Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3532: Từng thích cũng là quá khứ rồi (5)
Thế cho nên ngay giây sau đó, vợ của Vương Đại Kiểu lại ầm ĩ lên, bên trong công ty phải gọi là náo nhiệt vô cùng.

Kiều Vi Nhã chậc chậc lưỡi, quả nhiên đúng là một vở kịch hay.

Lúc này, Triệu Hân Hân cũng đã tuyên bố quyết định của cô, đuổi vài nhân viên, còn những người hôm qua lối chuyện nghỉ việc ra dọa Triệu Hân Hân giờ cũng không dám ho he thêm câu nào nữa.

“Xì, hổ không ra uy lại tưởng là hello kitty” Kiều Vi Nhã lên tiếng. Cô lấy lại máy ảnh của mình, nhưng khi nhìn thấy Triệu Hân Hân vẫn mãi chỉ huy nãy giờ không khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm.

Hoặc có lẽ là vì lúc này cô ấy đã trở nên rất mạnh mẽ rồi.

Phong Phong vốn là diễn viên, mẹ cô lại là quân nhân, thế nên Phong gia không có công ty của riêng mình, hơn nữa cổ còn một cậu em trai, cho nên trước giờ Kiều Vi Nhã sống cũng khá tự tại. Ba cô vào chồng tương lai của cô “đấu” nhau cả một đời, chỉ có một điểm chung duy nhất với nhau chính là luôn để có được tự do.

Thế cho nên, thật ra Kiều Vị Nhã luôn thích làm gì thì làm cái đó. Triệu Hân Hân thì khác, cô phải gánh vác gia đình mình, cho nên chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Kiều Vị Nhã chống cằm nhìn Triệu Hân Hân, thật sự thấy hơi nhớ Triệu Hân Hân ngây thơ trước đây.

Nhưng thế này cũng tốt, cô sẽ không phải lo lắng việc Triệu Hân Hân bị bắt nạt nữa.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân xử lý xong chuyện của công ty, Vương Đại Kiều bị vợ đánh cho sống dở chết dở rồi bị cảnh sát lôi đi. Triệu Hân Hân cảm thấy rất hài lòng với kết quả này. Nhưng vì nguyên khí của công ty bị tổn hại nghiêm trọng cho nên những việc sau này cố lại càng phải cố gắng nhiều hơn để giải quyết.

Hai người vào một nhà hàng dưới tầng một, Kiều Vi Nhã đặt máy ảnh sang một bên rồi nhìn Triệu Hân Hân đang diện bộ công sở, “Tớ cảm thấy cậu thế này lạ lẫm quá.”

“Haiz, hết cách rồi, cũng có phải là cậu đâu, cậu có một ông chồng giỏi giang thế cơ mà.” Triệu Hân Hân nói xong liền gọi vài món lên, sau đó đưa thực đơn cho Kiều Vị Nhã.

Đúng là Sở Lạc Duy giỏi đến mức biến thái, nhưng mà...

“Anh Sở Vi cũng được mà, sao cậu không nghĩ tới việc thu anh ấy vào túi mình, như vậy cậu sẽ không phải mệt mỏi quá mức nữa.” Kiều Vị Nhã tươi cười đáp.

Triệu Hân Hân giật lấy thực đơn giao cho phục vụ, “Cậu đừng ăn nữa, lắm lời quá thể. Ông bác hai nhà cậu không tiêu thụ được à mà phải chào hàng như thế? Không thể nào, đẹp trai, có năng lực làm gì có chuyện không ai muốn? Cái cổ Cam Đình Đình đó không phải vẫn luôn trông ngóng đấy sao?”

“Chậc chậc chậc, mùi giấm này nồng quá, cách mười tám nghìn dặm và vẫn ngửi thấy được.” Kiều Vị Nhã cũng không để ý để cô bạn gọi món, “Tớ nói thật mà, giờ cậu theo đuổi anh ấy có khi anh ấy lại rung động thì sao?”

“Cảm ơn, nhưng chị đây không rung động nữa rồi.” Triệu Hân Hân nói xong ngẩng lên liền trông thấy Sở Vi không biết đã đến từ lúc nào đang đứng cách họ không xa.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa tới xem cố đã xử lý mọi chuyện thế nào rồi, nhưng không ngờ lại nghe thấy cô nói như vậy.

Triệu Hân Hân cũng không ngại chuyện bị anh nghe thấy, ngược lại còn dựa vào ghế nhìn anh, “Sở tổng đi ngang qua à?”

“Khụ khụ...” Kiều Vi Nhã còn chưa nuốt hết nước đã bị nghẹn, quay lại thì đấy Sở Vi đã đi tới.

Sở Vi đi tới bên cạnh Kiều Vi Nhã, ngồi luôn xuống cạnh cô, “Cậu Hai bảo anh đưa em qua đó, cậu ấy đang bận.

Ý là: Tuyệt đối không phải anh đến để xem cô gái kia đầu, người ta cũng đâu có cần anh.

Kiều Vi Nhã: “...”

Hai người này thật sự khiến người ta có cảm giác chỗ nào đó thật đau đớn, hay là cô không có chỗ đó nhỉ.

Cô cảm thấy cô buộc phải nhượng bộ một chút, để hai người này ở riêng với nhau thì hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3533: Từng thích cũng là quá khứ rồi (6)
Nghĩ vậy, Kiều Vị Nhã dứt khoát đứng phắt dậy, “Vậy tớ đi tìm hũ giấm chua kia đây, hai người ăn đi nhé”

“Anh đi với em...”

“Anh đi làm bóng đèn à?” Kiều Vi Nhã ghét bỏ nói, không hề cảm thấy câu nói này của mình có gì xấu hổ hay không, dù sao thì cô cũng đã cắt được cái suy nghĩ muốn đi theo của Sở Vi, “Hôm nay, Hân Mập nhà chúng ta vừa đánh được một trận toàn thắng, anh ở lại mời cậu ấy một bữa đi, em đi đây, đi đây.”

Kiều Vị Nhã bỏ lại hai người kia, cầm đồ của mình đi mất.

Sắc mặt của Sở Vi không tốt chút nào. Triệu Hân Hân thì lại càng khỏi phải nói.

Vậy nên hai người này chỉ cúi đầu ăn cơm không hề có ý định tương tác gì với đối phương.

Kiều Vi Nhã đi thẳng tới tập đoàn Sở Thị, giao ảnh cho phòng tin tức rồi đi lên tìm Sở Lạc Duy.

