Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3452: Nói chuyện một chút đi (1)
Cố Tỉ Thành chỉ cau mày, vẫn đứng yên đo cho Sở Lạc Nhất đá mình.

“Anh đã hứa với em là nghỉ lễ anh sẽ đưa em đi gặp bà anh. Anh nói anh sẽ nghỉ thêm ba ngày để ở bên em. Tất cả những gì anh hứa đều chỉ là rắm hết hay sao hả?” Sở Lạc Nhất nổi điên nổi đóa lên chất vấn.

Bắp chân Cố Tỉ Thành bị Sở Lạc Nhất đá đau, nhìn cô gái vẫn đang hừng hực lửa giận, nhưng cô còn nổi điên được là tốt rồi, tốt hơn việc bơ anh nhiều.

Cố Tỉ Thành nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ôm vào lòng, ôm chặt không cho cô tiếp tục vùng vẫy nữa.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi!”

“Xin lỗi có thành cơm ăn được không? Giờ anh xin lỗi có tác dụng gì?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa vùng vẫy muốn chui ra, “Đồ lừa đảo, lừa đảo, em sẽ không bao giờ tin anh nữa, lừa đảo.”

Cố Tỉ Thành ôm chặt lấy cô, không cho cô giằng ra, “Yên nào, trên người anh vẫn còn vết thương đấy.”

Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, Sở Lạc Nhất lại như bị người ta điểm huyệt, lập tức dừng hết động tác của mình lại.

Cô mím môi, lúc này mới ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, còn cả mùi nước khử trùng nữa.

Rõ ràng anh vừa mới tới bệnh viện, nhưng chỉ xử lý qua vết thương rồi lại chạy đi ngay.

“Xin lỗi, anh xin lỗi.” Cố Tỉ Thành thủ thỉ, nhẹ nhàng đặt lên tai cô một nụ hôn, “Là anh đã không giữ lời. Em đánh anh mắng anh thế nào cũng được. Bảo bối, đừng nói chia tay. Trừ việc chia tay ra, em nói gì cũng được hết.”

Giọng Cố Tỉ Thành rất khẽ, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống vậy.

Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng nói của anh lại càng cảm thấy tủi thân hơn. Cô muốn đánh anh nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, đó là thứ chảy ra từ sau lưng anh.

“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên, nhưng người đang gục trên vai cô lại không thốt ra bất cứ âm thanh nào.

“Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành.” Dưới ánh đèn, cô có thể thấy rõ được máu trong lòng bàn tay của mình và tấm lưng đã thấm đẫm máu của anh.

“Cố Tỉ Thành, anh tỉnh lại đi, Cố Tỉ Thành.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng gọi, lúc này giọng nói của cô đã run hết cả lên. Cô cố gắng chống đỡ thân hình to lớn của anh đi ra đường cái để bắt xe.

“Cố Tỉ Thành, anh không thể chết được, anh mà chết em sẽ hận anh suốt cuộc đời này. Không, em có làm ma cũng sẽ đi tìm anh để trả thù.” Sở Lạc Nhất nói năng lộn xộn không đâu vào đâu, sau khi bắt được xe liền đi tới bệnh viện quân khu gần nhất.

Sở Lạc Nhất đỡ Cố Tỉ Thành đi vào, ngoài cửa đã có bác sĩ đang đợi sẵn.

“Đạn vẫn còn ở trong người, kéo lại cũng không kéo được, vì chuyện gì mà đến cả tính mạng của mình cũng không cần nữa chứ.” Một bác sĩ tại bệnh viện quân khu cấp Trung tá tức giận nói xong đẩy luôn người vào phòng phẫu thuật.

Trên tay Sở Lạc Nhất vẫn còn dính đầy máu, vì cô không mang theo tiền cho nên có một vị bác sĩ đã có lòng tốt trả tiền xe cho cô.

Sở Lạc Nhất dựa vào tường nhìn bàn tay đầy máu của mình, đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng trưng.

Tên ngốc này, tại sao lại ngốc như thế chứ, đạn vẫn còn ở trong người mà còn đi theo cô lâu như vậy, còn mặc cho cô đấm đá nữa.

Đám người Sở Lạc Duy cũng đã nhanh chóng chạy tới nơi.

“Thế nào rồi?” Sở Húc Ninh lên tiếng hỏi đầu tiên, cũng là lỗi của anh, không ngờ anh lại không nhìn ra Cố Tỉ Thành bị thương.

Sở Lạc Nhất lắc đầu, cô cũng không biết tình hình hiện tại thế nào rồi nữa.

Sở Lạc Duy vỗ vai cô, an ủi tâm trạng bất an trong cô.

Tết nhất, mọi người thường không ở lại trong viện để tránh xui xẻo nên lúc này đều đã ra viện hết cả rồi, thế nên bệnh viện cũng không còn đông nữa.

“Vẫn còn tinh thần đi tìm em thì chắc không sao đâu, yên tâm đi.” Sở Húc Ninh lên tiếng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3453: Nói chuyện một chút đi (2)
Sở Lạc Nhất khẽ đẩy anh ra, ngồi xuống mép giường nhìn anh.

“Cố Tỉ Thành, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Cố Tỉ Thành thoáng khựng lại, vết thương đau rát không thôi, nhưng giờ đến cả tim anh cũng đau theo. Anh khẽ mím môi, sau cùng đáp lại: “Em nói đi.”

“Cố Tỉ Thành, em không thích người nói lời không giữ lời.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, thân phận này của anh đã được định rằng mọi lời hứa của anh đều là giả rồi.

“Em cũng không thích người cứ hở tí ra là bất ngờ biến mất.”

Cơ thể Cố Tỉ Thành căng lên, anh lặng lẽ ngồi dậy, khẽ dựa vào gối.

Anh... chính là người thường xuyên bất ngờ biến mất.

“Em không thích chờ đợi, em không thích chờ đợi không mục đích, đã thế còn phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy.

Cố Tỉ Thành đưa tay lên nhưng khi giơ đến giữa không trung lại không tiếp tục hướng về phía trước nữa.

Anh bắt đầu nghi ngờ. Anh còn tư cách để nắm bàn tay ấy nữa hay không?

Sở Lạc Nhất cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang run lên của anh, con tim như bị ai đó hung hăng cào xé.

“Em không thích cảm giác vào lúc em đau khổ nhất anh lại không thể ở bên em. Em ghét chết đi được.” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên.

