Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3621: Tống Kha (3)
Sở Lạc Duy thấy Kiều Vi Nhã, cơn tức tự động bớt đi mấy phần.

Tốc độ của cô quả thực khiến người ta líu lưỡi.

Quả nhiên, chỗ nào có Kiều Vi Nhã, Tổng giám đốc của bọn họ sẽ không nổi điên chỗ đó.

“Cậu đi đâu thế hả?” Sở Lạc Duy hơi nheo mắt, đã không còn cơn tức ngập trời khi nãy nữa.

“Đi ra ngoài phỏng vấn, chuyện gì mà khiến cậu phải nổi cơn tam bành như vậy?” Kiều Vi Nhã biết rõ còn hỏi, đặt chiếc cốc của mình xuống sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy: “Bọn tôi không phải làm việc à? Không kéo nhau ra ngoài nói chuyện riêng được sao?”

“Không nói các người lại không nhớ kỹ, trước giờ tan làm chiều nay các người phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, không thì tất cả nghỉ việc luôn đi.” Sở Lạc Duy nói xong liền xoay người đi thẳng.

Sau khi Sở Lạc Duy rời đi, Tiểu Mễ mới nhịn không được vỗ lồng ngực của mình chạy qua, nhỏ giọng mở miệng nói: “Làm chị sợ muốn chết, sợ chết khiếp đi được, may mà có em, nếu không hôm nay chắc chị phải xin nghỉ mất.”

Tiểu Mễ nói xong, lúc này Kiều Vi Nhã đã nhìn về phía lão Trương, khóe miệng lại hơi nhướn lên.

Lão Trương sớm đã bị dọa cho sợ đến lạnh run người, có điều buổi trưa lúc ăn cơm, Kiểu Vi Nhã lại len lén dẫn theo Tiểu Mễ ra ngoài.

Lão Trương ra khỏi công ty còn nhìn trái nhìn phải, xem xét xung quanh, sau đó lại run rẩy bước vào một quán cà phê.

“Lão Trường làm gì thế?” Tiểu Mễ tò mò mở miệng hỏi.

“Đi xem là biết.” Kiều Vi Nhã cũng muốn biết lão Trương định làm gì, quy củ của Sở Thị nghiêm ngặt như vậy, lão Trương cũng không phải nhân viên mới, không thể nào phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy được, trừ phi có người sai khiến anh ta làm như vậy.

Tiểu Mễ và Kiều Vị Nhã bước vào quán cà phê, còn chưa kịp vào trong đã bị người ta kéo thẳng qua một bên.

“Này...” Kiểu Vi Nhã còn chưa kịp kêu lên đã thấy người kéo cô ra là Sở Lạc Duy, còn có cả Sở Vi.

Kiều Vị Nhã chớp mắt, Sở Lạc Duy ra hiệu cho cổ đừng vào trong. Cô khựng lại một lúc, trong nháy mắt hiểu rõ, anh đã sớm biết tất cả, nổi nóng cũng là cố ý!

Sở Lạc Duy dẫn các cô lên phòng làm việc trên tầng, “Sao hai người lại tới đó?”

Nếu không phải Sở Vị thấy các cô đi theo lão Trường thì thiếu chút nữa đã hỏng chuyện rồi.

“Thấy lão Trương kỳ lạ nên đi theo xem thế nào thôi, ai mà biết được là cậu cố ý.” Kiều Vị Nhã càng nói càng tức giận, cảm giác mình lại thiếu chút nữa làm hỏng chuyện lớn của anh rồi.

Đối với sự giận dữ thất thường của Kiều Vi Nhã, Sở Lạc Duy không nhịn được mà nhíu mày, thế này là làm sao?

“Là cố ý đó, lão Trường dạo này rất lạ, bọn tôi muốn xem xem là ai sai anh ta làm như vậy.” Sở Vi mở miệng giải thích, anh vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng nói chuyện.

“Anh bảo làm xong chuyện này anh sẽ thả người nhà tôi cơ mà, giờ tại sao vẫn chưa thả?”

“Tổng biên tập Trương, đúng là anh đã gửi bản thảo mới, nhưng cái đó là gửi cho một mình anh xem sao? Tổng cộng mới được mấy bài.”

“Sở Thị có bao nhiêu quy định, không phải tôi muốn làm gì cũng được, tôi đã cố hết sức rồi, anh còn muốn tôi phải làm gì nữa?”

“Làm thế nào, tôi nghĩ Tổng biên tập Trương sẽ tự biết.”

Giọng nói nhanh chóng biến mất, Kiều Vi Nhã nghe giọng nói bên kia, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó, “Giọng nói này, hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi”

Sở Vi cũng gật đầu: “Tôi cũng thấy quen.”

“Tống Kha.” Sở Lạc Duy nói luôn, “Thì ra là hắn.”

Tổng Kha?

Kiều Vị Nhã và Sở Vi nhìn nhau, kẻ này, bọn họ biết, cũng đã từng gặp, nhưng chỉ là quan hệ xã giao, hiện giờ sao lại định nhắm vào bọn họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3622: Tống Kha (4)
Sở Vi cũng thấy tò mò.

“Anh ta?” Sao phải làm như vậy? “Anh ta đang nhắm vào chúng ta?”

“Cũng không hẳn.” Sở Lạc Duy mở miệng đáp, “Có điều có thể là anh ta quá tự tin rồi, cư nhiên dám động đến tôi.”

Đời này Sở Lạc Duy ghét nhất là bị người khác lợi dụng, lại còn ngấm ngầm lợi dụng, cho nên lần này, Tống Kha đã đạp phải một cánh cửa sắt rồi.

Từ trong ánh mắt Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã cảm thấy mùi vị của máu.

Hoặc có thể nói, là mùi vị hưng phấn.

Kiều Vi Nhã khựng lại một lúc, không nói gì.

Đến chiều lão Trường quay lại công ty, có điều cả ngày thấp thỏm bất an suốt.

Kiều Vị Nhã cũng như vậy.

Tiểu Mễ xử lý xong bản thảo phỏng vấn, tiện đường giúp Kiều Vi Nhã sửa lại một chút, sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang ngẩn người.

