Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3482: Lặng lẽ hy sinh xứng đáng được đền đáp tốt nhất (6)
Sư Niệm hoàn toàn không biết anh đang giận chuyện gì. Chuyện cô nhận kịch bản anh đã đồng ý rồi, sao bây giờ lại giận?

“Anh sao thế?” Sư Niệm gấp quyển kịch bản lại, theo Sở Húc Ninh về phòng. Cô vẫn phải hỏi lại vấn đề khiến cô tò mò này.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm đang mơ màng, bỗng chốc cảm thấy mình thật nhàm chán. Chuyện này anh vốn dĩ không nói với cô, bây giờ trút giận lên người cô có tác dụng gì?

Sở Húc Ninh hít sâu một hơi rồi mới nói, “Không sao, đi ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”

Sư Niệm nằm xuống mà vẫn không thôi thắc mắc. Khi Sở Húc Ninh nằm xuống, cô dụi đầu vào lòng anh, ngáp một cái thật to rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nhưng qua một lúc lâu mà Sở Húc Ninh vẫn chưa ngủ được. Bây giờ nói cho cô ấy biết thì không còn gì là bất ngờ nữa, nhưng không nói cho cô ấy biết, đến lúc đó cô dâu không xuất hiện thì phải làm sao đây?

Cho nên, Lữ đoàn trưởng Sở Húc Ninh cứ bối rối mãi.

Bởi vì công việc nên Sư Niệm phải về thành phố A, cho nên Sở Húc Ninh cũng thuận tiện về cùng cô.

Sư Niệm thu dọn đồ đạc, dông dông dài dài nói một thôi một hồi. Sở Húc Ninh chỉ đáp vài câu nhạt nhẽo, nhìn cô bỏ đồ lót vào một chiếc túi nhỏ và cả những bộ đồ thường mặc.

Sư Niệm cầm áo khoác quật cho anh một cái, “Đừng có qua loa như thế được không hả.”

“Vào xuân hàn* rồi, em đừng mặc mấy bộ đồ mỏng dính đó nữa.” Sở Húc Ninh đưa tay cầm lấy áo khoác mỏng của cô, “Đừng học theo mấy cô bé bên ngoài.”

* Xuân hàn: Giai đoạn trở lạnh của mùa xuân.

Sư Niệm chớp mắt, “Anh ơi, em vừa qua hai mươi thôi, còn chưa hai mốt nữa, sao anh nói em như bà thím vậy?”

Advertisement / Quảng cáo


“Em là phụ nữ có chồng rồi!” Sở Húc Ninh trực tiếp ném mấy chữ có thể đè chết người này vào mặt cô.

Sư Niệm: “...”

Thật độc ác!

Được thôi, dù sao thì ở thành phố A cũng có quần áo, không mang thì thôi.

“Cũng bớt trang điểm đi, toàn mấy thứ hóa học, không dưng bôi lên mặt làm gì?” Sở Húc Ninh vẫn chê bai như trước.

Sư Niệm bực mình. Cô kéo anh đứng dậy đẩy ra ngoài, “Đi ra, đi ra ngay, ra ngoài ngay cho em, em tự thu dọn được.”

Đàn ông bị bệnh “thẳng” mãn tính quả nhiên không dây vào được.

Sau khi bị đẩy ra ngoài, Sở Húc Ninh nghĩ ngợi. Anh quyết định nuốt ngược những lời định nói vào bụng, quay người vào bếp nấu cơm.

Lúc này Sở Lạc Nhất cũng đang thu dọn đồ đạc. Đoàn trưởng Cố vẫn còn đang giận đây.

“Người ta đi, em đi theo góp vui à?”

“Em bảo nè, Đoàn trưởng Cố, chúng ta chưa kết hôn đâu. Em cứ chỗ anh mãi như vậy, anh không cần thể diện nữa à.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, kéo dây khóa của vali.

Cố Tỉ Thành khựng lại, không nói năng gì.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất thu dọn xong, bước tới ngồi xuống bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Em biết anh có chuyện giấu em, em đi rồi không phải càng thuận tiện cho anh à?”

“Anh...” Cố Tỉ Thành vội vàng lên tiếng, nhưng chỉ nói được một tiếng, những lời sau đó không thể thốt ra được nữa.

Gần đây, quả thật anh đang làm một chuyện quan trọng.

Hơn nữa anh phải rời khỏi đây trong khoảng thời gian sắp tới.

Nhưng chuyện này không thể nói cho Sở Lạc Nhất biết được, cũng là một chuyện anh bắt buộc phải thay Báo Tuyết làm.

“Bảo bối, anh...” Cố Tỉ Thành nói nhỏ, “Anh xin lỗi!”

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ khoảnh khắc quyết định phải làm đến cùng, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Rất nguy hiểm, đúng không?” Sở Lạc Nhất cúi đầu, hỏi nhỏ.

Phá kén thành bươm bướm mới có thể trùng sinh.

Báo Tuyết chân chính bắt buộc phải dùng cách này để sống lại trước mặt mọi người, cũng có nghĩa là, phải làm được một chuyện chấn động thế giới, diệt trừ một kẻ thù chung của thế giới.

Mà bắt buộc chỉ được làm một mình.

Sở Ninh Dực vạch ra ba mục tiêu giúp anh, anh bắt buộc phải chọn một trong số đó, gần đây anh bận rộn cũng vì chuyện này.

“Anh sẽ quay về.” Cố Tỉ Thành nắm chặt bàn tay Sở Lạc Nhất, trầm giọng nói, “Anh về rồi chúng ta sẽ kết hôn.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3483: Nhớ mãi không quên (1)
Ngày khai giảng của Đại học Q thành phố A.

Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã và Sở Vi cuối cùng cũng được khai giảng rồi.

Hai chữ “cuối cùng” kia hoàn toàn là vì thời gian gần đây Sở Vi bị Thủy An Lạc giày vò đến phát điên, cho nên người không mong đến khai giảng nhất lại là người đầu tiên chạy đi học.

Mà việc đầu tiên hội học sinh phải làm là thống kê học bổng cho học kỳ mới.

Với thành tích của Kiều Vi Nhã cũng khiến cô trở thành người có điểm cao nhất khoa Báo chí.

Cho nên, lời hứa ban đầu của Sở Lạc Duy cũng thành hiện thực rồi.

Sinh viên Đại học Q đang bàn tán sôi nổi về thành tích lần này. Mà ngoài thành tích ra, điều khiến họ hứng thú hơn là giáo viên hướng dẫn tâm lý mới đến của khoa Kinh tế.

