Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3591: Còn kẻ khác nữa (3)
Cố Tỉ Thành cảm thấy cô vợ này khó giải quyết quá, anh đã nói theo ý tốt rồi, sao cô không thuận theo lời đó mà tiếp tục chứ?

Nhưng Cố Tử Thành lại càng hiểu vợ mình hơn, thế nên anh cũng hiểu ý của cô.

“Vợ anh minh” Cố Tử Thành cười cười nói, lại thấy Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

“Đừng có gọi linh tinh, ai là vợ anh” Sở Lạc Nhất nói thì nói vậy nhưng vẫn quay về phòng để thay quần áo.

Cố Tử Thành nghĩ nghĩ, câu này không phải giả, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đưa vợ đi lấy giấy đăng ký kết hôn mới được.

Vấn đề giữa hai người là của hai người, nhưng khi đối mặt với người ngoài, Sở Lạc Nhất vẫn phấn rất rõ ràng, cho nên trước khi cô ra khỏi nhà vẫn trang điểm qua một chút.

Cố Ti Thành vội vàng nịnh vợ khen xinh đẹp. Tiểu Quỷ Quỷ cũng học theo bá bá khen mẹ.

Sở Lạc Nhất hài lòng, nhìn Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ lên liền theo họ ra ngoài.

Quán cà phê ở ngay gần trường, cho nên bên trong cũng có không ít người, phần lớn là các đôi tình nhân. Đây là một nơi thánh địa hẹn hò có phong cách.

Lúc Cố Tử Thành nhìn thấy quán này cũng thấy rất hài lòng, cảm thấy kiểu nơi như thế này có thời gian có thể đến ngồi chơi, hẹn hò gì đó.

Họ đến khá sớm, Lương Tâm Khiết chắc giờ vẫn còn đang ngồi trang điểm ở nhà. Cố Tử Thành gọi nước lọc, Sở Lạc Nhất gọi cà phê, Tiểu Quỷ Quỷ gọi kem. Một nhà ba người chẳng ai có vẻ gì là coi trọng chuyện này cả.

Tiểu Quỷ Quỷ vừa ngâm nga ca khúc thiếu nhi mà mình nghe hiểu vừa ăn kem.

Cổ Tử Thành nêu ra ý kiến của mình cho Sở Lạc Nhất nghe, lại bị Sở Lạc Nhất đập phát nát vụn, “Anh còn có thời gian làm chuyện này hả?”

Cố Tử Thành: “...”

Câu này sắc bén quá.

“Anh biết hút thuốc lá từ bao giờ thế?” Sở Lạc Nhất nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới mùi thuốc lá ngày hôm đó liền hỏi: “Trước đây có hút đầu”

“Ừ, hút trong ba năm đó.” Cố Tử Thành cũng không giấu giếm gì, “Anh cai, sau này sẽ không hút nữa”

Thái độ nghiêm túc của Cố Tử Thành rất tốt, không cần Sở Lạc Nhất phải nói gì, tự anh đã nhận thua rồi.

Lương Tâm Khiết đẩy cửa bước vào, cô ta đi một đôi guốc cao chót vót, như hận không thể khiến tất cả mọi người trong quán cà phê này biết cô ta đến rồi.

“Tỉ Thành, em...”

Lương Tâm Khiết trang điểm xinh đẹp đến. Lúc mới bước vào cô ta vốn chỉ nhìn thấy Cố Tử Thành thôi, không ngờ phía bên trong Cố Tử Thành còn có Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ nữa.

Thế nên Lương Tâm Khiết đứng sững ở đó mất một lúc lâu mà vẫn không phản ứng lại kịp.

“Ngồi đi”

Không biết vừa rồi Cố Tử Thành nói gì với Sở Lạc Nhất mà lúc nãy rõ ràng mặt mũi còn tươi rói. Nhưng khi thấy Lương Tâm Khiết tới, mặt anh liền thay đổi một trăm tám mươi độ.

Lương Tâm Khiết liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, trong mắt còn ánh lên sự không phục nồng nặc.

Còn Sở Lạc Nhất vẫn thản nhiên như không, tiếp tục uống cà phê.

Lương Tâm Khiết ngồi xuống đối diện với Cố Tử Thành, có lòng tốt lên tiếng, “Tỉ Thành, anh đưa họ ra ngoài thể này không tốt đâu, dù sao thì với tình hình của anh hiện giờ cũng thật sự...”

“Thật sự gì?” Cố Tử Thành hờ hững đáp, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc cốc trong tay, “Lương Tâm Khiết, những nơi như trường đại học thế này cô bớt vào thì hơn. Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi còn gì nhỉ?”

Lương Tâm Khiết nghe thấy anh nói vậy, tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.

“Em chỉ đang ở gần đây thôi” Mắt Lương Tâm Khiết hơi lóe lên, nhưng cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tĩ Thành nữa.

Sở Lạc Nhất lẳng lặng liếc cô ta một cái, trong mắt ánh lên ý cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười giễu một tiếng rồi lại cúi đầu uống cà phê tiếp.

Nhưng ánh mắt này của Sở Lạc Nhất khiến Lương Tâm Khiết thấy lo lắng không yên!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3592: Còn kẻ khác nữa (4)
Lương Tâm Khiết mím chặt môi, giữ chặt tách cà phê mà phục vụ vừa mang cho.

Cố Tử Thành buông cốc ra, dựa vào ghế nhìn người con gái đối diện.

“Lương Tâm Khiết, tính khí con người tôi không được tốt lắm, thế nên có những chuyện cô làm có ngay thẳng hay không có biết rõ hơn tới đây.”

Lương Tâm Khiết hơi rũ mắt, che giấu đi sự chột dạ đang lóe lên trong mắt mình.

Nhưng hành động này của cô ta lại càng làm sáng tỏ một chuyện, đó chính là người báo cáo Cố Tử Thành căn bản không phải là cô ta.

Thử hỏi một người ngay đến việc đến trường học tung tin đồn còn cảm thấy chột dạ thì sao dám làm ra loại chuyện kia được.

“Em thật sự không hiểu anh đang nói gì hết.” Lương Tâm Khiết ngẩng lên, giọng điệu có chút buồn tủi.

