Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3581: Trả thù (3)
Sở Lạc Nhất nhìn câu nói trong khung trò chuyện, cô gọi thẳng qua bên đó.

“Ý em là sao?” Sở Lạc Nhất lên tiếng hỏi.

“Cái cô ngôi sao nhỏ ấy tìm được vài trang web nhỏ, đang mạnh miệng rêu rao rằng trong thời gian nhậm chức, người đàn ông của chị ra vào khu vực cấm của họ.”

Sở Lạc Nhất khựng lại, đưa tay cầm lấy máy tính bảng, sau đó khởi động máy, bắt đầu lên mạng.

“Cô ta làm vậy là phạm pháp.” Sở Lạc Nhất nhíu mày nói.

“Nhưng chuyện ba năm trước của chồng chị không thể nói lộ ra bên ngoài được, trên ghi chép của anh ấy cũng ghi là thời gian nhậm chức.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói, “Em vừa hỏi mẹ em rồi. Mẹ em bảo bên phía mẹ em cũng nhận được thông tin rồi. Mà vấn đề bây giờ là quân đội không có lập trường gì để bảo vệ anh ấy, cũng không thể quang minh chính đại đi bắt con đàn bà ti tiện kia được.”

Sắc mặt Sở Lạc Nhất càng lúc càng khó coi, phạm vi ảnh hưởng của thông tin này không rộng lắm, dù sao thì cũng liên quan đến pháp luật, cho nên không mấy ai dám chia sẻ đi.

“Đây là trang web gì vậy?”

“Ai mà biết được, một trang web nhỏ xíu xiu.” Kiều Vi Nhã bật cười chế giễu, “Chắc cũng cần chút tin tức giật gân để giúp họ kéo về một tí nổi tiếng.”

Sở Lạc Nhất nhìn tiêu để bên dưới trang web kia, quả thực chưa từng nghe đến bao giờ.

“Chuyện này có ảnh hưởng gì tới Cố Tử Thành không?” Sở Lạc Nhất hỏi.

“Ảnh hưởng lớn thì chắc không có, dù gì hiện tại anh ấy vẫn đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng theo ý của mẹ em, chắc chắn vẫn bị xử lý, ít nhất là sẽ bị xử lý trước khi nắm được thóp của cô ta.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ bất đắc dĩ, “Dù gì anh ấy thật sự cũng không thể nào giải thích được, cấp trên nói họ cũng cần cho người khác một lời giải thích.”

“Chị biết rồi.” Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại rồi nhìn thông tin của trang web kia.

Không biết bây giờ Cố Tử Thành thế nào rồi? Phương án xử lý của họ chắc sẽ có nhanh thôi.

Tuy rằng chuyện này không phải lỗi của Cố Tử Thành, nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới anh.

Lương Tâm Khiết dám làm thật đấy nhỉ. Sở Lạc Nhất siết chặt điện thoại trong tay, khẽ mím môi. Cô hơi lo cho Cố Tử Thành.

Mà lúc này Cố Tử Thành cũng đã về tới quấn doanh, trong phòng làm việc của anh có thêm vài vị lãnh đạo.

Trong chuyện này, họ nhất trí cho rằng Cố Tử Thành đã có lỗi với người phụ nữ kia, yêu cầu Cố Tử Thành nhanh chóng giải quyết. Bên phía quân doanh sẽ không có sự trừng phạt nào cho anh.

Cố Tử Thành đứng thẳng đơ, tận đến khi tiễn các lãnh đạo đi rồi vẫn không ngồi xuống.

“Chuyện gì thế?” Một Đoàn trưởng vào phòng làm việc cùng anh không khỏi cất tiếng hỏi, “Sao lại gây sóng gió rồi?”

“Không sao.” Cố Tử Thành nói rồi cúi đầu nhìn thời gian, “Tôi ra ngoài một chút đã. Qua mấy hôm nữa là đến thời gian loại người rồi. Đợt này loại khá nhiều đấy, thời gian này không được phép sơ suất.”

Đoàn trưởng kia gật đầu, nhìn Cố Tử Thành ra ngoài mà cũng nhíu mày theo. Đây là tai bay vạ gió mà người ta vẫn kể trong truyền thuyết đấy à?

Sau khi rời khỏi quân doanh, Cố Tử Thành không đi đâu khác mà đến tìm thẳng Lương Tâm Khiết, hỏi xem cô ta có ý gì.

Lương Tâm Khiết nhận được điện thoại của anh, có vẻ hơi kích động, nhưng sau khi nghe những lời Cô Ti Thành nói, cô ta khựng lại, tò mò hỏi, “Cố Tử Thành, anh có ý gì vậy? Sao em lại hại anh được?”

Cố Tử Thành nghe cô ta nói vậy mà khẽ nhếch môi, “Có thời gian không? Chúng ta gặp mặt đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cô.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3582: Trả thù (4)
Cố Tử Thành thậm chí chẳng buồn mời cô ta một cốc cà phê, chỉ tìm một công viên nhỏ.

Khi xuất hiện, rõ ràng Lương Tâm Khiết đã trang điểm qua.

Tiếc rằng Cố Tử Thành không có tâm trạng nào nhìn xem cô ta có trang điểm hay không, “Ti Thành, anh tìm em à?” Lương Tâm Khiết cất tiếng hỏi với vẻ hưng phấn.

Cố Tử Thành đút hai tay trong túi, lúc này trong công viên chỉ có vài ông cụ bà lão đang đi dạo, cũng coi như chỗ đông người.

“Ti Thành, sao không đến quán cà phê?”

“Ở đây khá an toàn, ít nhất sẽ không bị người ta nói là có ý đồ khác.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, nhìn sắc mặt Lương Tâm Khiết khẽ thay đổi, “Chuyện này tôi không trách cô, dù sao thì tôi cũng đã lợi dụng cô. Nhưng Lương Tâm Khiết, sau chuyện này, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.”

Sắc mặt Lương Tâm Khiết có vẻ rất đặc sắc, “Tĩ Thành, anh đang nói gì vậy?”

