Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 960: Là cô hại Ninh Dực (7)
Thủy An Lạc chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn Sở Ninh Dực, như thể cô đang nói: Anh thử vác em lần nữa xem!

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn ánh mắt của cô rồi dứt khoát khom lưng cúi xuống. Ngay lúc Thủy An Lạc cho là anh sẽ bế cô theo kiểu công chúa thì Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đem người vác lên vai.

“Này...” Đầu của Thủy An Lạc bị chúi xuống dưới, cái cảm giác đó thực sự không hề dễ chịu một chút nào!

Sở Ninh Dực tét một cái lên cái mông của cô rồi thản nhiên nói: “Xả nước!”

“Hết mất!” Thủy An Lạc phản bác.

Thủy An Lạc vừa nói xong thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Hình như cô vừa mới nói sai một câu rồi.

Sở Ninh Dực thỏa mãn nói: “Vẫn biết đầu mình chỉ toàn nước, xả hết ra thì trống rỗng sao?”

Thủy An Lạc: “...”

Một lần lỡ mồm ngàn năm ăn cám, sao miệng của cô lại nhanh như vậy chứ hả?

Thủy An Lạc chôn đầu trên lưng của Sở Ninh Dực được trăm ngàn ánh mắt nhìn vào mà bị khiêng xuống dưới. Quan trọng là cô còn mang chân trần bị quấn mấy vòng vải xô rồi khiêng đi. Thủy An Lạc cảm thấy tốt nhất cô đừng tới công ty của Sở Ninh Dực nữa, thật là quá mất mặt!

Lên xe rồi, hai chân của Thủy An Lạc dứt khoát gác lên đùi Sở Ninh Dực.

Chú Sở lên lầu cầm giầy của Thủy An Lạc xuống dưới rồi bỏ vào băng ghế sau, cuối cùng mới khởi động xe chạy đi.

“Thiếu gia, về nhà hay là đến bệnh viện?” Chú Sở hỏi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn một đôi móng dê trên đùi rồi nhàn nhạt nói một câu: “Cục Dân chính.”

Cục... Cục Dân chính?

Thủy An Lạc còn đang thương xót hai cái chân của mình nhưng vừa nghe Sở Ninh Dực nói vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn anh.

Cục Dân chính là chỗ để kết hôn đó! Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng đâu có hôn để mà ly.

“Anh Sở, anh Sở...” Thủy An Lạc kích động nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực.

“Còn đang nghĩ tổ chức một hôn lễ cho em, ai ngờ em lại gấp gáp như vậy...”

“Em sốt ruột, em sốt ruột, không cần hôn lễ, có cái kia là được, thế là em yên tâm rồi!” Thủy An Lạc vội vội vàng vàng nói.

Sở Ninh Dực nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vội vàng muốn gả cho anh đến vậy sao?”

“Đúng đó! Anh Sở nhà em là thiên hạ độc nhất vô nhị, bỏ qua thì quá uổng phí quá!” Thủy An Lạc tiếp tục nịnh nọt nói.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lấy giấy đăng ký kết hôn thì dễ thôi, nhưng mà mà bị bế đi vào đăng ký kết hôn thế này thì không nhiều lắm.

Thủy An Lạc lại chính là một trong số không nhiều lắm đó.

Sở Ninh Dực căn cứ vào ưu thế tàn tật của Thủy An Lạc mà không cần xếp hàng cứ trực tiếp đi qua.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật. Cô cảm thấy đây mới là mục đích của Sở tổng. Dù sao anh cũng chán ghét chuyện xếp hàng như vậy cơ mà.

Việc lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng đơn giản y như lần đầu tiên bọn họ làm, ký tên, chụp tấm hình, tuyên thệ một câu thế là xong rồi.

Thủy An Lạc giơ quyển sổ giấy đỏ chót trên tay lên. Cô nghĩ đến bộ dạng chăm chú lúc tuyên thệ của Sở tổng thì nhất thời cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất vẫn còn có cái này.

“Người ta cả đời chỉ có một lần tuyên thệ, còn chúng ta nói tận hai lần!” Thủy An Lạc cầm quyển sổ đỏ chót mà cảm khái.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng.

Thủy An Lạc về đến nhà lập tức đắc ý khoe giấy chứng nhận kết hôn với thím Vu, có cái này thì Sở Ninh Dực chạy không thoát rồi.

Thím Vu thấy vậy liền kích động: “Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi, cuối cùng cũng ổn định rồi! Không được, tôi phải báo cho phu nhân một tiếng mới được!” Thím Vu nói xong thì lập tức bấm điện thoại.

Thủy An Lạc ngồi trên sofa rồi ôm lấy Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm nói: “Con trai, cuối cùng con cũng được hợp pháp rồi!”

Bước chân đang bước lên lầu của Sở Ninh Dực hơi khựng lại. Anh quay đầu nhìn cô gái dở hơi kia một cái. Con trai của anh có lúc nào không hợp pháp hả?

“Để xem ngày mai em qua nhà An Tam kiểu gì!” Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi bước thẳng lên lầu.

Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi sao?

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, đã đến ngày tới nhà Anh Xinh Trai rồi hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 961: Là cô hại Ninh Dực (8)
Mấy cái mụn nước dưới gan bàn chân của Thủy An Lạc được chọc vỡ xong để tầm vài ngày đóng vẩy lại sẽ không còn gì nghiêm trọng nữa, nên cô cũng chẳng có chút lo lắng.

Nhưng cô vẫn để tâm một điều, không hiểu sao Sở Ninh Dực lại không hỏi cô đi đứng thế nào mà thành ra như vậy.

Vì anh biết rồi sao?

Hay anh không để ý?

Thủy An Lạc phải đánh bay ngay cái ý nghĩ thứ hai ra khỏi đầu, không thể có chuyện anh không để tâm tới cô được.

Nhưng nếu là cái thứ nhất... Thủy An Lạc nghĩ thôi cũng thấy run cả người.

Anh ấy biết rồi?

“Trời ơi tổ tông của tôi ơi, cô lại làm sao thế này?” Thím Vu kêu lên, đặt điện thoại xuống cuống cuồng đi tới.

LẠI...

Chữ này hay ghê.

Thủy An Lạc cười hề hề rồi lại rụt cổ lại, “Cháu tham gia một cuộc thi ma-ra-tông nên bị vậy, đúng, là chạy ma-ra-tông đấy.”

