Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3552: Những người không kết hôn (15)
Triệu Hân Hân nhìn theo ánh mắt Lâm Gia Vĩ. Lúc này mẹ Lâm, ba Lâm và cả ông anh Cả nhà họ Lâm đều đang quấn quýt bên cạnh Sở Vi, ân cần hỏi thăm cuộc sống bao năm qua của anh.

“Thật dối trá!” Lâm Gia Vĩ cười khinh miệt.

“Đó là ba mẹ của anh đấy.” Triệu Hân Hân nhắc nhở.

“Người trong thôn này đều biết cả. Một tháng sau khi Gia Hào bị bán đi, sức khỏe của cậu ấy ngày càng kém, người ta chỉ có thể trả cậu ấy lại, nhưng mà mẹ tôi sợ vừa phải chữa bệnh cho cậu ấy lại vừa phải nuôi tôi và anh Cả cho nên sống chết nhất định không chịu trả lại tiền cho người ta! Sau này bọn họ nói Gia Hào bị bệnh chết, bị vứt xuống bãi tha ma rồi, đó cũng chính là việc mà ba mẹ tôi đã làm”

Triệu Hân Hân siết chặt di động trong tay.

“Vậy nên mau dẫn cậu ấy đi nhanh đi, cái nhà này chẳng có cái gì để cậu ấy nhớ đến. Nếu không cô cứ chở mà xem, đến tối mẹ tôi sẽ đòi tiền thôi.”

Sở Vi chẳng thiếu chút tiền ấy, tiền hoa hồng anh được chia từ Sở Thị cũng phải được tới mấy trăm triệu. Thế nhưng với những người như thế này liệu có đáng để Sở Vi phải làm như vậy không?

an sinh an dưỡng, đã sinh anh ra rồi sao còn vì một chút tiền mà bán anh đi?

Mãi đến khi người dân trong thôn về hết, mẹ Lâm vẫn cứ lôi lôi kéo kéo con trai, còn cô con dâu nhà họ đã đi nấu cơm. Chưa kể ánh mắt của mẹ Lâm nhìn Triệu Hân Hân cứ có chút để phòng, cứ như thể là sợ cô sẽ cướp mất bảo bối gì đó của nhà bọn họ không bằng.

Triệu Hân Hân buồn cười, chẳng phải là bà ta đang sợ cô cướp mất tiền của Sở Vì sao?

Cơm nước đã xong xuôi nhưng chị dâu vẫn bị mắng, lý do là đồ ăn quá ít, hiện tại con trai bà ta là kẻ có tiền cơ mà.

Trong suốt quãng thời gian này, Sở Vi chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm nhẹ nhàng ấy lại khiến Triệu Hân Hân nhìn mà đau lòng.

Sau khi cả nhà ngồi xuống, lần này tốt xấu gì Triệu Hân Hân cũng được một vị trí bên cạnh Sở Vi. Anh quay đầu nhìn Triệu Hân Hân đang rầu rĩ không vui liền thấp giọng nói: “Ăn cơm xong rồi về.”

“Cô Triệu ở đây không quen sao? Gia Vị, một lát nữa con đưa cô Triệu đến khách sạn nhé, em trai con vừa mới về phải ở lại chứ!” Mẹ Lâm vội vội vàng vàng nói.

Ở lại để chờ bà đòi tiền sao?

Triệu Hân Hân thẩm cười lạnh trong lòng. Cô hoàn toàn chẳng có ý kiến gì với chuyện cho ba mẹ tiền, nhưng mà cái hạng người đem con trai bán lấy tiền, con trai có tiền rồi quay trở về thì chuyện đầu tiên họ nghĩ đến là mọi tiền của anh, ba mẹ như thế có thật sự là ba mẹ không?

“Không cần, một lát nữa tôi tự đưa cô ấy về khách sạn là được rồi.” Sở Vi nhàn nhạt nói.

Sắc mặt của mẹ Lâm có chút khó coi, thế nhưng bà ta vẫn cố giữ nụ cười trên môi, có điều là bà ta không để ý đến Triệu Hân Hân nữa.

“Gia Hào, bây giờ con đang làm công việc gì vậy?” Mẹ Lâm cười híp mắt hỏi dò: “Xe của con vừa nhìn đã biết đắt tiền.”

“Mẹ, đó là xe của cổ Triệu đấy. Con vừa mới hỏi thay mẹ rồi, Gia Hào làm tài xế cho cô Triệu!” Lâm Gia Vĩ đột nhiên nói to.

Sở Vị ngẩng đầu nhìn chàng trai có gương mặt giống hệt với mình, cuối cùng khóe miệng của anh cũng khẽ cong lên một nụ cười thật sự.

Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Gia Vĩ nói vậy thì lập tức đổi sắc mặt: “Làm tài xế à.”

Cơn tức của Triệu Hân Hân lập tức dâng lên. Cố thương cái tên ngốc đến chết này quá, lúc cô đang định nói gì đó thì lại bị Sở Vị cản lại.

Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm xúc của mình.

Sở Vi hơi cụp mắt xuống. Anh không phải kẻ điếc, đám người kia xì xào cái gì đương nhiên anh cũng có thể nghe được.

Anh cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên anh hiểu thái độ này của bọn họ thể hiện điều gì.

Có lẽ cố và chú đã sớm biết việc này từ lâu, vậy nên trước khi anh tới đây họ mới nói những lời đó với anh.

Bầu không khí của nửa bữa cơm sau trở nên yên lặng hẳn, có vẻ như sự nhiệt tình của mẹ Lâm đã giảm bớt rồi.

Sau bữa cơm, Sở Vị vẫn để lại một tấm thẻ ngân hàng cho mẹ đẻ của mình

Sau đó anh mới dẫn Triệu Hân Hân rời đi.

Triệu Hân Hân vẫn không thôi tức giận trong lòng, tức đến mức đóng sầm cửa xe lại, thế nhưng đúng lúc này Lâm Gia Vĩ lại theo ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3553: Những người không kết hôn (16)
Sở Vi quay đầu nhìn lại, Lâm Gia Vị đang dựa vào vách tường, nói: “Tôi đã từng xem tin tức về cậu, khi đó tôi đang học lớp mười hai.”

Sở Vi khẽ gật đầu, vào năm lớp mười hai anh với cậu Hai đã từng giải quyết được một chuyện lớn, được lên tivi.

“Vì sao khi đó không đến tìm tôi?” Sở Vi nhìn Lâm Gia Vĩ.

“Cái nhà này không đáng để cậu quay về. Cậu cũng không nên quay về!” Lâm Gia Vĩ ăn ngay nói thật. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta dù biết rõ rành rành Sở Vị là em trai ruột của mình nhưng chưa bao giờ có ý định tìm lai.

