Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3562: Không tha thứ (8)
Không còn nhiều thời gian nữa, Cố Tử Thành củi đầu nhìn cậu con trai khóe mắt vẫn còn đọng nước, rõ ràng không hề mở mắt, sao lại không chịu thả người được nhỉ.

“Anh cứ đặt nó xuống rồi đi đi, khóc mệt nó sẽ ngừng.” Sở Lạc Nhất thấy anh vẫn nhìn lên đồng hồ, không kịp được châm chọc một câu.

Cố Tử Thành dừng một chút, ôm thân thể nho nhỏ của con trai, khóc mệt, vậy phải khóc bao lâu?

Thế nhưng anh quả thực không còn thời gian nữa. Cảnh vệ đã gọi điện thoại hai lần, anh ta đã tới nhà ga rồi, hỏi anh bao giờ mới tới.

Cố Tĩ Thành hít sâu, cẩn thận đặt nhóc xuống.

Quả nhiên, Tiểu Quỷ Quỷ lại bắt đầu khóc ầm lên, vươn tay đòi ba bế.

Lần này Cố Tử Thành không ôm nhóc lên mà quả quyết nhanh chóng xoay người đi.

“Bá bá... Bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ khóc kêu, bỗng nhiên tỉnh lại, thân mình nhỏ xíu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn người đã đi ra tận cửa, thoáng cái càng khóc to hơn.

Sở Lạc Nhất nhìn cậu con trai khóc đến xé gan xé phổi còn muốn bò xuống giường. Cô vội vàng chạy qua ôm lấy thằng bé.

“Bá bá, muốn bá bá bế cơ, muốn bá bá cơ...” Tiểu Quỷ Quỷ oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé vẫn với về phía cửa.

Kỳ thực Cố Tử Thành trở về tổng cộng không đến hai ngày, thời gian ở bên anh cộng lại cũng không quá hai mấy giờ, thế nhưng có lẽ là vì có máu mủ với nhau cho nên Tiểu Quỷ Quỷ rất quấn quít anh.

“Ba phải đi làm...” Sở Lạc Nhất nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, gần như không giữ được thân thể đang quẫy đạp của nhóc nữa, “Ngoan nào...”

“Bá bá, Quỷ Quỷ muốn bá bá, oa oa... Quỷ Quỷ muốn bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ dùng sức ra sức vùng vẫy, trên mặt đầy nước mắt.

“Ba đi làm rồi.” Sở Lạc Nhất cố gắng giữ người cậu nhóc lại, nhưng lại phát hiện ra sức của thằng bé lớn đến độ cô không thể giữ nổi, tiếng khóc xé lòng của con càng khiến Sở Lạc Nhất cũng thấy lòng đau như cắt theo.

Tiểu Quỷ Quỷ giấy từ trên người Sở Lạc Nhất tụt xuống phía dưới, nhấc cặp chân ngắn cũn chạy về phía cửa: “Bá bá, bá bá...”

“Quỷ Quỷ...” Sở Lạc Nhất lớn tiếng kêu lên, bước nhanh đuổi theo, lại thấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ bò ra trên bậc thang, từng bậc từng bậc dùng cả tay cả chân bò xuống, vẫn luôn miệng gọi ba mình.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, không để cho nước mắt mình rơi xuống.

Lúc Tiểu Quỷ Quỷ leo xuống đến nơi, Cố Tử Thành cũng đã phóng xe đi từ lâu. Tiểu Quỷ Quỷ khóc càng ghế hơn, tiếng khóc oa oa kinh động tất cả người làm. Cậu chủ nhỏ nhà họ chưa bao giờ khóc như vậy cả.

Sở Lạc Nhất đuổi theo ra, ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn muốn chạy ra ngoài. Tiểu Quỷ Quỷ vươn tay về phía cửa khóc đến khàn cả giọng, vẫn liên tục gọi ba.

Sở Lạc Nhất ôm thật chặt lấy thân thể nhỏ bé của con. Có những thứ, một khi có được rồi, đến lúc mất đi mới thật sự là đau đớn, biểu hiện của trẻ con là rõ ràng nhất.

Trước đây Tiểu Quỷ Quỷ biết ba có nghĩa là gì, nhưng không biết mình có ba. Một ngày gặp được người cha thuộc về mình rồi lại phải xa nhau khiến nhóc cảm thấy rất khó khăn.

Trên đường Cố Tử Thành lái xe, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng khóc của Tiểu Quỷ Quỷ lúc anh ra cửa.

Xé rách tâm can anh, một khắc cũng không ngừng.

Cố Tĩ Thành càng muốn thoát khỏi nó, lại phát hiện âm thanh kia càng rõ ràng hơn.

Cố Tử Thành kéo kéo móc gài của mình, sau đó cầm lấy điện thoại, vòng lại ở ngã tư phía trước, “Giúp tôi mua lại vé xe, đổi thành mười hai giờ khuya ngày hôm nay đi.”

“Mười hai giờ khuya? Lữ đoàn phó?” Cảnh vệ của anh kinh ngạc, đổi thành mười hai giờ khuya, đến rồi thành phố J đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, mà chín giờ đã phải đi nhậm chức rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3563: Không tha thứ (9)
Lúc Cố Tử Thành trở về, Sở Lạc Nhất đang cố giải thích cho Tiểu Quỷ Quỷ hiểu, thế nhưng Tiểu Quỷ Quỷ vẫn khóc lóc ầm ĩ lên, không nghe lời mẹ nói chút nào.

Cố Tử Thành lái xe về, vừa mở cửa xe ra đã nghe thấy tiếng khóc của con, còn Tiểu Quỷ Quỷ thấy xe lái vào, thần hình nhỏ xíu bập bênh bò từ dưới đất dậy, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ra ngoài.

Cố Tử Thành ngồi xổm người xuống ôm chặt lấy con trai. Thằng bé đã khóc quá lâu nên lúc này đã khản cả giọng.

“Muốn bá bá, bá bá đừng, đừng đi.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa thở hổn hển vừa nghẹn ngào nói.

Cố Tử Thành cố nén nỗi chua xót muốn vỡ tim mà ra, ôm thật chặt con trai, lại ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất đứng cách đó không xa.

