Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3472: Màn cầu hôn thế kỷ (10)
Sở Húc Ninh trước sau vẫn không đứng dậy, còn giữ chặt lấy Sư Niệm.

“Anh quen em... đã mười bảy năm rồi.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói.

Sư Niệm dừng lại một lúc.

Bọn họ quen nhau vào lúc mẹ nuôi đi thử lễ phục. Khi đó, cô mới hơn ba tuổi, còn hiện giờ, cô vừa mới qua tuổi hai mươi.

Tròn mười bảy năm.

“Mười bảy năm qua, anh trốn tránh em, làm em tổn thương, tự lừa gạt mình. Khoảnh khắc anh biết em gặp chuyện không may, anh mới thực sự hiểu ra, cho dù anh có dối gạt bản thân mình như thế nào, anh cũng không thể khiến mình thôi sợ hãi.”

Sư Niệm không kìm được mà trở nên căng thẳng, vẫn nhìn người đàn ông đang nghiêm túc quỳ một chân xuống trước mặt mình.

“Anh sẽ không nói nhiều, nhưng anh muốn cho em một câu trả lời, lúc trước em hỏi anh làm sao nghĩ thông suốt được.”

Bàn tay Sư Niệm theo bản năng run lên, sau đó mới nói: “Chuyện ly hôn?” Trước đó cô từng hỏi, nhưng Sở Húc Ninh không hề trả lời cô. Cô còn tưởng, cả đời này cũng không được nghe đáp án.

Sở Húc Ninh hơi cúi đầu, giống như đang che giấu điều gì.

Advertisement / Quảng cáo


Được một lúc, Sở Húc Ninh mới ngẩng đầu nhìn về phía Sư Niệm, “So với việc biết em sẽ xảy ra chuyện ở nơi khác, anh càng mong em ở bên cạnh anh, chí ít anh có thể dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em.”

Sư Niệm nghĩ đến dáng vẻ của Sở Húc Ninh sau khi tuyết lở, anh mắng cô nhưng cũng thực sự rất sợ hãi.

Thì ra, anh đã nghĩ thông từ lúc đó.

Thì ra, người vẫn không chịu buông tha... là mình, chứ không phải anh.

Sư Niệm hít sâu một hơi, nhìn anh lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra.

Động tác của anh rất chậm tựa như những thước phim được quay chậm lại. Trái tim của Sư Niệm cứ thế đập nhanh hơn theo động tác của anh.

Cầu hôn!

Đây là màn cầu hôn cô chưa bao giờ dám mong chờ.

Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đứng nhìn cách đó không xa.

Advertisement / Quảng cáo


“Ngươi từng thật lòng cố gắng không cầu sự đáp lại cũng đã được sự đền đáp xứng đáng, giờ chị Niệm Niệm cũng nhận được rồi.” Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tỉ Thành, “Em đã từng thấy chị ấy khóc, thấy chị ấy say, từng thấy chị ấy lo sợ bất an, nhưng chỉ có thời khắc này, em mới thấy chị ấy hạnh phúc đến vậy.”

Cầu hôn, mặc dù chỉ là một hình thức, nhưng thực sự là một minh chứng cho sự để tâm của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lạc Nhất, nhìn về phía bên kia, “Hay là bây giờ anh cũng cầu hôn em nhé?”

“Ha ha ha, anh đi nhờ xe nhiều thành nghiện à? Người ta chụp ảnh cưới anh cũng thò mặt vào. Giờ người ta cầu hôn anh còn đòi xuất hiện? Em là thứ để anh lôi đi góp vui hả?” Sở Lạc Nhất nổi giận. Người này đúng là quá vô tâm rồi đấy nhé!

“Em không phải là thứ để góp vui, em là do anh nhặt được mà.” Nhặt ve chai lượm được, câu này không có gì sai.

Sở Lạc Nhất: “Nói bậy, rõ ràng là em nhặt được thanh niên cao tuổi là anh chứ.”

Cố Tỉ Thành rất thích bộ dạng này của cô vợ nhỏ nhà mình. Cô sẽ không giả vờ thẹn thùng nói với bạn cái gì mà, đáng ghét, đâu có phải. Cô chỉ biết nói, rõ ràng em mới là người nhặt được.

Sư Niệm nhìn người đàn ông đang quỳ gối từ từ đeo nhẫn cho mình.

Chiếc nhẫn vẫn được làm theo kiểu dáng đơn giản gọn gàng, là phong cách mà Sư Niệm thích, hơn nữa bên rìa nhẫn còn có chữ viết tắt tên của Sư Niệm, bên còn lại là tên viết tắt của Sở Húc Ninh.

Đó là hứa hẹn mà Sở Húc Ninh dành cho cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3473: Màn cầu hôn thế kỷ (11)
Giữa hội trường có người bật bài “Hôm nay em phải lấy anh”, mà bên dưới các chiến sĩ đã cầm hoa tươi hát theo giai điệu này.

Một màn cầu hôn rất cũ kỹ rất quê mùa, nhưng với Sư Niệm, đây là màn cầu hôn lãng mạn nhất với cô.

Người đàn ông trước mặt vẫn quỳ một chân, chiếc nhẫn vương hơi ấm cũng đã hoàn toàn được xỏ vào ngón tay cô.

“Anh là quân nhân, phần lớn thời gian không dành cho em, nhưng điều anh có thể đảm bảo với em rằng, tất cả thời gian khác của anh đều thuộc về một mình em.” Sở Húc Ninh nói, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Sư Niệm.

Hôm nay cô không trang điểm, thậm chí còn bị dính bẩn trong lúc lắp đàn, không xinh đẹp chỉn chu như trên tivi, không có vẻ cao quý rạng rỡ như ở trước mắt mọi người.

Nhưng đây chính là người phụ nữ mà anh cần, không hơn.

Nhẫn kim cương được xỏ vào tay cô. Sư Niệm nhìn người đàn ông vẫn không hề đứng dậy.

