Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 950: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (8)
Nếu đã gửi tiền thì coi như giữa họ đã hoàn toàn chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.

Thật tốt quá!

Thế nhưng tại sao suốt cả ngày dài chỉ cần anh ta nhắm mắt lại thì người xuất hiện không phải là Kỳ Nhu mà lại là cô gái ấy?

Phong Phong mở ngắn kéo lấy ra một tấm hình cũ. Trong hình là Kỳ Nhu đang dịu dàng tựa vào lồng ngực anh ta. Rõ ràng là một cô gái dịu dàng đến vậy mà lại chọn trường cảnh sát, vì anh ta mà chọn vào trường cảnh sát.

Thế nên làm sao mà anh ta có thể phản bội lại cô được đây?

Phong Phong nhẹ nhàng áp tấm hình vào lồng ngực mình, dường như muốn xoa dịu trái tim đang đau đớn vì bị xé nát của mình.

Trung tâm thương mại tấp nập người đến người đi. Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn giúp Tiểu Bảo Bối chọn quần áo xong lại giúp Mân Hinh chọn vài bộ cho con gái, chờ Tết tụ tập thì mang tới tặng.

Kiều Nhã Nguyễn cố tình giành trả tiền, Thủy An Lạc cũng không phản đối, bởi vì cô biết Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ cái gì. Nếu không để cô trả tiền thì Thủy An Lạc biết bạn mình sẽ mãi không yên lòng.

Mua quần áo xong xuôi, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn trở về. Nhưng lúc Thủy An Lạc lên xe liếc qua kính chiếu hậu thì liền sững ra. Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn lại thì cô nhanh chóng mở cửa rồi leo lên xe.

“Mày vừa thấy cái gì đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa khởi động xe vừa hỏi.

“Không có gì!” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy Tiểu Bảo Bối đã hơi díp mắt lại: “Tết mày không qua nhà Anh Xinh Trai thật à? Mày còn chưa gặp Tiểu Miên Miên cơ mà?”

“Không đi, tao với bọn họ cũng chẳng thân lắm.” Kiều Nhã Nguyễn hời hợt nói.

“Được rồi, để tao giúp mày mang quần áo qua đó vậy.” Thủy An Lạc có chút bất đắc dĩ nói. Nếu như không phải vì Phong Phong chắc chắn sẽ tới đó thì kiểu gì cô cũng lôi Kiều Nhã Nguyễn đi bằng được.

“Mày về nhà ăn hay bọn mình đi ăn ở ngoài đây?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

“Về nhà đi, Tiểu Bảo Bối buồn ngủ rồi.” Thủy An Lạc khẽ vỗ về Tiểu Bảo Bối rồi nói.

Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, cô cho xe chuyển hướng.

Thủy An Lạc ngồi phía sau ôm Tiểu Bảo Bối, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn chăm chăm vào chiếc xe một mực bám theo phía sau.

Thủy An Lạc vô thức ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng rồi cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán của nhóc.

“Chuyện bảo vệ đồ án của mày thế nào rồi?” Thủy An Lạc ngẩng đầu hỏi.

“Sắp xong rồi.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, nhưng trong đầu cô còn đang mải nghĩ về chuyện khác.

“Mày biết chuyện trường chúng ta chiêu binh không? Hai ngày trước khi thi thì tao có nghe về vụ đó!" Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối đã ngủ liền cẩn thận nói nhỏ lại.

“Lúc trước nghe thấy, cơ mà nghe nói lần này là chiêu mộ quy mô lớn luôn.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, sau đó lại nói tiếp: “Cái người tên Sư Hạ Dương lần trước ấy, anh ta là người phụ trách trường chúng ta đấy!”

Sư... Hạ Dương!

Thật sự cô không thích cái người này chút nào.

Kiều Nhã Nguyễn về cùng Thủy An Lạc, ở lại đến năm giờ mới về.

Tiểu Bảo Bối tỉnh ngủ lại bắt đầu quậy phá khiến Thủy An Lạc có dọn cũng dọn không kịp.

Lúc Sở Ninh Dực tan làm thì lại cho xe đi ngang qua Thủy gia lần nữa, mọi thứ vẫn không có gì khác thường cả.

“Tài liệu tôi bảo chú giao cho Lưu tổng lần trước đã đưa chưa?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

Chú Sở khẽ gật đầu: “Vâng, đưa rồi!”

Sở Ninh Dực bóp bóp trán của mình rồi giơ tay lên ra hiệu để chú Sở cho xe chạy. Tài liệu đã gửi qua, nhớ đến những món quà mới nhận được gần đây khiến anh lại nghĩ không biết năm đó rốt cuộc Thủy Mặc Vân đã làm gì?

“Thiếu gia, phía trước là xe của Bạch Nhị thiếu gia.” Chú Sở nhìn chiếc xe đang chặn lại lối đi liền lên tiếng thông báo.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn chiếc xe chắn ngang phía trước, đôi mắt của anh khẽ nheo lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 951: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (9)
Chú Sở dừng xe lại, Sở Ninh Dực mở cửa bước xuống xe. Bạch Dạ Hàn cũng bước xuống từ chiếc xe đối diện.

Sở Ninh Dực đóng sầm cánh cửa lại rồi nói: “Chú cứ về trước đi!”

Chú Sở gật đầu rồi quay đầu xe rời đi.

Bạch Dạ Hàn bước tới rồi dừng lại trước mặt Sở Ninh Dực.

“Là cậu giúp cô ta tìm Bob?” Bạch Dạ Hàn hỏi thẳng.

Sở Ninh Dực ung dung đút hai tay vào túi: “Cậu phải biết một điều, bên cạnh cô ấy không chỉ có một mình tôi.”

Bạch Dạ Hàn hơi biến sắc: “Tại sao cứ nhất định phải là cô ta? Cho dù chính cô ta sẽ khiến cậu không bao giờ trở mình được.”

Sở Ninh Dực hơi hất cằm: “Phía trước có một quán bar, qua đó uống một chén đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dẫn đầu bước đi.

Bạch Dạ Hàn đứng tại chỗ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đi theo.

Quán bar buổi chiều không có người cho nên bên trong rất yên tĩnh.

Sở Ninh Dực gọi điện thoại báo cho Thủy An Lạc rằng hôm nay anh sẽ về muộn.

Lúc Bạch Dạ Hàn đi vào, đúng lúc Sở Ninh Dực vừa đặt di động lên bàn.

Anh ta hơi nheo mắt lại nhưng vẫn lặng yên ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực.

Anh gọi một ly Whisky. Bạch Dạ Hàn cũng gọi thứ đồ uống tương tự.

