Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3611: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (3)
Nhưng bất kể chuyện này là họa do ai gây ra đi nữa, đã có mục tiêu nhiệm vụ thì cũng đều phải hoàn thành cho tốt.

Cố Tỉ Thành nhớ kỹ khuôn mặt của người này. Thiết nghĩ rõ ràng đây là họa do sự phụ gây ra, nhưng cuối cùng anh lại vẫn phải chịu trách nhiệm, anh quả nhiên là hiệp sĩ gánh họa mà.

“Đi ăn cơm trước đã, có gì lát nữa nói sau.” Cố Tỉ Thành nói rồi đẩy Sở Lạc Nhất đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang bám vào cửa nhìn chằm chằm. Nhóc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt to tròn cứ xoay xoay như đang hỏi xem lúc nào “bá bá” mới có thể đem cơm ra cho nhóc ăn, nhóc đói lắm rồi.

Cổ Tĩ Thành bế con trai lên, đi vào nhà bếp rồi múc đồ ăn ra. Có một đứa con trai như quỷ đói thế này, họ chẳng bao giờ phải lo lắng đến vấn đề ăn uống của thằng bé, lần nào thằng bé cũng ăn nhanh hơn cả bọn họ, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề con cái biếng ăn mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng phải trải qua.

Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành còn phải quay về quân doanh, nhưng trước khi đi anh có chuyện cần nói với Sở Lạc Nhất.

“Em nhất định phải vào quân doanh sống với anh.” Cố Tỉ Thành vẫn kiên trì với ý kiến này.

“Em sống ở đây cũng rất tốt mà!” Sở Lạc Nhất vẫn kiên quyết.

“Ai mà biết được rốt cuộc kẻ kia muốn làm gì chứ. Ngày kia anh phải dẫn đám nhóc kia vào núi huấn luyện, không thể quay về trong chốc lát được!” Cố Tỉ Thành vội nói: “Vợ à, lúc này đừng làm loạn với anh nữa.”

“Ai muốn làm loạn với anh, em đến quân doanh thì việc dạy học phải làm thế nào?” Sở Lạc Nhất là người đã làm việc là sẽ làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.

“Em đi dạy anh sẽ cho người đưa em qua đây được không? Còn có con trai nữa mà, em không thể vì con trai mà nghĩ kỹ lại sao?”

Tiểu Quỷ Quỷ đang ngồi trên ghế nhỏ của mình chớp chớp mắt nhìn ba mẹ đang nói qua nói lại, thậm chí nhóc còn vỗ tay cổ vũ nữa.

“Bảo bối, lần này em nghe anh đi.” Cố Tỉ Thành có chút khẩn cầu nói: “Về sau cái gì anh cũng đều nghe em cả có được không?”

Sở Lạc Nhất cau mày, cô thật sự không muốn nghe anh chuyện này.

Nhưng rốt cuộc kẻ đứng sau tấm màn kia đang muốn làm cái gì, đại khái cô biết kẻ đó đang muốn trả thù, trả thù việc Cố Tỉ Thành cướp đoạt tất cả của anh ta hoặc cũng có thể là đang trả thù cô. Anh ta tự cho là hiểu về cô, hơn nữa cô với Cố Tỉ Thành lại đang ở bên nhau cho nên mới muốn trả thù.

Cố Tỉ Thành thấy Sở Lạc Nhất im lặng không nói gì liền nhíu mày, sau đó mở miệng, nói: “Bảo bối, chuyện này anh thật sự không có một chút manh mối nào. Chuyện của Lương Tâm Khiết còn chưa kết thúc, không ai biết được bước tiếp theo kẻ đó muốn làm gì. Em với con trai ở đây thì làm sao anh có thể yên tâm huấn luyện được?”

“Có thể mục tiêu kế tiếp của anh ta đang ở bên cạnh anh thì sao? Bây giờ em qua đó chẳng phải càng nguy hiểm hơn à?” Sở Lạc Nhất phân tích một cách lý trí.

Những lời này của Sở Lạc Nhất không phải là không có căn cứ, rõ ràng bước đầu tiên của anh ta là muốn nhiễu loạn công việc chọn binh của Cố Tỉ Thành, hiện giờ còn chưa loạn nhưng ai mà biết liệu bước thứ hai của gã liệu có nhắm thẳng về hướng Cố Tỉ Thành hay không.

“Vậy em ở bên cạnh anh thì anh mới yên tâm!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nói, cương quyết muốn dẫn cô đi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Tên này đúng là điên rồi, cứ nhất quyết cho rằng suy nghĩ của mình mới là đúng.

Một khi Cố Tỉ Thành đã bắt đầu trở nên bướng bỉnh thì còn cứng đầu hơn cả phụ nữ. Đây là lần đầu tiên Sở Lạc Nhất biết chuyện này, cho nên đến cuối cùng cố và con trai bị anh mạnh mẽ dẫn tới quân doanh.

Căn hộ ở quân doanh vừa mới được sửa chữa xong, so với ký túc xá trong trường thì tốt hơn một chút. Một phần do chức vị của Cố Tỉ Thành cho nên bọn họ được phân một căn hộ ba phòng ngủ với hai phòng khách, diện tích khá lớn, còn có cả mảnh sân nhỏ cho nên Tiểu Quỷ Quỷ bày tỏ nhóc rất thích căn nhà này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3612: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (4)
Nhìn vợ và con trai bước vào nhà, Cố Tỉ Thành thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng lừa được người vào đây rồi, những chuyện còn lại chắc cũng sẽ dễ xử lý hơn.

“Em cứ thu dọn một chút trước đi, anh đi xem tình hình thế nào đã!” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt hành lý của hai người xuống, sau đó mới đi về phía sần huấn luyện bên kia.

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái rồi nhìn anh rời đi. Căn hộ của quân doanh được thiết kế rất ổn. Trong phòng ngủ được thiết kế với phong cách ưa thích của Sở Lạc Nhất, phòng trẻ em cũng là phong cách mà Tiểu Quỷ Quỷ thích. Một căn phòng được Cố Tĩ Thành thay đổi thành phòng đồ chơi. Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy mình bị lừa rồi, rõ ràng là Cố Tỉ Thành đã có sắp xếp từ trước.

Tiểu Quỷ Quỷ tìm thấy một chiếc xe đẩy nhỏ trong phòng của mình, có thể tự chơi đẩy xe. Cái xe đẩy này Sở Lạc Nhất cũng có một cái khi còn nhỏ, cô thích nhất là cưỡi xe đẩy chạy vòng vòng trong nhà.

Không ngờ con trai của cô cũng có sở thích này.

