Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3462: Nói chuyện một chút đi (11)
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn cô, sau đó bảo cô nắm lấy một cái lưới đánh cá khác, tiếp đến là ôm lấy cô từ phía sau, nắm lấy bàn tay của cô rồi dạy cô quăng lưới.

Sở Lạc Nhất thấy lưới đánh cá bay đi thì cười híp mắt chờ tới khi thu lưới.

Đột nhiên, di động của Cố Tỉ Thành kêu lên.

Sở Lạc Nhất khựng lại một chút rồi vội vàng quay đầu nhìn anh.

Hiện tại, cái mà Sở Lạc Nhất thấy sợ nhất chính là lúc tiếng chuông điện thoại của Cố Tỉ Thành reo vang, tại vì mỗi lần như vậy chưa bao giờ có chuyện gì tốt.

“Con bà nó! Chọn lính mới thì tìm ông đây làm cái gì hả? Quân bộ là do ông đây mở ra à? Ông đây còn đang nghỉ ngơi đó, chán sống rồi đúng không?!” Cố Tỉ Thành đột nhiên lớn tiếng hét lên, rõ ràng anh đã bị đối phương làm cho phát cáu.

Sở Lạc Nhất yên lặng thở dài một hơi, may mắn không phải nhiệm vụ đột xuất gì gì đó.

“Ông làm đội trưởng thì phải phụ trách việc chọn lính mới cho các người sao? Ông đây mà còn phải đi chọn lính mới thì lũ mấy người làm cái gì hả?” Cố Tỉ Thành dứt khoát dùng vẻ mặt như giẫm phải phân chó để nhìn mặt biển: “Các người cút hết đi! Mười người các người tự ý chọn, để lại cho tôi hai mươi người là được, còn có chuyện gì thì chờ kỳ nghỉ của ông đây kết thúc rồi nói tiếp!”

Thật ra Cố Tỉ Thành là một người rất lịch sự, nhưng điều kiện tiên quyết là không để anh cùng đám lính nhõi con kia ở cùng một chỗ, nếu không anh sẽ lập tức hóa thân thành một ông chủ đầy miệng toàn lời thô tục.

“Được rồi, được rồi, đem mấy lời tôi vừa nói đem nói lại cho đám kia đi! Nếu đến cuối cùng mà trong hai mươi người không có nổi mười người khiến tôi hài lòng thì các người đều cút hết đến trại huấn luyện lính mới hai năm luôn đi! Đừng có hỏi ông vì sao ông lại cáu như vậy, ông đang trong kỳ nghỉ đấy, nếu còn gọi điện cho ông nữa thì coi chừng ông đây vặn cổ các người!” Cố Tỉ Thành nói rồi cộp một tiếng cúp máy.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Thật sự đồng tình với lính của anh đó.” Sở Lạc Nhất thở dài, thế này có khác nào là bị mắng thành cháu trai luôn đâu.

Cố Tỉ Thành ôm hôn vợ nhỏ nhà mình một chút rồi cười híp cả mắt, nói: “Em là tổ tông của anh!”

Sở Lạc Nhất hài lòng, cực kỳ hài lòng, quả nhiên vẫn là anh đẹp trai nhà giàu của cô đáng yêu nhất.

Cố Tỉ Thành giúp Sở Lạc Nhất thu lưới, câu được không ít thứ tốt. Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên cô thu hoạch được nhiều như vậy.

“Anh thật sự không cần quay về sao?” Sở Lạc Nhất vẫn không yên lòng nói.

“Không có chuyện gì cả đâu.” Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cá, tôm đủ loại trong lưới đánh cá rồi ném nó vào trong thùng, thật ra theo lý thuyết thì việc này hẳn là anh phải đi, thế nhưng anh không muốn nuốt lời với Sở Lạc Nhất, hơn nữa đây cũng chẳng phải là chuyện không có anh thì không được, cho nên lần này anh chọn ở lại với cô: “Quân bộ cũng đâu phải do nhà anh mở ra, chẳng lẽ chuyện gì cũng bắt anh phải lo hay sao?”

Sở Lạc Nhất cười vui vẻ, ngồi xổm nhìn mấy con cá bự đang bơi bơi trong thùng nước. Cô hiểu suy nghĩ thật sự của anh là gì, chỉ đơn giản là anh sợ lại nuốt lời với cô một lần nữa mà thôi.

Cố Tỉ Thành thực hiện đúng lời hứa với Sở Lạc Nhất, ở lại bên cô. Nhưng đến tối anh vẫn gọi điện về hỏi thăm tình hình tuyển tân binh, có điều việc này cũng chỉ diễn ra sau khi Sở Lạc Nhất đã ngủ.

Cố Tỉ Thành nói chuyện điện thoại xong, thấy bà ngoại đang ngồi dưới lầu bèn cất điện thoại di động rồi đi xuống.

“Bà vẫn chưa đi ngủ ạ?” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đi qua ngồi bên cạnh bà ngoại của mình.

Bà lão đang coi tivi, thấy cháu trai xuống thì chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục xem: “Mắt nhìn người của cháu rốt cuộc cũng khá hơn đôi mắt mù của mẹ cháu một chút.”

Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, không nói đỡ hộ ba mình.

“Con bé kia tuy có hơi nhỏ tuổi nhưng bà thấy con bé đó chỉ biết có mình cháu, đây là chuyện tốt.” Bà lão nói rồi quay sang nhìn Cố Tỉ Thành: “Mấy ngày nay bà cứ làm khó dễ với nó, cháu thấy khó chịu rồi đúng không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3463: Màn cầu hôn thế kỷ (1)
Cố Tỉ Thành ngồi bên cạnh bà ngoại không nói gì, giống như là ngầm đồng ý với lời nói của bà.

Bà lão cũng không tức giận, chỉ tiếp tục xem chương trình trên tivi, hoàn toàn không có ý định đi nghỉ ngơi.

“Hay là... bà cùng cháu về thành phố B đi. Bà cứ ở đây có ai chăm sóc được bà đâu?” Cố Tỉ Thành nhìn bà ngoại của mình, đánh tiếng về chuyện này một lần nữa.

Bà lão hơi liếc mắt nhìn anh: “Mẹ của cháu bảo cháu tới đây đúng không?”

“Nói vậy cũng không sai.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

“Biến!” Bà lão tức giận nói.

Cố Tỉ Thành nhún nhún vai, thật sự rất nghe lời, nói biến là biến lên nhà luôn.

