Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3641: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (3)
Chuyện Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài, ai ai cũng biết, thế nên cũng không thể tránh khỏi việc lại bị Sở Ninh Dực dè bỉu cho một trận.

Nhưng Sở Lạc Duy thật sự không biết mình đã sai ở đầu, có chuyện gì không phải nên nói ra để giải quyết hay sao? Chỉ biết giận dỗi như thế thì có tác dụng gì?

Thế cho nên Sở Lạc Duy vẫn cảm thấy trong chuyện này là Kiều Vi Nhã không đúng, vì rõ ràng chuyện có thể giải quyết nhưng cô lại cứ khăng khăng giữ cái thái độ đó.

Chuyện phát triển đến mức hiện tại, Sở Lạc Duy cũng bắt đầu thấy bực mình. Anh đã tới tìm cô nhiều lần đến vậy rồi, mặt mũi cũng đã gác sang một bên, sao cô vẫn cứ nổi điên nổi rổ lên như thế?

Lúc Sở Lạc Nhất nghe thấy Kiều Vi Nhã kể cho mình nghe chuyện này, thật sự muốn cười chết ngất, hai người này đang gây trò cười đấy hả?

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Triệu chứng rõ nhất của những tên mắc bệnh đàn ông.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hờ hờ hờ, bảo em nói rõ cho cậu ta biết cậu ta sai ở đâu để cậu ta giải quyết chứ, sao cậu ta không lên trời luôn đi?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, trong cuộc đời anh ấy không tồn tại mấy chữ “Không gì anh không giải quyết” được đâu.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha... Còn để ý tới cậu ta một lần nữa, em theo họ cậu ta luôn.]

Sở Lạc Nhất trông thấy câu này xong lại càng cười sung sướng.

Cố Tỉ Thành dỗ con trai xong, lúc đi ra liếc mắt nhìn điện thoại của cô một cái, sau khi thấy tin nhắn liền nói: “Anh trai em chưa từng bị chèn ép bao giờ, tất cả mọi thứ đều nghĩ nó là lẽ tất nhiên rồi.”

Sở Lạc Nhất ngẩng lên lườm anh một cái, cười lạnh, sau đó lại nói chuyện với Kiều Vi Nhã tiếp.

Cố Tỉ Thành cũng không để tâm mà ra ngoài cửa thay giấy.

“Anh ra ngoài một chuyến, tối không cần đợi anh đầu” Cố Tỉ Thành nói xong đi luôn.

Sở Lạc Nhất chọc chọc cắm, nhìn theo bóng lưng của Cố Tỉ Thành.

Anh ra ngoài giờ này chắc chắn là có liên quan đến chuyện của Tống Kha.

Cố Tỉ Thành về phòng làm việc của mình, Doanh trưởng đã ở đó chờ sẵn. Người cùng đợi với anh ta là một Đoàn trưởng khác lần này cũng đi tập huấn với họ.

Cố Tỉ Thành bảo Doanh trưởng đợi một lát. Anh phải xử lý xong chuyện tập huấn lần này trước rồi mới có thể xử lý chuyện riêng được.

Cuộc tập huấn lần này chủ yếu là để chuẩn bị cho đợt đào thải thứ hai, lần đào thải thứ hai được xếp vào Tết dương, là một ngày tốt, nhưng đối với một số người mà nói thì tuyệt đối không phải là ngày tốt đẹp gì.

Thế nên kết quả khảo sát lần này còn khắt khe hơn những đợt tập huấn trước. Đoàn trưởng sàng lọc ra một bộ phận, còn phải để Cố Tỉ Thành xem qua một lượt rồi lại tiếp tục tuyển chọn.

Đến khi nói xong chuyện này, Cố Tỉ Thành mới bảo Đoàn trưởng rời đi, sau đó Doanh trưởng kia mới đứng dậy nói lại chuyện lần này cho Cố Tỉ Thành nghe.

Cố Tử Thanh nghe xong mới hỏi: “Ý của anh là, tiến của gã lấy từ một khoản tiền đen trước đây à?

“Đúng vậy, tôi còn cố tình nhìn số series của gã, vừa hay ba tháng trước tôi có tham gia vào một vụ án bắt cóc, khi ấy cha của người bị bắt cóc đã lấy khoản tiền này ra để chuộc lại con mình, lúc đó đã bắt được kẻ bắt cóc, nhưng tiền thì lại không thấy đâu”

Cố Tỉ Thành nghe xong, tay gõ nhịp lên mặt bàn, “Liệu có khả năng nào chỗ tiền này gã có được từ tay người khác không?”

“Không phủ định loại khả năng này Doanh Trưởng nói xong liền đặt tờ tiền mà sau đó anh ta đã lấy lại lên bàn, “Chúng ta có cần phải liên hệ với người tham gia vào vụ án lần trước không?”

“Chờ đến khi chắc chắn đã đi.” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhìn tờ tiền kia, “Hy vọng không phải là gã.

Dù sao thì đó cũng là học trò của sư phụ, Cố Tỉ Thành không mong kẻ đó là gã ta.

Nhưng nếu như phải, anh cũng nhất định sẽ bắt kẻ đó đem ra trước pháp luật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3642: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (4)
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Lúc Thủy An Lạc đi làm về thấy con trai mình đang ngồi ở chòi nghỉ mát ngoài cửa.

Cô nhìn Sở Ninh Dực đang lái xe một cái, để tránh cho việc bản thân bị dè bỉu một trận, cô dứt khoát không nói lời nào mà xuống xe đi xem con trai.

Sở Lạc Duy trông thấy mẹ xuống xe cũng chỉ ngẩng lên liếc một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.

Còn Sở Ninh Dực thì đi đỗ xe.

Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh con trai, “Con định nối gót anh trai con đấy à?”

“Còn lâu con mới nhất như anh ấy”

“Con còn chưa bằng anh trai con đầu” Thủy An Lạc trực tiếp đả kích con trai, rồi lại nói tiếp: “Con nói mẹ nghe, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Tiểu Bất Điểm không phải là người con muốn sống trọn đời sao?”

“Tất nhiên là phải rồi ạ” Sở Lạc Duy cau mày, anh không phục với cách nói này của mẹ. Lúc anh chọn Kiều Vi Nhã, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chia tay cô để đi tìm người nào khác.

Sở Lạc Duy nói xong lại cau mày chặt hơn, ngay đến điện thoại cũng bị anh xoay vòng vòng trong tay.

