Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 920: Để em giải quyết - Hắc long (2)
Sở Ninh Dực không nhìn người đàn ông nọ mà đi thẳng vào nhà.

“Sở tổng.” Người kia trầm giọng nói.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng ở cửa nhìn, sau đó lại thấy người kia xách cái hộp dưới đất lên.

Không ngờ còn mang cả hộp quà theo, tới để tặng quà sao?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long, người anh em, nhìn đi, cưng cắn nhầm người rồi kìa.

Hắc Long ngoãn ngoãn ở bên cạnh Sở Ninh Dực, chẳng còn thấy cái dáng vẻ hung hãn ban nãy đâu nữa.

Sở Ninh Dực xoa đầu nó rồi lại thờ ơ nhìn người đàn ông kia: “Từ trước đến giờ Hắc Long không bao giờ cắn người tốt, thế nên anh cầm đồ của anh đi đi.”

“Sở tổng, chẳng phải anh cũng không biết tôi là ai sao?” Người kia cau mày nói.

“Hắc Long nói anh không phải là người tốt.” Sở Ninh Dực càng dứt khoát hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Lý do này quả quyết thật!

Người đàn ông kia: “...”

Lý do này, troll nhau quá rồi đấy!

“Đây là thuốc bổ Long phu nhân gửi cho tôn tiểu thư.” Người kia nói rồi đưa hộp quà ra.

Long phu nhân?

Thủy An Lạc lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực. Người này đang nói tới bà ngoài của cô sao?

Nhưng sao bà ngoại cô lại gửi thuốc bổ cho cô?

Sở Ninh Dực vỗ hai cái lên đầu Hắc Long, Hắc Long vẫy đuôi, quay về nhà.

“Hắc Long nói, anh không phải là người tốt, nên anh cầm đồ của anh rời khỏi đây đi.” Sở Ninh Dực nói rồi quay người lôi Thủy An Lạc vào nhà.

“Sở tổng, tôn tiểu thư.” Người kia cau mày gọi.

Thủy An Lạc ngoảnh lại, trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Hắc Long nhà tôi nói, anh không phải là người tốt.”

“Một con chó...”

“Gâu gâu...” Hắc Long sủa mấy tiếng về phía người đàn ông kia.

Thủy An Lạc cười tít mắt, Hắc Long nhà cô không phải là một con chó bình thường đâu nhé.

Người kia theo phản xạ lùi lại một bước, dù gì thì vừa rồi anh ta cũng biết được sự lợi hại của Hắc Long rồi.

“Mang đồ đi đi, tôi không nhận đâu.” Thủy An Lạc nói.

Đồ bà ngoại gửi tới, tốt nhất là cô không nên nhận thì hơn.

Người kia cau mày, còn Sở Ninh Dực đã đưa hai mẹ con vào nhà.

Anh vừa đóng cửa, Tiểu Bảo Bối liền với tay ra đòi daddy nhà mình bế.

Sở Ninh Dực đón lấy con. Hắc Long vẫy đuôi nhìn anh, có vẻ như đang muốn được khen.

Thủy An Lạc ngồi xuống xoa đầu nó.

Hắc Long thỏa mãn tựa vào Thủy An Lạc, rồi lại vẫy tít cái đuôi của mình lên.

“Tại sao bà ngoại lại gửi đồ đến cho em nhỉ?” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực hỏi.

“Chồn cáo chúc tết gà*.” Sở Ninh Dực thản nhiên nó rồi bế Tiểu Bảo Bối vào nhà.

*Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Thủy An Lạc không ngờ anh lại nói thế, nhưng cô lại bỗng nghĩ tới chuyện chuyện gì đó, “Không phải chứ, anh đang nói em là gà đấy à?” Thủy An Lạc đứng dậy đuổi theo.

Sở Ninh Dực hơi khựng lại, cuối cùng khẽ bật cười: “Phản ứng nhanh phết đấy.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô có bị ngu đâu.

“Bạ bạ~ chó chó~” Tiểu Bảo Bối gọi daddy rồi chỉ tay vào Hắc Long, có vẻ như vẫn đang kích động vì cảnh mình vừa trông thấy.

Sở Ninh Dực lại nhìn Thủy An Lạc: “Anh cảm thấy nó đang chửi anh.”

“Ha ha ha ha...” Thủy An Lạc dắt Hắc Long tới, cười ngã ra sofa, con trai biết có từng đấy từ, nói được vậy cũng đã giỏi lắm rồi.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” Thủy An Lạc cười hết rồi mới hỏi.

“Cố Thanh Trần có tới đây không?” Tất nhiên là Sở Ninh Dực sẽ không tự thừa nhận việc anh về là vì cô không tìm mình rồi.

Nói chung là Sở tổng để ý thật rồi đấy, sao cô gái này lại bướng quá vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 921: Để em giải quyết - Hắc long (3)
Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là bởi vì chuyện này.

“Thím Vu nói cô ấy có tới, nhưng lúc đấy em không ở nhà.” Thủy An Lạc cúi xuống ngồi gãi lông cho Hắc Long.

Sở Ninh Dực dùng ngón tay gẩy gẩy túi đồ ăn vặt của cô, nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì.

“Hôm nay em đi gặp Bạch Nhị rồi à?” Sở Ninh Dực đã biết còn cố hỏi.

“Ờ...” Thủy An Lạc thản nhiên nói, “Nhưng mà không thành công.” Nói xong cô tiếp tục cúi đầu chơi với Hắc Long.

“Bạch Nhị không đồng ý?” Sở Ninh Dực đỡ Tiểu Bảo Bối vịn vào chân mình đứng.

“Em hắt nước vào người anh ta mất rồi.” Thủy An Lạc bình tĩnh nói, sau đó ngẩng lên thuật lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay cho Sở Ninh Dực nghe.