Dù sao đây cũng là chuyện giữa bà ngoại và mẹ của anh, anh không có quyền tham gia nên chỉ còn cách mặc kệ.

Sau khi quay về phòng, Cố Tỉ Thành nằm lăn ra giường. Sở Lạc Nhất tự động chui vào lồng ngực của anh.

“Ngày mai mình về đi.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói.

“Ngủ đi, không sao.” Cố Tỉ Thành khẽ nói rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Nhưng mà không chờ được đến sáng ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Cố Tỉ Thành đã gọi Sở Lạc Nhất thức dậy, giúp cô mặc quần áo rồi kéo cô rời đi.

“Làm sao thế?” Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng hỏi.

“Không có chuyện gì, chúng ta trở về trước.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa giúp cô cài chắc dây an toàn sau đó hôn lên môi của cô một cái.

Cuối cùng khởi động xe, rời khỏi đây.

Lúc này Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cô chớp chớp mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: “Anh lấy xe ở đâu ra đấy?”

“Ăn trộm.” Cố Tỉ Thành trả lời, không rõ tâm tình là tốt hay là không tốt bởi vì nhìn không ra.

Sở Lạc Nhất cảm nhận được hẳn anh không làm thế này là vì nhiệm vụ, nếu không anh đã không mang cô đi cùng.

Vậy chẳng lẽ Cố Tỉ Thành đột nhiên quay về là do bị mấy gã lính quèn kia làm cho tức giận cho nên mới đột ngột xuất hiện?

Sở Lạc Nhất ở quân bộ ngủ một giấc tới tận hừng sáng, hoàn toàn không biết đám người trong quân bộ đã bị chỉnh thành cái bộ dạng gì rồi.

Sau khi Cố Tỉ Thành quay về lập tức cắm đầu vào việc tuyển chọn tân binh, còn về phần hứa hẹn với Sở Lạc Nhất thì chỉ có thể để lần sau, rồi lại để lần sau nữa.

***

Trước Tết Nguyên Tiêu, doanh thu mảng phim ảnh của Sở Thị đã đạt tới ngưỡng cao nhất từ trước tới nay trong lịch sử, khiến mảng điện ảnh và truyền hình của Sở Thị được đẩy lên một tầm cao mới. Khó khăn đầu tiên mà Sở Lạc Duy phải đối mặt khi tiếp nhận Sở Thị đã được giải quyết một cách đẹp đẽ, khiến tất cả mọi người đều khắc ghi hình ảnh cậu thiếu niên mười chín tuổi năm ấy.

Tết Nguyên Đán qua đi, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đang ngồi trong phòng khách xem tivi thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, quay đầu nhìn lại liền thấy Sở Vi ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó.

“Chậc chậc chậc, đi coi mắt chắc luôn nè! Anh Sở Vi, năm nay còn chưa qua ngày mười lăm đâu, chắc đã coi mắt vài chục lần rồi đấy nhỉ?” Kiều Vi Nhã có chút hả hê nói.

Sở Vi cho cô một ánh mắt biết điều đi, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Sau khi Sở Vi đi rồi Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy rồi nói: “Chắc không phải mẹ nuôi tính gả anh Sở Vi ra ngoài trong năm nay chứ? Em cảm thấy anh Sở Vi sắp phát điên rồi!”

“Ừ, có điên hay không thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải là tôi điên.” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Đáng lẽ cô không nên trông cậy người này sẽ có cái gì gọi là cảm xúc đồng cảm, cho nên thật sự là mở mang tầm mắt!

Anh em huynh đệ cái gì, vô dụng hết!

Đối tượng coi mắt lần này của Sở Vi là thiên kim của một gia đình đối tác của Sở Ninh Dực, có người nói cô gái này thi đỗ đại học gì gì đó rất nổi tiếng ở Mỹ, đến tháng năm là sẽ ra nước ngoài.

Sở Vi nghĩ ngay cả người sắp ra nước ngoài mà Thủy An Lạc cũng tìm cho cậu, thật là quá có tâm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3464: Màn cầu hôn thế kỷ (2)
Cố Tỉ Thành ngồi bên cạnh bà ngoại không nói gì, giống như là ngầm đồng ý với lời nói của bà.

Bà lão cũng không tức giận, chỉ tiếp tục xem chương trình trên tivi, hoàn toàn không có ý định đi nghỉ ngơi.

“Hay là... bà cùng cháu về thành phố B đi. Bà cứ ở đây có ai chăm sóc được bà đâu?” Cố Tỉ Thành nhìn bà ngoại của mình, đánh tiếng về chuyện này một lần nữa.

Bà lão hơi liếc mắt nhìn anh: “Mẹ của cháu bảo cháu tới đây đúng không?”

“Nói vậy cũng không sai.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

“Biến!” Bà lão tức giận nói.

Cố Tỉ Thành nhún nhún vai, thật sự rất nghe lời, nói biến là biến lên nhà luôn.

Dù sao đây cũng là chuyện giữa bà ngoại và mẹ của anh, anh không có quyền tham gia nên chỉ còn cách mặc kệ.

Sau khi quay về phòng, Cố Tỉ Thành nằm lăn ra giường. Sở Lạc Nhất tự động chui vào lồng ngực của anh.

“Ngày mai mình về đi.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói.

“Ngủ đi, không sao.” Cố Tỉ Thành khẽ nói rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Nhưng mà không chờ được đến sáng ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Cố Tỉ Thành đã gọi Sở Lạc Nhất thức dậy, giúp cô mặc quần áo rồi kéo cô rời đi.

“Làm sao thế?” Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng hỏi.

“Không có chuyện gì, chúng ta trở về trước.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa giúp cô cài chắc dây an toàn sau đó hôn lên môi của cô một cái.

Cuối cùng khởi động xe, rời khỏi đây.

Lúc này Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cô chớp chớp mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: “Anh lấy xe ở đâu ra đấy?”

“Ăn trộm.” Cố Tỉ Thành trả lời, không rõ tâm tình là tốt hay là không tốt bởi vì nhìn không ra.

Sở Lạc Nhất cảm nhận được hẳn anh không làm thế này là vì nhiệm vụ, nếu không anh đã không mang cô đi cùng.

Vậy chẳng lẽ Cố Tỉ Thành đột nhiên quay về là do bị mấy gã lính quèn kia làm cho tức giận cho nên mới đột ngột xuất hiện?