“Đúng là cứng đầu y như ba con vậy” Thủy An Lạc thở dài, “Thích thì đi giải quyết vấn đề đi, con ngồi đây thì có tác dụng gì?”

“Tu tiên, chở ông trời xuống giải quyết vấn đề cho nó chứ sao” Sở Ninh Dực đỗ xe xong đi tới, phũ phàng quảng một câu.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Lạc Duy: “..”

Sao cô lại tìm được một người chồng như thế này vậy?

Sao anh lại có một người cha như thế này vậy?

“Anh có thể im miệng đi được không?” Thủy An Lạc đen mặt hỏi.

Sở Ninh Dực kiêu căng hừ một tiếng, người khác muốn nghe anh nói còn không được nghe đâu, hai người này đúng là không biết quý trọng gì cả.

“Mau vào đi, trở trời lúc nào không hay, không biết giờ lạnh thế nào à?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Tất nhiên lời quan tâm là dành cho vợ anh, chẳng liên quan gì tới con trai anh hết.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đứng dậy, “Để nó lạnh chết ngoài này luôn đi, xem xem nào có thể đông lại để có tác dụng hơn chút không?

“Em muốn để anh ngoài này xem cái miệng của anh có động lại được không thì có ấy” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo vào trong vẫn không quên đá cho anh một phát.

Sở Ninh Dực nghe thấy cô nói vậy thoáng cau mày, cúi đầu nói vào tai cô một câu gì đó, khiến Thủy An Lạc phải cầm luôn túi xách lên đập.

Sở Lạc Duy vẫn ngồi yên ở đó, nhìn ba mẹ mình đến giờ vẫn gắn bó như keo sơn, tại sao anh với Tiểu Bất Điểm lại lắm vấn đề như vậy?

Sở Lạc Duy nghĩ rồi cầm điện thoại gọi đi: “Sở Vi, đi uống rượu với tôi đi, gặp ở chỗ cũ”

Lúc này Sở Vi đang ở nhà ngọt ngào nấu nướng với cô bạn gái không tiền đồ của mình, nghe thấy điện thoại liền ngẩn tò te.

Triệu Hân Hân quay ra thấy Sở Vị nghẹt mặt, “Làm gì thế?”

“Cậu Hai bảo anh đi uống rượu với cậu ấy?” Cuối cùng Sở Vi cũng bỏ điện thoại xuống, “Xem ra lần này Tiểu Bất Điểm chơi thật rồi”

Triệu Hân Hân xì một tiếng, quay lại tiếp tục nấu nướng, “Đáng đời!”

Chuyện của Kiều Vi Nhã với Sở Lạc Duy cô cũng biết được một chút, thế nên câu đáng đời này cũng có lý do của nó.

Sở Vi cũng cảm thấy đáng đời, nhưng tại sao lại bắt anh đi uống rượu cùng chứ?

Đáng tiếc, anh không thể làm trái lại lời Sở Lạc Duy, hơn nữa cậu ta cũng chẳng cho anh cơ hội để từ chối, thể là anh cũng chỉ còn nước thu dọn đồ đạc ra ngoài. Dù sao thì cậu Hai nhà anh cũng không thích phải đợi người khác mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3643: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (5)
Lúc Sở Vi đến “chỗ cũ” mà họ nói, Sở Lạc Duy đã uống hết một chai rượu, đang gọi chai thứ hai vào.

Sở Vi đi tới ngồi xuống cạnh anh, cân nhắc xem mình nên nói cái gì.

Trước hết, tuyệt đối không được show ân ái, nếu không anh nhất định sẽ bị đá ra ngoài.

Thứ hai, tuyệt đối không được nhắc tới Kiều Vi Nhã hay Triệu Hân Hân và những người có liên quan đến chuyện này, nếu không ông thần này chắc chắn sẽ bùng nổ.

Cuối cùng, tốt nhất anh nên giữ im lặng để Sở Lạc Duy tự dẫn dắt chủ đề.

Vậy nên trong suốt cả quá trình, Sở Vi chỉ im lặng, chờ Sở Lạc Duy tự mình lên tiếng.

Sở Lạc Duy lại uống hết một ly rượu vang nữa, lúc đang chờ người tiếp rượu rót tiếp, anh quay ra nhìn Sở Vi.

“Cấm rồi à?”

Sở Vi mỉm cười, xoay ly rượu, “Đang nghĩ xem phải nói gì?

“Vậy đã nghĩ ra chưa?”

“Tạm thời thì chưa?

Họ cùng nhau lớn lên, đã quá hiểu đối phương, có những điều căn bản không cần phải nói nhiều, tự họ cũng có thể hiểu được.

Sở Lạc Duy giằng luôn ly rượu trong tay người tiếp rượu, “Vậy thì đừng có nói gì nữa” Sở Lạc Duy nói xong cũng ly với anh rồi uống liền một mạch.

Sở Vị nâng ly rượu trong tay, cuối cùng cũng cạn sạch cùng anh.

“Tại sao đám con gái lại khó xử lý như vậy nhỉ? Tôi hoàn toàn không biết cô ấy đang nghĩ gì cả” Sở Lạc Duy buồn bực nói.

“Cầu này, năm ấy anh Cả cũng từng nói” Thân là người bị hại cứ động một tí là lại bị hai anh em nhà này kéo đi uống rượu, Sở Vị nói thật một câu.

Sở Lạc Duy ngẩng lên lườm Sở Vi một cái rồi lại uống rượu tiếp.

Hai người lại tiếp tục im lặng, một lát sau thì có hai cô gái ăn mặc bốc lửa đi tới, một trong hai người đó khoác tay lên vai Sở Lạc Duy, “Anh zai à, mời chúng em một ly đi”

Sở Vi nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang đặt trên vai Sở Lạc Duy, cảm thấy tay Hân Mập nhà anh vẫn đẹp hơn.

“Nhìn thấy chưa, hai cô gái này muốn làm gì chắc chắn cậu có thể hiểu được, nhưng cậu có muốn không?”

Sở Vi nhàn nhạt nói xong, hai cô gái kia lập tức biến sắc, “Anh có ý gì hả?” Một trong hai người the thé nói.

“Ý là, xin lỗi, chúng tôi không muốn mời hai cô uống rượu, mà đừng có gọi anh zai thân thiết như thế, có nhìn thế nào thì hai cô vẫn lớn tuổi hơn chúng tôi đấy” Sở Vi ngẩng lên nhìn hai cô gái đang tức giận kia, hờ hững đáp lại.