“Tôi đang nói gì, cô hiểu rõ hơn tôi, cứ tiếp tục giả vờ như thế cũng không thú vị hơn được đâu.” Cố Tử Thành nói với vẻ mất kiên nhẫn, “Lương Tâm Khiết, cô chỉ cần nhớ lấy, những gì tôi nợ cô, bây giờ đã trả đủ rồi. Từ hôm nay trở đi, cô tự mình thu xếp cho ổn đi.”

Cố Tử Thành nói rồi đi vượt qua người cô.

“Cố Tử Thành, Cố Tử Thành...” Lương Tâm Khiết đột nhiên khóc lóc kêu lên. Tiếc rằng người đi phía trước căn bản không thèm để ý tới cô ta, mà bước những bước dài rời khỏi nơi này.

Lương Tâm Khiết siết chặt hai tay, nhìn theo tấm lưng quay đi của Cố Tử Thành, nước mắt càng rơi càng nhiều.

Làm sao anh ấy có thể đối xử với mình như thế?

Lương Tâm Khiết đột nhiên hét thật to với bóng lưng của Cố Tử Thành, “Cố Tử Thành, anh đối xử với tôi như thế, anh nhất định sẽ hối hận!”

Cố Tử Thành không buồn quay đầu lại, cứ thể đi tiếp. Anh đã hối hận rồi, ban đầu vì lợi cho mình mà lợi dụng người phụ nữ này chính là quyết định khiến anh hối hận nhất trong cuộc đời.

Sau khi rời khỏi đó, Cố Tử Thành không về quân doanh ngay mà lại tới cửa hàng hoa, lại cẩn thận chọn ra vài loại hoa, sau đó tự gói. Hiếm khi có thời gian, anh chỉ hận không thể về bên vợ con lâu hơn.

Sở Lạc Nhất hơi lo lắng, lại sợ Cố Tử Thành lo cho cô, cho nên cô không liên lạc với Cố Tử Thành ngay. Bây giờ là thời điểm then chốt để xây dựng quân đội đặc chủng, nếu Cố Tử Thành xảy ra chuyện gì trong thời gian này, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng.

Thực ra Sở Lạc Nhất hơi lo lắng về điều này, nếu như Lương Tâm Khiết thật sự hận Cổ Tử Thành mới tốt, đáng sợ nhất là Lương Tâm Khiết cũng bị lợi dụng.

Tiểu Quỷ Quỷ không biết chuyện gì đang xảy ra vẫn vui vẻ chơi đồ chơi của nhóc và nói chuyện với ông bà nội.

“Em nói rồi mà, thằng nhóc này có ít tật xấu, toàn do anh lây cho nó, bây giờ thì hay rồi đấy, gây chuyện rồi đây này?”

“Em nói linh tinh gì đấy? Tình hình giống nhau chắc? Năm đó anh lợi dụng Ngọc Sa Nhi, không biết em còn đang

đâu cơ? Thằng nhóc này có vợ có con rồi mà còn làm thế, đáng đời nó chứ?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất không ngờ rằng video call với ba mẹ chồng còn nghe thấy họ cãi nhau, đúng thật là... tội lỗi, tội lỗi!

“Em chẳng buồn nói chuyện với anh nữa, anh lăn sang bên kia đi.” Diệp Ngữ Vi đẩy chồng mình ra với vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói chuyện với Sở Lạc Nhất, “Nhất Nhất, không phải mẹ muốn nói đỡ cho con trai mẹ đâu, chủ yếu vì thời điểm này...”

“Được rồi, em như thế mà còn không phải là nói đỡ cho nó à?”

“Anh ngậm cái miệng vào được chưa!”

Khóe miệng Sở Lạc Nhất tiếp tục Co giật. Cô hiểu ý của mẹ chồng, nhưng ba chồng cô không dưng sao lại thích bị mắng vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3583: Trả thù (5)
Sở Lạc Nhất nghe ba mẹ chồng cãi nhau, chẳng hiểu sao tâm tình không tệ như ban nãy nữa.

Cô và Cố Tử Thành thuộc về nội chiến, vấn đề hiện tại là những kẻ bên ngoài kia rốt cuộc muốn làm gì?

“Ba, Cố Tử Thanh chắc không đắc tội với ai chứ, có khi nào là ba...”

“Nó đắc tội ít người chắc?” Cố Tước Tỉ cười lạnh, “Vấn đề của nó thì đừng đẩy lên người ba.”

Ba chồng, ba thật sắc bén!

“Nhất Nhất nói không sai, anh... Này, sao lần nào nói đến chuyện này anh cũng chạy thế, có bản lĩnh làm thì anh phải có bản lĩnh thừa nhận đi chứ!”

Sở Lạc Nhất thấy tiếng nói ở phía bên kia càng lúc càng xa. Cô nghĩ ba mẹ chồng chắc sẽ không quay lại ngay đâu.

Tiểu Quỷ Quỷ nằm bò trên chân Sở Lạc Nhất, không phải ông bà nội đang nói chuyện với nhóc à? Sao ông bà cãi nhau rồi đi mất tiêu rồi?

Sở Lạc Nhất bất an suốt một buổi chiều. Tin tức mà Sở Lạc Duy báo cho cổ là, quả thực không tìm thấy chứng cứ nào về việc chuyện này do Lương Tâm Khiết làm, cho nên chỉ có thể từ từ điều tra thôi.

[Sở Lạc Duy: Cẩn thận đây là con đường vàng của Cố Tử Thành, sau cùng ai bị bẫy, chưa biết được đâu.]

Advertisement / Quảng cáo


[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh thật nham hiểm!]

[Sở Lạc Duy: So với ai đó thì cũng một chín một mười thôi, đó là một con sói đội lốt cừu.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải chứ!]

[Sở Lạc Duy: Đấy, nhìn đi, chính em cũng không dám chắc chắn, ai mà biết được đây có phải thủ đoạn cầu xin sự tha thứ của Cố Tử Thành không. Cũng vì em là em gái anh, nếu không thì em bị lừa cũng không liên quan gì tới anh nhé!]

Sở Lạc Nhất: “.”

Mà người ở bên kia dường như không chịu bỏ cuộc, khung đối thoại cứ hiển thị đối phương đang nhận tin nhắn, có thể thấy người kia đang gõ chữ mãi.