Mà kể xong cô lại nổi điên, “Sau đó em mới không kiềm chế được cầm luôn cốc cafe hắt thẳng vào anh ta. Nói em cũng được, anh ta dựa vào cái gì mà nói Lão Phật gia chứ. Anh ta tưởng tên Phong điên kia tốt đẹp lắm à? Đáng để Lão Phật gia phải quyến rũ chắc?”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô nàng đang chống nạnh đi tới đi lui trước mặt mình. Tiểu Bảo Bối cũng ê ê a a học theo.

“Thế là chuyện mời luật sư thất bại rồi hả?”

Thủy An Lạc thở dài, cuối cùng nhìn anh gật đầu, “Em phải đi tìm người khác thôi.”

Sở Ninh Dực nhìn cô ủ rũ cúi đầu liền nắm lấy tay cô, “Thời gian của em không còn nhiều đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu, cuối cùng có vẻ lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội đi lấy túi của mình, sau đó lại chạy lên tầng lấy laptop xuống, cắm chiếc USB vào, kéo đoạn video bên trong ra.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn một loạt hành động điên cuồng của cô.

“Em đang làm gì thế?”

Thủy An Lạc ngồi dưới đất, bật video, lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Anh xem đi, đoạn clip này có bình thường không?”

Sở Ninh Dực cúi đầu xem, đoạn video không dài, chắc khoảng ba phút. Lần xem đầu tiên Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ bảo Thủy An Lạc mở lại lần nữa, chạy đến khoảng một phút, Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

“Dừng lại.”

Thủy An Lạc lập tức nhấn tạm dừng, quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Có phải đã bị cắt rồi đúng không”

“Em nói là, Viên Giai Di đến tìm em, nói chuyện này là do cô ta bày ra?” Sở Ninh Dực hỏi.

“Đúng, đúng vậy, hôm qua cô ta nói như thế. Cô ta nói vì Lý Tử vẫn luôn coi cô ta là hung thủ hại chết anh trai anh ấy nên cô ta mới làm vậy.” Thủy An Lạc trả lời.

Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống, vươn tay gõ lên bàn phím của cô mấy cái. Thủy An Lạc thấy trên màn hình xuất hiện một cửa sổ màu đen, còn cả những số hiệu khó hiểu bên trên.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, sau đó lại thấy cửa sổ dần khôi phục lại bình thường.

Trong đó, có hình ảnh ba mẹ Lương Khiêm bước vào, cũng có hình ảnh khi bọn họ rời đi, mà khoảng thời gian đó, vừa khớp với thời gian tử vong của Lương Khiêm.

Sau khi khôi phục lại đoạn clip, Sở Ninh Dực tựa trên sofa nhìn cửa sổ trên màn hình.

Đây là trò do Viên Giai Di bày ra, nhưng kỹ thuật cắt ghép này giống hệt với kỹ thuật cắt ghép đoạn video ở sân bay lần trước, chỉ có điều, kỹ thuật mã hóa lần này không chặt chẽ như lần đó.

Thủy An Lạc nhìn đoạn ghi hình, “Nói vậy, coi như chúng ta đã có một chứng cứ, hơn nữa còn là một bằng chứng.”

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối ôm lấy chân Thủy An Lạc, kéo cô về phía phòng bếp, con đói rồi.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, vào bếp pha cho cu cậu ít sữa để uống.

Sở Ninh Dực vẫn xem đoạn video. Viên Giai Di đã bị một kẻ nào đó đưa đi. Nếu như anh đoán không nhầm, kẻ đó chính là người đang đối đầu với Thủy Mặc Vân, cũng chính là... Tôm Lớn.

Tôm Lớn, lại là Tôm Lớn.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía bóng người trong phòng bếp. Thủy An Lạc vẫn đang trêu chọc Tiểu Bảo Bối.

Có lẽ, lần này anh thật sự không thể trốn tránh được nữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 922: Để em giải quyết - Hắc long (4)
Hắc Long cọ cọ lên chân Sở Ninh Dực. Anh cúi đầu, đưa tay xoa đầu nó

Tiểu Bảo Bối ngậm lấy bình sữa của mình, cười khúc khích nhìn mẹ.

Thủy An Lạc tì trán lên trán nhóc, muốn giật bình sữa ra để trêu cu cậu, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn ôm rất chặt.

Thủy An Lạc vừa bế Tiểu Bảo Bối ra, chuông cửa đã vang lên.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, Hắc Long cũng ngẩng đầu theo, nhưng nó chỉ khịt mũi mấy cái rồi lại ngoan ngoãn gục đầu xuống.

Thủy An Lạc vẫn quan sát động tĩnh của Hắc Long, thấy nó như vậy chỉ muốn thốt lên, chó nghiệp vụ quả đúng là thần thánh.

Lần này, vừa hay thím Vu vừa ở trong bếp ra nên đi mở cửa luôn.

Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người vừa bước vào, Cố Thanh Trần, đúng là kiểu gì cũng không tránh được.

Cố Thanh Trần vừa bước vào, vốn định nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối, cô liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Mới năm giờ chiều, vẫn đang trong giờ làm việc mà ông anh họ nhà cô đã về nhà rồi à?

“Cố tiểu thư, mau vào nhà đi.” Thím Vu mở miệng cười nói.

Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở nhà cô về thật đúng lúc.

Cố Thanh Trần bước vào xong liền nhìn thẳng về phía Sở Ninh Dực: “Em nói chứ, anh bỏ việc chạy về nhà thế này là sợ em bắt nạt vợ anh đấy à?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Biết thế là tốt.”

Cố Thanh Trần: “...”

Ông anh họ nhà cô đúng là không bao giờ biết... xấu hổ là gì!

“Em chỉ muốn hỏi chuyện của Lý Tử là thế nào thôi?” Cố Thanh Trần nhìn Thủy An Lạc nói.

Thủy An Lạc thở dài một cái, cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, giống như đang hỏi chuyện này có thể nói ra không?

Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái. Thủy An Lạc hiểu rõ, gật đầu, nắm được nội dung chính mà Sở tổng muốn chỉ ra, kéo Cố Thanh Trần ngồi xuống, “Chuyện này thực ra là thế này...”

