Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3542: Những người không kết hôn (5)
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Vị không ra ngoài nhà từ sớm mà làm bữa sáng rồi lôi người kia ra khỏi đống chăn.

“Dậy ăn sáng.”

Triệu Hân Hân thò mỗi đầu ra khỏi chăn, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, ai oán rên một tiếng, tức giận nói với anh, “Cho tôi ngủ thêm một tiếng nữa đi, tôi buồn ngủ lắm.”

“Mau chóng dậy đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.” Sở Vị nói xong đã quay lưng ra ngoài mất.

Triệu Hân Hân kêu ầm lên, không vui vẻ gì, lồm cồm bò dậy, lề mà lề mề đánh răng rửa mặt rồi bước ra, ngồi xuống một bên bàn ăn, đầu vẫn còn gật gật gù gù như gà mổ thóc.

Sở Vi gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho cô tỉnh táo lại một chút.

Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ sống dở chết dở, mí mắt cụp xuống. Dù sao lúc này cô cũng chưa trang điểm, vốn cũng đâu có hình tượng gì.

Sở Vi nhìn cô với vẻ chán ngán, nhưng không nói gì.

“Đợt này công ty của cậu có hạng mục hợp tác với Sở Thị, cậu phụ trách đi.”

“Dựa vào cái gì?” Triệu Hân Hân bỗng chốc tỉnh táo hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Vi, “Tôi là giám đốc, tại sao phải đích thân phụ trách chứ?”

“Tôi đây còn chưa ấm ức thì thôi, cậu ấm ức cái gì, tiện thể chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải đến thành phố G một chuyến.” Sở Vi lại gõ vào bát cơm của cô, “Ăn nhanh lên, lát tôi đưa cậu đến công ty

Triệu Hân Hân bất bình cầm đôi đũa lên, không chọc vào cậu ta được, không chọc vào được, có nghe lời là được chứ gì?

Sở Vị đưa Triệu Hân Hân tới công ty, dặn dò có một số tài liệu cần chuẩn bị rồi lái xe rời đi.

Triệu Hân Hân xì một tiếng, “Tôi cũng có xe đấy nhá? Mấy người làm như vậy khiến xe của tôi khổ sở lắm đấy?” Triệu Hân Hân nói xong, quay người dợm bước vào công ty, nhưng sau khi nhìn thấy bóng người ở một chỗ ngoặt của công ty, cơ thể cô run lên bần bật.

Ngay lập tức, Triệu Hân Hân đuổi theo tới đó như một người điên, nhưng tiếc rằng ở chỗ ngoặt kia đã không còn bóng dáng ai nữa.

Triệu Hân Hân đứng nguyên tại chỗ, dưới chân lại hơi chuyển động, trong đầu bất giác nhớ về cảnh tượng đã xảy ra ba năm về trước.

[Trong tầng hầm tăm tối, xung quanh cô toàn là những cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đang run như cầy sấy.

Triệu Hân Hân ngồi trong góc, trong lòng cô còn có một cô bé tóc vàng mười hai tuổi.

Bên ngoài liên tục có người qua qua lại lại để tuần tra, những đứa trẻ này đang đợi gia đình mang tiền đến chuộc về. Còn những gia đình nào không có tiền, con cái sẽ bị bán tới những phiên giao dịch ngâm. Cũng có nghĩa là, cuộc đời những đứa trẻ này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

“Chị ơi, em sợ lắm.” Cô bé kia dùng tiếng Anh nói nhỏ với cô.

Cơ thể mập mạp của Triệu Hân Hân bao quanh cô bé. Cô cũng sợ chứ, dù sao cô chỉ là một cô gái mười chín tuổi đầu, chưa từng bị bắt cóc, lại còn bị kiểu tổ chức có âm mưu rõ ràng như thế này bắt cóc.

“Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.” Triệu Hân Hân nói khẽ.

“Nhưng mẹ em không có tiền đến cứu em đâu, nhà em không có tiền.” Cô bé kia càng nói càng run rẩy hơn.

Cơ thể Triệu Hân Hân đột nhiên run lên, không khỏi lùi về sau một bước.

Người ban nãy, chính là kẻ năm đó đã bắt cóc cô.

Mà trong số những đứa trẻ năm đó bị bắt cóc, cô là người duy nhất nhìn thấy dáng vẻ của hắn.

“Cô Triệu...”

Triệu Hân Hân đột nhiên hét lên, quay đầu lại đã thấy Tần Mặc đứng sau lưng mình.

Cô khẽ vỗ lên ngực mình.

“Cố Triệu sao thế?” Tần Mặc tò mò hỏi.

Triệu Hân Hân lắc đầu, “Không sao, không sao.” Triệu Hân Hân cố gắng bình tĩnh lại, sau đó khẽ mỉm cười với Tần Mặc, trái tim chưa bao giờ yên ổn của cô lại được thể thấp thỏm rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3543: Những người không kết hôn (6)
Đám người kia cuối cùng cũng tìm tới đây rồi sao?

Hai hôm sau khi gặp phải kẻ đó, Triệu Hân Hân cũng không gặp được người nào tình nghi nữa, cô theo Sở Vi đến thành phố G công tác.

Lần này đến thành phố G, Sở Vi phụ trách lái xe đi.

“Cậu bị khùng hả, xa như thế mà lái xe phải mất một ngày đấy, ngồi máy bay không được chắc?” Triệu Hân Hân không cam tâm tình nguyện đặt hành lý lên xe.

Sở Vị chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, đóng cốp xe lại rồi đi tới mở cửa, lên xe.

Triệu Hân Hân mím môi, bơ cổ thì thôi.

[Hân Mập: Tớ cảm thấy Sở Vi đã tới kỳ mãn kinh rồi, đến thành phố G công tác mà anh giai này đòi lái xe đi? Điên không tả nổi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chậc chậc chậc, người ta muốn ở chung với cậu được lâu mà.]

[Hân Mập: Đậu mè, cậu còn có thể bịa chuyện máu chó hơn nữa được không?”

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Có thể chứ, cậu biết tớ vừa chụp được cái gì không?]

[Hân Mập: Người đàn ông của cậu ngoại tình à?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Lượn đi...]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Tớ chụp được Cố Tử Thành!]

[Hân Mập: What? Cố Tử Thành không phải là người đó sao?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Thế nhưng đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là bên cạnh Cố Tỉ Thành có một người phụ nữ. Tớ phải nói với Bánh Bao Đậu thế nào đây.]

