Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 940: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (12)
Bầu không khí trên bàn bỗng trở nên thật kỳ quặc.

Thủy An Lạc ngồi dưới ánh đèn nhiều màu, cẩn thận quan sát những vị phu nhân học thức cao này.

Phu nhân số một, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng có thể thấy rất kiêu ngạo. Phu nhân số hai, vóc dáng xem chừng không cao, tóc dài chấm vai, vẫn luôn mỉm cười, nhưng vẻ khinh miệt người ta lại thể hiện ra rất rõ ràng. Phu nhân số ba, dáng vẻ... trông rất chanh chua. Nói chung câu “Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa” chính là để nói về người như vậy. Vị phu nhân thứ, có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây, người này đeo kính, khiến người ta có cảm giác rất nho nhã điềm đạm.

Còn hai vị Quản lý cao cấp, một người mang vợ theo, một cô gái trẻ tuổi trắng trẻo, xem tuổi tác có vẻ không lớn hơn cô là mấy, nhìn có chút cảm giác yêu đương chênh lệch tuổi tác, bởi vì người đàn ông kia nhìn cũng khoảng bốn mươi rồi.

Người còn lại thì uống rượu một mình.

Thủy An Lạc quan sát xong mới mở miệng nói: “Công việc thì vẫn phải tìm, có điều chắc sẽ không thể giỏi giang bằng mấy vị phu nhân đây rồi, đều là người có học thức cao, hẳn là trợ thủ cho các vị giám đốc ở đây.”

Phu nhân số bốn đẩy mắt kính một cái, thản nhiên nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ ai cũng nông nổi, không biết đường học hành cho tử tế.”

Tội danh này có nặng quá không?!

“Lại chẳng, lúc chúng ta còn đang cố gắng thì người ta đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để gả vào nhà giàu rồi.” Phu nhân số hai cười ha hả, “Sở phu nhân, câu này không phải nói cô đâu nhé. Dù sao Thủy gia nhà cô cũng là gia đình giàu có mà.”

Thủy An Lạc vẫn mỉm cười như trước. Trên sân khấu Sở Ninh Dực vẫn đang đọc diễn văn, còn dưới sân khấu, mấy vị học thức cao này lại đang “dạy dỗ” cô.

“Cũng không phải là gia đình giàu có gì, nhưng không có Ninh Dực thì cũng không có Thủy gia ngày hôm nay.”

Thủy An Lạc hôm nay rất khiêm nhường, chỉ vì không muốn gây tranh chấp với những người trong công ty anh.

Mấy vị Phó tổng giám nhìn thôi cũng hiểu, cô gái nhìn có vẻ chân thật ngờ nghệch trước mặt này kỳ thực đang ngầm nắm bắt bọn họ.

Cô không nóng vội gì, vừa rồi đã kịp đánh giá bọn họ một lượt.

Vị số ba kéo góc áo của vợ mình, lẳng lặng nói: “Một người đàn ông quần quật làm việc, tất nhiên điều hạnh phúc nhất chính là về nhà được gặp người mình thích rồi.”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, vị số ba này là một con hổ biết cười.

Vị phu nhân số ba nổi cáu, cô ta ghét nhất là thứ phụ nữ chẳng có tài cán gì lại có thể sống sung sướng.

“Con gái thời nay chỉ thích dùng thủ đoạn, thành tích thì vớ va vớ vẩn, thi đại học không biết làm thế nào mà đỗ nổi hay là mua bằng nữa.” Phu nhân số ba cười xùy thành tiếng.

Bàn tay đang cầm lấy ly nước của Thủy An Lạc siết chặt hơn mấy phần.

“Có thể mua được cũng phải có khả năng chứ. Lưu phu nhân nói vậy không đúng rồi, thành tích không tốt nhưng những mặt khác chưa chắc đã tệ.” Giọng của phu nhân vị Quản lý kia không lớn, không nhanh cũng không chậm.

Vị Quản lý kia rất tốt với vợ mình, trong lúc thấy vợ nói chuyện còn rót nước cho vợ, giống như toàn bộ câu chuyện chẳng hề liên can gì đến anh ta.

Thủy An Lạc thấy vị Quản lý kia có chút thú vị, nhưng đúng lúc này, Sở Ninh Dực đã phát biểu xong, bước xuống dưới tràng vỗ tay của mọi người.

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, cảm nhận được không khí quái dị này, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, hỏi: “Sao thế?”

Vị Phó tổng kia lau mồ hôi, còn người Quản lý thì tiếp tục chăm chút ăn uống cho vợ mình.

“Không có gì, mấy vị phu nhân đây đều là người học cao, em đang xin chút kinh nghiệm học tiếng Anh để sắp tới thi cho tốt ấy mà!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Cô không tin, chẳng phải chỉ là một cuộc thi cấp bốn vớ vẩn thôi à? Chẳng lẽ cô lại không thi qua nổi chắc?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 941: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (13)
Sở Ninh Dực nhướng mày nhưng không hỏi gì thêm nữa.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối vươn hai cái tay ngắn cũn tìm mẹ, ở trên sân khấu thật sự quá nhàm chán.

Thủy An Lạc cũng đưa tay đón lấy con trai, nhìn gương mặt trắng nõn của con trai mình, còn lâu mới có chuyện cô lợi dụng cục cưng nhà mình để ở lại bên Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực không hề bỏ qua đôi chân mày hơi nhíu lại của cô, nhưng vẫn lặng yên không hỏi gì nữa.

Chương trình biểu diễn tại buổi tiệc thường niên đều do các bộ phận đóng góp.

Đương nhiên bốn vị phu nhân cũng không ngoại lệ, riêng vợ của Quản lý thì không bởi vì cô ấy đang mang thai.

Tiểu Bảo Bối không có hứng thú với mấy trò biểu diễn này. Nhóc chỉ tựa vào lòng mẹ lạnh nhạt nheo mắt nhìn mọi người.

Phản ứng của Tiểu Bảo Bối và Sở Ninh Dực giống y hệt nhau, rõ ràng là chẳng hứng thú gì với mấy tiết mục này cả.

Nhưng với cương vị là tổng giám đốc thì anh vẫn phải ngồi ở đây.

“Chó chó~” Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn mẹ mình rồi mấp máy cái miệng, con nhớ Hắc Long rồi, ở đây chẳng có gì hay cả.

“Khi nào chúng ta về nhà rồi sẽ chơi với Hắc Long được không nào?” Thủy An Lạc nhỏ giọng khuyên nhủ con trai.

“Nhà nhà~” Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa giơ tay chỉ ra bên ngoài.

Sở Ninh Dực nhướng mày, đây đúng là câu nói mà anh đang chờ con trai mình thốt ra đây.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực ôm lấy Tiểu Bảo Bối thì không nhịn được phải chớp mắt một cái, mục đích của Sở tổng thật quá mịt mờ, cô hoàn toàn nhìn không ra!