Sở Vi lấy giấy bút ra, viết một dãy số di động vào đó rồi giao cho Lâm Gia Vĩ: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, số tiền tôi để lại cho mẹ đủ để bà ấy trả hết nợ nần rồi, tôi đi đây.”

Lâm Gia Vĩ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Lúc anh ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chiếc xe đã rời đi. Lâm Gia Vị nắm thật chặt tờ giấy đó, bên tại vẫn còn nghe thấy tiếng oán trách của mẹ Lâm. Bà nói cũng còn may mà đứa con trai này không trở về để bắt bọn họ phải nuôi.

Lâm Gia Vĩ bất đắc dĩ cười khổ. Anh ta có thể làm gì được đây? Người mà năm đó ba mẹ bán đi không phải là anh ta, cho nên anh ta vẫn phải trả ơn nuôi dưỡng.

***

“Tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy chứ?” Triệu Hân Hân tức giận nói. So với sự bình tĩnh, thản nhiên của Sở Vị thì sự tức giận của Triệu Hân Hân cứ như thể cô mới là người vừa mới bị đám người kia bắt nạt ấy.

Sở Vị nhìn người nào đó đang kích động không thôi khiến tâm trạng của anh tốt lên.

Từ đêm qua, khi Thủy An Lạc nói câu kia với anh, Sở Vi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cuộc đời này anh chỉ có hai người là ba và mẹ, một là Sở Ninh Dực, một là Thủy An Lạc.

Vậy nên người nhà họ Lâm có đối xử với anh như thế nào thì cũng chẳng sao cả.

Dù cho bọn họ chỉ coi anh như một loại công cụ đi chăng nữa, bất kể là khi còn bé hay là sau khi lớn lên thì cũng đều vậy cả thôi.

“Tức chết tôi rồi, tức chết mất thôi! Sao cậu lại có thể bình tĩnh như thế chứ? Bọn họ coi cậu là cái gì vậy?” Triệu Hân Hân lớn tiếng kêu lên.

“Xót cho tôi à?” Sở Vi đột nhiên nói.

Cơn tức của Triệu Hân Hân lập tức biến mất, cả người đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách lạ thường: “Ai cơ? Ai xót cậu cơ? Tôi đây chỉ đang thương hại kẻ yếu thôi.”

Triệu Hân Hân nói xong rồi bất giác nhìn ra bên ngoài. Cô có bệnh mới đi thương xót cho cái đồ ngu ngốc này, đúng là đồ ngốc, đã bị đối xử như vậy rồi mà vẫn còn phải mất tiền.

Sở Vi khẽ cong môi, thế rồi anh đột ngột dừng xe lại ngay trên đường cái. Triệu Hân Hân còn đang tò mò không hiểu vì sao Sở Vi lại đột nhiên dừng xe như vậy thì đã bị Sở Vi ôm vào lòng.

“Này...”

“Cho tôi ôm một lát thôi.” Sở Vị thấp giọng nói, trong thanh âm lộ ra sự mệt mỏi.

Triệu Hân Hân đang muốn đẩy anh ra bỗng khựng lại, sau đó cô nhẹ nhàng vỗ sau lưng của anh, nói: “Trời ơi, có gì to tát đâu, chẳng phải cậu vẫn có cô Thủy, có chú Sở và cả đám anh Lạc Ninh đấy thôi.”

Cậu còn có cả tôi nữa mà!

Nhưng Triệu Hân Hân lại giữ chặt câu nói cuối cùng trong lòng, không nói ra khỏi miệng.

Sở Vị ốm Triệu Hân Hân rất chặt, nghe cô nói rồi trả lời: “Tôi đâu có điếc, những gì bọn họ nói tôi đều nghe được cả. Nhưng dù gì đó vẫn là ba mẹ ruột của tôi mà, tôi còn có thể làm thế nào được nữa?” Sở Vị thấp giọng nói, sự bất đắc dĩ cùng tủi thân đan vào nhau khiến người nghe đau lòng không thôi.

Triệu Hân Hân khẽ mím môi, tiếp tục vỗ vỗ sau lưng anh: “Cái ngày mà bọn họ bán cậu đi thì bọn họ đã không còn là ba mẹ của cậu nữa rồi.”

Sở Vi không động đậy, Triệu Hân Hân vẫn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Sở Vi, thương anh đến đau thắt lòng.

“Nhưng chú cũng đã nói rồi, bất kể có tức giận hay buồn bực đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần nhớ rõ phải giữ được nụ cười trên môi thì ắt sẽ trở thành người thắng!” Thanh âm của Sở Vị ngày càng nhỏ hơn: “Nhưng mà tôi đã thua rồi.”

Triệu Hân Hân càng cảm thấy đau lòng hơn. Thảo nào từ đầu tới cuối Sở Vi vẫn giữ một nụ cười mỉm, hóa ra cậu ta làm vậy chỉ vì không muốn để người khác thấy bản thân mình thật chật vật.

Sao người đàn ông này lại ngu ngốc vậy chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3554: Những người không kết hôn (17)
“Bọn họ không biết mình mất đi bảo bối gì đâu. Bọn họ không quý trọng cậu thì ắt sẽ có người khác biết đến cái tốt của cậu, biết quý trọng cậu.” Triệu Hân Hân không biết an ủi người khác, cho nên giọng điệu của cô còn mang theo chút cảm giác lúng túng.

Sở Vi khẽ cựa quậy rồi chậm rãi ngẩng đầu dậy khỏi vai cô.

Triệu Hân Hân thấy đôi mắt ướt sũng của anh, vì cái quái gì mà người này lại... hấp dẫn thế chứ!

Triệu Hân Hân siết chặt nắm tay của mình, không để phân con trong mình trỗi dậy mà làm ra hành động gì đó với anh.

Thế nhưng rõ ràng cô đã lui về sau mà người phía trước mặt cô lại càng ngày càng gần là sao?

Cảm giác lành lạnh áp lên môi, Triệu Hân Hân đột nhiên trợn to hai mắt của mình. Ngay lúc cô đang khiếp sợ thì hơi thở của cô đã bị ai kia hoàn toàn cướp mất.

Má nó, chơi trò gì vậy, mày nhất định phải nhịn cái cảm giác đê mê này xuống!

Triệu Hân Hân muốn khóc, anh đẹp trai à, anh làm cái gì thế, đừng có dụ dỗ tôi mà!

“Người trân trọng tôi có bao gồm cả cậu không?” Mỗi một câu chữ của Sở Vi đều làm nụ hôn này trở nên sâu hơn, thế cho nên ngoại trừ mơ màng ra, Triệu Hân Hân đã không còn nghĩ được gì khác nữa.

Cô có cảm giác mình bị bẫy rồi, bị bẫy thật rồi!