Thím Vu nghe vậy cũng cười ha hả, bó tay với cô, rồi lại vào bếp lấy cho Thủy An Lạc một cốc nước.

***

Thủy An Lạc cứ ôm cái bụng tò mò của mình như thế suốt, rồi cuối cùng Tết Nguyên Đán cũng đến.

Mới sáng sớm, Sở Ninh Dực đã gọi điện cho Hà Tiêu Nhiên, bảo tối mới tới ăn cơm với hai ông bà, còn ban ngày thì tụ tập với hội An Phong Dương.

Thủy An Lạc ngồi trên giường thay quần áo cho Tiểu Bảo Bối, “Con trai mẹ ăn mặc đẹp trai để mẹ con mình đi gặp Tiểu Miên Miên nào.”

“Em gái~” Tiểu Bảo Bối cười khanh khách lên.

“Phải phải, gọi em gái còn thuận miệng hơn gọi mẹ rồi, con đúng là cái đồ mê gái.” Nói rồi, Thủy An Lạc liền mặc cho Tiểu Bảo Bối một chiếc quần yếm ngộ nghĩnh.

Tiểu Bảo Bối cười thích thú, ngoan ngoãn ngồi im để mẹ mặc quần áo cho mình.

Kiều Nhã Nguyễn lái xe tới đây rồi đi cùng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lấy đồ trước đây mua cho Kiều Nhã Nguyễn ra đưa cho cô.

Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy đồ rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang đi đôi giày vải bệt, “Chậc chậc chậc, gái à, ngày nào gái không bị thương thì gái không chịu được hả?”

“Biến đi.” Thủy An Lạc lườm Kiều Nhã Nguyễn một cái.

Lúc họ tới thì đã thấy Phong Phong ở đó sẵn, đang nhàm chán ngồi trong phòng khách xem tivi.

Thủy An Lạc không cho Sở Ninh Dực “vác” mình, nên được Kiều Nhã Nguyễn đỡ vào nhà.

Phong Phong vốn định phàn nàn chuyện họ tới muộn, nhưng không ngờ vừa ngẩng lên lại nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn đầu tiên.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió đơn giản, bên trong là chiếc áo lông mỏng, mặc quần bò, trông rất “hợp gu“.

Mái tóc dài của Kiều Nhã Nguyễn được buộc lên, mặt mũi vẫn trắng trẻo, nhìn không béo lên cũng chẳng gầy đi.

“Để em đi xem chị dâu thế nào.” Nói rồi Thủy An Lạc lại bảo Kiều Nhã Nguyễn đỡ cô đi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhưng nghe vậy cũng đưa Tiểu Bảo Bối vào rồi mới vào phòng làm việc với An Phong Dương.

Thủy An Lạc vừa ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối đã bò trên giường tới chỗ em gái, cười ngốc nghếch.

Con trai nhà cô đúng là đồ dại gái mà.

“Không phải ai kia có việc à? Đi đi, cho cưng không gian đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

“Hứ, xem như mày thông minh.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong cũng ra ngoài luôn.

Thủy An Lạc cười, lại cúi đầu nhìn Tiểu Miên Miên, còn chưa được một tháng mà trông đã bụ bẫm lắm rồi, còn rất đáng yêu nữa.

“Chân em sao thế?” Mân Hinh lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, hôm qua em gặp ba em nên nghe được một chuyện rất bất ngờ, nhất thời kích động nên đi lại có hơi nhiều ấy mà.” Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn chằm chằm vào Mân Hinh.

Trong mắt Mân Hinh có gì đó lóe lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

“Em phải chú ý vào chứ, bị bọng nước lên như thế chắc đau lắm.” Mân Hinh lại càng tỏ ra lo lắng hơn.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, hai tay dần siết chặt lại.

“Cái tên bị ba em gạch đi, là chị sao?” Thủy An Lạc bỗng cất tiếng hỏi.

Cô biết, có lẽ Sở Ninh Dực và An Phong Dương cũng sắp quay trở lại rồi, nên cô không còn nhiều thời gian để vòng vo với Mân Hinh nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 962: Là cô hại Ninh Dực (9)
Mân Hinh bỗng run bắn lên một cái, nhưng lại vẫn mỉm cười.

“Lạc Lạc, em đang nói gì thế?” Mân Hinh cố tỏ ra không hiểu gì mà hỏi lại.

“Vết chai trên ngón tay chị, không phải là vì dạy học mà thành đúng không? Lúc ở bệnh viện, chị thậm chí còn không dám dùng tên thật của mình để ghi khai sinh cho con, hơn nữa chị cũng chỉ mới dạy học từ sáu năm trước thôi đúng không?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Mân Hinh cúi đầu, siết chặt tấm chăn trong tay.

“Chị những tưởng rằng chị đã tránh xa được thế giới đó rồi.” Mân Hinh khàn giọng, âm thanh có chút run rẩy.

Thế có nghĩa là chị ấy thừa nhận sao.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay cô, “Chị Mân Hinh, chị đã rời khỏi nó từ lâu rồi. Nhưng em muốn biết một số chuyện liên quan tới sáu năm trước.”

Mân Hinh ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên, nhưng lại cố gắng không bật khóc. Cô lật tay lại nắm lấy tay Thủy An Lạc, “Đã là chuyện quá khứ cả rồi, em việc gì phải...”

“Ông ta quay trở lại rồi.” Thủy An Lạc khẽ nói, cắt ngang lời Mân Hinh.

Mân Hinh lại run lên, hai mắt mở lớn nhìn Thủy An Lạc với vẻ không thể tin nổi.

“Quay... quay trở lại rồi?” Mân Hinh run rẩy nói.

Thủy An Lạc gật đầu, “Chị Mân Hinh, chị biết nhiều điều hơn em. Chị cũng biết chuyện này nếu bị Anh Xinh Trai với Sở Ninh Dực biết được thì sẽ có ý nghĩa thế nào với hai người bọn họ. Thế nên, chị à, em muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có vậy em mới có thể biết được bản thân mình phải làm thế nào.”

Lúc này Thủy An Lạc nói chuyện đã có chút cuống, cô cứ nhìn ra ngoài cửa suốt.

Nhưng Mân Hinh lại giống như đang cố bình tĩnh lại.

Thủy An Lạc không ép cô phải nói luôn mà chịu cho cô thời gian.

