Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3512: Gầy như con khỉ, thật khó coi (5)
Cam Đình Đình có chút tức giận.

Tâm trạng của Triệu Hân Hân rất tốt, không hiểu sao vui vẻ vô cùng.

Cho nên lúc Sở Vi quay về liền nhìn thấy cảnh tượng thế này, hai cô gái đang đứng trước cửa nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

“Làm gì thế?” Sở Vi cầm chìa khóa, vốn đang định mở cửa, thấy cảnh này lại cất chìa đi.

“Sở Vi, cô ta là ai?” Cam Đình Đình đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao cô ta lại ở nhà anh được?”

“Bạn học của tôi, cô ấy đi làm gần đây, sao lại không thể ở nhà tôi?” Sở Vi tỏ ra đương nhiên nói, sau đó đẩy Triệu Hân Hân một cái, ý bảo cô đi vào, theo bản năng không muốn cô biết chuyện về Cam Đình Đình.

Cam Đình Đình khựng lại một lúc, sau đó mới nói, “Bạn học của anh?”

“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Sở Vi nói, trừng mắt nhìn Triệu Hân Hân đang muốn xem trò vui.

Triệu Hân Hân hơi bĩu môi, sau đó xoay người đi vào trong.

“Cô giáo Cam còn chuyện gì nữa không?” Sở Vi thấy Triệu Hân Hân đi vào rồi mới mở miệng hỏi.

Advertisement / Quảng cáo


Cam Đình Đình mím chặt môi, nhìn chằm chằm Sở Vi, “Người trong lòng anh đã thay đổi rồi sao?”

Cam Đình Đình vừa nói xong, Triệu Hân Hân mới đi được mấy bước liền dừng lại.

Người trong lòng Sở Vi?

Sở Vi có người trong lòng rồi?

Vì sao cô không biết. Có lẽ, ngay đến cả đám Kiều Vi Nhã cũng không biết.

“Cô giáo Cam, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Hiện giờ tôi không có ý định yêu đương hay kết hôn gì cả. Nếu không có chuyện gì thì mời cô về cho.” Sở Vi nói xong xoay người định đi vào nhà.

“Sở Vi, em thích anh lâu như vậy rồi, anh không hề có chút cảm giác nào với em sao?” Cam Đình Đình đột nhiên nói, giọng đầy ấm ức, “Sở Vi, em đã thích anh ba năm rồi, anh thực sự không có cảm giác gì với em sao?”

Triệu Hân Hân hơi bĩu môi, nhấc chân đi về phòng.

Ông đây còn thích cậu ta mười lăm năm đây, cũng đâu thấy cậu ta có phản ứng gì, ba năm thì giỏi lắm à?

Triệu Hân Hân đi đến cửa phòng lại đột nhiên quay lại nhìn người phụ nữ đang tỏ vẻ đáng thương đứng ở cửa, “Em gái, thật lòng nhắc nhở, đã ba năm rồi vẫn không lay động được trái tim của một người thì em nên từ bỏ đi, không đùa đâu, đây chính là kinh nghiệm xương máu của chị đấy.”

Advertisement / Quảng cáo


“Cậu im miệng và đi vào đi.” Sở Vi ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng.

Cậu biết kinh nghiệm xương máu mà Triệu Hân Hân nói là gì.

Mà theo bản năng, cậu không thích Triệu Hân Hân nói vậy cho lắm.

Triệu Hân Hân hừ một tiếng, nói thẳng, “Cậu nhanh lên, tôi còn có việc cần cậu đấy.”

Sở Vi nhìn Triệu Hân Hân đóng cửa phòng lại mới quay đầu lại nhìn về phía Cam Đình Đình, “Tuy cô ấy nói hơi khó nghe nhưng tôi thấy cô nên nghe lời cô ấy, đừng lãng phí tâm tư vào tôi nữa, không có gì tốt cho cô đâu.”

“Nhưng em thích anh mà.” Cam Đình Đình nói, nước mắt lưng tròng, “Em đã vì anh mà từ bỏ nhiều như vậy, lại không thể khiến cho anh nhìn em dù chỉ một cái sao?”

Giọng của Cam Đình Đình rất lớn, vậy nên Triệu Hân Hân ở trong phòng cũng có thể nghe thấy.

Sở Vi tựa trên cửa nhìn Cam Đình Đình rơi lệ, “Tôi đã nói rồi, hiện giờ tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn, chỉ muốn giúp cậu Hai phát triển tập đoàn Sở Thị mà thôi. Chuyện cá nhân của tôi không vội.”

“Là vì người trong lòng anh vẫn chưa quay lại đúng không?” Cam Đình Đình không cam tâm mở miệng hỏi.

“Hết thuốc chữa rồi.” Sở Vi nói, xoay người, sau đó đóng sập cửa lại, không hiểu sao cô ta vẫn cứ khăng khăng cho rằng trong lòng anh có một người nào đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3513: Gầy như con khỉ, thật khó coi (6)
Sở Vi đi vào, không để ý đến Cam Đình Đình vẫn còn khóc lóc ở bên ngoài nữa.

Triệu Hân Hân áp vào cửa, nhìn người nào đó đi vào phòng bếp rót nước, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, “Chậc chậc chậc, người ta khóc lóc thương tâm thế kia cơ mà, sao tôi không biết cậu có cả người trong lòng nhỉ. Lẽ nào năm đó cậu từ chối tôi cũng vì người trong lòng cậu?”

Sở Vi quay đầu lại, tiếp tục lạnh lùng nhìn cô một cái, “Chỉ nói linh tinh là giỏi.”

Sở Vi nói xong, đang định bỏ đi, lại thấy Triệu Hân Hân cầm hợp đồng tới, “Gì đây?”

“Cậu mù à, không biết tự xem lấy à?” Triệu Hân Hân trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đặt bản hợp đồng trước mặt cô: “Tôi vừa tra xét giá phòng bên này, thuê chung một tháng đại khái khoảng năm ngàn nhân dân tệ, tôi gửi cậu sáu ngàn đi.”

Sở Vi nghe cô nói vậy, chân mày nhíu lại, sau đó ném hợp đồng lại cho cô, “Biến đi, bạn học mười mấy năm với nhau tôi còn lấy tiền của cậu? Tôi thiếu tiền đến thế à?”