Sở Lạc Duy gửi tin nhắn cho Kiều Vi Nhã dặn cô đến khoa Kinh tế, bảo rằng có kịch hay để xem.

Kiều Vi Nhã nhìn thấy hai chữ kịch hay, bỗng chốc quên hết những chuyện khác, quyết đoán trốn học đến khoa Kinh tế.

Sở Lạc Duy và Sở Vi luôn ngồi hàng ghế cuối cùng, cho nên Kiều Vi Nhã đi vào rất tiện, cúi người ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy, nhỏ tiếng hỏi, “Kịch hay đâu?”

Người vừa vào không để ý tới sắc mặt của Sở Vi ở một bên khác trông khó coi tới cỡ nào.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Duy ra hiệu cho cô ngẩng đầu nhìn lên. Kiều Vi Nhã tò mò, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trên bục giảng, không, nói chính xác hơn là một cô gái, trông cũng như họ vậy.

“Đây là ai thế?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, nhìn thêm lần nữa. Cô cảm thấy cô gái này trông quen quen.

Sở Lạc Duy lại ra hiệu cho Kiều Vi Nhã nhìn Sở Vi. Sau cùng Kiều Vi Nhã cười hề hề một tiếng, dường như đã hiểu ra gì đó.

“Đối tượng xem mắt của anh ấy hả, sao lại chạy tới lớp các anh. Cô ấy vừa nói gì vậy? Giáo viên hướng dẫn tâm lý mới?” Kiều Vi Nhã nói nhỏ, “Lẽ nào cô ấy theo đuổi anh Sở Vi tới tận đây sao?”

“Em có thể im lặng được rồi đấy.” Sở Vi nghiêng mặt liếc cô một cái.

Kiều Vi Nhã không sợ anh, tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô gái kia, “Gầy hơn Hân Mập của chúng ta nhỉ.”

“Mười tám tuổi, sắp học tới học hàm tiến sĩ tâm lý đấy.” Sở Lạc Duy lên tiếng nhắc nhở cô.

“IQ cao hơn Hân Mập nhà chúng ta nè, được lắm, anh Sở Vi, anh được đó.” Kiều Vi Nhã chua chát nói.

“Lăn đi chỗ khác đi...”

Kiều Vi Nhã bĩu môi, nằm bò lên vị trí bên cạnh Sở Lạc Duy, “Anh ấy bảo tôi lăn đi kìa.”

Advertisement / Quảng cáo


“Không sao, vóc dáng của cậu không đến mức phải lăn đâu.” Sở Lạc Duy điềm tĩnh nói, không hề để tâm tới tình của người anh em.

Sở Vi: “...”

Được thôi, cô ấy không lăn, mình lăn đi vậy.

Sở Vi thu dọn sách vở trong tay, đứng thẳng dậy, đi về phía sau, ra khỏi phòng học.

Cam Đình Đình vẫn đang nói ở trên bục giảng thấy Sở Vi đi ra mà biểu cảm khẽ thay đổi, sau đó tiếp tục giảng bài.

Kiều Vi Nhã nằm bò ra bàn, nhìn Cam Đình Đình đang giảng bài trên bục giảng, “Trông cũng xinh đẹp đấy, nhưng so với Hân Mập của chúng ta thì không đáng yêu chút nào.”

Kiều Vi Nhã rất biết bao che cho bạn mình.

Tuy Cam Đình Đình nhỏ tuổi nhưng khí chất hơn người, cho nên không vì tuổi tác mà bị coi thường, lúc này học sinh ở bên dưới cũng không dám gây rối.

“Được, đại khái tình huống của tôi là vậy, sau này các bạn có vấn đề gì có thể tìm tôi để giải quyết. Bây giờ tôi không làm phiền các bạn lên lớp nữa nhé.” Cam Đình Đình nói rồi đặt viên phấn trong tay xuống, đi ra ngài, nhưng bước chân rời khỏi phòng học có vẻ gấp gáp.

Sau khi cô gái kia đi rồi, Kiều Vi Nhã mới quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng học, “Đuổi theo rồi này! Đúng là đẳng cấp của cô gái mạnh dạn mà!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3484: Nhớ mãi không quên (2)
Ngày đầu tiên sau khi khai giảng, đa số mọi người vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường, cho nên phần đông đang tán gẫu. Sở Lạc Duy dẫn Kiều Vi Nhã ra ngoài.

Cam Đình Đình chạy ra ngoài, sau cùng bắt kịp Sở Vi ở dưới tầng, “Này, anh đang tránh em đấy à?” Cam Đình Đình ở phía sau lớn tiếng gọi.

Sở Vi dừng bước, quay đầu nhìn Cam Đình Đình nói, “Cô Cam, tôi tưởng rằng lúc trước tôi đã nói rất rõ rồi chứ. Hơn nữa cô Cam cũng tỏ ý rằng chuyện này kết thúc từ đây, không phải sao?”

Sở Vi đang giận, cứ như thể mình bị người ta lừa vậy. Cậu rất không thích cái cảm giác này.

“Nhưng trước giờ em chưa từng nói rằng mình sẽ từ bỏ.” Cam Đình Đình kiêu ngạo đáp lại. Cô ta bước tới và dừng lại trước mặt Sở Vi, “Sở Vi, anh nói cho em biết người mà anh thích là ai đi, ít nhất phải để em biết em đã thua ai chứ.”

“Tôi không thích ai cả, đó chỉ là ảo giác của cô thôi.” Sở Vi nói thẳng.

“Anh nói linh tinh, em không thể nào nhầm được.” Cam Đình Đình lớn tiếng phản bác.

Sở Vi bật cười, “Vậy chỉ có thể cho thấy kỹ năng của cô giáo Cam chưa đến nơi đến chốn, hiện tại tôi chưa có ý định yêu đương và kết hôn, chỉ thế thôi.”

Kiều Vi Nhã kéo Sở Lạc Duy không muốn nghe trộm vào một góc khuất. Sau khi nghe được cuộc đối thoại của họ, cô quay đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Anh Sở Vi có ý gì vậy?”

Advertisement / Quảng cáo


“Ngốc.” Sở Lạc Duy chỉ bình luận đúng một chữ như vậy về người anh em của mình rồi quyết đoán kéo Kiều Vi Nhã đang nghe trộm ra ngoài. Bởi vì lúc này Sở Vi đã đi rồi, chỉ còn lại Cam Đình Đình ở phía sau gào ầm lên rằng cô ta không tin chuyện đó.

Cam Đình Đình kêu gào xong, cảm giác có người đi tới mới quay đầu nhìn về phía họ, “Là hai người à.”