“Anh quay về làm gì? Còn muốn khiến nó khóc thêm một lần nữa hay sao?” Vì thương con trai nên lúc này Sở Lạc Nhất cũng không kiềm chế nổi mà quát lên.

“Đừng mắng bá bá, đừng mảng bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng dùng thân thể nhỏ xíu của mình che chở cho Cố Tỉ Thành, cặp mắt ướt sũng sưng đỏ nhìn mẹ mình với vẻ ấm ức.

Cố Tử Thành nhìn thân hình nhỏ nhắn của con trai, cánh tay nhỏ bé cứ thế chắn trước mặt mình, cố nén sự chua xót viền mắt lại không nhịn được đỏ lên, một tay anh che mặt mình, không để cho người khác nhìn thấy nước mắt của bản thân.

Anh đã từng bảo vệ bao nhiêu người, đây là người đầu tiên đứng ở trước mặt anh bảo vệ anh, là con trai anh, đứa con trai còn chưa cao đến bắp chân anh.

Cố Tử Thành ôm con trai đứng dậy, từ từ đi về phía Sở Lạc Nhất, suy nghĩ một chút giống như lấy hết dũng khí nói: “Bên kia có danh sách người nhà đi cùng, em đưa Quỷ Quỷ theo có được không?”

Anh nói, có vài phần dè dặt, còn có mấy phần chờ mong.

Sở Lạc Nhất chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó xoay người quay vào trong nhà.

Tiểu Quỷ Quỷ còn đang tựa trong lòng Cổ Tí Thành thút thít, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt áo của ba, như sợ anh sẽ lại đi mất.

Cố Tử Thành ở đặt một nụ hôn lên trán con trai, sau đó hít sâu ôm con trai đi vào.

Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ đi vào liền kéo bá bá đi lấy đồ chơi, vẫn khăng khăng không chịu đi ngủ, bảo bá bá chơi với

mình, cho dù có mấy lần buồn ngủ cũng bừng tỉnh dậy, sau đó tìm bá bá, nếu bá bá vẫn còn đó sẽ lấy lại tinh thần chơi tiếp.

Cố Tử Thành nhìn mà vừa lòng đau dữ dội lại bất lực, cho dù tranh thủ được mấy tiếng đồng hồ ở cùng con nhưng anh vẫn phải đi.

Lúc ăn cơm tối, Tiểu Quỷ Quỷ chỉ cần Cố Tử Thành, ngay cả bà ngoại yêu nhất cũng không theo.

Thủy An Lạc nhìn mà không khỏi xót xa, cứ nói Quỷ Quỷ là bé hư, có bá bá là không cần bà ngoại nữa.

Tiểu Quỷ Quỷ núp ở trong lòng ba, tay cầm một miếng bánh mì, vẫn đang liên mồm nói Quỷ Quỷ là bé ngoan.

Cố Tử Thành cầm lấy khăn tay lau cái miệng nhỏ cho nhóc, “Ăn cơm xong ba dẫn con đi ngủ có được không.”

“Không ngủ, không ngủ, bá bá đi...”

Tiểu Quỷ Quỷ vội nói, bánh mì cũng không cần nữa mà túm lấy quần áo của ba.

Sở Lạc Nhất yên lặng nhìn thoáng qua bộ quân phục của Cố Tử Thành đã đầy dấu tay nhỏ bé của con trai. Nếu như đổi thành người khác, với cái bệnh sạch sẽ của Cố Tử Thành, anh đã đá người ta ra rồi, có điều đây là con trai ruột của anh.

Cố Tĩ Thành kiên nhẫn dỗ dành con trai, cho đến khi nhóc no rồi mới ăn qua loa được vài miếng.

Không ai dám nhắc đến chuyện anh sẽ đi. Tuy Tiểu Quỷ Quỷ còn nhỏ nhưng nghe gì cũng hiểu hết.

Sau bữa cơm tối, Cố Tử Thành đưa Tiểu Quỷ Quỷ đi lên lầu. Thủy An Lạc mới nhìn về phía con gái của mình: “Rốt cuộc con định thế nào đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3564: Không tha thứ (10)
Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa mở miệng nói: “Con chẳng định thế nào cả.”

“Ý của mẹ con là, nếu còn muốn quay lại với nó thì mau thu dọn đồ đạc đi theo nó đi. Ba mẹ đã nuôi con mấy năm rồi, sao không biết tính toán gì hết thế?”

Thủy An Lạc nhìn về phía chồng mình, quả nhiên vẫn là chồng cô hiểu rõ cổ nhất.

Sở Lạc Nhất: “...”

Chắc chắn có được mẹ nhặt về.

“Con sẽ đưa tiền thuê nhà cho mẹ.” Sở Lạc Nhất phẫn hận nói.

Thủy An Lạc hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Con biết cái nhà này của bà con một tháng hết bao nhiêu tiền thuế không?”

“Ba... “

“Đắt lắm đấy.” Sở Ninh Dực gắp rau cho vợ mình, rất nghiêm túc nói một câu.

Sở Lạc Nhất bộp một tiếng đặt đũa xuống, “Ba mẹ chế con vướng víu chứ gì?”

“Biết là tốt, thế còn không nhanh nhanh mà bế con đi đi.” Thủy An Lạc đáp lại một câu.

Sở Lạc Nhất đứng dậy đi thẳng lên lầu, không muốn để ý đến hai vợ chồng này nữa.

Thủy An Lạc thấy Sở Lạc Nhất đi lên lầu, lại liếc chồng mình một cái, “Tính tình con gái anh giống hệt anh, kiểu căng chết được.”

“Dòng giống của anh, đương nhiên là phải giống rồi.” Sở Ninh Dực tự hào nói, bây giờ đến lượt con gái anh hành hạ người ta rồi, ít nhất thì anh vẫn cảm thấy hài lòng về điểm này.

Lúc Sở Lạc Nhất trở về phòng, Cố Tử Thành đang ngồi dưới đất, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn quấn lấy anh. Cố Tử Thành nói gì cậu nhóc cũng kiên quyết nói một chữ “Không”, chỉ có một nguyên tắc, bá đá không được đi!

Còn lại thế nào cũng được!

“Ba phải đi công tác, như vậy mới mua được đồ chơi đẹp cho Tiểu Quỷ Quỷ.”

“Quỷ Quỷ không cần đồ chơi.”