“Niệm Niệm, không mang lại được cảm giác an toàn cho em là sai sót của anh. Anh yêu em.” Khi nói câu này, Sở Húc Ninh vẫn nhìn sâu vào mắt cô. Sư Niệm hơi sững lại một chút.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Húc Ninh vừa dứt lời, cả hội trường liền yên tĩnh lại, một lát sau liền ào lên một làn sóng âm thanh.

Nhưng đối với Sư Niệm mà nói, những âm thanh đó không hề tồn tại, bên tai cô chỉ còn lại giọng nói của anh, chỉ có lời hứa hẹn của anh.

Câu nói cô đã chờ đợi bao nhiêu năm, giờ cuối cùng cũng chờ được. Cô không kích động nhảy cẫng lên như trong tưởng tượng, mà cảm giác giống như bụi trần lắng dọng, giống như khi cô hao hết tâm sức để khẩn cầu một việc, vào lúc cô định từ bỏ, đột nhiên người khác lại đặt nó trước mặt cô. Cho nên lúc này, ngoại trừ bụi trần lắng đọng, cô không biết mình còn có thể dùng thứ tâm trạng thế nào để biểu đạt cảm xúc của mình.

Phồn hoa đi qua, đọng lại, chỉ có cảm giác này.

Sư Niệm không biết tại sao mình mới hai mươi tuổi lại có nhận thức như vậy, nhưng cô thích bản thân mình lúc này, thích cảm giác bụi trần lắng đọng của bản thân lúc này. Bởi vì đã không còn gì có thể khiến cho trái tim của cô tiếp tục dao động như lần đầu tiên thấy anh nữa.

Sở Húc Ninh đứng dậy. Sư Niệm vươn tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Em yêu anh, đến giờ cũng chưa từng thay đổi. Đời này cho dù xảy ra chuyện gì, tình cảm em dành cho anh cũng sẽ không thay đổi.”

Sở Húc Ninh ôm người con gái trước mặt, cho dù cô không nói, anh cũng tin. Bởi vì đối với Sở Húc Ninh mà nói, Sư Niệm là bất ngờ duy nhất trong cuộc đời này của anh, cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của anh. Bây giờ, anh đã nắm được hai điều này, đồng thời cũng sẽ không buông tay một nguồn sáng nào hết.

Advertisement / Quảng cáo


Vào lúc Sư Niệm đang cảm động với màn cầu hôn của anh, Sở Húc Ninh tiếp tục kéo cô đi ra ngoài. Sư Niệm cho rằng anh muốn về nhà, vội vàng nói: “Chuyện đó, không bằng em về trước đã, lát nữa anh...”

Sư Niệm còn chưa nói hết lời, liền thấy cả một bầu trời hoa hồng đổ ập xuống, vây bọn họ trong biển hoa.

Sư Niệm vụt ngẩng đầu, hương hoa lan tỏa khắp nơi, cánh hoa từ từ bay xuống rơi vào mặt cô, mang theo cảm giác mềm mại.

“Hoa hồng Champagne!”

Đây là loài hoa mà Sư Niệm thích nhất, nhưng mùa này, thành phố B không có loại hoa này, cho nên hẳn là do anh đặt riêng mới có.

Năm chiếc trực thăng, thật sự là bay ra hoa, ngay cả hoa hồng được tung ra cũng khiến người ta thấy thật đa dạng, có thể thấy bọn họ đã từng tập luyện rồi.

Sư Niệm từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn màn mưa hoa, không kìm được mà vươn tay ra, để cánh hoa rơi vào lòng bàn tay mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3474: Màn cầu hôn thế kỷ (12)
Gió xuân phất qua cánh hoa, thổi tung, khiến chúng thay đổi phương hướng.

Sư Niệm liên tục hít sâu, giống như chỉ có vậy mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình, không để mình kích động quá mà làm ra hành động gì không thể khống chế.

Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn ôm lấy cô. Nhìn gương mặt hơi run run của cô, liền biết lần này anh đã làm đúng, chí ít là cô cũng vui vẻ, cũng kích động.

Dưới cơn mưa hoa hồng, Sở Húc Ninh dẫn Sư Niệm vào chính giữa, được một lúc nơi những cánh hoa rơi xuống xuất hiện một hình trái tim.

Sư Niệm khó tin mở to hai mắt.

“Tuy rằng kẻ làm lính như chúng tôi không lãng mạn được như người bình thường, nhưng chúng tôi muốn dùng kỹ thuật của mình nói với chị dâu, vợ của quân nhân chúng tôi có thể có được những thứ mà người khác không có được, dùng tiền cũng không mua được.”

Viên chính ủy đứng hàng đầu trầm giọng nói, sau đó dẫn đầu chào theo kiểu nhà binh.

“Cúi chào...”

Giọng của anh ta vừa dứt, phía sau từng hàng chiến sĩ lần lượt chào theo nghi thức quân đội, dưới bầu trời quang đãng tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc biệt.

Không dùng tiền tài chất đống hoa lệ, không dùng hoa lệ chất đống cao quý.

Advertisement / Quảng cáo


Là một nghi lễ quân đội chất phác nhất, một lời chúc phúc giản dị nhất, lại rung động hơn cả những sự lãng mạn ngoài kia.

Sư Niệm đặt hai tay lên ngực, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang cúi chào mình.

Cô cho là mình sẽ không có được, không ngờ lại có được thứ tốt nhất.

Màn rải hoa kết thúc, trên mặt đất tạo thành một hình trái tim đầy đặn.

Sở Lạc Nhất đứng gần đó, cầm di động chụp ảnh. Cô muốn làm chứng cho niềm hạnh phúc của bạn mình, muốn nói với tất cả những người hay nói xấu Sư Niệm rằng, kỳ thực, hạnh phúc của Sư Niệm, bọn họ không bao giờ có được.

Vào lúc cánh hoa cuối cùng rớt xuống, Sở Húc Ninh mới từ từ buông tay, sau đó nói: “Niệm Niệm, những gì anh có thể trao cho em, chỉ có những thứ này. Nhưng đó cũng là những điều đáng để anh tự hào nhất. Em có đồng ý lấy anh không?”