Cố Tử Thành cũng đã hơi nổi giận. Sở Lạc Nhất nắm lấy tay anh sau đó nhìn Lương Tâm Khiết đang biến sắc vì hành động này của cô.

“Cô Lương đừng để bụng, dạo gần đây anh ấy hơi nhiều việc nên có chút nhạy cảm, chỉ là dạo này trong trường truyền ra rất nhiều tin liên quan đến tối nên anh ấy cũng thấy phiền, chứ không có ý nói gì cô Lương đầu” Sở Lạc Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, chỉ có điều lời trong lời ngoài rõ ràng là đang thể hiện tình cảm ân ái của hai người ra cho người ta xem.

Lương Tâm Khiết không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể hiểu được ý của câu nói này.

“Tin đồn trong trường của cô Sở thì liên quan gì đến tối, hơn nữa nếu không có lửa thì sao có khói được, nếu có Sở không làm ra chuyện gì đáng bị người ta lên án chỉ trích thì tất nhiên sẽ chẳng bị ai nói rồi.” Lương Tâm Khiết sắc sảo nói.

Sở Lạc Nhất vẫn giữ nụ cười trên môi: “Trước chưa nói đến vấn đề khói lửa đó, cô Lương cảm thấy tôi có vấn đề gì đáng bị người ta lên án chê trách không?”

“Tự cố làm còn cần người khác phải nói sao?” Lương Tâm Khiết không phục đốp trả: “Không phải vì cố, Tĩ Thành cũng sẽ không vướng phải phiền phức như ngày hôm nay”

Trước sau gì Lương Tâm Khiết vẫn thể hiện rõ thái độ đang suy nghĩ cho Cố Tử Thành. Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy may vì cô ta có suy nghĩ bất chính, nếu không chắc Cố Tử Thành sẽ cảm thấy tự trách suốt đời mất.

Dù sao thì lợi dụng một người xấu vẫn dễ chịu hơn là lợi dụng một người tốt mà.

Vì đối với người tốt chúng ta sẽ có cảm giác áy náy.

“Lương Tâm Khiết, những gì cô đã làm cũng không cần tôi phải nói. Có những chuyện tôi vẫn hy vọng cô có thể biết chừng biết mực. Dù gì cũng không ai mong chuyện sẽ đến mức không thể thu dọn được” Cố Tử Thành lười phí lời với cô ta, anh nói thẳng, “Cô làm gì với tôi đó là quyền tự do của cô, nhưng không được động tới vợ tôi”

“Hai người cũng đã kết hôn đầu” Lương Tâm Khiết lớn lối nói, “Thế nên cô mới hại Ti Thành, đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ sao?”

Sở Lạc Nhất nghe từng lời từng chữ cô ta thốt ra thật khiến người ta cảm động, nhưng tiếc là trái tim của người đàn ông kia không phải là của cô ta.

“Chúng tôi có thể nào thì đó cũng là chuyện của chúng tôi. Lương Tâm Khiết, những chuyện cô làm ra đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nhẫn nhịn của tôi. Tôi khuyên cổ đừng có tung bất cứ tin gì về cô ấy ở trường nữa, nếu không e là thù mới hận cũ dồn lại tôi sẽ tìm cô tính sổ đấy.”

Lương Tâm Khiết mím chặt môi, ngón tay bám lấy tách cà phê đã trắng bệch, thậm chí có thể thấy nó đang khẽ run lên, “Chuyện của anh thật sự không phải là do em làm, em phải nói thế nào thì anh mới tin em đây.” Lương Tâm Khiết nói rồi khóc lên.

Cố Tỉ Thành lấy một tấm ảnh trong túi ra đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Lương Tâm Khiết.

Lương Tâm Khiết ngẩn ra, cúi đầu nhìn bức ảnh mà anh đẩy đến, nhưng khi thấy hình ảnh trên đó, cô ta sững cả người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3593: Còn kẻ khác nữa (5)
Trong ảnh là một bóng lưng đang ở dưới một tòa văn phòng nào đó, mà văn phòng này không may lại là đúng là trụ sở của hai trang web tiết lộ thông tin của Cố Tử Thành.

Càng không may ở chỗ, bóng lưng kia không phải ai khác mà chính là Lương Tâm Khiết.

Lương Tâm Khiết cầm phắt tấm ảnh lên, giọng the thé: “Đây không phải là em.”

Sở Lạc Nhất không nhịn được cũng phải rướn cổ nhìn qua. Bóng lưng này có nhìn thế nào cũng giống Lương Tâm Khiết mà nhỉ, hơn nữa ngay cả bộ quần áo trông cũng giống với bộ cô ta mặc hôm nay, nói không phải là cô ta rõ ràng là nói dối rồi còn gì nữa.

“Tôi cũng hy vọng đây không phải là cổ, nhưng Lương Tâm Khiết, trong tình huống thế này cô cảm thấy ai sẽ tin cố? Đã thế, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên mà cô làm chuyện này, không phải sao?” Cố Tử Thành lạnh lùng nói, “Hay là giờ cô muốn tôi tới tận trường để lấy chứng cứ chứng minh cô là người tung tin đồn nhảm thì cô mới chịu thừa nhận chuyện mình làm hả?”

Giọng Cố Tử Thành rất lạnh nhạt, mà kiểu lạnh này điều hòa trong phòng không thể nào mà địch nổi được.

Cố Tử Thành cứ liên tục nhấn mạnh để nhấn mạnh lại chuyện ở trường học, Lương Tâm Khiết sao có thể không nghe ra được.

“Phải, chuyện ở trường là do tôi làm, vì tôi hận cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà có thể ở bên anh chỉ vì có một đứa bé?” Lương Tâm Khiết như thể không chịu nổi áp lực này nữa, lớn tiếng quát lên: “Người giúp anh công thành danh toại là tôi, nếu không có tôi, anh sẽ không thể nào bắt được anh trai tôi.”

Lương Tâm Khiết nói tới đây rồi lập tức khóc toáng lên, “Vì anh, tôi đã phản bội lại cả anh trai mình, nhưng sao anh có thể làm như vậy chứ?”

Cố Tử Thành vẫn không hề lay động mà nhìn cái người đang khóc lóc thương tâm trước mặt mình.

“Tới trường làm rõ chuyện này.” Cố Tử Thành nói thẳng, đây là một yêu cầu mang tính cưỡng ép.

