Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3571: Tìm bá bá (6)
Nhưng bây giờ xem ra có chút phiền phức rồi đây.

Lương Tâm Khiết nhìn Sở Lạc Nhất đánh giá cô từ đầu xuống chân một lượt. Cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh, buộc tóc đuôi gà, nhìn thế nào cũng chỉ giống một sinh viên đại học thôi.

“Xin chào, tôi là Lương Tâm Khiết.” Lương Tâm Khiết hào sảng lên tiếng.

Sở Lạc Nhất vẫn đút hai tay trong túi như cũ, khẽ mỉm cười, “Chào cô.”

“Tôi rất thích anh ấy.” Lương Tâm Khiết nói thẳng nói thật.

“Lương Tâm Khiết!” Cố Tử Thành trầm giọng kêu lên.

Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Rồi sao?”

“Tôi muốn ở bên anh ấy, đây là việc anh ấy nợ tôi.” Lương Tâm Khiết kiêu ngạo đáp lời, nhưng trong lòng cô ta thì đang văng vẳng lên câu nói: Cô rút lui đi, anh ấy thiếu nợ tôi, phải ở bên cạnh tôi.

Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, nợ cổ ta?

Những thứ Cố Tử Thành nợ cô thì ít chắc?

“Cô Lương không ngại làm mẹ kế, nhưng cũng phải hỏi xem con trai tôi có cần mẹ kế không đã chứ?” Sở Lạc Nhất thản nhiên lên tiếng. Cô gạt bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Cố Tử Thành ra, “Cố Tử Thành nợ cô, nên lấy anh ấy ra để gán nợ? Thế thì anh ấy cũng không đáng tiền lắm nhỉ?”

Lương Tâm Khiết khẽ mím môi, nhìn về phía Cố Tử Thành, “Những điều anh nói lúc anh ở bên tôi, anh đã quên hết rồi sao?”

Cố Tử Thành càng nhíu mày chặt hơn, “Lương Tâm Khiết, cô đừng nói lung tung, trước nay tôi chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, tự cô thích tôi, tôi chưa từng đồng ý với cô điều gì cả.”

“Nhưng anh cũng đâu từ chối tôi!” Lương Tâm Khiết kêu ầm lên.

Sắc mặt Cố Tử Thành càng khó coi hơn, anh giao Tiểu Quỷ Quỷ cho Sở Lạc Nhất rồi bước tới gần Lương Tâm Khiết, “Cô Lương, tôi rất xin lỗi vì khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi chưa từng hứa với cô điều gì, càng không đồng ý ở bên cạnh cô, cho nên làm phiền cổ đừng nói linh tinh trước mặt vợ tôi nữa.” Cố Tử Thanh nói rồi dẫn Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ vào trong.

“Cố Tử Thành, anh phụ lòng tôi, anh sẽ phải hối hận!” Lương Tâm Khiết gầm gào lên, vẻ ấm ức trong giọng nói của cô ta khiến bất kỳ cô gái nào nghe xong cũng thấy thương xót.

Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ vẫn còn đứng dưới nắng kia rồi nhìn người đàn ông đang ký tên, “Từ lúc nào mà Lữ đoàn trưởng Có phải dùng đến cả cách này thế?”

Cố Ti Thành đang ký tên dở bỗng hơi khựng lại, ký tên xong, anh dẫn họ đi vào trong.

“Vì muốn quay về thật sớm.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, câu nói này rất thật. Tại sao anh phải làm thứ chuyện lợi dụng phụ nữ này, là vì muốn nhanh chóng quay về bên cạnh mẹ con cô, đây là đáp án thật lòng.

Sở Lạc Nhất khựng lại, một phút bất cẩn, trái tim đã bị anh bóp nghẹt. Nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

“Trên thế giới này, nợ tình cảm là thứ dây dưa khó rõ ràng nhất, anh định làm gì với cô gái kia?” Sở Lạc Nhất khóa kín tâm tình của mình, cất tiếng hỏi.

“Anh chưa từng hứa hẹn gì với cô ta, càng không nói sẽ ở bên cổ ta, tại sao anh phải thế nào?” Cố Tử Thành nói rất hùng hồn, anh bế con trai mình, đi phía trước.

Sở Lạc Nhất mím môi đi theo sau, tất nhiên cô tin lời Cố Tử Thành. Người đàn ông như anh chỉ khiến phụ nữ khác lao vào chứ căn bản cần gì phải hứa với hẹn.

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng ngoài cổng. Cổ Ti Thành không hiểu rằng, một người phụ nữ đã rung động mà quyết tâm tàn nhẫn thì còn tàn nhẫn hơn đàn ông mấy lần.

Cái cô Lương Tâm Khiết này là ví dụ điển hình nhất. Những lời mà cô ta nói với Cố Tử Thành chắc chắn không phải tự nói tự nghe. Cô ta nói được chắc chắn sẽ làm được. Còn bao giờ cô ta hành động thì cô cũng không biết nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3572: Tìm bá bá (7)
Tiểu Quỷ Quỷ được đến quân khu, tâm tình rất là vui, cứ đòi ba phải dẫn thằng bé đi hết chỗ này đến chỗ kia để xem xét.

Sở Lạc Nhất không còn hiếu kỳ gì với nơi này nữa. Dù sao lúc nhỏ cô cũng đến quân khu cùng ông ngoại không ít lần.

Cho nên dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ cứ tò mò mãi, còn Sở Lạc Nhất chỉ chăm chú đi sau họ.

Giữa chừng Tiểu Quỷ Quỷ đòi đi vệ sinh, Sở Lạc Nhất đành phải đợi bên ngoài.

Mặt trời ngày càng chói chang, Sở Lạc Nhất tránh nắng dưới một tán cây, chờ hai ba con kia ra ngoài.

“Sở Lạc Nhất?”

Một tiếng hô kinh ngạc đột ngột vang lên. Sở Lạc Nhất quay đầu lại, thấy người phụ nữ đang nói chuyện với vài quân y ở cách đó không xa.

Đúng thật là... oan gia ngõ hẹp! Vừa mới gặp phải một cô ngôi sao to nhỏ gì đấy, bây giờ lại thêm một kẻ thù củ, quả nhiên cô và cái quân khu này bát tự không hợp:

“Sở Lạc Nhất, tại sao cô lại ở đây?” Chầu Thiển Thiển bước tới, mở miệng hỏi cổ với vẻ khinh thường.

Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Hóa ra là thượng... yo, cố thăng chức rồi hả, được đó nha.” Sở Lạc Nhất nhìn lên quân hàm của cô ta, thản nhiên nói.

Châu Thiên Thiên nghe câu nói có vẻ châm chọc của cô mà sắc mặt khó coi hơn vài phần, “Sao cô vẫn còn bám riết lấy Cố Tử Thành thế?”

Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, nhìn về phía nhà vệ sinh cách đó không xa. Cô đang nghĩ xem tại sao hai ba con nhà kia mãi chưa chịu ra. Cô thực sự không muốn nói chuyện cùng thứ bại não này.

“Sở Lạc Nhất, tôi đang nói chuyện với cô đấy.” Chầu Thiên Thiên bị ngó lơ nên vô cùng khó chịu.

Sở Lạc Nhất lại phải liếc mắt nhìn cô ta rồi đáp lời, “Rồi sao? Cô nói chuyện với tôi nên tôi phải đáp lại cô à?”

“Đội trưởng Châu, người này là ai vậy, nói chuyện khó nghe thế?” Trung úy bên cạnh khinh khỉnh lên tiếng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đứa trẻ này đã mù lại còn điếc nhỉ, rốt cuộc ai nói năng khó nghe hơn, nhưng mà cũng phải, có thể làm bạn với Châu Thiên Thiên thì tốt đến đâu được?

Khi Cô Ti Thành bế con trai ra ngoài, anh nhìn ngay thấy Sở Lạc Nhất đang đứng cách đó không xa với vẻ mất kiên nhẫn. Thêm vào đó, anh còn thấy cả Châu Thiên Thiên.

Ông trời muốn đào hố chôn anh đấy à?

Cố Tử Thành vội vàng chạy tới, “Vợ à...”

Trung úy kia khựng lại, trông thấy Diêm vương mặt lạnh đã sợ rồi, lại càng sợ tiếng gọi “vợ” kia hơn.

Châu Thiên Thiên nghe thấy cách xưng hô của anh, sắc mặt cô ta lại càng trở nên khó coi tợn.

“Hai người kết hôn rồi? Sao có thể thế được?”

“Chẳng lẽ tôi kết hôn còn phải viết báo cáo cho cô nữa à?” Cố Tử Thành thản nhiên nói, “Rảnh rỗi thế, cô xong việc rồi hay sao đây?”

Sở Lạc Nhất cười nheo mắt nhìn anh, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết.

Cô thích thấy Cố Tỉ Thành gắt với hạng người như này đấy. Với Lương Tâm Khiết ban nãy, Cố Tử Thành còn có lý do để không gắt gỏng. Dù sao cũng do anh đã lợi dụng người ta. Nhưng Châu Thiên Thiên này thì khác, Cố Tỉ Thành không nói năng dễ nghe như thế nữa đâu.

Sắc mặt Chầu Thiên Thiên được một phen thay đổi như tắc kè, “Vẫn chưa.”

“Thế không đi làm việc đi còn đợi tôi làm hộ nữa chắc?” Giọng Cố Tử Thành không quá to nhưng đủ để khiến kẻ khác phải run sợ, vội vàng rời khỏi trận tuyến.

Sau khi Châu Thiên Thiên rời đi, Cố Tử Thành mới nói, “Anh xin thể, chuyện cô ta đến đây anh không hề biết gì cả, hơn nữa cô ta cũng không thuộc quyền quản lý của anh.”

Cố Tử Thành rất khẩn thiết, trong sự khẩn thiết ấy còn mang theo vẻ cẩn trọng.

Dù sao thì bây giờ cũng là thời điểm quan trọng, anh không dám chọc giận vợ mình, cứ cẩn thận mới là lựa chọn khôn ngoan nhất, nếu không anh cũng không biết vợ mình có bế con trai đi luôn hay không nữa.

“Tình hình thị trường của Lữ đoàn trưởng tốt quá nhỉ, bên ngoài có vài cô ngôi sao nhỏ xinh, bên trong có vài chiến hữu tốt.” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng, đưa tay đón lấy con trai, “Đi thôi, không được quấy rầy ba con làm việc nữa.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Năm tháng xui xẻo, câu này nói về anh đấy nhỉ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3573: Tìm bá bá (8)
Sau khi Sở Lạc Nhất bế con ra ngoài, không lập tức về trường ngay, bởi vì Lương Tâm Khiết vẫn ở bên ngoài đợi cô.

Hoặc nói cách khác, cô ta cố tình đợi cô.

Tiểu Quỷ Quỷ rầu rĩ gục trên vai mẹ, ôi, lại phải xa ba rồi, ghét quá đi.

Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ đang chặn đường mình, khẽ nghiêng đầu nói, “Cô Lương muốn tiến chúng tôi à? Thế thì không cần khách sáo vậy đâu.” Sở Lạc Nhất nói rồi ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên xe.

Lương Tâm Khiết: “...”

Cô gái này bị cái gì thế:

Lương Tâm Khiết phẫn nộ lên xe, nhưng không khởi động xe.

“Lúc trước anh ấy từng nói sẽ ở bên tôi.” Lương Tâm Khiết nói luôn, “Cho nên cô rời xa anh ấy đi, tôi thấy cô vẫn còn trẻ, cô thích anh ấy vì thân phận của anh ấy chứ gì? Tôi biết mấy đứa trẻ con như các cô thích sức hút của quần phục.”

Sức hút của quân phục?

Sở Lạc Nhất khẽ kêu “ôi chao” trong lòng, từ bé cô đã gặp nhiều người có chức vụ cao hơn Cố Tỉ Thành rất nhiều, sao cô lại đi thích quân phục được chứ?

“So với lời cô nói, tôi tin tưởng lời anh ấy hơn, anh ấy nói chưa từng hứa hẹn gì với cô, cô Lương, có phải có nghĩ nhiều quá rồi không?” Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai đang ngái ngủ.

“Nếu không nhờ có tôi, anh ấy cũng không lập công được, nhưng cô thì sao, cô có thể giúp được gì cho anh ấy?” Lương Tâm Khiết bắt đầu tức giận rồi, cô ta lớn lối, “Nếu không nhờ phá được vụ án của anh trai tôi, anh ấy cũng không có được công trạng như bây giờ đâu.”

Sở Lạc Nhất gật đầu ra điều đã hiểu, còn Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ mất rồi.