“Anh em ruột còn phải tính nợ nần cơ mà.” Triệu Hân Hân đuổi theo, nhét hợp đồng vào tay cậu, “Cậu không thu tiền tôi sẽ đi tìm chỗ khác.”

Sở Vi cúi đầu nhìn bản hợp đồng bị nhét vào, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Triệu Hân Hân, cậu đi Mỹ được ba năm, giờ thành ra rạch ròi như thế à?”

“Tôi mặc kệ đấy, tiền này tôi phải đưa cho cậu, cậu cũng đâu phải chồng tôi, đây cũng không phải nhà của tôi.”

Triệu Hân Hân nói xong liền thấy Sở Vi xoạt một tiếng giật lấy hợp đồng, sau đó cầm lấy bút ký tên.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân: “...”

Cái quần gì thế, cảm giác này thật là tệ.

Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi ký xong, sau đó nhận lấy hợp đồng.

“Cọc một trả ba, giao tiền đi, tổng cộng là hai vạn tư.” Sở Vi đóng bút máy lại, hờ hững nhìn Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân: “...”

Móa nó, đây là trò quỷ gì vậy.

Triệu Hân Hân xoay người quay lại gian phòng của mình, sau đó cầm lấy ví tiền đi ra, đếm lấy ba vạn, sau đó đưa cho Sở Vi: “Năm tháng, cất đi.”

Sở Vi cúi đầu nhìn chồng tiền trong tay mình, “Triệu Hân Hân, cậu mang nhiều tiền mặt theo người như vậy không sợ bị cướp à?”

“Cậu kệ tôi, tôi có mang tiền của cậu đâu?” Triệu Hân Hân nói, bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó quay về phòng của mình.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại, thân thể không kìm được mà run lên một cái. Tính tình của cô nhóc này đã bị nước Mỹ làm hư rồi, thực sự không nên để cô ấy đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã nghe Triệu Hân Hân kể lại, cười ngã ngửa ra giường của Sở Lạc Duy, “Sao cậu đem theo nhiều tiền như thế làm gì?”

“Vấn đề này rất nghiêm trọng à?” Triệu Hân Hân đen mặt hỏi.

“Đương nhiên là nghiêm trọng, làm gì có ai đang tự dưng lại vác mấy vạn tiền mặt theo chứ.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói, chuyện này quả thực rất kỳ quái. Dù sao hiện giờ mọi người cơ bản đều dùng di động để thanh toán, còn ai cầm tiền mặt nữa.

“Ông đây thiếu cảm giác an toàn có được không?” Triệu Hân Hân lớn tiếng nói, “Sao bây giờ cậu lắm chuyện thế hả?”

Kiều Vi Nhã chớp mắt, ngồi dậy từ trên giường, sau đó mới nói: “Hân Mập, có phải cậu đã gặp phải chuyện gì đúng không?”

“Cút, ông đây vẫn ổn, cậu đừng nói vớ vẩn, tớ nói cậu nghe, bây giờ tớ sẽ qua ở với các cậu, ở nhà đối diện.” Triệu Hân Hân lớn tiếng nói, “Mau đưa chìa khóa đây.”

“Cậu muốn qua đây ở tớ không có ý kiến, nhưng cậu đã nói với Sở Lạc Duy chưa?” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói.

Triệu Hân Hân: “...”

Cô... không dám!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3514: Gầy như con khỉ, thật khó coi (7)
Chuyện Triệu Hân Hân trở về kế thừa sản nghiệp gia tộc đã được ba của cô công bố ở công ty trước.

Nhưng đối với cô công chúa đột nhiên trở về này, mọi người đều giữ thái độ xem trò vui. Ai cũng biết Triệu Hân Hân rất béo. Tuy rằng trước kia là sinh viên của trường Đại học B nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tán thành năng lực của cô.

Cho nên ngày đầu tiên đi làm, Triệu Hân Hân ăn bận vô cùng nghiêm chỉnh. Cô mặc một bộ đồ công sở màu đen, tóc búi sau đầu, khiến cho người ta cảm thấy rất giỏi giang.

Có điều lúc cô đang đứng ở cửa thay giày, Sở Vi đi từ trong phòng ra, nhìn chiếc váy của Triệu Hân Hân bởi vì cúi người mà gần như lộ hết, chân mày nhíu lại.

Triệu Hân Hân cảm thấy ánh mắt khác thường phía sau, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó hai tay che kín váy của mình, “Dê già, nhìn cái gì đấy?”

Triệu Hân Hân tuy là gầy, nhưng lại không theo quy tắc giảm béo giảm cả ngực, dáng người của cô có thể nói là rất hoàn mỹ.

Nhất là khi mặc đồ công sở, càng làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.

Nhưng...

Gầy!

“Gầy như một con khỉ, khó coi chết đi được, lại còn mặc đồ già khú đế thế kia, Triệu Hân Hân, cậu định làm bác gái thập niên tám mươi đấy à?” Vẻ già dặn như vậy, trông hơi nhức mắt.

Advertisement / Quảng cáo


Giống như là một vẻ đẹp khác lạ, sẽ bị người khác phát hiện.

Triệu Hân Hân: “...”

Quả nhiên là miệng chó không mọc ra được ngà voi!

“Mắc mớ gì tới cậu? Nhà cậu ở gần biển à?” Triệu Hân Hân nói, xỏ vào đôi giày cao gót nhọn hoắt lênh khênh xách túi lên đi ra ngoài.

Sở Vi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô. Tuy rằng Kiều Vi Nhã thấp hơn ba mẹ của cô ấy, nhưng Sở Lạc Duy chưa bao giờ để cho Kiều Vi Nhã đi giày cao gót, bởi vì nó có hại cho thân thể.

Cô nàng này đi giày cao gót không sợ trật chân à?

Sở Vi cầm lấy cặp tài liệu của mình đi ra ngoài, xuống lầu liền thấy Triệu Hân Hân đang đứng ở cổng chờ xe, “Xe cậu đâu?”

“Chưa đến đây được chưa?” Triệu Hân Hân không muốn để ý đến cậu.

“Tôi bảo này, cậu có thành kiến với tôi à, sao thái độ lại mấp mô thế, lên xe đi, tôi đưa cậu đi.” Sở Vi chép miệng, bảo cô lên xe.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng đến giờ làm việc. Cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, liền dứt khoát mở cửa lên xe.