“Tại sao?” Sở Ninh Dực lắc nhẹ ly rượu trong tay mình khẽ cất tiếng: “Tôi nghĩ có lẽ cũng chẳng phải vì Viên Giai Di! Tại sao cậu lại muốn làm như vậy? Thủy An Lạc cũng chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả!”

Đây là chuyện Sở Ninh Dực nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.

Tại sao?

Bạch Dạ Hàn cười tự giễu một cái: “Sở Đại, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ hỏi tôi như vậy cả.”

“Đó là vì tôi biết cậu đang làm gì, nhưng còn lần này thì cậu đang làm gì đây?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Thân phận của Thủy An Lạc không đơn giản như cậu nghĩ đâu!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói: “Long gia ở thành Rome, câu có biết đó là nhà của ai không?”

“Xem ra cậu đã điều tra rất rõ ràng rồi thì phải.” Sở Ninh Dực cười nhạt: “Nhưng BạchNhị này, ngay từ đầu là vì thân phận của Thủy Mặc Vân cho nên cậu mới nhắm vào cô ấy. Hiện tại thì thân phận của Thủy Mặc Vân không được rõ ràng, cậu lại lấy xuất thân của cô ấy ra để công kích cô ấy! Cậu cứ liên tục nhắm vào cô ấy như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, rượu trong tay Bạch Dạ Hàn liền sánh ra mu bàn tay của anh ta.

“Tôi hy vọng sự công kích của cậu nhằm vào cô ấy sẽ dừng lại tại đây. Còn về phần lýdo là gì thì tôi không muốn biết, tôi nghĩ chính cậu cũng không muốn nói cho tôi biết!” Sở Ninh Dực nói rồi đặt ly rượu lên bàn.

“Có vài chuyện mà chúng ta không nên nói rõ ra, Bạch Nhị, cứ như vậy đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát xoay người bỏ đi.

Ly rượu của Bạch Dạ Hàn vẫn theo lực tay của anh ta mà đong đưa.

“Chát...” Ly thủy tinh vỡ vụn, những mảnh thủy tinh găm thẳng vào lòng bàn tay.

Dòng máu trượt xuống theo cánh tay.

Nhưng anh ta hoàn toàn chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.

Anh ta đang làm cái gì vậy?

Bất chấp mọi thủ đoạn xấu xa để ép họ xa nhau?

Đúng, đây chính là mục đích của anh ta.

Nhưng mà tại sao anh ta lại muốn họ phải tách khỏi nhau như vậy chứ?

Bạch Dạ Hàn dựa đầu vào bàn. Anh ta muốn đem cái bóng hình cứ lởn vởn trong đầu bấy lâu xóa bỏ nhưng anh ta lại không làm được.

Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì Tiểu Bảo Bối đang òa khóc nức nở, nhưng có vẻ như nhóc cũng không dám khóc to. Thủy An Lạc hai tay chống nạnh tức giận nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên sofa khóc thút thít.

Tiểu Bảo Bối nghe được tiếng cửa mở liền chớp chớp đôi mắt ngập nước quay đầu nhìn ba mình.

“Chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Bạ bạ~”

“Đừng có mà gọi!” Thủy An Lạc hung hăng nói.

Tiểu Bảo Bối khẽ run lên một cái rồi tiếp tục khóc nấc lên.

Sở Ninh Dực bước tới bế Tiểu Bảo Bối lên. Cu cậu lập tức chôn đầu vào lòng ba của mình, mẹ đáng sợ quá ba ơi!

“Em làm gì thế? Làm con sợ rồi kìa!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Tiểu Bảo Bối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 952: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (10)
Thím Vu đang ngồi dưới đất dán dán cái gì đó lại, chưa kể trên sàn nhà vẫn còn một bãi nước tiểu chưa kịp dọn đi, mà trong bãi nước tiểu còn có vài mẩu giấy bị xé nát.

“Nó xé nát thẻ dự thi của em, còn tè vào đó nữa!” Thủy An Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang thút tha thút thít trong lòng daddy nhà mình kia.

Sở Ninh Dực: “...”

Tiểu Bảo Bối vẫn lẳng lặng khóc, nhưng không dám ho he câu nào.

“Chẳng phải đã thi xong rồi sao? Có dùng nữa đâu.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

“Còn có cả tài liệu những trọng điểm trong kỳ thi cuối cùng của em nữa, đều bị con trai anh phá hết rồi!” Thủy An Lạc giậm chân nói. Tụi trẻ con cứ như sinh ra là để làm người lớn phát điên lên vậy. Cô chỉ mới đi vệ sinh có một tí vậy mà lúc cô quay lại thì đất trời đều đảo lộn hết cả lên rồi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai.

Cái này thì hơi quá đáng rồi!

Mẹ con đã học hành không ra sao rồi, con còn xé nát trọng tâm ôn tập của mẹ nữa là sao.

“Khụ khụ...” Sở Ninh Dực ho khan một tiếng: “Trọng tâm ôn tập bị xé rồi thì in thêm một bản nữa là được, em đâu cần phải mắng con như thế!”

Tiểu Bảo Bối vẫn thút thít, đôi mắt to ngân ngấn nước tủi thân nhìn mẹ đầy mong mỏi.

Thủy An Lạc tức giận trừng mắt nhìn nhóc một cái rồi quay đi cùng thím Vu tiếp tục dán tài liệu ôn tập lại.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang tủi thân, con đem cọng rơm cứu mạng của một kẻ học dốt xé nát thì còn hỏi tại sao mà bị đánh.

Tiểu Bảo Bối cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng con chỉ xé mấy tờ giấy thôi mà, sao mẹ lại đánh con thế chứ?

Để tránh cho Tiểu Bảo Bối lại bị ăn đòn lần nữa nên Sở Ninh Dực liền ôm con trai lên lầu luôn.

Thủy An Lạc gọi điện hỏi Kiều Nhã Nguyễn hỏi mấy câu bị xé nát không thể ghép lại. Sau khi cô bạn thân biết chuyện gì đã xảy ra liền không chịu nổi mà cười lăn ra.

“Con nuôi của tao quá giỏi!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

“Cút, giờ tao đang nghi là tao sinh ra một thằng con giả đấy!” Thủy An Lạc tức giận nói, rồi tiếp tục hỏi thêm mấy câu hỏi bị xé mất trong tài liệu.

Kiều Nhã Nguyễn cười chán rồi cũng chịu nói đáp án cho cô.

Thủy An Lạc viết hết xong xuôi, hai con mắt vẫn sưng húp, vừa nãy vì tức quá nên cô cũng khóc luôn.

