[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,838
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3432: Đời người, ai cũng sẽ có ngày đó cả (2)
Sở Lạc Duy vội vàng đứng dậy gọi điện thoại, Sở Vi thì vẫn ở bên cạnh thím Vu lắng nghe, nhưng hai mắt đã đỏ hết lên.
Thím Vu kể chuyện từ hồi Tiểu Bảo Bối cho đến lúc Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất được sinh ra, nói đến khi Sở Vi đến nhà này, nói về quá khứ rồi nói đến hiện tại.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy vội về nhà, thím Vu vẫn đang nói, sau khi thấy họ bà liếc nhìn họ một cái, “Tiểu Bảo Bối đâu? Tôi nhớ cậu ấy quá. Hai người ấy mà đừng có cãi nhau nữa, trẻ con là phải thật lòng chăm sóc. Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, hai người đừng ồn ào nữa.”
Thủy An Lạc sững người, nghẹn ngào nói: “Thím Vu...”
Thím Vu run rẩy đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc, “Con bé này, tính tình thiếu gia không tốt, nhưng con người cậu ấy rất tốt. Cậu ấy chỉ tức lên thì nói vậy thôi, cháu cũng cố gắng chịu đựng một chút, dù sao vẫn còn có một đứa nhỏ đây này.”
“Thím Vu...” Thủy An Lạc bị thím Vu dọa sợ. Bà gần như đã quên hết thời gian mất rồi.
“Thiếu gia, cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng là ba trẻ con rồi, nhưng thiếu phu nhân còn nhỏ, cậu nhường cô ấy một chút đi.” Thím Vu quay ra nhìn Sở Ninh Dực nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tiểu Bảo Bối của tôi đâu rồi? Bánh Bao Đậu, Bánh Bao Rau của tôi đâu?” Thím Vũ nói rồi lại nháo nhác nhìn xung quanh, “Sở Vi, Sở Vi, thằng bé đáng thương của tôi đâu.”
“Bà, bà ơi, con ở đây.” Sở Vi quỳ xuống bên cạnh thím Vu, nắm chặt tay bà, “Bà ơi, con đây mà.”
Thím Vu lật tay lại nắm lấy tay Sở Vi, có vẻ như đã yên tâm hơn một chút.
“Thiếu gia, Sở Vi vẫn còn nhỏ, nếu như đã đưa nó tới đây vậy thì đừng đuổi nó đi, đuổi đi thì nó sẽ không còn nhà nữa.” Thím Vu khẽ nói.
“Thím Vu, không thể... không thể đuổi Sở Vi đi được. Sở Vi cũng là con cháu, cháu còn phải chăm nó lớn, đến khi thằng bé kết hôn sinh con. Thím cũng không thể đi được, thím còn phải tìm vợ cho Sở Vi nữa chứ.” Thủy An Lạc nói mà giọng đã khản đặc.
“Phải đi rồi, Công chúa đang đợi tôi mà.” Thím Vu cười khà khà, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời kia.
Phong Phong và An Phong Dương cũng tự tới, thím Vu vẫy tay với Phong Phong. Phong Phong vội đi đến cạnh bà, “Thím Vu.”
“Để tôi nhìn cậu cho rõ, sau cũng tiện ăn nói lại với mẹ cậu.” Thím Vu nói tới đây sờ lên má Phong Phong, “Giống ba cậu lắm, thế này là tôi có thể tiện bề ăn nói với mẹ cậu rồi, nói rằng cậu sống rất tốt.”
“Gọi xe cấp cứu đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Không cần đâu.” Thím Vu khẽ giơ tay lên, suy nghĩ có vẻ như đã rõ ràng hơn một chút, bà đưa tay ra với Sở Ninh Dực, anh liền nắm lấy bàn tay già nua của bà.
“Thím Vu...”
“Bảo Bối của chúng ta đâu, tôi nhớ cậu ấy rồi, nhớ cả Bao Đậu nhà chúng ta nữa.”
“Đang trên đường về rồi, sắp về tới nơi rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng, một người luôn kiên cường như anh mà đến lúc này cũng khó tránh khỏi việc giọng nói cũng run lên.
Đúng là Sở Lạc Ninh đang trên đường về nhà thật. Lúc Sở Lạc Nhất nhận được điện thoại vẫn đang ở sân bay, nhưng phải hai tiếng nữa mới lên máy bay, tính ra phải tám tiếng nữa cô mới bay về tới nơi.
“Bao Đậu, Bánh Bao Đậu...” Giọng nói run rẩy của thím Vu truyền qua điện thoại.
“Bà, bà ơi bà đợi cháu về, cháu mua cho bà nhiều kịch nam* lắm, không phải bà rất thích nghe cái đó sao ạ? Bà đợi cháu về, cháu sắp về tới nhà rồi, bà...” Sở Lạc Nhất cuống cuồng nói, nước mắt cũng rơi lã chã.
* Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.