[Hân Mập: Thứ đàn ông cặn bã!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng:...]

Lúc này Kiều Vị Nhã đang bối rối không thôi ngồi xổm bên ngoài khách sạn, đến cả tâm trạng chụp ảnh cũng không có. Người đàn ông trong máy ảnh không phải người nào khác, cũng không giống người nào khác, mà chính là Cố Tử Thành, bên cạnh anh còn có ngôi sao mà lần này cô đi theo để chụp trộm.

Kiều Vị Nhã ngồi xổm mãi cũng mệt, cô chẳng buồn chú ý tới hình tượng nữa, đặt mông ngồi bệt luôn xuống đất.

Có khi nào anh ấy có nỗi khổ riêng không?

Mà khi Triệu Hân Hân nhìn thấy cầu này, dường như cũng đang nghĩ gì đó.

Cố Tử Thành à.

[Trong cái lạnh thấu xương, Triệu Hân Hân bị đưa ra khỏi căn phòng chật chội tối tăm đó. Cô guồng chân chạy theo người đàn ông trước mặt.

“Còn đứa bé đó, đứa bé đó chưa được đưa ra ngoài.” Triệu Hân Hân lớn tiếng kêu lên.

Người đàn ông trước mặt dừng lại. Ttrong bóng tối, Triệu Hân Hân hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh, chỉ có điều người đàn ông đó đưa cô vào một vị trí an toàn rồi nói, “Nửa tiếng sau sẽ có thuyền đi qua bến tàu. Đến lúc đó em đưa cái này cho họ xem, họ sẽ cho em lên tàu, sống sót rời khỏi nơi này.”

Triệu Hân Hân bị nhét vào tay một thứ gì đó trông như miếng ngọc, rồi nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia nhanh chóng bước đi.

Triệu Hân Hân hơi cúi đầu, ánh trăng mờ mờ chiếu vào lòng bàn tay, là một khúc gỗ nhỏ, bên trên khắc hai chữ: Lạc Thân.

Lạc Thần!

Triệu Hân Hân ngẩng phắt lên nhìn về phía người đàn ông vừa chạy đi, bóng dáng ấy, cô thấy khá quen thuộc.]

Triệu Hân Hân đưa tay sờ vào vị trí trên lồng ngực, cô đã lấy khúc gỗ nhỏ kia làm thành dây chuyền.

Lạc Thần, đó là tên trên mạng của Sở Lạc Nhất dùng với Cố Tử Thành mà.

“Lạc Thần...” Triệu Hân Hân vô thức gọi khẽ.

“Gì cơ?” Sở Vi đã nghe thấy, nhưng vẫn hỏi lại một câu như phản xạ có điều kiện.

“Không có gì, chỉ cảm thấy hình như Cố Tử Thành đã đi rất lâu rồi thì phải.” Triệu Hân Hân đột nhiên hỏi. Người đàn ông đi rất lâu đó, chắc đã đi khoảng ba năm.

“Chắc cũng phải đến ba năm rồi.” Sở Vi nói, nghĩ tới Tiểu Quỷ Quỷ mà thấy thương cô em gái Sở Lạc Nhất, “Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

Triệu Hân Hân hơi cụp mắt xuống, vẫn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Cô vẫn nhớ rằng nhóm tội phạm bắt cóc cô năm ấy bị diệt trừ chỉ một tháng sau đó. Nghe nói đó là một băng nhóm tội phạm đã hoạt động rất lâu ở Bắc Mỹ. Chúng hoàn toàn biến mất trong một đêm mà không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3544: Những người không kết hôn (7)
Mà những người đã bị bắt cóc năm đó cũng không có tung tích gì, có người nói họ đã bị giết, có người nói đã bị bán đi từ lâu rồi.

“Đừng nhắc đến hai chữ Lạc Thần này nữa.” Sở Vị đột nhiên lên tiếng, anh biết người này, là người vài năm trước đột ngột xuất hiện. Nhưng anh cũng chỉ nghe qua vài lần, sự tồn tại này y hệt như Báo Tuyết năm xưa, khủng bố những bí ẩn.

“Vì sao?” Triệu Hân Hân hỏi một cách tò mò.

“Cậu là dây ăng-ten đấy à, lắm câu hỏi vì sao thế.” Sở Vị thản nhiên đáp lại cô.

“Tôi từng gặp người đó.” Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi một cách nghiêm túc.

Chiếc xe của Sở Vi lượn một hình chữ S trên đường cao tốc, cũng may mà lúc này trên đường không có nhiều xe.

“Cậu từng gặp Lạc Thần?” Sở Vị chấn động, nhưng nghĩ tới chuyện mà mình biết được, liên hệ cùng những chuyện biết được sau đó, đại khái anh cũng đã có thể lờ mờ đoán ra được là chuyện gì.

Triệu Hân Hân dựa người vào lưng ghế, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Chắc là người đó, nhưng tôi cứ cảm thấy tôi đã gặp được bóng dáng đó ở đâu rồi.”

Cô chưa từng gặp Cố Tử Thành, nhưng cô đã nghe không ít chuyện về anh.

“Lạc Thần là người như thế nào?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi tiếp, nếu như Kiều Vi Nhã chụp được Cố Tử Thành thực sự, điều đó chứng tỏ là anh ấy đã quay về, không phải sao?

“Là người không cùng thế giới với chúng ta.” Sở Vi nói, nhìn vào chiếc xe theo sau họ qua gương chiếu hậu rồi nhìn về phía Triệu Hân Hân, “Năm đó, chính người đó đã đưa cậu thoát ra phải không?”

Sở Vi vừa dứt lời, cơ thể Triệu Hân Hân đã run bắn lên. Cô nghiêng mặt nhìn về phía Sở Vi, “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Sở Vi ra hiệu cho cô nhìn về phía sau. Triệu Hân Hân ngồi thẳng lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trong gương chiếu hậu.

Cơ thể Triệu Hân Hân cứng đờ lại, bàn tay không khỏi run lên, nhưng ngay sau đó nó đã được Sở Vi nắm chặt lấy.

“Dừng xe, dừng xe, tôi bảo cậu dừng xe cơ mà.” Triệu Hân Hân đột ngột kích động hét ầm lên. Không, cô tuyệt đối không thể liên lụy đến Sở Vi, tuyệt đối không thể!

Sở Vị nắm chặt lấy tay Triệu Hân Hân, an ủi tâm tình bất ngờ bùng nổ của cô, “Bây giờ dừng xe thì cả hai ta đều phải chết. Ít nhất đến giờ chúng vẫn chưa có ý định ra tay. Năm đó cậu đã nhìn thấy chúng hả?”

