[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,832
- Điểm cảm xúc
- 5,518
- Điểm
- 113
Chương 3571: Tìm bá bá (6)
Nhưng bây giờ xem ra có chút phiền phức rồi đây.
Lương Tâm Khiết nhìn Sở Lạc Nhất đánh giá cô từ đầu xuống chân một lượt. Cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh, buộc tóc đuôi gà, nhìn thế nào cũng chỉ giống một sinh viên đại học thôi.
“Xin chào, tôi là Lương Tâm Khiết.” Lương Tâm Khiết hào sảng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất vẫn đút hai tay trong túi như cũ, khẽ mỉm cười, “Chào cô.”
“Tôi rất thích anh ấy.” Lương Tâm Khiết nói thẳng nói thật.
“Lương Tâm Khiết!” Cố Tử Thành trầm giọng kêu lên.
Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Rồi sao?”
“Tôi muốn ở bên anh ấy, đây là việc anh ấy nợ tôi.” Lương Tâm Khiết kiêu ngạo đáp lời, nhưng trong lòng cô ta thì đang văng vẳng lên câu nói: Cô rút lui đi, anh ấy thiếu nợ tôi, phải ở bên cạnh tôi.
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, nợ cổ ta?
Những thứ Cố Tử Thành nợ cô thì ít chắc?
“Cô Lương không ngại làm mẹ kế, nhưng cũng phải hỏi xem con trai tôi có cần mẹ kế không đã chứ?” Sở Lạc Nhất thản nhiên lên tiếng. Cô gạt bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Cố Tử Thành ra, “Cố Tử Thành nợ cô, nên lấy anh ấy ra để gán nợ? Thế thì anh ấy cũng không đáng tiền lắm nhỉ?”
Lương Tâm Khiết khẽ mím môi, nhìn về phía Cố Tử Thành, “Những điều anh nói lúc anh ở bên tôi, anh đã quên hết rồi sao?”
Cố Tử Thành càng nhíu mày chặt hơn, “Lương Tâm Khiết, cô đừng nói lung tung, trước nay tôi chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, tự cô thích tôi, tôi chưa từng đồng ý với cô điều gì cả.”
“Nhưng anh cũng đâu từ chối tôi!” Lương Tâm Khiết kêu ầm lên.
Sắc mặt Cố Tử Thành càng khó coi hơn, anh giao Tiểu Quỷ Quỷ cho Sở Lạc Nhất rồi bước tới gần Lương Tâm Khiết, “Cô Lương, tôi rất xin lỗi vì khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi chưa từng hứa với cô điều gì, càng không đồng ý ở bên cạnh cô, cho nên làm phiền cổ đừng nói linh tinh trước mặt vợ tôi nữa.” Cố Tử Thanh nói rồi dẫn Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ vào trong.
“Cố Tử Thành, anh phụ lòng tôi, anh sẽ phải hối hận!” Lương Tâm Khiết gầm gào lên, vẻ ấm ức trong giọng nói của cô ta khiến bất kỳ cô gái nào nghe xong cũng thấy thương xót.
Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ vẫn còn đứng dưới nắng kia rồi nhìn người đàn ông đang ký tên, “Từ lúc nào mà Lữ đoàn trưởng Có phải dùng đến cả cách này thế?”
Cố Ti Thành đang ký tên dở bỗng hơi khựng lại, ký tên xong, anh dẫn họ đi vào trong.
“Vì muốn quay về thật sớm.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, câu nói này rất thật. Tại sao anh phải làm thứ chuyện lợi dụng phụ nữ này, là vì muốn nhanh chóng quay về bên cạnh mẹ con cô, đây là đáp án thật lòng.
Sở Lạc Nhất khựng lại, một phút bất cẩn, trái tim đã bị anh bóp nghẹt. Nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Trên thế giới này, nợ tình cảm là thứ dây dưa khó rõ ràng nhất, anh định làm gì với cô gái kia?” Sở Lạc Nhất khóa kín tâm tình của mình, cất tiếng hỏi.
“Anh chưa từng hứa hẹn gì với cô ta, càng không nói sẽ ở bên cổ ta, tại sao anh phải thế nào?” Cố Tử Thành nói rất hùng hồn, anh bế con trai mình, đi phía trước.
Sở Lạc Nhất mím môi đi theo sau, tất nhiên cô tin lời Cố Tử Thành. Người đàn ông như anh chỉ khiến phụ nữ khác lao vào chứ căn bản cần gì phải hứa với hẹn.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng ngoài cổng. Cổ Ti Thành không hiểu rằng, một người phụ nữ đã rung động mà quyết tâm tàn nhẫn thì còn tàn nhẫn hơn đàn ông mấy lần.
Cái cô Lương Tâm Khiết này là ví dụ điển hình nhất. Những lời mà cô ta nói với Cố Tử Thành chắc chắn không phải tự nói tự nghe. Cô ta nói được chắc chắn sẽ làm được. Còn bao giờ cô ta hành động thì cô cũng không biết nữa.
