Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 930: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (2)
Thủy An Lạc lên xe liền quay qua nhìn Sở Ninh Dực, có chút kích động nói: “Em kể anh nghe nè, em vừa thấy...”

Có điều, Thủy An Lạc còn chưa nói hết, một quyển sách đã được đặt vào tay cô, “Đây là cái gì?”

Bài thi cấp bốn năm vừa rồi!

Thủy An Lạc bỗng thấy thật nhức nhối. Sở đại gia à, sao anh vẫn chưa tha cho em vụ này thế?

“Không phải làm nhiều quá, chỉ cần làm tất cả những phần anh gạch ra cho em thôi, làm xong hết trước tối mai rồi nộp cho anh.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, có vẻ như rất để tâm tới việc lần này.

Thủy An Lạc mở ra nhìn câu hỏi trắc nghiệm, kiểm tra nghe nói đều có cả. Mẹ nó, vậy mà anh bảo là không phải làm nhiều à?

“Sở...”

“Một điều kiện.”

Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói vậy, cuối cùng ra sức gật đầu.

Được rồi, vì thánh chỉ bỏ trống kia, cô sẽ liều mạng.

“Sao anh lại đến đây? Không đi làm à?” Thủy An Lạc cất đề thi đi, tò mò hỏi. Cô vẫn muốn gặp sư phụ một chút đã.

“Ừ...”

Thủy An Lạc đang chờ lời giải thích, ai ngờ nửa ngày chỉ nghe thấy đúng một chữ như vậy. Cô sững sờ, nhìn người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu.

Vậy là xong rồi?

Sau đó thì sao?

“Anh đi gặp khách hàng, vừa hay đi ngang qua đây.” Sở Ninh Dực nửa ngày sau mới nói ra vế tiếp theo.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, anh vừa hay đi ngang qua cũng đúng lúc quá đấy.

Sở Ninh Dực xem xong tài liệu, ký tên rồi khép lại, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh.

“Sao hả, nghĩ bản thiếu gia vừa hay đi ngang qua cũng đúng lúc quá hả?” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo cô vào lòng.

Thủy An Lạc: “...”

Chúc mừng, anh đã trả chính xác.

Sở Ninh Dực tóm lấy cằm cô, hôn cô một cái, “Thật không khéo, đúng là vừa hay đi ngang qua thật.”

Thủy An Lạc tiếp tục chớp mắt: “Em còn thấy một chuyện, anh tuyệt đối không ngờ tới đâu.”

Sở Ninh Dực thắc mắc nhìn cô, “Nói nghe coi.”

“Em thấy sư phụ với Cố Thanh Trần, sau đó hai người bọn họ nói gì với nhau nghe kỳ lắm.” Thủy An Lạc tò mò nói.

Cố Thanh Trần và Lý Tử?

Sở Ninh Dực tựa vào ghế, vỗ nhẹ lên bả vai Thủy An Lạc.

“Sau đó thì sao, nghe được gì rồi?”

Thủy An Lạc tựa vào ngực anh, nghiêm túc nhớ lại những gì mình đã nghe được, lại giống như đang sắp xếp lại ngôn ngữ của bản thân.

“Hình như Cố Thanh Trần không thích anh trai của Lý Tử như anh nghĩ đâu.” Thủy An Lạc dè dặt nói, “Hơn nữa cô ấy cũng không hợp với anh trai em.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang tựa vào lòng mình, ánh mắt có chút thâm trầm.

Thủy An Lạc cũng nhìn anh, đây là suy nghĩ của cô.

Sở Ninh Dực một lúc lâu không mở miệng nói gì, không khí trong xe bỗng trở nên thật gượng gạo.

“Có hợp với Lạc Hiên hay không, anh ta rõ hơn chúng ta nhiều. Vấn đề giữa Lý Tử và Thanh Trần, cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.”

Một lúc lâu sau, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.

Thủy An Lạc không biết mình còn có thể nói gì được nữa, nhưng sau đó Sở Ninh Dực lại hỏi tiếp: “Vừa nãy Viên Giai Di nói gì với em thế?”

“Em còn tưởng anh không nhìn thấy cô ta chứ.” Thủy An Lạc chẹp miệng. Dù sao thì ban nãy Sở Ninh Dực còn chẳng liếc cô ta lấy một cái. Cô còn thấy Viên Giai Di sắp siết đứt cả ngón tay nữa kìa.

“Em nghĩ anh mù giống em chắc?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, lại bị Sở Ninh Dực che lại, “Xấu chết đi được.”

“Ai bắt anh nhìn?” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Hơn nữa, người ta hỏi em có biết thứ gì quan trọng nhất đối với anh hay không.” Lúc nói câu này, Thủy An Lạc còn nghiến răng nghiến lợi nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 931: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (3)
“Biết thứ gì quan trọng nhất với anh không?” Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, chứng tỏ đó là một câu hỏi hay.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu. Dù sao cô cũng không biết thứ gì quan trọng nhất với Sở Ninh Dực.

“Vậy em nghĩ thế nào?” Sở Ninh Dực dù nôn nóng nhưng vẫn tỏ ra ung dung mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc: “...”

Này, cô vừa mới bảo là không biết cơ mà?

Thủy An Lạc chớp mắt, Sở Ninh Dực mắt cũng không buồn chớp mà nhìn cô.

Thủy An Lạc: “Đó là một câu hỏi hay, để em nghĩ cho kỹ đã.” Nói xong, cô tự động nhìn ra chỗ khác.

Sở Ninh Dực giữ lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Không biết?”

Được lắm, cô ấy dám không biết!

Thủy An Lạc mím môi nghĩ, chuyện quan trọng nhất với anh, chắc là sự thật về cái chết của sư phụ anh ấy.

Nhưng cô là người không có quyền mở miệng nhắc đến vấn đề này nhất.

Sở Ninh Dực cúi đầu gặm lên môi cô một cái. Đúng, chính là gặm không sai.

Thủy An Lạc bị đau, không nhịn được muốn lùi lại phía sau, cổ lại bị Sở Ninh Dực giữ chặt, khiến cho cô không thể nào lùi lại được nữa.