“Tao nói này, còn về phần mày thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng sụt sịt không nhịn được mà cười nói.

“Một thánh học như mày thì biết cái gì?” Thủy An Lạc khịt mũi, may mà mấy kỳ thi cần thẻ dự thi đều đã xong hết cả rồi nếu không... chắc cô sẽ khóc mù cả mắt mất.

“Này, cái vụ kia ấy, tao nghĩ kỹ rồi, hôm Tết tao sẽ đi với mày!” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, một lát sau mới trả lời: “Được, nhưng mà tên Phong điên kia cũng đến đấy nhé!”

“Tao biết!” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, chính là vì Phong Phong nên cô mới đi. Cô phải đem tiền trả lại cho anh ta, như vậy thì mọi chuyện mới có thể cắt đứt sạch sẽ được.

Mặc dù Thủy An Lạc rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng ý tắp lự.

Nói chuyện xong, thím Vu khuyên nhủ cô vài câu rồi rồi đi thu dọn bãi nước tiểu của Tiểu Bảo Bối ở phòng khách.

“Kiều Nhã Nguyễn, đừng ngốc nữa. Mày với anh ta không phải là người của cùng một thế giới đâu!” Kiều Nhã Nguyễn thì thầm rồi đặt di động lên trên bàn, đứng dậy đi toilet.

Thủy An Lạc cúp máy xong vẫn ôm lấy di động của mình. Cô vẫn không hiểu tại sao Kiều Nhã Nguyễn lại bỗng dưng đổi ý chịu đến buổi tụ họp chứ?

Thủy An Lạc đứng dậy cầm lấy tài liệu đã được dán lại đi lên lầu.

Tiểu Bảo Bối nằm với ba mình trên giường, cái miệng nhỏ ê a nói ngôn ngữ của hành tinh mẹ, nhưng vẫn còn hơi thút thít.

Sở Ninh Dực đang ngẩn người, không sai, anh mà lại ngẩn người ra đấy!

Đây là giây phút Sở Ninh Dực ngẩn người ngàn năm khó gặp, thế mà cô lại thấy được cảnh tượng đó!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 953: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu (11)
Thủy An Lạc bước tới, Tiểu Bảo Bối lập tức nỉ non một tiếng.

Thủy An Lạc hừ một cái, không thèm để ý đến con trai nữa.

“Lão Phật Gia nói Tết Nguyên Đán cũng sẽ qua nhà Anh Xinh Trai!” Thủy An Lạc cất tiếng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng bên mép giường: “Sau đó thì sao?”

Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc nó sẽ gặp Phong điên.”

“Biết đâu là vì Phong Phong nên Kiều Nhã Nguyễn mới đến đó thì sao?” Sở Ninh Dực trả lời rồi đưa tay lên xoa cái đầu cô một cái: “Đừng nghĩ nữa, với chỉ số IQ của hai người họ thì một người không qua nổi kỳ thi bốn cấp như em không đấu lại được đâu!”

Thủy An Lạc bị những lời này làm cho khiếp sợ.

Anh Sở đã khinh bỉ cô đến mức độ nào rồi hả!

“Em cảm thấy em gả nhầm cho chồng giả rồi!” Thủy An Lạc hầm hừ nói rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn con trai đang tủi thân. Kiều Nhã Nguyễn đồng ý đi gặp Phong Phong cũng chứng minh được rằng hôm đó cậu ta đã trả tiền cho người ta rồi.

Tiểu Bảo Bối biết hôm nay mình gây họa cho nên cực kỳ ngoan ngoãn. Cu cậu không khóc cũng không quấy mà chỉ lẳng lặng chơi một mình.

***

Thủy An Lạc tắm xong đi ra. Cô ngồi bên bàn trang điểm vừa lau tóc vừa nói: “Hôm nay lúc về em bị người ta theo dõi đấy, không biết là người của ai nữa.” Thủy An Lạc khẽ kể lại.

Cánh tay đang đỡ con trai của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, sau đó để Tiểu Bảo Bối nằm xuống rồi vỗ nhè nhẹ lên người nhóc.

“Theo dõi em tới chỗ nào?”

“Đến cổng toàn nhà, nhưng không tiến vào!” Thủy An Lạc trả lời rồi quay qua nhìn Sở Ninh Dực: “Liệu có phải người của Tôm Lớn không?”

“Hải sản ở thành phố A này có nhiều lắm.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo Bối đã nhắm mắt đi ngủ đặt vào trong nôi của nhóc.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, được rồi, cô lại thất bại một lần nữa, căn bản là anh Sở hoàn toàn không muốn nói ra chuyện này.

Sở Ninh Dực đứng dậy đi tới, sau đó cầm lấy chiếc khăn trên tay cô rồi nhẹ nhàng vò lau mái tóc còn hơi ướt của Thủy An Lạc. Anh thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Hôm đó, bất kể em nghe được chuyện gì cũng phải quên đi!”

Sở Ninh Dực nói xong liền đặt chiếc khăn lên bàn, sau đó cầm lấy máy sấy.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Sở Ninh Dực, anh đang sợ hãi sao?”

“Nực cười!” Sở Ninh Dực lớn tiếng đáp lại.

Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết can đảm nói: “Nếu anh không sợ thì tại sao lại không cho em nhắc đến chuyện này?”

“Bởi vì nó không liên quan đến em!” Sở Ninh Dực cầm máy sấy qua rồi giúp cô sấy khô mái tóc hơi ẩm.

Thủy An Lạc: “...”

Đúng thế, chuyện này vốn đâu có liên quan gì tới cô đâu.

Nhưng mà lúc này thì cả ba của cô lẫn người cô yêu nhất đều bị cuốn vào đó, như vậy thì liệu nó có còn không liên quan tới cô nữa hay không?

“Sở Ninh Dực, nếu như lần này em thi qua thì chuyện em xin anh chính là chuyện này thì sao?” Thủy An Lạc nhìn anh qua gương, nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời đã cảm nhận được rõ ràng người đứng sau mình hơi khựng lại.

“Em không có cơ hội đấy đâu, kết quả phải hai tháng sau mới có mà chuyện này thì không cần mất thời gian lâu như vậy!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng lại thắng lần nữa, anh đã chuẩn bị sẵn mọi chuyện rồi!

Vậy là thánh chỉ của cô không có chỗ dùng nữa à!

“Ông ta nói rằng ba em là lính của ông ta!” Thủy An Lạc hơi cúi đầu rồi nhỏ giọng nói.

Cánh tay của Sở Ninh Dực lại khựng lại lần nữa.

Thủy Mặc Vân là lính của Fool, vậy đó chính là...