Lương Tâm Khiết lại càng không thể tin nổi, không ngờ anh lại bắt cổ ta tới trường trả lại sự trong sạch cho Sở Lạc Nhất. Rốt cuộc thì con nhỏ này có gì tốt mà có thể được Cố Tử Thành đối xử như vậy?

Lương Tâm Khiết không phục, nên nói là sao cô ta có thể phục nổi?

Rõ ràng trong mấy tháng trở lại đây, người ở bên cạnh Cố Tử Thành là cô ta, chỉ vì con nhỏ này sinh cho anh một đứa con là có thể có được mọi thứ của anh sao?

“Tôi không nói sai, tại sao phải đi xin lỗi?” Lương Tâm Khiết cả tiếng nói. Cô ta quay sang nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô Sở, có đúng là giỏi giở thủ đoạn thật đấy, chuyện này rốt cuộc ai sai ai đúng bản thân cô biết rõ.”

Sở Lạc Nhất bỗng muốn cười, cô không rõ, chẳng rõ chút nào hết, sao cô lại thành chưa kết hôn đã sinh con hả?

Sắc mặt Cố Tử Thành lại kém hơn vài phần, “Một lời tôi không muốn nói tới hai lần, một là cô lập tức tới trường xin lỗi, vậy chuyện cô để lộ tin của tôi tôi có thể hoàn toàn không truy cứu nữa. Hai là giờ cố ngồi đó chờ người tới bắt, vu oan cho quân nhân sẽ bị xử phạt đấy.”

Lương Tâm Khiết tức đến nỗi run cả người, giọng của cô ta hơi bén nhọn: “Tôi đã nói chuyện của anh không phải do tôi làm rồi, không phải tôi làm!”

Lương Tâm Khiết đau lòng vô cùng, những gì Cố Tử Thành đều có ý nói với cô ta rằng: Cô chọc vào tối không phải vì chuyện cô làm lộ thông tin của tôi mà là vì cô dám tung tin đồn nhảm về Sở Lạc Nhất trong trường.

“Lời này cô Lương nên nói với quan tòa của toàn án quân nhân ấy.” Cố Tử Thành nói rồi bế con đứng dậy, “Nếu như tối hôm nay tôi không thấy sinh viên bị cô giật dây đứng ra xin lỗi, tôi sẽ tự mình đi tìm. Đến lúc đó sinh viên kia nói ra điều gì, danh tiếng của Lương Tâm Khiết có thể nào tôi cũng sẽ không buồn để tâm đâu.”

Đương nhiên, giờ anh cũng chẳng để tâm tới rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3594: Còn kẻ khác nữa (6)
Cố Tỉ Thành nói xong quay lại nhìn Sở Lạc Nhất vẫn đang ngồi đó, “Thích cái sofa này à, anh mua về cho em nhé?”

Sở Lạc Nhất: “...”

“Em thích Nhà Trắng của Mỹ.” Sở Lạc Nhất nói xong xách túi đứng dậy.

“Thế thì không được, em tưởng em là đệ nhất phu nhân của Mỹ chắc, muốn chỗ đó thì nửa đời còn lại đừng có làm người Trung Quốc nữa.” Cố Tử Thành vừa nói vừa đưa hai mẹ con ra ngoài.

Lương Tâm Khiết vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Cô ta càng nhìn lại càng cảm thấy căm hận hơn.

Tại sao? Không phải con nhỏ này nên hận cô ta hay sao?

Tại sao mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt như vậy?

Tại sao trong mắt Cố Tử Thành chỉ có nó, rốt cuộc thì nó có gì tốt chứ?

Từng câu hỏi ập tới, cô ta đều không thể hiểu nổi.

Sau khi Cố Tử Thành và Sở Lạc Nhất ra khỏi quán cà phê, hai người liền đi về trường.

“Anh đã nhìn ra được gì chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi, “Người trên ảnh có vẻ như là Lương Tâm Khiết thật, nhưng chuyện cô ta phủ nhận cũng không phải là giả, một người không thể không nhận ra cả bóng lưng của mình được.”

“Cái này thì chưa nói chắc được, vì trên đời này thứ duy nhất em không nhìn thấy được cũng chính là bóng lưng của em.” Cố Tử Thành nói rồi đặt con trai xuống, hai người bước đi đằng sau con trai.

Sở Lạc Nhất nghĩ lại phản ứng vừa rồi của Lương Tâm Khiết, cảm giác đúng là không phải cô ta thật, vậy kẻ kia là ai?

Vậy có nghĩa là, ở nơi mà họ không nhìn thấy được vẫn còn kẻ khác nữa.

“Có phải mấy năm qua lúc anh đi làm nhiệm vụ đã đắc tội với ai đó rồi không?” Sở Lạc Nhất híp mắt hỏi, “Nếu có đắc tội thì mau nói ra, đừng để liên lụy đến em với con.”

Cố Tử Thanh: “...”

Câu này của cô làm anh chạnh lòng quá đi.

“Em có ngốc không thế, ba năm đó em còn chẳng biết anh ở đâu nữa cơ mà.” Cố Tử Thành lườm có một cái.

“Cũng chưa chắc, thời buổi này người thân cận nhất là kẻ thù đấy có biết không?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, với tay tóm lấy con trai đang đi ra khỏi con đường dành cho người đi bộ rồi lại đặt thằng bé vào trong.

Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng lên, chớp mắt nhìn mẹ như đang hỏi: Sao thế ạ?

Sở Lạc Nhất khuỵu xuống nhìn con trai, cô vuốt ve mặt nhóc nói: “Mẹ nói với con thế nào rồi, lúc đi trên đường không được đi vào phần đường dành cho xe cộ.”

Có vẻ như Tiểu Quỷ Quỷ đã quên mất cho nên lúc này khi được mẹ nhắc nhở, trên mặt lập tức bày ra một nụ cười nịnh nọt, bàn tay nhỏ xíu ôm lấy cổ mẹ nũng nịu.

Cố Tử Thanh: “...”

Thế cũng được ấy hả?

Sở Lạc Nhất bế cậu con trai đang làm nũng lên, chọc chọc vào mũi nhóc, “Sau này không được như thế nữa biết chưa.”