Sư Niệm liên tục gật đầu, một màn cầu hôn như vậy, cô làm sao có thể không đồng ý cho được.

Lúc này cô thực sự bật khóc, nước mắt cũng không kìm được mà phá bỏ phòng tuyến cuối cùng, lã chã rơi xuống.

Sở Húc Ninh vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, nhìn những chiến hữu của mình, những chiến hữu đã giúp anh thực hiện cam kết với người phụ nữ này.

Advertisement / Quảng cáo


Bọn họ sẽ bảo vệ người họ yêu giống như bảo vệ đất nước này, đây chính là vinh quang lớn nhất của một người phụ nữ khi lấy một quân nhân.

Sư Niệm ôm chặt lấy anh, không hề nhúc nhích, có lẽ là bởi vì khóc thật xấu, có lẽ là bởi vì kích động đến độ không thể đối mặt với bất cứ ai, bao gồm cả anh.

Sở Húc Ninh ôm chặt lấy cô, cũng không ép cô phải ngẩng đầu.

“Cô bé ngốc của anh, ngày anh cam đoan với em cũng đã quyết định sẽ bên em cả đời. Vì sao em vẫn không tự tin như vậy?” Sở Húc Ninh thấp giọng nói, khẽ hôn lên má cô.

Hơi thở của Sư Niệm dần mất ổn định, đã không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, nhưng lại không muốn khóc lóc mất mặt như vậy trước mặt nhiều người.

Sư Niệm không động đậy, Sở Húc Ninh lại hiểu được suy nghĩ của cô.

“Tất cả quay đằng sau, quay, nghiêm, nghỉ, bước đều, bước.”

Sở Húc Ninh ôm cô gái của mình, lớn tiếng ra lệnh.

Trong nháy mắt, tất cả các chiến sĩ thống nhất động tác của mình, sau đó toàn bộ xoay người rời khỏi đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3475: Màn cầu hôn thế kỷ (13)
Nói ra, vậy sẽ bị gọi là già mồm!

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn anh ta chằm chằm, sau đó nghiêm túc nói, “Rất kiêng kỵ, vô cùng kiêng kỵ.”

Tần Thiểu Bạch hừ một tiếng, quyết đoán xoay người bước đi, không hề có ý giúp một tay.

Còn Sư Niệm khi về đến nhà liền bắt đầu làm bánh kem của cô, không hề hay biết rằng người nào đó vừa quay về chỗ cũ đã giải quyết được một tình địch.

Sở Húc Ninh dọn dẹp xong liền bị chính ủy đuổi về nhà, bởi vì bên này không cần anh. Hơn nữa vừa cầu hôn thành công, hôm nay còn là sinh nhật anh, chính ủy bảo anh nhanh chóng về nhà với giai nhân, đừng có ở lâu với đám đàn ông này.

Sở Húc Ninh bị cả hai bên đuổi, suy nghĩ một lúc vẫn quay về nhà.

Sư Niệm lúc này còn đang tất bật nướng bánh. Trên đường về nhà, Sở Húc Ninh gặp Sở Lạc Nhất đột nhiên nhảy ra.

Sở Húc Ninh nhướng mày, nhìn Sở Lạc Nhất bám vào cánh tay mình một lúc lại đẩy ra, “Làm gì thế?”

“Không ngờ nha, Húc Ninh nhà chúng ta cũng có lúc biết lãng mạn cơ đấy. Ai bày cho anh cái màn rải hoa hồng đó vậy?” Sở Lạc Nhất từ đầu đến cuối vẫn không tin đây là do anh tự mình nghĩ ra.

Sở Húc Ninh nhìn cô bé trước mặt, thản nhiên nói: “Khoai Tây nói cho anh.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Em biết ngay mà, cậu ta lắm chiêu trò tán gái lắm.”

“Vậy sao không tán được em?” Sở Húc Ninh nhướng mày, cậu em anh vẫn một lòng một dạ với Bao Đậu đấy.

“Đó là vì em không phải con gái bình thường.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói.

Sở Húc Ninh: “...”

Đúng là không bình thường, nếu không đã chẳng thích kiểu người như Cố Tỉ Thành, không phải sao?

“Có chuyện gì không?” Sở Húc Ninh hơi nheo mắt, anh còn phải về nhà nữa.

Cặp mắt to của Sở Lạc Nhất đảo quanh, sau đó nói: “Anh vội về nhà thế à. Trời còn chưa tối, đâu thể động phòng hoa chúc được, anh vội cái gì chứ.”

“Cố Tỉ Thành, vác con bé này đi ngay cho tôi.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói, sau đó lướt qua cô bỏ đi.

Sở Lạc Nhất nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, “Anh Húc Ninh, trước khi về nhà anh có nên chuẩn bị ít thuốc đau dạ dày không.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất vừa kêu xong, cánh cửa sổ cách đó không xa liền được mở ra, “Sở Lạc Nhất, em đó, im miệng cho chị.”

Sở Lạc Nhất rất hoàn mỹ đắc tội cả đôi. Cô dứt khoát xoay người trở lại bên cạnh anh đẹp trai nhà giàu của mình.

Sư Niệm quát một câu xong lại tiếp tục bận bịu.

Sở Húc Ninh chậm rãi về đến nhà. Lúc đi đến cửa cũng đang suy nghĩ về tầm quan trọng của vấn đề này, anh có nên đi mua thuốc đau dạ dày không đây.

Dù sao việc Sư Niệm làm bánh gato, anh nghĩ khó mà đảm bảo được.

Sở Húc Ninh cầm chìa khóa mở cửa. Có điều khi lấy chìa khóa ra, anh dừng lại một chút, sau đó lại cất chìa khóa đi, gõ cửa.

Ai đó từng nói, có người ở trong nhà chờ để mở cửa cho mình là một chuyện rất hạnh phúc. Bây giờ, anh đã có cơ hội để trải nghiệm hạnh phúc đó rồi!

