[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,833
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3552: Những người không kết hôn (15)
Triệu Hân Hân nhìn theo ánh mắt Lâm Gia Vĩ. Lúc này mẹ Lâm, ba Lâm và cả ông anh Cả nhà họ Lâm đều đang quấn quýt bên cạnh Sở Vi, ân cần hỏi thăm cuộc sống bao năm qua của anh.
“Thật dối trá!” Lâm Gia Vĩ cười khinh miệt.
“Đó là ba mẹ của anh đấy.” Triệu Hân Hân nhắc nhở.
“Người trong thôn này đều biết cả. Một tháng sau khi Gia Hào bị bán đi, sức khỏe của cậu ấy ngày càng kém, người ta chỉ có thể trả cậu ấy lại, nhưng mà mẹ tôi sợ vừa phải chữa bệnh cho cậu ấy lại vừa phải nuôi tôi và anh Cả cho nên sống chết nhất định không chịu trả lại tiền cho người ta! Sau này bọn họ nói Gia Hào bị bệnh chết, bị vứt xuống bãi tha ma rồi, đó cũng chính là việc mà ba mẹ tôi đã làm”
Triệu Hân Hân siết chặt di động trong tay.
“Vậy nên mau dẫn cậu ấy đi nhanh đi, cái nhà này chẳng có cái gì để cậu ấy nhớ đến. Nếu không cô cứ chở mà xem, đến tối mẹ tôi sẽ đòi tiền thôi.”
Sở Vi chẳng thiếu chút tiền ấy, tiền hoa hồng anh được chia từ Sở Thị cũng phải được tới mấy trăm triệu. Thế nhưng với những người như thế này liệu có đáng để Sở Vi phải làm như vậy không?
an sinh an dưỡng, đã sinh anh ra rồi sao còn vì một chút tiền mà bán anh đi?
Mãi đến khi người dân trong thôn về hết, mẹ Lâm vẫn cứ lôi lôi kéo kéo con trai, còn cô con dâu nhà họ đã đi nấu cơm. Chưa kể ánh mắt của mẹ Lâm nhìn Triệu Hân Hân cứ có chút để phòng, cứ như thể là sợ cô sẽ cướp mất bảo bối gì đó của nhà bọn họ không bằng.
Triệu Hân Hân buồn cười, chẳng phải là bà ta đang sợ cô cướp mất tiền của Sở Vì sao?
Cơm nước đã xong xuôi nhưng chị dâu vẫn bị mắng, lý do là đồ ăn quá ít, hiện tại con trai bà ta là kẻ có tiền cơ mà.
Trong suốt quãng thời gian này, Sở Vi chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm nhẹ nhàng ấy lại khiến Triệu Hân Hân nhìn mà đau lòng.
Sau khi cả nhà ngồi xuống, lần này tốt xấu gì Triệu Hân Hân cũng được một vị trí bên cạnh Sở Vi. Anh quay đầu nhìn Triệu Hân Hân đang rầu rĩ không vui liền thấp giọng nói: “Ăn cơm xong rồi về.”
“Cô Triệu ở đây không quen sao? Gia Vị, một lát nữa con đưa cô Triệu đến khách sạn nhé, em trai con vừa mới về phải ở lại chứ!” Mẹ Lâm vội vội vàng vàng nói.
Ở lại để chờ bà đòi tiền sao?
Triệu Hân Hân thẩm cười lạnh trong lòng. Cô hoàn toàn chẳng có ý kiến gì với chuyện cho ba mẹ tiền, nhưng mà cái hạng người đem con trai bán lấy tiền, con trai có tiền rồi quay trở về thì chuyện đầu tiên họ nghĩ đến là mọi tiền của anh, ba mẹ như thế có thật sự là ba mẹ không?
“Không cần, một lát nữa tôi tự đưa cô ấy về khách sạn là được rồi.” Sở Vi nhàn nhạt nói.