“Em làm sao thế?” Tiểu Mễ thu dọn đồ đạc, nhìn Kiều Vị Nhã vẫn đang ngẩn ra.

Kiều Vi Nhã khẽ lắc đầu, cô cũng không biết mình làm sao nữa, cứ thấy ngày một cách xa Sở Lạc Duy.

“Chắc là đến thời kỳ mãn kinh rồi.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

Tiểu Mễ cười mắng một tiếng, đặt một tập tài liệu trước mặt cô, “Chị thấy em đang rảnh quá thôi, mau làm xong mấy cái này đi, em không biết có bao nhiêu người hâm mộ em đâu.”

Hâm mộ chỉ số thông minh của em lúc nào cũng bị chà đạp à?

Kiều Vi Nhã vươn tay lấy một xấp tài liệu: “Bên phát hành làm sai tại sao chúng ta lại phải đi gánh hộ?”

Bởi vì đây không phải cái nào khác, chính là cái tin lần trước đưa tin sai.

“Em không thấy bọn họ sắp phát điên rồi à, giúp một tay, giúp một tay thôi mà.” Tiểu Mễ nói, bảo cô nhanh chóng làm đi.

Kiều Vị Nhã ngồi thẳng người, cuối cùng cũng có chút tinh thần. “Mấy thứ này cũng phải xem xét kỹ, nếu không bên phát hành nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Thế thì cho chịu, dù sao cũng đâu phải sự thật.” Kiều Vị Nhã cúi đầu xem, chỉ có điều sau khi nhìn thấy một tin trong đó liền không kìm được mà hưng phấn, sau đó lại chửi bậy một tiếng, chụp lại bức ảnh bên trên gửi cho Sở Lạc Nhất.

“Sao thế?” Tiểu Mễ tò mò quay lại nhìn, đó là bức ảnh một quán rượu, Cố Tỉ Thành đứng trước cửa, không biết đang nhìn cái gì, một bức ảnh chính diện rất rõ ràng.

Đâu có vấn đề gì.

Kiều Vi Nhã gửi qua, Sở Lạc Nhất liền gửi lại một hàng dấu hỏi.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nhìn cho kỹ, sau cánh cửa ấy.]

Tiểu Bất Điểm gửi đi rồi, lại thấy thiếu thiếu liền bắt đầu gõ thêm.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Quên đi, chị chữa ngốc ba năm vẫn chưa chữa được, nhìn xem cái bóng người ở phía cửa ấy là ai.]

Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vị Nhã nói vậy mới nhìn kỹ lại tấm ảnh kia, phía sau quả thật có bóng người, mà sau khi nhìn xong, Sở Lạc Nhất không kìm được mà lạnh sống lưng.

Người đó đang cầm một khẩu súng trong tay. Nếu lúc đó hắn nổ súng, Cố Tỉ Thành không chết cũng trọng thương.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có người muốn giết Cố Tỉ Thành.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không biết, em đang tìm mấy cái hình khác, có người gửi cho tập đoàn Sở Thị, không biết có phải ngớ ngẩn không nữa.]

Sở Lạc Nhất chăm chú nhìn tấm ảnh kia. Người gửi có ngớ ngẩn hay không có không biết, nhưng cô biết cuộc chiến của Cố Tỉ Thành lại sắp bắt đầu rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ cưỡi xe chạy tới và nhẹ vào chân có một cái.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai, nhóc cười ha hả, giống như sợ bị mẹ đánh, lại nhanh chóng xoay người cưỡi xe chạy mất.

Cô còn có con trai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3623: Tống Kha (5)
Không có Cố Tỉ Thành ở đây, cô vẫn phải bảo vệ con trai.

Cho nên, cố tuyệt đối không thể sợ hãi trước chuyện này.

Đến lúc này Sở Lạc Nhất lại có chút hối hận, tại sao cô lại sinh con trai?

Nếu như là con gái, cô có thể yên tâm được rồi, không phải sao?

Chí ít là mạng sống của nó có thể được bảo vệ.

Đáng tiếc lại là con trai.

Tiểu Quỷ Quỷ bị mẹ nhìn mà gai hết cả người, mẹ muốn gì nhỉ?

Cho nên bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ liền dứt khoát cưỡi xe chạy thật xa.

Sở Lạc Nhất thở dài, nhìn đồng hồ, định đặt đồ ăn bên ngoài.

Cho nên, lúc Tiểu Quỷ Quỷ thấy mẹ đang bấm điện thoại gọi đồ ăn ngoài liền khẽ thở dài một tiếng.

Những ngày tháng không có bá bá chỉ có thể ăn mì ăn liền và đồ ăn ngoài thôi.

Sở Lạc Nhất hơi khựng lại, nhìn cậu con trai đang vui đùa bên kia, “Mẹ con mình gọi đồ ăn ngoài được không.”

“Được ạ...” Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt mở miệng.

Sở Lạc Nhất nhìn con trai, suy nghĩ một lúc lại đi vào bếp.

Tiểu Quỷ Quỷ ở một tiếng, vội vàng tụt xuống khỏi xe, sau đó đi theo cô, cặp mắt to sáng long lanh.

Sở Lạc Nhất mở tủ lạnh, quay lại nhìn con trai đang có chút kích động, giả vờ giỏi lắm, vừa nãy ai còn bảo là được hả.

Sở Lạc Nhất lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra, sau đó mở miệng nói: “Ăn trứng gà luộc nhé?”

“Vâng vâng vâng-” Tiểu Quỷ Quỷ không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần là mẹ làm là được rồi.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu lại hưng phấn của con trai, Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy xót xa. Thằng bé thực sự không thích ăn đồ ăn ngoài.

Thấy Sở Lạc Nhất luộc trứng, Tiểu Quỷ Quỷ khua tay múa chân đi ra ngoài, vui vẻ hơn lúc nãy rất nhiều.

Nhóc chạy ra ngoài lại cầm lấy di động chạy vào, “Gọi điện, gọi điện, cho bà ngoại.”