[Sở Lạc Duy: Đó là ai chứ? Là Cố Tử Thành đấy, được người ta gọi là con hồ ly già đấy, em trong tay anh ta cứ như con thỏ trắng. Muốn đấu với anh ta á, em đề cao bản thân mình quá đấy!]

Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ cô có một ông anh trai giả mất rồi!

Lúc này Kiều Vị Nhã đang nằm trên đùi Sở Lạc Duy, nhìn anh gõ từng chữ trả lời, không khỏi giật giật khóc miệng.

“Cậu làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã nắm lấy điện thoại của anh, “Chuyện này không nhỏ đầu, cậu còn chấm dầu vào lửa, sợ thiên hạ không đủ loạn à?”

“Tôi chỉ củng cố lòng quân cho con bé thôi, đừng như Triệu Hân Hân, không cần có đối thủ ra tay đã tự buông vũ khí đầu hàng rồi, mất mặt lắm.”

Còn anh, tuyệt đối không cho phép em gái mình mất mặt như thế.

Kiều Vi Nhã: “...”

Với tư cách là chị em tốt của Hân mập, cô muốn nói câu này cho cô ấy quá!

“Nhưng cậu chẳng nói chính cậu cũng không tra ra được người kia cơ à? Cậu đang gián tiếp thừa nhận người kia giỏi hơn cậu đấy hả?” Kiều Vị Nhã tươi cười cất tiếng.

“Không nhé!” Sở Lạc Duy thành công khiến em gái mình đổi từ câu “Không phải chứ” thành “Đậu mè, tên cầm thú Cố Tử Thành này”, cho nên anh rất hài lòng với đáp án này, “Vì chuyện đã xảy ra rồi, mà tôi không nghĩ được cách giải quyết, dù gì cũng không sao, tại sao không làm chút chuyện khiến mình vui vẻ nhỉ?”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ anh đây nhìn thấu vạn sự trong thiên hạ mà không kiềm lòng được, đưa tay ra bóp mặt anh, “Cậu như thế này thật sự rất gợi đòn đấy!”

Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt tay lại, “Tôi chỉ tự tin thôi.”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ tự tin của anh, không khỏi nhíu mày, “thiếu niên thiên tài”, “thần đồng kinh doanh”, những danh hiệu mà truyền thống dành cho anh rất nhiều, dường như, anh sinh ra đã mặc định là người nên thành công như thế.

“Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Sở Lạc Duy khẽ nheo mắt, trong ánh mắt nhìn cổ ẩn chứa vẻ đánh giá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3584: Trả thù (6)
Kiều Vi Nhã đột ngột khựng lại, vội vàng lắc đầu, đáp lời, “Không có gì, không có gì, tôi đi xem xem tối nay ăn gì.”

Sở Lạc Duy kéo cổ ra ngoài, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô, “Được rồi, cậu muốn ăn gì? Để tối làm.”

Anh từng nói rồi, chỉ cần cố là bạn gái anh, anh có thể nấu cơm cho cổ cả đời.

Sở Lạc Duy tuyệt đối không nuốt lời đâu.

Kiều Vi Nhã nhìn người đàn ông đã buông mình ra để đi vào bếp rồi lại cúi đầu nhìn mình, ngoài một khuôn mặt trồng cũng được ra, cô rốt cuộc có thứ gì đáng để Sở Lạc Duy có lòng với cô như vậy?

Hai người ở bên nhau, cô không cần làm tất cả việc nhà, thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc này thật khó tin.

Mà Sở Lạc Nhất bị anh trai đầu độc vẫn đang nghĩ tới độ đáng tin của chuyện này. Nếu như Cố Tử Thành dám làm như thế thật, vậy thì anh chết chắc rồi!

Mà trước khi đi chứng thực, Sở Lạc Nhất xem lại tin tức một lần nữa, không có tiến triển gì, cố liên lạc với Kiều Nhã Nguyễn.

Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng Kiều Nhã Nguyễn mang theo ý cười từ đầu dây bên kia vọng tới, “Chú Tư nhà con vừa mới nói rằng con cũng sắp gọi điện tới rồi, sao con thiêng thế?”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Mẹ nuôi, vậy mẹ cũng biết con định hỏi gì phải không ạ?” Sở Lạc Nhất lí nhí hỏi.

“Chuyện này phần nhiều là do người phụ nữ kia trả thù thôi, không có chuyện gì lớn đâu, bên phía Cố Tử Thành cũng không làm gì cả, cùng lắm là nói với cậu với nó, cho mấy người khác xem thôi.”

Sở Lạc Nhất biết cách xử lý chỉ đến vậy thôi, nhưng hình như cứ phải nghe mẹ nuôi nói thế cô mới yên tâm được.

“Cảm ơn mẹ nuôi, con biết rồi.”Sở Lạc Nhất lí nhí đáp.

“Ừm, đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn đầu.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng an ủi, “Cũng đừng để Cố Tĩ Thành có áp lực tâm lý quá.”

Sở Lạc Nhất ngắt cuộc gọi với Kiều Nhã Nguyễn, sau đó nhìn người cả ngày nay không thèm gửi tin nhắn cho mình trong điện thoại.

Sở Lạc Nhất đang nghĩ có nền gửi tin nhắn cho anh hay không thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Sở Lạc Nhất tưởng rằng Cố Tử Thành đến, vội vàng chạy ra mở cửa.

“Anh không sao...” Sở Lạc Nhất vừa mở cửa vừa hỏi, nhưng chưa dứt lời đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

Lương Tâm Khiết đứng ngoài cửa còn kiễng mũi chân nhìn vào bên trong, dường như đang tìm gì đó.

Sở Lạc Nhất dựa người vào cửa nhìn người phụ nữ tự tìm đến tận nơi này. Cô còn chưa đi tìm cô ta, cô ta đã tự vác mặt tới.

“Cố Tử Thành đâu? Tôi có chuyện cần nói với anh ấy.” Lương Tâm Khiết không hề khách sáo.

Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, vẫn dựa người vào cửa, “Cô còn gì để nói đây? Anh ấy bị cô hại đến mức này rồi, cô còn muốn nói gì đây?”

