Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3502: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (5)
Kiều Vi Nhã cảm thấy suy nghĩ của cô gái này thật sự rất đặc biệt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cam Đình Đình muốn quyết định như thế nào thì đó cũng đều là quyền tự do của cô nàng.

Vậy nên Kiều Vi Nhã không trả lời Cam Đình Đình nữa mà quay về đại sảnh luôn.

Sau khi Sở Lạc Duy tốt nghiệp thì chính thức tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, có nghĩa là Sở Ninh Dực cũng chính thức về hưu.

Bạn nhỏ Quỷ Quỷ mới được hơn hai tuổi bày tỏ cực kỳ bất mãn với chuyện ông ngoại cứ ở nhà suốt thế này, bởi vì ông ngoại lúc nào cũng bắt nhóc dậy rất sớm, lại còn phạt nhóc phải đứng nghiêm theo kiểu quân đội nữa.

“Ông ngoại, đi, đi...” Hai cánh tay nho nhỏ của Quỷ Quỷ đẩy vào bắp chân ông ngoại, cái đầu nhỏ ngước lên, giọng nói giòn tan, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo cả sự quật cường của mẹ mình.

Sở Ninh Dực nhướng mày, túm lấy nhóc: “Đây là nhà của ông ngoại, con đi đi.”

“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vung hai cái cánh tay ngắn tũn của mình lên vùng vẫy, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên đành chấp nhận cảnh bị treo lên: “Mẹ của Quỷ Quỷ! Bà ngoại của Quỷ Quỷ!”

Cái thằng nhóc ngang ngược này, ai cũng là của nhóc hết.

Thật đúng là chẳng giống ba nó chút nào.

“Quỷ Quỷ đang muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đấy à?” Sở Lạc Nhất ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa liếc hai ông cháu bên cạnh.

“Dạ?” Quỷ Quỷ quay đầu, bày tỏ nhóc không hiểu mẹ đang nói cái gì cả.

Advertisement / Quảng cáo

Sở Lạc Nhất quay sang nhìn con trai ngốc nghếch đáng yêu của mình, nói: “Nói con đẹp trai!”

“Quỷ Quỷ đẹp trai!” Quỷ Quỷ nghiêm trang nói.

Sở Ninh Dực bật cười một tiếng rồi ôm cháu trai vào lòng: “Thằng nhóc này chẳng giống ba nó chút nào, bản lĩnh da mặt dày này còn đỉnh hơn cả con nữa.”

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn con trai mình.

Quỷ Quỷ luôn tỏ ra rất thấu hiểu cho ba mình về việc tại sao ba không có ở nhà. Ông ngoại nói ba nhóc đến một nơi rất xa để tìm đồ chơi cho nhóc, ba vất vả lắm đấy.

“Đến bây giờ vẫn chưa hề có tin tức gì của cậu ta, ba cũng không thể cam đoan với con rằng liệu cậu ta có còn sống hay không nữa! Con thật sự muốn tiếp tục chờ đợi như vậy sao?”

Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, sau đó chuyển kênh tivi.

“Thật lâu, thật lâu...” Tiểu Quỷ Quỷ đứng nhún nhảy trên đùi của Sở Ninh Dực, nhìn người xuất hiện trong tivi.

“Con không biết.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói: “Con không biết con còn có thể làm gì khác nữa, đối với con như thế này đã là tốt lắm rồi.”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lên vai của con gái mình, không nói gì nữa.

Advertisement / Quảng cáo

“Con lên nhà ngủ một lát đây.” Sở Lạc Nhất nói rồi bỏ điều khiển xuống.

Tiểu Quỷ Quỷ nhìn mẹ mình đi xa rồi lại nhìn ông ngoại: “Gì ạ? Gì ạ?” Bé con vừa nhìn ông ngoại vừa nỏi.

Sở Ninh Dực nhìn cháu ngoại của mình, lại một lần nữa dâng lên suy nghĩ không biết có phải quyết định kia của mình có phải đã sai ngay từ đầu rồi không.

Sở Lạc Nhất về đến phòng, sau khi đóng cửa lại liền trượt theo cánh cửa mà ngồi bệt xuống đất, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.

Hơn ba năm rồi, một nghìn ngày lẫn đêm, cô nghĩ có lẽ cô cũng sắp quên mất Cố Tỉ Thành trông như thế nào rồi.

Hầu hết thời gian cô chỉ có thể tìm kiếm hình bóng của người ấy trên Quỷ Quỷ.

Diệp Ngữ Vi từng bảo cô qua bên đó ở, nhưng mà cô không dám, hoàn toàn không dám đến nơi có hơi thở của anh, vì như vậy sẽ chỉ càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn.

“Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở cửa...” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Quỷ Quỷ và cả giọng nói non nớt của nhóc: “Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở của cho Quỷ Quỷ với!”

Sở Lạc Nhất lau nước mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu rồi mới đứng dậy mở cửa. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nhào tới ôm lấy chân cô: “Mẹ bế.”

Sở Lạc Nhất cong môi cười, cúi xuống bế Quỷ Quỷ vào lòng: “Mấy hôm nữa con đi đón cô xinh đẹp với mẹ nhé?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3503: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (6)
Gần đây vì lý do công ty được đưa ra thị trường toàn cầu mà Sở Lạc Duy và Sở Vi đều chuyển về nhà sống.

Thế nên ăn cơm tối cũng ăn ở nhà luôn.

Tiểu Quỷ Quỷ ngồi ngay ngắn tại ghế ăn của mình gõ gõ cái thìa nhỏ ý bảo mẹ nhanh nhanh lên, nhóc đói lắm rồi.

Trước đây Tiểu Quỷ Quỷ ăn uống không ngoan, bị Sở Ninh Dực phạt cho nhịn đói hai lần, phạt đứng hai lần cuối cùng cũng biết hậu quả của việc không chịu ăn cơm là gì. Cho nên bây giờ nhóc ngồi ăn vô cùng ngoan ngoãn.

Thủy An Lạc bế Tiểu Quỷ Quỷ ra rồi đặt lên đùi của mình, đút cho nhóc ăn cơm.

Tiểu Quỷ Quỷ thích bà ngoại nhất, bởi vì bà ngoại thương nhóc nhất.

“Anh Sở Vi, mấy hôm nữa anh ra sân bay đón một người với em.” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.

Sở Vi với Sở Lạc Duy đang bàn chuyện của công ty, nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Đi đón ai? Xe của em đâu?”

“Em muốn mang Quỷ Quỷ theo cùng, nhưng thằng nhóc này chê khả năng lái xe của em.”