Tiểu Quỷ Quỷ có đồ chơi liền quên luôn cả mẹ mình, chơi vui quên trời quên đất.

Sở Lạc Nhất thu dọn sơ qua một chút, ký túc giá này mới cho nên không có nhiều người, chủ yếu là do quân doanh này có tính bảo mật khá cao, người dẫn người nhà theo cũng không nhiều, còn có vài người vẫn chưa đến hoặc đang trên đường đến đây.

Cho nên hiện giờ Sở Lạc Nhất độc quyền ở chỗ này. Chờ những người vợ lính khác mang con cái tới đây thì Tiểu Quỷ Quỷ cũng không quá cô đơn.

Sở Lạc Nhất làm quen với hoàn cảnh một chút, mang con trai đi xem xét tình hình xung quanh, sau khi xác định được những con đường chính thì trở về.

Lúc này Cố Tỉ Thành cũng vừa mới về phòng làm việc, đồng thời cũng lấy được toàn bộ tư liệu về người kia từ sự phụ của mình.

Người này tên là Tống Kha, tuổi tác xấp xỉ với Cố Tỉ Thành, năm mười tuổi vì tập luyện mà bị gãy đùi phải, đến mức Sở Ninh Dực phải đưa đi khám bệnh, sau đó thì Sở Ninh Dực mới chọn Cố Tỉ Thành. Mãi cho đến năm mười sáu tuổi, Tống Kha mới có thể đi đứng bình thường được nhưng cũng không thích hợp với bất cứ kỳ huấn luyện nào nữa, đồng nghĩa với việc không thể trở thành người nối nghiệp của Sở Ninh Dực cho nên được Sở Ninh Dực đưa ra nước ngoài học thứ mà bản thân anh ta thích.

“Tôi không nghĩ cậu ta lại làm như vậy, nhưng vào năm đó đúng là thực lực của Tống Kha mạnh hơn cậu rất nhiều! Cũng chính vì lý do này, mạnh quá thường tự cao, tâm tính của cậu ta quá hiếu thắng cho nên sau này huấn luyện mới xảy ra tai nạn”

Cố Tử Thanh nghe ba vợ tương lai của mình nói như vậy liền có cảm giác nhạc phụ đại nhân đang phỉ nhổ thực lực của mình, à không, là phỉ nhổ thực lực của con rể.

“Cho nên lần này anh ta trở về là để trả thù em?”

“Mấy đứa không nói chắc tôi cũng quên cậu ta luôn rồi, lâu lắm không gặp.” Sở Ninh Dực thở dài, nói.

Cố Tỉ Thành: “...”

Bây giờ người ta tìm được em rồi đấy sự phụ!

“Khi còn bé cậu ta có gặp Bánh Bao Đậu mấy lần, nhưng mà Bánh Bao Đậu chưa gặp cậu ta, không ngờ cậu ta lại ôm suy nghĩ này với con bé!” Sở Ninh Dực nói tiếp.

Cố Tỉ Thành cảm thấy bản thân mình không muốn nói chuyện với nhạc phụ đại nhân nữa, thật đau lòng quá đi
Nhưng đó là nhạc phụ đại nhân đấy, cho nên anh chỉ có thể nhịn.

“Hiện tại chân phải của anh ta chỉ có thể chịu được cường độ hoạt động của một người bình thường thôi sao?”

“Không phải, cái mà tôi muốn nói với cậu chính là cậu ta thông minh hơn cậu nhiều!”

“Kiểu như chuyện của Lương Tâm Khiết sao?” Cố Tỉ Thành không để tâm, cái chuyện kia quả thật chẳng có một chút trí tuệ nào trong đó.

“Cậu có thể coi đó làm món ăn khai vị.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Cố Tử Thanh: “...”

Cả ba ruột lẫn ba vợ đều chẳng có người nào tốt với anh cả!

Đã thế anh còn chẳng làm gì được ai nữa chứ!

“Cho nên hiện tại ngay đến lời của sư phụ anh ta cũng không nghe theo nữa sao?” Cố Tỉ Thành hỏi lại lần nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3613: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (5)
Người bên kia dừng lại một lát rồi mới nói: “Không ngờ cậu lại hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đến thế.”

Cố Tị Thanh: “...”

Thật muốn dập máy quá, nhưng mà anh không dám!

May mà Sở Ninh Dực đã tự cúp điện thoại trước, coi như Cố Tỉ Thành được giải thoát.

Chính bản thân Cố Tỉ Thành cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình quá đần độn. Nếu người ta đã hành động rồi thì còn quan tâm chuyện sư phụ của mình đang nghĩ cái gì nữa chắc.

Hơn nữa thật ra ngay từ đầu, khi mà Tống Kha chọn cách rời đi thì cũng coi như đã lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với Sở Ninh Dực.

Cái nghề này vốn là như vậy, một thời đại thay đổi liên tục, cái còn lại chỉ là những người có thực lực mạnh mẽ.

Mà anh đã là người thay thế Tống Kha. Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn làm việc, suy nghĩ về vấn đề này xong anh lại gọi một cú điện thoại

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, người nhận là Tiểu Lưu. Lúc này Sở Húc Ninh còn đang bận cho nên đành phải để một lát nữa gọi lại.

Cố Tỉ Thành cũng không vội, chẳng qua anh chỉ muốn hỏi vài chuyện mà thôi, nếu đối phương đã bận thì đợi một lát nữa cũng được. Cố Tỉ Thành nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ anh phải về nhà nấu cơm cho vợ con anh rồi.

Về nhà!

Vừa nghĩ tới từ này, Cố Tỉ Thành cũng bất giác trở nên ôn hòa hơn.

“Báo cáo!”

Cố Tỉ Thành còn chưa kịp rời đi đã nghe được thanh âm hộ to.

“Vào đi!” Anh khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa được đẩy ra, người tiến vào là một lính mới, tên là Tiền Đình.

“Báo cáo! Tân binh số 13 đến báo cáo!”

Cố Tỉ Thành sực nhớ ra việc đã dặn Tiền Đình sau khi huấn luyện xong thì đến tìm mình, lúc này Cố Tỉ Thành mới cẩn thận đánh giá cậu trai trước mặt: “Cậu là người ở thành phố A?”

“Báo cáo huấn luyện viên! Đúng ạ!” Tiền Đình lớn tiếng trả lời.

“Khương Miêu Miêu có quan hệ gì với cậu?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng.

“Báo cáo! Là chị họ của tôi!”

Cố Tỉ Thành không ngờ cậu ta lại trả lời một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế, vậy cũng tốt, đỡ phải để anh phải dò xét.