“Người hại anh ấy là cổ. Có phải biết rằng, tác phong của quân nhân quan trọng đến mức nào, nhưng hai người chưa kết hôn đã có con, là cô hại anh ấy!” Lương Tâm Khiết phẫn nộ gào lên, trong giọng nói có vẻ sắc bén.

Sở Lạc Nhất hơi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn con trai vừa chạy ra ngoài đã cun cút chạy ngược về, phì cười rồi mới nói, “Ai bảo với cô là chúng tôi chưa kết hôn?”

Lương Tâm Khiết khẽ nhíu mày, “Ba năm đó anh ấy căn bản không ở đây, cô lừa ai chứ?”

Sở Lạc Nhất củi đầu xem giờ, sau đó đứng hẳn hoi lại, tỏ ý tiễn khách, “Cố đáng để tối lừa thế cơ à? Lãng phí tâm tư thối, Cố Tử Thành không ở đây, nếu như có muốn ở đây đợi thì tôi không có ý kiến gì đâu.” Sở Lạc Nhất nói xong, quay người đi vào nhà, thuận tiện đóng luôn cửa lại.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3585: Trả thù (7)
Lương Tâm Khiết lại bị ăn cánh cửa vào mặt, tâm tình tệ hại cực kỳ.

Hay nói cách khác, Sở Lạc Nhất nằm ngoài dự đoán của cô ta. Cô ta cứ nghĩ một con bé hai mươi hai tuổi rất dễ đối phó.

Nhưng xem ra Sở Lạc Nhất này cũng là một nhân vật đáng gờm, cô ta phải nghĩ cách cho cẩn thận mới được. Sở Lạc Nhất đóng cửa bước vào nhà, vô cùng buồn bực. Đối tượng buồn bực không phải ai khác ngoài Cố Tử Thành, ai bảo anh không có mắt như thế, dây ngay vào thứ phụ nữ như cô ta.

Cho nên, đến tận giờ cơm tối, bạn nhỏ Quỷ Quỷ cuối cùng cũng ý thức được một điều: Mẹ nhóc đang rất không vui!

Thế là bạn nhỏ vốn đang quậy phá không ăn cơm không dám quậy nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau đó ngoan ngoãn đi ngủ. Đợi khi Quỷ Quỷ ngủ rồi, Sở Lạc Nhất bước ra ngoài, lại ngửi thấy mùi hoa. Cô khựng lại, vô thức nhìn về phía cửa, thong thả đi ra ngoài.

Nhưng lần này ngoài hương hoa ra còn có cả mùi thuốc lá.

Cố Tử Thành hút thuốc?

Nhận định này khiến Sở Lạc Nhất không vui.

Người nhà họ Sở gần như không hút thuốc, đây là yêu cầu bắt buộc của bác sĩ Thủy An Lạc.

Cho nên những người bên cạnh Sở Lạc Nhất gần như không có ai hút thuốc. Cố Tử Thành lại phá vỡ một kỷ lục nữa của Sở Lạc Nhất.

Khi Sở Lạc Nhất bước tới mở cửa, Cố Tử Thành đang ngồi trước cửa, bên cạnh là bó hoa và đầu lọc thuốc lá vừa hút hết.

Khi Cố Tử Thành nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng dập điếu thuốc trong tay, đứng bật dậy.

“Em vẫn chưa ngủ à?”

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn đầu lọc trên mặt đất, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười như có như không, “Quân doanh vẫn chưa đủ to hay sao mà anh còn chạy tới đây để em được hút thuốc lá thụ động?”

Cố Tử Thành khựng lại, cúi đầu nhìn đầu lọc trên mặt đất, nhíu mày nói, “Anh thu dọn ngay đây.”

“Thu dọn xong khi nào đi nhớ mang cả rác đi nhé.” Sở Lạc Nhất lạnh lùng nói, rõ ràng anh đang cố ý, tuyệt đối là cố ý!

Cố Tử Thành sờ sờ chóp mũi. Nếu như Sở Lạc Nhất không ra ngoài, anh thật sự không có ý định đi vào, nhưng bây giờ bị cô phát hiện ra rồi, anh cũng không có ý định đi.

Cho nên Cố Tử Thành lách người đi vào nhà, đưa bó hoa trong tay cho Sở Lạc Nhất, “Sau này anh không hút nữa.”

Sở Lạc Nhất ôm lấy bó hoa mà anh đưa, phì cười, sau đó cắm bó hoa vào bình.

“Chiều nay Lương Tâm Khiết tới tìm em.” Sở Lạc Nhất cắm xong hoa, báo với anh một tin tức mà có lẽ anh sẽ không vui vẻ lắm.

Quả nhiên, Cố Tử Thành nghe xong, vẻ mặt cũng thay đổi, “Cô ta đã nói cái gì?”

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người đàn ông đang bước từng bước rập khuôn theo mình, “Trong vấn đề về tác phong và kỷ luật của anh, em là nhân tố tiêu cực rất lớn.”

“Em đừng nghe cô ta nói linh tinh, chuyện này không liên quan gì đến em hết.” Cố Tử Thành nhíu mày nói, “Sau này đừng gặp cô ta nữa.”

“Em đâu thể ngăn cản người ta đến gặp em được, nhưng anh cản trở người ta như vậy là có ý gì?”

“Sao cơ?” Cố Tử Thành hỏi lại như một phản ứng có điều kiện.

Sở Lạc Nhất nghiêm túc quan sát từng động tác nhỏ của anh, dáng vẻ vô tội đó tuyệt đối không phải giả vờ mà được!

Cho nên, cô suýt nữa lọt xuống cái hố mà anh trai cô đào rồi, đúng là không thể xấu xa hơn được nữa!

“Không có gì.” Sở Lạc Nhất cố ý trấn tĩnh lại, che giấu sự thấp thỏm trong lòng. Nhưng Cố Tử Thành đã kịp phản ứng, anh nheo mắt nhìn cô gái đang có ý đồ trốn chạy trước mặt.

“Nói chuyện cho rõ ràng đã, em thật sự không biết tại sao anh không muốn cho em gặp cô ta à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3586: Trả thù (8)
Sở Lạc Nhất đưa tay gãi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của Cố Tử Thành, cho nên lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Cố Ti Thành càng nheo mắt hơn, dáng vẻ của Sở Lạc Nhất rõ ràng đang chột dạ.