Sở Lạc Nhất ở quân bộ ngủ một giấc tới tận hừng sáng, hoàn toàn không biết đám người trong quân bộ đã bị chỉnh thành cái bộ dạng gì rồi.

Sau khi Cố Tỉ Thành quay về lập tức cắm đầu vào việc tuyển chọn tân binh, còn về phần hứa hẹn với Sở Lạc Nhất thì chỉ có thể để lần sau, rồi lại để lần sau nữa.

***

Trước Tết Nguyên Tiêu, doanh thu mảng phim ảnh của Sở Thị đã đạt tới ngưỡng cao nhất từ trước tới nay trong lịch sử, khiến mảng điện ảnh và truyền hình của Sở Thị được đẩy lên một tầm cao mới. Khó khăn đầu tiên mà Sở Lạc Duy phải đối mặt khi tiếp nhận Sở Thị đã được giải quyết một cách đẹp đẽ, khiến tất cả mọi người đều khắc ghi hình ảnh cậu thiếu niên mười chín tuổi năm ấy.

Tết Nguyên Đán qua đi, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đang ngồi trong phòng khách xem tivi thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, quay đầu nhìn lại liền thấy Sở Vi ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó.

“Chậc chậc chậc, đi coi mắt chắc luôn nè! Anh Sở Vi, năm nay còn chưa qua ngày mười lăm đâu, chắc đã coi mắt vài chục lần rồi đấy nhỉ?” Kiều Vi Nhã có chút hả hê nói.

Sở Vi cho cô một ánh mắt biết điều đi, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Sau khi Sở Vi đi rồi Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy rồi nói: “Chắc không phải mẹ nuôi tính gả anh Sở Vi ra ngoài trong năm nay chứ? Em cảm thấy anh Sở Vi sắp phát điên rồi!”

“Ừ, có điên hay không thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải là tôi điên.” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Đáng lẽ cô không nên trông cậy người này sẽ có cái gì gọi là cảm xúc đồng cảm, cho nên thật sự là mở mang tầm mắt!

Anh em huynh đệ cái gì, vô dụng hết!

Đối tượng coi mắt lần này của Sở Vi là thiên kim của một gia đình đối tác của Sở Ninh Dực, có người nói cô gái này thi đỗ đại học gì gì đó rất nổi tiếng ở Mỹ, đến tháng năm là sẽ ra nước ngoài.

Sở Vi nghĩ ngay cả người sắp ra nước ngoài mà Thủy An Lạc cũng tìm cho cậu, thật là quá có tâm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3465: Màn cầu hôn thế kỷ (3)
Tại nước Mỹ xa xôi, sau khi Triệu Hân Hân nhận được tin Sở Vi đi coi mắt từ Kiều Vi Nhã thì cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nói một câu như vậy tốt lắm.

Giọng điệu bình thản của cô bạn thân khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy có lẽ cô đã thật sự buông tay, thế nhưng làm bạn tốt với nhau nhiều năm như vậy thì làm sao Kiều Vi Nhã lại không nhìn ra rằng thật tình Triệu Hân Hân vẫn không buông bỏ được, chỉ là đang ép bản thân mình tỏ ra bình thản mà thôi.

“Cậu bây giờ thế nào rồi? Sao không chịu gọi điện video call với tớ!” Kiều Vi Nhã nằm sấp trên cái giường của mình rồi nói một cách oán hận.

“Tớ phải khiến cậu chỉ cần liếc một cái thôi cũng thấy kinh diễm chứ, ngày nào cậu cũng thấy mặt tớ thì còn gì là kinh diễm nữa.” Triệu Hân Hân nói một cách cực kỳ chí lý.

Kiều Vi Nhã bày tỏ cô cạn lời rồi.

“Vậy cậu thật sự mặc kệ anh ấy đấy à, vậy từ nay về sau tớ không báo tin của anh ấy cho cậu nữa nhé?”

“Đừng mà, đừng mà! Tớ đâu có nói là không nghe đâu!” Triệu Hân Hân vội vàng nói.

Kiều Vi Nhã chậc lưỡi: “Chẳng phải diễn giỏi lắm đấy sao?”

Triệu Hân Hân im lặng.

Kiều Vi Nhã không tiếp tục nói về chủ đề này nữa mà chuyển sang một chủ đề khác, ví dụ như cuộc sống bây giờ của cô, ví dụ như chuyện học tập, lân la đến hỏi cả chuyện giảm cân của Triệu Hân Hân nữa.

Mãi cho đến mười hai giờ, khi Kiều Vi Nhã không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật cũng vẫn không hỏi ra được một con số chính xác.

Khai giảng ở cấp đại học thường khá muộn, cho nên phần lớn thời gian Kiều Vi Nhã đều bám đuôi Sở Lạc Duy đến công ty họp, còn về phần Sở Vì vẫn tiếp tục chuỗi ngày xem mắt của mình.

Trong chuyện này Thủy An Lạc vô cùng cố chấp, cố chấp đến mức bất ngờ.

Mà Sở Vi cũng rất phối hợp, phối hợp đến mức bất ngờ.

***

Thành phố B, đại viện quân khu.

Sở Lạc Nhất và Sư Niệm buồn chán liền định vào thành phố mua một cái đàn piano về, cũng vì Sư Niệm muốn mua nó cho Sở Húc Ninh.

Thế nhưng Sư Niệm lại hoàn toàn quên béng việc mình là người nổi tiếng, cho nên hai người họ còn chưa mua được đàn thì đã bị đoàn người vây kín lại, hết cách chỉ còn có thể về nhà.

Sở Lạc Nhất vừa về tới nhà đã nằm thẳng cẳng ra ghế sofa: “Em đã bảo là em tuyệt đối không thể cùng chị đi ra ngoài được rồi mà! Chị nhìn đi, tốt nhất chị cứ đặt mua online rồi để người ta đưa tới cho rồi!”

Sư Niệm cũng nằm dài ra ghế, sau đó đá đá cái chân của Sở Lạc Nhất: “Chị làm sao mà biết được mọi chuyện sẽ như vậy chứ? Ai ngờ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này cũng có nhiều người hâm mộ như vậy!”

“Quan trọng ở chỗ chị là diễn viên đó!” Sở Lạc Nhất nói rồi đột nhiên ngồi dậy: “Chị với anh Húc Ninh xác định là sẽ không ly hôn nữa rồi đúng không?”

“Chắc là vậy.” Sư Niệm cũng không nói một cách chắc chắn, dù sao thì cho đến tận bây giờ Sở Húc Ninh vẫn chưa hề nói với cô mấy câu yêu đương gì đó, thế nhưng đã gặp ba mẹ hai bên rồi thì hẳn là đã xác định.

