Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3601: Còn nhớ tôi không (3)
Gần đây Cố Tỉ Thành cảm thấy hơi gượng tay gượng chân, tất cả là vì cô gái tên là Sở Lạc Nhất này.

| Chuyện gì anh cũng đều có thể làm trôi chảy, duy nhất chỉ có lúc đối mặt với Sở Lạc Nhất là lại lo trước lo sau.

Đối với Tiểu Quỷ Quỷ mà nói thì khoảng thời gian có bá bá mới được gọi là sống, cuối cùng cũng không cần ăn bữa sáng làm sẵn nữa rồi.

Lúc Cố Tỉ Thành đang nấu cơm, Sở Lạc Nhất nhận được tin nhắn của Kiều Vị Nhã hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mới sáng sớm đã có rất nhiều ảnh chụp của Cố Tỉ Thành được tung ra, cứ tiếp tục như vậy thì ngay đến cả ban lãnh đạo quân đội cũng không cứu được anh nữa mất.

Sở Lạc Nhất cầm di động, quay đầu lại nhìn người đang bận rộn trong nhà bếp rồi lẳng lặng đi ra ngoài sân thượng, kể lại toàn bộ chuyện sáng nay cho Kiều Vị Nhã nghe.

“Không phải chứ, anh ấy đã biết hậu quả rồi mà sao lại vẫn cứ làm? Sự trong sạch của chị cần thiết vào ngay cái lúc này như vậy hay sao?” Kiều Vị Nhã lớn tiếng kêu lên: “Chị biết không, vừa sáng ngày ra em thấy tin một cái đã chết điếng người luôn rồi đấy! Em vừa mới hỏi mẹ của em rồi. Mẹ em bảo nếu như chuyện này đến một mức độ nhất định nào đó thì bên trên chắc chắn sẽ phải dùng cách khác can thiệp.” Kiểu Vi Nhã chỉ hận sắt không thành thép mà nói: “Đợi chuyện này giải quyết xong rồi thì chị bắt anh ấy quỳ xuống đất nói xin lỗi với chị cũng được mà! Sao anh ấy lại không chịu nín nhịn một chút vậy?”

“Đúng là không nhịn được đấy!” Cố Tỉ Thành cầm lấy di động của cô, nói một câu, cúp máy rồi quyết đoán xoay người lại, nói: “Ăn cơm thôi, đứng đây làm cái gì?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh trai à, anh đang làm cái gì vậy chứ hả?

[Bất Điểm là nữ vương: Em... Sáu Chấm nhà chị gan đấy! Dám cúp điện thoại của em!]

[Bất Điểm là nữ vương: Nhưng mà thế quái nào lại có vẻ ngầu như vậy chứ!]

[Bất Điểm là nữ vương: Bị tổng tài bá đạo nhập rồi à.]

Sở Lạc Nhất: “...”

Em cũng là một đứa kỳ quặc đấy!

Nhưng mà câu trả lời của Cố Tỉ Thành thật sự khiến Sở Lạc Nhất cảm thấy rất vui, điều đó chứng tỏ rằng với anh mà nói thì chẳng có gì quan trọng hơn cô cả.

Sở Lạc Nhất cúi đầu, cười ngây ngốc.

Vừa rồi anh đi gấp gáp như vậy là vì sợ cô trách anh sao?

Không ngờ người đàn ông này cũng có chuyện khiến anh cảm thấy sợ hãi, lại còn đi sợ hãi những chuyện vốn chẳng hề tồn tại.

Từ lúc nào mà hình ảnh của cô trong lòng anh đã trở thành một người ngang ngược, không biết lý lẽ lại còn kiêu ngạo như vậy?

Sở Lạc Nhất nghiêm túc ngẫm nghĩ về vấn đề này, nhưng nhớ đến việc từ sau khi anh về thì hình như cô vẫn luôn tỏ ra kênh kiệu với anh thì phải.

Vậy nên Sở Lạc Nhất yên lặng tự kiểm điểm bản thân một chút.

Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành cùng Sở Lạc Nhất dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài. Hôm nay nhóc con mặc một bộ quân phục nhỏ, chính là bộ đồ đôi với Cố Tỉ Thành. Bộ quân phục này là do Thủy An Lạc mua cho nhóc. Tiểu Quỷ Quỷ thích cực kỳ.

Cố Tỉ Thành lại chẳng hề thích tí nào!

Nếu quả thật phải yêu cầu một cách cưỡng chế thì Cố Tỉ Thành thực sự không muốn con trai của mình tham gia quân đội. Thậm chí anh chỉ mong thằng bé có thể bình an sống một đời là tốt lắm rồi, cơ nghiệp của nhà họ Cố hoàn toàn có thể để lại cho một mình nó thích làm gì thì làm.

Ra khỏi trường học, bọn họ còn chưa kịp đi xa đã thấy có hai người đang cãi vã với nhau. Sở Lạc Nhất hơi ngước cằm của mình lên, nhón mũi chân như thể làm như vậy là cô có thể nghe được tiếng từ bên đó. Cố Tỉ Thành kéo cố lại, nói: “Ngoan ngoãn đứng yên đi, em nghĩ rằng cao hơn một chút là có thể nghe rõ hơn sao?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất quyết định đứng ngay ngắn, nói: “Anh nói xem bọn họ đang nói cái gì vậy?” Trương Thiên Thiên sẽ khai ra cô ta sao? Độ nổi tiếng của một ngôi sao chắc chắc phải hơn anh, khai ra là tốt rồi.” Sở Lạc Nhất thở dài rồi nói, cô vẫn lo lắng cho chuyện kia.

“Yên tâm đi, hai kẻ ích kỷ như vậy đương nhiên là không thể hợp tác với nhau rồi.” Cố Tỉ Thành tự tin nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3602: Còn nhớ tôi không (4)
Sở Lạc Nhất nheo mắt nhìn Cố Tỉ Thành, sao cô cứ có cảm giác chuyện này có gì đó là lạ, ví dụ như là...

“Mục đích của anh là ở đây đúng không? Không phải vì em đúng không?” Sở Lạc Nhất hầm hừ nói.

Cố Tỉ Thành vốn đang giữ lấy con trai, không cho nhóc đi đến chỗ nguy hiểm thì đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến anh suýt nữa thì đây luôn cậu con trai ra giữa đường.

Tiểu Quỷ Quỷ khẽ run lên một cái, kêu một tiếng rồi mới đứng vững lại được, sau đó nhóc quay đầu nhìn bá bá của mình một cách ai oán: Ba đang muốn mưu sát con trai ruột của mình đấy hả?

Cố Tỉ Thành cũng nhìn con trai rồi vội vàng bế nhóc về, nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng nhỏ bé của nhóc.