Sở Vi thắt chặt dây an toàn rồi mới khởi động xe.

Triệu Hân Hân tâm không cam tình không nguyện nói cảm ơn, sau đó lấy tài liệu trong túi ra xem. Đây là tư liệu cô cần vào lần tham gia cuộc họp đầu tiên.

“Đến công ty, phần lớn mọi người sẽ đều không phục cậu, cậu phải học cách bưng cái giá công chúa của cậu, chí ít không thể để những người đó coi thường cậu được, đừng có thử đi theo lộ tuyến nhân dân, đi không nổi đâu.”

Triệu Hân Hân khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Vi, “Làm sao cậu biết...”

Sở Vi hừ một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cậu đã đỏ mặt được với ai, bị bắt nạt còn nín nhịn không kêu ca gì, chờ Tiểu Bất Điểm đi trả thù cho. Cái tính này của cậu ở công ty sẽ bị kẻ khác nuốt chửng đấy.”

Triệu Hân Hân hơi rũ mắt.

“Đừng tưởng cậu tỏ ra thân thiện người ta sẽ cảm thấy cậu tốt. Thương trường bắt đầu ngay từ công ty, đây cũng là một chỗ ăn thịt người. Cậu nên nhớ, phải nắm được phong thái mà cậu nên có.” Sở Vi nói, nhìn thoáng qua Triệu Hân Hân đang siết chặt lấy tay mình.

Triệu Hân Hân thấy anh không nói gì nữa bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Vi: “Sao cậu biết tôi nhất định sẽ sợ?”

“Vậy thì cứ chờ xem hôm nay sẽ có bao nhiêu người ra đòn phủ đầu với cậu nhé.” Sở Vi cười nhẹ nói, “Lôi cái phong thái khi đối xử với tôi ra đi, tôi bảo đảm những kẻ đó sẽ kiêng kỵ cậu mấy phần đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3515: Gầy như con khỉ, thật khó coi (8)
Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi, mắt ánh lên vẻ quật cường.

“Tôi sẽ không để cậu xem thường đâu.” Triệu Hân Hân nói, siết chặt tay mình, sau đó cất tập tài liệu trong tay vào túi.

Sở Vi cười nhẹ, dừng xe lại trước cổng công ty Triệu gia.

Công ty của gia đình Triệu Hân Hân không lớn, là một tòa nhà văn phòng năm tầng, so với tập đoàn Sở Thị thì chỉ như một con tôm.

Triệu Hân Hân hít sâu, mở cửa xuống xe.

Sở Vi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Triệu Hân Hân, hơi nhướng môi, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Triệu Hân Hân bước vào công ty, ba cô đã chờ sẵn.

Có điều lúc cô bước vào, không ai nhận ra cô. Trong ấn tượng của mọi người thiên kim của chủ tịch là một con nhóc rất béo.

Mà cô gái đang đứng ở cửa lúc này mặc một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, dáng người mảnh mai, làn da trắng bóc, mái tóc được búi lên càng khiến cô trở nên thu hút hơn.

Tất cả mọi người đều đang tò mò cô gái này rốt cuộc là ai, lại thấy cô bước từng bước một đi về phía Chủ tịch, sau đó hơi cúi người.

Advertisement / Quảng cáo


“Ba.”

Tiếng gọi này của Triệu Hân Hân khiến mọi người kinh ngạc. Bọn họ lập tức nhìn cô bằng vẻ khó tin.

Ông Triệu hài lòng gật đầu, tuy rằng ông vẫn thích con gái bụ bẫm một chút, nhưng ít nhất thế này con bé sẽ không tự ti.

“Để tôi giới thiệu nhé, đây là con gái tôi, Triệu Hân Hân. Từ hôm nay trở đi, con bé sẽ nhận chức Tổng giám đốc công ty, chuyện to chuyện nhỏ cứ tìm con bé xử lý nhé..”

“Chủ tịch, thế này e là không ổn lắm.” Một cổ đông trong số đám người kia đột nhiên lên tiếng, “Cô Triệu dù sao cũng còn trẻ tuổi, hơn nữa vừa mới tốt nghiệp, nếu nhận chức Tổng giám đốc e là sẽ khó để cho kẻ dưới nể phục.”

“Đúng vậy, Chủ tịch, nên để cho cô Triệu đi từ cơ sở lên thì hơn.”

“Chủ tịch, tôi nghĩ...”

Triệu Hân Hân nghe những tiếng phản đối xung quanh, theo bản năng siết chặt tay.

[Đừng tưởng cậu tỏ ra thân thiện người ta sẽ cảm thấy cậu tốt. Thương trường bắt đầu ngay từ công ty, đây cũng là một chỗ ăn thịt người. Cậu nên nhớ, phải nắm được phong thái mà cậu nên có.]

Triệu Hân Hân ngẩng đầu nhìn những cổ động và quản lý cấp cao vẫn đang nghị luận bên dưới, thu hồi sự sợ hãi của mình, thản nhiên nói: “Hôm nay các vị phản bác là vì không tin vào mắt nhìn người của ba tôi hay là bởi vì mọi người có suy nghĩ khác.”

Advertisement / Quảng cáo


Giọng của Triệu Hân Hân lạnh lùng vang lên. Khi tất cả đã dừng nói chuyện, cô đứng dậy, chống hai tay lên bàn, “Tại tập đoàn Phong Thịnh, nếu như tôi nhớ không lầm, Triệu gia chúng tôi nắm hoàn toàn cổ phần.”

Ông Triệu nhìn con gái mình, khóe miệng hơi nhướng lên.

“Có thể lời tôi nói không được xuôi tai, nhưng tôi chỉ mong các vị hiểu, ba tôi để tôi đến đây nhậm chức Tổng giảm đốc, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông phải thất vọng. Đương nhiên, tôi cũng mong các vị có thể tin tưởng tôi như tin tưởng ba tôi.” Triệu Hân Hân nói xong liền nghiêm túc nhìn những người bên dưới.

Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, bàn tay của cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi.

Ngoài cửa, vì lo lắng cho cô mà Sở Vi lợi dụng chức vụ quay trở lại làm việc riêng. Lúc này Sở Vi đang nhìn cô gái đứng bên trong, nghe thấy lời cô nói, khóe miệng hơi nhướng lên.