Gần đây cô bỏ bể cậu ta nhiều quá nên giờ tên đó cáu bẳn kinh luôn.

Thế nên khi Kiều Vị Nhã xuất hiện, Sở Lạc Duy rõ ràng có hơi ngẩn ra. Anh dựa vào ghế nhìn cô bước vào, “Phóng viên Kiều xong việc rồi đấy à?”

Kiều Vi Nhã cười hề hề ôm lấy anh từ phía sau, “Tôi kể cậu nghe, hôm nay tôi vừa săn được một vụ lớn đấy.”

“Cậu cảm thấy tôi có muốn nghe không?” Sở Lạc Duy hờ hững đáp, nhưng vẫn để mặc cho cô ôm mình.

Advertisement / Quảng cáo


Kiều Vị Nhã bĩu bĩu môi, tên này đúng là khó dỗ kinh khủng.

“Đi ăn cơm đi, hôm nay tôi vẫn chưa ăn gì, đi thôi, đi thôi” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa kéo Sở Lạc Duy dậy, nhưng lại bị anh kéo ngược lại vào lòng rồi hôn lấy.

Kiều Vị Nhã cũng không vùng vẫy, ngược lại còn cười tươi rói ôm lấy cổ anh, để cho anh hôn tới khi nào thỏa mãn mới thôi, cô nói: “Ăn cơm ăn cơm, tôi đói lắm rồi, vừa rồi đang chuẩn bị ăn thì lại bị anh Sở Vị đuổi đi mất, mau lên nào?

“Sở Vi? Đuổi cậu làm gì?” Lúc này tâm trạng của Sở Lạc Duy cũng đã khá, có chút hứng thú để hỏi chuyện cổ rồi.

Kiều Vi Nhã ôm lấy cánh tay anh kéo anh ra ngoài, “Anh ấy đến tìm Hân Mập thế mà còn kêu là cậu bảo anh ấy đi tìm tòi, nghe không thấy giả tạo hả?”

Sở Lạc Duy nghĩ đúng là giả thật, vì một Triệu Hân Hân mà cậu ta lại làm ra cái loại chuyện ngu ngốc như vậy.

“Tổng giám đốc.”

Hai người vừa ra khỏi phòng, thư ký của Sở Lạc Duy đã bước tới.

“Tổng giám đốc, vừa rồi bên phía công trường có báo là bên đó xảy ra chút chuyện” Thư ký cau mày nói, “Là vấn đề vật tư ”

“Vấn đề về vật tư thì tìm bộ phận mua bán” Sở Lạc Duy nói, rồi lại đưa Kiều Vị Nhã đi.

Advertisement / Quảng cáo


“Nhưng thưa Tổng giám đốc, hiện tại Trưởng phòng và Phó phòng mua bán đang cãi nhau về việc này cho nên bên đó hy vọng anh có thể tới một chuyến”

Sở Lạc Duy cau mày, Kiều Vi Nhã chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn, “Vật tư có vấn đề thì đổi loại khác thôi, ai mua thì tìm người đó chịu trách nhiệm là được mà, có gì mà phải cãi nhau đầu”

“Cô Kiều, không phải như vậy, trước đây vật tư bên phía công ty cô Triệu cung cấp xảy ra chút vấn đề về chất lượng, thế nên... “

Thư ký khó lòng mà nói tiếp được.

Kiều Vi Nhã nghe thấy câu này liền sững ra nhìn Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy cái nhìn đồng hồ, “Hai giờ chiều bảo bọn họ tới đây, bên phía công trình tạm dừng thi công, chờ đến khi nào rõ ràng hết các vấn đề rồi mới tiếp tục”

“Vâng” Thư ký vội ấn thang máy cho họ, thấy hai người đi rồi mới thở phào một hơi.

Trong thang máy, Kiều Vi Nhã vẫn đang nghĩ tới những lời thư ký vừa nói, như vậy là có ý gì?

“Có phải là vấn đề trước khi Hân Mập về không?”

“Cậu hỏi thừa quá, cậu ta vừa mới về thì chắc chắn là chuyện trước đó rồi” Sở Lạc Duy nhìn vợ ngốc nhà mình, không hề khách khí mà đả kích một câu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3534: Từng thích cũng là quá khứ rồi (7)
Vấn đề ở đây là trong quá trình thi công, công ty của Triệu gia không cung cấp vật liệu tốt nhất như đã thỏa thuận với Sở Thị, tuy nó không phải là hàng chất lượng kém nhưng so với hàng mà Sở Thị yêu cầu thì vẫn có khác biệt, ví dụ như thời hạn sử dụng của nó chỉ được hai mươi năm.

Ý của trưởng phòng phòng mua bán là muốn trả lại hết số hàng này, còn muốn Triệu gia bồi thường tổn thất cho họ.

Nhưng ý của Phó phòng thì hai mươi năm cũng là khoảng thời gian rất dài rồi, biết đâu hai mươi năm nữa những kiến trúc đó đều đã bị dỡ bỏ rồi. Thế nên những cái này hoàn toàn có thể dùng được, nếu giờ trả lại có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thời gian thi công.

Kiều Vi Nhã vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe, cô không có ý định lên tiếng vì dù sao cô cũng chẳng có lập trường gì để xen miệng vào cả.

Hơn nữa chuyện này còn liên quan tới cả Triệu Hân Hân, thật sự rất phiền phức.

Gì thì gì, họ cũng là bạn bè ở bên nhau từ nhỏ đến giờ.

Sở Lạc Duy chỉ ngồi nghe hai người cãi nhau về chuyện này, ngón tay nhịp xuống bàn.

Mãi một lúc sau hai người kia mới phát hiện ra có vấn đề, vì Tổng giám đốc từ nãy đến giờ vẫn chưa thể lên tiếng, họ mới dè dặt nhìn sang.

“Cải xong chưa?” Sở Lạc Duy thờ ơ hỏi, thấy hai người kia cuối cùng cũng chịu ngậm miệng anh mới cười một tiếng, “Hai người cảm thấy chuyện này có gì mà phải cãi nhau không?”

“Nhưng Tổng giám đốc, nếu giờ chúng ta thay đổi vật liệu thì sẽ ảnh hưởng tới thời gian thi công, hơn nữa vật liệu hiện tại cũng không phải là hàng chất lượng kém đến mức không thể sử dụng được, chỉ là thấp hơn một chút so với chỉ tiêu của chúng ta thôi.”