Sở Vi vốn tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đứng dậy đi tới cửa lại nghe thấy tiếng bên trong truyền ra. Cậu liền quyết định không vào trong nữa.

Sở Lạc Nhất hét xong, cả phòng bệnh chỉ còn văng vẳng lại tiếng hét của cô.

Cố Tỉ Thành từ từ bỏ tay xuống, mỗi một tấc đều như thể dùng cạn sức lực của anh.

Mãi một lúc lâu sau, tay anh cuối cùng cũng đặt được xuống chăn, khẽ rũ mắt, không hề ngẩng lên chút nào, chỉ khẽ nói: “Anh xin lỗi!”

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, thứ em cần không phải là lời xin lỗi của anh!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng quát tháo, nhìn chằm chằm vào anh, “Có phải quốc gia của anh quan trọng hơn em có đúng không? Chắc chắn anh sẽ không bỏ cái nghề bây giờ anh đang làm có đúng không?”

Cố Tỉ Thành siết chặt hai tay lại, mạnh đến mức khiến cánh tay anh truyền đến cảm giác đau cực độ.

“Em biết là anh không thể mà.” Cố Tỉ Thành nói từng chữ, từng chữ đó cũng như đang rút hết sức lực trong anh vậy.

Sở Lạc Nhất nghe thấy anh nói như thế thì bật cười, nhưng cười mãi cười mãi cuối cùng lại òa khóc.

Không thể, không thể.

Ngay cả lừa cô một chút thôi anh cũng không chịu, thẳng thừng cho cô một đáp án như thế. Người đàn ông này, cô còn có thể nói gì được anh nữa đây?

Sở Lạc Nhất lùi lại một bước, “Thế nên em đã thua quốc gia này rồi có phải không?”

“Bảo bối, anh thật sự...”

“Tại sao anh không thể lừa em? Giờ tại sao anh không lừa em đi hả?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng chất vấn, chất vấn cái người vẫn thường xuyên gạt cô, nhưng tại sao vào giờ phút này lại khăng khăng không chịu.

Cố Tỉ Thành muốn đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đành bất lực vì khoảng cách quá xa, giống như khoảng cách giữa hai người họ lúc này vậy.

“Anh biết, lần này lúc anh về thật ra em cũng đã đấu tranh tư tưởng rồi, nhưng bảo bối, anh yêu em, điều này từ trước đến giờ đều không phải là giả.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc lên tiếng, nhìn Sở Lạc Nhất cách mình khoảng hai bước chân, “Quốc gia này là trách nhiệm của anh, còn em là cuộc đời của anh.”

Sở Lạc Nhất mím chặt môi.

Cố Tỉ Thành siết chặt tay, vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất. “Cuộc đời của mỗi người đều phải chịu trách nhiệm mà.”

Sở Lạc Nhất khóc mãi, khóc mãi rồi lại cười. Người đàn ông này thật sự là người có thể nói ra mọi lời lẽ hoa mỹ trên đời. Anh coi quốc gia là trách nhiệm của anh, coi cô là cuộc đời của anh, nhưng lại nói cuộc đời cũng phải chịu trách nhiệm. Thế này là anh đang muốn kéo cô ngang với cả anh sao.

Đúng là biết nghĩ thật đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3454: Nói chuyện một chút đi (3)
Sở Lạc Nhất khẽ đẩy anh ra, ngồi xuống mép giường nhìn anh.

“Cố Tỉ Thành, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Cố Tỉ Thành thoáng khựng lại, vết thương đau rát không thôi, nhưng giờ đến cả tim anh cũng đau theo. Anh khẽ mím môi, sau cùng đáp lại: “Em nói đi.”

“Cố Tỉ Thành, em không thích người nói lời không giữ lời.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, thân phận này của anh đã được định rằng mọi lời hứa của anh đều là giả rồi.

“Em cũng không thích người cứ hở tí ra là bất ngờ biến mất.”

Cơ thể Cố Tỉ Thành căng lên, anh lặng lẽ ngồi dậy, khẽ dựa vào gối.

Anh... chính là người thường xuyên bất ngờ biến mất.

“Em không thích chờ đợi, em không thích chờ đợi không mục đích, đã thế còn phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy.

Cố Tỉ Thành đưa tay lên nhưng khi giơ đến giữa không trung lại không tiếp tục hướng về phía trước nữa.

Anh bắt đầu nghi ngờ. Anh còn tư cách để nắm bàn tay ấy nữa hay không?

Sở Lạc Nhất cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang run lên của anh, con tim như bị ai đó hung hăng cào xé.

“Em không thích cảm giác vào lúc em đau khổ nhất anh lại không thể ở bên em. Em ghét chết đi được.” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên.

Sở Vi vốn tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đứng dậy đi tới cửa lại nghe thấy tiếng bên trong truyền ra. Cậu liền quyết định không vào trong nữa.

Sở Lạc Nhất hét xong, cả phòng bệnh chỉ còn văng vẳng lại tiếng hét của cô.

Cố Tỉ Thành từ từ bỏ tay xuống, mỗi một tấc đều như thể dùng cạn sức lực của anh.

Mãi một lúc lâu sau, tay anh cuối cùng cũng đặt được xuống chăn, khẽ rũ mắt, không hề ngẩng lên chút nào, chỉ khẽ nói: “Anh xin lỗi!”

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, thứ em cần không phải là lời xin lỗi của anh!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng quát tháo, nhìn chằm chằm vào anh, “Có phải quốc gia của anh quan trọng hơn em có đúng không? Chắc chắn anh sẽ không bỏ cái nghề bây giờ anh đang làm có đúng không?”

Cố Tỉ Thành siết chặt hai tay lại, mạnh đến mức khiến cánh tay anh truyền đến cảm giác đau cực độ.

“Em biết là anh không thể mà.” Cố Tỉ Thành nói từng chữ, từng chữ đó cũng như đang rút hết sức lực trong anh vậy.

Sở Lạc Nhất nghe thấy anh nói như thế thì bật cười, nhưng cười mãi cười mãi cuối cùng lại òa khóc.

Không thể, không thể.

Ngay cả lừa cô một chút thôi anh cũng không chịu, thẳng thừng cho cô một đáp án như thế. Người đàn ông này, cô còn có thể nói gì được anh nữa đây?

