[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,838
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3452: Nói chuyện một chút đi (1)
Cố Tỉ Thành chỉ cau mày, vẫn đứng yên đo cho Sở Lạc Nhất đá mình.
“Anh đã hứa với em là nghỉ lễ anh sẽ đưa em đi gặp bà anh. Anh nói anh sẽ nghỉ thêm ba ngày để ở bên em. Tất cả những gì anh hứa đều chỉ là rắm hết hay sao hả?” Sở Lạc Nhất nổi điên nổi đóa lên chất vấn.
Bắp chân Cố Tỉ Thành bị Sở Lạc Nhất đá đau, nhìn cô gái vẫn đang hừng hực lửa giận, nhưng cô còn nổi điên được là tốt rồi, tốt hơn việc bơ anh nhiều.
Cố Tỉ Thành nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ôm vào lòng, ôm chặt không cho cô tiếp tục vùng vẫy nữa.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi có thành cơm ăn được không? Giờ anh xin lỗi có tác dụng gì?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa vùng vẫy muốn chui ra, “Đồ lừa đảo, lừa đảo, em sẽ không bao giờ tin anh nữa, lừa đảo.”
Cố Tỉ Thành ôm chặt lấy cô, không cho cô giằng ra, “Yên nào, trên người anh vẫn còn vết thương đấy.”
Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, Sở Lạc Nhất lại như bị người ta điểm huyệt, lập tức dừng hết động tác của mình lại.
Cô mím môi, lúc này mới ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, còn cả mùi nước khử trùng nữa.
Rõ ràng anh vừa mới tới bệnh viện, nhưng chỉ xử lý qua vết thương rồi lại chạy đi ngay.
“Xin lỗi, anh xin lỗi.” Cố Tỉ Thành thủ thỉ, nhẹ nhàng đặt lên tai cô một nụ hôn, “Là anh đã không giữ lời. Em đánh anh mắng anh thế nào cũng được. Bảo bối, đừng nói chia tay. Trừ việc chia tay ra, em nói gì cũng được hết.”
Giọng Cố Tỉ Thành rất khẽ, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống vậy.
Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng nói của anh lại càng cảm thấy tủi thân hơn. Cô muốn đánh anh nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, đó là thứ chảy ra từ sau lưng anh.
“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên, nhưng người đang gục trên vai cô lại không thốt ra bất cứ âm thanh nào.
“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành.” Dưới ánh đèn, cô có thể thấy rõ được máu trong lòng bàn tay của mình và tấm lưng đã thấm đẫm máu của anh.
“Cố Tỉ Thành, anh tỉnh lại đi, Cố Tỉ Thành.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng gọi, lúc này giọng nói của cô đã run hết cả lên. Cô cố gắng chống đỡ thân hình to lớn của anh đi ra đường cái để bắt xe.
“Cố Tỉ Thành, anh không thể chết được, anh mà chết em sẽ hận anh suốt cuộc đời này. Không, em có làm ma cũng sẽ đi tìm anh để trả thù.” Sở Lạc Nhất nói năng lộn xộn không đâu vào đâu, sau khi bắt được xe liền đi tới bệnh viện quân khu gần nhất.
Sở Lạc Nhất đỡ Cố Tỉ Thành đi vào, ngoài cửa đã có bác sĩ đang đợi sẵn.
“Đạn vẫn còn ở trong người, kéo lại cũng không kéo được, vì chuyện gì mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần nữa chứ.” Một bác sĩ tại bệnh viện quân khu cấp Trung tá tức giận nói xong đẩy luôn người vào phòng phẫu thuật.
Trên tay Sở Lạc Nhất vẫn còn dính đầy máu, vì cô không mang theo tiền cho nên có một vị bác sĩ đã có lòng tốt trả tiền xe cho cô.
Sở Lạc Nhất dựa vào tường nhìn bàn tay đầy máu của mình, đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng trưng.
Tên ngốc này, tại sao lại ngốc như thế chứ, đạn vẫn còn ở trong người mà còn đi theo cô lâu như vậy, còn mặc cho cô đấm đá nữa.
Đám người Sở Lạc Duy cũng đã nhanh chóng chạy tới nơi.
“Thế nào rồi?” Sở Húc Ninh lên tiếng hỏi đầu tiên, cũng là lỗi của anh, không ngờ anh lại không nhìn ra Cố Tỉ Thành bị thương.
Sở Lạc Nhất lắc đầu, cô cũng không biết tình hình hiện tại thế nào rồi nữa.
Sở Lạc Duy vỗ vai cô, an ủi tâm trạng bất an trong cô.
Tết nhất, mọi người thường không ở lại trong viện để tránh xui xẻo nên lúc này đều đã ra viện hết cả rồi, thế nên bệnh viện cũng không còn đông nữa.