“Lý do để cậu tới đây tham gia quân ngũ là gì?” Tính ra bọn họ cũng có chút thù oán.

“Bởi vì ở đây có thể đào tạo ra những binh lính mạnh mẽ!” Tiền Đình vẫn đứng thẳng tắp, trả lời dõng dạc.

“Tôi muốn nghe lời nói thật!” Thanh âm của Cố Tỉ Thành còn lớn hơn cả cậu ta.

“Báo cáo! Để làm một binh lính tốt!”

Câu trả lời của cậu ta mạnh mẽ, vang dội, tiếng vang vọng khắp cả căn phòng khiến người nghe hoàn toàn không nghe ra sự giả dối ở trong đó.

Làm một binh lính tốt?

Cố Tỉ Thành đi quanh cậu ta hai vòng, nói: “Ông nội của cậu bị khai trừ quân tịch cũng là vì tôi, chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ làm như vậy với cậu sao?”

“Không sợ!” Tiền Đình vẫn nhìn thẳng về phía trước, dõng dạc trả lời: “Tôi biết ngài sẽ không làm như vậy cho nên mới tới nơi này!”

Cố Tỉ Thành khẽ cong mối: “Có nhiều người tin rằng tác phong của tôi có vấn đề, vì sao cậu lại bình tĩnh như vậy?”

“Báo cáo! Bốn năm trước tác phong của huấn luyện viên đã có vấn đề rồi!” Tiền Đình chẳng hề đổi sắc mà lớn tiếng trả lời.

Cố Tử Thanh: “...”

Thằng nhóc này... khá đấy!

“Đi ra ngoài đi, huấn luyện cho tốt, đừng để ý đến ánh mắt của người khác!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Tôi hy vọng những chuyện xảy ra lần này không có liên quan gì đến cậu!”

“Rõ!” Tiền Đình nói, sau đó xoay người rời đi, thế nhưng khi cậu ta đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành: “Huấn luyện viên, có chuyện tôi muốn nói với ngài, gần đây chị họ của tôi qua lại rất thân thiết với vị quân y họ Châu kia”

Tiền Đình nói xong mới thật sự quay người rời đi.

Cố Tỉ Thành khẽ nhíu mày vì câu nói này của cậu ta.

Khương Miếu Miếu với Châu Thiên Thiên qua lại thân thiết với nhau. Hai người phụ nữ này có thể biến ra một vở kịch đây.

Mà bọn họ chính là những diễn viên bất đắc dĩ bị ép tham gia vào vở kịch này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3614: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (6)
Cố Tỉ Thành cảm thấy phải nói việc này với vợ mình một chút, dù sao anh cũng chẳng thể nào đoán được hai người phụ nữ kia muốn làm gì.

Huống hồ còn thêm một Tống Kha khó đối phó kia nữa.

Lúc Cố Tỉ Thành về đến nhà thì Tiểu Quỷ Quỷ đang gào thét cưỡi xe của mình.

Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, mẹ vợ của anh từng cho anh xem tấm ảnh Bánh Bao Đậu khi còn bé yêu nhất cái trò cưỡi xe này.

Về điểm này, con trai giống y hệt mẹ nó!

Cố Tỉ Thành vào cửa liền thấy Sở Lạc Nhất đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, tay còn cầm cả di động để nói chuyện phiếm.

“Gái à, em thật sự không đói sao?” Cố Tỉ Thành nhìn thoáng qua thứ cô đang xem trên tivi: “Xem cái này còn chẳng bằng đi xem huấn luyện thực tế trên sân huấn luyện với anh còn hơn.”

Cái Sở Lạc Nhất xem cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một bộ phim truyền hình có chủ đề về bộ đội.

“Nhìn bọn anh, em sẽ tiêu tan.” Sở Lạc Nhất chẳng buồn khách khí mà nói.

Cố Tỉ Thành gõ một cái lên đầu của cô: “Bình thường em đối xử với con trai của anh như thế đấy à? Tới giờ cơm rồi!”

Cố Tỉ Thành mở miệng nhắc nhở.

“Bình thường vào cái lúc này thì con trai anh với em đều đã ăn xong cơm ở nhà ăn rồi!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi để điện thoại di động xuống: “Nửa tiếng trước anh nhắn tin cho em nói chuẩn bị về nhà, từ chỗ đó về đến đây mất tận nửa tiếng sao?”

Lúc này Cố Tỉ Thành đã đi vào nhà bếp để làm cơm cho hai mẹ con không biết đói này.

“Lúc định về thì Tiền Đình tới tìm anh?”

“Tàu ngầm? Anh đổi sang hải quân từ lúc nào vậy?” Sở Lạc Nhất đặt di động xuống, tiện tay ấn tạm dừng bộ phim trên tivi rồi vào bếp với Cố Tỉ Thành.

* Trong tiếng Trung, Tiền Đình và Tàu Ngầm có âm đọc gần giống nhau.

“Anh đây còn cả thuyền ca-nô nữa kìa.”

“Thuyển- thuyền-” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng phóng xe đẩy của mình vào nhà bếp. Nhóc rất thích thuyền lớn đó nha.

Sở Lạc Nhất đưa tay kéo con trai lại, không cho nhóc vào nhà bếp.

“Đó là em họ của Khương Miếu Miếu, Tiền Đình.” Cố Tỉ Thành giải thích một câu: “Sau đó cậu ta nói cho anh biết gần đây quan hệ Khương Miêu Miêu với Châu Thiên Thiên không tệ, chuyện này rất có thể là do bọn họ gây ra.”

Sở Lạc Nhất kinh ngạc một hồi, không ngờ còn có cả khả năng này nữa, hóa ra Châu Thiên Thiên vờ Khương Miêu Miêu cấu kết với nhau nhưng cuối cùng Lương Tâm Khiết mới là kẻ gánh tội.

Quan hệ này hình như có hơi rối.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể đổ hết trách nhiệm lên một người chẳng có một chút xíu quan hệ nào với bọn họ thì hai người này cũng giỏi phết đấy.

Từ lúc nào mà hai người phụ nữ đó lại trở nên thông minh như vậy? Thậm chí còn biết đổ tội cho người khác?