Triệu Hân Hân hoàn toàn không biết nụ hôn này bắt đầu như thế nào, lại càng chẳng hiểu nó kết thúc ra làm sao.

Cũng đồng thời cô chẳng hiểu tại sao lúc này cô đang nằm trên giường trong khách sạn, mà người đáng lẽ phải nằm cách cô nửa thước trên giường lại đang nằm ngủ cạnh cô thế này.

Nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên đều bay mất trong một ngày, chắc cô là người đầu tiên bị như thế mất! Quan trọng là cái người này còn chưa phải là chồng cô, thậm chí còn chưa phải là bạn trai cô nữa!

Triệu Hân Hân vẫn còn đang ngày người chìm trong suy nghĩ của mình thì người bên cạnh đột nhiên kéo cô vào lòng, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Triệu Hân Hân, lần này đến lượt tôi theo đuổi em có được không?”

Triệu Hân Hân: “...”

Cái đầu nhà anh, đây là cách anh theo đuổi sao?

Anh làm thế này là đang đánh sập ba tầng thành lũy đấy có biết không?

Sở Vị không nhận được câu trả lời liền mở mắt, vẫn là đôi mắt quyến rũ kia khiến Triệu Hân Hân không nhịn được phải nuốt vào một ngụm nước bọt. Thân là một gã đàn ông mà quyến rũ như thế này có ổn không vậy?

Sở Vi mở mắt nhìn chằm chằm Triệu Hân Hân, sau đó đột nhiên hôn lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô.

“Ối...” Triệu Hân Hân rụt cổ lại muốn tránh: “Anh cố ý!!!” Lúc này Triệu Hân Hân mới phản ứng lại được. Sở Vị là người thế nào chứ, một người giết người không chớp mắt trên chốn thương trường, một gương mặt nham hiểm có thể tức chết người ta mà không phạm pháp mà có thể bị một gia đình chưa gặp mặt bao giờ làm cho suy sụp sao?

Sở Vi khẽ bật cười, cười đến độ lồng ngực đang áp sát lưng của cô khẽ rung lên.

Triệu Hân Hân buồn bực liền lấy cùi chỏ hung hăng thụ một cái về phía ngực của anh.

Sở Vi chẳng buồn nhúc nhích, vẫn nhẹ nhàng hôn lên gò má cô: “Dạo này em gần gũi với Tần Mặc quá đấy”

Lời này chẳng hề che giấu tính chiếm hữu và sự ghen tuông trong đó.

Triệu Hân Hân: “...”

“Hóa ra hằng ngày anh đều đứng trước cửa sổ để nhìn cái này sao?” Triệu Hân Hân ôm lấy cánh tay của Sở Vi rồi cắn mạnh một cái.

Sở Vi tiếp tục cười.

“Anh thật sự không để ý chuyện người nhà của anh sao?” Triệu Hân Hân quay người lại, vẫn có chút không yên lòng nói.

“Có gì mà phải ngại, cũng giống như anh hai anh đã nói đó thôi, năm đó vào cái lúc bọn họ bán anh đi thì chút tiền kia đã coi như trả ơn họ sinh ra anh rồi! Như bây giờ cũng tốt, bọn họ đã cho rằng anh không có tiền thì sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa, thế nhưng sau này anh vẫn muốn giúp đỡ anh Hai một chút.”

Sở Vị nhàn nhạt nói, hoàn toàn chẳng có chút đáng thương nào như lúc trước.

Triệu Hân Hân: “...”

Cái tên gian thương này thật sự đã gian đến mức trèo lên đầu cô luôn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3555: Không tha thứ (1)
Sau khi Triệu Hân Hân ngủ lại, Sở Vị nhận được điện thoại của Sở Lạc Duy báo rằng hai người kia đã chuẩn bị ra tay.

Sở Vi cẩn thận đứng dậy, đi ra sân thượng

“Chuyện kia đã điều tra xong rồi, năm đó quả thật Triệu Hân Hân đã trông thấy dáng vẻ của bọn chúng, mà mấy năm gần đây hai kẻ đó vẫn bị đuổi giết, bọn chúng bạn chạy trối chết rồi! Có vẻ như là trước đây từng bắt cóc một đứa con của một nhân vật tầm cỡ quan trọng nào đó cho nên hiện giờ đã bị truy nã quốc tế. Bọn chúng cho rằng Triệu Hân Hân đã bán tin tức của bọn chúng cho cảnh sát cho nên mới quyết định chiến đến cùng, thật ra chỉ là muốn kéo Triệu Hân Hân chết chung mà thôi.”

“Chỉ bằng hai kẻ đó thôi sao? Sở Vi bật cười một tiếng.

“Hình như chúng nghĩ vậy đấy!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp lại một câu, lời nói đầy ý khinh miệt.

“Tôi biết rồi, ngày mai bọn tôi sẽ về.” Sở Vi nói rồi cúp máy, nhìn cảnh vật bên ngoài.

Anh khẽ ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngủ say kia, khóe miệng của anh khẽ cong lên. Đời này cái mà anh muốn nắm giữ không nhiều lắm, cho nên nếu như anh đã thích cái gì thì sẽ dùng cách vừa đọc vừa chuẩn lại nhanh để bắt lấy, bởi vì anh không thích chuyện ngoài ý muốn.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm súng lục nhỏ của mình chạy tới chạy lui trước cửa. Chú ngoài cửa mặc đồ giống hệt như bá bá của nhóc kia, nhưng sao mẹ nhóc lại không cho chú kia vào nhỉ.

Tiểu Quỷ Quỷ nhấc cái chân ngắn ngủn của mình đi tới đi lui, thi thoảng nhìn mẹ của mình một cái rồi lại nhìn chú kia một cái, thật kỳ quái, hai người họ chẳng chịu động đậy gì cả.

Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn mẹ vẫn còn đang vẽ tranh, lại quay đầu nhìn Cố Tử Thành đang đứng nghiêm bên ngoài. Nhóc bỗng lạch bạch chạy đến bên cạnh Cố Tử Thành rồi cũng học theo tư thế đứng thẳng tắp của anh mà đứng đó.

Một lớn một nhỏ, người lớn mặc quân phục chỉnh tề. Đứa nhỏ mặc đồ thủy thủ còn đội cả mũ quả dưa cực kỳ đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta tan chảy.

Cố Tử Thành cúi đầu nhìn nhóc con bé xíu xiu kia. Anh lặng lẽ giơ tay ra giúp bé con này che nắng. Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu, toét miệng nở một nụ cười cực kỳ tươi, mấy cái răng nhỏ xíu đều tăm tắp.

Đây là con trai anh, giống anh y như đúc, lúc nhìn thấy ba sẽ chạy tới, sẽ gọi một tiếng ba.