Cố Tử Thành lẳng lặng nghĩ, không biết nếu anh làm như thế thì liệu có tác dụng gì không nhỉ.

Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt hứa, còn không ngớt lời khen mẹ là tốt nhất, nhóc thích mẹ nhất, đúng là cái lời nói đến quỷ cũng chẳng tin nổi.

Cố Tử Thành nhớ, sáng nay lúc anh đưa thằng nhóc đi siêu thị, oắt con này còn nói yêu bá bá nhất, sao giờ nói đổi là đổi rồi?

Nhưng nghĩ tới việc người đang đi bên cạnh anh là vợ con mình, Cố Tử Thành chỉ cảm thấy có vất vả gian nan hơn đi chăng nữa anh cũng có thể khắc phục được. Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương tới người nhà anh

hết.

Kẻ đằng sau kia, dù có là ai anh cũng sẽ kéo kẻ đó ra cho bằng được.

Sau khi hai người về đến trường, họ muốn đợi người sẽ đứng ra xin lỗi, còn Cố Tử Thành cũng đang đợi một chuyện khác, chính là tin mà anh đã có được từ phía Lương Tâm Khiết, bóng lưng kia thật sự không phải là cô ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3595: Còn kẻ khác nữa (7)
Hai người đưa con về, chắc vì Tiểu Quỷ Quỷ sợ ba lại đi mất cho nên từ sau khi về cứ liên tục quấn lấy ba, bắt ba bế mãi

Cả Cố Tử Thành và Sở Lạc Nhất đều đang đợi, đợi kẻ kia tự mình đứng ra xin lỗi.

Sở Lạc Nhất không để ý lắm, nhưng Cố Tử Thành muốn dùng cách này để trút giận thay cô, nói thật thì cô vẫn thích cái cảm giác này.

Tiểu Quỷ Quỷ lôi kéo ba chơi bắt trộm với nhóc. Cố Tử Thành làm trộm còn Tiểu Quỷ Quỷ làm cảnh sát. Hai ba con chơi rất vui vẻ trong căn phòng khách không được lớn lắm kia.

Sở Lạc Nhất cảm thấy, Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn có thể lôi hết bản tính của ra, đây đúng là hai đứa trẻ không lớn. Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang bò lên người Cố Tử Thành, bảo Cố Tử Thành làm ngựa cho mình cưỡi.

“Anh đẹp trai nhà giàu ơi, chú ý thân phận của mình một chút đi, anh là Lữ đoàn phó đấy nhé.” Sở Lạc Nhất hờ hững nhắc nhở.

Cố Tử Thành nghe theo lời hướng dẫn còn con trai mà nằm rạp xuống đất, “Anh cảm thấy anh phải đi mua một cái đệm lót về mới được.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô có nói chuyện này đâu chứ?

“Đúng, chính nó, đi nào con trai, ra ngoài với ba nào.” Cố Tử Thành nói rồi với cánh tay dài ra sau, rồi bật người dậy, con trai cũng được anh kẹp chắc dưới cánh tay.

Tiểu Quỷ Quỷ không những không sợ, ngược lại còn cười khanh khách bảo ba làm lại lần nữa.

Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, nhìn hai cha con nhà kia, tại sao cô cứ có cảm giác anh đẹp trai nhà giàu yêu con trai hơn thế nhỉ?

Hơn!

***

Đến bảy rưỡi tối, hai ba con vẫn chưa về. Diệp Ngữ Vi lại gọi tới, nhưng lần này cứ ấp úng mãi vẫn chưa nói ra được mục đích của mình.

Sở Lạc Nhất nghĩ một hồi, có vẻ như đã hiểu được ý của mẹ chồng.

“Mẹ, mẹ đang muốn nói về chuyện của Quỷ Quỷ ạ?” Sở Lạc Nhất đành hỏi ra miệng trước.

Ở đầu bên kia, Diệp Ngữ Vi không khỏi thở phào một hơi, “Bà nội Ti Thành cứ hỏi mãi chuyện này. Trước đây Tỉ Thành nó chưa về, mẹ cũng không tiện nói với con. Nhưng giờ Tĩ Thành về rồi, mẹ cũng không biết nên vòng vo thế nào với bà nó nữa. Nhất Nhất, con xem thế nào hay hai đứa giải quyết chuyện này trước đi. Quỷ Quỷ cũng không thể cứ không có hộ khẩu mãi được.”

Sở Lạc Nhất hiểu rất rõ, mấy năm qua người nhà họ Cố không tới tìm cổ phần lớn là vì có bà ngoại anh ở giữa điều đình. Nhưng giờ Cố Tử Thành đã về, vấn đề này cần phải được giải quyết. Cố gia chỉ có một người con trai là Cố Tử Thành. Họ rất coi trọng vấn đề huyết thống. Giờ Cố Tử Tịch cũng đã lấy chồng rồi, con cái tất nhiên cũng phải theo nhà chồng. Họ đang sợ trong lúc cô tức giận sẽ để Quỷ Quỷ mang luôn học của mình.

Diệp Ngữ Vi từng nói không để ý, nhưng điều đó không có nghĩa là người nhà họ Cố không để ý.

“Con cũng đừng cảm thấy có áp lực, là Tĩ Thành nó có lỗi với con trước. Nếu con còn muốn khảo nghiệm nó vài năm, mẹ sẽ giúp con nó chuyện với bà nội nó. Bà nội nó cũng không phải là người không biết nói lý. Chỉ có điều dạo gần đây sức khỏe của ông nội Tỉ Thành khôn được tốt lắm, cho nên ông cứ nghĩ đến chuyện này mãi thôi.” Diệp Ngữ Vi làm gì cũng nghĩ cho Sở Lạc Nhất hết.

Sở Lạc Nhất thấy cảm kích vì có một người mẹ chồng như vậy, còn về chuyện của Cố Tử Thành, thật ra đúng là cố có oán hận anh thật, nhưng nếu thật sự xa nhau thì cũng là chuyện không thể.

“Mẹ, dạo gần đây Tỉ Thành cũng có nhiều chuyện, chờ anh ấy giải quyết xong chúng con sẽ đi xử lý chuyện này ạ.” Sở Lạc Nhất nhỏ nhẹ nói, “Nhưng mà mẹ ơi, chuyện này tạm thời mẹ đừng nói với anh ấy vội nhé.”