Thân thể của Sở Ninh Dực hơi run lên, anh thu mấy sấy lại rồi nói: “Ngủ thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 954: Là cô hại Ninh Dực (1)
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực bỏ máy xuống rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Rốt cuộc ông lão kia đã làm gì?

Sao cô lại thấy anh Sở thất thần như vậy chứ!

Thủy An Lạc chải đầu rồi đứng dậy nhìn con trai đang ngủ một chút. Cô nhéo nhéo cái má mũm mĩm của nhóc. Thằng nhóc thích gây sự này.

Thủy An Lạc ngồi trên giường nghĩ lại chuyện này, đột nhiên chiếc điện thoại vứt lăn lóc ở giường vang lên âm báo tin nhắn.

Thủy An Lạc vội vàng cầm di động lên. Cô còn chưa kịp nhìn người gửi là ai mà đã mở tin nhắn ra luôn.

[Ngày mai con về nhà một chuyến, ba có chuyện muốn nói với con.]

Ba?

Về nhà?

Thủy An Lạc nhìn cái tin nhắn này rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ say sưa trong nôi.

Cũng tốt, chuyện giữa ba và mẹ cô vẫn chưa hỏi rõ, nhân cơ hội này cô có thể hỏi ba mình một chút xem sao.

Sở Ninh Dực xuống dưới lầu. Thím Vu đã dọn dẹp xong xuôi rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Anh vào bếp rót cốc nước, sau đó tựa lưng vào tủ lạnh thong thả uống.

Thủy Mặc Vân là lính của Fool, như vậy chuyện ông ta quen biết Long Man Ngân là điều hiển nhiên. Dù sao hai người họ cũng cũng đi trên cùng một con đường của thế giới ấy.

Thủy Mặc Vân là lính của Fool, như vậy chuyện ông ta có thể khiến Viễn Tường trở mình chỉ trong một đêm cũng là chuyện bình thường.

Fool - cái danh hiệu ngu xuẩn nhất thuộc về một nhân vật khủng bố nhất.

Ông ta ẩn mình trong bóng tối bảo vệ cõi cực lạc này.

Sở Ninh Dực uống nước xong, đặt chiếc ly xuống rồi từ từ bước lên lầu.

Người ba vợ này của anh đúng là rất thần bí

Nhưng đó là ai?

Là ai cho anh một tín hiệu sai, khiến anh cho rằng chính Thủy Mặc Vân là hung thủ hại chết thầy của mình?

Sở Ninh Dực lên lầu thì thấy Thủy An Lạc đang dựa đầu vào bên giường ngủ mất.

“Cô ngốc này, lúc nào em cũng có thể trở thành cái đích cho người ta nhằm vào chỉ trích, trở thành đồ ăn cho kẻ khác!” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của cô.

Tôm Lớn mà không mở được cổng lớn của thành phố A thì ai có thể đảm bảo được rằng ông ta sẽ bị cơn giận chiếm mất lý trí mà... đem Thủy An Lạc có sức phản kháng yếu nhất ra làm vật chết cùng đây.

Mà Thủy An Lạc đang ngủ say thì hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi trời sáng, Sở Ninh Dực rời giường làm vệ sinh cá nhân.

Thủy An Lạc lăn một vòng rồi tiếp tục ngủ.

Tiểu Bảo Bối cũng đang xoay người một cái rồi ngủ tiếp

Mà sau khi Sở Ninh Dực rời đi thì Thủy An Lạc lập tức bật dậy y như một con cá chép. Cô chạy đến bên cửa sổ nhìn chiếc xe của Sở Ninh Dực đang dần dần đi xa.

Thủy An Lạc vội vàng đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn mà nói với thím Vu một câu rồi chạy ra ngoài.

“Mới sáng sớm tinh mơ thế này mà chả biết định đi đâu nữa?” Thím Vu bất đắc dĩ lầm bầm.

Sau khi Sở Ninh Dực lên xe, chú Sở liền giao cho anh một tập tài liệu, bảo là Lưu tổng chuyển cho anh.

Sở Ninh Dực mở tập văn kiện rồi rút toàn bộ hồ sơ trong đó ra. Đây là một phần tài liệu về sự kiện chuyển mình trong một đêm vào mười năm trước của Viễn Tường. Một phần là tổng hợp những vụ giao dịch mấy năm gần đây do Thủy Mặc Vân ký, còn một phần là danh sách tổng hợp những kỹ thuật mới nhất mấy năm gần đây.

“Lưu tổng có nói mấy cái này là toàn bộ tư liệu mà Thủy tổng đã ký mấy năm nay, bởi vì công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường với Sở thị là hai... công ty song song, cho nên chúng ta mới có thể lấy được những thứ này.”

Sở Ninh Dực duỗi tay sờ vào phần cuối cùng bị gạch bỏ trên bảng biểu.

Át chủ bài của công ty Viễn Tường chính là mảng điện thử, đây cũng là mảng duy nhất mà Viễn Tường có thể đối địch với công ty phần mềm của tập đoàn Sở thị.

Mà tất cả những ứng dụng mới phát triển của Viễn Tường đều được ứng dụng cho một công ty có cái tên là F&W.

Cái tên công ty này anh chưa bao giờ nghe qua.

“F&W, Fool and World.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Cái tên đã bị gạch bỏ kia Lưu tổng có biết không?”

Chú Sở lắc đầu: “Lưu tổng nói, đây là do Thủy tổng giao cho anh ta không lâu trước khi công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường gặp chuyện. Một cái tên trong đó ông ta cũng chưa bao giờ nghe qua. Nếu do một tay Thủy tổng tự mình lãnh đạo thì đều là những nhân vật nòng cốt quan trọng của mảng phần mềm của Viễn Tường!”

Mượn tay Lưu tổng giao tài liệu cho anh, nhưng lại gạch mất một cái tên, cái tên đó là ai?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 955: Là cô hại Ninh Dực (2)
Khi Thủy An Lạc đón xe về nhà thì vẫn chú ý quan sát bốn phía, cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vẫn còn tồn tại.

Nhưng cô nào có kịp nghĩ nhiều mà chỉ vội vàng nhấn mật mã mở cửa rồi đi vào.

Lúc Thủy An Lạc đẩy cửa đi vào thì Thủy Mặc Vân đang ở trong phòng bếp làm cơm.

Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.

Cánh tay đang nắm lấy tay nắm cửa của Thủy An Lạc khẽ siết lại.

“Vào đi.” Thủy Mặc Vân đem cơm nước từ phòng bếp bưng ra, sau đó khẽ cười với Thủy An Lạc mà nói một câu.