Người anh quan tâm nhất là cô, nhưng cô lại nói cô không biết, cho nên Sở tổng nổi giận. Anh Sở cảm thấy không vui chút nào.

“Đau.” Thủy An Lạc đẩy anh ra, nhưng Sở Ninh Dực không tấn công môi cô nữa mà trực tiếp gặm xuống cổ cô.

Sở Ninh Dực cắn rất mạnh, cổ cô nhanh chóng truyền đến một cơn đau.

Thằng cha này là chó à?

Hay là giống như Hắc Long?

Mà Hắc Long với chó thì có khác gì nhau đâu?

Chú Sở mắt nhìn thẳng tập trung lái xe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, thế này là muốn về nhà hay vẫn về công ty như ban nãy đã nói đây?

Có lẽ, ông ấy nên tìm chỗ nào đó ở ven đường đỗ xe lại, sau đó trốn đi một lúc?

Chú Sở nghĩ sâu nghĩ xa một hồi, cuối cùng cảm thấy biện pháp cuối cùng là ok nhất.

Đằng trước là công viên Cảnh Sơn, chú Sở nghĩ nơi đó rất thích hợp, lại càng tiện để đỗ xe, dù sao mùa đông cũng không có mấy người đến đây chơi cho nên có thể dễ dàng tìm được chỗ đậu xe.

Chú Sở tìm được chỗ đỗ xe liền dừng lại.

Thủy An Lạc bỗng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Chú Sở vẫn nhìn thẳng về phía trước, xuống xe, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin lỗi, tôi cần phải đi toilet một chút.”

Nói xong, chú Sở như bôi dầu dưới lòng bàn chân mà... chạy biến!

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, chú Sở à, chú làm thế này quả không uổng tiền lương mà Sở Ninh Dực trả cho chú đâu!

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đúng là người đã theo anh mấy năm trời.

Cánh tay Sở Ninh Dực hơi dùng lực, ôm cô ngồi lên đùi mình.

Ngồi giạng chân!

Cái tư thế mờ ám này!

Thân thể Thủy An Lạc cứng đờ, đang ở giữa đường cơ mà!

Giữa đường đó!

“Anh Sở, chúng ta có nổi hứng... phi phi phi, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Anh nghĩ, chúng ta phải thảo luận lại cho rõ vấn đề “với anh điều gì là quan trọng nhất” này mới được.” Sở Ninh Dực cố tình nhấn mạnh chữ VẤN ĐỀ.

Anh cứ nghĩ là anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi cơ.

“Tiện thể, chúng ta có thể nghiên cứu luôn cả vấn đề “nổi... hứng” này nữa.” Sở Ninh Dực cười dịu dàng nói.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy, bàn tay nóng bỏng trên lưng lúc này tựa như mang theo hơi lạnh di chuyển sau lưng cô.

“Ha ha, lỡ mồm, lỡ mồm, là lỡ mồm thôi.” Thủy An Lạc muốn khóc.

“Thế hả?” Sở Ninh Dực nói rồi nhẹ nhàng ngậm lấy cái tai đã hơi ửng đỏ lên của cô.

Run~ run~

Thân thể Thủy An Lạc run rẩy kịch liệt, toàn thân ngả vào người Sở Ninh Dực, hai chân muốn siết chặt, lại khiến hai chân của anh bị kẹp càng chặt hơn.

“Tự nhào vào ôm à?” Sở Ninh Dực mờ ám nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 932: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (4)
Tự nhào vào ôm!

Đang đùa đấy hả!

Thủy An Lạc giãy giụa, nhưng lực tay Sở Ninh Dực không nặng cũng không nhẹ, vừa hay vẫn có thể kiềm chế được cô.

“Điều gì quan trọng nhất với anh?” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát bên tai cô nói.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, cái tai vừa bị ngậm lấy lại bốc lên cảm giác nóng hừng hực.

Hai tay Thủy An Lạc bị kìm giữ trước ngực anh, không thể nào né tránh.

“Đoán xem nào.” Sở Ninh Dực tiếp tục ép cô sát lại gần mình.

Khoảng cách vô cùng gần gũi, hơi ấm bức người, đầu óc Thủy An Lạc biến thành một vũng nước, còn đoán thế nào được nữa?

Rõ ràng là Sở Ninh Dực đang cố tình!

Thủy An Lạc cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, vẫn nghĩ xem nên làm thế nào để đáp lời anh.

“Cấp bốn, cuộc thi cấp bốn, anh để ý nhất chính là kết quả thi cấp bốn của em.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.

Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn cô, cô ấy có thể đoán ra cái nào hợp lý hơn được không?

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, đáp án này quả nhiên rất hay, rất mạnh bạo.

Sở Ninh Dực như trút giận tiếp tục ra sức cắn lên cổ cô, “Lần này mà không qua được thì xem bản thiếu gia đây sẽ xử lý em thế nào.”

Thủy An Lạc cười khúc khích.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, gọi chú Sở về lái xe.

“Mai có cuộc họp thường niên của Sở Thị, em theo anh đến họp một lần đi.” Chú Sở vừa quay lại Sở Ninh Dực liền cất giọng nói.

“Họp thường niên?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, “Không phải còn hai tháng nữa mới sang năm mới sao?”

“Nguyên Đán.” Sở Ninh Dực thả cô ra, chỉnh lại ống tay áo của mình. Chuyện làm trong xe này, mùa hè còn được, chứ mùa đông thì không thích hợp lắm.

“Đến Nguyên Đán thì cũng là sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối rồi. Anh Sở định tặng gì thế?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, thầm thấy may mắn trong lòng, may mà mình tìm được lý do hay ho.

Cô đâu biết, chẳng qua là Sở tổng cảm thấy cô mặc nhiều đồ quá, không muốn động tay cởi quần áo mà thôi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, Tiểu Thái tử nhà anh cũng sắp sinh nhật rồi à, mà nhỏ thế thì biết sinh nhật là cái gì đâu.

Chú Sở quay lại, mặt vẫn còn thắc mắc, sao kết thúc nhanh thế?

“Chú Sở, bên ngoài lạnh lắm, sau này đừng xuống xe giữa đường nữa.” Thủy An Lạc tốt bụng đề xuất.