Hai người kia càng tức giận hơn, bỏ lại một câu “các người cứ chờ đấy” rồi sải bước bỏ đi.

Sở Lạc Duy cười giễu một tiếng lại uống rượu tiếp, “Cậu gây họa rồi.” “Cho cậu cơ hội gian gần giãn cốt đấy, khỏi cảm ơn” Sở Vị trưng ra cái vẻ “tôi muốn tốt cho cậu thổi” mà nói.

Sở Lạc Duy nhìn Sở Vi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Phụ nữ trong cái chốn này hầu hết đều có chút bối cảnh, nếu không cũng chẳng dám tùy tiện tìm đàn ông mời rượu như thế.

Dù sao thì bọn họ cũng sợ gặp phải lưu manh, tuy rằng hầu như chính họ mới là lưu manh.

Quả nhiên, không bao lâu sau, hai người phụ nữ kia đã trở lại, còn mang theo một đám đàn ông cao to lực lưỡng nữa.

Cô ta nũng nịu dựa vào lòng tên cầm đầu, giọng điệu õng ẹo: “Anh Châu, chính là hai tên này, vừa rồi chúng nó sàm sỡ em”

Sở Vi dựa vào quầy bar, vẫn nhếch miệng cười, nhìn tên cầm đầu đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, miệng ngậm một điếu xì gà chất lượng kém. Mấy tên bên cạnh đều là du côn, bọn chúng đang quan sát hai người họ. Họ mặc quần áo thể thao đơn giản, có nhìn thế nào cũng giống mấy tên con nhà giàu yếu ớt, thắng bại đã có thể nhìn ra được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3644: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (6)
Sở Lạc Duy khẽ xoay chuyển chiếc ly trong tay, nhìn tên đại ca tiến lại gần.

“Thằng ẻo lả kia, có biết quy tắc ở đây không hả, có biết ai là đại ca ở đây không?” Tên được gọi là anh Châu ưỡn cái bụng của mình đi tới.

“Sao thế, anh là đại ca ở đây à?” Sở Vi chống một tay lên đầu, ung dung nói.

Không hề bị sợ giống mấy tên trước đây.

“Tất nhiên rồi, trong mười dặm quanh đây có ai không biết chỗ này là do anh Châu tạo quản lý hả? Anh Châu vỗ vỗ cái bụng phướn của mình, “Tao khuyên hai thằng oắt con chúng mày quỳ xuống dập đầu nhận sai đi thì chuyện này coi như bỏ qua, a.”

Anh Châu vừa nói xong đã bị ly rượu đập vào đầu gối, mỗi bên bị đập một cái khiến gã không khỏi quỳ phịch xuống trước mặt hai người.

Người tiếp rượu nhanh chóng đưa hai ly rượu khác cho hai người, thậm chí còn rót đầy rượu, “Cậu Hai, cậu Sở” Người tiếp rượu mỉm cười gọi khẽ.

Trước giờ Sở Vi đều được người ta gọi là cậu Sở, vì trước đây mọi người thường gọi anh là cậu Hai, gọi Sở Lạc Duy là cậu Ba, nhưng bị Sở Vị từ chối, nói không thể chiếm hai chữ “cậu Hai” này được, thật ra anh chỉ không muốn vượt qua quy tắc cuối cùng này mà thôi.

Thế nên mọi người đều gọi anh là cậu Sở.

Sở Vi hài lòng nhận lấy, chậm rãi thưởng thức, nhìn anh Châu đang được hai người phụ nữ kia đỡ dậy.

“Hai... hai thằng oắt chúng mày, đánh cho tao” Anh Chầu lớn tiếng nói, tức giận đến mức mặt biến thành màu gan heo luôn.

Đám tay chân nghe thấy đại ca nói vậy đều lăm le gậy trong tay lao vào đánh, khiến khách khứa trong quán bar sợ đến nỗi bắt đầu ôm đầu bỏ chạy.

Sở Vi và Sở Lạc Duy vẫn ngồi yên ở đó, khẽ tránh những gậy kia, chủ động chân mình, chưa đến một lúc sau, cả đám người kia đã nằm sõng soài hết dưới đất.

“Có mỗi thế thôi à?” Sở Vi cười khinh bỉ, rượu vẫn chưa bị sánh ra đến một giọt.

Anh Chầu nhìn mấy tên đàn em nằm rạp dưới đất, tay chân bỗng nhũn ra, quay người muốn bỏ chạy.

Nhưng tiếc là hôm nay tâm trạng của Sở Lạc Duy không tốt, xem như gã chọc phải phiền phức lớn rồi.

“Tôi không biết quán bar này bắt đầu đổi sang anh quản lý từ bao giờ cơ đấy, Tiểu Mã, gọi đại ca của cậu tới đây.”

Tiểu Mã cười hề hề, “Dạo này đại ca nhà em đang theo đuổi chị dâu, nửa năm nay không tới quán bar rồi.”

“Hóa ra là thế, nói với anh ta, năm phút nữa không xuất hiện trước mặt tôi, tôi bảo đảm năm mươi năm nữa anh ta cũng không gặp được vợ mình đâu? Giờ ai dám nhắc đến chuyện phụ nữ với anh thì cứ xác định đen đủi luôn

đi.

Tiểu Mã lại càng cười đắc ý hơn, chạy biến đi gọi điện thoại.

Anh Châu muốn chạy, Sở Vi đã đóng cửa lại, dựa vào cửa nhìn anh Châu đang run rẩy, “Đừng đi mà, chỗ này vẫn còn đang chờ anh che chắn đấy”

“Các người, rốt cuộc các người là ai?” Anh Châu cả tiếng nói.

Sở Vi dựa vào cửa, tỏ ra nghiêm túc đáp: “Người anh không thể dây vào” Cuối cùng lần này anh Châu cũng ý thức được việc mình chọc phải người không nên chọc vào rồi, thế nên gã quay ra nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, tát cho mỗi người một cái.

Tiếng hát của hai người phụ nữ kia vang khắp quán bar. Sở Lạc Duy vẫn lạnh nhạt uống rượu, nhưng có uống thế nào cũng chẳng say.

Trong đầu anh vẫn chỉ có hình bóng của người con gái kia, chẳng nói chẳng rằng gì đã giận, anh hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai nữa.