Thủy An Lạc vẫn đứng im ở đó không dám nhúc nhích. Cô sợ chỉ cầm mình khẽ cử động thì giấc mộng này sẽ tan biến mất.

Vào năm cô lên sáu tuổi, khi mà ba cô dẫn Thủy An Kiều và mẹ của cô ta về căn nhà này thì từ đó về sau, Thủy An Lạc đã không còn được ba mình làm cơm cho nữa.

“Lạc Lạc?” Thủy Mặc Vân xoa hai tay bước qua rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thủy An Lạc vẫn đứng bất động ở đó như cũ.

Thủy Mặc Vân tiến đến sát bên cạnh cô rồi dịu dàng dùng hay tay ôm cô vào lòng, bàn tay còn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

Cơ thể của Thủy An Lạc cứng ngắc như đá.

Cánh tay buông rũ xuống đến cuối cùng cũng chẳng dám nâng lên.

“Tại sao ba lại muốn làm như vậy?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu của cô bình tĩnh tới mức bất thường.

Thân thể Thủy Mặc Vân khẽ khựng lại, hai tay của ông đặt trên bả vai của Thủy An Lạc định nói gì đó. Nhưng Thủy Mặc Vân còn chưa kịp nói cái gì thì Thủy An Lạc đã mất khống chế mà không đè nén được những cảm xúc trong lòng, cô hét lên:

“Tại sao, tại sao ba lại làm như vậy, cái đạo nghĩa này, ba nghĩ những cái gọi là tình yêu tổ quốc đó còn quan trọng hơn cả con và mẹ của con sao? Cả thiên hạ có biết bao nhiêu người như vậy cơ mà. Dựa vào cái gì mà ba cho rằng bản thân ba mới là người duy nhất phải hy sinh người thân của mình hả?” Thủy An Lạc lớn tiếng chất vất: “Dựa vào cái gì mà ba cho rằng con và mẹ con vượt hoạn nạn chung với ba? Dựa vào cái gì mà ba tự ý cho rằng đó là điều tốt nhất cho con và mẹ con để rồi quyết định cuộc sống của người khác?”

Tiếng chất vấn của Thủy An Lạc càng ngày càng lớn cuối cùng cô gần như gào lên.

Thủy Mặc Vân bị cô đẩy ra, cánh tay giơ lên giữa không trung của ông đang không ngừng run rẩy.

“Tại sao ba lại gánh cái tội danh ấy, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng ba chính người đã hại chết kẻ kia?” Thủy An Lạc nói xong thì dứt khoát ngồi thụp xuống sàn, cô nhỏ giọng nỉ non: “Ba của con không phải là người mang tội giết người! Ba của con không phải là người mang tội giết người!”

Thủy Mặc Vân từ từ ngồi xuống, ông dùng tay xoa lên đỉnh đầu của con gái mình.

“Đời này ba không thẹn với trời đất quốc gia, không thẹn với mẹ của con, nhưng mà đúng là ba vẫn còn nợ con gái của ba.”

“Không thẹn với mẹ của con?” Thủy An Lạc nghe được câu này thì ngẩng phắt đầu dậy nhìn Thủy Mặc Vân: “Rõ ràng là ba ép mẹ phải rời đi, nếu không phải do ba thì mẹ đã không gả cho người khác, nếu không phải do ba thì mẹ sẽ không...”

“Không làm như vậy thì sao bà ấy có thể trở về với quá khứ của mình đây.” Thủy Mặc Vân nhẹ nhàng cắt lời của Thủy An Lạc: “Bảo bối, mẹ của con không phải là người trong thế giới của chúng ta. Bà ấy cần phải trở về thế giới của chính mình.”

Thủy An Lạc lắc đầu. Cô không hiểu, chẳng phải mẹ cô cũng từng yêu ba cô sao?

Nhưng mối tình này lại bị chính tay ba của cô phá hủy.

Thủy Mặc Vân đỡ Thủy An Lạc đứng dậy rồi dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Chẳng phải con vẫn thắc mắc ba của con làm gì sao? Hôm nay ba của con sẽ nói cho con biết, ba con không phải một người mang tội danh giết người, nhưng ba con lại có thể hại con mất mạng.”

“Con không sợ!” Thủy An Lạc nghẹn ngào nói từng chữ một.

Thủy Mặc Vân lại cười: “Nhưng mà ba lại sợ. Ba sợ con gái ba sẽ chết. Ba sợ trên thế giới này không ai có thể bảo vệ con gái của ba.”

“Vật nên lần trước là ba đem con giao cho bà ngoại, ba không tin cả Sở Ninh Dực hay sao?” Thủy An Lạc nắm chặt hai bàn tay, câu hỏi của cô cũng đã có ý xác nhận.

Thủy Mặc Vân giúp con gái lau sạch nước mắt rồi dẫn cô đi vào.

“Không phải là do ba không tin cậu ta, mà là chính cậu ta đã bị cuốn vào, như thế chỉ khiến con gặp nguy hiểm hơn chứ làm sao có thể bảo vệ được con?” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 956: Là cô hại Ninh Dực (3)
“Ba đã biết Viên Hải chính là Tôm Lớn thì chẳng phải chính ba cũng biết không sớm thì muộn anh ấy sẽ bị cuốn vào sao? Vậy mà ba vẫn liên thủ với mẹ con giao con vào tay anh ấy!”

Thủy Mặc Vân cúi đầu không lên tiếng nói chuyện.

Bàn tay đang để trên bàn của Thủy An Lạc siết chặt thành nắm đấm.

“Ba không nói được gì đúng không? Vậy để con nói thay cho nhé! Bởi vì các người ngay từ đầu đã muốn lợi dụng con để kéo Sở Ninh Dực vào việc này!” Thủy An Lạc gằn từng chữ nói: “Chỉ cần Tôm Lớn uy hiếp đến con thì tự nhiên anh ấy không thể bỏ mặc, mà đối với nhóm của ba thì có thêm anh ấy khác nào như hổ thêm cánh!”

Thủy Mặc Vân vẫn im lặng không nói.

Là ông cam chịu.

Tiếng thở dốc nặng nề của Thủy An Lạc vang lên giữa căn nhà vô cùng rõ ràng.

“Nhưng các người có nghĩ tới không, các người làm như vậy khác nào bóc vết sẹo của anh ấy ra rồi xát muối vào đó! Tại sao các người lại có thể tàn nhẫn như vậy!” Thủy An Lạc phẫn hận chất vất: “Ba! Tại sao các người lại có thể làm như vậy?”

Một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

Nó đập xuống mặt bàn rồi văng lên.

