Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3492: Nhớ mãi không quên (10)
“Bộ đồ nào?” Sư Niệm ngẩn ra, không khỏi thắc mắc.

“Không có gì.” Sở Húc Ninh tiếp tục lái xe, “Đi siêu thị trước nhé, mua chút đồ về nhà ba mẹ rồi mình về nhà.”

Sư Niệm gật đầu, cô cũng nghĩ chắc anh muốn về nhà trước.

“Tiện đường thì qua bên ba em một chuyến nha, em về lấy chút đồ.” Sư Niệm nói xong liền gửi tin nhắn cho Sư Hạ Dương, báo cho ba mình biết chuyện chiều cô sẽ tới.

Sở Húc Ninh cũng muốn qua đó. Dù sao thì anh cũng phải nói cho ba vợ biết chuyện hôn lễ, ba vợ cũng phải ra mặt mà.

Lúc này Sở Lạc Nhất đang giúp Sở Húc Ninh khâu chuẩn bị cuối cùng. Cô cũng đã tới thành phố Q rồi. Chuyện Cố Tỉ Thành đi cô biết nhưng lại không hề hỏi han gì.

Trước lúc đi, Cố Tỉ Thành có tới thành phố A, đứng ngoài cửa sổ phòng cô cả tối. Cô không ra mà anh cũng không vào.

Có những chuyện anh phải làm, còn cô cũng có việc riêng của mình.

Cho nên bây giờ họ như thế này là tốt nhất.

Advertisement / Quảng cáo


“Cô Sở, lễ đường cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi, cô có muốn đi xem qua không?” Nhân viên ở phía sau hỏi.

“Được.” Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà rời đi với nhân viên.

Lễ đường được tổ chức ở bên ngoài, là một cảnh trong phim của họ.

Vòm hoa hồng là Sở Lạc Duy sai người mang tới tặng. Cỏ xanh trên thảm cũng rất tươi mới, vào tiết trời tháng ba này thật sự rất hiếm thấy, nghe nói là do Khoai Tây nhờ một người anh em của mình làm cho. Vì hôn lễ của anh Cả nhà mình mà cậu cũng bỏ ra không ít công sức, quan trọng là để có thể ở bên Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất tỏ ra chê bai, nhưng bạn nhỏ Khoai Tây vẫn cứ lẽo đẽo theo sau Sở Lạc Nhất, nói văn vẻ là phục vụ vì người đẹp.

“Không phải, không phải, phải đặt hoa này sang bên kia, nếu không trông sẽ mất cân đối, các người là heo đấy à?” Cái tính nóng nảy này của bạn học Khoai Tây không phải ai cũng có thể chịu đựng được đâu.

“Không có chuyện gì thì cậu cút đi, nhiều lời như thế làm gì hả?” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói.

Khoai Tây lập tức quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận lập tức tươi cười rực rỡ, “Đừng mà, không phải em đang giúp chị đấy sao. Em nói chứ sao mấy ngày nay tính tình chị nóng nảy quá vậy? Tiền mãn kinh à?”

“Mãn kinh cái đầu mày.” Sở Lạc Nhất đấm cậu một phát, sau đó nhìn bố trí xung quanh, đúng là hơi có vấn đề thật, “Không đi học đi ở đây làm gì?”

Advertisement / Quảng cáo


“Chăm sóc chị chứ gì. Chị nhìn em rồi nhìn lại ông bạn trai qua mạng không đáng tin của chị đi. Chị nói xem có phải chị ngốc không mà không chọn em lại đi chọn cái loại người đó.”

“Có tin là chị sẽ đập mày không, biến ngay, đừng để chị thấy mày nữa.” Sở Lạc Nhất chán ghét cực độ, đẩy cậu một cái, “Qua chỗ khác chơi, đừng có đứng đây cản trở nữa.”

“Bánh Bao Đậu, sao chị lại không thích em thế?” Khoai Tây tỏ ra hơi tủi thân.

“Chị đây không thích trẻ con cũng là lỗi của chị hả?” Sở Lạc Nhất đáp, lại bảo nhân viên xoay thảm theo hướng khác.

“Nói linh tinh, sau này chị không sinh con à?” Khoai Tây không phục cãi lại.

Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Khoai Tây, “Vậy thì nó cũng là con chị, chị cũng không thể lấy con chị được.”

Khoai Tây: “...”

Khoai Tây bị chặn họng, câu này của Sở Lạc Nhất đúng là một nhát xuyên tim mà.

“Em nói chứ chị bỏ nhiều tâm sức ra như thế làm gì? Cũng có phải là chị kết hôn đâu.” Khoai Tây vẫn lèo nhèo đi theo Sở Lạc Nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3493: Nhớ mãi không quên (11)
Sở Lạc Nhất lườm cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Trước khi chị bóp chết mày, lập tức biến khỏi tầm mắt của chị ngay.” Sở Lạc Nhất cũng muốn kết hôn lắm chứ, nhưng người kết hôn với cô đâu?

Hôn lễ của Sở Húc Ninh tuy được tổ chức ở thành phố Q, nhưng lại không có ai có thể đứng ra dàn xếp được, thế nên Sở Lạc Nhất đành phải một mình giải quyết hết tất cả.

***

Thành phố A.

Lúc Sở Húc Ninh và Sư Niệm về đến nhà mình thì cũng đã hơn chín giờ tối.

Sở Húc Ninh đi vào nhà, dép được để sẵn ở cửa. Trong nhà cũng được bày trí đơn giản, họ đều là những người không thích những thứ phức tạp.

Sư Niệm nằm vật ra sofa, nhìn anh đi vào: “Sao họ lại ra ngoài hết cả nhỉ, trước đó em cũng có nghe ai nói gì đâu.”

Sở Húc Ninh vào bếp rót nước, nghe thấy cô nói vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, “Chắc trùng hợp.”

Sư Niệm bĩu môi, cô thấy trong group wechat đang thảo luận về cảnh quay đầu tiên, sau khi nhìn một lượt liền vội cầm điện thoại lên đọc nghiêm túc.

[Triệu Tư Niệm: Quay cảnh bảy mươi chín á? Sao tôi không biết chuyện này, không phải là bắt đầu quay từ cảnh đầu tiên sao?]