Triệu Hân Hân không ngờ rằng Sở Vi có thể biết được chuyện này. Bây giờ cô vẫn nhớ, vẫn nhớ rằng trong số những người bị bắt cóc có một cô bé, gia đình cô bé không có tiền chuộc, đám cầm thú kia đã làm gì. Sau khi rời khỏi đó, suốt một năm ròng rã cố không thể nào ngủ một giấc yên ổn, luôn bị ác mộng đánh thức hằng đêm.

Kiều Vi Nhã hỏi cô tại sao luôn mang nhiều tiền mặt theo người như vậy, bởi vì cô vô thức nói với mình rằng, trên người có tiền luôn là tốt nhất, bởi vì đám người kia vốn dĩ chỉ cần tiền.

Nhiều lúc, nếu như đến cả ba mẹ mình cũng không thể dựa dẫm được, vậy thì ngoài mình ra, còn biết dựa vào ai. Năm đó, Triệu Hân Hân gầy đi mất hơn năm mươi cân thịt một cách điên rồ. Năm đó, gần như ngày nào cô cũng phải đi khám bác sĩ tâm lý, gần như đêm nào cũng phải dùng thuốc an thần mới ngủ được một lúc.

Chuyện này không có ai biết, cho dù là ba mẹ cô cũng không hề hay biết.

Tất cả mọi người đều nghĩ cô giảm cân vì Sở Vi, nhưng không ai biết được rằng, nguyên nhân khiến cô gầy rộc đi như vậy rốt cuộc là gì?

Sở Vi siết chặt bàn tay cô, nhìn chiếc xe luôn đi theo ở phía xa.

“Nếu như cậu thực sự đã nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chúng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Trước kia chúng không đến tìm cậu, có lẽ chỉ vì chúng cũng đang chạy trốn để cứu lấy cái mạng của bọn chúng. Bây giờ không còn đường trốn nữa, mới muốn kéo cậu chết cùng.” Sở Vi lên tiếng, “Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi thành phố A.”

Có một số thứ nguy hiểm không thể dẫn vào thành phố A được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3545: Những người không kết hôn (8)
Triệu Hân Hân từ đầu đến cuối vẫn cứng ngắc. Tuy rằng cảm xúc của cô được khống chế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong cô.

“Cậu không nhất thiết phải mạo hiểm cùng tôi như thế, người chúng muốn giết là tôi.” Triệu Hân Hân lên tiếng mà giọng vẫn không khỏi run lên, thứ mà cô tưởng rằng mình đã thoát được, không ngờ vẫn còn quấn lấy cô.

Sở Vi bật cười, “Hết cách rồi, cậu quấy rầy tôi bao nhiêu năm như thế, thành thói quen rồi, không có cách nào làm ngơ được nữa.”

Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi đỏ, nhưng không nói được gì cả. Người đàn ông này có biết rằng cậu nói như thế sẽ khiến cô hiểu lầm hay không.

Triệu Hân Hân lại cúi đầu xuống. Sở Vi thấy cảm xúc của cô đã bình ổn trở lại, cho nên buông tay cô ra, tiếp tục lái xe.

Trên đường đi, hai người dừng xe ở một trạm phục vụ, Sở Vi dẫn cô vào đó ăn trưa, kẻ đi theo họ cũng xuống xe, đứng nhìn từ xa.

Sở Vi không cho Triệu Hân Hân quay đầu lại nhìn mà bảo cô ăn cơm cho đàng hoàng.

“Xin lỗi, làm liên lụy tới cậu rồi.” Triệu Hân Hân vừa cúi đầu ăn vừa lí nhí nói.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên, bây giờ cậu mới xin lỗi có phải hơi muộn rồi không?” Sở Vi cười cười mắng một tiếng, “Nhưng cậu không cần lo, đám đồ đệ của thần chết đó chỉ muốn lấy mạng cậu, không dám làm gì ba mẹ cậu đầu. Hơn nữa cậu Hai cũng đã phải người đi bảo vệ ba mẹ cậu rồi.”

Triệu Hân Hân gật đầu rồi ngước mắt nhìn Sở Vi, “Thật sự cảm ơn cậu, lần này là nghiêm túc đấy.”

Ánh mắt anh nhìn cô rất sâu thẳm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ bảo cô không cần lo lắng.

“Mà tại sao phải đến thành phố G, lần hợp tác này không phải ở...”

“Thành phố G là quê nhà của tôi. Chú nói đã có tin tức của ba mẹ tôi, cho nên tôi muốn tới đó xem sao.” Sở Vi nói thẳng, chuyện này Sở Ninh Dực mới nói với anh mấy ngày trước. Suốt bao năm nay, anh vẫn luôn tìm kiếm tin tức về ba mẹ mình. Sở Ninh Dực có mạng lưới quan hệ rộng, cũng dùng chừng ấy năm tìm kiếm tin tức giúp anh, đến nay vẫn chưa chắc chắn.

Triệu Hân Hân: “...”

“Cậu đi tìm ba mẹ còn dẫn tôi theo làm gì?” Triệu Hân Hân căm hờn cắn một miếng mì ăn liền, “Cậu không sợ ba mẹ cậu gặp nguy hiểm à?”

Thế mà còn lòe cô là hạng mục hợp tác gì đó, đúng là quá đáng quá mà.

Sở Vi vẫn nở nụ cười tao nhã giống trước đây, “Tôi không nói như thế, cậu nhất định sẽ sợ liên lụy tôi, đánh chết cũng không chịu theo tôi ra ngoài đúng không?

“Tôi...”

Triệu Hân Hân không thể không nói rằng, những điều cậu ta nói là sự thật.

“Ăn hết đi, làm gì có chuyện chết dễ thế được.” Sở Vị tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Hai người ăn uống xong, mua nước, sau đó lên xe tiếp tục đi về phía trước.

Thành phố G thực sự khá xa xôi, khoảng mười giờ tối Sở Vi và Triệu Hân Hân mới đến nơi. Mười giờ rưỡi mới tới khách sạn, khi đặt phòng, Sở Vi chỉ đặt một phòng.

Triệu Hân Hân trừng mắt, Sở Vị ghé lại gần nói nhỏ vào tai cô, “Cậu vẫn muốn tỉnh dậy lúc nửa đêm vì sợ tiếng sấm hả? Bớt kiểu đi, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không thức dậy vì tiếng sấm đầu, cậu sẽ bị người khác dọa tỉnh đấy.”