Bàn tay của Thủy Mặc Vân đang để trên bàn cũng dần dần siết chặt.

Thủy An Lạc ngẩng đầu dậy, nhưng mà cô đã không còn cách nào để ngăn nước mắt không chảy ra.

“Vậy thì lý do mà ba gọi con tới đây là gì? Để bảo con thuyết phục anh ấy gia nhập với các người sao?” Thủy An Lạc giễu cợt nói.

“Lạc Lạc, trước đây tại sao con lại không đi theo bà ngoại của con?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìm chằm chằm ba mình.

Đi theo bà ngoại?

Nếu Sở Ninh Dực biết chuyện đó sẽ lập tức rời khỏi nơi đây chạy đến Rome tìm cô.

Như vậy...

Như vậy thì quả thật anh sẽ đi theo một con đường khác.

“Ba...” Thanh âm của Thủy An Lạc hơi run run.

“Đáng lẽ con nên đi, con nên đi đi.” Thủy Mặc Vân thở dài bất đắc dĩ. Ông duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô rồi vẫn trầm giọng nói: “Con nên đi.”

Vậy ra, là chính cô đã hại Sở Ninh Dực sao?

Là chính cô đã bóc ra vết sẹo của Sở Ninh Dực?

“Là con hại anh ấy!” Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bẩm, thái độ không hề hùng hổ như lúc cô chất vấn ba mình.

***

Tiết trời ở Rome vẫn đẹp đến thơ mộng.

Long Nhược Sơ ngồi trên ghế ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời.

Trong máy quay lén vẫn đang chiếu hình Thủy An Lạc khàn khàn giọng nói.

Khóe miệng của Long Nhược Sơ khẽ cong lên: “Xem ra không cần dùng tới một năm để chứng minh câu nói kia của con rồi. Người trẻ ý mà, hy vọng tới lúc đó con vẫn nhớ kỹ câu nói khi đó của mình.”

“Tông chủ, điện thoại của ngài Bạch gọi tới.” Người thủ hạ nhỏ giọng thông báo.

Long Nhược Sơ gật đầu rồi xoay người bước ra sân thượng.

***

Trong biệt thự Thủy gia im ắng.

Thủy An Lạc vẫn lẳng lặng ngồi đó, chỉ là đôi mắt của cô lúc này thất thần không có tiêu cự.

Thủy Mặc Vân duỗi tay cầm lấy bàn tay lạnh ngắt như băng của con gái. Cơ thể của Thủy An Lạc lập tức run lên, ngón tay bị Thủy Mặc Vân nắm lấy có chút đau đớn.

“Là do ba sai, trước đây đẩy con gái của ba vào tay Sở Ninh Dực là do ba sai rồi. Ba cho rằng chỉ cần một mình ba là có giải quyết được hắn ta, nhưng mà quả thật là ba đã quá tự cao tự đại.” Thủy Mặc Vân nói một cách bất đắc dĩ: “Ba muốn tìm một người có thể bảo vệ được con, nhưng ba lại quên mất vết sẹo trong lòng cậu ta.”

“Vậy là sự kiện bom nổ của mười năm trước là do Viên Hải tự biên tự diễn. Ông ta làm như vậy để kim thiền thoát xác sao?” Thủy An Lạc nói, hai bàn tay siết lại thật chặt.

“Trên thế giới này, người duy nhất không hề bị hoài nghi chỉ có người chết!” Thủy Mặc Vân lên tiếng trả lời.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Con không hiểu, chẳng phải ba đã sớm biết Viên Hải chính là Tôm Lớn sao?”

“Đúng vậy, đã sớm biết nhưng lại cho rằng hắn ta đã chết! Chính vì vậy mới để xảy ra vụ thảm kịch cách đây sáu năm!” Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ nói rồi đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc: “Ba biết con nghe không hiểu, từ từ rồi ba sẽ kể hết cho con nghe.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 957: Là cô hại Ninh Dực (4)
Thủy An Lạc ngây người bước từ trong nhà đi ra, trong đầu cứ văng vẳng những gì ba cô đã nói.

Mười năm trước, Viên Hải từng đến nhà cô là để nói với ba cô rằng bán tin mật có thể kiếm được tiền. Ba của cô vì tin tưởng Viên Hải mà thành ra cãi nhau với mẹ của cô. Mà vụ nổ bom năm xưa chính là do Viên Hải đã phát hiện ba của cô nghi ngờ ông ta cho nên mới lập kế kim thiền thoát xác.

Nhưng cũng chính vì vụ nổ bom đó mà phá hủy cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương.

Ba cô nói, bọn họ đã giám sát Viên Hải hơn hai mươi năm, cũng có thể là vì những quy củ mà Thủy An Lạc không thể nào hiểu nổi nên bọn họ chỉ có thể giám sát chứ không thể bắt ông ta hoặc cho người ám sát.

Trong mắt Thủy An Lạc thì chuyện này thật nực cười, chỉ vì ba cái quy củ chết tiệt đó mà hại biết bao người mất mạng.

Bi kịch sáu năm trước.

Sở Ninh Dực phải xuất ngũ.

Là vụ nổ giả chết của Viên Hải năm đó.

Lý Hạo chết cũng chính là bi kịch năm đó.

Thảo nào Lý Tử lại hận Viên Giai Di đến như vậy.

Khó trách tại sao mặc dù không phải chính tay Viên Giai Di hại chết Lý Hạo nhưng Lý Tử vẫn đem mọi tội danh gán lên người cô ta.

Khó trách tại sao Cố Thanh Trần lại căm hận Viên Giai Di như vậy.

Lý Tử, thầy của cô, tại sao một người thông minh kiệt xuất đến như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Anh ta nói là Mặc Lộ Túc bảo anh ta tới.

Mà cô lại cứ thế tin vào lý do đó,

Bây giờ Viên Hải lại một lần nữa muốn mở cánh cổng lớn của thành phố A.

Nhưng mà ông ta đâu chỉ mở ra mỗi cánh cổng lớn của thành phố A, mà còn là mở ra vết sẹo trong lòng An Phong Dương và Sở Ninh Dực.

Đó là hai người mà cô kính trọng giống như ba của mình.

Từ sau khi Sở Ninh Dực nổi giận với cô chỉ vì bộ quân trang thì Thủy An Lạc đã biết, vết sẹo này của anh đã rất sâu.

Làm sao cô có thể tự tay bóc trần vết sẹo của anh ra như vậy.

“Cẩn thận...” Âm thanh gấp gáp của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, sau đó cô liền bị ai đó ôm lấy rồi ngã sang một bên.