Sở Lạc Nhất hơi nhướng mày, vươn tay cầm lấy di động, tìm tên của mẹ mình, sau đó bấm gọi video call, “Tìm bà ngoại làm gì? Nhớ bà ngoại à?”

Tiểu Quỷ Quỷ cười hì hì nhận lấy, lắc mông đi ra ngoài.

Sở Lạc Nhất càng thấy kỳ quái.

Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài xong liền nằm bò ra ghế sofa kể cho Thủy An Lạc nghe chuyện mẹ đang luộc trứng cho mình.

Sở Lạc Nhất vốn đang đứng ở cửa phòng bếp muốn nhìn xem nhóc định làm gì, nghe thấy cầu này bỗng rơi nước mắt.

Bên kia Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn hưng phấn nói chuyện với bà ngoại, cơ thể nhỏ bé ngồi trong phòng khách huơ tay múa chân.

Sở Lạc Nhất lặng lẽ đóng cửa phòng bếp lại, ngẩng đầu cố nén dòng nước mắt.

Trước đây mẹ bảo cổ học nấu ăn, cô nói ba đã nói sẽ nấu cơm cho cô cả đời rồi.

Mẹ cô liền cười cô: Chờ đến lúc con và Cố Tị Thành thực sự ở bên nhau con sẽ biết, làm vợ quân nhân chính là tự sống một mình, còn phải tự chăm sóc con cái. Mẹ với ba con còn có thể ở bên con cả đời sao.

Cô vốn nghĩ rằng, có tiền cố và con trai sẽ không chết đói được, nhưng hôm nay cô mới thực sự hiểu ra, tiền mua được sơn hào hải vị cũng không bằng một bát trứng luộc do cô làm.

Thằng bé chỉ muốn ăn cơm do mẹ nấu mà thôi.

Làm mẹ là một nghề.

Mà tất cả những kỹ năng trong đó đều là do người mẹ cam tâm tình nguyện học hỏi.

Hôm nay chỉ làm một bát trứng luộc, Sở Lạc Nhất bóc sạch sẽ cho con trai. Thằng bé rõ ràng rất sung sướng, cứ chạy tới chạy lui trong phòng khách, hỏi mẹ xem ăn được chưa?

Sở Lạc Nhất pha sữa bột cho nhóc, sau đó quay lại nhìn cậu con trai đang bò ra bàn nhìn chằm chằm quả trứng gà.

“Chờ một lát nữa mới ăn được, còn nóng.” Sở Lạc Nhất nói, bước qua nhét bình sữa vào tay con trai, sau đó vươn tay cầm lấy quả trứng bẻ ra thổi thổi cho nhóc.

Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng cắn một miếng, cười tít mắt nói: “Ngon lắm ạ.”

Trứng gà luộc nước sôi, có cái gì mà ngon.

Nhưng sự thỏa mãn của nhóc là thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3624: Tống Kha (6)
Tiểu Quỷ Quỷ như sợ mẹ không tin, còn cố ý vỗ hai bàn tay nhỏ xíu, nói cho mẹ biết mình đang nói thật.

Sở Lạc Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, cuối cùng cũng hiểu những lời mà Sư Niệm nói, sẽ có một người khiến bạn cam tâm tình nguyện đi làm những chuyện mà mình không thích.

Người này, chính là con trai cô.

Gần xế chiều, đối diện cũng có một người vợ quân nhân tới, đó là vợ của một vị Đoàn trưởng ở đây, dắt theo một cô con gái chín tuổi, là người thứ hai về đây ở sau Sở Lạc Nhất.

Đó là một chị gái người miền Nam rất nhiệt tình, mang theo không ít đặc sản, sắp xếp xong mọi thứ liền kéo con gái mình đi gõ cửa tặng đồ.

Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đờ ra nhìn chị gái kia khuân đồ tiến vào, còn liên tục phải nói: “Thôi, thôi không cần đầu chị ạ, đủ rồi đủ rồi.” Dù sao cô cũng đâu biết nấu cơm.

“Có ít hải sản thôi ấy mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu, chị mang nhiều thịt lợn hấp lên lắm, lão Mã cũng không nói với chị là mọi người còn chưa tới, để hỏng cũng phí, không phiền phức gì đâu, hâm lại là ăn được rồi, cả cái cá hun khói này nữa, cho con ăn nóng đi nhé.”

Chị gái kia nói xong, đặt xuống bàn đúng mười cái túi. Sở Lạc Nhất thậm chí còn hoài nghi tủ lạnh của cô không chỗ mà để nữa.

Cô bé con trông rất xinh xắn, lúc này đang nhìn Tiểu Quỷ Quỷ, “Cô ơi, em ấy đáng yêu quá.”

Sở Lạc Nhất củi đầu nhìn con trai vẫn đang ôm đùi mình, vỗ nhẹ lên người nhóc: “Chào chị đi.”

“Chào chị.” Tiểu Quỷ Quỷ lảnh lót gọi, trong chốc lát đã vui vẻ đi chơi cùng người ta.

Sở Lạc Nhất thấy con trai đi chơi rồi mới mời chị gái kia ngồi xuống, sau đó vội vàng đi rót nước.

Chị gái kia rất hoạt ngôn, ngồi hơn một tiếng, Sở Lạc Nhất chưa nói được mấy câu, chị ta đi rồi cô mới kịp thở ra, cuộc sống của một người vợ quân nhân chính thức bắt đầu.

Nhưng mấy thứ trên bàn này biết cất thế nào đây?

Sở Lạc Nhất nhìn con trai. Tiểu Quỷ Quỷ mở to hai mắt của mình. Nhóc cũng không biết, nhìn nhóc làm chi?

Sở Lạc Nhất cầm lấy di động, chụp lại, theo bản năng gửi cho Cố Tỉ Thành, hỏi làm sao bây giờ?

Gửi xong lại cảm thấy mình ngớ ngẩn, Cố Tỉ Thành còn đang ở giữa rừng sâu núi thẳm, cho nên cô lại gọi video call cho Sở Ninh Dực.