Tay Mân Hinh từ từ thả lỏng, giọng cô khàn khàn nói: “Bảy năm trước chị được chọn vào, thật ra khi ấy công việc của chị chỉ là nghiên cứu phát triển phần mềm giám sát thôi.”

Vừa nói, ánh mắt cô có chút thẫn thờ.

“Nhưng có một hôm vào buổi tối, lúc chị đang trực ban thì máy tính lại bị hack, trên đó có viết mấy chữ bằng máu: Tôi đã trở lại!”

Nói rồi, người Mân Hinh lại run lên.

Thủy An Lạc ôm lấy vai cô, chắc người nói câu đó chính là Tôm Lớn.

“Bọn chị phải giám sát rất nhiều, rất nhiều người, nhưng trong đó có một người đặc biệt. Trước lúc chị rời khỏi vài năm, người đó đã bị theo dõi hai mươi năm rồi, nhưng sau đó lại bị ngắt quãng. Chị có hỏi đàn anh của chị, họ chỉ nói người đó chết rồi, không cần phải giám sát nữa.” Mân Hinh nói rồi, giọng nói càng khàn đi, “Nhưng chị biết, người hack máy tính của chị để nói câu đó chính là người mà họ đã nói là đã chết kia.”

[”Phải, vì đã biết từ trước, cho nên cứ tưởng ông ta đã chết, thế nên mới gây ra bi kịch sáu năm về trước.]

Trước đó cô vẫn không hiểu được ý câu nói đó của ba cô, hóa ra là vì điều này.

Vì họ tưởng ông ta đã chết, cho nên mới không tiến hành tìm kiếm và giám sát.

Thế nên, bốn năm sau vụ nổ, Tôm Lớn trở lại, đánh một đòn khiến họ trở tay không kịp.

Hoặc có lẽ sau đó Tôm Lớn vẫn không mở cánh cửa lớn của thành phố A này, nhưng ông ta vẫn giết Lý Hạo, gây ra bi kịch thương trường kia.

Mà suy cho cùng nguyên nhân chính là vì họ tưởng ông ta đã chết mà lơ là cảnh giác.

“Ngay sau khi nhận được tin, chị đã nói với Thủy tổng. Đó là lần đầu tiên từ khi vào công ty chị thấy ông ấy nổi giận như vậy. Chính vào buổi tối hôm đó, bọn chị nhận được đầu của một người đàn ông, trên đó có viết là quà tặng Thủy tổng.” Nói rồi Mân Hinh lại run lên kịch liệt.

Đầu?

Của Lý Hạo sao?

Thủy An Lạc nghe kể tới đây liền lạnh toát cả sống lưng, đây là cách mà Tôm Lớn trở lại.

Giữa những việc này còn có cả những chuyện liên quan đến Sở Ninh Dực và An Phong Dương nữa, nhưng đó lại là chuyện mà chỉ có họ mới biết. Cô không dám và cũng không thể hỏi được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 963: Là cô hại Ninh Dực (10)
“Có lẽ vì hàng loạt vụ tấn công không ngừng sau đó, tâm trạng của chị không hợp để ở lại nữa, nên Sở tổng đã đưa chị rời đi, giúp chị mai danh ẩn tích, tìm cho chị công việc giáo viên này.”

“Diêu Giai Giai sao?”

Mân Hinh gật đầu.

“Thế Anh Xinh Trai có biết không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.

“Anh ấy biết chị không chỉ đơn giản là một giáo viên, nhưng trước giờ lại không bao giờ hỏi gì chị cả. Chị không biết anh ấy đang nghĩ gì nữa.” Mân Hinh nói rồi lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Thủy An Lạc khẽ vỗ vai cô, “Chị Mân Hinh.”

“Em biết không, chị còn không dám ra khỏi cửa, không dám liên lạc với người khác, vì chị sợ. Chị sợ những thứ trong đầu chị sẽ hại chết nhiều người.” Mân Hinh thấp giọng nói, “Lúc ở trường, ngoài việc lên lớp ra, chị không dám ra khỏi ký túc. Nhưng duyên phận lại để chị gặp Phong Dương. Chị muốn trốn nhưng không trốn được, thế nên chị đã đi theo anh ấy, không danh không phận mà đi theo anh ấy. Từ khi ở ký túc về đây, cũng chỉ giống như là đổi nơi khác để cầm tù bản thân mà thôi.”

Nhưng lời này, Mân Hinh từ trước đến giờ chưa từng nói với ai.

Nhưng, có lẽ vì Thủy An Lạc đã biết được thân phận của cô, nên cô cũng không giấu giếm nữa.

Duyên số sao?

Một người còn chẳng ra khỏi cổng trường thì sao có thể thể trùng hợp gặp duyên như thế được?

An gia lại chẳng có đứa nhỏ nào tầm tuổi học tiểu học cả.

Sáu năm trước, rốt cuộc thì Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã xảy ra chuyện gì?

Thủy An Lạc phát hiện, giờ cô đang lao vào góc chết, không thể tìm được lối ra.

Và cô cũng không thể xâu chuỗi đống chuyện này lại với nhau được.

Hỏi anh Sở sao?

Cô chán sống rồi chắc?

“Chị Mân Hinh, Anh Xinh Trai đưa chị theo, dù chuyện gì xảy ra, anh ấy cũng sẽ bảo vệ chị.” Thủy An Lạc nghiêm túc an ủi.

Mân Hinh cười, nhưng lại cười đến cay đắng.

***

Lúc này, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi đối diện với nhau ở ngoài.

Giữa bàn đặt một tấm thẻ ngân hàng.

Vì cô không có quyền chuyển khoản tiền lớn trong một lần, cho nên đành phải rút tiền của mình ra sau đó đưa thẻ cho anh ta.

Phong Phong chống tay lên mặt, cúi đầu nhìn tấm thẻ trên bàn.

“Ý gì đây?” Anh ta thờ ơ nói.

“Khoản tiền lớn này của Phong Ảnh đế, tôi không nhận nổi.” Kiều Nhã Nguyễn cũng thản nhiên nói.

Phong Phong nghe vậy nhếch mép trào phúng.

“Sao nào, vẫn muốn hoàn thành nốt thỏa thuận ba tháng kia với tôi à?”

Hai tay Kiều Nhã Nguyễn siết chặt, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Chính vì chưa hoàn thành, nên tôi mới trả lại anh số tiền này, không phải sao?” Nói rồi cô liền giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của mình.

Quan hệ giữa bọn họ chẳng qua cũng chỉ là dựa trên bản thỏa thuận ba tháng đó mà thôi.