Thủy An Lạc sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn dòng xe đang tới lui, tiếng động cơ rung trời vậy mà vừa rồi cô cứ thế đi thẳng ra đường cái không hề hay biết.

“Thủy An Lạc! Em nghĩ cái quái gì vậy, không muốn sống nữa à?” Sở Ninh Dực giận điên người quát lên, anh mạnh mẽ kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy.

Thủy An Lạc bị tiếng rống làm đau cả màng nhĩ. Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh hung hăng hôn lấy.

Đau...

Đau buốt tận xương...

Nỗi đau từ gan bàn chân len lỏi thấm vào trong tim.

Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng. Cô không nhịn được mà giơ tay khẽ đẩy người đàn ông ra.

“Thủy An Lạc! Em bị cái quái gì vậy, là não bị nhúng nước cho nên chạy đến đây để xe đâm vào người sao? Hừ, không đúng, đầu em vốn đã toàn nước rồi, em muốn chết thì để ông đây dứt khoát bóp chết em cho rồi, đừng đi ra hại người...”

Sở Ninh Dực còn chưa nói hết thì đã bị Thủy An Lạc bất ngờ nhón chân lên ôm chầm lấy anh.

Sở Ninh Dực, anh bảo vệ em chu toàn bấy lâu này, lần này đến lượt em, dùng hết tất cả những gì có thể em cũng chỉ cầu cho anh được bình an.

Thủy An Lạc yên lặng nhủ thầm trong lòng.

Sở Ninh Dực bất ngờ bị ôm lấy thì hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo cô: “Em làm sao vậy?” Sở Ninh Dực dịu dàng lên tiếng hỏi.

“Em đau chân.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói sát bên vành tai của anh.

Chân của cô đau thật, đau rát.

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy thì khe khẽ nhíu mày. Anh cúi đầu nhìn hai chân đang đứng không được bình thường của cô thì dứt khoát vác người lên vai rồi đi vào trong công ty.

Vác người lên vai!

Vác lên vai!

Vác!

Thủy An Lạc cảm thấy mình nên trốn đi cho rồi.

Tình huống nam chính dịu dàng ôm lấy nữ chính theo tư thế ôm công chúa đâu?

Vì sao đến cô thì lại thành bị vác!

Vác đó!

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc giãy dụa, nhưng mà kết quả chỉ là bị ai kia tét mông một phát.

Chờ đã, đây là chỗ nào?

Thủy An Lạc hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ngó tình cảnh xung quanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 958: Là cô hại Ninh Dực (5)
Má nó!

Rốt cuộc thì Thủy An Lạc cũng hiểu lý do tại sao lòng bàn chân của cô đau rồi!

Lạc đà Alpaca cũng mất không chế mà lao như điên trong đầu.

Đây là công ty của Sở Ninh Dực mà!

Cô đây là đi bộ từ tận nhà mình tới tận công ty của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cảm thấy mình phải dùng cái đầu toàn là nước của mình tính toán lại một chút, cô đã đi bao xa?

Dưới con mắt trợn tròn của tất cả mọi người trong công ty thì Sở Ninh Dực mạnh mẽ khiêng Thủy An Lạc về phòng làm việc của mình, sau đó dứt khoát vứt cô lên sofa.

Thủy An Lạc ngơ ngác ngắm sao nhỏ đang nhảy múa trước mắt. Sở tổng, anh đang định mưu sát người đấy à?

Chỉ là lúc Thủy An Lạc còn đang ngơ ngác thì Sở Ninh Dực đã cởi đôi giày màu trắng muốt của cô ra. Lúc anh định cởi tất của Thủy An Lạc thì cô đột nhiên kêu lên: “Đau quá, đau chết mất!”

Thủy An Lạc khóc mù mắt, cái cảm giác đau rát tuyệt đối không phải đùa giỡn.

Sở Ninh Dực nhíu mày, tất của cô ướt nhẹp hết cả, ngoại trừ mồ hôi thì còn là máu loãng và nước rỉ ra từ vết thương. Gan bàn chân của Thủy An Lạc nổi cả mụn nước hơn nữa mấy cái mụn nước này cũng đã bị vỡ ra.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, anh có chút không nỡ mà hung hăng ngẩng đầu trừng cô.

Thủy An Lạc nhịn đau nhìn Sở Ninh Dực. Đây chắc chắn là ánh mắt cô trừng con trai ngày hôm qua đây mà. Anh đây là đang báo thù cho con trai đúng không?

Sở Ninh Dực đứng dậy đi tìm cái kéo, sau đó anh gọi điện bảo chú Sở mua thuốc tiêu viêm và thuốc mỡ.

“Nói em ngu ngốc anh còn cảm thấy có lỗi với chữ ngu ngốc!” Sở Ninh Dực nói xong rồi ngồi xuống ghế sofa, sau đó cẩn thận cầm lòng bàn chân lên cầm kéo cắt đôi tất vàng nhạt của cô.

Hai tay của Thủy An Lạc siết chặt tay nắm bấu lấy sofa: “Sao anh lại mắng em.”

“Oan cho em chắc?""

“Không có.”

Thủy An Lạc bại trận, tại sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Hai lòng bàn chân của Thủy An Lạc bị thương, chất lỏng màu vàng nhạt rỉ ra từ những mụn nước bị phá vỡ, nhìn qua thì có chút khủng bố.

“Thích chạy marathon thì nói sớm, anh ghi danh cho em!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc cố nhịn cảm giác đau đớn mà âm thầm mắng anh, anh mới muốn chạy marathon ý.

“Quả nhiên là em gả nhầm chồng giả mà, em đau thế này mà anh còn mắng em!” Thủy An Lạc ăn đau hừ hừ nói.

“Ha, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, còn chưa kết hôn đâu! Có vợ đần như vậy anh còn phải nghĩ cho kỹ một chút!” Ngoài miệng thì Sở Ninh Dực khinh bỉ cô, nhưng mà động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, cứ như anh sợ chỉ cần hơi mạnh tay một chút sẽ khiến cô bị đau vậy.

Thủy An Lạc giật mình khiếp sợ.

Đúng vậy, bọn họ còn chưa kết hôn đâu.

“Sở Ninh Dực, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi! Ngay bây giờ ấy!” Thủy An Lạc thò tay nắm lấy cổ tay của anh rồi nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới: “Đến đây, tiểu ngu ngốc, mau nói với bổn thiếu gia xem hôm nay có chuyện gì xảy ra?”

Thủy An Lạc xoay xoay đôi mắt to của mình: “Anh cùng em đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi, như anh nói đó!”

“Ha, vậy thôi em đừng gả nữa!” Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát đứng dậy đi vào toilet lấy nước rửa vết thương cho cô.

