[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,838
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3502: Cô nói, tên cô là Triệu Hân Hân (5)
Kiều Vi Nhã cảm thấy suy nghĩ của cô gái này thật sự rất đặc biệt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cam Đình Đình muốn quyết định như thế nào thì đó cũng đều là quyền tự do của cô nàng.
Vậy nên Kiều Vi Nhã không trả lời Cam Đình Đình nữa mà quay về đại sảnh luôn.
Sau khi Sở Lạc Duy tốt nghiệp thì chính thức tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, có nghĩa là Sở Ninh Dực cũng chính thức về hưu.
Bạn nhỏ Quỷ Quỷ mới được hơn hai tuổi bày tỏ cực kỳ bất mãn với chuyện ông ngoại cứ ở nhà suốt thế này, bởi vì ông ngoại lúc nào cũng bắt nhóc dậy rất sớm, lại còn phạt nhóc phải đứng nghiêm theo kiểu quân đội nữa.
“Ông ngoại, đi, đi...” Hai cánh tay nho nhỏ của Quỷ Quỷ đẩy vào bắp chân ông ngoại, cái đầu nhỏ ngước lên, giọng nói giòn tan, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo cả sự quật cường của mẹ mình.
Sở Ninh Dực nhướng mày, túm lấy nhóc: “Đây là nhà của ông ngoại, con đi đi.”
“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vung hai cái cánh tay ngắn tũn của mình lên vùng vẫy, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên đành chấp nhận cảnh bị treo lên: “Mẹ của Quỷ Quỷ! Bà ngoại của Quỷ Quỷ!”
Cái thằng nhóc ngang ngược này, ai cũng là của nhóc hết.
Thật đúng là chẳng giống ba nó chút nào.
“Quỷ Quỷ đang muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đấy à?” Sở Lạc Nhất ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa liếc hai ông cháu bên cạnh.
“Dạ?” Quỷ Quỷ quay đầu, bày tỏ nhóc không hiểu mẹ đang nói cái gì cả.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Lạc Nhất quay sang nhìn con trai ngốc nghếch đáng yêu của mình, nói: “Nói con đẹp trai!”
“Quỷ Quỷ đẹp trai!” Quỷ Quỷ nghiêm trang nói.
Sở Ninh Dực bật cười một tiếng rồi ôm cháu trai vào lòng: “Thằng nhóc này chẳng giống ba nó chút nào, bản lĩnh da mặt dày này còn đỉnh hơn cả con nữa.”
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn con trai mình.
Quỷ Quỷ luôn tỏ ra rất thấu hiểu cho ba mình về việc tại sao ba không có ở nhà. Ông ngoại nói ba nhóc đến một nơi rất xa để tìm đồ chơi cho nhóc, ba vất vả lắm đấy.
“Đến bây giờ vẫn chưa hề có tin tức gì của cậu ta, ba cũng không thể cam đoan với con rằng liệu cậu ta có còn sống hay không nữa! Con thật sự muốn tiếp tục chờ đợi như vậy sao?”
Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, sau đó chuyển kênh tivi.
“Thật lâu, thật lâu...” Tiểu Quỷ Quỷ đứng nhún nhảy trên đùi của Sở Ninh Dực, nhìn người xuất hiện trong tivi.
“Con không biết.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói: “Con không biết con còn có thể làm gì khác nữa, đối với con như thế này đã là tốt lắm rồi.”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lên vai của con gái mình, không nói gì nữa.
Advertisement / Quảng cáo
“Con lên nhà ngủ một lát đây.” Sở Lạc Nhất nói rồi bỏ điều khiển xuống.
Tiểu Quỷ Quỷ nhìn mẹ mình đi xa rồi lại nhìn ông ngoại: “Gì ạ? Gì ạ?” Bé con vừa nhìn ông ngoại vừa nỏi.
Sở Ninh Dực nhìn cháu ngoại của mình, lại một lần nữa dâng lên suy nghĩ không biết có phải quyết định kia của mình có phải đã sai ngay từ đầu rồi không.
Sở Lạc Nhất về đến phòng, sau khi đóng cửa lại liền trượt theo cánh cửa mà ngồi bệt xuống đất, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Hơn ba năm rồi, một nghìn ngày lẫn đêm, cô nghĩ có lẽ cô cũng sắp quên mất Cố Tỉ Thành trông như thế nào rồi.
Hầu hết thời gian cô chỉ có thể tìm kiếm hình bóng của người ấy trên Quỷ Quỷ.
Diệp Ngữ Vi từng bảo cô qua bên đó ở, nhưng mà cô không dám, hoàn toàn không dám đến nơi có hơi thở của anh, vì như vậy sẽ chỉ càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn.
“Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở cửa...” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Quỷ Quỷ và cả giọng nói non nớt của nhóc: “Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở của cho Quỷ Quỷ với!”
Sở Lạc Nhất lau nước mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu rồi mới đứng dậy mở cửa. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nhào tới ôm lấy chân cô: “Mẹ bế.”