Sắc mặt của mẹ Lâm có chút khó coi, thế nhưng bà ta vẫn cố giữ nụ cười trên môi, có điều là bà ta không để ý đến Triệu Hân Hân nữa.
“Gia Hào, bây giờ con đang làm công việc gì vậy?” Mẹ Lâm cười híp mắt hỏi dò: “Xe của con vừa nhìn đã biết đắt tiền.”
“Mẹ, đó là xe của cổ Triệu đấy. Con vừa mới hỏi thay mẹ rồi, Gia Hào làm tài xế cho cô Triệu!” Lâm Gia Vĩ đột nhiên nói to.
Sở Vị ngẩng đầu nhìn chàng trai có gương mặt giống hệt với mình, cuối cùng khóe miệng của anh cũng khẽ cong lên một nụ cười thật sự.
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Gia Vĩ nói vậy thì lập tức đổi sắc mặt: “Làm tài xế à.”
Cơn tức của Triệu Hân Hân lập tức dâng lên. Cố thương cái tên ngốc đến chết này quá, lúc cô đang định nói gì đó thì lại bị Sở Vị cản lại.
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm xúc của mình.
Sở Vi hơi cụp mắt xuống. Anh không phải kẻ điếc, đám người kia xì xào cái gì đương nhiên anh cũng có thể nghe được.
Anh cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên anh hiểu thái độ này của bọn họ thể hiện điều gì.
Có lẽ cố và chú đã sớm biết việc này từ lâu, vậy nên trước khi anh tới đây họ mới nói những lời đó với anh.
Bầu không khí của nửa bữa cơm sau trở nên yên lặng hẳn, có vẻ như sự nhiệt tình của mẹ Lâm đã giảm bớt rồi.
Sau bữa cơm, Sở Vị vẫn để lại một tấm thẻ ngân hàng cho mẹ đẻ của mình
Sau đó anh mới dẫn Triệu Hân Hân rời đi.
Triệu Hân Hân vẫn không thôi tức giận trong lòng, tức đến mức đóng sầm cửa xe lại, thế nhưng đúng lúc này Lâm Gia Vĩ lại theo ra.
“Thật dối trá!” Lâm Gia Vĩ cười khinh miệt.
“Đó là ba mẹ của anh đấy.” Triệu Hân Hân nhắc nhở.
“Người trong thôn này đều biết cả. Một tháng sau khi Gia Hào bị bán đi, sức khỏe của cậu ấy ngày càng kém, người ta chỉ có thể trả cậu ấy lại, nhưng mà mẹ tôi sợ vừa phải chữa bệnh cho cậu ấy lại vừa phải nuôi tôi và anh Cả cho nên sống chết nhất định không chịu trả lại tiền cho người ta! Sau này bọn họ nói Gia Hào bị bệnh chết, bị vứt xuống bãi tha ma rồi, đó cũng chính là việc mà ba mẹ tôi đã làm”
Triệu Hân Hân siết chặt di động trong tay.
“Vậy nên mau dẫn cậu ấy đi nhanh đi, cái nhà này chẳng có cái gì để cậu ấy nhớ đến. Nếu không cô cứ chở mà xem, đến tối mẹ tôi sẽ đòi tiền thôi.”
Sở Vi chẳng thiếu chút tiền ấy, tiền hoa hồng anh được chia từ Sở Thị cũng phải được tới mấy trăm triệu. Thế nhưng với những người như thế này liệu có đáng để Sở Vi phải làm như vậy không?
an sinh an dưỡng, đã sinh anh ra rồi sao còn vì một chút tiền mà bán anh đi?
Mãi đến khi người dân trong thôn về hết, mẹ Lâm vẫn cứ lôi lôi kéo kéo con trai, còn cô con dâu nhà họ đã đi nấu cơm. Chưa kể ánh mắt của mẹ Lâm nhìn Triệu Hân Hân cứ có chút để phòng, cứ như thể là sợ cô sẽ cướp mất bảo bối gì đó của nhà bọn họ không bằng.