Phiền...

Phiền chết đi được!

Chưa tới năm phút, chỉ hai phút sau thôi, một người đang ông vừa mặc quần áo vừa hoảng hốt đã chạy tới xuất hiện trước mặt anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3645: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (7)
Bạch gia cài áo quay lại, sau khi mặc xong quần áo tử thế lại chạy đến bên cạnh Sở Lạc Duy.

“Ôi trời tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại đến đây thế này?”

Sở Lạc Duy ngồi trên quầy bar, thấy Bạch gia tới, “Dạo này sống sung sướng nhỉ, địa bàn cũng bị người ta chiếm lĩnh luôn rồi?”

“Ai dám chiếm địa bàn của tôi?” Bạch gia lớn tiếng gắt lên, quay lại thấy anh Châu đang run lên như cầy sấy, khẽ nheo mắt, “Châu Đại Trùng, cậu làm cái gì thế hả?”

“Bạch... Bạch... Bạch gia” Anh Chậu run cầm cập gọi.

Sở Vi hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, “Anh Châu đây tới bảo chúng tôi quỳ xuống xin lỗi đấy. Lão Bạch, anh xem mà giải quyết đi nhỉ?

Bạch gia nghe thấy Sở Vị nói vậy liền run bắn người, đạp cho anh Châu kia một phát, “Thằng khốn này, không có chuyện gì mày gây rắc rối cho tao làm gì hả?”

Sở Lạc Duy đứng dậy, thong thả đi tới, “Sao thế, người của anh à?”

Bạch gia run run, không dám nói gì nữa.

Sở Lạc Duy hở một tiếng, quay lại nhìn Sở Vi, “Tôi không vừa mắt tên này, nói cho Bạch gia biết phải làm thế nào? Sở Lạc Duy nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Sở Vi sở sở chóp mũi, lúc đi ngang qua Bạch gia còn vỗ vỗ vai anh ta, “Lão Bạch, anh xem tại sao anh lại đứng đúng vào họng súng của cậu ta vào lúc này cơ chứ?” Sở Vi nói rồi lại liếc anh Châu một cái, “Anh phải hiểu, ngay đến cả chú tôi cũng chưa bắt cậu Hai quỳ trước mặt bao giờ đầu”

Bạch gia thấy Sở Vị liếc tới hai chân của anh Châu, vội tỏ ý đã biết.

“Còn cả anh nữa, lão Bạch à, không phải tôi nói gì anh đâu, nhưng nếu anh không muốn quản lý địa bàn này nữa thì phải nói sớm chứ, lần sau nếu xảy ra chuyện tương tự nữa, tôi đảm bảo lần sau người gãy chân sẽ là anh đấy.” Sở Vi nói rồi vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta tự lo cho mình đi rồi mới đi theo Sở Lạc Duy ra ngoài.

Bên ngoài đã lên đèn, Sở Vị đuổi theo người đi đằng trước.

“Hôm nay cậu nóng nảy thật đấy” Sở Vi chỉ ra một sự thật.

Sở Lạc Duy nhìn Sở Vi một cái, “Sao cậu với Triệu Hân Hân không cãi nhau bao giờ vậy?”

Sở Vị vạch đen đầy đầu: “Tại sao chúng tôi phải cãi nhau?”

“Không cãi nhau chứng tỏ không có tình cảm” Sở Lạc Duy hừ một tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Sở Vi: “...”

Sở Vi đen mặt đi theo Sở Lạc Duy, rõ ràng cậu quá ngang ngược, gia trưởng cho nên người ta mới cảm thấy tự ti đó biết không hả?

“Tôi cảm thấy cậu nên nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Bất Điểm đi, con bé cũng đâu phải kiểu người không biết nói lý lẽ đầu” Sở Vị thành thật kiến nghị.

Sở Lạc Duy cười lạnh một tiếng, anh đã muốn nói chuyện tử tế rất nhiều lần rồi, nhưng không phải kết quả lần nào cũng như nhau đấy sao?

Lần nào cũng bị đuổi ra ngoài hết!

Thế nên không phải là anh không bằng lòng nói chuyện mà có người không cho anh cơ hội này.

“Giờ tôi còn chẳng biết là cô ấy đang giận gì tôi nữa ấy, con gái thật phiền phức” Sở Lạc Duy đi lên cầu, nhìn mặt hồ bên dưới.

Sở Vị chậm rãi đi theo sau, cảm thấy chắc chắn cậu Hai sẽ không nhảy xuống đầu.

Anh đi tới, dựa vào lan can nhìn Sở Lạc Duy: “Cậu có từng nghĩ đến việc tìm nguyên nhân ở chính mình không?”

“Tôi? Tôi làm sai gì chứ? Chẳng lẽ tôi đối xử với cô ấy chưa đủ tốt à?” Sở Lạc Duy nhìn Sở Vi bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể anh vừa nói ra một câu vô cùng nực cười vậy.

Sở Vi khẽ giơ tay lên, nhưng lời đến đầu mối lại nuốt ngược trở lại, “Tôi cảm thấy có lẽ không nằm ở việc thái độ của cậu dành cho con bé đâu.”

“Nhưng hai người ở bên nhau, chẳng lẽ điều quan trọng nhất không phải là thái độ của đối phương dành cho mình hay sao?” Sở Lạc Duy càng trả lời thản nhiên hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3646: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (8)
Vấn đề này có vẻ như hỏi đúng chỗ ngứa của Sở Vi rồi đây.

Sở Vị quay lại nhìn mặt hồ, hai tay nắm vào nhau, cất tiếng: “Như cậu nói rồi đấy, đó là chuyện quan trọng nhất, vậy còn chuyện không quan trọng thì sao? Tuy tôi cũng không biết là Tiểu Bất Điểm đang để ý đến chuyện gì, nhưng nó cũng là nhân tố ảnh hưởng tới chuyện tình cảm đấy”

Sở Lạc Duy nghe thấy Sở Vi nói vậy, nhân tố không quan trọng, là nhân tố sao?

Sở Vị nhìn ra mặt hồ xa xăm, thật ra anh cũng không hiểu rốt cuộc Kiểu Vi Nhã đang làm sao nữa, phải biết giữa anh và Triệu Hân Hân không tồn tại vấn đề ai cường thế quá mức như thế này, tất nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện tương tự.

Vấn đề lớn nhất giữa Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã chính là một người thì cường thế quá, khiến đối phương cảm thấy bất an, bị áp lực tâm lý.