[Đạo diễn: Trước đó biên kịch có thay đổi tình tiết trong kịch bản gửi vào mail cho em rồi mà, em không biết à. Vì cảnh hôn lễ giả này vào đúng đợt đầu tháng ba, nếu chúng ta quay theo đúng tiến độ bộ phim thì đến lúc đó cũng là mùa hè rồi, cây cỏ khung cảnh cũng không phù hợp cho nên mới đẩy lên quay trước cho nó đúng dịp.]

Advertisement / Quảng cáo


[Chị Tám: Chuyện này thì chị biết, trước đó chị đã nhắc em rồi mà, em cũng có ý kiến gì đâu.]

Sư Niệm: “...”

Cô bị mất trí nhớ à?

Tại sao cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này vậy?

Chị Tám nói chuyện này với cô lúc nào?

Chẳng lẽ bị sảy thai cũng ngốc mất ba năm sao?

Nhưng chị Tám sẽ không lừa cô, chắc cô quên mất chuyện này rồi, không thể trách người khác được.

[Triệu Tư Niệm: Vậy được.]

[Chị Tám: Đúng rồi, chuyện của Lưu Mục chị đã bảo công ty giải quyết rồi. Thế nên trước khi có được bản quyền, các cảnh của Lưu Mục không thể quay được. Cảnh bảy mươi chín chỉ quay chỗ hôn lễ thôi, còn những cảnh nam chính xuất hiện thì phải chờ Lưu Mục giải quyết xong chuyện ký hợp đồng rồi mới có thể quay tiếp được.]

[Triệu Tư Niệm: Em cũng không có ý kiến gì hết, cảnh đó không phải sau hôn lễ anh ta mới xuất hiện sao? Là cảnh trong phòng, không cần ngoại cảnh.]

Advertisement / Quảng cáo


Sở Húc Ninh đặt ly nước lên bàn. Vừa ngồi xuống, Sư Niệm đã ngả người lên đùi anh.

“Làm sao thế?”

“Bỗng dưng thay đổi thứ tự quay, nhưng trước đó không có ai nói với em cả.” Sư Niệm đáp. Lúc này cô đang nói chuyện riêng với chị Tám về chuyện váy cưới. Trước giờ cô chẳng thích trang phục của đoàn làm phim tẹo nào.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn một cái, không lên tiếng.

“Lần này sao chị Tám lại chịu khó thế nhỉ, ngay đến cả váy cưới cũng chuẩn bị cho em rồi, thật ra em thích cái bộ mà lần trước bọn mình chụp ảnh cưới ấy.” Sư Niệm thở dài nói, “Nhưng tiếc là lại để ở thành phố B mất rồi.”

Sở Húc Ninh cau mày, “Anh đi lấy cho em nhé?”

“Không cần đâu, cũng có phải em kết hôn thật đâu.” Sư Niệm biết chị Tám chuẩn bị xong cả rồi liền để điện thoại lên bàn, đứng dậy bò lên người Sở Húc Ninh, ôm cổ anh: “Lần này em đi chắc phải lâu lắm mới về được, nhớ anh thì phải làm sao đây?”

“Anh có một đợt huấn luyện dã ngoại khép kín, một tháng.” Sở Húc Ninh nói xong hôn chóc lên môi cô một cái.

Sư Niệm thở dài, đưa tay lên vuốt ve mặt anh: “Được rồi, lại mỗi người một ngả rồi.”

Sở Húc Ninh nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Không có hôn lễ, em có thấy hụt hẫng không?” Sở Húc Ninh khẽ hỏi, không hiểu sao anh cứ có cảm giác Sư Niệm nghe không hiểu lời này của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3494: Nhớ mãi không quên (12)
Sư Niệm ngẩn ra, cô nghe rõ câu hỏi này của anh và đang nghiền ngẫm một cách rất nghiêm túc về vấn đề này.

“Có một chút.” Sư Niệm thành thật nói.

Sư Niệm cũng từng nghĩ rồi, cô cũng muốn phóng khoáng mà nói cô không để tâm, nhưng lại cảm thấy những từ giả tạo như vậy sẽ ghét bỏ mình mất.

Cho nên nói vậy không bằng cô nói thật còn hơn.

Sở Húc Ninh vò đầu cô, giờ anh cảm thấy rất vui vì cô đã có thể nói thật lòng mình cho anh biết. Dù sao thì Sư Niệm cũng đã quen với việc giữ lại phần thiệt thòi cho mình, giờ cô đồng ý nói ra, tất nhiên là chuyện tốt.

Sở Húc Ninh cúi xuống hôn cô, ôm cô về phòng ngủ.

Lâu lắm họ không gặp nhau rồi, giờ Sư Niệm cũng chẳng tỏ ra õng ẹo với anh làm gì, ngược lại còn nhiệt tình hơn trước, cho nên cảnh chiến đấu này kéo dài suốt từ chín rưỡi cho đến tận mười hai rưỡi đêm mới ngừng.

Vốn dĩ, Sở Húc Ninh muốn để cô nghỉ ngơi một đêm, nhưng một khi cảm xúc bị khêu gợi, anh cũng không thể nào dừng lại được.

Cho đến tận khi Sư Niệm ngất đi, Sở Húc Ninh mới buông người. Anh tắm qua cho cả hai người rồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tám giờ sáng, chị Tám đến đón người.

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm bị Sở Húc Ninh kéo ra khỏi chăn, sau khi vệ sinh cá nhân qua loa cho cô xong liền giao cô cho chị Tám. Đường tới thành phố Q mất ba tiếng, cô hoàn toàn có thể ngủ tiếp trên đường đi.

Mà ngay sau lúc Sư Niệm đi khỏi. Sở Húc Ninh cũng vội vàng thay quần áo lái xe lên đường.

Nơi tổ chức hôn lễ đã được chuẩn bị xong từ sớm, Sở Lạc Nhất đưa ra quyết định cuối cùng rồi mới yên tâm đi nghỉ.

Gần đây cô luôn để mình bận tới bận lui, để bản thân rơi vào tình trạng mệt mỏi nhất, cuối cùng mới có thể ngủ được một giấc tử tế.

Còn về Cố Tỉ Thành, giờ cô không muốn nghĩ tới anh một chút nào hết, vì chỉ có như vậy mới khiến tim cô không thấy đau đớn nữa.

Con đường cô lựa chọn, cho dù có phải khóc cô cũng phải bước tiếp.

Sở Lạc Nhất ngủ một giấc tới tận ba giờ chiều, tất cả đều sắp bắt đầu.