“Hơn nữa, trong đó có thêm năm mươi vạn, coi như là thù lao Phong Ảnh đế đã phẫu thuật giúp ba tôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đứng dậy, cúi đầu nhìn Phong Phong vẫn đang ngồi trên sofa, “Chào anh.”

Phong Phong siết chặt hai tay, cả người cũng trở nên căng cứng.

Thù lao làm phẫu thuật?

Sao cô ta lại dám nói vậy chứ?

Cửa nhà bị đóng lại, Phong Phong cầm luôn tấm thẻ ném ra ngoài, “Kiều Nhã Nguyễn, con mẹ nó, tôi mà còn nhớ cô thêm lần nào nữa thì tôi sẽ mang họ cô luôn!”

Thủy An Lạc vừa vịn tay vào tường đi ra đã nghe thấy tiếng sư tử hống này.

Trong phòng khách lúc này cũng chỉ còn mỗi mình anh ta.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, cô sẽ đợi tới ngày Phong Phong đổi sang họ của Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Phong* vẫn còn là bang chủ Cái bang kia kìa.

À... Sai rồi, chữ “Phong” của anh ta không giống.

*Kiều Phong: là nhân vật chính trong ba nhân vật tiêu biểu (Kiều Phong, Đoàn Dự, Hư Trúc) trong tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ do nhà văn Trung Quốc Kim Dung sáng tác. Phong của Phong Phong là 风 có nghĩa là gió, Phong trong Kiều Phong 峰 có nghĩa là đỉnh núi.

Phong Phong chửi tục một câu, sau đó cầm áo chạy ra ngoài.

Thủy An Lạc bĩu môi, mới có vài phút thôi mà, chưa gì đã vội theo họ người ta thế rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 964: Hôn nhân có bẫy (1)
Phong Phong đuổi theo ra ngoài, đúng lúc lại trông thấy Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương đứng nói chuyện với nhau phía dưới.

Anh ta nheo mắt, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang cười với người đàn ông khác.

Mẹ nó, anh ta đúng là điên thật rồi!

Nghĩ vậy, Phong Phong lại tức tối đi ngược lại lên nhà.

Còn Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang mỉm cười nhìn Sư Hạ Dương, “Đội trưởng Sư rảnh rỗi thật đấy, sao chẳng giống với các quân nhân khác gì vậy?”

Cười là để giữ phép lịch sự.

Sư Hạ Dương đang tựa vào xe, ngẩng đầu nhìn lên. Anh ta vốn định tới tìm An Phong Dương, nhưng xem ra hôm nay anh ta tới không đúng lúc rồi.

“Tôi đi ngang qua, cô Kiều cũng đi ngang qua hả?” Sư Hạ Dương thản nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ hơi nhún vai, “Phải, đi ngang qua.”

Tiện thể trả tiền, chỉ có vậy mà thôi.

Phong Phong lúc này tức tối quay lại. An Phong Dương cũng đã nói chuyện với Sở Ninh Dực xong, giờ đang làm cơm, còn Thủy An Lạc thì đang đặt hai chân lên đùi Sở Ninh Dực, nhàn nhã ăn đồ ăn vặt xem tivi.

“Này, không phải anh vội chạy theo đổi sang họ của người ta sao?” Thủy An Lạc tặc lưỡi nói.

“Cút, đừng có nhắc đến cô ta với tôi. Người ta xuống dưới gặp tình nhân của mình rồi. Cái tên Sư Hạ Dương đó rốt cuộc đang làm gì vậy hả?” Phong Phong cả giận nói.

Sư... Hạ Dương á!

Thủy An Lạc hơi biến sắc, còn liếc Sở Ninh Dực một cái, nhưng anh vẫn tỉnh bơ xoa bóp cổ chân cho cô, chẳng tỏ ra điều gì khác thường cả.

Trong bếp truyền ra những tiếng động va chạm, nhưng sau đó lại là tiếng nấu nướng bình thường.

“Nghe nói là làm lính đấy.”

“Cút, còn cần cô phải nói nữa à?” Phong Phong tức giận gắt lên.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, “Tôi thấy không ai thèm đoái hoài tới anh nên mới nể tình đáp lại anh một câu thôi nhé? Đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình.”

Phong Phong: “...”

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô vợ nhà mình, làm tốt lắm.

“Sở Đại, cậu nhìn cậu đi, giờ cậu thành cái bộ dạng gì thế kia hả?” Ai lại đi bóp chân cho phụ nữ như thế!

“Tôi hầu vợ tôi, tôi vui là được. Cậu có giỏi thì đi hầu vợ cậu đi.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp trả.

“Ha, vợ á, vợ phi pháp à!” Phong Phong ngồi xuống, cười lạnh nói.

Thủy An Lạc quay lại cười tít mắt nhìn anh ta, “Thật ngại quá, là hợp pháp, từ hôm qua rồi nhé.”

Phong Phong: “...”

“Sở Đại, một cái bẫy mà cậu nhảy những hai lần!”

“Có nói thế nào thì bản thiếu gia cũng có bẫy để mà nhảy vào. Còn cậu thì sao, đến bẫy cũng chẳng có mà nhảy!”

Phong Phong lập tức nghẹn họng, trên đời này không ngờ còn có người vui vẻ nhảy vào bẫy như thế, quả nhiên ở lâu với cái con bé Thủy An Lạc này đầu óc cũng không được bình thường nữa rồi.

“Hôn nhân có bẫy, cậu cứ cẩn thận đấy.” Phong Phong cười lạnh, rồi lại ngả người ra sofa xem tivi tiếp, nhưng trong đầu lại chỉ toàn là hình ảnh cô gái đang cười với người đàn ông khác bên dưới kia.

Thủy An Lạc bĩu môi, nói như thể cô nhiều bẫy lắm không bằng.

Sở Ninh Dực tựa vào sofa, nhưng tay vẫn không ngừng bóp chân cho cô.

“Muốn biết hôn nhân có bẫy hay không thì cậu phải kết hôn được trước đã. Một người chẳng cưới được ai như cậu, sao biết được trong bẫy toàn là gai hay bồng lai tiên cảnh chứ?” Sở Ninh Dực thong thả nói.

Thủy An Lạc mắt phát sáng bling bling si mê nhìn anh Sở nhà mình. Anh Sở nhà cô nói hay quá đi.

Phong Phong nhìn hai người, chửi một tiếng rồi đứng luôn dậy.