“Nói linh tinh cái gì đấy, em không phải ở vị trí thứ nhất sao? Đây là hiệu ứng dây chuyền! Không phải điểm mấu chốt! Em đã từng nghe chuyện dư chấn sau cơn động đất bao giờ chưa?” Cố Tỉ Thành nghiêm trang nói.

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, thôi được rồi, cô sẽ nhận lấy câu trả lời này, thế nhưng cô vẫn muốn qua đó xem thử xem hai người kia đang tranh cãi cái gì.

Vậy nên Sở Lạc Nhất rón ra rón rét đi tới gần. Cố Tỉ Thành hít sâu một hơi rồi cũng đi theo.

Bà xã bất thình lình đặt câu hỏi như vậy đúng là đáng sợ quá.

Nhưng mà cho dù không có phản ứng dây chuyền này thì anh vẫn sẽ làm như vậy thôi!

Trương Thiên Thiên vẫn là một sinh viên đại học, đã bao giờ phải chịu những chuyện như thế này đâu, cho nên dù nói mạnh miệng thế nào thì lúc này cô ta cũng đã tức đến phát khóc rồi, luôn miệng nói Lương Tâm Khiết hại mình.

“Đều là do cô cả nên tôi mới bị một vết nhơ như vậy! Bây giờ thì xong rồi, tôi đã không còn học bổng nữa, suất đi du học của tôi cũng bị gạch bỏ rồi!” Trương Thiên Thiến khóc hu hu, tủi thân không nói nên lời.

Lương Tâm Khiết có chút khó chịu: “Lúc đầu tôi bảo cổ làm như vậy thì cô cũng đâu có phản đối cái gì, chính miệng cô cũng nói cô ta chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là được sinh vào nhà giàu thôi còn gì!”

“Thế tại sao cô không nói với tôi chuyện kia. Nếu như tôi đi xin lỗi cô ta trước chẳng phải sẽ không sao rồi sao, giờ tôi phải làm thế nào đây?” Trương Thiên Thiên nói, khóc càng dữ dội hơn, đã là con người thì không một ai có thể chạy thoát khỏi cái tính ghen tị với người khác.

Đây là cái tính mà ai cũng có dù ít hay nhiều.

Sở Lạc Nhất vẫn luôn tin tưởng vào câu nói này, bởi vì chính bản thân cô cũng có tính ghen tị với người khác, cũng từng nói xấu sau lưng người ta, mà cô làm như vậy cũng chỉ đơn giản là vì ghen tị thôi.

Thật ra chính vì hiểu như vậy cho nên hiển nhiên Sở Lạc Nhất sẽ chấp nhận lời xin lỗi của Trương Thiên Thiến.

Đáng tiếc, cơ hội để Trương Thiên Thiến có thể xin lỗi đã bị người khác đạp gãy, lại chẳng thể trách được người ta.

“Chẳng phải chỉ bị đánh dấu học bạ thôi sao? Có gì to tát đâu, tôi là người có tiền nên tôi có thể cho cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, có gan đi nói xấu người ta thì bây giờ còn sợ cái gì?” Lương Tâm Khiết tức giận nói.

Trương Thiên Thiến mím chặt môi của mình, nước mắt rơi lã chã: “Trong tay tôi có bằng chứng chứng minh cổ giật dây tôi đi nói xấu Sở Lạc Nhất! Lương Tâm Khiết! Chỉ cần tôi tung cái này ra ngoài thôi, tôi thử nhìn xem liệu cổ còn có thể bình tĩnh được như lúc này nữa không!”

“Cô dám!” Lương Tâm Khiết há miệng gần một câu.

“Giờ tôi đã thành ra thế này rồi thì còn có cái gì mà không dám nữa?” Trương Thiên Thiến lớn tiếng hét lên rồi xoay người chạy vào trong trường, có vẻ như cô ta đã quyết định được chuyện mình muốn làm rồi.

“Trương Thiên Thiên!!!” Lương Tâm Khiết kêu lớn một tiếng, đáng tiếc đối phương lại chẳng hề dừng lại. Lương Tâm Khiết có chút chột dạ. Mặc dù cô ta chỉ là một diễn viên lom rom hạng bét nhưng cô ta cũng không muốn dựa vào cách này để tạo scandal rồi nổi tiếng nhờ tai tiếng.

Lương Tâm Khiết còn đang hung hăng nhìn bên kia thì đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Cô ta ngẩng đầu lên liền thấy Sở Lạc Nhất đang đứng gần đó. Lương Tâm Khiết khẽ run lên, ngay cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3603: Còn nhớ tôi không (5)
Sở Lạc Nhất cũng không có ý định trốn tránh, thậm chí còn thoải mái cho cô ta nhìn.

Còn cố ý bước mấy bước đến gần Lương Tâm Khiết hơn.

“Cô... sao cô lại ở đây?” Lương Tâm Khiết lắp ba lắp bắp hỏi. Thấy Cố Tỉ Thành đang đứng cách đó không xa, cô ta lại càng thấy bất an hơn.

“Tôi đi ngang qua.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Bất ngờ chứ hả, chắc con đường này không phải của cô đấy chứ?” Lúc cách cô ta khoảng chừng một bước, cô dừng lại, hơi nghiêng đầu, nói: “Hình như cô Lương đây gặp phải phiền phức rồi, chuyện này đúng là gay go thật đấy”

Lương Tâm Khiết cố gắng giấu giếm nỗi sợ hãi của mình. Cô ta cứng cổ nhìn Sở Lạc Nhất: “Cuối cùng ai mới là người gặp phải chuyện phiền phức còn chưa biết đâu!!!”

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái tỏ ý tán thành, phải công nhận là sự tự tin của người này không phải dạng vừa đâu.

Hoặc có lẽ là cô ta đang cố làm ra vẻ kiên cường để khiến người ta có cảm giác mọi chuyện đúng là như thế.

“Vậy chúng ta cứ chống mắt lên mà chờ xem vậy!” Sở Lạc Nhất nói rồi xoay người đi, nhưng cô nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Đợi đến khi chuyện này kết thúc rồi, không bằng tôi mời cô Lương đây tới dự hôn lễ của chúng tôi luôn nhỉ?

Sở Lạc Nhất nói xong, Lương Tâm Khiết càng run lên bần bật. Sở Lạc Nhất chắc chắn cô ta đã bị cô chọc tức.

Như vậy là đủ để cô thỏa mãn rồi, mục đích đã đạt được nên có thể yên tâm rời đi.

Sở Lạc Nhất đi tới bên cạnh Cố Tỉ Thành. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang dùng ánh mắt “Đàn bà thật phiền phức” để nhìn thẳng vào cô.

Sở Lạc Nhất: “...”