Sở Lạc Nhất với tay lấy đồng hồ đặt trên bàn, liếc một cái rồi lại lăn lăn mấy vòng trên giường, sau đó lại thấy Thủy An Lạc ăn mặc lộng lẫy xuất hiện.

Thủy An Lạc ngồi xuống giường, vỗ vỗ lên người cô: “Bên ngoài khách khứa đều đến cả rồi. Người lên kế hoạch như con sao giờ vẫn còn ườn èo ở đây thế này?”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Nhất ôm lấy eo Thủy An Lạc, cố gắng tỉnh táo lại, “Con mệt mà, bận rộn cả tháng trời rồi.”

Thủy An Lạc ôm con gái, khẽ vỗ về, tay phải từ từ trượt xuống cổ tay Sở Lạc Nhất, “Dậy chỉnh trang lại đi, mọi người cũng sắp đến đủ cả rồi, đi rửa mặt đi.”

“Vâng.” Sở Lạc Nhất đáp lại, nhưng vẫn không có ý tỉnh lại.

Thủy An Lạc ôm cô vỗ vỗ, “Dậy nào, mau lên, mẹ với ba con chờ ở ngoài nhé.”

Sở Lạc Nhất “dạ” một tiếng, sau khi Thủy An Lạc đi ra rồi mói từ từ bò dậy.

Cảnh đầu tiên của Sư Niệm là cảnh váy cưới, Sư Niệm trang điểm xong liền nhìn mình trong gương, đây là một chiếc váy cưới hở vai, chiết eo, tà váy hơi chạm đất, được may bằng lụa thượng hạng.

“Sao lần này chị lại chăm chút kỹ lưỡng thế, chị lấy đâu ra bộ váy cưới đẹp thế này vậy?” Sư Niệm nói, cô xoay xoay người trước gương để nhìn, có thể thấy cô rất hài lòng về bộ váy cưới này.

Chị Tám lặng lẽ lườm cô một cái. Chồng em bỏ mấy trăm vạn ra may cho em đấy chứ chị thì tìm ở đâu ra nổi.

Sư Niệm cúi nhìn váy cưới của mình, có nghĩ thế nào cũng thấy đây không phải là một bộ váy tiện tay mua về, dù sao thì với chất liệu này, còn cả cách gia công, thiết kế đều không phải kiểu người bình thường có thể mua được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3495: Nhớ mãi không quên (13)
Sư Niệm nheo mắt quay lại nhìn chị Tám. Chị Tám lập tức nói phải đi tìm người khác xem công việc sắp xếp thế nào rồi.

Sư Niệm xì một tiếng, ngồi xuống tiếp tục bảo chuyên viên trang điểm cho mình.

“Chị mới tới à? Hình như trước đây em chưa gặp chị bao giờ.” Sư Niệm tò mò nói.

Chuyên viên trang điểm giật mình, nhanh nhảu đáp: “Chị đến làm thay.”

“À, kỹ thuật của chị tốt hơn người trước đấy.” Sư Niệm nói xong lại cầm quyển sách trên bàn lên xem nên không thấy chuyên viên kia thở phào một hơi.

Sư Niệm vừa trang điểm vừa đợi diễn viên đóng cặp với cô hôm nay tới. Nghe nói là một khách mời đặc biệt, đến tận giờ cô vẫn chưa biết người đó là ai.

Cô vốn không phải người thích giao lưu với người khác, thế nên chỉ cần xác định trong lúc quay người kia không có quá nhiều vấn đề thì cô cũng không sao cả.

“Cô Triệu, đạo diễn bảo cô chuẩn bị đi kìa.” Nhân viên hậu cần cầm bảng tới, khom người nói.

Sư Niệm: “...”

Thế này là ngay đến cả trước khi quay cũng không để cô gặp người hợp tác với mình một chút sao?”

Advertisement / Quảng cáo


“Chị Tám, chị Tám...” Sư Niệm lớn tiếng gọi. Thấy chị Tám tới, cô cau mày hỏi: “Sao đã bắt đầu rồi, em đóng với ai cũng không có ai nói cho em biết là sao hả?”

“Thì bởi vì là khách mời đặc biệt mà em. Cũng chỉ có một cảnh hôn lễ thôi, không có gì to tát đâu, em có thể nắm bắt được mà. Mau lên đi, các diễn viên quần chúng bên ngoài đều chuẩn bị xong hết rồi, em mau lên nhé.” Chị Tám nói xong lại chạy biến đi.

Cùng lúc đó, hai “bạn nhỏ” Sở ba tuổi ở bên ngoài vẫn còn đang đấu khẩu với nhau. Lần này cả hai đều thành diễn viên quần chúng thật rồi.

Thủy An Lạc và Cố Tiểu An đang nói chuyện với nhau, không biết nói đến chuyện gì mà trông hai người đều có vẻ rất vui.

“Con trai tôi kết hôn, có giỏi thì anh đừng có đến, đường đường là Sở tổng như anh mà còn đi làm diễn viên quần chúng được nữa à?” Sở Lăng Phong cười nhạo.

“Đây là con gái của học trò tôi, anh không lịch sự gọi tôi một tiếng là chú thì thôi còn ở đấy vênh váo cái gì?” Sở Ninh Dực không hề tỏ ra yếu kém, đốp chát lại.

“Hai người im miệng đi.” Thủy An Lạc đứng dậy đẩy Sở Ninh Dực qua một bên ngồi xuống, còn mình thì ngồi vào giữa Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong.

Cố Tiểu An đang ngồi ngoài cùng cũng đứng dậy đẩy Sở Lăng Phong ra, sau đó ngồi vào vị trí thứ ba kia, như vậy thì cô có thể ngồi giữa hai người kia cùng với Thủy An Lạc rồi.

Sở Lăng Phong: “...”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Ninh Dực: “...”

Hai người liếc nhau một cái rồi quay ngoắt ra chỗ khác, không thèm để ý đến đối phương nữa, thà đợi hôn lễ bắt đầu còn hơn.

Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc đặt lên đùi mình, khẽ nói vào tai cô. “Con gái đâu? Lâu lắm anh chưa được gặp con rồi.”

“Vẫn chưa ra, lúc em tới còn đang ngủ kìa.” Thủy An Lạc đáp, cô hơi cau mày, vốn định nói gì đó, nhưng đã thấy Sở Húc Ninh ra rồi.