Tổng hợp lại những gì cô vừa nói, Cố Tử Thành có vẻ tức giận, “Em cảm thấy chuyện này do anh hợp tác cùng Lương Tâm Khiết làm ra?”

Sở Lạc Nhất bị anh hỏi, tuy rằng cô không nghĩ như vậy, nhưng mà...

Bị anh nói như vậy, tất nhiên vẫn chột dạ rồi.

“Ai nghĩ như vậy chứ? Anh quát ai đấy hả?” Sở Lạc Nhất bỗng gân cổ cãi lại, phát huy kỹ năng “không cần biết, em cứ so xem ai lớn tiếng hơn“.

Cố Tử Thanh: “...”

Rõ ràng anh mới là người chịu thiệt, anh còn không được hung dữ với cô.

Mà thực tế thì lúc này anh đã sợ thật rồi.

“Sao em lại như thế nhỉ? Anh là kiểu người sẽ dùng thủ đoạn này sao?” Lần này, giọng của Cố Tử Thành vô thức nhẹ nhàng hơn.

Sở Lạc Nhất âm thầm mắng anh trai trong lòng, ai lại lừa người khác như thế chứ.

“Dù sao người phụ nữ đó cũng do anh rước về, bây giờ thì hay rồi.” Sở Lạc Nhất nói, đi vượt qua người anh, không dám đối diện với đôi mắt anh.

Cố Tử Thành quay người đi theo cô, “Bây giờ chúng ta không nói đến chuyện này, mà là...”

“Bất kể chuyện gì cũng từ chuyện này mà ra chứ đâu!”

Tại sao anh lại cố gắng nói chuyện lý lẽ với một cô gái nhỉ?

“Nếu anh biết chuyện sẽ thế này, anh sẽ để nó xảy ra sao?” Cố Tử Thành bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Nhưng cũng tốt, bây giờ có lý do quang minh chính đại để nghỉ ngơi vài ngày.” Cố Tử Thành nói rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Sở Lạc Nhất, “Anh trai em lại nói gì với em rồi?”

Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật. Không thể không nói rằng, Cổ Tử Thành thật hiểu anh trai cô, như thế này mà cũng đoán được.

Cố Tử Thành thấy cô không trả lời, biết ngay mọi chuyện là thế, hai ông anh vợ không có ông nào dễ đối phó cả.

“Em tin à?” Cố Tĩ Thành không khỏi cao giọng hơn.

Sở Lạc Nhất không hiểu sao lại thấy chột dạ. Lúc đó cô đầu nghĩ gì nhiều đã bị những lý luận trường giang đại hải bất tận của anh trai lừa dối.

“Không phải vì...” Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Tử Thành, “Anh có thể nghỉ ngơi vài ngày là ý gì? Anh bị đình chỉ công tác à?”

Cố Tử Thành nhíu mày, “Em có thể đổi cách dùng từ, không đến mức nghiêm trọng như đình chỉ công tác hay cách chức đầu, chức vụ vẫn còn nguyên, chỉ giao việc huấn luyện lại cho người khác thôi.” Cố Tử Thành nói, cúi đầu xem giờ, “Em đi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Sở Lạc Nhất đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ mới quay đầu nhìn Cố Tử Thành, “Vòng đào thải đầu tiên của các anh sắp bắt đầu rồi, bây giờ anh rời khỏi đó có ổn không?”

Cố Ti Thành vốn đang dựa người vào sofa bóp trán, nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Anh hiểu ý của Sở Lạc Nhất, không phải vì trận đấu đào thải không thể thiếu anh được, mà là vì lúc trận đấu đào thải diễn ra mà huấn luyện viên chính lại không có mặt thì ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng.

Cố Tử Thành phất phất tay bảo cô cứ đi ngủ, có thể thấy anh đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Những lời muốn nói Sở Lạc Nhất đã nói hết rồi, cho nên cô không nói thêm gì nữa, nhường không gian lại cho anh suy nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào.

Sở Lạc Nhất quay về phòng ngủ rồi. Cố Tử Thành ngồi một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, nhìn thấy dòng tin nhắn trên đó.

[Hello, Lữ đoàn trưởng Cố, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi.]

Đây là tin nhắn mà trưa nay anh nhận được, bên dưới dòng tin nhắn này có thêm một bức vẽ của Sở Lạc Nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3587: Trả thù (9)
Tranh vẽ của Sở Lạc Nhất giống như ám chỉ rằng, người đó biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.

Không phải bức tranh này, mà là Sở Lạc Nhất và người trong tranh.

Cho nên, anh đến đây, nhân khoảng thời gian này, tới đây sống cùng hai mẹ con cô.

Cố Tử Thành lại thở dài, sau đó xóa tin nhắn đi, ném điện thoại lên bàn.

Ba năm nay, không có ai biết được thân phận thật sự của anh, cho nên chuyện kẻ nào đã gửi tin nhắn đó cho anh đến giờ vẫn chưa có manh mối gì.

Nên ngoài việc ở bên cạnh hai mẹ con cô, anh cũng không nghĩ được cách ứng phó nào khác. Anh ở ngoài sáng, kẻ đó ở trong tối.

Nửa đêm Cổ Tử Thành dẫn con trai đi vệ sinh một lần. Thằng nhóc kia liếc mắt nhìn ba mình một cái rồi vừa lòng ngủ tiếp.

Cố Tử Thành ngủ cùng con trai ở phòng dành cho khách, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn chưa nghĩ ra được kẻ kia rốt cuộc là ai.

Cố Tử Thành dậy rất sớm, Tiểu Quỷ Quỷ cũng dậy theo anh. Anh bế Tiểu Quỷ Quỷ về quân doanh một chuyến, dặn dò công việc ngày hôm nay, sau đó bị thằng bé rời khỏi đó, tới siêu thị bán thức ăn. Một toán binh lính bị anh vần vò đến phát điên nhìn anh như vậy, rõ ràng đối đãi với con trai ấm áp như gió xuân, đối xử với họ lại lạnh lẽo khắc nghiệt như gió đông, phân biệt đối xử quá đi mất.