Cho nên anh mới cất chìa khóa đi, chờ người bên trong mở cửa cho mình.

“Đây đây, chờ một chút.” Giọng nói vội vàng của Sư Niệm vang lên, giống như đang bận gì đó, “Ai đó.” Hiển nhiên cô không ngờ Sở Húc Ninh sẽ chọn cách gõ cửa, “Lữ trưởng của các anh không có nhà đâu.”

Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, đúng là anh không có ở trong nhà, bởi vì bây giờ anh đang đứng ngoài cửa. Không biết lúc cô ấy mở cửa cho anh sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3476: Màn cầu hôn thế kỷ (14)
Nói ra, vậy sẽ bị gọi là già mồm!

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn anh ta chằm chằm, sau đó nghiêm túc nói, “Rất kiêng kỵ, vô cùng kiêng kỵ.”

Tần Thiểu Bạch hừ một tiếng, quyết đoán xoay người bước đi, không hề có ý giúp một tay.

Còn Sư Niệm khi về đến nhà liền bắt đầu làm bánh kem của cô, không hề hay biết rằng người nào đó vừa quay về chỗ cũ đã giải quyết được một tình địch.

Sở Húc Ninh dọn dẹp xong liền bị chính ủy đuổi về nhà, bởi vì bên này không cần anh. Hơn nữa vừa cầu hôn thành công, hôm nay còn là sinh nhật anh, chính ủy bảo anh nhanh chóng về nhà với giai nhân, đừng có ở lâu với đám đàn ông này.

Sở Húc Ninh bị cả hai bên đuổi, suy nghĩ một lúc vẫn quay về nhà.

Sư Niệm lúc này còn đang tất bật nướng bánh. Trên đường về nhà, Sở Húc Ninh gặp Sở Lạc Nhất đột nhiên nhảy ra.

Sở Húc Ninh nhướng mày, nhìn Sở Lạc Nhất bám vào cánh tay mình một lúc lại đẩy ra, “Làm gì thế?”

“Không ngờ nha, Húc Ninh nhà chúng ta cũng có lúc biết lãng mạn cơ đấy. Ai bày cho anh cái màn rải hoa hồng đó vậy?” Sở Lạc Nhất từ đầu đến cuối vẫn không tin đây là do anh tự mình nghĩ ra.

Sở Húc Ninh nhìn cô bé trước mặt, thản nhiên nói: “Khoai Tây nói cho anh.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Em biết ngay mà, cậu ta lắm chiêu trò tán gái lắm.”

“Vậy sao không tán được em?” Sở Húc Ninh nhướng mày, cậu em anh vẫn một lòng một dạ với Bao Đậu đấy.

“Đó là vì em không phải con gái bình thường.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói.

Sở Húc Ninh: “...”

Đúng là không bình thường, nếu không đã chẳng thích kiểu người như Cố Tỉ Thành, không phải sao?

“Có chuyện gì không?” Sở Húc Ninh hơi nheo mắt, anh còn phải về nhà nữa.

Cặp mắt to của Sở Lạc Nhất đảo quanh, sau đó nói: “Anh vội về nhà thế à. Trời còn chưa tối, đâu thể động phòng hoa chúc được, anh vội cái gì chứ.”

“Cố Tỉ Thành, vác con bé này đi ngay cho tôi.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói, sau đó lướt qua cô bỏ đi.

Sở Lạc Nhất nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, “Anh Húc Ninh, trước khi về nhà anh có nên chuẩn bị ít thuốc đau dạ dày không.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất vừa kêu xong, cánh cửa sổ cách đó không xa liền được mở ra, “Sở Lạc Nhất, em đó, im miệng cho chị.”

Sở Lạc Nhất rất hoàn mỹ đắc tội cả đôi. Cô dứt khoát xoay người trở lại bên cạnh anh đẹp trai nhà giàu của mình.

Sư Niệm quát một câu xong lại tiếp tục bận bịu.

Sở Húc Ninh chậm rãi về đến nhà. Lúc đi đến cửa cũng đang suy nghĩ về tầm quan trọng của vấn đề này, anh có nên đi mua thuốc đau dạ dày không đây.

Dù sao việc Sư Niệm làm bánh gato, anh nghĩ khó mà đảm bảo được.

Sở Húc Ninh cầm chìa khóa mở cửa. Có điều khi lấy chìa khóa ra, anh dừng lại một chút, sau đó lại cất chìa khóa đi, gõ cửa.

Ai đó từng nói, có người ở trong nhà chờ để mở cửa cho mình là một chuyện rất hạnh phúc. Bây giờ, anh đã có cơ hội để trải nghiệm hạnh phúc đó rồi!

Cho nên anh mới cất chìa khóa đi, chờ người bên trong mở cửa cho mình.

“Đây đây, chờ một chút.” Giọng nói vội vàng của Sư Niệm vang lên, giống như đang bận gì đó, “Ai đó.” Hiển nhiên cô không ngờ Sở Húc Ninh sẽ chọn cách gõ cửa, “Lữ trưởng của các anh không có nhà đâu.”

Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, đúng là anh không có ở trong nhà, bởi vì bây giờ anh đang đứng ngoài cửa. Không biết lúc cô ấy mở cửa cho anh sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3477: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (1)
Sư Niệm đi đến cửa vẫn còn suy nghĩ xem người bên ngoài rốt cuộc là ai. Khi mở cửa ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài cô liền sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn ra phía sau, không phát hiện ra bất cứ người nào mới xác định người gõ cửa là Sở Húc Ninh, “Anh không mang chìa khóa à?”

Sở Húc Ninh vào cửa, sau đó quay lại nhìn cô đóng cửa lại, “Em ở nhà còn bắt anh phải tự mở cửa à?”

Ặc?

Sư Niệm chớp mắt, nói vậy thật là ngượng quá đi!

Nhưng nghe vào tai lại thấy hạnh phúc khác thường!