Triệu Hân Hân tiếp tục trừng mắt, nhưng vẫn bất bình mà lấy chứng minh thư của mình ra, cùng đưa cho cô gái ở quầy lễ tân.

Sở Vi vẫn nở nụ cười dịu dàng, cho dù Tần Mặc ngày ngày đưa đón cô thì đã sao? Lúc quan trọng nhất, người ở bên cạnh cô không phải vẫn là anh đấy sao?

Đặt phòng xong, Triệu Hân Hân đi tắm trước, Sở Vi ở bên ngoài gọi điện thoại, chắc đang hỏi tên tuổi cụ thể của chỗ kia, ngày mai họ còn phải tới đó tìm người.

Khi Triệu Hân Hân bước ra, Sở Vi đang vừa gọi điện thoại vừa ghi chép.

“Vâng, cảm ơn chú, ngày mai con sẽ qua đó.” Sở Vị ngoan ngoãn cảm ơn.

“Sở Vi...” Khi Sở Vi sắp cúp máy, điện thoại ở bên kia đã bị Thủy An Lạc giằng lấy.

“Cô ạ?”

“Sở Vi, nhớ lấy, bất kể có chuyện gì xảy ra, con vẫn sẽ mãi là con trai của cô.” Thủy An Lạc nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3546: Những người không kết hôn (9)
Sở Vi khựng lại, trong lòng bỗng chốc hiểu ra điều gì đó.

Nhưng Thủy An Lạc vẫn khiến anh rất cảm động.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Anh vẫn luôn biết điều này. Không một ai trong nhà họ Sở coi anh như tôi tớ, không một ai coi là anh vệ sĩ của cậu Hai, họ luôn thật lòng đối xử tốt với anh.

Trong phòng có hai giường, Triệu Hân Hân ngủ ở giường trong. Sở Vi cúp điện thoại rồi mới đi tắm rửa.

Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn địa danh mà anh viết trên tờ giấy, có vẻ như là một thôn xóm trên núi.

Triệu Hân Hân lật chăn, nằm xuống, cầm điện thoại lên cắm sạc, sau đó thấy Kiều Vi Nhã đang online.

[Hân Mập: Sở Vi tìm thấy người thân rồi à?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Hình như vậy, trước giờ ba nuôi vẫn luôn tìm lại người thân cho anh ấy. Nhưng tới nói cho cậu nghe này, mấy hôm trước vì chuyện này mà ba nuôi nổi giận một trận rất là to đấy.]

[Hân Mập: Tại sao thế?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Bánh Bao Rau nói, người nhà của anh Sở Vi căn bản không hề để lạc anh ấy, mà là cố ý bán anh ấy đi. Bởi vì trong nhà anh ấy đã có hai anh trai rồi. Một người còn là anh em sinh đối với anh ấy nữa cơ. Họ nuối không nổi nhiều con trai như thế mới bán anh Sở Vi đi.]

[Hân Mập:...]

[Hân Mập: Còn có kiểu này nữa hả?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Có trời mới biết ba mẹ ruột của anh ấy nghĩ cái quái gì. Ba nuôi căn bản không muốn nói với anh ấy, nhưng mẹ nuôi thấy anh Sở Vi có quyền được biết tất cả những chuyện này.]

[Hân Mập: Ừ được.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chuyện của cậu sao lúc trước cậu không nói với tớ, hờn!]

[Hân Mập: Không biết nên nói thế nào.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Thế mà tớ còn ngây thơ nghĩ rằng cậu vì anh Sở Vị mới gầy chứ, hờn lắm!]

[Hân Mập: BẤT LỰC in đậm luôn nè.]

[Hân Mập: Cậu không quan tâm tới tính mạng của tớ hả?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cậu có cần tớ quan tâm đầu, chuyện tớ quan tâm bấy giờ là làm sao để mở lời với Bánh Bao Đậu. Cố Tử Thành là một tên khốn khiếp, uổng công Bánh Bao Đậu còn sinh con trai cho anh ta.]

Triệu Hân Hân nhìn thấy câu nói kia, nghĩ nghĩ rồi mới gõ chữ.

[Hân Mập: Cố Tử Thành không phải hạng người ấy đâu, nếu không Bánh Bao Đậu cũng không thích anh ấy, chắc chắn anh ấy có lý do riêng.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Hờ, vì sự nghiệp của anh ta là có thể không cần vợ và con nữa chứ gì, vẫn cứ cặn bã thôi. Anh ta tưởng mình là Đại Vũ đi vòng qua của nhà ba lần mà không dám vào chắc?]

[Hân Mập: Cậu gắt quá đi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Biết thế là tốt!]

Khi Triệu Hân Hân vẫn đang nói chuyện với Kiều Vị Nhã thì Sở Vi đã tắm xong đi ra. Anh nằm thẳng xuống chiếc giường tựa vào cửa, cách Triệu Hân Hân chỉ khoảng nửa mét.

Có lẽ vì lúc nhỏ đi trại hè cũng toàn ngủ cùng nhau, họ không thấy ngượng ngùng lắm.

Triệu Hân Hân nghiêng đầu liếc nhìn Sở Vi đang nghĩ ngợi, thực sự không biết mình nên an ủi cậu ta thế nào.

Dù sao thì, chuyện bị người nhà mình đem bán đi thực sự khiến người ta khó lòng thông cảm nổi.

Sở Vi với tay tắt đèn, đèn bên phía Triệu Hân Hân vẫn còn để nguyên. Triệu Hân Hân chắc rằng người này đã biết gì đó rồi.

Triệu Hân nói với Kiều Vị Nhã một câu rồi đặt điện thoại lên bàn, sau đó từ từ nằm xuống.

“Sở Vi, cậu từng nghĩ tới việc ba mẹ mình sẽ là người như thế nào chưa?” Triệu Hân Hân nghiêng mình, nhìn người ở phía đối diện.

Sở Vi gối đầu trên hai tay mình, ba mẹ, trong ấn tượng của anh chỉ có Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực. Người thân của anh mang họ Sở, anh còn có một người bà.

“Không biết.” Trước kia, khi còn lưu lạc, anh từng nghĩ có lẽ ba mẹ không cẩn thận để lạc mất mình, có lẽ họ vẫn còn đang tìm mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3547: Những người không kết hôn (10)
Cho nên suốt bao năm nay, mỗi khi nhìn thấy tin tìm con, anh đều đọc rất cẩn thận, sau đó phát hiện ra những người kia không có quan hệ gì với mình, anh vẫn còn tự an ủi bản thân, có lẽ ba mẹ vẫn chưa tìm thấy.