“Xong việc ba sẽ quay lại thăm con và mẹ.”

“Không muốn bá bá đi đâu.”

Kế hoạch tẩy não thất bại.

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đi vào ngồi xuống giường, không hề có ý định giúp đỡ chút nào, ai bảo tự dưng anh lại mò về.

Tiểu Quỷ Quỷ cố gượng qua cơn buồn ngủ đến mười rưỡi liền không trụ nổi nữa, nhưng tay vẫn túm chặt lấy ba không buông.

Cố Tử Thành ôm cậu nhóc đi ngủ, sau đó mới từ từ thả ra, lần này Tiểu Quỷ Quỷ giật mình một cái nhưng không tỉnh lại, Cố Tử Thành mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đó.

“Mười hai giờ anh phải lên tàu rồi.”

“Không tiễn.” Sở Lạc Nhất nói, đứng thẳng dậy định đi rửa mặt.

Cố Tĩ Thành đột nhiên vươn tay kéo cô lại, “Bảo bối, em đừng như vậy nữa được không?”

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tử Thành, hơi nhếch môi: “Vậy anh nói xem tôi phải thế nào đây?”

Cố Tử Thành nghe Sở Lạc Nhất hỏi, muốn cô phải thế nào?

Anh cũng muốn biết, bây giờ bọn họ phải thế nào.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó mở miệng nói: “Gần đến giờ anh phải đi rồi đấy, còn không nhanh lên, chở tôi tiễn nữa à?”

“Em có tiễn không?” Cố Tử Thành đột nhiên mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Móa...

Anh ta là con khỉ à, sao có thể thuận cảnh mà leo lên như thế được chứ.

“Cút...”

Tâm trạng của Cố Tí Thành cuối cùng cũng khá hơn đôi chút, cuối cùng cô cũng chịu nổi giận với anh rồi.

Cố Tử Thành rất nghe lời mà cút thật, chủ yếu là vì anh thực sự không có thời gian, anh phải đi thật rồi.

Anh đã cố gắng tận dụng hết thời gian cho hai mẹ con, giờ đi thẳng về quân đội sẽ phải vào họp luôn.

Sở Lạc Nhất tắm rửa xong quay lại phòng, nhìn con trai đang ngủ, sau đó mở máy tính ra, vào hòm thư liền nhìn thấy một email.

[Xin chào cô Sở.

Nhận được đơn apply của cô khiến chúng tôi rất kinh ngạc, cô Sở là bậc thầy vẽ tranh nổi danh quốc tế lại chịu đến trường học chúng tôi dạy học quả thực là gáo vàng múc giếng bùn, nhưng chúng tôi vẫn rất kích động trước quyết định này của cô. Nếu tiện, cuối tuần này cô Sở có thể đến nhận chức luôn.

Người gửi: Phòng Nhân sự Học viện Mỹ thuật quốc tế thành phố J]

Cuối cùng, vẫn phải đến thành phố J.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3565: Không tha thứ (11)
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn con trai đang ngủ mà vẫn còn ôm đồ chơi gọi ba. Trước kia không biết anh ở đầu, cho nên cô chỉ có thể ôm con chờ đợi. Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục chờ nữa.

[...: Bảo bối, anh đến ga rồi. ]

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đặt di động xuống ôm con ngủ.

[......: Bảo bối, tàu đến trễ một chút.]

[...: Bảo bối, em đã ngủ chưa?

[...: Bảo bối, sao giờ này mà nhà ga vẫn đông thế nhỉ?]

[...: Bảo bối, em ngủ thật đấy à?]

[....... Thật vô lương tâm, hồi trước anh toàn thức đêm với em cơ mà.]

Di động rung lên liên tục, Sở Lạc Nhất tức giận cầm di động lên, vào lúc đang định cho anh vào sổ đen liền nhìn thấy dòng cuối cùng.

Trước đây, khi bọn họ hoàn toàn không biết đối phương là ai, anh đúng là có thời gian sẽ nói chuyện với cô đến khuya.

Cho nên, vì điều này, cố nhịn, không cho anh vào sổ đen.

[Lạc Thần: Cút, đi nhặt Bình phiêu lưu của anh đi, tôi muốn đi ngủ.]

[...: Bảo bối, nhặt được em rồi, anh đâu có chơi Bình phiêu lưu nữa chứ.]

Sở Lạc Nhất: “...”

Tên này vẫn ôm di động suốt đấy à.

Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ năm phút. Xem ra là đến muộn thật, thế nên Sở Lạc Nhất liền tắt máy, vứt di động lên trên bàn.

Bọn họ ở bên nhau quá dễ dàng, có những chuyện còn chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên như hiện giờ cũng rất tốt.

Cố Tử Thành lên tàu hỏa, thấy Sở Lạc Nhất đã offline. Bởi vì Sở Lạc Nhất đã thiết lập dù có ẩn nick cũng có thể nhìn thấy với anh cho nên có thể thấy cô đã logout thật.

Cố Tử Thành thở dài, ngồi xuống ghế của mình. Anh mua ghế ngồi, cho nên sẽ phải ngồi cả đêm. Ngồi đối diện anh là một bà cụ già dẫn theo đứa cháu nhỏ của mình. Thằng bé đại khái năm sáu tuổi, lớn hơn Tiểu Quỷ Quỷ một chút.

Thằng nhóc rất nghịch ngợm, liên tục chạy tới chạy lui. Người trên tàu hầu như đã ngủ hết. Bà của nhóc vẫn liên tục khuyên nhóc giữ yên lặng.

“Ngại quá, thằng ranh này bướng lắm.” Cụ bà vội vàng xin lỗi hành khách xung quanh, kéo đứa nhóc ngồi lên đùi, bởi vì không mua được vé giường nằm nên bà cũng chỉ có thể mang theo đứa cháu ngồi như vậy chín tiếng đồng hồ, “Đồng chí đi đâu vậy?”

“Thành phố Jạ.”

“Kết hôn chưa?” Bà cụ nghe vậy, mắt sáng ngời.

“Bà ơi, bà đừng nghĩ đến chuyện giới thiệu đối tượng cho bác nữa được không?” Thằng nhóc kia khinh khỉnh nói.

“Kết hôn rồi ạ.” Tuy còn chưa lấy giấy kết hôn nhưng trong lòng anh, Sở Lạc Nhất đã là vợ anh từ lâu rồi.