Sở Lạc Nhất lùi lại một bước, “Thế nên em đã thua quốc gia này rồi có phải không?”

“Bảo bối, anh thật sự...”

“Tại sao anh không thể lừa em? Giờ tại sao anh không lừa em đi hả?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng chất vấn, chất vấn cái người vẫn thường xuyên gạt cô, nhưng tại sao vào giờ phút này lại khăng khăng không chịu.

Cố Tỉ Thành muốn đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đành bất lực vì khoảng cách quá xa, giống như khoảng cách giữa hai người họ lúc này vậy.

“Anh biết, lần này lúc anh về thật ra em cũng đã đấu tranh tư tưởng rồi, nhưng bảo bối, anh yêu em, điều này từ trước đến giờ đều không phải là giả.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc lên tiếng, nhìn Sở Lạc Nhất cách mình khoảng hai bước chân, “Quốc gia này là trách nhiệm của anh, còn em là cuộc đời của anh.”

Sở Lạc Nhất mím chặt môi.

Cố Tỉ Thành siết chặt tay, vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất. “Cuộc đời của mỗi người đều phải chịu trách nhiệm mà.”

Sở Lạc Nhất khóc mãi, khóc mãi rồi lại cười. Người đàn ông này thật sự là người có thể nói ra mọi lời lẽ hoa mỹ trên đời. Anh coi quốc gia là trách nhiệm của anh, coi cô là cuộc đời của anh, nhưng lại nói cuộc đời cũng phải chịu trách nhiệm. Thế này là anh đang muốn kéo cô ngang với cả anh sao.

Đúng là biết nghĩ thật đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3455: Nói chuyện một chút đi (4)
Cố Tỉ Thành nói xong cũng thấy hơi thấp thỏm, vì anh không biết liệu Sở Lạc Nhất có thừa nhận chuyện này không.

Thật ra phản ứng vừa khóc vừa cười này của cô khiến Cố Tỉ Thành cảm thấy rất bồn chồn, thật sự không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô bé này.

“Anh vĩ đại quá nhỉ.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Chủ yếu là muốn trở nên vĩ đại cùng với em.” Cố Tỉ Thành khúm núm đáp.

Sở Lạc Nhất bỗng muốn tát chết anh ngay tức khắc.

Nhưng tiếc là cô không nỡ, đáng chết đến nỗi không nỡ ra tay.

Cố Tỉ Thành khẽ giơ tay lên. Anh không chắc là cô có nắm lấy tay anh không, nhưng anh vẫn muốn thử, muốn thử xem liệu mình có trở thành người mà cô không nỡ từ bỏ hay không.

Sở Lạc Nhất thấy tay anh dừng lại giữa không trung. Cô biết một khi mình nắm lấy bàn tay này thì sẽ không bao giờ có quyền được thái độ nữa, cũng có nghĩa là cô không thể bỏ được bàn tay đẹp đến mức khiến người ta phát điên này.

Cánh tay của Cố Tỉ Thành rất đau, nhưng anh không nói. Anh đang đợi, đợi xem Sở Lạc Nhất sẽ nắm lấy tay anh hay quay người bỏ đi.

Hai người đều đang đợi, chỉ là không biết đang đợi cái gì.

Bất chợt, Sở Lạc Nhất xoay người đi thẳng ra ngoài.

Cố Tỉ Thành: “...”

Trong mắt Cố Tỉ Thành ánh lên vẻ tuyệt vọng, cuối cùng cô vẫn lựa chọn buông tay.

Cố Tỉ Thành cười khổ, sau đó từ từ hạ cánh tay đang đau nhức nhối của mình xuống.

“Rầm...”

Cố Tỉ Thành vừa hạ tay xuống, cảm giác đau khổ còn chưa được lên men đủ độ, cửa phòng bệnh đã bị khóa chặt lại. Lúc Cố Tỉ Thành ngẩng lên thì đã bị ai kia đè xuống giường. Anh không chịu nổi phải hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng môi đã bị người bên trên hôn lấy.

Cố Tỉ Thành anh đang bị người ta cưỡng hôn?

Một tay anh nắm lấy cánh tay Sở Lạc Nhất, đẩy cô ra một khoảng cách nhất định. Anh thấy vành mắt đỏ của cô, “Bảo bối...” Cố Tỉ Thành lên tiếng, giọng khản đặc.

Anh không hiểu vừa rồi tại sao cô lại ra ngoài, lại càng không hiểu tại sao cô quay trở lại.

Hai mắt Sở Lạc Nhất đỏ hết cả lên, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Cố Tỉ Thành, bàn tay nhỏ bé không nghe lời mà cởi nút áo bệnh nhân của anh.

“Bảo bối.” Cố Tỉ Thành giữ chặt lấy tay cô, “Em đừng làm loạn.” Tuy đây là lời trách cứ, nhưng giọng nói cũng đã khàn hơn rất nhiều.

Sở Lạc Nhất cúi xuống cắn lên môi anh, gần như đã bức điên người đàn ông dưới thân mình.

Hay nói cách khác là đã điên rồi!

Sở Lạc Nhất cắn xong lại ngẩng lên nhìn người đang hít thở dồn dập kia, “Em vừa hỏi bác sĩ rồi, anh bị thương ở vai, không gây trở ngại đến việc anh làm những chuyện khác.”

Sở Lạc Nhất nói xong liền bị Cố Tỉ Thành đè ngược xuống, thế ra vừa rồi cô ra ngoài là để hỏi chuyện này sao?

“Em...” Cố Tỉ Thành dở khóc dở cười.

Sở Lạc Nhất vươn tay ôm lấy cổ anh, chân không yên phận cứ cạ tới cạ lui vào đùi Cố Tỉ Thành. Cô muốn cho mình một lý do để không còn đường lui nữa, cách tốt nhất chính là trao thân mình cho anh.

“Em bảo với bác sĩ là anh bảo em đi hỏi.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành cúi luôn xuống hôn lấp môi cô, cánh tay không bị thương nhanh nhẹn cởi áo cô ra, “Bảo bối, em không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.” Nói xong, làn môi nóng rực rời khỏi môi cô.

Ánh mặt trời của buổi sáng đầu tiên trong năm mới đã lên cao, nhưng nhiệt độ trong phòng dần dần nóng lên đến mức không ai có thể nói rõ được giới hạn của nó.