“Nghe nói huấn luyện viên đến bây giờ vẫn chưa kết hôn với mẹ của thằng bé đâu.”

“Chưa kết hôn đã sinh con, đây là vấn đề về tác phong và kỷ luật đó.”

“Các cậu chưa biết à, bây giờ huấn luyện viên đã bị đình chỉ công tác rồi.”

Một khi lời đồn thổi xuất hiện, nó sẽ truyền đi với tốc độ tên lửa, tạo thành đủ thứ hậu quả không thể dự đoán được.

Ví dụ như, có người cảm thấy chỗ này quá âm u nên tự động rời đi, có người thậm chí còn tố cáo huấn luyện viên, yêu cầu đổi huấn luyện viên.

Khi nhận được điện thoại, Cố Tử Thành đang dẫn con trai đi mua thức ăn ở siêu thị. Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên vị trí dành cho trẻ em trên xe đẩy hàng, gặm đùi gà của mình, vui vẻ chỉ huy ba mình mua cái này mua cái kia.

“Đến cả thị phi cũng không phân biệt được, cũng đáng bị đào thải rồi, tốt lắm, đây cũng coi như một phần của sát hạch, muốn đi thì không cần giữ làm gì, ai băn khoăn cũng đuổi đi luôn.”

Cố Tử Thành nhìn con trai chỉ vào một cây kẹo bông, đắn đo một lát.

“Muốn, muốn...”

Được thôi, anh đắn đo cũng chẳng có tác dụng gì, Cố Tử Thành cầm lên rồi bỏ vào xe đẩy hàng, Tiểu Quỷ Quỷ thỏa mãn cười toe toét.

“Lữ đoàn trưởng, chuyện này...”

“Cứ làm theo lời tôi dặn là được, thời gian này không cần quan tâm đến những lời đồn đó, xem xem nó lan được đến mức độ nào. Cậu chú ý tới những đội viên không bị ảnh hưởng, tổng hợp danh sách đưa cho tôi.”

Cố Tử Thành nói xong, người bên kia khựng lại. Người đó chỉ muốn nói rằng, Lữ đoàn trưởng, anh biết lợi dụng chuyện này quá.

Cố Tử Thành mua đồ xong, dẫn con trai ra khỏi siêu thị, nhìn đồng hồ vẫn chưa đến tám giờ, chắc chắn Sở Lạc Nhất vẫn chưa dậy.

Nhưng anh vừa bế con trai ra khỏi quân doanh, lại nhận được một cuộc gọi nữa.

Người gọi đến không phải ai khác mà chính là lão đại lúc trước của anh.

“Chuyện gì thế, lại xảy ra vấn đề à?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi.

“Pháo nổ liên hoàn, anh dùng xong thì người ta đốt xong.” Cố Tĩ Thành thản nhiên đáp lời, “Chuyện này không phải cũng giúp được tôi rất nhiều à? Phải biết làm sao để tìm ra điểm lợi dụng được trong lúc bị người ta lợi dụng chứ.”

“Bớt cợt nhả đi, rõ ràng có người đang nhắm vào cậu.”

“Tôi có mù đâu.”

“Cố Tử Thành!” Sở Húc Ninh tức giận vì cái kiểu cà lơ phất phơ của anh.

“Làm ba rồi mà sao tính tình dở tệ hơn thế? Tôi tự biết chừng mực mà.” Cố Tử Thành cuối cùng cũng nghiêm túc được một chút, “Đừng nóng tính thế, không tốt cho cơ thể đầu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3588: Trả thù (10)
Sở Húc Ninh ở đầu dây bên kia khựng lại, anh có ý muốn giết người quá.

“Sao thế, hoàng đế chưa nóng lòng mà thái giám đã sốt ruột rồi à.”

“Câu này không phải do tôi nói đâu nhé.” Cố Tử Thành càng lúc càng cười nho nhã hơn. Anh bế con trai bằng một tay, đi về phía trường học.

“Cẩn thận khinh địch rồi ngã giập mặt đấy.” Sở Húc Ninh cười lạnh thành tiếng.

“Bảo bối, ngã rồi thì làm sao hả con?”

“Bò dậy thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ tiếp tục gặm đùi gà, dùng ánh mắt kỳ thị nhìn ba mình, dường như bé đang muốn nói: Ba thật ngốc nghếch.

“Thấy chưa, đạo lý này đến con trai tôi còn hiểu, thế mà anh... tút tút tút.”

Cố Ti Thành: “...”

Nóng tính thế, anh vẫn chưa nói xong mà, sao đã dập máy rồi?

Nhưng Cố Tử Thành nói cũng không sai, đạo lý mà lúc nhỏ hiểu, càng lớn lên cùng quên nhiều điều.

Trẻ con cũng biết vấp ngã rồi tất nhiên phải đứng lên, nhưng người lớn lại sợ vấp ngã.

Cho nên, con người không cần ngoái đầu nhìn lại, nhưng phải nhớ quan sát những đứa trẻ xung quanh. Những điều chúng làm được đều là những điều chúng ta đã mất đi.

Cố Tử Thành quay về rồi mà quả nhiên Sở Lạc Nhất vẫn chưa dậy. Cô vẫn luôn có tật ngủ nướng, nhất là khi ngầm hiểu rằng có người khác chăm sóc, cô lại càng lười dậy.

Khi Cô Ti Thành nấu cơm, Tiểu Quỷ Quỷ tự chơi trong phòng khách, thỉnh thoảng đi vào xem ba đang làm món gì ngon cho nhóc, thấy vừa lòng thì đi ra luôn, hoặc nhóc sẽ đi xem mẹ đã ngủ dậy chưa, ngoan ơi là ngoan.

Thỉnh thoảng Cố Tử Thành lại ngoái lại nhìn con trai một cái, thấy thằng bé tự chơi cũng thấy vui và yên tâm hơn.

Anh có một đứa con trai ngoan đến mức kỳ lạ, không hiểu sao cứ thấy hơi mất mát.

Hồi nhỏ anh không để cho ba anh yên tâm một chút nào, nhưng con trai anh lại càng ngược lại với anh.