Cố Tỉ Thành mở cửa nhà bếp để hai người họ đi ra ngoài, trong nhà bếp có khói dầu. Sở Lạc Nhất kéo xe đẩy nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ để nhóc tự chơi, còn cô quay về bàn nước, cầm di động của mình lên.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Khương Miêu Miếu lại hoành hành rồi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thể nào! Như thế thì lá gan của cô ta quá lớn rồi, vừa mới được ra tù đã làm loạn, nghĩ cái gì vậy?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị cũng thấy cô ta đang tự tìm đường chết. Nếu không em thử đi tìm cô ta hỏi xem cách nhìn của cô ta về vấn để tự tìm đường chết là như thế nào đi?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:...]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đây mới chính là mục đích của chị chứ gì!!!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, bởi vì chị không ở thành phố A, em tiện hơn.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Được rồi, chiều em sẽ đi xem sao.]

Sở Lạc Nhất nhìn thấy dòng chat này cuối cùng cũng cảm thấy vấn đề là lạ ở đâu, thì ra là ở chỗ này.

Trước đây Tiểu Bất Điểm làm gì cũng sẽ nói, em với Bánh Bao Rau đi xem.

Hiện tại thì đổi thành một mình rồi.

Đây chắc chắn là có vấn đề!

Sở Lạc Nhất nhìn di động của mình. Tiểu Quỷ Quỷ cưỡi xe phi tới rồi đưa tay giật giật ống quần của cô, sau đó chỉ chỉ tivi nói: “Xem, xem ti zi -”

Sở Lạc Nhất nhướng mi, liếc mắt nhìn con trai: “Là tivi, đồ ngốc này!”

Đúng là trẻ con vẫn là tốt nhất, không cần để ý cái gì, chỉ cần chính bản thân mình vui vẻ là được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3615: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (7)
Sau khi tan tầm, Kiều Vi Nhã thật sự đi tìm Khương Miêu Miêu. Cô phải hỏi rất nhiều người mới có được địa chỉ hiện tại của cô ta.

Khương Miếu Miểu hiện đang ở một khu nhỏ tại vành đai số năm của thành phố A, hoàn cảnh sống không tốt lắm, nhà được xây từ mấy chục năm trước lại còn phải thuê chung nhà với người khác.

Kiều Vị Nhã rất khó tưởng tượng một đại tiểu thư vênh mặt với đời lúc trước lại có thể ở một nơi như vậy.

Kiều Vị Nhã gõ cửa, người ra mở cửa là một người đàn ông mập mạp mặc mỗi cái quần đùi. Gã có chút mất kiên nhẫn: “Tìm ai?”

Kiểu Vị Nhã khựng lại một chút rồi nhịn không được ngoái đầu nhìn lại biển số nhà, sau khi xác định không tìm sai địa chỉ mới nói: “Ở đây có ai tên là Khương Miếu Miếu không?”

“Tìm Tiểu Khương hả? Đang đi làm rồi, sáng sớm mai mới về!” Mặc dù gã đàn ông kia khá mất kiên nhẫn nhưng gã vẫn trả lời câu hỏi của Kiều Vị Nhã.

“Bây giờ đi làm?” Kiều Vị Nhã tò mò hỏi.

“Đúng thế, hình như cô ta đi làm lao công ở bên ngoài khu nhà đấy. Cô ra bên ngoài mà tìm thử xem!” Gã đàn ông nói rồi bỏ vào trong nhà.

Kiều Vi Nhã nhìn cánh cửa đã đóng lại, kiểu gì cũng thấy khó mà tin nổi.

Kiều Vi Nhã rời khỏi khu nhà, dựa theo lời của người đàn ông kia đi tìm Khương Miêu Miêu. Lúc này là lúc các cửa hàng bán trên đường chuẩn bị đóng cửa cho nên rác rưởi trên đường rất nhiều, vất vả lắm Kiều Vi Nhã mới có thể tìm được người mặc đồng phục công nhân môi trường đang cắm đầu quét tước.

Cô không dám đến bắt chuyện, đây chính là Khương Miêu Miêu năm xưa sao?

Khương Miêu Miêu cúi cầu quét dọn, cô ta thấy một đôi giày thể thao trước mặt mình liền ngẩng đầu lên.

Với tính cách của Khương Min Miếu, Kiều Vi Nhã cho rằng lúc cô ta trông thấy có chắc chắn sẽ chỉ hận không thể bóp chết cô mà thôi, thế nhưng thái độ của Khương Miêu Miêu lại vô cùng bình tĩnh.

“Là cổ sao?” Khương Miêu Miêu nói một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Kiều Vị Nhã lui về sau một bước: “Khương Miêu Miêu, cổ...”

“Nhân quả báo ứng, tự mình tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi.” Khương Miêu Miêu nhàn nhạt nói, trên người cô ta chẳng còn chút kiêu căng, ương bướng lúc trước nữa.

“Tại sao cô lại ở đây làm những việc này? Người nhà của cổ đầu rồi?” Coi như là nhà họ Khương có thua cũng không thể trở thành như thế này mới đúng.

“Người nhà?” Khương Miêu Miêu cười ha hả, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Bọn họ đã ra nước ngoài từ lâu rồi! Một đứa con gái hại bọn họ phá sản thì liệu bọn họ có cần nữa không? Có lẽ đây chính là báo ứng của tôi!”

Kiều Vị Nhã mím môi, hai bàn tay xù xì của Khương Miếu Miêu hoàn toàn không giống bàn tay của một cô gái hai mươi tuổi.

“Tại sao cô lại làm công việc này?”

“Không có bằng cấp, đã từng ngồi tù, không làm cái này thì còn làm cái gì khác nữa?” Khương Miêu Miêu bật cười thành tiếng rồi đổ rác rưởi vào thùng: “Muốn trách thì trách năm đó tôi lại đi chọc vào các người. Mấy năm này tối ngồi trong tù cũng đã nghĩ thống rồi! Tôi làm như vậy chỉ đơn giản là vì tôi ghen tị với các người, ghen tị thân thế của các người tốt hơn tôi, ghen tị bạn bè của các người đối xử với các người rất tốt, lại càng ghen tị với chuyện Sở Lạc Duy đối xử tốt với cô nên mới làm ra những chuyện như vậy.”

Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn cái lưng hơi công xuống một chút của Khương Miếu Miêu. Cô không hỏi gì nữa, một người như vậy làm sao có khả năng đi liên thủ với người khác để tự tìm đường chết được.

Hơn nữa Kiều Vị Nhã thấy có vẻ như Khương Miếu Miếu đã thật sự hối lỗi và sửa sai rồi, mà hiện tại báo ứng của cô ta cũng đã nhiều hơn những gì mà cô ta làm năm đó.

Trên đường về, Kiều Vi Nhã kể lại chuyện này cho Sở Lạc Nhất nghe.

Sở Lạc Nhất cũng hoàn toàn khiếp sợ với tình cảnh hiện tại của Khương Miếu Miêu.