Quả nhiên anh đã lo thừa rồi.

Sở Vi cúi đầu bất đắc dĩ mỉm cười vì hành động khó hiểu này của mình, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này, anh nên đi làm thôi.

Lúc Sở Vi đến công ty, Sở Lạc Duy đang ngồi trong phòng làm việc của mình chờ anh, thấy Sở Vi đến thì hơi nhướng mày.

Sở Vi quay qua nhìn, bỏ cặp xuống, sau đó cởi áo khoác vắt lên giá áo, “Có việc gì?”

“Cậu đến muộn cơ đấy, không phải cậu ra cửa trước cả tôi sao?” Sở Lạc Duy xoay bút trong tay, nhìn Sở Vi đang bước tới, khóe miệng khẽ cong lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3516: Gầy như con khỉ, thật khó coi (9)
Sở Vi bước qua cầm lấy tài liệu trên bàn mình, sau đó bỏ bản tài liệu trong tay xuống.

“Đến bên Tần tổng xem hợp đồng một lúc, đây là bản cuối.” Sở Vi nói, nhìn Sở Lạc Duy, giống như đang hỏi: Còn gì để nói không?

Sở Lạc Duy khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn bản hợp đồng cậu mang tới, “Nghe nói văn phòng công ty của Tần tổng và công ty của người nào đó ở cùng một tòa nhà nhỉ?”

“Cậu biết đưa chuyện như thế từ khi nào vậy? Mau xem cái này rồi ký tên đi, còn phải tiến hành bước tiếp theo nữa.” Sở Vi nói, nhấn trên điện thoại nội bộ trên bàn: “Tiểu Trương, pha giúp tôi ly cà phê.”

Sở Lạc Duy cầm hợp đồng đứng dậy, nhìn Sở Vi đang nới lỏng cà vạt, “Lát nữa còn phải họp, cậu chuẩn bị một chút đi.”

“Ừ.” Sở Vi đáp lời, nhìn Sở Lạc Duy đi ra ngoài.

Khi Sở Lạc Duy trở lại phòng làm việc của mình, di động vẫn còn đang thông.

“Sao rồi, sao rồi, có phải anh ấy qua bên kia không?” Kiều Vi Nhã ở bên kia lớn tiếng mở miệng hỏi.

“Cậu không đi làm à?” Sở Lạc Duy không nghĩ tới, có một ngày mình cũng có thể lắm chuyện đến như thế, lại đi vì cô ấy mà hỏi thăm vấn đề như vậy.

Advertisement / Quảng cáo


“Đi chứ, không phải tôi đang cắm cắm chốt chờ ngôi sao kia đây sao?” Kiều Vi Nhã ở đầu bên kia mở miệng nói, vô cùng khó chịu.

“Bao nhiêu loại phóng viên khác không làm, cứ đòi làm “chó săn”, mệt cũng đáng đời cậu.” Sở Lạc Duy quở trách một câu, thật sự là không hiểu con gái Ảnh đế như cô tại sao lại muốn đi làm “chó săn” nữa.

“Cái này gọi là khiêu chiến bản thân, cậu làm sao mà hiểu được.” Kiều Vi Nhã ngáp nói, “Không nói chuyện với cậu nữa, ngôi sao kia đi ra rồi. Hôm nay tôi nhất định phải khui ra được một tin động trời.”

“Tiểu Bất Điểm...” Sở Lạc Duy chưa dứt lời, người bên kia đã cúp điện thoại.

Trên gương mặt Sở Lạc Duy có chút bực bội. Hiện tại Tiểu Bất Điểm vì đi rình mò các ngôi sao, có lúc hơn nửa đêm còn phải đi ra ngoài. Điều này khiến cho Sở Lạc Duy rất không thoải mái, lần nào cũng muốn ném cái máy ảnh của cô đi, xem cô đi ra ngoài thế nào.

Không, có lẽ chặt chân của cô ấy đi sẽ nhanh hơn.

Ngày đầu tiên Triệu Hân Hân đi làm, chịu đủ loại làm khó. Cô cũng lần đầu tiên thực sự cảm nhận được ý tứ của Sở Vi.

Đây là một thương trường nhỏ, nếu như ngay cả cái thương trường nhỏ này cũng không khống chế được thì làm sao có thể lợi dụng những người này để khống chế thương trường lớn hơn ngoài kia.

Vấn đề đầu tiên Triệu Hân Hân gặp phải chính là vốn xoay vòng một dự án đầu tư chung với một công ty khác đang xuất hiện vấn đề gián đoạn.

Advertisement / Quảng cáo


Mà người phụ trách hạng mục này cũng không hề có ý định giúp đỡ cô.

Thư ký của Triệu Hân Hân cũng là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn. Triệu Hân Hân biết, đây là ý của phòng Nhân sự, cố tình sắp cho cô một người mới, chính là để làm khó cô.

Cô bé thư ký tên là An Quả Nhi, là một cô nàng rất khéo léo, làm việc rất chịu khó, đáng tiếc đối với hai con gà mờ này mà nói cũng không có tác dụng gì.

Triệu Hân Hân hỏi An Quả Nhi. An Quả Nhi thuộc dạng hỏi một không biết ba. Bởi vì cô ấy cũng vừa mới được nhận vào làm, mấy ngày trước mới lấy được bằng tốt nghiệp.

“Tổng giám đốc, tôi nghĩ bọn họ đang có ý chỉnh cô đấy.” An Quả Nhi nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nhắc nhở nói.

Triệu Hân Hân muốn khóc, cả thế giới đều có thể nhìn ra được mà.

“Chuyện hợp tác với tập đoàn Mân Nhã cô không biết gì hết à?”

An Quả Nhi lắc đầu, “Tôi cũng vừa mới tới thôi.”

“Thật là khéo, tôi cũng vậy.” Triệu Hân Hân cố tìm niềm vui trong đau khổ nói, sau đó hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai An Quả Nhi, “Được rồi, đi gọi người phụ trách trước của chuyện này tới đã, tôi cũng muốn xem xem ông ta có định giả câm giả điếc đến cùng hay không.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3517: Gầy như con khỉ, thật khó coi (10)
An Quả Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài gọi người.