Ô...

Anh đúng là thích tự hành hạ mình thật.

Cố Ti Thành làm bữa sáng xong, bưng bữa sáng lên bàn rồi mới vào phòng ngủ gọi người đang nằm ườn kia dậy.

Anh ngồi xuống bên mép giường, dường như lâu lắm rồi không được ngắm nhìn cô ngủ như vậy.

“Bảo bối, ăn sáng thôi.” Cố Tử Thành vỗ nhẹ lên người cô, nhìn cô lật người lại ngủ tiếp, trong lòng có cảm giác như khổ tận cam lại, đợi được đến ngày mọi thứ kết thúc, chỉ thiếu mỗi một tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

Sở Lạc Nhất hé mắt ra, liếc nhìn anh một cái rồi lại ngủ tiếp.

“Đừng ổn.”

Cố Tử Thành bật cười, trước kia khi ở bên nhau anh đã biết Sở Lạc Nhất rất gắt ngủ.

Nhưng anh nhìn thời khóa biểu của Sở Lạc Nhất, biết cổ tuần này có hai ngày phải lên lớp, cũng có nghĩa là cô có tiết dạy vào sáng nay.

“Dậy ăn sáng đi, lát nữa còn đi dạy.” Cố Tử Thành nói, đưa tay bế cô lên, sau đó cầm quần áo thay giúp cô.

Sở Lạc Nhất bị anh vần vò đến tỉnh cả ngủ, phải quậy một lúc nữa mới bắt đầu ngoan ngoãn mặc đồ vào.

Cố Tỉ Thành cảm thấy tuy rằng con trai anh rất ngoan, nhưng VỢ anh cứ như con gái anh vậy, rất tốt, rất tốt

Đợi đến khi hai người ra ngoài, Tiểu Quỷ Quỷ đã đói đến mức xanh lè như con nhái bén. Nhóc trơ mắt nhìn ba mình, dùng ánh mắt lên án anh.

Ba muốn bỏ đói bảo bối của ba đấy hả.

Cố Tử Thành bế con trai ngồi lên ghế, bởi vì hai mẹ con này ngồi thẳng xuống đất để ăn cơm nến trong nhà không chuẩn bị ghế cho trẻ nhỏ, thằng bé chỉ có thể ngồi trên ghế thường.

Nhưng bên trái là ba, bên phía là mẹ, tóm lại thì nhóc vẫn cảm thấy vui lắm.

Cố Tử Thành chỉ làm hai món ăn sáng, nấu một nồi sữa đậu, thêm vài quả trứng gà.

Tiểu Quỷ Quỷ và mẹ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng được sống cuộc sống của con người rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3589: Còn kẻ khác nữa (1)
Sở Lạc Nhất đi dạy, Cố Tử Thành ở nhà trông chừng Tiểu Quỷ Quỷ, giữa chừng anh bế Tiểu Quỷ Quỷ ra ngoài một chuyến, nhưng khi Sở Lạc Nhất đi dạy về thì anh đã quay lại rồi.

Những ngày tháng có ba và mẹ, người vui nhất là Tiểu Quỷ Quỷ, mà có vẻ như Cố Tử Thành không để tâm lắm đến chuyện này.

Ngược lại, Lương Tâm Khiết không ngừng gọi tới, chỉ là Cố Tĩ Thành không bao giờ bắt máy thôi.

Sau khi cuộc gọi lại được ngắt, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi tập tranh, liếc nhìn Cố Tử Thành đang xem kênh truyền hình an ninh quân đội, “Anh không bắt máy thì ngắt đi, sao cứ để nó kêu mãi thế.” Kếu nhiều bực mình lắm, biết không hả?

Chiếc điều khiển tivi trong tay Cố Tử Thành bị Tiểu Quỷ Quỷ cướp mất. Anh cũng không định đòi lại mà nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Cúp máy luôn thì giống như nói với cô ta rằng anh cố ý không nhận cuộc gọi của cô ta còn gì, như thế này cô ta sẽ tưởng rằng anh có việc bận nên không nghe thấy, cứ để cô ta thấp thỏm đi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Hay quá nha anh Cố nhà tôi, nham hiểm quá đi mất!

Cố Tử Thành nói xong, cầm điện thoại lên chỉnh hẳn thành chế độ im lặng, như thế cho dù cô ta có gọi tới cũng không ảnh hưởng tới họ nữa.

Sở Lạc Nhất tiếp tục lặng lẽ xem tập tranh. Những người thơn thớt nói cười là những người không thể đắc tội được, nếu không, chẳng biết người ta sẽ trả thù thế nào đâu.

Tiểu Quỷ Qủy cướp được điều khiển tivi, ấn loạn xạ trên đó. Phát hiện chẳng có tác dụng gì, thằng bé đưa lại điều khiển cho ba, “Đổi, đổi...” Tiểu Quỷ Quỷ kêu lên, còn đá đá chân tay, tỏ ý rằng nhóc không muốn xem thứ nhàm chán này nữa.

Cố Tử Thành đưa tay xoa đầu con trai, không thích là tốt, anh thật sự sợ con trai sẽ đi theo con đường này.

Buổi chiều, cấp trên lại gọi điện thoại tới, nói rằng cách xử lý với vấn đề hiện tại của Cố Tử Thành là nghỉ phép giữ nguyên chức vụ, nói trắng ra là đình chỉ tất cả công việc hiện tại.

“Chủ yếu là có một số hình ảnh của cậu thật sự đã bị phát tán ra ngoài, quân đội không thể làm lơ. Dù sao chuyện này tôi cũng đã có lời với bên đó rồi, quyền quyết định cuối cùng của cuộc thi vẫn nằm trong tay cậu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được điểm tệ hại nào của cô Lương Tâm Khiết kia.”

Cổ Tỉ Thành nghe câu nói của người ở đầu dây bên kia, tâm tình chẳng hề dao động. Nhìn con trai đang trèo lên đùi mình xem tivi, anh nghĩ một hồi rồi nói, “Tôi biết, vừa hay cũng có thể nghỉ ngơi.”

“Thằng nhóc hư đốn này, ai cho cậu nghỉ ngơi thật, cậu mau chóng thu phục cô gái kia đi.” Thủ trưởng ở bên kia nói to.