Sở Lạc Nhất cảm nhận được cơ thể đang bị anh khiêu khích. Cô ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận nỗi đau mà anh mang đến cho cô, cắt đứt mọi đường lui của chính mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3456: Nói chuyện một chút đi (5)
Ngày đầu tiên của năm mới, Sở Lạc Nhất đã hoàn thành được lần lột xác đầu tiên trong đời mình.

Cố Tỉ Thành không biết ai cho cô dũng khí ấy, hay nói cách khác thì đây chính là cách đập nồi dìm thuyền của cô.

Anh không biết quyết định như vậy có phải là chính xác hay không, nhưng anh biết, anh không có ý định buông tay. Thế nên dù anh biết đây là một quyết định sai lầm thì vẫn dung túng cho sự tùy hứng của cô.

Lúc này cô gái trong lòng anh vẫn đang ngủ say, ánh mặt trời bên ngoài sớm đã trải dài xuống đất từ lâu.

Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn cánh cửa đã bị khóa trái. Chỉ có thể nói, cô gái ngốc này làm anh mất hết mặt mũi trong cái bệnh viện rồi.

Sáng hôm nay thần kỳ ở chỗ không có ai đến gõ cửa. Nếu không phải trước đó cô ấy làm ra chuyện mất mặt như vậy, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ bắt đầu từ khi nào mà nhân phẩm của anh đã trở nên xấu xa đến như vậy rồi cũng nên.

Cô gái trong lòng khẽ động. Sở Lạc Nhất từ từ tỉnh lại. Cố Tỉ Thành vẫn thản nhiên nhìn cô, chờ cô tỉnh hẳn.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo lên cho nên ánh mặt trời xuyên qua rèm tạo thành một sắc thái thần bí.

Sở Lạc Nhất chưa tỉnh hẳn lại nhưng hai hàng lông mày đã nhíu chặt.

Không biết là bị ánh sáng mờ tối này làm phiền tới giấc mơ hay vì cơ thể khó chịu khiến thần trí của cô bắt đầu khôi phục lại.

Sở Lạc Nhất vẫn chưa mở mắt ra, môi đã bị người ta “tập kích“. Cô lập tức giơ tay đẩy anh rời khỏi mình.

Cố Tỉ Thành vẫn nở nụ cười tao nhã trước giờ của anh, chỉ có điều lần này trong sự tao nhã đó còn xen lẫn chút dịu dàng, sự dịu dàng này không hề giống với trước đây.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Luồng ký ức bất chợt xộc vào trí não cô, khiến gương mặt ngàn năm không đỏ của cô lúc này cuối cùng cũng đỏ bừng lên.

Cố Tỉ Thành rung động, lại hôn lên môi cô cái nữa, một tay chống lên đầu nhìn cô gái đang nằm bên dưới, “Chào buổi sáng.”

Giờ còn sáng?

Sở Lạc Nhất lẳng lặng nhìn ra ngoài, quyết định không nghe anh nói linh tinh.

Tâm trạng của Cố Tỉ Thành có vẻ rất tốt, “Ngủ thêm lát nữa nhé?”

Sở Lạc Nhất lắc đầu, không khí bên ngoài hơi lạnh nên cô không muốn thò cánh tay ra, chỉ để lộ mỗi đầu ra ngoài.

“Dậy mau thôi, một lát nữa bác sĩ đến rồi.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm quần áo của cô lên làm ấm rồi dùng một tay giúp cô mặc vào.

“Đoàn trưởng Cố còn có cả kỹ năng này nữa cơ à.” Sở Lạc Nhất hài lòng vì được hầu hạ, cô cứ dựa hết vào anh, sống chết cũng không chịu động đậy chút nào.

Động tác của Cố Tỉ Thành dịu dàng hơn, nhìn cô gái lười biếng trong lòng, gõ một cái lên đầu cô, “Sau này không được làm loạn như thế nữa, mặt mũi chồng em không đáng tiền hay sao hả?”

Sở Lạc Nhất đắc ý cười. Cố Tỉ Thành lo cho cô xong mới ra ngoài mở cửa. Nhưng lúc y tá tới thay ga giường ga gối lại ngẩn ra vì không thấy ga gối đâu mất rồi.

Sở Lạc Nhất ngồi rung chân nhìn vào nơi nào đó không xác định. Dù sao cô cũng không biết, cô không biết gì hết.

Cô Tỉ Thành khẽ hắng giọng, tai bất giác đỏ lên.

Cái vỏ gối kia thật sự không thể trả lại cho người ta được.

“Kỳ lạ thật, tôi nhớ trước đó có thay rồi mà nhỉ.” Cô ý tá thắc mắc rời đi.

Sở Lạc Nhất cười hềnh hệch ngã ra giường. Cố Tỉ Thành hung hăng trừng mắt với cô nhưng cũng không nỡ mắng.

“Qua vài ngày nữa anh được nghỉ sẽ đưa em đi thăm bà anh.” Cuối cùng Cố Tỉ Thành cũng vẫn lên kế hoạch cho chuyện này, đặc biệt là sau chuyện sáng hôm nay.

Sở Lạc Nhất ồ một tiếng, “Em vẫn chưa muốn đi đấy.”

Cố Tỉ Thành vòng tay ôm lấy cô, hôn mạnh một cái, “Mơ đi, phải đi với anh.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3457: Nói chuyện một chút đi (6)
Phải tới gần tối Sở Ninh Dực mới tới.

Cố Tỉ Thành cảm thấy sau khi anh đi, chắc chắn ba vợ anh đã làm gì đó với anh rồi, nhưng anh không thể hỏi chuyện này được.

May mà vợ anh vẫn không từ bỏ.

Sở Ninh Dực trông thấy người nằm trên giường, không nhịn được nhíu mày, “Có chút chuyện như vậy mà cũng bị thương?” Vì trong phòng bệnh không có ai khác nên Sở Ninh Dực cũng không vòng vo nữa.

“Là do em khinh suất.” Tuy Cố Tỉ Thành không cảm thấy đây là chút chuyện nhỏ, nhưng nhạc phụ đại nhân đã nói như vậy rồi, anh cũng không dám cãi lại.

Con người Cố Tỉ Thành là vậy đấy, anh mắng tôi thì tôi nhịn. Dù sao thì tôi không phản kháng, anh cũng không thể làm gì tôi.