Thế nên Thủy An Lạc dứt khoát mặc kệ chồng mình, quay ra nói chuyện với Cố Tiểu An tiếp.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực nhìn Sở Lăng Phong chằm chằm: Trông kỹ vợ anh đi.

Sở Lăng Phong hừ một tiếng: Có mà trông coi kỹ vợ anh đi thì có.

Sở Húc Ninh vẫn mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp đứng ở phía trước. Phù rể của anh đáng ra phải là Cố Tỉ Thành nhưng vì Cố Tỉ Thành đi làm nhiệm vụ mất rồi cho nên chỉ có mỗi Tần Thiếu Bạch và một chiến hữu Thiếu tá.

Phù dâu đáng ra sẽ là Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã, nhưng Sở Lạc Nhất lại từ chối, vì không có Cố Tỉ Thành làm phù rể thì cô làm phù dâu cũng còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3496: Nhớ mãi không quên (14)
Khúc nhạc cử hành hôn lễ vang lên, Sư Niệm vẫn đang xem kịch bản, nhưng cô cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm nay mọi người trong đoàn làm phim lại biết điều đến bất bình thường, không chỉ huy khắp nơi nữa.

Cảnh bấm máy sẽ bắt đầu từ lúc cô dâu xuất hiện ở cổng vòm hoa. Tại vị trí này, vai diễn của Sư Niệm sẽ được ba mình dẫn vào, bước từng bước về phía chú rể. Đến lúc tiến hành được một nửa buổi hôn lễ, người muốn giết chú rể sẽ bất ngờ xuất hiện.

Sư Niệm căn bản không có lời thoại gì cả, các lời thoại mấu chốt của cô đều nằm ở sau phần hung thủ xuất hiện.

Cho nên vấn đề nằm ở người mục sư kia mới đúng.

“Chị Tám, nước.” Sư Niệm nói, vươn tay ra muốn lấy cốc của mình.

“Nước cái gì mà nước, sắp vào quay rồi kia kìa.” Chị Tám trầm giọng nói, dặn cô chuẩn bị kỹ càng.

Sư Niệm chớp mắt nhìn xung quanh, lại nói: “Đạo diễn cũng đã chuẩn bị xong đâu, chị vội cái gì? Mau lấy cho em cốc nước đi, em khát khô cả cổ rồi.”

Chị Tám: “...”

Con bé ngu ngốc này hết cứu nổi rồi.

“Trang điểm bị lem thì làm sao?”

“Thì vẫn chưa bắt đầu mà? Lại nói, kể cả có bắt đầu, chị nghĩ là kết hôn thật chắc, lúc nào hô cắt mà chẳng được.” Sư Niệm nói xong liền đẩy chị Tám đi rót nước cho cô, “Mau lên, mau lên.”

“Niệm Niệm...”

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm còn chưa đẩy được người đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô còn tưởng là mình bị ảo giác nên lập tức quay phắt lại.

Sư Hạ Dương cũng đang mặc quân khục đứng trước cổng vòm hoa, nhìn con gái ở cách đó không xa.

Sư Niệm: “...”

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất tại giây phút này, chỉ còn tồn tại gương mặt ba cô và hai chữ “Niệm Niệm” kia.

Sư Niệm đứng ngẩn ra đó nhìn lại, ba cô đang nở một nụ cười rất dịu dàng.

Hôn lễ?

Là hôn lễ không thể hô cắt được.

“Con bé ngốc này, còn không qua đó đi, em thật sự nghĩ là buổi hôn lễ này có thể hô cắt được chắc?” Chị Tám khẽ đẩy cô một cái.

Sư Hạ Dương từ từ đưa tay về phía con gái mình.

Dương Dương, em thấy chưa? Hôm nay, con gái của chúng ta đã đi lấy chồng rồi.

Đứa bé kia ở đó cùng em chắc em sẽ vui hơn đúng không.

Advertisement / Quảng cáo


Sư Hạ Dương nhìn Sư Niệm, như thể có thể thấy lại được hình ảnh con gái bé nhỏ năm ấy luôn lặng lẽ đi theo mình.

Giờ con gái của họ sắp kết hôn rồi, sắp thật sự thuộc về một người đàn ông khác rồi.

Sư hạ Dương nghĩ vợ anh ở trên trời có thiêng chắc cũng đã có thể yên nghỉ.

Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm ba mình, không khống chế được mà cất từng bước lại gần Sư Hạ Dương.

Tay Sư Hạ Dương rất ấm, xua đi giá lạnh trong lòng bàn tay cô.

Khoảnh khắc Sư Niệm đặt tay vào tay ba mình, cuối cùng cô cũng hoàn hồn lại, “Ba...”

“Ba đưa con đi lấy chồng.” Sư Hạ Dương đáp, để Sư Niệm khoác lấy cánh tay mình rồi mới nói, “Bao năm qua ba đã để con phải chịu thiệt rồi, nhưng chắc sẽ không còn cách nào để bù đắp lại cho con nữa.”

Sư Niệm khẽ cúi đầu, cố gắng để mình không bật khóc. Cô buộc phải nhắc nhở bản thân rằng không thể làm nhòe lớp trang điểm ở mắt được, đây là hôn lễ của cô và Sở Húc Ninh.

Kiều Vi Nhã và một cô ngôi sao khác bước tới đằng sau cô, từ từ tiến vào.

Sau khi Sư Niệm tiến vào cổng vòm, nhìn thấy mọi người xung quanh, ai ai cũng đều là người quen của cô cả.

Đây không phải quay phim, không phải cảnh quay đầu tiên mà là hôn lễ của cô, là điểm xuất phát tiếp theo của cuộc đời cô.

Sư Niệm ngẩng lên nhìn người đàn ông đang cách đó không xa, anh đang đứng đó chờ cô bước từng bước tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3497: Nhớ mãi không quên (15)
Đó là người đàn ông cô đã yêu cả cuộc đời này, là người đàn ông mà cô vẫn sẽ tiếp tục yêu thương.

Cô tưởng rằng trong cuộc tình này cô đã có được sự đền đáp tốt nhất, nhưng hóa ra vẫn còn sự đền đáp tốt hơn đang chờ đợi cô.

Sở Lạc Nhất ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực, khẽ mỉm cười nhìn Sư Niệm đi qua mình. Cô dựa vào cánh tay Sở Ninh Dực thầm nghĩ, Cố Tỉ Thành vẫn chưa trở về, thậm chí cô còn không biết lúc nào thì anh mới quay về nữa.