Thủy An Lạc tằng tằng kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt, nhấn mạnh vào chuyện Viên Giai Di, nhất định phải nói rõ ràng chi tiết này, bởi vì Cố Thanh Trần cũng oán hận Viên Giai Di.

Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực dùng ánh mắt tán thưởng nhìn vợ mình, khái quát ý chính rất tốt.

“Viên Giai Di?”

Quả nhiên, Cố Thanh Trần liền bắt được ba chữ trọng điểm... Viên Giai Di.

“Đúng vậy đó, chẳng lẽ tôi lại lừa cô à?” Thủy An Lạc mở miệng nói, “Hôm qua cô ta còn tới đây đe dọa tôi nữa cơ. Thím Vu cũng biết chuyện đấy.”

Cố Thanh Trần ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng trước mặt mình, “Được lắm, nhóc con nhà cô thông minh ra rồi đấy.”

Thủy An Lạc cười khúc khích.

“Hừ, vừa mới khen được một câu.” Cố Thanh Trần mở miệng nói, “Viên Giai Di đang ở đâu?”

“Không biết, cô ta chỉ đến đây ngày hôm qua thôi.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật, “Hơn nữa hiện giờ tôi không tìm được luật sư. Bởi vì cô ta đã mời được một tên luật sư lưu manh rồi.”

“Bạch Dạ Hàn đâu?” Cố Thanh Trần nhíu mày hỏi, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối đã uống sạch sữa, ôm cậu nhóc đứng dậy vào bếp, bỏ bình sữa xuống.

“Anh ta có mâu thuẫn với tôi, sáng nay vừa mới từ chối tôi rồi.” Thủy An Lạc nói xong, ngồi xuống phía đối diện Cố Thanh Trần.

Cố Thanh Trần quay lại nhìn người đàn ông đang ở trong phòng bếp, “Lão Đại nhờ cũng không được à?”

“Anh Sở vừa mới quần nhau một trận với anh ta mấy hôm trước xong.” Thủy An Lạc tiếp tục bất đắc dĩ nói.

Cố Thanh Trần nhíu mày, cái ánh mắt nhìn cô rõ ràng là đang nói: Lại là vì cô chứ gì!

Thủy An Lạc cô vô tội mà, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

“Chẳng lẽ không có...”

“Lạc Lạc, có phải anh em vừa mới về nước đúng không?” Sở Ninh Dực tựa ở cửa phòng bếp thản nhiên nói.

Thủy An Lạc quay đầu lại, chớp mắt nhìn Sở tổng, ngay sau đó mắt liền sáng lên, tỏ ý đã bắt được ý tứ sâu xa của Sở tổng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 923: Để em giải quyết - Hắc long (5)
“Anh em về rồi à? Hồi trước vì chuyện thẻ đen của ba Lạc anh ấy đã cãi nhau với em một trận đấy, cho nên dạo này bọn em cũng không nói chuyện với nhau.” Thủy An Lạc vô cùng ấm ức nói.

Cố Thanh Trần nhíu mày.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, nói thế chắc là được rồi nhỉ.

Sở Ninh Dực nhướng mày, chứng minh cô đã nói đúng.

Cố Thanh Trần nhíu mày nói, “Anh cô thực sự có cách à?”

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng lại quay ra nhìn Cố Thanh Trần, gật đầu: “Thật đấy, anh tôi có thể tìm được luật sư, chứng cứ tôi có hết ở đây rồi.”

Lông mày Cố Thanh Trần càng nhíu chặt hơn.

Thủy An Lạc ngấm ngầm cúi đầu nghĩ, Sở tổng nha, anh lại định gài người ta rồi.

“Chuyện thẻ đen là thế nào?” Cố Thanh Trần đột nhiên hỏi.

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, vội vàng mở miệng nói: “Thì là mẹ tôi lấy ba anh ấy, rồi ba anh ấy lại tặng cho tôi một trong số ba cái thẻ đen ông ấy có. Sau đó thế nào thì cô biết rồi đấy.” Thủy An Lạc ấm ức kể lại.

Cố Thanh Trần: “...”

Chuyện này đúng là cô có biết, chỉ không ngờ Thủy An Lạc và Lạc Hiên lại có quan hệ như vậy thôi.

“Anh ta không phải là anh họ của cô sao?”

Thủy An Lạc: “...”

“Phải, nhưng giờ chẳng phải cũng là anh con ba dượng của tôi đấy sao, thế nên mới liên quan đến cái đó.” Thủy An Lạc nói lòng nói vòng.

Cố Thanh Trần vẫn nửa tin nửa ngờ.

Thủy An Lạc tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục mở lời: “Cho nên nếu tôi mà đi tìm anh ấy thì nhất định anh ấy sẽ không giúp đâu, còn nếu cô đi thì...”

Cố Thanh Trần lạnh lùng liếc Thủy An Lạc, cuối cùng đứng thẳng dậy, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Thủy An Lạc nằm bò ra sofa nhìn Cố Thanh Trần bỏ đi, vẫn cố nói thêm một câu: “Phiên tòa xử kiện Lý Tử sắp được mở rồi, chứng cứ tôi đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi luật sư nữa thôi.”

Đáng tiếc, Cố Thanh Trần đã đóng cửa đi mất rồi.

Sau khi cô đi rồi, Thủy An Lạc mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực.

Anh bế Tiểu Bảo Bối ra ngồi xuống sofa, “Vấn đề luật sư được giải quyết rồi đấy.”

Thủy An Lạc ngồi xuống, bá vai bá cổ Sở Ninh Dực như hai anh em, sau đó hỏi: “Anh Sở, anh đang định tìm chị dâu cho em đấy à?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, không mở miệng, rõ ràng là đang muốn nói, đó chẳng phải là điều tất nhiên hay sao?

Cáo già!

Lúc này, Thủy An Lạc chỉ nghĩ được ra mỗi từ đó.