Sở Ninh Dực lấy cái lý do con trai quấy nhiễu nên phải rời khỏi bữa tiệc sớm, còn ai nói được gì nữa đây, người ta rõ ràng là một người ba tốt mà.

Trước khi đi, Thủy An Lạc vào nhà vệ sinh một lát. Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đứng chờ bên ngoài.

Nhà vệ sinh là một nơi rất thần kỳ.

“Cái con bé vừa rồi ấy, đúng là chẳng khác gì trên mạng người ta nói cả, chẳng phải cũng chỉ dựa vào người nhà mình thôi sao?”

Đây là lời của phu nhân số hai.

“Vậy cũng đâu còn cách nào khác? Em họ tôi làm giảng viên ở đại học Y đây này. Cô không biết thành tích của cô ta thối nát đến cỡ nào đâu!” Phu nhân số bốn nói một cách khinh bỉ.

“Đúng là Sở tổng mù mắt rồi, thế quái nào anh ấy lại nhìn trúng một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như vậy chứ!” Phu nhân số hai tiếp tục nói.

“Người ta có con trai đó, một Tiểu Thái tử cũng nặng hơn mười mấy hai mươi tấm bằng của chúng ta đó! Được rồi, đi thôi, còn phải biểu diễn nữa!”

Tiếng bước chân ngày càng xa, Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này không còn ai đứng chỗ bồn rửa tay nữa.

[”Đúng là Sở tổng mù mắt rồi, thế quái nào anh ấy lại nhìn trúng một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như vậy chứ!”]

Thủy An Lạc đi tới bồn rửa tay, vừa rửa vừa nghĩ về những lời mà bọn họ nói.

“Những người như vậy luôn tự coi mình hơn người nhưng lại đi ghen tị với người khác, không cần để ý đến bọn họ đâu.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương thì thấy phu nhân của Quản lý đang rửa tay, dáng vẻ của cô vẫn lạnh lùng y như ban nãy.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu một cái, vị phu nhân kia rửa tay xong thì mỉm cười với cô rồi mới xoay người rời đi.

Lúc Thủy An Lạc ra ngoài thì thấy Sở Ninh Dực với Tiểu Bảo Bối đang chơi ngọn đèn trên tường. Hai người này rõ ràng là chờ đến phát chán rồi mà.

“Sao đi lâu thế hả?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Không sao, nhà vệ sinh mà, đó chính là nơi chứa đầy ba cái tin đồn nhảm đấy. Em tiện thể thì nghe thêm vài chuyện thôi.” Thủy An Lạc dứt lời liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Sở Ninh Dực đưa hai mẹ con quay lại xe, rốt cuộc vẫn nhướng mày hỏi: “Sao em không đáp trả bọn họ vài câu?”

“Em nói này anh Sở...” Sau khi ngồi lên xe, Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói: “Anh đang làm kiểm tra cuối năm, coi em là mồi đấy hả?”

Sở Ninh Dực thỏa mãn nhướng mày: “Ai bảo vợ anh ngốc chứ, em là mủ thôi, nào nói nghe coi, cảm giác thế nào?”

Thủy An Lạc đảo tròn đôi mắt, cuối cùng cười tít mắt nói, “Cầu xin em đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 942: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử (14)
Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại rồi ra hiệu cho chú Sở lái xe, anh ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang bò loạn lung tung rồi lạnh lùng liếc cô một cái.

“Cầu xin em ấy hả?”

Thủy An Lạc gật đầu, gật một cách cực kỳ nghiêm túc.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ồ, vậy thì bản thiếu gia cầu xin em, cầu xin em ngoan ngoãn mà tốt nghiệp đi!”

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, Sở tổng lại thắng rồi.

Thủy An Lạc ôm gối nhìn ánh đèn ngoài đường. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Vị Quản lý kia là một nhân tài, nhưng sao chỉ làm Quản lý thôi vậy?”

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đang bám vào chân mình định leo lên rồi nói: “Khải Văn quả thật là một nhân tài, nhưng quan trọng hơn là ông ta có một người vợ có đức có tài!”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi lại chống cằm lên: “Vậy nên anh mới muốn đề bạt ông ta sao?”

Sở Ninh Dực túm lấy cái tay đang tự giày vò mặt mình của Tiểu Bảo Bối: “Anh muốn chừa cho thằng nhóc này vài người có thể dùng được.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh điên rồi hả?

Nó mới bao nhiêu tuổi chứ!

“Bạ~ bạ~” Tiểu Bảo Bối nhảy nhảy trên dùi Sở Ninh Dực, cái miệng nhỏ vẫn cười toe toét.

Thủy An Lạc hiểu ý định của Sở tổng là muốn để lại người cho Tiểu Bảo Bối, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không hề ghét bỏ mẹ của thằng bé là cô, nếu không... sao có thể thật lòng hỗ trợ con trai của cô như thế chứ?

Sở tổng đúng là một con yêu quái.

Sở Ninh Dực cố tình bảo chú Sở lái xe vòng qua Thủy gia, phòng ở vẫn tối thui một màu đen kịt, hoàn toàn không có dấu hiệu có người ở đây. Cũng có thể là đã có người từng ở đây vào ban ngày.

Thủy An Lạc nhìn ra bên ngoài rồi bảo chú Sở dừng xe lại. Cô không xuống xe mà chỉ ngồi đó tựa đầu vào thành cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài.

Đó từng là nơi mà cô gọi là nhà.

Giờ cô nhất định phải chờ ba mình trở về.

“Anh có việc gì à?” Thủy An Lạc nhìn sang Sở Ninh Dực cũng đang hướng mắt ra bên ngoài y như cô.

“Không có.” Sở Ninh Dực trả lời rồi bảo chú Sở lái xe đi.

Thủy An Lạc không nói gì nữa mà lẳng lặng nhắm mắt lại định ngủ một lát.

Lúc hai người họ về đến nhà, Tiểu Bảo Bối quậy phá suốt dọc đường giờ cũng đã ngủ say tít.

Sở Ninh Dực ôm con trai về phòng còn Thủy An Lạc thì nằm vật ra luôn dưới lầu.

Thím Vu mở cửa phòng mình bước ra, cười híp mắt nhìn Thủy An Lạc: “Thế nào? Thế nào? Có phải thiếu phu nhân cũng giống y như trong tiểu thuyết khiến cả hội trường choáng ngợp đúng không?”

“Thím nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là Sở tổng lên phát biểu mấy câu, cháu ở bên dưới đánh một trận rồi sau đó đi về luôn!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đá giày cao gót dưới chân ra rồi cứ thế bước chân trần đi vào nhà bếp.

Sàn nhà lúc này cũng rất ấm áp cho nên thím Vu cũng không ngăn lại Thủy An Lạc: “Cô vẫn chưa ăn no à?”