Nhưng từ trước đến giờ Sở Lạc Duy lại chưa bao giờ ý thức được điều ấy.

Sở Vi ngắm mặt hồ xong quay lại nhìn Sở Lạc Duy, vỗ lên vai anh, “Chàng trai, con đường tương lai của cậu vẫn còn dài lắm.”

Sở Lạc Duy liếc anh một cái nhưng vẫn im lặng.

Sở Vi cười, đặt tay lên lan can, “Cậu nên thấy may vì hai người xảy ra vấn đề ở hiện tại, chứ nếu không sau này sẽ càng khó xử lý hơn, đúng không nào?” Thời gian càng lâu, sẽ càng có nhiều vấn đề xảy ra, mâu thuẫn cũng sẽ ngày một lớn hơn. Đến lúc đó không ai biết sẽ xảy ra bao chuyện không thể khống chế được nữa.

May mà giờ chỉ có một nguyên nhân mà vẫn chưa biết được kia thôi.

Sở Vi và Sở Lạc Duy ở ngoài đến tận lúc Triệu Hân Hân gọi điện hỏi anh có về nhà nữa không.

Sở Lạc Duy quăng cho anh một ánh mắt “biến đi”. Sở Vi lập tức “biến” luôn, có vợ ôm, sao anh phải đứng đầy hóng gió với tên này chứ?

Lúc Sở Lạc Duy về đến Thấm Tâm Viên, đèn phòng Kiều Vị Nhã vẫn còn sáng, anh đứng dưới của ngẩng đầu lên nhìn mãi.

[Cậu nên thấy may vì hai người xảy ra vấn đề ở hiện tại, chứ nếu không sau này sẽ càng khó xử lý hơn, đúng không nào?]

Câu nói này của Sở Vi cứ văng vẳng bên tại, Sở Lạc Duy cảm thấy câu này cũng rất đúng.

Nhưng hiện tại, anh lại không thể giải quyết được vấn đề này.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác bó tay bó chân như vậy.

Sở Lạc Duy thở dài, quay về nhà mình, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng.

Sở Lạc Duy thay giày ngoài cửa. Sở Ninh Dực đứng dựa vào cầu thang nhìn con trai.

Sở Lạc Duy ngẩng lên, đi dép vào nhà, “Ba, sao ba còn chưa ngủ thế?”

“Mẹ con sợ con nghĩ quẩn nhảy sông nên bảo ba ra ngoài xem sao” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Sở Lạc Duy: “.”

Con mà tin lời ba con sẽ không phải con ruột của ba!

“Yên tâm đi, trước khi chưa ăn đủ cơm của ba con sẽ không nhảy sống đâu.”

“Thế thôi con nên mau chóng đi nhảy sông đi, ba nghèo lắm, không nuôi nổi con đâu.” Sở Ninh Dực lại thẳng thắn phũ lại một câu.

Sở Lạc Duy đi vào bếp rót nước rồi đi ra, dựa vào cửa nhà bếp nhìn ba ruột của mình, nếu không phải gương mặt giống anh y đúc anh thật sự sẽ nghĩ là mình được nhặt về đấy.

“Ba, ba với mẹ con đã cãi nhau bao giờ chưa?” Sở Lạc Duy thành tấm hỏi.

“Ba với mẹ con từng ly hôn” Sở Ninh Dực đứng thẳng dậy, nói, “Đầu óc con thông minh không phải là để con lắp số liệu. Công ty có quản lý tốt đến mấy, kể cả đứng vững trên trường quốc tế, nhưng con phải biết, nếu con là một kẻ thất bại trong hôn nhân thì kể cả con có đứng cao trên thương trường đến thế nào đi chăng nữa con cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, là một loser đấy” Sở Ninh Dực nói xong liền đi thẳng lên lầu.

“Thế có nghĩa là ba đang thừa nhận ba là một loser đấy à? Dù sao thì khi ấy ba cũng từng ly hôn với mẹ con mà” Sở Lạc Duy bỗng đốp trả một câu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3647: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (9)
Sở Ninh Dực đang đi lên cũng phải khựng lại, mãi một lúc lâu cũng không quay đầu.

Sở Lạc Duy đắc ý dựa ở cửa bếp, nhìn ba đang đứng trên cầu thang.

Sở Ninh Dực từ từ quay lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của con trai mình, “Con có biết trên đời này người thành công nhất là người thế nào không? Chính là sau khi vấp ngã, bò dậy được còn có thể có được thành tựu lớn hơn cả trước khi ngã, ví dụ như hàng tặng kèm là con với Bao Đậu ấy”

Hàng tặng kèm?

Sở Lạc Duy vạch đen đầy mặt nhìn ba mình.

Được rồi, gừng càng già càng cay, anh thua rồi.

“Còn con đó, giờ có bò dậy cũng không tìm được điểm chống đỡ, ba thấy con cứ bò dưới đất luôn đi” Sở Ninh Dực không hề nể tình cha con, nói rất thẳng thắn, rất dứt khoát.

Sở Lạc Duy siết chặt nay nhìn Sở Ninh Dực quay người đi lên nhà.

“Đừng có trông mong gì vào việc phụ nữ sẽ nói rõ ràng cho con biết, điều này là không thể nào đâu. C con phải tự

mình nghĩ, con đã cho đi cái gì? Cái gì là cái con bé muốn, cái gì là cái con bé không muốn nhưng con cũng vẫn cho con bé” Lúc Sở Ninh Dực đi lên đến bậc trên cùng, anh mới quay lại nhìn con trai mình, “Đừng có phạm phải sai lầm ngu xuẩn giống như anh trai con, mẹ con không chịu nổi đả kích này đâu”

Sở Lạc Duy vốn còn đang thấy cảm kích ba mình, nhưng cái miếng thức ăn cho chó cuối cùng kia đúng là khiến anh chết nghẹn luôn rồi.

Thế ra ba làm như vậy, thật ra vẫn là vì mẹ thôi.

Sau khi thấy ba lên hẳn rồi, Sở Lạc Duy mới nghĩ lại lời ba anh nói.

[Đừng có trông mong gì vào việc phụ nữ sẽ nói rõ ràng cho con biết, điều này là không thể nào đâu. Con phải tự

mình nghĩ, con đã cho đi cái gì? Cái gì là cái con bé muốn, cái gì là cái con bé không muốn nhưng con cũng vẫn cho con bé.]