Ngay khi Sở Lạc Nhất còn đang chọc tức Lương Tâm Khiết thì Kiều Vi Nhã đã đọc được bài báo về Lương Tâm Khiết. Cô kích động đến mức nhảy phắt dậy, sau đó lao thẳng vào phòng làm việc của Tổng giám đốc để nói cho Sở Lạc Duy biết về cái tin này.

Kiều Vị Nhã kích động nói xong, Sở Lạc Duy vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ như thể anh hiển nhiên đã biết trước chuyện sẽ thành như thế này.

Kiều Vị Nhã khựng lại một chút, thu lại sự hưng phấn của mình: “Cậu biết rồi à?”

“Cố Tỉ Thành là ai chứ, anh ta có thể để bản thân mình chịu thiệt sao? Anh ta đã sớm ngờ tới chuyện sẽ như thế này rồi.” Sở Lạc Duy nói rồi đưa tay xoa đầu của cô: “Ngốc không có chứ?”

Kiều Vị Nhã dứt khoát gạt tay anh ra, nói: “Vậy cậu làm gì mà không cho tôi biết trước: Hại tôi lo lắng như vậy!”

“Làm sao mà tôi biết được cậu không đoán ra, đúng là ngốc thật”

“Chỉ có cậu là thông minh thôi!” Kiều Vị Nhã đưa tay gạt tay Sở Lạc Duy ra, sau đó xoay người chạy thẳng.

Bàn tay của Sở Lạc Duy vẫn treo giữa không trung. Anh nhìn cánh cửa đã bị đóng lại không khỏi phải nhíu mày, sao tự dưng lại tức giận như thế?

Bà dì tới thăm sao?

Cũng không đúng, rõ ràng vừa mới qua không bao lâu mà!

Sở Lạc Duy thở dài, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu, thôi để tôi mua chút đồ ăn ngon dụ dỗ là được rồi.

Kiều Vi Nhã quay về phòng làm việc, dứt khoát quăng điện thoại di động lên bàn rồi ngồi xuống chỗ của mình. Cô nhìn màn hình máy tính đặt trên bàn chỉ hận không thể ném nó xuống đất cho xong.

Đó là tấm hình bọn họ chụp chung trong lần du lịch lần trước, dù sao thì cả công ty cũng biết mối quan hệ của họ rồi nên cô cũng chẳng giấu giếm làm gì.

“Vi Nhã, em làm sao thế? Chẳng phải đi tìm Tổng giám đốc sao?” Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh cổ bị hành động của cô làm cho giật mình liền dè dặt hỏi.

“Cái gì cũng biết thì ngon lắm chắc, cứ ra cái vẻ như thể là trời sập xuống cậu ta cũng biết ấy! Ừ thì tôi ngốc đấy được chưa?” Kiều Vi Nhã nói rồi dứt khoát nằm bò ra bàn, không hiểu sao cô có cảm giác khoảng cách giữa mình và Sở Lạc Duy càng lúc càng xa: “Tiểu Mễ, em nói chị nghe, sau này tìm bạn trai thì tuyệt đối đừng tìm tên nào thông minh, đả kích người lắm”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3604: Còn nhớ tôi không (6)
Tiểu Mễ hơi bĩu môi rồi nằm xuống bên cạnh Kiểu Vi Nhã: “Chị cảm thấy Tổng giám đốc đối xử với em rất tốt mà.”

“Chị thấy thế là tốt ấy hả?” Kiều Vị Nhã nằm dài trên bàn.

“Tốt mà, như việc chúng ta đi phỏng vấn ấy, Tổng giám đốc còn tự mình đi đón em. Chứ như lần trước ấy, chỗ chúng ta phỏng vấn gần ngay nhà chị thế mà bạn trai chị có thèm đón chị đâu, còn bạn chơi game ở nhà kia kìa.” Tiểu Mễ thở dài nói.

Kiểu Vị Nhã: “Bạn trai như vậy mà chị vẫn còn chưa chia tay à?”

“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Bọn chị đã quen nhau gần mười năm rồi!” Tiểu Mễ thở dài nói: “Hơn nữa chị với em cũng không giống nhau. Chị sắp ba mươi rồi, bây giờ mà chia tay thì phải tìm người mới ở đâu được chứ?” Tiểu Mễ nói, hoàn toàn chẳng có bất cứ cảm giác hạnh phúc nào của người đang yêu.

Kiều Vi Nhã nhìn Tiểu Mễ có chút đau lòng, hiện giờ Tiểu Mễ thức khuya dậy sớm làm việc chỉ vì một khoản tiền thưởng chuyên cần. Ở Sở Thị này thì thưởng chuyên cần còn cao hơn cả tiền lương.

Kiều Vi Nhã ngẫm lại, cô với Sở Lạc Duy ở bên nhau đã ngót nghét hai mươi năm rồi, nhưng mà anh thật sự rất giỏi, luôn để cho cô có cảm giác mình càng ngày càng giống ngáo ngơ.

“Bạn trai của chị không đi làm à?” Kiều Vi Nhã nổi máu hóng hớt.

“Làm cái gì? Cả ngày chỉ biết chơi game, anh ấy còn trông chờ kiếm tiền nhờ cái đó đấy.” Tiểu Mễ cười, nói một tiếng rồi tiếp tục làm việc của mình: “Không nói chuyện này với mấy cô gái trẻ như em nữa, tránh để em lại cảm thấy nghi ngờ về cuộc đời này”

Kiều Vi Nhã có chút hậm hực, muốn nói chơi game hoàn toàn có thể ra tiền nhưng còn phải xem là chơi trò chơi gì. Nhưng chắc chắn bạn trai của Tiểu Mễ đang chơi cái game không kiếm được ra tiền rồi.

Buổi chiều Kiều Vị Nhã với Tiểu Mễ đi ra ngoài làm một bài phỏng vấn nhỏ, lúc quay về thì hầu như mọi người đều đã tan tầm. Sở Lạc Duy đang ngồi ở chỗ của cô... chơi game!

Kiều Vị Nhã: “...”

Buổi sáng mới nói xong thì buổi chiều đã xảy ra với cô rồi sao?

“Cậu đang làm cái gì thế?” Kiều Vi Nhã bước tới phía sau lưng Sở Lạc Duy, nhìn anh đẩy tháp thành công.

“Cho cậu lên hạng bạc đấy, đồ ngốc!” Sở Lạc Duy nói, sau khi tấn công toàn thắng thì đăng xuất luôn, hạng bạc mà anh nói chính là đẳng cấp cao trong trò chơi.

Tiểu Mễ nhanh chóng chào hỏi một tiếng rồi lanh lẹ thu dọn đồ đạc của mình.

Nếu như mà bị vị Tổng giám đốc này biết được hôm nay cô đã nói gì với Kiều Vi Nhã thì e là tiền thưởng cuối năm của cô sẽ bay sạch mất!