“Này, anh đi đâu thế?” Thủy An Lạc rõ ràng biết rồi còn hỏi.

“Người như cô, nếu không vì có Sở Đại che chắn cho thì chắc chắn tôi đã bóp chết cô mấy trăm lần rồi.” Phong Phong tức giận nói.

Thủy An Lạc lại cười tít mắt: “Hết cách rồi, Sở Đại nhà anh cứ bảo vệ tôi đấy thì sao. Giờ sao đây, anh muốn đi làm Kiều bang chủ rồi à? Không phải nói nếu nghĩ tới người ta nữa thì sẽ theo họ người ta luôn sao?”

Phong Phong quay lại, lạnh lùng nhìn Thủy An Lạc một cái, “Hừ...”

Thủy An Lạc nhìn anh ta quay người bỏ đi, “Hừ thế là có ý gì hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 965: Hôn nhân có bẫy (2)
Sở Ninh Dực đặt chân cô xuống sofa, đứng dậy đi rửa tay.

“Chắc đi tìm bẫy có thể nhảy vào được đấy.”

Thủy An Lạc bật cười, thật ra nói vậy chính là đi tìm Kiều Nhã Nguyễn rồi còn gì.

Nhưng sao Sư Hạ Dương lại tới đây?

Tìm Sở Ninh Dực không được nên tới tìm An Phong Dương à?

Cái lão đó sao mà đáng ghét thế nhỉ?

“Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc đang mải nghĩ thì lại nghe thấy con trai gọi cuống cuồng lên.

Cô vịn vào sofa đứng dậy, khập khiễng lê cái chân sắp khỏi đi tới.

“Mẹ đây.”

Lúc này Tiểu Bảo Bối đang ngắm em, cũng không biết gọi mẹ tới làm gì nữa.

Tâm trạng của Mân Hinh lúc này cũng đã tốt hơn nhiều. Cô đưa tay đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống.

“Cả sáng nay không thấy Tiểu Miên Miên quấy, cứ nhìn Tiểu Bảo Bối mãi thôi.” Nói xong Mân Hinh lại cúi xuống chỉnh lại áo cho con gái mình.

Nhưng Tiểu Miên Miên không nhìn mẹ, vẫn chớp cặp mắt long lanh của mình nhìn anh.

“Miên Miên, Tiểu Miên Miên à~” Thủy An Lạc cất tiếng gọi.

Tiểu Miên Miên khẽ quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cái, rồi lại khua tay tìm anh.

Thủy An Lạc nhún vai, đấy, cô cũng có tác dụng gì đâu.

Cô đắp lại chăn cho Mân Hinh, “Có chuyện gì thì chị cứ gọi điện cho em, giờ em ở nhà cũng chẳng có gì làm. Lúc nào Anh Xinh Trai bận, chị có thể nói chuyện với em. Mẹ em nói thời gian ở cữ mà để bị bệnh là thôi bệnh cả đời luôn đấy.”

“Chị không sao, Phong Dương ở nhà suốt ấy mà.” Mân Hinh không biết An Phong Dương có biết thân phận đặc biệt của mình không, nhưng từ trước đến giờ An Phong Dương chẳng thuê giúp việc bao giờ. Anh nói anh không thích có người lạ ở trong nhà mình.

Còn cô, cô chọn tin anh.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối cất tiếng gọi, vùng vẫy đòi dậy, lảo đảo cặp chân ngắn cũn đi tìm mẹ.

“Thằng bé biết đi rồi à?” Mân Hinh ngạc nhiên nói.

Thủy An Lạc ôm lấy nhóc trước khi nhóc kịp ngã xuống, “Vâng, đi được vài bước rồi. Thím Vu bảo còn chưa tới một tuổi đã đi được, thế là biết đi sớm ấy.”

Tiểu Bảo Bối quay trở lại vòng tay của mẹ, thỏa mãn chỉ tay về phía Tiểu Miên Miên: “Em, em~”

“Em là của cô ba, con không thể bế em đi được!” Thủy An Lạc bế nhóc ngồi xuống đùi, lại thấy Tiểu Bảo Bối hừ hừ không vui.

Mân Hinh cũng bế con gái đang khóc lên, khẽ ôm vào lòng vỗ về.

“Cô đưa em cho con được không nào?” Mân Hinh cười nói, rồi vạch áo ra cho Tiểu Miên Miên bú.

Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu.

Cả Mân Hinh và Thủy An Lạc thấy vậy đều bật cười, thằng bé gật đến là dứt khoát.

“Em em, ăng~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nói.

“Phải, em đói rồi, mẹ cũng cho con uống sữa nhé.” Thủy An Lạc nói rồi bế Tiểu Bảo Bối dậy.

“Oa...”

Thủy An Lạc còn chưa kịp đi, Tiểu Miên Miên đã khóc toáng lên, sữa cũng chẳng thèm bú nữa, tay nhỏ cứ khua khoắng, có vẻ như muốn chỉ vào Tiểu Bảo Bối, tiếc là còn bé quá nên chỉ có thể khua loạn lên thôi.

Thủy An Lạc và Mân Hinh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Mân Hinh lại bật cười.

Thủy An Lạc lại bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống. Tiểu Miên Miên liền ngừng khóc, lại bắt đầu quay ra bú sữa.

“Chắc vì con bé nhìn thấy một người ngang tầm như mình mới có cảm giác an toàn hả?” Thủy An Lạc nói xong lại đặt Tiểu Bảo Bối lên giường.

Mân Hinh gật đầu, “Chắc là thế đấy.”

Tiểu Miên Miên tóm lấy Tiểu Bảo Bối không buông. Hai đứa có vẻ chơi rất với nhau rất hợp.

Đứa này ê a, đứa kia cũng ê a, mà ê a cái gì thì cả hai mẹ nghe đều không hiểu.

An Phong Dương nấu cơm trưa xong liền gọi mọi người ra ăn. Lúc này Tiểu Miên Miên bú no xong cũng ngủ luôn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 966: Hôn nhân có bẫy (3)
Sau khi Phong Phong xuống lầu, anh ta không đi đâu khác mà tới thẳng nhà Kiều Nhã Nguyễn.

Còn về việc tại sao anh ta biết nhà Kiều Nhã Nguyễn ở đâu thì đó là vì trước khi cả nhà cô chuyển tới đây thì anh ta đã biết rồi.

Tiếc là, Kiều Nhã Nguyễn không có nhà.