Cho nên Sư Niệm cúi đầu nở nụ cười. Có điều khi nhìn thấy Sở Húc Ninh đằng trước dừng lại, cô nhìn theo tầm mắt của anh, vừa hay nhìn thấy chiếc đàn đã được lắp xong.

Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh nhíu mày, vội vàng nói, “Cái này, cái này là quà sinh nhật em tặng anh, cho nên~”

“Đàn piano?” Sở Húc Ninh hình như có chút không hiểu nổi suy nghĩ của vợ mình. Anh quanh năm suốt tháng cũng chỉ về nhà để nghỉ ngơi một lúc, nhưng vợ anh lại tặng đàn cho anh, thật là quái dị.

Sư Niệm chớp mắt, “Anh đàn hay lắm mà!”

“Nơi này cách âm cũng không được tốt, em muốn tầng trên tầng dưới đến phàn nàn à?” Sở Húc Ninh quay lại nhắc nhở Sư Niệm.

Sư Niệm: “...”

Advertisement / Quảng cáo


Chưa hề nghĩ tới!

Nhưng cô đã mua mất rồi, còn làm sao được?

“Nhưng mà...” Sư Niệm có chút mất mát, còn tưởng là anh ấy sẽ thích chứ.

Đối với Sở Húc Ninh, đàn piano không có thích hay không, anh chỉ thích Sư Niệm, không hơn.

Cho nên, vào lúc Sư Niệm đang thấy hụt hẫng, Sở Húc Ninh vươn tay ôm lấy cô, sau đó đặt một nụ hôn lên má cô, “Anh đã có món quà tuyệt vời nhất rồi, đặt cái đàn này ở đây thực sự không cần thiết, hơn nữa hai năm nữa rất có thể anh sẽ được gọi về thành phố A.”

“Anh sẽ được điều về thành phố A?” Sư Niệm đột nhiên kinh ngạc kêu lên, “Sao anh không nói sớm, em vừa mới bảo chị Tám bán cái nhà ở thành phố A đi mất rồi!”

Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, “Anh còn cần vợ phải nuôi à?”

Ơ kìa...

Được rồi, anh không cần.

“Vậy cái đàn này làm thế nào đây? Em đã lỡ mua mất rồi.” Sư Niệm buồn bực nói, không phải tức giận vì anh không nhận món quà của mình, mà là cảm thấy mình đã làm một việc thật vô dụng, chỉ mới cảm thấy anh sẽ thích đã đi mua về mà chẳng hề nghĩ xem có hữu dụng hay không.

Cho nên dù nói thế nào đi chăng nữa, đều là do cô không suy nghĩ chu đáo ngay từ đầu, cho nên mới thành ra như vậy.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Húc Ninh vỗ vỗ đầu cô, “Bánh kem đâu?”

Sư Niệm chỉ vào phòng bếp, “Cái đàn làm sao bây giờ?”

“Chuyển về thành phố A thôi, cũng đâu có lớn lắm.” Sở Húc Ninh nói, đi thẳng vào phòng bếp.

Sư Niệm đột nhiên phản ứng kịp, không nhịn được hét to một tiếng, “Anh chờ đã, em còn chưa làm xong!”

Đáng tiếc, chờ Sở Húc Ninh bước vào, tất cả đã muộn.

Sư Niệm một tay che mặt, Sở Húc Ninh nhìn căn phòng bếp đầy bột mì, dưới đất còn dính đủ loại bơ, chỉ cần bước một bước vào, tuyệt đối sẽ giẫm phải mấy thứ không sạch sẽ gì.

“Em... em còn chưa có dọn xong.” Sư Niệm lúng túng nói, gương mặt nhỏ nhắn sắp đỏ đến xuất huyết.

Xong rồi, xong rồi, nhất định anh ấy sẽ cảm thấy mình thật ngốc, làm sao giờ?

Sở Húc Ninh quay đầu lại, chỉ chỉ mặt đất. Sư Niệm vội vàng bước qua kéo anh ra ngoài, “Không nhìn thấy, không nhìn thấy, anh không thấy gì hết, anh đi ra ngoài trước đi, em sẽ xong ngay thôi.”

Sư Niệm nói, sau đó đẩy Sở Húc Ninh ra ngoài.

Sở Húc Ninh nhìn cánh cửa phòng bếp đã bị đóng lại, khóe miệng không kìm được nhướng lên, cô nhóc này!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3478: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (2)
Không lâu sau Sư Niệm bưng ra một chiếc bánh gato nhỏ xinh xắn làm từ hoa quả, không dùng nhiều bơ lắm, bởi vì Sở Húc Ninh không thích bơ.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm vừa hát chúc mừng sinh nhật, vừa đi tới.

Cô vợ nhỏ của anh, thực sự là đáng yêu vô cùng.

Sư Niệm đi tới bên cạnh bàn, sau đó đặt chiếc bánh kem lên bàn, “Lữ đoàn trưởng Sở, sinh nhật vui vẻ.”

Sở Húc Ninh hôn lên môi cô một cái, “Hình như cũng không tệ lắm.” Lúc anh nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trong phòng bếp thì đã không ôm bất cứ hy vọng nào rồi.

Cho nên khi nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo này, anh khá là ngạc nhiên.

“Đương nhiên!” Sư Niệm cười híp mắt nói, ngồi xuống bên cạnh sau đó đẩy chiếc bánh đến trước mặt anh, “Nào nào nào, ước rồi thổi nến đi.”

“Nguyện vọng của anh đã được thực hiện rồi.” Yêu cầu của Sở Húc Ninh cũng không nhiều, cho nên không có nguyện vọng nào nữa.

“Không được, không được, nhất định phải ước, ví dụ như ước cho vợ anh mãi mãi xinh đẹp cũng được.” Sư Niệm cười tít mắt nói.

Sở Húc Ninh dở khóc dở cười. Cô nàng này, đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tâng bốc bản thân.

“Mau mau mau, nói bà xã anh vĩnh viễn mười tám đi.” Sư Niệm kéo tay Sở Húc Ninh, bắt anh ước nguyện.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm. Cô đã khác hoàn toàn trước kia. Anh cảm thấy may mắn khi cô được như bây giờ đều là do anh.