“Đúng vậy, là chúng tôi đây.” Kiều Vi Nhã tinh nghịch đáp lại một câu.

Cam Đình Đình đi vượt qua họ với vẻ ghét bỏ.

“Này, tôi biết người trong lòng anh ấy là ai đấy. Cô không muốn biết à?” Kiều Vi Nhã gọi cô ta lại, nhưng khi Cam Đình Đình ngoảnh đầu lại, Sở Lạc Duy đã kéo cô đi rồi.

Một lần nữa, Cam Đình Đình lại bị bỏ lại phía sau mặc sức gào thét.

“Cậu làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo tới nhà ăn. Cô vẫn đang hỏi cậu làm gì vậy. Dù sao cô cũng muốn giữ lại chút hy vọng cuối cùng cho bạn thân của mình.

“Sở Vi đâu thừa nhận, cậu bớt nói lung tung đi, đừng gây áp lực lớn như thế cho cậu ấy.” Sở Lạc Duy nói rồi buông tay cô ra, đi gọi cơm.

Advertisement / Quảng cáo


Kiều Vi Nhã không phục. Cô đi theo, nói, “Nhưng người ta đã theo đuổi tới tận nơi rồi, nếu như tôi bỏ mặc, Hân Mập của chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”

Sở Lạc Duy cầm khay ăn trong tay, tiếp tục đi về phía trước, “Cho nên, cậu tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cậu ta thừa nhận người cậu ấy thích là Triệu Hân Hân à?”

“Nhưng ít nhất có thể thông báo với những cô gái khác, hãy bỏ cuộc đi, đừng có ý định gì với anh ấy nữa.” Kiều Vi Nhã vẫn cố gắng nói lý lẽ.

Tất nhiên, Sở Lạc Duy không cảm thấy đây là lý lẽ gì.

“Cẩn thận dồn ép quá, cậu ấy sẽ ở bên Cam Đình Đình thật đấy.” Sở Lạc Duy lên tiếng nhắc nhở.

Kiều Vi Nhã bưng khay đi theo sau, nghe Sở Lạc Duy nói vậy, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này rất có khả năng, lỡ đâu cố quá thành quá cố, chữa lợn lành thành lợn què thì sao?

“Nhưng cái cô Cam Đình Đình kia bây giờ gần quan được lộc.” Kiều Vi Nhã đón lấy đĩa thức ăn mà Sở Lạc Duy đưa tới. Đúng là đi cùng người đẹp trai nhất trường có khác, đi đến đâu cũng có người nhường đường.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, “Cậu lôi Triệu Hân Hân về đây là cô ấy sẽ tự bỏ cuộc thôi, ai mà giúp được nữa?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3485: Nhớ mãi không quên (3)
Họ vừa mua cơm trưa xong thì Sở Vi cũng đến. Cậu ngồi luôn xuống cạnh Sở Lạc Duy.

Kiều Vi Nhã vừa ăn cơm vừa hỏi, “Anh đến đây làm gì vậy?”

Sở Vi chỉ ờm một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Kiều Vi Nhã nằm bò ra bàn nhìn Sở Vi, “Anh thực sự không có cảm giác gì à? Nghe nói người ta thích anh lâu lắm rồi. Hiếm hoi lắm mới có người không thích cái bánh bao rau kia mà thích anh đó.”

“Làm sao em biết được người ta không đi đường vòng, lỡ đâu mục tiêu của cô ta là Sở Lạc Duy thì sao?” Sở Vi lạnh lùng đáp lại.

Kiều Vi Nhã: “...”

Sở Lạc Duy nhìn qua bằng ánh mắt còn lạnh lùng hơn.

Nhưng Sở Vi lại thấy vui vẻ. Cậu bất ngờ nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Chuyện này không phải không có khả năng nhé. Cái cô Cam Đình Đình gì đó làm về tâm lý học mà, người ta biết đánh đòn tâm lý lắm.”

“Cam Đình Đình, bên này nè...”

Sở Lạc Duy đột ngột kêu lên, sau đó quả quyết bưng khay chạy mất.

Kiều Vi Nhã kêu một tiếng “ôi chao” rồi vội vàng chạy theo.

Sở Vi: “...”

Sở Vi nhìn Cam Đình Đình đang bước tới, bỗng chốc cũng muốn đi.

Advertisement / Quảng cáo


“Bạn Sở, đợi một chút.” Cam Đình Đình nhanh chóng bước tới ngăn cản bước chân anh, “Thấy chưa hả, anh em của anh cũng đang giúp em đó.”

Sở Vi: “...”

Quả nhiên, không phải ai cũng đắc tội với cậu Hai được, tốc độ báo thù của cậu ấy nhanh đến mức không ai kịp đề phòng.

“Cô giáo Cam, tình yêu thầy trò không được cho phép đâu.” Sở Vi nói.

“Em chỉ lên lớp thay thôi mà, em không phải giáo viên của anh.” Cam Đình Đình nhíu mày nói, “Hoặc là anh nói với em người trong lòng anh là ai, bằng không anh sẽ không có quyền ngăn cản em theo đuổi anh nữa.”

Sở Vi: “...”

Trời đất cha mẹ ơi!

“Cô giáo Cam cứ tiếp tục nhé, tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Sở Vi nói rồi đứng bật dậy.

Cam Đình Đình mím chặt môi, nhìn theo tấm lưng của Sở Vi, “Sớm muộn gì cũng có ngày em chinh phục được anh, anh cứ đợi đấy.”

Sở Vi ra ngoài, đuổi theo hai người kia, sắc mặt cậu vô cùng khó coi.

Kiều Vi Nhã quàng tay qua vai Sở Lạc Duy, quay đầu nhìn Sở Vi đang đuổi theo họ. Cô hỏi, “Anh không ở trong đó với cô giáo tâm lý của anh, chạy ra đây làm gì vậy?”

“Em còn nói linh tinh nữa anh sẽ đánh em thật đấy.” Sở Vi nói rồi còn giơ tay phải lên ra vẻ.

Advertisement / Quảng cáo


“Cậu dám!” Sở Lạc Duy nhìn về phía Sở Vi.

Sở Vi nhanh nhẹn hạ tay xuống. Được thôi, cậu đâu dám, cậu nhát gan thế đấy.

“Anh cứ nói với cô ta rằng anh có bạn gái rồi là được mà? Người ta còn dám quấn riết lấy anh không chịu buông nữa hay sao?”

Sở Vi lườm cô một cái, “Không có bạn gái!”

Kiều Vi Nhã nghe thấy câu này mà suýt nữa bùng nổ, nhưng lại bị Sở Lạc Duy kéo lại.