Tiểu Quỷ Quỷ đứng một lát cũng cảm thấy nhàm chán. Nhóc lôi kéo Cố Tử Thành muốn anh chơi cùng với mình.

Có lẽ nhờ vào sự kỳ diệu của huyết thống cho nên Tiểu Quỷ Quỷ cũng không sợ anh, thậm chí còn có chút gần gũi, chỉ có điều lúc nhóc tỏ ra thân thiết với anh thì vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

“Tiểu Quỷ Quỷ, quay lại đây...”

Tiểu Quỷ Quỷ còn chưa kịp lỗi người đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi.

Cố Tử Thành hơi cứng người lại, nhìn Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi bỏ cái tay của mình ra. Anh nhanh chóng che đi sự mất mát sâu trong đáy mắt.

Tiểu Quỷ Quỷ giả vờ đáng thương ôm lấy đồ chơi của mình, chậm chạp bước từng bước quay vào nhà, tuy rằng Tiểu Quỷ Quỷ rất quậy nhưng cũng rất biết nghe lời mẹ.

“Mẹ...” Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ nắm lấy quần áo của Sở Lạc Nhất, một tay còn chỉ vào ai đó đang đứng bên ngoài: “Bá bá, bá bá...” Bé con chỉ biết nhận quần áo thôi.

Cố Tử Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bé con vẫn đang chỉ về phía mình. Thằng bé đang gọi cái gì? Cố Tử Thành siết chặt nắm tay của mình, dưới chân khẽ cử động nhưng không dám bước lên một bước.

Đây là lần đầu tiên anh nghe được con trai mình gọi một tiếng ba, thế nhưng anh chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Nhất ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ rồi đứng dậy, sau đó xoay người đi lên lầu.

Cổ Tĩ Thành hé miệng muốn nói gì đó, nhưng mà di động của anh lại vang lên.

Bước chân của Sở Lạc Nhất khựng lại, nghe tiếng anh nhận máy, cô quay lại thấy ai kia vẫn đang đứng đó nghe điện thoại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3556: Không tha thứ (2)
“Tôi biết rồi.” Cố Tử Thành vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt của Sở Lạc Nhất. Anh bất giác siết chặt

di động trong tay, theo bản năng muốn lên tiếng giải thích điều gì đó.

Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ, đứng ở đầu cầu thang nhìn chòng chọc vào người ngoài cửa.

Cố Tử Thành hạ di động xuống, lời giải thích lại không hề được nói ra, anh chỉ xoay người rồi rời khỏi nơi này.

Sở Lạc Nhất cắn môi, cố gắng không để bản thân phải khóc nấc lên.

Tiểu Quỷ Quỷ thấy người ngoài cửa đã đi mất, cánh tay nho nhỏ cũng thu lại. Nhóc bĩu môi tựa vào lòng Sở Lạc Nhất.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Sở Ninh Dực đứng trên lầu, nói.

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng của ông ngoại liền vươn tay, muốn ông ngoại bế một cái.

Sở Ninh Dực bước xuống, ôm lấy cậu cháu trai rồi đặt bé lên cổ của mình. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức vui trở lại. Nhóc cười khanh khách muốn ông ngoại đưa nhóc ra ngoài chơi.

Sở Lạc Nhất vừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Quỷ Quỷ, vừa tựa vào đầu vào cầu thang nhìn Sở Ninh Dực mang Tiểu Quỷ Quỷ đi chơi.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Trước đây cổ với Cố Tử Thành chỉ đơn thuần là yêu đương qua mạng, bọn họ chưa từng gặp mặt. Thế nhưng chuyện hôn nhân không giống như chuyện yêu đương qua mạng. Cô không thể vĩ đại đến mức để Cố Tử Thành thoải mái đi làm chuyện của mình.

Lúc Cố Tử Thành chưa rõ sống chết, cô không dám hận anh, bởi vì cô chỉ cầu Cổ Tỉ Thành có thể bình an trở về là được.

Nhưng bây giờ anh đã sống mà quay về rồi, thế nên cái cảm giác căm hận này cứ dâng lên khiến Sở Lạc Nhất không thể khống chế được.

Cuộc điện thoại kia sẽ luôn quan trọng hơn so với hai mẹ con họ.

Tiểu Quỷ Quỷ chạy tới chạy lui trong phòng khách. Sở Ninh Dực đúng cách đó không xa trông coi nhóc. Tiếng cười của Tiểu Quỷ Quỷ chính là thứ giúp cô chống đỡ mấy năm nay.

Cuộc điện thoại mà Cố Tử Thành nhận được là điện thoại gọi từ quân khu, nói về chuyện đơn xin chuyển đơn vị qua bộ đội hậu cần thành phố A của Cố Tử Thành.

Thế cho nên lúc này Cố Tử Thành đang đứng trước phòng làm việc của cấp trên lẳng lặng nghe chửi.

“Hậu cần! Cậu nói là cậu đi làm hậu cần sao? Sao cậu không đi nuôi heo luôn đi” Thủ trưởng vừa nói vừa tức giận quăng tập tài liệu trong tay lên người anh.

Cố Tử Thành hơi cúi đầu: “Nếu bên đó cần người thì tôi sẵn sàng!”

“Cần ông bác nhà cậu!”

“Ba tôi là con một, tôi không có bác.” Cố Tử Thành tiếp tục nói.

Thủ trưởng bị tức đến mức không nói nên lời.

Cố Tử Thành hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Tư lệnh, tôi thật sự quyết định rồi”

“Vì mẹ con họ sao?” Tư lệnh cũng bình tĩnh lại rồi trầm giọng hỏi.

Cố Tử Thành cúi đầu, không lên tiếng.

“Cậu còn quá trẻ, quãng đường phía sau còn rất dài! Bây giờ cậu xin thuyên chuyển về hậu cần thì sau này cậu còn lăn lộn thế nào được đấy?” Tư lệnh nói một cách nghiêm túc: “Hơn nữa quốc gia này bồi dưỡng cậu như vậy không phải là để cậu đi làm hậu cần!”

Cố Tử Thành vẫn cúi đầu: “Tôi nợ mẹ con bọn họ quá nhiều rồi.”

“Cố Tử Thành!!” Lần này thủ trưởng dứt khoát cầm ống bút ném qua: “Có phải cậu muốn tôi đi tìm Sở Lạc Nhất để nói về chuyện này không?”

“Tư lệnh, tôi không muốn!” Cố Tử Thành vội vàng đáp: “Đây là quyết định của cá nhân tôi”

“Hay cậu cần tôi đi tìm ba vợ của cậu nói chuyện” Tư lệnh ngắt lời của anh: “Cố Tử Thành! Lần này cậu trở về, bến trên đã quyết định sẽ để cậu nhậm chức rồi! Cậu chỉ thu dọn chút đồ đạc rồi đi nhậm chức với tôi là được!”