Lúc Sở Ninh Dực mô tả cho con gái nói thế nào nên để tủ lạnh, thứ nào nên ướp lạnh đột nhiên có chút hối hận. Đứa con gái anh nâng niu cứ thế đi sống đời vợ quân nhân, một người đến cả cơm cũng không biết nấu lại còn phải chăm sóc một đứa trẻ, liệu đó có phải lựa chọn chính xác không?

“Ba, cái này đun thế nào? Con có nên mua cái lò vi sóng không, hay là dùng bếp gas luôn?” Sở Lạc Nhất nói, còn đang loanh quanh trong phòng bếp tìm thứ gì đó đun được, định làm một bữa cải thiện cho con trai vào buổi tối.

“Không được thì về nhà đi, ba mẹ còn không nuôi được con hay sao?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Sở Lạc Nhất ngây ngốc nở nụ cười, có điều quay về thì không thể.

“Ba phải tin con gái ba chứ, con làm được.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt mở miệng nói, quay lại nhìn Tiểu Quỷ Quỷ đang nằm bò trên ghế, tâm trạng tốt hơn đôi chút.

“Ba, Tống Kha định tới thành phố J à?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, sau đó mở miệng nói: “Lòng háo thắng của Tổng Kha rất mạnh, thứ này một khi bánh chướng sẽ trở thành một loại dục vọng khống chế với chuyện thắng bại. Ba khuyên các con không nên đối chọi trực diện với cậu ta”

“Vâng, con còn tưởng ba sẽ tự mình giải quyết cơ?” Sở Lạc Nhất khẽ nói một câu.

Đầu bên kia...

“Alo, alo, ba...”

Sở Lạc Nhất khó tin kêu lên, lại cúp điện thoại của cô rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3625: Tống Kha (7)
Cho nên, đây tuyệt đối là ba ruột của cô, chứ ba dượng thì không thể gài bẫy con mình như vậy được.

Sở Lạc Nhất đi ra ngoài ôm con trai về phòng ngủ, sau đó tiếp tục đến phòng bếp nghiên cứu xem làm thế nào để nấu được mấy thứ kia.

Có con trai làm động lực, Sở Lạc Nhất cũng có sức để học hơn.

“Chậc chậc chậc, lại một Sư Niệm nữa, mấy chị vì đàn ông mà biến thành đầu bếp hết à?” Kiều Vĩ Nhã chép miệng qua video call.

Sở Lạc Nhất lẳng lặng liếc mắt một cái: “Chị vì con chị nhé, biết có câu này không? Yêu một người ư? Yêu thì hãy nấu cơm cho họ.”

“Vừa hay, anh chị cũng nghĩ như vậy đấy.” Kiều Vi Nhã đắc ý mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Đừng có diễn trò ân ái trước mặt chị.” Sở Lạc Nhất hung hăng lên tiếng. Cô đúng là không có người để mà diễn trò yêu đương cho con bé này xem thật.

Kiều Vị Nhã lại càng cười đắc ý hơn.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, con người Tống Kha thực sự rất kỳ quái, những hành động của hắn ta gần đây hoàn toàn không có quy luật gì cả.”

Sở Lạc Nhất đổ thịt lợn hấp ra đĩa, lại đổ thêm nước vào nồi, “Em bảo nên cho nhiều hay ít.”

“Em làm sao mà biết được?”

“Chị nói em hay, sớm muộn gì cũng có một ngày em hối hận, giờ đi học nấu ăn đi còn kịp.”

“Hứ, chị tưởng anh chị giống chồng chị à? Cậu ấy có thể ở bên cạnh em hai mươi tư giờ đồng hồ.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Coi như cô chưa nói gì đi.

“Em nên nói chuyện về Tống Kha đi thì hơn.” Sở Lạc Nhất dứt khoát đổi sang đề tài khác.

Kiều Vị Nhã cười ha hả.

“Chị bảo chỉ định thực sự cùng với Tổng Kha...”

“Cuộc đời này của chị đã đủ tanh bành lắm rồi, chị không muốn ở chung với một tên biến thái đâu.”

Kiều Vị Nhã cười to, “Chuyện này ấy, em nghĩ anh ta cũng vì Cố Tỉ Thành đoạt mất vị trí của anh ta, lại còn đoạt mất người anh ta thích là chị, cho nên mới không phục, muốn trả thù.”

“Chị mặc xác anh ta làm thế là vì lý do gì, chị cũng đâu có phản bội gì anh ta, hơn nữa năm đó...” Sở Lạc Nhất vốn định nói gì đó, suy nghĩ một lúc lại không nói tiếp nữa, “Quên đi, dù sao anh ta cũng là một tên biến thái, chị mà sợ anh ta thì chị theo họ anh ta luôn.”

“Đừng có phát ngôn linh tinh, cẩn thận ứng nghiệm đấy”

“Em biến đi, đổ quạ đen.” Sở Lạc Nhất cười mắng một cầu, “Vậy là hôm nay mấy người nghe thấy anh ta nói chuyện a?”

“Cứ coi như vậy đi.”

Sở Lạc Nhất bật bếp ga lên, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: “Anh ta cũng sắp đến thành phố J rồi, nhưng chị nghĩ mãi không ra vì sao anh ta lại muốn làm như vậy ở tập đoàn Sở Thị.”

“Em cũng không hiểu, cho nên đến lúc đó chị chỉ có thể tự đi hỏi mà thôi.” Kiều Vị Nhã đang nói thì đột nhiên nghe thấy Sở Lạc Duy gọi mình.

Sở Lạc Nhất nhìn video call đã tắt ngóm, mắng một câu có người yêu là không còn tình người nữa rồi lại tiếp tục sự nghiệp nấu nướng vĩ đại của mình.

Việc hâm nóng tương đối đơn giản, Sở Lạc Nhất dựa theo cách nấu mì gói, tổng thể coi như là thành công.

Bữa tối của Tiểu Quỷ Quỷ còn hài lòng hơn bữa trưa nhiều, cầm thìa không buông, cái miệng nhỏ đẩy dầu, còn liên tục nói ăn ngon với mẹ.

Sở Lạc Nhất cầm khăn tay lau miệng cho con trai, cảm thấy dù có đứng trên sân khấu thế giới nhận khen thưởng cũng không có cảm giác thành tựu bằng một câu “ngon” của con trai.