Advertisement / Quảng cáo


“Nhưng hai mươi năm đấy, ai biết được là sẽ xảy ra chuyện gì?” Trưởng phòng vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, hai người lại sắp bắt đầu cãi nhau nữa đấy hả?

“Đi tìm Phó giám đốc hỏi ý của cậu ta đi” Sở Lạc Duy chỉ nói đúng một câu rồi phất tay ra hiệu cho họ ra ngoài.

Kiều Vị Nhã: “.”

Chiều này ác quá đấy, rõ ràng vấn đề này liên quan đến mối quan hệ của họ, thế mà còn bắt Sở Vi giải quyết vấn đề của Triệu gia.

Tuy Trưởng phòng và Phó phòng mua bán không biết tại sao tự dưng Tổng giám đốc lại quăng chuyện này qua cho Phó tổng, nhưng họ cũng chẳng dám hỏi gì, chỉ có thể vừa cãi nhau vừa rời khỏi đó.

Thấy họ đi rồi Kiều Vị Nhã mới tới bên cạnh Sở Lạc Duy, đè hai tay lên bàn anh, “Sao cậu lại bảo họ đi tìm anh Sở Vi, thế này không phải rõ ràng cậu đang thả Triệu Hân Hân sao?”

“Cái này chưa thể nói chắc được, nếu để tôi xử lý thì tôi mới thả, cậu thật sự cho rằng Sở Vi sẽ thả cho cậu ta sao?” Sở Lạc Duy liếc có một cái rồi lại nói tiếp: “Chuyện không đơn giản như thế đầu, cậu cứ chờ xem kịch hay đi là được”

Thế nên, sau khi hai vị kia cãi nhau tới tận phòng Phó giám đốc, Sở Vị nghe hai người họ cãi nhau thôi cũng xem như đã hiểu ra vấn đề.

Advertisement / Quảng cáo


“Trước đó các người ký hợp đồng với ai, ai là người nghiệm thu hàng?” Sở Vi hỏi thẳng.

Phó phòng nhíu mày, “Hàng là do tôi kiểm, nhưng trước đó họ đều giao hàng đúng với chỉ tiêu, không ngờ lô hàng cuối lại toàn là hàng loại một, trong khi trên hợp đồng ghi rõ phải là hàng cao cấp mới được

“Lô hàng cuối phát hàng vào lúc nào?”

“Hôm qua” Phó phòng nói, “Tôi đã liên hệ với bên phía Triệu gia, nhưng bên đó nói đang điều chỉnh nội bộ, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm mà”

Hôm qua?

Thế cho nên Vương Đại Kiều mới dám uy hiếp Triệu Hân Hân một cách không kiêng kỵ gì về chuyện công ty hợp tác với công ty khác như thế?

Hóa ra là lão ta đã động chấn động tay vào đây.

“Liên hệ với bên đó, trả lại hết số hàng, trong vòng hai ngày nếu không thể bồi thường đủ số hàng đã ký kết, chúng ta sẽ xử lý theo trình tự hợp đồng” Sở Vi nói xong đóng bút lại.

“Nhưng Triệu tổng là.” Bạn học tiểu học, trung học, cấp ba của cậu mà, chẳng lẽ không nể mặt chút nào hay sao?

“Đi đi” Sở Vi nói rồi cầm điện thoại lên định ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3535: Từng thích cũng là quá khứ rồi (8)
Chuyện nội bộ Triệu Hân Hân còn chưa giải quyết xong thì lại nhận được tin từ tập đoàn Sở Thị gửi tới, nói rõ tình hình hiện tại.

Triệu Hân Hân còn chưa kịp phản ứng lại từ niềm vui thắng lợi đã lại bị đẩy một cái thật mạnh, lần người người đẩy cô không phải ai khác mà chính là... Sở Vi.

Còn mấy người phụ trách hợp tác với Sở Thị gần như đã bị Triệu Hân Hân đuổi đi hết.

Thế nên hiện tại cô lại phải rơi vào một cuộc chiến mới.

Trong công ty có rất nhiều người đều đang chờ xem kịch hay, muốn xem vị Tổng giám đốc mới nhậm chức này sẽ giải quyết vấn đề này thế nào, chỉ có vài người là tỏ rõ thái độ đồng ý giúp cô xử lý chuyện lần này.

Triệu Hân Hân không đi tìm Sở Vi để tranh cãi xem tại sao anh lại làm như vậy. Nếu với người lạ Sở Vi làm vậy thì đó là cách tốt nhất, nhưng cô cũng bị xem là người lạ sao?

“Chị Hân Hân, không phải các chị là bạn học sao? Sao Phó tổng Sở lại làm như vậy?” An Quả Nhi vừa chỉnh lại tài liệu cho Triệu Hân Hân vừa hỏi.

Triệu Hân Hân thoáng ngẩng lên, nhìn An Quả Nhi vẫn đang tức giận, “Thế thì sao, vì là bạn học nên cậu ấy phải chịu cái thiệt hại này sao? Làm ăn không thể làm như vậy được.”

“Nhưng mà chị Hân Hân, chị không thấy tủi thân à?” An Quả Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tăng ca hôm nay rồi, dù sao thì cũng còn quá nhiều việc phải xử lý, cô cũng chẳng có thời gian mà về nữa.

Tủi thân?

Triệu Hân Hân khẽ lắc đầu.

Advertisement / Quảng cáo


Không có đầu.

Triệu Hân Hân đi hỏi bên phía giao hàng, đúng là bên đó ký hàng loại một, vậy có nghĩa là trong quá trình trao đổi, Vương Đại Kiều đã ăn chênh lệch giá hàng. Đây cũng được coi là sai sót của công ty cô, chứ nhà cung ứng và cả Sở Thị đều chẳng có lỗi gì cả.

“Một nghìn vạn lận, chị Hân Hân, phải làm sao đây?”

Lúc này, hai người vừa ra khỏi nơi cung ứng. Bên ngoài ánh nắng quá gắt khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Triệu Hân Hân cứ đứng như vậy dưới ánh mặt trời, mặc cho ánh nắng chiếu lên người, đến thái dương của cô cũng không khỏi giật lên.

Làm sao đây?

Cô cũng muốn biết phải làm thế nào đây.

Trong hai ngày, bên phía cung ứng không thể lấy đâu ra nhiều vật tự như vậy được, hơn nữa lô hàng loại một kia cũng sẽ bị chuyển tới chỗ cô.

Triệu Hân Hân ngoảnh lại nhìn An Quả Nhi, hóa ra Vương Đại Kiều không phải là kiếp nạn của cô, đây mới phải.