Từng bước chân của Sư Niệm như đi vào tim của chính mình.

Nhưng mỗi bước đi của cô cũng lại đều tượng trưng cho khoảng cách giữa cô và hạnh phúc đã gần thêm một bước.

Cô đi cùng Sư Hạ Dương tới bên cạnh Sở Húc Ninh. Sư Hạ Dương từ từ đặt tay cô vào tay anh, hít sâu một hơi nói: “Sở Húc Ninh, đây là đứa con gái duy nhất của ba, là người duy nhất mà đời này ba phải cảm thấy hổ thẹn, chờ đến lúc ba chết rồi ba phải trả nợ cho mẹ con bé, thế nên ba giao con gái của ba cho con.”

“Ba...” Sư Niệm cuống cuồng muốn cắt đứt lời Sư Hạ Dương.

Nhưng Sư Hạ Dương lại giơ tay lên ngăn cô lên tiếng, “Đối với con mà nói, con gái ba đã là rất tốt rồi, cho nên ba hy vọng cuộc sống mai sau con có thể đối xử với con bé tốt hơn một chút.”

“Ba, ba yên tâm đi.” Sở Húc Ninh nắm chặt tay Sư Niệm, trầm giọng đưa ra lời hứa.

Advertisement / Quảng cáo


Sư Hạ Dương gật đầu, đây là sự giao phó giữa hai người quân nhân, là sự giao phó giữa hai người đàn ông và là sự giao phó giữa người cha và người con rể.

Sư Hạ Dương nhìn con gái, rồi quay người đi về khu vực khách mời.

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh trước mặt mình. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể phản ứng lại kịp.

“Anh...”

Sư Niệm còn chưa dứt lời, Sở Húc Ninh đã nắm tay cô bảo cô nhìn lên phía trước.

Lúc này mục sư đã chuẩn bị tuyên thệ cho hai người, cho nên Sư Niệm chỉ có thể hít thở sâu, khống chế lại cảm xúc của mình, cảm xúc cảm động, vui sướng, hay muốn khóc đang dâng lên.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay con gái. Sở Lạc Nhất đang dựa vào vai anh nhìn hai người bên kia tuyên thệ, nhưng lại không thể nói ra bất cứ một câu dư thừa nào.

Hôn lễ này được một tay cô dày công chuẩn bị, từng chi tiết cô đều biết điểm lãng mạn ở đâu, nhưng tiếc là cô lại không đợi được người mà cô vẫn đang đợi.

“Con việc gì phải làm khổ mình như thế?” Sở Ninh Dực hôn lên trán con gái.

Advertisement / Quảng cáo


“Con muốn biết sức chịu đựng cuối cùng của con là ở đâu? Con phát hiện nó còn hơn cả trong tưởng tượng của con nữa. Ba, bất kể sau này anh ấy có thể trở về được hay không con cũng đều sẽ đợi anh ấy. Giờ không có gì có thể đánh bại được con, con không giống với bà ngoại.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Sư Niệm và Sở Húc Ninh tuyên thệ xong liền trao nhẫn, hôn nhau, mọi thứ đều được cử hành theo đúng thứ tự. Tần Thiếu Bạch khẽ mỉm cười nhìn cô. Anh ta thật sự phải buông tay rồi.

Sở Húc Ninh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh tì lên trán cô, thủ thỉ: “Chuyện em không để tâm anh lại rất để tâm. Những gì người khác có, em đều xứng đáng có dược.”

Những giọt nước mắt mà Sư Niệm kìm nén nãy giờ, vào giây phút này đều lăn dài.

Cô ôm chặt lấy Sở Húc Ninh không cho người khác trông thấy dáng vẻ này của mình.

“Sao anh không nói cho em biết, xấu hổ quá.” Sư Niệm buồn bực nói, giọng nói của cô từ ngực anh truyền ra, nhưng lại chỉ đủ để cho hai người họ nghe thấy.

Sở Húc Ninh khẽ ôm cô, nở một nụ cười hài lòng, hôm nay có cô là đủ rồi.

Cô gái này chính là sự cứu rỗi của cuộc đời anh.

Cũng là nỗi niềm nhớ thương của anh trong suốt cuộc đời này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3498: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (1)
Ba năm sau, tại sân bay quốc tế thành phố A.

Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo cánh rơi rộng đang kiễng chân dáo dác nhìn vào cửa ra của sân bay giống y hệt như ba năm trước.

Nhưng lần này, cô có thêm một thân phận nữa... paparazzi.

Ba năm qua đi mà Sư Niệm mới có hai mươi ba tuổi đã lại giành được giải thưởng Oscar.

Lúc Sư Niệm xuất hiện, người bên cạnh cô chính là Lưu Mục lần này được đề cử nhưng chưa nhận được giải, nhưng chỉ cần được đề cử thôi cũng đã là một chuyện rất ghê gớm rồi.

“Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm...”

“Lưu Mục, Lưu Mục...”

Khoảnh khắc hai người cùng xuất hiện, cả sân bay gần như đều loạn cả lên.

“Cô Triệu với anh Mục có phải vẫn còn có kế hoạch hợp tác tiếp không?”

“Cô Triệu, lần này đoạt giải, cô nói muốn dành nhiều thời gian về nhà hơn liệu có gây ra ảnh hưởng gì không?”

Advertisement / Quảng cáo


...

“Cô Triệu, xin hỏi con gái cô có tính cách bá vương như vậy có phải là vì cô không?”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến Sư Niệm đang đanh mặt nãy giờ cũng phải phụt cười. Cô tháo kính xuống nhìn cô gái đang kiễng chân nhảy lên trong đám phóng viên.

“Vấn đề này, tôi cảm thấy cô nên đi hỏi chồng tôi mới đúng.” Sư Niệm nhìn Kiều Vi Nhã đang chui ra, gương mặt nhỏ nhắn đeo kính gọng đen lớn choán hết cả mặt.

Con gái Sư Niệm vẫn chưa được nửa tuổi, nhưng quả thật đã là một tiểu bá vương trong nhà. Tất cả đều do Sở Húc Ninh chiều mà ra, con bé làm gì cũng đúng hết, kể cả việc tối không đi ngủ vật lộn cả đêm anh cũng mặc kệ.