“Không cầu hôn, không có hôn lễ mà chị cũng chịu à?” Sở Lạc Nhất nói.

“Dù sao cũng tốt hơn việc anh ấy không cưới chị.” Sư Niệm nói một cách đương nhiên.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đứa nhỏ này thật sự dễ dàng thỏa mãn quá.

“Chuyện cả đời người chỉ có một lần mà chị cam lòng như vậy sao?” Sở Lạc Nhất hỏi lại lần nữa.

“Cam lòng chứ!” Sư Niệm khẳng định, dường như chẳng có gì mà cô không bỏ được, mưu cầu quá nhiều chỉ là làm khó cho bản thân mình mà thôi.

Sở Lạc Nhất không nói gì.

“Chị đi chọn đàn đã nhé.” Sư Niệm nói rồi đứng dậy đi chọn đàn, hy vọng có thể đưa đến trước hôm sinh nhật của anh.

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn ai đó đi gọi điện thoại cho ông chủ tiệm bán đàn, hỏi thăm còn chuyên nghiệp hơn cả người bán đàn nữa. Cô gái này quả thật đã yêu Sở Húc Ninh đến chết đi sống lại rồi.

Sau khi Sở Húc Ninh về, Sở Lạc Nhất liền chạy đi tìm anh đẹp trai nhà giàu nhà mình chơi. Nhưng trước khi cô rời đi có gọi Sở Húc Ninh ra ngoài nói mấy câu rồi mới đi hẳn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3466: Màn cầu hôn thế kỷ (4)
Sở Húc Ninh trở về, Sư Niệm đang chuẩn bị cơm tối. Đây đúng là dịp để cô bộc lộ tài năng của mình.

Sở Húc Ninh đi thẳng vào phòng bếp, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai của cô.

“Hôm nay anh về thật tốt quá, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không về nữa cơ! Anh không biết đâu, hôm nay em với Bánh Bao Đậu đi mua đồ còn bị người hâm mộ bao vây đấy!” Sư Niệm tươi cười nói.

Sở Húc Ninh hôn kên má của cô, nói: “Năm sau em lại làm việc tiếp sao?”

Sư Niệm sửng sốt một chút, cuồi cùng ủ rũ chẳng nói gì.

Chị Tám đã bắt đầu sắp xếp công việc cho cô rồi. Cô cũng đâu thể cứ ở nhà mãi mà không chịu đi làm được.

“Em nhận ít phim thôi, đừng để mình mệt mỏi quá sức.” Mặc dù Sở Húc Ninh không muốn cô phải đi ra ngoài quay phim nhưng cũng không muốn cô ở nhà một mình buồn bực.

“Em biết mà, biết mà.” Được người khác quan tâm là chuyện rất vui, nhất là khi người đó lại còn là người mình thích.

“Sinh nhật anh định thế nào?” Sư Niệm tắt bếp rồi quay lại, ôm lấy cổ anh: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé! Hay là để em học làm bánh gato có được không?” Sư Niệm đang nói thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền vội vàng đẩy anh ra: “Để em đi xem lò nướng gì gì đó, bây giờ mà mua thì sẽ chuyển đến nhanh thôi.”

Sở Húc Ninh: “...”

Thế quái nào mà nói gió thành bão rồi?

Sư Niệm nói mua lò là mua luôn, chẳng những mua lò nướng mà còn mua đủ các dụng cụ và tài liệu làm bánh khác, định tự học thành tài.

Sở Húc Ninh ngồi trên ghế nhìn người nào đó đang mua sắm trên mạng. Sư Niệm vô cùng tự tin vừa mua vừa nói: “Em nói cho anh biết nhé! Em làm đồ ăn rất giỏi luôn đó, anh cứ chờ em làm món ngon cho anh ăn đi!”

Sở Húc Ninh cười khổ, thực ra anh đã có quà sinh nhật tuyệt nhất rồi.

Chỉ là tạm thời không thể nói cho cô biết mà thôi.

Sư Niệm dựa vào anh, thỏa mãn nhìn đơn hàng của mình sau đó ngửa đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Này, anh có thể xin nghỉ hôm sinh nhật anh được không? Mình ra ngoài ăn cơm.”

“Chẳng phải em muốn làm bánh gato sao?” Sở Húc Ninh thấy hơi lười, dựa vào sofa xoa mái tóc của cô.

Sư Niệm rõ ràng trợn mắt với anh một cái, sau đó mở miệng nói: “Em làm mà anh thật sự dám ăn sao?”

Sở Húc Ninh nhướng mày, bày tỏ chỉ cần cô dám làm thì đương nhiên anh sẽ dám ăn.

“Cũng sắp tới sinh nhật của Huyên Huyên rồi, ngày kia em ra ngoài với anh một chuyến đi.”

“A?” Sư Niệm vừa nghịch điện thoại di động vừa tò mò hỏi: “Đi làm gì vậy?”

“Huyên Huyên thích đồ do một thợ may già ở thành phố B làm, dáng người của em với em ấy không khác nhau lắm, em đi cùng để lấy số đo một chút.”

“Hừ.” Trong lòng Sư Niệm có chút chua chua nhưng lại không nói ra: “Anh có thể đưa cô ấy đi mà.”

“Huyên Huyên vừa mới có kết quả mang thai rồi.” Sở Húc Ninh nói, anh cảm giác rõ ràng Sư Niệm khẽ run lên một cái.

Chuyện này anh không muốn nói là vì anh biết Sư Niệm sẽ khó chịu, thế nhưng lần này anh chỉ có thể dùng lý do này mà thôi.

“Được rồi.” Sư Niệm nghĩ, Sở Húc Hiên thương yêu cô vợ bảo bối của mình như vậy thì chắc chắc sẽ không để vợ mình đi ra ngoài đâu, cho nên Sở Húc Ninh mới tìm cô đi.

Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu Sư Niệm một cái rồi đứng dậy: “Ăn cơm đi.”

Sư Niệm nhìn anh vào nhà bếp rồi nhịn không được phải thở dài. Âu Dương Tử Huyên kia là ánh trăng sáng trong lòng anh, kể cả tặng một món quà sinh nhật cũng phải mất nhiều tâm sức như vậy, thậm chí còn phải đi đặt may.

Trong lòng có chút ghen tị.