Advertisement / Quảng cáo


“Được, anh ước.” Sở Húc Ninh hiếm khi làm loạn cùng Sư Niệm, bao năm qua, chưa có lần nào anh thật sự tổ chức sinh nhật cả chứ đừng nói đến chuyện ước.

Sư Niệm ngừng thở, dường như còn căng thẳng hơn cả Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh ước xong liền thổi nến.

“Anh ước gì thế, có phải anh ước vợ anh vĩnh viễn tuổi mười tám không.” Sư Niệm vội vàng hỏi, lại bị Sở Húc Ninh nắm chặt tay.

“Cắt bánh thôi.” Sở Húc Ninh mỉm cười, cầm lấy dao bắt đầu cắt bánh kem.

Sư Niệm hụt hẫng ngồi xuống, “Được thôi.”

Sở Húc Ninh biết tính tình cô trẻ con, cho nên cũng chẳng để tâm đến sự rầu rĩ của cô, không quá ba phút, tự cô sẽ điều chỉnh lại tâm trạng vui vẻ của mình.

Cái bánh kem còn chưa cắt xong, tâm trạng của Sư Niệm đã khá hơn rồi.

Sở Húc Ninh cắt cho cô một miếng bánh kem. Sư Niệm tự động sà vào lòng Sở Húc Ninh.

Anh cười một tiếng, ôm lấy cô ngồi lên đùi mình. Anh vẫn chưa quen với cách ở bên nhau như thế này, nhưng Sư Niệm thích, anh cũng chỉ có thể dần dần làm quen.

Lúc Sư Niệm ngồi lên còn có chút dè dặt, thấy Sở Húc Ninh không đẩy mình ra mới yên tâm.

Advertisement / Quảng cáo


“Mau ăn thử đi.” Sư Niệm nói, đặt chiếc bánh lên môi anh.

Sở Húc Ninh nhìn miếng bánh trắng phau, chỉ cảm thấy hơi đau đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Sư Niệm, anh lại không thể thốt lên lời từ chối được.

Cho nên, Sở Húc Ninh ăn xong một miếng, thấy Sư Niệm mở miệng đột nhiên lại hôn lên môi cô, đẩy hết tất cả những thứ trong miệng vào miệng cô.

“Ôi...” Sư Niệm trừng mắt, đáng tiếc bơ đã vào miệng cô.

Sở Húc Ninh rất hài lòng, tiện đường xấu xa đòi hỏi một nụ hôn sâu mới thả cô ra.

Sư Niệm ra sức trừng anh.

Sở Húc Ninh dịu dàng cười, “Anh không thích, đương nhiên phu nhân phải giúp anh rồi.”

Sư Niệm: “...”

Câu này nói nghe như món quà cô chuẩn bị không được ổn vậy?

Đau lòng!

Tan nát cõi lòng!

Sư Niệm hung hăng trừng mắt nhìn Sở Húc Ninh một cái, sau đó đứng dậy bỏ đi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3479: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (3)
Sở Húc Ninh cảm thấy mình có chút khó hiểu, anh nói rất hay mà? Lẽ nào đây không phải là đồng cam cộng khổ à?

Nhưng ánh mắt của một người đàn ông bộc trực sẽ không để ý đến suy nghĩ của con gái.

Cho nên, Sở Húc Ninh hoàn toàn không hiểu được vì sao vào lúc mình đã làm một hành động lãng mạn như vậy mà vợ mình vẫn còn tức giận.

Sở Húc Ninh nhìn chiếc bánh gato trên bàn, hoàn toàn không hiểu, cho nên anh lẳng lặng ăn sạch chiếc bánh xong mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Lúc này Sư Niệm đang nằm trên giường giận dỗi, tổng cộng cô chuẩn bị cho anh hai món quà, vậy mà đều là thứ anh không thích, lại còn nói toẹt ra. Anh biết cô giận, đến giờ còn không tới an ủi cô, quả thực là không thể quá đáng hơn.

Quá đáng!

Rất quá đáng!

Sư Niệm quyết định, không thèm để ý đến anh nữa.

Sở Húc Ninh tiến vào ngồi xuống giường. Sư Niệm lập tức quay sang một bên. Anh nói: “Sao thế? Khó chịu à?”

Sư Niệm: “...”

Em khó chịu mà bây giờ anh mới vào?

Advertisement / Quảng cáo


Quá kém, trừ điểm!

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm quay ngoắt đầu sang một bên, vươn tay chạm lên vai cô, chầm chậm nói: “Anh có sai ở đâu em phải nói, nếu không làm sao anh biết anh sai ở đâu được? Niệm Niệm, anh tự nhận anh không hiểu em như em hiểu anh, cho nên có chuyện gì anh mong em hãy nói với anh chứ đừng bắt anh phải đoán mò.”

Sở Húc Ninh nói có chút ấm ức. Một người đàn ông, nói ra những lời như vậy, thật ra cũng bất đắc dĩ.

Sư Niệm yên lặng quay lại, vẫn giữ nguyên tư thế trên giường, sau đó nói: “Em tặng quà cho anh, anh không thích, như vậy khiến em cảm thấy em thật thấy bại.”

Sở Húc Ninh khựng lại một chút, không ngờ cô lại tức giận vì chuyện này.

Nhưng vấn đề này Sở Húc Ninh cũng thấy rất oan, “Anh chỉ không muốn lừa dối em mà thôi.”

“Nhưng chuyện này có thể gạt được mà.” Sư Niệm nổi giận, bật dậy khỏi giường, “Anh giả bộ thích có thể khiến em vui rồi, vì sao không giả vờ được một chút chứ?”

“Đó là lừa dối, nhưng anh không muốn lừa dối em.” Sở Húc Ninh vẫn đầy lý lẽ.

Sư Niệm: “...”

Có một ông chồng thành thật như vậy, có coi là chuyện tốt không?