Kiều Vị Nhã hung hăng nhìn anh.

Sở Lạc Duy giúp cô thoát trò chơi rồi tắt máy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Làm gì thế? Cả ngày hôm nay cứ như có thâm cừu đại hận gì vậy, lại đến phỏng vấn ngôi sao nào đó khiến cậu khó chịu à?” Sở Lạc Duy nói rồi duỗi tay, ôm lấy Kiều Vị Nhã định hôn một cái.

Kiều Vị Nhã dứt khoát đẩy người ra, sau đó hung hăng lườm anh một cái: “Chính là cậu đó, đừng có đụng vào tôi!”

Sở Lạc Duy dừng một chút, dường như nhận ra vấn đề này có chút nghiêm trọng nên đã âm thầm suy nghĩ lại xem hôm nay anh đã chọc giận gì cô.

“Tôi làm gì?” Nghĩ không ra chỉ có thể tự hỏi.

Kiều Vi Nhã đặt máy quay trong tay mình xuống rồi cười híp mắt nhìn anh: “Cậu rất giỏi”

Là cô không đủ giỏi thôi.

Sở Lạc Duy nhìn cô quay người bỏ đi thì lông mày càng thêm nhíu chặt, lại lên cái cơn điên gì thế này?

Sở Lạc Duy vội vàng đuổi theo ra ngoài. Sau khi hai người họ vào thang máy Sở Lạc Duy đành hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì, thần kinh đó, bà dì sắp đến.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói, thật sự cô đang có cảm giác mình lên cơn thần kinh nhưng lại ngại không nói ra được, chỉ có thể tìm một lý do lấy lệ như vậy.

Thế nhưng Kiều Vi Nhã nói xong thì sắc mặt của Sở Lạc Duy càng khó coi hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3605: Còn nhớ tôi không (7)
Bởi vì Kiều Vi Nhã tuyệt đối không hề biết rằng người đứng bên cạnh cô lúc này còn biết rõ từng chuyện của cô hơn cả cô.

Cho nên Sở Lạc Duy nổi giận, lúc Kiều Vi Nhã muốn ra khỏi thang máy thì kéo người trở lại, sau đó nhấn thang máy trở lên tầng chót.

“Cậu làm cái gì thế hả?” Kiểu Vị Nhã đột nhiên lớn tiếng nói.

Sở Lạc Duy mạnh mẽ đè người lên thang máy, nhìn cô bằng một ánh mắt âm trầm: “Rốt cuộc là làm sao vậy hả? Một tháng cậu tới kỳ hai lần, chẳng lẽ kỳ của cậu không đều sao?”

Kiều Vị Nhã sợ đến ngày người. Cô ấm thẩm tính toán một chút thì hình như anh nói đúng rồi!

“Cậu biến thái hả? Không dùng đi nhớ ngày của tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng mắng, thế nhưng nghĩ đến một người đàn ông còn nhớ rõ mấy chuyện đó của cô hơn cả cô, hơn nữa như vậy chứng tỏ rằng lần nào cô cũng có “cái đó” kịp thời là vì anh đã chuẩn bị chu đáo từ trước.

Người này tốt với mình đến mức không thể tốt hơn được nữa, giờ cô lại rảnh rỗi quá mà gây sự với người ta à?

Thang máy đi đến lầu cao nhất, Sở Lạc Duy mạnh mẽ kéo Kiều Vi Nhã ra ngoài.

Lúc này Kiều Vi Nhã bắt đầu thấy hơi tự trách, cho nên sau khi bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài thì vội vàng ôm lấy anh: “Cậu đang định giết người diệt khẩu đấy à? Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ có một người vợ này thôi đấy! Nếu như cậu giết tôi thì cậu sẽ thành góa phụ!”

Sở Lạc Duy dứt khoát ép cổ lên thành ban công, nói: “Mau nói thật đi! Nếu không tôi sẽ phải đi tìm một cô dâu mới đấy”

“Má nó, tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay là Sở Lạc Duy cậu muốn như vậy mà, hơi quá đáng rồi đấy nhé!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên, bộ dạng hầm hè, hung hăng chỉ hận không thể cắn chết người trước mắt.

Sở Lạc Duy đanh mặt nhìn cô, không thể nhìn ra ẩn ý sâu trong đó.

Kiều Vi Nhã cũng không sợ anh, chỉ là kéo kéo quần áo của mình: “Đang có gió thu đấy, lạnh lắm, mau về thôi, về thôi.” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa sung sướng nhảy chân sao rời đi, như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Sở Lạc Duy nhíu chặt chân mày, anh không thể làm như không có chuyện gì được.

Kiều Vi Nhã như vậy chắc chắn là đang có chuyện gì giấu giếm anh. Sở Lạc Duy vẫn luôn tự tin rằng mình rất hiểu CÔ.

Còn về phần lý do là cái gì thì hiện tại cô không nói nhưng sớm muộn gì anh cũng biết.

Chuyện của Lương Tâm Khiết một khi đã bị tung ra thì quả nhiên chẳng còn ai nhớ đến chuyện của Cố Tỉ Thành nữa, mà chuyện này cũng khiến cho phía bên quân đội tìm được một lỗ hổng, giống như đã tìm được một lý do để định tội chết cho Lương Tâm Khiết.

Cho nên tối hôm đó Cố Tỉ Thành nhận được một cú điện thoại, nói chuyện này đã được khống chế nhưng vẫn chưa tìm được người tung ảnh ra ngoài.

Sau khi Cố Tỉ Thành cúp điện thoại liền muốn nói với Sở Lạc Nhất chuyện của Khương Miêu Miêu.

Sở Lạc Nhất cho con trai đi ngủ xong đi ra ngoài, nhìn thấy người đang đứng bên ban công liền tựa vào cửa phòng ngủ, sau đó mới nói: “Chuyện này vẫn chưa giải quyết được sao?”

“Vẫn còn sớm, Khương Miêu Miêu kia ngu như vậy mà có thể thi đậu vào Đại học Q chắc hẳn cũng không đần đến mức này đâu.” Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất hơi nhún vai, chuyện này cô cũng không biết quá rõ, bởi vì cô thực sự đoán không nổi con nhỏ dần độn kia sẽ làm ra chuyện gì.

“Thế mai là anh phải quay lại quân doanh rồi hả? Chẳng phải ngày kia sẽ là vòng loại đầu tiên sao?” Sở Lạc Nhất vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này.

Cố Tỉ Thành nghe thấy cô nói vậy, giữa hai hàng lông mày ánh lên ý cười. Vậy ra đâu phải vì anh không quan tâm đến anh đầu cơ chứ?

Nhìn xem, vẫn còn nhớ rõ lịch làm việc của anh kia mà.