“Bây giờ cậu có thể nghĩ thử xem, ngày mai là có thể gặp được rồi.” Triệu Hân Hân nói nhỏ.

Chỉ có điều, không biết, hai người làm cha làm mẹ năm ấy đã bán anh đi, bây giờ sẽ có phản ứng như thế nào khi thấy con trai mình.

Cô biết chuyện Sở Vi đã đến với nhà họ Sở như thế nào. Vì lớn lên cùng nhau, cho nên nhiều khi Sở Vị tự ti cô cũng biết. Sở Vi dốc lòng dốc sức muốn tốt cho Sở Lạc Duy cũng vì báo đáp công ơn. Mà suy nghĩ một lòng muốn bảo đáp ấy, là vì Sở Ninh Dực đã đưa anh ra khỏi một nơi địa ngục.

“Ngủ đi.” Sở Vi quay lưng về phía Triệu Hân Hân, sau đó nhắm mắt lại.

****

Nhà họ Sở, Thẩm Tâm Viên.

Thủy An Lạc ngồi trên giường không khỏi thở dài, “Bây giờ em thấy hơi lo rồi đấy.”

“Em lo lắng cái gì, không phải là em bảo nó đi hay sao?” Sở Ninh Dực vừa đọc sách vừa nói, “Anh đã bảo cứ nói không tìm thấy là được rồi, em cứ khăng khăng muốn nó phải đi gặp.”

“Thì chung quy vẫn là ba mẹ nó mà.”

“Đấy là mà ba mẹ à? Bán con mình cho người khác. Thấy đứa bé bị bệnh nên người ta gửi trả về lại sống chết không chịu nhận, bắt người ta mang đi, đồng ý cho người ta muốn ném đi đầu thì ném. Anh không thể hiểu nổi đấy là kiểu ba mẹ gì nữa đấy.” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng. Khi điều tra được những thông tin này, Sở Ninh Dực thực sự không định nói chuyện này với Sở Vi. Dù sao thì họ cũng luôn coi Sở Vi như con trai mình, không cần thiết phải tìm ba mẹ ruột cho anh.

Thủy An Lạc quay đầu liếc nhìn Sở Ninh Dực, đưa tay cướp lấy quyển sách trong tay anh, “Anh nói xem, sao lại có người làm cha làm mẹ như thế nhỉ, Sở Vi hồi nhỏ trông đáng yêu biết bao, thật sự nỡ lòng bán đi sao?”

“Thiếu tiền mà, không bán một đứa thì cả ba đứa đều không nuôi nổi, họ còn cách nào được?” Sở Ninh Dực bật cười chế giễu, “Em đó, đúng là không có đầu óc, bao nhiêu năm rồi, trong đầu toàn nước là nước thôi.”

Thủy An Lạc ném quyển sách vào người chồng mình, “Bất kể có thế nào thì đó cũng là ba mẹ ruột của nó, vẫn phải đi gặp chứ.”

“Gặp gặp gặp, ngủ thôi, lát nữa thằng nhóc kia quậy lên em lại không ngủ nổi đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo Thủy An Lạc lên giường đi ngủ.

Thủy An Lạc thở dài, cũng không bận tâm quá nhiều nữa, nằm trong lòng Sở Ninh Dực nhìn anh tắt đèn đi.

Sở Ninh Dực ôm vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, “Mỗi người đều có con đường phải đi, để nó đi con đường của nó vậy.”

Thủy An Lạc gật đầu, lắng nghe nhịp đập từ trái tim của Sở Ninh Dực. Mấy chục năm rồi, chỉ cần có Sở Ninh Dực bên, cô sẽ không cảm thấy quá bất lực nữa, cho nên cô cũng hy vọng các con của mình cũng có một người khiến chúng yên tâm.

Thủy An Lạc nghĩ, từ từ thiếp đi trong vòng tay Sở Ninh Dực.

Mà khi thấy người trong lòng thở đều rồi, Sở Ninh Dực mới cẩn thận ngồi dậy, đặt đầu cô lên gối, sau đó xuống giường, đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc, ánh trăng chiếu sáng.

Sở Ninh Dực mở cửa bước vào, bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn về phía anh.

“Sư phụ.” Cố Tử Thành cất tiếng gọi, giọng hơi khàn, bàn tay buông bên người cũng hơi siết lại.

Sở Ninh Dực đóng cửa lại, quay đầu nhìn người đang bước tới, anh khẽ gật đầu, “Chuyện kia thế nào rồi?”

“Tôi mai sẽ tiến hành giao dịch, đã thông báo cho Sở Lạc Ninh đã chuẩn bị rồi.” Cố Tử Thành nói, nhìn thời gian một lần nữa, “Sư phụ, chuyện của Triệu Hân Hân...”

“Chỉ là vài con cá nhỏ không chịu tuyệt vọng mà thôi, để Sở Vi xử lý, không sao đâu.” Sở Ninh Dực ngắt lời Cố Tỉ Thành, “Nếu đã về rồi thì đi xem hai mẹ con nó đi.”

Me con.

Ánh mắt Cố Tử Thành lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3548: Những người không kết hôn (11)
Chắc chắn Sở Lạc Nhất không biết rằng, hôm cô ở sân bay, anh cũng ở đó. Anh thấy con trai mình gọi một tiếng ba cảnh sát. Anh thấy Sở Lạc Nhất bế con trai mình bỏ đi, không buồn quay đầu lại.

Ba năm trước, cũng ở sân bay, anh từng hứa với Sở Lạc Nhất rằng cảnh tượng ấy sẽ không xảy ra, nhưng cuối cùng anh vẫn nuốt lời.

Ngày con trai anh ra đời, anh đang trong cảnh thập tử nhất sinh ở rừng rậm châu Phi. Ngày con trai một tuổi, anh đang tàn sát hàng loạt trong sòng bạc ngầm ở nước M. Khi con trai anh hai tuổi, anh vẫn đang quần nhau cùng cá sấu ở đồng bằng.

Bây giờ, con trai anh sắp ba tuổi rồi, anh lấy tư cách gì mà đi gặp mẹ con họ.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên vai anh. Khi anh bắt đầu nghe thấy cái tên Lạc Thần kia xuất hiện trong bóng tối, anh biết, con gái anh không nhìn nhầm người.