Thủy An Lạc lục lọi trong tủ lạnh một hồi rồi lấy một quả cà chua ra vừa gặm vừa nói: “Toàn nhân tài cả thím ạ, câu nào câu nấy đều gắn dao, cháu nuốt làm sao được?”

Thím Vu thở dài rồi bắt đầu làm cơm cho Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc gặm cà chua xong thì rửa tay rồi xoay người lên lầu: “Cháu đi học bài đây, nhất định sẽ có một ngày cháu cũng phải đem bằng cấp đè lại bọn họ!”

“Ha ha ha, đi đi, đi đi, để thím Vu làm đồ bổ não cho!” Thím Vu mới nói xong thì Thủy An Lạc đã chạy biến mất rồi.

Lúc Sở Ninh Dực đi xuống lúc lúc lại thấy Thủy An Lạc đang chạy chân đất lên: “Em làm gì thế? Mau đi dép vào!”

“Em đi học bài đây, anh đừng làm phiền em!” Thủy An Lạc trả lời rồi chạy biến vào phòng.

Sở Ninh Dực lắc đầu, bà xã nhà mình đúng là hấp quá, có điều bị kích như vậy cũng là một chuyện tốt.

“Thiếu gia, tối nay lại có quà tặng được gửi tới nữa, để ở ngay dưới lầu, nhưng tôi không mang lên!” Thím Vu nói.

Động tác rót nước của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, người nọ đúng là cố chấp.

Long phu nhân, rốt cuộc bà đang muốn làm gì đây?

Tình hình hiện tại của anh lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 943: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (1)
Giờ tiến thì là Tôm Lớn, mà lùi thì lại đụng Long phu nhân, mà cả hai người này đều không dễ đối phó chút nào.

“Ừ, muốn tặng thì cứ tặng đi, cứ để ở dưới lầu là được rồi!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

Sở Ninh Dực uống nước xong liền đặt cốc xuống rồi đi lên lầu.

Thủy An Lạc đang ngồi trong phòng làm việc đọc sách tiếng Anh, xem ra lần kích thích này còn hiệu quả hơn so với mấy trăm câu nói của anh.

***

Trong lúc Thủy An Lạc tập trung học hành, Sư Hạ Dương cũng đã trở về.

Chuyện đầu tiên mà anh ta làm sau khi trở về chính là tới tìm Sở Ninh Dực, nhưng lại bị Hắc Long chặn ngay ngoài cửa.

Sư Hạ Dương nhíu mày nhìn Hắc Long đang đứng trước mặt. Tất nhiên là anh ta chẳng xa lạ gì với chú chó này. Hắc Long chính là chú chó nhận được quân công hạng nhất nhưng đáng tiếc nó lại theo chân Sở Ninh Dực giải ngũ mất.

Thủy An Lạc đang học từ mới, quay đầu nhìn thấy Hắc Long đang canh cửa, cô lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa xem tivi.

Tiểu Bảo Bối ngồi dưới sàn nhà chơi đồ chơi, cái súng đồ chơi nhỏ của nhóc cũng sắp bị nhóc phá tan tành rồi.

Thủy An Lạc tựa lưng vào sofa ngó ra ngoài, sau đó ngả người lên vai của Sở Ninh Dực: “Anh Sở, người ta đã đứng nghiêm cả một tiếng đồng hồ rồi, anh thật sự không ra xem sao à?”

“Học đi, ngày kia là thi rồi đấy.” Sở Ninh Dực quay lại liếc cô một cái.

Thủy An Lạc bĩu môi: “Thế anh còn nhớ cái thánh chỉ treo của em không đấy?”

“Em mà còn không ôn bài thì dù anh có cho phép em cũng không lấy được cái thánh chỉ đó đâu!” Sở Ninh Dực phũ phàng nói.

Thủy An Lạc dứt khoát bị Sở Ninh Dực làm cho câm nín. Cô liếc mắt trừng anh một cái rồi bỏ lên lầu, lúc xoay người tiện thể quay đầu ngó ra ngoài cửa, người kia đứng giỏi thật.

Sau khi Thủy An Lạc lên lầu, Tiểu Bảo Bối cũng không chơi súng nhỏ của mình nữa, nhóc ngẩng đầu nhìn Hắc Long đứng ngoài cửa rồi bật cười khanh khách định bò qua chơi với nó.

Sở Ninh Dực thò tay túm con trai lên rồi bế nhóc vào phòng bếp.

“Chó chó~ chó chó~” Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người vươn cái tay ngắn tũn của mình ra đòi Hắc Long.

“Sở tổng, tôi hy vọng...”

“Tôi hy vọng anh có thể rời khỏi đây, vậy anh có đi không?” Sở Ninh Dực một tay ôm Tiểu Bảo Bối còn một tay bưng ly nước đi ra ngoài, sau đó anh tựa người vào cửa nhìn người đàn ông đứng bên ngoài.

“Fool hy vọng Sở tổng có thể “xuống núi“.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

“Trên đời này có rất nhiều thứ mà người ta mong muốn. Tôi nghĩ sư đoàn chắc cũng hiểu rõ, tạm biệt không tiễn!” Sở Ninh Dực nói xong liền bảo Hắc Long đi vào rồi đóng cửa lại.

“Sở tổng, Tôm Lớn không chỉ đơn giản muốn mở cánh cửa lớn ở thành phố A này nữa rồi. Còn vụ tập kích súng rtong buổi tiệc rượu mười sáu năm trước, tôi nghĩ hai chuyện này chắc anh cũng không lạ gì đâu nhỉ?” Sư Hạ Dương nói trước khi cánh cửa khép lại.

Động tác đóng cửa của Sở Ninh Dực hơi khựng lại.

Sư Hạ Dương tiếp tục nói; “Sở tổng, anh sẽ không bỏ qua vụ nổ mười năm trước đâu đúng không?”

“Cạch...” Cánh cửa chính bị đóng lại, cánh tay đang đưa lên của Sư Hạ Dương lại thu vào.

Thủy An Lạc ngồi trong phòng làm việc học bài nhưng vẫn đứng ở cửa sổ xem xét tình hình. Quả nhiên không bao lâu sau thì cô thấy Sư Hạ Dương rời đi. Xem ra anh ta lại lại vấp phải đinh khi đối mặt với Sở tổng rồi!

Thủy An Lạc đang suy nghĩ miên man thì tiếng báo tin nhắn đến của máy tính đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc vội vàng chạy tới mở tin nhắn ra.

[Lão Phật Gia: Được lắm cô gái, có động lực quả nhiên sẽ tiến bộ vượt bậc, mười đề lần này thế mà làm được tận sáu đề, không tệ không tệ.]

[Tiểu Lạc Tử: Tất nhiên rồi.]