Cảm giác ghen tị này có chút chua xót, có chút đắng chát rồi lại có chút đau đớn.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, người kia đang nghiêm túc lấy cơm đã chuẩn bị xong ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3467: Màn cầu hôn thế kỷ (5)
Mấy thứ Sư Niệm mua dần dần được đưa đến. Sở Húc Ninh nhìn đống đồ mà chỉ thấy hoa cả mắt.

Đồ trong nhà càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức mỗi lần Sở Húc Ninh về nhà đều cảm thấy trong nhà lại có gì đó thay đổi.

Lò nướng mà Sư Niệm chọn là cái cao cấp nhất, cũng chính là lò nướng bánh chuyên dùng cho tiệm bánh trong truyền thuyết, đáng tiếc nó lớn quá nên lúc Sư Niệm nhận hàng chỉ đành trả lại rồi chọn một cái lò nướng dành cho gia đình khác.

Sở Húc Ninh: “...”

Cô bé này sống qua ngày thật không dễ dàng.

“Em bớt tự làm khổ mình đi.” Sở Húc Ninh cảm thấy não của mình đang giật thình thịch. Anh nhìn Sư Niệm đang khệ nệ ôm một chiếc thùng thì vội vài đỡ lấy. Chiếc thùng phải nặng khoảng độ năm cân.

“Ai làm khổ chứ, đây là nguyên liệu để làm bánh ngọt đó, nhỡ đâu có thất bại thì em có thể làm thử lại thêm vài lần!” Sư Niệm bay tới ghế sofa, đổ nước ra uống mấy ngụm lớn rồi nhìn người đang chuyển đồ vào phòng bếp cho mình.

“Người khác là mua đồ, còn em đây là mua buôn luôn rồi!” Sở Húc Ninh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng bếp rồi ngồi xuống cạnh Sư Niệm, lời này của anh cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì Sư Niệm thật sự có tật xấu này, mua cái gì cũng phải mua ít nhất hai thứ, lần nào cũng phải đem bán bớt.

Sư Niệm chớp chớp mắt rồi nằm lên đùi của anh: “Như vậy mới đảm bảo mà, khi nào thì đi gặp người thợ may kia thế, bây giờ thì để em tắm rồi đi luôn.”

Sở Húc Ninh dứt khoát đẩy cô một cái, ý bảo cô mau đi tắm đi.

***

Thành phố A tuy nhỏ nhưng quả thật có một nơi cho các bậc thầy tụ họp lại, ví dụ như nơi mà hai người họ định đến chính là nơi tụ tập của những bậc thầy trong đủ loại ngành nghề.

Sư Niệm theo Sở Húc Ninh vào tiệm, đa số sản phẩm trưng bày trong này là áo cưới và sườn xám. Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, nói: “Anh muốn tặng cô ấy sườn xám sao?”

Hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào.

Sở Húc Ninh không nói nhiều nên đương nhiên là không trả lời cô, thay vào đó anh dứt khoát đẩy cô vào, nói vài câu với người thợ may kia rồi đi đến chỗ khác xem quần áo.

Sư Niệm bĩu môi, nghĩ có lẽ anh đã chọn sẵn kiểu dáng rồi. Anh luôn tốt với Âu Dương Tử Huyên đến mức khiến người khác đố kỵ.

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm đứng đó ủ rũ không vui thì khóe miệng không nhịn được phải nhếch lên. Dù có thế nào thì Huyên Huyên vẫn là em gái của anh, là em dâu của anh, sao anh có thể ôm suy nghĩ khác với cô ấy chứ.

Chỉ tiếc cái người nào đó vẫn luôn thiếu tự tin như vậy.

Mà nguyên nhân khiến cô không có sự tự tin này bắt nguồn từ anh, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.

Sư Niệm lấy số đo xong liền chạy qua tìm Sở Húc Ninh, lúc này Sở Húc Ninh đang xem áo cưới.

“Anh xem cái gì đó?" Sư Niệm ôm lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, ánh mắt vô thức tránh những bộ váy cưới kia.

“Em thấy cái này thế nào?” Sở Húc Ninh ôm lấy Sư Niệm, bảo cô phải nhìn vào chiếc váy cưới.

“Đẹp lắm, em đo xong rồi, anh có gì cần nói với ông ấy không?” Sư Niệm chỉ liếc nhanh một cái rồi chẳng buồn để tâm đã trả lời luôn.

Sở Húc Ninh: “...”

“Thật ra em muốn gạt anh thì không cần phải nói qua loa lấy lệ như vậy đâu!” Sở Húc Ninh hừ lạnh một tiếng.

Sư Niệm: “...”

Này mà cũng nghe ra được, thôi được rồi, đây là do cô bất cẩn.

“Đẹp mà, thật sự đẹp lắm đó, anh nhìn thiết kế này đi, anh xem chất liệu đi, anh xem...”

Sở Húc Ninh dứt khoát mặc kệ ai đó mà đi thẳng tới quầy hàng bên kia.

“Này...” Sư Niệm kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy theo: “Anh muốn làm gì thế? Chẳng phải là đến lấy số đo sao, đã lấy số đo rồi mà!” Vậy nên Sư Niệm hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao đột nhiên Sở Húc Ninh lại tức giận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3468: Màn cầu hôn thế kỷ (6)
Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh đi đến quầy hàng hỏi thông tin về chiếc váy cưới kia. Cô đưa tay níu lấy góc áo của anh: “Anh không cần phải tặng váy cưới cho cô ấy như vậy đâu! Như thế có khả năng Sở Húc Hiên sẽ hiểu lầm anh đấy!”

Sở Húc Ninh quay đầu, liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới nói: “Chúng ta đi chụp ảnh cưới!”

“Hả?” Sư Niệm ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang chẳng hiểu ra sao nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh quẹt thẻ rồi bảo người bán hàng gói chiếc váy đó lại, hoàn toàn chẳng để tâm đến Sư Niệm đang ngu người mà dứt khoát kéo cô lôi ra ngoài.

Gần tiệm váy cưới là một studio chụp ảnh cưới. Sở Húc Ninh dẫn cô vào rồi giao cô cho chuyên viên trang điểm.

“Khoan đã...!!!” Cuối cùng Sư Niệm cũng tỉnh táo lại trước khi chụp ảnh cưới. Cô nhìn Sở Húc Ninh một cách không thể tin nổi: “Ý của anh là hai chúng ta đi chụp ảnh cưới?”