“Không thích mẹ lái xe đâu!” Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trong lòng bà ngoại, chữ ghét bỏ viết rõ ràng trên mặt.

Sở Lạc Nhất nhún vai.

“Ừm, thế hôm đó là hôm nào? Em nói trước với anh để anh để trống lịch đi với em.” Sở Vi không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Nhưng mà chú ơi, còn một chuyện nữa, nếu như Sở Thị được ra mắt trên trường quốc tế thì ắt hẳn sẽ trùng tên với Sở Thị Quốc Tế, như vậy rất bất lợi có kế hoạch quảng bá của chúng ta.”

Sở Ninh Dực đang ăn liền dừng lại, sau đó mới nói: “Vấn đề tên chú sẽ cho chú Sở đi xử lý, hai đứa chỉ cần lo chuyện đưa Sở Thị ra thị trường quốc tế là được.”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Lạc Duy và Sở Vi đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là gừng càng già càng cay.

“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên hô lớn lên, bởi vì Sở Lạc Nhất vừa gắp cái đùi gà bự mà nhóc thích nhất.

Sở Lạc Nhất đen mặt: “Của mẹ mà!”

“Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vươn hai cái tay mũm mĩm ngắn tũn của mình ra định cướp đùi gà, trên mặt ánh lên vẻ cương quyết có thể vì ăn mà khai chiến với mẹ mình.

“Quỷ Quỷ là của ai?”

“Của mẹ!”

“Quỷ Quỷ yêu ai nhất nào?”

“Yêu mẹ nhất!”

“Thế đùi gà là của ai?”

“Của Quỷ Quỷ!”

“Phụt...” Sở Vi phụt cười, cái thằng nhóc này thông minh quá đi!

Sở Lạc Nhất: “...”

Advertisement / Quảng cáo


Sao cứ có cảm giác đứa con trai này càng lớn càng khó lừa.

Tiểu Quỷ Quỷ sung sướng ôm đùi gà lớn gặm, chỉ có đồ ăn là không thể nhân nhượng được thôi.

Sau bữa cơm tối, Tiểu Quỷ Quỷ theo ông bà ngoại ra ngoài đi dạo. Sở Lạc Nhất về phòng vẽ tranh. Hiện tại, cô đang xuất bản series truyện tranh về câu chuyện một đứa bé trai trải qua chặng đường nguy hiểm để tìm lại ba của mình.

Mới đầu cô chỉ vẽ chơi thôi, nhưng không ngờ sau đó lại gây được tiếng vang lớn nên cô quyết định làm thành truyện xuất bản dài kỳ luôn.

Lúc Sở Lạc Nhất đang cúi đầu vẽ tranh thì cửa mở ra. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt có một ly nước. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, gọi: “Anh.”

Sở Lạc Duy tựa vào cạnh bàn, ý bảo cô uống nước đi: “Bên kia đang hỏi lúc nào có thể giao bản thảo của tập bảy, có rất nhiều người đang giục đấy.”

“Em còn chưa vẽ xong mà.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, đặt cây bút trong tay xuống rồi nhìn Sở Lạc Duy đang tựa vào bàn: “Cơ hội tốt như vậy sao anh không cầu hôn trước mặt mọi người luôn?”

“Quá phàm tục.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Hai người này quả nhiên là một đôi trời sinh.

“Người mà em muốn Sở Vi đi đón cùng chắc không phải mà người anh đang nghĩ tới chứ?!” Sở Lạc Duy nhìn em gái của mình, trầm giọng hỏi.

“Anh đoán xem.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt trả lời rồi bưng ly nước lên uống: “Gần đây em khá hứng thú với việc làm bà mai đấy!” Sau đó sẽ nhìn mỗi người đều có được hạnh phúc của riêng mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3504: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (7)
Sở Lạc Duy nhìn em gái đang cắm cúi vẽ, cậu còn muốn nói điều gì nữa nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng, cuối cùng đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.

Sở Lạc Nhất nhìn theo bóng lưng của Sở Lạc Duy, cô khẽ thở dài rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.

***

Ngày mà Triệu Hân Hân trở về thời tiết rất đẹp.

Tiểu Quỷ Quỷ được mẹ cho ăn diện rất bảnh trai. Khi nhóc được bế xuống lầu liền ôm lấy bà ngoại, nói mẹ muốn bán nhóc đi rồi cho nên mới cho nhóc ăn mặc đẹp như vậy.

“Ai mà thèm đứa lắm mồm như con chứ, đám buôn người không phải không có sĩ diện đâu, mau lên, đội mũ lên đi, bác đang chờ hai mẹ con mình kia kìa.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đưa cái mũ quả dưa cho con trai. Nhóc mặc quần yếm bò, áo sơ mi trắng nho nhỏ, đúng là đẹp trai đến ngây người.

Sở Lạc Nhất ôm bé con lên rồi chỉnh trang lại cho nhóc một chút: “Mẹ, con đi đây.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Lạc Nhất đi rồi, cô thở dài rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực đang đọc báo: “Anh thực sự không có tin tức gì sao?”

“Vấn đề này em đã hỏi suốt ba năm rồi, nếu như anh có tin tức chẳng lẽ anh không tự nói với con gái của mình mà cứ để con bé một mực chờ đợi như vậy à? Năm đó anh biến mất hai năm cũng không một ai biết, cậu ta là lính của anh, có thể trở về thật hay không cũng không phải là do anh quyết định, Báo Tuyết không có lãnh đạo!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Đây chỉ là một cái tên, cái tên này không thuộc về bất cứ ai cả!”

Thủy An Lạc: “...”

Advertisement / Quảng cáo


“Đời trước là em nợ mấy người đây mà! Năm đó em không nên xui cái mồm nói đùa với con bé như thế, nếu không nó cũng chẳng lên mạng tìm một người chẳng đáng tin thế này!” Thủy An Lạc tức giận nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực.

Bản thân Sở Ninh Dực lại khá hài lòng với Cố Tỉ Thành, không thể nói là không đáng tin được.

“Đừng giận lẫy nữa. Khi đó sao em không ngăn con bé lại?”

“Em cản mà được sao?” Thủy An Lạc tức giận nói: “Lúc đầu em cứ nghĩ rằng Bánh Bao Rau mới là đứa khiến em nhọc lòng nhất, giờ anh nhìn xem, nhìn xem đứa lớn nhất của anh rồi nhìn con gái của anh đi, chẳng có đứa nào khiến người khác yên tâm cả!”

Nhắc tới chuyện của Sở Lạc Ninh là Sở Ninh Dực lại cảm giác đau đầu.