“Không ngờ Cố Thanh Trần lại chung tình như vậy. Đã bao nhiêu năm qua rồi mà cô ấy vẫn để ý đến em trai của Lý Hạo như thế.” Thủy An Lạc tựa lên vai Sở Ninh Dực cảm thán, giờ cô chỉ cần một luật sư nữa thôi, mọi thứ cũng đã đâu vào đấy cả rồi.

“Có lẽ vậy.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Tiểu Bảo Bối cựa quậy đòi xuống dưới. Sở Ninh Dực liền thả cậu nhóc xuống đất. Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy cổ Hắc Long, người ta muốn chơi với Hắc Long cơ.

Cho dù Tiểu Bảo Bối có chơi đùa với Hắc Long thế nào, nó vẫn rất ngoan ngoãn chơi cùng cậu bé.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, vì đã trông thấy vẻ dũng mãnh của Hắc Long rồi, nên giờ thấy nó thế này, cô có chút không quen.

“Hắc Long là chó nghiệp vụ anh nuôi à?” Đúng là giống y hệt anh, đối với những người mà mình quan tâm thì thái độ rất ôn hòa, đối với người xa lạ hoặc người mình không ưa thì dùng hai chữ “lạnh lùng” thôi cũng chưa đủ để diễn tả hết được.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Hắc Long, điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, anh và nó cùng nhau vào quân ngũ. Lúc đấy nó mới chỉ được hơn một tháng.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay vuốt đầu Hắc Long.

Trong quân ngũ, anh có hai chiến hữu không thể thiếu, một là An Phong Dương, còn lại chính là Hắc Long.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 924: Để em giải quyết - Hắc long (6)
Thủy An Lạc chớp mắt, chờ anh kể tiếp.

Hắc Long kêu lên một tiếng, tiếp tục cạ cạ vào chân Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu nó, bình tĩnh nói: “Mấy năm anh ở trong quân đội, Hắc Long đều đi theo anh. Trong những nhiệm vụ lớn nó đều lập được công cả.”

Thủy An Lạc hơi hé miệng, cúi đầu nhìn Hắc Long đang quỳ rạp dưới đất. Đây tuyệt đối không phải là một con chó bình thường, mà là một con chó thần thánh giống như Sở tổng đó!

Tiểu Bảo Bối nằm luôn lên lưng Hắc Long, bàn tay nhỏ xíu ôm lấy cổ nó, cười khanh khách, còn ê a cái gì đó mà Sở tổng nghe cũng chẳng hiểu.

Đây không chỉ là một chú chó thần thánh, mà còn là một chú chó vú em nữa.

“Anh em có thể tìm được luật sư thật à?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi.

“Lạc Hiên là người có nhiều mối quan hệ.” Sở Ninh Dực đáp lại.

Thủy An Lạc lại tựa vào sofa, “Anh đang định tác hợp cho anh em với Cố Thanh Trần hả?” Nếu không cô hoàn toàn có thể đi tìm anh ấy mà. Dù sao đi chăng nữa, Lạc Hiên cũng vẫn rất thương cô.

Tuy là hay thích bắt nạt cô thật.

“Con bé đã khóa mình lại quá lâu rồi. Không có người mới xuất hiện, nó vĩnh viễn sẽ không thoát ra được. Lạc Hiên là một sự lựa chọn tốt.” Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang nằm trên người Hắc Long bắt đầu tấn công chân mình.

Thằng nhóc này chẳng biết nguy hiểm là gì cả, một tay bám trên lưng Hắc Long, một tay bám lên đùi ba mình, cơ thể từ từ tiến về phía trước.

Thủy An Lạc định bế nhóc lên, lại bị Sở Ninh Dực cản lại.

Tiểu Bảo Bối cựa mình, cố gắng giữ thăng bằng, một tay vịn chắc rồi mới bắt đầu cử động tay còn lại.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, nhìn Tiểu Bảo Bối từ từ dịch người leo lên chân anh.

“Sở tổng à, anh đang diễn tập quân sự cho nó đấy à?” Con trai cô vẫn chưa đến một tuổi cơ mà.

Sở Ninh Dực nhướng mày không nói gì, Tiểu Bảo Bối nhích người, cuối cùng Hắc Long nhổm dậy, chuyển cả người cậu nhóc qua.

Thủy An Lạc: “...”

Sao cô bỗng cảm thấy Sở Ninh Dực nói cô không bằng Hắc Long là chính xác nhỉ?

Tiểu Bảo Bối dịch chuyển thành công, đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ ba mình cười khanh khách lên.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cu cậu một cái. Anh cảm thấy rất hài lòng với cách làm vừa rồi của con trai.

Thủy An Lạc vươn tay đóng laptop lại, “Chuyện luật sư đã xong, tài liệu cũng đã xong, còn việc gì nữa không?”

“Luật sư đã xong?” Sở Ninh Dực nhướng mày.

Ờ thì...

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, không phải anh bảo Cố Thanh Trần đi gặp Lạc Hiên để tìm luật sư à?

Như vậy chẳng lẽ không tính là đã xong?

“Anh Sở, ý anh là sao? Ngày mai là mở phiên tòa rồi đấy.” Thủy An Lạc thật muốn khóc, anh zai này chắc chắn là đang dọa cô.

“Ý là, chuyện luật sư Cố Thanh Trần không giải quyết được.” Sở Ninh Dực nói một cách thản nhiên.

“Thế anh còn bảo Cố Thanh Trần đi...”

“Muốn con bé đi thì phải có một cái cớ, về phần chuyện luật sư thì em nên gọi điện liên hệ với Lạc Hiên đi thì hơn. Tốt nhất là xác định luôn trong ngày hôm nay đi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi lên lầu.

Thủy An Lạc: “...”

Hắc Long: “...”

Anh Sở, anh chẳng thương lượng gì đã bẫy em họ anh thì không nói, đã thế còn đi bẫy người khác ngon ơ thế này à?

Sở Ninh Dực bước lên cầu thang, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Khi con bé cố gắng, nhưng lại phát hiện Lý Tử căn bản không cần tới sự cố gắng của nó thì nó mới biết được, Lý gia thật sự không còn bất cứ quan hệ gì với nó nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 925: Để em giải quyết - Hắc long (7)
Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, những việc Sở tổng làm đều không thể chỉ nhìn bề ngoài.