“Nhưng Tư lệnh...”

“Đại đội quân đặc chủng ở quân khu J đang chuẩn bị thành lập! Chuyện này chỉ có thể để cậu làm thôi!” Tư lệnh vẫn tiếp tục duy trì kiểu nói cướp lời của mình, hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng.

“Tôi không đi!”

Quân khu J tức là phải đến thành phố J, nơi đó còn cách thành phố Ả xa hơn cả khoảng cách từ thành phố B đến thành phố A, anh tuyệt đối không thể đi được!

“Hừ, cái thằng nhóc này.” Lần này Tư lệnh không cướp lời được nữa, bởi vì Cố Tử Thành đã đi rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3557: Không tha thứ (3)
Sau khi đi ra ngoài, Cố Tử Thành đưa tay vò đầu của mình, càng thấy phiền não hơn.

Anh còn chưa dỗ được vợ đây này, khoan đã, phải nói là vợ còn chưa cưới được, chuyện con cái còn chưa được giải quyết mà lúc này còn rời đi thì anh với vợ anh coi như chấm dứt luôn rồi còn gì

Cố Tử Thành ra khỏi quấn bộ lại lái xe về Thấm Tâm Viên.

Trên đường đi, Cố Tử Thành nhận được một cuộc điện thoại nói cho anh biết chuyện đã được giải quyết rồi.

“Ù.”

“Những ngôi sao kia muốn gặp anh đấy.” Người ở đầu bên kia nói có vẻ hả hê.

“Anh Cả, nếu như thái độ của cậu không hả hê như vậy thì có lẽ tôi sẽ qua đó một chuyến đấy.” Cố Tử Thành giễu cợt nói.

“Này, cái tiếng anh Cả này gọi hơi sớm rồi đấy. Tôi đây chỉ thừa nhận thằng nhóc Tiểu Quỷ Quỷ kia là cháu trai của tôi thôi, còn tôi vẫn chưa thừa nhận anh làm em rể của tôi đâu!” Sở Lạc Ninh cười càng đắc ý: “Dù sao thì anh cũng đã kết hôn với em gái tôi đâu.”

“Bảo sao mà vợ chạy mất vẫn chưa lối về được!” Cố Tử Thành nói xong liền cúp máy.

Anh mà khó chịu thì sao có thể để người khác dễ chịu được, không có cửa đầu!

Chuyện An Hinh Duyệt ra nước ngoài anh có biết, hơn nữa người này còn do Sở Lạc Ninh ép rời đi.

Cho nên hai bọn họ bây giờ là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng thể nói được là ai thảm hơn ai.

Lúc Cố Tử Thành quay về đến Thấm Tâm Viên thì Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ say.

Sở Lạc Nhất ở cùng một phòng với Tiểu Quỷ Quỷ. Cố Tử Thành vừa đến Thấm Tâm Viên đã được Sở Ninh Dực gọi tới phòng làm việc.

Cố Tử Thành hơi hạ mắt, chờ Sở Ninh Dực lên tiếng.

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, vẫn không hề lên tiếng.

Tiếng tích tắc của đồng hồ trong căn phòng lại càng trở nên rõ ràng hơn.

“Hậu cần?”

Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng lên tiếng.

Cố Tử Thành gật đầu: “Vâng.”

“Tôi cố ý tuyển chọn cậu ra từ hơn ba trăm người là để cậu đi nuôi heo?” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn không nhẹ không nặng như trước.

Cố Tử Thành biết ngay là sẽ bị mách tội mà.

“Ba trăm sáu mươi nghề, nếu cố gắng thì nghề nào cũng sẽ thành công thôi ạ.” Cố Tử Thành cũng nhẹ nhàng trả

lời.

“Sao cậu không nói lời này với lão Lương ấy?” Sở Ninh Dực cười nhạo.

Cố Tử Thanh: “...”

Anh sẽ bị quăng ra bên ngoài không tiếp.

“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cho dù có ở hậu cần thì những chuyện em nên làm em vẫn sẽ làm, chuyện thành lập một chi đội bộ đội đặc chủng không nhất thiết phải là em mới làm được!” Cố Tử Thành nghiêm túc nói.

Thế nhưng vợ con của anh cẩn anh, việc này người khác không làm thay được.

Sở Ninh Dực tiếp tục gõ lên bàn: “Lần này không phải cậu thì không được.”

Cố Tử Thành nhíu mày, có chuyện gì không phải anh thì không làm được, có rất nhiều người có năng lực cao hơn anh cơ mà.

Sở Ninh Dực đứng dậy, rốt cuộc cũng không gõ lên bàn nữa, nói: “Nếu không chắc chắn lão Lương sẽ không tìm tôi, cậu đi thu dọn một chút rồi qua đó đi.”

“Nhưng mà..”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Cậu phải nhớ cho kỹ trách nhiệm của mình là gì? Mẹ con hai nó là trách nhiệm của cậu, thế nhưng quốc gia này đã đổ bao nhiêu tài nguyên vào cậu thì cậu phải nhớ cho kỹ!” Sở Ninh Dực vỗ lên vai của anh: “Thân là một người cha, tôi hy vọng cậu có thể thuyên chuyển về bộ hậu cần, thế nhưng cậu không thể làm vậy!”

Sở Ninh Dực thở dài, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Cố Tử Thành hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Tuy lại bị từ chối một lần nữa, thế nhưng chính bản thân Cố Tử Thành hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng anh không có quyền quyết định.

Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ ngủ say, Sở Lạc Nhất khẽ dậy khỏi giường, nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã nghe được tiếng mở cửa. Sở Lạc Nhất không quay lại mà cầm lấy tập tranh trên bàn mình rồi lấy bút, cúi đầu phác họa.

Cố Ti Thành đứng của của một hồi rồi mới đi vào, sau đó đóng cửa lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3558: Không tha thứ (4)
Cố Tĩ Thành đi tới bên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất, nắm chặt lấy tay của cô.

Sở Lạc Nhất rụt tay lại, không cho anh chạm vào mình.

Cố Tử Thành thoáng sững ra, cánh tay vẫn dừng lại giữa không trung từ từ rụt về.

“Bảo bối, anh...”

“Hiện giờ tôi không muốn gặp anh, hơn nữa Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ rồi, anh đừng làm phiền giấc ngủ của thằng bé.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, bước ra mấy bước cách anh một khoảng

Cố Tử Thành vẫn giữ tư thế nửa quỳ, trái tim như bị ai đó bóp chặt, vừa chua xót lại đau đớn vô cùng.

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, cố ép mình không được quay đầu lại.

Cố Tử Thành quỳ một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, sau đó anh quay người đi về phía Sở Lạc Nhất, nói: “Bảo bối, ngày kia anh phải đi rồi.”