Nhưng lần này cô đã thua bởi thời gian mất rồi, cô không về được, hiện tại căn bản cô không thể về nổi.
Thím Vu kể chuyện từ hồi Tiểu Bảo Bối cho đến lúc Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất được sinh ra, nói đến khi Sở Vi đến nhà này, nói về quá khứ rồi nói đến hiện tại.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chạy vội về nhà, thím Vu vẫn đang nói, sau khi thấy họ bà liếc nhìn họ một cái, “Tiểu Bảo Bối đâu? Tôi nhớ cậu ấy quá. Hai người ấy mà đừng có cãi nhau nữa, trẻ con là phải thật lòng chăm sóc. Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, hai người đừng ồn ào nữa.”
Thủy An Lạc sững người, nghẹn ngào nói: “Thím Vu...”
Thím Vu run rẩy đưa tay ra nắm lấy tay Thủy An Lạc, “Con bé này, tính tình thiếu gia không tốt, nhưng con người cậu ấy rất tốt. Cậu ấy chỉ tức lên thì nói vậy thôi, cháu cũng cố gắng chịu đựng một chút, dù sao vẫn còn có một đứa nhỏ đây này.”
“Thím Vu...” Thủy An Lạc bị thím Vu dọa sợ. Bà gần như đã quên hết thời gian mất rồi.
“Thiếu gia, cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng là ba trẻ con rồi, nhưng thiếu phu nhân còn nhỏ, cậu nhường cô ấy một chút đi.” Thím Vu quay ra nhìn Sở Ninh Dực nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tiểu Bảo Bối của tôi đâu rồi? Bánh Bao Đậu, Bánh Bao Rau của tôi đâu?” Thím Vũ nói rồi lại nháo nhác nhìn xung quanh, “Sở Vi, Sở Vi, thằng bé đáng thương của tôi đâu.”
“Bà, bà ơi, con ở đây.” Sở Vi quỳ xuống bên cạnh thím Vu, nắm chặt tay bà, “Bà ơi, con đây mà.”
Thím Vu lật tay lại nắm lấy tay Sở Vi, có vẻ như đã yên tâm hơn một chút.
“Thiếu gia, Sở Vi vẫn còn nhỏ, nếu như đã đưa nó tới đây vậy thì đừng đuổi nó đi, đuổi đi thì nó sẽ không còn nhà nữa.” Thím Vu khẽ nói.
“Thím Vu, không thể... không thể đuổi Sở Vi đi được. Sở Vi cũng là con cháu, cháu còn phải chăm nó lớn, đến khi thằng bé kết hôn sinh con. Thím cũng không thể đi được, thím còn phải tìm vợ cho Sở Vi nữa chứ.” Thủy An Lạc nói mà giọng đã khản đặc.
“Phải đi rồi, Công chúa đang đợi tôi mà.” Thím Vu cười khà khà, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời kia.
Phong Phong và An Phong Dương cũng tự tới, thím Vu vẫy tay với Phong Phong. Phong Phong vội đi đến cạnh bà, “Thím Vu.”
“Để tôi nhìn cậu cho rõ, sau cũng tiện ăn nói lại với mẹ cậu.” Thím Vu nói tới đây sờ lên má Phong Phong, “Giống ba cậu lắm, thế này là tôi có thể tiện bề ăn nói với mẹ cậu rồi, nói rằng cậu sống rất tốt.”
“Gọi xe cấp cứu đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Không cần đâu.” Thím Vu khẽ giơ tay lên, suy nghĩ có vẻ như đã rõ ràng hơn một chút, bà đưa tay ra với Sở Ninh Dực, anh liền nắm lấy bàn tay già nua của bà.
“Thím Vu...”
“Bảo Bối của chúng ta đâu, tôi nhớ cậu ấy rồi, nhớ cả Bao Đậu nhà chúng ta nữa.”
“Đang trên đường về rồi, sắp về tới nơi rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng, một người luôn kiên cường như anh mà đến lúc này cũng khó tránh khỏi việc giọng nói cũng run lên.
Đúng là Sở Lạc Ninh đang trên đường về nhà thật. Lúc Sở Lạc Nhất nhận được điện thoại vẫn đang ở sân bay, nhưng phải hai tiếng nữa mới lên máy bay, tính ra phải tám tiếng nữa cô mới bay về tới nơi.
“Bao Đậu, Bánh Bao Đậu...” Giọng nói run rẩy của thím Vu truyền qua điện thoại.
“Bà, bà ơi bà đợi cháu về, cháu mua cho bà nhiều kịch nam* lắm, không phải bà rất thích nghe cái đó sao ạ? Bà đợi cháu về, cháu sắp về tới nhà rồi, bà...” Sở Lạc Nhất cuống cuồng nói, nước mắt cũng rơi lã chã.
* Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.
Nhưng lần này cô đã thua bởi thời gian mất rồi, cô không về được, hiện tại căn bản cô không thể về nổi.