Sở Lạc Nhất cong môi cười, cúi xuống bế Quỷ Quỷ vào lòng: “Mấy hôm nữa con đi đón cô xinh đẹp với mẹ nhé?”
Vậy nên Kiều Vi Nhã không trả lời Cam Đình Đình nữa mà quay về đại sảnh luôn.
Sau khi Sở Lạc Duy tốt nghiệp thì chính thức tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, có nghĩa là Sở Ninh Dực cũng chính thức về hưu.
Bạn nhỏ Quỷ Quỷ mới được hơn hai tuổi bày tỏ cực kỳ bất mãn với chuyện ông ngoại cứ ở nhà suốt thế này, bởi vì ông ngoại lúc nào cũng bắt nhóc dậy rất sớm, lại còn phạt nhóc phải đứng nghiêm theo kiểu quân đội nữa.
“Ông ngoại, đi, đi...” Hai cánh tay nho nhỏ của Quỷ Quỷ đẩy vào bắp chân ông ngoại, cái đầu nhỏ ngước lên, giọng nói giòn tan, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo cả sự quật cường của mẹ mình.
Sở Ninh Dực nhướng mày, túm lấy nhóc: “Đây là nhà của ông ngoại, con đi đi.”
“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vung hai cái cánh tay ngắn tũn của mình lên vùng vẫy, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên đành chấp nhận cảnh bị treo lên: “Mẹ của Quỷ Quỷ! Bà ngoại của Quỷ Quỷ!”
Cái thằng nhóc ngang ngược này, ai cũng là của nhóc hết.
Thật đúng là chẳng giống ba nó chút nào.
“Quỷ Quỷ đang muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách đấy à?” Sở Lạc Nhất ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa liếc hai ông cháu bên cạnh.
“Dạ?” Quỷ Quỷ quay đầu, bày tỏ nhóc không hiểu mẹ đang nói cái gì cả.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Lạc Nhất quay sang nhìn con trai ngốc nghếch đáng yêu của mình, nói: “Nói con đẹp trai!”
“Quỷ Quỷ đẹp trai!” Quỷ Quỷ nghiêm trang nói.
Sở Ninh Dực bật cười một tiếng rồi ôm cháu trai vào lòng: “Thằng nhóc này chẳng giống ba nó chút nào, bản lĩnh da mặt dày này còn đỉnh hơn cả con nữa.”
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn con trai mình.
Quỷ Quỷ luôn tỏ ra rất thấu hiểu cho ba mình về việc tại sao ba không có ở nhà. Ông ngoại nói ba nhóc đến một nơi rất xa để tìm đồ chơi cho nhóc, ba vất vả lắm đấy.
“Đến bây giờ vẫn chưa hề có tin tức gì của cậu ta, ba cũng không thể cam đoan với con rằng liệu cậu ta có còn sống hay không nữa! Con thật sự muốn tiếp tục chờ đợi như vậy sao?”
Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, sau đó chuyển kênh tivi.
“Thật lâu, thật lâu...” Tiểu Quỷ Quỷ đứng nhún nhảy trên đùi của Sở Ninh Dực, nhìn người xuất hiện trong tivi.
“Con không biết.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói: “Con không biết con còn có thể làm gì khác nữa, đối với con như thế này đã là tốt lắm rồi.”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lên vai của con gái mình, không nói gì nữa.
Advertisement / Quảng cáo
“Con lên nhà ngủ một lát đây.” Sở Lạc Nhất nói rồi bỏ điều khiển xuống.
Tiểu Quỷ Quỷ nhìn mẹ mình đi xa rồi lại nhìn ông ngoại: “Gì ạ? Gì ạ?” Bé con vừa nhìn ông ngoại vừa nỏi.
Sở Ninh Dực nhìn cháu ngoại của mình, lại một lần nữa dâng lên suy nghĩ không biết có phải quyết định kia của mình có phải đã sai ngay từ đầu rồi không.
Sở Lạc Nhất về đến phòng, sau khi đóng cửa lại liền trượt theo cánh cửa mà ngồi bệt xuống đất, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Hơn ba năm rồi, một nghìn ngày lẫn đêm, cô nghĩ có lẽ cô cũng sắp quên mất Cố Tỉ Thành trông như thế nào rồi.
Hầu hết thời gian cô chỉ có thể tìm kiếm hình bóng của người ấy trên Quỷ Quỷ.
Diệp Ngữ Vi từng bảo cô qua bên đó ở, nhưng mà cô không dám, hoàn toàn không dám đến nơi có hơi thở của anh, vì như vậy sẽ chỉ càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn.
“Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở cửa...” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Quỷ Quỷ và cả giọng nói non nớt của nhóc: “Mẹ ơi mở cửa, mẹ ơi mở của cho Quỷ Quỷ với!”
Sở Lạc Nhất lau nước mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu rồi mới đứng dậy mở cửa. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nhào tới ôm lấy chân cô: “Mẹ bế.”
Sở Lạc Nhất cong môi cười, cúi xuống bế Quỷ Quỷ vào lòng: “Mấy hôm nữa con đi đón cô xinh đẹp với mẹ nhé?”