“Chắc ông trời nghĩ năng lực của chị mạnh lắm nên chị vừa mới về đã cho chị bao nhiêu vấn đề thế này rồi” Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, “Chúng ta về trước đã, thử tìm xem còn nhà cung ứng nào khác có thể giao hàng cho chúng ta ngay được không?

Advertisement / Quảng cáo


“Chị Hân Hân, hình như là Phó tổng Sở” An Quả Nhi không đợi Triệu Hân Hân nói hết đã kéo tay cô, bảo cô nhìn chiếc xe cách đó không xa.

Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn, chiếc xe đó đúng là xe của Sở Vi.

Sở Vị trượt cửa sổ xe xuống, nhìn người đứng dưới ánh mặt trời ra hiệu cho cổ lên xe.

Triệu Hân Hân cũng không khách khí nữa mà bảo cả An Quả Nhi lên cùng. An Quả Nhi ngồi đằng sau còn Triệu Hân Hân thì ngồi ghế phụ.

Thấy hai người lên xe ngồi đàng hoàng rồi Sở Vi mới khởi động xe rời khỏi đây.

“Không biết đường lái xe tới đây à?” Sở Vi nhàn nhạt nói, nhưng lại không hề hỏi tại sao cô lại tới đây.

“Không có tiền, nghèo, không bơm nổi xăng” Giọng Triệu Hân Hân cũng nhàn nhạt như vậy. Cố với tay ra cái cốp phía trước tìm đồ ăn vặt, mấy cái này toàn là Kiều Vi Nhã bỏ vào đây từ trước.

“Còn không có cả tiền bơm xăng cơ à, đúng là nghèo thật” Sở Vi cười ngoài trong không cười nói, “Chiếc xe cậu lái đi lúc sáng cậu có chắc không phải là bơm không khí vào để đi không?”

“Cậu đến để làm tôi bực mình hơn đấy hả?” Triệu Hân Hân vừa nhai đồ ăn vặt vừa hung hăng đốp trả.

An Quả Nhi không dám ho he câu nào hết, cả hai người này đều khí thế quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3536: Từng thích cũng là quá khứ rồi (9)
Sở Vi thoáng cau mày, “Tôi chỉ đang muốn nói cho cậu biết đây là thương trường, thế này mới chỉ là màn mở đầu của cậu thôi.”

Triệu Hân Hân hờ một tiếng, “Màn mở đầu thế này tôi sẽ nhớ cả đời, cho tôi chút thời gian để thở thì cậu chết chắc.”

An Quả Nhi cảm thấy Tổng giám đốc của họ nói không để tâm hoàn toàn chỉ là giả thôi, lúc này có thể nhìn ra rõ ràng chị ấy đang... làm mình làm mấy mà!

Sở Vi lại không cảm thấy áy náy khi nghe thấy lời oán thán của cô. Anh quẹo vào một đường khác đi về phía ngoại thành, “Nhưng có những sai lầm không phải lần nào cũng xảy ra, chuyện này cũng vừa hay coi như là một bài học dành cho cậu, để cậu biết sau này nên làm thế nào.”

“Ôi, thấy Sở, thầy đang lấy vụ này đập vào mặt tôi, còn bắt tôi phải cảm ơn sự dạy bảo của thấy đấy à?” Triệu Hân Hân ăn xong, tiện tay quăng gói sang một bên.

Sở Vị liếc cái gói đồ ăn vặt, hai hàng lông mày nhíu lại. Anh với tay nhặt gói đồ ăn kia lên rồi lại nhét vào cốp để đồ.

An Quả Nhi: “...”

Có vẻ như vị Phó tổng Sở này bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng rồi.

“Biết là tốt.” Sở Vị liếc có một cái đáp lại, có điều ánh mắt thăm thẳm này khiến người ta thấy thật không chân thực.

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi đưa Triệu Hân Hân đến một công trường sản xuất xi măng ở ngoại ô, nơi này cách chỗ họ khá xa nhưng quy mổ lại không hề nhỏ chút nào.

Triệu Hân Hân chớp mắt, “Đấy là...”

“Một công ty tư nhân, trước mắt cũng là công trường có nhiều xi măng loại tốt nhất ở thành phố A.” Sở Vi nói xong đi vào cửa. Anh nói với ông chủ bảo vệ một tiếng rồi liền thấy ông chú kia gọi điện thoại đi.

Sở Vi quay lại nhìn Triệu Hân Hân, “Tại cái nơi như thương trường này, cậu phải nhớ kỹ, người duy nhất mà cậu có thể tin chỉ có bản thân mình. Có những thứ cậu nhất định phải nắm chắc.”

Triệu Hân Hân nheo mắt, thấy ông chú bảo vệ kia dập máy xong liền mở cửa cho họ vào. Triệu Hân Hân lại càng cảm thấy tò mò hơn.

“Cậu còn nhớ có một khoảng thời gian hồi cấp ba tôi với cậu Hai vì chuyện của công ty mà mấy ngày liền không đi học không?” Sở Vi quay lại nhìn Triệu Hân Hân đang đi theo sau mình.

Triệu Hân Hân gật đầu, chuyện này cô vẫn nhớ, vì khi ấy một công trình lớn do Sở Lạc Duy phụ trách xảy ra vấn đề. Để giải quyết vấn đề này mà hai người bọn họ mấy ngày liền không về nhà mà cũng chẳng đi học.

“Nếu nhớ tại sao không chịu học hỏi hả.” Sở Vị bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa Triệu Hân Hân vào một cánh của khác, “Công ty kiểu như các cậu, cậu phải nắm chắc nguồn hàng của công ty, không thể chỉ chăm chăm vào bên hợp tác, có như vậy mới không bị người khác đánh cho không ứng phó kịp.”

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân nghiêm túc ghi nhớ, “Đây là nơi năm ấy cậu với cậu Hai tìm được à?”

Sở Vi quay lại nhìn cô, “Cái tôi muốn nói với cậu là cái này đấy hả? Không bắt nộp học phí thì không chịu nghiêm túc học đúng không?”

Triệu Hân Hân: “...”

“Thấy Sở, tôi xin lỗi.” Triệu Hân Hân lễ phép xin lỗi, còn cười tít mắt nhìn Sở Vi.

Sở Vi lườm có một cái rồi lại dẫn họ đi tiếp.