Chú Sở cười ha hả, quyết định khởi động xe đi luôn.

Trên đường về, Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Lý Tử, báo cô biết anh vẫn ổn.

Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi, Lý Tử lại bảo cô xem tin tức.

Cô tò mò cúp máy, sau đó mở mạng lên xem. Dư luận đều đã chuyển hướng, không còn ai phỉ báng Sở Ninh Dực dùng quyền mưu lợi việc riêng nữa.

“Coi này, công bằng vẫn trong lòng người đấy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, không nói thêm gì nữa.

Hai người về nhà.

Thím Vu đang bận rộn dọn dẹp. Tiểu Bảo Bối có Hắc Long trông, thím Vu cũng bớt được không ít việc.

Có điều, hộp quà trên bàn kia là gì?

Thủy An Lạc đứng cạnh bàn nhìn xuống, xác định mình không biết đây là cái thứ quỷ gì, bởi vì bên trên là tiếng Anh, mà cô chẳng biết chữ nào trên đó cả.

“Cái này xế chiều hôm nay có một người gửi ở dưới, nói là đưa cho thiếu phu nhân.” Thím Vu mở miệng giải thích.

Cho cô?

Thủy An Lạc nhìn hộp quà, lại nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày, cầm hộp quà lên, không nhìn lấy một cái ném thẳng vào thùng rác.

Thủy An Lạc chớp mắt, động tác này của Sở tổng, thật là quá đẹp trai.

“Thím Vu, lần sau có người đến tặng đồ, không phải mang lên.” Anh nghĩ, chắc tên kia sợ Hắc Long nên mới không dám đưa lên đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 933: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (5)
Thím Vu gật đầu lia lịa. Dù sao cái này cũng do bà mang lên, thiếu gia lại ném thẳng đi, bà cũng có chút ngượng ngập.

Thủy An Lạc nhìn hộp quà trong thùng rác, lại nhìn Sở Ninh Dực: “Vẫn là của bà ngoại em đưa à?”

Sở Ninh Dực gật đầu, bế Tiểu Bảo Bối đang ôm lấy chân anh lên.

Thủy An Lạc tò mò, bà ngoại dạo này sao tốt với cô quá vậy?

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba mình nhún nhảy, hưng phấn cười khanh khách, cái tay nhỏ xíu còn chỉ ra cửa: “Ra, ra~”

“Không ra, bên ngoài lạnh lắm.” Sở Ninh Dực nói xong bế luôn con trai lên lầu.

Tiểu Bảo Bối thích nhất là ra ngoài chơi. Ban ngày thím Vu có thời gian sẽ dẫn bé xuống dưới nhà chơi một lúc, nhưng đến xế chiều thì sẽ không dẫn bé đi nữa.

“Ra, ra~” Tiểu Bảo Bối vặn mình giãy dụa.

“Để em đưa nó đi cho.” Thủy An Lạc vội nói.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái, “Đi làm bài thi của em đi, có muốn làm xong để tối nay nộp cho anh không?”

Thủy An Lạc: “...”

Mục đích đã bị phát hiện, xấu hổ lắm đấy nhé!

Tiểu Bảo Bối ầm ĩ đòi ra ngoài chơi. Sở Ninh Dực nhíu mày, cầm lấy cái áo bông từ tay thím Vu mặc vào cho cậu nhóc. Nhìn Thủy An Lạc lên phòng làm việc để là bài, anh mới bế Tiểu Bảo Bối dắt theo Hắc Long ra khỏi nhà.

Thủy An Lạc dõi mắt nhìn ra cửa, nhưng Sở Ninh Dực còn chẳng liếc cô lấy một cái.

Thủy An Lạc ủ rũ cúi đầu chui vào phòng làm việc làm bài thi, quan trọng là đề thi này cô chưa từng thấy qua bao giờ, ngay cả đáp án cũng bị Sở tổng lấy mất rồi.

Tiểu Bảo Bối được ba bọc thành cái bánh chưng nhỏ bế ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn đeo cái bao tay xinh xinh, đội một chiếc mũ quả dưa chỉ lộ ra đôi mắt to.

Trong khu nhà cũng chẳng có mấy người đi ra ngoài. Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đến siêu thị, Hắc Long nằm sấp ngoài cửa chờ.

Tiểu Bảo Bối hay đi cùng thím Vu xuống dưới này mua đồ cho nên biết ở đây có đồ ăn ngon, vừa vào siêu thị đã duỗi tay chỉ về phía khu đồ ăn vặt.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai. Tiểu Bảo Bối chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn bô bô nói: “Ma ma~ ma ma~”

Con muốn mua cho mẹ ăn.

Sở Ninh Dực nhìn vẻ nịnh nọt của con trai mình, bỏ cái mũ quả dưa của cậu nhóc xuống, ôm Tiểu Bảo Bối đi qua đó.

Khi đi ngang qua khu sữa bột, Sở Ninh Dực không kìm được mà dừng bước, bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối lại chỉ vào bên này.

Từ giữa hè đến khi đông giá, đã hết một mùa, con trai anh cũng đã biết nói rồi.

“Lấy, lấy~” Tiểu Bảo Bối nhận ra đây là sữa bột mà cu cậu hay uống, bàn tay vươn ra đòi lấy.

Người bán hàng vội bước tới, nhiệt tình nói: “Sở tổng, anh cần gì?”

“Lấy, lấy~” Tiểu Bảo Bối vẫn chỉ sang bên kia.

“Không có việc gì, đi làm việc đi.” Sở Ninh Dực nói xong ôm Tiểu Bảo Bối đến khu đồ ăn vặt để mua đồ ăn vặt cho con mèo con tham ăn nhà anh.

“Không ngờ Sở tổng hiện giờ cũng đã là người đàn ông tốt của gia đình rồi.” Lúc Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối chọn đồ ăn vặt, một giọng nói có chút giễu cợt bỗng vang lên.

Động tác của Sở Ninh Dực thoáng dừng lại. Nhưng rồi anh lại tiếp tục lấy đồ bỏ vào trong xe đẩy, bế Tiểu Bảo Bối tiếp tục đi về phía trước.

“Sở tổng.” Người đàn ông đằng sau tiếp tục cất tiếng gọi.