“Nhưng anh ấy lợi dụng cô với mục đích mau chóng trở về bên cạnh mẹ con tôi, đối với cô mà nói, đáp án này hình như không dễ nghe lắm nhỉ?” Sở Lạc Nhất tươi cười đáp lại, sau đó đưa tay mở cửa xe, “Tôi nghĩ cô Lương cũng không phải muốn tiễn mẹ con tôi đâu, vậy thì không quấy rầy cô Lương tiếp tục tự ảo tưởng nữa nhé.”

Lương Tâm Khiết bị Sở Lạc Nhất nói vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi, nhìn theo người đang xuống xe, cô ta siết chặt vô lăng trong tay.

“Cô Lương, tôi bắt buộc phải nhắc nhở cô, hãy lý trí một chút, nếu thực sự muốn đâm chết tôi cũng phải nghĩ đến hậu quả của chuyện này. Dù sao hiện tại người hận tôi chỉ có mình cô thôi, nếu tôi gặp chuyện gì bất trắc, người đầu tiên Cố Tỉ Thành nghĩ tới là cô đó, cho nên cô Lương đừng tự tìm rắc rối cho mình nhé.” Sở Lạc Nhất nói xong, đóng cửa xe lại, bế con trai đã ngủ gật rời khỏi đó, không hề để ý tới người phía sau đã sắp xuyên thủng cố bằng thù hận.

Khi Sở Lạc Nhất quay về đã là buổi trưa, vừa vặn đúng lúc ăn trưa, nhưng Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ rồi, cho nên cố đành mua cơm trưa về, đợi Tiểu Quỷ Quỷ dậy rồi ăn.

Sở Lạc Nhất đặt Tiểu Quỷ Quỷ xuống, đưa tay cầm lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại có vài dòng tin nhắn mà Cố Tỉ Thành gửi tới.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cho chị xin tư liệu về cái cô Lương Tâm Khiết kia.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ôi chao, cuối cùng chị cũng tin giữa họ có quan hệ bất chính rồi à?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mụ đàn bà kia tìm đến tận cửa rồi, hôm nay còn ầm ĩ với chị một trận.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: 0

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mà Lữ đoàn trưởng vĩ đại từ đầu đến cuối còn thấy áy náy với cô ta, đúng là đậu mè nó chứ!].

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng:...]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xin đừng để chỉ nhìn thấy cái dấu câu này nữa.].

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ô, phải rồi, anh đẹp trai của ai đó dùng tên trên mạng là dấu cầu này mà.]

Sở Lạc Nhất cảm thấy mình đúng là thích tự hành hạ bản thân, tại sao cứ phải nói chuyện với Kiều Vị Nhã nhỉ. Con bé này lần nào cũng sắc bén đến mức đầm cho mình đau điếng cả người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3574: Tìm bá bá (9)
Kiều Vi Nhã cười đắc ý, lúc này cô đang tiếp tục sửa soạn tư liệu giúp Sở Lạc Nhất. Cô còn thuận tiện còn dặn dò Sở Lạc Duy, bảo anh tìm cho một số thứ mà cô không biết, sau đó nén file lại gửi cho Sở Lạc Nhất.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Về cơ bản thì chuyện này anh đẹp trai nhà chị làm ăn không đến nơi đến chốn rồi.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đối phương không muốn nói chuyện với em, đồng thời còn ném cho em một chú cún.

Sở Lạc nhất ôm điện thoại, lợi dụng một người phụ nữ, thực ra cô cũng thấy việc này không nhân nghĩa lắm, nhưng nếu như thứ nhân nghĩa ấy bị Lương Tâm Khiết kia tự hủy hoại thì không có gì đáng nói nữa.

Nếu như Lương Tâm Khiết là một người phụ nữ dịu dàng đến mức đáng thương thì có lẽ cô sẽ thương đấy. Nhưng hiển nhiên Lương Tâm Khiết không phải vậy.

Sở Lạc Nhất buồn bực ném điện thoại trong tay đi, nhìn con trai đang ngủ ngon lành.

Cố Tử Thành nói, vì muốn nhanh chóng quay về, cho nên anh mới làm ra chuyện không có nguyên tắc gì kia.

Vì mẹ con cố, nhưng lại đi ngược lại với nguyên tắc đạo đức cơ bản nhất.

Cô không thể hận anh, nên mới cảm thấy ngột ngạt và bức bối.

Sở Lạc Nhất không kìm lòng được, giơ chân đạp con trai mình một cái, “Con có thứ ba rẻ rách gì vậy hả, phiền lòng chết đi được.”

Cơ thể của Tiểu Quỷ Quỷ lăn một vòng, bé quay người lại ôm chân mẹ mình, ngủ tiếp

Thổi khỏi, nói chuyện với thằng nhóc này cũng không có tác dụng gì.

[...: Bảo bối, em về chưa? Lát nữa anh phải đi huấn luyện rồi.]

[...: Bảo bối, chuyện hôm nay anh không đúng, anh xin đảm bảo sẽ xử lý cẩn thận, tuyệt đối không để em phải lo lắng.]

......: Bảo bối, em trả lời anh một câu có được không?

Câu cuối cùng của Cố Tử Thành có vẻ hơi tủi thân.

Sở Lạc Nhất căm phẫn nghĩ, đậu mè, anh còn dám tủi thân, thế tôi tủi thân thì tôi phải làm sao?

Đang yên đang lành rước nợ đào hoa vào người.

Đến tận khi đi huấn luyện cũng không nhận được tin nhắn hồi âm của vợ mình, lòng Cố Tử Thành đau âm ỉ, sau đó, nỗi đau lòng của anh tất nhiên sẽ biến thành tim gan phèo phổi của các đội viên khác đều đau đớn.

Cấp dưới của Cố Tử Thành có một Đoàn trưởng, kết hôn đã vài năm, cuối cùng cũng kéo Cố Tử Thành đi khi các đội viên khác sắp bị huấn luyện đến tàn phế.

Hai người tìm một góc khuất không bóng người, Đoàn trưởng kia dựa vào lan can, lên tiếng hỏi, “Cãi nhau với vợ hả?”

Cố Tử Thành ngẩng đầu lên lườm anh ta một cái, không nói năng gì.

“Thôi được rồi, vừa nhìn đã biết rồi.” Đoàn trưởng kia cười cười nói, “Phụ nữ ấy mà, dỗ dành nhiều vào là được.”