“Trước khi cậu quay về cậu không hề nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra à? Ít nhất cậu cũng không tìm hiểu gì về công ty cậu, cho nên mới để xảy ra chuyện Vương Đại Kiều động tay động chân vào vấn đề vật tư thế này từ trước đó mà không hề hay biết gì cả.” Sở Vi nói đến đây cũng dừng lại, “Vội vàng trở về để khoe vóc dáng của cậu hả? Cậu thế này là đến dâng chết hay là để làm tổng tài bá đạo?”

An Quả Nhi: “...”

Phó tổng Sở gắt quá đi, nhưng sao cứ có cảm giác anh đang dạy dỗ trẻ con thế nhỉ?

Còn là kiểu dạy dỗ theo kiểu yêu đương nữa chứ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3537: Từng thích cũng là quá khứ rồi (10)
Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, giống như một học sinh ngoan đang để anh tùy ý trách móc.

Cửa phòng làm việc được mở ra, người đàn ông vừa xuất hiện khoảng độ bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ lao động cũ rách.

“Sở tổng, sao cậu đến mà không báo trước một tiếng để tôi ra đón chứ?” Người đàn ông kia nói xong lại phải qua bụi bẩn trên người.

“Ngô tổng khách khí rồi, là tôi có lỗi khi đường đột đến đây không thông báo trước với ngài” Sở Vi khẽ cúi đầu.

Triệu Hân Hân sững ra, người này mà cũng là tổng giám đốc sao?

“Sở tổng vào đi rồi nói, để tôi đi thay bộ quần áo đã nhé” Ngô tổng nói rồi mời họ vào phòng làm việc của mình, sau đó liền đi thay đồ.

Phòng làm việc của ông cũng rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái tủ. Triệu Hân Hân quét mắt nhìn một lượt. Trong đó có một số giải thưởng, những giải thưởng người ta phải treo cao lên để khoe thì ông ấy lại quẳng hết vào tủ.

“Ngô tổng làm nghề này cũng phải mười mấy năm rồi, vật tư do bên ông ấy cung cấp được Sở Thị tin dùng nhất, nhưng vì yêu cầu cao cho nên số lượng sản phẩm cho ra khá ít, giá thành cũng cao cho nên phần lớn các công ty đều không muốn hợp tác với họ”

Triệu Hân Hân nhìn khắp căn phòng một lượt, nghe thấy anh nói vậy cô liền quay ra nhìn, “Cậu muốn bảo tối hợp tác với ông ấy sao? Như vậy, không những tôi phải nhận lô hàng loại một kia về còn phải đến thêm tiền cho lô hàng cao cấp khác à”

Advertisement / Quảng cáo


Sở Vi dựa vào bàn, nheo mắt nhìn Triệu Hân Hân, “Cậu có bị ngốc không?

“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có công kích người khác như thế? Triệu Hân Hân không vui nói, “Từ lúc bắt đầu cậu đã mắng tôi rồi, giờ vẫn còn mắng nữa”

“Vậy thì là tôi có lỗi với người già cậu rồi.” Sở Vi lạnh lùng nói.

Triệu Hân Hân: “...”

Triệu Hân Hân bỗng thấy chột dạ, quăng cho anh một nụ cười gượng gạo, “Anh Sở, xin lỗi ạ”

“Biết là tốt” Sở Vị hừ một tiếng, thấy Ngô tổng đi vào.

Lúc này Ngô tổng đã mặc một bộ vest sạch sẽ, đúng là trông ổn hơn ban nãy rất nhiều.

“Sở tổng, thật ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi, hai vị đây là?”

Advertisement / Quảng cáo


“Triệu Hân Hân của Triệu Thị - Triệu tổng, còn đây là thư ký của cô ấy” Sở Vi giới thiệu qua.

“Chào ngài” Triệu Hân Hân vội chào hỏi.

“Triệu Thị à, trước đây tôi chưa gặp bao giờ, là Chủ tịch Triệu sao?”

“Con gái ạ” Triệu Hân Hân giải thích. “À, bảo sao trẻ tuổi thế, đi nào, mời mọi người vào phòng họp, chỗ tôi chẳng có chỗ mà ngôi” Ngô tổng nói xong liền dẫn họ vào phòng họp. Phòng họp cũng không phải chỗ rộng lớn gì, nhưng ít nhất vẫn còn có chỗ để họ ngồi. Sở Vị nói cho Ngô tổng biết mục đích họ tới ngày hôm nay. Ngô tổng cười đáp, “Sở tổng bắt đầu làm người bắt mối thế này từ bao giờ vậy?” “Hết cách rồi, vị này nhà chúng tôi bị người ta lừa một số giờ như con ruồi không đầu mất phương hướng, tôi đành phải đưa tới chỗ ngài thôi” Sở Vi nói chuyện rất tự nhiên, không hề cảm thấy câu “vị này nhà chúng tôi” có vấn đề gì hết.

Triệu Hân Hân thoáng giật mình, không hiểu cậu ta nói vậy là có ý gì.

“Ngay lập tức mà muốn hơn năm trăm tấn hàng cao cấp thì hơi khó với chúng tôi, Sở tổng, lần này không phải tôi không muốn giúp mà vì nguyên liệu chỗ chúng tôi cũng không đủ, thế nên...”

Lúc Ngô tổng nói đến đây, Sở Vi đã quay ra nhìn Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân ngẩn ra nhưng cũng lập tức phản ứng lại ngay, “Ngô tổng, là thế này, hiện tại chúng tôi có hơn năm trăm tấn vật tư loại một, nếu Ngô tổng cảm thấy có thể chúng tôi có thể bán lại với giá thấp để ngài lấy làm nguyên liệu, ngài thấy có được không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3538: Những người không kết hôn (1)
“Hơn năm trăm tấn hàng loại một, cái này thì được” Ngô tổng gật đầu, “Nhưng nếu như cô đã là do

Sở tổng đưa tới, tôi cũng sẽ không ép giá cô quá. Tôi vẫn sẽ mua lại bằng giá người khác mua

| hàng loại một, nhưng vì cô cần vật tư cao cấp, dù bên chỗ chúng tôi có tăng ca cũng phải mất bốn ngày mới có thể xuất hàng được”

“Nhưng chúng tôi chỉ có hai ngày thôi” An Quả Nhi vội nói.

Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó, “Được, bốn ngày thì bốn ngày

“Triệu tổng” An Quả Nhi sốt ruột lên tiếng.

Sở Vị thoáng mỉm cười, sau khi ký hợp đồng với Ngô tổng xong mới rời đi.

