[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,833
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3591: Còn kẻ khác nữa (3)
Cố Tỉ Thành cảm thấy cô vợ này khó giải quyết quá, anh đã nói theo ý tốt rồi, sao cô không thuận theo lời đó mà tiếp tục chứ?
Nhưng Cố Tử Thành lại càng hiểu vợ mình hơn, thế nên anh cũng hiểu ý của cô.
“Vợ anh minh” Cố Tử Thành cười cười nói, lại thấy Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Đừng có gọi linh tinh, ai là vợ anh” Sở Lạc Nhất nói thì nói vậy nhưng vẫn quay về phòng để thay quần áo.
Cố Tử Thành nghĩ nghĩ, câu này không phải giả, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đưa vợ đi lấy giấy đăng ký kết hôn mới được.
Vấn đề giữa hai người là của hai người, nhưng khi đối mặt với người ngoài, Sở Lạc Nhất vẫn phấn rất rõ ràng, cho nên trước khi cô ra khỏi nhà vẫn trang điểm qua một chút.
Cố Ti Thành vội vàng nịnh vợ khen xinh đẹp. Tiểu Quỷ Quỷ cũng học theo bá bá khen mẹ.
Sở Lạc Nhất hài lòng, nhìn Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ lên liền theo họ ra ngoài.
Quán cà phê ở ngay gần trường, cho nên bên trong cũng có không ít người, phần lớn là các đôi tình nhân. Đây là một nơi thánh địa hẹn hò có phong cách.
Lúc Cố Tử Thành nhìn thấy quán này cũng thấy rất hài lòng, cảm thấy kiểu nơi như thế này có thời gian có thể đến ngồi chơi, hẹn hò gì đó.
Họ đến khá sớm, Lương Tâm Khiết chắc giờ vẫn còn đang ngồi trang điểm ở nhà. Cố Tử Thành gọi nước lọc, Sở Lạc Nhất gọi cà phê, Tiểu Quỷ Quỷ gọi kem. Một nhà ba người chẳng ai có vẻ gì là coi trọng chuyện này cả.
Tiểu Quỷ Quỷ vừa ngâm nga ca khúc thiếu nhi mà mình nghe hiểu vừa ăn kem.
Cổ Tử Thành nêu ra ý kiến của mình cho Sở Lạc Nhất nghe, lại bị Sở Lạc Nhất đập phát nát vụn, “Anh còn có thời gian làm chuyện này hả?”
Cố Tử Thành: “...”
Câu này sắc bén quá.
“Anh biết hút thuốc lá từ bao giờ thế?” Sở Lạc Nhất nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới mùi thuốc lá ngày hôm đó liền hỏi: “Trước đây có hút đầu”
“Ừ, hút trong ba năm đó.” Cố Tử Thành cũng không giấu giếm gì, “Anh cai, sau này sẽ không hút nữa”
Thái độ nghiêm túc của Cố Tử Thành rất tốt, không cần Sở Lạc Nhất phải nói gì, tự anh đã nhận thua rồi.
Lương Tâm Khiết đẩy cửa bước vào, cô ta đi một đôi guốc cao chót vót, như hận không thể khiến tất cả mọi người trong quán cà phê này biết cô ta đến rồi.
“Tỉ Thành, em...”
Lương Tâm Khiết trang điểm xinh đẹp đến. Lúc mới bước vào cô ta vốn chỉ nhìn thấy Cố Tử Thành thôi, không ngờ phía bên trong Cố Tử Thành còn có Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ nữa.
Thế nên Lương Tâm Khiết đứng sững ở đó mất một lúc lâu mà vẫn không phản ứng lại kịp.
“Ngồi đi”
Không biết vừa rồi Cố Tử Thành nói gì với Sở Lạc Nhất mà lúc nãy rõ ràng mặt mũi còn tươi rói. Nhưng khi thấy Lương Tâm Khiết tới, mặt anh liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lương Tâm Khiết liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, trong mắt còn ánh lên sự không phục nồng nặc.
Còn Sở Lạc Nhất vẫn thản nhiên như không, tiếp tục uống cà phê.
Lương Tâm Khiết ngồi xuống đối diện với Cố Tử Thành, có lòng tốt lên tiếng, “Tỉ Thành, anh đưa họ ra ngoài thể này không tốt đâu, dù sao thì với tình hình của anh hiện giờ cũng thật sự...”
“Thật sự gì?” Cố Tử Thành hờ hững đáp, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc cốc trong tay, “Lương Tâm Khiết, những nơi như trường đại học thế này cô bớt vào thì hơn. Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi còn gì nhỉ?”
Lương Tâm Khiết nghe thấy anh nói vậy, tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
“Em chỉ đang ở gần đây thôi” Mắt Lương Tâm Khiết hơi lóe lên, nhưng cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tĩ Thành nữa.
Sở Lạc Nhất lẳng lặng liếc cô ta một cái, trong mắt ánh lên ý cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười giễu một tiếng rồi lại cúi đầu uống cà phê tiếp.