Triệu Hân Hân hít sâu, hai tay đặt trên bàn, nhìn ảnh chụp để ở trên bàn, đó là ảnh chụp khi tốt nghiệp tiểu học của bọn họ.

Có bốn người trong này, hai người đã là thần thoại của giới kinh doanh, một người thì đang vui vẻ theo đuổi nghề phóng viên săn tin. Cô tuyệt đối không thể thua họ được.

Nhất là, không thể thua cái tên Sở Vi kia.

Quản lý phụ trách hạng mục này tên Vương Đại Kiều, bụng bia tròn vo, hơn nữa vừa tiến vào mặt mày đã mang vẻ không hợp tác, “Triệu tổng, có chuyện gì vậy?”

Triệu Hân Hân nheo mắt nhìn Vương tổng, ngồi xuống ghế Tổng giám đốc, nhẹ nhàng xoay ghế, sau đó nói: “Vương tổng, chuyện hợp tác với tập đoàn Mân Nhã là do một tay ông đảm nhiệm, nhưng đến bây giờ ông vẫn chưa giao tài liệu cho tôi là có ý gì? Ngấm ngầm gian lận sao?”

“Cô nói bậy bạ cái gì đấy?” Sắc mặt của Vương Đại Kiều lập tức thay đổi, “Tôi ở công ty sắp hai mươi năm, ba cô còn chưa từng nghi ngờ tôi bao giờ. Một con nhóc như cô có tư cách gì mà nghi ngờ tôi?”

Triệu Hân Hân không hề e ngại trước cơn giận của ông ta mà chỉ chờ ông ta nói hết lời, sau đó chỉ chỉ đồng hồ trên bàn để cho ông ta nhìn, “Từ lúc tôi hỏi ông về tài liệu đến giờ đã quá năm tiếng đồng hồ rồi, một bản tài liệu chỉ mất hai tiếng đồng hồ để chỉnh sửa, ông vượt quá đến tận ba tiếng đồng hồ là để làm gì?”

Advertisement / Quảng cáo


“Số liệu lớn, cô thì biết cái gì?” Vương Đại Kiều tức giận nói “Có bản lĩnh tự cô đi mà làm.”

Triệu Hân Hân bỗng nhiên đứng dậy, “Số liệu lớn? Vương tổng đây là đang khinh tôi còn nhỏ tuổi đúng không? Có điều dù tôi có trẻ thì cũng từng đi học, Vương tổng lấy lý do này cũng coi thường người khác quá rồi đấy!”

“Cô có giỏi thì tự đi mà làm, bây giờ tôi sẽ sai người gửi bảng số liệu cho cô. “

“Được, tự tôi làm.” Triệu Hân Hân nói, nhìn vẻ đắc ý hiện lên trên gương mặt Vương Đại Kiều, lại bỏ thêm một câu: “Nếu như tôi làm xong trong hai tiếng đồng hồ, vậy cũng chỉ có thể nói lên Vương tổng thật sự đang nuôi một đám ăn không ngồi rồi. Đám người đó không dùng cũng được, không bằng sa thải hết đi, thế nào?”

“Cô, cô nói cái gì?” Vương Đại Kiều nhất thời biến sắc mặt, vươn ngón tay mập mạp của mình chỉ vào Triệu Hân Hân, “Ba cô còn không dám nói với tôi như vậy...”

“Đó là ba tôi, không phải tôi.” Triệu Hân Hân cười nhạt nói, “Quả Nhi, đi lấy tư liệu về đây, tiện thể lấy cả danh sách nhân viên phòng kế hoạch đến đây. Tôi cũng muốn nhìn xem công ty này đang nuôi bao nhiêu kẻ ăn hại.”

Thân hình Vương Đại Kiều run lên bận bật, giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ tức đến trúng gió.

An Quả Nhi cười híp mắt đáp lời, quả quyết chạy ra ngoài, cô ấy thích lãnh đạo như vậy.

Advertisement / Quảng cáo


Mà lúc này ở lầu sáu, Sở Vi đang đứng bên cửa sổ vị trí nhìn qua phòng làm việc tầng năm. Tần tổng đứng bên cạnh cậu, cũng nhìn sang theo tầm mắt cậu, “Công chúa Triệu gia là một người có cá tính, đáng tiếc không hiểu nhiều về quy củ thương nghiệp. Cô ấy làm vậy sẽ không thể thu phục được lòng người, không được khéo léo, quá trực tiếp.”

Sở Vi hơi nhếch môi: “Trên thương trường có ai lại chưa từng ngã mấy vòng, năm đó lần đầu tiên tôi với cậu Hai vấp ngã, chính là ngã trong tay anh.”

Tần tổng cười rộ lên, nhìn bên ngoài nói: “Sao thế, cậu biết cô ấy à?”

“Bạn học mười mấy năm.” Sở Vi nói, xoay người rời khỏi cửa sổ, “Tần tổng, chúng ta nên bàn chuyện hợp đồng đi.”

Tần tổng cười nhẹ: “Chỉ là bạn học thôi à?”

Sở Vi hơi nhướn mày, thản nhiên nói: “Chỉ là bạn học.”

“Vậy tôi yên tâm rồi, tôi thấy cô bé này cũng không tệ lắm, đang định ra tay đây.” Tần tổng mỉm cười nói.

Sở Vi: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3518: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (1)
Tần tổng tên là Tần Mặc, đã qua tuổi ba mươi, đến nay còn chưa có bạn gái. Nghe nói anh ta từng có một người vợ, những đã qua đời vì khó sinh, đến đứa con cũng không giữ lại được.

“Tần tổng nói đùa rồi.” Sở Vi mỉm cười nói, “Tôi hiểu cô bạn này, cô ấy vẫn không thích người lớn tuổi hơn mình cho lắm.”

“Tôi lại nghĩ già dặn cũng là một loại mị lực, không bằng Sở tổng giúp tôi giới thiệu một chút. Chuyện sau đó, ai mà nói chính xác được, không phải sao?” Tần Mặc cũng mỉm cười nói.

Sở Vi cười thành tiếng, sau một lát mới nói: “Tần tổng đừng nói đùa nữa, chúng ta vẫn nên thảo luận chuyện hợp đồng đi thôi.”