“Được rồi, được rồi, chuyện của chúng nó thì cứ để chúng nó tự xử lý đi, em tức cái gì chứ?” Sở Ninh Dực nói rồi cầm tay vợ mình: “Chính em cũng nói con cháu tự có phúc của con cháu còn gì, em cũng bình tĩnh lại đi! Chẳng phải chiều nay muốn đi thăm ba vợ à? Đi chuẩn bị một chút đi.”

***

Sân bay thành phố A lúc nào cũng trong tình trạng náo nhiệt đông đúc.

Sở Vi đỗ xe rồi đưa mấy người đi vào: “Người bạn nào của em tới thành phố A thế? Sao anh không biết?”

Advertisement / Quảng cáo


“Chuyện mà anh không biết còn nhiều lắm, em cho Quỷ Quỷ vào nhà vệ sinh cái đã, thằng bé sắp không chịu nổi nữa rồi! Anh ra chỗ cửa sân bay bên kia chờ trước đi!" Sở Lạc Nhất vừa nói vừa ôm Tiểu Quỷ Quỷ nhịn đến méo cả mặt vào nhà vệ sinh.

Sở Vi khựng lại một chút, cô thật sự yên tâm để anh đi đón một người mà anh không biết là ai sao.

Anh đi tới cửa ra sân bay T1, nhìn đám người ra ra vào vào vẫn không biết người cần đón là ai.

Nhưng nếu như Sở Vi nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày Triệu Hân Hân trở về.

Có lẽ là vừa có máy bay hạ cánh cho nên bên trong lại có một đoàn người đi ra. Sở Vi thấy Sở Lạc Nhất vẫn chưa chịu trở lại, lúc đang nhíu mày ngẫm nghĩ thì lại bị người nào đó bất cẩn đẩy hành lý va phải.

“Xin lỗi.”

Sở Vi quay đầu lại, cái chân bị va vào có hơi đau.

Người va vào phải anh là một cô gái đeo kính râm, mặc một bộ váy liền thân màu xanh da trời, giọng nói rất êm tai.

Sở Vi hơi xoa xoa chân của mình rồi lui về sau một bước: “Không sao.”

Nhưng lúc Sở Vi vừa mới dứt lời lại phát hiện cô gái đối diện đang ngẩn người, mà đằng sau cô gái ấy có người đang đẩy hành lý tới: “Cẩn thận!” Vừa nói, Sở Vi vừa kéo cả hai người sang một bên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3505: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (8)
Người đằng sau đẩy xe đi qua, Sở Vi liền buông người ra: “Ở đây nhiều người lắm, cô vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Cô gái kia đột nhiên tháo kính râm xuống, nhìn người đàn ông đang nhìn về một hướng khác.

Triệu Hân Hân không thể tin nổi mà nhìn người đã quay đầu bước đi chẳng hề ngoái lại, cuối cùng cũng được nhìn thấy Sở Vi rồi.

Tiếc là Sở Vi lại chẳng nhận ra cô.

Triệu Hân Hân cười cay đắng, đeo kính râm lên một lần nữa rồi đẩy hành lý rời đi.

“Cô Triệu Hân Hân, bay chuyến MU 753 từ Chicago đến thành phố A, xin mời đến nơi nhận đồ thất lạc để nhận lại hộ chiếu do cô đánh rơi...”

Triệu Hân Hân?

Sở Vi đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn về một hướng nào đó.

Quả nhiên cô ấy vẫn hậu đậu như ngày nào.

Loa vẫn đang tiếp tục thông báo, Triệu Hân Hân chỉ muốn đập đầu tự tử chết luôn cho rồi. Ngày đầu tiên cô về nước liệu còn có thể mất mặt hơn nữa được không?

Sở Vi bất giác nhìn về phía trả đồ thất lạc.

Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ quay lại, lúc này bé con đang ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ mình, nói: “Mẹ không vui.”

Advertisement / Quảng cáo


“Mẹ rất vui mà.” Sở Lạc Nhất hôn hôn lên gương mặt bụ bẫm của Tiểu Quỷ Quỷ: “Chỉ cần các bác, các cô của con được hạnh phúc là mẹ vui rồi.”

Sở Lạc Nhất nói rồi ôm Tiểu Quỷ Quỷ rời đi, cái mà cô làm chỉ là tạo cho hai người họ một cơ hội để gặp nhau thôi, còn chuyện sau này thế nào thì phải trông cậy vào chính bọn họ rồi.

Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài, trước sân bay bắt xe không dễ, cần phải xếp hàng.

Hai mẹ con liếc nhìn nhau một cái quyết định từ bỏ, sau đó đứng đợi Sở Lạc Duy đến đón hai người.

Sở Lạc Nhất đi vào một tiệm cafe, ở đó có bánh gato mà Tiểu Quỷ Quỷ thích nhất.

Lúc hai mẹ con họ đang sung sướng ăn uống thì cách đó không xa truyền đến một tràng thanh âm hỗn loạn. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đanh nhanh chóng chạy về phía bàn bên này, đằng sau còn có vài cảnh sát vừa hô to vừa đuổi theo.

Lúc gã đàn ông kia chạy đến gần, Sở Lạc Nhất ôm lấy con trai suýt nữa bị đụng phải, đồng thời đá một cái về hướng gã đàn ông kia, sau đó cô đặt Quỷ Quỷ xuống, giữ lấy gã đàn ông đang xông vào như phát điên kia.

“Mẹ cố lên, mẹ cố lên!” Tiểu Quỷ Quỷ cười híp mắt cổ vũ, cái tay nho nhỏ vẫn đang cầm thìa tiếp tục xúc bánh của mình ăn.

Nhưng khi Tiểu Quỷ Quỷ thấy mấy người mặc cảnh phục đuổi tới liền ồ lên một tiếng, sau đó bò xuống ghế, chạy lạch bạch về phía bọn họ.

Sở Lạc Nhất khống chế được gã đàn ông nọ rồi giao cho cảnh sát, quay đầu lại không thấy Tiểu Quỷ Quỷ đâu, nhưng bên cạnh vị Thiếu tá kia có một cái đầu nhỏ đang ngước lên nhìn anh ta.

Dường như cô đã từng thấy cảnh tượng này!

Advertisement / Quảng cáo


Người đàn ông kia từng hứa với cô rằng sẽ không để cảnh tượng này xảy ra!

“Mẹ ơi, ba...” Tiểu Quỷ Quỷ chỉ tay vào vị Thiếu tá kia.

Sở Lạc Nhất ngẩng phắt đầu dậy, cố gắng hết sức không để nước mắt của mình rơi xuống.