Kích động, hưng phấn và cả cảm giác muốn khóc xộc vào tận trái tim cô. Cô không dám mong ước những hạnh phúc xa vời như vậy, nhưng Sở Húc Ninh lại thực sự cho cô cảm giác hạnh phúc đó rồi.

Sở Húc Ninh nhướng mi, nói: “Người khác đều có, không thể để em thiệt thòi được!”

Sư Niệm nghe anh nói vậy thì đôi mắt hơi đỏ lên. Cô không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình vừa lên tiếng sẽ lập tức bật khóc.

Lúc Sư Niệm đang trang điểm, Sở Húc Ninh cố ý gọi Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đến làm phù dâu cùng phù rể. Chắc chắn anh sẽ không bao giờ gọi Tần Thiếu Bạch. Anh ta chính là tình địch số một của anh.

Chuyện chụp ảnh cưới này coi như là một sự bất ngờ Sở Húc Ninh dành cho Sư Niệm.

Những gì anh nợ cô, anh sẽ trả từng thứ một.

Sở Lạc Nhất thấy Sư Niệm hạnh phúc cũng coi như yên tâm. Nhìn hai người họ chụp ảnh cưới như vậy, Sở Lạc Nhất bèn quay sang nói với Cố Tỉ Thành: “Cảm giác cứ như em là bà mẹ già cuối cùng cũng nhìn thấy con gái mình được gả ra ngoài vậy.”

Cố Tỉ Thành bật cười một tiếng rồi xoa đầu cô, sau đó tiếp tục nhìn hai người đang chụp ảnh cưới: “Hay là hai chúng ta cũng chụp đi, chụp trước.”

“Em không muốn thế đâu!” Sở Lạc Nhất từ chối: “Nhỡ đâu có một ngày nào đó em đá anh thì sao?” Sở Lạc Nhất vừa mới cười cười nói xong thì đã bị Cố Tỉ Thành đập cho một cái vào gáy.

Bộ dạng cười tít cả mắt của Sở Lạc Nhất khiến người ta cảm thấy hơi gợi đòn, thế nhưng Cố Tỉ Thành cũng không ép cô. Dù sao những chuyện chụp ảnh cưới thế này vẫn nên chụp lúc trước khi kết hôn thì hay hơn. Sở Húc Ninh và Sư Niệm là mấy kẻ ngoại lệ nên không cần bắt chước bọn họ.

Chụp ảnh cưới tốn mất cả một ngày, Sư Niệm vừa mệt vừa đau chân, sắc mặt của Sở Húc Ninh thì đen đến mức có thể đi đóng vai bao công luôn được. Người vui vẻ nhất chính là Sở Lạc Nhất vẫn đứng một bên híp mắt xem trò vui, khiến người ta có cảm giác muốn cho cô ăn đòn.

“Em trưng ra cái vẻ như thể em đang gả con gái đi như thế là sao hả?” Sư Niệm nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất rồi hung hăng nói.

“Nhà em có con gái mới lớn, cái cảm giác này chị không hiểu đâu, không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất híp mắt vừa cười vừa nói, cứ như thể cô thật sự là một người lớn trong nhà. Cuối cùng vẫn là Cố Tỉ Thành lôi Sở Lạc Nhất đi, nếu không anh sợ cô vợ nhỏ của mình sẽ bị ăn đòn mất.

Sư Niệm quả thật không ngờ rằng Sở Húc Ninh sẽ đưa cô tới chụp ảnh cưới, sự ghen tuông đối với Âu Dương Tử Huyên cũng dần dần biến mất không chút tăm hơi.

Dù sao cô cũng là người dễ thỏa mãn như vậy mà.

Chỉ là sau khi trở về, Sư Niệm phát hiện Sở Húc Ninh trở nên bận rộn hơn rất nhiều, ngay cả ảnh để in ra cũng là do cô tự chọn.

Sư Niệm cũng không bận tâm chuyện này. Dù sao hôm đó anh đã cùng cô chụp ảnh cưới rồi nên cứ để cho anh làm việc đi, chuyện còn lại một mình cô cũng có thể làm tốt.

Thế nhưng dạo gần đây Sư Niệm cảm thấy Sở Húc Ninh lại bận rộn một cách kỳ lạ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3469: Màn cầu hôn thế kỷ (7)
Ví dụ như mặc kệ Sở Húc Ninh có bận rộn đến cỡ nào thì tối cũng sẽ về nhà.

Phải biết rằng trước đây nếu như anh bận quá sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc, hơn nữa dạo này trong lúc ăn cơm anh còn hay hỏi thăm cô về chuyện ảnh cưới thế nào rồi.

“Chẳng phải là anh không thích để tâm đến mấy chuyện này sao?” Sư Niệm vừa ăn cơm vừa hỏi một cách tò mò.

Sở Húc Ninh ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: “Mẹ nói muốn xem, anh nghĩ đợi bên kia làm xong rồi thì có thể sẽ gửi qua cho mẹ một bộ.”

“À, em hiểu rồi, để đến lúc đó em đưa cho mẹ là được.” Sư Niệm tiếp tục và cơm, trong lòng thầm nghĩ chắc Cố Tiểu An sẽ vui mừng lắm khi biết con trai mình chịu chụp ảnh cưới.

Sở Húc Ninh khựng lại một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Sư Niệm chỉ nghĩ anh làm vậy là vì lòng hiếu thảo nên hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Vậy nên lúc Sở Húc Ninh đi làm, mấy đồng đội xung quanh đều giương mắt hỏi, ảnh cưới đâu rồi?

Sở Húc Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: “Nhất định phải có ảnh cưới sao?”

“Nhất định phải có ảnh là cái quái gì? Anh đã từng thấy ai tổ chức hôn lễ mà không có ảnh cưới treo ngoài cửa chưa hả? Lữ đoàn trưởng Sở, chắc không phải do anh không muốn đem đến đấy chứ? Chỉ là một tấm hình thôi mà!”

Sắc mặt Sở Húc Ninh bỗng đanh lại, anh thật sự không có để ý đến chuyện này.

“Tôi sẽ nghĩ cách xem sao.” Sở Húc Ninh phiền muộn nói.

“Anh nhanh lên, mọi người đều chờ ảnh đó!”

Sở Húc Ninh vẫy vẫy tay để anh ta đi ra ngoài, sau đó đưa tay bóp bóp cái trán của mình, sao cái chuyện cầu hôn này lại phiền phức thế cơ chứ?