“Nếu đã không có thì cô Cam đó cũng rất được mà, lại còn là con gái của bạn bè ba mẹ nữa.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.

Sở Vi cảm thấy, so với Sở Lạc Duy như thế này, chi bằng cứ để Kiều Vi Nhã bùng nổ mắng cậu vài câu đi còn hơn.

“Cậu Hai, giang sơn của cậu còn chưa vững, làm sao tôi dám nghĩ đến chuyện chung thân đại sự được.” Sở Vi điềm đạm phản bác một câu.

Sở Lạc Duy không nói gì nữa, không phải là giữ im lặng, mà bởi vì những điều cần nói, cậu đã nói xong rồi.

“Chiều nay không có tiết thì đến công ty đi, vừa đúng lúc có việc cần phải hoàn thành.” Sở Lạc Duy bắt đầu nói chuyện công việc.

“Cũng có nghĩa là sắp phát lì xì phải không?” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nhìn Sở Lạc Duy với vẻ mê tiền.

Sở Lạc Duy cúi đầu liếc mắt nhìn cô, không cho ý kiến gì, cứ làm như lúc đón Tết cô ấy lấy ít lì xì lắm không bằng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3486: Nhớ mãi không quên (4)
Trên phương diện kỳ thị Kiều Vi Nhã, Sở Lạc Duy và Sở Vi đã đạt đến trình độ có tiếng nói chung, cho nên không ai thèm quan tâm đến cô nữa mà về thẳng công ty.

Kiều Vi Nhã cũng tỏ vẻ kỳ thị hành vi của hai người, về nhà tìm Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất đang ở nhà tìm video về thiết kế hôn lễ. Kiều Vi Nhã bước vào, liếc nhìn một cái, “Sắp kết hôn với anh Cố nhà chị đấy hả?”

“Không phải, hôn lễ của chị Niệm Niệm đấy. Anh Húc Ninh bảo chị giúp anh ấy nghĩ một vài ý tưởng, mười lăm tháng sau sẽ tổ chức.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã đứng bên cạnh mình, “Sao em đã về rồi? Không đi học à?”

“Chiều nay không có tiết. Sở Húc Ninh đột nhiên thông suốt vậy à? Cầu hôn xong còn muốn kết hôn, sao không để chị Niệm Niệm làm?” Kiều Vi Nhã thò tay cầm lấy ipad trong tay cô, xem video mà cô đang xem.

“Chị Niệm Niệm có biết gì đâu. Anh Húc Ninh định cho chị ấy một niềm vui bất ngờ.” Sở Lạc Nhất nói, “Tiếc rằng ngày mười lăm tháng sau chị Niệm Niệm khai máy bộ phim mới rồi, giờ đang hơi bị rối đây.”

Kiều Vi Nhã ha lên một tiếng, “Ôi đáng đời.”

Kiều Vi Nhã nói dứt câu đã bị Sở Lạc Nhất vung chân đá cho một cái, “Mau nghĩ cách đi, anh Húc Ninh còn đang đợi ý tưởng của chị đây này.”

Advertisement / Quảng cáo


“Em thì có cách gì được?” Kiều Vi Nhã nói, ném ipad lại cho cô, “Vậy thì nói với chị Niệm Niệm thôi, chị ấy chắc chắn sẽ vui như gì ấy, đây tuyệt đối là một niềm vui rất lớn mà.”

“Nói với chị chuyện gì cơ?”

Kiều Vi Nhã vừa dứt lời, giọng của Sư Niệm đã vang lên.

Sở Lạc Nhất thò tay nhéo Kiều Vi Nhã một cái, sau đó nói với Sư Niệm, “Chị Sư Niệm, chị đến công ty cơ mà? Sao lại qua bên này vậy?”

“Vừa ký hợp đồng xong, hai đứa đang nói chuyện gì thế?” Sư Niệm nói rồi ngồi xuống đối diện hai người, ôm gối ôm nhìn họ.

“Có nói gì đâu.” Sở Lạc Nhất vội vàng lên tiếng, “Sao ký hợp đồng nhanh vậy chị, có phải sẽ quay trước không?”

“Tất nhiên là không, họ còn phải qua bên đó xây dựng và chuẩn bị những thứ cần thiết, ngày mười lăm tháng sau mới chính thức quay.” Sư Niệm nói, nghe thấy âm thanh từ video, cô chậc chậc vài tiếng, “Chuẩn bị kết hôn với anh chàng đẹp trai nhà giàu nhà em đó hả.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Advertisement / Quảng cáo


Kiều Vi Nhã cười khà một tiếng, cầm gói khoai tây chiên trên bàn, bắt đầu gặm, vừa ăn vừa nói, “Chị ấy cũng muốn kết hôn lắm đấy chứ, nhưng không phải vẫn chưa đủ tuổi sao?”

“Em có thể biến đi một cách êm đẹp được rồi đấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tắt ipad rồi nói, “Em chỉ xem trước thôi, chị quay cảnh đầu tiên ở thành phố Q à?”

“Đúng rồi, bên đoàn làm phim nói vậy đó.” Sư Niệm nói. Cô cũng đưa tay cầm một túi đồ ăn vặt lên ăn.

Đôi mắt to tròn của Sở Lạc Nhất đảo tới đảo lui, “Cho em xem kịch bản với.”

“Giữ bí mật nhé.” Sư Niệm cười cười, lấy tập kịch bản từ trong túi ra ném cho Sở Lạc Nhất, “Đây là bốn mươi cảnh đầu, phần phía sau chị còn chưa được cầm.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, mở ra xem.

Sư Niệm nói chuyện với Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã nói Sở Thị sắp tổ chức tiệc thường nên rồi. Sư Niệm cười một cách đắc ý, “Điều này cũng có nghĩa là chúng ta lại sắp được lấy lì xì rồi.” Sư Niệm nói rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Chị hỏi này, sao lần này em lại có hứng thú với kịch bản của chị vậy?”

“Ừm, hay mà.” Sở Lạc Nhất chẳng buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm những chỗ có thể gây bất ngờ trong kịch bản, nếu không cô thấy có lỗi với sự tín nhiệm của anh Húc Ninh lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3487: Nhớ mãi không quên (5)
Sư Niệm không buồn quan tâm cô lại lên cơn vì điều gì, tiếp tục nói chuyện với Kiều Vi Nhã.

Sở Lạc Nhất cứ ôm quyển kịch bản mãi, “Kịch bản này của chị rất ngược đời nhé, sao nhân vật nam chính lại biến thành lính cấp dưới của nhân vật nữ chính vậy?”