“Chị dâu!” Thiếu tá kia đột nhiên đứng nghiêm, chào.

Sở Lạc Nhất kéo Tiểu Quỷ Quỷ qua rồi bế nhóc lên, sau đó xoay người rời đi.

Tiểu Quỷ Quỷ dựa vào vai cô, phất phất tay với vị Thiếu tá đằng sau.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Sở Lạc Nhất hoàn toàn biến mất, vị Thiếu tá kia mới thả tay mình xuống.

“Đội trưởng, người đó là ai vậy? Điên quá đi, chúng ta có tận mấy người còn không bắt được tên này mà một mình cô ấy đã có thể đánh ngã hắn rồi!”

“Chị dâu!” Thiếu tá nói rồi đưa gã đàn ông kia đi.

Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài. Đúng lúc Sở Lạc Duy cũng lái xe đến nơi nên anh mở cửa xe bảo bọn họ lên xe: “Sở Vi đâu rồi?”

“À, gặp Triệu Hân Hân rồi.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Lạc Duy nhìn hai mẹ con tâm trạng không được tốt lắm, có chút bất đắc dĩ rồi cho xe khởi động: “Có chuyện gì vậy?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3506: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (9)
“Không có việc gì.” Sở Lạc Nhất vừa cười híp mắt nói vừa vỗ nhè nhẹ con trai trong lòng.

Sở Vi đến nơi trả đồ thất lạc, người đang làm thủ tục ở đó thì không khỏi sững người, bóng lưng kia không phải Triệu Hân Hân, không phải cô bé mập mập kia.

Triệu Hân Hân lấy chứng minh thư của mình ra làm thủ tục, nhận lấy hộ chiếu xong chỉ có thể thở dài, mới về nước ngày đầu tiên đã mất mặt như vậy thật là hay ho quá đi.

Triệu Hân Hân quay đầu lại, đúng lúc thấy Sở Vi đứng cách đó không xa liền khựng lại một chút, lập tức dừng bước.

Sở Vi lại chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng, thấy Triệu Hân Hân thì chỉ nói: “Thật ngại quá, cô với một người bạn học của tôi có tên giống nhau, tôi cứ tưởng cô ấy đã trở về.”

Triệu Hân Hân: “...”

Bà đây chỉ gầy đi thôi có được không?

“Vậy sao, thật là trùng hợp.” Triệu Hân Hân ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại, sau đó đeo kính lên rồi rời khỏi nơi này.

Sở Vi nhìn theo hướng Triệu Hân Hân rời đi, không khỏi nhíu mày, sao lại chọc phải người ta rồi?

Advertisement / Quảng cáo


***

Tiểu khu quốc tế Tân Uyển, Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân nhảy tới nhảy lui trong phòng khách suốt từ nãy đến giờ: “Cậu gầy đi kích thích ai chứ, có thể nhảy lên được thì vênh váo lắm sao?”

“Nói cái quái gì mà tôi giống một người bạn học chứ, sao ông đây có thể giống bạn học của cậu ta được! Tớ phát điên mất thôi!” Triệu Hân Hân tức giận nói.

Kiều Vi Nhã hơi ngước mắt lên, nhìn Triệu Hân Hân ngồi xuống bên cạnh mình: “Này, cậu gầy bao nhiêu cân thế.”

“Chắc hơn năm mươi cân!” Triệu Hân Hân nói.

“Con bà nó, cậu mất hẳn một người rồi còn gì!” Kiều Vi Nhã nắm lấy cánh tay của cô bạn: “Anh ấy thật sự không nhận ra à?”

“Đừng nói chuyện này nữa, chẳng phải đã bảo cậu tới đón tớ rồi sao?” Triệu Hân Hân vừa nói vừa đầy Kiều Vi Nhã một cái: “Cậu bảo cậu ta tới làm gì?”

“Chẳng phải là tôi để anh ấy là người đầu tiên gặp lại cậu sau khi cậu lột xác còn gì? Ai mà ngờ anh ấy lại ngu như thế chứ, ngu đến mức không nhận ra cả cậu, chậc chậc chậc...” Kiều Vi Nhã nói rồi nắm lấy khuôn mặt của Triệu Hân Hân: “Nhưng mà nói thật chứ cậu thay đổi nhiều ghê, ngay cả tôi cũng suýt nữa thì không nhận ra.”

“Mỗi một người béo đều có tiềm lực đó hiểu chưa hả!” Triệu Hân Hân nói: “Được rồi, tớ còn có chuyện muốn nói với cậu đây.” Triệu Hân Hân nói rồi ngồi xếp bằng bên cạnh Kiều Vi Nhã: “Ngày kia tớ phải tới công ty của ba làm rồi, nơi cậu đang ở còn phòng không, chỗ đó của cậu gần công ty ba tớ lắm.”

Advertisement / Quảng cáo


“Còn nhà đối diện đấy.”

“Cút, nghĩ tớ ngốc hả, đối diện nhà cậu chẳng phải là nhà của Sở Vi sao?” Triệu Hân Hân cười mắng một câu.

“Nếu đã buông tay rồi thì cậu còn sợ cái gì? Hay là thật ra cậu vẫn chưa hề từ bỏ?” Kiều Vi Nhã xấu xa nói.

“Mọe, cô nam quả nữ ở với nhau, cậu tưởng tớ là cậu với cậu Hai chắc?” Triệu Hân Hân nói: “Không còn căn nào khác à?”

“Chỗ đó có bao nhiêu nhân tài lương cao đâu, lại nói giờ đầy người thuê nhà chung với nhau mà, cậu mà không có ý gì xấu xa thì sợ cái gì?”

“Tớ...” Triệu Hân Hân muốn phản bác lại, nhưng nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nói: “Tớ là sợ người ta chú ý rồi nói ra nói vào, dù sao thì người ta cũng là con nhà quyền quý mà.”

“Chậc chậc chậc, chua xót quá đi mất.” Kiều Vi Nhã nói rồi cầm lấy cái điều khiển từ xa: “Nhưng lúc bà nội qua đời, điều mà bà tiếc nuối nhất chính là không thấy được anh Sở Vi thành gia lập nghiệp đấy.”

“Nói cứ như thể không ai thèm lấy anh ấy không bằng.” Triệu Hân Hân cầm đồ ăn vặt qua, vừa ăn vừa nặng nề nghĩ.

“Tớ nói thật mà! Vì anh Sở Vi vẫn luôn thấy áy náy với bà, vậy mà bao mấy năm qua vẫn chưa thích ai, chứng tỏ trong lòng anh ấy đã có ai đó rồi.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nhìn Triệu Hân Hân nói, “Cậu thật sự không còn ý gì với anh ấy nữa à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3507: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (10)
“Không có việc gì.” Sở Lạc Nhất vừa cười híp mắt nói vừa vỗ nhè nhẹ con trai trong lòng.