[Tiểu Lạc Tử: Sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, mày có dự định gì không?]

[Lão Phật Gia: Ở nhà với ba và mẹ tao thôi! Mày muốn tới ăn ké hả? Mẹ tao vẫn nhắc mày đấy. Tao sắp không còn địa vị gì trong cái nhà này nữa rồi.]

[Tiểu Lạc Tử: Được rồi, lúc trước tao có nghe anh Sở nói đám bọn họ định gặp nhau một bữa, định gọi cả mày tới nữa.]

[Lão Phật Gia: Tổ tông, mày hại tao rồi!]

[Tiểu Lạc Tử: Mày tính cả đời này không gặp anh ta thật đấy à?]

Thủy An Lạc chẳng thèm nghĩ nhiều mà bấm gửi tin nhắn đi luôn, nhưng mà ngay sau đó thì cô lập tức thấy hối hận. Cô thế này chẳng phải chính là kẻ chuyên moi móc bí mật của người khác ra trong truyền thuyết đấy sao!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 944: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (2)
Kiều Nhã Nguyễn không trả lời lại.

Thủy An Lạc còn đang đau đầu nghĩ xem có nên nói gì đó hay không thì lại thấy QQ của mình rốt cuộc cũng có động tĩnh.

[Lão Phật Gia: Mày nói xem, tại sao tao lại hèn mọn đến nỗi đi yêu anh ta chứ?]

Thủy An Lạc thở dài một tiếng, cô nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời lại cô bạn thân.

[Tiểu Lạc Tử: Mấy chuyện tình cảm chẳng phải vốn đã hèn mọn rồi sao? Chị đây chẳng phải cũng đi nhai lại cỏ còn gì.]

[Lão Phật Gia: Mày nhai cỏ ấy hả? Mày nhai vàng thỏi thì có!]

Sở... vàng thỏi!

Cái này đúng là hay thật đó!

[Tiểu Lạc Tử: Vậy mày định không tới thật đấy à?]

[Lão Phật Gia: Không đi, ai gia còn phải về nhà sum họp với ba mẹ của ai gia!]

[Tiểu Lạc Tử: Thôi được rồi, thế còn sinh nhật tròn một tuổi của con trai nuôi mày thì sao? Mày có tới không?]

[Lão Phật Gia: Đừng làm trò cười nữa, sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Thái tử Sở gia mà còn cần mày dính vào sao? Sở gia nhà người ta chắc chắn phải tổ chức linh đình rồi, đây là quy củ!]

Thủy An Lạc hơi giật mình, vấn đề tổ chức linh đình là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ tập trung vào kỳ thi sắp tới mà thôi.

[Lão Phật Gia: Được rồi tổ tông của tôi ơi, ngài cứ chuẩn bị thi cho tốt đi đã! Mày mà thi không qua là phải đợi đến tháng sáu năm sau luôn đấy.]

[Tiểu Lạc Tử: Đồ miệng quạ, nhỡ đâu lần này tao thi qua thì sao?]

Thủy An Lạc nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn xong liền cúi đầu nhìn bài thi thử trên bàn. Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn nói thẳng ra rằng cô ấy thích Phong Phong, nhưng chuyện Phong Phong thích Kiều Nhã Nguyễn cũng không phải là giả.

Thủy An Lạc đang mải nghĩ thì Sở Ninh Dực gõ cửa phòng. Lúc cô ngẩng đầu lên thì anh đã bước tới gần: “Xong chưa?”

Thủy An Lạc đứng dậy rồi nịnh nọt kéo anh ngồi xuống.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhàn nhạt liếc cô một cái, để xem cô lại định bày trò gì nữa đây?

“Buổi tụ họp tết Nguyên Đán của tụi anh không cần đưa em theo đâu. Em qua chỗ Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Em chắc chứ? Năm nay ăn cơm ở nhà An Tam, em không đi thăm đứa nhỏ kia à?”

Ầy...

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô cứ tưởng mấy vị công tử ở cái thành phố A này thường thích mấy chỗ kiểu quán bar các thứ chứ.

Dù sao cũng là nơi để chơi, mà chơi ở nhà hình như không phù hợp với bọn họ lắm!

“Chị dâu xuất viện rồi à?"" Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng chắc cũng sớm thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền cầm bài thi của cô lên, xét về tổng thể mà nói thì cũng coi như tạm được.

Ít nhất lần này cũng đúng được vài câu chứ không sai hết toàn bộ như trước.

“Anh đuổi anh ta đi thật đấy à?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ lại giữ anh ta lại?” Sở Ninh Dực nhướng mày hỏi ngược lại.

Thủy An Lạc: “...”

Cũng may là thân phận của anh Sở đủ cao, nếu là thân phận khắc thì có khi đã bị ăn đập rồi.

“Sao anh lại chê anh ta phiền chứ?” Thủy An Lạc càng cảm thấy tò mò tợn.

“Trừ em ra, ai anh cũng thấy phiền!”

Ai da~ cái câu tâm tình nói ra mà chẳng ngại ngùng tí nào, hoàn toàn không có kẽ hở nào luôn!

Thủy An Lạc cười tủm tỉm, Sở tổng ngọt miệng quá đi.

“Này, lời này của Sở tổng nghe thật bùi tai, là theo đuổi cô gái nào mà học được thế.” Thủy An Lạc thấy thế lại bắt đầu khoe mẽ.

Sở Ninh Dực nhéo lỗ tai của cô một cái: “Đi xuống nhà ăn cơm!”

Thủy An Lạc cười sung sướng bám theo Sở Ninh Dực xuống nhà dưới.

“Ngày kia là em thi rồi đấy, anh phải nhớ kỹ lời hứa của anh đó!” Thủy An Lạc nhắc nhở.

“Hưng phấn thế cơ à, định yêu cầu anh cái gì?” Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng hâm hấp của vợ mình, tặc lưỡi nói.

“Chưa có, nhưng em nhất định sẽ nghĩ ra thôi!” Thủy An Lạc tự tin trả lời.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng nghênh ngang bước xuống của ai kia lại không khỏi lắc đầu, quả thật anh không thể đoán được chuyện cô đinh cầu xin anh là gì.

Dù sao cái đầu của cô nhóc này cũng không giống người thường lắm! Khó đoán chết được!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 945: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (3)
Thời tiết hôm Thủy An Lạc đi thi rất kém, hơn nữa giờ thi lại là vào lúc sáng sớm cho nên đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây đúng là một thử thách khó khăn.

Mới sáng sớm tinh mơ cô đã bị Sở Ninh Dực dựng dậy, lúc này vẫn còn đang ngái ngủ ngồi trên giường.

Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

Thủy An Lạc ngơ ngác nhìn anh. Lúc cô định ngã xuống giường thì lập tức bị Sở Ninh Dực bế dậy.