“Có phải chị viết đâu.” Sư Niệm nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Em định dấn thân vào con đường làm biên kịch đấy à?”

“Thế thì chưa biết chừng một ngày nào đó chị phải theo diễn kịch bản do em viết ra đó.” Sở Lạc Nhất tươi cười đáp lại rồi tiếp tục nghiên cứu kịch bản của Sư Niệm.

Sư Niệm ở nhà họ Sở đến tận khi Sư Hạ Dương gọi điện hỏi cô bao giờ về, cô mới có ý định về nhà.

“Bây giờ chị đã hiểu rồi, đàn ông mà không có cạnh tranh thì không ổn. Trước kia chị chưa kết hôn, cả năm ba chị không nhớ đến chị được mấy lần. Bây giờ chị kết hôn, về nhà mẹ đẻ một lần, ba chị bắt đầu sợ chị ở bên ngoài không chịu về nữa.” Sư Niệm cúp điện thoại, rất bất đắc dĩ với cách làm của ba mình.

“Chị đắc ý gì chứ?” Kiều Vi Nhã đẩy cô đứng dậy, vừa hay cô cũng phải đi.

“Kịch bản của chị cứ để cho em xem nhé, chị cầm quyển một trước đi này.” Sở Lạc Nhất nói, đưa một quyển kịch bản trong tay cho Sư Niệm.

Sư Niệm chỉ coi như cô ở nhà nhàm chán quá, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cất kịch bản đi rồi đi cùng Kiều Vi Nhã ra ngoài.

Advertisement / Quảng cáo


“Nhưng mà chị cảm thấy.” Sở Lạc Nhất đột ngột lên tiếng, “Chuyện của anh Sở Vi, em vẫn nên tìm chuyện gì đó để kích thích anh ấy. Nếu không cả đời này chắc anh ấy cũng không biết mình thích ai đâu.”

Kiều Vi Nhã đi đến cửa rồi vẫn còn quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Vấn đề bây giờ là Hân Mập không có ý định quay về.”

“Thế thì hay rồi, vô phương cứu chữa, chờ chết đi.” Sở Lạc Nhất nói, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.

Sở Lạc Nhất cứ nghiên cứu đến tận trang cuối cùng, mới tìm được một chỗ khá ổn.

Ở tình tiết thứ bốn mươi có một vụ án liên quan đến hôn lễ, trong vụ án này, vì cứu cô dâu mà đến nhân vật nữ chính thay thế cô dâu ở những phút cuối, cho nên cảnh quay liên quan đến hôn lễ này là chỗ tốt nhất có thể lợi dụng được.

Cũng là chỗ tốt nhất có thể cho Sư Niệm một bất ngờ.

Sau khi nghiên cứu xong, Sở Lạc Nhất báo lại chuyện này với Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi, “Phải thay đổi kịch bản à?”

“Chỉ là một cảnh quay thôi mà, hơn nữa, bên đầu tư cho phim này là Sở Thị, cứ coi như thêm một cảnh thì đã sao nào?” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn, “Nhưng em chỉ đưa ý tưởng cho anh thế thôi, phần còn lại do anh tự xử nhé. Nếu không thì niềm vui bất ngờ này không phải là anh tặng cho chị ấy nữa.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Húc Ninh đáp lời, theo lý mà nói, thực ra phải để anh làm, nhưng thời gian của anh thực sự có giới hạn, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tặng cô một niềm vui bất ngờ.

Cho nên Sở Húc Ninh ban ngày làm việc, buổi tối lên kết hoạch cho hôn lễ, còn phải liên hệ đoàn làm phim chuẩn bị giúp anh, lại còn phải giữ bí mật.

Sở Húc Ninh làm xong công việc một ngày, đưa tay bóp trán, định đi xử lý chuyện hoa dùng cho đám cưới. Chưa ra đến cửa đã thấy Cố Tỉ Thành đứng chặn ở đó, anh hơi khựng lại, “Vẫn chưa về à?”

Sở Húc Ninh vừa nói xong, Cố Tỉ Thành đã ném cho anh một cái hộp được gói bọc cẩn thận, anh nói, “Quà cưới của anh đây, tôi phải đi rồi.”

Sở Húc Ninh đưa tay đón lấy, nhìn Cố Tỉ Thành đứng thẳng tắp, “Đi rồi? Nhanh vậy sao?”

“Muộn mất mấy ngày rồi, càng kéo dài chỉ càng không nỡ thôi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Cũng tốt, giải quyết cho sớm rồi còn về sớm.”

Sở Húc Ninh vươn tay ra vỗ vài cái lên vai anh, “Tôi đợi cậu về, vị trí này đợi cậu tới lấy đấy.” Sở Húc Ninh không dùng từ “nhường”, bởi vì không phải ai nhường ai cả, là do Cố Tỉ Thành tự giành được.

Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, sau đó vẫy vẫy tay với Sở Húc Ninh rồi quay người đi mất.

Đi hoàn thành sứ mệnh thuộc về chính anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3488: Nhớ mãi không quên (6)
Ngày mười lăm tháng ba bấm máy, cho nên nghi thức cúng máy trước khi quay được tiến hành vào ngày mười bốn tháng ba. Người đóng vai nam chính là một nam diễn viên mới nổi, đẹp trai sáng láng, cũng không đến nỗi ẻo lả lắm. Sư Niệm rất có hảo cảm với người này. Anh chàng kia cũng cởi mở, còn bước tới chủ động chào hỏi với Sư Niệm, gọi cô là cô giáo.

Cảm giác được một người lớn hơn mình vài tuổi gọi là cô giáo rất mới lạ.

Nhưng Sư Niệm vẫn giữ khí chất lạnh lùng, điềm đạm đáp lời, tiếp tục ngồi trên ghế nhìn ngắm móng tay của mình đợi nghi lễ cúng máy bắt đầu.

Một Ảnh hậu kiêu ngạo lại lạnh lùng, nếu ở bên ngoài sẽ bị người ta mắng cho xối xả.

Anh chàng mới nổi kia tên là Lưu Mục, năm nay hai mươi bảy tuổi, nghe nói đã lăn lộn trong giới giải trí mười năm rồi mới có được địa vị như ngày hôm nay. Trước mặt người khác thì còn có thể coi như nổi tiếng, nhưng trước mặt Sư Niệm cũng chỉ là người đi sau thôi. Dù sao thì từ năm ba tuổi Sư Niệm đã theo chân Ảnh đế, Ảnh hậu lăn lộn trong giới rồi.

“Lần này có thể hợp tác cùng cô, tôi rất vui.” Lưu Mục vẫn đứng bên cạnh Sư Niệm.