“Tôi không quan tâm Long phu nhân muốn gì. Tôi mong bà ấy hãy dừng lại đi.” Sở Ninh Dực vẫn đi về phía trước nói.

“Sở tổng, mong anh có thể hiểu cho.”

Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc đồ đen kia, “Quay lại nói với Long phu nhân, tôi không có ý định đối đầu với bà ấy.” Nói xong, Sở Ninh Dực liền bế Tiểu Bảo Bối đi thẳng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 934: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (6)
Sở Ninh Dực thanh toán xong liền bế Tiểu Bảo Bối ra khỏi siêu thị. Người đàn ông kia lại đi theo sau. Nhưng khi ra đến cửa, Hắc Long liền quay lại nhìn anh ta sủa một tiếng, khiến anh ta phải dừng bước lại.

Cùng lúc đó, Thủy An Lạc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô đang ngồi trong phòng làm việc cúi lạy đám ký tự xem mãi không hiểu này.

Nghe thấy tiếng của Hắc Long, Thủy An Lạc rướn cổ ra ngoài, sau đó liền nghe thấy giọng nói kích động đang gọi “ma ma” của bảo bối nhà cô.

Thủy An Lạc đang mải nghĩ, cửa phòng đã được mở ra, tiếng Tiểu Bảo Bối gọi “ma ma” càng rõ hơn.

Trong tay Tiểu Bảo Bối cầm một cây kẹo mút, giơ về phía mẹ gọi.

Sở Ninh Dực ôm thằng bé đi vào, ngồi xuống cạnh bàn cúi đầu xem bài thi của cô.

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó nhìn Sở Ninh Dực cầm bài thi của cô lên, mới làm được hai bài đọc hiểu, mười câu trắc nghiệm.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ dữ dằn, hai chân nhịn không được lùi về phía sau.

Sở Ninh Dực chỉ liếc qua hai bài đọc hiểu một cái, đúng vào lúc Thủy An Lạc đi đến cửa liền thản nhiên mở miệng nói: “Thủy An Lạc, em cứ tiếp tục ngu ngốc theo hướng này thì sẽ thành công né được toàn bộ đáp án đúng đấy.”

Thủy An Lạc đập trán lên cửa. Cô thấy đọc lên cũng thuận miệng đấy chứ.

“Làm lại đi, trong vòng hai ngày mà không xong thì đừng có ăn cơm tối nữa.” Sở Ninh Dực lạnh lùng phán.

Thủy An Lạc quay đầu lại, tựa vào cửa, “Vậy hôm nay em có được ăn cơm không?”

Sở Ninh Dực đặt bài thi xuống, bước qua đón lấy Tiểu Bảo Bối, “Nhịn đói đi.”

Sở Ninh Dực nói xong, mở cửa bước ra ngoài.

“Anh thế này là đang ngược đãi em đấy.” Thủy An Lạc đứng giậm chân trong phòng làm việc.

Sở Ninh Dực đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang tức tối giậm chân, mắt hơi nheo lại, cầm lấy cái kẹo que trong tay Tiểu Bảo Bối ném cho cô: “Thế em ăn cái này đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh thắng rồi.

“Nhưng mà em thực sự xem không hiểu.” Thủy An Lạc rầu rĩ nói, “Mấy câu kia em chỉ biết what là “cái gì” thôi.”

Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Em nói thật đấy, lần duy nhất môn tiếng Anh của em đạt tiêu chuẩn là khi thi tốt nghiệp trung học. Trước đây em đã tự nhủ với bản thân rồi, sau khi tốt nghiệp trung học rồi, em sẽ không bao giờ động vào tiếng Anh nữa.” Thủy An Lạc cuống đến mức giậm chân.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nàng này căm hận tiếng Anh đến mức nào kia chứ?

“Đại học cũng có tiếng Anh mà nhỉ.”

“Có đáp án rồi.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thế là Sở Ninh Dực phải nghiêm túc nghĩ lại. Anh và cô vợ nhỏ của anh đúng là hai thái cực đối lập. Đối với kiểu người như Sở tổng, người ta không cần học, không cần ôn, vẫn được điểm cao, làm sao mà biết được có một từ gọi là làm bừa cơ chứ.

“Thủy An Lạc...”

“Em biết rồi, em biết rồi, lại định mắng em nữa chứ gì.” Thủy An Lạc rầu rĩ quay lại, ngồi xuống bàn học tiếp tục gặm chú giải, không biết là ai ra quy định, không qua được kỳ thi cấp bốn thì không cho tốt nghiệp kia nữa chứ.

Thủy An Lạc giậm chân một hồi, sau đó vẫn ngoan ngoãn ngồi làm tiếp.

Sở Ninh Dực và Tiểu Bảo Bối liếc mắt nhìn nhau.

Tiểu Bảo Bối cắn kẹo que, hình như không hiểu mẹ vừa làm gì?

Sở Ninh Dực xoay người xuống lầu, vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn lên trên.

Anh đang nghiêm khắc với cô quá rồi sao?

Lúc nãy khi cô ấy giậm chân, nhìn như sắp khóc đến nơi, phải ghét tiếng Anh đến thế nào mới vậy chứ?

Thủy An Lạc gục xuống bàn, vươn tay chọc chọc đống từ đơn hoàn toàn không quen biết. Sự chênh lệch giữa cô và Sở Ninh Dực rốt cuộc lớn đến thế nào đây?

Anh chỉ cần xem chưa đầy một phút đã biết cô làm sai tất cả, nhưng cô đã xem đến nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 935: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (7)
Đến tận sau khi xong bữa tối, Thủy An Lạc vẫn chưa ra khỏi phòng.

Buổi tối Tiểu Bảo Bối muốn đi tìm mẹ, nhưng thấy sắc mặt ba quá tệ nên đành ngoan ngoãn đi ngủ.

Sở Ninh Dực chờ Tiểu Bảo Bối ngủ rồi mới bước vào phòng làm việc.

Chẳng lẽ anh nặng lời quá nên cô giận rồi sao?

Anh đang định vào phòng làm việc thì cũng đúng lúc thím Vu bưng cơm nước ra.

Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy, rồi bảo thím Vu đi nghỉ.

“Thiếu gia.” Thím Vu vừa xoay người đã quay lại nhìn Sở Ninh Dực nói, có điều sắc mặt có chút khó coi, “Thiếu gia, thiếu phu nhân không giống cậu đâu, cậu là thiên tài.”

“Tôi biết rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thím Vu hiểu rõ, biết mình đã đi quá giới hạn.

Nhưng thấy Thủy An Lạc tủi thân như thế, bà lại đau lòng, cho nên mới thốt ra câu này.

Thím Vu đi rồi, Sở Ninh Dực mới bưng cơm nước lên phòng.

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa, trong lòng nghĩ nếu không được thì thôi, dù sao anh cũng chẳng thiếu cái bằng tốt nghiệp của cô, chỉ là anh không muốn sau này cô bị người ta chỉ trỏ thôi.

Sở Ninh Dực đẩy cửa ra, đang nghĩ xem phải nói như thế nào, kết quả...

Sở tổng nhìn cô nàng đang nằm bò ra bàn ngủ, nhất thời mọi suy nghĩ đều bay hết sạch.

Anh phát hiện, tất cả đều do anh đã nghĩ quá nhiều, cô nương người ta bây giờ còn đang ngủ ngon lành kia kìa.

Sở Ninh Dực bước vào, đặt cơm lên bàn, nhìn cô nàng đã ngủ đến không biết trời trăng là gì, còn chảy cả nước dãi. Thế này là đã ngủ được bao lâu rồi?

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên vai Thủy An Lạc: “Ăn một chút đi rồi ngủ tiếp.”

Thủy An Lạc trong lúc mơ màng nhíu mày, đầu quay sang bên kia ngủ tiếp.

Do cô quay đầu nên Sở Ninh Dực nhìn thấy tờ bài thi bên dưới, mặt trên đã có chi chít mấy hàng chữ nhỏ.

Sở Ninh Dực cẩn thận lấy bài thi ra, nhìn mấy hàng chữ nhỏ bên trên.

Sở Ninh Dực là đồ đầu heo, Sở Ninh Dực là đồ đầu heo.

Cả một tờ, toàn là câu này.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon lành kia liền nhéo lên mặt cô một cái, “Dậy đi, ăn cơm xong làm tiếp.”

Thủy An Lạc bị nhéo đau liền mở mắt, vươn tay dụi mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”

Sở Ninh Dực vẫy vẫy tờ bài thi trong tay mình, “Nào, nhìn xem trên này có mấy chữ em biết?”

Thủy An Lạc chớp mắt, một lúc sau mới tỉnh táo lại. Sau đó nhìn mấy hàng chữ bên trên, bỗng giật bắn lên như mèo bị giẫm phải đuôi.

“Á... cái này, cái này...” Thủy An Lạc giật lấy bài thi.

“Thôi, nhìn em còn phấn chấn lắm. Anh đang nghĩ cái bằng đó có cũng vô dụng. Nhưng tinh thần em đã lạc quan như vậy thì tiếp tục phấn đấu đi.” Sở Ninh Dực nói xong, hất cằm về phía khay cơm, “Ăn xong rồi tiếp tục phấn đấu. Bản thiếu gia đi ngủ, khi nào làm đúng thì về phòng.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực xoay người bước đi, trán đập thẳng xuống mặt bàn.

Cô ngủ gì chứ?

Thủy An Lạc lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa rồi, nhìn bốn cái đáp án thấy cái nào cũng đúng thì biết làm sao hả?

Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng, trên đường quay về phòng ngủ anh gọi một cú điện thoại.

“Phải, nhất định phải thi cấp bốn sao?” Sở tổng đã tốt nghiệp nhiều năm, nên sớm đã chẳng biết gì về giáo dục thời nay nữa rồi, “Nếu không thi thì sao?”

Đầu bên kia ngập ngừng một lát, lúc sau mới mở miệng: “Sở tổng, đây là quy định, nhưng nếu bạn Thủy không qua được, chúng tôi cũng...”

“Tôi không có ý gì khác đâu.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó cúp điện thoại.

Có lẽ, thành tích của Thủy An Lạc chỉ là vấn đề một câu nói của anh thôi, thế nhưng, Sở Ninh Dực quay lại nhìn về phía căn phòng kia…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 936: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (8)
Nếu anh làm vậy, Thủy An Lạc sẽ là người đầu tiên trở mặt với anh.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, cô thiếu chút nữa cười chết ở trong nhà.

Kiều Nhã Nguyễn cười chán chê xong mới mở miệng nói: “Mày không biết search Baidu* à?”

*Baidu: Một trang mạng tìm kiếm thông tin giống như Google.

“Baidu cũng công cốc, không biết lão ấy tìm cái đề này ở đâu ra. Nói tóm lại là tao cũng chẳng tìm ra được.” Thủy An Lạc gục xuống bàn tiếp tục than vãn.

“Mày chụp qua đây tao xem nào.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền mở máy vi tính lên.

Thủy An Lạc gật đầu, chụp máy gửi ảnh chụp cho cô nàng.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi trước máy tính mở hình ảnh cô vừa gửi tới ra, nheo mắt lại nhìn từ đầu đến cuối một lượt.

[Lão Phật gia: Cô nương à, thế này mà mày còn không hiểu?]

[Tiểu Lạc Tử: Không hiểu mà.]

[Lão Phật Gia:...]

[Lão Phật Gia: Trên đời này cũng chỉ có Sở tổng nhà mày cần mày thôi, phải người khác thì đã đá mày đi lâu rồi.]

[Tiểu Lạc Tử:...]

Kiều Nhã Nguyễn gửi đáp án qua.

[Lão Phật Gia: Thế mày không định tốt nghiệp à? Danh sách được cử đi học nghiên cứu sinh có tên tao rồi, còn là ở trường mình nữa đấy.]

[Tiểu Lạc Tử: Tao khác mày, mày với anh Sở đều là thiên tài. Hai người suốt ngày được tiến cử đi học. Tao chỉ cần tốt nghiệp được thôi đã là tốt lắm rồi. Con đường nghiên cứu sinh, tao đừng nghĩ đến thì hơn.]