Thế nên sau khi bị Cố Tỉ Thành nói lại một câu như vậy Sở Ninh Dực bỗng không thấy gì thú vị nữa.

Sở Lạc Nhất cảm thấy, quả nhiên anh đẹp trai nhà giàu của cô vẫn quá lợi hại.

Sở Ninh Dực chỉ bỏ lại một câu bảo Sở Lạc Nhất nhanh chóng về nhà rồi cũng đi về luôn.

Sở Lạc Nhất theo ra đến cửa, thấy Sở Ninh Dực về rồi mới cười tít mắt quay về nhào lên giường, “Không ngờ anh lại có thể bắt được tử huyệt của ba em. Mấy người mà cãi lại ba em với mấy người suốt ngày khúm na khúm núm đều có thể bị ba em mắng cho tới mức sống dở chết dở đấy.

Cố Tỉ Thành cau mày, “Ba anh cũng thế mà, người như thế thì phải có cách trị.”

Đối phó với những người thế này anh đẹp trai nhà giàu cảm thấy khá là tâm đắc. Dù sao thì anh cũng đấu với ba mình từ nhỏ đến giờ, sức chiến đấu tất nhiên phải có rồi.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, cảm thấy anh đẹp trai nhà giàu của mình quá ngầu.

***

Ngày mùng một Tết, phim ký sự về vợ của những người lính được công chiếu. Mới đầu hầu hết người xem đều là fan của Sư Niệm. Bộ phim đồng thời cũng được copy gửi về quân đội để lưu thành phim giáo dục trong quân đội chiếu cho các chiến sĩ xem, nhắc nhở họ tại sao lại phải đối xử tốt với vợ mình, những gì họ bỏ ra có khi vẫn chưa thể sánh được người vợ của mình ở nhà.

Ngày đầu chiếu phim, tỉ lệ người xem không được tính là quá tốt, đứng vị trí thứ ba. Chuyện này khiến nhân viên của Sở Thị phải miết mồ hồi, mới mùng một Tết đã đều phải tới công ty tăng ca.

Sở Lạc Duy cũng đang tăng ca, lần này có Sở Vi đi cùng. Kiều Vi Nhã phải ở cùng bà ngoại cô.

Sáu giờ chiều, Sở Vi nhìn tỉ lệ người xem vẫn đứng ở vị trí thứ ba thì không khỏi phải quay lại nhìn Sở Lạc Duy, “Tình hình mà cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Năm nay chắc Sở Thị phải nhường vị trí đứng đầu trong dòng phim Tết cho người khác rồi.”

“Không đâu.” Sở Lạc Duy dựa vào bàn nhìn hai bộ phim đứng vị trí thứ nhất và thứ hai, “Phim của họ không có độ thấm sâu, số liệu ngày đầu tiên không thể hiện được điều gì cả.”

“Cậu tự tin vào bộ phim này đến thế sao?” Sơ Vi tò mò nói, ít nhất thì hiện tại cậu vẫn không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào cả.

Cuối cùng Sở Lạc Duy cũng không nhìn số liệu nữa mà nhìn qua Sở Vi, “Là tôi vẫn còn lòng tin vào quốc gia này. Những người vợ lính là một quần thể đặc biệt, họ đáng có được sự quan tâm cần có, cứ chờ mà xem, đừng ôm quá nhiều hy vọng vào số liệu ba ngày đầu tiên, chắc đến ngày thứ tư thì mới băt đầu lật ngược tình thế được.” Sở Lạc Duy nói xong liền quay về bàn làm việc ngồi.

“Cậu bình tĩnh thật đấy, lại còn ngày thứ tư, chỉ sáng mai thôi là báo chí thành phố A này đã oanh tạc hết cả lên rồi!” Sở Vi lên tiếng, đè hai tay xuống bàn, “Cậu muốn bỏ qua cơ hội phát tài này sao?”

Sở Lạc Duy nhướng mày, “Tất nhiên là không rồi.”

Sở Lạc Duy nói xong, hai anh em đập tay với nhau, bắt đầu âm thầm tung tin lần này Sở Thị sẽ mất vị trí đứng đầu phim Tết của cả nước, mà nguồn đưa tin đầu tiên lại chính là phòng tin tức trực thuộc tập đoàn Sở Thị.

Thế nên khi tỉ lệ người xem phim của Sở Thị không được như trước, lượng tiêu thụ tạp chí của Sở Thị lại tăng lên vùn vụt.

Lúc Sở Lạc Nhất thấy tin chỉ có thể nói một câu: Nham hiểm cực độ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3458: Nói chuyện một chút đi (7)
Phải tới gần tối Sở Ninh Dực mới tới.

Cố Tỉ Thành cảm thấy sau khi anh đi, chắc chắn ba vợ anh đã làm gì đó với anh rồi, nhưng anh không thể hỏi chuyện này được.

May mà vợ anh vẫn không từ bỏ.

Sở Ninh Dực trông thấy người nằm trên giường, không nhịn được nhíu mày, “Có chút chuyện như vậy mà cũng bị thương?” Vì trong phòng bệnh không có ai khác nên Sở Ninh Dực cũng không vòng vo nữa.

“Là do em khinh suất.” Tuy Cố Tỉ Thành không cảm thấy đây là chút chuyện nhỏ, nhưng nhạc phụ đại nhân đã nói như vậy rồi, anh cũng không dám cãi lại.

Con người Cố Tỉ Thành là vậy đấy, anh mắng tôi thì tôi nhịn. Dù sao thì tôi không phản kháng, anh cũng không thể làm gì tôi.

Thế nên sau khi bị Cố Tỉ Thành nói lại một câu như vậy Sở Ninh Dực bỗng không thấy gì thú vị nữa.

Sở Lạc Nhất cảm thấy, quả nhiên anh đẹp trai nhà giàu của cô vẫn quá lợi hại.

Sở Ninh Dực chỉ bỏ lại một câu bảo Sở Lạc Nhất nhanh chóng về nhà rồi cũng đi về luôn.

Sở Lạc Nhất theo ra đến cửa, thấy Sở Ninh Dực về rồi mới cười tít mắt quay về nhào lên giường, “Không ngờ anh lại có thể bắt được tử huyệt của ba em. Mấy người mà cãi lại ba em với mấy người suốt ngày khúm na khúm núm đều có thể bị ba em mắng cho tới mức sống dở chết dở đấy.

