Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3442: Cố Tỉ Thành quay về rồi (2)
Sở Húc Ninh đặt tay lên vai cô, “Lát nữa con đi cùng cô ấy xem sao.”

“Em không đi đâu.” Sư Niệm phản bác theo bản năng. Cô không muốn Sở Húc Ninh phải cùng cô đón nhận ánh mắt ấy từ ông bà nội.

Phản ứng của Sư Niệm quá dữ dội, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Sư Niệm cúi đầu, siết chặt ngón tay mình, sau đó quay người đi lên tầng.

Cố Tiểu An bảo Sở Húc Ninh đi theo cô. Sở Húc Ninh cũng đang định làm như vậy.

“Nhà họ Sư năm năm trước đã tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với đứa cháu gái này, em nhắc chuyện đó, con bé chịu sao nổi?”

“Tại sao thế? Niệm Niệm không phải cháu gái ruột duy nhất của họ sao?” Cố Tiểu An thắc mắc hỏi vặn lại.

“Sư Hạ Dương là con trai độc nhất trong nhà. Triệu Dương Dương chỉ để lại cho anh ta một đứa con gái như thế, Sư Hạ Dương cả đời không chịu kết hôn, em cảm thấy đôi vợ chồng già nhà họ Sư có thể thích được đứa trẻ này sao?” Sở Lăng Phong nói, gõ nhẹ lên đầu vợ mình, “Sao càng lớn thể tích não em càng nhỏ vậy?”

Cố Tiểu An: “...”

Sư Niệm quay về phòng ngủ, ngồi bệt xuống giường, Sở Húc Ninh bước vào rồi đóng cửa lại, “Ba mẹ ở bên ngoài, sao em đột nhiên chạy vào đây?”

Sở Húc Ninh không có ý trách mắng cô, anh chỉ cảm thấy làm như thế không hay lắm.

Sư Niệm cúi đầu vặn vặn ngón tay, không nói năng gì.

Sở Húc Ninh ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô gái đang dùng tay này siết lấy những ngón tay của bàn tay kia, anh vươn tay ra nắm lấy chúng, “Đừng tự làm tổn thương mình như vậy.”

“Ông bà không thích em. Hồi nhỏ mỗi lần ba dẫn em về, ánh mắt của ông bà không giống như đang nhìn kẻ thù, mà giống như đang nhìn một đống rác rưởi. Lần nào tới đó em cũng phải trốn sau lưng ba, em không thích tới đó.” Sư Niệm khẽ nói, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bắn cả lên tay của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh siết chặt tay cô. Sư Niệm vẫn cúi đầu, “Em không muốn thấy ông bà cũng nhìn anh bằng ánh mắt đó, em chịu không nổi.”

Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, ôm cô vào lòng, “Em rất tuyệt vời, do ông bà không biết quý trọng thôi.”

Anh khó lòng tưởng tượng nổi cảnh tượng một bé gái háo hức đi gặp ông bà nội nhưng lại bị đối xử như rác rưởi sẽ gây ảnh hưởng nhiều tới mức nào cho một đứa trẻ.

Nếu như ông bà nội của anh là người như thế, vậy thì anh không đi gặp họ cũng chẳng có gì là quá đáng.

“Ông bà không thích em, không một chút nào hết.” Sư Niệm cắn chặt môi dưới, “Bà còn từng đến tận nhà đánh dì em. Em cũng không thích ông bà, không thích một chút nào cả.”

“Vậy thì không đi nữa, không đi nữa nhé.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Sư Niệm nghiêm túc gật đầu, cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái cuối cùng cũng chịu cười. Xem ra, những tổn thương mà đôi vợ chồng già kia gây ra cho cô ấy đã ăn sâu vào xương tủy rồi.

Vì biết nhà bên sẽ mang theo nhiều quà biếu nên Sư Hạ Dương quyết định chọn địa điểm là nhà Triệu Uyển Uyển, như vậy những thứ này có thể để lại đây luôn.

Khi biết chuyện này, Triệu Uyển Uyển cảm thấy thật mịt mờ. Anh rể như thế này có thể lôi ra đập chết luôn được không?

Lẽ nào anh ấy cảm thấy mình cần mấy thứ thuốc bổ này sao?

Sư Niệm cảm thấy ba mình coi những chuyện này quá là hiển nhiên, cứ như dì đương nhiên nên nhận những thứ mà ba cô không cần đến vậy.

Sư Niệm cúp máy rồi nhìn ba mẹ chồng của mình, “Ba con nói đến chỗ dì con.”

Cố Tiểu An không có ý kiến gì. Sở Lăng Phong lại hừ một tiếng. Sư Niệm vì một tiếng hừ này mà run như cầy sấy, không biết ba chồng cô có ý gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3443: Cố Tỉ Thành quay về rồi (3)
Sở Ninh Dực biết chuyện này, cố tình gọi một cuộc điện thoại cho Sở Lăng Phong nói rằng mình cũng muốn qua đó xem sao.

“Anh tới làm gì?”

“Là con gái học trò của tôi mà.” Sở Ninh Dực đắc ý đáp.

“Lượn đi cho nước nó trong...”

Sở Lăng Phong ném lại một câu rất phóng khoáng, sau đó kiên quyết dập máy luôn.

Con trai lớn của Sở Lăng Phong cưới con gái của học trò của Sở Ninh Dực, cảm giác này rất gợi đòn.

Cố Tiểu An: “...”

Mà ở bên kia, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại đắc ý ngồi trên sofa mà khóe miệng co giật. Anh Sở, có cần đến mức ấy không?

Hai người đàn ông này cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, gọi họ một tiếng “bé Sở ba tuổi” cũng thấy có lỗi với tổng số tuổi của họ.

Mà Sở Ninh Dực cũng đâu phải muốn đi thật. Anh chỉ muốn trêu chọc Sở Lăng Phong một tí, đây mới điều ấu trĩ nhất. Ai mà ngờ được Song Sở khiến người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật của thành phố A lại ấu trĩ đến thế. Hai người cộng lại chưa đến ba tuổi.

Sau khi đôi bạn không thân thiết Sở ba tuổi gọi điện thoại xong, họ cũng ra khỏi nhà ngay.

Nhưng sau khi lên xe, Sư Niệm thấy người lái xe là Sở Húc Ninh, Sở Lăng Phong lái một chiếc xe khác.