“Còn nói cái gì mà miễn học phí, tiền vi phạm đồng hai ngày đã lên tới mấy trăm vạn rồi kia kìa” Vừa ra ngoài một cái, Triệu Hân Hân đã không nhịn được lên tiếng càm ràm.

“Đây là họa của ai hả?” Sở Vi chẳng buồn để ý đến lời trách móc của cô, chỉ quay lại nhìn, “Nếu trước khi về cậu chịu bỏ ra chút công sức để tìm hiểu thì cậu đã chẳng phải trải qua những chuyện như thế này rồi, đó không phải là tiền học của cậu, mà là tiền để cậu mua kinh nghiệm đấy.”

“Thế sao trước khi tôi về cậu không nói rõ cho tôi biết?”

“Này chị gái, cậu ra nước ngoài gần như một kẻ mất tích, cậu về nước có nói với tôi không?” Sở Vi cười giễu một cái rồi bỏ lên xe.

Triệu Hân Hân: “.”

Advertisement / Quảng cáo


Câu này sắc bén quá.

Lúc họ về tới thành phố cũng đã là năm giờ chiều, còn một tiếng nữa mới tan làm.

Triệu Hân Hân bảo An Quả Nhi về nhà trước, không cần tới công ty nữa.

“Lúc về cậu bỏ quên não ở Mỹ luôn rồi hả?” Trước khi An Quả Nhi xuống xe, Sở Vi lại mắng.

“Sao cậu lại mắng tối nữa thế?” Triệu Hân Hân quay lại, hung hăng trừng mắt với anh.

“Cậu sợ công ty còn có kẻ gian không biết chuyện cậu đã tìm được cách giải quyết, muốn về công ty để xử lý giặc trong của công ty cầu trước đúng không?” Sở Vi nhìn cô với vẻ ghét bỏ, như thể nếu nói có thêm một câu nữa thôi anh cũng cảm thấy bị tức chết mất.

Triệu Hân Hân hằn học nhìn anh rồi xuống xe.

Trước khi cô đi, Sở Vi day day trán mình, cô nhóc này làm sao mà làm nghề làm ăn này được chứ, đúng là khiến anh sầu chết đi được.

Sở Vi lái xe về công ty, anh còn chưa xong công việc hôm nay của mình.

Nhưng lúc trở về đã thấy Kiều Vị Nhã đang ngồi trong phòng làm việc của anh nghịch máy tính.

“Em không đi phỏng vấn ngôi sao của em à?” Sở Vi quẳng áo xuống cẩm laptop của mình lên.

Advertisement / Quảng cáo


Kiều Vị Nhã chống một tay lên cằm, nhìn người con trai ngồi bên cạnh đang bận rộn làm việc.

“Anh Sở Vi, anh ra ngoài làm gì thế?” Kiểu Vi Nhã cười tí tởn hỏi.

Sở Vi ngẩng lên liếc có một cái, sau đó lại tiếp tục bận việc của mình. “Em chán thì qua chơi với cậu Hai đi. Dạo gần đây cậu ấy bị em làm cho tức chết rồi đấy”

“Dù sao cũng giận rồi mà, có phải mỗi lúc này thôi đâu” Kiều Vị Nhã cười cười nói, “Nghe nói Hân Mập nhà chúng ta tìm được cách giải quyết rồi hả, anh Sở Vi, anh có biết tại sao không?”

Cuối cùng Sở Vi cũng nghiêm túc ngẩn lên nhìn Kiểu Vi Nhã, “Rốt cuộc em muốn nói gì đây?”

Kiều Vi Nhã nhún vai, “Chỉ muốn biết là anh có ý gì thôi. Anh thật sự không thích cậu ấy sao?”

Sở Vi xoay xoay bút, nghĩ một lát mới đáp: “Em nghĩ nên là gì?”

“Nếu thích thì anh cũng để tiện quá rồi đấy, điều đó chứng tỏ anh là một kẻ coi trọng bề ngoài” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, “Lúc Hân Mập béo sao anh không thích cậu ấy đi?”

Sở Vị nghe thấy Kiều Vi Nhã nói vậy, nghĩ nghĩ, “Nói cũng phải, có điều có thằng đàn ông nào mà không để tiện đầu”

“Vốn dĩ là thế, anh vốn... Không đúng, chờ đã chờ đã..”

Tại sao cô lại cảm thấy câu này sai sai thế nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3539: Những người không kết hôn (2)
Sở Vi cúi đầu làm việc tiếp, Kiều Vị Nhã hét lên một tiếng, bỗng đứng bật dậy chạy tới túm lấy áo Sở Vi, “Anh có ý gì, anh có ý gì hả?”

Ý của anh là giờ anh thích Hân Mập rồi đúng không?

Nhưng cũng không đúng, giờ Hân Mập đâu còn thích anh nữa đâu!

Ôi trời ơi, cô sầu chết mất thôi.

“Ý là người đàn ông nhà em sắp tới bắt người rồi, mau biến khỏi tầm mắt của anh đi, lập tức.” Sở Vị cũng không giải thích nhiều, chỉ ra hiệu cho cổ nhìn ra đằng sau.

Kiều Vi Nhã xì một tiếng, nhưng dù sao thì cô cũng đã có được đáp án mà mình muốn thế nên cũng không dây dưa lằng nhằng nữa, quyết định ra ngoài trước khi Sở Lạc Duy vào đây.

Sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi Sở Vi mới ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cô, có điều không khỏi nở một nụ cười khổ.

Anh không hề quên lời Triệu Hân Hân từng nói, từng thích, là quá khứ rồi.

Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi phòng làm việc của Sở Vi liền thấy Sở Lạc Duy ở ngay ngoài cửa. Thấy anh đi tới cô liền chỉ ra đằng sau, ý bảo cậu có muốn vào hỏi không.

“Tưởng tôi mở công ty hôn lễ chắc, thu dọn rồi đi thôi” Sở Lạc Duy ghét bỏ nói.

Advertisement / Quảng cáo


Kiểu Vị Nhã: “..”

Sao cứ như muốn bóp chết cô thế? Ai quăng chuyện này cho Sở Vị chứ, không phải cậu ta có suy nghĩ giống cổ sao.

Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã tan làm trước giờ, còn Sở Vị thì ở lại công ty cho tới tận khuya mới về, tiện thể còn đi qua Triệu Thị đón ai đó chưa tan ca.

Sở Vi lái xe đến trước công ty Triệu Thị liền thấy Triệu Hân Hân và Tần Mặc đang cùng nhau đi ra.