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm tiếp tục nằm xuống giường, trùm kín chăn lại, “Em muốn yên tĩnh một mình, anh đi ra ngoài đi.”

Sở Húc Ninh hé miệng, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Sư Niệm tức đến muốn khóc, nhưng nghĩ lại anh vốn là người như vậy, nói gì cũng là tự mình đâm đầu vào, khóc cái gì chứ?

Sở Húc Ninh ngồi trên ghế sofa bên ngoài, vẫn luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm sai chỗ nào, lẽ nào thành thật cũng là sai sao?

Chưa được nửa tiếng sau, Sư Niệm đã ra khỏi phòng ngủ, đi tới ngồi lên người Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh hơi ngẩn ra, nhìn cô gái bất ngờ ngồi lên đùi mình, bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Sư Niệm rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Cô luôn khơi dậy dục vọng của anh, sau đó lại tự đi ngủ mất.

Thế cho nên lần này Sở Húc Ninh vô cùng dè dặt mà nhìn cô, “Sao thế?”

Sư Niệm ôm lấy cổ anh, buồn bực nói: “Sao anh lại thành thật vậy chứ? Em bảo anh ra là anh ra à? Không thể dỗ em một chút được sao?”

“Là em bảo anh ra mà.” Sở Húc Ninh lên tiếng đáp.

Sư Niệm: “...”

Quả nhiên cô vẫn không nên yêu cầu người đàn ông này quá cao. Nếu không người bị thương chỉ có thể là cô thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3480: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (4)
Sư Niệm hít một hơi thật sau, sau đó dựa vào ngực anh, rầu rĩ lên tiếng, “Người vợ tốt như em, anh không tìm được người thứ hai đâu. Sau này anh phải tốt với em mới được đó.”

Sư Niệm buồn rầu nghĩ, quả nhiên làm người không được yêu cầu quá cao, cô phải học cách trở lại làm mình của trước đây mới được.

Sở Húc Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ấm ức của cô, anh nhíu mày rồi nói, “Xin lỗi, đi theo anh thiệt cho em rồi.” Sở Húc Ninh khẽ xin lỗi cô. Anh biết mình mới là người thiệt thòi, nhưng anh sợ mình khiến cô phải chịu thiệt hơn.

Sư Niệm khẽ mím môi, ngả đầu vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.

“Anh có cảm thấy bây giờ em càng ngày càng khiến anh thấy em ngang ngược không?” Sư Niệm lí nhí hỏi. Cô thấy mình càng ngày càng đòi hỏi nhiều.

Sở Húc Ninh nhẹ nhàng vỗ về cô, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Anh thích em như bây giờ.” Cuối cùng anh cũng có cảm giác cô ấy và mình đã không còn bức tường ngăn rõ rệt kia nữa, cũng không còn cảm giác sùng bái và được sùng bái nữa.

Cô ấy vẫn còn sùng bái anh, nhưng xen lẫn với sùng bái, đã dám phản bác lại anh.

Nghe được câu trả lời của anh, Sư Niệm cuối cùng cũng thấy vui vẻ trở lại.

Anh ấy nói, thích mình như bây giờ!

“Nhưng em cảm thấy mình càng ngày càng tham lam.” Sư Niệm lí nhí nói.

“Vậy thì chắc là anh chưa đủ khiến em yên tâm.”

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm: “...”

Ai dám nói Sở Húc Ninh không biết tình tứ chứ, nhìn câu tỏ tình này đi, đúng là khiến người ta phải thoải mái mà.

Sở Húc Ninh cúi đầu hôn lên môi cô, dè dặt hỏi, “Không giận nữa rồi?”

Sư Niệm lắc đầu, cô không còn giận một tí ti nào nữa hết.

Sở Húc Ninh bật cười, ôm lấy cô mà khẽ khàng đung đưa, “Con đường sau này vẫn còn dài lắm, trước kia anh nợ em, anh sẽ từ từ bù đắp lại.”

Họ đã bỏ lỡ rất nhiều điều, nhờ sự kiên trì của Sư Niệm mới không bỏ lỡ nhau, cho nên người Sở Húc Ninh muốn cảm ơn không phải là ông trời mà là Sư Niệm.

Mỗi một sự hy sinh không mong được báo đáp đều xứng nhận được sự đền đáp tốt nhất.

Sư Niệm của anh là một ví dụ điển hình.

Sở Húc Ninh cúi đầu hôn lên môi Sư Niệm, Sư Niệm cũng ngẩng đầu đáp trả nụ hôn của anh.

Một nụ hôn không biết bắt đầu thế nào, càng không biết kết thúc ra sao.

Advertisement / Quảng cáo


Khi Sư Niệm tỉnh lại lần nữa, ánh đèn đã được thắp lên, bên tai thậm chí không còn tiếng huấn luyện nữa.

Sư Niệm với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên bàn mới thấy đồng hồ chỉ thời gian mười một rưỡi tối, chẳng trách bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.

Trên bàn có mảnh giấy mà Sở Húc Ninh để lại. Anh bận công việc phải đi, bữa tối phần sẵn trên bàn cho cô.

Sư Niệm đặt mảnh giấy lên ngực, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô không khỏi hô lên, vội vàng bật dậy chạy vào phòng bếp. Nhìn thấy căn bếp được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, Sư Niệm tự đánh vào đầu mình, quả nhiên, vẫn xấu hổ.

Tuy rằng đã học được cách nấu nướng, nhưng cô vẫn chưa biết dọn dẹp.

Cũng tạm, may mà Sở Húc Ninh không chê cô, nếu không chắc cô khóc ngập nhà mất.

Sở Húc Ninh cẩn thận mở cửa ra mới phát hiện Sư Niệm đã dậy rồi. Anh khựng lại một lúc mới đóng cửa vào, “Em dậy rồi à?”

Sư Niệm đang cộc đầu vào tường, nghe thấy giọng Sở Húc Ninh mới quay đầu lại, nụ cười trên môi cô hơi miễn cưỡng, “À ừm, anh có thể để đó cho em dọn được mà.”