“Em cảm thấy ba anh không phải đi đề nghị kết thông gia gì đâu, là đi đánh ba em đó.” Sư Niệm nhớ tới khuôn mặt của ba chồng mà thấy ba cô hơi gặp nguy hiểm.

Sở Húc Ninh nhướng mày. Ban nãy ba anh nghe điện thoại của chú Hai, anh đã biết ngay hai ông già mỗi người một tuổi rưỡi này lại định làm gì đó rồi.

Khi họ đến nhà Triệu Uyển Uyển, Triệu Uyển Uyển đã mua xong thức ăn, lúc này đang bận rộn thu dọn phòng bếp, thấy họ đến liền vội vàng chạy ra.

Bởi vì Triệu Uyển Uyển sống cùng Sư Niệm, cho nên Triệu Uyển Uyển không thích biệt thự hay những căn hộ thông tầng kiểu duplex. Một căn hộ hơn trăm mét vuông là đủ cho hai người rồi, hơn nữa quét dọn cũng tiện.

“Mọi người ngồi đi, ba Niệm Niệm lát nữa sẽ về ngay. Anh ấy đi mua rượu rồi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi bảo Sư Niệm vào bếp lấy bình nước.

“Ba con xuống dưới mua rượu á? Trong nhà có rượu cơ mà?” Sư Niệm tới phòng bếp. Nhìn thấy hai bình nước trên bàn, một bình là trà, bình còn lại là trà hoa quả, Sư Niệm biết Triệu Uyển Uyển chuẩn bị sẵn trà hoa quả cho Cố Tiểu An. Dì luôn đối xử với cô như con gái ruột, muốn để lại ấn tượng tốt với gia đình nhà chồng của cô.

“Trong nhà toàn rượu vang đỏ thôi, ba con xuống dưới mua rượu trắng rồi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi cầm ly nước đặt lên bàn.

Khóe miệng Sư Niệm khẽ giật, ba cô phen này chơi lớn đây.

Sư Hạ Dương đi kiếm rượu thật, nhưng không đi mua mà đến nhà Sở Ninh Dực bòn rút hai chai rượu ngon về, không thể mất mặt với Sở Lăng Phong được.

Sở Ninh Dực nhìn người xách rượu đi mà suýt nữa buột miệng chửi thề, “Nhà ông đây mở lò rượu à? Mấy đứa bây kết hôn hay dựng vợ gả chồng cho con cái cứ chạy tới đây "mượn" rượu là sao?”

Thủy An Lạc nằm trên sofa cười tới rút gân. Lúc trước Phong Phong sắp kết hôn cũng đào mất mấy chai rượu ngon từ chỗ Sở Ninh Dực đem đi lấy lòng ba vợ.

Lý do của Sư Hạ Dương cũng rất trọn vẹn, “Thầy là sư phụ của em mà, em không thể làm thầy mất mặt được.”

Cho nên hai chai rượu của Sở Ninh Dực không cho đi không được.

Cả đời này anh sưu tầm được mấy chai Mao Đài, chẳng uống được bao nhiêu, toàn cho đám anh em đểu và học trò dởm đem đi hiếu kính với ba vợ và thông gia hết.

Mà khi Sở Lăng Phong biết hai chai rượu này vơ vét được từ chỗ Sở Ninh Dực, tâm trạng tức giận lúc ban trưa cũng đỡ hơn rất nhiều.

Đáng đời!

Anh ta biết Sở Ninh Dực thích sưu tầm rượu lâu năm, có lúc anh ta gặp được còn mang về cho Sở Ninh Dực, cho nên anh ta biết lúc này Sở Ninh Dực đang ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa cho xem.

Cố Tiểu An: “...”

Sở một tuổi rưỡi à, anh đủ rồi đấy!

Cuộc gặp mặt hôm nay rất tốt đẹp, ít nhất là không đến lượt Sư Niệm lên tiếng, cô chỉ việc ăn cho nhiều là được.

Cũng không phải lần đầu Triệu Uyển Uyển gặp Cố Tiểu An. Tuy không thân thiết với Cố Tiểu An như Thủy An Lạc, nhưng Triệu Uyển Uyển cũng hiểu được phần nào con người Cố Tiểu An, cũng không lo lắng Sư Niệm đến nhà họ Sở sẽ gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu bất hòa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3444: Cố Tỉ Thành quay về rồi (4)
Sau bữa cơm tối, Sư Hạ Dương cố ý gọi Sở Húc Ninh ra ban công, chặn đứt ý đồ nghe lén của Sư Niệm.

Sở Lăng Phong và Cố Tiểu An về nhà trước, dù sao thì lần gặp gỡ này cũng rất viên mãn, cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối khi đã không đến xin cưới trước đây.

Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh nói chuyện xong lập tức trở ra. Sư Niệm phải ở lại với Triệu Uyển Uyển. Còn Sở Húc Ninh phải quay về thành phố B giải quyết một số công việc, tối mai mới quay lại được.

Sư Niệm tiễn Sở Húc Ninh xuống tầng, ôm cánh tay anh, nhảy xuống từng bậc cầu thang.

“Ba em nói gì với anh vậy?” Sư Niệm tò mò hỏi.

Dù sao thì, cô thực sự không nghe nổi một câu nào. Ban công có cửa kính trong suốt ngăn cách, cô vừa đến gần đã bị phát hiện ngay.

“Bí mật.” Sở Húc Ninh nói, đi đến bên cạnh xe, quay đầu nhìn cô gái đang bĩu môi dài cả thước kia, khẽ cúi đầu hôn lên môi cô, “Lên nhà đi, dưới này lạnh lắm.”

Sư Niệm kéo cánh tay anh, “Vậy tối mai anh đừng về vội, không có việc gì thì sáng ngày kia về cũng như nhau thôi.”

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang kéo lấy cánh tay anh mà lắc, ôm cô vào lòng, “Anh tự biết chừng mực, mau lên nhà đi.”

Sư Niệm ừm một tiếng, lùi ra khỏi vòng tay anh, “Nhưng anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao anh lại đột nhiên đổi ý.”

Sở Húc Ninh vẫn đứng dựa vào cửa xe, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Chuyện này, có cơ hội sẽ nói với em, đi lên đi.” Sở Húc Ninh nói thêm câu này rồi đẩy cô quay người lên tầng.