Diệp Ngữ Vi ở đầu dây bên kia cười một cái, “Được, mẹ không nói!”

Sở Lạc Nhất cảm thấy mẹ chồng cô giờ đúng kiểu coi cô là con gái, coi Cố Tử Thành là con rể luôn rồi. Mẹ anh đối xử tốt với cô đến mức không còn gì để nói nữa luôn!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3596: Còn kẻ khác nữa (8)
Tâm sự với nhau chuyện này xong, hai mẹ con cuối cùng cũng có thể trở về với những câu chuyện thường ngày.

Sở Lạc Nhất rất thích Diệp Ngữ Vi. Thủy An Lạc từng nói, tuy không hài lòng với Cố Tử Thành nhưng đối với mẹ chồng cô, mẹ cô cảm thấy đây là một người mẹ chồng tốt. Ít nhất cô sẽ không phải lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu. Ít nhất lúc cô sinh con, Thủy An Lạc cũng không phải lo lắng chuyện mẹ chồng cô động tay động chân gì vào chuyện cổ mổ đẻ.

Thế nên phần nhiều thì người mà Thủy An Lạc coi trọng không phải là Cố Tĩ Thành mà là mẹ anh.

Chỉ là không biết nếu Cố Tử Thành biết chuyện này thì có tức chết không nữa.

Sở Lạc Nhất nói chuyện với Diệp Ngữ Vi xong lại gọi video call cãi nhau với mẹ như mọi ngày, tiện thể kể lại cho mẹ cô biết chuyện này.

Thủy An Lạc cũng không có ý kiến gì cả.

“Mẹ, mẹ thế này làm còn thấy sợ đấy nhé, sao mẹ không có ý kiến gì thế?” Sở Lạc Nhất xấu xa hỏi.

Thủy An Lạc lạnh lùng lườm một cái, “Nuôi lớn con gái như bát nước đổ đi, con đã chạy theo người ta rồi mẹ còn có thể nói gì được nữa hả?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái gì gọi là cô chạy theo người khác chứ?

“Mẹ, là mẹ với ba con hắt hủi con đấy chứ, sao giờ lại thành con không đúng rồi?” Sở Lạc Nhất bất mãn cãi lại.

“Ôi trời, nói như thể nếu ba mẹ không hắt hủi con thì con sẽ không đi không bằng.” Thủy An Lạc chế giễu, “Nhưng Sở Lạc Nhất này, mẹ nói cho con biết, nếu như con tha thứ cho cậu ta nhanh chóng như vậy, sau này xảy ra chuyện tương tự thì con đừng có về nhà mẹ nữa, mất mặt lắm.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Mẹ, mẹ nói gì cũng đúng hết.

“Anh ấy đi cũng có phải là lỗi của anh ấy đâu ạ, sao mẹ không nói là lỗi của ba con ấy?” Sở Lạc Nhất buồn bực lên tiếng.

Sở Ninh Dực vốn đang định bảo vợ đừng cứ về đến nhà là lại ôm điện thoại nữa, nhưng nghe thấy câu này anh lại phải giật lại máy, “Con ở ngoài luôn đi, đừng có nghĩ đến chuyện về nhà nữa.” Nói rồi Sở Ninh Dực tắt luôn cuộc gọi, để hai mẹ con đều nghệt mặt ra.

Anh Sở, anh ngầu thật đấy!

Sở Lạc Nhất bị ba ghét bỏ một chập cuối cùng Cố Tử Thành cũng đã đưa Tiểu Quỷ Quỷ về, còn xách theo không ít đổ. Sở Lạc Nhất tò mò nhìn. Anh bỏ một chút đồ vào bếp sau đó đi ra cùng lắp đệm lót mới mua cùng với con trai.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sao cô có cảm giác đám người xung quanh cô đều không được bình thường thế nhỉ, chẳng lẽ họ không biết giờ Cố Tỉ Thành đang bị người ta để ý tới sao?

Nhưng từ mẹ chồng cho đến mẹ cô đều cương quyết không nhắc đến chuyện này.

Như thể người thật sự quan tâm đến chuyện này chỉ có một mình cô thôi vậy.

Đứa trẻ đáng thương, chẳng có ai đoái hoài tới anh nữa rồi.

Sau khi Cố Tử Thành và con trai lắp thảm xong liền nhìn đồng hồ, “Sao người xin lỗi vẫn chưa đến?”

Sở Lạc Nhất nhún vai, “Có vẻ như người ta không care lời đe dọa của anh rồi.”

“Không sao, cô ta sẽ hối hận.” Cố Tử Thành đặt con trai lên thảm rồi với lấy laptop của Sở Lạc Nhất, “Kết nối với mạng của trường phải không?”

“Phải.”

Cố Tử Thành gật đầu, tỏ ý chỉ cần vậy thôi là đủ rồi, sau đó anh đột nhập vào camera giám sát của trường, tìm người con gái đã gặp mặt Lương Tâm Khiết, sau đó đặt máy tính tới trước mặt Sở Lạc Nhất, hỏi: “Em quen người này không?”

Sở Lạc Nhất nhìn qua một cái, đáp: “Ừm, sinh viên lớp em, không nhớ tên là gì.”

“Thế thì đúng là cô ta rồi.” Cố Tử Thành nhớ dáng vẻ của cô gái này, thầm lên kế hoạch xem lát nữa sẽ tiến hành thế nào.

“Anh không thấy sốt ruột chuyện của anh sao?” Sở Lạc Nhất hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3597: Còn kẻ khác nữa (9)
Cố Tỉ Thành làm như không nghe thấy câu hỏi này của Sở Lạc Nhất. Anh tắt máy xong đứng dậy đi thẳng vào bếp.

“Anh thế này rõ ràng là không để ý tới biểu hiện của em.” Sở Lạc Nhất bỗng lớn tiếng quát.

Tiểu Quỷ Quỷ kêu ôi một tiếng, mẹ làm nhóc giật mình rồi.

Cố Tử Thành quay lại nhìn cô gái đang tức giận nhìn mình chằm chằm.

Anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Sở Lạc Nhất lại gần thêm một bước rồi, nhưng anh không thể xác định được gần một bước này là gần thêm ở mức độ nào.