Cố Tử Thành khẽ nhíu mày, thu phục kiểu gì đây?

Lại dùng mỹ nhân kế một lần nữa thì anh chết chắc.

Cố Tử Thành cúp máy, nhìn về phía Sở Lạc Nhất đang nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Chúng ta phải đi gặp Lương Tâm Khiết, có vài chuyện anh cần hỏi cô ta, em đi cùng anh.”

“Không đi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, “Họa tự mình gây ra, có khóc đến chết cũng phải tự giải quyết, biết chưa?”

Cố Tử Thành: “...”

“Em vừa bóp chết cơ hội thể hiện lòng trung thành của anh rồi đó, em có biết không?” Cố Tử Thành phẫn nộ nói, “Cơ hội tốt như thế, ông đây muốn cùng em show ân ái trước mặt người phụ nữ khác, em không đi để anh biểu diễn không có hiện vật à?”

“Ông đây?” Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách học theo một câu.

Cố Tử Thành: “...”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, trừng mắt hung dữ với anh, không biết con nhỏ ở đây phải dạy nói điều hay lẽ phải hả?

Cố Tử Thành bế con trai lên, ho nhẹ một tiếng, “Bé ngoan không được nói câu đấy đâu nhé.”

“Ba nói.” Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân lắm, tại sao ba nhóc nói được mà nhóc không nói được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3590: Còn kẻ khác nữa (2)
Thế nhưng bất kể Sở Lạc Nhất có vui lòng hay không, cô vẫn bị Cố Tử Thành kéo đi làm đạo cụ.

Cho nên, buổi chiều hôm đó, cuộc gọi của Lương Tâm Khiết cuối cùng cũng được nhận, giọng nữ ở đầu dây bên kia nghe rất ấm ức.

“Ti Thành, cuối cùng anh cũng chịu nhận cuộc gọi của em rồi. Em xin thể chuyện này không phải em làm. Em thích anh như thế, làm sao có thể hại anh được?” Lương Tâm Khiết vội vàng nói, “Hơn nữa anh có thể bảo những người kia đừng điều tra em nữa được không? Em đã nói không phải em, không phải em, các anh làm vậy cũng phải có chứng cứ chứ.”

Chứng cứ?

Cố Tử Thành cười hờ hờ, anh thật sự muốn xông tới tặng cho cô ta một cái bạt tai.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc, cho nên Cố Tử Thành nói thẳng thừng, “Có phải cố làm hay không, đối với tôi mà nói không quan trọng gì. Nhưng lần trước tôi đã nói rất rõ với cổ rồi, cô vẫn quấn riết lấy tôi làm gì?” Cố Tử Thành đang nói đến chuyện các cuộc gọi.

“Em chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh, chuyện báo cáo lên cấp trên của anh và chuyện tin tức thật sự không phải do em làm. Tĩ Thành, em thật sự không thể hại anh, không đúng sao?” Lương Tâm Khiết càng nói càng cuống, như thể đang sợ hãi thật sự.

Sở Lạc Nhất tựa người vào sofa, nghe thấy vậy, đúng là thứ người giỏi diễn kịch, diễn xuất giỏi thế này, còn sợ không lấy được giải Oscar sao?

“Ti Thành, anh nghĩ mà xem, nếu như em hận anh đến mức ấy, em có thể báo cáo anh ngay từ lúc xảy ra chuyện rồi, sao phải đợi tới bây giờ?” Lương Tâm Khiết càng nói càng có vẻ ấm ức, nghe giọng như sắp khóc luôn vậy.

“Lương Tâm Khiết, nếu như không phải cô, tại sao họ cứ tập trung vào cô?”

“Em cũng không biết, em chưa từng hận anh, cho dù anh lợi dụng em, em cũng chưa từng hận anh, nhưng tại sao họ cứ như vậy?”

Nghe giọng nói này, xem ra cô ta khóc thật rồi!

Sở Lạc Nhất nhìn về phía Cố Tử Thành. Cố Tử Thành cũng đang nhìn Sở Lạc Nhất, ánh mắt hai người trao đổi với nhau một ý nghĩ rằng: Có lẽ thật sự không phải cô ta làm!

Nhưng cho dù không phải cô ta, cũng không thể nói câu đó ra được.

“Nếu đã như thế, chúng ta gặp mặt nói chuyện, cô quyết định địa điểm.” Cố Tử Thanh nói, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Không phải Lương Tâm Khiết, nhưng có người có thể dùng danh nghĩa của cô ta để làm chuyện này. Kẻ đứng sau đó, rốt cuộc là ai?

Người ở đầu dây bên kia nghe được câu này, dường như hơi kích động, vội vàng nói, “Vậy, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê cách quân doanh hai con đường được không?”

Quán cà phê cách quân doanh hai con đường, không phải ở ngay cổng trường à?

Người phụ nữ này quả nhiên sống gần trường học. Cho dù chuyện của Cố Tử Thành không phải do cô ta làm, nhưng chuyện của Sở Lạc Nhất tuyệt đối có liên quan tới cô ta, lần này, nói thế nào cũng phải bù lại.

Cố Tử Thành đồng ý, người ở đầu dây bên kia vui vẻ cúp máy.

“Chậc chậc chậc, lại tổn thương thêm một trái tim thiếu nữ rồi.” Sở Lạc Nhất lơ đãng nói.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Tử Thành quay đầu lại liếc xéo cô một cái, nói, “Anh chỉ cần không làm tổn thương trái tim thiếu nữ của em là đủ rồi!”

Cấu này nói rất thật lòng đó.

Cho nên, Sở Lạc Nhất nghe thấy mà mát lòng rười rượi.

“Nếu đã không phải cô ta, anh còn gặp cô ta làm gì?” Sở Lạc Nhất quay về với chủ đề chính.

“Trả thù cho em, thuận tiện tìm chút dấu vết trên người cô ta.” Cố Tử Thành nói một cách rất chân thành.

“Anh chắc chắn là thứ tự trước sau của anh không bị đảo lộn chứ?” Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, nhưng đây là ví dụ điển hình nhất của cầu “ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười“.
 
Top