Sư Niệm bĩu môi, vẫn lưu luyến quay lại nhìn Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh nhìn thấy cô bước vào tòa nhà rồi mới lái xe đi.

Nhưng Sư Niệm lại chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe của anh biến mất.

Cô cứ cảm thấy không thực tế lắm, đáng ra anh sẽ không thay đổi nhanh như vậy mới phải.

Sư Niệm véo mình một cái thật mạnh, sau cùng phải xuýt xoa, đau ơi là đau luôn!

Cho nên, chuyện này là thật, cô không cần phải lo lắng nữa.

Sư Niệm tung tăng nhảy chân sáo về nhà. Triệu Uyển Uyển cũng nhận ra cô đang rất vui.

Nhưng Triệu Uyển Uyển không thể không làm cô cụt hứng, “Dì hẹn với một thầy thuốc Đông y có thâm niên, ngày mai con đi cùng dì.”

Nụ cười trên mặt Sư Niệm tắt ngúm, “Thầy thuốc Đông ý? Dì, dì thấy không khỏe ạ?”

“Cho con đấy, cơ thể con đã thành cái dạng gì rồi, phải điều dưỡng cho cẩn thận.” Triệu Uyển Uyển nhìn cô với vẻ không vui.

Sư Niệm đột nhiên nhớ tới chuyện này, chỉ có thể “ờm” một tiếng.

“Ôi, lần này sao nghe lời thế, lúc trước bảo thế nào con cũng không chịu đi cơ mà”, Triệu Uyển Uyển lấy làm lạ, “Sở Húc Ninh thật sự có thể thay đổi được con nhỉ.”

Sư Niệm lè lưỡi làm mặt xấu với Triệu Uyển Uyển rồi về phòng mình.

Triệu Uyển Uyển “ha!” lên một tiếng, nhìn đống thuốc bổ đặt dưới sàn nhà, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sư Hạ Dương vừa về đến quân doanh.

“Những thứ này em không cần, anh mang đi đi.” Triệu Uyển Uyển rất thẳng thừng.

“Anh cần chúng làm gì? Em tự giữ lại đi.” Sư Hạ Dương cũng không khách khí. Anh chưa đến tuổi phải bồi bổ đâu.

Triệu Uyển Uyển “ha” một tiếng, “Đấy là sính lễ của con gái rượu nhà anh, anh để ở chỗ em còn ra thể thống gì?”

“Con gái rượu của anh còn để ở chỗ em đấy, em đuổi nó đi đi.” Sư Hạ Dương nói rồi đưa tay bóp trán, “Được rồi, anh còn dở việc, cúp máy trước đây...”

“Sư Hạ Dương, anh...” Triệu Uyển Uyển chưa dứt câu, người bên kia đã cúp máy rồi. Triệu Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, bỗng chốc cảm thấy chán nản, cái tật xấu này của Sư Hạ Dương do ai chiều mà ra vậy?

Được rồi, do cô đấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3445: Cố Tỉ Thành quay về rồi (5)
Sau bữa cơm tối, Sư Hạ Dương cố ý gọi Sở Húc Ninh ra ban công, chặn đứt ý đồ nghe lén của Sư Niệm.

Sở Lăng Phong và Cố Tiểu An về nhà trước, dù sao thì lần gặp gỡ này cũng rất viên mãn, cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối khi đã không đến xin cưới trước đây.

Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh nói chuyện xong lập tức trở ra. Sư Niệm phải ở lại với Triệu Uyển Uyển. Còn Sở Húc Ninh phải quay về thành phố B giải quyết một số công việc, tối mai mới quay lại được.

Sư Niệm tiễn Sở Húc Ninh xuống tầng, ôm cánh tay anh, nhảy xuống từng bậc cầu thang.

“Ba em nói gì với anh vậy?” Sư Niệm tò mò hỏi.

Dù sao thì, cô thực sự không nghe nổi một câu nào. Ban công có cửa kính trong suốt ngăn cách, cô vừa đến gần đã bị phát hiện ngay.

“Bí mật.” Sở Húc Ninh nói, đi đến bên cạnh xe, quay đầu nhìn cô gái đang bĩu môi dài cả thước kia, khẽ cúi đầu hôn lên môi cô, “Lên nhà đi, dưới này lạnh lắm.”

Sư Niệm kéo cánh tay anh, “Vậy tối mai anh đừng về vội, không có việc gì thì sáng ngày kia về cũng như nhau thôi.”

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang kéo lấy cánh tay anh mà lắc, ôm cô vào lòng, “Anh tự biết chừng mực, mau lên nhà đi.”

Sư Niệm ừm một tiếng, lùi ra khỏi vòng tay anh, “Nhưng anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao anh lại đột nhiên đổi ý.”

Sở Húc Ninh vẫn đứng dựa vào cửa xe, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Chuyện này, có cơ hội sẽ nói với em, đi lên đi.” Sở Húc Ninh nói thêm câu này rồi đẩy cô quay người lên tầng.

Sư Niệm bĩu môi, vẫn lưu luyến quay lại nhìn Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh nhìn thấy cô bước vào tòa nhà rồi mới lái xe đi.

Nhưng Sư Niệm lại chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe của anh biến mất.

Cô cứ cảm thấy không thực tế lắm, đáng ra anh sẽ không thay đổi nhanh như vậy mới phải.

Sư Niệm véo mình một cái thật mạnh, sau cùng phải xuýt xoa, đau ơi là đau luôn!

Cho nên, chuyện này là thật, cô không cần phải lo lắng nữa.

Sư Niệm tung tăng nhảy chân sáo về nhà. Triệu Uyển Uyển cũng nhận ra cô đang rất vui.

Nhưng Triệu Uyển Uyển không thể không làm cô cụt hứng, “Dì hẹn với một thầy thuốc Đông y có thâm niên, ngày mai con đi cùng dì.”

Nụ cười trên mặt Sư Niệm tắt ngúm, “Thầy thuốc Đông ý? Dì, dì thấy không khỏe ạ?”

“Cho con đấy, cơ thể con đã thành cái dạng gì rồi, phải điều dưỡng cho cẩn thận.” Triệu Uyển Uyển nhìn cô với vẻ không vui.

Sư Niệm đột nhiên nhớ tới chuyện này, chỉ có thể “ờm” một tiếng.