Cổ Tĩ Thành bước tới vò vò đầu cô: “So với chuyện này thì giờ chuyện anh để tâm hơn cả là đến bao giờ thì em mới có thể tha thứ cho anh được đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3606: Còn nhớ tôi không (8)
Anh bất thình lình hỏi như vậy khiến Sở Lạc Nhất không khỏi bối rối.

Mãi một lúc rất lâu sau cổ mới phản ứng được!

Hu!

Rõ ràng cô đã tha thứ cho anh rồi mà, chỉ là không nói cho anh biết mà thôi, thảo nào mà cứ cảm thấy lời này nghe thật kỳ quặc.

Sở Lạc Nhất sờ sờ chóp mũi của mình, sau đó bỏ lại một câu “xem biểu hiện của anh đã” rồi xoay người trở về phòng của mình.

Cố Tỉ Thành vươn tay, lúc đầu định nói gì đó nữa nhưng mà cuối cùng chỉ đặt trên cánh cửa đã bị đóng lại, được rồi, anh vẫn cần phải cố gắng thể hiện mới được.

Sở Lạc Nhất về đến phòng liền nhịn không được phải đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình. Họ chết cô rồi, suýt nữa thì cô đã không nhịn được mà nhận thua, may quá, may mà cô vẫn khống chế được.

Cố Tỉ Thành đứng ngoài cửa ngốc một hồi rồi mới nói: “Buổi tối chơi điện thoại ít thôi, ngủ sớm hơn một chút đi”

Sở Lạc Nhất nhìn di động đang nắm trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

“Biết rồi!!!” Sở Lạc Nhất gắt gỏng nói.

Cố Tỉ Thành ở bên ngoài dùng một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu đi vào phòng của con trai.

Nói cho cùng thì căn nhà này vẫn hơi lớn, nếu như chỉ có một phòng thôi thì tốt rồi.

Buổi tối Cố Tỉ Thành ngủ cùng với con trai. Sở Lạc Nhất với Kiều Vị Nhã nói chuyện phiếm tới nửa đêm, mãi cho đến khi hai mắt díu chặt vào nhau mới chịu đi ngủ.

Có điều trước khi ngủ, Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, tuy nhiên lại không nghĩ ra được là chuyện lạ ở chỗ nào.

Hình như là cảm xúc của Kiều Vị Nhã có gì đó không ổn lắm.

Đáng tiếc, cô đã quá buồn ngủ rồi cho nên chẳng còn sức mà nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu nữa.

***

Chuyện của Cố Tỉ Thành về cơ bản thì cũng đã có một manh mối, nhưng phương án xử lý cụ thể còn chưa được quyết định. Tình hình của Lương Tâm Khiết thế nào thì Sở Lạc Nhất không biết, chỉ biết cô ta đã rời khỏi thành phố J, chắc là trở về thành phố A rồi.

Mà ngay khi Cố Tỉ Thành quay trở về quân doanh để xử lý vấn đề vòng loại đầu tiên thì Diệp Ngữ Vi cùng Cố Tước Tỉ bất ngờ tới thành phố J. Sở Lạc Nhất ôm khuôn mặt ngơ ngác cùng cậu con trai cũng mang khuôn mặt ngơ ngác không kém ra sân bay đón hai người họ.

Diệp Ngữ Vi nói không yên tâm, nhưng tính tình Cố Tước Tĩ thì khá nóng nảy, cứ khuyến có gì đâu mà không yên tâm, cuối cùng hai người quyết định tới đây xem thế nào.

Diệp Ngữ Vi liếc mắt một cái, Cố Tước Tỉ lập tức im lặng.

Sở Lạc Nhất vẫn luôn cảm thấy ba chồng của mình là một người nóng tính, đại khái là sự dịu dàng cả đời của ba chắc đã dành cả cho người phụ nữ tên là Diệp Ngữ Vi này rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ cười sung sướng khi được bà nội bế, cái miệng nhỏ còn nói nhớ bà nội sắp chết luôn rồi nữa chứ.

Trên đường quay về trường học, Diệp Ngữ Vi vẫn luôn miệng phỉ nhổ hai ba con nhà này, ngay cả việc số đào hoa cũng giống nhau y như đúc. Có người đàn ông nào đó chột dạ nhưng vẫn cố trừng mắt, dù là không dám phản bác đến một câu.

Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa cười khẽ.

“Cố Tỉ Thành có nhà ở quân doanh, hay là để con đưa hai người qua bên đó nhé!” Sở Lạc Nhất nghĩ rằng đã là ba mẹ chồng thì chắc họ muốn ở nhà của Cố Tỉ Thành hơn.

“Không cần không cần đầu, tối là ba mẹ bay về ngay ấy mà!” Diệp Ngữ Vi vội vội vàng vàng nói: “Chỉ là đến xem Cố Tỉ Thành thôi, biết nó không có việc gì là tốt rồi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cho nên hai người chạy tới chỉ là để dạo chơi bằng máy bay một vòng thế thôi đúng không?”

“Bà nội đừng đi!” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng nắm lấy tay của Diệp Ngữ Vi, thanh âm đặc trưng của trẻ con vang lên.

“Ha ha, hay là con đi với bà nội nhé?”

Diệp Ngữ Vi vừa nói xong thì Tiểu Quỷ Quỷ lập tức thả tay bà nội ra, thật ra thì nhóc vẫn thích mẹ hơn mà.

Cố Tước Tỉ mắng một cấu thằng nhóc thối. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức xụ mặt ra, nói ông nội bắt nạt nhóc. Kiểu mách lẻo thế này thì đến Sở Lạc Nhất cũng không thể không bội phục.

Lúc Sở Lạc Nhất gọi điện cho Cố Tỉ Thành thì anh đang bận, vừa nghe được tình hình bên này thì anh dứt khoát nói luôn: “Bảo họ đến từ đầu thì quay về nơi đó đi, đã bạn muốn chết rồi còn phải ăn cơm với họ sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3607: Còn nhớ tôi không (9)
Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy Cố Tỉ Thành đối xử với ba mẹ ruột của mình còn chẳng bằng đối xử với cố, trong nháy mắt cô liền cảm thấy có chút căng thẳng.

“Mẹ chỉ là đang lo lắng cho anh... tút tút tút...”

Mọe, lại dám cúp máy của cô rồi!

Sở Lạc Nhất cởi kính râm xuống rồi nhìn người đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu: “Hôm nay anh ấy bắt đầu vào vòng loại đầu tiên rồi, chắc là không có thời gian rảnh đầu ạ.”

Haizz, cổ đây còn phải nói đỡ cho người kia nữa chứ, sao lại thấy bản thân đáng thương thế nhỉ?

Cố Tước Tí hừ một tiếng:

Sở Lạc Nhất cảm thấy trái tim hơi run run.