Triệu Hân Hân buồn cười, chẳng phải là bà ta đang sợ cô cướp mất tiền của Sở Vì sao?
Cơm nước đã xong xuôi nhưng chị dâu vẫn bị mắng, lý do là đồ ăn quá ít, hiện tại con trai bà ta là kẻ có tiền cơ mà.
Trong suốt quãng thời gian này, Sở Vi chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm nhẹ nhàng ấy lại khiến Triệu Hân Hân nhìn mà đau lòng.
Sau khi cả nhà ngồi xuống, lần này tốt xấu gì Triệu Hân Hân cũng được một vị trí bên cạnh Sở Vi. Anh quay đầu nhìn Triệu Hân Hân đang rầu rĩ không vui liền thấp giọng nói: “Ăn cơm xong rồi về.”
“Cô Triệu ở đây không quen sao? Gia Vị, một lát nữa con đưa cô Triệu đến khách sạn nhé, em trai con vừa mới về phải ở lại chứ!” Mẹ Lâm vội vội vàng vàng nói.
Ở lại để chờ bà đòi tiền sao?
Triệu Hân Hân thẩm cười lạnh trong lòng. Cô hoàn toàn chẳng có ý kiến gì với chuyện cho ba mẹ tiền, nhưng mà cái hạng người đem con trai bán lấy tiền, con trai có tiền rồi quay trở về thì chuyện đầu tiên họ nghĩ đến là mọi tiền của anh, ba mẹ như thế có thật sự là ba mẹ không?
“Không cần, một lát nữa tôi tự đưa cô ấy về khách sạn là được rồi.” Sở Vi nhàn nhạt nói.
Sắc mặt của mẹ Lâm có chút khó coi, thế nhưng bà ta vẫn cố giữ nụ cười trên môi, có điều là bà ta không để ý đến Triệu Hân Hân nữa.
“Gia Hào, bây giờ con đang làm công việc gì vậy?” Mẹ Lâm cười híp mắt hỏi dò: “Xe của con vừa nhìn đã biết đắt tiền.”
“Mẹ, đó là xe của cổ Triệu đấy. Con vừa mới hỏi thay mẹ rồi, Gia Hào làm tài xế cho cô Triệu!” Lâm Gia Vĩ đột nhiên nói to.
Sở Vị ngẩng đầu nhìn chàng trai có gương mặt giống hệt với mình, cuối cùng khóe miệng của anh cũng khẽ cong lên một nụ cười thật sự.
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Gia Vĩ nói vậy thì lập tức đổi sắc mặt: “Làm tài xế à.”
Cơn tức của Triệu Hân Hân lập tức dâng lên. Cố thương cái tên ngốc đến chết này quá, lúc cô đang định nói gì đó thì lại bị Sở Vị cản lại.
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm xúc của mình.
Sở Vi hơi cụp mắt xuống. Anh không phải kẻ điếc, đám người kia xì xào cái gì đương nhiên anh cũng có thể nghe được.
Anh cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên anh hiểu thái độ này của bọn họ thể hiện điều gì.
Có lẽ cố và chú đã sớm biết việc này từ lâu, vậy nên trước khi anh tới đây họ mới nói những lời đó với anh.
Bầu không khí của nửa bữa cơm sau trở nên yên lặng hẳn, có vẻ như sự nhiệt tình của mẹ Lâm đã giảm bớt rồi.
Sau bữa cơm, Sở Vị vẫn để lại một tấm thẻ ngân hàng cho mẹ đẻ của mình
Sau đó anh mới dẫn Triệu Hân Hân rời đi.
Triệu Hân Hân vẫn không thôi tức giận trong lòng, tức đến mức đóng sầm cửa xe lại, thế nhưng đúng lúc này Lâm Gia Vĩ lại theo ra.