Cái gì là cái cô ấy muốn?

Cái gì là cái cô ấy không muốn?

Trong lúc nhất thời, Sở Lạc Duy thật sự không thể nghĩ ra nổi.

Điều duy nhất mà anh nghĩ đến chính là cuộc cãi vã của họ ngày hôm đó.

Cô nói: Dù sao cậu cũng muốn tất cả mọi người đều thần phục cậu, giờ tôi cãi lại cậu nên cậu không vui chứ gì?

Thần phục, cầu vu oan này nghiêm trọng đấy.

Anh muốn sự thần phục của tất cả mọi người, nhưng không cần sự thần phục của cô.

Anh cùng chiều cô như một nữ hoàng, sao có thể bắt cổ thần phục mình được?

Sở Lạc Duy đứng dựa ở cửa bếp một hồi lâu, nghiêm túc nghĩ lại vấn đề từ bản thân, rốt cuộc trong tiềm thức anh đã cho cô suy nghĩ gì mà cô không muốn đây?

Nhưng đến trước mắt, anh vẫn không thể nghĩ ra được.

*****

Thành phố J, tại quận doanh.

Sau khi Cô Ti Thành trở về vẫn chỉ có một chữ “bận”.

Hầu như ngày nào Tiểu Quỷ Quỷ cũng chưa kịp thấy bá bá đã ngủ mất rồi, chờ tới lúc nhóc dậy thì bá bá lại bạn mất, chỉ lúc ăn sáng nhóc mới biết rằng bá bá đã về nhà.

Mà trong khoảng thời gian này, Châu Thiên Thiên đã làm ra một chuyện thật sự chọc giận Sở Lạc Nhất.

Chuyện là, hôm đó Sở Lạc Nhất phải lên lớp cho nên gửi Tiểu Quỷ Quỷ qua nhà chị gái đối diện. Mấy ngày nay cũng có vài chị dâu đưa con mình tới ở, đều ở tầm tuổi của Tiểu Quỷ Quỷ. Tiểu Quỷ Quỷ có bạn mới nên cũng thoải mái để mẹ đi làm.

Nhưng sáng sớm hôm đó, lúc Sở Lạc Nhất đang làm việc lại nhận được một cuộc điện thoại, là chị dâu Cả gọi tới, nói Tiểu Quỷ Quỷ bị thương nhập viện rồi, giờ đang ở bệnh viện quân y, bảo cô mau tới.

Sở Lạc Nhất hoảng sợ, còn chưa dạy xong đã chạy tới bệnh viện.

Tiểu Quỷ Quỷ bị ngã vỡ đầu, trên mặt trên người còn có không ít vết thương trầy trụa to nhỏ, lúc này thằng bé đang khóc lóc ầm ĩ, còn Cố Tỉ Thành thì đang bế dỗ con.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Sở Lạc Nhất đau lòng đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ đã được xử lý xong vết thương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3648: Cuộc chiến của Tiểu Bất Điểm (10)
Sở Lạc Nhất vừa nói xong, xung quanh đều yên tĩnh lại.

Chầu Thiên Thiên đứng bên cạnh, siết chặt tay mình.

Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Nhất, ý bảo cổ bình tĩnh lại.

“Ôi trời ơi, em gái, đều là lỗi của chị, là do chị không trông coi thằng bé cẩn thận” Chị dâu Cá vội xin lỗi.

Tiểu Quỷ Quỷ càng khóc dữ dội hơn, cái tay bị băng bó chỉ thẳng vào Châu Thiên Thiên đang đứng bên cạnh, “Cô, là cố đẩy, đẩy bảo bảo” Tiểu Quỷ Quỷ khóc thút thít, giọng nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ được.

Sở Lạc Nhất ngẩng phắt lên, ánh mắt căm độc khiến Cố Tỉ Thành nhìn thấy cả sắc tím ánh lên trong mắt cô.

Cả người Châu Thiên Thiên run lên bần bật. Cô ta không khỏi nuốt nước bọt, “Thằng bé cứ chắn đường tôi, tôi đang vội đi báo cáo, sao tôi biết được mới chạm nhẹ một cái nó đã ngã vỡ đầu như thế chứ?”

“Cô chạm nhẹ nó một cái? Nó bao tuổi, cô bao tuổi hả?” Sở Lạc Nhất tức giận chất vấn, “Châu Thiên Thiên, cô có còn là con người nữa không, con trai tôi còn chưa đến ba tuổi, vậy mà cô cũng dám ra tay với nó?”

Nếu không phải vì đang ôm con, chắc Sở Lạc Nhất đã cho cô ta một phát tát rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ bị thương khắp người ít nhất phải trên dưới mười vết thương, trên đầu bị thương nặng thể nào, Sở Lạc Nhất thấy xót xa đến mức ấy.

“Tôi...”

“Nhất Nhất.”

“Anh đừng có nói gì cả” Sở Lạc Nhất hung dữ ngẩng lên trừng mắt với Cố Tỉ Thành, “Con trai em bị thương thành ra thế này rồi, anh không nói năng gì, còn bảo em không được nói?” Sở Lạc Nhất bị tức giận đến mức mất hết cả lý trí, lúc này đã nổi giận với cả Cố Tỉ Thành.

Tiểu Quỷ Quỷ bò trên vai mẹ khóc nức nở, lúc này cũng không thèm để ý tới bá bá nữa.

Cố Tỉ Thành khẽ thở dài, “Nhất Nhất, anh có nói là mặc kệ đầu, chuyện này...”

“Chuyện này làm sao? Anh lại chuẩn bị nói về tình chiến hữu của mình chứ gì? Con trai anh quan trọng hay cái người phụ nữ vì thích anh mà ra tay độc ác với con trai anh quan trọng hả?” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Sở Lạc Nhất, tôi đã nói là tôi không cố ý rồi cơ mà” Châu Thiên Thiên vẫn trưng ra cái vẻ “tôi không sai” mà nhìn Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất đang bế con trai nhưng vẫn không khỏi siết chặt tay lại, ngay tới cả màu tím trong mắt cũng dần đậm

hơn.

“Oanh...”

Bên ngoài trời đang đẹp bỗng dưng nổi sấm.

“Nhất Nhất” Cố Tỉ Thành bỗng nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cả cô và con trai sang một bên, giữ chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của cô, “Nhất Nhất, em nhìn vào mắt anh, Nhất Nhất” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Cố Tỉ Thành, trong mắt đang cuồn cuộn lửa giận.