“Ôi, lần này sao nghe lời thế, lúc trước bảo thế nào con cũng không chịu đi cơ mà”, Triệu Uyển Uyển lấy làm lạ, “Sở Húc Ninh thật sự có thể thay đổi được con nhỉ.”

Sư Niệm lè lưỡi làm mặt xấu với Triệu Uyển Uyển rồi về phòng mình.

Triệu Uyển Uyển “ha!” lên một tiếng, nhìn đống thuốc bổ đặt dưới sàn nhà, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sư Hạ Dương vừa về đến quân doanh.

“Những thứ này em không cần, anh mang đi đi.” Triệu Uyển Uyển rất thẳng thừng.

“Anh cần chúng làm gì? Em tự giữ lại đi.” Sư Hạ Dương cũng không khách khí. Anh chưa đến tuổi phải bồi bổ đâu.

Triệu Uyển Uyển “ha” một tiếng, “Đấy là sính lễ của con gái rượu nhà anh, anh để ở chỗ em còn ra thể thống gì?”

“Con gái rượu của anh còn để ở chỗ em đấy, em đuổi nó đi đi.” Sư Hạ Dương nói rồi đưa tay bóp trán, “Được rồi, anh còn dở việc, cúp máy trước đây...”

“Sư Hạ Dương, anh...” Triệu Uyển Uyển chưa dứt câu, người bên kia đã cúp máy rồi. Triệu Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, bỗng chốc cảm thấy chán nản, cái tật xấu này của Sư Hạ Dương do ai chiều mà ra vậy?

Được rồi, do cô đấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3446: Cố Tỉ Thành quay về rồi (6)
Trước đêm Giao Thừa, tất cả mọi người đã ngừng hết công việc dang dở, nhưng Sư Niệm vẫn phải tuyên truyền cho bộ phim kỷ niệm.

Thế nên khi Sở Húc Ninh tắm xong và bước ra, Sư Niệm vẫn đang nằm bò trên giường, tay cầm điện thoại. Máy tính bảng để bên cạnh vẫn đang mở video, cô mơ màng gật gù nằm trên giường đáp lời gì đó.

“Em tỉnh táo lại giùm chị với, lát nữa còn đến lượt em live stream đấy.” Chị Tám rít gào trong video kia, “Mau đi rửa mặt trang điểm đi, nhìn khuôn mặt em xem, ôi chao ôi, làm sao mà chồng em nhìn được vậy?”

Chị Tám vừa dứt lời, Sư Niệm bỗng tỉnh táo hẳn, đưa tay sờ mặt mình, “Xấu lắm ạ?”

“Xấu không tưởng nổi.” Chị Tám nói như đinh đóng cột.

Thực ra không đến mức xấu, chỉ có điều thần thái không tốt, gần đây cô bận rộn với các kế hoạch tuyên truyền, còn phải đi khám Đông y, cho nên trông khá mệt mỏi.

Sư Niệm nhìn bản thân mình trong video, “Một cô gái xinh đẹp quá chừng, chị đừng lừa em nữa, em chẳng tin đâu.”

Chị Tám: “...”

Nhưng nói vậy thôi, Sư Niệm vẫn nhổm dậy, vừa ngáp vừa vào phòng tắm trang điểm, live stream mà, biết bao nhiêu kẻ đang chờ được chê bai, được nắm tóc cô giật kia kìa.

Sư Niệm vô thức nhìn ngắm mình trong gương, cũng đâu khó coi lắm đâu.

“Cứ nhất định phải live stream lúc nửa đêm à? Mấy người không ai ngủ hả?” Sở Húc Ninh nhíu mày, thực sự không muốn để cô thức đêm chút nào.

“Ngủ nghê là chuyện của mấy người già như anh, em đi trang điểm đã, anh ngủ trước đi, lát nữa em vào phòng làm việc.” Sư Niệm tươi cười nói, sau đó đi ngang qua anh vào phòng tắm.

Sở Húc Ninh khẽ nheo mắt, thấy cô đi vào rồi, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ban nãy mới đăng weibo của cô. Mấy nghìn cái thông báo hiển thị trên đó, nhưng khi nhìn thấy những bình luận kia, Sở Húc Ninh nhíu mày chặt hơn, hiển nhiên không phải lời lẽ tốt đẹp gì.

Mà bên dưới mỗi một bài đăng weibo của Sư Niệm luôn có vài người mắng chửi cô. Sở Húc Ninh nhìn cô gái vừa từ phòng tắm bước ra đang đi tới bàn trang điểm, “Tại sao đám người kia lại mắng em?”

“Ghen tị với em đó mà, trên đời này lúc nào chẳng có mấy cái người bản thân không làm được, thấy người khác làm được là bắt đầu lan ra như nấm mốc mọc trong bóng râm, bình thường như cân đường hộp sữa. Loại người này vừa nhìn đã thấy tâm lý biến thái vặn vẹo, chỉ là một đám chó điên thôi.” Sư Niệm thản nhiên nói. Cô cầm hai cây son lên cho Sở Húc Ninh nhìn, “Cây nào đẹp hơn.”

Sở Húc Ninh nhíu mày, khác nhau chỗ nào vậy?

“Thôi, có hỏi anh cũng phí công.” Sư Niệm nói rồi chọn cây son nhạt hơn, vừa tô son vừa nhìn Sở Húc Ninh xem đi xem lại weibo của mình, lát nữa phải đăng weibo thông báo cho mọi người biết rằng anh chồng làm lính nhà cô đang giám sát weibo của cô, nhất định phải bảo các bé bi kia khen mình nhiều hơn một chút mới được.

“Anh có weibo không?” Sư Niệm vừa trang điểm vừa hỏi.

“Không chơi cái này.” Đến cả QQ và wechat của anh cũng do Cố Tiểu An cưỡng ép yêu cầu mới lập. Cố Tiểu An thích cảm giác nói chuyện đó, cho nên gia đình họ có một cái group chat hơi bị to, lúc rảnh rỗi có thể lên nói vài câu.

“Đã bảo mấy người già như anh nhạt nhẽo chết đi được mà.” Sư Niệm bĩu môi, trang điểm nhẹ nhàng rồi bước tới trèo lên giường cầm lấy điện thoại của Sở Húc Ninh, kéo ngón tay của anh ấn mật khẩu, “Em tạo cho anh một cái, ngoài em ra không được follow ai hết, nhất là mấy cô em mắt xanh mỏ đỏ nổi rần rần trên mạng.”