Sở Vi đến nơi trả đồ thất lạc, người đang làm thủ tục ở đó thì không khỏi sững người, bóng lưng kia không phải Triệu Hân Hân, không phải cô bé mập mập kia.

Triệu Hân Hân lấy chứng minh thư của mình ra làm thủ tục, nhận lấy hộ chiếu xong chỉ có thể thở dài, mới về nước ngày đầu tiên đã mất mặt như vậy thật là hay ho quá đi.

Triệu Hân Hân quay đầu lại, đúng lúc thấy Sở Vi đứng cách đó không xa liền khựng lại một chút, lập tức dừng bước.

Sở Vi lại chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng, thấy Triệu Hân Hân thì chỉ nói: “Thật ngại quá, cô với một người bạn học của tôi có tên giống nhau, tôi cứ tưởng cô ấy đã trở về.”

Triệu Hân Hân: “...”

Bà đây chỉ gầy đi thôi có được không?

“Vậy sao, thật là trùng hợp.” Triệu Hân Hân ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại, sau đó đeo kính lên rồi rời khỏi nơi này.

Sở Vi nhìn theo hướng Triệu Hân Hân rời đi, không khỏi nhíu mày, sao lại chọc phải người ta rồi?

Advertisement / Quảng cáo


***

Tiểu khu quốc tế Tân Uyển, Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân nhảy tới nhảy lui trong phòng khách suốt từ nãy đến giờ: “Cậu gầy đi kích thích ai chứ, có thể nhảy lên được thì vênh váo lắm sao?”

“Nói cái quái gì mà tôi giống một người bạn học chứ, sao ông đây có thể giống bạn học của cậu ta được! Tớ phát điên mất thôi!” Triệu Hân Hân tức giận nói.

Kiều Vi Nhã hơi ngước mắt lên, nhìn Triệu Hân Hân ngồi xuống bên cạnh mình: “Này, cậu gầy bao nhiêu cân thế.”

“Chắc hơn năm mươi cân!” Triệu Hân Hân nói.

“Con bà nó, cậu mất hẳn một người rồi còn gì!” Kiều Vi Nhã nắm lấy cánh tay của cô bạn: “Anh ấy thật sự không nhận ra à?”

“Đừng nói chuyện này nữa, chẳng phải đã bảo cậu tới đón tớ rồi sao?” Triệu Hân Hân vừa nói vừa đầy Kiều Vi Nhã một cái: “Cậu bảo cậu ta tới làm gì?”

“Chẳng phải là tôi để anh ấy là người đầu tiên gặp lại cậu sau khi cậu lột xác còn gì? Ai mà ngờ anh ấy lại ngu như thế chứ, ngu đến mức không nhận ra cả cậu, chậc chậc chậc...” Kiều Vi Nhã nói rồi nắm lấy khuôn mặt của Triệu Hân Hân: “Nhưng mà nói thật chứ cậu thay đổi nhiều ghê, ngay cả tôi cũng suýt nữa thì không nhận ra.”

“Mỗi một người béo đều có tiềm lực đó hiểu chưa hả!” Triệu Hân Hân nói: “Được rồi, tớ còn có chuyện muốn nói với cậu đây.” Triệu Hân Hân nói rồi ngồi xếp bằng bên cạnh Kiều Vi Nhã: “Ngày kia tớ phải tới công ty của ba làm rồi, nơi cậu đang ở còn phòng không, chỗ đó của cậu gần công ty ba tớ lắm.”

Advertisement / Quảng cáo


“Còn nhà đối diện đấy.”

“Cút, nghĩ tớ ngốc hả, đối diện nhà cậu chẳng phải là nhà của Sở Vi sao?” Triệu Hân Hân cười mắng một câu.

“Nếu đã buông tay rồi thì cậu còn sợ cái gì? Hay là thật ra cậu vẫn chưa hề từ bỏ?” Kiều Vi Nhã xấu xa nói.

“Mọe, cô nam quả nữ ở với nhau, cậu tưởng tớ là cậu với cậu Hai chắc?” Triệu Hân Hân nói: “Không còn căn nào khác à?”

“Chỗ đó có bao nhiêu nhân tài lương cao đâu, lại nói giờ đầy người thuê nhà chung với nhau mà, cậu mà không có ý gì xấu xa thì sợ cái gì?”

“Tớ...” Triệu Hân Hân muốn phản bác lại, nhưng nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nói: “Tớ là sợ người ta chú ý rồi nói ra nói vào, dù sao thì người ta cũng là con nhà quyền quý mà.”

“Chậc chậc chậc, chua xót quá đi mất.” Kiều Vi Nhã nói rồi cầm lấy cái điều khiển từ xa: “Nhưng lúc bà nội qua đời, điều mà bà tiếc nuối nhất chính là không thấy được anh Sở Vi thành gia lập nghiệp đấy.”

“Nói cứ như thể không ai thèm lấy anh ấy không bằng.” Triệu Hân Hân cầm đồ ăn vặt qua, vừa ăn vừa nặng nề nghĩ.

“Tớ nói thật mà! Vì anh Sở Vi vẫn luôn thấy áy náy với bà, vậy mà bao mấy năm qua vẫn chưa thích ai, chứng tỏ trong lòng anh ấy đã có ai đó rồi.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nhìn Triệu Hân Hân nói, “Cậu thật sự không còn ý gì với anh ấy nữa à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3508: Gầy như con khỉ, thật khó coi (1)
Lúc này Kiều Vi Nhã đã cười đến gập cả người.

Sở Vi đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ. Nhóc con cũng chẳng sợ, thậm chí còn cười khanh khách nhìn gương mặt đen xì của bác ba nhà mình.

Sở Vi vội vàng ôm lấy bé con rồi xoay nhóc lại, nói: “Cái thằng nhóc này, coi chừng có ngày bác Ba đánh cháu đấy!”

Quả nhiên, cho tới bây giờ, người duy nhất khiến Sở Lạc Duy có cảm giác muốn giết người chắc cũng chỉ có cậu cháu trai lần nào cũng chọc phá này.

Chỉ tiếc ai ai cũng rất thương yêu đứa bé này, cho nên địa vị của Tiểu Quỷ Quỷ trong nhà chính là hoàng đế, không ai nỡ đánh nhóc cả.

Sở Lạc Duy đen mặt quay về phòng thay quần áo, Kiều Vi Nhã cũng đi theo.

Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ xì xì xong thì cực kỳ vui vẻ, vừa chạy tới chạy lui trong phòng khách vừa ngâm nga hát bài hát thiếu nhi. Sở Vi ở phòng khách trông nhóc, đề phòng nhóc bị ngã.

Trước khi Kiều Vi Nhã lên lầu có quay sang nhìn Sở Vi: “Việc này em với anh đã quyết định xong rồi đấy nhé, thứ hai bạn của em sẽ dọn tới, anh nhớ đấy.”

Sở Vi ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, thế quái nào mà việc này đã thành quyết định xong rồi? Anh còn chưa đồng ý cơ mà.

“Bạn nào của em? Sao em lại có bạn bè nào mà anh không biết?” Sở Vi híp mắt có chút nguy hiểm. Anh luôn cảm thấy chắc chắn mình cũng biết người bạn kia.

Advertisement / Quảng cáo

“Anh không cần biết nhiều hơn đâu, cứ nhớ kỹ là được.” Kiều Vi Nhã nói rồi nhảy lên lầu.

Sở Lạc Duy về phòng tắm thay đồ nhưng khuôn mặt vẫn đen thui. Lần sau anh tuyệt đối không bao giờ bế cái thằng nhóc xấu xa kia nữa.

Quả nhiên là giống y hệt ba nó, đều là mấy kẻ thích ăn đòn!

Sở Lạc Duy tắm xong đi ra, Kiều Vi Nhã đã nằm trên giường nghịch điện thoại.

Sở Lạc Duy ngồi xuống cạnh cô, nói: “Cái người ở sân bay kia chính là Triệu Hân Hân à?”

“Đúng vậy, người ta chỉ gầy đi thôi nhưng ai mà ngờ anh Sở Vi lại đần như vậy, đần đến nỗi không nhận ra luôn.” Kiều Vi Nhã tiếp tục chơi game, tiện thể còn khinh bỉ Sở Vi một hồi.

Sở Lạc Duy gật đầu tỏ ý tán thành.

“Cậu muốn để Triệu Hân Hân đến chỗ của Sở Vi ở sao?” Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn thoáng qua trò chơi của cô, đồng thời cũng bày tỏ sự khinh bỉ của mình.

“Đúng thế, công ty của ba Hân Mập ở gần đó, bên đó khó tìm được nhà thuê lắm, vừa không có căn hộ cho thuê nào lại chẳng có phòng trọ.” Kiều Vi Nhã tiếp tục chơi game: “Đằng nào Hân Mập cũng chẳng còn tình cảm gì với anh ấy nữa, bây giờ người ta đổi khác rồi, người theo đuổi cậu ấy xếp hàng dài đến mặt trăng luôn đấy nhé!”

Advertisement / Quảng cáo

Kiều Vi Nhã nói xong, thấy người phía sau không nói gì thì nhịn không được quay đầu lại, sau đó cô thấy Sở Vi đang đứng ở cửa, còn có Tiểu Quỷ Quỷ vừa chạy vào, đang muốn bò lên giường.

Kiều Vi Nhã hơi giật mình, vậy ra mấy lời vừa rồi Sở Vi đều nghe thấy hết rồi à.

Mắt Sở Vi hơi tối lại, không ai biết rốt cuộc là anh đang nghĩ gì.

Có vẻ như Sở Vi chẳng thèm để tâm đến mấy lời này, nhưng hình như đó cũng chỉ là để ngụy trang cho điều gì đó thôi.

“Hai người trông thằng bé đi, tôi đi nghỉ trước đây.” Sở Vi vừa nói vừa nhìn Tiểu Quỷ Quỷ đứng cạnh giường đang gọi Kiều Vi Nhã bế mình lên giường, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Kiều Vi Nhã tóm Quỷ Quỷ lên giường, sau đó quay sang nhìn Sở Vi: “Đây là có ý gì?” Kiều Vi Nhã cảm thấy thái độ của Sở Vi hơi khó hiểu.

Lúc này Sở Lạc Duy vẫn còn ôm hận với Tiểu Quỷ Quỷ cho nên ánh mắt nhìn nhóc cũng lạnh lùng hẳn.

Nhưng Tiểu Quỷ Quỷ đâu thèm sợ, trái lại còn bò về phía Sở Lạc Duy nữa.

Sở Lạc Duy âm thầm đỡ lấy cái thân thể nhỏ xíu xiu của Tiểu Quỷ Quỷ. Anh khẽ liếc về phía cửa rồi thu lại ánh mắt của mình, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi biết làm sao được, tôi cũng đâu phải là cậu ta chứ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3509: Gầy như con khỉ, thật khó coi (2)
Bên dưới tòa nhà có một siêu thị.

Sở Vi đút tay trong túi quần, nhìn cô gái đang đẩy xe đồ đi đằng trước, hơi nheo mắt lại.

Ba năm không gặp, cô đã thay đổi đến độ khiến người ta líu lưỡi.

Cô gái mập mạp trước kia giờ nhìn lại đã khiến người ta thấy khó mà tin được, mỗi cử động đã không còn vẻ ngây ngô đáng yêu như trước nữa, trái lại có vài phần mê người.

Triệu Hân Hân muốn mua rất nhiều thứ, đồ dùng hằng ngày hầu như mua mới toàn bộ. Hơn nữa Sở Vi mới về nhà ở, rất ít khi nấu nướng cho nên tủ lạnh gần như trống không. Cô còn muốn mua ít nguyên liệu nấu ăn về.

Cho nên, chiếc xe chở hàng nhanh chóng được đầy ắp.

Sở Vi bước qua nhìn, vươn tay cầm lấy một chai dầu gội đầu, nhìn phía dưới còn có chừng bảy chai nữa, “Cậu mua về uống à?”

Triệu Hân Hân: “...”

“Cậu có ham mê đó à, thế để tôi lấy thêm mấy chai nữa cho cậu nhé?” Triệu Hân Hân nói, giật lấy chai dầu gội đầu khỏi tay Sở Vi, “Tôi thích tích trữ đồ cậu cũng có ý kiến?”

“Nhắc nhở thật lòng, nó sẽ hết hạn đấy.” Sở Vi nheo mắt nhìn chiếc xe đầy đồ, anh thừa nhận, cô gái này thật sự rất thích tích trữ đồ.

“Chị đây có tiền.” Triệu Hân Hân nói, đẩy xe mua hàng đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi: “...”

Cô gái có tiền bốc đồng này.

Sở Vi tiếp tục đi theo sau cô, cũng không hiểu tại sao mình cứ phải đi theo cô ấy, chỉ cảm thấy cứ đi thế này cũng không thấy bài xích lắm.