“Vẫn còn tinh thần đi tìm em thì chắc không sao đâu, yên tâm đi.” Sở Húc Ninh lên tiếng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
“Anh đã hứa với em là nghỉ lễ anh sẽ đưa em đi gặp bà anh. Anh nói anh sẽ nghỉ thêm ba ngày để ở bên em. Tất cả những gì anh hứa đều chỉ là rắm hết hay sao hả?” Sở Lạc Nhất nổi điên nổi đóa lên chất vấn.
Bắp chân Cố Tỉ Thành bị Sở Lạc Nhất đá đau, nhìn cô gái vẫn đang hừng hực lửa giận, nhưng cô còn nổi điên được là tốt rồi, tốt hơn việc bơ anh nhiều.
Cố Tỉ Thành nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ôm vào lòng, ôm chặt không cho cô tiếp tục vùng vẫy nữa.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi có thành cơm ăn được không? Giờ anh xin lỗi có tác dụng gì?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa vùng vẫy muốn chui ra, “Đồ lừa đảo, lừa đảo, em sẽ không bao giờ tin anh nữa, lừa đảo.”
Cố Tỉ Thành ôm chặt lấy cô, không cho cô giằng ra, “Yên nào, trên người anh vẫn còn vết thương đấy.”
Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, Sở Lạc Nhất lại như bị người ta điểm huyệt, lập tức dừng hết động tác của mình lại.
Cô mím môi, lúc này mới ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, còn cả mùi nước khử trùng nữa.
Rõ ràng anh vừa mới tới bệnh viện, nhưng chỉ xử lý qua vết thương rồi lại chạy đi ngay.
“Xin lỗi, anh xin lỗi.” Cố Tỉ Thành thủ thỉ, nhẹ nhàng đặt lên tai cô một nụ hôn, “Là anh đã không giữ lời. Em đánh anh mắng anh thế nào cũng được. Bảo bối, đừng nói chia tay. Trừ việc chia tay ra, em nói gì cũng được hết.”
Giọng Cố Tỉ Thành rất khẽ, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống vậy.
Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng nói của anh lại càng cảm thấy tủi thân hơn. Cô muốn đánh anh nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, đó là thứ chảy ra từ sau lưng anh.
“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên, nhưng người đang gục trên vai cô lại không thốt ra bất cứ âm thanh nào.
“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành.” Dưới ánh đèn, cô có thể thấy rõ được máu trong lòng bàn tay của mình và tấm lưng đã thấm đẫm máu của anh.
“Cố Tỉ Thành, anh tỉnh lại đi, Cố Tỉ Thành.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng gọi, lúc này giọng nói của cô đã run hết cả lên. Cô cố gắng chống đỡ thân hình to lớn của anh đi ra đường cái để bắt xe.
“Cố Tỉ Thành, anh không thể chết được, anh mà chết em sẽ hận anh suốt cuộc đời này. Không, em có làm ma cũng sẽ đi tìm anh để trả thù.” Sở Lạc Nhất nói năng lộn xộn không đâu vào đâu, sau khi bắt được xe liền đi tới bệnh viện quân khu gần nhất.
Sở Lạc Nhất đỡ Cố Tỉ Thành đi vào, ngoài cửa đã có bác sĩ đang đợi sẵn.
“Đạn vẫn còn ở trong người, kéo lại cũng không kéo được, vì chuyện gì mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần nữa chứ.” Một bác sĩ tại bệnh viện quân khu cấp Trung tá tức giận nói xong đẩy luôn người vào phòng phẫu thuật.
Trên tay Sở Lạc Nhất vẫn còn dính đầy máu, vì cô không mang theo tiền cho nên có một vị bác sĩ đã có lòng tốt trả tiền xe cho cô.
Sở Lạc Nhất dựa vào tường nhìn bàn tay đầy máu của mình, đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng trưng.
Tên ngốc này, tại sao lại ngốc như thế chứ, đạn vẫn còn ở trong người mà còn đi theo cô lâu như vậy, còn mặc cho cô đấm đá nữa.
Đám người Sở Lạc Duy cũng đã nhanh chóng chạy tới nơi.
“Thế nào rồi?” Sở Húc Ninh lên tiếng hỏi đầu tiên, cũng là lỗi của anh, không ngờ anh lại không nhìn ra Cố Tỉ Thành bị thương.
Sở Lạc Nhất lắc đầu, cô cũng không biết tình hình hiện tại thế nào rồi nữa.
Sở Lạc Duy vỗ vai cô, an ủi tâm trạng bất an trong cô.
Tết nhất, mọi người thường không ở lại trong viện để tránh xui xẻo nên lúc này đều đã ra viện hết cả rồi, thế nên bệnh viện cũng không còn đông nữa.
“Vẫn còn tinh thần đi tìm em thì chắc không sao đâu, yên tâm đi.” Sở Húc Ninh lên tiếng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.