Quả nhiên cô đã ra ngoài với Sư Hạ Dương rồi.

Kiều gia không có giúp việc, tuy nhà họ chẳng thiếu chút tiền này, nhưng mẹ Kiều thích tự mình làm việc nhà hơn.

Lúc mẹ Kiều mở cửa trông thấy Phong Phong liền ngẩn ra.

“Là bác sĩ Phong đấy à.” Mẹ Kiều mỉm cười nói.

Phong Phong hơi giật mình, nhưng cũng không phản bác lại.

Bao năm nay anh ta không nghe ai gọi mình bằng danh hiệu bác sĩ này rồi.

“Cháu tới thăm bác trai.” Phong Phong lễ phép nói.

“Mau vào nhà đi.” Mẹ Kiều nói rồi tránh đường cho anh ta vào, vừa tránh vừa nói: “Lão Kiều, bác sĩ Phong tới thăm ông này.”

Phong Phong sải bước vào, lại không khỏi hừ lạnh trong lòng, muốn ở bên người đàn ông khác sao, cô cứ ngồi đó mà mơ đi.

Lúc này ba Kiều đang xem thời sự trong phòng khách, nghe thấy tiếng vợ mình liền ngoảnh lại.

Phong Phong khẽ gật, “Cháu chào bác.”

“Là bác sĩ Phong đấy à.” Ba Kiều nói với giọng khách sáo, “Hôm nay Nhã Nhã nó không có nhà.”

Phong Phong mỉm cười, “Cháu biết ạ.” Chẳng phải đang ở bên cạnh người đàn ông khác đấy sao?

Mẹ Kiều rót một cốc nước đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh chồng, đặt tay lên tay ông, “Chuyện lần trước ở bệnh viện, gia đình chúng tôi còn phải cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”

“Chuyện nên làm thôi ạ.” Phong Phong bưng cốc nước lên cảm ơn.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn vừa vào tới cửa nhà liền nghe thấy câu nói này.

Chuyện nên làm!

Anh còn thở được ra câu đó à, đó là do tôi đây quỳ xuống cầu xin đấy nhé!

Có điều, tại sao anh ta lại ở đây vậy?

“Nhã Nhã...” Mẹ Kiều trông thấy Kiều Nhã Nguyễn, liền vẫy tay gọi cô, “Bác sĩ Phong tới tìm con này.”

Kiều Nhã Nguyễn cười cười đi vào.

Phong Phong không quay lại, vẫn nhàn nhã uống trà.

Kiều Nhã Nguyễn đi tới, ngồi xuống đối diện Phong Phong, “Phong Ảnh đế có chuyện gì à?”

Phong Phong nhìn gương mặt lạnh tanh của cô, lửa giận âm thầm bùng lên.

Đứng trước mặt người khác thì cười như con ngốc, sao trước mặt mình lại bày ra cái bộ dạng này?

“Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để nói về chuyện ba tháng...”

Ba tháng!

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy vậy liền ngẩng phắt lên, cặp mắt trừng lớn, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi.

Khóe miệng Phong Phong nhếch lên, không ai hiểu anh ta có ý gì.

Kiều Nhã Nguyễn biết anh ta định nói gì, cô liền đứng dậy lôi Phong Phong đi, “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với anh ta.”

Hai ông bà nhíu mày nhìn hai người đi lên lầu, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, không biết lại làm sao nữa?

Kiều Nhã Nguyễn lôi Phong Phong về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, “Rốt cuộc thì anh, ưm...”

Kiều Nhã Nguyễn còn chưa dứt lời, đã bị Phong Phong đè thẳng lên cửa, đôi môi đã lấp hết những lời lẽ tức giận của cô lại.

Kiều Nhã Nguyễn trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

Chính anh ta đã nói đừng gặp lại nhau nữa!

Nhưng giờ lại đang làm gì đây?

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng vùng ra, “Buông ra, buông tôi ra.”

Nhưng mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào, người đàn ông kia cũng không chịu buông tha cho đôi môi của cô, hơn nữa còn quẩn quanh hết từ trên mặt xuống tới cổ.

“Anh quên Kỳ Nhu rồi sao?” Kiều Nhã Nguyễn dựa vào cửa, bỗng thì thào nói.

Người đàn ông kia nghe vậy lập tức rời khỏi người cô.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt u ám của anh ta.

Phong Phong siết chặt hai tay, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nào đó đang dâng lên trong lòng mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 967: Hôn nhân có bẫy (4)
Kiều Nhã Nguyễn lại cảm thấy thật nực cười. Một người đàn ông tới giờ vẫn chưa thể buông bỏ được quá khứ, nhưng lại cứ luôn vờn bắt cô thế này, rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.

Phong Phong nắm chặt tay, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang tựa người vào cửa.

“Kỳ hạn ba tháng còn chưa hết, tốt nhất là cô nên tránh xa gã đàn ông khác ra một chút. Kể cả tôi không cần cô, nhưng bản thỏa thuận vẫn còn có giá trị đấy.” Nói rồi anh ta nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô, đẩy cô ra rồi mở cửa bỏ đi.

Kiều Nhã Nguyễn bỗng bị đẩy ra, lại nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.

Cô quăng tấm thẻ trong tay đi, chửi ầm lên: “Phong Phong, anh là một thằng điên.”

Kiều Nhã Nguyễn vừa vứt thẻ đi thì cánh cửa lại bị mở ra, cô ngẩng lên nhìn thấy mẹ, vội lau nước mắt đi.

“Mẹ, sao mẹ lại lên đây?” Kiều Nhã Nguyễn cố đè giọng nói giận dữ của mình xuống.

Mẹ Kiều bất đắc dĩ nhìn con gái mình, “Bác sĩ Phong đi rồi, các con sao thế?”

“Không sao ạ, con với anh ta thì làm sao được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.

Mẹ Kiều đi tới nắm lấy tay con gái mình, “Chuyện là thế này, mẹ với ba con tính vài ngày nữa sẽ tới thăm An gia, nhiều năm rồi, con cũng nên tới đó một chuyến.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Vâng, con sẽ chuẩn bị.”

***

Lúc này, tại nhà của An Phong Dương.

Vốn nói là tụ họp, cuối cùng lại thành cơm kết thông gia giữa hai nhà, ăn xong bữa này là Tiểu Bảo Bối có vợ luôn rồi.

Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, không biết mọi người đang làm gì nữa.