Sư Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi bàn tay, nhìn về phía Lưu Mục, khẽ mỉm cười, “Anh cũng là thầy rồi, đừng khách sáo với tôi nữa.”

“Cô Triệu khách khí rồi, cô là tiền bối mà.” Lưu Mục nói, khi Sư Niệm đứng dậy, vội vàng lùi về sau một bước.

Advertisement / Quảng cáo


Rất lịch sự.

Sư Niệm đứng dậy rồi quay đầu nhìn chị Tám, “Còn phải đợi bao lâu nữa, em muốn ra ngoài hít thở không khí.”

“Còn khoảng nửa tiếng nữa, em lên ban công đi, có phải thấy không thoải mái không?” Chị Tám lo lắng nhìn cô, “Em đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi uống rồi. Sao chị giống hệt chồng em thế. Em ra ngoài hít thở không khí một tí rồi về ngay.” Sư Niệm nói rồi quay người đi ra ngoài.

“Em mà xảy ra chuyện gì chồng em nghiến chết chị đấy.” Chị Tám nói to, nhìn Sư Niệm phất phất tay rồi đi ra ban công.

Lưu Mục nhíu mày, “Cô Triệu kết hôn thật rồi à?”

“Ai lại lấy chuyện này ra mà làm giả chứ. Bên cậu cũng bỏ ý định tạo tin đồn mập mờ với Tư Niệm nhà tôi đi, chồng cô ấy dữ lắm đấy.” Chị Tám phá vỡ ý đồ của Lưu Mục, mỗi bộ phim khai máy sẽ có những tin tức mập mờ, nhất là giữa hai diễn viên đóng nam - nữ chính.

Tuy bị phá vỡ ý đồ nhưng Lưu Mục càng thấy nhẹ nhõm hơn. Anh thở phào một hơi, cũng không cần tư thế như ban nãy nữa, ngược lại còn nở nụ cười nho nhã, “Thế thì càng tốt.” Lưu Mục nói rồi ngồi xuống một bên khác. Quản lý của Lưu Mục cứ đi theo sau, có vẻ như vẫn đang nói gì đó.

Advertisement / Quảng cáo


Chị Tám nhìn Lưu Mục, trong ánh mắt chị xuất hiện vài phần tán thưởng. Chị thấy Lưu Mục thở phào một hơi, cho nên chuyện nịnh nọt lấy lòng người khác chắc chắn không phải điều anh ta muốn làm.

“Cậu làm cái gì vậy? Đấy là Triệu Tư Niệm, Ảnh hậu đó. Bây giờ cô ấy là đề tài bàn tán của người ta. Cậu muốn dựa hơi thì bắt buộc phải theo cô ấy mới đúng chứ.” Quản lý của Lưu Mục nói nhỏ.

Lưu Mục ngẩng đầu, nhíu mày nhìn quản lý của mình, “Lẽ nào anh không nghe thấy à, người ta không thích tạo tin đồn. Anh cứ như thế, để người ta tung tin ra là tôi bám lấy người ta à?”

“Thế thì đã sao? Nổi tiếng đó.”

Lưu Mục cúi đầu, tiếp tục lướt điện thoại trong tay.

“Lưu Mục, cậu phải biết rằng tên tuổi của cậu đang trong thời kỳ đi lên, công ty dồn hết những gì tốt nhất cho cậu mới có được cơ hội hợp tác cùng Sư Niệm, sao cậu...”

“Người ta không muốn, anh không nghe thấy sao? Anh đang ép con gái nhà lành làm gái điếm đó hả?” Sư Niệm đã đi vào từ bao giờ. Lúc đi ngang qua Lưu Mục và quản lý của anh ta, cô bật cười chế giễu, sau đó đi vượt qua họ.

Lưu Mục ngẩng đầu nhìn Sư Niệm ngồi xuống ghế. Chị Tám lập tức đưa điện thoại cho cô đồng thời cũng ngồi xuống đối diện Sư Niệm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3489: Nhớ mãi không quên (7)
“Tin nhắn của chồng em nè, hỏi em đang ở đâu, chắc lát nữa sẽ đến đó.” Chị Tám nói.

Sư Niệm vội vàng đón lấy điện thoại, ngồi xuống ghế sofa đọc tin nhắn trên đó.

[Vợ yêu xinh đẹp như hoa: Đang ở tầng mười chín của tập đoàn Sở Thị, lát nữa có nghi thức cúng máy, anh đang ở đâu thế?]

[Sở Húc Ninh: Dưới tầng, đang đỗ xe, lát nữa anh qua chỗ Lạc Duy đợi em nhé.]

[Vợ yêu xinh đẹp như hoa: Thế anh qua đây đi, em phải lộ mặt, em ở trước cửa tầng mười chín đợi anh, nhanh lên nhanh lên.]

Sư Niệm nói rồi nhảy thẳng từ trên ghế xuống, đi ra ngoài.

“Em đi đâu đấy?” Chị Tám hỏi với từ đằng sau.

“Ra cửa thang máy, Sở Húc Ninh đến rồi.” Sư Niệm nói xong, người đã chạy ra ngoài rồi.

Lưu Mục tựa người vào sofa nhìn cô gái chạy ra ngoài. So với dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng ban nãy, đây rõ ràng một sự đối lập, tựa như đây mới là dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có.

Chắc chắn cô ấy rất yêu người đàn ông đó, mà người đàn ông đó cũng rất yêu cô ấy.

Advertisement / Quảng cáo


Trong giới giải trí còn có được tình cảm như thế, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Sư Niệm cứ đứng đợi ở cửa thang máy tầng mười chín, lặng lẽ nhìn sáu cánh cửa của sáu chiếc thang máy, dường như đang đoán xem anh sẽ bước ra từ đâu.

“Ting...”

Cửa thang máy mở ra, Sư Niệm nhìn người bên trong, lập tức nhào tới. Sở Húc Ninh đưa tay giữ cô lại, “Không sợ ôm nhầm người à?”

“Tầng này rất ít khi có người lên, em không sợ đâu nhé.” Sư Niệm ôm eo anh, tươi cười nhìn anh, tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại với nhau, nhưng cô vẫn sẽ nhớ anh lắm, có điều lại không thể không đi chuẩn bị cho phim mới được.

Sở Húc Ninh vỗ vỗ lên người cô, bảo cô đứng cho vững.