[Lão Phật Gia: Sao nghe thảm quá vậy?]

[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, tao thật sự ngu đến hết thuốc chữa rồi à?]

Lão Phật Gia:...

Kiều Nhã Nguyễn nhìn câu nói cuối cùng của Thủy An Lạc, nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu gõ tiếp.

[Lão Phật Gia: Tiểu Lạc Tử, nghe ai gia nói một câu, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, trình độ của mày về tim chẳng phải cao hơn tao nhiều đấy sao?]

[Tiểu Lạc Tử: Tao là Sát Thủ đấy. Tao không muốn gây tai họa cho người ta, chỉ muốn lấy được cái bằng tốt nghiệp thôi.]

[Lão Phật Gia: Ước mơ của mày thì sao? Nguyện vọng chữa khỏi mọi căn bệnh tim của mày thì sao?]

[Tiểu Lạc Tử:...]

Hai tay Thủy An Lạc ôm lấy đầu gối của mình, nhìn cuộc đối thoại trên màn hình.

Kiều Nhã Nguyễn cũng ôm gối, hơi nghẹo đầu, chắc chính bản thân Thủy An Lạc cũng vẫn chưa rõ được tương lai sau này.

***

Thủy An Lạc không biết bữa tiệc nội bộ của Sở Thị quy mô lớn đến đâu.

Cô vừa thức dậy, thím Vu đã bắt đầu chỉnh trang cho cô.

Lễ phục là do Sở Ninh Dực bảo người đưa tới. Thủy An Lạc mở hộp ra xem, bên trong là một bộ sườn xám màu trắng ngà, viền được may bằng nhung, mang đến chút cảm giác tươi trẻ nghịch ngợm.

Bộ sườn xám đầu tiên của cô là do Hà Tiêu Nhiên tặng.

Đây là bộ thứ hai.

“Bộ đồ này đẹp quá, quan trọng nhất là có thể giữ ấm, vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu đáo nhất.” Thím Vu cười nói.

Thủy An Lạc cười ha hả, trong lòng không nhịn được nghĩ, quan trọng là còn bảo thủ nữa.

Tiểu Bảo Bối còn nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Thái tử tham gia tiệc tùng của Sở Thị, cho nên cũng ăn diện vô cùng bảnh chọe.

Nhóc mặc một chiếc quần dây đeo, đội một chiếc mũ nồi.

“Lần này chỉ cần thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia xuất hiện thôi, nhất định sẽ lấn át tất cả.” Thím Vu vui vẻ nói.

Ba giờ chiều, Sở Ninh Dực quay về đón hai mẹ con. Thủy An Lạc khoác một chiếc áo lông bên ngoài, khiến bộ lễ phục của cô được bao gọn bên trong. Tiểu Bảo Bối cũng khoác một chiếc áo lông thật dày, bọc thân thể nhỏ bé của cậu nhóc lại.

Sở Ninh Dực tựa ở cửa nhìn hai mẹ con, hai người cùng chớp đôi mắt to nhìn lại anh.

Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực đưa người nhà tới tham gia tiệc thường niên.

Tiệc thường niên của Sở Thị cho phép mang người thân theo, đương nhiên cũng chỉ giới hạn vợ và con. Nhưng mọi năm Sở Ninh Dực đều đi một mình, ngay cả năm kết hôn với Thủy An Lạc cũng vậy, cô cũng không đi cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 937: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (9)
Thủy An Lạc không trang điểm, đây là điều Sở Ninh Dực thích nhất.

Sở Ninh Dực bước qua ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó cúi đầu hôn lên mặt Thủy An Lạc một cái.

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền ôm lấy eo Thủy An Lạc ra ngoài.

Tiệc thường niên của Sở Thị được tổ chức tại khách sạn Sở Thị, cách nhà của Sở Ninh Dực không xa.

Hai người vừa đến nơi liền đến phòng nghỉ chờ.

Tiểu Bảo Bối hôm nay chưa được ngủ trưa cho nên lúc này đang tựa trong lòng ba mình ngủ.

Thủy An Lạc vén chăn lên bảo Sở Ninh Dực đặt thằng bé xuống, sau đó cởi chiếc áo bông của cu cậu ra, “Kiểu này là định ngủ đến tối luôn rồi.”

“Không được, năm giờ buổi tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta sáu giờ qua là được.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Trước đó là phần giao lưu của mọi người, anh đi trái lại không tốt.

Thủy An Lạc bĩu môi, đại Boss đúng là sướng thật.

Sở Ninh Dực đặt con trai xuống, kéo Thủy An Lạc qua, sau đó cởi chiếc áo lông của cô ra, bên trong là chiếc sườn xám dài bó sát lấy người cô.

Thủy An Lạc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực, hai má hơi đỏ lên.

Cô không xinh đẹp kiểu tuyệt mỹ, nhưng trên người lại toát một sức hút không nói nên lời.

Anh biết, đây là gen của Long gia, là một tín hiệu nguy hiểm, nhưng anh vẫn không tránh khỏi bị hấp dẫn.

Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy eo cô, tì trán lên trán Thủy An Lạc, “Đẹp lắm.”

Trên gương mặt của Thủy An Lạc hiện lên ý cười.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, định hôn cô.

“Chủ nhân, tin nhắn tới, có xem hay không tùy người đó!”

Thủy An Lạc theo phản xạ lùi lại một bước, “Có tin nhắn, có tin nhắn...”

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, còn chưa hôn cơ mà?

Thủy An Lạc quay lại lấy di động để trong bóp ra, nhìn cái tên hiển thị trên tin nhắn, vội vàng mở ra xem.

“Là ba em.”

Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực cũng nhìn sang.

[Bình an, đừng nhớ.]

Thủy An Lạc nhìn bốn chữ trong tin nhắn, nước mắt không nhịn được rơi lã chã.

Cô cố gắng hít sâu, rốt cuộc hai chân vẫn nhũn ra ngã ngồi xuống đất.

Sở Ninh Dực biết, sợi dây cung mang tên Thủy Mặc Vân lúc nào cũng căng ra trong lòng cô, lúc này đã hoàn toàn đứt đoạn, cho nên cô không kiềm chế nổi nữa rồi.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc tựa vào vai mình, “Đó là chuyện tốt mà.”