Sở Vị thoáng cau mày. Lúc Triệu Hân Hân đi tới, anh liền ấn còi.

Triệu Hân Hân nghe thấy tiếng còi theo bản năng quay lại nhìn, thấy người bên đó mới ngẩng lên nhìn Tần Mặc, “Tần tổng, xin lỗi, bạn tôi tới đón tôi rồi, không làm phiền anh nữa”

Tần Mặc không hề tỏ ra khó chịu hay không vui gì mà chỉ nhìn Triệu Hân Hân xoay người rời đi.

Nhưng anh ta lại cảm thấy hơi khó hiểu với hành động này của Sở Vi, không phải trước đó vẫn trưng ra dáng vẻ mặc kệ người ta đấy sao? Sao giờ lại thế này?

Triệu Hân Hân lên xe thắt đai an toàn xong mới nói: “Chắc không phải cậu cố tình tới đón tôi đấy chứ?”

“Trông thì chẳng ra làm sao mà mơ đẹp quá, tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi” Sở Vi đáp lại rồi khởi động xe, “Nói xem đã làm những gì rồi?”

Advertisement / Quảng cáo


“Cậu đang thăm dò cơ mật công ty tôi đấy à!” Triệu Hân Hân trợn trắng mắt nói.

“Đồ vô ơn” Sở Vị mắng một cấu rồi hòa vào dòng xe trên đường.

Triệu Hân Hân hừ một tiếng, tỏ ý cô vô ơn đấy rồi sao?

Đêm rồi nên trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ, Triệu Hân Hân chống một tay lên cằm nhìn ra bầu trời bên ngoài, “Sở Vi, sao tự dưng cậu lại giúp tôi thế?”

“Chắc tại quen rồi, dù sao thì trước đây mỗi lần ai đó không trả lời được câu hỏi tôi cũng đều có thói quen yêu thương giúp đỡ trẻ nhỏ” Sở Vi cười hờ hờ.

Triệu Hân Hân: “...”

Không muốn nói chuyện nữa, cô nên ngủ đi thôi.

Thấy cô không nói gì, Sở Vi cũng không lên tiếng nữa, từ đây về nhà cũng mất khoảng nửa tiếng.

Lúc Triệu Hân Hân thấy xe đỗ lại liên tỉnh dậy, hoàn toàn không cần ai gọi. Tỉnh dậy cô nhìn Sở Vi một cái rồi mở cửa xuống xe.

“Phản ứng này của cậu nhạy bén thật đấy” Sở Vi cười giễu rồi cũng mở cửa xuống xe, không hề chú ý đến việc sau khi anh nói vậy cả người Triệu Hân Hân vô thức khựng lại, sau đó mới làm như không có việc gì mà theo anh vào thang máy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3540: Những người không kết hôn (3)
Vấn để vật tư đã được giải quyết, tuy Triệu Thị phải đến không ít tiền nhưng ít nhất vẫn được đảm bảo danh dự. Hơn nữa công ty cũng có người bắt đầu thừa nhận thân phận của Triệu Hân Hân.

Như vậy, tâm trạng căng thẳng của Triệu Hân Hân cũng xem như được thả lỏng.

Vương Đại Kiều bị bắt vì tội tham ô và phỉ báng, hình tượng của Triệu Hân Hân cũng được lấy lại. An Quả Nhi được Triệu Hân Hân sắp xếp đến phòng kế toán, còn cô lại tự mình tuyển thêm không ít người mới.

Nhưng vấn đề lớn nhất là Tần Mặc ở phía trên ngày nào cũng gửi hoa đến tặng cho cô, hơn nữa trưa nào cũng xuống tìm cô đi ăn cơm cùng, khiến cả công ty họ đều biết Tân tổng trên tầng đang theo đuổi Tổng giám đốc của bọn họ.

Thế nên lúc Triệu Hân Hân chuẩn bị nhận được hoa tiếp, cô thật sự cảm thấy bản thân sắp suy sụp đến nơi rồi, bao giờ mới có thể làm một lãnh đạo nghiêm túc được đây.

Buổi trưa, Tần Mặc lại xuống mời cô đi ăn cơm như mọi ngày.

Triệu Hân Hân cũng quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ta trong bữa cơm ngày hôm nay, dù sao thì có vài chuyện đôi khi nói rõ ra vẫn sẽ tốt hơn.

Họ vẫn ăn tại nhà hàng dưới tầng. Tần Mặc rất khéo ăn khéo nói, ít nhất thì khi Triệu Hân Hân ở bên cạnh anh ta cũng không thấy khó xử hay gượng gạo gì. Không giống với lúc ở nhà với Sở Vi, hầu như chẳng có ai nói câu nào, khô khan đến mức chẳng có chủ đề gì để nói với nhau, nếu có thì đều là cô bị ăn mắng.

“Dạo này tôi cảm thấy cô đã thích ứng rất tốt rồi đấy nhỉ” Tần Mặc gọi món xong mỉm cười nói.

“Phải cảm ơn Tần tổng đã giúp đỡ trong thời gian qua.” Triệu Hân Hân không thể không thừa nhận, nhiều lúc cổ gặp phải rắc rối, nếu không phải Sở Vi đưa ra ý kiến giúp cô thì người giúp cô nhiều nhất chính là Tần Mặc.

Advertisement / Quảng cáo


Tần Mặc rót nước cho cô rồi mới nói, “Đây là vinh hạnh của tôi.”

“Tần tổng” Triệu Hân Hân bỗng cắt ngang lời anh ta, nói tiếp: “Tôi biết ý của Tần tổng, nhưng tạm thời tôi không có ý định suy nghĩ đến chuyện tình cảm

“Vậy tôi có thể theo đuổi cô đến khi nào cô bắt đầu cân nhắc tới chuyện đó được không?” Tần Mặc không để ý đến lời từ chối của cô mà tiếp lời.

Triệu Hân Hân: “.”

Những năm qua, có không ít người theo đuổi cô nhưng cô chưa từng thấy ai cố chấp như vậy cả.

“Tần tổng, anh thật sự không cần lãng phí thời gian vào tối đầu” Triệu Hân Hân vẫn nghiêm túc nói, “Hơn nữa tôi không có ý định cân nhắc đến chuyện đó”

Lần này Tần Mặc hơi trầm ngâm, còn nói với vẻ khó tin, “Ý của cô Triệu là cố không có ý định yêu đương rồi kết hôn sao?