Bà cụ có chút hụt hẫng, “Vậy đã có con chưa?”

“Sắp được ba tuổi rồi ạ.” Nghĩ đến con trai, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, không biết sáng mai có khóc nữa không.

Bà cụ à một tiếng, thấy cháu trai đã mệt liền dỗ cậu nhóc đi ngủ.

Cố Tử Thành dựa vào ghế, nhìn cậu nhóc kia từ từ thiếp đi, không ngoan bằng con anh!

Đây gần như là việc so sánh mà bất cứ người cha người mẹ nào đều sẽ làm, tốt nhất vẫn luôn là con mình, ngay cả Cổ Tử Thành anh cũng không ngoại lệ.

Ba năm, sẽ rất nhanh!

Cố Tử Thành nghiêm túc nói với bản thân, chí ít anh vẫn có thể về thăm hai mẹ con họ đã là tốt lắm rồi.

Cố Tử Thành nghĩ vậy lại móc di động ra.

[.....: Bảo bối, đối diện anh có một đứa nhóc sáu tuổi, không đẹp bằng con trai anh.]

[......: Bảo bối, tàu đi qua núi rồi, khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.]

[.....: Bảo bối, anh sắp đến nơi rồi, em vẫn chưa dậy à? ]

Cho dù biết cô không nhìn thấy, nhưng anh vẫn muốn nói cho cô biết, không hề cảm thấy mấy câu này của mình ấu trĩ đến thế nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3566: Không tha thứ (12)
Cho nên, đến khi Sở Lạc Nhất tỉnh lại, màn hình di động của cô đã bị tin nhắn của người nào đó lấp kín.

Đêm qua rốt cuộc anh đã buồn chán đến cỡ nào chứ.

Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh lại, lũn cũn bò dậy, đầu quay qua quay lại, không tìm thấy mục tiêu liền mếu máo định khóc. “Không khóc thì mẹ mới dẫn đi tìm ba.” Sở Lạc Nhất lập tức lên tiếng.

Ơ...

Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nín khóc, xuống giường đòi đi tìm đồ chơi của mình, sau đó nhét hết vào trong túi.

“Con làm gì thế?”

“Tìm bá bá...” Sao có thể không mang theo đống đồ chơi của nhóc được.

Sở Lạc Nhất: “...”

Mới có một ngày không gặp thôi, con có cần phải vội vàng như vậy không.

Vậy nến lúc ăn cơm, Sở Lạc Nhất liền nói ra tin tức này.

“Đền trường đại học dạy Mỹ thuật? Định hại mấy đứa học sinh à.”

Mặt Sở Lạc Nhất đầy vạch đen.

“Mấu chốt nằm ở chỗ, trường đại học này còn ở thành phố J nữa.” Sở Ninh Dực tra xong liền đặt di động lên bàn, “Trùng hợp thế, cũng ở thành phố J này.”

“Tìm bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt lắc lắc bát cơm, cái chân nhỏ còn đá qua đá lại.

Sở Lạc Nhất: “...”

Mấy người phối hợp tốt lắm, con không còn lời nào để chống đỡ nữa.

“Con đưa cả Quỷ Quỷ đi có trồng được không?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn là một người mẹ, hiền từ hỏi một câu.

“Một tuần chỉ dạy bốn buổi, hơn nữa đều dạy ở phòng Mỹ thuật, con có thể mang nó theo.” Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai đang vui vẻ ăn cơm. Thằng nhóc này từ lúc biết sắp được đi gặp ba là không buồn khóc lóc gì nữa.

“Không phải, ý của mẹ là con đi đi, Quỷ Quỷ cứ để lại đây ba mẹ trông cho.” Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn con gái.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô quả nhiên không phải con đẻ mà.

“Bà xã nói rất đúng.” Sở Ninh Dực phối hợp với bà xã mình một cách hoàn mỹ.

Sở Lạc Nhất liếc xéo hai vợ chồng, phối hợp tốt thật.

“Không không không, Quỷ Quỷ muốn đi tìm bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ lập tức từ chối. Cố Tử Thành mất cả sáng để sao sát tình hình kêu gọi nhập ngũ rồi đi họp, họp xong anh liền gọi ngay video call cho Sở Lạc Nhất, muốn được xem con trai.

Sở Lạc Nhất vốn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy cậu con trai vì được đi tìm ba mà vô cùng vui vẻ thì hừ một tiếng, vẫn ấn đồng ý nhận cuộc gọi.

“Bảo bối.” Cố Tử Thành vừa quay về phòng làm việc của mình, nhìn thấy Sở Lạc Nhất xong, còn nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai.

Không sai, là cười khanh khách!

Trái tim của Lữ đoàn trưởng Cố trong nháy mắt vỡ nát. Anh còn đang lo con trai sẽ khóc quấy, nhưng rõ ràng là thằng bé đang chơi rất vui vẻ mà.

“Con trai không khóc à?”

“Không, đang chơi vui vẻ lắm.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói.

Cho anh tức chết!

Muốn chọc cho anh tức chết đấy! “Đúng rồi, Bảo bối, em ăn cơm chưa?” Lữ đoàn trưởng Cố không yêu cầu gặp con trai, sợ thằng bé nhìn thấy anh lại khóc.

“Quỷ Quỷ, ba con này...” Sở Lạc Nhất mở miệng gọi luôn.

Tiểu Quỷ Quỷ a một tiếng, vội vàng bịch bịch chạy tới, tựa vào lòng Sở Lạc Nhất cười híp mắt gọi một tiếng bá bá.

Rắc...

Trái tim Cố Tử Thành lại một lần nữa tan nát.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn hai mẹ con qua video call, được rồi, như vậy cũng mãn nguyện rồi.

“Lữ đoàn trưởng Cố, về vấn đề của phòng điều trị, tôi nghĩ...”

Châu Thiên Thiên?

Sở Lạc Nhất hơi nheo mắt, giây tiếp theo đã phụt một tiếng tắt video call.

Tiểu Quỷ Quỷ ở một tiếng, quay lại nhìn mẹ.

Chuyện gì xảy ra thế:
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3567: Tìm bá bá (1)
Cố Tỉ Thành nhìn video call đã tắt ngúm, lại nhìn về phía Châu Thiên Thiên vừa xộc vào cửa.