Lương Tâm Khiết nhìn Sở Lạc Nhất đánh giá cô từ đầu xuống chân một lượt. Cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh, buộc tóc đuôi gà, nhìn thế nào cũng chỉ giống một sinh viên đại học thôi.
“Xin chào, tôi là Lương Tâm Khiết.” Lương Tâm Khiết hào sảng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất vẫn đút hai tay trong túi như cũ, khẽ mỉm cười, “Chào cô.”
“Tôi rất thích anh ấy.” Lương Tâm Khiết nói thẳng nói thật.
“Lương Tâm Khiết!” Cố Tử Thành trầm giọng kêu lên.
Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Rồi sao?”
“Tôi muốn ở bên anh ấy, đây là việc anh ấy nợ tôi.” Lương Tâm Khiết kiêu ngạo đáp lời, nhưng trong lòng cô ta thì đang văng vẳng lên câu nói: Cô rút lui đi, anh ấy thiếu nợ tôi, phải ở bên cạnh tôi.
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, nợ cổ ta?
Những thứ Cố Tử Thành nợ cô thì ít chắc?
“Cô Lương không ngại làm mẹ kế, nhưng cũng phải hỏi xem con trai tôi có cần mẹ kế không đã chứ?” Sở Lạc Nhất thản nhiên lên tiếng. Cô gạt bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Cố Tử Thành ra, “Cố Tử Thành nợ cô, nên lấy anh ấy ra để gán nợ? Thế thì anh ấy cũng không đáng tiền lắm nhỉ?”
Lương Tâm Khiết khẽ mím môi, nhìn về phía Cố Tử Thành, “Những điều anh nói lúc anh ở bên tôi, anh đã quên hết rồi sao?”
Cố Tử Thành càng nhíu mày chặt hơn, “Lương Tâm Khiết, cô đừng nói lung tung, trước nay tôi chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, tự cô thích tôi, tôi chưa từng đồng ý với cô điều gì cả.”
“Nhưng anh cũng đâu từ chối tôi!” Lương Tâm Khiết kêu ầm lên.
Sắc mặt Cố Tử Thành càng khó coi hơn, anh giao Tiểu Quỷ Quỷ cho Sở Lạc Nhất rồi bước tới gần Lương Tâm Khiết, “Cô Lương, tôi rất xin lỗi vì khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi chưa từng hứa với cô điều gì, càng không đồng ý ở bên cạnh cô, cho nên làm phiền cổ đừng nói linh tinh trước mặt vợ tôi nữa.” Cố Tử Thanh nói rồi dẫn Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ vào trong.
“Cố Tử Thành, anh phụ lòng tôi, anh sẽ phải hối hận!” Lương Tâm Khiết gầm gào lên, vẻ ấm ức trong giọng nói của cô ta khiến bất kỳ cô gái nào nghe xong cũng thấy thương xót.
Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ vẫn còn đứng dưới nắng kia rồi nhìn người đàn ông đang ký tên, “Từ lúc nào mà Lữ đoàn trưởng Có phải dùng đến cả cách này thế?”
Cố Ti Thành đang ký tên dở bỗng hơi khựng lại, ký tên xong, anh dẫn họ đi vào trong.
“Vì muốn quay về thật sớm.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, câu nói này rất thật. Tại sao anh phải làm thứ chuyện lợi dụng phụ nữ này, là vì muốn nhanh chóng quay về bên cạnh mẹ con cô, đây là đáp án thật lòng.
Sở Lạc Nhất khựng lại, một phút bất cẩn, trái tim đã bị anh bóp nghẹt. Nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Trên thế giới này, nợ tình cảm là thứ dây dưa khó rõ ràng nhất, anh định làm gì với cô gái kia?” Sở Lạc Nhất khóa kín tâm tình của mình, cất tiếng hỏi.
“Anh chưa từng hứa hẹn gì với cô ta, càng không nói sẽ ở bên cổ ta, tại sao anh phải thế nào?” Cố Tử Thành nói rất hùng hồn, anh bế con trai mình, đi phía trước.
Sở Lạc Nhất mím môi đi theo sau, tất nhiên cô tin lời Cố Tử Thành. Người đàn ông như anh chỉ khiến phụ nữ khác lao vào chứ căn bản cần gì phải hứa với hẹn.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng ngoài cổng. Cổ Ti Thành không hiểu rằng, một người phụ nữ đã rung động mà quyết tâm tàn nhẫn thì còn tàn nhẫn hơn đàn ông mấy lần.
Cái cô Lương Tâm Khiết này là ví dụ điển hình nhất. Những lời mà cô ta nói với Cố Tử Thành chắc chắn không phải tự nói tự nghe. Cô ta nói được chắc chắn sẽ làm được. Còn bao giờ cô ta hành động thì cô cũng không biết nữa.