Dù sao thì anh cũng không dám nhắc đến chuyện hai người kết hôn, trước mắt nút thắt duy nhất giữa họ chính là con trai.

Vậy nên Cố Tử Thành cũng thấy hơi hoang mang lo sợ.

“Nói linh tinh cái gì thế? Sao anh lại không quan tâm em được, giờ chỉ còn thiếu mỗi nước muốn thắt em bên bụng để đi đầu là mang theo em tới đó luôn thôi đấy.” Cố Tử Thanh trừng lại Sở Lạc Nhất, “Người ta nói một lần mang thai ngốc ba năm, thời hạn ba năm này vẫn chưa qua hết cơ à?”

Sở Lạc Nhất gạt tay anh ra khỏi đầu mình, “Em hỏi anh sao anh không trả lời em hả.” Sở Lạc Nhất lên án.

“À, đối với những câu hỏi ngu ngốc như thế anh thường tự động bỏ qua, vừa rồi em hỏi cái gì ấy nhỉ?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Nếu cô hỏi lại một lần nữa có phải chứng tỏ rằng cô là đồ ngốc không?

Sở Lạc Nhất nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, “Tới đây tới đây, nhìn xem trong mắt chị đây có gì?”

Anh chàng đẹp trai nhà giàu rất phối hợp khom người xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi cũng nghiêm túc nói: “Thấy tình yêu của em dành cho anh.”

Lúc Cố Tử Thành nói xong câu này, thật ra anh cũng thấy hơi thấp thỏm

Nhưng Sở Lạc Nhất lại bị anh làm cho mê muội một chập, còn là thang mà mình tự bắc lên, cảm giác này đúng là đến bất ngờ quá!

Trong lúc Sở Lạc Nhất còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Tử Thành đã chạy vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai mẹ con họ rôi.

Sở Lạc Nhất nhìn Tiểu Quỷ Quỷ theo vào như một cái đuôi nhỏ, lại nhìn người đàn ông đang nghiền ngẫm gì đó kia.

Không thể không nói, Cố Tử Thành thật sự luôn đặt cô lên vị trí hàng đầu, đúng là mê người quá mà.

Sở Lạc Nhất theo vào đến cửa bếp, chắp tay sau lưng nhìn người đàn ông đang đứng trong bếp, sau khi nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: “Anh thật sự không có chút manh mối nào à?”

Cố Tử Thành đang trưng cầu ý kiến của con trai, sau đó quyết định chọn làm món mỳ trứng đơn giản.

Nghe thấy Sở Lạc Nhất hỏi vậy, anh ngẩng lên nhìn cô: “Cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng vẫn chưa chắc lắm, chờ anh xác định chắc chắn sẽ nói với em chuyện này.” Giờ anh vẫn chưa có được đáp án mà mình đang chờ đợi, thế nên cũng không vội nói với Sở Lạc Nhất ngay, như vậy chỉ khiến cô lo lắng theo anh thôi.

Sở Lạc Nhất dựa vào cửa nhìn Cố Tử Thành bắt đầu nấu nướng.

Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang bặm môi chờ bá bá nấu mì cho nhóc ăn.

“Nếu không phải là kẻ thù của anh trong ba năm qua, vậy thì là ba năm trước rồi.” Sở Lạc Nhất phân tích, “Ba năm trước anh từng đắc tội với ai à?”

“Thế thì nhiều lắm, đầu tiên là anh Cả của em.” Cố Tử Thành nghĩ đến hai ông anh vợ bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Sở Lạc Nhất vạch đen đẩy mặt nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Nói nghiêm túc đi.”

Cố Tử Thành khẽ cười. Lúc lùi lại suýt thì giẫm phải con trai, anh vội đổi hướng, tránh khỏi khu vực nguy hiểm của con.

“Em còn nhớ hồi anh tới Rome không, cái lần mà anh với anh Hai của em đi mất một thời gian rất lâu rồi mới về ấy?”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Liên quan đến lần đó à?”

“Trước mắt xem ra cũng chỉ có lần đó thôi.” Cố Tử Thành nói rồi bế con trai lên đặt sang bên cạnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3598: Còn kẻ khác nữa (10)
Tiểu Quỷ Quỷ được bế ra ngoài còn vùng vẫy muốn quay lại nấu cơm với bá bá.

Nhưng Cố Tử Thành sợ lại giẫm phải nhóc nên cương quyết nhất nhóc bên ngoài.

Sở Lạc Nhất vẫn không hiểu, nhưng Cố Tử Thành cũng không có ý định nói tiếp nữa.

Tiểu Quỷ Quỷ bị ba bế ra, lại lén lút chạy vào, cuối cùng lại bị ba phát hiện rồi nhấc ra. Thế là nhóc tưởng ta đang chơi với nhóc, nhóc lại càng chơi vui hơn.

Sau bữa tối, Cố Tử Thành phải quay lại quấn doanh xem tình hình hôm nay thế nào. Nhưng anh vừa đi đến cửa, Tiểu Quỷ Quỷ đã lon ton chạy ra, vươn tay đòi anh bế, “Cho Quỷ Quỷ đi, cho Quỷ Quỷ đi với.”

“Chỗ nào cũng thấy có con hết.” Cố Tử Thành cười mắng một cầu, nhưng vẫn bế con trai lên. “Em ngủ trước đi nhé.”

Sở Lạc Nhất tiễn hai ba con đi, đóng cửa lại định đi tắm rồi đi ngủ.

Cố Tử Thành bế con trai về quân doanh. Lúc này gió trong quần doanh cũng không lớn như trước nữa, nhưng các Đoàn trưởng đều mang sổ, lần này hầu như có thể đào thải tới một phần ba, là một số lượng rất lớn.

Lúc Cố Tử Thành xem văn kiện, Tiểu Quỷ Quỷ đang đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh.

“Thằng nhóc này nhà cậu trồng lanh lợi nhỉ.” Đoàn trưởng cúi xuống trêu Tiểu Quỷ Quỷ. Nhưng hiếm lắm mới thấy Tiểu Quỷ Quỷ có được một lần xấu hổ mà núp bên canh ba. Nhóc bò lên đùi ba, nhìn vì Đoàn trưởng kia bằng cặp mắt tròn long lanh.

Cố Tử Thành hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn con trai.