Nhưng ánh mắt này của Sở Lạc Nhất khiến Lương Tâm Khiết thấy lo lắng không yên!
Nhưng Cố Tử Thành lại càng hiểu vợ mình hơn, thế nên anh cũng hiểu ý của cô.
“Vợ anh minh” Cố Tử Thành cười cười nói, lại thấy Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Đừng có gọi linh tinh, ai là vợ anh” Sở Lạc Nhất nói thì nói vậy nhưng vẫn quay về phòng để thay quần áo.
Cố Tử Thành nghĩ nghĩ, câu này không phải giả, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đưa vợ đi lấy giấy đăng ký kết hôn mới được.
Vấn đề giữa hai người là của hai người, nhưng khi đối mặt với người ngoài, Sở Lạc Nhất vẫn phấn rất rõ ràng, cho nên trước khi cô ra khỏi nhà vẫn trang điểm qua một chút.
Cố Ti Thành vội vàng nịnh vợ khen xinh đẹp. Tiểu Quỷ Quỷ cũng học theo bá bá khen mẹ.
Sở Lạc Nhất hài lòng, nhìn Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ lên liền theo họ ra ngoài.
Quán cà phê ở ngay gần trường, cho nên bên trong cũng có không ít người, phần lớn là các đôi tình nhân. Đây là một nơi thánh địa hẹn hò có phong cách.
Lúc Cố Tử Thành nhìn thấy quán này cũng thấy rất hài lòng, cảm thấy kiểu nơi như thế này có thời gian có thể đến ngồi chơi, hẹn hò gì đó.
Họ đến khá sớm, Lương Tâm Khiết chắc giờ vẫn còn đang ngồi trang điểm ở nhà. Cố Tử Thành gọi nước lọc, Sở Lạc Nhất gọi cà phê, Tiểu Quỷ Quỷ gọi kem. Một nhà ba người chẳng ai có vẻ gì là coi trọng chuyện này cả.
Tiểu Quỷ Quỷ vừa ngâm nga ca khúc thiếu nhi mà mình nghe hiểu vừa ăn kem.
Cổ Tử Thành nêu ra ý kiến của mình cho Sở Lạc Nhất nghe, lại bị Sở Lạc Nhất đập phát nát vụn, “Anh còn có thời gian làm chuyện này hả?”
Cố Tử Thành: “...”
Câu này sắc bén quá.
“Anh biết hút thuốc lá từ bao giờ thế?” Sở Lạc Nhất nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới mùi thuốc lá ngày hôm đó liền hỏi: “Trước đây có hút đầu”
“Ừ, hút trong ba năm đó.” Cố Tử Thành cũng không giấu giếm gì, “Anh cai, sau này sẽ không hút nữa”
Thái độ nghiêm túc của Cố Tử Thành rất tốt, không cần Sở Lạc Nhất phải nói gì, tự anh đã nhận thua rồi.
Lương Tâm Khiết đẩy cửa bước vào, cô ta đi một đôi guốc cao chót vót, như hận không thể khiến tất cả mọi người trong quán cà phê này biết cô ta đến rồi.
“Tỉ Thành, em...”
Lương Tâm Khiết trang điểm xinh đẹp đến. Lúc mới bước vào cô ta vốn chỉ nhìn thấy Cố Tử Thành thôi, không ngờ phía bên trong Cố Tử Thành còn có Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ nữa.
Thế nên Lương Tâm Khiết đứng sững ở đó mất một lúc lâu mà vẫn không phản ứng lại kịp.
“Ngồi đi”
Không biết vừa rồi Cố Tử Thành nói gì với Sở Lạc Nhất mà lúc nãy rõ ràng mặt mũi còn tươi rói. Nhưng khi thấy Lương Tâm Khiết tới, mặt anh liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lương Tâm Khiết liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, trong mắt còn ánh lên sự không phục nồng nặc.
Còn Sở Lạc Nhất vẫn thản nhiên như không, tiếp tục uống cà phê.
Lương Tâm Khiết ngồi xuống đối diện với Cố Tử Thành, có lòng tốt lên tiếng, “Tỉ Thành, anh đưa họ ra ngoài thể này không tốt đâu, dù sao thì với tình hình của anh hiện giờ cũng thật sự...”
“Thật sự gì?” Cố Tử Thành hờ hững đáp, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc cốc trong tay, “Lương Tâm Khiết, những nơi như trường đại học thế này cô bớt vào thì hơn. Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi còn gì nhỉ?”
Lương Tâm Khiết nghe thấy anh nói vậy, tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
“Em chỉ đang ở gần đây thôi” Mắt Lương Tâm Khiết hơi lóe lên, nhưng cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tĩ Thành nữa.
Sở Lạc Nhất lẳng lặng liếc cô ta một cái, trong mắt ánh lên ý cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười giễu một tiếng rồi lại cúi đầu uống cà phê tiếp.
Nhưng ánh mắt này của Sở Lạc Nhất khiến Lương Tâm Khiết thấy lo lắng không yên!