“Vậy ra hiện tại cô ta đang làm nhân viên vệ sinh môi trường sao?” Cái loại công việc chỉ có những người già đã về hưu mới chịu làm mà Khương Miếu Miếu lại cam tâm tình nguyện đi làm?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3616: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (8)
Sở Lạc Nhất càng cảm thấy kỳ quái, thế quái nào Khương Miêu Miếu lại biến thành cái dạng như thế này?

Nhưng nếu cô ta đã trở nên như vậy thì cũng chẳng phải không có nguyên do.

Mười giờ tối Cố Tỉ Thành mới trở về, nhưng mà cảnh vệ của anh đã đưa cơm tối qua đây, Tiểu Quỷ Quỷ ăn đến sung sướng.

Lúc Cố Tỉ Thành về nhà thì con trai anh đã ngủ. Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má phúng phính của con trai rồi mới đứng dậy, nhìn ngắm cô gái đang ngủ bên cạnh Tiểu Quỷ Quỷ, sau đó vỗ vỗ lên người cô, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, về bên kia ngủ đi.”

Giường trẻ em của Tiểu Quỷ Quỷ thật sự không phải để cho người lớn nằm, nếu không anh cũng không chuẩn bị cho con trai một cái giường bé như vậy.

Lúc này Sở Lạc Nhất còn chưa ngủ say. Cô nghe Cố Tỉ Thành nói vậy liền quay người, nói: “Anh qua bên kia ngủ đi, em ngủ với con.”

Sắc mặt của Cố Tỉ Thành đen lại. Anh dứt khoát ôm cô đứng dậy: “Cái giường này nhỏ lắm.”

Sở Lạc Nhất hé mắt, hừ một tiếng: “Anh cũng biết nó nhỏ sao?”

Cố Tỉ Thành mặt không đỏ, tim không đập nhanh ôm Sở Lạc Nhất đi ra ngoài: “Phòng như thế, nếu để giường quá lớn sẽ không có chỗ cho con trai chơi đùa.”

Lý do này...

Sở Lạc Nhất cho điểm tuyệt đối!

“Vậy anh ngủ ở sofa đi, nếu không thì về phòng làm việc mà ngủ!” Sở Lạc Nhất hất hất cái chân của mình rồi cười híp mắt nói.

Cố Tỉ Thành đột nhiên khựng lại, dứt khoát quăng Sở Lạc Nhất lên giường. “Này... anh làm cái gì thế?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc hổ lên một tiếng, Cố Tỉ Thành đã đè tới.

Sở Lạc Nhất không kịp trốn đã bị anh đè xuống dưới người.

Cố Tĩ Thành chiếm trước thời cơ liền mạnh mẽ hôn lên môi có một cái, sau đó mới tỏ vẻ đáng thương, nói: “Rốt cuộc em định đến bao giờ mới có thể tha thứ cho anh đây?”

Sở Lạc Nhất đẩy người, thế nhưng người kia đang đè cô rất chặt: “Anh biết em chưa tha thứ cho anh, thế mà giờ anh đang làm cái gì đấy hả?”

“Cầu xin tha thứ!” Cố Tỉ Thành nói trắng ra, hoàn toàn không thấy xấu hổ chút nào.

“Em còn chưa tha thứ cho anh đâu! Anh như vậy đáng bị đánh vào mười tám tầng địa ngục!” Sở Lạc Nhất nói, sau đó ngay lúc anh hôn lên môi cô thì dứt khoát cắn một cái vào miệng anh.

Cố Tỉ Thành khẽ hừ một tiếng, chỉ có thể nhíu mày tránh ra: “Anh là ba ruột của con trai em đó!”

“Không có ba ruột có thể tìm ba dượng mà!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt trả lời, sau đó cô liền thấy sắc mặt của Cố Tỉ Thành biến thành màu đen sì, thấy vậy cô càng cười sung sướng hơn.

Cố Tỉ Thành xoay người rời khỏi Sở Lạc Nhất rồi nằm xuống, đưa lưng về phía Sở Lạc Nhất, nhắm hai mắt lại, nói: “Rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”

Sở Lạc Nhất cũng nghiêng người, nằm sấp bên cạnh nhìn ai đó đang tức giận đến mức quay lưng lại với mình: “Hôm nay em bảo Tiểu Bất Điểm đi tìm Khương Miêu Miêu rồi.”

Cố Tỉ Thành chẳng nói lời nào.

Sở Lạc Nhất cũng không để tâm, tiếp tục nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến Khương Miếu Miếu. Nói cách khác tức là có người đã hướng chúng ta đến một phương hướng sai lầm ngay từ đầu.”

Tuy rằng Cố Tỉ Thành vẫn quay lưng về phía Sở Lạc Nhất nhưng hai mắt của anh đã mở ra.

Nếu chuyện này là do Tống Kha làm, sư phụ cũng đã nói Tổng Kha giỏi giang hơn anh vậy thì việc gã sắp xếp một con đường sai lầm ngay từ đầu cho bọn họ cũng là chuyện đương nhiên.

“Nhưng em thể, chắc chắn nó có liên quan đến Châu Thiên Thiên của anh!”

“Hừ hừ hừ, anh kiện em tội vu khống, cái gì gọi là Châu Thiên Thiên của anh? Sao em không lên trời luôn đi?” Cố Tỉ Thành quay đầy lại, hung hăng nhìn chằm chằm bà xã của mình, đây là vấn đề nguyên tắc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3617: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (9)
Sở Lạc Nhất à lên một tiếng, từ chối thừa nhận mình vừa nói sai. Cái mà cô nói rõ ràng chính là sự thực, trong lòng Chầu Thiên Thiên kia chỉ có một mình anh mà thôi.

Hiện giờ Cố Tỉ Thành một lòng chỉ biết cầu xin bà xã tha thứ cho mình, việc khác tạm thời anh không muốn để ý tới. Còn về phần cái gã Tổng Kha kia thì chắc là gã đang khó chịu với anh, thế nên việc mà anh phải làm tức là khiến cho gã càng khó chịu hơn.

“Bảo bối, ngày mai anh phải đi rồi, sống hay chết thì em cũng cho anh một câu trả lời có được không?” Lời này của Cố Tỉ Thành có chút đáng thương.

Sở Lạc Nhất nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì cũng nhịn không được mà trở nên chăm chú hơn mấy phần: “Nói thật, em chưa bao giờ yên tâm về anh cả! Chỉ cần anh mặc bộ đồ này là em không dám yên tâm. Có thế nào anh cũng nên cho em chút thời gian chứ, đúng không?”