“Trước đó tôi đã đi xa vài năm, lúc vợ mang bầu sinh con tôi không có mặt, cũng không có tí thông tin nào, chắc cô ấy luôn nghĩ rằng tôi đã chết rồi cũng nên.” Cố Tử Thành sờ sờ túi, không sờ thấy thuốc. Trong ba năm xa nhà, bởi vì áp lực quá lớn, anh bắt đầu hút thuốc, gần đây vì vợ con nên mới từ từ bỏ.

Đoàn trưởng kia nhìn thấy, đưa tay lấy thuốc của mình ra, đưa cho anh, “Nghiêm trọng hơn chút nhỉ, một mình có ấy sinh con, nuôi con cũng vất vả, tức giận là chuyện thường tình, dỗ dành nhiều vào.”

“Dỗ? Dỗ kiểu gì được? Cô ấy ngó còn chẳng buồn ngó nữa ấy.” Cố Tử Thành chầm thuốc, hai tay đặt lên lan can, đưa mắt nhìn ánh chiều tà ở phía xa xa.

“Cô ấy bơ cậu thì cậu không dỗ nữa à?” Đoàn trưởng kia trừng mắt nhìn anh, “Nhân lúc chưa phải huấn luyện tập trung thì dỗ cho người ta xuôi lòng đi, rảnh rỗi thì mua ít hoa, đưa cô ấy đi ăn. Có tí chuyện lãng mạn mà cậu cũng không biết làm hả, cậu tán đổ vợ kiểu gì thế?”

“Yêu đương qua mạng đấy.”

Đoàn trưởng kia: “...”

Coi như anh chưa nói gì nhé, không thể ngờ rằng Lữ đoàn trưởng này lại là một thanh niên nghiện mạng xã hội.

“Nói gì thì nói cứ phải dỗ dành cho tử tế vào. Cô ấy thấp tha thấp thỏm đợi cậu suốt ba năm, sinh con cho cậu, chăm con cho cậu, là cậu nợ cô ấy, dỗ cho cẩn thận vào.” Đoàn trưởng kia nói xong, vỗ vai anh vài cái rồi đi mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3575: Tìm bá bá (10)
Cố Tỉ Thành thấy Đoàn trưởng kia rời đi, nghĩ lại chuyện tình cảm của mình và Sở Lạc Nhất, hình như cô ấy chưa từng đòi hỏi gì.

Chỉ có duy nhất một lần anh đưa cô đi ăn một bữa hải sản thật hoành tráng khi cô học quân sự, ngoài ra, hình như không còn bất kỳ chuyện gì để anh phải ra tay nữa.

Hình như, anh thực sự thiếu nợ có rất nhiều.

Cô ấy không đòi, anh tự động không cho.

Đúng là thiệt thòi cho cổ quá.

Cho nên, anh nên nghĩ lại cho cẩn thận.

Sở Lạc Nhất trải qua những ngày tháng đại học không quá tệ, con trai dễ chăm, bài vở không nhiều. Nếu như không có những chuyện về Cố Tử Thành, cô nghĩ, cô sẽ sống rất vui vẻ.

Cố Tử Thành kết thúc một ngày làm việc vào lúc mười một rưỡi đêm.

Lúc ấy, cả quân doanh đã chìm vào tĩnh lặng rồi.

Cố Tử Thành rời khỏi quân doanh vào lúc nửa đêm, đi khắp thành phố J tìm rất lâu mới thấy một cửa hàng hoa kinh doanh suốt hai mươi tư giờ.

Nhân viên trồng cửa hàng hoa đang gật gù gật gù như con gà rù, nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng ngẩng đầu lên, vốn dĩ đang bị giật mình, nhưng nhìn thấy người bước vào mặc quân phục cũng bất giác thả lỏng hơn.

Sau khi bước vào, Cố Tử Thành nhìn hoa hồng trước tiên, sau đó nhìn ngắm các loại hoa khác, có vẻ hơi khó chọn.

“Đồng chí giải phóng quân mua hoa tặng bạn gái à?” Nhân viên cửa hàng lên tiếng hỏi han.

“Tặng vợ.” Ánh mắt của Cố Tử Thành vẫn lướt trên những bông hoa.

Nhân viên cửa hàng: “...”

Nửa đêm mua hoa tặng vợ, cố vợ này thật hạnh phúc.

“Vậy đồng chí giải phóng quân tặng luôn hoa hồng đỏ đi, hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt đấy.” Nhân viên cửa hàng nói rồi dẫn anh tới chỗ những bông hoa hồng đang nở rất đẹp, không biết ngày mai sẽ thế nào.

“Có loại nào để xin lỗi không.” Cố Tử Thành nhíu mày hỏi.

Nhân viên cửa hàng khựng lại, “Vợ chồng với nhau, không phải tình yêu quan trọng hơn lời xin lỗi sao?”

Cố Tử Thành nghe nhân viên cửa hàng nói vậy, có vẻ như anh cũng đang nghiêm túc nghiền ngẫm về câu nói này.

“Đồng chí giải phóng quân, ý nghĩa của hoa hồng vàng là xin lỗi, ý nghĩa của hoa phong tín tử là xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh, anh xem anh cần loại nào?” Nhân viên kia tận tình giới thiệu.

Cố Tĩ Thành thấy hơi mờ mịt, tặng hoa mà lắm lề lối vậy sao?

“Cả hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ, mỗi loại lấy giúp tôi một bó đi.” Như thế nghĩa là lời xin lỗi và tình yêu cùng lúc nhỉ.

Nhân viên cửa hàng thấy khóe miệng mình co giật. Chú giải phóng quân này thật là biết nghĩ, chưa thấy ai tặng hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ cùng lúc bao giờ cả. Nhưng thấy Cố Tử Thành đã bắt đầu trả tiền, nên nhân viên đành phải giúp anh đi gói hoa.

“Đồng chí giải phóng quân có cần bưu thiếp không?” Nhân viên vừa gói hoa vừa hỏi.

Bưu thiếp?

Cố Tỉ Thành gật đầu, nhân viên cửa hàng lấy hai tấm bưu thiếp hoạt hình ra, “Có một số điều không thể nói ra đều có thể viết ra, như thế cô ấy sẽ biết được anh đang nghĩ gì.”

Cố Tử Thành khẽ nhướng mày, ý kiến này hay đấy.

Cho nên, trong lúc nhân viên cửa hàng bó hoa, Cố Tỉ Thành rạp người trên quầy, viết bưu thiếp.