Đúng rồi, với cái tay mảnh khảnh kia của cô nhất định không nhấc nổi cái gì, còn anh lại là một người ga-lăng.

Triệu Hân Hân mua xong, có đến tận bốn cái túi to đùng.

Sở Vi nheo mắt, phụ nữ mua đồ thực sự rất kinh khủng.

Triệu Hân Hân lại chẳng buồn để ý, xách túi lên định đi.

Sở Vi bước qua cầm lấy hai chiếc túi lớn nhất, “Ở Mỹ cậu giảm béo à, hay là tập lên cơ? Có phải phụ nữ không thế?”

Triệu Hân Hân đứng ở cửa siêu thị, chớp mắt nhìn hai chiếc túi dưới chân phần lớn là giấy vệ sinh các thứ, lại nhìn người đàn ông đã bước đi xa đằng trước.

Suy nghĩ một lúc, cô xách túi đuổi theo, “Này, Sở Vi, cậu vẫn ga-lăng như trước nhỉ.”

“Biết vậy là tốt rồi, cậu nói xem, cậu giảm béo thành như vậy, tay chân mảnh khảnh có gì hay, không sợ gãy mất à.” Sở Vi nói, tiếp tục liếc dáng người của cô một cái.

Advertisement / Quảng cáo


Ừm...

Kỳ thực cũng rất đẹp.

Sắc mặt Triệu Hân Hân thoáng thay đổi, trước khi Sở Vi bước vào thang máy liên nhấc chân, vốn định đạp cho một phát, ai ngờ Sở Vi lại đột nhiên quay lại. Triệu Hân Hân dứt khoát hạ bàn chân còn đang xỏ dép của mình xuống, đi vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Vi “hờ” một tiếng, sau đó nhấn thang máy xuống tầng trệt.

“Cậu đến công ty của ba cậu à?” Sở Vi tựa vào thang máy, nhìn Triệu Hân Hân đang đứng bên kia.

Triệu Hân Hân hơi rũ mắt, nghe thấy cậu nói vậy mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn một cái, “Gọi Triệu tổng.”

Sở Vi chép miệng hai tiếng, “Triệu tổng, cậu nhảy dù xuống, không sợ dân chúng không phục à?” Trước đây Sở Lạc Duy và anh cũng nhảy dù nên anh hiểu cảm giác bị bài xích này.

Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sở tổng có gì chỉ dạy?”

Triệu Hân Hân vừa dứt lời, thang máy đã tới nơi. Sở Vi rất dứt khoát đi ra ngoài, không nói gì thêm.

Không phải Sở Vi không muốn giúp cô, chỉ không hiểu tại sao lại nghĩ giờ không thể giúp cô ấy được, về phần tại sao, anh cũng không nói rõ nổi.

Triệu Hân Hân tức giận nhìn theo bóng lưng Sở Vi, cái tên này thật đáng ghét!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3510: Gầy như con khỉ, thật khó coi (3)
Bên dưới tòa nhà có một siêu thị.

Sở Vi đút tay trong túi quần, nhìn cô gái đang đẩy xe đồ đi đằng trước, hơi nheo mắt lại.

Ba năm không gặp, cô đã thay đổi đến độ khiến người ta líu lưỡi.

Cô gái mập mạp trước kia giờ nhìn lại đã khiến người ta thấy khó mà tin được, mỗi cử động đã không còn vẻ ngây ngô đáng yêu như trước nữa, trái lại có vài phần mê người.

Triệu Hân Hân muốn mua rất nhiều thứ, đồ dùng hằng ngày hầu như mua mới toàn bộ. Hơn nữa Sở Vi mới về nhà ở, rất ít khi nấu nướng cho nên tủ lạnh gần như trống không. Cô còn muốn mua ít nguyên liệu nấu ăn về.

Cho nên, chiếc xe chở hàng nhanh chóng được đầy ắp.

Sở Vi bước qua nhìn, vươn tay cầm lấy một chai dầu gội đầu, nhìn phía dưới còn có chừng bảy chai nữa, “Cậu mua về uống à?”

Triệu Hân Hân: “...”

“Cậu có ham mê đó à, thế để tôi lấy thêm mấy chai nữa cho cậu nhé?” Triệu Hân Hân nói, giật lấy chai dầu gội đầu khỏi tay Sở Vi, “Tôi thích tích trữ đồ cậu cũng có ý kiến?”

“Nhắc nhở thật lòng, nó sẽ hết hạn đấy.” Sở Vi nheo mắt nhìn chiếc xe đầy đồ, anh thừa nhận, cô gái này thật sự rất thích tích trữ đồ.

“Chị đây có tiền.” Triệu Hân Hân nói, đẩy xe mua hàng đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi: “...”

Cô gái có tiền bốc đồng này.

Sở Vi tiếp tục đi theo sau cô, cũng không hiểu tại sao mình cứ phải đi theo cô ấy, chỉ cảm thấy cứ đi thế này cũng không thấy bài xích lắm.

Đúng rồi, với cái tay mảnh khảnh kia của cô nhất định không nhấc nổi cái gì, còn anh lại là một người ga-lăng.

Triệu Hân Hân mua xong, có đến tận bốn cái túi to đùng.

Sở Vi nheo mắt, phụ nữ mua đồ thực sự rất kinh khủng.

Triệu Hân Hân lại chẳng buồn để ý, xách túi lên định đi.

Sở Vi bước qua cầm lấy hai chiếc túi lớn nhất, “Ở Mỹ cậu giảm béo à, hay là tập lên cơ? Có phải phụ nữ không thế?”

Triệu Hân Hân đứng ở cửa siêu thị, chớp mắt nhìn hai chiếc túi dưới chân phần lớn là giấy vệ sinh các thứ, lại nhìn người đàn ông đã bước đi xa đằng trước.

Suy nghĩ một lúc, cô xách túi đuổi theo, “Này, Sở Vi, cậu vẫn ga-lăng như trước nhỉ.”

“Biết vậy là tốt rồi, cậu nói xem, cậu giảm béo thành như vậy, tay chân mảnh khảnh có gì hay, không sợ gãy mất à.” Sở Vi nói, tiếp tục liếc dáng người của cô một cái.

Advertisement / Quảng cáo


Ừm...

Kỳ thực cũng rất đẹp.

Sắc mặt Triệu Hân Hân thoáng thay đổi, trước khi Sở Vi bước vào thang máy liên nhấc chân, vốn định đạp cho một phát, ai ngờ Sở Vi lại đột nhiên quay lại. Triệu Hân Hân dứt khoát hạ bàn chân còn đang xỏ dép của mình xuống, đi vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Vi “hờ” một tiếng, sau đó nhấn thang máy xuống tầng trệt.