“Thiếu tá không biết phép tắc gì à? Có phép tắc nữa không? Không biết trước khi vào cửa phải hổ báo cáo hả?” Cố Tử Thành lớn tiếng nói, không hề có chút nhẹ nhàng nào.

Châu Thiên Thiên bị mắng, mím chặt môi, sau đó lui ra ngoài, trước kia tính tình cậu ấy đầu có như vậy.

“Báo cáo.”

“Vào đi.” Cố Tử Thành đặt di động xuống, nhìn người bước vào cửa.

Châu Thiên Thiên nghiêm chỉnh bước đến trước mặt Cố Tử Thành, đặt tài liệu trong tay xuống, “Báo cáo đây là tự liệu mà bộ đội đặc chủng thu thập được lần này.”

Cố Tử Thành cúi đầu liếc một cái, lạnh nhạt nói: “Không biết chuyện không thể báo cáo vượt cấp à? Chuyện này do Đội trưởng Mã phụ trách, cô tìm thắng tôi là có ý gì?”

Chầu Thiên Thiên lại khựng lại, bị khí lạnh quanh người Cố Tử Thành làm cho sợ hãi. Tìm anh, là bởi vì đây là một lý do có thể tiếp cận được với anh.

“Tôi.”

“Ra ngoài đi.” Cố Tử Thành nói, đã có chút mất kiên nhẫn.

Chầu Thiên Thiên siết chặt ngón tay, sau đó cầm tài liệu đi ra ngoài. Lúc cô ta đi đến cửa liền nghe thấy Cố Tỉ Thành đang gọi điện cho đội trưởng Mã, hỏi anh ta chuyện này là thế nào.

Chuyện này rõ ràng là một cú tát giáng thẳng vào mặt Châu Thiên Thiên.

Chuyên nhận công tác của Sở Lạc Nhất nhanh chóng được tiến hành, ngay cả vấn đề chỗ ở trường cũng đã giải quyết xong. Dù sao một nhân vật như Sở Lạc Nhất lại chấp nhận đến trường bọn họ dạy, bọn họ cầu còn không được nữa là.

Mà trong lúc Sở Lạc Nhất đang xử lý chuyện trường học, ruột gan Cố Tử Thành đã như bị cào xé. Mấy ngày liền rồi Sở Lạc Nhất không nghe điện thoại của anh, tin nhắn QQ cũng không trả lời.

Tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ, Lữ đoàn phó của bọn họ sắp phát điên rồi. Một Cố Tử Thành dịu dàng như thế giờ đã bị người ta gán cho danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh rồi.

Đây đều là do bị ép buộc.

Bị vợ ép thành.

Sở Lạc Nhất được phân cho một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, chưa đến một trăm mét vuông nhưng tuyệt đối đủ cho hai mẹ con cô ở. Lúc này cô đang thu dọn đồ đạc.

Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm súng thám hiểm trong phòng khách. Mẹ nói đây là nhà mới của bọn họ, nhưng không to bằng phòng khách nhà ông ngoại, nhóc chẳng thích tí nào.

Trong lúc Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi đùa, di động của Sở Lạc Nhất đang đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Cậu nhóc lập tức cầm lên, sau đó chạy tới đưa điện thoại cho mẹ.

Sở Lạc Nhất cầm lấy điện thoại, ngồi xuống giường, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền hơi nhếch môi, sau đó ấn nghe, “Mẹ, con vừa mới dọn dẹp xong”

Người gọi đến là Diệp Ngữ Vi, bởi vì lo cho mẹ con cô nên gọi điện hỏi thăm một chút.

Từ lúc có Tiểu Quỷ Quỷ, Sở Lạc Nhất đã sửa lại cách gọi này.

Nói chuyện với mẹ chồng mấy câu, Sở Lạc Nhất liền đua điện thoại cho Tiểu Quỷ Quỷ, Tiểu Quỷ Quỷ bỏ ra giường cười tít mắt gọi bà nội, thỏ thà thỏ thẻ, đúng là khiến trái tim người ta muốn nhũn cả ra.

Cho đến khi sắp xếp xong tất cả, Sở Lạc Nhất mới dẫn Tiểu Quỷ Quỷ ra ngoài ăn.

Học viện Mỹ thuật chỉ cách doanh trại của Cố Tử Thành hai con đường, khoảng cách không tính là xa.

Sở Lạc Nhất chọn một nhà hàng bốn sao theo lời đề nghị của bạn nhỏ Quỷ Quỷ.

Không có năm sao nên bạn nhỏ tỏ ra rất không vui.

“Bá bá đâu ạ?” Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên ghế trẻ em, tỏ ra đáng thương mở miệng hỏi, mẹ nói sẽ đi tìm bá bá mà bao nhiêu lâu rồi bé vẫn chưa thấy bá bá đâu cả.

Sở Lạc Nhất gắp thức ăn cho cậu nhóc, “Ăn cơm đã, chiều mẹ dắt đi tìm bà bá”

“Dạ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc gật đầu, được đi tìm bà bá là tốt rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3567: Tìm bá bá (2)
Nhưng không phải đợi đến chiều.

Lúc Cố Tử Thành chạy tới nơi, hai mẹ con vẫn đang ngồi ăn cơm.

Cố Tử Thành hẳn là vừa nhận được điện thoại đã chạy tới, nguyên nhân là đang ăn dở thì Sở Lạc Nhất đột nhiên nhớ ra mình không mang ví tiền.

Thật là khó xử!

Cho nên trái lo phải nghĩ, cô vẫn gọi điện cho Cố Tĩ Thành, nói cho anh biết chuyện hai mẹ con đi ăn không mang ví, con của anh sắp bị người ta giữ lại.

Cố Tử Thành bước vào thì thấy hai người đang ăn uống vui vẻ, có thể thấy là còn chưa tính tiền.

“Bá bá...”

Tiểu Quỷ Quỷ quay lại, vừa thấy ba xuất hiện đã kích động không thôi, vung bàn tay nhỏ xíu lên đòi ôm một cái.

Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu, sau đó bước qua ôm lấy con trai, ngồi xuống mới dè dặt mở miệng hỏi: “Bảo bối, sao hai mẹ con lại đến đây?”