Diệp Ngữ Vi cười nhẹ thành tiếng: “Không sao cả, ba mẹ đến chủ yếu là để thăm Tiểu Quỷ Quỷ, nó không có thời gian thì thôi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Vừa rồi mẹ có nói như vậy đâu!

Cố Tỉ Thành thật sự không có thời gian thật. Lúc này bọn họ đã bước vào vòng đấu loại đầu tiên, cho nên di động bị bắt buộc phải tắt máy.

Sở Lạc Nhất hết cách, đành dẫn theo ba mẹ chồng cùng con trai đi tìm một nhà hàng gần đó để ăn cơm với nhau.

Lúc ăn cơm, Cố Tước Tỉ còn nói với Sở Lạc Nhất: “Ba nói con nghe, người như nó, con phải hành hạ một trận cho ra trò vào!”

Sở Lạc Nhất mỉm cười, đây chắc chắn là ba chống ruột rồi.

Không biết Cố Tước Tỉ phải hận con trai mình đến cỡ nào mới có thể nói ra được mấy lời này nữa.

Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang ăn cơm, đồng thời cũng nhận được ánh mắt cực kỳ khinh bỉ của ông nội mình.

Tiểu Quỷ Quỷ vô tội mà.

Cố Tước Tỉ cảm thấy thằng cháu trai này quá đáng sợ, nhớ năm đó bản thân cũng bị thằng nhóc thối kia dọa cho chết khiếp nhưng thằng nhãi con này lại nhanh chóng tha thứ cho “bá bá” của nó như vậy, thật quá đáng, quá đáng!

Trong bữa ăn, Cố Tước Tỉ đã quyết định được tên của thằng cháu lớn của mình, tên là Cổ Thần, thân trong buổi sớm mai, thần trong khởi đầu của chuyện, bởi vì thằng nhóc Tiểu Quỷ Quỷ này sinh ra vào lúc sáng sớm, hơn nữa “thần” còn là thời khắc hy vọng bắt đầu.

Thật ra Cổ Tước Tỉ lấy cái tên này cho cháu trai chỉ là mong sau này bọn họ có thể mang theo hy vọng này mà sống vui vẻ ngày qua ngày.

Sở Lạc Nhất thẩm lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy rất hài lòng.

“Cố Thần, Cổ Thần, chúng ta có tên rồi, Tiểu Thần Thần.” Sở Lạc Nhất ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Lúc đầu việc đặt tên này cô còn muốn để Cố Tỉ Thành đặt nhưng ba chồng của cô lại cực kỳ hận thằng con của mình cho nên sau khi Cố Tỉ Thành trở về đã bị ông cướp mất quyền đặt tên cho Tiểu Quỷ Quỷ.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Nhóc chỉ biết ăn thật ngon đồ ăn của mình, Cố Thần là cái quái gì, nhóc không biết.

Cố Tước Tí bị Diệp Ngữ Vi khinh bỉ vì cái tính trẻ con này của mình một hồi. Hiện tại Diệp Ngữ Vi đã có thể tưởng tượng ra cảnh khi con trai mình biết chuyện bị ba cướp mất quyền đặt tên cho con trai chắc sẽ tức điên lên mất.

Từ ngày hai cha con họ sinh ra đã định sẵn cả đời này không thể hòa hợp với nhau rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ sung sướng ăn một bữa đã đời, tên cũng đã được quyết định.

Sở Lạc Nhất nói cái tên này cho Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực không có ý kiến gì, chỉ nói rất được.

Lúc này Sở Lạc Nhất mới thấy yên tâm hẳn.

Mà Cố Tước Tỉ với Diệp Ngữ Vi đúng là bay tới đây chơi thật, buổi chiều tối đã lại đáp máy bay quay về. Diệp Ngữ Vi còn nói với với Sở Lạc Nhất chuyến bay nào là của ba nuôi của Cố Tỉ Thành, chuyến bay nào là của Cố Thị, không cần tốn tiền.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất tiễn ba mẹ chồng “vui tính” của mình đi, sau đó dẫn con trai quay về: “Thật ra ống ngoại của con cũng có hãng máy bay riêng mà.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghiêng nghiêng đầu, dùng dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu của mình nhìn mẹ: Mẹ nói gì? Con nghe không hiểu!

Lần này Cố Tỉ Thành đi một chuyến tận ba ngày. Trong ba ngày này, số thư đe dọa mà Sở Lạc Nhất nhận được không chỉ một cái, thậm chí trên những bức thư đó đều dùng bút mực đỏ viết một câu “còn nhớ tôi không?” trông rất kinh khủng nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3608: Còn nhớ tôi không (10)
Mấy bức thư này không dọa được Sở Lạc Nhất.

“Cô chỉ tò mò xem rốt cuộc là ai đang ở sau lưng giở trò quỷ.

Chẳng lẽ Khương Miêu Miêu bị nhốt bốn năm đã trở nên thông minh rồi sao?

Sau khi đào thải hết hai phần ba số ứng viên thì Cố Tỉ Thành mới quay về. Anh về nhà đã là nửa đêm, cho nên khi mở cửa vào nhà anh cũng nhẹ tay nhẹ chân hơn vài phần. Chiếc chìa khóa này là do trước kia anh lén lút đánh trộm, tránh cho việc mình phải ở ngoài cửa cả đêm.

Thế nhưng Cố Tỉ Thành không ngờ rằng sau khi mình lén lén lút lút bước vào nhà thì Sở Lạc Nhất còn chưa đi ngủ, thậm chí còn đang ngồi trong phòng khách mờ tối.

Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, thu lại động tác của mình rồi đưa tay mở đèn lên.

Căn phòng đột nhiên sáng lên, Sở Lạc Nhật bất ngờ không phản ứng lại kịp phải đưa tay lên che mắt của mình, sau đó cô trầm giọng nói: “Anh làm cái gì vậy hả?”

“Những lời này phải để anh hỏi em mới đúng chứ? Em đang làm gì thế? Tu tiên à?” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt chìa khóa xuống, đi vào.

Sở Lạc Nhất đang suy nghĩ chuyện gì đó cũng không để ý đến chuyện tại sao anh lại có chìa khóa.

Sau khi Cố Tỉ Thành đi tới, Sở Lạc Nhất cố ý bảo anh xem mấy phong thư trên bàn.

Cố Tỉ Thành nhớ đến cái hộp lần trước liền cau mày, cầm nó lên rồi hỏi: “Lại đe dọa em nữa à?”

“Anh cứ xem qua đi.” Sở Lạc Nhất không trả lời ngay mà để anh xem những món đồ bên trong trước: “Hằng ngày, buổi sáng một cái, buổi chiều một cái, nhất là câu nói sau cùng đó, em thực sự không nhớ rõ người này là ai.”