Cố Tỉ Thành cau mày, “Ba anh cũng thế mà, người như thế thì phải có cách trị.”

Đối phó với những người thế này anh đẹp trai nhà giàu cảm thấy khá là tâm đắc. Dù sao thì anh cũng đấu với ba mình từ nhỏ đến giờ, sức chiến đấu tất nhiên phải có rồi.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, cảm thấy anh đẹp trai nhà giàu của mình quá ngầu.

***

Ngày mùng một Tết, phim ký sự về vợ của những người lính được công chiếu. Mới đầu hầu hết người xem đều là fan của Sư Niệm. Bộ phim đồng thời cũng được copy gửi về quân đội để lưu thành phim giáo dục trong quân đội chiếu cho các chiến sĩ xem, nhắc nhở họ tại sao lại phải đối xử tốt với vợ mình, những gì họ bỏ ra có khi vẫn chưa thể sánh được người vợ của mình ở nhà.

Ngày đầu chiếu phim, tỉ lệ người xem không được tính là quá tốt, đứng vị trí thứ ba. Chuyện này khiến nhân viên của Sở Thị phải miết mồ hồi, mới mùng một Tết đã đều phải tới công ty tăng ca.

Sở Lạc Duy cũng đang tăng ca, lần này có Sở Vi đi cùng. Kiều Vi Nhã phải ở cùng bà ngoại cô.

Sáu giờ chiều, Sở Vi nhìn tỉ lệ người xem vẫn đứng ở vị trí thứ ba thì không khỏi phải quay lại nhìn Sở Lạc Duy, “Tình hình mà cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Năm nay chắc Sở Thị phải nhường vị trí đứng đầu trong dòng phim Tết cho người khác rồi.”

“Không đâu.” Sở Lạc Duy dựa vào bàn nhìn hai bộ phim đứng vị trí thứ nhất và thứ hai, “Phim của họ không có độ thấm sâu, số liệu ngày đầu tiên không thể hiện được điều gì cả.”

“Cậu tự tin vào bộ phim này đến thế sao?” Sơ Vi tò mò nói, ít nhất thì hiện tại cậu vẫn không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào cả.

Cuối cùng Sở Lạc Duy cũng không nhìn số liệu nữa mà nhìn qua Sở Vi, “Là tôi vẫn còn lòng tin vào quốc gia này. Những người vợ lính là một quần thể đặc biệt, họ đáng có được sự quan tâm cần có, cứ chờ mà xem, đừng ôm quá nhiều hy vọng vào số liệu ba ngày đầu tiên, chắc đến ngày thứ tư thì mới băt đầu lật ngược tình thế được.” Sở Lạc Duy nói xong liền quay về bàn làm việc ngồi.

“Cậu bình tĩnh thật đấy, lại còn ngày thứ tư, chỉ sáng mai thôi là báo chí thành phố A này đã oanh tạc hết cả lên rồi!” Sở Vi lên tiếng, đè hai tay xuống bàn, “Cậu muốn bỏ qua cơ hội phát tài này sao?”

Sở Lạc Duy nhướng mày, “Tất nhiên là không rồi.”

Sở Lạc Duy nói xong, hai anh em đập tay với nhau, bắt đầu âm thầm tung tin lần này Sở Thị sẽ mất vị trí đứng đầu phim Tết của cả nước, mà nguồn đưa tin đầu tiên lại chính là phòng tin tức trực thuộc tập đoàn Sở Thị.

Thế nên khi tỉ lệ người xem phim của Sở Thị không được như trước, lượng tiêu thụ tạp chí của Sở Thị lại tăng lên vùn vụt.

Lúc Sở Lạc Nhất thấy tin chỉ có thể nói một câu: Nham hiểm cực độ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3459: Nói chuyện một chút đi (8)
Buổi tối, Sở Vi vừa vào đến phòng, Lạc Duy cũng theo vào cùng luôn.

Sở Vi quay lại “ê” một tiếng, “Cậu đâu phải là người hóng hớt như vậy đâu.”

Sở Lạc Duy đứng dựa vào cửa nhìn người ngồi xuống giường bên kia, “Ai thèm hỏi cậu chuyện đi xem mắt.”

“Cậu còn nói xem mắt.” Sở Vi gắt lên, tóm cái gối muốn ném qua.

Sở Lạc Duy nhún vai, “Ra ngoài xem đi, tỉ lệ người xem sắp đuổi kịp vị trí thứ nhất rồi kìa.”

“Nhanh thế á?” Sở Vi bỏ gối xuống, đi theo Sở Lạc Duy ra ngoài. Con số trong laptop để trong phòng khách vẫn đang tiếp tục đi lên, mười hai giờ tối nay chắc là có thể cách vị trí thứ hai một khoảng cách bằng cả con đường.

Hai người đập tay với nhau, tin tức của họ có thể thu lưới được rồi.

“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.” Sở Vi nói rồi xoa xoa eo mình đứng dậy về phòng.

“Này, chuyện cậu đi xem mắt.” Sở Lạc Duy vừa nói tới đây đã bị Sở Vi ném gối vào người.

“Cậu im miệng đi,“ Sở Vi nói xong bỏ về phòng luôn.

Sở Lạc Duy đắc ý cười cười.

Cố Tỉ Thành ở trong bệnh viện ba ngày mới xuất viện. Ba ngày hôm nay Sở Lạc Nhất vẫn luôn ở bên anh. Điều này đã chọc giận Sở Ninh Dực, thế nên Sở Lạc Nhất chỉ có thể xị mặt ra về nhà trước, còn Cố Tỉ Thành cũng về quân doanh ở thành phố B. Hai người lại bắt đầu những ngày tháng tâm tình qua điện thoại.

Tết năm nay tựa như không có gì xảy ra, nhưng lại giống như đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như họ đã mất đi một người rất quan trọng trong cuộc đời này.

Ví dụ như có người đã thực hiện được một chuyện rất quan trọng trong đời.

Ví dụ như...

Có người bắt đầu đi xem mắt rồi.

Và trong lúc Tết dần hết, Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất cũng bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện hành hương.

Ngày mùng tám Tết, Cố Tỉ Thành xin nghỉ mười ngày, đưa Sở Lạc Nhất về quê ngoại của anh.