***

Cố Tỉ Thành dựa vào cửa nhìn người trong phòng, khóe môi của anh khẽ cong lên rồi sau đó mới lên tiếng: “Chẳng lẽ anh nghĩ chuyện cầu hôn này đơn giản à, không đơn giản chút nào đâu!”

Sở Húc Ninh à một tiếng rồi cầm mũ, đứng dậy: “Chuyện tân binh thế nào rồi? Lần này cậu cần hơi nhiều người đấy. Nhớ chuẩn bị sẵn sàng đi, người bên trên đưa xuống chưa chắc đã được phân cho cậu đâu.”

“Tôi đây đã thiếu lại càng thiếu, còn chẳng bằng há miệng hốt trọn một mẻ cho rồi, ít nhất cũng được đủ số lượng mà tôi cần.” Cố Tỉ Thành nói xoay người, đứng dậy theo Sở Húc Ninh: “Có chuyện này muốn nói với anh đây, là về tình hình quân đội mấy tháng tới, chẳng lẽ lần này cũng phải cắt giảm nhân sự sao?”

Bước chân của Sở Húc Ninh hơi khựng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Việc này không phải là việc chúng ta có thể xen vào được, cứ làm cho xong chuyện của cậu đi. Bảo người của cậu trong đợt huấn luyện đợt này tập trung một chút, còn lại không liên quan gì đến cậu hết!”

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Húc Ninh xuống lầu rồi lái xe rời đi liền biết anh phải đi họp rồi.

Gần đầy Sở Húc Ninh mở rất nhiều cuộc họp. Cố Tỉ Thành dựa vào lan can nhìn chiếc xe đang xa dần. Người này dù cho có cầu hôn cũng cầu hôn khác với người bình thường, tự mình đi chọn ảnh cưới của mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? Thế quái nào với cái người này lại khó khăn như vậy?

Mà Sở Húc Ninh đương nhiên không nhận thức được rằng đây vốn là một chuyện hiển nhiên.

Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy. Chỉ có thể nói, IQ của Lữ đoàn trưởng Sở đúng là đáng thương thật.

Không, nói chính xác phải là EQ của anh đáng thương đến kinh người mới đúng.

Sư Niệm chọn được ảnh xong liền gửi cho Kiều Vi Nhã xem, tiện thể cũng gửi cho cả Sở Húc Ninh.

Còn hỏi Sở Húc Ninh xem cô chọn có đẹp không.

Lúc này Sở Húc Ninh đang họp, nhận được tin nhắn có ảnh cưới của mình thì khẽ nheo mắt lại, thì ra còn có thể làm như thế này. Tại sao lúc trước anh còn phải lén lút đi thăm dò cô chứ?

Trên ảnh cưới, Sở Húc Ninh vẫn mặc quân phục, Sư Niệm trang điểm nhẹ nhàng. Ngoại trừ bộ váy cưới mà Sở Húc Ninh đã mua ra thì còn hai bộ đồ nữa, Sư Niệm mặc lên đều rất đẹp.

Sở Húc Ninh chọn một tấm rồi gửi qua cho cán sự của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3470: Màn cầu hôn thế kỷ (8)
Hôm sinh nhật Sở Húc Ninh cũng là ngày đàn mà Sư Niệm đặt được chuyển đến nơi.

Bởi vì món hàng quá lớn cho nên chuyển phát nhanh chỉ có thể đưa đến tận nơi. Sư Niệm đón người vào, để họ lắp đặt thật tốt rồi mới tiễn đi.

Sư Niệm hài lòng nhìn chiếc đàn trắng muốt như tuyết. Sở Húc Ninh đàn còn hay hơn cả cô nữa đấy, cho đên đây coi như là món quà tặng cho anh.

Tiếp đó còn có cả bánh gato của cô nữa, gần đây cô đã luyện tập rất tốt rồi.

Lúc Sư Niệm đang tính đi làm bánh ngọt thì tiếng gõ cửa vang lên.

Sư Niệm liếc nhìn đồng hồ, không biết ai sẽ đến vào lúc này.

Cô mở cửa ra, thấy người tới là cảnh vệ của Sở Húc Ninh thì hô lên một tiếng kinh ngạc: “Tiểu Lưu?” Nhưng sau đó trong lòng lại có chút bất an: “Chắc không phải là Lữ đoàn trưởng của các cậu lại có vấn đề gì đấy chứ?”

Tiểu Lưu ấp úng không nói nên lời.

Sư Niệm lo cuống lên, dứt khoát đẩy người ra rồi chạy đi mất.

Sau khi Sư Niệm chạy xuống rồi, Tiểu Lưu cười hì hì gãi đầu rồi cũng chạy theo cô.

Sư Niệm chạy thẳng tới trước tòa nhà hành chính. Ngày hôm nay cả quân bộ vắng vẻ, đìu hiu đến lạ thường, may mà có đám người đang tiếp tục luyện tập ở bên kia chứ nếu không cô thật sự sẽ nghĩ rằng liệu có phải hôm nay quân bộ chẳng có một ai hay không.

Sư Niệm chạy thẳng lên phòng làm việc của Sở Húc Ninh, bên trong không có ai khiến Sư Niệm thấy lo lắng hơn. Cô muốn chạy xuống phòng cấp cứu hoặc là mấy chỗ như bệnh viện gì gì đó nhưng ngày hôm nay anh đâu có nhiệm vụ gì, thậm chí lúc đi làm hồi sáng vẫn rất bình thường.

Sư Niệm chạy xuống lầu thì vừa vặn đụng phải Tiểu Lưu: “Lữ đoàn trưởng của các cậu đâu? Lữ đoàn trưởng của các cậu đâu rồi?” Sư Niệm cuống cuồng hô lên, trên trán đã bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi.

Tiểu Lưu bị túm lấy có hơi đau. Trong lúc nhất thời cậu ta không biết phải trả lời như thế nào nữa. Thế quái nào mà bộ dạng của chị dâu cứ như thể Lữ đoàn trưởng của bọn họ chết đến nơi rồi là thế nào?

“Lữ đoàn trưởng ở nhà thờ ấy!” Tiểu Lưu vội nói.

Sư Niệm chẳng kịp nghĩ nhà thờ là cái gì đã lập tức nhằm về hướng đó mà lao đi.

Thậm chí còn chẳng thèm nghĩ xem một người đang bị thương mà lại đến nhà thờ thì có hợp lý hay không?