“Còn một tiếng nữa là đến giờ thi rồi, mau đánh răng rửa mặt đi anh còn đưa em qua đó!” Sở Ninh Dực nói rồi bế cô đặt lên bồn rửa tay bằng ngọc lưu ly: “Muốn bản thiếu gia phải hầu hạ em sao?”

“Không cần không cần!” Thủy An Lạc không khỏi run lên một cái. Anh Sở mà giúp cô rửa mặt thì chắc chắn lại có chuyện.

Sở Ninh Dực khẽ cười vỗ lên đầu cô một cái: “Ngoan!”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đi ra ngoài, sao cô cứ có cảm giác cảnh này có chút sai sai thế nhỉ?

Anh cứ như đang dỗ trẻ con không bằng.

Những đồ dùng cần thiết để làm bài thi, ngay cả thẻ dự thi của của Thủy An Lạc cũng đều nhờ Sở Ninh Dực chuẩn bị cho cô. Anh nhìn những đồ đạc trong tay mình liền nghĩ lúc anh đi thi cũng không chuẩn bị cẩn thận đến thế này.

Nửa tiếng trước giờ thi, Thủy An Lạc lơ nga lơ ngơ được đưa đến địa điểm thi.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Xem ra anh không cần phải lo chuyện thánh chỉ trống kia nữa rồi!”

“Nghĩ hay quá ha!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi hùng dũng bước xuống xe.

“Thẻ dự thi!” Sở Ninh Dực hạ của kính xe xuống rồi đưa cái túi đựng đồ văn phòng phẩm trong tay cho cô.

Thủy An Lạc xấu hổ cười một tiếng. Cô cầm lấy cái túi đựng đồ rồi vội vàng chạy đi.

Sở Ninh Dực giơ tay lên bóp trán, sao tự dưng anh lại đi yêu cầu cô thi lấy một tấm bằng chứ, đây chẳng phải đang mua dây buộc mình sao?

“Là Sở Ninh Dực kìa~”

“A, là người thật!”

Trên còn đường đột nhiên vang lên từng tiếng thét chói tai. Sở Ninh Dực bình tĩnh kéo cửa kính ô tô lên, anh cũng không biết anh có fanclub từ lúc nào nữa.

Điều Thủy An Lạc cảm thấy may mắn nhất là cuộc thi lần này cô không ngủ gật, vậy nên cô làm bài rất nhanh rồi chỉ cần chờ ngồi đến giờ thu bài.

Chỉ có điều phải ngồi làm bài thi giữa một đám đàn em năm nhất thì cảm giác đâu chỉ là chua xót thôi đâu.

Lúc Thủy An Lạc thi xong đi ra thì không thấy Sở Ninh Dực đâu. Bởi vì anh biết phòng thi cấm mang di động vào cho nên anh cũng không chuẩn bị cho cô.

“Đi mất rồi à?” Thủy An Lạc vừa ngó quanh bốn phía vừa lẩm bẩm.

“Cô Sở!”

Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang lên. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn quanh quất thì thấy đằng sau mình có một người.

“Đội trưởng Sư?” Thủy An Lạc có chút khó hiểu. Cô lại nhìn xung quanh một lần nữa thì xác định được quanh đây chỉ có mình cô thôi.

“Sở tổng bị Viện trưởng của cô gọi đi rồi, xem ra cậu ta thực sự rất quan tâm đến chuyện học hành của cô đấy.” Sư Hạ Dương lên tiếng nói.

Vậy nên chắc chắn người này cố ý nhè lúc cô ở một mình mà tiếp cận hả!!!

Dù sao người ta cũng nói rõ ràng như vậy rồi mà.

“Đội trưởng Sư, dù anh có nói gì tôi cũng không thể giúp được anh đâu!” Thủy An Lạc lập tức rào trước mà nói thẳng.

Chắc vì người này đang mặc quân phục cho nên Thủy An Lạc tự thấy tăng thêm mấy phần kính trọng.

Sư Hạ Dương hơi hơi cong môi nói: “Có người muốn gặp cô một lần.”

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, Sư Hạ Dương cẩn thận mở cửa xe ô tô ra, bên trong xe là một ông lão có mái tóc bạc trắng như cước.

Thủy An Lạc không lên chiếc xe đó mà chỉ tò mò nhìn Sư Hạ Dương.

Ông lão đó bước xuống xe. Thủy An Lạc liếc nhìn người này từ trên xuống dưới một lượt. Ông ta mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn, đứng thẳng tay bắt chéo sau lưng, nhìn dáng đứng như vậy thì chẳng cảm thấy người này già gì cả.

“Cô, cô chính là Thủy An Lạc sao?” Lão gia tử cười ha hả nói.

Thủy An Lạc mím môi lại, lông mày hơi nhếch nhếch: “Tôi có thể nói là không phải không?”

Trong vô thức, Thủy An Lạc cảm thấy chắc chắn anh Sở nhà cô không thích ông lão này.

“Nghiêm túc mà nói thì quả thật thằng nhóc đó không thích tôi thật.”

Thủy An Lạc: “...”

Ôi trời, lại có thêm yêu quái kìa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 946: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (4)
“Cô gái, đi dạo với ông một chút nhé, để lão già này kể chuyện xưa cho mà nghe!” Lão gia tử cười ha hả nói.

“Không muốn nghe thì có được không?” Thủy An Lạc quả quyết từ chối.

“Câu chuyện này có liên quan đến thằng nhóc Sở Ninh Dực kia, còn có...” Ông lão đang nói thì bỗng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ba của cháu nữa!”

Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt đầu lên, hai phiến môi gắt gao mím lại thật chặt nhìn chằm chằm ông lão kia.

Lão gia tử dẫn Thủy An Lạc đi dạo loanh quanh trong trường học.

Thủy An Lạc lặng lẽ đánh giá ông lão đang đi bên cạnh mình. Tuy ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhưng trên người lại có loại khí thế đặc trưng của một quân nhân.

“Cháu cảm thấy ba cháu là người tốt hay người xấu?”

“Ba tôi là người tốt!” Thủy An Lạc nhíu mày lại. Cô cảm thấy người này sẽ không nói gì tốt đẹp được cả.

Lão gia tử nghe vậy liền cười to: “Cháu lớn lên chẳng giống ba cũng chẳng giống mẹ gì cả. Có điều như vậy cũng tốt, sống sẽ an nhàn hơn.”

Ý của ông lão này là đang bảo cô ngốc đúng không?

Cô ngốc ấy hả?

Ngốc á?

“Người như ông chắc chắn không biết cách nói chuyện phiếm!” Thủy An Lạc ghét bỏ nói.

“Ha ha, nhóc con, ông biết cháu thông minh, chỉ là không muốn bị cuốn vào thôi!”

“Ông chớ vội tự cho mình là thân phận trưởng bối đi. Ông thành ông tôi từ lúc nào vậy?” Thủy An Lạc hầm hè nói.