“Hôm nay có chuyện gì lớn không?”

“Chuyện lớn thì không có, nhưng chuyện trước đó cậu bảo tôi quan sát thì đúng là có một người như vậy thật, tên là Tiền Đình, chuyện phát triển đến giờ mà cậu ta thật sự chưa hề tham gia vào một chút nào.”

“Tiền Đình?” Cố Tử Thành hơi ngẩng lên nhìn Đoàn trưởng đang đứng bên cạnh, “Đưa tư liệu cho tôi.”

Đoàn trưởng gật đầu, rút một tập tài liệu trong tập văn kiện ra đưa tới trước mặt Cố Tử Thành.

Cố Tử Thành nhận lấy, mở ra liền thấy ngay một bức ảnh, “Lính mới à?”

“Đúng vậy, nhưng cậu ra rất có năng lực, lần nào huấn luyện cũng đạt tiêu chuẩn.” Đoàn trưởng nói. Cố Tử Thành nhìn thông tin phía dưới, “Nguyên quán thành phố A?”

Đoàn trưởng ngẩn ra, cuối cùng vẫn gật đầu.

Cố Tử Thành lập văn kiện lại, bế con trai đang nhoài trên đùi mình lên, “Tôi biết rồi, anh đi nghỉ đi, tôi đi trước đây. Con chào bác đi.”

“Bái bai” Tiểu Quỷ Quỷ nhoài lên vai ba vẫy tay chào.

“Ha ha, bye bye con-” Đoàn trưởng nhìn thằng nhóc trắng trẻo này, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Cố Tử Thành bế con trai đi, lúc đi ngang sân tập liền thấy một người đang tập bắn súng bên đó, là Tiền Đình.

Cố Tử Thành đứng đó nhìn một lúc rồi đưa con trai về.

Nhưng lúc đưa con trai về, vừa vào tới của anh đã thấy có gì đó khác thường, vội vàng chạy nhanh vào.

“Bảo bối...” Cố Tử Thành vừa mở cửa vừa lớn tiếng gọi.

Anh vừa dứt lời liền thấy Sở Lạc Nhất đang ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào một cái hộp trên bàn.

“Chuyện gì thế, sao em không bật đèn lên.” Giờ trong nhà chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, hại anh tưởng xảy ra chuyện

Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn hai ba con vừa về rồi lại nhìn cá kia, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Anh zai à, hình như em lại chơi anh một vố lớn rồi.”

Cố Tử Thành nhíu mày, đặt con trai xuống đi tới mở cái hộp kia ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3599: Còn nhớ tôi không (1)
Lúc Cố Tử Thành nhíu mày cầm lấy chiếc hộp, Sở Lạc Nhất nhìn anh với vẻ đáng thương.

- Sau khi Cố Tử Thành lấy đổ ra, bên trong là một vài bức ảnh, hầu hết đều là ảnh Cố Tử Thành, bên dưới còn có một lá thư đe dọa. Nhưng những cái này không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là người gửi chiếc hộp này tới.

“Khương Miêu Miêu? Đứa quái nào vậy?” Thứ lỗi cho Lữ đoàn trưởng Cổ tuy có trí nhớ tốt nhưng thật sự sẽ không chủ động ghi nhớ những kẻ qua đường thế này.

Thấy Cố Tử Thành có phản ứng như vậy, Sở Lạc Nhất cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất anh cũng không còn nhớ con nhỏ đó nữa.

“Là cái đứa mà hồi bọn em đi tập quân sự cứ gây rối mãi ấy. Lữ đoàn trưởng gì đó của các anh còn có quan hệ với cô ta, chuyện nổi tiếng thế mà anh cũng quên được à?” Sở Lạc Nhất lên tiếng nhắc nhở chứ không hề nghe ra có ý trách cứ.

Cố Tử Thành nghe cô nói xong có vẻ như cũng nhớ ra được đó là củ hành củ tỏi nào rồi.

“Ý em là chuyện này do cô ta làm?” Cố Tử Thành ngồi xuống cạnh Sở Lạc Nhất, lại lục tung cái hộp kia lên nhưng không có gì khác nữa.

“Nhẩm thủ thời gian thì có vẻ như cũng đến lúc cô ta được thả ra rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ, Khương Miêu Miêu cũng bị bắt được khoảng bốn năm rồi, chắc được thả ra thật rồi.

Năm đó, vì Khương Miêu Miêu mà gia đình cô ta bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng không ngờ được rằng sau khi được ra ngoài cổ ta lại không chịu làm người đàng hoàng mà tiếp tục biến chất thế này.

Cố Tử Thành day day mũi mình, cảm thấy có chút bất ngờ.

Về mặt cảm giác thì anh thấy có gì đó khá kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ chỗ nào.

“Trên thư có gì, nếu như anh dám động vào Lương Tâm Khiết, cô ta sẽ phát tán những bức ảnh này ra ngoài, sao cô ta lại biết chuyện hôm nay anh đe dọa Lương Tâm Khiết thế?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi, chiều nay họ vừa mới gặp Lương Tâm Khiết vậy mà đến tối cái này đã được gửi đến, kể cả có cùng thành phố thì cũng không thể nhanh như thế được, trừ khi có người tự mình đưa tới.

“Cố Tử Thành anh đã bao giờ bị người ta dọa sợ chưa hả. Để anh xem xem cô ta sẽ làm gì.” Cố Tử Thành cười lạnh, lại nhìn đồng hồ: “Được rồi, muộn lắm rồi em với con đi nghỉ trước đi, anh xử lý nốt chút chuyện đã.”

Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy khá lo lắng nên cô lại nhìn chiếc hộp kia một cái, cuối cùng đứng dậy dắt tay Tiểu Quỷ Quỷ đứa nhóc đi ngủ.

Sau khi Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đi rồi, Cố Tử Thành lại vào hệ thống mạng của trường tìm toàn bộ tư liệu của cô sinh viên lớp Sở Lạc Nhất. Anh dự định sáng mai sẽ đi tìm cái người tung tin đồn kia, tiện thể sẽ phê bình toàn trường một lần.

Ừ, lâu lắm rồi không dùng thân phận cậu Cố, không biết đến giờ còn tác dụng gì nữa không.

Cố Tử Thanh sắp xếp hết chuyện ngày mai phải làm xong mới vươn vai đi tắm rửa.