“Sau này mẹ sẽ nấu cho con ăn nhiều hơn nhé.” Sở Lạc Nhất nói, lại gắp thêm một miếng thịt cho nhóc.

Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc gật đầu, lộ ra mấy cái răng sữa cười tít mắt.

Sở Lạc Nhất đang ăn cơm với con trai, di động trên bản đột nhiên vang lên.

“Ôi, bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng mở miệng kêu lên, vươn tay định cầm lấy di động của Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ôm lấy thân hình nhỏ bé của nhóc, một tay với lấy di động trên bàn, có điều khi nhìn thấy dãy số trên màn hình cô lại không khỏi khựng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3626: Tống Kha (8)
Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn mẹ mình, giống như đang nói sao mẹ không nghe điện thoại vậy?

Sở Lạc Nhất dừng lại một lúc mới nghe điện thoại.

Cô không biết dãy số này của ai, nhưng trong tiềm thức, cô lại đoán ra được chủ nhân dãy số này, mà sự thực chứng minh, cô quả thật đã đoán đúng.

“Đã lâu không gặp, nghe nói em đã chuyển về thành phố J, có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi.” Người đàn ông bên kia dịu dàng mở miệng nói, giọng nói có ý cười nhè nhẹ.

Nhưng nụ cười này đối với Sở Lạc Nhất mà nói lại giống như một con rắn độc đang khè lưỡi bên tai cô.

Khiến cô cảm thấy ghê tởm trong sợ hãi.

“Đúng là em đang ở thành phố J, sao anh lại tới đây?” Sở Lạc Nhất khẽ cất tiếng.

“Anh đến đó công tác, nghe sự phụ nói em ở đây nên đến thăm một chuyến.” Lúc nói chuyện, giọng nói người kia trước sau vẫn chứa ý cười, “Mấy năm nay vẫn ở nước ngoài suốt, không ngờ trở về em đã làm mẹ rồi, thời gian trôi qua nhanh quá”

Sở Lạc Nhất tiếp tục chăm con trai ăn, “Nếu anh đã tới đây rồi thì trưa mai em mời anh ăn bữa cơm nhé.”

“Được, mang thằng bé theo nhé, anh chưa gặp nó bao giờ.”

“Thằng nhỏ mấy ngày nay đang khó chịu, em không mang nó theo được, sau này có cơ hội em sẽ đưa nó đi.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn con trai lúc này đang tò mò nhìn cô. Cô búng lên trán nhóc một cái rồi đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ra rất khó hiểu, rõ ràng nhóc rất khỏe mạnh mà, sao mẹ lại nói là nhóc không khỏe vậy?

Mẹ kỳ ghe

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sở Lạc Nhất và Tống Kha hẹn được thời gian địa điểm gặp mặt, sau đó cô mới cúp máy, quay lại nhìn con trai đang hài lòng ăn cơm bên trong.

Chuyện gì nên tới... vẫn phải tới.

Cho nên Cổ Tử Thành nói không sai, chỉ cần anh đi, Tống Kha sẽ tới đây.

Bởi vì Tống Kha vẫn chưa muốn đối mặt chính diện với anh, cho nên chờ anh đi rồi, Tống Kha mới tới gặp Sở Lạc Nhất, mục đích chính là để nghiệm chứng xem bọn họ đã nghi ngờ gã hay chưa, gã nghĩ xuống tay từ phía Sở Lạc Nhất có thể đơn giản hơn.

Suy cho cùng, gã cũng chưa hiểu rõ về Sở Lạc Nhất lắm.

Sở Lạc Nhất đi từ ban công vào nhà. Tiểu Quỷ Quỷ đã ăn cơm xong, đang cười cái xe nhỏ của mình bắt đầu chơi đùa.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, sau đó đi dọn bàn ăn.

Chí ít phải hai tuần nữa Cố Tỉ Thành mới trở về, cho nên, tất cả hiện giờ chỉ có thể trồng vào chính bản thân cô thôi.

Sở Lạc Nhất liên hệ với Doanh trưởng, nói qua với anh ta về cuộc hẹn ngày mai. Bởi vì mai là thứ bảy nến nhà hàng bọn họ hẹn nhất định sẽ đông, đến lúc đó Doanh trưởng cũng sẽ không dễ bị phát hiện.

“Mẹ, sao thế?” Tiểu Quỷ Quỷ chơi một vòng quanh nhà, lại chạy lại kéo áo mẹ, tò mò mở miệng hỏi.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai, sau đó vươn tay xoa đầu nhóc: “Không có việc gì, ngày mai mẹ có việc, con sang nhà chị hàng xóm chơi được không, lúc nào mẹ về sẽ đón con.”

“Đi với mẹ cơ.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng trèo khỏi xe, sau đó ôm lấy chân mẹ mình, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng.

Sở Lạc Nhất ngồi xuống nhìn con trai, sau đó vươn tay chạm lên khuôn mặt xinh xắn của nhóc, “Buổi chiều mẹ về rồi, con nghe lời bác với chị, mẹ sẽ mua súng đồ chơi về cho con nhé.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Tiểu Quỷ Quỷ hơi nghiêng đầu, ra điều đang suy nghĩ chuyện này.

“Vâng, mẹ nhớ nhé.” Suy nghĩ một lúc, nhóc thấy súng đồ chơi vẫn quan trọng hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3627: Tống Kha (9)
Sở Lạc Nhất có chút dở khóc dở cười nhìn con mình, đúng là có súng thì thế nào cũng được.

***

***

Thành phố A, bên trong một villa.

Tổng Kha mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo kính đen, lúc này đang cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn chiếc di động đã tắt ngúm trong tay.

Trước mặt gã vẫn còn mấy tập tài liệu cần ký tên.

Những tài liệu này, có một số giấy tờ của công ty internet gửi tới, số còn lại là văn bản truy cứu trách nhiệm pháp luật.

Thư ký cung kính đứng đằng sau, chờ gã ký tên.

“Tổng biên tập, sao anh lại muốn làm như vậy?” Thư ký khó hiểu hỏi, trang web của bọn họ tuy không lớn nhưng cũng đang không ngừng phát triển, tổng biên tập làm vậy, coi như là mất hết rồi còn gì.