“Ông là thầy của ba cháu, thế chẳng phải là ông của cháu thì là cái gì?” Lão gia tử nhướng mày nói.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, cộng lại thì đúng là thân phận như vậy với cô thật.

“Nhưng nhóc con này, đứng trước quốc gia thì chẳng ai chỉ lo cho bản thân mình được đây?”

“Tôi không cao thượng vậy đâu!” Thủy An Lạc có chút buồn bực nói.

“Ha ha...” Lão gia tử cười lớn: “Ông rất thích cái cách mà cháu xử lý Lâm Thiến Thần, đúng là rất độc ác.”

Đúng là biến thái, đến cái cái chuyện đó mà cũng tán thưởng cho được.

“Ông có muốn kể chuyện nữa không thế?” Thủy An Lạc sốt ruột hỏi: “Anh Sở mà quay lại là tôi không giúp ông đâu đấy.”

“Ha ha, con bé này thật là~” Lão gia tử cười nói, hai tay của ông chắp ra sau lưng: “Ba của cháu là người lính điên cuồng nhất, cũng là người có năng lực nhất trong những người mà ông từng dẫn dắt.”

“Lính?”

Ba của cô là quân nhân sao? Tại sao cô lại không hề biết chuyện này vậy?

“Đúng thế, mới chớp mắt một cái mà đã ba mươi năm trôi qua rồi!” Lão gia tử thở dài, dường như đang nhớ lại chuyện cũ: “Lúc ba cháu vừa mới nhập ngũ còn đánh luôn cả tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng, rồi còn cả trung tá nữa. Khi đó cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi, là được đặc cách tuyển vào!”

Thủy An Lạc: “...”

Đánh... hay lắm!

“Sau đó ba của tôi bị đuổi khỏi quân đội à?” Thủy An Lạc dò hỏi.

“Năm cậu ta mười bảy tuổi, ông chuyển danh sách có tên cậu ta đi. Từ đó về sau cậu ta chính thức đi theo ông!” Lão gia tử kể lại.

“Chậc - thật là bất hạnh!” Thủy An Lạc bĩu môi.

Thân thể của Lão gia tử hơi khựng lại, trong mắt như có gì đó lóe lên.

“Năm đó, lúc ông mới đưa ba cháu theo thì cậu ta cũng nói y như vậy.” Năm tháng trôi qua đã quá lâu khiến lúc nhớ lại thì Lão giá tử khó tránh khỏi có chút cảm khái.

“Thành phố A này nhiều năm an bình như vậy, nếu không có những người như bọn họ âm thầm bảo vệ thì cháu nghĩ nó có thể được như vậy sao?” Lão gia tử trầm giọng nói.

Thủy An Lạc cúi đầu im lặng không lên tiếng.

“Cô bé, chuyện mười năm trước hẳn cháu cũng từng nghe qua một ít rồi nhỉ, đó chính là mồi dẫn lửa của việc nhóc họ Sở giải ngũ!”

Ngón tay của Thủy An Lạc hơi run run, đầu ngón tay đã có chút tê dại.

“Một trong những nhân vật chủ quan trọng trong chuyện đó chính là Tôm Lớn.”

Tôm Lớn?

Đây là tên à?

Thủy An Lạc hơi mím môi lại. Hôm trước sau khi Sư Hạ Dương rời đi, Tiểu Bảo Bối cứ luôn miệng nói tôm tôm, hóa ra không phải là do nhóc muốn ăn tôm mà là do nghe thấy cái tên này à.

Tôm Lớn, chắc Sở Ninh Dực đã biết đến cái tên này từ lâu, nhưng lại không muốn để ý tới thôi nhỉ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 947: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (5)
“Anh Sở không thích ăn hải sản đâu!” Thủy An Lạc nói, trong giọng nói lại lộ ra chút bất đắc dĩ.

“Cô bé, những lời ông sắp nói đây cháu phải nghe cho kỹ!” Giọng lão gia tử đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Thân thể Thủy An Lạc khẽ run lên. Cô cảm thấy chắc chắn mấy lời tiếp theo sẽ là những điều mà cô không hề muốn nghe.

“Trên thế giới này có một loại người gọi là người sinh tử. Bọn họ chết đi nhưng đồng thời cũng có nghĩa là được sinh ra!” Lão gia tử trầm giọng nói: “Bọn họ đã từng tồn tại ở quốc gia này, nhưng cuối cùng lại chọn cái chết để che dấu sự tồn tại của mình!”

“Đừng nói nữa!” Thủy An Lạc bỗng kêu lên.

Mười năm trước, người đã chết kia chính là... Viên Hải.

Viên Hải - Đó chính là tâm ma mà Sở Ninh Dực không hề muốn nhắc tới.

Lão gia tử thấy Thủy An Lạc như vậy thì biết có lẽ cô cũng đã đoán ra được phần nào.

“Nhóc con, Viên Hải chính là Tôm Lớn!” Lão gia tử nói một cách cực kỳ nghiêm túc!

Màng nhĩ của Thủy An Lạc chấn động đến phát đau, hai chân đã mềm nhũn nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.

Lão gia tử rời đi lúc nào Thủy An Lạc cũng không hề hay biết.

Viên Hải chính là Tôm Lớn!

Viên Hải chính là Tôm Lớn!

Một câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Đó chính là tử huyệt của Sở Ninh Dực.

Những bông tuyết bay tán loạn đầy trời, lúc chạm vào mặt khiến cô có cảm giác lành lạnh!

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, để mặc cho những bông tuyết ấy rơi xuống mặt mình.

Bởi vì Tôm Lớn chính là Viên Hải, bởi vì Viên Hải chính là tử huyệt của Sở Ninh Dực, cho nên chuyện này anh phải tham gia.

Bóc trần vết sẹo của anh, để anh phải tự tiêu diệt thầy của mình.

Làm sao có thể để anh làm một chuyện tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.

“Sao tự dưng lại một mình chạy đến đây thế?”

Lúc Thủy An Lạc đang ngẩn người thì âm thanh lành lạnh của Sở Ninh Dực từ phía sau cô vang lên.

Thủy An Lạc từ từ mở mắt ra, đôi mắt mê man từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có một chút tỉnh táo.

Thủy An Lạc quay đầu lại cười híp mắt nhìn anh: “Anh đi đâu thế?”

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô một lúc, cuối cùng không phát hiện được gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái: “Đi thôi, ngoài trời lạnh lắm.”

Thủy An Lạc nhảy về phía trước một bước rồi ôm chầm lấy cánh tay Sở Ninh Dực: “Đừng mà, để em dẫn anh đi thăm quan địa bàn của em nhé!”

Sở Ninh Dực nhướng mày liếc nhìn cô: “Địa bàn của em?”