Vì sức khỏe của Mân Hinh nên An Phong Dương toàn làm món thanh đạm, quan trọng là có nhiều chất dinh dưỡng.

“Chậc chậc chậc, Anh Xinh Trai của em chăm sóc chị còn tốt hơn mấy người chuyên nội trợ đấy.” Thủy An Lạc lên tiếng.

“Chuyện, đây là vợ anh mà lại.” An Phong Dương cười, sắp chăm vợ như chăm mẹ luôn rồi.

Sở Ninh Dực nhíu mày không nói gì.

“Mấy anh trai nhà giàu khác toàn thích mấy nơi kiểu quán bar các thứ, các anh lại tụ tập ở nhà thế này có phải là muốn làm ngược lẽ trời không?” Thủy An Lạc bĩu môi hỏi.

“Bọn anh đây đã qua cái thời đắm chìm trong quán bar rồi, nhớ năm ấy, khi bọn anh còn chìm đắm trong đó, các em chắc mới học tiểu học thôi ấy.”An Phong Dươngthản nhiên nói.

Nói tới mấy cậu công tử của thành phố A này, chắc cũng chỉ có vài người.

Trước đây anh và Sở Ninh Dực cũng là khách quen ở mấy quán bar, ngoài việc không chơi gái ra thì mấy cái khác đều không thua kém ai cả.

“Lúc bọn em học tiểu học, chẳng phải các anh đang trong quân đội sao?” Thủy An Lạc lại bĩu môi nói.

An Phong Dương hừ một tiếng, “Em không hiểu gì rồi, chính giai đoạn đó mới là thời kỳ chơi ngông nhất. Nhớ năm ấy, bọn anh...”

An Phong Dương còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực đạp cho một phát.

“Nói lắm thế, ăn cơm đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc ngoảnh lại lén nhìn Sở tổng, chắc chắn là có chuyện gì đây.

Hôm nay An Phong Dương đúng là rất lắm điều, anh hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời cảnh cáo của Sở Ninh Dực cả, “Hồi đó, bọn anh đào hoa lắm đấy, còn có cô hủy nhan sắc, nhảy lầu vì Sở Đại nữa, đúng là đặc sắc lắm luôn.”

“Chắc có cả phá thai đấy nhỉ.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

“Phụt...”

An Phong Dương phun rồi.

Thủy An Lạc lạnh lùng liếc nhìn Sở Ninh Dực. Cô còn tưởng hai tên này tốt đẹp thế nào, không ngờ chơi cũng ngông như vậy.

Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên ăn cơm, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh vậy.

“Bản thiếu gia chẳng làm gì cả, bọn họ não tàn chẳng lẽ trách bản thiếu gia đây chắc?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, trong đống “bọn họ” này có phải là bao gồm cả cô luôn không vậy.

“Lại nói, hại người phá tai là cậu mới đúng.” Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương, thản nhiên nói.

“Phụt...” Lần này người phun cơm là Thủy An Lạc, một câu này thôi cũng có quá nhiều thông tin luôn đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 968: Hôn nhân có bẫy (5)
“Khụ...” An Phong Dương kinh hoàng nhìn Mân Hinh, rồi lại quay ra nhìn Sở Ninh Dực: “Sở Đại, ăn có thể ăn bừa, nhưng lời không được nói bậy đâu. Đám con gái đó tôi còn chẳng thèm nhìn lấy một cái đấy nhé.”

Mân Hinh ngẩng lên nhìn An Phong Dương đầy ý cười, nhưng ánh mắt đó có ý gì thì không ai có thể nhìn ra được.

“Nào nào nào, em vác sẵn ghế ra hóng hớt rồi đây.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi nói, “Hồi đó, có một người phụ nữ giàu có cũng thường tới quán bar, để ý tới An Tam. An Tam lại không phũ cô ta. Sau đó An Tam bị cô ta bám ghê quá mới nói là không có hứng thú với phụ nữ.”

“Kể cả chưa kết hôn tôi cũng không có hứng thú đâu nhé.” An Phong Dương vội nói chen vào.

“Sau đó thì sao?” Thủy An Lạc vừa ăn vừa tò mò hỏi.

“Sau đó người phụ nữ kia ly hôn, đã thế còn phá thai luôn.” Sở Ninh Dực thản nhiên kể lại.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, hồi đó các anh cũng chỉ tầm mười bảy mười tám thôi mà, sao lại hại người ta đến mức thế được chứ.

“Còn anh thì sao? Vụ hủy nhan sắc với nhảy lầu thì sao?” Thủy An Lạc vẫn chưa thỏa cơn tò mò.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Không biết.”

Thủy An Lạc: “...”

Chuyện của người khác thì sao anh nhớ kỹ thế hả?

“Chuyện này anh biết.” An Phong Dương vội nói, “Hồi đó anh biết nhiều người lắm, mấy cô như vậy nhiều vô kể, tất nhiên anh vẫn là trai nhà lành đấy nhé.” An Phong Dương vội giải thích.

Cả Thủy An Lạc và Mân Hinh đều trưng ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Hồi đó bọn anh đi chơi với nhau, gọi nhiều cô gái lắm, nhưng hầu như Sở Đại chỉ uống thôi, gái gú gì đều không xáp vào cậu ấy được. Trong đó có một cô, trông cũng xinh xắn, lúc đó ngồi cạnh Sở Đại, cũng ngồi yên thôi. Ai ngờ Sở Đại lại cười với người ta một cái, chậc chậc chậc...”

“Ông đây không cười.” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Dù sao trong mắt người khác thì cậu cũng cười rồi.” An Phong Dương xua tay nói, “Sau đó, bọn anh có tới thêm mấy lần nhưng không thấy cô ta đâu nữa, rồi nghe nói, cô ta bị mấy cô gái khác hủy mặt luôn rồi. Em có dám nói cái này không phải là cậu ấy hại không?” An Phong Dương tặc lưỡi, vừa gắp thức ăn vừa nói, “Còn về cái cô nhảy lầu, hình như Sở Đại có cho cô ta ít tiền bo, sau đó cô ta tưởng Sở Đại có ý với cô ta, còn dùng chiêu nhảy lầu để ép Sở Đại gặp cô ta nữa.”

Ế...

Kỳ cục thế.

“Thế có đi không?”