Lúc Sư Niệm nói lời này, trên gương mặt cô ánh lên vẻ hạnh phúc ngập tràn, có thể nhìn ra ba năm nay cô sống thật sự rất hạnh phúc.

“Cô Triệu, vậy còn chuyện trước đây cô có đăng bài về vấn đề trẻ con thích ba hơn, hình như cô Triệu có ý kiến rất lớn với chuyện này à.” Kiều Vi Nhã lại hỏi tiếp.

“Không, cái tôi có ý kiến là anh ấy thích con bé hơn.” Sư Niệm nghiêng đầu chỉ chỉ Kiều Vi Nhã: “Con bé này, em hỏi mà chẳng vào những vấn đề người khác quan tâm gì cả.”

“Cái tôi hỏi là những câu hỏi mà cô Triệu đây sẽ trả lời.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt đáp, “Chẳng lẽ em nói không đúng sao?”

Advertisement / Quảng cáo


Sư Niệm gật đầu, cái con bé này!

Vì bị Kiều Vi Nhã làm phiền nên có rất nhiều phóng viên không hỏi được các câu hỏi có giá trị, mà Sư Niệm và Lưu Mục đã ra khỏi sân bay mất rồi.

Trước ánh mắt căm hận của đám phóng viên, Kiều Vi Nhã cười cuồi rồi cầm máy ảnh của mình chạy xuống gara, đúng lúc Sư Niệm cũng đang chờ cô ở đó.

Kiều Vi Nhã lập tức mở cửa lên xe, sau đó mới nói: “Lần này chị lại nổi tiếng rồi, nhìn độ hot kìa, cứ gọi là lên ầm ầm.”

“Ngôn ngữ cái kiểu gì đấy, còn dám nhận là sinh viên khoa Báo chí? Có thấy xấu hổ không hả?” Sư Niệm mắng một câu, hai người đi nhờ xe Lưu Mục đưa Kiều Vi Nhã về chung cư trước sau đó đưa cô đến ga tàu là được, cô còn phải về thành phố B.

“Chậc chậc chậc, đây là phu xướng phụ tùy đấy à? Anh nhà chị không thể mua được một tấm vé máy bay cho chị hay sao mà cứ bắt chị lần nào cũng phải ngồi tàu về cùng với đám chiến sĩ kia thế?” Kiều Vi Nhã nhận lấy cái hộp Sư Niệm đưa cho, cười tít mắt mở ra, là một sợi dây chuyền rất đẹp.

“Quà mừng tốt nghiệp của em đấy, lễ tốt nghiệp chị không đến dự được, chị phải về nhà với Tiếu Tiếu. Một tuần không gặp, con bé vô lương tâm đó chắc không nhận ra người mẹ này nữa rồi.” Nhắc đến con gái, Sư Niệm liền nở nụ cười, đây là chủ đề mà giờ cô thích nhất.

Vì đã từng mất con cho nên họ dành sự yêu thương một cách đặc biệt hơn dành cho bạn nhỏ Sở Hàm Tiếu.

“Thôi được rồi, có quà thì em tha cho chị vậy.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói. Buổi lễ tốt nghiệp của cô và Sở Lạc Duy ngay tuần sau rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3499: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (2)
Lễ tốt nghiệp của trường Đại học Q được tổ chức vào ngày mười lăm tháng sáu.

Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã và Sở Vi đều tốt nghiệp ngày hôm đó.

Thân là sinh viên chưa tốt nghiệp đã được Sở Thị nhận vào, Kiều Vi Nhã rất ngang nhiên trưng ra cái vẻ “tôi đi cửa sau đấy các người làm gì được tôi nào” mà kết thúc cuộc đời sinh viên của mình.

Mà lúc này, Triệu Hân Hân ở nước Mỹ xa xôi cũng đã kết thúc cuộc sống du học của mình, xác định ngày mùng một tháng bảy sẽ về nước để báo đáp tổ quốc.

Lúc này, Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị vào hội trường để tham dự lễ tốt nghiệp. Sở Lạc Duy vẫn đại diện cho sinh viên tốt nghiệp lên sân khấu phát biểu.

“Tớ nói này đồ lừa đảo nhà cậu, cậu có chắc là lần này có thể về vào mùng một tháng bảy không? Còn không tới vài ngày nữa mà.” Kiều Vi Nhã vừa nghe điện thoại vừa nhìn đường, có không ít đàn em đang tiếc hận trường họ lại mất một anh đẹp trai rồi.

“Nói đùa, chẳng lẽ chị đây phải ở đây đến chết chắc, đồ ăn ở đây khiến tớ cảm thấy yêu nước vô cùng, vì tớ vẫn thích cơm của nước mình hơn.” Triệu Hân Hân cười ha hả, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.

Advertisement / Quảng cáo


“Tớ nói chứ, ba năm tớ không được thấy cậu rồi, không biết giờ cậu thế nào, đã giảm cân thành công chưa? Không ngờ cậu lại có thể nhẫn nhịn suốt ba năm không chụp ảnh selfie, cậu giỏi ghê đấy.” Hiện tại, Kiều Vi Nhã cảm thấy ghét Triệu Hân Hân cực độ, vì thân là bạn thân nhất của cô nàng mà cô thật sự không biết giờ trông Triệu Hân Hân thế nào nữa.

Còn Triệu Hân Hân đúng thật sự đã ba năm rồi không hề lộ mặt, nếu không phải tuần nào cũng buôn điện thoại xuyên biên giới, cô thật sự cho rằng cô gái kia đã chết ở Mỹ rồi đấy.

“Mùng một tháng bảy là cậu có thể thấy tớ rồi, cân nặng của chị đây tuyệt đối sẽ khiến cưng bất ngờ.” Có vẻ như Triệu Hân Hân đang thu dọn đồ đạc, vì cô vẫn còn nghe thấy tiếng kéo đồ dưới đất từ phía bên đó.

“Ba mẹ cậu đón à? Hay là để tớ đi đón nhé?” Kiều Vi Nhã nói, cảm thấy người đi đằng trước khựng chân lại, nhưng lại nhanh chóng nói chuyện với Sở Lạc Duy tiếp, như thể động tác vừa rồi không hề tồn tại vậy.

“Tất nhiên là cậu đi đón tớ rồi, cho cậu một cơ hội thể hiện đấy.” Triệu Hân Hân đáp, lại hơi thở gấp, “Thôi nói chuyện sau đi, tớ phải sắp xếp đồ đạc đã, phải đóng gói gửi về, chiều còn phải đi mua quà cho cậu, cậu xem tớ sống có dễ dàng gì đâu.”