Lúc này Cố Tỉ Thành mở phong thư ra, bên trong có một tấm thiệp, trên mỗi cái thiệp đều là một địa điểm riêng: “Đây là những nơi em từng đi qua sao?”

Hồi trước, Sở Lạc Nhất có nói với anh chuyện cô đi vẽ tranh thực vật, mà những chỗ này nếu không có gì bất thường xảy ra thì đều là những nơi mà Sở Lạc Nhất từng tới. Rốt cuộc thì kẻ kia có ý gì?

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, bởi vì chuyện này quả thực rất kỳ quái. Cô đã nghĩ lại chuyện này từ đầu tới cuối một lượt, nhưng cũng không thể nghĩ ra được người nào lại có thể hiểu cổ đến vậy.

Người kia không chỉ đơn thuần là hiểu cô mà cũng hiểu cả Cố Tỉ Thành. Kẻ địch chung của hai người họ đại khái cũng chỉ có Châu Thiên Thiên mà thôi, thế nhưng làm sao Châu Thiên Thiên lại có khả năng làm được đến mức này?

Kỳ quái, thực sự vô cùng kỳ quái.

“Anh nghĩ kẻ này là ai?” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Tỉ Thành.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh biết?”

Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất gần như nói cùng một lúc.

Không nói tới chuyện trùng hợp này, nhưng Cố Tỉ Thành nói như vậy khiến cơn tức giận của Sở Lạc Nhất cũng lập tức bùng lên.

“Anh nói mà không thấy ngượng mồm hả? Cái ngày mà ba mẹ anh tới đây anh còn cúp máy của em nữa cơ mà?” Sở Lạc Nhất đanh mặt nhìn Cố Tỉ Thành, thấy ai kia đang hơi chột dạ.

Anh hầu như đã quên mất việc anh dập ngang điện thoại của cô.

“Anh đang bận mà, anh phải làm việc!” Cố Tỉ Thành yếu ớt nói: “Hơn nữa họ vô duyên vô cớ chạy tới chỗ này cũng đầu có nói cho anh biết trước một tiếng đâu?”

Sở Lạc Nhất cười ha ha: “Được rồi, để nói cho anh biết một chuyện, người ba vô duyên vô cớ chạy tới đây của anh đã đặt tên cho con trai của anh rồi.”

“Cái gì cơ?” Cố Tỉ Thành thấp giọng kêu một tiếng, nghĩ đến chuyện con trai đang ngủ thì lại hạ giọng: “Đã bảo là để anh đặt tên rồi cơ mà, thế quái nào mà lại thành ông ấy đặt tên rồi!!!”

Sở Lạc Nhất dựa vào ghế sofa nhìn vị công tử dịu dàng như ngọc lúc này đang tức điên lên, tâm tình phải nói là sung sướng không thôi.

“Ba anh đã nói vậy rồi em còn có thể nói không được hay sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3609: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (1)
Trong nháy mắt, Cố Tỉ Thành có cảm giác gan mình cũng phát đau.

- Chắc chắn là ông già nhà anh cố ý đây mà, cả tên của anh và em gái đều do mẹ đặt cho cho nên hẳn là ông ấy ấm ức trong lòng lắm!

Mà kể cả có ấm ức đến đâu đi chăng nữa cũng đâu thể lôi cháu trai ra bù đắp chứ!

Anh phải làm sao đây?

“Tên là gì?” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một câu.

“Anh đoán xem!” Sở Lạc Nhất xấu tính hỏi ngược lại.

“Cố Thần!” Sắc mặt của Cố Tỉ Thành càng trở nên ấm trầm hơn.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Thật đúng là ba với con trai có thần giao cách cảm với nhau mà!” Sở Lạc Nhất cười ha hả hai tiếng, sau đó là thấy sắc mặt của Cố Tỉ Thành càng trở nên khó coi hơn.

“Anh nhổ vào! Đây là cái tên mà năm đó ông ấy định đặt cho anh mà không được, cho nên vẫn còn canh cánh trong lòng đấy!” Cố Tỉ Thành đã tức muốn nổ tung luôn rồi, quả nhiên không thể cho ông già nhà mình bất cứ một cơ hội nào mà.

Nhịn suốt ba năm nay, e là ba anh cũng cho rằng thằng con trai này ngỏm luôn rồi ấy chứ! Vậy nên mới cho ra chút xíu tình thương của ba.

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành đang đi tới đi lui ở phòng khách, đúng là cô chưa bao giờ thấy cái bộ dạng tức giận đến mức này của anh.

Chỉ một cái tên thôi mà, hình như cái người này hơi tức giận quá mức rồi đấy.

“Làm sao anh lại có thành kiến với ba anh thế: Chữ Thần này rất tốt mà, năm đó nhất định ba của anh cũng rất thương yêu anh cho nên mới muốn đặt cho anh cái tên này.” Sở Lạc Nhất cảm giác mình phải nói đỡ cho ba chồng của mình.

Thế nhưng Sở Lạc Nhất vừa mới nói xong thì Cố Tỉ Thành lập tức bắn một ánh mắt lạnh như băng tới.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô có nói cái gì sai sao?

Cố Tỉ Thành hơi thở dài, ông già nhà anh đã chiếm tiền cơ thì anh còn có thể làm thế nào nữa đây?

Cố Tỉ Thành cố gắng bình ổn tâm tình của mình xong xuôi, sau đó rút một cái hộp nhỏ ra khỏi túi quần rồi đưa đến trước mặt Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất không nhận lấy mà chỉ lẳng lặng nhìn anh. Gần đây có hơi bị ám ảnh đối với việc mở hộp rồi, thật sự không muốn mở thêm bất cứ cái hộp nào nữa.

Cố Tỉ Thành dừng lại một chút rồi mở chiếc hộp đó ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng vàng với một mặt dây nho nhỏ theo phong cách cổ trang.

Sở Lạc Nhất tò mò nhận lấy rồi nhìn chằm chằm mặt dây màu xanh đồng, đó là hình Lạc Thần trong thần thoại.

“Anh làm đấy à?” Xem chất liệu thì có lẽ đây là vỏ đạn.

Cố Tỉ Thành ngồi xuống bên cạnh rồi đeo dây chuyền vào cho cô: “Bên trong mặt dây có chứa thuốc mê, dạo gần đây tình hình không được yên ổn cho lắm, em mang theo phòng thân.”

Thật ra nói trắng ra thì là Cố Tỉ Thành lo sợ cô sẽ gặp phải chuyện gì cho nên mới nghĩ ra cách này.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ, trong lòng nhẹ nhàng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Sau khi Cố Tỉ Thành đeo dây chuyền xong cũng không buông cô ra, thậm chí còn nhẹ nhàng vòng tay, kéo Sở Lạc Nhất ngả vào lòng ngực của mình: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, như vậy anh mới có thể yên tâm đi tìm kẻ đứng sau được.”