“Anh tiện tay thôi.” Sở Húc Ninh nói, anh đi ngang qua người cô, bước vào bếp, mang đồ ăn trên bàn bỏ vào lò vi sóng hâm lại.

Đôi mắt to của Sư Niệm đảo tới đảo lui. Cô bám vào cửa bếp nhìn anh, “Anh sẽ không chê em lôi thôi lếch thếch đấy chứ?” Sở Húc Ninh có bệnh sạch sẽ nặng lắm đó!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3481: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (5)
Sư Niệm hoàn toàn không biết anh đang giận chuyện gì. Chuyện cô nhận kịch bản anh đã đồng ý rồi, sao bây giờ lại giận?

“Anh sao thế?” Sư Niệm gấp quyển kịch bản lại, theo Sở Húc Ninh về phòng. Cô vẫn phải hỏi lại vấn đề khiến cô tò mò này.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm đang mơ màng, bỗng chốc cảm thấy mình thật nhàm chán. Chuyện này anh vốn dĩ không nói với cô, bây giờ trút giận lên người cô có tác dụng gì?

Sở Húc Ninh hít sâu một hơi rồi mới nói, “Không sao, đi ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”

Sư Niệm nằm xuống mà vẫn không thôi thắc mắc. Khi Sở Húc Ninh nằm xuống, cô dụi đầu vào lòng anh, ngáp một cái thật to rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nhưng qua một lúc lâu mà Sở Húc Ninh vẫn chưa ngủ được. Bây giờ nói cho cô ấy biết thì không còn gì là bất ngờ nữa, nhưng không nói cho cô ấy biết, đến lúc đó cô dâu không xuất hiện thì phải làm sao đây?

Cho nên, Lữ đoàn trưởng Sở Húc Ninh cứ bối rối mãi.

Bởi vì công việc nên Sư Niệm phải về thành phố A, cho nên Sở Húc Ninh cũng thuận tiện về cùng cô.

Sư Niệm thu dọn đồ đạc, dông dông dài dài nói một thôi một hồi. Sở Húc Ninh chỉ đáp vài câu nhạt nhẽo, nhìn cô bỏ đồ lót vào một chiếc túi nhỏ và cả những bộ đồ thường mặc.

Sư Niệm cầm áo khoác quật cho anh một cái, “Đừng có qua loa như thế được không hả.”

“Vào xuân hàn* rồi, em đừng mặc mấy bộ đồ mỏng dính đó nữa.” Sở Húc Ninh đưa tay cầm lấy áo khoác mỏng của cô, “Đừng học theo mấy cô bé bên ngoài.”

* Xuân hàn: Giai đoạn trở lạnh của mùa xuân.

Sư Niệm chớp mắt, “Anh ơi, em vừa qua hai mươi thôi, còn chưa hai mốt nữa, sao anh nói em như bà thím vậy?”

Advertisement / Quảng cáo


“Em là phụ nữ có chồng rồi!” Sở Húc Ninh trực tiếp ném mấy chữ có thể đè chết người này vào mặt cô.

Sư Niệm: “...”

Thật độc ác!

Được thôi, dù sao thì ở thành phố A cũng có quần áo, không mang thì thôi.

“Cũng bớt trang điểm đi, toàn mấy thứ hóa học, không dưng bôi lên mặt làm gì?” Sở Húc Ninh vẫn chê bai như trước.

Sư Niệm bực mình. Cô kéo anh đứng dậy đẩy ra ngoài, “Đi ra, đi ra ngay, ra ngoài ngay cho em, em tự thu dọn được.”

Đàn ông bị bệnh “thẳng” mãn tính quả nhiên không dây vào được.

Sau khi bị đẩy ra ngoài, Sở Húc Ninh nghĩ ngợi. Anh quyết định nuốt ngược những lời định nói vào bụng, quay người vào bếp nấu cơm.

Lúc này Sở Lạc Nhất cũng đang thu dọn đồ đạc. Đoàn trưởng Cố vẫn còn đang giận đây.

“Người ta đi, em đi theo góp vui à?”

“Em bảo nè, Đoàn trưởng Cố, chúng ta chưa kết hôn đâu. Em cứ chỗ anh mãi như vậy, anh không cần thể diện nữa à.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, kéo dây khóa của vali.

Cố Tỉ Thành khựng lại, không nói năng gì.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất thu dọn xong, bước tới ngồi xuống bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Em biết anh có chuyện giấu em, em đi rồi không phải càng thuận tiện cho anh à?”

“Anh...” Cố Tỉ Thành vội vàng lên tiếng, nhưng chỉ nói được một tiếng, những lời sau đó không thể thốt ra được nữa.

Gần đây, quả thật anh đang làm một chuyện quan trọng.

Hơn nữa anh phải rời khỏi đây trong khoảng thời gian sắp tới.

Nhưng chuyện này không thể nói cho Sở Lạc Nhất biết được, cũng là một chuyện anh bắt buộc phải thay Báo Tuyết làm.

“Bảo bối, anh...” Cố Tỉ Thành nói nhỏ, “Anh xin lỗi!”

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ khoảnh khắc quyết định phải làm đến cùng, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Rất nguy hiểm, đúng không?” Sở Lạc Nhất cúi đầu, hỏi nhỏ.

Phá kén thành bươm bướm mới có thể trùng sinh.

Báo Tuyết chân chính bắt buộc phải dùng cách này để sống lại trước mặt mọi người, cũng có nghĩa là, phải làm được một chuyện chấn động thế giới, diệt trừ một kẻ thù chung của thế giới.

Mà bắt buộc chỉ được làm một mình.

Sở Ninh Dực vạch ra ba mục tiêu giúp anh, anh bắt buộc phải chọn một trong số đó, gần đây anh bận rộn cũng vì chuyện này.

“Anh sẽ quay về.” Cố Tỉ Thành nắm chặt bàn tay Sở Lạc Nhất, trầm giọng nói, “Anh về rồi chúng ta sẽ kết hôn.”
 
Top