Đợi khi Cổ Tử Thành mua hoa xong đã quá mười hai giờ từ lâu rồi.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn hai bó hoa trong tay mình, sau đó nghĩ ngợi, cầm chúng đi về phía trường học.

Khi Cố Tử Thành bật tường nhảy vào trong, phòng của Sở Lạc Nhất đã tắt đèn từ lâu.

Cố Tử Thành chầm chậm đi lên tầng, sau đó đặt hai bó hoa ở cửa, còn anh ngồi xuống bậc thềm, không có ý gõ của.

Như thế này cũng rất tốt, ít nhất cô ấy vẫn ở nơi mà anh có thể chạm tay đến.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3576: Tìm bá bá (11)
Cố Tỉ Thành ngồi ở cửa đến năm giờ sáng. Anh không thể không quay về. Bó hoa hồng tươi tắn lúc này đã hơi héo lại, Cố Tử Thành có chút thất vọng. Cô ấy không nhìn thấy hoa hồng khi nó đẹp nhất rồi.

Ở phía Đông, mặt trời ló rạng, trời tang tảng sáng. Cố Tử Thành đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, sau đó tới khu vực lân cận mua bữa sáng về, đặt trước cửa phòng cô rồi mới quay người đi.

Sở Lạc Nhất thức dậy đã ngửi thấy mùi hoa. Cô nghĩ, mình chưa nhận được hoa bao giờ, còn người đàn ông nào đó chắc cả đời này cũng không tăng nổi có một bông hoa.

Sở Lạc nhất rửa mặt xong, quay về phòng khách nhìn Tiểu Quỷ Quỷ ngủ ngon đến chổng cả mông lên, biết thằng bé sẽ không tỉnh dậy ngay trong một chốc một lát được, vẫn đủ thời gian để cô ra ngoài mua bữa sáng.

“Cộc cộc cộc...”

Sở Lạc Nhất vừa ra khỏi phòng khách đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cô Sở có ở nhà không?”

Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, vội vàng ra mở cửa. Bên ngoài có một giáo viên già sống ở tầng trên. Sáng nào hai vợ chồng nhà ấy cũng ra ngoài chạy bộ.

“Cô giáo Sở có nhà nhỉ, ban nãy chúng tôi ra ngoài thấy có đồ đặt trước cửa nhà cô, sao vẫn chưa cất vào? Mau cất vào đi, lát nữa đông người có ai lấy mất đấy.” Cô giáo già nói rồi ra hiệu cho cô mau chóng lấy đồ ở cửa vào, “Sáng sớm đã tặng hoa, cũng có lòng lắm.”

Sở Lạc Nhất củi đầu, nhìn hai bó hoa hồng màu sắc khác nhau bên tường, có cả một hộp đồ ăn.

Hoa hồng đã hơi héo, có thể thấy đã đặt ở đây rất lâu rồi, trên hộp đồ ăn đã có hơi nước bám vào, ít nhất đã một hai tiếng đồng hồ.

Cho nên là...

Sở Lạc Nhất lúng túng cảm ơn, cúi người cầm hai bó hoa lên, sau đó xách hộp đồ ăn đi vào.

Sở Lạc Nhất đóng cửa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, người đàn ông này đang đi thăm mộ à?

Lần đầu tiên có được nhận hoa lại thành ra thế này sao?

Cô luôn cho rằng lần đầu tiên Kiều Vi Nhã được nhận hoa cúc đã kỳ cục lắm rồi, không ngờ tới lượt cô còn kỳ cục hon.

Anh ấy đặt hoa ngoài cửa thế này, ai không biết còn tưởng anh đi viếng mộ, biết mang kèm cả đồ lễ đấy.

Người đàn ông này đúng thật là...

Sở Lạc Nhất tức giận đến mức chỉ muốn mắng chết anh luôn, nhưng lại không nỡ vứt bó hoa trong tay mình đi.

Hoa hồng vàng... anh xin lỗi.

Hoa hồng đỏ... anh yêu em!

Biết chọn hoa gớm nhỉ.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn hoa hồng, thấy tấm bưu thiếp bên trong. Cô bước tới, đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó cẩn thận lấy tấm bưu thiếp ra.

[Bảo bối:

Xin lỗi, em từ từ thử tha thứ cho anh, được không?

[Bảo bối:

Anh yêu em, cho dù hoa hồng héo rồi, trái tim của anh cũng sẽ mãi yêu em không có kỳ hạn, chỉ biết nở hoa, không biết tàn.]

Sở Lạc Nhất nhìn hai tấm bưu thiếp, hơi cụp mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mà người khác không thấy được. Sau đó cô nhanh chóng đi tìm lọ hoa, cắm hoa hồng vào đó, cẩn thận và nâng niu, như đang sợ kỳ hạn của hoa quá nhanh, tàn lụi quá sớm.

Bữa sáng là cháo mà cô thích và bánh bao mà Tiểu Quỷ Quỷ thích. Trên hộp đồ ăn còn viết hai chữ “hâm nóng”, người đàn ông này coi cô là một đứa thiểu năng chắc?

Tiểu Quỷ Quỷ thức dậy cũng không khóc không quấy, tự bò xuống giường tìm mẹ để mẹ rửa mặt cho nhóc. Sở Lạc Nhất giúp thằng bé soạn sửa xong rồi thả bé ra ngoài, còn cô ở trong phòng tắm giải quyết vấn đề dân sinh cơ bản.

“Ruỳnh...”

Sở Lạc Nhất vừa giải quyết xong việc của mình đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở bên ngoài. Cô giật mình, vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tiểu Quỷ Quỷ đứng bên bàn ăn, dưới đất là bình hoa đã vỡ cùng những bông hoa hồng rơi đầy trên mặt đất.

Tiểu Quỷ Quỷ đứng đó, khuôn mặt nhỏ bé rất là vô tội, “Hoa...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3577: Tìm bá bá (12)
Sở Lạc Nhất bước tới bế thằng bé lên khỏi vũng nước, kiểm tra thấy thằng bé không bị thương mới yên tâm.

“Mẹ đã nói gì rồi, không được di chuyển đồ vật trên bàn, nhỡ nó đổ vào người con thì làm sao?” Sở Lạc Nhất đè hai cánh tay để thằng bé đứng ngay ngắn lại.

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, “Muốn hoa...”

Sở Lạc Nhất quay đầu, nhìn những bông hoa hồng bị đổ đến mức rụng cả lá dưới đất, cùng với những cánh hoa bị mảnh thủy tinh cửa nát.