“Mẹ, đi làm...”

Ý là, mẹ sắp đi làm ở đây!

Đi làm?

Trong nháy mắt, con tim Cổ Tử Thành được niềm vui lấp đầy, “Em tới đây làm việc: Làm gì? Đã tìm được chỗ ở chưa? Khu nhà cán bộ bên kia đang chuẩn bị, hay là...”

“Đi trả tiền đi” Sở Lạc Nhất đột nhiên ngắt lời anh, cự tuyệt thừa nhận chuyện chính mình nhận thua mới tới tìm anh.

Nhưng cho dù có tới, cô cũng sẽ không bày ra sắc mặt vui vẻ nào với anh hết.

Cố Tử Thành hưng phấn ôm con trai đứng dậy, vẻ mặt âm trầm cả tháng trời cuối cùng cũng tốt hơn.

“Anh đi tính tiền, em chờ một lát nhé” Cố Tử Thành bế con trai đi thanh toán, cho dù anh còn chưa ăn cơm.

Sở Lạc Nhất cầm lấy túi của mình, đi theo Cổ Tử Thành.

Cố Tử Thành trả tiền xong liền đưa hai mẹ con đi ra ngoài.

Thành phố J có thể coi là một đô thị hạng trung, cho nên hoàn cảnh sinh hoạt không tính là tệ, có điều không khí thì không được trong lành cho lắm.

Cố Tử Thành ôm cậu con trai vẫn đang kích động, dè dặt nhìn cô gái bên cạnh, “Em qua bên này làm việc gì? Sao lúc trước không nói gì với anh cả? Chỗ ở đã thu xếp xong chưa? Có an toàn không? Còn nữa...”

Cố Tử Thành còn chưa nói hết đã nhận lấy một ánh mắt khác thường của Sở Lạc Nhất, cho nên anh dứt khoát im miệng không nói gì nữa.

Cả hai đều không nói gì, chỉ có mình Tiểu Quỷ Quỷ ríu rít, rõ ràng là rất hài lòng, cuối cùng cũng được gặp ba nhóc rồi.

Sở Lạc Nhất dẫn anh đến trường học. Cố Tử Thành biết trường đại học này, xếp hạng khá cao.

“Em đến đây dạy học?” Cố Tử Thành đứng ở cửa, không dám đi vào cùng cô.

Nơi này tuyệt đối an toàn, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.

“Ừ” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ, “Một lát nữa tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”

Tâm trạng tốt đẹp của Cố Tử Thành vì câu nói này mà biến mất trong nháy mắt. Người phụ nữ của anh thật là biết cách làm anh đau lòng mà.

“Bảo bối, chúng ta đừng như vậy nữa có được không?” Cố Tử Thành bất đắc dĩ nói.

Sở Lạc Nhất nhìn anh một cái, sau đó ôm Tiểu Quỷ Quỷ đi vào.

Cố Tử Thành thở dài một tiếng, vội vàng đi theo.

“Này, anh là ai.” Bác bảo vệ vội vàng cản anh lại. “Bá bá, bá bá, bá bá của cháu..” Tiểu Quỷ Quỷ kích động nói.

Bác bảo vệ ố một tiếng, hơn nữa Cố Tử Thành còn mặc quân phục, cũng không giống người xấu nên ông để anh vào luôn.

Cố Tử Thành: “.”

Cô nàng này, cho anh ăn một viên thuốc an thần lại không dễ dàng tha thứ cho anh, thật là... nhỏ nhen đến đáng yêu!

Cổ Tĩ Thành đi theo. Tiểu Quỷ Quỷ dùng cả tay cả chân nhào lên người anh, đòi bá bá ốm, nếu không bà bá lại bị chặn lại thì làm sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3568: Tìm bá bá (3)
Suốt dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ cứ thủ thà thủ thỉ nói chuyện với ba mình. Cố Tử Thành cơ bản không hề chen miệng nổi, con trai nói quá đỗi vui vẻ, anh chỉ cần nghe thôi là được rồi.

Cố Tử Thành đến chỗ ở hiện tại của Sở Lạc Nhất, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, so với cuộc sống trước kia của vợ anh thì ở đây kém hơn rất nhiều.

Vợ anh vì theo anh mà phải chịu khổ rồi.

Nhưng hoàn cảnh ở chỗ quân khu cũng không tốt hơn chỗ này là bao, cho nên Cố Tử Thành cũng không có ý định mở miệng bảo Sở Lạc Nhất theo anh vào sống trong đó. Hơn nữa ở đây cũng cách chỗ anh không xa, anh chạy qua cũng chỉ mất mười phút đồng hồ mà thôi.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ bây giờ cứ đòi ở riêng một phòng, Sở Lạc Nhất cũng đã dọn xong cho bé. Thằng nhóc này giờ lớn rồi, không thể ngủ với mẹ được nữa.

Tiểu Quỷ Quỷ thấy bá bá thì chơi rất vui vẻ, cho nên chưa đến hai giờ đã mệt, ngủ thiếp đi trong lòng ba.

Cố Tử Thành đặt thằng bé xuống rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang vẽ tranh trong phòng khách.

“Em và Quỷ Quỷ ăn uống thế nào?” Cố Tử Thành biết Sở Lạc Nhất không biết nấu cơm, úp mì gói thì còn tàm tạm.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, “Có nhà ăn”

Thật là quá tiện.

Cố Tử Thành bị nghẹn họng, con trai anh sẽ phải ăn cơm ở nhà ăn mà lớn lên sao.

Nhưng trừ nhà ăn ra, hình như anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

“Những lúc anh không bạn có thể qua giúp hai mẹ con...”

“Không cần, anh làm việc của anh đi, chúng tôi không chết đói được” Sở Lạc Nhất nói xong lại cúi đầu vẽ tiếp, bộ truyện tranh dài kỳ của cô vẫn chưa hoàn thành. Hiện giờ đã về đến đoạn bé Tiểu Quỷ Quỷ tìm được ba, câu chuyện tiếp theo thể nào cổ còn phải suy nghĩ tiếp.

Cố Tử Thành hít sâu, cố nén lại sự đau đớn do vợ mình ban cho.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đặt bảng vẽ xuống đứng dậy, “Tôi đi lấy tiền trả anh?

“Sở Lạc Nhất!”