“Đúng thế, đi coi một chút nào!” Thủy An Lạc vừa nói vừa lôi kéo Sở Ninh Dực đến một khu rừng nhỏ.

Trước khi đi, Sở Ninh Dực nhìn những vết chân ở nơi Thủy An Lạc vừa mới đứng, sau đó chân mày của anh khẽ nhíu lại.

Trường học nào cũng sẽ có một rừng cây nhỏ thần bí, mà khu rừng nhỏ ấy là nơi trước đây mỗi lần đi học cô đều phải đi ngang qua.

Thủy An Lạc mặc một chiếc áo lông màu trắng dài đến đầu gối, dưới chân đi một đôi bốt bó lông trắng toát. Còn Sở Ninh Dực thì trước sau vẫn chỉ mặc một bộ đồ đen sì. So với Thủy An Lạc thì hai người hoàn toàn đối lập với nhau.

Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, kể cho anh những chuyện thú vị trong trường học. Còn Sở Ninh Dực vẫn cưng chiều dung túng cô như mọi khi.

Chỉ có điều tới giờ cơm trưa, lúc Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đến canteen thì sắc mặt của anh thoáng thay đổi.

Sở Ninh Dực dừng lại trước cửa rồi nắm lấy cổ áo của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc quay đầu lại chớp mắt nhìn anh: “Đi vào thôi!”

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Canteen?”

“Đúng thế, anh không định ăn cơm à?” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói: “Đi, để em giới thiệu cho anh chỗ mà em với đàn anh gặp nhau lần đầu tiên!”

“Em cảm thấy anh muốn biết chuyện đó lắm chắc?” Giọng điệu cùa Sở Ninh Dực đã có chút nguy hiểm.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt tỏ ra vô tội nói: “Có cảm thấy mà!”

Sở Ninh Dực dứt khoát túm cổ áo của cô lôi đi, có quỷ mới muốn biết ba cái thứ đó.

Thủy An Lạc bật cười ha hả để anh kéo mình đi.

“Nhưng mà em đói rồi!” Thủy An Lạc tủi thân nói.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô, cuối cùng vỗ vỗ đầu của Thủy An Lạc: “Vậy để bản thiếu gia mời em ăn tiệc lớn nhé?”

“Ăn cái gì?” Nghe thấy vậy, bản chất tham ăn của Thủy An Lạc lập tức lòi đuôi.

“Ăn hải sản thì sao?” Sở Ninh Dực bâng quơ trả lời, tựa như lời này không hề có ý gì khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 948: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (6)
Thủy An Lạc vừa nghe đến hải sản bất chợt nhíu mày lại.

Mà Sở Ninh Dực đương nhiên không hề bỏ lỡ một cái nhíu mày nhanh như chớp của cô.

“Thôi về nhà đi, nhất định trưa nay thím Vu sẽ làm đồ ăn ngon cho em!” Thủy An Lạc mặt không đổi sắc đáp lại.

Đương nhiên cái này cũng chỉ là do cô tự nhận mà thôi.

Sở Ninh Dực mới thật sự gọi là không đổi sắc mặt mà gật đầu một cái rồi đưa cô về nhà.

Gần đây Tiểu Bảo Bối đi ngày càng vững. Lúc thím Vu nấu cơm đều phải quay ra trông chừng cẩn thận, nếu không... chỉ cần sơ ý một chút thì Tiểu Bảo Bối sẽ ngã đập đầu ngay. Tuy thằng nhóc này da dày thịt béo cơ mà đập đầu một cái cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Tiểu Bảo Bối càng ngày càng thích hoạt động, sức phá hoại của nhóc chắc chắn tỉ lệ thuận với sự lớn lên.

Căn phòng vừa mới dọn dẹp sạch sẽ không được nổi một giờ đã bị nhóc làm cho tán loạn cả lên.

Lúc thím Vu nấu cơm thì căn phòng vừa mới được dọn dẹp gọn gàng, thế mà giờ quay ra đã bừa bộn y như bãi rác, thảm trên sofa bị kéo xuống, gối rơi khắp sàn, đồ ăn vặt để trên bàn cũng tung tóe khắp nơi, đồ chơi của cu cậu cũng đây một cái kia một cái.

Lúc này Tiểu Bảo Bối đang nắm mép thảm, ngồi dưới đất nhìn thím Vu cười ha ha.

“Ôi giời ơi, tổ tông của tôi ơi!” Thím Vu đi đi tới bế nhóc đặt qua một bên rồi lại bắt đầu dọn dẹp sàn nhà bừa bãi.

“Ya~ Ya~” Tiểu Bảo Bối vung vung cái tay ngắn cũng không cho thím Vu dọn dẹp.

Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực cũng vừa về đến nhà, cô đứng trước cửa há hốc cả mồm.

Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt to tròn xoay tít rồi quay đầu ra cửa nhìn.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối kích động gọi rồi nhanh thoăn thoát bò qua.

Thủy An Lạc khom người bế con trai lên: “Con chỉ biết gây rối thôi, lại do con làm đấy hả?!!”

“Ha ha~” Tiểu Bảo Bối chôn đầu trong lòng mẹ, cái thân hình mũm mĩm uốn éo nhất định không cho mẹ mắng mình.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn con trai, lúc còn bé thì khóc, bây giờ thì biết phá rồi.

Bây giờ nuôi trẻ con có khác gì nuôi tổ tông đâu hả!

Thím Vu dọn dẹp phòng khách xong xuôi liền bảo hai người họ rửa tay rồi ăn cơm trưa.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi rửa tay. Lúc này thím Vu mới nhìn Sở Ninh Dực nói: “Dưới lầu quả thật có nhiều hộp quà lắm rồi, sáng nay tôi cho người ngó qua một chút thì thấy toàn là thuốc bổ, rất tốt cho phụ nữ.”

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, Long Nhược Sơ đúng là rất có tâm.

Thím Vu quay vào bếp bê đồ ăn ra, nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm nói: “Nếu thiếu phu nhân mang thai lần nữa thì đó đều là thứ tốt cả!”

Sở Ninh Dực nghe được lời làu bàu của thím Vu, mang thai lần nữa?

Đây là mục đích của Long Nhược Sơ sao?

Thủy An Lạc rửa tay xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi ra, sau đó ôm nhóc ngồi xuống: “Mình ăn cơm thôi.”

“Tôm tôm~ tôm tôm~” Cái tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối vươn ta muốn túm đầu con tôm chiên bự chảng.

Sắc mặt của Thủy An Lạc lại thoáng thay đổi. Cô duỗi tay nắm lấy tay của Tiểu Bảo Bối: “Con không ăn được cái đấy đâu.”

“Ăng~” Tiểu Bảo Bối uốn éo nói.