Tần Mặc có thâm ý khác nhìn Sở Vi, cuối cùng gật đầu đồng ý đề nghị của cậu, chỉ có điều ánh mắt vẫn đặt ở bên ngoài.

Sở Vi hơi rũ mắt, che giấu suy tư trong mắt mình. Cô gái kia, cũng hợp nhãn nhiều người ra phết, anh thật sự không nhìn ra cô nhóc đó rốt cuộc có chỗ nào tốt.

Triệu Hân Hân mất nửa tiếng sửa sang xong toàn bộ số liệu, có thể nói là hung hăng tát vào mặt Vương Đại Kiều.

Thế nhưng cũng bởi vì chuyện này, Vương Đại Kiều bỏ gánh nói thẳng không làm nữa.

Vương Đại Kiều tính ra cũng là nguyên lão của công ty. Mọi người thấy Triệu Hân Hân ngày đầu tiên đi làm đã bức Vương Đại Kiều đi, ai cũng tỏ ra không phục, thậm chí dùng việc từ chức tập thể để uy hiếp Chủ tịch, có tổng giám đốc, bọn họ sẽ đi.

Advertisement / Quảng cáo


Mọi chuyện trong nháy mắt như trở nên nghiêm trọng, Triệu Hân Hân có chút ngơ ngẩn, ngay cả An Quả Nhi cũng nghĩ việc này sao lại thành ra thế này?

Thế nhưng lúc này mới thấy sợ thì cô ấy đã không phải là Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân lúc này đang ở phòng làm việc Chủ tịch, hơi cúi đầu.

“Năng lực của con mọi người đều thấy được, nhưng Hân Hân à, đôi khi muốn thu phục lòng người ở công ty, chỉ có năng lực thôi còn chưa đủ, nhớ kỹ, có năng lực không phải là thế mạnh duy nhất của con.”

Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn mũi chân mình, siết chặt bàn tay của mình không muốn nói gì.

Ông Triệu đứng dậy đi tới trước mặt con gái, vươn tay vỗ vào bả vai của cô, sau đó nói: “Hân Hân, ba tin tưởng con có thể làm tốt, để cho bọn họ thấy ngoài năng lực ra, con còn những ưu điểm khác nữa, con có thể làm được không?”

Triệu Hân Hân ngẩng đầu, một đôi mắt to chứa đầy ấm ức.

“Ba, con không muốn làm Tổng giám đốc, vì sao không thể để cho con làm từ cơ sở lên?” Triệu Hân Hân nhỏ giọng nói.

Advertisement / Quảng cáo


“Bởi vì ba biết, trong lòng con đến bây giờ vẫn còn nín nhịn một bụng tức, mà cơn tức đó, chính là vì thằng nhóc nhà họ Sở kia.” Ông Triệu nói, thấy con gái giật mình, “Được rồi, suy nghĩ xem chuyện này nên xử lý như thế nào đi. Con phải để cho cậu ta biết, con đã khác trước rồi.”

“Cảm ơn ba.” Triệu Hân Hân thấp giọng nói, hít sâu rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Trên bàn làm việc của cô vẫn còn bức thư từ chức của Vương Đại Kiều.

Vương Đại Kiều này mặc dù là cậy già lên mặt, thế nhưng đúng là nhân vật cấp nguyên lão. Nếu như Vương Đại Kiều đi thật, có thể công ty thực sự sẽ có một nhóm người lớn bỏ đi theo.

Rốt cuộc cô phải làm sao đây?

“Tổng giám đốc.” An Quả Nhi từ bên ngoài tiến vào, ôm một chồng tài liệu, đặt toàn bộ lên bàn của Triệu Hân Hân, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây là ghi chép từ phòng kế hoạch, tôi vừa nhìn lén một quyển, phát hiện một ít vấn đề nhỏ. Tổng giám đốc có muốn xem qua một chút không?”

Triệu Hân Hân nghe An Quả Nhi nói, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy một quyển, sau đó mở ra nhìn.

Triệu Hân Hân chỉ là nhìn vài trang, liền ngẩng đầu nhìn về phía An Quả Nhi, “Sao cô xem hiểu được?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3519: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (2)
An Quả Nhi mặt nhỏ đỏ lên, ngại ngùng nói nói, “Tôi học kế toán.”

Triệu Hân Hân dừng lại một chút, tìm một người mới tốt nghiệp khoa kế toán tới làm thư ký cho cô.

Những người này không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để ép cô đi.

Thế nhưng cũng may bọn họ đã tìm cho cô một thư ký học kế toán, nếu không đã chẳng phát hiện ra vấn đề Vương Đại Kiều.

Buổi tối tan ca, Triệu Hân Hân tạm biệt An Quả Nhi rồi lê cái xác uể oải của mình đứng bên dưới chờ xe.

“Cô Triệu.”

Triệu Hân Hân nghe thấy giọng cố ý bắt chuyện như vậy, hơi nghiêng người liền thấy một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Cô không kìm được ló đầu nhìn thoáng qua.

Tần Mặc ngồi ở ghế sau, chiếc xe vừa dừng lại, anh ta liền mở cửa xuống xe, “Cô Triệu đi nơi nào? Không bằng tôi tiễn cô nhé?”

Triệu Hân Hân lục lọi trong đầu một lần, cũng không tìm ra được người này là ai.

“Anh là?”

“Tôi ở ngay tầng trên, Tần Mặc.” Tần Mặc lịch sự giới thiệu bản thân.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân khẽ gật đầu, tên này cô đã nghe qua, “Chào anh.” Triệu Hân Hân nói, nhìn ra sau một chút, “Tôi đứng đây chờ xe được rồi, không làm phiền Tần tổng.”

“Không phiền, bây giờ đang là giờ cao điểm cô Triệu chờ xe cũng không tiện lắm. Hơn nữa gần đây chúng tôi đang hợp tác với Sở Thị, nghe nói cô Triệu là bạn học của bọn họ, coi như tôi muốn hỏi chút tin tức từ cô Triệu. Không biết cô Triệu có thể cho tôi cơ hội này không?”

Triệu Hân Hân hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là dáng vẻ rất tao nhã, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khó mà phản bác.

“Tôi cũng không hiểu biết về họ nhiều cho lắm, cho nên chắc là không giúp được anh rồi.” Triệu Hân Hân biết, trong kinh doanh, có vài người thường đi nghe ngóng chuyện của người khác, có vài chuyện riêng tư có thể tạo được mối quan hệ cho bản thân.