“Này...” Thủy An Lạc quay đầu lại phẫn hận kêu một tiếng.

Sở Ninh Dực bưng nước ra rồi lại ngồi xuống, sau đó cầm hai chân của cô gác lên đùi của mình. Anh cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau chùi đôi chân trắng nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

“Đi đăng ký kết hôn đi mà!” Thủy An Lạc lôi lôi kéo kéo cánh tay của Sở Ninh Dực: “A hu hu hu hu...” Một cái mụn nước bị vỡ ra khiến Thủy An Lạc ăn đau mà gào khóc.

“Đừng nhúc nhích!” Sở Ninh Dực tức giận nói. Anh dùng một tay gạt tay cô ra: “Em còn lộn xộn nữa có tin anh chặt luôn cái móng heo này của em không hả?”

“Em mà là heo con thì anh là đồ heo đực!” Thủy An Lạc thầm nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 959: Là cô hại Ninh Dực (6)
Sở Ninh Dực ngẩng đầu liếc cô một cái chiu chiu.

Thủy An Lạc ngây ngô cười trừ.

Sở Ninh Dực cẩn thận đem những vết máu khô trên đôi bàn chân của cô lau sạch sẽ. Chú Sở cũng đã mua thuốc về. Lúc ông thấy chân của Thủy An Lạc thì không nhịn được mà ân cần hỏi thăm vài câu.

Sở Ninh Dực cười khinh bỉ: “Còn có thể tại sao? Cô ấy không có não, trong đầu toàn là nước chứ sao!”

Thủy An Lạc: “...”

Này, ngoài cách nói người ta ngu ngốc thì Sở tổng có thể đổi cách khác để mắng người không hả?

Không sợ dùng mãi một cách sẽ nhàm chán sao?

Sở Ninh Dực cẩn thận sát trùng vết thương cho cô. Lúc sát trùng thì Thủy An Lạc lại ăn đau mà gào khóc. Chú Sở nhìn cũng thấy xót nhưng mà Sở Ninh Dực đã ra tay thì vừa ác vừa chuẩn.

“Mấy cái mụn nước này đều phải chọc ra, nếu không... sẽ càng đau hơn!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa rút ra một cái kim tiêm.

Thủy An Lạc vừa nhìn thấy cái kim tiêm kia thì dứt khoát cầm lấy cái gối che kín đầu mình lại.

“Em mà thành tàn tật thì anh phải nuôi em!” Thủy An Lạc run run rẩy rẩy mở miệng nói.

Sở Ninh Dực hừ một cái: “Chú Sở, chú giữ chặt chân của cô ấy!” Anh chỉ sợ cô ngốc này không chịu được đau mà quẫy một cái thì lại bị thương cả những chỗ khác.

Chú Sở đáp một tiếng rồi nhẹ nhàng dùng hai tay đè lại chân của Thủy An Lạc, sức thì thì không lớn nhưng lại khiến Thủy An Lạc hoàn toàn không thể động đậy cái chân của mình được.

Sở Ninh Dực ra tay cực kỳ nhanh ngoan chuẩn, mỗi lần chọc một cái mụn nước thì chân của Thủy An Lạc đều run lên một cái, hai bàn tay của cô siết chặt lấy cái gối ôm, cô cảm nhận được cảm giác đau đớn này cực kỳ rõ ràng.

Nếu rạch vết sẹo của Sở Ninh Dực ra thì có lẽ anh sẽ đau đớn hơn thế này cả mấy nghìn lần!

Sở Ninh Dực, em không muốn bóc trần vết sẹo đó của anh ra đâu, thật sự không muốn.

Những cái mụn nước to đều bị chọc ra, còn cái nhỏ có thể để nó tự tan.

Sở Ninh Dực giúp cô sát trùng, bôi thuốc rồi mới đỡ cô đứng đậy.

Chỉ có điều Thủy An Lạc đang ôm gối đã khóc đến cả mặt toàn là nước mắt, Sở Ninh Dực nhíu mày.

Thủy An Lạc một bên lau nước mắt một bên trách móc: “Đau chết mất thôi, sao anh lại nặng tay như vậy hả?”

Sở Ninh Dực nói đáng đời nhưng vẫn đỡ cô đứng dậy.

Kỳ thực thì từ lúc bôi thuốc vào gan bàn chân của cô chỉ cảm thấy lành lạnh, chứ không còn đau như vậy nữa.

“Chú Sở, lấy xe đến dưới lầu, một lát nữa đi về.” Sở Ninh Dực nói.

Chú Sở đáp lời rồi xoay người đi ra ngoài.

“Chờ chút!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng: “Anh cứ thế mà khiêng em đi thế à, nói kiểu gì thì kiểu cũng phải bế kiểu công chúa chứ!”

“Bế công chúa? Công chúa? Em á?” Một câu sau so với một câu trước của Sở Ninh Dực thì càng rõ mùi khinh bỉ.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, khinh bỉ, đây rõ ràng là khinh bỉ thẳng mặt mà.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi vào phòng tắm rửa tay.

Thủy An Lạc làm một cái mặt quỷ với cái bóng lưng của anh, sau đó lại thấy được tập tài liệu để trên bàn.

“Viễn Tường?” Thủy An Lạc nhìn cái tên phía trên tập tài liệu đó thì không nhịn được thò tay cầm lấy.

Nhưng khi nhìn những thứ trong đó thì sắc mặt của Thủy An Lạc âm trầm thêm vài phần, những thứ này có liên quan đến ba cô à?

Thủy An Lạc nhìn đến cuối cùng thì thấy được cái tên bị gạch bỏ.

Nhân viên khai thác phần mềm Hoa Điệu?

Chắc là những phần mềm đều cung cấp cho cái tổ chức của lão già đáng ghét kia!

Vậy nên cái tên bị gạch bỏ này cũng là một thành viên của bọn họ sao?

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng vòi nước trong phòng tắm đóng lại thì vội vàng đem tài liệu đặt vào chỗ cũ rồi nằm trên sofa thở hổn hển.

Sở Ninh Dực đi qua lấy tập tài liệu đặt trên bàn, sau đó đem vào phóng tắm đốt sạch rồi vứt chúng xuống bồn cầu.

“Này, anh đốt cái gì thế?” Thủy An Lạc giả vờ tỏ mò hỏi.

“Không có gì, một ít tài liệu không cần dùng nữa thôi.” Sở Ninh Dực nói xong rồi đi tới đứng trước mặt Thủy An Lạc. Dường như anh đang suy nghĩ xem có nên bế cô kiểu công chúa hay không?
 
Top