Thủy An Lạc ra sức gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại được. Cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, “Chuyện của sư phụ anh không liên quan gì đến ba em hết đúng không? Đúng không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, không liên quan sao?

Anh không cho là như vậy.

Có điều đến tận bây giờ anh cũng chưa thực sự điều tra ra được thân phận thật sự của Thủy Mặc Vân.

Bốn chữ này của Thủy Mặc Vân khiến Thủy An Lạc cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm được.

Tuy không biết ba đang làm gì, nhưng chí ít, ông ấy không làm việc xấu.

***

Tại biệt thự của Thủy gia lúc này, Thủy Mặc Vân vừa mới gửi xong tin nhắn liền đặt di động xuống bàn, ra sức ấn vào huyệt thái dương của mình.

Cánh cửa thư phòng bật mở, Thủy Mặc Vân lại chẳng hề động đậy.

Gã đàn ông bịt mặt tiến vào, người của gã đều đang canh giữ bên ngoài.

“Mày đã đi một nước cờ rất hay đấy, Sở Ninh Dực đúng là một lá chắn tốt.” Gã cười ha hả nói.

“Đây là sự khởi đầu của mày, cũng sẽ là điểm kết thúc của mày.” Thủy Mặc Vân buông tay xuống, nhìn gã đàn ông kia trong bóng tối u ám, “Dù mày có mưu tính tới ba mươi năm thì cánh cửa lớn của thành phố A này cũng sẽ không mở ra được đâu.”

“Ba nghìn vạn, xem như tao đưa cho mày chơi, thế nào?” Gã kia mở miệng nói,

“Mày thử đoán xem, lần sau tao sẽ giao dịch cái gì?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 938: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (10)
Thủy Mặc Vân không buồn đứng dậy, chỉ cầm lấy chiếc điều khiển từ xa đặt trên bàn, bấm nút từ từ kéo rèm cửa lên.

Ánh mặt trời rọi vào, hắt lên gương mặt của gã đàn ông kia.

Vào lúc ánh mặt trời chiếu đến một nửa gương mặt của gã, Thủy Mặc Vân liền ấn dừng lại.

Giữa ánh sáng vào bóng tối, gương mặt gã toát ra một vẻ gì đó rất kinh khủng.

“Tôm Lớn, tao khuyên mày, đừng nên động tay động chân trong buổi tiệc thường niên của Sở Ninh Dực. Nếu không tao đảm bảo, mày sẽ không ngóc đầu lên được đâu.” Thủy Mặc Vân thản nhiên mở miệng nói, “Tao nghĩ, mày sẽ không muốn Sở Ninh Dực tham gia vào cuộc chiến giữa tao và mày đâu.”

Gã kia cười phá lên, quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của Thủy Mặc Vân.

“Tao đang tò mò, nếu Long Man Ngân biết mày là ai thì sẽ thế nào nhỉ?” Gã đột nhiên nói.

Trên bàn là một bức ảnh gia đình.

Thủy Mặc Vân nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình trong bức ảnh, hai bàn tay không kìm được siết chặt, nhưng vẫn không để gã kia nhận ra chút khác thường nào.

“Mày muốn động vào Long Man Ngân, tao cũng chẳng có ý kiến gì, nếu mày muốn đối địch với Lạc Vân.” Thủy Mặc Vân nói xong, đưa tay lật úp tấm ảnh xuống mặt bàn.

***

Dưới lầu, An Phong Dương đi ngang qua Thủy gia, liếc qua cửa sổ Thủy gia, chiếc xe vốn đã đi quá lại bị anh kêu lùi lại, anh ngẩng đầu nhìn lên trên.

Thủy gia, hẳn đã sớm chẳng còn ai, cho dù lần trước khi người Long gia xâm nhập vào nhưng cửa sổ vẫn được đóng cẩn thận.

An Phong Dương bảo tài xế tiếp tục lái xe, sau đó gọi điện cho Sở Ninh Dực.

Lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc vừa mới ổn định lại một chút, đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của An Phong Dương, nghe anh nói vậy, không kìm được nhíu mày, “Cậu chắc chắn chứ?”

“Ừ, tôi vừa quay về lấy đồ cho Mân Hinh, đi ngang qua Thủy gia, rèm cửa vén lên, nhưng không thấy được ai cả.” An Phong Dương trầm giọng nói, “Hay là để tôi qua kiểm tra xem thế nào nhé.”

“Không cần, tôi biết là ai rồi, thời gian này cậu tập trung chăm sóc cho Mân Hinh đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng đáp lại, cúp máy trước khi Thủy An Lạc bước ra.

Thủy An Lạc thấy anh cúp máy liền tò mò hỏi, “Ai vậy?”

“An Tam.”

“Anh Xinh Trai à, chị dâu thế nào rồi?”

“Anh không hỏi, cậu ta đi mua đồ cho trẻ sơ sinh, anh nói anh cũng không biết.” Sở Ninh Dực nói rồi ném chiếc di động lên giường, nhìn Tiểu Bảo Bối đang cựa mình, chắc là sắp tỉnh.

Thủy An Lạc bĩu môi, tất nhiên là anh không biết rồi, lúc anh gặp Tiểu Bảo Bối thì thằng bé đã được gần sáu tháng rồi.

Tiểu Bảo Bối cựa quậy một lúc xoay người lại, vốn định khóc nhưng nhìn thấy ba liền lập tức thu nước mắt lại, thay vào đó là một gương mặt tươi rói.

Sở Ninh Dực bế cậu nhóc lên. Tiểu Bảo Bối giương cặp mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, cuối cùng thấy nơi này lạ hoắc nên đành từ bỏ ý nghĩ của mình.

Thủy An Lạc thử độ nóng của sữa rồi cho Tiểu Bảo Bối ăn trước, dù sao đồ ăn ở ngoài kia thằng bé cũng không ăn được.

“Lát nữa em đi theo anh, đừng có đứng với mấy người phụ nữ kia làm gì.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thủy An Lạc hơi nghẹo đầu, “Vì sao?”