Tần Mặc như có chút bất đắc dĩ, “Lẽ nào cô Triệu không nhìn ra được sao? Tôi chỉ là muốn đưa cô về mà thôi sao.”

Triệu Hân Hân: “...”

Lời này, thật là thẳng thắn.

Thẳng đến mức cô không biết nên phản đối thế nào.

Mấy năm nay ở Mỹ người theo đuổi cô không ít, thế nhưng không có ai trực tiếp như vậy.

“Anh Tần, ngại quá, hiện nay tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện cá nhân, chỉ muốn làm tốt việc ở công ty thôi”, Triệu Hân Hân nói, tiếp tục theo bản năng lui về sau một bước.

Advertisement / Quảng cáo


Tần Mặc dừng một chút, rất khó tưởng tượng một cô bé mới hơn hai mươi tuổi đầu lại nói ra câu không định yêu đương. Mấy cô gái trẻ bây giờ không phải lúc nào cũng treo yêu đương ngoài cửa miệng hay sao?

Tần Mặc còn đang định nói gì đó, đằng sau lại vang lên tiếng còi xe.

Triệu Hân Hân ngẩng đầu nhìn lại. Người phía sau chưa xuống xe, thế nhưng xe này cô biết, xe của Sở Vi.

Sở Vi mở cửa xuống xe, Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu.

Tần Mặc quay đầu lại, “Thì ra là Sở tổng, đúng lúc đang định nhờ Sở tổng giúp tôi giới thiệu với cô Triệu một chút, không nghĩ tới đột nhiên lại gặp được cô ấy.”

Sở Vi khẽ gật đầu, bước qua đứng bên cạnh Triệu Hân Hân.

Giới thiệu?

Triệu Hân Hân nhíu mày, có chút bực bội nhìn Sở Vi.

“Vừa nãy anh Tần nói muốn đưa tôi về đúng không.” Triệu Hân Hân nói, lướt qua Sở Vi đi về phía Tần Mặc, “Vậy làm phiền anh rồi.”

Tần Mặc hơi nhướng mày, hình như phát hiện ra chuyện gì đó bất thường.

“Đương nhiên là không rồi, đó vinh hạnh của tôi.” Tần Mặc nói, lịch sự mở cửa xe cho Triệu Hân Hân, chờ Triệu Hân Hân lên xe xong mới khẽ gật đầu với Sở Vi, sau đó đi qua bên kia bước lên xe.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3520: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (3)
Sở Vi nhìn xe của Tần Mặc lướt đi, hơi nâng tay lên, lại không biết mình muốn gì, cho nên cuối cùng vẫn rụt lại.

Triệu Hân Hân lên xe, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn duy trì dáng vẻ trấn định ngồi ở phía sau.

“Cô Triệu và Sở Phó tổng chỉ là bạn học?” Tần Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.

“Tôi từng theo đuổi cậu ta, nhưng mà bị cự tuyệt rồi.” Triệu Hân Hân hơi nhún vai, không hề cảm thấy việc này có gì mất mặt.

Tần Mặc hiểu rõ gật đầu, chỉ có thể nói mình đã đoán trúng rồi.

“Người như cô Triệu mà Sở Phó tổng cũng cự tuyệt được? Yêu cầu của Sở Phó tổng đúng là cao thật.” Tần Mặc cười nhẹ nói.

Triệu Hân Hân: “...”

Yêu cầu của Sở Vi thật ra không cao, chỉ là cậu ta chướng mắt cô thôi.

Tần Mặc mời Triệu Hân Hân đi ăn, lạ bị Triệu Hân Hân uyển chuyển từ chối.

Tần Mặc cũng không lằng nhằng mà chỉ đưa cô về thẳng nhà.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân sau khi xuống xe nói lời cảm ơn liền xoay người lại, vẫn còn đang suy nghĩ xem Sở Vi rốt cuộc là có ý gì.

Triệu Hân Hân vào sảnh lớn, trong lúc chờ thang máy lại bị người cũng đang đứng ở cửa thang máy làm cho kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”

Sở Vi: “...”

Sở Vi lạnh lùng nhìn Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân khựng lại một chút, trong nháy mắt nhớ ra người ta cũng ở nơi này, mình còn đang sống nhờ trong nhà người ta nữa. Quả nhiên cô vừa hỏi một câu ngu đến tột độ.

Sở Vi tựa ở thang máy vừa nhìn Triệu Hân Hân, “Tần tổng kia lớn hơn cậu mười tuổi đấy.”

“Vậy thì đã làm sao? Sở Húc Ninh còn lớn hơn chị Sư Niệm mười ba mười bốn tuổi cơ mà, người ta có nói gì đâu?” Triệu Hân Hân tựa ở một bên khác, bọn họ hẳn nên cảm thấy may mắn vì lúc này không có nhiều người lắm.

“Giọng điệu này, cậu vừa mắt anh ta thật đấy à?” Sở Vi nói, thang máy đã đến, cho nên anh đứng thẳng người đi vào, nhìn Triệu Hân Hân đi theo phía sau.

Triệu Hân Hân bước vào, vẫn dựa ở phía đối diện với anh, “Tôi có nhìn trúng hay không thì mắc mớ gì tới cậu hả? Hơn nữa, tôi thích lớn tuổi cũng không liên quan tới cậu đúng không.”

Sở Vi nghe lời này, không hiểu sao lại thấy như bị chọc một cái.

Advertisement / Quảng cáo


“Nói cũng phải, chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao đây cũng là việc riêng của Triệu tổng.” Sở Vi thản nhiên nói, sau khi thang máy đến liền đi ra ngoài trước.

Triệu Hân Hân mím chặt môi, phẫn hận nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó đi theo.

Hai người vào trong nhà rồi đều tự trở về căn phòng của mình, không ai nói thêm câu nào nữa.

Sở Vi quay về phòng ngủ của mình, lấy tài liệu trong cặp ra, lại phát hiện mình chẳng thể xem được. Anh bèn vứt tài liệu lên giường, sau đó đứng dậy, liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Ngoài cửa Triệu Hân Hân đứng bên cạnh bàn ăn, dưới chân là cái cốc cô vừa đánh rơi, nước bắn lên quần áo cô, lan ra thành một vệt sẫm màu.