“Bao giờ bắt đầu, hôm nay anh không đi nữa, lát nữa về nhà cùng em.” Nhà mà anh nhắc đến là căn hộ được đặt mua ở thành phố A của họ. Căn hộ lúc trước của Sư Niệm đã bị bán rồi. Nhưng ở đây Sở Húc Ninh vẫn còn một căn hộ chồng tầng kiểu duplex ở khá gần trung tâm thành phố. Sau khi Sư Niệm quay về cũng không ở quân doanh mà về đây ở, những bức hình cưới đã chụp trước đó cũng đã được chuyển về đây.

“Nhưng ngày mai em phải đến thành phố Q rồi, bao giờ anh về?” Sư Niệm nói, cô đứng hơi xa anh một chút nhưng vẫn ôm cánh tay anh.

“Sáng sớm mai, đợi em đi rồi anh đi.” Sở Húc Ninh nói, anh nhìn đồng hồ, “Em đi làm việc trước đi, anh đợi em.”

“Dạ vâng.” Sư Niệm kéo anh vào hậu trường. Chị Tám đã bắt đầu bảo cô chuẩn bị rồi.

Advertisement / Quảng cáo


“Vậy anh đợi em nhé, em lên đó đứng một lúc rồi chúng mình đi.” Sư Niệm lưu luyến nói, đột nhiên không muốn đi lên đó nữa.

“Mau đi đi.” Sở Húc Ninh đẩy cô đi, còn anh ngồi xuống ghế sofa xem tờ báo đặt trên bàn.

Sư Niệm hít một hơi thật sâu, đi đến cửa rồi vẫn còn quay đầu nhìn Sở Húc Ninh với vẻ tủi thân, dường như đang sợ anh sẽ đột nhiên đi mất.

Lưu Mục cứ chăm chú nhìn Sư Niệm mãi, thỉnh thoảng cũng nhìn sĩ quan mang hàm đại tá phía sau. Anh trông trẻ đấy nhưng chắc chắn là người rất giỏi, nếu không người như Triệu Tư Niệm đã không thích anh.

Sư Niệm đi tới cửa, bỗng dưng xách váy chạy về phía sau, ôm chặt Sở Húc Ninh hôn trộm một cái mới hài lòng quay về tiếp tục tham gia lễ bấm máy.

Sở Húc Ninh: “....”

Quả nhiên, anh không thể nào hiểu được thế giới của người trẻ tuổi.

Lớp son trên môi Sư Niệm hơi nhòe, nhưng cô không hề để ý, chỉ vì cô muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc công việc rồi theo Sở Húc Ninh về nhà.

Khi ký tên và chụp ảnh, Sư Niệm đứng bên cạnh Lưu Mục.

“Người vừa nãy là chồng cô hả?” Lưu Mục đột nhiên hỏi, tuy rằng rất thiếu lễ độ, nhưng không hề có ác ý gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3490: Nhớ mãi không quên (8)
Sư Niệm hơi nghiêng người gật đầu với anh ta.

Tương tác nhỏ này giữa hai người lại bị phóng viên ở dưới chộp được.

Quản lý của Lưu Mục ra hiệu cho anh ta trong khoảng thời gian này thì hãy cố gắng tạo nhiều tương tác qua lại với Sư Niệm, nhưng lại bị Lưu Mục coi như không thấy, ngược lại còn tránh xa cô ra một chút.

Quản lý tức giận nhưng lại không thể nổi điên được, đành phải bảo đám phóng viên ở dưới mau đưa ra câu hỏi.

“Lần này cô Triệu và anh Lưu hợp tác với nhau có phải vì trước đó đã có quen biết rồi không, hơn nữa tôi cảm thấy hai người ở bên cạnh nhau rất hợp, là vì đã hiểu đối phương từ trước bộ phim này rồi à?”

Sư Niệm hơi hé môi có điều muốn nói, Lưu Mục đã lên tiếng trước: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi làm quen với nhau, hơn nữa chồng của cô Triệu vẫn còn đang ở phía sau chờ cô ấy, thế nên lát nữa cô Triệu của chúng ta chắc sẽ phải rời đi trước. Mọi người có câu hỏi gì có thể hỏi tôi và các staff của đoàn. Còn về nhưng câu hỏi liên quan đến nữ chính, quý vị có thể giữ lại làm bí mật, đến lúc đó tôi nghĩ nhất định sẽ là một niềm vui bất ngờ dành cho mọi người.”

Sư Niệm cau mày, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình.

Lưu Mục hơi nhún vai, không có ý tranh công.

Advertisement / Quảng cáo


“Thật ra tôi cảm thấy dồn tâm sức vào việc đóng phim sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với việc đổ công đổ sức ra tạo tin đồn.” Giọng Lưu Mục không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Lúc này cuối cùng Sư Niệm cười với anh ta, hơn nữa còn là một nụ cười chân thành.

“Cảm ơn nhé, tôi nghĩ lần hợp tác này của chúng ta sẽ rất vui vẻ đấy, tôi đi trước đây.”

Sư Niệm nói xong khẽ gật đầu xuống phía dưới, sau đó xách váy đi ra đằng sau.

Sau khi vào trong khán đài, cô liền ôm lấy Sở Húc Ninh làm nũng một hồi rồi mới chịu đi thay quần áo ra, theo Sở Húc Ninh đi xuống.

“Cái người tên Lưu Mục kia cũng được phết nhỉ, em thấy anh ta khá ga-lăng đấy.” Sư Niệm cười tít mắt nói.

Sở Húc Ninh ấn thang máy, nhìn cô gái đang ôm lấy cánh tay mình, “Thật ra anh cảm thấy chồng em có khả năng không thích em khen người đàn ông khác đâu.”

“Anh ghen rồi.” Tâm trạng của Sư Niệm tốt hơn hẳn, ôm anh đi vào thang máy, “Anh nên nghĩ thế này này, một người đàn ông lịch thiệp như vậy hẳn là sẽ không làm gì với em đâu, đúng không nào.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Húc Ninh không có ý kiến gì về suy nghĩ này, có vẻ thấy nó cũng có lý.

Xe đỗ trong gara, tuy vẫn có vài phóng viên vẫn đang chầu chực ở đây nhưng không đến nỗi sẽ xông tới, cùng lắm cũng chỉ chụp trộm mà thôi.

Sở Húc Ninh mở cửa xe cho cô, nhưng lúc Sư Niệm vừa bước lên xe thì lại nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ ở cách đó không xa truyền tới.

“Là Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm, là Ảnh hậu đó, cậu vờ vịt phóng khoáng làm cái quái gì hả? Cậu có biết dựa hơi cô ta cậu có thể có được những lợi lộc gì không? Công ty nâng đỡ cậu không phải để cậu làm bộ thanh cao. Lưu Mục, rốt cuộc cậu có muốn làm nữa không đây. Cậu có biết công ty có thể đóng băng cậu bất cứ lúc nào không.”