Cho nên, hoa của Lữ đoàn trưởng Cố quả nhiên không phải ai cũng nhận được, nhìn đi, bây giờ chính là ví dụ tốt nhất đấy.

Sở Lạc Nhất nhặt một bông hoa lên, bứt cành hoa ra rồi đưa cho Tiểu Quỷ Quỷ, “Tự chơi đi nhé, mẹ thu dọn đã.” Tiểu Quỷ Quỷ đón lấy bông hoa hồng, sải đôi chân ngắn tũn đi lấy chổi tới. Nhóc vẫn chưa cao bằng cái chổi nhưng vẫn ôm cái chổi đi từng bước tới, “Mẹ ơi, này...”

Sở Lạc Nhất đón lấy, không để chiếc chổi đè lên người nhóc, “Ba con mà biết chắc khóc lụt nhà mất. Đây là lần đầu tiến ba con tặng hoa cho mẹ đấy, bị con phá hết rồi.”

Tiểu Quỷ Quỷ chớp đôi mắt to nhìn mẹ, không hiểu mẹ đang nói gì.

Hoa hồng không thể dùng được nữa. Sở Lạc Nhất nhặt lấy hai bông đẹp nhất, lau khô cánh hoa rồi kẹp vào sách làm hoa khô, chỗ hoa còn lại bị dọn vào thùng rác hết.

Tiểu Quỷ Quỷ hình như cũng biết mình đã làm sai, luôn ngoan ngoãn ân cần với mẹ mình. Sở Lạc Nhất nhìn con trai mà dở khóc dở cười. Có con trai thế này, cô còn giận làm sao được nữa?

Buổi sáng Sở Lạc Nhất có tiết, Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn cầm khẩu súng đồ chơi ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học Mỹ thuật, không gây ồn ào cũng không quậy phá. Nhưng một thằng nhóc đáng yêu như vậy sẽ khiến rất nhiều sinh viên coi nhóc như người mẫu. Một tiết học mà có biết bao nhiêu Tiểu Quỷ Quỷ được người ta vẽ ra.

Sở Lạc Nhất không hề phiền lòng về việc con trai mình biến thành người mẫu. Dù sao không ai vẽ ra được sự cuốn hút như dưới ngòi bút của cô. Con trai cô, mỗi động tác nhỏ của nó, cô cũng có thể miêu tả đến mức cao nhất.

Dạy xong một tiết, Sở Lạc Nhất nhìn về phía Tiểu Quỷ Quỷ đã thấy nhóc sắp ngủ gục.

Bé con đáng thương chỉ có thể theo mẹ đi dạy, đợi nó ba tuổi rồi có thể gửi vào trường mầm non trong quân khu. Ở đó có nhiều trẻ con, thằng bé cũng sẽ không thấy chán như bây giờ nữa.

“Cô ơi, giáo viên trước của bọn em giảng bài không phải như vậy, nhưng chúng em cảm thấy cách dạy của cô dễ hiểu hơn.” Một sinh viên nam ngồi hàng đầu tiên nghiêm túc nói.

Sở Lạc Nhất đặt cây bút đánh dấu trong tay xuống vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, “Chắc là vì tôi chưa từng đi học, nên không biết giáo viên của các bạn dạy thế nào đấy.” Sở Lạc Nhất nói, bước tới hàng ghế cuối cùng bế Tiểu Quỷ Quỷ lên, “Tan học các bạn nhớ luyện kỹ phác họa của tiết này. Còn nữa, tôi đối mặt với thằng nhóc này hai mươi tư tiếng đồng hồ một ngày đã là quá đủ rồi, đừng lấy nó làm mẫu vẽ nữa, chắc các bạn cũng không muốn tôi trở thành người đầu tiên bóp chết con trai mình vì không muốn nhìn thấy tranh vẽ nó nữa đâu nhỉ?”

Sở Lạc Nhất nói xong, người trong giảng đường cười ồ lên. Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt, ngáp một cái thật đáng yêu, “Mẹ ơi, ăn cơm thôi.”

Sở Lạc Nhất vỗ về cơ thể bé nhỏ của con trai rồi bế thằng bé ra ngoài.

“Trước kia tớ từng đọc tin tức về cô ấy, nghe nói cô ấy mới hai mươi hai tuổi. Các cậu biết không, năm đó có một cuộc thi mỹ thuật quốc tế, một mình cô ấy dùng hai bức tranh giành hết cả giải nhất lẫn giải nhì đó. Quả nhiên, thiên tài không giống chúng ta được.”

Sở Lạc Nhất nghe những câu nói ngưỡng mộ đến mức đố kỵ sau lưng, khẽ nhếch môi, ôm con trai đi ăn cơm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3578: Tìm bá bá (13)
Đố kỵ, đúng là một thứ đáng sợ.

Tiếc rằng, có vài kẻ mãi mãi cứ phải đợi đến khi bị giáo huấn rồi mới hiểu được mức độ đáng sợ của nó.

Ra khỏi giảng đường, Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh táo hẳn lên, tự ôm khẩu súng đồ chơi của mình đi trước, dáng đi khệnh khạng lắc lắc lư lư của nhóc khiến người ta cứ có cảm giác như sắp ngã đến nơi, nhưng bước chân của nhóc lại vững vàng hơn bất cứ ai.

Sở Lạc Nhất dẫn thằng bé đi thẳng tới nhà ăn. Trên đường đi có nghe được một số tin đồn rằng cô chưa kết hôn đã sinh con, chưa thành niên đã ở cùng với đàn ông.

Sở Lạc Nhất nhướng mày. Cô mười tuổi đã yêu đương, yêu sớm đó, thì làm sao?

Nhưng khi ở bên Cố Tử Thành cô đã thành niên từ lâu rồi, biết chưa hả?

Hơn nữa, chuyện của cô thì liên quan gì đến người khác? Cần họ phải bình phẩm chắc?

Những thông tin kia từ đầu chui ra, Sở Lạc Nhất biết rất rõ, chỉ có điều cố không muốn truy cứu mà thôi.

Sở Lạc Nhất mua cơm xong rồi dẫn Tiểu Quỷ Quỷ về. Dọc đường đi Tiểu Quỷ Quỷ cứ ngâm nga một giai điệu của riêng nhóc, phải nghĩ xem lúc nào đi gặp ba mới tốt.

Sở Lạc Nhất thong dong theo sau con trai, nghe những tiếng bàn luận thỉnh thoảng lại truyền tới trên đường về khu nhà.