Sở Húc Ninh: “...”

“Ngày mai hẹn Bánh Bao Đậu ra ngoài đấy, hôm nay ngủ sớm đi.” Sở Húc Ninh bỏ điện thoại của cô xuống, nhìn cô gái vẫn còn đang mày mò tạo weibo cho anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3447: Cố Tỉ Thành quay về rồi (7)
“Vâng, vâng, em biết rồi. Live stream xong em ngủ ngay.” Sư Niệm vâng lời, cô tải xong ứng dụng weibo về điện thoại, sau đó đăng ký tên của anh, “Đặt tên gì bây giờ nhỉ?”

Sở Húc Ninh liếc cô một cái, không thèm để tâm, để cô tự mày mò là được. Anh vén chăn ngồi xuống đầu giường, cầm quyển sách trên bàn lên đọc.

Sư Niệm lặng lẽ cầm điện thoại chụp anh một tấm, nhìn không rõ mặt, nhưng góc nghiêng này thôi cũng thấy đẹp trai đến bùng nổ rồi. Sư Niệm vốn định lấy ảnh này làm ảnh đại diện cho anh, nhưng nghĩ rồi lại thôi, từ bỏ luôn, nhỡ đâu bị người ta lấy đi mất thì sao?

“Tên anh đặt là gì được nhỉ?” Sư Niệm nhất thời không nghĩ ra được tên nào hay ho nên đành phải hỏi anh.

“Sở Húc Ninh.” Sở Húc Ninh trả lời rất thản nhiên.

Sư Niệm: “...”

Anh gì đó à, anh thật thà quá, wechat và QQ do anh tự tạo đúng không, chẳng trách tên của cả hai cái đều là Sở Húc Ninh.

Sư Niệm quyết định thôi, để mình đặt, đầu tiên phải tìm cho anh một cái ảnh đại diện, là anh chiến sĩ phiên bản hoạt hình mà lúc trước Sở Lạc Nhất vẽ, trùng hợp cũng dùng hình tượng của anh để vẽ ra, sau đó lấy cho anh một cái tên vô cùng khí phách: Niệm Niệm Bất Vong*!

* Niệm Niệm Bất Vong có nghĩa là nhớ mãi không quên, nhưng cũng còn một nghĩa khác là không bao giờ quên Niệm Niệm.

Ha ha ha, khi cô nói cho Sở Húc Ninh biết, Sở Húc Ninh ngẩng đầu hỏi lại cô, “Khí phách?”

Khí phách ở đâu ra vậy?

Sư Niệm cười đến lăn lộn, tất nhiên là vì có tên cô trong đó rồi.

Sở Lạc Nhất nhấn follow Sở Húc Ninh ngay lập tức, Sư Niệm kinh hồn.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đậu mè, em thần tốc quá đấy, chị còn chưa kịp follow nè.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cái này chị không hiểu rồi, em vẫn còn đang xem mấy đứa cãi nhau trong weibo của chị. Chị đột nhiên có thêm một fan, bấm vào xem thì, ối giời ơi, Niệm Niệm Bất Vong, tên gì nghe ngu thế.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Biến ngay, biến ngay cho chị, biến ngay cho khuất mắt chị.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đậu mè, đậu mè, đậu mè, Tiểu Bất Điểm em làm cái gì đấy? Chị còn chưa kịp follow đây này, mấy đứa bây định cho chị làm người thứ ba à?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chậc chậc chậc chậc chậc, chị chậm tay hơn còn trách em à? Số trời đã định chị là kẻ thứ ba rồi.]

Sư Niệm tức giận, gõ mạnh mấy cái lên đầu giường, ngẩng đầu thì thấy Sở Húc Ninh đang nhìn cô vì thấy cô phát điên, “Hai đứa kia bắt nạt em, em muốn là người đầu tiên follow anh cơ, thế mà thành người thứ ba rồi.”

Sở Húc Ninh: “...”

“Không sao, anh sẽ follow em đầu tiên, anh không follow hai đứa nó.”

Sư Niệm đắc ý rồi nha.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Mấy gái cứ follow cho đã đi, dù sao thì nam thần nhà chị cũng không follow mấy đứa đâu, chỉ follow mình chị thôi, chỉ follow mình chị thôi, chỉ follow mình chị thôi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ:...]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:...]

Sở Húc Ninh cảm thấy, so với ba cô gái này, anh đúng là già rồi, hoàn toàn không hiểu cách giao lưu của họ rốt cuộc là kiểu gì?

Sư Niệm nói vậy nhưng vẫn lặng lẽ follow thêm mấy người xung quanh cô, sau đó tiếp tục nói chuyện với họ, đợi thời gian live stream.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Bánh Bao Đậu, Cố Tỉ Thành vẫn chưa về à?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nếu như về rồi thì không yên lặng như bây giờ đâu.]

Sư Niệm vừa gõ chữ vừa cất tiếng hỏi, “Cố Tỉ Thành đi làm nhiệm vụ gì vậy? Tết rồi, thím Vu vừa mới qua đời, sao đột nhiên anh ấy đi mất tăm mất tích thế, bảo Bánh Bao Đậu phải nghĩ sao đây?”

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm lắc lư hai chân, “Cậu ấy không thuộc quyền quản lý của anh, nhiệm vụ của cậu ấy cũng không do anh đưa ra, cho nên anh không biết.”

Sư Niệm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Anh ấy không phải đoàn trưởng trong quân doanh của anh sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3448: Cố Tỉ Thành quay về rồi (8)
Sở Húc Ninh cúi đầu đọc sách tiếp, “Có vài tình huống đặc thù không thuộc phạm vi quản lý của anh. Chuyện này em phải bảo con bé đi hỏi chú Hai.”

Chú Hai mà Sở Húc Ninh nhắc tới là Sở Ninh Dực.

Sư Niệm: “...”

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thu hồi lời nói của mấy người đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, không kịp rồi, quá thời gian rồi nhé.]

Sư Niệm đang định trả lời cô thêm một câu, chị Tám đã luôn miệng gọi cô như gọi hồn, ra hiệu cho cô đã đến giờ đếm ngược tới live stream.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Mau lên, các bé bi cuồng nhiệt, đến lúc các cưng thể hiện rồi, chị phải đi live stream đây.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tặng thủy lôi cho chị có được không?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cái này được nè.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Xí, chị muốn có ca-nô, máy bay, đại bác cơ.]