Sư Niệm chạy thẳng một mạch đến nhà thờ. Thấy người đàn ông đang đứng trên đài quay lưng về phía cửa, cô liền chạy thẳng tới, sau đó nhảy lên bậc kéo anh lại: “Anh không sao chứ? Có phải là lại bị thương rồi không? Rốt cuộc anh làm sao vậy? Mau nói đi!” Nước mắt của Sư Niệm rơi lã chã nhìn người đang mặc bộ quân phục từ trên xuống dưới một lượt, thế nhưng chẳng nhìn thấy anh có bất cứ vết thương nào.

Sở Húc Ninh hơi híp mắt lại, chỉ mỉm cười nhìn cô gái đang lo sốt vó đứng trước mặt mình.

“Bùm bùm...”

Một tiếng nổ khác thường đột nhiên vang lên, Sư Niệm giật mình lập tức quay đầu nhìn lại.

Cô thấy ngoài cửa có một tấm áp phích được kéo lên, trên bầu trời đột nhiên nở bừng những chùm pháo hoa, cả sân khấu đều được bao trùm bởi một cảm giác lãng mạng.

Mấy chiến sĩ cười híp mắt chuyển ảnh chụp và đàn lên, bức ảnh kia là ảnh Sư Niệm đang mặc váy cưới được một người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, Sư Niệm đang nhìn về phía xa xa còn người kia đang chăm chú nhìn cô.

Một người nhìn về tương lai, người còn lại đang nhìn về phía cô.

Một tấm ảnh rất đẹp, tuy đây không phải tấm mà Sư Niệm thích nhất nhưng lại là tấm Sở Húc Ninh thích nhất.

Bởi vì anh muốn nói với cô rằng, điều anh mong muốn trong tương lai là một Sư Niệm hoàn toàn hướng ra bên ngoài, còn điều mà anh phải làm chính là bảo vệ cô gái đang tràn đầy mong đợi hướng về tương lai kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3471: Màn cầu hôn thế kỷ (9)
Sư Niệm đứng yên tại chỗ, có cảm giác ngơ ngẩn lâng lâng, một lúc lâu vẫn không động đậy.

Sở Húc Ninh buông tay cô ra, từ từ đi về phía chiếc đàn.

Sư Niệm nhìn theo, thấy anh mặc nguyên bộ quân phục ngồi xuống, khóe miệng hơi nhướng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt tay xuống phím đàn đen trắng.

Giai điệu này, đã có lúc rất quen thuộc.

Bởi vì trước kia cô thích Vong Tình Thủy của Lưu Đức Hoa nên đã tìm nghe tất cả những bài hát của Hoa Tử. Bài này tên là: Yêu em một vạn năm.

Anh ấy biết hát?

“Trái đất quay một vòng là một ngày, cũng như anh đã nhớ em một ngày...”

Anh cất giọng, âm thanh vô cùng êm tai.

“Một tình yêu chân thiện mỹ, không có điểm cuối cũng không có kẽ hở, trái đất quay quanh mặt trời một lần là một năm, cũng như anh lại yêu em thêm một năm nữa...”

Từng câu, từng chữ, giọng nói trầm ấm vang lên trong nhà thờ, tựa như dội vào tim cô, mềm mại, nhẹ nhàng.

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm chăm chú nhìn không hề chớp mắt từng động tác, lắng nghe từng âm điệu của anh, giống như chỉ bỏ lỡ một phút cũng là bi kịch như khi cô đánh mất cả thế giới.

Bài hát này kỳ thực không dài, nhưng Sư Niệm lại nghĩ, cô có thể nghe cả một thế kỷ cũng không thấy chán.

Lúc này người bên ngoài nhà thờ ngày càng nhiều, nhưng người trên sân khấu vẫn cất tiếng hát tao nhã và nghiêm túc, chỉ có ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô là vô cùng rõ ràng và sáng ngời.

Sư Niệm cảm thấy trái tim vốn đang xao động của mình, đến lúc này mới hoàn toàn bình ổn lại. Không vì lý do nào khác, đơn giản vì, thấy anh là cô có thể yên tâm được rồi.

“Sự xuất hiện của em đã chiếm hết ánh mắt anh, yêu em một vạn năm.” Sở Húc Ninh cúi đầu, giọng hát theo âm điệu cất cao, từ từ phiêu lãng trong không gian, trôi vào trong tim cô.

Sư Niệm nhìn người đàn ông cách mình chỉ vài bước chân, rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đã có chuyện gì xảy ra.

Anh ấy sắp... cầu hôn cô sao!

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, khoảnh khắc nhìn người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc đàn bước từng bước về phía mình, từng bước một, giống như đi vào trái tim cô, không hề có cảm giác đau đớn, bởi vì, đó chính là từng bước đi của hạnh phúc đang tiến vào thế giới của cô.

Bởi vì, cô có thể nhìn thấy người mình thích đang cố gắng đáp lại tình cảm của cô.

Khoảng cách chung quy cũng chỉ có vậy, cho nên Sở Húc Ninh nhanh chóng bước đến trước mặt cô. Dưới sân khấu là binh lính của anh, còn trên sân khấu là cô gái của anh.

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm nhìn người đàn ông trước mặt từ từ quỳ một chân xuống, cô liền rơi vào trạng thái không thốt thành lời.

Sở Húc Ninh một tay cầm lấy tay của Sư Niệm, ngước lên nhìn cô.

Ba nói, người đàn ông nào cũng phải cầu hôn một lần, bởi vì chỉ khi anh suy nghĩ sẽ quỳ xuống để cầu hôn một người, anh mới hiểu được, đây là người phụ nữ đáng để anh quỳ xuống, là người phụ nữ mà sau này anh sẽ phải quý trọng và bảo vệ.

Mà giờ đây, vào thời khắc khi quỳ gối xuống, anh mới thực sự hiểu được cảm giác này.

Cảm giác cam tâm tình nguyện thần phục.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh vừa cất lời, Sư Niệm bỗng nhiên vội vàng kéo anh dậy.

Một người vẫn luôn được vạn người chú ý như Sư Niệm lúc này đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng khi bị hơn chục người nhìn, căng thẳng đến mức muốn kéo anh đứng dậy, sau đó rời khỏi nơi này.

Sư Niệm lộ rõ vẻ xấu hổ, xấu hổ đến mức một giây tiếp theo có thể hét lên, cho nên cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Anh có tấm lòng như vậy là đủ rồi!

Nhưng Sở Húc Ninh lại nắm chặt lấy tay cô, không cho cô nhúc nhích.
 
Top