“Đưa Hắc Long tới gặp Lạc Hiên, bảo anh ta tìm luật sư cho em. Nó sẽ có ích cho em đấy.” Lúc Sở Ninh Dực cất tiếng thì anh đã lên tới khúc rẽ cầu thang rồi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long đang vẫy đuôi với mình.

Sở tổng còn biết Lạc Hiên sẽ tìm luật sư nào cho cô nữa sao?

“Anh biết Bạch Dạ Hàn sẽ từ chối em à?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi, nhưng Sở Ninh Dực không trả lời.

Anh vào phòng làm việc, đóng cửa lại rồi hơi nhíu mày.

Đương nhiên là anh biết, nhưng trong lòng anh vẫn mong Thủy An Lạc thử một lần, vì dù sao một người là anh em của anh, còn một người lại là người anh yêu.

Thế nhưng, kết quả vẫn nằm trong dự liệu.

Thủy An Lạc liên lạc với Lạc Hiên. Lúc này Lạc Hiên vừa về nhà tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng khách chật hẹp vừa xem tivi vừa lau tóc.

Lạc Hiên nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, nhấn loa ngoài rồi đặt lên mặt bàn, tiếp tục làm việc của mình.

“Anh, anh về rồi à?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

“Ừ, vừa về đến nhà, mà đồ trong phòng tắm dùng hết rồi.”

“Thì tự mua đi.” Thủy An Lạc nghiến răng nói. Cái lão này ở nhà cô, ăn ở nhà cô, lại còn đòi cô phải hầu hạ nữa chắc.

“Chậc chậc chậc.” Lạc Hiên lau tóc xong vứt khăn lông qua một bên, khoác áo choàng tắm đi rót một ly rượu, “Cái tính gắt gỏng của em càng ngày càng tệ.”

“Vốn đã tệ như thế rồi.” Thủy An Lạc lẩm bẩm, “Dưới lầu có cái siêu thị cách đấy không xa đâu, tự anh đi mua đi, không mệt chết được đâu.”

“Không được đâu, anh đây toàn dùng hàng hiệu thôi.” Lạc Hiên nghiêm túc nói, rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Sáu rưỡi, Bob sẽ ở dưới nhà tìm em, nhưng mà anh sợ với cái vốn tiếng Anh lèo tèo của em thì...”

Bob, là vị luật sư kia á?

“Anh Sở đã tìm anh rồi à?” Thủy An Lạc hỏi, nếu không Lạc Hiên sao có thể nhanh chóng tìm được luật sư cho mình như thế được.

“Cứ cho là thế đi, sáng nay cậu ta đã gọi điện cho anh rồi, vừa hay Bob đang du lịch ở thành phố A.” Lạc Hiên trả lời, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, “Cái nơi tồi tàn này của em mà cũng có người đến à, để anh đi mở cửa xem.”

Thủy An Lạc nhìn điện thoại đã bị cúp, nghĩ chắc là Cố Thanh Trần tới rồi đây.

Sở Ninh Dực đã lo liệu xong xuôi cho cô từ sáng, việc sắp xếp phiên tòa cũng do anh xử lý.

Thế giới của Sở đại tiên cô chưa bao giờ hiểu được, lúc nào cũng có thể tính đến mình có thể làm gì thành công, làm gì thất bại.

Nhưng cô vẫn chưa nói cho anh biết chuyện bà ngoại.

Thủy An Lạc thở dài, đành để lần sau vậy.

Đúng sáu giờ, Thủy An Lạc dẫn Hắc Long xuống lầu.

Mùa đông, mới sáu giờ trời đã tối thui.

Trên đường đã có những ngọn đèn lác đác được bật sáng, dưới đất phủ một lớp băng mỏng.

Hắc Long vẫn ngoan ngoãn đi bên cạnh Thủy An Lạc, liên tục giậm chân đứng chờ trong gió rét.

Chưa đến sáu rưỡi, một ánh đèn xe lóe lên làm chói mắt Thủy An Lạc.

Hắc Long lập tức đứng dậy, cong mình che trước người cô.

Thủy An Lạc ngẩng đầu chắn luồng ánh sáng mạnh kia, sau đó thấy ánh đèn yếu dần, cửa xe bật mở.

Một người bước từ xe xuống, mặc một bộ vest đen, làn da trắng bóc, mái tóc ngắn màu vàng, một đôi mắt xanh biếc như đá quý.

Một người phương Tây chính gốc.

Trái tim Thủy An Lạc đập thình thịch, cô có nên gọi anh Sở xuống không.

Cô đâu biết nói tiếng Anh đâu!

“Hắc Long, oa... là Hắc Long.” Bob dùng tiếng Trung không thành thạo cho lắm, kích động hét lên.

Gì cơ?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long, vậy ra đây chính là nguyên nhân mà Sở tổng bảo cô mang theo Hắc Long xuống à? Người này biết Hắc Long, còn rất xúc động khi thấy nó nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 926: Để em giải quyết - Hắc long (8)
Hắc Long nhìn Bob vẫy đuôi. Có lẽ bởi vì người đàn ông này không có gì nguy hiểm cho nên Hắc Long lại quay lại ngồi xổm dưới chân Thủy An Lạc.

Bob hiển nhiên rất kích động. Anh ta ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cô chính là Thủy An Lạc à?”

May quá, là tiếng Trung,

Thủy An Lạc khẽ gật đầu.

“Chào anh, tôi là...”

“Hiên kể hết với tôi rồi.” Bob hơi giơ tay lên, “Nhưng tôi không nghĩ là tôi nhất thiết phải cãi nhau với một tên lưu manh trên tòa, chuyện này không có lợi gì cho tôi cả.”

Anh ta từ chối một cách thẳng thừng.

Trên lầu, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa sổ nhìn xuống.

“Ma ma~” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối bám lên cửa kính, mở miệng gọi.