Sở Ninh Dực đã đi rất lâu, Cố Tử Thành mới chầm chậm rời khỏi phòng làm việc, đi tìm phòng của Sở Lạc Nhất.

Cố Tử Thành đứng ở cửa, đưa tay lên một hồi lâu mà không dám đặt xuống.

Sau cùng anh chỉ quay người tựa vào khung cửa mà trượt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Nói thế nào đây, những năm tháng xa cách này, anh phải làm thế nào để bù đắp cho họ?

Lạc Thần trở thành Báo Tuyết thứ hai, trở thành người mà trong giới này ai nghe thấy tên cũng sợ đến mất mật.

Nhưng Cố Tử Thành lại trở thành một kẻ bội bạc, thất hứa, có lỗi với vợ con.

Cố Tử Thành lấy hai tay ôm mặt. Ba năm trong quá khứ, ngày nào anh cũng mong tới lúc trở về, nhưng bây giờ, đến cả dũng cảm để mở cánh cửa này ra còn không có.

Mà trong phòng, bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang ngủ bỗng mở mắt ra, ngoái đầu nhìn mẹ mình vẫn đang ngủ, cơ thể nhỏ bé kia nhanh nhẹn trượt xuống khỏi giường, sau đó sải đôi chân ngắn tìm một góc tường nào đó để đi tè.

Bộ á, không tồn tại thứ đó đâu!

Không tì lên giường của mẹ, nhóc đã thấy mình vĩ đại lắm rồi đấy.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ giải quyết xong chuyện lớn của đời người, thấy không buồn ngủ lắm, chắp hai tay sau mông, đi đi lại lại đối vòng trong phòng, cảm thấy không có gì chơi được, quả quyết chọn lựa phương pháp ra ngoài.

Tiếc rằng vì còn quá bé nhỏ, vẫn chưa với được tới nắm cửa.

“Hừm-” bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hờn rồi nha, cửa quái gì thế này, tự dưng cao như thế để làm chi?

Khi bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ vừa chạm tới cánh cửa, người bên ngoài đã giật mình tới mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, sau đó anh nghe thấy một tiếng hừ non nớt xen lẫn cả vẻ không vui.

Bàn tay của Cố Tử Thành không khỏi run lên, bất giác đặt lên nắm cửa.

“Mở nào, mở nào...” Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hì hục hì hục.

Nhưng bàn tay nhỏ không với được tới nắm cửa, tức tới mức giơ bàn chân bé lên đạp vào cửa một cái.

Cố Tử Thành ở bên ngoài buồn cười, nhưng thấy hai vành mắt đã ướt, tính khí nó nóng nảy y như mẹ nó vậy. Hồi nhỏ anh tuyệt đối không tức giận đấu, hồi nhỏ anh không hề tức giận như vậy.

Cố Tử Thành khẽ khàng xoay nắm cửa, Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng động, khẽ ê lên một tiếng, cơ thể được quấn trong bộ đồ ngủ hình con cá sấu lùi về sau một bước, đợi cánh cửa mở ra, nhóc mới nghiêng đầu nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra.

Ánh trăng len vào phòng theo khe cửa mở, Cố Tử Thành lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể bé nhỏ chỉ cách mình một bước chân. Một chú nhóc chỉ cao chưa hết bắp chân anh, đôi mắt to tròn, giống anh hồi nhỏ tới bảy tám phần.

Hôm nay Cố Tĩ Thành không mặc quân phục, hoặc nói cách khác, anh đã không mặc quân phục suốt ba năm rồi.

Cho nên Tiểu Quỷ Quỷ dùng ánh mắt đánh giá nhìn Cố Tử Thành. Ông chú này sao lại ở trong nhà nhóc nhỉ?

Hai ba con đứng nhìn nhau dưới ánh trăng, không ai nói gì.

“Quỷ Quỷ, con làm gì đấy, sao lại mở cửa ra rồi?” Sở Lạc Nhất nói, ngái ngủ ngồi dậy, “Có phải con lại tè ở...” Sở Lạc Nhất chưa nói xong đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3549: Những người không kết hôn (12)
Cố Tĩ Thành ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Lạc Nhất.

“Bảo bối...”

Cố Tử Thành chưa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ của Sở Lạc Nhất đã bị sập mạnh vào, đồng thời, con trai của anh cũng biến mất luôn.

Tiểu Quỷ Quỷ hết hồn vì tiếng đóng cửa, cơ thể khẽ run lên, ôi chao, mẹ yêu làm gì đấy, định hù chết bảo bối của mẹ luôn hả?

Cố Tử Thành khựng lại, bàn tay vẫn còn ngưng giữa không trung.

Mà trong phòng ngủ chính, Thủy An Lạc cũng bị giật mình, muốn ngồi dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo ngược vào lòng, “Ngủ đi, không sao đâu.”

“Là bên Bánh Bao Đậu đó.” Thủy An Lạc không yên tâm, tiếng sập cửa này tuyệt đối không thể do sơ ý mà thành được.

“Không sao, Cố Tử Thành quay về rồi.” Sở Ninh Dực nói, ôm chặt vợ mình.

Thủy An Lạc vốn còn định nói gì đó, nghe thấy cầu này, đột nhiên không biết mình nên nói gì đây.

Mà Cố Tử Thành vẫn đứng bên ngoài rất lâu mới từ từ xoay chốt cửa đi vào phòng.

Tiểu Quỷ Quỷ đứng bên cạnh giường, chớp đôi mắt to lấp lánh, ai nói cho nhóc biết chuyện gì đang xảy ra có được không?

“Ra ngoài, mau ra ngoài, mẹ khóc, đồ xấu xa...” Tiểu Quỷ Quỷ nhìn thấy Cố Tử Thành bước vào, xông tới như một viên đạn, bàn tay nhỏ cứ đẩy Cố Tử Thành, bắt anh đi ra ngoài.

Cố Tử Thành cảm nhận được cảm giác yếu ớt trên bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình. Anh từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng giống như bình thường, nắm lấy đôi bàn tay bé xíu trắng trắng mềm mềm kia. Anh đã từng đứng từ xa nhìn hai mẹ con họ vô số lần, nhưng khoảnh khắc được chạm vào thằng bé, Cố Tử Thành mới hiểu rằng, cảm giác được làm cha thực sự không thể cảm nhận bằng ánh mắt.

Tiểu Quỷ Quỷ ổ lên một tiếng, chú xấu xa này sao còn ngồi xuống nhỉ?

“Ra ngoài, ra ngoài...”

Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang đợi anh, nhưng Cố Tử Thành đã đưa tay kéo thằng bé vào lòng, ôm thật chặt, sau đó vùi đầu mình vào bờ vai nhỏ bé của thằng bé.

Tiểu Quỷ Quỷ: “...”

Ôi chao mẹ ơi, con chưa đánh chú mà, chú khóc cái gì vậy?

Sở Lạc Nhất mím chặt môi nhìn hai người họ.

“Xin lỗi, là ba không tốt.” Cố Tử Thành nói nhỏ.

Tiểu Quỷ Quỷ bị ôm chặt quá, không thoải mái lắm, cơ thể nhỏ bé vùng vẫy thật mạnh, còn kêu a a, không muốn chú ôm đầu.

Cố Tử Thành khẽ nới lỏng tay, đẩy cơ thể nhỏ bé của thằng bé ra. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức quay ngoắt mông chạy về phía mẹ mình.

Sở Lạc Nhất đưa tay ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ. Tiểu Quỷ Quỷ nằm bò trên đùi mẹ, đôi mắt to tròn vẫn nhìn về phía Cố Tử Thành, không hề sợ hãi chút nào.

Cố Tử Thành chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng lưng của Sở Lạc Nhất, anh trầm giọng gọi khẽ, “Bảo bối, anh...”

“Quỷ Quỷ còn phải ngủ, anh về trước đi, có gì ngày mai hẵng nói.” Sở Lạc Nhất dứt khoát nói.

Tiểu Quỷ Quỷ:“...”

Con không ngủ, con có ngủ đâu, con không buồn ngủ tí nào hết!

Tiếc rằng ánh mắt gấp gáp của Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn bị mẹ nhóc lờ đi, sau đó thằng bé bị nhét vào chăn.

Cố Tử Thành nhấc tay lên, còn định nói gì đó, sau cùng không thốt lên được lời nào, đành lặng lẽ quay người đi.

Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng của phòng đóng lại, vẫn chưa quay đầu, nước mắt đã lại rơi xuống.

Anh ấy về rồi.

Ba năm ròng rã, cuối cùng anh ấy cũng về rồi.

Cho nên, oán hận mà cô nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể bộc phát rồi.

Không dám hận, vì không biết anh sống chết thế nào.

Nhưng bây giờ cô không thể không hận.

Tiểu Quỷ Quỷ tiếp tục chớp mắt, nhìn về phía cửa ra vào rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hình như mẹ nhóc lại khóc rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3550: Những người không kết hôn (13)
Trời vừa hừng sáng, mặt trời đã trở nên chói chang.

| Triệu Hân Hân đã dậy từ sớm, theo Sở Vi lên xe vào núi.

Nhưng trước khi đi, Sở Vi mua không ít quà tặng gì đó trong chợ.

Triệu Hân Hân nghĩ, thực ra cậu ấy vẫn rất để tâm mà.

Có lẽ ba mẹ Sở Vi sẽ không thể nào tưởng tượng ra nổi thân thế của anh lúc này.

Sổ Vi chất hết đồ đạc lên xe, Triệu Hân Hân chống cằm nhìn anh, “Cậu đang căng thẳng à.”

Sở Vi khựng lại, nhanh chóng khởi động xe, “Có chút chút, sắp được gặp một người khác trông giống hệt tôi rồi.”

Sở Vi nói, nhưng ánh mắt có vẻ thâm trầm khác hẳn. Anh khẽ nhìn lướt qua người Triệu Hân Hân xong lại nhanh chóng rời mắt.

“Chắc chắn không đẹp bằng cậu.” Triệu Hân Hân ai oán kêu lên. Dù sao thì Sở Vị của hiện tại thực sự còn đẹp hơn ca sĩ diễn viên ấy chứ, chủ yếu vẫn là ở khí chất.

Sở Vị “hờ” một tiếng, không nói gì, chỉ khởi động xe, lái về phía mà Sở Ninh Dực đã nói với anh.

Không đẹp trai bằng anh, dường như anh không để tâm tới chuyện này, hoặc đã biết trước kết quả rồi, cho nên không để tâm.

Trước giờ anh không phải một người giàu tình cảm...

Cái thôn kia thực chất không phải ở trên núi, vẫn cách ngọn núi một đoạn khá xa. Họ phải ra khỏi thành phố, đi qua huyện, xuống đến trấn, sau đó tìm tới thôn trang gần như không thấy được trên bản đồ.

Hoàn cảnh trong thôn cũng không tệ, ít nhất con đường chính vẫn là đường nhựa, hơn nữa cũng rất rộng rãi, các hộ gia đình cũng không phải là nhà tranh vách đất lụp xụp như Triệu Hân Hân đã tưởng tượng, không tệ, có nhà còn xây hai tầng.

“Hoàn cảnh không tồi nhỉ.” Triệu Hân Hân nói. Cô tưởng rằng người bán phắt Sở Vi đi phải ở một nơi nghèo đến thế nào đó cơ?

Sở Vi không nói gì, nhưng vừa vào đến thôn, anh đã xuống xe đi hỏi đường.

Sở Vi mặc đồ Tây, mặt mũi trắng trẻo, khác biệt với những người dân ngăm đen ở đây, cho nên nhất thời không có ai nhận ra anh.

“Lâm Đại Đồng à, cậu đi theo hết con đường này, rẽ phải, nhà thứ ba.”

Sở Vi nói lời cảm ơn rồi lên xe lần nữa, sau đó lái xe theo hướng mà người đó đã chỉ.

“Nhà cậu họ Lâm à, Lâm Vi, tên này không hay bằng Sở Vi.” Triệu Hân Hân nói, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Không thể không nói, hoàn cảnh của nôn thông bây giờ cũng rất tốt, không hề kém thành phố chút nào.

Nhà của Lâm Đại Đồng cũng là kiểu nhà vườn, cửa gỗ sơn xanh, bên ngoài còn có hai chú sư tử uy nghi, trên của treo đèn lồng to, nhìn thế nào cũng không thấy nghèo đến nỗi phải bán con đi.

Triệu Hân Hân theo Sở Vi xuống xe, cô không có hảo cảm gì với gia đình này. Dù sao năm đó họ cũng bán Sở Vi đi mà.

Sở Vi xuống xe, anh cứ hít thở sâu mãi. Triệu Hân Hân đi tới bên cạnh anh, khẽ nghiêng đầu, “Không phải cậu bảo không căng thẳng sao?”

Sở Vị liếc mắt nhìn cô, cho cô một ánh mắt biết điều chút đi rồi bước tới gõ cửa.

