng vẫn chưa rời giường, hay nói cách khác là rời rồi và đã quay lại.

Lúc này anh xem một quyển sách về đề tài quân sự, thấy cô tỉnh dậy liền hôn lên môi cô một cái, sau đó bỏ sách xuống, “Dậy rồi à?”

Khi anh hôn cô, Sư Niệm hơi rụt cổ lại, cả người tê rần, tất cả là vì cuộc chiến tối qua của hai người.

Sở Húc Ninh nằm nghiêng người, bàn tay to lớn thò vào dưới lớp chăn, lại bị Sư Niệm nắm chặt lấy, “Không được.”

“Anh chỉ muốn xoa bóp eo cho em thôi mà, nghĩ cái gì thế?” Sở Húc Ninh mang theo ý trêu đùa nói, rồi lại cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Nếu em muốn thì anh cũng có thể...”

“Anh đừng nói nữa.” Sư Niệm vội bịt miệng anh lại, cánh tay trắng nõn nà lộ ra bên ngoài, có chút lạnh.

Vì nhấc tay nên chăn cũng bị vén lên, cho nên từ chỗ Sở Húc Ninh nhìn tới vừa hay lại thấy được nơi nào đó trắng nõn dưới lớp chăn.

Ánh mắt anh bất giác tối lại.

Sư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, mặt bỗng đỏ bừng. Cô rụt hai tay lại tóm chặt lấy chăn, hung hăng trừng anh: “Anh ra ngoài đi, em muốn thay đồ.”

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, ánh mắt tối lại xen lẫn cả ý cười.

Thật ra anh rất ít khi cười, có lẽ người duy nhất từng thấy anh cười như vậy cũng chính là Sư Niệm, ngay cả Cố Tiểu An cũng chưa từng được thấy nụ cười ấy.

Sư Niệm thừa nhận, người đàn ông này lúc cười lên thật sự đẹp đến mức khiến người ta không thể chống đỡ nổi.

Chắc vì chẳng bao giờ anh chịu cười cho nên lúc cười lên mới đáng quý như vậy.

Trên gương mặt anh là bóng dáng của Sở Lăng Phong, nhưng nhiều nhất vẫn là diện mạo của chính anh. Nếu anh không làm quân nhân mà làm diễn viên, e là các cậu trai đang nổi thời nay cũng chẳng có cửa mà trở thành đối thủ của anh.

Ảnh đế, Ảnh hậu may mà vẫn là một đôi, cảm giác này rất tuyệt.

Sở Húc Ninh chọc chọc lên mặt cô, “Được rồi, dậy đi thôi, ba mẹ đã đi mua quà rồi, dậy ăn chút gì đi.”

“Anh ra ngoài trước đi, em tự mặc quần áo.” Sư Niệm ý thức được ánh mắt say mê của mình, lặng lẽ kéo chăn lên che mặt.

Sở Húc Ninh khẽ bật cười thành tiếng, thì thầm vào tai cô, “Có chỗ nào mà anh chưa từng thấy đâu.”

“Ôi trời ơi, anh ra ngoài, ra ngoài đi, em xấu hổ được chưa.” Sư Niệm kêu lên, đá đá chân, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô vén chăn nhìn Sở Húc Ninh, màu đỏ trên mặt đã không thấy đâu nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3441: Cố Tỉ Thành quay về rồi (1)
Sở Húc Ninh thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt liền khựng lại, “Em sao thế?”

“Anh đi mua thuốc cho em đi.” Sư Niệm mím môi trả lời.

Tối qua quá vội vàng, hơn nữa chắc chắn Sở Húc Ninh không nghĩ tới chuyện tránh thai, còn cô bị sắc đẹp mê hoặc đến mức đầu óc xoay mòng mòng nên cũng quên luôn chuyện này. Nhưng trong vòng nửa năm, cô tuyệt đối không thể mang thai thêm lần nào nữa.

“Mua thuốc gì cơ? Em thấy khó chịu ở đâu à?” Sở Húc Ninh căng thẳng nhìn Sư Niệm, đưa tay sờ lên trán cô.

Khi Sư Niệm hất tay anh ra, cô nhìn Sở Húc Ninh đang lo lắng nhưng trông rất vô tội, “Levonorgestrel đó.”