Thanh âm của anh trầm thấp, có chút mê hoặc.

Nhịp tim của Sở Lạc Nhất bất giác trở nên loạn nhịp, hơi thở ấm áp của Cố Tỉ Thành vẫn đang phả vào cổ của cô, khiến cả người cô mềm nhũn.

Hiếm lắm mới có được bầu không khí tốt đẹp.

“Bảo bối, anh...”

“Mę, mę ơi...”

Tiếng khóc của Tiểu Quỷ Quỷ khiến Sở Lạc Nhất giật mình tỉnh táo lại, sau đó cố đẩy mạnh Cố Tỉ Thành ra rồi chạy vào tìm con trai.

Cố Tử Thanh: “...”

Cố Tỉ Thành hít sâu một hơi rồi cũng đứng dậy theo.

Quả nhiên con trai sinh ra là để đòi nợ mà!

Sở Lạc Nhất hít sâu, nguy hiểm quá, suýt nữa đã bị anh dụ dỗ mất rồi, như vậy coi như cô thua sạch mất!

May quá, may mà có con trai ở đây.

Tiểu Quỷ Quỷ gặp phải ác mộng cho nên lúc này đang đứng trên giường khóc hu hu, sau khi thấy mẹ thì nhào thẳng vào lòng mẹ mình.

Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về thân thể nho nhỏ đang run rẩy của nhóc: “Làm sao thế?”

Bé con khóc đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng nhất quyết không nói lời nào!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3610: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (2)
Sở Lạc Nhất dỗ dành con trai, Tiểu Quỷ Quỷ thấy bá bá của mình thì vươn hai cánh tay nho nhỏ ra muốn anh bế. Sau khi được Cố Tỉ Thành ôm lấy, nhóc con tiếp tục dựa vào vai anh khóc thút thít.

Sở Lạc Nhất đi qua kéo rèm cửa xuống, có lẽ do ánh sáng bên ngoài khiến Tiểu Quỷ Quỷ bị sợ nên mới gặp phải ác mộng.

Cố Tỉ Thành hơi híp mắt nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ rồi tiếp tục vỗ về con trai, chở nhóc ngủ lại lần nữa.

Có lẽ do hôm nay Tiểu Quỷ Quỷ bị dọa giật mình, cho nên Sở Lạc Nhất không để nhóc ngủ một mình nữa.

Cố Tỉ Thành há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể thở dài nhìn con trai được ôm về phòng ngủ chính. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng không tính là chuyện xấu, bởi vì ít nhất anh cũng có lý do để qua phòng bên kia rồi.

Nhưng thực tế đã chứng minh rằng Cố Tỉ Thành đã nghĩ quá nhiều. Tiểu Quỷ Quỷ vừa mới tỉnh ngủ lại chạy tới ngủ ở phòng cho khách.

Cố Tỉ Thành chỉ có thể thở dài bỏ đi, trong đấu thầm nghĩ phải tìm cách nào đó để vợ tha thứ cho mình mới được.

Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh dậy giữa đêm sau đó thì ngủ ngon lành tới tận khi trời hửng sáng, vậy nên khi nhóc nhìn gương mặt đầy vẻ ai oán của “bá bá” nhà mình thì hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cố Tỉ Thành cũng đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn chán, sao tự dưng lại tức giận với con trai mình vì chuyện này chứ.

Cố Tỉ Thành đi làm đồ ăn sáng, Sở Lạc Nhất vẫn đang ngủ.

Thế nhưng đang ngủ cô lại đột nhiên bật dậy.

“Em nghĩ ra rồi!!!” Sở Lạc Nhật bất ngờ kêu lớn lên, khiến Cố Tỉ Thành đang cầm con dao cũng phải lao vào phòng ngủ.

“Làm sao thế?” Cố Tỉ Thành nhíu mày vừa hỏi vừa nhìn ai kia chân trần nhảy xuống đất rồi chạy đi khởi động máy tính.

Cố Tỉ Thành cầm dép của cô qua rồi ôm cô đặt lên đôi dép đó. Sở Lạc Nhật bất mãn kêu lên một tiếng khiến cô đánh nhầm số nên lại phải xóa đi đánh lại, sau đó trên màn hình hiện ra một trang thông tin, đó là thông tin về một người đàn ông.

“Ai đây?” Cố Tỉ Thành xác nhận bản thân mình không biết người này mà người này cũng không biết anh.

“Anh không biết á?” Cố Tỉ Thành có chút hiếu kỳ hỏi lại: “Trước đấy em từng gặp người này bên cạnh ba em, hẳn là anh cũng phải biết chứ!”

Cố Tỉ Thành khựng lại một chút, sau đó kéo máy tính của Sở Lạc Nhất lại gần hơn rồi nhìn thật kỹ người đàn ông trên đó, cuối cùng anh vẫn lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Lúc mà Cố Tỉ Thành đi theo Sở Ninh Dực thì chỉ có một mình anh. Anh biết trước đó Sở Ninh Dực cũng từng tìm một người nối nghiệp khác nhưng có người từng nói người kia đã chết từ lâu rồi, cho nên mới chọn anh.

“Anh thực sự không biết anh ta sao?” Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy quá khó tin: “Khi đó là anh thế chỗ của anh ta đó, anh nói anh không biết anh ta thật sao?”

Cố Tử Thanh: “...”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì cái lúc anh đi theo ba của em thì chỉ có một mình anh thôi!” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, sau đó nhìn những thông tin về người đàn ông kia trên màn hình: “Nhà hoạt động truyền thống tự do?”

Quả thật là mà một cái chức danh phù hợp.

“Tại sao em lại quen biết anh ta?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi: “Trước kia cũng đâu có nghe em nhắc gì đến người này.”

“Trước đây lúc em đi về ngoại cảnh có gặp được anh ta. Dường như lần nào em rơi vào thời khắc nguy hiểm thì anh ta cũng đều có mặt! Mấy năm nay em không ra ngoài, cộng thêm việc lâu lắm rồi em không gặp chuyện gì nguy hiểm cho nên em quên béng mất anh ta!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa khẽ gật đầu:“Nếu nói như vậy là có thể hiểu được rồi.”

“Cái gì gọi là có thể hiểu được rồi?” Cố Tỉ Thành chẳng thể cho qua được chuyện này. “Anh cướp vị trí của anh ta thì anh ta có thể không hận anh sao?” Sở Lạc Nhất yên lặng ném cho anh một cái liếc mắt.

Cố Tỉ Thành trầm mặc, anh cảm thấy chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả, cũng đâu phải là anh cầu xin Sở Ninh Dực nhận mình đâu.
 
Top