Sư Niệm gửi xong, Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã cùng gửi một cái meme “Tôi muốn fan quay lại, nhưng không được gì hết“.

Sư Niệm: “...”

“Em vào phòng làm việc của ba có được không?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, hỏi.

“Ở đây đi, phòng làm việc không để lộ ra ngoài được.” Sở Húc Ninh nói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sư Niệm, “Có vài thứ quan trọng, sơ ý để lộ ra sẽ rất phiền.”

“Vậy em đi tìm một phòng khách nào đó nhé? Live stream không biết bao giờ mới kết thúc, em sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Mà bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi.

Ngày mai là Tết.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm rồi lại nhìn đồng hồ, “Tạm thời vẫn chưa ngủ, em cứ live ở đây cũng được.”

Thực ra, Lữ đoàn trưởng định xem xem bình thường trông vợ mình thế nào, dáng vẻ mà anh không thấy được ấy.

Mười một giờ rưỡi, Sư Niệm cưỡng ép khống chế thời gian live stream trong nửa tiếng, không chịu hả, đánh tôi đi nè!

Chị Tám hiểu ý cô. Trước kia Sư Niệm live stream hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ cũng không thấy phiền, nhưng bây giờ người ta có chồng rồi, phải khác chứ.

Sư Niệm tìm một chỗ cách xa Sở Húc Ninh để live stream, tuyệt đối không để anh chồng đẹp trai nhà cô lọt vào ống kính.

Người live stream cùng lúc với cô để tuyên truyền còn có Sở Vi và Sở Lạc Duy. Mỗi lần Sư Niệm có hoạt động, Sở Lạc Duy bắt buộc phải tham gia, nhưng trong hoạt động lần trước, Sở Lạc Duy gần như đã công bố chính thức rằng bạn gái cậu là con gái của ảnh đế Phong Phong, cho nên mọi người không còn trêu hai người nữa.

Mười phút đầu của live stream còn bình thường, cơ bản ai cũng quan tâm đến những chuyện thú vị trong phim hoặc khi cô tiến hành phỏng vấn.

Rất nhiều người bình luận hỏi rằng tại sao không trả lời câu hỏi của người ta, Sư Niệm rất tủi thân, “Bởi vì không có trợ lý nhìn câu hỏi giúp tôi, tôi không xem được hết, mọi người có thấy minh tinh nào đáng thương như tôi không? Live stream mà không có nổi một người trợ lý!”

Chị Tám ở cách đó tám trăm dặm suýt nữa cầm thanh kiếm dài tám trăm linh một dặm chém cho cô một nhát, do tự cô không muốn, sợ người ta nhìn thấy chồng cô đấy chứ hả?

[Nữ thần, nữ thần, nữ thần của em giỏi quá. Nữ thần, vụ tuyết lở là thật hả? Anh quay phim của các chị nói, chị suýt nữa bị tuyết lở chôn sống luôn ạ?]

“Tuyết lở hả?” Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Húc Ninh trên giường, trên mặt cô không có vẻ sợ hãi khi đối diện với nguy hiểm mà lại có vẻ ngọt ngào, “Đó chỉ là trùng hợp, nhưng tôi phước lớn, bây giờ không phải tôi vẫn ổn đó sao?”

[Có cảm giác nữ thần nhìn về sau một cái, đang nhìn chồng cô ấy phải không, đậu mè, ánh mắt đó mê đắm quá.]

Vì thế, bình luận của live stream bắt đầu lệch hướng từ đây, chủ đề hỏi han của họ biến thành “xin được chiêm ngưỡng anh chồng của nữ thần“. Có người kêu ầm lên là từng nhìn thấy ảnh của chồng cô, đẹp trai đến mức thần tiên cũng phải phẫn nộ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3449: Cố Tỉ Thành quay về rồi (9)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cảm thấy kiếp trước anh đã cứu cả dải Ngân Hà, nhìn cô gái này này, đúng là một lòng chỉ có mình anh.]

[Sở Húc Ninh: Rồi sao, em muốn gì đây?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không biết nữa, chắc là muốn đánh nhau, kiểu kiểu vậy.]

[Sở Húc Ninh: Cố Tỉ Thành có con đường của Cố Tỉ Thành, em có lựa chọn của em, anh nghĩ lựa chọn của cả hai đều không có ai sai cả.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bên ngoài các anh nói thì hay lắm.]

[Sở Húc Ninh: Nhưng em vẫn băn khoăn. Em rất ít khi chủ động bắt chuyện với anh. Anh nghĩ lần này em tìm đến anh là vì nhìn từ ngoài vào thì Cố Tỉ Thành là lính của anh.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh sẽ để cho người con gái mình yêu làm vợ quân nhân sao?]

[Sở Húc Ninh: Hiện tại thì cô ấy đã vợ quân nhân rồi.]

[Bánh Bao Đậu là tiên nữ: Chắc vì anh không yêu cô ấy nhỉ.]

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm đang tương tác cùng các fan, sau đó cúi đầu.

Không yêu cô ấy?

Làm sao có thể nếm được tư vị sống không bằng chết kia nhỉ?

[Sở Húc Ninh: Sao lại nói vậy?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải có người từng nói đó sao, yêu một người sẽ không nỡ để cô ấy phải khổ cực? Làm vợ quân nhân rất khổ.]

[Sở Húc Ninh: Nếu như biết rằng chia cắt sẽ khiến cô ấy đau khổ hơn, anh sẽ chọn nỗi khổ vì khoảng cách.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Trước kia anh không nghĩ như vậy.]

[Sở Húc Ninh: Qua cửa tử một lần nên suy nghĩ cũng thấu đáo hơn rồi. Nếu như lần này Cố Tỉ Thành không về được, chắc em sẽ hiểu, nỗi khổ vì xa cách so với sinh ly tử biệt, em sẽ muốn chọn cái đằng trước hơn.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đừng có nói linh tinh.]

Sở Lạc Nhất đang nằm trên giường, nhìn thấy câu nói kia của Sở Húc Ninh, đột nhiên thấy tay mình hơi run, anh ấy không quay về?

Anh ấy không quay về!

Một câu nói không ngừng được phóng đại trong đầu cô. Đây không phải điều cô muốn, tuyệt đối không phải điều cô muốn!