Tống Kha cúi đầu nhìn xấp tài liệu, trong đôi mắt hẹp dài có ý cười lạnh nhạt.

“Cậu nghĩ thứ gì đáng cho tôi lấy tất cả ra để đánh đổi?” Tống Kha đột nhiên mở miệng hỏi.

Thư ký khựng lại một lúc, không đáp lời.

Tống Kha cầm lấy chiếc bút trên bàn, sau đó ký tên, giao cho thư ký, “Từ hôm nay trở đi, trang web đó không có bất cứ quan hệ nào với tôi nữa.”

Vì một Sở Lạc Nhất, gã không hối hận dùng tất cả để giành được.

Cho nên, lần này gã sẽ tuyệt đối không chịu thua.

Cố Tỉ Thành lấy cái gì để đấu với gã chứ?

Thư ký khó hiểu đi ra ngoài, còn trên gương mặt Tổng Kha lại hiện lên vẻ kiên quyết liều lĩnh.

Trước kia sư phụ chuyển gã đi, tiện đà để Cố Tỉ Thành thay thế vị trí của gã. Còn cô gái gã thương mến, đến lúc gã trở về lại hay tin cô đã là vợ người khác. Người kia chẳng phải ai khác, chính là cái gã tên Cổ Tĩ Thành kia.

Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành.

Đều do hắn!

Tổng Kha bỗng nhiên đứng dậy, ném chiếc điện thoại trong tay đi, “Nếu đã vậy, chúng ta thử xem xem lần này, rốt cuộc là ai lợi hại hơn.” Tống Kha gằn giọng nói, đáy mắt toát lên hận ý ngút trời.

Ngày mai, ngày mai gã có thể nhìn thấy Sở Lạc Nhất rồi.

Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tổng Kha cuối cùng cũng khá hơn nhiều.

***

Thành phố J.

Nơi bọn họ hẹn gặp là một nhà hàng kiểu Tây. Đang là cuối tuần cho nên chưa cần đến buổi trưa nhà hàng đã rất đông.

Doanh trưởng hẹn một người bạn học cũ ngồi ở vị trí cách Sở Lạc Nhất không xa, còn Sở Lạc Nhất thì đến chậm hơn một chút.

Khi cô đến nơi, Tống Kha đã tới trước, lúc này đang ngồi sát cửa sổ nhìn người đi đường bên ngoài.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi rồi bước vào, sau đó ngồi xuống đối diện với gã, “Ngại quá, lúc ra ngoài con em lại khóc quấy, cho nên đến hơi muộn một chút.”

Lúc Tống Kha nghe thấy cô nhắc đến con trai, sắc mặt thoáng thay đổi một chút, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sau đó mở miệng nói: “Có gì đâu, có con rồi sẽ không rảnh rỗi được như trước nữa, em muốn ăn gì, chọn đi.” Tống Kha dịu dàng mở miệng.

Hôm nay gã mặc một bộ đồ nhạt màu, mới nhìn trông như sinh viên đại học, khiến cho người ta cảm thấy rất sáng sủa, sạch sẽ.

Nếu không phải đã biết từ trước, Sở Lạc Nhất sẽ không sao ngờ tới gã lại làm những chuyện kia.

“Anh chọn đi, em ăn gì cũng được.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói, “Giờ đang đông quá.” Không đông sao cô lại chọn lúc này chứ.

“Em và Cổ Tỉ Thành đã kết hôn rồi à? Sao không thấy cậu ta đi cùng?” Tống Kha vừa mở menu ra đưa cho cô vừa hỏi.

“Chắc đang bận, có phải anh không biết đâu, trong lòng anh ấy, em và con chưa bao giờ quan trọng bằng quốc gia, thật là đau lòng.” Sở Lạc Nhất nói, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tống Kha.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3628: Tống Kha (10)
“Ha ha ha, cũng đúng.” Tống Kha cười phá lên, “Nhưng anh lại không ngờ, với tính cách của em mà

có thể làm vợ một quân nhân được.”

“Em không thích nghe anh nói vậy đâu, tính cách của em làm sao hả?” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn Tống Kha, “Còn anh, bao nhiêu năm không gặp, vừa nãy suýt nữa em không nhận ra anh luôn đấy.”

Sở Lạc Nhất nói xong lời này, sắc mặt Tống Kha lại lặng lẽ thay đổi một chút, sau đó mở miệng nói: “Đúng vậy, đi lâu quá, em không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.”

Nhân viên bế hai ly nước qua trước, Sở Lạc Nhất cầm lấy một ly, nói cảm ơn rồi nhấp một ngụm, “Lần này anh đến đây để xử lý chuyện tin tức à?”

Sở Lạc Nhất mở miệng trước, mặt đầy vẻ “Đàn anh, em tin anh“.

Tống Kha cầm ly nước trong tay, lại không hề chạm môi, nghe thấy cô hỏi vậy liền tò mò nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy?”

“Cái chuyện tin tức đó, có người nói là do công ty của anh tung ra, em nghĩ nhất định không phải anh, anh cũng đâu có lý do gì để làm vậy, đúng không?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc mở miệng nói, “Hơn nữa nếu anh thật sự muốn làm vậy thì cũng không ngốc đến mức dùng công ty của chính mình, không phải sao?”

“Đúng vậy, anh không có lý do gì để làm vậy cả, không biết là ai làm, giờ anh đã để phòng Tư Pháp tham gia, vẫn đang tra xét, đến lúc đó nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Tống Kha hơi nhếch môi, mở miệng cười nói.

“Đúng vậy, đàn anh, anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Cố Tỉ Thành lúc trước còn nói...”

“Nói cái gì?” Tổng Kha đột nhiên mở miệng hỏi, tuy giọng nói không nhỏ, nhưng lại để lộ ra chút ít sự lo lắng bên trong.

Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, che giấu ý cười trong mắt mình, sau đó mở miệng nói rằng: “Còn nói gì được, ngay từ đầu em đã hỏi có phải là anh hay không, người ta nói em không có đầu óc, anh mà lại hành động ngu xuẩn như vậy à? Hơn nữa anh với anh ấy cũng chẳng có thù oán gì với nhau cả mà”

“Đúng thế.” Tống Kha lộ ra một nụ cười yên tâm, “Không ngờ đàn em của anh lại nghi ngờ anh.”

Sở Lạc Nhất cười khúc khích. Nếu không phải Cố Tỉ Thành nói thì cô vẫn tư duy theo cách bình thường đấy.

“Em còn nhỏ, em còn nhỏ, anh đừng để bụng nhé.” Sở Lạc Nhất cười hì hì, gọi mấy món đơn giản, sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cả quá trình có lẽ Cố Tỉ Thành là người được nhắc đến nhiều nhất, Sở Lạc Nhất cứ thật thật giả giả nói không ít, có thể thấy Tống Kha thật sự tin tưởng tất cả.

“Anh xem tin tức thấy có tin hai người vẫn chưa kết hôn, là thật à?” Tống Kha đột nhiên mở miệng hỏi.

Trên gương mặt Sở Lạc Nhất hiện lên chút quẫn bách xấu hổ, “Anh nói vậy làm em có cảm giác mình là một đứa con gái hư hỏng đấy.”

“Sao có thể, anh chỉ thấy hơi lạ thối. Con của hai người đã lớn vậy rồi, hơn nữa tuổi tác cũng không nhỏ, hẳn là phải kết hôn từ hai năm trước mới đúng, sao còn dùng dằng đến tận bây giờ?” Tống Kha lẳng lặng nói, thâm ý bên trong chỉ có mình gã hiểu.

Gã đang thăm dò Sở Lạc Nhất, hỏi xem Cố Tỉ Thành ba năm qua có phải thật sự ở trong quân đội không hay là ở nơi khác.

Cả quá trình Sở Lạc Nhất vẫn đeo gương mặt vô tội nhìn Tống Kha nói: “Bọn em từng đi rồi, nhưng ai ngờ anh ấy nhận điện thoại sau đó đi luôn, nửa tháng sau mới về, trong cơn tức giận, em liền cãi nhau với anh ấy.” Sở Lạc Nhất nói, vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo.

Một đứa trẻ bốc đồng, có làm gì cũng đúng!

Cô vẫn tùy hứng như thế đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3629: Ngưỡng mộ đã lâu (1)
Tống Kha bất đắc dĩ cười, đương nhiên có chút hiểu biết về tính cách của Sở Lạc Nhất, đây đúng là việc cô sẽ làm.

Cho nên gã tin.

“Em ấy, cái gì cũng dám làm loạn. Cố Tỉ Thành cũng dung túng cho em quá.”

“Dù sao anh ấy cũng đâu dám ép buộc em, nếu không em sẽ ở nhà mẹ em cả đời không quay lại nữa luôn cho biết mặt. Chắc anh không biết đâu nhỉ, lúc em mang thai rồi sinh con ra đều là ở nhà mẹ em hết, mãi đến gần đây mới quay về.” Sở Lạc Nhất bày ra vẻ em có lý, càng nói càng tỏ ra kiêu ngạo.

“Nếu vậy thì tính tình cậu ta vẫn còn tốt lắm.” Tống Kha cười ha hả, “Có cơ hội nhất định phải gặp cậu ta một lần. Dù sao người có thể cưới được đàn em đáng yêu của anh, anh nhất định phải gặp.”

Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói được, sau đó liền bắt đầu cúi xuống ăn.

Tống Kha cũng không nói chuyện, hai người bắt đầu câu có câu không nói về một vài chuyện vụn vặt.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi một lúc rồi trả tiền đi về.

Có điều sau khi bọn họ đi rồi, Doanh trưởng liền đến quầy thu ngân, sau đó mượn tờ tiền Tống Kha vừa đưa lúc nãy, xem qua rồi mới đưa cho thu ngân rồi mới cùng bạn mình đi về.

“Sao hả, ông bắt đầu phá án từ khi nào thế?” Bạn tốt hiếu kỳ trêu chọc.

“Ông không hiểu đâu.” Doanh trưởng thở dài mở miệng nói, sau đó vỗ vỗ vai bạn mình, “Tôi có việc, đi trước nhé.”

Tống Kha lái xe đưa Sở Lạc Nhất về, dừng xe trước cổng quân doanh, ánh mắt có chút thâm thúy.

Sở Lạc Nhất coi như không nhìn thấy, sau đó mở cửa xuống xe, “Cảm ơn anh đã đưa em về, em vào đây.”

Tổng Kha gật đầu, nhìn Sở Lạc Nhất đi vào, nhìn lướt qua quân doanh một lần nữa, sau đó mới lái xe rời khỏi đây.

Sở Lạc Nhất về đến nhà, Tiểu Quỷ Quỷ nhìn trước nhìn sau, òa một tiếng bật khóc.

Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, vội vàng vỗ lên đầu mình một cái: “Mẹ quên mất, giờ mẹ dẫn con đi mua có được không.”

“Được ạ...” Tiểu Quỷ Quỷ lập tức nín khóc, cứ như người mới khóc vừa rồi không phải mình vậy.

Sở Lạc Nhất: “...”

Con lật mặt còn nhanh hơn mẹ con đấy.

Sở Lạc Nhất bế nhóc lên, chào tạm biệt bà chị hàng xóm sau đó ôm con trai đi xuống lầu, trước cổng quân doanh có một siêu thị, bên trong có cả đồ chơi trẻ con.

Sở Lạc Nhất đi xuống vừa hay gặp được Doanh trưởng đang đi lên.

“Đúng lúc đang tìm em.” Doanh trưởng nói, nhìn Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn vệt nước mắt trên mặt, “Sao thế này?”

“Không sao.” Sở Lạc Nhất nói, “Có chuyện gì vậy?”

“Tiền mà gã Tống Kha kia sử dụng có vấn đề.” Doanh trưởng trầm giọng nói.

“Tiền giả?”

“Không phải.” Doanh trưởng nói, thấy Tiểu Quỷ Quỷ vẫn lôi kéo Sở Lạc Nhất đi ra ngoài, liền mở miệng nói: “Chờ em về rồi nói sau đi.”