Sở Ninh Dực càng nhíu mày chặt hơn, cuối cùng mở miệng nói: “Mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn với anh đều là vợ của Phó tổng giám đốc, bằng cấp thấp nhất cũng là nghiên cứu sinh của Harvard đấy.”

Thủy An Lạc:...

“Em nghĩ là em nên về nhà thì hơn.” Thủy An Lạc nghe xong liền muốn khóc, anh muốn hù chết cô đấy à?

Quả nhiên, biến thái chỉ có thể tìm đến biến thái, người phàm như cô khó mà hiểu được.

Sở Ninh Dực cầm lấy cổ tay cô: “Không sao, em nhỏ hơn bọn họ, đã là áp đảo bọn họ về mặt tuổi tác rồi.”

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đó cũng được xem là ưu điểm sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 939: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (11)
Nhưng mặc kệ đây có phải ưu điểm hay không, Thủy An Lạc vẫn phải bất chấp.

Có điều lúc ra ngoài, Thủy An Lạc không chịu nổi nữa phải hỏi Sở tổng một câu: “Thấp nhất là nghiên cứu sinh của Harvard, thế cao nhất thì sao?”

Bởi vì trong ấn tượng của Thủy An Lạc, Harvard đã là một ngôi trường đại học ngoài tầm với lắm rồi.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn thấy sự khinh bỉ trắng trợn từ trong ánh mắt của Sở tổng.

Cô và Sở tổng, không phải người ở cùng một thế giới.

Khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực xuất hiện, hội trường vốn đang ồn ã lập tức yên tĩnh trở lại.

Thủy An Lạc nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà Sở Ninh Dực xuất hiện không báo trước.

Cô liếc nhìn xung quanh, rốt cuộc có bao nhiêu bàn cô cũng không đếm nổi, cô chỉ cần đi theo Sở Ninh Dực ngồi ở bàn đầu tiên là được rồi.

Số người ngồi ở bàn đầu cũng không nhiều lắm. Sở Ninh Dực giới thiệu một lượt cho cô làm quen.

Bốn vị Phó tổng, hai Quản lý cấp cao, còn lại là vợ của họ.

Sở Ninh Dực giới thiệu cặn kẽ như vậy là để chứng tỏ thân phận của Thủy An Lạc với người khác.

Đương nhiên cho dù anh không làm như vậy thì mọi người cũng biết. Dù sao, màn cầu hôn của Sở tổng đến giờ mọi người vẫn còn nhớ như in mà.

Ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung hết về phía Thủy An Lạc. Có thể bước vào buổi tiệc hằng năm của Sở Thị này đều là những nhân vật cấp bậc lãnh đạo. Xung quanh còn có những căn phòng nhỏ dùng cho việc tổ chức những cuộc họp thường niên của riêng các phòng ban.

Nói chung, toàn bộ khách sạn Sở Thị tối nay chỉ dùng để phục vụ cho cuộc họp mặt thường niên của Sở Thị thôi.

Thủy An Lạc yên lặng tính toán, vậy là trên dưới cũng phải mấy nghìn người.

“Đây là lần đầu tiên Sở tổng đưa phu nhân đến tham gia tiệc thường niên đấy nhỉ.” Vị Phó tổng giám đốc ngồi bên cạnh mở lời.

Sở Ninh Dực dắt Thủy An Lạc ngồi xuống, thản nhiên nói, “Hai năm trước, cô ấy vẫn còn nhỏ.”

Ý tứ của câu này rất rõ ràng, cả cái hội trường này, trừ con tôi ra thì người nhỏ tuổi nhất chính là vợ tôi.

“Nghe nói phu nhân còn chưa tốt nghiệp, đám người chúng tôi đúng là đã già quá rồi.” Phó tổng giám đốc số hai lớn tiếng cười nói.

Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên nụ cười, Sở tổng bảo, nói ít cười nhiều thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba mình nhìn quanh một vòng, không hề thấy khiếp sợ gì hết.

Sau khi dẫn chương trình nói xong, người đầu tiên phải phát biểu chính là Sở Ninh Dực. Lúc Thủy An Lạc định đón lấy Tiểu Bảo Bối lại bị Sở Ninh Dực cự tuyệt: “Anh đưa con theo.”

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng à, Tiểu Thái tử của chúng ta còn chưa được một tuổi mà, anh làm gì vậy hả?

Sở Ninh Dực đi rồi, người phụ nữ ngồi bên cạnh vị Phó tổng số một liền mở miệng, “Dạo trước có không ít tin tức về Sở phu nhân nhỉ?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn qua, tuổi tác của vị Phó tổng đang kéo tay cô ta chắc cũng trên dưới năm mươi, nhưng cô gái kia thì cũng chỉ lớn hơn Thủy An Lạc một chút mà thôi.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.”

Phó tổng số một vội vàng cười cười hùa theo: “Phu nhân cũng làm nhiều việc tốt mà, trận bệnh dịch vừa qua nếu không nhờ có phu nhân, chắc người xui xẻo đã là chúng tôi rồi. Còn cả vụ gây rối ở bệnh viện lần trước nữa, phu nhân chọn cách sử dụng luật pháp, đó chính là tấm gương cho mọi người noi theo.”

Phu nhân số một có vẻ không vui, phẫn hận trừng mắt nhìn ông chồng nịnh nọt của mình.

Phu nhân số hai thấy vậy, mỉm cười nói: “Phu nhân định ở nhà giúp chồng dạy con à? Nếu theo ngành Y mà không lên được nghiên cứu sinh thì khó nói lắm.”

Lời này, nghe thì giống như đang muốn tốt cho Thủy An Lạc đấy!

Cô nhẹ nhàng chạm vuốt ve chiếc ly trong tay, ý cười nơi khóe miệng vẫn không hề thay đổi, từ tốn nói: “Không thi nữa, tôi không đủ khả năng.”

Những người này có ý gì, cô hiểu cả.

“Vậy cũng đúng, có Sở tổng đây rồi, hơn nữa phu nhân đã sinh cho Sở tông một Tiểu Thái tử xuất sắc như vậy, đời này còn gì phải lo nghĩ nữa.” Phu nhân số ba cười nhạt một tiếng mở miệng nói.
 
Top