Bao năm qua, đây là lần đầu tiên cố nổi giận, lần trước tiếng sấm rền trời là vì đám phóng viên kia làm mẹ cô bị thương, còn lần này là vì con trai cố.

“Anh hứa sẽ cho em và con một lời giải thích hợp lý về chuyện này.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, sau đó hôn hôn lên cái đầu bị thương của con trai, quay lại đi về phía Chầu Thiên Thiên, nhìn cô ta bằng ánh mắt ngoan độc, sau đó anh mới nhìn chị dâu Cả.

“Chị, rốt cuộc chuyện lúc đó là sao?” Cố Tỉ Thành trầm giọng hỏi.

Chị gái này băn khoăn khá nhiều điều, vì dù sao thì trong chuyện này cũng liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng con gái của chị ta lại chỉ là một đứa trẻ con, không hiểu gì cả, liền lớn tiếng nói ra.

“Cháu với em chơi dưới lầu, cố xấu xa này đột nhiên chạy từ trên lầu xuống. Em không cẩn thận và phải cô ấy một chút thôi, em cũng đã xin lỗi rồi, nhưng cô ấy vẫn đẩy em một cái, đẩy em ngã xuống đất, còn đánh em ấy lăn vài vòng. Lúc em khóc cô ấy mới quay người bỏ đi ạ”

Giọng nói thút thít của bé gái kia vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3649: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (1)
Lúc Cố Tỉ Thành nghe thấy bảo Tiểu Quỷ Quỷ bị lăn dưới đất vài vòng, mắt anh giật liên hồi, nghĩ lại vết thương trên người con trai, cơn giận bỗng ngút trời.

Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn về phía Châu Thiên Thiên. Chầu Thiên Thiên khẽ mím môi, “Tôi thật sự đang rất vội.”

“Vội thì phải làm như vậy hả, con đường rộng như thế, cô cứ phải đi vào chỗ con trai tôi mới được hay sao?” Cố Tỉ Thành tức giận quát lên, cắt ngang lời cô ta, “Châu Thiên Thiên, có phải cô cảm thấy tôi không để ý đến cô là dung túng cho cô không. Lần trước cô làm gì chúng tôi đều biết rõ cả đấy” Cố Tỉ Thành bước từng bước lại gần Châu Thiên Thiên.

“Lữ đoàn trưởng Cố” Chồng của chị dâu Cá vội vàng chạy tới kéo Cổ Tĩ Thành lại.

Cố Tĩ Thành giật luôn quân hàm trên vai mình xuống, vứt vào tay Đoàn trưởng phía sau.

Đoàn trưởng nhìn nó, lại nhìn vết thương trên người đứa nhỏ, bỗng cảm thấy nếu như con anh ta bị người khác đối xử như vậy, không nổi điên mới là thánh nhân.

“Tất cả đằng sau quay, đi đều bước” Đoàn trưởng bỗng cất tiếng.

Đám y bác sĩ bị dọa sợ với nghe theo mệnh lệnh, nhanh chóng ra khỏi phạm vi chiến tranh này.

Chầu Thiên Thiên thấy Cố Tỉ Thành tiến lại gần, sợ hãi giật lùi lại, “Cố Tỉ Thành, anh muốn làm gì?”

“Châu Thiên Thiên, có phải cô cảm thấy Cố Tỉ Thành này dễ bắt nạt lắm đúng không. Cô ức hiếp người của tôi hết lần này đến lần khác, lần trước thì muốn lấy mạng vợ tôi, giờ ngay đến con trai tôi cô cũng không buông tha?” Cố Tỉ Thành nói rồi giơ thẳng tay lên.

“Chát...”

Một cái tát váng trời vang lên, khiến Châu Thiên Thiên ngã thẳng xuống đất.

Châu Thiên Thiên bị tát ngớ cả người, ngã xuống đất một lúc lâu cũng không phải ứng lại được.

“Chầu Thiên Thiên, tôi cảnh cáo cô, từ hôm nay trở đi, quân đội này có thì không có tối, tốt nhất cổ nên cầu nguyện trong lòng đám người kia cô quan trọng hơn tôi đi. Lần này nếu không bắt cô lột được bộ quân phục này ra, Cố Tỉ Thành tôi sẽ tự cởi bỏ quân phục.” Cố Tỉ Thành nói rồi quay người đón lấy con trai, đưa vợ rời khỏi đây.

“Ôi, chú Cố ngầu quá” Bé gái mắt sáng long lanh nói, nhưng vừa nói xong đã bị mẹ đánh cho một cái.

“Tại con lắm lời đấy” “Vốn dĩ là thế mà, cái cô xấu xa này quá ghê tởm” Bé gái vẫn gân cổ nói lại.

Đoàn trưởng xoa đầu con gái, lại nhìn Châu Thiên Thiên vẫn đang sõng soài dưới đất, cho cô ta một ánh mắt tự cầu phúc đi, sau đó cũng đưa vợ con rời đi.

Châu Thiên Thiên vẫn đờ ra đó, cái tát của Cố Tỉ Thành gần như đã tát hỏng mặt cô ta, ít nhất đến răng cũng lung lay rồi.

Cô ta chỉ thích Cố Tỉ Thành, cô ta căm ghét Sở Lạc Nhất, lại càng ghét thằng oắt con kia hơn.

Chầu Thiên Thiên siết chặt tay, cười cười rồi bật khóc, “Em chỉ thích anh thôi, vậy cũng là sai sao?”

“Đúng là mất mặt quân nhân chúng ta, không ngờ lại ra tay độc ác với một đứa trẻ như vậy?

“Đúng đấy, nhìn vết thương trên người thằng bé tôi cũng thấy xót, chẳng trách lần này Lữ đoàn trưởng Cố lại tức đến mức đánh người, đáng đánh”

“Không sai.”

Xung quanh, tiếng bàn luận không ngừng vang lên, Châu Thiên Thiên ghì chặt tay, trong mắt tràn ngập đau khổ.

Cố Tỉ Thành bế con ra ngoài, Sở Lạc Nhất đi theo đằng sau anh, màu tím trong mắt cũng dần nhạt bớt. Nói thật, cố không ngờ rằng Cố Tỉ Thành sẽ thật sự ra tay.

Dù sao thì anh cũng là quân nhân mà!