Chỉ có điều, vừa bước chân vào khu nhà, Tiểu Quỷ Quỷ đã kích động chạy tới, “Bá bá...”

Ánh mắt của Sở Lạc Nhất chạm phải ánh mắt của anh. Ở cửa của đơn nguyên này có một chiếc thùng rác, mà trong thùng rác là bó hoa hồng bị cố ném vào ban sáng.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn con trai mình đang phấn khích, còn có bó hoa hồng tươi mới trong tay Cố Tử Thành, bó hoa mà lần này anh mang tới.

Sở Lạc Nhất: “...”

Không phải em vứt đâu, con trai anh vứt đó.

Cố Tử Thành đã huấn luyện xong từ lâu, chạy tới chỗ cửa hàng hoa mua một bó rồi chạy tới đây, nhưng không ngờ thứ đầu tiên đập vào mắt khi anh tới là chỗ hoa hồng màu đỏ và vàng lẫn lộn trong thùng rác.

Khoảnh khắc đó, Cố Tử Thành thật sự có ý nghĩ muốn ném luôn bó hoa trong tay đi, nhưng anh không thể làm vậy.

Sở Lạc Nhất vô thức muốn giải thích chuyện hoa hồng với anh. Cố Tử Thành đã đưa bó hoa mới tới trước mặt cô, “Anh không biết em không thích hoa này. Lần sau anh đổi hoa khác, em thích gì cứ nói với anh, anh sẽ mua.”

“Hoa, hoa, hoa, hoa, Quỷ Quỷ muốn hoa...” Tiểu Quỷ Quỷ được ba bé bế lên bằng một tay, bé vươn bàn tay nhỏ ra đòi hoa.

Giọng nói của Cố Tử Thành có vẻ nhẫn nhịn.

Tấm lòng của mình bị người ta giẫm đạp, thực ra bất kỳ ai cũng sẽ thấy tức giận.

Nhưng anh càng biết rằng, chuyện này là lỗi ở anh.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bó hoa hồng tươi mà anh đưa tới, nhìn dáng vẻ tự ti của anh, ý muốn giải thích gì cũng bay mất. Trong lòng anh, cô là người giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác như vậy sao?

Có trời mới biết lúc nhận được hoa hồng cô đã vui thế nào, nhưng... anh không biết.

“Vậy chi bằng lần sau tặng hoa cúc đi, đặt luôn ở cửa nhà ấy, thuận tiện mang thêm vòng hoa hay gì đó cũng được.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay giằng lấy bó hoa hồng, đi ngang qua người anh, bước lên tầng.

Cố Tỉ Thanh: “...”

Anh còn chưa giận mà sao cô đã giận đùng đùng lên thế này rồi?

Sở Lạc Nhất về đến nhà mà tức đến mức xì khói, đặt bó hoa lên tủ đồ ở cửa rồi bỏ chìa khóa xuống, bước vào phòng ngủ.

Tiếng đóng cửa ấy khiến hai ba con đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Quỷ Quỷ: Ba chọc giận mẹ rồi, tiểu đời ba rồi nhé.

Cố Tỉ Thành:...

Anh đã làm gì?

Lẽ nào trong tình huống này người nên giận không phải anh sao?

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, haizz, dù sao cũng không phải nhóc chọc giận, nhóc không quan tâm đầu nhé, ba đáng thương quá mà
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3579: Trả thù (1)
Cố Tỉ Thành tiếp tục đưa mắt nhìn con trai mình. Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ý: Đừng nhìn con, con không biết gì hết.

“Cơm cơm, Cơm cơm...” Tiểu Quỷ Quỷ kéo ba mình đi ăn cơm. Nhóc thật sự đói quá rồi.

Cố Tử Thành bước tới dẫn con trai đi ăn cơm, định lát nữa sẽ hỏi rõ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Chỉ có điều trong giọng nói líu ríu kể chuyện của Tiểu Quỷ Quỷ, Cố Tử Thành đột nhiên cảm thấy lần này mình tiêu đời thật rồi.

“Hoa do con làm vỡ?” Cố Tử Thành nhìn đứa con trai ngây thơ của mình mà bỗng chốc cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Tiểu Quỷ Quỷ hơi bĩu môi, “Nói, nói với mẹ bảo bảo sai rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ còn đá đưa đôi chân nhỏ, nói với vẻ tủi hờn lắm.

Cố Tử Thành đưa tay xoa đầu con trai, đúng là con trai ruột có khác, nếu không không thể đào hố chôn ba nó như vậy được.

Tiểu Quỷ Quỷ ăn hết bữa cơm trưa trong sự chăm sóc của ba, sau đó chuẩn về phòng mình tự chơi.

Cổ Tĩ Thành nhìn đồ ăn trên bàn, đều do Sở Lạc Nhất mua từ nhà ăn về.

Cố Tử Thành đi tới cửa phòng, gõ cửa, “Bảo bối, ra ngoài ăn chút gì đi”

Bên trong không có tiếng đáp lại, Cố Tử Thành chỉ thấy đầu mình rất là đau.

Sở Lạc Nhất đang chơi game trong phòng, coi như không nghe thấy.

Cố Tử Thành xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Anh đẩy cửa bước thẳng vào, trong phòng vọng ra tiếng cổ đang chơi game.

Cổ Tử Thành cúi đầu nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa anh phải về quân doanh rồi. Cố Tử Thành bước tới ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện của Sở Lạc Nhất và Diệp Ngữ Vi hiện trên màn hình một chiếc điện thoại khác của cô.

[Mẹ: Thằng nhóc Cố Tử Thành học theo ba nó đấy, con đừng trách nó làm gì.]

Cố Tử Thanh: “...”

Mẹ, sao lại có thể đối xử với con trai mình như thế!

[Nhất Nhất: Ban nãy anh ấy còn mặt nặng mày nhẹ với con]

[Mẹ: Đợi nó bận xong, mẹ xử lý nó.]

Cố Tử Thanh: “...”

Trời xanh chứng giám, anh nào nỡ mặt nặng mày nhẹ với cô lúc nào chứ. Anh ấm ức còn không nỡ để cô phải thấy ấm ức cơ mà.

“Bảo bối, ra ngoài ăn cơm trước đã.” Cố Tử Thành thu ánh mắt lại, không nhìn cuộc hội thoại của hai mẹ con nhà kia nữa, anh sẽ tổn thương chết mất.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu chơi game, có đáp, “Không đói.”