Tuy còn nhỏ nhưng sức của Tiểu Bảo Bối khá lớn, một cái vặn mình này của nhóc suýt nữa khiến Thủy An Lạc không đỡ nổi, cuối cùng vẫn phải để Sở Ninh Dực bế con trai.

“Chỉ là một con tôm lớn thôi mà, có ai là không ăn được đâu.” Sở Ninh Dực hời hợt nói, sau đó đích thân cầm lấy con tôm lột vỏ cho Tiểu Bảo Bối ăn.

Động tác của Thủy An Lạc hơi khựng lại, sao cô cứ có cảm giác lời này của anh Sở có chút gì đó không đúng thế nhỉ?

Có ai là không ăn được đâu!

Đây là anh đang nói với cô là người có thể ăn không phải chỉ có một mình anh sao?

Thủy An Lạc im lặng cúi đầu ăn cơm, chính mình còn chưa mở miệng mà đã bị người ta bóc trần rồi.

Vậy nên đây không phải là cô không nói, mà là anh Sở đã biết hết rồi nên cô không còn cách nào mở miệng được nữa.

Chắc anh ấy không biết thân phận thứ hai của Tôm Lớn đâu nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 949: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (7)
Kỳ thi kết thúc, cho dù bây giờ đang là lúc chờ kết quả thì Thủy An Lạc vẫn kích động không thôi. Nhưng mà Sở Ninh Dực lại nói với cô rằng, từ bỏ đi, không có hy vọng đâu, vậy nên Thủy An Lạc càng ngày càng cảm thấy mất lòng tin.

Tết Nguyên Đán đã gần kề, Mân Hinh cũng đã xuất viện về nhà.

Nhiệm vụ chủ yếu của Thủy An Lạc thời gian gần đây chính là trông coi Tiểu Bảo Bối đang không ngừng tìm đường chết nhà mình.

Thủy An Lạc đang ở nhà chán đến mốc cả người thì được Kiều Nhã Nguyễn kéo đi dạo phố, tiện thể thì mua thêm ít quần áo mới cho Tiểu Bảo Bối.

Ngay từ đầu đã xác định chỉ đi dạo phố chứ không phải sự kiện trang trọng gì, thế nên Thủy An Lạc dứt khoát cho Tiểu Bảo Bối mặc áo bông hình cá heo bên ngoài áo ngủ rồi bế con trai đi.

Kiều Nhã Nguyễn lái xe tới đón, Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy mẹ nuôi thì lập tức hưng phấn, cái tay nhỏ vẫy liên tục.

Thủy An Lạc ôm con trai lên xe rồi ngồi ở băng ghế sau.

“Được lắm, ai gia đây thật sự thành tài xế của nhà ngươi rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa khởi động xe,

“Sao nhà mày không mua nhà gần nhà tao luôn đi, tiện hơn bao nhiêu!” Thủy An Lạc nói.

“Ba tao nói bên kia phong thủy tốt hơn.” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả trả lời.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, ba cái thứ phong thủy này cô chẳng hiểu gì cả.

“Đi đâu bây giờ?” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo đối đặt lên đùi mình rồi hỏi.

“Cứ đâm thẳng một đường về phía trước, đi tới chỗ nào thì là chỗ đó!”

“Tao đá chết mày bây giờ đấy.” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng.

“Đi đâu chứ, đương nhiên là đi những nơi mà chồng mày có thể miễn phí rồi. Mày biết đấy, hiện tại chị đây chỉ có ra chứ không có vào đây này!” Kiều Nhã Nguyễn ca thán nói.

Thủy An Lạc chậc chậc mấy tiếng, cô cầm di động chụp cho Tiểu Bảo Bối một tấm hình rồi đăng lên Wechat.

[Mẹ nuôi bảo không có tiền, định đem con đi bán lấy tiền tiêu! Khóc thút thít ~]

“Ra cái trung tâm thương mại hồi trước đi ấy, ở đó có nhiều chỗ mua quần áo.”

“Có mà toàn hàng hiệu ấy!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.

Lúc Sở Ninh Dực đang ở công ty làm việc thì bất ngờ thấy con trai nhà mình bị đem bán đấu giá. Theo lý thuyết thì Sở tổng rất ít khi xem Wechat hay cái gì gì đó. Nhưng từ khi nhà có thêm cô vợ thì anh cũng có thêm một thói quen, rảnh rỗi không có gì làm thì liền lên xem động tĩnh của vợ ngốc nhà mình.

Hôm nay con trai nhà mình bị đem bán!

Kiều Nhã Nguyễn thiếu tiền thì tại sao lại có thể bán con trai anh được chứ!

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi quyết định chuyển tiếp bài đăng đó cho Phong Phong, ngoài ra còn kèm thêm một câu nói.

[Sở Ninh Dực: Cậu nợ gười ta bốn nghìn vạn hay tám nghìn vạn, nên trả đi.]

Sở Ninh Dực gửi tin nhắn xong liền ném thẳng điện thoại lên bàn. Dám bán con của anh à, vậy thì cứ chống mắt lên mà xem cuối cùng là ai bán ai?

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đến trung tâm thương mại xem quần áo, hầu hết ở đây toàn bán quần áo cho trẻ em nên người vui vẻ nhất chính là Tiểu Bảo Bối nhà chúng ta.

Chỉ có điều lúc Kiều Nhã Nguyễn đang xem quần áo thì điện thoại bỗng báo có tin nhắn đến.

Kiều Nhã Nguyễn rút điện thoại di động ra xem, vừa mới liếc mắt qua thì đôi mắt lập tức mê man.

“Làm sao thế?” Thủy An Lạc vừa quay đầu lại liền thấy Kiều Nhã Nguyễn biến sắc, không nhịn được hỏi một câu.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn một chuỗi các con số trên màn hình, đếm đếm thì vừa vặn tám nghìn vạn, là con số mà bọn họ từng giao hẹn.

“Không có gì.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cất di động đi: “Chúc mừng HongKong sắp nhập trở về, bảo tao trúng tám nghìn vạn.”

“Chậc chậc chậc, mấy cái quảng cáo lừa gạt này đúng là vạn năm không thay đổi!” Thủy An Lạc chẹp chẹp miệng nói rồi tiếp tục chọn quần áo cho Tiểu Bảo Bối.

Kiều Nhã Nguyễn chỉ cười không nói. Cô cất di động vào trong túi rồi tiếp tục dạo phố với Thủy An Lạc.

Mà Phong Phong vừa mới bấm gửi tiền xong lúc này đang ở trong nhà mình nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Anh ta biết câu nói trước kia chẳng qua chỉ là một câu nói đùa. Ba của Kiêu Nhã Nguyễn bán công ty hẳn là đã có được một khoản tiền lớn, chưa kể đến khoản tiền trước kia mà họ có nữa.

Nhưng Phong Phong vẫn chọn gửi tiền đi.
 
Top