Chỉ có điều lúc anh ra khỏi phòng tắm lại xoắn suýt không biết nên đi ngủ bên nào, so ra anh vẫn thích ôm vợ ngủ hơn là ngủ cùng với con trai.

Nhưng anh có một dự cảm mãnh liệt là anh sẽ bị Sở Lạc Nhất đạp xuống khỏi giường, vậy nên vẫn cần cân nhắc kỹ trước một chút.

Trong lúc Cố Tử Thành đứng ngoài cửa xoắn xuýt, Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ ngon lành trong phòng mình, không hề biết người đàn ông ngoài kia đã xoắn xuýt mất bao lâu, cuối cùng vẫn chọn vào phòng con trai, chứ chuyện với vợ chắc anh vẫn phải từ từ thì hơn.

Lúc Cố Tỉ Thành tỉnh dậy, hiếm lắm mới thấy Tiểu Quỷ Quỷ được một lần ngủ nướng. Thế nên Cố Tử Thành cũng không gọi nhóc dậy mà đánh răng rửa mặt xong liền rời khỏi nhà. Anh phải giải quyết chuyện người phụ nữ kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3600: Còn nhớ tôi không (2)
Trời vào buổi sớm mai vẫn còn hơi lạnh.

Cố Tử Thành đứng dưới ký túc xá nữa thu hút được không ít ánh nhìn, nhưng anh không để tâm.

Khoảng mười phút sau thì cô sinh viên kia xuống, lúc xuống đã ăn mặc và trang điểm xong xuôi, lúc cô ta trông thấy Cố Tử Thành liền khựng lại, “Anh tìm tôi?”

Cố Tử Thành cất bật lửa đi, đứng thẳng người dậy nhìn cô gái đứng trước mặt. Cô gái này vóc dáng dong dỏng, da dẻ trắng trẻo, có lẽ vì học khoa Mỹ thuật nên trông cũng phong cách hơn hẳn.

“Trương Thiên Thiến, từ nhỏ đến lớn đã giành được nhiều giải thưởng mỹ thuật, luôn là học sinh trong top của trường, trong ba năm học đại học cũng vẫn luôn là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của trường, nhưng giờ chắc thấy hụt hẫng lắm nhỉ? Sở Lạc Nhất bằng tuổi cô, từ nhỏ đã ôm trọn các giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng giờ lại là giáo viên của cô.” Cố Tử Thành cúi đầu nhìn cô gái đã bước xa khỏi mình, khóe miệng nhếch lên, “Đây là lý do để cố gây tổn thương đến cô ấy sao?”

Trương Thiên Thiến gì thì gì vẫn chỉ là một cô sinh viên chưa bước ra đường đời. Nghe thấy lời Cố Tử Thành nói, cô ta không khỏi kinh hãi, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì hết...”

Cố Tử Thành cái nhìn đồng hồ, “Cô không cần hiểu những gì tôi nói đầu, cô chỉ cần hiểu ở đó đang nói gì là được.”

Cố Tử Thành vừa dứt lời, họ liền nghe thấy tiếng loa phát thanh của trường.

“Sinh viên Trương Thiên Thiến lớp ba năm tư Học viện Mỹ thuật tung tin đồn về giáo viên gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, bị đánh dấu học bạ.”

Loa phát thanh lặp đi lặp lại ba lần, mỗi lần đều khiến mặt Trương Thiên Thiến trắng nhợt hơn trước.

Mà trong lúc Sở Lạc Nhất và con trai đang đánh răng rửa mặt cũng nghe thấy tin này. Không thể không nói, tốc độ của anh zai nhà có đúng là không phải nhanh bình thường thôi đầu.

Ba lần phát thanh có thể thu hút toàn bộ những người thích hóng hớt nhất trong trường chú ý vào chuyện này.

Trương Thiên Thiên là ai?

Đó là sinh viên đại tài, hoa khôi của trường họ, thế nên một khi tin truyền ra thì tốc độ lan truyền còn nhanh hơn tin đồn về Sở Lạc Nhất.

“Vốn dĩ tôi cũng không định làm như vậy đâu, nhưng có vẻ như người sai cô làm chuyện này rõ ràng đã không chuyển lại lời tôi nói ngày hôm qua. Thế nên tôi đành để cô gánh tội thôi vậy, tôi cũng hết cách rồi.” Cố Tử Thành nói với vẻ rất vô tội.

Cả người Trương Thiên Thiến run lên bần bật, Cố Tử Thành cũng chỉ nói tới đây rồi bỏ đi, về phần sau đó phải làm thế nào thì chắc không cần anh phải dạy nữa rồi.

Cố Tử Thành chưa đi xa đã nghe thấy tiếng Trương Thiên Thiên gọi điện thoại chất vấn.

“Cô không biết? Cô đừng có lừa tôi, Tiểu Nhã, tôi bị cảnh cáo trước toàn trường rồi, cô cũng đừng hòng sống yên.” Trương Thiên Thiến lớn tiếng quát lên, rồi chạy cồm cộp lên lầu.

Cố Tĩ Thành nhếch miệng cười khẩy, anh thấy rất hài lòng với kết quả này.

Tiếp theo đây anh chỉ cần lẳng lặng nhìn bọn họ đấu đá nội bộ là được rồi.

***

Mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên mà Cố Tử Thành gặp phải chính là việc con trai sẽ nhào thẳng vào chân mình.

Điều này khiến tâm trạng của anh cũng tự nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay Sở Lạc Nhất không có tiết, Cố Tử Thành đề nghị ra ngoài đi dạo.

Chủ yếu là vì anh có vài lời muốn nói với cô, vừa hay có chuyện vừa rồi, chắc cô cũng không còn cảm thấy phản cảm với anh nữa.

“Đi, đi...” Tiểu Quỷ Quỷ kéo Cổ Tĩ Thành, nhưng lại kéo vào bếp. Có thể thấy là nhóc đói rồi, chắc đang muốn kéo bá bá đi làm đồ ăn cho nhóc đây mà.

Nhưng Cố Tử Thành vẫn đang đợi xem liệu vợ có thể cho anh một cơ hội để nói chuyện hay không.

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, cũng không trả lời anh ngay lập tức.
 
Top