Lời của Sở Lạc Nhất còn đáng thương hơn lời của anh nữa.

Cố Tỉ Thành chịu thua, đành đưa tay kéo vợ vào lòng rồi nói chuyện phiếm một cách trong sáng.

“Chuyện của Khương Hiểu Miêu kia là như thế nào?”

“Tiểu Bất Điểm nói người nhà của Khương Miêu Miêu đã ra nước ngoài ngay sau khi cô ta gặp chuyện không may, hiện tại cô ta đang làm một nhân viên vệ sinh.”

Mức chênh lệch của chuyện của chuyện này giống như lòng sông so với mặt nước biển...

“Có thể dạy ra một đứa con gái không từ thủ đoạn nào như vậy thì người nhà của cô ta có thể tốt được sao? Hẳn là Khương Miêu Miêu phải thấy may mắn vì đã thoát được khỏi bọn họ.” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói: “Xem ra lần này cô ta thật sự nhận được bài học rồi.”

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, thừa nhận những lời này: “Ngày mai anh phải vào núi rồi sao?”

“Ừ, em yên tâm đi, anh đã sắp xếp mọi chuyện rồi, thứ tự và thứ năm sẽ có doanh trưởng doanh trinh sát đưa em đi.” Cố Tỉ Thành cho rằng cô lo lắng vấn đề này.

“Doanh... trinh sát” Sở Lạc Nhất có chút tò mò về chức vụ của người này.

Cố Tỉ Thành nhướng mi, không giải thích nhiều. Anh không có mặt ở đây rất có thể Tống Kha sẽ đến bất cứ lúc nào.

“Lần này anh vào núi khoảng chừng nửa tháng, sau khi kết thúc chắc anh sẽ có có một kì nghỉ dài hạn.” Cố Tỉ Thành chậc lưỡi nói.

“Cảm khái cái gì đấy?” Sở Lạc Nhất liếc mắt lườm anh một cái, không chút khách khí đốp lại một câu như vậy.

Chắc chắn anh có được nghỉ cũng sẽ bận chuyện huấn luyện thôi.

Cố Tỉ Thành bị chặn họng không nói được gì, chỉ có cười ngốc ngốc với cô. “Cái anh muốn nói chính là thời gian đó chẳng phải em được nghỉ sao?” Cố Tỉ Thành vội vội vàng vàng nói: “Chỉ cần em nghỉ là anh vui rồi.”

“Em dẫn con trai về thành phố A!” Sở Lạc Nhất nói.

Cố Tỉ Thành lập tức nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Vừa mới tới thì cần gì phải về thành phố A chứ? Anh nói không phải chứ chưa chắc ba em đã muốn em về đâu?

Sở Lạc Nhất: “...

Sở Lạc Nhất xoay người, sau đó đẩy Cố Tỉ Thành đi ra ngoài: “Đi ra ngoài, ra ngoài! Anh ra ngoài sofa mà ngủ đi, đời này anh đừng hòng có vợ!”

Cổ Tín Thành bị cố đẩy ra ngoài vẫn không quên nói thêm một câu: “Anh chỉ nói thật thôi mà!”

Cố Tỉ Thành nói rồi dứt khoát xoay người, ôm lấy Sở Lạc Nhất vào lòng, sống chết cũng không chịu buông ra: “Không đùa nữa, không đùa nữa! Em thừa nhận những lời anh nói là thật đi! Ông già Cố kia cũng chê anh phiền, chỉ mong mấy đời anh cũng đừng về nhà kia kìa”

“Em cũng thấy anh phiền lắm, anh mau mau biến mất luôn đi!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

Cổ Tử Thành vẫn ôm chặt vợ của mình, đùa gì thế, vất vả lắm mới có cơ hội ôm vợ ngủ một giấc mà còn ngoan ngoãn đi ra sofa ngủ thì khác nào thằng ngu đầu!

“Bảo bối, anh nói thật với em! Em vẫn nên cẩn thận với cái người tên Tống Kha kia một chút thì hơn! Dù sao cũng không ai biết được lúc nào gã sẽ tới bên này. Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng ba em cũng đã nói rằng thực lực của gã trên cả anh, điều đó chứng tỏ gã thật sự có chỗ hơn người.” Cố Tỉ Thành không yên lòng dặn dò: “Anh đi chính là cơ hội tốt để gã tới đây!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3618: Bao giờ em mới tha thứ cho anh (10)
Sở Lạc Nhất bị anh dỗ đầu vào đấy, cũng không thật sự có ý định đuổi Cố Tỉ Thành ra ngoài. Lúc này, cô nghe thấy anh nói vậy thì ôm máy tính xách tay của mình, mở ra, tìm một trang web.

Cố Tỉ Thành ở bên cạnh nhìn cô mở ra một trang web nhỏ, đó cũng chính là trang web để lộ thông tin lần trước.

“Anh cảm thấy một người thông minh như vậy tại sao lại đi dùng một trang web của bản thân mình làm những chuyện này chứ?” Sở Lạc Nhất để anh nhìn trang web.

“Bởi vì nếu làm như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ đến anh ta. Anh ta thích dùng những phương pháp trái ngược.” Cố Tĩ Thành liếc mắt nhìn cái trang web kia một cái, những tin tức có liên quan đến anh đều đã bị xóa sạch.

Trang chủ rất sạch sẽ cũng rất có tính quy luật.

“Dựa theo lẽ thường mà nói thì một người làm chuyện xấu chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ nhắm về phía mình, khi mọi người đều nghĩ như vậy mà anh ta lại làm ngược lại cũng đồng nghĩa với việc anh ta đang nói cho mọi người rằng, anh ta đâu có ngu như vậy nên nhất định anh ta đang bị lợi dụng!” Cố Tỉ Thành nói rồi tắt trang web đó đi.

Sở Lạc Nhất nghe Cố Tỉ Thành nói vậy cũng thấy có lý, quá nhiều người bị dập khuôn tư duy mà Tống Kha đi theo. Kể cả bây giờ Tống Kha có đăng bài xin lỗi, nói thật ngại quá, anh ta không biết trang web của mình xảy ra vấn đề này, người bình thường đều sẽ cho rằng anh ta là người vô tội.

“Ý của anh chính là sau khi anh rời đi, rất có thể Tống Kha sẽ tới tìm em, sau đó sẽ nói xin lỗi em về mấy chuyện lúc trước sao?” Sở Lạc Nhất nhìn ai kia đặt máy tính xuống bàn thì cũng đi theo.