Nếu như không có Cố Tỉ Thành, cô phải làm sao đây?

Không, đây không phải điều cô muốn.

Tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, bước vào ngày cuối cùng của một năm.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài. Ngày cuối cùng của năm rồi, anh ấy vẫn chưa quay lại.

Sư Niệm thấy đã đến giờ, không để tâm đến yêu cầu của fan nữa mà tươi cười tắt live stream, sau đó điện thoại của cô vang lên như pháo nổ, toàn là âm báo tin nhắn.

Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Húc Ninh cứ mải nhìn cô, cất điện thoại đi rồi nhào vào lòng anh. Sở Húc Ninh đỡ lấy cô theo bản năng, đặt quyển sách trên tay xuống.

“Ban nãy anh nhắn tin với ai thế, em thấy hết rồi nhé.”

Sở Húc Ninh khẽ nhướng mày, đưa tay kéo chăn phủ lên người cô, “Bánh Bao Đậu.”

“Con bé vẫn đang băn khoăn chuyện của Cố Tỉ Thành à?” Sư Niệm nói rồi không khỏi nhíu mày, “Cảm giác lần này Bánh Bao Đậu thực sự không thông suốt được.”

“Con bé sẽ thông suốt nhanh thôi, ngủ đi.” Sở Húc Ninh nói rồi lật người đè cô xuống, từ “ngủ” kia chắc là một động từ rồi.

***

Sở Lạc Nhất đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn con đường thênh thang bên dưới.

Cô đứng tựa người vào cửa sổ tới tận khi trời sáng, không có bóng dáng ai, cũng không có cuộc gọi từ ai cả.

Cho đến khi Thủy An Lạc gọi cô về nhà lớn của Sở gia, hôm nay họ phải tới nhà bà nội.

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, thu hết tâm trạng đau buồn lại, sau đó chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài.

Thủy An Lạc thấy con gái có tâm sự. Trước kia con bé hoạt bát nhất, nhưng Tết năm nay dường như đã trưởng thành trong chớp mắt.

Nhưng con bé trưởng thành theo cách này khiến người làm mẹ như cô vô cùng đau lòng, còn không thể nói gì được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3450: Cố Tỉ Thành quay về rồi (10)
Năm nay Sở Vi cũng bị Sở Lạc Duy kéo tới nhà lớn Sở gia. Trước kia luôn có thím Vu ở cùng cậu, nhưng năm nay thím Vu không còn nữa, cho nên Sở Lạc Duy cương quyết đưa cả Sở Vi theo.

Kiều Vi Nhã cũng phải về nhà bà ngoại. Cho nên, Thấm Tâm Viên bỗng vườn không nhà trống, ngày mai mới lại có tiếng người.

Đám thanh niên trẻ hẹn nhau vào chiều tối, đến một quán bar mà Sở Lạc Duy và Sở Vi đã liên hệ từ trước.

Những ngày lễ như Tết, khá nhiều người trẻ tuổi thích tụ tập cùng bạn bè dạo phố hoặc làm gì đó hơn là ở nhà đón Giao Thừa cùng người thân trong nhà.

Sở Húc Hiên và Sở lạc Ninh đang ở quân doanh. Là lãnh đạo nên họ phải trực ban trong ngày lễ, không thể về được.

Khi Sư Niệm đến, họ phải đi cửa sau vì sợ bị phóng viên hoặc fan chụp được. Lúc cô và Sở Húc Ninh vào đến nơi thì mọi người đã đông đủ cả rồi. Một mình Sở Lạc Nhất ngồi trong góc, rầu rĩ mãi không thôi.

Sư Niệm bước tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi Nhã. Sở Húc Ninh ngồi xuống bên phải Sư Niệm. Người đến đây cũng chỉ có Sở Lạc Duy, Sở Vi, Kiều Vi Nhã, Sở Lạc Nhất, Sư Niệm và Sở Húc Ninh thôi. Nghe nói An Hinh Duyệt tới quân doanh đón Tết với Sở Lạc Ninh rồi.

Sư Niệm đá Sở Lạc Nhất một cái, “Này, ba hồn bảy vía hiện về đây.”

“Đừng có gọi nữa, hồn vía của chị ấy bây giờ đã theo anh kia bay đến chỗ đẩu đầu đâu rồi.” Kiều Vi Nhã bật cười.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, tặng cô một ánh mắt “chị tự hiểu đi“.

Sở Lạc Nhất đưa tay cầm ly rượu vang trên bàn lên, dựa người vào sofa nhìn từng người trong số họ, ai cũng có đôi có cặp, “Anh Sở Vi, chúng mình thành một đôi đi.”

“Xin đừng, anh đánh không lại người ấy của em đâu em gái ạ.” Sở Vi dứt khoát trốn mất. Cậu chưa muốn chết đâu.

Sở Vi vừa dứt lời, điện thoại của Kiều Vi Nhã đã kêu lên. Kiều Vi Nhã nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà chậc chậc vài tiếng, sau đó bắt máy, “Tớ còn tưởng cậu ở đế quốc Hoa Kỳ quên luôn cả tớ rồi chứ?”

“Làm gì có, ha ha ha, đang đi dạo với bạn cùng lớp nè, chúc mừng năm mới nhé.” Triệu Hân Hân ở đầu dây bên kia cười ha hả, có thể thấy cô đang chơi đùa rất vui vẻ, cũng cởi mở hơn rất nhiều. Quả nhiên cô ấy đi là một quyết định đúng đắn.

“Chậc chậc chậc, đế quốc Hoa Kỳ đã làm hư cậu rồi, còn không chịu về nhà đón ngày lễ của tổ tiên nữa.”

“Xí, cậu mới bị chiều hư ấy, chị đây đang tích cực thay đổi bản thân. Đảm bảo khi về, cậu sẽ được thấy một mỹ nhân.” Triệu Hân Hân vẫn cười, tiếng cười sảng khoái vang lên rõ ràng trong phòng đặt riêng.

Sở Vi tựa người vào sofa, ánh mắt hơi thất thần.

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Sở Vi, bỗng chốc cảm thấy được an ủi.

“Hân Mập, ở đế quốc Hoa Kỳ xa xôi có ai theo đuổi cậu chưa?” Sở Lạc Nhất cố ý hỏi thật to.

“Tất nhiên là có rồi, chị đây một tháng gầy đi hẳn mười lăm cân, người theo đuổi chị đây hả, ha ha ha, toàn trai đẹp thôi.”