“Phải” Triệu Hân Hân ngẩng lên nghiêm túc nhìn thẳng vào Tần Mặc, “Tôi không có ý định đó.”

Tần Mặc nhìn Triệu Hân Hân. Anh ta có thể nhìn ra sự nghiêm túc của cô, hơn thế còn có cả sự kiên định của cô nữa.

Advertisement / Quảng cáo


Triệu Hân Hân cầm đũa lên, “Thế nên Tần tổng, tốt nhất anh đừng để ý đến tôi nữa, tôi thật sự không có ý định yêu đương kết hôn đầu”

“Trông cô Triệu không giống với những người theo chủ nghĩa không kết hôn mà nhỉ” Tần Mặc hiếu kỳ nói.

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được” Triệu Hân Hân nhìn đối phương, đáp lại: “Vậy nên tôi khuyên Tần tổng đừng lãng phí thời gian vào tối nữa”

“Thế còn Sở Vị thì sao?”

Triệu Hân Hân khựng lại, nhưng cô cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, cô trả lời: “Cậu ta làm sao?”

“Không sao, ăn cơm đi” Tần Mặc không hỏi gì tiếp nữa.

Nhưng Tần Mặc lại hiểu ý của Triệu Hân Hân, Sở Vi chính là người ngoài ý muốn phá vỡ kết giới không kết hôn của cô.

Chỉ có điều điều ngoài ý muốn này đến giờ vẫn chưa xảy ra, hay nói cách khác Triệu Hân Hân đang bài xích nó.

Còn người đàn ông nào đó lại càng tỏ ra không để tâm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3541: Những người không kết hôn (4)
Cho nên, đây là hai đứa trẻ đang đọ xem đứa nào không để tâm hơn à?

Vậy thì thật là kỳ diệu quá nhỉ.

Tuy rằng đã bị từ chối, nhưng Tần Mặc không hề giữ khoảng cách với Triệu Hân Hân. Theo lời Tần Mặc nói, cho dù không thể làm người yêu, vậy làm anh em cũng đâu có tệ.

Triệu Hân Hân từ chối cũng không có tác dụng gì, hơn nữa người ta đã nói đến mức này rồi, cô còn nói gì được nữa đây?

Thế cho nên, Tần Mặc có một lý do rất quang minh chính đại để đưa Triệu Hân Hân về nhà với thân phận anh trai lớn.

Thành ra, mỗi khi Sở Vi về đến nhà, anh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Hân Hân được đưa rước tận của.

Lúc Triệu Hân Hân về đến nhà đã hơn tám giờ tối. Gần đây cô luôn trong tình trạng tăng ca để quan sát công ty, chuyện tuyển thêm nhân viên mới cũng đến tay cô.

Lúc Triệu Hân Hân vào nhà, Sở Vi đang đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Triệu Hân Hân thấy tò mò, cô vừa đôi giày vừa hỏi, “Cậu đang nhìn gì thế?”

Sở Vi ngoảnh lại nhìn Triệu Hân Hân đi vào, thấy cô xõa mái tóc được búi cao ra, bước vào phòng bếp tìm nước uống.

“Sao thế, cậu với Tần tổng làm hòa rồi à?” Sở Vi dựa người vào cửa sổ thản nhiên hỏi, che giấu toàn bộ cảm xúc của mình trong câu hỏi thản nhiên đó.

Triệu Hân Hân cầm chai nước khoáng tu một hơi, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói, “Gần đây Tần tổng giúp đỡ tôi rất nhiều, ít nhất anh ấy sẽ không mắng mỏ tôi.”

Triệu Hân Hân nói xong, đi thẳng vào phòng. Sở Vị: “...”

Cô ấy đang nói về việc anh thu tiền học phí đấy à?

Cô gái vô lương tâm này.

Sở Vi đi theo Triệu Hân Hân đến cửa phòng, “Chuyện lần trước tôi nói với cậu cậu đã nghe rõ chưa?”

Triệu Hân Hân đi đến cửa phòng còn quay đầu nhìn Sở Vi, “Thấy Sở, tính đến thời điểm hiện tại, hình như tôi chưa từng làm chuyện gì khiến thầy không yên tâm, phải không? Cho nên, thầy đừng nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ con nữa được không ạ?”

“Con sói vô ơn này.” Sở Vi nói, quay người đi thẳng về phòng mình.

Triệu Hân Hân: “...”

Làm sao cô lại là con sói vô ơn được?

Thật không thể hiểu nổi!

Sở Vi quay về phòng mình, dường như đang dùng việc hít thở thật sâu để bình ổn lại tâm trạng mình.

Sao anh có thể bị chọc giận bởi cô gái ngốc nghếch đó chứ.

Hai người sống chung trong một mái nhà nhưng ôm chung một suy nghĩ “đối phương là đồ ngốc” mà đi ngủ.

“A...”

Một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang vọng giữa bầu trời đêm.

“Rầm...”

Cửa phòng của Triệu Hân Hân đột ngột bị đạp mạnh, bên ngoài còn có tiếng sấm chớp vang rền.

“Sao thế?” Sở Vi đưa tay bật đèn, nhìn người đang tựa vào đầu giường mà run rẩy kia.

Có lẽ vì ánh đèn trong phòng đã sáng lên, người trên giường không còn vẻ kinh hoàng như ban nãy nữa, chỉ có điều cơ thể vẫn hơi run run đã bán đứng tâm trạng không bình tĩnh của cô lúc này.

“Không có việc gì đâu, chỉ là sấm chớp thôi ấy mà.” Triệu Hân Hân cố tỏ vẻ bình tĩnh, “Ai mà biết thời tiết bên này nhoắng một cái là thay đổi, cậu kích động thể làm gì?”

Sở Vi khẽ nheo mắt, anh kích động sao?

“Cậu có nỗi sợ này từ bao giờ vậy?” Trước kia họ thường xuyên đi trại hè cùng nhau, anh chưa từng thấy Triệu Hân Hân như vậy.

“Tôi thích làm mình làm mẩy đó, không được à, ra ngoài, ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.” Triệu Hân Hân nói rồi nằm thẳng xuống, kéo chăn đắp kín người.

Sở Vi khẽ nheo mắt lại, nhưng cũng không làm khó cô, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

Chỉ có điều, sau khi về phòng, Sở Vi không ngủ lại nữa mà gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

Anh tự nhận mình vẫn có những hiểu biết nhất định về Triệu Hân Hân, nhưng Triệu Hân Hân của hiện tại khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
 
Top