Cố Tử Thành tức giận mở miệng, có lẽ anh cảm thấy bị tổn thương quá sâu, nhất là khi cô cứ một mực nói về chuyện tiền bạc như vậy.

Sở Lạc Nhất từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh.

Anh cũng biết đau lòng?

Còn cô đau ba năm, ai đền lại cho cô?

Ánh mắt của Sở Lạc Nhất quá sắc bén, Cố Tử Thành không chiến mà bại: “Xin lỗi, anh không cố ý quát em”

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, lướt qua anh đi vào phòng ngủ.

Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu. Trước khi Sở Lạc Nhất ra ngoài anh liền rời khỏi nơi này, bởi vì anh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với cô khi cô đưa tiền trả lại cho anh.

Mà Cố Tử Thành vừa bỏ đi, Sở Lạc Nhất đã mở cửa phòng ngủ ra, trong tay không có vì tiền hay bất cứ thứ gì cả.

“Giờ mới biết khó chịu à, lúc tôi khó chịu anh còn đang bận báo đáp tổ quốc của anh cơ mà” Sở Lạc Nhất cười lạnh, sau đó đóng cửa đi vào định ngủ một giấc ngon lành.

Cố Tỉ Thành rời khỏi trường học, quay về quân khu, kéo hơn ba trăm chiến sĩ được tuyển chọn đợt này đến thao trường huấn luyện một trận.

Các chiến sĩ tỏ ra đờ đẫn, vì sao huấn luyện viên mới đi ra ngoài một chuyến mà đã lại nghiêm trọng hơn rồi thế này. Thế này là muốn giết chết họ đấy à?

Chắc là như vậy rồi!

Cố Tử Thành bị vợ mình làm tổn thương, đương nhiên là phải tìm nơi khác để bù lại, cho nên dĩ nhiên là khổ cho đám chiến sĩ này rồi.

“Chưa ăn cơm à, ẻo lả thế này chờ quân địch đến cạy não các cậu ra hay sao hả?” Cố Tử Thành đứng trên đài cao, nhìn các chiến sĩ đang đứng bên dưới nền xi măng giơ cao khúc cây, chạy qua chạy lại.

Mấy đội trưởng cấp dưới của Cố Tử Thành cũng phải lạnh run, lão đại đi ra ngoài bị ai ngược đãi vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3569: Tìm bá bá (4)
Suốt dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ cứ thủ thà thủ thỉ nói chuyện với ba mình. Cố Tử Thành cơ bản không hề chen miệng nổi, con trai nói quá đỗi vui vẻ, anh chỉ cần nghe thôi là được rồi.

Cố Tử Thành đến chỗ ở hiện tại của Sở Lạc Nhất, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, so với cuộc sống trước kia của vợ anh thì ở đây kém hơn rất nhiều.

Vợ anh vì theo anh mà phải chịu khổ rồi.

Nhưng hoàn cảnh ở chỗ quân khu cũng không tốt hơn chỗ này là bao, cho nên Cố Tử Thành cũng không có ý định mở miệng bảo Sở Lạc Nhất theo anh vào sống trong đó. Hơn nữa ở đây cũng cách chỗ anh không xa, anh chạy qua cũng chỉ mất mười phút đồng hồ mà thôi.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ bây giờ cứ đòi ở riêng một phòng, Sở Lạc Nhất cũng đã dọn xong cho bé. Thằng nhóc này giờ lớn rồi, không thể ngủ với mẹ được nữa.

Tiểu Quỷ Quỷ thấy bá bá thì chơi rất vui vẻ, cho nên chưa đến hai giờ đã mệt, ngủ thiếp đi trong lòng ba.

Cố Tử Thành đặt thằng bé xuống rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang vẽ tranh trong phòng khách.

“Em và Quỷ Quỷ ăn uống thế nào?” Cố Tử Thành biết Sở Lạc Nhất không biết nấu cơm, úp mì gói thì còn tàm tạm.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, “Có nhà ăn”

Thật là quá tiện.

Cố Tử Thành bị nghẹn họng, con trai anh sẽ phải ăn cơm ở nhà ăn mà lớn lên sao.

Nhưng trừ nhà ăn ra, hình như anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

“Những lúc anh không bạn có thể qua giúp hai mẹ con...”

“Không cần, anh làm việc của anh đi, chúng tôi không chết đói được” Sở Lạc Nhất nói xong lại cúi đầu vẽ tiếp, bộ truyện tranh dài kỳ của cô vẫn chưa hoàn thành. Hiện giờ đã về đến đoạn bé Tiểu Quỷ Quỷ tìm được ba, câu chuyện tiếp theo thể nào cổ còn phải suy nghĩ tiếp.

Cố Tử Thành hít sâu, cố nén lại sự đau đớn do vợ mình ban cho.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đặt bảng vẽ xuống đứng dậy, “Tôi đi lấy tiền trả anh?

“Sở Lạc Nhất!”

Cố Tử Thành tức giận mở miệng, có lẽ anh cảm thấy bị tổn thương quá sâu, nhất là khi cô cứ một mực nói về chuyện tiền bạc như vậy.

Sở Lạc Nhất từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh.

Anh cũng biết đau lòng?

Còn cô đau ba năm, ai đền lại cho cô?

Ánh mắt của Sở Lạc Nhất quá sắc bén, Cố Tử Thành không chiến mà bại: “Xin lỗi, anh không cố ý quát em”

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, lướt qua anh đi vào phòng ngủ.

Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu. Trước khi Sở Lạc Nhất ra ngoài anh liền rời khỏi nơi này, bởi vì anh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với cô khi cô đưa tiền trả lại cho anh.

Mà Cố Tử Thành vừa bỏ đi, Sở Lạc Nhất đã mở cửa phòng ngủ ra, trong tay không có vì tiền hay bất cứ thứ gì cả.

“Giờ mới biết khó chịu à, lúc tôi khó chịu anh còn đang bận báo đáp tổ quốc của anh cơ mà” Sở Lạc Nhất cười lạnh, sau đó đóng cửa đi vào định ngủ một giấc ngon lành.

Cố Tỉ Thành rời khỏi trường học, quay về quân khu, kéo hơn ba trăm chiến sĩ được tuyển chọn đợt này đến thao trường huấn luyện một trận.