Đó là một làng chài gần thành phố B, môi trường xung quanh có thể sánh được với các khu nghỉ dưỡng, mà lúc Sở Lạc Nhất đến đây mới biết đây là sản nghiệp đứng tên bà ngoại Cố Tỉ Thành. Điều đó cũng có nghĩa bà là “Tổng giám đốc” của “khu nghỉ dưỡng này”.

Sở Lạc Nhất lẳng lặng nhìn Cố Tỉ Thành: “Quê?”

Lúc này hai người đang đứng trước cổng thôn của làng chài, trước cửa nhà nào nhà nấy đều treo ít hoặc nhiều cá khô.

Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, “Trưởng thôn, trưởng thôn.”

Sở Lạc Nhất bất chợt cảm thấy anh đẹp trai nhà giàu nhà cô đúng là được rát vàng mà.

Cố Tỉ Thành dắt tay cô đi vào, “Bà ngoại anh trước đây quanh năm ở nước ngoài, sau khi ông ngoại mất bà mới về đây định cư. Lúc đó làng chài này sắp bị bán cho người khác làm khu nghỉ dưỡng. Nhưng nơi đây lại có ý nghĩa rất lớn với bà cho nên bà anh đã mua hết lại, vẫn cố gắng duy trì và bảo tồn dáng vẻ vốn có của nó.”

“Bà ngoại anh giàu ghê, nói mua là mua hết luôn.” Sở Lạc Nhất cười ha hả.

Gió biển mùa đông cũng không lạnh, thổi vào mặt ngược lại có cảm giác ấp áp.

Cố Tỉ Thành không phát biểu ý kiến về chuyện này.

Bà ngoại Cố Tỉ Thành sống trong căn biệt thự bên biển, một căn nhà sát biển rất đẹp.

Lúc họ đi vào, một bà lão đang ở trong vườn tỉa tót hoa của mình, nghe thấy tiếng mới quay lại.

Trông thấy hai người, bà hơi nheo mắt lại, sau đó ánh mắt hướng về Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn chào một tiếng bà ngoại giống Cố Tỉ Thành.

Nhưng bà cụ có vẻ hơi nóng tính, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ luôn vào nhà.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đây là tín hiệu không thích cô đấy à?

Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vỗ vỗ tay cô an ủi, sau đó đưa cô vào nhà, “Bà ngoại anh tính tình hơi trẻ con, nhưng con người bà rất tốt. Bà chỉ muốn ra oai phủ đầu với em chút thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3460: Nói chuyện một chút đi (9)
Sở Lạc Nhất: “...”

Căn nhà được xây dựng theo phong cách phục cổ, có thể thấy bà ngoại của Cố Tỉ Thành là một người khá hoài niệm.

Hơn nữa trong nhà không có giúp việc. Cố Tỉ Thành nói, người trong thôn sẽ tới chăm sóc bà. Bà cũng không thích trong nhà có người lạ.

Một bà lão tính tình cổ quái.

Sau khi vào nhà, Cố Tỉ Thành nói luôn, “Bà ngoại, con để đồ lên trên kia trước rồi ạ.”

Bà cụ hừ một tiếng cũng không nói gì.

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, tính tình nóng nảy ghê.

Ở đây Cố Tỉ Thành cũng có phòng riêng, có thể thấy năm nào anh cũng sẽ về thăm bà.

Sở Lạc Nhất đứng trước cửa sổ phòng anh nhìn ra bên ngoài, không thể không nói, cuộc sống nơi đây là một kiểu hưởng thụ.

Cố Tỉ Thành từ phía sau ôm lấy cô, nhìn ra bờ biển, “Lát nữa bà có nói gì thì em cũng coi như không nghe thấy nhé.”

“Thế thì không được, bà sẽ tức điên lên đấy.”

“Không đâu, tin anh đi, đối phó với kiểu người như bà, anh rất có kinh nghiệm.” Cố Tỉ Thành nói với vẻ rất thản nhiên.

Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, “Sao cái gì anh cũng có kinh nghiệm thế?”

“Đùa à, hồi còn nhỏ, những người này đều là kẻ địch đẳng cấp của anh đấy, thế mà đều bị anh diệt sạch hết.” Cố Tỉ Thành chậc lưỡi, nhớ lại tuổi thơ ngập tràn nước mắt của mình, vì muốn ba mẹ ly hôn mà anh cũng có sống dễ dàng gì đâu.

Khóe miệng Sở Lạc Nhất càng giật mạnh hơn, “Hồi còn nhỏ anh cũng nhiều kẻ địch đẳng cấp quá đây.”

“Ngoài mẹ với em gái anh ra, ai cũng đều là kẻ địch đẳng cấp của anh hết.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói. Tất nhiên, ba của anh chính là kẻ địch kinh khủng nhất.

Sở Lạc Nhất quay lại xoa xoa mặt Cố Tỉ Thành, “Anh có thể lớn được đến chừng này đúng là không dễ dàng gì.”

Cố Tỉ Thành cũng nghĩ thế.

Hai người ở trên nhà một lúc rồi mới đi xuống, dùng câu của Cố Tỉ Thành nói thì là đây là cách để chọc tức bà anh, nếu không chắc còn nóng tính hơn nữa kìa.

“Chẳng lẽ không phải càng tức thì càng khó hầu hạ à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

“Bà anh khác người lắm, yên tâm đi, nghe lời chồng em là không sai đâu.”

Sở Lạc Nhất nghĩ một hồi, hình như cũng phải, từ nhỏ đến lớn anh đã phải đấu với những người như thế thì hẳn là kinh nghiệm rất phong phú rồi.

Lúc họ xuống nhà thì không thấy bà đâu cả, chỉ nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Sở Lạc Nhất kiễng chân lên nhìn, thấy có không ít người trong thôn đang mang quà tới tặng, bà hưng phấn nói cháu trai vừa đưa một cô bé rất xinh về.

Sở Lạc Nhất: “...”

Bà ngoại là người hai mặt à.

Người dân trong thôn tặng không ít các loại hải sản như tôm lớn, cua ghẹ. Bà vẫn cười vui vẻ nhận lấy. Nhưng vừa vào nhà trông thấy hai người họ bà lập tức thay đổi sắc mặt, vứt đồ xuống đất, “Nhìn cái gì mà nhìn, cầm vào bếp xử lý đi, chờ bà già này nấu cơm cho hai đứa nữa hả.”

Sở Lạc Nhất muốn nói: bà ngoại, bà lật mặt nhanh thật đấy, nhưng những gì bà vừa nói con đều nghe thấy hết cả rồi.