“Sao mà đi được, hồi đó hai đứa bọn anh bị phạt cách đó mười kilomet lận.” An Phong Dương nói xong lại rót rượu cho Sở Ninh Dực, rồi mới nói tiếp, “Sau đó cái cô đó nói là không cẩn thận giẫm hụt, nên bị rơi xuống thật.”

Phụt...

“Xem đi, anh cho người ta tiền làm gì chứ?” Thủy An Lạc chẹp lưỡi nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu, hờ hững nhìn cô, “Anh chỉ lười cầm tiền lẻ thôi.”

Ặc...

Lý do này rất hay, rất phóng khoáng!

An Phong Dương uống rượu, “Hồi đó đúng là bọn anh cũng chơi ghê thật.”

Sở Ninh Dực cụng ly với An Phong Dương rồi nhấp một ngụm.

Thủy An Lạc nhìn hai người, hồi đó hai anh đúng là khốn thật, thế nên giờ mới ngoan đạo thế này đấy hả?

Thay đổi trọng đại như thế nói chung chỉ có một lý do mà thôi.

Vì chuyện sáu năm trước sao?

“Quán bar náo nhiệt thế cơ à? Để hôm nào em cũng tới thử xem.” Thủy An Lạc tò mò nói.

“Em dám đi thử xem?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

“Những nơi như thế tốt nhất là không nên đi thì hơn.” Mân Hinh nhẹ nhàng nói.

An Phong Dương thỏa mãn cười, vẫn là bà xã nhà anh hiểu chuyện nhất.

Bốn người đang nói chuyện, điện thoại của Sở Ninh Dực lại vang lên. Sở Ninh Dực buông đũa, cầm điện thoại lên nghe, “Alo...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 969: Hôn nhân có bẫy (6)
Sở Ninh Dực nhận điện thoại, gương mặt vốn đang bình thản bỗng lại có chút tức giận đan xen.

Thủy An Lạc tò mò nhìn anh.

An Phong Dương cũng không nói chuyện với vợ nữa mà quay qua nhìn Sở Ninh Dực.

“Tôi biết rồi, một lát nữa tôi qua ngay.” Sở Ninh Dực cau mày nói.

Thủy An Lạc thấy anh dập điện thoại rồi mới hỏi: “Sao thế?”

“Bên phía Thanh Trần xảy ra chút chuyện, anh qua đó trước. Lát nũa anh bảo chú Sở tới đón em sau nhé.” Nói rồi anh đi thẳng luôn ra ngoài.

Cố Thanh Trần?

An Phong Dương khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi Thủy An Lạc, thấy ba đi, liền với tay đòi theo daddy nhà mình.

Thủy An Lạc bắt lấy tay nhóc, tuy thắc mắc nhưng vẫn cúi đầu nhìn con nói: “Daddy bận việc, mình ăn cơm đã nhé.”

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối bĩu môi tỏ ra không vui gọi một tiếng.

Lúc Sở Ninh Dực chạy được đến nhà Cố Thanh Trần thì đã thấy Lạc Hiên ở đó.

Sở Ninh Dực đẩy cửa vào, Cố Thanh Trần đang tựa vào tủ tivi nhìn chiếc hộp trên bàn.

Còn Lạc Hiên đang dựa vào cửa cách đó không xa nghịch điện thoại.

Lạc Hiên ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, cau mày nói, “Đến chuyện của cậu rồi đấy.”

Sở Ninh Dực cau mày đi tới.

Cố Thanh Trần sống một mình, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách không tính là lớn lắm, cũng không có quá nhiều đồ đạc, nên khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác rất thoáng, rất dễ chịu.

Sở Ninh Dực đi tới bên bàn, cúi đầu nhìn chiếc hộp đang được đặt trên đó, bên trong có một cái áo vest đen dính vết máu.

Hai tay đang buông thõng bên hông của Sở Ninh Dực từ từ nắm lại, cơ thể của anh cũng dần cứng đờ.

“Đưa đến từ lúc nào?” Anh trầm giọng hỏi.

Lạc Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ, “Một tiếng trước.” Lúc đấy anh cũng vừa mới tới, cô gái này không chịu mở cửa cho anh vào, đúng lúc đó có chuyển phát nhanh mang hàng tới, nên anh nhớ rất rõ.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Cố Thanh Trần, tâm trạng của cô lúc này vẫn có thể xem là ổn, trông không kích động mấy.

“Đây là cái gì?” Sở Ninh Dực cất tiếng hỏi.

“Là quần áo trước khi Lý Hạo xảy ra chuyện, trên cổ áo còn có vết bị đinh cào vào, là do em làm.” Cố Thanh Trần nói.

Quần áo lúc Lý Hạo xảy ra chuyện sao.

Sở Ninh Dực bấm chặt hai tay vào hông. Anh ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, cuối cùng như đã chịu đựng đến cực hạn, gạt luôn cái hộp xuống đất.

Choang...

Tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền tới, vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Cố Thanh Trần và Lạc Hiên cùng đứng thẳng dậy, nhìn vụn thủy tinh vung vãi dưới sàn.

Vật bị vỡ là một chiếc đồng hồ cát. Lớp vỏ thủy tinh không còn nên cát màu bên trong bắn hết ra ngoài.

Sở Ninh Dực cúi nhìn những hạt cát màu rơi xuống cạnh chân mình.

Cố Thanh Trần lại ngẩng lên nhìn anh.

“Đây là cái gì?” Cố Thanh Trần không nhịn được hỏi.

[”Ninh Dực, hiếm lắm anh mới ở bên em được một lần, chẳng lẽ anh không thể gác công việc của anh lại à? Hôm nay là sinh nhật của em đấy nhé.”

Trong trung tâm thương mại rộng lớn, Viên Giai Di ôm lấy Sở Ninh Dực vẫn đang bận bịu với cái điện thoại của mình mà oán giận.

Sở Ninh Dực nhíu mày, lấy một cái đồng hồ cát trên giá xuống, “Này cho.”]

“Viên Giai Di.” Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cái đồng hồ cát kia. Đây là Viên Giai Di đang thách thức anh, hay là lời cảnh báo của cô ta, đầu tiên là Lý Hạo, giờ là Cố Thanh Trần.

“Viên Giai Di?” Cố Thanh Trần không khỏi phải lặp lại, “Cái này là Viên Giai Di đưa tới sao?”

“Gần đây em đừng ra khỏi nhà.” Sở Ninh Dực nói rồi lại ngẩng lên nhìn Lạc Hiên, “Không thì em có thể đi theo anh ta.”
 
Top