Sư Niệm nghe thấy âm thanh bên đó thì hơi cau mày lại, sau khi Sở Húc Ninh lên xe, cô lại mở cửa bước xuống.

Sở Húc Ninh ngạc nhiên, nhìn theo hướng Sư Niệm đi.

Lúc Sư Niệm đi tới, người quản lý kia vẫn còn đang giậm chân đành đạch mắng mỏ Lưu Mục. Còn Lưu Mục lại chỉ một mực cúi đầu nghịch điện thoại, chắc đang chờ xe đến.

“Sao nào, Triệu Tư Niệm tôi vẫn còn có công năng này nữa cơ à? Các người hợp tác với tôi là để lây chút danh tiếng từ tôi chứ không phải vì muốn đóng phim?” Sư Niệm tháo kính râm ra, bật cười chế giễu, khiến người quản lý bên kia bất giác run lên, “Thích được lên top tìm kiếm như thế thì để tôi bỏ tiền ra mua lượt tìm kiếm cho các người nhé, việc gì phải ở đây bắt gái nhà lành làm điếm thế này.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,783
Điểm cảm xúc
5,481
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3491: Nhớ mãi không quên (9)
Sư Niệm nói xong, cuối cùng sắc mặt của Lưu Mục cũng thay đổi vài phần.

“Cô Triệu...” Người quản lý kia cuống quýt muốn mở miệng nói gì đó.

Sư Niệm lại không thèm nhìn cô ta mà nhìn Lưu Mục, “Công ty như vậy mà anh vẫn muốn tiếp tục ở lại à? Nói không chừng qua vài ngày nữa lại phải đi bán thân đấy. Dù sao thì cũng có nhiều nhà sản xuất biến thái thế kia mà.”

Lưu Mục nghe vậy thì cười, “Biết đâu công ty tiếp theo của tôi cũng bắt tôi bán thân thì sao?”

Nghe thấy anh ta nói vậy, Sư Niệm khẽ gật đầu, sau đó liền móc điện thoại ra gọi cho chị Tám, “Em lôi một người về cho chị này. Chị thân là đàn bà con gái, kể ra có dùng quy tắc ngầm với anh ta thì cũng là chị chịu thiệt.”

“Sư Niệm, tổ sư, ông đây đã từng dùng quy tắc ngầm với bất cứ ngôi sao nào chưa hả?” Giọng sư tử hống của chị Tám bỗng vang lên. Sư Niệm ngoáy ngáy lỗ tai, “Chị kích động gì chứ, em tìm được cho chị một anh đẹp trai này. Ai biết được là chị có kiềm chế nổi không, mau xuống đây đi. Em còn phải đi với chồng em nữa, mặt chồng em đang đen sì lại rồi kia kìa. Vợ chồng em không chịu trách nhiệm với chị đâu nhé.”

Sư Niệm nói xong, vẻ mặt của cô quản lý kia không khỏi nghệt ra. Cô ta từng thấy rất nhiều người “đào góc tường” nhà người khác, nhưng chưa từng thấy ai “đào góc tường” kiểu này, cô ta vẫn còn đang ở đây cơ mà.

“Cô Triệu, cô có ý gì đây?” Quản lý không thể tin nổi, cất tiếng hỏi.

Advertisement / Quảng cáo


“Nghe không hiểu tiếng người à? Không phải cô bảo anh ta đi bán thân sao? Không thấy tôi vừa tìm người chuộc thân cho anh ta à?” Nói xong Sư Niệm cất điện thoại đi, đeo kính lên rồi rời đi.

Lưu Mục nhìn Sư Niệm lên xe, ánh mắt tối lại.

Sở Húc Ninh khởi động xe, sau khi ra khỏi gara anh mới nói: “Trong giới này đều như thế cả à?”

Sư Niệm cầm kính chọc chọc vào cằm, nghĩ một hồi rồi đáp: “Em có thể thuận buồm xuôi gió sống được trong giới này là vì có ba nuôi và dì em che chở. Không có ai dám động đến em cả. Còn họ thì khác, để có được thành công, họ phải nhẫn nhịn mà sống, còn phải chịu đủ loại bất công khác nữa.”

“Thế nên em liền giúp cậu ta? Lấy tiền của Sở Thị?”

“Dù sao thì cũng chẳng phải là tiền của em mà.” Sư Niệm cười hề hề đáp. Sau đó cô thấy một mấy món quà nhỏ ở đằng trước xe, “Đây là cái gì thế? Trông có không khí vui mừng quá.” Sư Niệm tò mò cầm lấy hai con búp bê.

Sở Húc Ninh khựng lại, anh vừa mới tới cửa hàng bán bánh kẹo cưới, đây là hàng mẫu người ta tặng, bảo anh chọn một cái, anh quên mất chưa cất.

Advertisement / Quảng cáo


“Đợt trước Chu Chính mượn xe anh, cái này chắc là con gái cậu ấy để quên.” Sở Húc Ninh nhàn nhạt nói.

Sư Niệm biết Chu Chính, là một Đoàn trưởng của Sở Húc Ninh. Năm nay con gái anh năm tuổi rồi, đúng ở cái lứa tuổi thích chơi đồ chơi.

“Đồ chơi của bọn trẻ con bây giờ đẹp nhỉ, hồi nhỏ hầu hết đồ chơi của em đều là do ba em dùng vỏ đạn làm cho.” Sư Niệm nói, cầm hết mấy con búp bê lên ngắm tới ngắm lui, có vẻ như con nào cũng đều thích cả.

Sở Húc Ninh lẳng lặng quan sát, thấy con cô thích nhất, anh có thể nói với bên tiệm kia để bắt đầu chuẩn bị luôn từ tối hôm nay. Ngày mai ban ngày anh phải dùng tới rồi.

Sau khi Sư Niệm xem xong thì lại đặt về chỗ cũ, dù sao đây cũng là đồ chơi của người ta, về còn phải trả lại nữa.

“Mình đi đâu thế?” Sư Niệm bỏ đồ chơi xuống liền hỏi. Cô muốn về nhà mình nhưng lại sợ Sở Húc Ninh muốn qua nhà chồng, cho nên đành phải hỏi kỹ trước. Nếu là về nhà chồng thì phải đi mua ít đồ gì đó, dù sao cô cũng không thể đến tay không được.

“Đi lấy bộ đồ lúc trước đặt may.” Sở Húc Ninh trả lời cô, còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì đến nói với Sư Niệm chuyện bộ đồ kia, hay là để đoàn làm phim mang đi luôn?
 
Top