“Đừng vì giận anh mà làm khổ mình, được không?” Cố Tử Thành nói rồi đưa tay nắm lấy chân cô, “Ra ngoài ăn cơm trước đã, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Nếu như lại phải đi nữa thì đừng giở cái giọng ấy ra, tổn thương người khác.” Sở Lạc Nhất đặt máy chơi game xuống, đứng dậy, “h phải rồi, còn cô Lương Tâm Khiết kia nữa, nếu như cô ta tiếp tục dùng thứ thủ đoạn hèn hạ này, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Bây giờ em cũng không cần khách sáo.” Cố Tử Thành nhíu mày nói.

Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, nếu không phải vì anh nợ người ta, hà tất gì cô phải nén giận chứ.

“Anh cũng đang định nói với em chuyện này.” Cố Tử Thành cùng Sở Lạc Nhất đi ra ngoài, nhìn Sở Lạc Nhất ngồi xuống ăn cơm, tiếng súng đồ chơi của Tiểu Quỷ Quỷ vang lên ở phòng khách.

Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa nghe anh nói chuyện.

Mà những gì Cố Tử Thành nói cũng gần giống với những gì Kiều Vi Nhã nói với cô.

Vì một chuyện ngoài ý muốn, Cố Tử Thành quen biết Lương Tâm Khiết, thậm chí còn biết được chuyện của anh trai cô ta, cho nên mới luôn kè kè bên cạnh cô ta, nhưng chỉ với thân phận vệ sĩ.

“Chuyện anh trai của Lương Tâm Khiết anh vốn không định nhúng tay vào, nhưng lúc đó tình thế ép buộc. Chuyện này anh trai em cũng biết. Mà anh cũng thật sự muốn nhanh chóng quay về, cho nên mới...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,832
Điểm cảm xúc
5,518
Điểm
113
Chương 3580: Trả thù (2)
“Anh trai tôi biết?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc kêu lên, cô biết ngay mà!

Về việc bán đứng anh vợ mình, Cổ Tử Thành không hề thấy tội lỗi một chút nào.

Sở Lạc Nhất tức giận ăn cơm, rõ ràng anh Cả biết mình không hạnh phúc nên cũng không cho người khác hạnh phúc, đúng là quá đáng!

Cố Tử Thành nhìn cơn giận của vợ mình chuyển hướng sang người khác mới yên tâm hơn một chút.

Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa nhìn Cố Tử Thành đang cúi đầu xem giờ, “Anh bận thì cứ đi đi.”

“Vẫn còn thời gian, anh đợi em ăn xong đã.” Cố Tử Thành nói, anh ngồi đối diện Sở Lạc Nhất, nhìn ngắm cô, ánh mắt anh tham lam như một kẻ tình si, “Bảo bối, sau này anh sẽ không rời xa mẹ con em nữa.”

Gần đây Cố Tử Thành rất thích nói mấy câu như vậy, nhưng Sở Lạc Nhất lại không thích nghe!

Không vì lý do gì khác, chỉ vì những câu nói này, không thực!

“Đời này nói dối quá nhiều, xuống điện Diêm Vương sẽ bị rút mất lưỡi đấy.” Sở Lạc Nhất lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.

Có lẽ anh cũng nói thật, nhưng thực tế sẽ thế nào, ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra bất trắc.

Chắc vì cảm nhận được Sở Lạc Nhất không còn quá bài xích mình nữa nên Cố Tử Thành cũng yên tâm hơn. Anh to gan lớn một bước tới nắm lấy tay cô.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, bàn tay khác vẫn tiếp tục ăn cơm.

“Rút thì cứ rút, rút lưỡi rồi kiếp sau không làm lính được nữa, anh có thể bên cạnh em.” Cố Tử Thành nói nhỏ.

“Mồm miệng dẻo quẹo.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

Cố Tử Thành cười hề hề, đợi Sở Lạc Nhất ăn cơm trưa xong, anh nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.

“Chuyện tin đồn ở trường học thời gian này là sao vậy?” Cố Tĩ Thành rửa bát xong, vừa lau tay vừa hỏi.

“Thành tựu của cô Lương nhà anh đấy.” Sở Lạc Nhất cười nhạt, chỉ có điều nụ cười ấy khiến người ta bất giác phải run lên.

“Đính chính một chút, cô Lương kia và anh không hề có quan hệ gì với nhau hết.” Cố Tử Thành vội vàng thoát khỏi tầng quan hệ này, sau đó cúi đầu xem giờ, “Quỷ Quỷ, ba phải đi rồi.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng Cố Tử Thành, vội vàng chạy tới, ôm chặt chân của Cố Tử Thành không chịu buông, “Bá bá đừng đi, bá bá đừng đi.”

Cổ Tí Thành bế con trai lên, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, “Ba xong việc sẽ tới thăm con và mẹ, ngoan ngoãn nghe lời mẹ con nhé.”

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, thằng bé cũng thơm lên mặt ba rồi mới chịu để mẹ bế đi.

Cố Tử Thành giao con trai cho cô rồi nói, “Chuyện này anh sẽ cho người đi xử lý, em không cần lo nữa.”

“Ôi, anh còn có thời gian làm việc này hả?” Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ theo anh đi ra cửa.

“Anh không có thời gian ấy, nhưng có một người, anh phải nhanh chóng cho người ấy một câu trả lời thỏa đáng, vào nhà đi, anh đi đây.” Cố Tử Thành nói, vốn định hôn một cái lên mặt cô, nhưng sợ cô thấy phản cảm, sau cùng đổi thành thơm lên đầu con trai.

Sở Lạc Nhất bế con nhìn Cố Tử Thành đi mất. Trước khi là một quân nhân, Cố Tử Thành còn là một cậu ấm ở thành phố B, anh vẫn có mạng lưới quan hệ nhất định.

Điều này, Sở Lạc Nhất không hề nghi ngờ.

Sau khi Cố Tỉ Thành đi, Tiểu Quỷ Quỷ tự chơi một lúc rồi ngáp lên ngáp xuống, đòi ngủ trưa.

Sở Lạc Nhất dỗ con trai ngủ, sau đó cầm điện thoại lên tìm Kiều Vi Nhã.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Đang định tìm chị thì chị đã hiện hồn lên rồi, nói với chị chuyện này, gần đây anh đẹp trai nhà chị dây phải rắc rối rối”]
 
Top