Sở Lạc Nhất gật đầu: “Em ra ngoài mua cho nó món đồ chơi đã, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy cầu này, cuối cùng cũng hài lòng không náo loạn nữa.

Sở Lạc Nhất ôm bé đi nhanh về nhanh. Doanh trưởng vẫn còn chờ ở dưới lầu.

Sở Lạc Nhất mời anh ta vào nhà, Tiểu Quỷ Quỷ vui vẻ chơi đùa với món đồ chơi mới của mình.

“Gã đàn anh này của em rốt cuộc là làm nghề gì?” Doanh trưởng mở miệng hỏi.

“Có một trang web nhỏ, trước kia học truyền thông, sao vậy?” Sở Lạc Nhất mở miệng hỏi.

Doanh trưởng lấy di động ra, sau đó mở miệng nói: “Người này không đơn giản chỉ làm một công ty mạng đâu.”

Sở Lạc Nhất cầm lấy di động của anh ta, nhìn ảnh chụp phía trên, “Em biết anh ta không chỉ làm một công ty mạng đơn giản, dù sao sự giàu có của anh ta vượt xa lợi nhuận của công ty đó, anh em bảo thế.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3630: Ngưỡng mộ đã lâu (2)
Chuyện này trước kia Kiểu Vi Nhã từng nói qua với cô, cho nên Sở Lạc Nhất cũng chẳng tò mò lắm.

“Có điều bọn họ vẫn chưa biết tiển này từ đầu mà tới thôi.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói.

Doanh trưởng gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

“Vậy anh đi về trước, chờ Lữ đoàn trưởng Cố về, chúng ta sẽ nói chuyện này tiếp.” Doanh trưởng nói, xoa xoa đầu Tiểu Quỷ Quỷ, sau đó đứng dậy đi về.

Tiểu Quỷ Quỷ cười híp mắt chào tạm biệt, sau đó tiếp tục chơi đồ chơi.

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn con trai, nghĩ một lúc liền gọi điện cho Kiều Vị Nhã.

Lúc Kiều Vi Nhã nghe điện thoại, cổ còn đang cắm chốt một ngôi sao mới nổi. Mà lúc đó, Sở Lạc Duy đang ngồi trong xe chờ cô nàng đang núp trong bụi cỏ kia.

Vốn là thứ bảy, hai người hẹn nhau đi xem phim, kết quả không biết cô nhóc này lấy được tin đồn ở đầu, nói có một đạo diễn đang chơi trò quy tắc ngầm với một tiểu hoa đán, khăng khăng đòi đi xem bằng được, cô nàng muốn trở thành người kế thừa của vị Vỹ nào đó tại giới giải trí này đây mà.

Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền kinh ngạc, vội vàng ấn nghe, “Tổ tông của tôi ơi, chị gọi điện vào lúc này là định dọa chết em à?”

“Em lại đang làm chuyện xấu xa gì thế?” Sở Lạc Nhất nhướng mày hỏi.

Kiều Vị Nhã lại ngồi thụp xuống bụi cỏ, nhìn xe của đạo diễn kia đi vào, vội vàng kẹp điện thoại bằng cổ, vừa nhanh chóng chụp ảnh vừa nói, “Đang bắt gian, nhanh, có gì thì nói đi.”

“Sao anh chị không cẩm túc em đi nhỉ?” Sở Lạc Nhất hung hăng nói.

“Hừ, cái miệng quạ đen của chị, em phải làm người đứng đầu trong giới paparazzi, đừng có đả kích nghề nghiệp của em.” Kiều Vị Nhã nói, lại thấy cô ngôi sao trẻ kia tiến vào. Cô nhanh chóng đứng dậy cười bỉ ổi đi vào theo.

Sở Lạc Duy thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng xuống xe đi theo.

“Chị gọi điện cho em làm gì thế?” Kiều Vi Nhã vừa đi vừa mở miệng hỏi.

“Hỏi xem em điều tra tin tức về Tống Kha thế nào rồi?”

“À, chị hỏi chuyện đó hả.” Kiều Vi Nhã nói, thấy người đằng trước đang dè chừng ngoái lại, cổ vội vàng quay đầu lại, sau đó nói: “Chuyện này anh chị đang tra, lát nữa em hỏi lại cho chị nhé.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý.

“Không đúng, em đang làm cái gì thế, hổn hà hổn hển.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng hỏi.

“Đã bảo chị là đi bắt gian rồi còn gì, đương nhiên phải cẩn thận rồi.” Kiều Vi Nhã nói, lúc quay đầu lại người đầu kia đã vào trong thang máy. Cô hét lên một tiếng, “Khi nào về em sẽ nói chuyện với chị tiếp nhé.” Kiều Vị Nhã nói xong, cạch một tiếng cúp máy, sau đó tiếp tục sự nghiệp theo dõi của cô.

Sở Lạc Nhất nhìn điện thoại đã tắt ngúm, không hiểu vì sao Kiều Vị Nhã lại đam mê sự nghiệp chó săn này như vậy.

Kiều Vi Nhã cúp điện thoại xong, việc đầu tiên là nhanh chóng chạy tới thang máy, muốn xem xem thang dừng lại tầng số mấy.

“Cô gái, xin cô hãy giao lại máy ảnh của cô.” Bất thình lình có hai gã vạm vỡ xuất hiện bên cạnh cô, hơn nữa còn vươn tay muốn giật lấy máy ảnh của cô.

Kiều Vi Nhã giật mình, vội vàng lui lại phía sau một bước, không ngờ lão đạo diễn kia còn chừa lại một chiều như vậy, quả nhiên gừng càng già càng cay.

“Máy ảnh của tôi, tại sao lại phải nộp?” Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy máy ảnh của mình, gân cổ nói.

“Cô gái, ngoan ngoãn nộp ra đây, nói xem cô là người của tòa soạn nào, tôi sẽ không làm khó cô nữa.” Gã đạo diễn đáng lý phải lên lầu rồi lúc này đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Kiều Vi Nhã.
 
Top