“Đấy là cái gì?” Sở Húc Ninh thực sự không biết. Một người đàn ông quanh năm chôn chân trong quân doanh, một người đàn ông thậm chí còn không biết tránh thai như anh, làm sao mà biết được trên đời này có một thứ gọi là thuốc tránh thai chứ.

“Thuốc tránh thai đó ạ.” Sư Niệm nhấn mạnh từng chữ, không biết nên cười hay nên khóc, người đàn ông này không phải ngây thơ dạng vừa đâu.

Sở Húc Ninh ngẩn ra, trông có vẻ rất hối lỗi, “Anh xin lỗi.”

Sư Niệm khẽ bĩu môi, “Là vì bây giờ em thực sự không thể mang thai, ít nhất cũng phải qua nửa năm nữa, cho nên là...”

Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, bung chăn ra, xuống giường, “Để anh đi mua, lần sau anh sẽ chú ý.”

Sư Niệm cắn góc chăn nhìn Sở Húc Ninh thay quần áo rồi đi ra ngoài, không kiềm lòng được mà vuốt ve lên bụng dưới của mình. Đợi thêm chút nữa đi, đợi qua nửa năm, đứa con của cô sẽ quay lại thôi.

Sư Niệm lật chăn ra, cầm lấy quần áo mà Sở Húc Ninh đặt trên giường. Người đàn ông này mỗi lần hành sự cứ như muốn lấy mạng cô luôn vậy.

Sở Húc Ninh nhanh chóng quay lại. Sư Niệm vừa đi xuống dưới tầng đã thấy anh về. Anh mặc một chiếc áo len rất mỏng, chắc là chạy thẳng đi mua luôn.

Người giúp việc bưng bữa sáng ra cho Sư Niệm. Sở Húc Ninh xuống bếp rót nước giúp cô, sau đó đặt thuốc lên bàn. Nhưng khi cô định lấy thuốc ra thì bị anh giữ tay lại, “Ăn chút gì đó đã, anh vừa xem qua, loại thuốc này không có lợi cho cơ thể.” Nếu như không vì hiện tại cô thực sự không thể mang thai, kiểu gì Sở Húc Ninh cũng không để cô dùng loại thuốc này.

Sư Niệm ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Khoai Tây ngồi trên ghế sofa cày game, thấy vậy không khỏi chậc chậc vài tiếng, “Người đàn ông khí phách cuối cùng trong nhà này cũng chìm đắm trong sắc đẹp rồi, đúng là, gió lạnh từng hồi, gió Lào xa xôi.”

“Ngậm miệng lại rồi chơi game của em đi.” Sở Húc Ninh quay đầu trừng mắt với em trai.

Tâm trạng của Sư Niệm càng tốt hơn.

Sư Niệm ăn sáng xong, Sở Lăng Phong và Cố Tiểu An mới về nhà. Họ mua khá nhiều đồ, Sư Niệm nhìn đến ngẩn cả người.

“Mẹ ơi, không cần mang nhiều thứ như thế này chứ ạ?” Sư Niệm nhìn bao nhiêu thuốc bổ trước mặt, cô chắc chắn là ba cô sẽ không uống đâu.

“Cần chứ sao không, không được bỏ qua lễ tiết. Bên phía ông bà nội con có cần đi mời không?” Cố Tiểu An hỏi.

Sắc mặt Sư Niệm khẽ đổi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ bất lực. Ông bà nội căn bản không để tâm tới cô, thậm chí còn hận cô.

“Họ sẽ không đến đâu.” Sư Niệm khẽ đáp.

Bởi vì cả đời này ba cô cũng sẽ không kết hôn, ông bà nội đổ hết tội lên đầu cô và người mẹ quá cố của cô, cho nên lúc nhỏ mỗi lần theo ba về nhà ông bà nội ăn Tết, cô luôn bị ông bà nội nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thân thiện. Thế nên khi lớn hơn một chút, mỗi dịp Tết đến, cô sẽ gào khóc ầm ĩ không chịu đi, cho dù phải ăn Tết cùng dì cũng không muốn đi gặp ông bà nội.

Ánh mắt đó khiến người ta tổn thương vô cùng.

Cũng may ba không làm khó cô, mấy năm trở lại đây ba cô luôn về nhà ông bà một mình.

Nhưng cô vẫn biết được rằng, vì chuyện cô làm diễn viên mà ông bà nội rất không vừa ý, thậm chí còn công khai tuyên bố không có đứa cháu gái như cô.
 
Top