“Nói chính xác hơn thì anh ta sẽ không chủ động tới tìm em nói lời xin lỗi, thế nhưng chắc chắn sẽ chủ động tới tìm em thôi, anh ta đang chờ em lên tiếng hỏi anh ta trước.” Cố Tỉ Thành nói, sau khi ngồi xuống liền kéo Sở Lạc Nhất ngồi xuống chân của mình: “Đã biết mình phải làm như thế nào chưa?”

“Anh ta không muốn nói thì tại sao em phải hỏi?” Sở Lạc Nhất nói xong thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền vội vàng nói: “Em hiểu rồi, ý của anh là để em chủ động đi hỏi, mê hoặc anh ta!”

“Cũng không đần lắm!” Cố Tỉ Thành nhìn cô một cách tán thưởng rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Đừng có mà nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh!” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói: “Anh có ý gì?”

“Anh ta dùng phương pháp trái ngược là để khiến mọi người không nghi ngờ anh ta, cho nên em phải đi con đường của người bình thường, tuy rằng cách này có hơi khó với em!” Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nói.

Sở Lạc Nhất vẫn quyết định đuổi cái người này ra ngoài, sao hôm nay anh cứ tự tìm đường chết thế.

Vậy nên một lát sau, Cố Tỉ Thành đứng ngoài cửa, cánh tay bất lực bám vào cánh cửa: “Bảo bối, sao tự dưng em lại tức giận? Sao không cho anh nói thật chứ?”

“Anh không biết dạo này người nói thật đều không có bạn bè sao?” Sở Lạc Nhất đứng ở bên trong cười gần một tiếng.

Cố Tỉ Thành thấp giọng bật cười, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi lại một câu: “Rốt cuộc đến lúc nào em mới có thể tha thứ cho anh? Hoàn toàn tha thứ cho anh ấy!”

Lúc nào mới tha thứ?

Sở Lạc Nhất dựa vào cửa nhìn ánh trăng bên ngoài, ánh trăng giữ tháng sáng đến nỗi cho dù không bật đèn thì cả căn phòng cũng sáng rõ.

Thật giống như từ sau khi Cố Tỉ Thành trở về thì trái tim của cô cũng sáng sủa như vậy.

Nhưng nhắc tới tha thứ...

“Hừ, chờ anh thắng được Tổng Kha kia đi!” Đợi đến khi chuyện này kết thúc cô sẽ tha thứ cho anh.

Nó giống như cô đang tự tìm cho mình một lý do, tự lấy cho mình một cái cớ.

Tiếng cười của Cố Tỉ Thành càng sâu hơn. Anh cũng không bóc mẽ sự giả vờ sĩ diện của cô, chỉ đáp lại một tiếng thật khẽ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3619: Tống Kha (1)
Dù sao vẫn phải cho vợ mặt mũi mà.

“Được thôi.” Cố Tỉ Thành đáp lại một câu, cả hai người đều không nhắc lại chuyện này, chỉ còn ánh trăng vẫn bao phủ lên hai người.

Năm tháng trôi qua, cùng lắm cũng chỉ là như thế này:

Lúc Sở Lạc Nhất ngủ, khóe môi của cô vẫn luôn cong lên.

Thế nhưng lúc cô tỉnh lại thì Cố Tỉ Thành đã không còn ở nhà. Trên bàn có bữa sáng đã được làm sẵn, còn có cả một bông hồng, dưới bông hồng là một tờ giấy nhắn.

[Bảo bối:

Thời gian bị thay đổi bất ngờ, anh phải vào núi, nửa tháng nữa sẽ về, tự em phải cẩn thận một chút nhé.

Yêu em!]

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất cong lên. Cổ nhìn những món ăn trên bàn rồi bỗng hiểu ra lý do vì sao năm đó Sư Niệm lại vì Sở Húc Ninh mà học nấu ăn, bởi vì đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Những thứ như thế này vốn chẳng có nguyên nhân, nó chỉ vì một câu mà thôi: Cam tâm tình nguyện.

Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ thức dậy không thấy “bá bá” của mình đâu, lại biết nửa tháng sau “bá bá” mới về thì nhóc chỉ có thể thở dài một cái. Nhưng nhóc cũng hiểu công việc của “bá bá” là như thế nào. Công việc của “bá bá” không giống với ông ngoại, ông ngoại có thể ngày nào cũng ở nhà nhưng “bá bán thì không.

Tiểu Quỷ Quỷ đau lòng trong chốc lát rồi lại cưỡi xe của mình vui đùa.

Sau khi Sở Lạc Nhất ăn sáng xong, cô vốn định dẫn con trai ra sân chơi một chút nhưng không ngờ lại gặp được vị doanh trưởng kia. Anh ta cười híp mắt nhìn cô, Sở Lạc Nhất cũng chỉ có thể cười theo.

“Chị dâu đang muốn đi ra ngoài sao?” Doanh trưởng cười hỏi.

“Không đi ra ngoài, tôi chỉ dẫn con trai ra sân chơi một chút thôi.” Đột nhiên bị gọi là chị dâu như thế này khiến Sở Lạc Nhất có cảm giác ngượng ngùng.

“Mấy ngày nay trong nhà sẽ náo nhiệt hơn. Quân doanh mới được thành lập cho nên hơi thiếu thốn một chút, nếu chị dâu có gì cần thì cứ nói với bên hậu cần để họ chuẩn bị.” Doanh trưởng nói rồi nghĩ nghĩ một chút mới nói tiếp: “Xem tôi này, tôi tới đây chủ yếu là để hỏi chị dâu xem chị dâu hiểu về chuyện Tống Kha được bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, thế nhưng năng lực phản trinh sát của anh ta chắc chắn rất mạnh.” Sở Lạc Nhất nói thẳng.

Sắc mặt của Doanh trưởng hơi đổi một chút, thể hiện cuộc nói chuyện này không vui vẻ nữa rồi.

Sở Lạc Nhất cũng rất vô tội, cô chỉ nói thật thôi. Nếu ba của cô đã nói như vậy thì chứng minh gã đàn ông này chắc chắn không hề đơn giản, còn về chuyện không đơn giản đến mức nào thì có thật sự không biết.

Thế nhưng thân làm một người từng được huấn luyện đặc biệt thì phản trinh sát bất quá chỉ là một kỹ năng cơ bản trong quá trình huấn luyện, thế nên chắc chắn khả năng phản trinh sát của Tổng Kha chắc chắn rất mạnh.

“Được rồi, chị dâu cứ cho cháu chơi một lúc đi, tôi đi về trước.” Doanh trưởng vừa nói vừa gãi gãi đầu của mình. Anh ta có cảm giác mình vừa nhận một nhiệm vụ không hề đơn giản rồi.