Sở Ninh Dực vươn tay kéo bàn tay cậu nhóc xuống khỏi mặt kính lạnh lẽo, mắt hơi nheo lại.

Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo qua nhìn daddy nhà mình, cuối cùng lại duỗi tay chỉ xuống, “Đi, đi~”

Tiểu Bảo Bối muốn đi tìm mẹ, nhưng cái giọng ngọng nghịu của nhóc nghe không rõ ràng gì cả.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang muốn tìm mẹ, thị lực không tồi, đứng ở đây mà vẫn nhận ra mẹ đang ở dưới lầu.

Thủy An Lạc vẫn cúi đầu, gió lạnh phất lên mặt, cắt da cắt thịt.

Bob vẫn nhìn Hắc Long không hề có ý bỏ đi.

“Anh Bob, tôi biết, không ai muốn đi tranh cãi với loại người lưu manh như thế cả, nhưng việc lần này rất cần đến anh, thực sự rất cần anh. Sư phụ tôi là một bác sĩ giỏi, nếu như vì chuyện này mà...”

“Nếu thế thì anh ta có thể phát triển ở đất nước khác. Tôi nghĩ đã là bác sĩ giỏi thì ở đất nước nào cũng có thể phát triển tốt được.”

Thủy An Lạc: “...”

Nói thật là có lý.

“Anh Bob, anh có đồng ý rời khỏi đất nước của mình, di dân đến đất nước của chúng tôi không?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

“Tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý.”

Thủy An Lạc: “...”

Má, trả lời như vậy là làm khó nhau rồi đấy!

Làm sao cô nói tiếp về đại nghĩa dân tộc được đây!

Thủy An Lạc đảo cặp mắt to tròn, cuối cùng dính vào người Hắc Long.

“Anh Bob, Hắc Long tuy chỉ theo Ninh Dực vào quân đội ba năm nhưng nó đã giao cả cuộc đời mình cho Ninh Dực. Chuyện này cũng thế, sư phụ của tôi đã rời khỏi thành phố A sáu năm, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn trở về, bởi vì chúng tôi đã trao trọn cuộc đời mình cho nơi này. Anh ấy thực sự không thể rời khỏi đây, càng không thể bị hủy hoại ở ngay nơi này được.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi đâu. Lý do này không thuyết phục được tôi.” Bob mỉm cười, nhưng vẫn không hề bước đi.

Thủy An Lạc: “...”

Tên này còn khó thuyết phục hơn cả Sở tổng.

“Anh Bob, tôi nghĩ hôm nay anh đã đến đây, cũng không định bỏ đi, vậy chắc hẳn là không có ý định từ chối tôi đâu nhỉ, bởi vì tôi thực sự không nói thêm được gì để níu kéo anh nữa rồi.” Thủy An Lạc tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói.

Bob mỉm cười nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng nhìn về phía Hắc Long: “Hắc Long đã cứu tôi một mạng, cô đưa nó theo tôi đã không thể từ chối được rồi. Nhưng tôi nghĩ, đáng ra cô có thể cho tôi nhiều bất ngờ hơn kia.”

Thủy An Lạc nghe thứ tiếng Trung không được lưu loát này, cũng không biết mình có thể cho anh ta bất ngờ gì không, nhưng cô vẫn nghe rõ anh ta đã đồng ý ra tòa.

“Cảm ơn anh.” Thủy An Lạc chân thành nói.

Bob hơi nhún vai, “Tôi cần tất cả những tài liệu mà cô đã chuẩn bị.”

“Được, đều ở trên nhà.” Thủy An Lạc kích động mở miệng nói xong liền dẫn theo Hắc Long đưa Bob lên lầu.

Thủy An Lạc ngồi xuống xoa xoa đầu Hắc Long, “Mày đúng là phúc tinh của tao, đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 927: Để em giải quyết - Hắc long (9)
Sau đó, Thủy An Lạc phát hiện, vừa bước vào nhà là đã không còn việc của cô nữa rồi.

Bọn họ nói gì, cô nghe không hiểu nổi một câu.

Sở Ninh Dực thuật lại hết mọi chuyện cho Bob nghe, sau đó anh ta cầm hết tài liệu đi.

Sau khi Bob đi rồi, Sở Ninh Dực mới đi ăn cơm với Thủy An Lạc.

“Anh ta nói sao, có phần thắng không?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng hỏi.

“Cuộc thi cấp bốn sắp bắt đầu rồi đấy nhỉ?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng nói qua chuyện khác.

Thủy An Lạc: “...”

Đây không phải là đề tài hay ho gì.

Sở Ninh Dực nhìn cô nàng đang cúi đầu ăn cơm, biết ngay là cô chưa chuẩn bị gì cả.

Thủy An Lạc vừa ăn cơm, vừa đảo mắt, suy nghĩ một lúc lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực nói: “Nếu em qua được kỳ thi cấp bốn thì anh đồng ý với em một chuyện nhé.”

“Qua được rồi nói.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp.

“Anh đồng ý đi thì em mới có động lực.” Thủy An Lạc nhanh nhảu.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô. Thấy Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được rồi.”

“Hứa rồi đấy nhé.” Thủy An Lạc giơ tay ra muốn ngoắc tay với anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày.

Thủy An Lạc liền kéo luôn ngón tay anh ngoắc vào ngón tay mình, “Nói rồi đấy, em mà qua được bài thi cấp bốn thì anh phải đồng ý với em một chuyện.” Thủy An Lạc nói xong, cuối cùng mới chịu hài lòng ăn cơm.

Sở Ninh Dực: “...”

Tại sao anh lại có cảm giác mình bị gài bẫy thế này?

Chuyện luật sư đã giải quyết xong, chuyện chứng cứ cũng đã đầy đủ, hiện giờ Thủy An Lạc chỉ còn chờ phiên tòa được mở ra.

Sau bữa tối, Tiểu Bảo Bối quấn quít lấy mẹ ngồi dưới đất chơi súng đồ chơi. Sở Ninh Dực cùng Hắc Long ngồi xem ti vi.