Các chiến sĩ tỏ ra đờ đẫn, vì sao huấn luyện viên mới đi ra ngoài một chuyến mà đã lại nghiêm trọng hơn rồi thế này. Thế này là muốn giết chết họ đấy à?

Chắc là như vậy rồi!

Cố Tử Thành bị vợ mình làm tổn thương, đương nhiên là phải tìm nơi khác để bù lại, cho nên dĩ nhiên là khổ cho đám chiến sĩ này rồi.

“Chưa ăn cơm à, ẻo lả thế này chờ quân địch đến cạy não các cậu ra hay sao hả?” Cố Tử Thành đứng trên đài cao, nhìn các chiến sĩ đang đứng bên dưới nền xi măng giơ cao khúc cây, chạy qua chạy lại.

Mấy đội trưởng cấp dưới của Cố Tử Thành cũng phải lạnh run, lão đại đi ra ngoài bị ai ngược đãi vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3570: Tìm bá bá (5)
“Hợp tác một chút, không biết hợp tác làm sao có thể giao tính mạng của mình cho chiến hữu?” Cố

Tỉ Thành một lần nữa lớn tiếng nói, “Cầu thăng bằng để cho các anh chơi bập bênh à?”

Các chiến sĩ bên dưới giận mà không dám ho he gì, chỉ có thể ra sức liều mạng tập luyện.

Cuộc huấn luyện buổi chiều khiến các chiến sĩ khổ không thể tả. Sở Lạc Nhất lại ngủ ngon lành. Tiểu Quỷ Quỷ biết bá bá đang đi làm ở gần đây nên cho dù không thể thấy anh mỗi ngày cũng rất vui vẻ.

Có điều Cố Tử Thành sẽ gửi tin nhắn cho Sở Lạc Nhất vào lúc anh không thể ra ngoài. Bọn họ bắt đầu bằng yêu nhau qua mạng, hiện giờ cũng chẳng khác gì.

Chẳng qua là trước đây Sở Lạc Nhất sẽ nhắn lại cho anh, hiện giờ có rất ít khi đáp lại.

Lúc nào Tiểu Quỷ Quỷ muốn tìm ba thì cô sẽ dẫn thằng bé đến chỗ anh, nếu không có rất ít qua đó.

Thế là Tiểu Quỷ Quỷ trở thành cầu nối duy nhất giữa ba và mẹ.

Chủ nhật tuần đầu Sở Lạc Nhất không có tiết, Tiểu Quỷ Quỷ lại nằng nặc đòi đi tìm ba, cho nên sáng sớm cổ thu xếp xong liền dẫn con trai ra khỏi trường.

Quân khu cách đó không xa, cô liền dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đi bộ qua đó.

Tiểu Quỷ Quỷ mặc một cái quần yếm xinh xắn, đội mũ hải quân không cho mẹ bế, tập tễnh nghiêm túc bước đi.

Sở Lạc Nhất cũng chậm rãi bước theo sau.

Trời tháng chín có chút oi bức, nhưng không ngăn cản được quyết tâm muốn đi tìm bá bá của Tiểu Quỷ Quỷ.

Mà lúc này, trước cổng quân khu, Cố Tử Thành đang đứng dưới mặt trời chói chang, trước mặt là một cô gái đang khóc lóc thê thảm, cũng chính là cô ngôi sao trẻ mà Kiều Vi Nhã chụp được lần trước.

“Anh thực sự chưa từng thích tôi sao?” Cô nàng kia không hề trang điểm, gần như để mặt mộc, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Lúc này cô ta mặc một bộ váy trắng, trông như tiên nữ vậy.

“Xin lỗi.” Cố Tử Thành lùi lại cách cô ta một bước xa, “Quen biết cô chỉ do tình thế bắt buộc thôi.”

“Để bắt anh của tôi đúng không?” Cô gái kia cười ha hả, lại có chút thê lương, “Nhưng tôi thực sự rất thích anh... anh... anh đối xử tốt với tôi cũng là giả sao?”

Nói xong, cô ta có chút kích động tiến lên cầm lấy cánh tay Cố Tử Thành, “Tôi không trách anh lợi dụng tôi, nhưng anh đừng bỏ tôi lại có được không?”

Cố Tử Thành nhíu mày, “Lương Tâm Khiết, chuyện tôi lợi dụng cô, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi đã có...”

“Bá bá...”

Giọng cười khanh khách của Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên vang lên. Cố Tử Thành giống như bị thứ gì đó cắn một cái, bất thình lình gạt tay Lương Tâm Khiết ra, lùi lại phía sau một bước dài, nhìn về phía Sở Lạc Nhất đang đứng cách đó không xa. Mà lúc này cô cũng đang nhìn anh bằng ánh mắt như cười như không.

Tiểu rồi...

Cố Tử Thành khóc không ra nước mắt, sao cô lại tới vào lúc này chứ?

Tiểu Quỷ Quỷ không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy vui khi nhìn thấy ba mình, thế nên nhóc lập tức nhào tới ôm lấy chân ba.

Cố Tử Thành nóng lòng muốn giải thích, nhưng ánh mắt của Sở Lạc Nhất lại khiến anh khiếp sợ.

Lương Tâm Khiết có chút giật mình nhìn nhóc con vừa ôm lấy Cố Tử Thành, lại nhìn về phía người phụ nữ đang chậm rãi bước tới.

Sở Lạc Nhất bước tới bên cạnh bọn họ, tạo thành một hình tam giác, nhìn Cố Tử Thành một cái, lại nhìn Lương Tâm Khiết. Cô biết cổ ngôi sao trẻ này, hồi trước Kiểu Vi Nhã từng cho cô xem hình của cô ta.

“Tôi đang quấy rầy hai người hả?” Câu này Sở Lạc Nhất vừa nhìn Cố Tử Thành vừa nói, có điều ý cười nơi khóe mắt lại chẳng chạm đến đáy mắt.

Cố Tử Thành có chút chột dạ, bế con trai lên: “Bảo bối, cổ Lương là...”

Cố Tử Thành vội vàng muốn giải thích. Trước đó vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên anh đã khiến Lương Tâm Khiết bị cuốn vào chuyện này. Anh cũng muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, sau đó trở về bên cạnh hai mẹ con cô cho nên mới chọn con đường này.
 
Top