“Cậu đang làm gì thế?” Sở Vi bước nhanh qua, kéo cô sang một bên, ánh mắt đặt tại tập tài liệu cô để trên bàn, nhìn thoáng qua cũng biết cô đang làm gì.

“Tránh ra, tránh ra.” Sở Vi nói, bước qua định lấy chổi.

“Không cần.” Triệu Hân Hân nói, đẩy anh ra tự mình đi lấy chổi qua.

“Này, Triệu Hân Hân, cậu có thành kiến với tôi hay là thế nào đây?” Sở Vi vươn tay giữ lấy cổ tay cô, không cho cô đi.

Triệu Hân Hân quay đầu lại, nheo mắt nhìn Sở Vi, bật cười một tiếng, “Tôi có thành kiến gì với cậu chứ, tôi đâu có mất tay mất chân, không thể tự làm được việc của mình à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3521: Ai cũng bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy (4)
Sở Vi buông tay để Triệu Hân Hân tự làm lấy, anh cảm thấy giờ mình đúng là một kẻ thích bị ngược đãi, đang yên đang lành xen vào việc của cô làm gì?

Triệu Hân Hân thu dọn đống thủy tinh dưới đất xong mới vào bếp.

Sở Vi bất tri bất giác lại đi theo cô, dựa vào cửa bếp nhìn cô gái đang chuẩn bị cơm nước.

“Mới ngày đầu tiên đã bị toàn bộ nhân viên trong công ty bài xích, cảm giác này cũng không tồi nhỉ?”

Sở Vi vừa dứt lời, Triệu Hân Hân liền đập cái nắp nồi xuống, hít sâu một hơi. Thiết nghĩ tại sao cô lại hèn hạ đến mức chỉ vì buổi sáng muốn ngủ thêm một chút mà chạy tới đây sống vậy.

“Đi, tôi đưa cậu ra ngoài ăn” Sở Vi nói rồi đứng thẳng dậy quay ra ngoài, lại phát hiện người trong bếp vẫn đứng yên không nhúc nhích. Anh đành phải quay lại nhìn cô, “Đi thôi, ngày mai cậu định cầm chứng cứ tham ô của cái tên tổng gì đó đến công ty chứng minh năng lực của mình sao? Đừng ngốc nữa, mau lên”

Triệu Hân Hân không phục bỏ đổ xuống, nhưng vẫn theo anh ra ngoài.

Hai người đều mặc đồ ở nhà đi. Sở Vi cũng không thay đồ nên Triệu Hân Hân nghĩ chắc họ sẽ không đến một nơi quá xa.

Sau khi xuống lầu, quả nhiên không lái xe đi thật, thậm chí còn chưa ra khỏi khu, ở dưới nhà có một quán ăn nhỏ.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân hiếu kỳ đi vào, thấy Sở Vị nói với ông chủ vài câu rồi đi tới.

“Ngồi đi, chỗ này đẹp, có thể nhìn được cả quán”

Triệu Hân Hân ngồi xuống đối diện Sở Vi, thấy anh cầm ấm rót nước.

Quán ăn có rất nhiều người lục tục kéo đến, không lâu sau đã chật kín.

“Cậu đưa tôi đến đây làm gì?” Triệu Hân Hân tò mò, nhìn bà chủ mang đồ ăn lên.

“Tiểu Sở, bạn gái đấy à, xinh xắn ghê” Bà chủ tươi cười hỏi.

“Bạn học” Sở Vị giải thích. Anh so đũa xong liền đặt xuống trước mặt Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân hơi cụp mắt, cũng không nói gì thêm nữa.

Đến khi thức ăn được mang lên hết, hai người bắt đầu ăn rồi Sở Vi mới nói: “Những người sống ở đây hầu hết đều là những người làm ăn lớn, lương cao, về cơ bản thì đều là quản lý cấp cao của các công ty, cũng chính là đám người mà cậu phải quản lý trong truyền thuyết đấy, ngồi đây mà nghe xem tan làm họ phàn nàn những gì?

Advertisement / Quảng cáo


“Sao tôi phải nghe họ phàn nàn?” Triệu Hân Hân cảm thấy khó hiểu, vừa đông người lại còn loạn, không bằng ở nhà ăn cơm còn hơn.

“Thế mới nói cậu không thể làm một lãnh đạo tốt được là vậy” Sở Vi nhàn nhạt liếc có một cái rồi lại ăn cơm tiếp, “Những nơi như thương trường, ai mà chẳng phải bỏ ra từ nơi đầu rơi máu chảy, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng được”

“Cậu cũng từng bị bài xích à? Không thể nào, cậu với cậu Hai đều là những nhân vật làm mưa làm gió cơ mà” Triệu Hân Hân tò mò nói. Cô cho rằng hai người này phải thuận buồm xuôi gió thu phục được lòng người mới phải.

“Có gì mà không thể, lúc tối với cậu Hai vừa mới đến công ty còn bị chèn ép ghế hơn cậu bây giờ nhiều.” Sở Vi ngẩng lên nhìn cô gái đối diện, đáp. “Thế nên cậu nhớ phải nịnh bợ tôi nhiều vào, có vậy mới khiến cậu giảm bớt thương tích được”

Triệu Hân Hân lườm anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Công ty tôi mới có một lãnh đạo mới tới, đúng thật là... không biết là kiểu người gì nữa, chỉ biết khoa tay múa chân chỉ này chỉ nọ, phiền chết đi được.”

“Được rồi, chúng tôi mới nhọ này, cậu cũng biết quản lý cấp cao của chúng tôi mà đúng không, vừa mới từ nước ngoài về, vênh váo chết đi được, nhìn thôi cũng thấy ghét, có thực lực thì có tác dụng gì, lạnh lùng cứ như đang ở Bắc Cực không bằng.”

“Haiz, nhảy dù tới thì ai biết được là có năng lực gì hay không?

Xung quanh có không ít các tốp đang túm năm tụm ba lại ăn uống, cho nên hôm nay Triệu Hân Hân thật sự được nghe thấy rất nhiều lời chê bai, chửi bởi lãnh đạo từ họ, cũng bắt đầu dần dần hiểu ra được một số chuyện.
 
Top