“Biến mất ba năm, giờ cậu dám vác tay không về đây xem?” Kiều Vi Nhã đe dọa, “Haiz, mà tớ nói chứ, nghe nói cái cô bác sĩ tâm lý kia sắp cầu hôn anh Sở Vi rồi đấy, cậu có muốn về xem kịch hay không?”

Advertisement / Quảng cáo


“Cầu hôn đi, theo đuổi bao nhiêu năm như thế còn chẳng có cửa, cô ta có cầu hôn cũng không thành công đâu. Sở Vi là ai chứ, một người nhẫn tâm như thế sẽ không đồng ý đâu.” Triệu Hân Hân chậc lưỡi vài tiếng. Giống như cô năm đó vậy, chỉ cần là người mà chàng trai đó không thích, cậu sẽ luôn coi là người lạ.

Không phải hồi đó cô cũng ngốc nghếch như vậy sao?

Nếu như cậu thật sự thích thì việc gì phải chờ những ba năm.

Kiều Vi Nhã nghĩ, quả nhiên người hiểu Sở Vi nhất vẫn là Triệu Hân Hân.

Nhưng tiếc là, người không hiểu Sở Vi nhất lại tên là Sở Vi, không ai cứu nổi anh nữa rồi.

Kiều Vi Nhã đến cửa hội trường còn phải đi lấy áo học sĩ, cho nên cũng không thể nói nhiều với Triệu Hân Hân được nữa, đành thả cho cô nàng đi xếp đồ, giờ chỉ cần chắc chắn việc ngày mùng một tháng bảy cô bạn mình sẽ về là được.

Thế nên vấn đề tiếp theo chính là vấn đề đi đón người, cô phải nghĩ cách xem phải nói thế nào để người kia chịu đi mới được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3500: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (3)
Sinh viên sắp tốt nghiệp ngồi đầy hội trường. Mặc dù quen biết với người bên khoa Kinh tế nhiều hơn nhưng Kiều Vi Nhã vẫn phải quay trở về khoa Báo chí của mình.

Sau khi Kiều Vi Nhã quay về, vừa mới ngồi xuống đã nghe được đám con gái ngồi đằng sau nói chuyện, đại khái là đám con gái nói cô dựa vào quan hệ, đi cửa sau các thứ các thứ.

Kiều Vi Nhã chẳng buồn để tâm, dựa theo lời ba của cô từng nói thì người khác nói xấu mình tức là người ta đang đố kỵ với mình. Khi bản thân bị người khác đố kỵ thì càng phải trở nên tốt hơn, cứ như thế rồi sẽ có càng nhiều người đố kỵ với mình.

Cho nên với những người thế này, Kiều Vi Nhã chẳng thèm để tâm chút nào.

Bên kia Sở Lạc Duy đang nói với Sở Vi về chuyện lát nữa phải lên sân khấu. Kiều Vi Nhã ngồi bên dưới nhìn lên. Mấy năm nay chàng trai năm xưa càng ngày cả trở nên có sức hút hơn, nhất định cô phải nhìn cho kỹ mới được.

Có điều việc mà giờ cô phải làm chính là phải làm sao để Sở Vi đi đón người.

Buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Q là một trong những sự kiện được giới truyền thông vô cùng săn đón.

Cho nên hôm nay có không ít phóng viên có mặt, ngay cả đài truyền hình cũng cho người đến phỏng vấn.

Kiều Vi Nhã cầm điện thoại di động trong tay, một tay chống cằm của mình. Mọi người xung quanh vì sự xuất hiện của Sở Lạc Duy trên sân khấu mà bùng nổ từng tràng vỗ tay. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn đám bọn họ rồi lại nhìn lên sân khấu, ngoại trừ Sở Lạc Duy thì còn có cả Sở Vi.

Hai người bọn họ là huyền thoại của ngôi trường này. Kiều Vi Nhã cũng vinh hạnh được nằm trong danh sách này, thế nhưng điểm khác biệt là hai người họ nổi tiếng, còn cô là tai tiếng.

Advertisement / Quảng cáo


Nói tóm lại thì chính là như vậy, cũng chẳng có cái gì dễ nghe.

Kiều Vi Nhã lên QQ nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đang ở đâu thế?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đang ở nhà, chẳng phải em bảo phải tham gia lễ tốt nghiệp gì gì đó à?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chán chết đi được, Bánh Bao Rau đang phát biểu trên sân khấu.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ui chao, định cầu hôn đấy hả!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em thèm vào, màn cầu hôn thô tục như vậy em chẳng cần.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xì, làm bộ làm tịch cái gì thế hả?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em nói thật mà. Mà chị vẫn định tiếp tục chờ đợi Cố Tỉ Thành đấy à? Đã ba năm rồi đấy, con của chị cũng đã biết gọi ba rồi mà người ba đó còn chưa thấy bóng dáng đâu.]

Advertisement / Quảng cáo


Nhắc tới chuyện này, người ở đầu bên kia im lặng hồi lâu vẫn không thấy trả lời lại.

Không sai, Sở Lạc Nhất đã mang thai, sau khi Cố Tỉ Thành rời đi, cô phát hiện mình đã mang thai.

Chẳng ai trong Sở gia nói gì đứa bé kia, thậm chí còn tán thành việc cô sinh đứa nhỏ ấy ra.

Sở Ninh Dực biết đó là một quyết định vô cùng mạo hiểm, bởi ngay đến cả anh cũng không thể nào biết chắc được đến bao giờ Cố Tỉ Thành mới trở về, hay nói đúng hơn là còn có thể trở về được hay không.

Thế nhưng thái độ của con gái vô cùng rõ ràng. Đứa bé này có lẽ là thứ duy nhất để Sở Lạc Nhất bám víu vào lúc này, vậy nên dù không tình nguyện nhưng Sở Ninh Dực vẫn lựa chọn ủng hộ con gái mình.

Sở Lạc Nhất vẫn ở nhà như trước, cô không đến Cố gia. Cố Tước Tỉ và Diệp Ngữ Vi chỉ thường xuyên đến thăm đứa bé hoặc ở lại đây một thời gian ngắn.

Tên ở nhà của đứa nhỏ là Quỷ Quỷ, đọc gần giống với “quy”, đồng nghĩa với chờ Cố Tỉ Thành quay trở về.