Thủy An Lạc cứ nhìn Hắc Long, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa đành phải hỏi: “Bob nói, Hắc Long đã cứu mạng anh ta.”

“Ừ.” Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve đầu Hắc Long. Lúc trước anh để Hắc Long ở ngoài là vì sợ Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối sợ, nhưng đúng là anh đã lo nghĩ nhiều quá rồi.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, sống lưng Hắc Long thẳng tắp, giống như đang ở trong quân đội vậy.

“Kỳ thực em nghĩ em hỏi như thế chính là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, anh Sở, anh thật sự không phải chờ em hỏi rõ ra khỏi miệng thế đâu.”

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng có ý nói: Em đã hỏi đâu!

Đồ đàn ông kiêu ngạo!

“Lần trước anh ta đến thành phố A, lạc đường trong núi, là Hắc Long cứu anh ta ra ngoài.” Sở Ninh Dực chỉ nói sơ qua.

Thảo nào lúc anh ta nhìn thấy Hắc Long lại kích động như vậy.

“Không biết anh em với Cố Thanh Trần thế nào rồi nhỉ?” Thủy An Lạc thở dài. Cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ phiên tòa được mở, sau đó vùi đầu vào học cho tốt đi thôi. Dù sao thì cái thánh chỉ bỏ trống này của Sở tổng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được đâu.

***

Ngày mở phiên tòa xét xử Lý Tử là một ngày tiết trời rất đẹp.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đã đến từ sớm, nhưng Cố Thanh Trần còn đến sớm hơn cả họ.

Tâm trạng của Lý Tử rất tốt, như thể không hề để ý đến chuyện này chút nào, chỉ lẳng lặng chờ tòa phán xử.

Người đến tham dự phiên tòa không nhiều lắm. Thủy An Lạc ngồi đằng trước, vẫn liếc nhìn về phía Cố Thanh Trần ở phía sau đang ngồi lạc lõng một mình, trên người toát ra một sự thê lương mà Thủy An Lạc chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chắc chắn cô ấy rất yêu người đàn ông tên Lý Hạo kia.

“Nhìn gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi, sau đó nhìn theo ánh mắt của cô, “Đó là... Cố Thanh Trần?”

Thủy An Lạc gật đầu, “Anh trai của sư phụ tao là chồng chưa cưới của cô ấy, nhưng mà anh ấy mất lâu rồi.”

“Sao tao lại thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh Lý Tử cứ sai sai thế nào ấy nhỉ, không phải là thích anh ấy đấy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 928: Để em giải quyết - Hắc long (10)
Thủy An Lạc nghe vậy run bắn lên một cái. Cô quay lại nhìn Cố Thanh Trần đang ngồi ở hàng ghế dưới cùng.

“Không phải chứ.” Ánh mắt kia, rõ ràng là đầy ai oán, còn có chút thê lương.

“Tao giỡn chơi thôi, mày nghiêm túc thế làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cái gọi là ngứa đòn, chắc chính là thế này đây!

Phiên tòa diễn ra từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa thì nghỉ nhưng vẫn chưa kết thúc.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn nghỉ ngơi một lúc liền đi tìm Bob hỏi thăm chuyện buổi chiều. Họ vừa bước ra hành lang đã nghe thấy giọng của Cố Thanh Trần.

Kiều Nhã Nguyễn kéo Thủy An Lạc trốn vào khúc quanh. Thủy An Lạc liền quay lại nhìn cô, “Làm gì thế?”

“Sắp biết được quan hệ giữa bọn họ rồi.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.

Lý Tử đứng bên cửa sổ. Cố Thanh Trần đứng sau lưng anh cách đó không xa.

“Tại sao anh lại quay về?” Cố Thanh Trần mở miệng, giọng nói không nghe ra bất cứ tình cảm gì.

Lý Tử đặt hai tay lên lan can, nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài.

“Anh tôi đã mất lâu rồi, cô không cần cứ chôn mình trong quá khứ mãi như thế đâu.” Lý Tử thản nhiên nói, bất chợt lại quay lại nhìn Cố Thanh Trần: “Rốt cuộc cô có yêu anh ấy đến thế hay không, cô phải biết rõ hơn tôi chứ.”

Thân thể Cố Thanh Trần hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

“Anh...”

“Lý do cô tự trách là bởi vì cái chết của anh tôi có thể liên quan đến Viên Giai Di, mà Viên Giai Di lại có ơn với Sở gia.” Lý Tử nói từng câu một: “Tôi không biết tại sao cô lại thấy áy náy, nhưng tóm lại thì chuyện này không liên quan gì đến cô. Cô cũng không cần phải làm gì cho tôi hết.”

Thân thể Cố Thanh Trần bắt đầu cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.

Thủy An Lạc quay ra nhìn Kiều Nhã Nguyễn, quan hệ này là như thế nào?

“Cố Thanh Trần này là nhà từ thiện à? Sao mà lo lắm chuyện bao đồng thế chứ?” Kiều Nhã Nguyễn không kìm được nói.

“Có ơn với Sở gia thì có liên quan gì đến cô ấy đâu nhỉ?” Thủy An Lạc cũng không hiểu lắm.

Cố Thanh Trần là em họ của Sở Ninh Dực, nhưng chỉ với quan hệ đó cũng đâu đến mức khiến cho cô ấy phải dùng cả cuộc đời mình để bù đắp đâu.

Lý Tử quay lại, đối mặt với Cố Thanh Trần, “Quá khứ đã là quá khứ rồi, cũng giống như, tôi đã từng thích cô vậy. “

Lý Tử vừa nói xong, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn liền sợ ngây người, kịch bản máu chó kiểu gì thế này?

Không phải Cố Thanh Trần thích Lý Tử, mà là Lý Tử thích Cố Thanh Trần á?

“Sau khi về nước, quán bar mà tôi hay đến nhất chính là nơi cô và anh tôi vẫn thích đến, nhưng ở đó tôi không gặp được cô, mà lại gặp phải Viên Giai Di.”