Sau khi gõ cửa, có người nhanh chóng ra mở, là một cô gái tầm hơn hai mươi. Cô gái kia nhìn thấy họ, khựng lại, “Hai người tìm ai vậy?” Chỉ có điều khi nhìn thấy Sở Vi, cô gái kia có vẻ tò mò, người này trông quen quen.

“Không phải cậu chỉ có hai anh trai thôi sao? Sinh thêm cho cậu một cô em gái nữa à?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi. Cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy liền hoa nhỏ, da hơi ngăm đen, nhưng trông cũng không quá tệ, tuổi tác cũng không lớn, chắc tầm Sở Vi.

Sở Vi: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3551: Những người không kết hôn (14)
Điều kiện của nhà họ Lâm thoạt nhìn có vẻ rất tốt. Sau khi Sở Vị tới thì cả nhà tụ tập lại. Anh trai sinh đôi của Sở Vi quả thực giống anh y như đúc, chỉ khác ở chỗ người trắng người đen thôi.

Vốn dĩ tên của Sở Vị là Lâm Gia Hào, anh trai tên là Lâm Gia Vĩ còn anh Cả tên là Lâm Gia Huy, người vừa mới mở cửa là chị dâu Cả của anh.

Triệu Hân Hân thầm nghĩ, may mà mấy cái tên này còn chưa đến mức khiến cô bật cười ha hả.

Mẹ của Sở Vi là một người phụ nữ mập mạp. Lúc bà thấy Sở Vi còn có chút kích động, vì có cả Lâm Gia Vĩ ở đây cho nên căn bản không cần làm ba cái xét nghiệm huyết thống gì gì đó.

Mẹ Lâm kích động nhìn Sở Vi, ôm anh khóc lóc một trận.

Triệu Hân Hân: “...”

Nhìn thế này quả thật không thể tin đây chính là người đã bán đi chính con ruột của mình.

Lâm Gia Vĩ đeo mắt kính, nghe nói hiện nay anh ta đang là nghiên cứu sinh ở Đại học G, cũng là một nhân tài. Anh ta đen hơn Sở Vi một chút nhưng vẫn nhìn ra được đây là một người khôn khéo.

“Đây là vợ của con sao?” Mẹ Lầm nhìn Triệu Hân Hân. Bà kích động đến mức không biết để tay vào đầu nữa.

Triệu Hân Hân cuống cuồng ngẩng đầu lên, nói: “Cô ơi không phải đầu, không phải...” Triệu Hân Hân vừa nói vừa nhấc chân đá đá chân của Sở Vi một cái, cười có chút xấu hổ.

Sở Vi nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Chuyện Sở Vi quay về nhanh chóng được lan truyền khắp toàn thôn, rất nhiều người đều chạy tới, có người đến chúc mừng, có người chỉ tới xem trò vui.

Nhưng Triệu Hân Hân nghe ra được mấy lời chúc mừng quả thật không có nhiều lắm.

Mẹ Lâm không hé răng một lời về chuyện con trai bị chính mình bán đi, trái lại còn lôi kéo Sở Vị đi khoe khoang với những người khác.

Việc bà khoe khoang như thế khiến Triệu Hân Hân thấy hơi xót xa cho Sở Vi, là xót xa hiển hiện ra hẳn bên ngoài.

Người nhà họ Lâm đều tập trung sự chú ý vào Sở Vi, không có ai để ý đến Triệu Hân Hân cả cho nên cô đứng ở một chỗ cách Sở Vi không xa, không đến mức khiến anh không nhìn thấy mình nhưng cũng không đúng quá gần bọn họ. Trong nhà có rất nhiều người, ồn ồn ào ào nên cô cũng chẳng ham hố gì.

“Bây giờ con trai thành tài rồi, về rồi, bà ta lại có thêm một cái cây hái ra tiền rồi! Hồi đó lúc thằng bé này sắp chết, người ta tới tận cửa hỏi mà bà ta dứt khoát không nhận con luôn cơ mà.”

“Đúng thế, thằng Cả nhà bà ta kết hôn rồi, thằng nhỏ thì còn đang nợ cả đống tiền học. Gia Hào này vừa nhìn đã biết là làm ăn khấm khá thì làm gì mà chẳng bợ đỡ như thế?

Triệu Hân Hân đứng một bên vừa nghịch di động của mình vừa nghe đám người bên cạnh xì xào bàn tán.

Thế nhưng khi nghe được đến câu nói đầu tiên cố liền khựng lại.

Chết?

Không nhận?

Triệu Hân Hân nhìn đám người vui vẻ ở bên kia, còn Sở Vi đang đứng thẳng tắp bên cạnh mẹ Lâm.

“Cô là bạn gái của em trai tôi sao?” Lâm Gia Vị đột nhiên bước qua đây, nói năng chẳng hề khách sáo chút nào.

Với Triệu Hân Hân, cô không thấy có thiện cảm với bất cứ ai trong cái nhà họ Lâm này hết, cho nên cô cũng chẳng buồn khách sáo với anh ta làm gì: “Bạn học thôi.”

Lâm Gia Vĩ khẽ gật đầu: “Này, tốt nhất là cô dẫn cậu ta đi ngay trước khi mẹ tôi kịp há miệng đòi tiền đi”

Triệu Hân Hân sửng sốt một chút: “Anh có ý gì?”

Lâm Gia Vĩ ra hiệu bảo cô đi sang một bên ít người hơn. Anh ta nhét hai tay trong túi quần, nhìn thoáng qua cũng thấy hơi giống với Sở Vi.

Đáng tiếc, xét về mặt khí chất thì Sở Vị thắng áp đảo.

Hai người đi tới một bên cửa sổ, bên này có ít người hơn.

“Mấy năm nay nhà chúng tôi nợ không ít tiền đầu. Khi Gia Hào còn bé đã bị bán đi. Bây giờ cậu ấy trở về lại xách theo nhiều đồ, lái cái xe đắt tiền như vậy, cô nghĩ xem tại sao mẹ tôi lại đối xử nhiệt tình với cậu ấy đến thế cơ chứ?” Lâm Gia Vĩ cười khẩy một tiếng: “Sau khi tôi tốt nghiệp, khoản nợ của nhà tôi vẫn sẽ từ từ tăng lên, cậu ấy không nợ nhà chúng tôi bất cứ điều gì hết”

Triệu Hân Hân không ngờ Lâm Gia Vĩ sẽ nói với mình như vậy. Xem ra người này cũng không quá tệ.
 
Top