Đứa bé còn chưa có tên, Sở Lạc Nhất cố ý chờ Cố Tỉ Thành về mới quyết định tên cho đứa con của họ. Không làm khó cô, có lẽ bởi vì không ai nỡ phá hủy một tia hy vọng cuối cùng của cô.

Mỗi lần Kiều Vi Nhã trông thấy Quỷ Quỷ đều cảm thấy xót xa cho Sở Lạc Nhất.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên phải đợi chứ, thời buổi này mấy ông ba dượng có ông nào dáng tin đâu. Quỷ Quỷ nhà chị đáng yêu như vậy mà nhỡ bị ba dượng ức hiếp thì phải làm sao?]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3501: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (4)
Kiều Vi Nhã thở dài, đây là một sự chờ đợi không có mục tiêu, không ai biết kết quả của việc chờ đợi này sẽ là gì.

Sở Lạc Nhất dỗ con trai ngủ trưa rồi cẩn thận đi ra ngoài, sau đó dựa người vào lan can nhìn cảnh vật bên dưới.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nghe nói tuần sau Hân Mập về rồi hả, anh Sở Vi có biết không?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Biết chứ, nhưng em còn đang nghĩ cách để anh ấy đi đón Hân Mập đây.]

[Bánh Bao Đâu là một tiên nữ: Chị thấy chuyện này hơi khó, em nghĩ sao?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiểu gì cũng có cách thôi, yên tâm đi. Ấy, Cam Đình Đình tới rồi, em phải đi xem trò vui cái đã!]

Kiều Vi Nhã nói rồi vội vàng nhìn về phía cửa hội trường.

Hôm nay Cam Đình Đình mặc một chiếc váy màu hồng phấn, rõ ràng mới hai mươi mốt tuổi nhưng lại cố tạo ra một cảm giác thành thục, trưởng thành.

Ừm, vì Sở Vi!

Cam Đình Đình giẫm giày cao gót của mình tiến lên. Cô ở trường học làm trợ giảng suốt ba năm nay, tất cả mọi người đều biết cô nàng ở đây là vì Sở Vi.

Nhưng mọi người cũng biết Sở Vi chẳng hề thích cô.

Advertisement / Quảng cáo


Cam Đình Đình đâu phải chỉ tỏ tình công khai một lần. Sở Vi cũng đâu chỉ công khai từ chối có một lần. Nhưng cả hai người này dường như đều không coi lời nói của đối phương là thật mà cứ dây dưa với nhau như vậy mãi.

Sự xuất hiện của Cam Đình Đình khiến tất cả mọi người nhìn sang, xem đi, trò vui lại sắp bắt đầu rồi.

Sở Lạc Duy nói xong liền đi xuống, thế nhưng cậu không quay về khoa Kinh tế mà đi thẳng đến bên cạnh Kiều Vi Nhã, nói: “Công ty còn có việc, phải đi trước đây, lát nữa bên kia phát bằng tốt nghiệp với giấy chứng nhận, cậu qua lấy giúp tôi nhé.”

Kiều Vi Nhã gật đầu. Cô biết gần đây Sở Lạc Duy rất bận rộn. Hiện giờ Sở Thị đang trên đà đưa ra thị trường quốc tế, so với thời của Sở Ninh Dực thì đã vươn lên hẳn một tầng cao mới rồi.

“Đưa chứng minh thư cho tôi.” Kiều Vi Nhã cũng biết việc muốn nhận bằng tốt nghiệp hộ thì phải có mấy thứ như chứng minh thư.

Sở Lạc Duy nhướng mày: “Cậu chính là chứng minh thư rồi, trong khoa Kinh tế này còn có ai không biết cậu sao.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Sở Lạc Duy chẳng thèm quan tâm đến âm thanh hít ngược một hơi của đám người xung quanh mà khẽ hôn lên môi của cô một cái, sau đó thì xoay người đi mất.

“Sở Vi! Đi!” Sở Lạc Duy lớn tiếng gọi.

Sở Vi lập tức đi theo, tỏ ý đã nghe thấy lời cậu gọi rồi.

Cam Đình Đình tức đến giậm chân ở phía sau, lần nào Sở Lạc Duy cũng giúp Sở Vi cả, tức chết đi được.

Advertisement / Quảng cáo


Kiều Vi Nhã cũng đứng dậy đi theo. Cam Đình Đình ra tới cửa thì bị Kiều Vi Nhã đuổi kịp.

“Cô giáo Cam thật đúng là kiên trì quá đấy.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.

Cam Đình Đình nhíu mày: “Sao cô lại đáng ghét như thế hả?” Cam Đình Đình không phải kẻ ngu mà còn là một thiên tài, cho nên cô ta hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của Kiều Vi Nhã đối với mình.

“Tôi cũng rất tò mò xem vì sao cô lại có thể kiên trì với một người không thích mình như vậy.” Kiều Vi Nhã chán ghét Cam Đình Đình, vì ngoại trừ lý do vì Triệu Hân Hân ra, phần lớn là vì cô ta gây ra quá nhiều phiền phức cho Sở Vi.

“Anh ấy cũng đâu có thích ai, tại sao tôi lại không thể thích anh ấy chứ?” Cam Đình Đình nhíu mày nói.

“Nhưng mà tự cô cũng từng nói là dù anh ấy đã có người trong lòng thì cô vẫn thích anh ấy còn gì!” Kiều Vi Nhã phản bác một cách bén nhọn.

Cam Đình Đình dừng một chút, trong mắt ánh lên vẻ khó chịu: “Cho tới bây giờ người kia chưa hề xuất hiện!”

“Cũng có thể là sắp rồi đó. Cô Cam này, cô lãng phí nhiều thời gian như vậy có nghĩa lý gì?” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói.

“Cô có ý gì?” Giọng điệu của Cam Đình Đình càng ngày càng không tốt.

“Ý trên mặt chữ thôi, cô Cam, tôi khuyên cô đừng nên tự rước lấy nhục, dù sao mấy chuyện thế này vẫn phải xem duyên phận.”

Cam Đình Đình híp mắt nhìn Kiều Vi Nhã, phía sau bọn họ là các sinh viên đang biểu diễn văn nghệ: “Không đánh mà thua không phải là tính cách của tôi! Chúng ta chứ chờ đấy mà xem!”
 
Top