Cố Tỉ Thành cầm hải sản dưới đất lên sau đó xách vào bếp, “Bảo bối, qua đây.”

“Ờ.” Sở Lạc Nhất vui vẻ đáp lại, “Bà ơi, con đi giúp anh ấy.”

“Đi thì đi đi, nói với tôi làm gì?” Bà lão rất kiêu ngạo.

Sở Lạc Nhất bĩu môi, bà đúng thật là.

Sở Lạc Nhất vừa vào bếp đã thấy Cố Tỉ Thành bỏ đống hải sản vào trong bồn nước. Cô thò tay chạm chạm, “Con tôm đất này to thật đấy.”

“Để chiều anh dắt em ra biển bắt cá.” Cố Tỉ Thành cười nói, sau đó buộc chặt cua lại.

“Anh còn biết cả cái này nữa à?” Sở Lạc Nhất cảm thấy cô còn rất nhiều điều chưa biết về anh đẹp trai nhà giàu của mình.

Thế nên cô muốn dùng khoảng thời gian mười ngày này để hiểu rõ người đàn ông này của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3461: Nói chuyện một chút đi (10)
Sở Lạc Nhất không biết nấu mà chỉ biết ăn cho nên đành đứng nhìn Cố Tỉ Thành nấu nướng: “Em muốn ăn tôm đất cay, nghêu cũng phải cay, cua hấp, tôm nướng muối tiêu, còn nữa còn nữa, chắc anh cũng biết nấu canh rong biển nữa nhỉ.” Sở Lạc Nhất cố ý nói lớn tiếng.

“Sao nhóc con như cháu chẳng có tí lễ phép nào thế hả? Không biết tôn trọng người già sao?” Bà lão hừ một tiếng: “Mau mau đi ra đi, đừng quấy rầy cháu ngoan của tôi nấu cơm!” Bà lão nói rồi bước đến đẩy người đi.

Sở Lạc Nhất cười híp mắt đi ra ngoài. Cô đang chờ bà lão đích thân đến tìm cô đây.

“Bà ngoại ơi, bà đẹp như vậy thì để cháu vẽ tặng bà một bức tranh nhé! Cháu chỉ cần vẽ đơn giản cũng đã đẹp lắm rồi, thật đấy!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, sau đó không đợi bà lão có đồng ý hay không đã chạy tót lên lầu lấy bàn vẽ của mình.

Bà lão nhìn Sở Lạc Nhất chạy đi thì hài lòng nở nụ cười.

“Mẹ cháu đã nói với bà rồi! Thích thì chính là thích! Bà cứ nín nhịn như thế để làm gì?” Cố Tỉ Thành ở phòng bếp nói vọng ra.

“Nấu cơm của cháu đi, lắm lời thế, nhớ kỹ mấy món mà con bé thích ăn đấy!” Bà lão trừng mắt nhìn cậu cháu ngoại của mình, thấy Sở Lạc Nhất xuống đến nơi thì quả quyết im lặng.

Sở Lạc Nhất cầm bàn vẽ xuống rồi tìm một chỗ để bà lão ngồi làm mẫu, sau đó cô cũng tìm một chỗ để ngồi vẽ.

Cố Tỉ Thành ở trong bếp làm cơm. Sở Lạc Nhất ở ngoài vừa vẽ tranh cho bà lão còn vừa ngọt miệng khen bà quá trẻ, còn rất đẹp nữa.

Rõ ràng bà lão vô cùng vui vẻ nhưng lại giả vờ như chẳng hài lòng lòng chút nào.

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, bà ngoại thật kỳ lạ, tội cho anh đẹp trai nhà giàu nhà cô rồi.

Bữa trưa toàn các món hải sản, cũng là món Sở Lạc Nhất yêu nhất.

Hơn nữa còn là những món mà Sở Lạc Nhất cố ý đòi, Cố Tỉ Thành nói: “Bà, con đã làm các món mà cô nhóc này thích ăn rồi.”

“Con biết là bà ngoại thích con mà!” Sở Lạc Nhất căn cứ vào nguyên tắc đẹp trai không bằng chai mặt mà cười híp mắt nói.

Khuôn mặt của bà lão căng ra, nói: “Con gái thì đừng có cái da mặt dày giống cái thớt như vậy!”

Sở Lạc Nhất cười hả hả, cười đến mức khiến bà lão không biết phải làm thế nào mà đen xì cả mặt.

Buổi chiều Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất đi bắt cá, bà lão cũng không phản đối.

Thời tiết hôm nay khá tốt, lại vì trong dịp tết âm lịch mà rất nhiều ngư dân đều đang nghỉ ngơi. Bọn họ đi đánh cá lúc này là vừa đẹp. Bà lão có một cái thuyền đánh cá nhỏ, lúc rảnh rỗi không có gì làm cũng hay rời bến.

Cố Tỉ Thành dẫn cô lên thuyền. Sở Lạc Nhất nhìn cảnh tượng ngoài khơi xung quanh mình khiến tâm tình cũng tốt lên.

“Anh đã từng sống ở đây à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

“Không đâu, chỉ là mỗi năm sẽ đến ở vài ngày thôi.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa bảo Sở Lạc Nhất ngồi xuống, sau đó điều khiển thuyền ra khơi.

Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, nói: “Em gái của anh không tới đây sao?”

“Ít khi lắm.” Cố Tỉ Thành nói rồi quay về ngồi bên cạnh cô, cùng cô ngắm biển: “Qua một thời gian nữa đợi nó về rồi sẽ để hai người gặp nhau.”

Sở Lạc Nhất cảm thấy chẳng có gì mà không nên gặp cả, dù sao khi lấy nhau rồi cũng phải sống một chỗ với nhau mà.

Đến nơi thích hợp để bắt cá, Cố Tỉ Thành cho thuyền dừng lại rồi bắt đầu xử lý lưới đánh cá. Sở Lạc Nhất ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn những động tác thuần thục của anh. Dường như chẳng có gì mà anh đẹp trai nhà giàu nhà cô không biết làm.

“Cái này là cái gì vậy?"

“Bong bóng cá, một lát nữa em sẽ biết thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm lưới đánh cá lên, sau đó quăng ra xa.

“Em từng thấy mọi người câu cá rồi, ông nội em thích câu cá lắm nhưng em chưa thấy bắt cá trên biển bao giờ cả.”
 
Top