“Viên Giai Di?” Cố Thanh Trần cười nhạt, “Nếu như không phải do cô ta, anh anh sẽ không chết, Lão Đại cũng sẽ không...”

Cố Thanh Trần nói được một nửa liền khựng lại.

Thủy An Lạc sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn hơi siết chặt.

Lão đại cũng sẽ không...?

Lão Đại mà cô ấy nói chắc là Sở Ninh Dực rồi.

Vậy ra, chuyện mà Sở Ninh Dực vẫn không muốn nói với cô cũng liên quan đến Viên Giai Di sao?

“Cô ta quả thực rất đáng chết.” Lý Tử mở miệng nói, “Nhưng không nên chết dưới tay cô. Thanh Trần, cô nên buông tay đi, vì quá khứ, vì một người đàn ông không yêu cô, không đáng.”

Thân thể Cố Thanh Trần run lên kịch liệt, móng tay ghim vào lòng bàn tay.

“Thì ra anh đều biết hết.” Cố Thanh Trần cười tự giễu.

Lý Tử gật đầu, “Đúng vậy, tôi biết hết, nhưng tôi chỉ mong là mình chẳng biết gì cả.”

Kiều Nhã Nguyễn còn muốn nghe thêm, nhưng Thủy An Lạc đã vội vàng kéo cô đi, trốn ở đây nữa nhất định sẽ bị sư phụ phát hiện ra.

Nhưng câu nói kia của Cố Thanh Trần rốt cuộc là có ý gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 929: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (1)
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi chỗ nấp, nhưng chốc chốc hai người vẫn cứ ngoảnh lại nhìn.

“Mày nói xem bọn họ có quan hệ thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

Thủy An Lạc nhún vai lắc đầu, cô cũng chẳng hiểu gì cả.

“Nói cách khác, cô em họ của chồng mày, vì một người không yêu cô ấy, và cô ấy cũng chẳng yêu người đó mà độc thân đến giờ?” Kiều Nhã Nguyễn có chút nhiều chuyện hỏi.

Thủy An Lạc bước đến đại sảnh, quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Tao cũng thấy thật là kỳ quái.”

“Mấu chốt ở chỗ sư phụ mày thích người ta kìa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi khoác tay lên vai Thủy An Lạc, “Tao thấy khả năng thắng của vụ kiện này rất cao, mày không phải lo lắng đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu. Trên thế giới này, cách để đối phó với bọn vô lại chính là vô lại hơn bọn chúng, mà anh chàng Bob kia cũng chẳng dùng thủ đoạn đứng đắn gì cho cam.

Khi phiên tòa buổi chiều diễn ra, Cố Thanh Trần không xuất hiện. Đến ba giờ chiều, phiên tòa kết thúc, Lý Tử thắng kiện, ba mẹ Lương Khiêm thua kiện, về phần kết quả tuyên án, Thủy An Lạc không nghe tiếp.

Cô trông thấy dáng vẻ kinh hoàng của ba mẹ Lương Khiêm, có lẽ, đến tận lúc này bọn họ vẫn không ngờ tới, con trai mình lại chết dưới tay chính mình.

Thủy An Lạc ra khỏi tòa án. Kiều Nhã Nguyễn vì chuyện sức khỏe của ba mình nên đã về trước, cho nên lúc này cũng chỉ còn có mình Thủy AN Lạc.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Thủy An Lạc đứng bên ngoài chờ Lý Tử đi ra. Cô còn có chuyện muốn nói với anh.

“Tôi không ngờ là cô lại thắng cơ đấy.” Giọng nói lanh lảnh của Viên Giai Di đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc chậm rãi quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn kia.

Ánh mặt trời rọi vào giữa hai người, giống như đang vạch ra một ranh giới giữa họ.

“Công lý ở trong lòng người, không phải sao?” Thủy An Lạc thản nhiên nói, “Viên Giai Di, người làm gì, ông trời đều thấy hết, sớm muộn gì cũng có một ngày cô phải chịu báo ứng.”

“Thật không khéo, cô cũng thấy rồi đấy, hôm đó ông trời cũng không muốn lấy mạng tôi.” Viên Giai Di mỉm cười mở miệng.

Thủy An Lạc siết chặt lấy áo mình, “Nhân quả báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.”

“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Viên Giai Di cười ha hả, “Thủy An Lạc, cô biết trên đời này, thứ gì là quan trọng nhất với Sở Ninh Dực không?”

“Dù sao cũng không phải là cô.” Thủy An Lạc nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tôi nghĩ sư phụ không muốn gặp cô đâu, mời cô đi cho.”

“Lý Tử?” Viên Giai Di cười nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía cổng tòa án.

Đúng vào lúc cô ta nhìn về phía này, một chiếc xe đã đỗ lại dưới bậc cầu thang.

Thủy An Lạc quay lại nhìn, cửa sổ xe vừa vặn hé ra.

“Kết thúc rồi thì về thôi.” Sở Ninh Dực ở trong xe mở miệng nói.

Viên Giai Di nghe thấy giọng nói này, vụt ngẩng đầu, lại không dám quay đầu lại.

Sở Ninh Dực, người đàn ông này sao có thể ngoan độc với cô ta như vậy. Hôm đó nếu không phải được người khác cứu, người bị đông lạnh đến chết chính là cô ta rồi.

Quanh người Viên Giai Di lập tức bị hận ý vây quanh, tay siết chặt xe lăn, khớp ngón tay hiện lên vết trắng ởn.

Cơn gió lạnh bất chợt nổi lên, che khuất ánh dương trên bầu trời.

Thủy An Lạc xoay người bước xuống bậc thang, để Viên Giai Di một mình ngồi đó.

“Thủy An Lạc, cô sẽ phải hối hận.” Viên Giai Di bỗng gầm lên, vẫn không hề quay đầu lại.

Bước chân Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, cũng chẳng buồn ngoảnh lại, “Cô thấy rồi đấy, tôi sẽ không hối hận đâu.”

Thủy An Lạc vừa bước lên xe, chú Sở liền khỏi động xe luôn.
 
Top