Giọng của Triệu Hân Hân rất vui vẻ, có người lại càng thấy bức bối hơn rồi.

Cho nên, Sở Lạc Nhất càng thấy thoải mái hơn!

Dù sao thì cô cũng đang khó chịu, cứ phải kéo thêm một người khó chịu cùng cô mới được.

“Tôi ra ngoài gọi thêm hoa quả cho mọi người.” Sở Vi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Người ở đầu dây bên kia cũng khựng lại, dường như cô không ngờ Sở Vi cũng ở đó.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất nhún vai, cô cố tình đấy, rõ ràng thế cơ mà.

“Vậy mọi người chơi tiếp đi, tớ đi dạo phố tiếp đây.” Triệu Hân Hân nói rồi vội vàng cúp máy.

“Hai người này chơi đùa gì vậy?” Sư Niệm nhìn Sở Vi đi ra ngoài rồi lại quay đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã nhún vai, ai mà biết được hai người này chơi gì chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3451: Cố Tỉ Thành quay về rồi (11)
Năm nay Sở Vi cũng bị Sở Lạc Duy kéo tới nhà lớn Sở gia. Trước kia luôn có thím Vu ở cùng cậu, nhưng năm nay thím Vu không còn nữa, cho nên Sở Lạc Duy cương quyết đưa cả Sở Vi theo.

Kiều Vi Nhã cũng phải về nhà bà ngoại. Cho nên, Thấm Tâm Viên bỗng vườn không nhà trống, ngày mai mới lại có tiếng người.

Đám thanh niên trẻ hẹn nhau vào chiều tối, đến một quán bar mà Sở Lạc Duy và Sở Vi đã liên hệ từ trước.

Những ngày lễ như Tết, khá nhiều người trẻ tuổi thích tụ tập cùng bạn bè dạo phố hoặc làm gì đó hơn là ở nhà đón Giao Thừa cùng người thân trong nhà.

Sở Húc Hiên và Sở lạc Ninh đang ở quân doanh. Là lãnh đạo nên họ phải trực ban trong ngày lễ, không thể về được.

Khi Sư Niệm đến, họ phải đi cửa sau vì sợ bị phóng viên hoặc fan chụp được. Lúc cô và Sở Húc Ninh vào đến nơi thì mọi người đã đông đủ cả rồi. Một mình Sở Lạc Nhất ngồi trong góc, rầu rĩ mãi không thôi.

Sư Niệm bước tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi Nhã. Sở Húc Ninh ngồi xuống bên phải Sư Niệm. Người đến đây cũng chỉ có Sở Lạc Duy, Sở Vi, Kiều Vi Nhã, Sở Lạc Nhất, Sư Niệm và Sở Húc Ninh thôi. Nghe nói An Hinh Duyệt tới quân doanh đón Tết với Sở Lạc Ninh rồi.

Sư Niệm đá Sở Lạc Nhất một cái, “Này, ba hồn bảy vía hiện về đây.”

“Đừng có gọi nữa, hồn vía của chị ấy bây giờ đã theo anh kia bay đến chỗ đẩu đầu đâu rồi.” Kiều Vi Nhã bật cười.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, tặng cô một ánh mắt “chị tự hiểu đi“.

Sở Lạc Nhất đưa tay cầm ly rượu vang trên bàn lên, dựa người vào sofa nhìn từng người trong số họ, ai cũng có đôi có cặp, “Anh Sở Vi, chúng mình thành một đôi đi.”

“Xin đừng, anh đánh không lại người ấy của em đâu em gái ạ.” Sở Vi dứt khoát trốn mất. Cậu chưa muốn chết đâu.

Sở Vi vừa dứt lời, điện thoại của Kiều Vi Nhã đã kêu lên. Kiều Vi Nhã nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà chậc chậc vài tiếng, sau đó bắt máy, “Tớ còn tưởng cậu ở đế quốc Hoa Kỳ quên luôn cả tớ rồi chứ?”

“Làm gì có, ha ha ha, đang đi dạo với bạn cùng lớp nè, chúc mừng năm mới nhé.” Triệu Hân Hân ở đầu dây bên kia cười ha hả, có thể thấy cô đang chơi đùa rất vui vẻ, cũng cởi mở hơn rất nhiều. Quả nhiên cô ấy đi là một quyết định đúng đắn.

“Chậc chậc chậc, đế quốc Hoa Kỳ đã làm hư cậu rồi, còn không chịu về nhà đón ngày lễ của tổ tiên nữa.”

“Xí, cậu mới bị chiều hư ấy, chị đây đang tích cực thay đổi bản thân. Đảm bảo khi về, cậu sẽ được thấy một mỹ nhân.” Triệu Hân Hân vẫn cười, tiếng cười sảng khoái vang lên rõ ràng trong phòng đặt riêng.

Sở Vi tựa người vào sofa, ánh mắt hơi thất thần.

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Sở Vi, bỗng chốc cảm thấy được an ủi.

“Hân Mập, ở đế quốc Hoa Kỳ xa xôi có ai theo đuổi cậu chưa?” Sở Lạc Nhất cố ý hỏi thật to.

“Tất nhiên là có rồi, chị đây một tháng gầy đi hẳn mười lăm cân, người theo đuổi chị đây hả, ha ha ha, toàn trai đẹp thôi.”

Giọng của Triệu Hân Hân rất vui vẻ, có người lại càng thấy bức bối hơn rồi.

Cho nên, Sở Lạc Nhất càng thấy thoải mái hơn!

Dù sao thì cô cũng đang khó chịu, cứ phải kéo thêm một người khó chịu cùng cô mới được.

“Tôi ra ngoài gọi thêm hoa quả cho mọi người.” Sở Vi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Người ở đầu dây bên kia cũng khựng lại, dường như cô không ngờ Sở Vi cũng ở đó.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất nhún vai, cô cố tình đấy, rõ ràng thế cơ mà.

“Vậy mọi người chơi tiếp đi, tớ đi dạo phố tiếp đây.” Triệu Hân Hân nói rồi vội vàng cúp máy.

“Hai người này chơi đùa gì vậy?” Sư Niệm nhìn Sở Vi đi ra ngoài rồi lại quay đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã nhún vai, ai mà biết được hai người này chơi gì chứ.
 
Top