Đi?

Sở Lạc Nhất quay phắt đầu lại nhìn Cố Tử Thành, anh còn muốn đi nữa?

“Vậy anh còn trở về làm cái gì?” Sở Lạc Nhất cố gắng đề ngữ điệu của mình xuống nhưng lại chẳng thể đè nổi cơn điên đang bùng lên trong mình: “Sao anh không chết luôn ở bên ngoài luôn đi!”

Như vậy cô sẽ chỉ phải lo lắng cho anh mà không cần phải hận anh.

Thế nhưng khi nhắc tới cái chữ “chết” kia, thân thể của Sở Lạc Nhất bất giác run lên.

Cô không nên nhắc tới chữ đó.

Cố Tử Thành để có tùy ý mắng mỏ: “Anh đến thành phố J, đại khái cẩn từ ba đến năm năm mới có thể quay về.”

“Anh còn thiếu ba năm này sao?” Sở Lạc Nhất cười lạnh.

Cố Tử Thành vẫn giữ tư thế hạ mình, nhưng lần này anh thật sự bị một câu này của Sở Lạc Nhất đầm cho nhói lòng.

Đau đến không thể hít thở nhưng lại không nhìn thấy miệng vết thương, anh cần phải làm cái gì đây?

“Bảo bối, anh...”

“Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa hết! Anh muốn đi đâu thì đi đi!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đẩy anh đi ra ngoài: “Đi đi, đi đi! Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì với nhau mà, không phải sao?”

Cố Tử Thành lại bị nhốt bên ngoài một lần nữa, không nhịn được siết chặt tay mình.

“Bảo bối, anh biết em oán trách anh, anh sẽ chờ đến ngày mà em tha thứ cho anh!” Cố Tử Thành nói rồi xoay người rời đi.

Sở Lạc Nhất dựa vào cửa, cố cho nước mắt của mình không rơi xuống.

[...: Thành phố J cần thành lập một đội quân mới, anh cần qua đó phụ trách chuyện huấn luyện! Bảo bối, chờ anh về rồi anh nhất định sẽ xin chuyển qua bên hậu cần! Cho dù là đi nuôi heo cũng được, anh nhất định sẽ ở bên hai me con em!

Sở Lạc Nhất nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi lại muốn cười.

Hai người họ vốn xuất phát từ tình yêu trên mạng, anh đúng là biết tận dụng tài nguyên.

Khách sạn thành phố G.

Triệu Hân Hân tỉnh dậy không thấy Sở Vị đâu, trên bàn chỉ có một tờ giấy nhắn, nói cô sau khi tỉnh lại thì thu dọn đồ đạc một chút, anh phải đi giải quyết chuyện hai người kia.

Triệu Hân Hân cầm tờ giấy che mặt mình, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có cô lo lắng về hai kẻ đó mà thôi, Sở Vị vốn chẳng để chuyện này vào mắt, mục đích của anh chỉ là muốn chê cười có một lần mà thôi, đúng là một người đàn ông nham hiểm!

Triệu Hân Hân rời giường rồi thu dọn đồ đạc xong xuôi. Cô đứng trước gương trong nhà tắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó, thế rồi không nhịn được phải đưa tay vỗ vỗ mặt mình, sao cứ có cảm giác khang khác trước kia thế nhỉ.

Mà lần này Triệu Hân Hân quyết đoán đặt vé máy bay trước khi Sở Vi quay lại, có thật sự không muốn ngồi xe nữa, mệt chết đi được.

Lúc Sở Vị quay lại, Triệu Hân Hân đã đặt vé máy bay xong xuôi. Trên cánh tay của anh có vết thương lưu lại, có lẽ là do vừa mới đánh nhau.

Triệu Hân Hân vội vàng đi tới nhìn cánh tay của anh, sau đó gọi điện thoại cho khách sạn nhờ lấy hộ thuốc khử trùng và vải xô.

Sở Vi ngồi trên ghế sofa thấy Triệu Hân Hân đang sốt sắng vì mình lại càng thỏa mãn với quyết định của bản thân hơn, may mà anh ra tay nhanh.

Nếu không để cô gái này biến thành vợ của người khác thì cái được không bù nổi cái mất rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3559: Không tha thứ (5)
Sau khi trở về, hai người cố ý mời Kiểu Vi Nhã, Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Duy cùng với Cố Tử Thành đang chuẩn bị phải đi xa cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như chính thức thông báo một tiếng.

“Chậc chậc chậc, thật chẳng có tiền đồ gì cả, đơn giản như vậy mà đã nhận thua rồi.” Kiều Vị Nhã thở dài nói, không khỏi khinh bị đối với hành động của Triệu Hân Hân.

Kiều Vị Nhã mới nói xong đã bị Sở Vi nhẹ nhàng đá cho một cái.

Tiểu Quỷ Quỷ lúc này chỉ muốn ăn. Cố Tử Thành vẫn đang ôm nhóc nhưng ánh mắt của anh chỉ dính chặt lấy Sở Lạc Nhất. Thế nhưng cô lại chẳng buồn cho anh một cái liếc mắt.

Chuyện mời Cố Tử Thành là do Triệu Hân Hân quyết định. Dù sao cũng phải nhờ Cố Tử Thành đã cứu cổ cho nên đây cũng coi như là cho anh một cơ hội, đáng tiếc có vẻ như cơ hội lần này không có tác dụng rồi.

Sở Lạc Nhất vẫn là Sở Lạc Nhất như mọi khi, với ai cũng cười híp mắt chỉ trừ mỗi Cố Tử Thành là cố không buồn tỏ thái độ gì cả.

“Mấy người chẳng hiểu gì cả, làm gì có ai rảnh rỗi quá lại đi tự làm khó mình cơ chứ.” Triệu Hân Hân cười tít mắt vừa nói vừa lấy cho Tiểu Quỷ Quỷ một miếng bánh ngọt mà nhóc yêu nhất.

“Rõ ràng chính là do anh Sở Vi quá xấu xa!” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt, nói.

Cố Tử Thành lại rũ mắt, không phải là anh không biết dùng thủ đoạn, chỉ là anh không thể dùng nó với Sở Lạc Nhất được.

Sở Lạc Nhất với Triệu Hân Hân hoàn toàn là người của hai thế giới, cho nên chỉ cần anh sử dụng bất cứ thủ đoạn gì với cô thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc chuyện của họ xong đời rồi, cho nên anh chỉ có thể để thời gian giải quyết vấn đề.

Cả đám ngồi nói chuyện với nhau một hồi. Cố Tử Thành chỉ một mực chăm sóc cho con trai. May mà Tiểu Quỷ Quỷ cũng không khó chịu với anh cho nên hai ngày nay hai người bọn họ ở bên nhau cũng khá thân thiết.