Sở Lạc Nhất có chút đồng tình với anh ta, bởi vì cho tới lúc này cô cũng không nghĩ ra bản thân mình phải làm thế nào bây giờ?

Sở Lạc Nhất nhìn Doanh trưởng rời đi rồi lại cúi đầu nhìn con trai đang cưỡi xe của mình chạy khắp nơi, cô chỉ nói thật thôi mà.

Chuyện mà khiến cô tò mò hơn là một chuyện khác, rốt cuộc là Tiểu Bất Điểm với anh trai của cố xảy ra chuyện gì vậy?

Kỳ quái!

***

Thành phố A, Phòng tin tức của tập đoàn Sở Thị.

Kiều Vi Nhã cùng Tiểu Mễ vừa mới đi phỏng vấn về, còn chưa kịp đặt chân vào phòng đã nghe được tiếng quát tháo đầy giận dữ vọng ra.

“Chuyện này tôi đã nói với các người mấy trăm lần rồi hả? Tại sao các người còn có thể mắc cái sai lầm ngu xuẩn như vậy? Tại sao lại đưa một cái tin không có thật như thế!”

Kiều Vi Nhã hoàn toàn có thể nghe ra Sở Lạc Duy tức đến mức thế nào, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy anh nổi giận đến cỡ này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3620: Tống Kha (2)
Cơn tức của Sở Lạc Duy lần này là vì thời gian trước Sở Thị cũng có bài báo đưa tin về Cố Tỉ Thành, mà Sở Lạc Duy chỉ vừa mới biết chuyện này.

Sở Thị luôn luôn chỉ đưa những tin tức có căn cứ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất cho việc vì sao mà Sở Thị có thể đứng vững ở giới truyền thông nhiều năm như vậy.

Nhưng lần này Sở Thị lại đưa tin về Cố Tỉ Thành.

Mà Cố Tỉ Thành là ai? Đó chính là con rể của chủ tịch Sở Thị, là em rể của tổng giám đốc Sở Thị, là chồng của thiên kim Sở Thị!

Cái này gọi là lũ lớn trối cả miếu Long Vương đó sao?

Mà lúc trước tin này đều được đăng lên trang nhất của Sở Thị, cũng không biết đám người kia đem bản thảo tin tức xào xáo lại như thế nào mà khiến chuyện này còn bị đóng dấu cái tên của Sở Thị.

Cho nên lần này Sở tổng luôn mang cái danh “sống chết mặc bay” cũng phải nổi giận, mà còn nổi giận cực lớn.

Kiều Vị Nhã với Tiểu Mễ len lén đứng ngoài cửa một lúc lâu, đại khái cũng nghe rõ ràng.

“Ai là người duyệt tin tức mấy ngày trước vậy?” Kiều Vi Nhã nhỏ giọng hỏi.

“Là Lão Trương đó! Lần đầy tin tức toàn do Lão Trương duyệt thôi, dám duyệt cái tin này chẳng lẽ lão Trương bị

mắc chứng lẫn của người già rồi sao?” Tiểu Mễ cũng nhỏ giọng nói: “Nói gì thì nói cũng đâu thể duyệt tin tức liên quan đến ai kia chứ, lại còn tin tức chưa được xác nhận đã đăng thì chẳng phải là muốn chết rồi sao?”

Kiều Vi Nhã cũng công nhận lão Trương này chán sống rồi: “Nhưng mà muốn đưa tin tức cũng phải qua mười mấy người duyệt! Chẳng lẽ không một ai cho rằng cái tin này không thể đăng sao?”

“Đúng là phải qua tay nhiều người, nhưng lão Trương là người cuối cùng! Chị cảm thấy lần này phòng tin tức gặp nạn rồi, có vẻ như Tổng giám đốc muốn đập luôn cả phòng đó rồi.” Tiểu Mễ đưa tay lên xoa xoa cằm, để Kiểu Vi Nhã nhìn sang.

Nhìn kỹ thì có vẻ như Sở Lạc Duy đang có suy nghĩ này thật.

“Chuyện này qua tay những ai? Tự đứng ra cho tôi, có mấy lời đừng để tôi nói đến lần thứ hai!” Sở Lạc Duy tức giận nói.

Sở Vi dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn tình hình dầu sôi lửa bỏng bên trong. Quả thật anh hoàn toàn không có ý định đi giảng hòa chuyện này.

Dù sao nếu để đại tiểu thư trở về thì chuyện không chỉ đơn giản là từ chức đầu.

Kiều Vị Nhã đi qua, dựa vào vách tường bên cạnh anh: “Vị kia bị làm sao thế này? Biết để ý đến em rể từ lúc nào the?”

“Việc này còn phải hỏi em đó, gần đây em làm gì chọc giận cậu ấy à, cứ y như đàn ông mà cũng có “ông cậu” ghẻ thăm vậy!” Sở Vị liếc mắt nhìn Kiều Vị Nhã một cái rồi lại nhìn vào bên trong: “Hôm qua em đi làm cái gì mà không về nhà cùng cậu ấy?”

“Đi làm giúp Bánh Bao Đậu vài chuyện, đằng nào cậu ta đã tan tầm đâu!” Kiều Vị Nhã có chút chột dạ nói.

Quả thật hôm qua cô cố ý không gọi Sở Lạc Duy đi cùng.

Có một số việc cô muốn tự mình nghĩ cho rõ ràng, dường như khoảng cách giữa cô và Sở Lạc Duy ngày càng lớn hơn, lớn đến mức nó đã biến thành một cái hố rất sâu, mà cô lại chẳng thể nào vượt qua được cái hố đó.

Thế nên Kiều Vi Nhã phải dừng bước lại để nghĩ cho thật kỹ, nếu không bước qua được cô sẽ phải tìm một con đường khác để đi qua.

Sở Vi như cười như không nhìn Kiều Vị Nhã.

Kiều Vị Nhã liếc mắt nhìn anh một cái. Ngay lúc Sở Lạc Duy muốn đập đồ thì cô vội vàng lớn tiếng hô lên: “Bỏ cái cốc của tôi ra!!!”

Tiếng kêu động trời của Kiều Vi Nhã vang lên khiến toàn bộ nhân sự của phòng tin tức giật mình, thế nhưng bên cạnh đó là cảm giác được cứu rỗi.

Dù Sao Kiều Vị Nhã tới thì cũng có nghĩa là cứu tinh của bọn họ tới rồi.

Mà cái cốc đang bị Sở Lạc Duy giơ lên đã được Kiều Vi Nhã nhảy qua, cướp lấy.
 
Top