Sau khi ra khỏi đó, Cố Tỉ Thành đưa con cho cô, xoa xoa đầu cổ nói: “Anh từng nói rồi, anh sẽ không để em và con phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Chuyện lần này anh sẽ giải quyết. Anh hứa tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Em với con về nhà trước đi, anh tới thành phố A một chuyến, mai sẽ về” Cố Tỉ Thành nói rồi hôn lên đầu con trai, rồi lại đặt một nụ hôn lên trán Sở Lạc Nhất xong mới sải bước rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,833
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3650: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (2)
Không sai, anh là quân nhân.

Nhưng quân nhân không có nghĩa là người nhà mình bị người ta ức hiếp thì mình vẫn không thể ra tay

bảo vệ.

Lúc Đoàn trưởng đuổi ra đến nơi, thấy Cố Tỉ Thành rời đi vội vàng đuổi theo.

Chị dâu kia cũng đưa con đuổi theo. Tiểu Quỷ Quỷ vẫn nằm bò trên vai mẹ mình nhưng không còn khóc nữa, chỉ hơi thút thít, mặt đầy vết nước mắt.

Chị dâu nhìn mà cũng thấy đau lòng, bỗng cảm thấy cái tát kia thật sự rất đáng đánh.

Cố Tỉ Thành chuẩn bị đến thành phố A. Đoàn trưởng muốn giữ cũng không giữ anh lại được. Lúc Cố Tỉ Thành vào phòng làm việc của Lãnh đạo, Sư đoàn trưởng phụ trách xây dựng quân đội đặc chủng mới này cũng vừa dập máy, hiển nhiên là đã biết đến chuyện này.

Đoàn trường bất đắc dĩ nhún vai, anh ta không kéo lại nổi.

Cố Tỉ Thành vào tới nơi, trực tiếp ném quân hàm lên bàn Sư đoàn trưởng, “Chức Lữ đoàn trưởng này tôi không làm nữa, ai thích làm thì làm.”

“Cố Tỉ Thành, cậu làm cái gì thế hả?” Sư đoàn trưởng lớn tiếng trách cứ, “Không cần quy củ nữa hả?”

“Quy củ, giờ ngài còn nói chuyện quy củ với tôi? Chuyện lần trước cô ta làm, ngài nói không có chứng cứ xác thực nên cũng không tiện làm gì. Mấy năm nay, không những cô ta không đi còn chạy tới chỗ tôi dương oai tác quái, lần này con trai tôi mệnh lớn, một ngày nào đó bị cô ta giết chết thì tôi đi đâu để tìm lại con trai tôi hả?” Lần này Cố Tỉ Thành muốn thù cũ hận mới tỉnh hết một lượt, “Chuyện lần trước cũng vậy, may mà vợ tôi không sao, lỡ mà xảy ra chuyện gì thật, ngài còn có thể ngồi đây được nữa chắc?”

“Cố Tỉ Thành.”

“Thủ trưởng, Thủ trưởng, ngài không biết thằng bé bị ngã đến mức nào đầu, lão Cố xót con cũng là chuyện bình thường thôi” Đoàn trưởng vội vàng kéo Cố Tỉ Thành lại, đứng giữa làm người giảng hòa, “Tôi cũng cảm thấy thái độ của bác sĩ Châu không phù hợp ở lại quân doanh chúng ta” Lúc Đoàn trưởng nói câu này, thái độ rất nghiêm túc.

“Kể cả cô ta không ở trong quân doanh của chúng ta, hôm nay tôi cũng phải nói rõ luôn, có cô ta thì không có tội, các người muốn giữ lại cô ta, được, có thể, tôi đi. Cố Tỉ Thành tối đây ngay đến vợ con mình còn không bảo vệ được thì còn bảo gia vệ quốc cái quái gì nữa?” Cố Tỉ Thành nói xong dứt khoát bỏ đi luôn.

“Cố Tỉ Thành, cậu muốn chọc tôi tức chết đấy hả?” Thủ trưởng vỗ vỗ ngực mình, ngồi xuống ghế, cảnh vệ vội đưa thuốc tới.

Đoàn trưởng thấy vậy lại vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo anh.

“Lão Cố, lão Cổ..”

Đoàn trưởng kéo người lại: “Sao cậu lại nổi giận đùng đùng lên thế chứ?”

Điều mà Đoàn trưởng không biết là, không chỉ con bị đánh, mà Sở Lạc Nhất vì con trai còn điên lên, thật sự phát điên rồi. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sở Lạc Nhất nổi giận, ít nhất cũng là lần đầu tiên anh thấy cảnh sấm chớp rền vang như thế.

Sở Lạc Nhất tức giận hay xảy ra chuyện gì đều là chuyện khiến mẹ vợ anh lo lắng nhất.

Mà một khi Sở Lạc Nhất đã nổi giận, thì không phải là chuyện mà anh có thể cứu vãn lại được.

Trước kia lúc anh đi, Sở Lạc Nhất cũng không thật sự giận, cùng lắm cô cũng chỉ hận anh.

Nhưng lần này nếu vì chuyện của con trai, anh không nói gì thì có nghĩa là chuyện giữa họ xong thật rồi.

Hơn nữa, anh quả thật rất xót con trai. Châu Thiên Thiên đã chạm vào giới hạn cuối cùng của anh. Lần này anh tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta được.

“Nhưng nếu như vì chuyện này mà Châu Thiên Thiên bị cho giải ngũ thì sau này cô ta sẽ xong đời đấy” Đoàn trưởng lên tiếng nhắc nhở.

“Liên quan gì đến tôi? Người như thế mà làm bác sĩ, không sợ không cứu được người mà còn hại người hay sao?” Cố Tỉ Thành gay gắt nói.

Đoàn trưởng: “...”

Câu này cũng có lý.

“Được rồi, mau về xem hai mẹ con họ thế nào rồi đi” Đoàn trưởng nói.

Lúc này, Cố Tỉ Thành cũng đã bình tĩnh lại, “Không vội, tôi phải tới chỗ ba VỢ một chuyến đã, tôi đi trước nhé”

Đoàn trưởng nghe thấy vậy liền khựng lại, bên phía Sở Ninh Dực à... Đoàn trưởng hít sâu một hơi rồi khẽ vỗ lên vai Cô Ti Thành, “Chúc cậu may mắn, bị thương quay về biết đâu em dâu có thể quan tâm tới cậu hơn.”
 
Top