Đáng tiếc, chiều nay là anh phải đi rồi, không biết lần sau anh về thì con trai đã lớn đến như thế nào nữa?

“Bá bá, bá bá, ăn cái kia! Tiểu Quỷ Quỷ chỉ cái khay cách anh xa nhất, cất giọng giòn tan.

Cố Tĩ Thành vội vã kéo cái khay lại, sau đó cầm đũa gắp một chút đồ ăn rồi bỏ vào miệng con trai.

“Không ngờ Lữ đoàn phó Cố còn là một người ba chăm con vô cùng chuyên nghiệp thế đấy nhé!” Triệu Hân Hân cười tươi nói. Lần này Cố Tử Thành quay về đã phá vỡ kỷ lục của Sở Húc Ninh, trở thành Lữ đoàn phó trẻ tuổi nhất.

Cố Tử Thành khẽ cong môi cười, nhưng cũng chỉ im lặng.

Sở Lạc Nhất chẳng buồn cho anh một cái liếc mắt, vẫn tiếp tục nói chuyện với Kiều Vị Nhã.

“Chuyên nghiệp thì sao chứ? Chẳng phải hôm đó vẫn vào khách sạn với cô ngôi sao kia đó sao?”

Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời, cả căn phòng lập tức im bặt.

Triệu Hân Hân nhấc chân đá Kiều Vị Nhã một cái. Kiều Vi Nhã tức giận hừ một tiếng. Cô đã nhịn chuyện này mấy ngày nay rồi đấy.

Lần này rốt cuộc Sở Lạc Nhất cũng nhìn về phía Cố Tử Thành. Anh giật bắn mình rồi vội vàng nói: “Bảo bối, chuyện kia là vì...”

“Anh không cần phải giải thích!” Sở Lạc Nhất nói rồi cúi đầu ăn cơm.

Cố Tử Thành cười cay đắng nhưng cũng không nói gì nữa. Anh chỉ nhìn con trai xem liệu nhóc có muốn ăn gì nữa không.

Sở Lạc Nhất thực sự không để ý chuyện này, Cố Tử Thành vẫn hiểu giữa hai người họ vẫn có chút tin tưởng nhau như vậy.

“Nhưng mà hai người còn chưa kết hôn đầu, vấn đề hộ tịch của Tiểu Quỷ Quỷ phải báo cáo với bên trên như thế nào bây giờ?” Triệu Hân Hân đột nhiên hỏi, dù sao đây vẫn là chuyện lớn.

Nhưng tình hình hiện tại mà nói đến chuyện kết hôn thì hình như là không thể rồi!

Mặc dù Cố Tử Thành là quân nhân, chuyện Sở Lạc Nhất sinh con cho anh cả quân khu này đều biết, nhưng mọi người đều chọn cách im lặng, vì khi ấy không ai biết được rằng liệu Cố Tử Thành có thể sống sót trở về được hay không.

Nhưng hiện tại, có khi ngay đến cả lãnh đạo cũng sốt ruột muốn họ kết hôn rồi ấy chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3560: Không tha thứ (6)
Nhưng mà kết hôn?

Giờ hai người họ thế này, không chia tay đã là rất khó rồi còn kết hôn cái gì?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tên của mình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn. Nhóc nhìn người xung quanh như thể đang nói: Mọi người gọi gì con đấy? Sao không ai nói gì hết thế?

Kết hôn?

Sở Lạc Nhất bất giác cười nhạt, anh ấy lấy đâu ra thời gian chứ?

Chẳng phải lại muốn đi rồi đó sao?

Cho nên cái chuyện kết hôn này căn bản là không tồn tại đâu!

“Anh đã báo cáo rồi!” Cố Tử Thành đột nhiên nói, khi Sở Lạc Nhất được hai mươi tuổi anh đã lập tức báo cáo rồi, chẳng qua vẫn luôn giữ lại mà thôi.

Thế nên thật ra lúc này anh chỉ cần đi lấy giấy đăng ký luôn là được. Nhưng anh không dám nhắc tới, trên chiến trường thì giết người không chớp mắt nhưng về đến trước mặt vợ cũng chỉ là kẻ khúm núm, dạ vâng.

Sở Lạc Nhất không nóng không lạnh cười khẩy một tiếng. Anh đẹp trai kia lập tức bày tỏ không dám nói tiếp.

Mọi người nhìn cảnh tượng ảo diệu này, Triệu Hân Hân muốn nói anh chính là Lạc Thần đấy sao? Là người khiến người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật đấy hả? Sao bây giờ lại không thấy lòng dạ can đảm đâu nữa rồi.

Anh đẹp trai nhà giàu tiếp tục chăm sóc cho con trai mình. Anh chỉ muốn nói không phải anh không có can đảm, chỉ là đang chột dạ thôi.

Hiện tại anh đã có thể hiểu tại sao ba anh đứng trước mẹ lại có thể nhát như vậy rồi, đơn giản là vì chột dạ cho nên không dám ngẩng đầu chứ sao.

Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng vỗ cái bụng nhỏ của mình, cuối cùng cũng đã ăn no.

Cho nên cái đám người xung quanh có ăn hay không chẳng có liên quan gì đến nhóc hết.

“Bá bá, chơi, chơi...” Tiểu Quỷ Quỷ nói, sau đó bỏ xuống khỏi người Cố Tử Thành, còn muốn lôi anh đi.

“Này, Tiểu Quỷ Quỷ không định để cho bà bá ăn cơm sao?” Triệu Hân Hân nhìn thấy Tiểu Quỷ Quỷ chổng mông bò xuống khỏi người của Cố Tử Thành liền hỏi.

Ăn?

Tiểu Quỷ Quỷ hơi nghiêng nghiêng cái đầu của mình, cuối cùng vẫn lôi bá bá đi: “Mẹ ăn!”

Ý ở đây là mẹ ăn là được rồi, còn nhóc muốn chơi với ba cơ. Cố Tử Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được chơi đùa với con trai, dù sao qua hôm nay thì rất lâu sau mới có thể gặp lại mẹ con hai người được.

“Mọi người ăn trước đi! Tôi dẫn thằng bé ra ngoài chơi một lát!” Phía trên khách sạn có một sảnh chuyên để các trò chơi cho trẻ em chơi đùa.

Sau khi Cố Tử Thành ra ngoài, Sở Lạc Duy nhìn về phía Sở Lạc Nhất rồi nói: “Ý gì đây?”

“Chẳng có ý gì cả, con trai là con của anh ấy, chẳng lẽ em cứ phải giữ khư khư suốt sao?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa lấy một miếng đồ ăn, cô cũng không phải là người tự đi làm khó mình.