“Cậu đến công ty của ba cậu à?” Sở Vi tựa vào thang máy, nhìn Triệu Hân Hân đang đứng bên kia.

Triệu Hân Hân hơi rũ mắt, nghe thấy cậu nói vậy mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn một cái, “Gọi Triệu tổng.”

Sở Vi chép miệng hai tiếng, “Triệu tổng, cậu nhảy dù xuống, không sợ dân chúng không phục à?” Trước đây Sở Lạc Duy và anh cũng nhảy dù nên anh hiểu cảm giác bị bài xích này.

Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sở tổng có gì chỉ dạy?”

Triệu Hân Hân vừa dứt lời, thang máy đã tới nơi. Sở Vi rất dứt khoát đi ra ngoài, không nói gì thêm.

Không phải Sở Vi không muốn giúp cô, chỉ không hiểu tại sao lại nghĩ giờ không thể giúp cô ấy được, về phần tại sao, anh cũng không nói rõ nổi.

Triệu Hân Hân tức giận nhìn theo bóng lưng Sở Vi, cái tên này thật đáng ghét!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3511: Gầy như con khỉ, thật khó coi (4)
Sau khi hai người về nhà, Sở Vi bỏ đồ xuống rồi tiếp tục đi làm việc của mình.

Triệu Hân Hân bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh, nghĩ xem buổi trưa sẽ ăn gì.

“Về chuyện hợp tác lần này, tôi đã nói bên đầu tư phải đưa ra được tất cả những thủ tục hợp pháp, nghe cho kỹ, tôi nói là thủ tục hợp pháp.” Sở Vi gọi điện trong phòng khách, Triệu Hân Hân vừa cất đồ vừa nhìn.

Người này ba năm trời vẫn không có gì thay đổi, có điều con người quá ngạo mạn, thảo nào đến giờ vẫn không có vợ.

Sở Vi gọi điện xong liền thu dọn đồ đạc ra ngoài, trước khi đi anh đưa chìa khóa dự phòng cho Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân nhìn anh ra ngoài, sau đó mới quay lại phòng bếp nấu đồ ăn, buổi chiều còn phải làm xong hợp đồng.

Cô đi du học nghành quản lý kinh tế, cũng có chút nghiên cứu về mặt pháp luật cho nên muốn soạn ra một bản hợp đồng cũng không phải chuyện khó.

Buổi chiều Triệu Hân Hân còn đang làm hợp đồng, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô nhíu mày, không buồn để ý, dù sao cũng không phải đến tìm cô.

Nhưng Triệu Hân Hân không định để ý tới không có nghĩa là người đứng ngoài cửa có ý định từ bỏ, liên tục ấn chuông.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân tức giận đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Người ngoài cửa đại khái đã nghe thấy tiếng bước chân cho nên không tiếp tục gõ cửa, chỉ đứng im chờ cửa mở.

Triệu Hân Hân bực bội ra mở cửa, “Ai thế, Sở Vi không có nhà đâu.”

Cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy một cô gái đứng đằng sau, trông khá trẻ, vẻ ngoài khá là xinh xắn.

Cam Đình Đình!

Cảm giác đầu tiên của Triệu Hân Hân chính là người này.

Người mà nghe đâu đã theo đuổi Sở Vi ba năm.

Cam Đình Đình nhìn thấy Triệu Hân Hân thì sững ra mất một lúc lâu, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô là ai? Tại sao lại ở đây?”

Triệu Hân Hân hơi nhướng mày, nhìn Cam Đình Đình đang nhíu mày khó chịu, ăn ngay nói thật. “Tôi là khach trọ ở đây, nếu cô tìm Sở Vi thì cậu ta không có nhà đâu.”

Advertisement / Quảng cáo


“Khách trọ? Làm sao có thể? Sao anh ấy lại đi thuê chung với người khác được?” Cam Đình Đình khó tin nói, nên nhớ kiểu người có yêu cầu cao với không gian riêng tư như Sở Vi sẽ không bao giờ đồng ý thuê chung nhà với người khác.

“Vậy cô đi mà hỏi cậu ta ấy, nhỡ cậu ta thiếu tiền thì sao?” Triệu Hân Hân tỏ ra vô tội nói.

Sắc mặt Cam Đình Đình biến đổi, tiếp tục nhìn Triệu Hân Hân từ trên xuống dưới, rất gầy, hẳn không phải người trong lòng Sở Vi, dù sao người kia có dáng người mập mạp hơn cô gái này nhiều.

“Anh ấy làm sao mà thiếu tiền được, rốt cuộc cô là ai?” Cam Đình Đình nhíu mày mở miệng hỏi, “Anh ấy không thích người khác bước vào không gian riêng tư của anh ấy đâu.”

“Biết đâu đối với cậu ta tôi không phải là người khác thì sao.” Triệu Hân Hân tiếp tục vô tội nói, “Dù sao chúng tôi quen biết cũng được... để tôi tính cho cô coi nhé.” Triệu Hân Hân dường như rất nghiêm túc với vấn đề này. Cô và Sở Vi ngẫm ra đã quen nhau từ hồi tiểu học. Đến bây giờ đã tốt nghiệp đại học cũng phải hơn mười lăm năm rồi, nghĩ vậy, hình như cũng tính là thanh mai trúc mã.

Cam Đình Đình nhìn dáng vẻ tính toán của Triệu Hân Hân, chân mày nhíu lại, “Cô là bạn học của anh ấy?”

Triệu Hân Hân gật đầu, chỉ có thể nói đây đúng là bác sĩ tâm lý, chuyện này mà cũng có thể nhìn ra được.

“Hiện giờ đúng là cậu ta không có nhà thật, hay là cô gọi điện cho cậu ta đi, xem xem lúc nào thì cậu ta về.” Triệu Hân Hân tựa trước cửa nhìn cô gái bên ngoài. Cô nàng này thật là bền lòng, đối mặt với Sở Vi ba năm mà vẫn còn nhiệt tình như vậy được.

“Không cần, tôi vào trong chờ anh ấy.” Cam Đình Đình nói, đẩy Triệu Hân Hân ra định đi vào.

Triệu Hân Hân nhanh nhẹn lách người qua chặn lối đi của Cam Đình Đình, “Ngại quá, hiện giờ tôi cũng ở đây, cho nên cô không thể vào được.” Người thích Sở Vi, nói thật, cô chẳng thể ưa nổi.
 
Top