“Anh chỉ muốn em biết rằng đừng chịu thua nhanh như vậy, cái gì dễ đạt được quá sẽ không biết quý trọng!” Sở Lạc Duy nhắc nhở em gái của mình, nhất là khi Cố Tử Thành là người có tiền án như vậy.

Triệu Hân Hân cùng Kiều Vi Nhã liếc nhau một cái: “Thế quái nào tớ cứ có cảm giác bạn trai của cậu đang nói cậu không biết quý trọng thế nhỉ???”

“Đang nói cậu đó, được không hả? Bị bắt trong chớp nhoáng như vậy cậu thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?” Kiều Vị Nhã dứt khoát phản đòn.

Sở Lạc Duy: “...”

Hình như anh đã nói sai rồi.

Sở Lạc Nhất cười ha hả nhưng ánh mắt bất giác lại hướng ra phía bên ngoài.

Tha thứ cho Cố Tử Thành là một cửa ải mà cô không thể bước qua nổi. Cô không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy được.

Thế nên chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho người đàn ông kia một cách đơn giản như vậy, tuyệt đối không.

Tiểu Quỷ Quỷ ngồi chồm hổm dưới đất, trông như như một quả bóng tròn xoe, trong bàn tay nho nhỏ còn nắm khẩu súng đồ chơi của mình, ý là nhóc đang mai phục đó.

Cố Tử Thành dở khóc dở cười. Ngồi xổm trong hành lang rồi nói đây là mai phục, chắc cũng chỉ có con trai anh làm mới có thể đáng yêu được thế này thôi.

Nhưng bên kia hành lang có người đi tới, Cố Tử Thành bế con trai đứng dậy, sau đó để nhóc ngả đầu lên vai mình, nhìn cô tiến lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3561: Không tha thứ (7)
Người phụ nữ vừa đến là một sĩ quan nữ.

Tiểu Quỷ Quỷ vặn người một cái, có điều vẫn bị ba ấn đầu lại nên không thể nào cử động được.

“Bá bá... bá bá...”

Cố Tử Thành vỗ nhẹ lên đầu con trai, xoa dịu tâm trạng của nhóc.

“Thì ra là Lữ đoàn trưởng Cố, đúng là đã lâu rồi không gặp.” Người vừa tới không ai khác, chính là Chầu Thiên Thiên đã bị điều đến thành phố A trước đó.

Cố Tử Thành mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó ôm con trai đi về.

Chầu Thiên Thiên mím chặt môi, đột nhiên nói: “Cố Tử Thành, lần này tôi cũng có tên trong danh sách đến thành phố J”

Cổ Tĩ Thành ngoảnh lại, nhìn Châu Thiên Thiên cách đó không xa, “Rồi sao, liên quan gì đến tôi?”

“Cố Tử Thành, cậu...” Châu Thiên Thiên còn chưa nói hết lời, đã thấy Sở Lạc Nhất đi ra ngoài tìm con trai khiến cô ta siết chặt tay của mình lại.

Sở Lạc Nhất nhìn Châu Thiên Thiên, chỉ là quăng cho cô ta một ánh mắt khinh thường, sau đó đón lấy cậu con trai đang khóc tu tu trở vào phòng.

Cố Tử Thanh: “...”

Trước kia Sở Lạc Nhất nhất định sẽ ôm lấy cánh tay của mình để đả kích người đối diện một chút, nhưng bây giờ đến một câu cô ấy cũng không muốn nói sao?

Cố Tử Thành cố nén sự chua xót trong lòng, không buồn nhìn Châu Thiên Thiên nữa mà chỉ xoay người đi vào theo.

Châu Thiên Thiên muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến anh. Dù sao nếu cô ta có đến thành phố J cùng cũng sẽ không cùng trong một hệ thống với anh.

Ăn cơm xong, họ quyết định ai về nhà nấy, Sở Lạc Nhất muốn quay về Thấm Tâm Viên nên chỉ có thể để Cố Tỉ Thành đưa về.

“Chuyện Châu Thiên Thiên anh không hề biết gì hết.” Cố Tử Thành vừa lái xe, vừa nhỏ nhẹ giải thích, lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang ngồi trên chiếc ghế trẻ con ở phía sau gật gà gật gù, vô cùng đáng yêu.

Sở Lạc Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy anh nói vậy, chỉ thản nhiên nói: “Liên quan gì đến tôi?”

Cố Tử Thành siết chặt tay lái, khẩn cầu nói: “Bảo bối, chúng ta đừng như vậy nữa được không? Em đánh anh mắng anh cũng được nhưng đừng thế nữa mà.”

Đừng nên thờ ơ như vậy, giống như chúng ta là người xa lạ.

Sở Lạc Nhất không nói gì cả, ngay cả một lời nói lạnh nhạt cũng không có.

Cố Tử Thành nở một nụ cười bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Quỷ Quỷ đang ngậm ngón tay của mình ngủ say, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Hiện tại, anh cũng chỉ có thể nhìn con trai mình để cảm thấy thoải mái hơn một chút thôi.

Cố Tử Thành đưa bọn họ về Thấm Tâm Viên. Anh bế Tiểu Quỷ Quỷ xuống xe. Tiểu Quỷ Quỷ vẫn mút ngón tay của mình, được ba bế liền tỉnh dậy, sau đó lại ngả lên vai ba ngủ tiếp.

Sở Lạc Nhất đi vào. Cố Tử Thành ôm Quỷ Quỷ đi vào theo, sau đó ôm thằng nhóc lên lầu đặt xuống giường. Thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ bỗng giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại, bàn tay nhỏ xíu còn ôm lấy cổ của Cố Tử Thành không buông.

“Ngoan, ba cho con đi ngủ nhé.” Cố Tử Thành nhỏ giọng nói. Ba giờ chiều anh sẽ lên tàu, từ nơi này đến nhà ga phải mất một tiếng, mà bây giờ đã là một giờ rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ đang mở mắt, lại nhanh chóng nhắm lại, tiếp tục ôm cổ ba mình, tựa vào đầu vai anh ngủ, có điều là vừa đặt xuống là lại khóc toáng lên.

Cố Tử Thành ôm cậu nhóc đi qua đi lại trong phòng ngủ, nghĩ chờ nhóc ngủ say rồi sẽ đặt xuống

Sở Lạc Nhất tựa ở cửa nhìn, không có ý định đi vào hỗ trợ.

Trước đây con trai ngủ chưa bao giờ như vậy cả.

Cố Tĩ Thành ôm con, nhẹ nhàng hôn lên cái đầu nhỏ của nhóc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong vòng một tiếng anh thử vài lần, lần nào kết quả cũng giống nhau, vừa đặt xuống là nhóc sẽ vặn vẹo khóc quấy không thôi.
 
Top